Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
|
|
Chương 20: Biết được đính hôn Âu Dương Thần vừa vào cửa thấy Hân Nhi ngẩn ngơ chăm chú nhìn tivi, ánh mắt không có tiêu cự trống rỗng như thế. Cảm thấy căng thẳng, hôn lễ Diệp Phi thật sự đả kích lớn đối với cô ấy như vậy sao? Đau lòng... . Bắt đầu từ khi nào thì ở trong lòng Tuyết Nhi, người kia đã quan trọng hơn, biết Tuyết Nhi đã mất trí nhớ, nhưng trong lòng Âu Dương Thần vẫn rất không thoải mái, tuy nhiên anh cực kỳ tin tưởng sẽ làm cho cô nhớ ra dù không nhớ nổi cũng sẽ để cho cô một lần nữa yêu mình, nhưng bây giờ dáng vẻ Tuyết Nhi mất hồn lại càng làm cho người ta đau lòng.
"Tuyết Nhi" nhẹ nhàng gọi một tiếng, Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, giờ phút này anh thậm chí cảm thấy Tuyết Nhi giống như thủy tinh khẽ đụng sẽ làm vỡ, làm người ta thương tiếc như vậy.
"Ừ. Anh Thần, anh đã trở về?" Hân Nhi rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm mình như vậy, cô cảm giác cực kỳ ấm áp, nhưng cũng trách mình thật sự đã quá thất thần. Ngay cả anh trở về cũng không biết, vừa rồi một mực nhớ đến tin tức anh Phi đính hôn tuy nhiên trong lòng không thoải mái; nhưng anh Phi đối xử với mình tốt như vậy, nên tặng thứ gì đó cho anh ấy mới đúng. Nhưng tất cả đồ của mình đều để lại ở Diệp gia, thật buồn rầu.
"Tuyết Nhi, Diệp phi anh ta muốn đính hôn, em... ." Âu Dương Thần cực kỳ gian nan hỏi ra lời này, tuy biết rõ Tuyết Nhi khổ sở, cô để ý, nhưng, anh vẫn muốn để cho cô nhận rõ sự thật, Tuyết Nhi đau đớn sẽ do anh Âu Dương Thần an ủi. Muốn Tuyết Nhi hạnh phúc chỉ có anh có thể cho.
"Ừ, Đúng vậy, anh Phi muốn đính hôn, nhưng..." Em còn chưa chuẩn bị lễ vật gì. Ánh mắt Hân Nhi tối sầm. Một màn này ở trong mắt Âu Dương Thần lại có vẻ chói mắt, chết tiệt, để cho trong lòng anh không thoải mái như thế. Âu Dương Thần phiền lòng làm động tác cởi bỏ cúc áo sơmi, Hân Nhi thấy động tác này, trước mắt không khỏi sáng lên. Đúng rồi, mình học thiết kế thời trang, mà ngay cả thầy giao cũng khen mình có thiên phú, mình có thể giúp anh Phi thiết kế một bộ lễ phục đính hôn, tin tưởng anh Phi nhất định sẽ thích, nói xong lập tức đứng dậy đi lên lầu, không có chút nào chú ý đến sắc mặt người bên cạnh kia dường như muốn phun ra lửa.
Âu Dương Thần bị coi như không khí nhìn Tuyết Nhi đi lên lầu, thật sự cực kỳ bực bội, trong cơn tức giận lái xe trở lại công ty, thư ký thấy tổng giám đốc Âu Dương đột nhiên quay lại cực kì kinh ngạc, nói thật tâm tư bây giờ của tổng giám đốc thật sự càng ngày càng khó đoán, sau khi thấy tin tức trên tờ báo thì chậm rãi cong khóe miệng, thư ký Chu còn tưởng rằng hôm nay tâm tình tổng giám đốc không tồi, tiếp theo tổng giám đốc Âu Dương chúng ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức lái xe đi, mà giờ phút này lại giống như ăn thuốc nổ trở về, thật sự rất tò mò, cuối cùng là ai có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể để cho tổng giám đốc Âu Dương chúng ta vui buồn thất thường như thế, ai cũng biết tổng giám đốc Âu Dương luôn lạnh lùng, đối với người nào đều lạnh nhạt như vậy, không có chuyện gì làm cho anh vui vẻ hoặc tức giận, tình hình bây giờ thật sự làm cho trong lòng người ta run sợ.
Reng Reng. . . Điện thoại nội bộ của Âu tổng, "Tổng giám đốc" thư ký nơm nớp lo sợ nhận điện thoại, hôm nay tổng giám đốc Âu Dương tính tình rất kỳ lạ, chỉ sợ không cần thận đắc tội với anh.
"Một ly coffee" tút tút. ạch, tổng giám đốc, ngài thật đúng là một chữ ngàn vàng, ôi. Thư ký cúp điện thoại lập tức tự mình đi pha cà phê, Âu Dương Thần thích uống loại cà phê pha bằng phin, nhất là bây giờ thời khắc mấu chốt thư ký càng thật cẩn thận.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Âu Dương Thần cầm lấy cà phê uống một ngụm, nhíu mày, nặng nề đặt trên mặt bàn, lúc này vẻ mặt thư ký hoảng sợ, sợ câu nói đầu tiên của Âu Dương Thần bắt hắn rang xào, tổng giám đốc Âu Dương ngoại trừ danh tiếng nghiêm khắc, lãnh khốc, một năm này mình đã trải qua ít nhiều cố gắng mới đến được chức này, ài, ngàn vạn lần đừng. Trong lòng thư ký cầu nguyện ...
"Ra ngoài" ngắn gọn hai chữ lại làm cho thư ký vui vẻ giống như nghe được đặc xá của hoàng đế, nhưng Âu Dương Thần đúng là cơm áo cha mẹ của hắn, so với hoàng đế vẫn phải quỳ gối.
Gương mặt Âu Dương Thần tức giận, nghĩ đến người trong nhà kia càng tức giận, rõ ràng lo lắng, vừa rồi làm sao mà rời khỏi, để bây giờ ở trong này làm việc cũng không xong, xem văn kiện trước mặt, thật sự một chút không có tâm tư nhìn, đã nhiều năm như vậy lần đầu tiên mình không khống chế được như vậy, thật ra so với ba năm trước đây cùng với Tuyết Nhi vẫn còn khống chế được, khi đó mình ít nhất còn có thể xử lý tốt chuyện công cùng việc tư, bây giờ, đương nhiên Âu Dương Thần đem toàn bộ quy về việc mất Tuyết Nhi mà được lại, quá sợ mất đi.
Trằn trọc, cuối cùng Âu Dương Thần quyết định vẫn tan ca sớm đi tìm Tuyết Nhi, cho dù Tuyết Nhi sống lại, thấy cô vì Diệp Phi thương tâm khổ sở vẫn không yên lòng về cô, người kia đã hoàn toàn chiếm cứ ở trong đầu của anh, ài, Âu Dương Thần, bắt đầu khi nào thì ở trên thương trường oai phong một cỏi, mà lại nghèo túng như vậy rồi.
|
Chương 21: Quà tặng đính hôn Bên trong căn phòng màu trắng nhỏ.
Tuyết Nhi hết sức chăm chú vẽ thiết kế lễ phục, lúc này Hân Nhi cực kỳ chuyên tâm, cô một lòng chỉ nghĩ nhanh vẽ xong bản thiết kế, rồi tiến hành làm theo yêu cầu, tuy biết anh Phi nhất định đã có nhà thiết kế riêng giúp đỡ, nhưng dù sao cũng là tâm ý của bản thân, mà thật ra Hân Nhi cực kỳ hi vọng anh Phi ở trong ngày lễ đính hôn kia sẽ mặc trên người lễ phục chính mình thiết kế.
Bút chì màu đen ở trên giấy soàn xoạt cực nhanh, chỉ thấy trên bản vẽ hiện lên một bộ âu phục cao quý thanh lịch ngay trước mắt, Hân Nhi thiết kế bộ âu phục này thật sự cực kỳ tôn lên khí chất cao quý của Diệp Phi, đẹp trai bức người, lại mang chút nhu hòa, đẹp trai này không đồng nhất với Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần đến phòng Tuyết Nhi, gõ cửa. Không thấy phản ứng, thấy Tuyết Nhi đang nghiêm túc vẽ cái gì, đến gần thấy là âu phục cho đàn ông, Âu Dương Thần đương nhiên không cảm thấy dành cho mình, bởi vì thân hình cùng phong cách âu phục này cực kỳ hiển nhiên là cho Diệp Phi, trong lòng không khỏi lại có chút mùi vị. Lần đầu tiên Âu Dương Thần rất ghen tị với một người, không sai, là ghen tị, ghen tị hắn có thể làm bạn với Tuyết Nhi hai năm, ghen tị bọn họ là thanh mai trúc mã, ghen tị bộ quần áo trước mắt kia là vì hắn thiết kế.
Chỉ thấy bút Tuyết Nhi nhẹ nhàng vẽ một đường, một bộ Tuxedo cực kỳ độc đáo ra đời, mặc dù chỉ nhẹ nhàng một nét bút lại làm cho cả bộ trang phục ý nhị mười phần, rất cao quý, càng đẹp hơn, Tuyết Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, rốt cục đã vẽ xong, đây chính là thứ cô muốn, cả bộ trang phục hoàn toàn căn cứ theo thân hình và tính cách của Diệp Phi để thiết kế, ở trong mắt Tuyết Nhi, Diệp Phi là một anh trai như ánh mặt trời ấm áp, anh ấy rất cẩn thận, cực kỳ kiên nhẫn, và rất biết quan tâm đến người khác. Anh ấy....
"Tuyết Nhi "
Tuyết Nhi xoay người lại, nhìn Âu Dương Thần đứng ở cửa, tràn đầy bi thương, trong con ngươi màu xám mê người giờ phút này đầy đau thương, cô không biết tại sao, vì sao anh lại bi thương như vậy, "Anh Thần, anh làm sao vậy, vì sao không vui."
Vì sao không vui, Âu Dương Thần đột nhiên cảm thấy châm chọc, còn có thể vì sao a, bởi vì em, Tuyết Nhi, bởi vì anh yêu em, mà trong lòng em... Suy nghĩ một chút vẫn là cái gì cũng không nói cho cô, chỉ nhàn nhạt một câu "Không có gì."
Tuyết Nhi cho rằng Âu Dương Thần có cái gì khó nói nên không tiếp tục hỏi, cầm lấy bản thiết kế trên tay đưa cho Âu Dương Thần "Anh Thần, như thế nào? Đẹp không?" Tuyết Nhi chờ mong cùng đợi Âu Dương Thần trả lời, đối với mỗi một người thiết kế mà nói đều hi vọng tác phẩm của mình có thể lấy được công nhận.
Âu Dương Thần nhìn bản thiết kế của Tuyết Nhi, thật sự rất đẹp, vừa rồi chỉ nhìn từ xa, bây giờ nhìn gần, càng thêm xác định đây là dành cho Diệp Phi, bởi vì bộ quần áo này thật sự hoàn toàn tôn lên khí chất của Diệp Phi, xem ra cô ấy cực kỳ hiểu hắn, còn thiết kế cả cổ tay áo, "Ừ, rất đẹp, cực kỳ tôn lên khí chất của anh ta." Âu Dương Thần nhàn nhạt nói xong, đối với người trong lòng tặng cho tình địch lễ vật mặc dù là tốt, nhưng cũng là không hưng thú khích lệ nhiều lắm.
"Thật không, cái này do tôi vẽ cả một buổi chiều..., ha ha, tôi cũng hiểu được cực kỳ tôn lên khí chất của anh Phi, tôi phải khẩn trương liên hệ để đẩy nhanh tốc độ làm mới được, như thế mới kịp ngày đính hôn của anh Phi."
Đính hôn. . . ."Tuyết Nhi, em đây là..." Âu Dương Thần chần chờ hỏi, cái này không phải muốn cho Diệp Phi mặc trong ngày đính hôn chứ.
"Đây là quà đính hôn tôi tặng cho anh Phi, có phải quá keo kiệt không, nhừng đồ của tôi đều đã để ở trong nhà họ Diệp, mà anh Phi không thiếu thứ gì, mà bản thân tôi ở nước ngoài học thiết kế, anh Phi sẽ thích chứ, anh Thần, anh nói xem?"
"Quà đính hôn, Tuyết Nhi, Diệp Phi đính hôn em không phải rất buồn sao?" Âu Dương Thần hỏi ra nghi vấn trong lòng, tuy biết đáp án có thể sẽ đả kích anh một lần nữa.
"Buồn, anh Phi đính hôn vì sao tôi phải buồn. Anh nói vị thiên kim của Lâm thị kia sao?"
"Em không phải không thích vị thiên kim của Lâm thị sao?"
"Đúng vậy, tôi thật sự không thích vị thiên kim của Lâm thị, nhưng anh Phi thích, mà bọn họ lập tức sẽ trờ thành vợ chồng chỉ cần anh Phi thích thì tốt rồi, mà cô ấy cũng cực kỳ yêu anh Phi nữa, cưới cô ấy cũng không phải tôi, tôi không thích cũng không ảnh hưởng.
Thấy Tuyết Nhi nói như vậy, Âu Dương Thần không thể nghi ngờ là vui sướng, như vậy có phải hiểu rằng Tuyết Nhi căn bản không thích Diệp Phi không, nghĩ vậy, Âu Dương Thần qua một ngày lo lắng, Âu Dương Thần tiếp tục chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tuyết Nhi, vậy em không thích Diệp Phi sao?"
"Anh Phi, thích, tôi cực kỳ thích anh Phi, hai năm trước là anh Phi đã cứu tôi, lại để cho tôi đi học rất nhiều, vừa mới bắt đầu anh Phi nói tôi là vị hôn thê của anh, nhưng tôi cái gì cũng không nhớ rõ, về sau lại có vị thiên kim của Lâm thị, nói cô ấy mới đúng vị hôn thê của anh, ông nội Diệp thích Lâm tiểu thư như thế, tôi nghĩ anh Phi có phải vì muốn chăm sóc cho tôi, để cho tôi không có tâm lý trách nhiệm mới nói như vậy, tôi không trách anh ấy, tuy nhiên trong lòng thật sự cực kỳ không thoải mái, nhưng anh Phi vẫn giống như anh trai chăm sóc tôi, tôi đương nhiên phải chúc phúc cho anh ấy."
Nghe Tuyết Nhi chân thành nói, cô không có tình cảm với Diệp phi, không thể nghi ngờ cho Âu Dương Thần ăn một viên thuốc an thần, không tồi, Tuyết Nhi vẫn không yêu mến anh ta, khóe miệng không khỏi hơi cong lên.
Nhìn Âu Dương thần có chút sững sờ, Tuyết Nhi gọi anh: "Anh Thần, anh làm sao vậy"
"Không có việc gì, ha ha."Âu Dương Thần ngây ngốc cười hai tiếng.
Tuyết Nhi tự nhiên không có để ý đến Âu Dương Thần đang xấu hổ, cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, nhưmg nói thật, ở thành phố A không quen thuộc, đúng rồi, người trước mắt này.
"Anh Thần, anh có thể giúp Tuyết Nhi một chuyện không."Tuyết Nhi có chút hương vị lấy lòng đối với Âu Dương Thần, cái này đối với Âu Dương Thần mà nói rất hưởng thụ.
"Được, em nói đi, chỉ cần Tuyết Nhi muốn làm, anh Thần nhất định hỗ trợ."
"Thật tốt quá, anh Thần biết anh tốt nhất, hì hì, tôi muốn nhanh chóng mang bản vẽ đẩy nhanh tốc độ, đưa cho anh Phi, nhưng ..."
"Được, giao cho anh, yên tâm, ngày mai anh Thần nhất định cho em hài lòng nhìn thấy tác phẩm." Nói xong cầm bản vẽ, đi ra cửa, lấy điện thoại đi động ra gọi điện thoại. Cứ như vậy làm xong.
Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần, Tuyết Nhi không khỏi đứng dậy vặn thắt lưng mỏi, ai nha, rốt cục đã hoàn thành, nói thật cô cố gắng muốn nhanh tặng quà này cho Diệp Phi, chẳng qua cô không ngờ một phần quà mình tặng cho Diệp Phi trong hôn lễ mang đến bao nhiêu biến hóa như thế.
Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện rất đói bụng, đúng thôi, cả một ngày ở đây liều mạng vẽ, hoàn toàn không chú ý đến thời gian đã trôi qua, điểm này mình thật sự rất giống với thầy giáo, một khi làm việc cũng không giống người, ha ha, đi tìm anh Thần là được ăn rồi, chuẩn bị xong quà tặng tâm tình Tuyết Nhi không thể nghi ngờ là rất tốt.
Mà Âu Dương Thần biết Tuyết Nhi đối với Diệp Phi không có tình cảm, tâm tình không thể nghi ngờ lại càng tốt, so với mặt lạnh ở trong văn phòng kia, là hai người hoàn toàn khác nhau, đưa Tuyết Nhi đến nhà hàng Mỹ Mỹ ăn bữa ăn ngon.
|
Chương 22: Nổi giận Ngày hôm sau
“Boss, bản thiết kế bộ lễ phục ngài dặn đã làm xong rồi.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói điễm tĩnh của thư ký.
“Ừ, đưa qua đây.” Âu Dương Thần nhàn nhạt đáp lại, nhưng tầm mắt lại nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, mặt trời hôm nay rất đẹp.
Cúp điện thoại trong lòng Âu Dương Thần rất tốt, L.ê Q,uý Đô!n, cuối cùng lễ phục cũng xong, tin rằng lúc cô gái nhỏ kia nhìn thấy nhất định cực kỳ vui vẻ, ha ha. Đồ Tuyết Nhi thiết kế chắc chắn có khả năng chấn động toàn bộ, mặc dù không phải do bản thân mình thiết kế, nhưng mà nghĩ tới Diệp Phi đính hôn thì Âu Dương Thần rất đắc ý, Diệp Phi, anh không còn có tư cách tranh giành Tuyết Nhi với tôi nữa rồi.Thật là hả dạ.
“Cốc cốc” Âu Dương Thần đứng bên ngoài gõ cửa, trong tay cầm cái hộp đẹp đẽ, nghĩ tới Tuyết Nhi ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy quà tặng, không phụ kỳ vọng của mình làm xong bộ lễ phục này.
“Vào đi,” Tuyết Nhi đang cầm thư đút vào bì thư, đó là thư viết cho anh Phi, là bức thư chúc mừng, cũng là bức thư cảm ơn, với Tuyết Nhi mà nói thì Diệp Phi cũng như một người thân, lúc nào cũng chăm sóc cô, yêu thương cô. Đoạn thời gian Tuyết Nhi mất trí nhớ cũng là Tuyết Nhi nương nhờ Diệp Phi, càng là bến cảng của Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi, đang làm gì đó, xem anh mang gì đến cho em nè.” Lúc này Âu Dương Thần vừa dịu dàng vừa thần bí, sợ là tất cả mọi người trong tập đoàn Âu thị cũng không thể tin được đây là Âu Dương Thần, chẳng qua là trước mặt Tuyết Nhi quả thật Âu Dương Thần chính là hình dạng này.
“Là lễ phục sao, nhanh như vậy đã xong rồi à, thật sự là quá tuyệt vời.” Vừa nói vừa vui sướng đứng lên nhận cái hộp trong tay Âu Dương Thần, LqĐôn, Tuyết Nhi vội vàng mở hộp ra, lấy lễ phục bản thân mình chú tâm thiết kế, chế tác vô cùng tinh tế, chất vải này có lẽ cũng sử dụng loại đắt đỏ nhất để làm, nghĩ đến đây, Tuyết Nhi lại càng biết ơn Âu Dương Thần nhiều hơn một chút, anh ấy thật sự rất tốt với mình, mỗi một việc đều để tâm làm tốt như vậy, đây chính là may mắn của mình. Có năng lực để anh Phi và anh Thần đối xử với mình như vậy.
“Anh Thần, cảm ơn anh, tôi thật sự rất hài lòng.” Nói xong cầm thư trên bàn đặt vào trong hộp.
“Anh Thần, có thể làm phiền anh lần nữa giúp tôi gửi cái này cho anh Phi được không, tôi muốn anh ấy nhận nhanh nhanh, ngày mai chính là tiệc đính hôn của anh Phi rồi. Tôi còn hi vọng….”
“Được” Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi chỉ phát ra một chữ, nhưng Tuyết Nhi biết Âu Dương Thần nhất định sẽ giải quyết chuyện này rất ổn thỏa,, bởi vì trong ánh mắt kia có nghiêm túc và tình cảm dịu dàng.
Nhà họ Trạch.
Trước sự kiên trì của ông cụ Diệp, nên ông cụ Diệp trở về nhà họ Trạch tĩnh dưỡng, thật ra thì cũng chỉ là trá hình của ông cụ muốn trông nom cháu trai, lần này không thể để cho nó chạy trốn, tiệc đính hôn này nói thế nào cũng phải thành công.
“Thiếu gia, ông chủ mời thầy Laffey tới may lễ phục theo yêu cầu cho ngài, xin ngài đi qua một lát.”
“Không cần, tôi đây còn rất nhiều tài liệu cần xử lý xong, trực tiếp đưa số đo cho ông ta làm là được rồi.”
Đây chính là niềm đau của đại quản gia chúng ta, ai cũng biết thầy Laffey đúng là không dễ mời, tính tình cũng cực kỳ quái dị, vì quần áo ông ta làm theo yêu cầu còn phải tự mình xem qua thiết kế kiểu dáng của bản thân người đó, dĩ nhiên, đây cũng không phải có tiền có thể mời tới, đât chính là ông cụ bỏ ra không ít sức của, nhưng mà thiếu gia ngài….
“Làm sao vậy, còn không đi.” Diệp Phi vẫn xử lý tài liệu trong tay như cũ. Chẳng qua nghe giọng vẫn còn hờn giận như trước.
“À…, thiếu gia, vậy tôi đi trước.” Quản gia lập tức đi ra cửa phòng, ôi, gần đây tính tình thiếu gia càng ngày càng nóng, con cái bây giờ, thật không dễ chịu, vậy ông chủ ăn nói làm sao đây.
Quản gia đi rồi, Diệp Phi đặt tài liệu trong tay xuống, cầm tấm ảnh chụp bên máy tính, đây là ảnh chụp chung với Tuyết Nhi ở công viên lúc đi Pháp, trong tấm ảnh đều là nụ cười hạnh phúc của mình và Tuyết Nhi, vẻ mặt tuyệt đẹp của Tuyết Nhi cộng thêm dáng tươi cười như vậy, giống như là ánh mặt trời, giữa mùa đông lạnh lẽo, lại có thể sưởi ấm trái tim người…
Tuyết Nhi, em ở đâu chứ, vì sao đã tìm khắp nơi mà không thấy em…. Em biết không, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ….. Em nhìn thấy tin anh đính hôn sao? Em sẽ khó chịu sao? Anh Phi thật sự không muốn, nhưng mà ông nội, Tuyết Nhi, em có thể tha thứ cho anh Phi không?
“Cốc cốc” Tiếng đập cửa ngắt nỗi nhớ của Diệp Phi, truyện của dđ Lê!!Quý!Đô/n, Diệp Phi vô cùng mất hứng, những người này nhất định không chịu bỏ qua cho mình sao ngay cả chút thời gian nhớ tới Tuyết Nhi cũng không cho tôi sao? Ông nội, ông thật sự là khinh người quá đáng.
: “Lăn ra đi, đừng làm phiền tôi.” Diệp Phi hét to một tiếng, lập tức cầm ly trà trên bàn ném về phía cửa. Lúc này Diệp Phi giống như một con sư tử nổi giận.
Người hầu ở ngoài cửa thật sự hoảng sợ, mặc dù ngày thường thiếu gia nghiêm khắc, nhưng chưa từng phát giận như vậy, mắt nhìn hộp quà tặng trong tay, haizzz, không có cách nào khác theo như mới vừa rồi người tặng quà dặn dò trực tiếp đưa cho thiếu gia, bây giờ thiếu gia đang nổi nóng, mình cũng không có biện pháp đưa đầu vào họng súng, cầm hộp quà tặng đi xuống lầu.
Diệp Phi cũng không biết anh rống một tiếng này, chính là ném quà tặng tỉ mỉ Tuyết Nhi gửi tới, đồng thời cũng ném tấm lòng chân thật của Tuyết Nhi đi xa. Nếu sớm biết người hầu đưa tới là quà tặng của Tuyết Nhi, tin rằng Diệp Phi tuyệt đối sẽ không nổi giận trong giây phút đó, chẳng qua là ý trời trêu người …
|
Chương 23: Bữa cơm tối. Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Âu thị.
“Tổng giám đốc, chuyện ngài dặn dò đã làm xong rồi.”
“Ừ, để xuống đi.”
Cầm lấy đồ trên mặt bàn, nhìn Tuyết Nhi trên chứng minh nhân dân, vẫn là khuôn mặt tuyệt đẹp kia, vẫn là nụ cười khiến người ta ấm lòng, nhớ tớ Tuyết Nhi trong lòng Âu Dương Thần không khỏi ấm áp, từ sau khi Tuyết Nhi trở về, Âu Dương Thần hận không thể lúc nào cũng có thể ngây ngốc ở trong phòng làm bạn với cô, ngày trước với Âu Dương Thần mỗi ngày mỗi đêm đều là công việc, trong con mắt của cấp dưới mười phần là người cuồng công việc, ấy mà mấy ngày gần đây, tổng giám đốc đúng giờ như một kỳ tích thậm chí luôn tan tầm trước giờ, ặc, điều này khiến người ta không khỏi nghi ngờ tổng giám đốc đại nhân của chúng ta rơi vào bể tình, nhưng mà nghĩ lại bên người tổng giám đốc cũng không xuất hiện người phụ nữ nào, hơn nữa ai cũng biết tổng giám đốc đại nhân của Âu thị trước giờ không tiếp xúc với phụ nữ, lại càng ghét chạm vào phụ nữ, điều này cũng làm cho nhóm được gọi là người con gái đẹp và thùy mị đau lòng, càng khiến không ít người hiểu nhầm Âu Dương Thần thích đàn ông, lời này nếu như bị Âu Dương Thần biết được đoán chừng gương mặt lạnh lẽo kia sẽ biến thành màu đỏ tía.
Nhìn con số trên đồng hồ đã tới năm, cuối cùng cũng tới năm giờ, gần tan tầm rồi, rốt cuộc có thể trở về gặp Tuyết Nhi, không biết Tuyết Nhi đang làm gì ta?
Mà ở chỗ khác Tuyết Nhi đang bận rộn trong phòng bếp, mấy ngày này lúc nào cũng anh Thần nấu cơm cho mình, nhưng mình thì chưa làm một bữa cơm ngon lành cho anh Thần, anh Thần quan tâm giúp mình nhiều như vậy, bữa cơm này là lẽ đương nhiên, Tuyết Nhi vui vẻ làm đồ ăn, nói thật, lúc ở nước ngoài hàng ngày ăn đồ ăn ngoại quốc không quen, mặc dù anh Phi có mời cô giúp việc, nhưng mà dù sao cũng cảm thấy bản thân mình tự nấu cơm có cảm giác càng thích hơn, cho tới bây giờ Tuyết Nhi đều hướng về kiểu sống, nấu cơm vì người mình yêu mến, chờ anh trở về, sau đó sẽ cùng nhau rửa chén, đi dạo, ái chà, nghĩ vậy, không khỏi nhớ tới anh Thần, thầm mắng mình đã nghĩ quá nhiều, vẫn nên tập trung tinh thần nấu cơm thì hơn, lần đầu tiên, cũng không thể để anh Thần coi thường chứ.
Khi Âu Dương Thần trở về, vừa đúng lúc Tuyết Nhi đã làm xong cơm và món canh cuối cùng, nhìn món ăn phong phú trên bàn cơm kia, chỉ thấy Tuyết Nhi mang tạp dề bưng canh đi ra. Trong lòng Âu Dương Thần không khỏi chấn động, hình ảnh này chính mình đã từng ảo tưởng vô số lần, từ nhỏ đã bị đào tạo thành người thừa kế, còn muốn thừa kế tổ chức kia, trước khi gặp được Tuyết Nhi mình thậm chí không dám nghĩ, sau khi gặp được Tuyết Nhi mới có dũng khí suy nghĩ, nhưng mà mất đi Tuyết Nhi, ròng rã ba năm mình không suy nghĩ vẩn vơ, mà bây giờ tất cả đều đã biến thành sự thật, giờ phút này trong lòng Âu Dương Thần không chỉ là rung động, mà đó là một tình yêu không thể nói thành lời, Âu Dương Thần thầm thề nguyện trong lòng hạnh phúc như vậy anh tuyệt đối không cho phép kẻ khác phá hỏng, tuyệt đối không thể….
“Anh Thần, anh về rồi, rửa tay ăn cơm thôi, nếm thử tài nấu nướng của em đi…” Tuyết Nhi ngọt ngào nói với Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần không khỏi sửng sờ, cười với Tuyết Nhi, đây là hạnh phúc thuộc về Âu Dương Thần anh.
“Thế nào” Tuyết Nhi chăm chú nhìn Âu Dương Thần, rất sợ bỏ lỡ mất bất kỳ biểu cảm nào của anh.
Thấy Tuyết Nhi căng thẳng như vậy, Âu Dương Thần không khỏi muốn trêu chọc đứa nhỏ này, gắp một miếng thức ăn đặt vào trong miệng, lông mày nhăn sít sao, ăn rất ngon, mà Tuyết Nhi cho rằng đồ ăn mình làm cực kỳ khó nuốt, con mắt không khỏi u ám, xem ra bản thân mình lâu rồi không làm, cũng không nấu cơm, hơn nữa cơm anh Thần làm ăn ngon như vậy, mình làm….
“Tuyết Nhi” thấy mắt Tuyết Nhi u ám, Âu Dương Thần chợt cảm thấy mình quá đáng, không nên chọc ghẹo bảo bối nhà mình.
“Anh Thần, không thích thì đừng ăn, em…” Tuyết Nhi cực kỳ đau lòng, nước mắt che kín đôi mắt to.
“Tuyết Nhi, làm sao vậy, thật sự ăn ngon mà, vừa rồi là anh cố tình dò xét em, em không tin, tự mình nếm thử đi.”
Cái gì, Tuyết Nhi mở miệng nuốt miếng thức ăn Âu Dương Thần gắp đưa tới, phát hiện thì ra vẫn là hương vị ấy, anh Thần, anh vậy mà lừa gạt em, chết chắc rồi…. Tuyết Nhi suy nghĩ, lập tức khóc hu hu, không phải nói đàn ông sợ nước mắt nhất à? Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt như suối tuôn ra, làm thế nào cũng không ngừng được. Nhưng lần này làm Âu Dương Thần hoảng sợ, hối hận mình không nên đùa giỡn Tuyết Nhi.
Nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, “Tuyết Nhi, đều là anh Thần không tốt, em đừng khóc, em trừng phạt anh như thế nào cũng được.”
Tuyết Nhi trong ngực Âu Dương Thần, hai mắt to đảo quanh, “Thật vậy không.”
“Ừ, thật.”
“Tốt lắm, ăn hết tất cả đồ ăn trên bàn, còn có lát nữa anh rửa chén.” Tuyết Nhi chui ra từ ngực Âu Dương Thần, ra lệnh giống như nữ vương, đây, đây cũng quá…
Âu Dương Thần biết mình bị Tuyết Nhi trêu chọc, nhưng có thể làm gì chứ, chính mình sẵn lòng nhận phần tội này mà.
Quả nhiên Âu Dương Thần không phụ sự mong đợi của mọi người và Tuyết Nhi cùng tiêu diệt hết tất cả đồ ăn, thời gian này còn làm chứng minh thư cho Tuyết Nhi, hộ chiếu, và một số bằng tốt nghiệp đưa cho Tuyết Nhi, trong khoảng thời gian này Tuyết Nhi đang muốn tìm việc, nhưng mấy thứ này không có ở đây, bây giờ cuối cùng có thể như mong muốn, không thể không tăng thêm hảo cảm với Âu Dương Thần nhiều hơn một phần. Để tỏ lòng cảm ơn với Âu Dương Thần, cũng chủ động đảm nhận công việc rửa chén cùng với Âu Dương Thần, đối với Âu Dương Thần mà nói điều này tất nhiên không gì tốt hơn, bởi vì đây cũng là một phần trong ước muốn.
Trong phòng bếp lại truyền ra tiếng cười đùa ầm ĩ của Tuyết Nhi và Âu Dương Thần.
|
Chương 24: Chỉ có em mới có thể làm anh hạnh phúc. “Bây giờ chúng ta đang ở một khách sạn lớn được bảo vệ nghiêm ngặt, hôm nay tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị Diệp Phi tổ chức tiệc đính hôn cùng với thiên kim Lâm thị Lâm Hiểu tại đây, được mời đều là những nhân vật nổi tiếng trong thương giới (giới kinh doanh) chính giới (giới chính trị).
Đến đây đến đây, không biết người nào hô lên, chỉ thấy bên trong chiếc Lincoln rất dài một người đàn ông đẹp trai phong độ tuyệt vời mang lễ phục màu trắng bước xuống, rồi sau đó, một người con gái đẹp mặc Bra váy dài, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt hạnh phúc, khoác cánh tay Diệp Phi, bước chậm rãi vào tiệc rượu, nhưng thân là nam chủ mà Diệp Phi mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút giận dữ. Vì Lâm Hiểu luôn cố tình hay vô ý dựa vào sát người Diệp Phi, điệu bộ nghiêm chỉnh của người con gái nhỏ bé.
Không hề nghi ngờ, dáng người Lâm Hiểu rất đẹp, cao 1 mét 70, cộng thêm trước sau lồi lõm. Bình thường lại chú ý cách ăn mặc, trong mắt đàn ông cũng là một người con gái đẹp, nhưng chú ý cách ăn mặc quá, trang điểm khuôn mặt cũng thiên về diêm dúa lòe loạt, trên người luôn mang theo mùi nước hoa nồng nặc, cô ta hoàn toàn cho rằng đàn ông thích phụ nữ khêu gợi, nhưng lại không ý thức được rằng Diệp Phi ghét nhất chính là người như thế.
Mà Tuyết Nhi đang đọc tư liệu tìm việc làm cũng nhìn thấy bản tin tràn khắp mọi nơi này, hai nhà Diệp Lâm làm thông gia không thể nghi ngờ là tin tức lớn nhất hiện nay của thành phố A, dù sao đây là hai xí nghiệp lớn lại là hai gia tộc lớn kết nghĩa vợ chồng cũng là câu chuyện trà dư tửu hậu, mà cuộc hôn nhân này lại có người vui mừng có người buồn rầu, hôn nhân nhà giàu sang quyền thế phần lớn cũng là một cuộc mua bán, có người có thể đạt được lợi ích lớn hơn thì tự nhiên cũng có người sẽ ít đi một chén canh, một vài bản tin giải thích xuất thân bối cảnh hai xí nghiệp lớn Diệp Lâm, đều khen ngợi Diệp Phi và Lâm Hiểu là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp, nhìn hai người xứng đôi như vậy, Tuyết Nhi không khỏi ao ước một lúc, nhưng lúc nhìn thấy lễ phục trên người Diệp Phi lại chua xót một hồi, mặc dù đã nghĩ tới có thể Diệp Phi sẽ không mặc lễ phục mình thiết kế, nhưng mình vẫn cứ hi vọng tin tưởng anh sẽ mặc, xem ra mình vẫn là tự đánh giá cao bản thân mình, dù sao Lâm tiểu thư mới chính là vị hôn thê của anh Phi, sau khi cảm thán một hồi, Tuyết Nhi tắt những cửa sổ phát tin tức này, trước mắt quan trọng nhất là hãy tìm một công việc, vì thế lại tập trung tinh thần vùi đầu vào tìm việc làm.
Nhà họ Diệp.
Mặc dù mới đính hôn, ông cụ đã muốn hai vợ chồng mới chung phòng, lần này lại có người mừng có người buồn, vui vẻ đương nhiên là Lâm đại tiểu thư (tiểu thư lớn nhà họ Lâm) của chúng ta, ở nước ngoài đã quen với cuộc sống phóng túng, mấy ngày nay lúc ở nhà Diệp Phi, mặc dù thường dụ dỗ Diệp Phi, nhưng mà Diệp Phi lại không cho mình tới gần phòng anh, mình đã sớm không nhịn được cô đơn lạnh lẽo, tối hôm nay chung một phòng, cô có niềm tin Diệp Phi tuyệt đối sẽ quỳ gối dưới váy cô, nghĩ Lâm đại tiểu thư cô là ai, không chỉ có vóc dáng mê người, còn có bản lĩnh giường chiếu tiêu hồn. Đàn ông ư? Nét mặt lạnh lùng, thật sự lên đến giường còn không phải là nhiệt tình như lửa à, ha ha, nhớ lại dáng người đẹp đẽ kia của Diệp Phi, cơ bụng mê người, lửa nóng trong mắt Lâm Hiểu càng nồng thêm, sớm đã tắm hương thơm hoa cỏ, thay nội y khêu gợi, chờ đợi cho Diệp Phi một niềm vui lớn.
Lúc này dưới lầu Diệp Phi đang buồn rầu uống rượu, Laffey năm 78 trong mắt anh như dùng để uống nước, không ai có thể hiểu được nổi buồn đau của anh, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, một ly rượu lót bụng, đã không còn cảm giác đau khổ, bởi vì trong lòng khổ quá rồi, lúc này một người hầu cầm hộp quà tặng từng bước từng bước đi qua khiến Diệp Phi để ý, “Đứng lại, cầm gì đó.”
“Ặc, thiếu gia, cái này hôm qua có người gửi cho ngài, đoán là quà tặng.”
“Cầm tới xem tý nào” Diệp Phi quái lạ vì sao mình không nhìn thấy hộp quà tặng này, nhìn gói hàng này hẳn là thứ đồ không quen. Tùy tiện mở hộp, hiện ra trước mắt chính là một bộ lễ phục, đây, đây sẽ không là….
Vội vàng mở lễ phục, là một bộ lễ phục thiết kế đặc biệt. Nói thật so với bộ trên người mình chỉ có hơn chứ không kém, càng tôn lên phong độ của mình, lại phù hợp với phong cách của mình, đây, lúc này chú ý thấy một lá thư trên mặt đất, chữ viết này quen thuộc, là, là Tuyết Nhi….
“Anh Phi
Anh đã về rồi, xin lỗi, em không chờ anh trở về, cũng không chăm sóc tốt ông nội Diệp, nghe nói anh muốn đính hôn, chúc mừng anh, không có gì để tặng cho anh. Đây là lễ phục em tự mình thiết kế, như thế nào, thích không? Đây là lần đầu tiên Tuyết Nhi thiết kế lễ phục con trai, nếu không đẹp anh cũng bỏ qua cho em nhé….
Anh Phi, cảm ơn anh đã làm bạn trong hai năm qua, cho tới nay anh cũng giống như người anh cả, làm cho em cảm thấy rất ấm áp, em biết hai năm trước cũng là anh đã cứu em, có thể là sợ em có trách nhiệm nên mới nói cho em biết, em là vị hôn thê của anh, bây giờ em biết rõ không phải, Lâm tiểu thư mới đúng, nhưng mà em không trách anh, thật sự không trách, trong lòng em anh vĩnh viễn là anh trai quan trọng nhất, nhất định phải hạnh phúc nhé…., bây giờ em rất tốt, Tuyết Nhi đã trưởng thành, không phải lo lắng cho em đâu…, chúc anh và Lâm tiểu thư hạnh phúc….”
Thấy chữ viết xinh đẹp này, Diệp Phi cảm thấy trong lòng mình giống như bị côn trùng gặm cắn, rất đau, rất khó chịu.
“Cái này đưa tới lúc nào, vì sao không ai đưa cho tôi, nói, người đưa tới đâu rồi, mau nói cho tôi biết.” Tâm tình Diệp Phi kích động thậm chí còn lôi kéo cổ áo người hầu, người hầu có chút bị dọa sợ, hôm nay thiếu gia làm sao vậy, mặc dù bình thường thiếu gia lạnh nhạt nhưng cũng có chút dịu dàng, mà hôm nay, trong đôi mắt kia đầy ắp sát ý cảm giác thật đáng sợ,
“Hôm qua… Đêm qua…. Một người đàn ông mang tới, kêu tiểu Trương lấy…. Đưa cho ngài.”
“Ngày hôm qua, vì sao ngày hôm qua không đưa cho tôi, các người một đám ăn gan hùm mật gấu, á….”
Tiểu Trương bị dọa hoàn toàn… Lập tức quỳ xuống “Thiếu gia, tôi…. Tôi sai rồi…. Thiếu gia….”
“Cút” tức giận hét một tiếng, tiểu Trương lập tức co cẳng chạy. Diệp Phi cầm thư của Tuyết Nhi, lao ra ngoài cửa, Tuyết Nhi, chỉ em mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh Phi, em chờ anh, đừng rời khỏi anh, trong đầu anh chỉ có giọng nói và dáng vẻ vui cười của Tuyết Nhi, đã quên ông nội bệnh nặng, đã quên Lâm Hiểu chờ trong phòng, càng quên luôn bây giờ là đêm khuya rồi. Chỉ nghĩ đến nhanh đi tìm Tuyết Nhi.
Mà Lâm Hiểu ở trong phòng lòng đầy vui mừng chờ Diệp Phi tới, không ngờ rằng, Diệp Phi đã đi tìm người mà cô ta ghét nhất.
|