Bắt Cóc Em Đem Về Làm Vợ
|
|
Chương 22 Nơi ban công của nhà hàng , Từ Tử Hàn đang đứng cúi mặt , đối diện với Từ Chính . Cô không biết phải làm sao , phải nói gì với anh. Lúc nãy , cũng may nhờ có Từ Chính cô mới không bị thương , Dược Thiếu Phàm đã rất tức ciận lúc đó anh như muốn giết chết Giản Tiểu Mạn , cô đã can ngăn nên anh mới bỏ qua . Đã sai Lôi Lạc Kình lôi cô ta đi...lúc này đây cô...không dám đối diện với anh.
"Sao vậy ? Em không thấy mỏi cổ sao ? Ngẩng đầu lên đi." - Từ Chính lắc nhẹ ly rượu vang đỏ . Mỉm cười.
"Xin lỗi anh ! Từ Chính...em xin lỗi..."
"Vì chuyện gì ?"
"Vì em...đã làm hại gia đình anh , mẹ chết rồi...ba...cũng mất tích...Nếu...không phải vì em...mọi chuyện...sẽ không như vậy." - Hai dòng nước ấm chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bé . Cô siết chặt chiếc váy. Từ Chính dựa người vào lan can , đôi mắt anh rũ xuống. "Không phải lỗi của em..."
Cô ngước mặt lên , anh mỉm cười , đưa tay xoa đầu cô "Nếu có trách thì hãy trách ông ấy vì quá tham lam."
"Anh..."
"Mọi chuyện ở Đài Bắc anh đều biết rõ , ông ấy ép hôn em , bắt cóc . Đánh đập em...anh đều biết . Không phải lỗi của em. Tiểu Hàn , anh thấy em có thể vui vẻ mà sống hạnh phúc cùng với Thiếu Phàm là được."
"Anh...anh không trách em sao ?"
"Có chứ ! Trách em , vì đã đau buồn vì những truyện đã qua."
Từ Tử Hàn ôm chầm lấy anh , cô khóc nức nở , anh không giận cô , không trách cô . Trong lòng Từ Tử Hàn đã nhẹ hẳn đi . Từ Chính khẽ cười , anh xoa đầu cô "Được rồi , ở ngoài này lạnh lắm . Vào trong thôi."
"Vâng." - Từ Tử Hàn tươi tắn nói. "Anh à , Thiếu Phàm gửi thiệp mời cho anh sao ?"
"Phải , cậu ta nói muốn anh đến dự , nhân tiện nói chuyện với em , để em không thấy bứt rứt trong lòng nữa."
"Anh...quen biết anh ấy sao ?"
"Không , anh là đối tác làm ăn với Lương Trịnh Thâm ở Anh . Thiếu Phàm đưa thiệp mời cho cậu ta mời anh."
"Ừm." - Từ Tử Hàn gật đầu. Cô cùng Từ Chính bước vào trong . Dược Thiếu Pham thấy cô liền bước tới. "Nói chuyện xong rồi sao ?"
"Ưm...Thiếu Phàm...cảm ơn anh."
"Không có chi."
Ở trong một căn phòng phía bên kia của nhà hàng . Lôi Lạc Kình ngồi ở chiếc ghế da , chân bắt chéo , trên tay cầm ly rượu vang . Ánh mắt nhìn người con gái ở góc tường . Mặt chẳng có chút biểu tình . Anh cất tiếng "Cô có biết , cô vừa gây sự với ai không ?"
Giản Tiểu Mạn hai tay bị trói chặt ở phía sau , khuôn mặt tái mét , lắc đầu.
"Là vợ của Dược Thiếu Phàm đấy." Anh đứng dậy , bước tới chỗ Giản Tiểu Mạn , ngồi xuống tiếp tục nói"Công ty của nhà cô...chỉ là một công ty không quá to vậy mà dám làm phách với chúng tôi sao ? Giản Tiểu Mạn , nếu lúc đó Tử Hàn không ngăn cậu ta lại thì...cái mạng nhỏ này của cô đã mất rồi."
"Các người....tôi sẽ kiện các người." - Giản Tiểu Mạn cắn răng nói.
"Chậc...có có biết câu Ếch chết tại mồm không ? " - Lôi Lạc Kình lấy trong túi ra một con dao bấm , đặt lên má Giản Tiểu mạn , lưỡi dao sắc bén , khiến cô bật run "Anh....anh...muốn gì?"
"Cô nhìn xem , tay tôi cầm con dao , dao thì đặt lên mặt cô...vậy cô nghĩ xem....tôi muốn gì ?"
"Đừng....đừng mà...cầu xin anh .... đừng làm vậy ?" - Nước mắt Giản Tiểu mạn tuôn ra , cô gào thét lên.
"Khuôn mặt cũng xinh đẹp...xem cách ăn mặc của cô kìa. Tôi là một người rất ham mê nữ sắc nhưng đối với loại phụ nữ như cô thì lôi Lạc kình tôi...không hứng thú. Con đây là tiền của cặp dây và nhẫn kia , đủ cho cô rồi đó." - Mặt anh đanh lại , ánh nhìn lạnh đến thấu xương , con dao bắt đầu đè mạnh.
"Á.....ĐỪNGGGG...ÁÁÁÁÁÁAAAAAAAAA...." - Tiếng kêu thống khổ phát ra từ cửa phòng bên kia , nhưng chẳng ai nghe được , ít phút sau Lôi Lạc Kình thong thả bước ra , tiến đến nhà hàng , lại vui vẻ bước vào...
-----------------
Sau khi buổi tiệc kết thúc , Từ Tử hàn cùng mọi người đều đi về. Dược Thiếu Phàm nắm tay cô đi ra , để cô ở phía bên này , anh vốn 9dịnh đivào xe thì một người đàn ông khá già chợt gọi anh . Dược Thiếu Phàm để cô lại cho Từ Chính , sau đó bước đến chỗ người đàn ông kia.
"Anh à , bây giờ anh định đi đậu ?" - Từ Tử hàn hỏi Từ Chính . Anh quay đầu lại khẽ cười. "À...anh ở khách sạn.Anh chỉ ở đây vài hôm thôi."
"Vậy à !?"
"Tiểu Hàn..." - Từ Chính chợt gọi tên cô , Cô ngước mắt nhìn anh , anh lại nói tiếp "Em...yêu cậu ấy ?"
Câu hỏi của anh khiến cho hai gò má của cô ửng đỏ , cô bối rối gật đầu . Từ Chính đứng nhìn dáng vẻ của cô , đôi mắt chợt rũ xuống . Trong lòng chợt nhói lên , từ nhỏ đến lớn thì ra cô đối với anh không khác gì một người anh trai. Còn đối với anh , tình yêu thương anh dành cho cô không đơn thuần là một người anh trai đối với em gái mà đó chính là tình yêu của nam nữ. Anh cười khổ , đưa tay xoa đầu cô "Nếu cậu ta ăn hiếp em , cứ nói với anh anh sẽ cho cậu ta biết tay."
"Em biết rồi , mà anh yên tâm anh ấy không ăn hiếp em đâu " - Từ Tử Hàn tươi cười nói , vẻ mặt cô lúc này rất hạnh phúc , nhưng niềm hạnh phúc của cô lại khiến cho anh có chút nhói. Chợt Từ Tử hàn giật mình khi thấy một người lái xe môtô đứng cách Dược Thiếu Phàm không xa đang chĩa súng vào người anh nhưng anh thì đang bận nói chuyện nên không biết, Từ Tử hàn sợ hãi hét lên " Thiếu Phàm , cẩn thận." Không cần nghĩ ngợi , cả cơ thể cô vô thức lao nhanh về phía anh. Dược Thiếu Phàm quay đầu lại thấy viên đạn đang bay tới vội đưa tay đỡ cô né sang bên.
*Đoàng...- Tiếng súng vang lên , viên cắm ngay trên vai Từ Tử Hàn , anh rút súng ra nhắm ngay chân tên lái xe ấy bắn *Đoàng... - Một lần nữa tiếng súng lại vang lên , Lôi Lạc Kình cùng Phong Nhất Thiên chạy lại ra sức bắt tên bắn súng . Mọi người đều hoảng loạng vì tiếng súng phát ra mà hét ầm lên.
"Từ Hàn...Tử Hàn..."- Dược Thiếu Phàm lo lắng gọi cô .
"Thiếu Phàm..anh không sao ?...Có...phải khô...ng ?" - Từ Tử hàn thở dốc , cô cố gắng để hỏi anh.
"Anh không sao ? Đồ ngốc , em đang làm gì vậy ?"
"Tiểu hàn..." -Từ chính sợ hãi ngồi kế bên gọi cô , anh đã không kịp ngăn cô lại , không kịp níu tay cô nếu không người nằm dưới đất bây giờ đã không phải là Từ Tử Hàn .
"Thiếu Phàm , mau đưa cô ấy lên xe , chúng ta phải tới bệnh viện." - Lương Trịnh Thâm chạy đến nói . Dược Thiếu Phàm đưa cô lên xe , Lương Trịnh Thâm ngồi đằng trước lái xe , còn Từ Chính thì lái theo sau.
Mọi y tá và bác sĩ trong bệnh viện đều rất khẩn trương "Mau lên , mau truyền máu ." "Cầm máu lại mau lên..."
"Huyết áp đang giảm..."
"Mau chuẩn bị dũng cụ phẫu thuật."
Dược Thiếu Phàm , Lương Trịnh Thâm và Từ Chính chạy theo sau . Đến phòng cấp cứu , ba người buộc phải ở ngoài , Dược Thiếu Phàm ngồi trên băng ghế , hai tay đan lại , khắp người anh đầy máu tươi , là do anh vô dụng nên mới không thể kéo cô né ra . Ít phút sau , bác sĩ trong phòng cấp cứu hối hả đi ra nói "Trong ba vị ai tên Dược Thiếu Phàm, vết thương này cần phải mổ sống , cô ấy đang rất sợ , cô ấy đang không ngừng gọi tên đó."
"là tôi." - Dược Thiếu Phàm đứng dậy.
"Không được , hãy để tôi vào." - Từ Chính ngăn lại , nhưng Lương Trịnh Thâm vội kéo anh lại. "Không được , chỉ có Thiếu Phàm có thể vào . lúc này Tử Hàn đng rất cần cậu ấy."
Từ Chính đành phải ở lại , anh đau đớn , ngồi bệt xuống đất , tại sao ngay lúc cô nguy hiểm nhất , anh lại không được ở bên cô ?? Cô...lại chọn Dược Thiếu Phàm ?
Dược Thiếu Phàm cùng bác sĩ đi vào , Tử Tử Hàn đang nằm trên giường , vết thương ở vai đang được mở rộng , mặt cô tái xanh , run bần bật , tuy đã được tiêm thuốc tê , nhưng cô không ngừng la lên , nước mắt cứ thế mà trào ra . Anh vội chạy đến , nắm chặt lấy tay cô "Tử Hàn , đừng sợ có anh ở đây , không cần lo."
"Thiếu Phàm...họ...đang làm gì vai em vậy...? Đá...ng sợ...quá...huhuhhh" - Từ Tử hàn siết chặt lấy tay anh , sợ hãi khóc thét lên , mồ hôi thấm đầy tràn cô. "Vai của...em..."
"Vết thương thế nào ?" - Dược Thiếu Phàm quay mặt hỏi bác sĩ.
"Tuy viên đạn không cắm sâu vào thịt , nhưng cần phải lấy vỏ đạn ra ngoài , vì vậy cần phải có thời gian để tìm xem vỏ đạn nằm ở đâu ."
Từ Tử Hàn nằm trên giường , tuy không đau nhưng cô có thể cảm nhận được , những người ở trong đây , thay phiên nhau đưa kẹp vào từng tấc da thịt cô tìm kiếm , chiếc kẹp bằng kim loại lạnh buốt chạm vào cô khiến cô không ngừng run rẩy , nó cứ đưa qua đưa lại sâu trong người cô. Dược Thiếu Phàm thấy cô khổ sở như vậy , trong lòng thật rất đau "Tử Hàn , đừng sợ .... Không sao sẽ nhanh thôi....nhanh thôi."
"Á...đau quá...Hic...Á..." - Từ Tử Hàn thống khổ kêu lên , thuốc tê đã hết tác dụng , vai cô như đang bị siết chặt vậy , đau đớn kinh khủng , đôi môi cô nhợt nhạt , nước mắt càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn , cô vùng vẫy "Đau quá...Thiếu...Phàm...cứu .... em..."
"Mau tiêm thuốc tê cho cô ấy." - Dược Thiếu Phàm tức giận kêu lên . Y tá trong phòng sợ hãi , tay run run tiêm thuốc mê cho cô. bàn tay mảnh khành vừa nãy nắm chặt tay anh đang dần nới lỏng...Từ Tử Hàn kinh hoàng sau cơn đau vừa rồi..."Hức...đau quá...huhu..." Dược Thiếu Phàm đưa tay vuốt trán cô , anh cố kiềm nén cho giọng nói bớt run "Xin lỗi...Tử hàn...cố gắng lên..."
"Đã lấy được mảnh đạn thứ hai còn một mảnh nữa." - Một vị bác sĩ vừa gắp mảnh đạn ra liền lên tiếng. "mau truyền thêm máu."
Dược Thiếu Phàm ngồi bên cạnh cô cũng đang rất lo lắng , cơ thể bắt đầu run lên , anh cũng đã từng bị trúng đạn , anh rất hiểu cảm giác cô bây giờ , chỉ là...cô quá nhỏ , quá yếu ớt làm sao có thể chịu được đây . Anh thật đáng chết , tại sao lại vô dụng như vậy ? Khóe mắt anh bắt đầu cay....Từ Tử Hàn cắn chặt môi , cô thở dốc , bây giờ ngay cả khóc cũng không còn sức chứ nói chi là kêu la, cảm giác lạnh buốt từ kim loại cứ luân phiên nhau cắm vào người cô , bàn tay cô lúc này không còn sức để nắm tay anh , khuôn mặt cô ngày một nhợt nhạt....cô không đau...chỉ thấy sợ...dù đã tiêm thuốc tê nhưng cảm giác một thứ kim loại sắc bén cứ lục lọi cái gì đó trong từng lớp thịt của cô thì vẫn còn. Cô sợ...Thật sự rất sợ...
"Xong rồi , đã tìm ra mảnh đạn cuối cùng , mau băng bó lại."
Trải qua một hồi mệt mỏi , Từ Tử hàn ngất đi...cô không còn cảm nhận được gì nữa . Cô chỉ thấy cả người cô mệt mỏi như không còn sức. Dược Thiếu Phàm cũng cảm thấy mệt mỏi . Sau khi băng bó vết thương xong , cô được thay quần áo sạch và chuyển sang phòng Vip . Từ Chính và Lương Trịnh Thâm chờ ở ngoài cuối cùng cũng nhận được tin tốt liền thở phào nhẹ nhõm....
Từ đằng xa , Lôi Lạc Kình cùng Phong Nhất Thiên chạy lại lo lắng hỏi "Sao rồi ?"
"Đã xong rồi ! không nguy hiểm đến tính mạng cũng may là viên đạn không cắm sau vào vai . Tạm thời tay phải sẽ không cử động được." - Lương trịnh Thâm trả lời.
"Thiếu Phàm đâu ?"
" Đang ở trong phòng chăm sóc cô ấy , phiền cậu ra xe tôi có cái áo sơmi đem vào đây , áo của Thiếu Phàm dính đầy máu rồi." - Lương Trịnh Thâm nói.
"Được !" - Phong Nhất Thiên liền chạy đi . Còn ba người họ thì đi vào phòng Vip để thăm cô . Cửa phòng mở ra , Dược Thiếu Phàm đang ngồi canh chừng cô , bàn tay rắn chắc và xinh đẹp như nghệ sĩ piano , cưng chiều vuốt tóc cô.
"Thiếu Phàm..."- Lôi Lạc Kình chợt lên tiếng . Dược thiếu Phàm quay lại , anh đứng dậy tiến đến gần Từ Chính "Xin lỗi , là do lỗi của tôi."
*Bốp...rầm... - Từ Chính hung hăng đấm Dược thiếu Phàm một cái thật manh. Đôi mắt anh tóe lửa "Phải , là do lỗi của cậu , tại sao lại đứng ở đó nói chuyện ? tại sao lại không đưa tiểu hàn về nhà ? tất cả là do cậu ?" Dứt câu , anh lại xông đến túm lấy cổ áo của Dược Thiếu Phàm mà đánh . Dược Thiếu Phàm cũng không phản kháng , đứng im mặc cho Từ Chính chửi rủa , đánh đấm.
"Dừng lại , cậu điên rồi sao." - Lôi Lạc Kình cùng Lương Trịnh Thâm can ngan Từ Chính lại , kéo anh ra xa khỏi Dược Thiếu Phàm.
*Bốp... - Lôi Lạc Kình tức giận đấm Từ Chính , "Tên điên , cậu nghĩ Thiếu Phàm không đau lòng sao ? Vậy tại sao lúc đó , cậu không ngăn Tử Hàn lại . Không giữ tay cô ấy ? Nếu có trách thì hãy trách tên lái môtô kia đi. Đừng đổ lỗi cho cậu ấy."
"Lạc Kình..." - Lương Trịnh Thâm lên tiếng . Anh tiến lại đỡ Dược Thiếu Phàm đứng dậy. Từ Chính thì vẫn ngồi dưới đất , anh tự hỏi anh đang làm gì vậy ? Tại sao lại đỗ lỗi cho DƯợc Thiếu Phàm , chẳng phải anh cũng là người có lỗi sao ? Hay chỉ vì anh ghen tị với Dược Thiếu Phàm , vì Tử Hàn đã chọn anh ta lúc nguy cấp nhất ở bên cạnh . Từ Chính đứng dậy , anh thở dài , bước đến Dược Thiếu Phàm cúi đầu nói "Tôi xin lỗi !"
"Không sao ! không phải lỗi của cậu." - Dược Thiếu Phàm lên tiếng , anh kéo ghế ngồi xuống bên giường của cô. Đôi mắt màu hổ phách lặng đi , nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của Từ Tử Hàn . Mọi đau khổ của cô anh đều muốn đẩy hết sang cho mình , thay cô nhận lấy hết tất cả....
|
Chương 23 Từ Tử Hàn yên giấc trên giừơng. Dược Thiếu Phàm ngồi canh chừng cô cả đêm không ngủ. Sáng sớm , anh đã chuẩn bị cháo cho cô. Từ Tử Hàn mệt mỏi tỉnh dậy , vai của cô không có cảm giác gì , thấy anh đang ngồi say sưa làm việc, giọng cô thều thào gọi anh "Thiếu Phàm ... !"
Dược Thiếu Phàm ngước mắt nhìn cô , anh bước đến bên giừơng lo,lắng hỏi "Thấy thế nào ?"
"Mặt anh...s.ao vậy ?" - Từ Tử Hàn thấy khóe miệng anh bị trầy , cô đưa tay lên hỏi.
"Không sao ! Có đói không ?" - Anh cầm lấy bàn tay đang vươn ra đặt lên mặt mình . Khẽ nói.
"Ừm.."
Anh đưa tay nâng người cô dậy , lấy cháo đút cho cô. "Tạm thời tay phải em sẽ không cử động được !"
"Em biết rồi." - Cô vừa ăn vừa trả lời , ánh mắt dừng lại ngay vết thương trên miệng anh , cô đưa tay chạm vào , yếu ớt nói"Từ Chính đánh ăn sao ?"
"Không phải ."
"Thiếu Phàm..."
"Ngoan ngoãn dưỡng bệnh . Đừng nghĩ lung tung." - Dược Thiếu Phàm ngắt lời cô , anh lên tiếng . Anh không muốn cô phải lo , dù sao anh cũng đáng bị như vậy.
Từ Tử Hàn cũng không hỏi thêm , ăn từng muỗng cháo mà anh đút . Ăn xong có uống thuốc rồi lại nằm , cô nhớ lại cái cảm giác hôm qua ,đau đến khó tả , cô tự hỏi nếu lỡ như thuốc tê lại hết tác dụng thì cô sẽ như thế nào . Từ Tử Hàn chợt thở dài , cô nhìn theo bóng dáng anh đứng kéo rèm cửa sổ , sau đó lại tiếp tục làm việc .
------------
Buổi trưa , Từ Chính cùng mọi người đến thăm cô , căn phòng đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt .
"Hi Tử Hàn ! Sao rồi , đã đỡ hơn chưa ?" - Lôi Lạc Kình vui vẻ nói.
"Đã đỡ hơn rồi."
"Anh có mua bánh cho em nè." - Lương Trịnh Thâm đặt chiếc bánh trên bàn.
"Cảm ơn anh !"
"Em ở lại cùng với mọi người nhé ! Anh ra ngoài một chút." - Dược Thiếu Phàm đến bên giường , xoa nhẹ đầu cô , anh mỉm cười , khuôn mặt vô cùng dị dàng nói.
"Vâng !" - Từ Tử Hàn mỉm cười gật đầu. Lúc này cô đủ biết anh định đi đâu và làm gì.
"Lạc Kình , Nhất Thiên đi theo tôi."
Cả ba cùng bước khỏi bệnh viện , ba chiếc xe ngao du trong gió , đi thật sâu vào trong rừng , tiếng xào xạc xen qua từng nhánh cây . Đích đến của cả ba người là tòa nhà cổ kiểu Nhật , với cái bảng ghỗ treo trước cửa ngay ngắn dòng chữ "Hắc Nguyệt"
"Chủ tử ." - Ám vệ đứng trước cửa kính chào anh.
"Người đâu ?" - Thanh âm lạnh lẽo phát ra .
"Dạ ở trải giam khu A "
Dược Thiếu Phàm , Lôi Lạc Kình cùng Phong Nhất Thiên bước đến trại giam khu A , phòng giam số 3398 , cánh cửa màu xanh mở ra , cuối phòng , một người đàn ông thân thể đầy vết thương , một bên mắt có vết cắt , đủ biết hắn đã từng bị tra tấn rất dã mãn , hắn bị trói trên một cây cột theo hình thánh giá. "Dược Thiếu Phàm..." - Tiếng của hắn phát ra , rên lên từng chữ từng chữ. Khuôn mặt anh chẳng chút biểu tình , ánh mắt hiện rõ tia lửa đỏ , giọng anh trầm thấp "Mục đích của ngươi là gì ?"
"Mục đích ? Chính là hạ mày đó." - Quyết Lang nhếch miệng cười , người lái xe mô tô bắn Từ Tử hàn chính là hắn , hôm qua do Lôi Lạc Kình bắt giữ và tra khảo. Câu trả lời của hắn khiến cho anh thích thú , rất tốt , mục đích của hắn rất tuyệt , nhưng đã đụng phải người của anh thì không có kết cục tốt đẹp , khuôn mặt anh đanh , lại họng súng chĩa thẳng vào bên mắt trái của hắn , một thanh âm rợn người vang lên "Mày...biết kết cục ?"
*Đoàng..."Á....ư...ư...." - Tiếng súng vang lên , viên đạn cắm vào mắt trái của Quyết Lang , tròng mắt bay ra , máu cũng từ lỗ hỏng đó mà tuôn ra , tiếng thét gào của Quyết Lang phát ra , con mắt của hắn lăn xuống đất , thấm đầy máu tươi phủ cùng cát . dược Thiếu Phàm bước đến , dùng chân giẵm nát con mắt ấy , cả người như phát ra sát khí , Quyết Lang đau đến nổi không thể nói thêm lời nào . Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên tuy khuôn mặt bình thản là như thế nhưng trong tâm , đang phát run , dù hai người họ đều biết anh là kẻ máu lạnh , chưa một lần giống con người , nhưng từ khi Từ Tử Hàn xuất hiện , mọi chuyện đã thay đổi , nhưng lần này có vẻ như hắn đả khiến cho anh thật sự rất tức giận .
Dược Thiếu Phàm nhấc chân ra , con mắt màu đen lúc nãy đã bị giẫm nát , anh nghiêng đầu qua , khóe môi nhếch lên , huýt sáo một cái , Quyết Lang nhìn anh , hắn kinh hãi , hắn hoạt động trong hắc đạo đã 5 năm , cũng đã nghe những điều về anh , nhưng thật không ngờ anh lại còn tàn khốc hơn những gì họ nói . "Quyết Lang , mày...còn non nớt lắm..."
* Đoàng... - Vừa giứt câu , tiếng súng lại phát ra , viên đạn lần này cắm ngay vào cổ của Quyết Lang , máu lại tuôn ra , cả người hắn co giật , không thể phát ra tiếng thét . Anh chính là muốn bắn ngay đó , muốn cho hắn từ từ mà tận hưởng cái chết . Dược Thiếu Phàm quay đi , Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên cũng đi theo .
"Lạc Kình , cậu đến địa bàn của Quyết Lang và nơi bọn chúng ở , xử lí hết đi những người có giá trị hãy giữ lại . Những thứ vô dụng , giết hết đi. "
"Được." - Lôi Lạc Kình gật đầu , sau đó lên xe chạy đi.
"Nhất Thiên , cậu hãy đến công ty đưa hồ sơ này cho bộ phận thiết kế , và bộ phận sản xuất. Trong thời gian tới , cậu giúp tôi bàn chuyện hợp tác lâu dài với tập đoàn "Mentual" !" - Dược Thiếu Phàm lấy từ trong xe xấp tài liệu đã được bao bọc kĩ đưa cho Phong Nhất Thiên .
"Tôi biết rồi ! Cậu cứ yên tâm mà chăm sóc cho Tử Hàn." - Phong Nhất Thiên cười tươi nói.
"Được rồi ! cậu đi đi."
Dược Thiếu Phàm và Phong Nhất Thiên rời khỏi Hắn Nguyệt... chiếc xe chạy ra khỏi rừng thì mỗi người một ngã , Dược Thiếu Phàm tăng tốc , anh lái xe về nah2 , chuẩn bị ít đồ cho cô sau đó lại chở lại bệnh viện...!
--------- Bệnh viện...
"Từ Chính , em muốn ăn cam !" - Từ Tử hàn nằm trên giường xem ti vi , cất tiếng nói.
"Nè , vừa nảy em đã ăn táo , ổi , đào , dưa hấu , giờ còn muốn ăn nữa sao ?" - Từ Chính cảm thán nói . em gái anh sao lại ham ăn thế ? -_-
"Mặc kệ em , anh bóc cam đi. " - Từ Tử hàn quệt mồm nói . Cô phải đày đọa anh mới hả giận . Vì cô biết chính Từ Chính đã đánh Dược Thiếu Phàm nên cô phải trả thù giúp anh. Từ Chính lười biếng bóc quả cam để lên đĩa cho cô . Vừa nãy cô đã sai anh đi mua bánh , đút bánh cho cô , gọt traí cây , xếp đồ... Trời ạ ! Em gái anh sao vậy ? Làm như anh là Osin của cô không bằng.
"Xong rồi ! Ăn đi." - Từ Chính cầm cái nĩa cắm trái cây đưa lên miệng cô.
"A..." - Từ Tử Hàn vui vẻ hả miệng nhận thức ăn.
* Cạch... - Dược Thiếu Phàm mở cửa bước vào . Anh nhíu mày nhìn đống vỏ trái cây trong rổ , sau đó đưa mắt nhìn Từ Chính đang đút cho cô ăn .anh đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tử Hàn !" - Anh cất tiếng gọi cô . Từ Tử hàn nghe thấy tiếng của anh liền vui vẻ quay lại "Thiếu Phàm , anh xong rồi sao ?"
"Phải , đây là bánh của em. Đầu bếp Văn gửi cho em đấy." - Anh đặt cái bánh kem xuống , cưng chiều nói.
"Tuyết quá..." - Từ tử hàn reo lên , nhưng bỗng nhiên vai của cô nhức nhối vô cùng , Từ Tử Hàn cắn môi la lên "Thiếu Phàm...vai của em...vai...hic...đau quá..."
"Tử Hàn ! Đau lắm sao ?" - Từ Chính vội vã đến bên cô .
"Mau uống thuốc." - Dược Thiếu Phàm lấy thuốc cho cô uống , viên thuốc bỏ vào miệng cô nhưng lại bị cô phun ra , cô đang rất đau không thể làm gì thêm . Thấy cô khổ sở kêu la , anh rất rối loạn không biết phải làm sao . Nhưng rất nhanh , anh cho thuốc bỏ vào miệng , uống nước sau đó đặt môi mình lên môi cô , đẩy viên thuốc vào miệng Từ Tử Hàn , anh không cần biết có Từ Chính hay không , lúc này anh chỉ cần biết Từ Tử Hàn đang rất đau đớn . Nước từ từ trôi xuống cổ cô , viên thuốc tê bắt đầu cô tác dụng . Vai của cô đã đỡ đau , Dược Thiếu Phàm buông cô ra , lấy chiếc khăn lau mồ hôi cho cô . Từ Tử hàn sau một hồi chịu cơn đau tê buốt ấy , mệt lả đi , đành bất lực nằm trên giường . Dược thiếu Phàm vuốt mặt cô "Đỡ hơn chưa ?"
Từ Tử Hàn không còn sức nói , chỉ gật nhẹ một cái rồi nằm im lặng mà thở dốc . Từ Chính thấy một màn như vậy trong lòng tuy có chút tức giận nhưng vẫn rất cảm kích anh vì anh đã giúp cho Từ Tử Hàn . "Tôi có việc , cậu ở đây với Tiểu Hàn nhé."
Dược Thiếu Phàm gật đầu , Từ Chính quay lưng bước đi , khi gần ra tới cửa , anh ngập ngừng quay đầu lại ngó nhìn Từ Tử Hàn . Sua đó mới bước thẳng ra cửa.
Anh ngồi bên giường , chăm chú nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Từ Tử hàn , anh đaư tay vén những sợi tóc vương trên mặt cô . Từ tử hàn mỉm cười , cô thều thào nói "Em...hết đau rồi." Nhìn cô gắng gượng như vậy , trong lòng anh rất bứt rứt và đau xót . Anh dịu dàng trả lời. "Anh biết !"
"Em ngủ một chút."
"Được ! " - Dược Thiếu Phàm kéo chăn lên , đắp cho cô . Anh cưng chiều nói.
"Thiếu Phàm..."
"Chuyện gì ?"
"Anh đừng tự trách mình , không phải lỗi của anh " - Từ tử hàn nhẹ nhàng nói , sau đó nhắm mắt ngủ , cô biết anh đang tự trách mình . Nhìn khuôn mặt anh đau khổ như vậy cô cũng cảm thấy không vui nên liền nói. Dược Thiếu Phàm say người nhìn cô , anh điểm nhẹ lên vầng trán rộng của cô một nụ hôn... Bảo bối của anh thật đáng yêu , lại biết nhìn thấu anh từ khi nào vậy ? Dược Thiếu Phàm chợt bật cười ....
|
Chương 24 [Kể từ chương này Phàm ca sẽ rất bá đạọ :)) lúc nào cũng khiến cho Hàn nhi nhà ta phải xấu hổ và đỏ mặt liên miên :D ]
Từ Tử Hàn đã được Dược Thiếu Phàm đưa về nhà vì cô không muốn ở lại bệnh biện cũng không thích suốt ngày phải gửi mùi thuốc sát trùng. Khi cô được về nhà quản gia đã rối rít hỏi thăm cả những hầu gái trong nhà cũng vậy. Vì tay phải tạm thời không cử động được nên cô không thể tự tắm phải nhờ những người giúp việc trong nhà chăm sóc khiến cô rất ngại và xấu hổ . Mỗi khi ăn cơm , anh cũng tận tay đút cho cô , lâu lâu cô lại tự cầm muỗng bằng tay trái . Anh thường ôm cô khi ngủ , rất cẩn thận để tránh động đến vết thương , mấy ngày đầu cô còn cảm thấy ngại ngùng nhưng rồi cũng quen dần . Con bạch hổ lúc nào cũng đi theo cô , khiến cho cô thấy rất vui vì được mọi người quan tâm.
Từ Tử Hàn bị thương cũng đã gần hai tuần , mỗi lần thuốc hết tác dụng cô lại phải khổ sở chịu đựng cho đến khi lấy được thuốc , nhiều đêm khi Dược Thiếu Phàm đang ôm cô say ngủ thì bị thức giấc bởi tiếng khóc của cô . Anh phải lấy thuốc cho cô uống . Cuộc sống của cô cứ thế mà gắn liền với thuốc tê. Vết thương cũng từ từ lành lại vai cô có thể cử động nhẹ , cô có thể tự tắm được .
Cũng như thường ngày , Từ Tử Hàn chuẩn bị đi tắm thì Dược Thiếu Phàm mở cửa bước vào , giọng anh vẫn trầm thấp lạnh lùng thường ngày "Chuẩn bị tắm sao ?"
Từ Tử Hàn nghe thấy tiếng anh thì quay sang trả lời "Ừm !"
"Để anh giúp em tắm." - Dược Thiếu Phàm tỉnh bơ nói. Câu nói của anh khiến cô trợn tròn mắt , anh...vừa nói gì vậy ? Chắc là do cô nghe lầm .
"Sao hả ?"- Dược Thiếu Phàm ngồi xuống ghế , hai chân bắt chéo , điềm đạm nói.
"Anh...em tự tắm được !" - Cô đỏ mặt trả lời . Hôm nay anh bị sao vậy chứ.
"Vết thương chưa lành."
"Không sao mà , em đi tắm đây." - Cô vội vã quay mặt chạy vào phòng tắm.
"Từ Tử Hàn..." - Chính là lúc cô đi tới cửa , Dược Thiếu Phàm liền lên tiếng . Cô đứng lại , cắn chặt môi , không dám quay lại nhìn anh. Dược Thiếu Phàm đứng dậy , chạm rãi bước tới , hai tay anh đút vào túi quần lạnh nhạt cất tiếng "Nếu không phải do em bị thương thì những gì trên cơ thể em đều thuộc về anh lâu rồi."
"Anh...không biết vô sỉ sao ?" - Từ Tử Hàn hét lên . Khuôn mặt cô đỏ gần như muốn rỉ máu.
"Nếu biết thì anh đã không nói vậy rồi."
"Anh...!!??" - Cô trừng mắt nhìn anh , Dược Thiếu Phàm nhếch môi cười tà , anh ép cô vào tường , cô sợ hãi ôm chặt lấy quần áo bặm môi nhìn anh."Tử Hàn...em thử nghĩ xem , một người đàn ông đã cưới vợ nhưng hơn nửa năm chưa được đụng vào vợ thì sẽ như thế nào ?" - Dược Thiếu Phàm chặn cửa , khuôn mặt chẳng có chút biểu tình , lạnh nhạt nói.
"Anh đụng vào em rồi mà..." - Cô gân cổ nói ."Chúng ta chưa từng quan hệ ." - Anh bình thản trả lời. Từ Tử Hàn ngây ngốc nhìn anh . Trời ạ , dù không làm chuyện đó nhưng rõ ràng anh đã đụng chạm vào cô rồi mà "Anh...sao có thể trắng trợn và xấu xa như thế chứ ? Anh...có phải Dược Thiếu Phàm không vậy ?" - Từ Tử Hàn mếu máo nói.
"Sinh thành anh đã xấu xa . Em quá khen !" - Dược Thiếu Phàm nhếch môi cười tà . Cô vợ nhỏ của anh càng lúc càng thú vị rồi...
Cô kinh ngạc nhìn anh , sao cái gì anh cũng nói được hết vậy ? Đàn ông khi kìm nén dục vọng đều trở nên như thế sao .
"Em tự vào hay để anh dùng bạo lực ?"
Từ Tử Hàn ôm đống quần áo lững thững đi vào , đây chẳng phải là đang ăn hiếp cô sao ??? Dược Thiếu Phàm nhìn bộ dạng của cô nhịn không nổi bật cười thành tiếng sau đó thích thú đi vào . Cô ngồi xổm bên bồn tắm , tay cứ khư khư nắm chặt chiếc áo . Dược Thiếu Phàm nhịn cười , đanh mặt lại , cất tiếng nói "Cởi đồ đi , anh pha nước cho em." Từ Tử Hàn đứng dậy , bàn tay nhỏ bé cởi từng cúc áo ra , nhưng chỉ có thể cởi bằng một tay , tay phải cô hiện tại chưa dùng quá sức được. Chiếc áo sơ mi trắng được cởi ra , cô để gọn sang một bên. Cô đưa tay ra đằng sau gỡ bra nhưng cứ loay hoay mãi .
"Huýt..." - Dược Thiếu Phàm huýt sáo , cô giật mình quay đầu lại , anh hất mặt về phía bồn tắm , Từ Tử Hàn chầm chậm đi đến . Anh đứng dậy đưa tay cởi áo giúp cô . Từ Tử Hàn sợ hãi hét lên "Á , anh làm gì vậy ? Tránh xa em ra."
"Em định mặc bra để tắm sao ?" - Nhìn bộ dáng hốt hoảng đến đáng thương của cô trong lòng anh có chút tội nghiệp . Nhưng chỉ là một chút nên cái ý ngĩ ấy nhanh chóng bay ra khỏi đầu anh . Anh tiến lại , vòng tay qua sau lưng cô , đưa tay cởi khuy áo ra , anh tiện tay ném nó sang một bên , ánh mắt dừng lại trên bầu ngực cô , khóe môi cong lên , giọng nói trầm thấp phát ra "excellent !"
"Anh là đồ biến thái." - Cô đưa tay che ngực , đỏ mặt hét lên . Cái gì mà tuyệt vời chứ ? Anh rốt cuộc là loại người gì đây ? Dược Thiếu Phàm nhếch lông mày , nhàn nhã trả lới "Anh chỉ biến thái với 1 mình em thôi." Cô giương mắt nhìn anh , có cần cô gọi anh là sư phụ không , tại sao cái gì anh cũng có thể nói hết vậy . Đã vậy còn trả lời bình thản nữa . Dược Thiếu Phàm...chồng của cô ngày trước đâu rồi hic...
"Không định tắm nữa sao ?"
Cô đưa tay cởi bỏ chiếc váy , sau đó là chiếc quần nhỏ . Lúc này , cả cơ thể cô hiện lên trước ánh đèn trắng . Làn da mịn màng , trắng nộn . Bất kì người đàn ông nào khi nhìn thấy thân thể cô như vậy đều khó mà kìm nén được dục hỏa. Dược Thiếu Phàm ngoắc cô lại , chỉ vào bồn nước ấm . Từ Tử Hàn như phát khóc tiến đến , bây giờ tay cô nên che trên hay che dưới ? Tay phải không thể nhấc cao , đành phải che phía dưới nhưng lại không thể đưa quá xa , chỉ là thoắt ẩn thoắt hiện vùng kín của cô. Dược Thiếu Phàm lại mở miệng , dường như anh không chọc ghẹo cô thì không thể chịu nổi , lời nói kém tế nhị của anh lại tiếp tục"Từ Tử Hàn...chỗ to nhất của em anh đã thấy , chỗ nhỏ nhất anh cũng đã nhìn , em...che làm gì ?"
"Thiếu Phàm...anh không thể ngừng việc mở miệng nói những lời xấu hổ đó sao ?"
"Không thể." - Rất ngắn gọn , câu đáp trả lời nói của cô chỉ hai chữ khiến cô tức giận mà bước vào bồn tắm. Những bong bóng xà phòng che lấp những thứ cô muốn che , bọt xà bông nhấp nhô trên cơ thể trắng nõn của cô , dòng nước ấm bao phủ lấy cô khiến làn da từ từ trở nên ửng đỏ. Dược Thiếu Phàm tuy bên ngoài mặt vẫn lạnh nhưng trong lòng lửa dục đang sôi ùng ục , anh thở dốc ngồi xuống , đưa tay gỡ nhẹ miếng băng trên vai cô , một vết thương hiện ra , những đường chỉ may ngay ngắn . Từ Tử Hàn vội vã che mắt anh lại , cô cất tiếng ngăn "Đừng nhìn , rất kinh khủng". Nhiều lần cô nhìn vết thương ấy trong gương , chính cô còn thấy ghê sợ , huống chi là những người khác. Sau này vết thương ấy sẽ có sẹo , lúc đó còn xấu hơn bây giờ , cô không muốn để anh thấy. Cô...không muốn anh chê cô ! Dược Thiếu Phàm gỡ tay Từ Tử Hàn ra , anh hôn nhẹ bên vết thương , khẽ nói "Nếu vết thương em đã lành , nụ hôn này sẽ đặt trên vết thương ấy ! Nhưng bây giờ vết thương chưa lành anh chỉ có thể hôn thật nhẹ vào chỗ kế bên . Như vậy em sẽ thấy không đau ."
"Anh không thấy nó rất xấu sao ?"
"Những thứ thuộc về em , luôn xinh đẹp ! Dù có là những vết thương đã khắc sâu thì đó vẫn là thứ đẹp đẽ nhất đối với anh. "
Từ Tử Hàn nhìn anh , cô khẽ cười . Chỉ cần câu nói đó của anh cô sẽ không sợ nữa. Dược Thiếu Phàm từ cái cổ ngọc ngà của Từ Tử Hàn mơn trớn xuống bầu ngực sữa kia , vui vẻ vuốt ve . Từ Tử Hàn giật nảy người "Anh làm gì vậy ?"
"Tắm !" - Anh trả lời cộc lốc , sau đó lại tiếp tục công việc đang làm.
"Không...được !" - Từ Tử Hàn thở dốc , cô đẩy tay anh ra khỏi ngực nhưng không thể. Dược Thiếu Phàm cứ thế mà xoa nắn , ngắt nhẹ nụ hoa anh đào của cô , Từ Tử Hàn cắn môi lại không cho tiếng rên phát ra. bàn tay anh di chuyển xuống dưới chạm vào nơi u cốc nhạy cảm nhất của Từ Tử Hàn , cô yêu kiều rên lên “Thiếu Phàm…dừng lại…”
|
Mặc cho cô đang than vãn , van xin , anh cứ thế mà trên ghẹo , ngón tay anh bắt đầu đi vào trong cô, từ từ uyển chuyển , Từ Tử Hàn mở to mắt , cô bắt đầu thở dốc , cô muốn anh dừng lại nhưng không còn sức để nói . Dược Thiếu Phàm đặt môi mình lên cặp môi anh đào của cô , dùng lưỡi tách răng cô ra , tiến sâu vào trong , cái lưỡi quấn lấy lưởi của cô , tham lam liếm mút , bên dưới , ngón tay cũng chuyển động nhanh dần , đến khi nơi ấy của cô tiết ra dịch trắng , Từ Tử Hàn mệt lả người dựa vào thành bồn tắm. Anh đưa tay mở nắp ống thoát nước ở bồn tắm lên , nước bắt đầu rút , thân thể cô lại hiện ra trước mắt anh , những bọt xà phòng vẫn còn vương trên cơ thể cô đẹp đến mê người , Anh đưa tay mở vòi nước ấm ra , rửa sách những bọt xà phòng trên cơ thể cô . Dược Thiếu Phàm bước vào bồn tắm , tay anh lại cầm nắn nơi trổ mã của cô , môi của anh đặt lên bầu ngực sữa , cái lưỡi liếm lám quả nho trên đầu ngực.
Anh cắn nhẹ đầu ngực cô , Từ Tử Hàn yêu kiều kêu than , đến khi quả nho ấy đỏ thẫm anh mới chịu buông ra "Rất ngọt !" , anh ghé sát tai cô thổi khí " Nếu sau này chúng ta có con , nơi thơm tho ngọt ngào ấy sẽ không phải của riêng đứa bé." - Lời nói của anh khiến cho cô đỏ mặt. Sao anh lại có thể thốt ra những câu nói xấu hổ như thế , tay anh lại tiếp tục thăm dò nơi bí ẩn sau khu rừng của cô , ngón tay vỗ về xoa nắn nhụy hoa mẫn cảm kia "Thiếu Phàm...đừng...xin anh !" - Từ Tử Hàn xấu hổ rên lên , cô muốn anh dừng lại , đừng trêu ghẹo cô như thế. Dược Thiếu Phàm cười tà "Phải giúp em chuẩn bị chứ !" Bàn tay có chút thô vỗ về chơi đùa trên nhụy hoa mềm mại cực kỳ kích thích cảm giác của Từ Tử Hàn "Không...không cần..."- Từ Tử Hàn thở hổn hển nói . Sau một hồi trêu đùa anh nhẹ nhàng bế cô ra khỏi bồn tắm , đặt cô ngồi trên sàn gạch. Nỉ non nói "Đừng sợ , anh sẽ không làm tổn thương em."
"Không....đừng..."
"Em không tin anh ? Anh sẽ không làm em bị thương !"
"Không thể...vào phòng sao ?"
"Không cần , bây giờ anh muốn em."
Dược Thiếu Phàm đưa tay cởi thắt lưng , chiếc quần đen từ từ được cởi bỏ ,bên trong chiếc quần vật nam tính của anh sớm đã căng cứng hiện ra , Từ Tử Hàn sợ hãi lùi lại , tấm lựng mịn màng vô tình chạm vào bức tường lạnh lẽo khiến cô khẽ run. Dược Thiếu Phàm đến gần kéo cô sát lại "Vợ à , không cần sợ , anh sẽ dịu dàng." Hai chữ "vợ à" của anh khiến cô cảm thấy lòng hạnh phúc nhưng nỗi sợ hãi vẫn dâng trào. Đàn ông khi bị kìm nén dục vọng đều như vậy sao ? Anh bắt đầu đặt vật nam tính của mình chạm vào nơi nhạy cảm của cô . Cơ hồ là có chút thô bạo , anh đặt thân mình ở giữa hai chân cô, lửa nóng kia, thẳng đứng chống đỡ chỗ tư mật hết sức chặt chẽ kia của cô. Từ Tử Hàn mở to mắt khóe mắt bắt đầu ngấn nước cô sợ hãi cánh tay trái ôm chặt lấy lưng của anh , từng ngón tay đè mạnh vào lưng anh , cô thét lên "Thiếu Phàm đừng mà...hộc...thật...thật rất đau...ưm..."
Dược Thiếu Phàm giữ lấy thắt eo cô , anh thở dốc , cô gắng trấn anh cô "Thả lỏng , đừng căng thẳng , sẽ không tốt."
Anh rốt cuộc không thể nhẫn nại hơn nữa, đem sắp bạo phát xâm nhập vào trong cơ thể cô, quá chặt! Cô quá hẹp căn bản không thể nào dung nạp anh , lối vào chặt khít bóp nát lấy anh , khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lúc trước của cô giờ đây đã trắng như tuyết , cô cắn chặt môi dưới , đau đến khó tả , Dược Thiếu Phàm nhìn cô khổ sở như vậy trong lòng thật khó chịu nhưng bây giờ anh chỉ mới đi vào trong cô , Anh lại không dám có động tác tiếp theo, ý thức được mình có thể sẽ thương tổn đến cô, dù anh không thể dịu dàng như những gì anh nói nhưng anh cũng không thể làm tổn thương cô , cô khít khao hơn rất nhiều so với tượng tượng của anh. Vừa nãy tay anh chỉ cử động ngón tay ra vào nơi ấy đã thấy rất khít , bây giờ làm sao có thể mở rộng ra . Dừng lại ở chỗ đó, anh tiến không được lùi không xong, mặc dù anh nghĩ sắp nổi điên, mặc dù anh không thể tiếp tục nhẫn nại, nhưng là anh cũng rõ ràng biết được anh sẽ không vì bản thân mà làm tổn thương cô . Từ Tử Hàn gắt gao ôm lấy anh , cô nức nở nói "Thiếu Phàm...em không chịu được..."
"Ưm...á...a..." - Không biết bao lâu , anh mới có thể xâm nhập vào cô , chỉ mới tiến sâu vào trong , một dòng máu và dịch bôi trơn mới tuôn ra , Từ Tử Hàn càng siết lấy anh hơn , cô khổ sở kêu lên . Lúc này sự ra vào trong cô mới thuận lợi , anh đưa tay vuốt tóc cô dụ dỗ "Không cần lo , hãy thả lỏng , nghe lời anh ! Hàn nhi..." Đau đớn sau khi biến mất, cô bắt đầu cảm thấy tư vị trong truyền thuyết, không cách nào đè nén rên rỉ thành tiếng, khiến cho Dược Thiếu Phàm càng thêm điên cuồng luận động . Từ Tử Hàn đưa tay che mặt , lúc này cô rất xấu hổ , tại sao cô lại cứ rên lên thành , Dược Thiếu Phàm đưa tay chặt chẽ gỡ tay cô ra , đôi mắt màu hổ phách ngắm nhìn cô , đáy ngươi từ lúc đã trở nên phiếm sắc anh đào , anh lau khóe mắt cô "Đừng khóc , Hàn nhi ! Đừng sợ."
Từ Tử Hàn ôm chặt lấy anh. Cánh tay phải chỉ có thể nắm nhẹ tay anh . Anh thở gấp hổn hển , đồng thời hạ thân vẫn hung hăng xâm nhập khiến cô toàn thân run rẩy.
Từ Tử Hàn không ngừng kêu than , nghe tiếng kêu của cô , long anh như thắt lại , anh đặt môi mình lên môi anh đào của của cô , hôn thật sâu , lực chạy nước rút vẫn không hề chậm lại . Từ Tử hàn cảm giác thần trí mình đang từ từ tiên tán , một khoái cảm kì lạ không thốt lên lời . Lực của anh có chút nhẹ nhàng , có chút mạnh bạo , anh không dịu dàng như anh nói , rõ rang anh nói sẽ không làm cô đau nhưng bây giờ cô khóc cũng không nên tiếng …. Anh đáng ghét . – Từ Tử Hàn trong lòng không ngừng ai oán. Sự ra vào của anh càng ngày càng mạnh , càng ngày càng nhanh , cô vốn không thể thích ứng với hoạt động của anh , yêu kiều thở hổn hển nói “Thiếu Phàm….em…em…không chịu…được…mà…nhanh…quá….”
“Hàn nhi….anh yêu em…Hãy cùng anh…” – Lời mật ngọt của Dược thiếu Phàm vang , anh ở trong cô càng lúc càng to , càng lúc càng nóng , rốt cuộc khi mầm mống lửa nóng của anh ở trong cơ thể cô bộc phát đạt đến đỉnh điểm…
Thân thể yếu ớt của cô không cách nào cịu đựng được khoái cảm cực hạn như thế , thân nhể mềm nhũng hôn mê gục trên vai anh . Anh cưng chiều đưa tay vuốt tóc cô . Thương tiếc nhìn người ngọc nhỏ nhắn trong vòng tay . Dược Thiếu Phàm nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi anh đào có chút sưng đỏ của cô , từ từ rút phần thân thể mặc dù đã phát tiết nhưng vẫn kiên đĩnh ra. Trên vật nam tính nhàn nhạt vết máu nhắc nhở anh người con gái non nớt đã trải qua đau đớn như thế nào . Bây giờ thì , cô đã là củ anh . Dược Thiếu Phàm bế cô vào bồn tắm , cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cô . Tuy rằng anh đã phát tiết trong cô nhưng vật nam tính của anh vật còn kiên đĩnh dù vâỵanh cũng không thể xâm chiếm cô thêm lần nữa vì cô không còn đủ sức để chịu đựng , thời gian vẫn còn dài , cô và anh còn là vợ chồng thì sợ gì không có lần sau chứ !? Tắm cho cô xong , anh lấy cái khăn tắm bao bọc lấy người cô . Bế cô ra ngoài , đặt cô nằm lên giừơng anh bước tới tủ đựng đồ lấy một chiếc váy ngủ bằng lụa cẩn thận mặc cho cô. Sau đó kéo chăn đắp lại đổ cô yên giấc ngủ , anh hôn nhẹ lên vầng trán rộng . Vợ của anh khi ngủ lại có thói quen xấu , cứ tưởng anh là gối ôm rồi vuốt ve đôi khi lại nắm nắm chặt lấy áo của anh . Khiến cho anh không thể yên giấc , thử nghĩ xem , tối nào cũng ôm một người con gái kiều nhỏ xinh đẹp như thế vậy mà không thể động vào còn phải luôn kìm nén dục vọng. Đã vậy sáng nay cô còn gác chân vào giữa hai chân anh , cái chân thon dài cứ chạm rồi mơn trớn hạ thân anh , anh phải cô gắng kìm chế lắm mới không ăn cô...Thật là một tiểu yêu tinh.
Dược Thiếu Phàm đi ra khỏi phòng , xem ra hôm nay sẽ ăn cơm tối trễ rồi , cô mệt mỏi như vậy thì sẽ ngủ rất lâu....
|
Chương 25 Từ Tử Hàn mơ hồ tỉnh dậy , cả người cô ê ẩm , cô nhìn qua cửa sổ sát đất , trời đã bắt đầu tối ... Cô cố gắng ngồi dậy , cô nhìn xung quanh , đây là phòng anh , Từ Tử Hàn chợt nhớ đến chuyện lúc chiều , khiến khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên ,cô ai oán nói "Rõ ràng đã nói không làm đau người ta .... Đáng ghét." Cô đặt hai chân xuống đất , vốn định đứng dậy , nhưng vừa đứng lên phần thân dưới cô nhức nhối vô cùng , cô đau đớn ngồi xuống giừơng , chỉ có thể xích lại cái điện thoại trên bàn gọi cho người giúp việc đi lên. Cô buồn bã ngồi im trên giừơng .
* Cạch - Tiếng mở cửa phát ra , Từ Tử Hàn quay sang cửa nói "Tiểu Hoa giúp tôi...." - Vừa quay sang Dược Thiếu Phàm đang bước vào cô giật mình , tại sao không phải là Tiểu Hoa ??
"Em cần gì sao ?" - Dược Thiếu Phàm tiến lại gần cô , khóe miệng giương lên.
"Em...không nhờ anh." - Từ Tử Hàn quay mặt giận dỗi nói. Anh bước lại tủ áo , lấy ra bộ pijama màu xanh chấm bi , cùng bộ đồ lót đặt lên giừơng , anh cười tà "Bộ này nhé !"
Từ Tử Hàn nhìn bộ pijama và đồ lót anh chọn nhíu mày , anh...thật là đồ không biết xấu hổ . Dược Thiếu Phàm bế cô lên đặt xuống cái ghế sofa kế bên đưa tay cởi dây áo của cô. Từ Tử Hàn đẩy tay anh ra , cô hoảng sợ hét lên "Anh làm gì vậy ?"
"Cởi áo ." - Dược Thiếu Phàm bình thản trả lời.
"Không cần....hức..." - Từ Tử Hàn rưng rưng , đủ rồi , sao anh có thể tự tiện như vậy chứ . Đã vậy còn khuôn mặt bình thản như chuyện bình thường giống như anh đang xem thường cô vậy . Dược Thiếu Phàm nhìn cô , không hiểu lí do cô khóc , chỉ biết đưa tay xoa đầu cô , thắc mắc nói "Tại sao lại khóc ?"
Từ Tử Hàn hất tay anh ra , mếu máo khóc . Anh nhíu mày , rốt cuộc cô bị cái quái gì vậy , anh đanh mặt lãnh mặt nói "Từ Tử Hàn , em..."
"Anh quá đáng...đừng có xem thường em như vậy." - Từ Tử Hàn nức nở nói, cô cắt ngang lời anh.
"Anh xem thường em bao giờ ?"
"Anh còn nói...tùy tiện cởi đồ người khác , đã vậy còn rất bình thản nữa.."
"Đồ ngốc , chẳng phải chúng ta là vợ chồng hay sao ?" - Dược Thiếu Phàm vuốt tóc cô , chẳng phải tay cô đang bị thương nên cần người chăm sóc sao ? Thật là....
"Hức...Tại sao lúc nào anh cũng đụng chạm vào em hết vậy...em...đâu phải là con rối..."
Dược Thiếu Phàm cúi người ôm lấy cô , anh nhẹ nhàng nói "Hàn nhi...chúng ta là vợ chồng , kết hôn cũng đã hơn nửa năm , anh ham muốn em cũng là chuyện rất bình thường mà. Hơn nữa anh chưa từng xem thường em!"
Từ Tử Hàn im lặng , cô đưa tay níu lấy áo anh . Anh buông cô ra , lau khuôn mặt ướt đẫm kia , khóe miệng cong lên "Anh giúp eem mặc đồ. Ở nhà mặc vậy sẽ thoải mái hơn." - Anh cầm cái áo lót lên , cố ý chế nhễu cô.
Từ Tử Hàn đỏ mặt , anh...rốt cuộc vẫn không ngay thẳng. Nhưng giờ phải làm sao đây , cô đói bụng rồi...đành phải để anh giúp vậy . Dược Thiếu Phàm thong thả cởi chiếc váy ngủ của cô ra , thân thể trắng mịn lộ ra trước mắt anh . Từ Tử Hàn đỏ mặt , cô nhắm chặt mắt lại không dám nhìn anh . Nhìn khuôn mặt cô , Dược Thiếu Phàm nhịn không nổi bật cười thành tiếng . Sau đó từ từ giúp cô mặc đồ thật nghiêm túc. "Xong rồi."
Cô lúc này mới mở mắt ra , ngượng ngùng nói "Em đói rồi." Nhìn dáng vẻ của cô anh hận không thể cắn một cái vào má phúng phính đang ửng đỏ kia . Anh cúi người hôn nhẹ lên đôi môi anh đào vủa cô . Rồi nhẹ nhàng bế cô đứng lên . Từ Tử Hàn giật mình , nhíu mày la lên "Em tự đi được mà."
"Em có thể đi được sao ? Phần thân dưới của em vẫn còn nhức đúng không ?" - - Dược Thiếu Phàm tỉnh bơ nói . Khuôn mặt cô lại ửng đỏ , lắp bắp nói "Anh...anh..."
"Hahahh...được rồi , ngoan ngoãn ngồi im , chúng ta đi ăn cơm tối."
Dược Thiếu Phàm đi ra khỏi phòng , cô xấu hổ không biết phải nói gì ! Anh đặt cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh , rồi kéo ghế ở đầu bàn ngồi xuống. "Ăn cá nhé !"
"Ưm...không ăn . Em muốn ăn thịt bò." - Cô ngậm đôi đũa , ánh mắt hướng về đĩa thịt bò , lên tiếng. Anh đưa tay gắp thịt bỏ vào chén của cô . Từ Tử Hàn vui vẻ ăn . Chợt , cô hỏi anh "Thiếu Phàm , anh thích ăn gì ?" Dược Thiếu Phàm ngưng ăn , ngước mắt nhìn cô khó hiểu . Thấy anh không trả lời , cô nũng nịu nói "Nói đi , anh thích ăn gì ?"
"Ăn em." - Dược Thiếu Phàm híp mắt nói . Cô trừng mắt nhìn anh , khuôn mặt nóng bừng , anh có phải đang chọc tức cô ??
"Haha...anh đùa thôi . Anh thích ăn mực dồi thịt. Sao hả." - Anh vui vẻ nói , đưa tay nhéo má cô . Từ Tử Hàn quay mặt nhìn lên bàn thấy có đĩa mực dồi thịt chiên , liền nói "Thiếu Phàm gắp cho em . Mực dồi đó." Anh gắp một miếng bỏ vào cái muỗng đang đưa ra của cô , tủm tỉm cười , xem ra anh đã đoán được cô muốn làm gì rồi. Từ Tử Hàn cười tươi , bỏ miếng mực vừa được anh gắp vào chén cơm của anh . Khuôn mặt tươi tắn nói "Cho anh ! Đợi khi nào tay phải em khỏi , em sẽ gắp cho anh. Chồng à."
Từ miệng của cô phát ra hai chữ "Chồng à" khiến cho tim anh như muốn nhảy ra ngoài . Vợ anh...muốn lấy lòng anh sao ? Ngón tay xinh đẹp như nghệ sĩ piano vuốt nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Từ Tử Hàn , anh mỉm cười hạnh phúc nói "Được !"
Buổi ăn tối cứ như thế mà kết thúc trong hạnh phúc của đôi vợ chồng ấy.
--------
Tay cô cuối cùng cũng khỏi hẳn , vào thời điểm đó tuyết cũng không ngừng rơi trên khắp Đài Bắc , lễ giáng sinh cuối cùng cũng đã đến . Trước ngày 24 , Từ Tử Hàn cùng mọi người trong nhà đang chuẩn bị đón giáng sinh . Cô đã được anh cho phép , muốn trang trí như thế nào cũng được , nhưng cây thông Noel thì phải để anh cùng làm . Đây là thời điểm gần cuối năm nên công ty của anh có khá nhiều việc phải làm , anh thường về nhà rất trễ , tuy mỗi ngày đều mệt mỏi nhưng chỉ cần bước chân vào cửa anh sẽ nhận được sự chào đón niềm nở đầy vui vẻ của cô khiến cho mọi mệt mỏi đều tan biến trong không trung.
Vào lúc này , khi ánh hoàng hôn buông xuống đã khá lâu , cũng chính là lúc Dược Thiếu Phàm trở về nhà. Như thường ngày , khi anh trở về đều nói câu "Anh về rồi."
"Thiếu Phàm..." - Từ đằng xa , một thân hình nhỏ bé lao tới phía anh , anh dang tay ra đón cô vợ nhỏ xinh vào lòng , tham lam ngửi mùi hương trên tóc cô , Từ Tử Hàn híp mắt nói "Anh xem , có đẹp không , em cùng mọi người trong nhà làm đó , cả Tiểu Hổ cũng giúp một tay ."
Dược Thiếu Phàm nhìn quanh nhà , những sợi dây ruy băng đủ màu treo khắp nơi cùng những trái châu treo lủng lẳng trên trần nhà cao tít , hay trên những sợi tuy băng . Đèn neon giăng khắp nơi,.... Anh ôn nhu hỏi cô "Quả châu trên trần nhà là do em treo sao ?"
"Không phải , là những vệ sĩ treo đó. Thiếu Phàm...anh nói đi. Có đẹp không." - Cô lắc mạnh cái tay anh , nũng nịu hỏi.
"Rất đẹp . Bảo bối của anh thật giỏi." - Anh cưng chiều nhéo cái mũi của cô , khóe miệng giương lên tạp một đường cong hoàn hảo.
"Anh đi tắm đi. Rồi xuống trang trí cây thông với em."
"Được." - Dược Thiếu Phàm bước lên phòng . Cô cùng Tiểu Hổ , lấy từ trong hộp giấy ra những đề trang trí cây thông đủ loại khác nhau. "Tiểu Hổ xem nè , là một con bạch hổ đồ chơi."- Cô cầm con hổ bằng nhựa đưa cho Tiểu Hổ xem .
"Grừ..." - Con bạch hổ to lớn , đưa chân trước chạm vào món đồ chơi , grừ một tiếng . Từ Tử Hàn ngồi bệt xuống sàn , chăm chú sắp xếp mọi thứ.
Ít phút sau , Dược Thiếu Phàm đi xuống dưới sảnh , anh đưa tay vuốt tóc cô , dịu dàng nói "Ăn cơm trước , rồi trang trí."
"Ừm." - Từ Tử Hàn gật đầu sau đó cùng anh đi vào phòng ăn.
"Xem ra , em rất có hứng thú với giáng sinh." - Dược Thiếu Phàm đưa chén cơm cho cô . Anh cất tiếng.
"Phải , giáng sinh ai cũng rất thích mà."
"Không hẳn là vậy." - Anh lạnh nhạt nói . Thật ra anh không có hứng thú với mấy ngày lễ như vậy , mỗi năm đều vùi đầu vào công việc cho hết ngày , rồi đến bar cùng Phong Nhất Thiên và Lôi Lạc Kình.
"Phải rồi , noel năm nay là năm đầu tiên chúng ta ở cùng nhau mà. Hết noel là sẽ đến tết , sau tết sẽ là valentine... Oaa...em sẽ nhận được rất nhiều quà." - Cô tíu tít cười nói. Nhìn cô háo hức như vậy , trong lòng anh chợt thắy rất vui , đây cũng là lần đầu anh cùng cô đón giáng sinh ! Tất nhiên là sẽ hạnh phúc hơn mấy năm trước.
Ăn cơm tối xong , Từ Tử Hàn vội chạy ra sảnh , anh cũng thong thả đi theo sau . Cô đưa tay treo những quả châu lên cây thông. Còn anh có nhiệm vụ gắn ruy băng . Cây thông nhanh chóng rực rỡ với những món đồ dễ thương như người tuyết , người bánh ,. Ông già Noel...
"Thiếu Phàm , anh nghĩ xem nên để ngôi sao hay thiên sứ trên đỉnh cây ?" - Cô đưa cho anh xem , phân vân hỏi. Dược Thiếu Phàm cầm lấy , anh chăm chú nhìn, sau đó lên tiếng "Thiên sứ sẽ đẹp hơn."
"Ưm.." - Từ Tử Hàn cười tươi tắn , đặt lại ngôi sao vào trong hộp , cô nhón chân để đặt thiên sứ pha lê lên cây. Dược Thiếu Phàm nhìn cô loay hoay với cái hình thiên sứ , liền đưa tay nhấc bổng cô lên. "Để anh giúp em."
Từ Tử Hàn đặt nhẹ khối pha lê hình thiên sứ lấp lánh trên ngọn cây , sau đó Dược Thiếu Phàm đặt cô xuống đất , từ sau vòng tay ôm lấy cô . Nỉ non nói "Mai anh sẽ về sớm."
"Vâng ! " - Cô mỉm cười , cô ngắm nhìn cây thông được bao quanh bởi ánh đèn lấp lánh , chớp tắt , chớp tắt . Đây sẽ là lễ giáng sinh đầu tiên của cô và anh... Cô sẽ tặng.cho anh một món quà thật đặc biệt....Bàn tay nhỏ bé của Từ Tử Hàn đặt lên tay anh...cô có có thể cảm nhận được nhịp tim của cả hai người...đang đập cùng nhịp với nhau...
|