Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng
|
|
Chương 5: Này? Cách xa cô ấy
Nhà họLâm.
"Cha, con muốn đến công ty đi làm." Đang dùng bữa Lâm tổng ngẩng đầu nhìn Lâm Trí. "Không phải con ghét nhất bị trói buộc sao? Chẳng lẽ con là vì -- con bé đó?"
"Đúng vậy cha, con không thể bỏ qua cô ấy." Lâm Trí kiên quyết tỏ thái độ.
"Hai người đang nói gì vậy? Con bé đó -- là ai?" Mẹ Lâm Trí hỏi.
"Mẹ, là con dâu tương lai của người." Lâm Trí cười xấu xa nói.
"Con nói cái gì? Ta không có nằm mơ chứ! Nhanh, mau nhéo ta một cái." Mẹ Lâm mừng rỡ.
"Bà đừng có vui mừng sớm như vậy! Lâm tổng nói.
"A Trí, cố gắng lên, mẹ ủng hộ con. Chỉ cần là con thích, cái gì cũng được."
Sau khi gia đình nhà họ hội nghị nghiên cứu, Lâm Trí đã được sắp xếp đến chi nhánh chỗ Quan Vũ Hạm làm việc. Chức vụ là thiết kế, mà đối với gia đình lớn nhà họ mà phải đến đấy là điều không nên, nhưng vì hương khói nhà họ Lâm, dù sao Lâm tổng vẫn phải gắng gượng đồng ý, chỉ là phải làm việc theo đúng trình tự, giống như những nhân viên khác mới được. Cả nhà thương lượng, nhất trí đồng ý. Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn
Quan Vũ Hạm ở trong văn phòng chăm chú xem tài liệu, thư ký gõ cửa đi vào.
"Quản lý, thiết kế mới đã đến báo danh."
"Gọi cậu ta vào đi" Thôi thư ký đưa người đi vào, len lén cười trộm rời khỏi, bởi vì cô ấy biết người tới là ai.
"Mời ngồi, xin chờ một chút." Quan Vũ Hạm vẫn không ngẩng đầu lên, mà còn đang chuyên tâm nhìn tài liệu trong tay.
Năm phút sau,"Mời cậu đưa sơ yếu lí lịch cho tôi xem" Quan Vũ Hạm nói xong, nhưng vẫn không có ngẩng đầu lên, mà vẫn đang nhìn tài liệu.
"Vâng" Lâm Trí đưa ra sơ yếu lý lịch.
Quan Vũ Hạm cẩn thận cầm lên nhìn"Oh! Không tệ, bằng trình độ học vấn của cậu tại sao lại nộp hồ sơ làm thiết kế, đây không phải là nhân tài mà không biết phát huy sao? Chỉ là trình độ học vấn có cao hơn nữa, thì cũng phải có thực lực mới được."Quan Vũ Hạm vừa nói vừa ngẩng đầu lên"A --" Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn
"Tại sao cậu lại ở đây? Ai cho cậu tiến vào?"
"Không phải là cô gọi tôi vào sao? Tôi chính là người thiết kế mới."
"Không được, cậu không được." Quan Vũ Hạm tức giận nói.
"Nhưng tôi đã trải qua sự sát hạch, không phải cô cũng mới nói rằng tôi rất tốt sao? Chẳng lẽ tập đoàn Lâm thị đều gạt người? Hay là cô sợ nhìn thấy tôi?"
Quan Vũ Hạm suy tư chốc lát, ngăn chặn nội tâm tức giận nói: "Cậu ở lại đi! Đi theo thư ký Thôi ra ghi danh là có thể làm việc." Lâm Trí nghi ngờ đi ra ngoài.
Thật ra thì Quan Vũ Hạm đã biết Lâm Trí chính là con trai của Lâm tổng, cô cũng không phải là người yêu thích hư vinh, cho nên cô giữ Lâm Trí lại, là muốn giáo huấn cậu thiếu gia này chút, để cho cậu ta biết khó mà lui.
Phòng họp, Hàn Vinh Hi đang cho mọi người mở cuộc họp, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Quan Vũ Hạm, mà tất cả cũng đều bị Lâm Trí nhìn thấy trong mắt.
Cuộc họp kết thúc, những người khác rời đi, chỉ có Hàn Vinh Hi và Lâm Trí còn ngồi ở chỗ đó, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, giống như không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt.
"Cách xa cô ấy ra" Lâm Trí nói trước.
"Đây chính là điều tôi muốn nói với cậu, tôi đếch cần biết cậu là ai, nhưng tốt nhất cậu cách xa Hạm Hạm một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí." Hàn Vinh Hi nói ra lời nói giấu ở trong lòng rất lâu. Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn
"Chỉ cần một ngày cô ấy chưa kết hôn, chúng ta đều sẽ bình đẳng, cô ấy -- tôi sẽ không bỏ qua." Lâm Trí nói xong liền rời đi.
Hàn Vinh Hi cảm giác cái người lăng nhăng này rất nghiêm túc, đối với anh ta thì thật sự là một mối nguy hiểm, nhưng anh ta tuyệt đối không dừng bước. Cái tên nhóc tự đại này, chắc chắn anh ta sẽ khiến cậu phải bước vào trạng thái chiến tranh, mà thâm tâm anh ta cũng tự nói với mình, anh ta không có được, ai cũng đừng nghĩ lấy được, càng đừng muốn cướp Quan Vũ Hạm từ tay anh ta, một nụ cười kinh khủng xuất hiện, làm cho người ta nghe thấy đã sợ hãi.
|
Chương 6: Mộng xuân
Mỗi ngày đều bận rộn công việc, chỉ có chủ nhật là Quan Vũ Hạm thích nhất. Ánh sáng mặt trời chiếu lên rèm cửa sổ, vậy mà nữ chính của chúng ta vẫn đang mơ một giấc mộng xuân.
Trong cuộc sống hiện thực, Quan Vũ Hạm rất đơn thuần, nhưng mà trong giấc mộng của cô thì hoàn toàn ngược lại, đây có lẽ là nội tâm sâu nhất trong lòng cô! Cô tin tưởng mỗi người đều có một mặt phóng túng, nhưng nhìn qua làm sao có thể hiểu, cá nhân cô cho là chỉ cần không làm tổn thương đến ai, thì thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng là sự an ủi với tâm hồn!
Trong giấc mơ của cô, trước mắt là một vùng biển rộng mênh mông, trên bờ biển nằm đầy trai đẹp và gái đẹp. Thật sự giống như một cái sân phơi bikini, nhưng thật sự là rất thỏa mãn.
Quan Vũ Hạm mặc một bộ đồ bơi màu đỏ, vóc người khêu gợi được màu đỏ tôn lên nóng bỏng, da thịt trắng như tuyết tràn đầy mị hoặc.
"Tới nào, đi bơi lội thôi, xem mọi người có ai có thể đuổi theo tôi" nói chuyện chính là Quan Vũ Hạm, nam nữ trên bờ biển đều không hẹn mà cùng đứng lên chạy về phía biển rộng, Quan Vũ Hạm bơi về phía trước, người phía sau đuổi theo không buông, bởi vì phe thắng có thể tùy ý chọn lựa bạn chơi. Thua thì chỉ có thể chọn chơi với những người còn lại. Dĩ nhiên Quan Vũ Hạm chọn lấy người tốt nhất. Mà nếu nói đến bạn chơi chính là cùng nhau vui vẻ.
Con trai da thì đen, con gái da rất trắng, khi bọn họ giao hòa một chỗ, giống như là đêm tối cùng ban ngày thay phiên, không chê vào đâu được. Chỉ có thể dư lại tiếng thở dốc, thở dốc, và thở dốc. . . . . . Công việc, cuộc sống, trách nhiệm cũng kệ mẹ nó đi! Nên để cho thân thể hoàn toàn điên cuồng! Tận tình hưởng thụ mùi vị tình yêu. Mà trong lòng Quan Vũ Hạm khẳng định lẩm nhẩm a di đà phật đừng dừng lại, một cái, hai cái, ba cái. . . . . . . . . . . . . . .(Hix, không hiểu chị này mơ kiểu gì luôn)
"Tính tong, tinh tong, tinh tong. . . . . . . . ." Tiếng chuông truyền đếncửa.
Quan Vũ Hạm bị tiếng chuông cửa đánh thức, nhìn sang đồng hồ, má ơi, mười giờ. Nhà cô vốn rất ít khách tới, nhất định là cha cô hồ đồ không mang theo chìa khóa, cô liền đứng dậy đi ra mở cửa. Mặc đồ ngủ, tóc tán lạc, tuy rằng mới tỉnh ngủ, nhưng lại vẫn lờ mơ không biết gì.
"Cha, nói cha bao nhiêu lần rồi, ra cửa phải cầm theo chìa khóa." Quan Vũ Hạm mở cửa liền quay đầu trở về phòng ngủ, cô vừa đi vừa oán giận cha mình. Nhưng sau lưng không có bất kỳ tiếng nói nào, cô xoay người lại.
"A ----" Quan Vũ Hạm bị dọa sợ kêu to.
"Này cô, lần đầu tiên tôi tới cô đã kêu tôi là cha, thật sự ngượng chết mất! Vả lại, không có chuyện gì thì đừng có kêu a, tôi là người chứ không phải quỷ." Người nói chuyện chính là Lâm Trí.
"Cậu có biết là mình xuất quỷ nhập thần lắm không? Cậu so với quỷ còn đáng sợ hơn." Quan Vũ Hạm nói xong đi về phía Lâm Trí, cô hoàn toàn quên mất tình huống bây giờ thế nào, thân thể thì mặc đồ ngủ màu trắng như ẩn như hiện, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy hai quả nho nhỏ trước ngực, Lâm Trí dùng ánh mắt trêu đùa thưởng thức bộ ngực của cô."Không tệ lắm."
Quan Vũ Hạm như vừa thức tỉnh, vừa muốn kêu to, liền bị một bàn tay che miệng lại.
"Này cô, làm ơn đừng nữa kêu, tôi không muốn mình sẽ bị người ta coi là lưu manh bắt đi." Quan Vũ Hạm cũng thức thời, dù sao hiện tại cô ăn mặc như vậy, bị người ta nhìn thấy cũng không tiện. Vì vậy giảm tiếng nói xuống nhiều.
"Cậu vốn chính là lưu manh! Nào có ai gặp lần đầu đã hôn người ta, tên đáng ghét, đây chính là lần đầu . . . . ." Quan Vũ Hạm phát hiện cậu vẫn còn xấu bụng nhìn lên thân thể mình, mặt mày đỏ ửng.
"Cậu -- còn dám nhìn, không có việc gì thì đi nhanh đi! Cửa ở nơi đó, mời, không -- không tiễn." Quan Vũ Hạm bởi vì khẩn trương mà nói chuyện có chút lộn xộn.
|
Chương 7: Dáng người ma mị lộ ra ngoài
Lâm Trí không có rời đi, ngược lại đi về phía Quan Vũ Hạm: "Bởi vì tôi rất nhớ cô, mới đến tìm cô, cho nên tại sao phải rời đi? Mà cô là muốn nói tơi nụ hôn lần trước là nụ hôn đầu sao? Nếu như vậy thì tôi nên nghiêm túc một chút, hôn lâu hơn một chút mới đúng! Cho cô nhớ lại một chút kỉ niệm tốt đẹp! Đều tại cô không chịu phối hợp! Hết cách rồi, nụ hôn đầu không thể đền bù, cho nên đành để lần sau vậy! Tôi sẽ cho cô nhớ lại làm kỷ niệm."
Ánh mắt của cậu rất thâm tình, khiến Quan Vũ Hạm cũng không thể không thừa nhận cậu tự sướng đến dọa người, nói thật, cô đã bị hấp dẫn. Trời ơi-- nhất định là ông muốn khảo nghiệm cô mà. . . . . . . . .
"Chuyên tâm một chút được không?" Lâm Trí phát hiện Quan Vũ Hạm lại đang ngẩn người, mà những lời cậu mới vừa nói thì cô lại không có nghe vào trong lòng, vì vậy lấy tay nhắc nhở cô.
Lúc này Quan Vũ Hạm mới phát hiện cánh tay Lâm Trí đã ôm lấy eo nhỏ của mình, cô vừa muốn mở mồm nói chuyện, đã bị Lâm Trí mạnh mẽ hôn lên môi. Vũ Hạm dùng sức đẩy Lâm Trí ra, bởi vì cha cô sắp trở về rồi, nếu như bị cha nhìn thấy thì không bị tức chết mới lạ. Trái lại cha cô sẽ không bị tức chết, ông vẫn luôn lo lắng cho hôn sự của con gái, chỉ sợ không ai thèm lấy. Nếu như mà biết được con gái có bạn trai, khẳng định đã nói A Di Đà Phật, cuối cùng đã có người nhận thấy vẻ đẹp, con gái trong lòng ông hoàn mỹ không tỳ vết, không có gì so sánh nổi, tóm lại con gái là giỏi nhất.
Thật ra thì cha mẹ cô đã để lại một tấm giấy, nói là đi ra ngoài du lịch, tối mai mới trở về, Lâm Trí vừa vào cửa đã nhìn thấy, cho nên mới dám lớn mật như vậy.
Đôi môi Lâm Trí vừa đụng đến đôi môi mềm mại của Quan Vũ Hạm thì đã không thể ngăn cản nổi, nụ hôn của cậu rất lỗ mãng, hai tay cậu ôm lấy người đẹp trong ngực, cô lại mặc ít như vậy, vẻ đẹp của cô có thể kích thích cậu, mùi hương phái nữ của cô khiến cậu không có cách nào kháng cự, mà chỗ nào đó trên thân thể cũng không chịu thua kém cứng lên, kể lên bụng cô, dục vọng thân thể cậu càng ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn không có biện pháp khống chế.
Ở phút cuối cùng này, Quan Vũ Hạm dùng sức đẩy cậu ra, thở hổn hển nói: "Không -- được, cậu điên rồi sao?.
Lâm Trí dừng lại tất cả động tác, buông Quan Vũ Hạm ra, nhắm mắt lại nói: "Cô đi mặc quần áo tử tế vào, nếu không đừng trách tôi không bảo đảm tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì!" Quan Vũ Hạm chạy về phòng ngủ, Lâm Trí đi vào nhà tắm rửa mặt, để cho mình tỉnh táo chút hơn.
Quan Vũ Hạm mặc quần áo tử tế đi ra, Lâm Trí ngồi ở trên ghế sa lon nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi rất xin lỗi, mỗi một lần đối mặt với cô, tôi đều không thể khống chế mình, không thấy được cô, tôi đều không có hứng thú với cô gái khác, xin tha hãy tha thứ cho tôi. Mà chúng ta cũng nên ra ngoài hóng mát một chút!" Cậu cười xấu xa nói.
"Được, chúng ta đi ra ngoài đi! Cùng cậu ở chung một chỗ thật sự là quá nguy hiểm. Tôi không phải là Hamburg của cậu, đói bụng là có thể gặm, nếu sau này cậu còn như vậy, tôi sẽ không khách khí." Quan Vũ Hạm đưa ra nắm đấm đe dọa, đưa tay mở cửa, vừa đúng lúc đụng phải Hàn Vinh Hi muốn nhấn chuông cửa.
"Vũ Hạm, em muốn đi ra ngoài sao? Tôi muốn dẫn em đi bơi? Có rảnh không?" Quan Vũ Hạm không biết trả lời như thế nào. Thì Lâm Trí đã ở trong nhà giảo hoạt thò đầu ra ngoài nói"Tốt quá, chúng ta cùng đi đi."
"Tại sao cậu lại ở đây?" Hàn Vinh Hi vô cùng nghi hoặc.
"Cũng như anh, cũng đến tìm Vũ Hạm, nếu chạm mặt, không bằng mọi người cùng đi!" Lâm Trí chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội ở gần Quan Vũ Hạm.
"Đi thôi!" Lúc này Quan Vũ Hạm thật sự đành chấp nhận. Hàn Vinh Hi rất không bằng lòng, nhưng mà đối mặt với Vũ Hạm nên đành phải giữ phong độ, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn. Ba người họ lên xe Hàn Vinh Hi.
"Thằng nhóc chết tiệt, ra cửa cũng không lái xe, khiến người ta chiếm lấy ưu thế." Người nói chuyện chính là Lâm tổng, thì ra là sáng sớm nay, sau khi Lâm Trí ra cửa, ba mẹ cậu cũng đuổi theo tới, luôn luôn ở bên ngoài chờ đợi. Cho nên tất cả mọi chuyện trước mắt bọn họ đều thấy được.
"Nhanh lên, ông xã mau đuổi thao." Bà xã ông thúc giục.
"Bọn chúng định đi chỗ nào? Trước mắt không phải hồ bơi sao!" Mẹ Lâm sợ nhất là nước, nhưng vì di truyền, cho nên Lâm Trí cũng luôn sợ nước, chỉ thấy nước là đã hoa mắt.
"Ôi trời -- bọn chúng dừng lại, tiến vào, quả thật là tới hồ bơi, A Trí định làm gì thế?" Mẹ Lâm bắt đầu lo lắng. Còn nét mặt Lâm tổng không có biểu cảm, ông tin tưởng xe tới trước núi tất có đường. Mà thời điểm thí nghiệm con trai đã tới
|
Chương 8: Chứng sợ nước
"Có lẽ cậu Lâm Trí còn không biết, từ nhỏ Vũ Hạm đã biết bơi, cô ấy bơi rất tốt, lúc chúng tôi đi học cũng đều thường bơi với nhau." Hàn Vinh Hi nói ra chuyện này, mục đích là muốn nói với Lâm Trí, anh và Vũ Hạm rất thân, để cho cậu biết điều một chút.
Trên trán Lâm Trí đổ mồ hôi, chẳng qua cũng không thể để anh ta được lợi, nên đành nhẫn nhịn, tùy theo hoàn cảnh mà làm. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Thật sao? Vậy phải cám ơn anh đã chăm sóc Vũ Hạm nhiều năm như vậy, nhưng sau này anh cũng không cần phải phí tâm nữa, cái thứ duyên phận này rất kỳ diệu, nhưng dù thời gian dài ngắn cũng không liên quan." Lâm Trí tuyệt đối không nhượng bộ nghĩ thầm: Mẹ kiếp, không phải ông trời muốn trừng phạt cậu chứ? Có duy nhất một người khiến cậu rung động, thế nhưng lại thích bơi lội, còn cậu chỉ cần nhìn thấy nước là đã hoa mắt.
"Được rồi, hai người không cần đấu võ mồm nữa, chúng ta tới đây để chơi." Quan Vũ Hạm đi thay quần áo. Chỉ chốc lát sau, Quan Vũ Hạm đã mặc một bộ đồ bơi màu xanh, thật đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác thân thiết. Cô nhảy một cái ùm vào trong nước, không để ý tới hai người đăng kia. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
Lâm Trí trợn tròn mắt, trong một ngày được thấy hai lần Quan Vũ Hạm hấp dẫn như thế, không được, cậu cũng muốn xuống nước, không thể để cho bọn họ ở một chỗ. Nhưng cậu có chứng sợ nước! Không biết bơi lội! Nhưng hình như mực nước không sâu lắm, sẽ không có nguy hiểm, "con bà nó, liều mạng thôi. . . . . ."
Cha mẹ Lâm Trí đang nằm uống nước ở gần hồ bơi..., cũng đều đã thay đồ bơi, bọn họ thư thái nằm tắm nắng trên ghế.
Hàn Vinh Hi cũng nhảy xuống, hai người bọn họ ở trong nước vừa nói vừa cười, Lâm Trí không chịu nổi, cậu từng bước từng bước đi tới, tận lực giữ vững biểu hiện bình tĩnh, cậu cũng không dám nhảy, đành phải nắm tay vịn đi xuống nước. Mà tất mọi chuyện cũng chỉ có cha mẹ cậu chú ý, còn bên ngoài cũng không có ai chú ý tới Lâm Trí, những người bên cạnh cũng chỉ biết chơi đùa vui vẻ.
"Ông xã, ông xem thằng nhóc nó xuống nước, như vậy thì phải làm sao bây giờ, A Trí xuống nước sẽ ngất. Ông nhanh đi cứu nó đi?"
๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Bà xã, bà đừng có gấp, không phải bây giờ vẫn chưa ngất sao?" Thật ra thì Lâm tổng cũng rất lo lắng, ông thương yêu con trai nhất, chẳng qua hiện tại không thể làm gì! Cho nên đành phải yên lặng theo dõi biến hóa. Ở trong thương trường nhiều năm như vậy, đã khiến cho ông rèn luyện được sức chịu đựng ngạc nhiên, nên ông vẫn kiên nhẫn quan sát. . . . . .
"Lâm Trí, đến bên này, chúng ta cùng tranh tài, xem ai bơi nhanh hơn." Quan Vũ Hạm gọi cậu qua bơi chung, mỗi lần cô và Hàn Vinh Hi tranh tài, đều là Hàn Vinh Hi thắng, bởi vì thể lực của cô không đủ, nên đến cuối đều chậm mất.
"Mẹ kiếp! Sợ cái gì thì gặp cái đó, con bà nó. Bằng bất cứ giá nào, xin thần tiên tỷ tỷ phải phù hộ cho tôi?" Lâm Trí cắn răng, đi tới chỗ Quan Vũ Hạm, trong lòng lẩm nhẩm -- nam mô A Di Đà Phật đừng để cho tôi ngất. Thật sự không có tác dụng, quả nhiên đi tới bên cạnh Quan Vũ Hạm. Trời đất di chuyển. . . . . . Nước di chuyển. . . . . . Người di chuyển. . . . . . Không được, Thần Tiên tỷ tỷ cứu tôi, Ọc, nam chính của chúng ta ngất đi.
Sau khi ngất đi, Lâm Trí còn nói: "Thiên thần cứu tôi." Quả nhiên có một đôi tay lôi đầu cậu ra khỏi mặt nước.
"Này, cậu làm sao vậy? Tỉnh lại đi?" Quan Vũ Hạm nóng nảy hỏi. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Thì ra là thật" Hàn Vinh Hi nói.
"Vinh Hi, anh nói gì vậy?" Quan Vũ Hạm hỏi.
"Tôi nghe nói Lâm tổng phu nhân có chứng sợ nước, con trai của bà cũng giống như mẹ, thấy nước liền ngất, thì ra là thật!" Hàn Vinh Hi nói cho Quan Vũ Hạm.
"Ồ! Thì ra là cậu ta cũng có điểm yếu, ông trời rất công bằng!" Quan Vũ Hạm nở nụ cười.
Lâm Trí chỉ còn có chút cảm giác choáng váng, đây là mùi của Quan Vũ Hạm, cô ôm cậu sao? Thì ra là cảm giác bị ngất tốt như vậy. Hàn Vinh Hi nhận lấy Lâm Trí, kéo cậu lên trên bờ, anh ta cũng không muốn cho Vũ Hạm ôm lấy tên nhóc đáng ghét này, lên bờ, anh dùng tay vỗ nhè nhẹ lên mặt Lâm Tri,
"Lâm Trí mau tỉnh lại".
"Vũ Hạm, là cô sao?" Đôi mắt Lâm Trí còn chưa có mở ra, liền nhẹ nhàng nói ra lời. Sau đó mở hai mắt ra, "A --" Lâm Trí kêu to, thì ra là cậu nằm ở trong ngực Hàn Vinh Hi.
"Trời ạ."
"Vẫn là anh ôm tôi sao?" Lâm Trí hỏi Hàn Vinh Hi. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Dĩ nhiên, cậu cho rằng là ai ? Là thần tiên à?" Hàn Vinh Hi tức giận nói. Anh ta cũng không thể nói cho người này biết là Vũ Hạm ôm cậu. Nếu không cậu sẽ được voi đòi tiên!
"Ồ! Không phải thần tiên! Mà là cục phân!" Lâm Trí thất vọng nói, đứng lên đi về phía trước.
Vợ chồng Lâm Tổng ở một bên cười nhẹ, bọn họ đều đôi nón che mặt trời, còn có kính mát, cho nên Lâm Trí đi qua bên cạnh bọn họ cũng không có nhận ra đó là cha mẹ.
|
Chương 9: Bé con cắn đau
Tháng gần đây, mỗi người đều rất bận rộn, bởi vì công ty muốn ký hợp đồng với công ty E lớn nhất nước Mĩ. Công ty đối phương muốn họ đưa ra mẫu thiết kế vừa ý nhất, hơn nữa còn muốn người thiết kế phải có mặt giới thiệu ưu thế sản phẩm, nếu hài lòng mới có thể ký hợp đồng.
Cuối cùng tập đoàn Lâm thị chọn lựa sản phẩm do Lâm Trí thiết kế, đây cũng là điều mà cha Lâm Trí vui mừng nhất, đưa cậu ra khỏi nước là chính xác, cuối cùng không có uổng phí cố gắng. Một tháng này Lâm Trí rất nghiêm túc làm việc, dù sao đây cũng là công ty nhà cậu, cho nên không có uổng phí bỏ ra. Cậu thiết kế đồ cho đối phương, đối phương rất hài lòng. Sau đó là chuẩn bị đi sang Mĩ ký hợp đồng. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
Ngoài người kí hợp đồng trong công ty, còn có Lâm Trí cùng đi, bởi vì cậu chưa có kinh nghiệm, lại còn có Quan Vũ Hạm cùng đi. Cho nên rất sẵn sàng, cuối cùng dự định thứ sáu lên đường, tới khi đến nơi thì nghỉ ngơi trước, thích ứng với sự chênh lệch múi giờ, rồi hẹn gặp mặt công ty đối tác vào thứ hai.
"Mẹ, con chỉ đi nhiều nhất là một tuần sẽ về, không cần đem nhiều đồ như vậy, rất phiền toái, nếu thiếu cái gì có thể mua ở bên đó là được!" Quan Vũ Hạm bĩu môi nói.
"Ở bên ngoài phải chăm sóc mình thật tốt, nhớ mỗi ngày phải gọi điện thoại về nhà, báo cáo bình an."
"Tuân lệnh, mẹ." Quan Vũ Hạm chào mẹ.
Thứ sáu, mọi người đều đến sân bay đúng giờ, cùng nhau lên máy bay. Không cần phải nói Lâm Trí cũng sẽ ngồi chung một chỗ với Quan Vũ Hạm. Mà buổi tối hôm trước, chỉ cần nhớ tới có thể đi xa với Quan Vũ Hạm, thì cậu đã hưng phấn không ngủ được, cuối cùng cũng bỏ rơi được cái tên giả vờ chính đáng kia, cả ngày cứ đi theo sau mông Quan Vũ Hạm, biết cậu có chứng sợ nước, lại còn cố ý hẹn Quan Vũ Hạm đi bơi, làm hại cậu không thể ở chung một chỗ với Quan Vũ Hạm, mỗi ngày phải sống trong đau khổ. Nhưng mấy ngày sắp tới, cô sẽ thuộc về cậu, nghĩ tới thôi cũng không khỏi cười khúc khích. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Cậu cười cái gì vậy?" Quan Vũ Hạm đưa tay đẩy Lâm Trí một cái.
"Tôi đang cười là mấy ngày nay cô sẽ là của tôi." Lâm Trí cười nói.
"Chớ đắc ý, lúc nào thì tôi trở thành người của cậu." Quan Vũ Hạm không chịu nổi nói.
"Cũng không biết được, nói không chừng sau khi trở lại thì cô đã là người phụ nữ của tôi rồi." Lâm Trí không buông tha nói.
Quan Vũ Hạm vươn tay nắm lấy cánh tay Lâm Trí, khiến lúc đầu Lâm Trí vẫn còn thích thú, sau đó lại là đau khổ, vì Vũ Hạm đã cắn một miếng lên cánh tay cậu.
"Nhớ lấy, sau này đàng hoàng cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí."
Mặc dù rất đau, nhưng cậu không có phát ra tiếng gì, bởi vì đang trên máy bay, cần phải yên lặng, nếu như mà ở trong nhà Quan Vũ Hạm thì liền thê thảm, nhất định Lâm Trí sẽ đền đáp lại cô.
"Tôi thích cô không khách khí, bé con à. Cho dù bị tiếp, tôi cũng thích vậy." Lâm Trí lại xấu xa cười nói. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Cậu, không chỉ có chứng sợ nước, mà còn có chứng thích bị ngược đãi, quả thật là không có thuốc nào chữa được."
"Không, cô sai lầm rồi bé con, cô chính là thuốc của tôi, là thuốc giải duy nhất." Lâm Trí nói nghiêm túc. Bởi vì trong lòng cậu thấy rõ ràng, đã nhiều năm như vậy, cậu lại không có bất kì phản ứng với cô gái nào, chỉ có khi ở chung một chỗ với Quan Vũ Hạm thì tiểu đệ của cậu mới có phản ứng, hơn nữa lại rất mãnh liệt.
"Dừng lại, sau này không cho phép gọi tôi là bé con, tôi muốn ói, hiểu chưa?" Vũ Hạm có chút tức giận.
"Không, cô đối với tôi mà nói, chính là -- nhặt được báu vật, cô biết không? Cô mới vừa nói cái gì? Cô muốn ói? Cô không biết điều này thể hiện cái gì sao?" Mỗi một lần Lâm Trí nói chuyện với Quan Vũ Hạm đều luôn khó lòng nghiêm chỉnh, đây chính là tính cách trước đây chưa từng có, cho đến khi gặp phải Quan Vũ Hạm thì đều thay đổi.
"Thật không thể chịu nổi cậu, tôi muốn ngủ một lát, đến nơi thì gọi tôi." Quan Vũ Hạm liền chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Toàn thế giới này cũng chỉ có mình cô là đầu gỗ đối với đại soái ca như tôi!" Lâm Trí tràn đầy tự tin nói.
|