Yêu Phải Cô Nàng Hai Mặt
|
|
Chương 6 Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của dòng xe cộ đông đúc dưới lầu, cùng với tiếng hít thở nhẹ nhàng trầm ổn bên cạnh anh.
Cho dù không mở to mắt, thanh âm dòng xe cộ ngoài cửa sổ cũng thực rõ ràng nói cho Nhâm Cấm Hồng, trời đã sáng, hơn nữa thời gian khẳng định cũng không còn sớm, nhưng vì sao anh còn không có rời đi?
Trong phòng yên tĩnh cực điểm, làm cho hết thảy đều trở nên càng rõ ràng sâu sắc, không chỉ là thính giác, còn có cảm giác.
Sau khi ý thức thanh tỉnh, cô liền vẫn cảm giác được ở giữa hai chân truyền đến đau đớn, tuy rằng không phải rất đau, nhưng cũng làm cho cô khó chịu.
Tối hôm qua, cô rốt cuộc cùng anh…, dù vậy, cô cũng thật khó tin mọi chuyện lại diễn ra như vậy, bọn họ lúc ban đầu, không phải chỉ muốn một cái hôn sao? Vì sao, lại tiếp diễn như vậy, thế nhưng cô không có cách nào dừng lại, tất cả đều làm xong?
Cô hồi tưởng lại vẫn còn cảm thấy xấu hổ, thẹn thùng, toàn thân nóng lên, hơn nữa khó có thể tin.
Cô cho tới bây giờ cũng không biết, làm tình hóa ra là loại cảm giác này, không biết chính mình cũng có thể nhiệt tình như vậy, mạnh dạn, không biết bị anh ôm vào trong ngực dùng sức đẩy, va chạm, áp bách —— ngừng! Đừng nghĩ, hiện tại cũng không phải là hồi tưởng, lúc này, cô trước hết nên nghĩ biện pháp rời đi nơi này mới được, ít nhất vấn đề cần suy nghĩ là như thế nào đối mặt với anh…………Cái gì đâu? Xấu hổ sao?
Không, không chỉ là xấu hổ mà thôi, còn có mờ mịt, lo lắng, sợ hãi, rất nhiều chờ cô, không biết nên như thế nào đối mặt vấn đề, bởi vì cô căn bản không biết tối hôm qua anh mang theo tâm tình gì cùng cô trên giường.
Anh là bởi vì nhận rõ cảm tình đối với cô, mới cùng cô làm tình sao? Hay là bởi vì không ngăn cản được dục vọng? Không cẩn thận mất hồn mới phạm sai lầm cùng cô phát sinh quan hệ?
Cô thật sự không có dũng khí đối diện với sự thật, ít nhất hiện tại ở trong đầu cô đều tràn ngập cảm động cùng ngọt ngào tối hôm qua cô cùng anh hợp làm một, cô thật sự không có biện pháp ngăn chặn suy nghĩ đó.
Cô nhất định phải rời đi, nếu không hay là cứ giả bộ ngủ đến khi anh thức dậy rời đi mới thôi, nhưng vấn đề là, anh vẫn kiên trì chờ cô tỉnh ngủ? Cho nên hay là cô rời đi trước thì tốt hơn.
Hô hấp thật cẩn thận, vụng trộm mở nửa con mắt đến nhìn lén.
Mặt của anh ở gần ngay trước mắt, khuôn mặt ngủ bình tĩnh mà an tường, hơn nữa vẫn như cũ đẹp đến vô pháp vô thiên, nhân thần công phẫn.
Đi qua mười hai năm, cô tự hỏi chính mình vô số lần, vì sao sẽ thích anh, mà không phải thích một trong hai người Dịch Tử Xá và Trạm Diệc Kỳ bọn họ, dù sao thời gian mọi người quen biết ở chung lâu như nhau, là vì anh đẹp trai nhất trong số bọn họ, thực sự chỉ có mình anh đẹp trai sao? Thời điểm vừa mới bắt đầu tự hỏi mình vấn đề này, kỳ thật cô cũng đã từng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ chính mình thật sự là người nông cạn như vậy sao?
Sự thật chứng minh—— đúng, cô chính là người nông cạn như vậy.
Kiềm chế một tiếng thở dài, Nhâm Cấm Hồng nhìn khuôn mặt tuấn tú anh tuấn bức người trước mắt này, không hiểu một người đàn ông sao có thể có bộ dạng đẹp như vậy.
Mũi cao thẳng, mặt mày anh tuấn, hình dáng cánh môi rõ ràng lại gợi cảm mê người, cằm còn có đường cong xinh đẹp cùng da thịt khỏe mạnh, nhưng đẹp nhất vẫn là tươi cười của anh cùng với ánh mắt mang ý cười chứa đầy sức quyến rũ.
Ai, cô thật là nông cạn, vì bề ngoài của một người dễ nhìn một chút mà thích đối phương. Bất quá may mắn một điều chính là chỉ lúc mới bắt đầu mà thôi, năm đó tuổi trẻ không hiểu chuyện mới có thể trông mặt mà bắt hình dong, sau này lý do cô thích anh không phải chỉ nông cạn như vậy nữa.
Vì sao thích anh?
Bởi vì anh tươi cười luôn sáng lạn như vậy.
Vì sao thích anh?
Bởi vì anh luôn là người phát hiện cô lạnh mà cởi quần áo cho cô mặc.
Vì sao thích anh?
Bởi vì anh đối với cô luôn đặc biệt, không cho những cô gái khác ở cùng anh, chỉ cho cô ở cùng; không cho người phụ nữ khác chạm vào anh, chỉ cho cô chạm vào; không cho người phụ nữ khác động đến anh, ngồi phía sau xe máy anh, vào phòng của anh, ngủ giường anh, thậm chí còn cùng anh uống một ly đồ uống, nhưng cô thì có thể làm tất cả.
|
Đến nay cô vẫn nhớ rõ thái độ một ít người khi thấy anh mặc cô cần gì cứ lấy, nếu không phải là tràn ngập khiếp sợ thì chính là khó có thể tin cùng kinh ngạc.
Những người đó nữ có nam có, bất quá vẫn là phụ nữ chiếm đa số.
Cô không biết chính anh có hay không chú ý tới điểm này, nhưng cô thích anh đến khi rời đi Đài Loan định cư ở Vancouver, cô đều có chú ý tới chuyện này, còn vì thế mà âm thầm vui sướng thật lâu, bởi vì cô biết chính mình đối với anh mà nói là đặc biệt.
Cô vẫn cho rằng như vậy, cho dù cùng anh ngăn cách hơn mười năm, cũng bởi vậy, ngày hôm qua nhìn thấy thư ký thân mật ngồi ở trên người anh, thì cô mới có thể bị đả kích lớn như vậy, khó có thể thừa nhận.
Trần thư kí không phải bạn gái anh. Cô nhớ rõ tối hôm qua hắn nói với cô như vậy, nhưng anh lại để một người phụ nữ không phải bạn gái anh ngồi trên đùi……..Là anh thay đổi sao?
Hay là cô căn bản không chân chính hiểu anh?
Hay là cách xa mấy năm, cô bất tri bất giác tự tô điểm hình ảnh của anh trong trí nhớ?
Mười năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, anh vẫn là Quý Thành Hạo người làm cô yêu say đắm sao?
Bộ dáng anh cùng mười năm trước cũng không có khác biệt quá lớn, chính là càng trở nên thành thục đầy sức quyến rũ. Đây là thứ dễ dàng nhìn thấy được, còn những thứ nhìn không tới…….Lòng có điểm đau, là vì chiều ngày hôm qua ở trong văn phòng thấy được một màn kia sao.
Anh là bởi vì thích cô mới cùng cô trên giường, hay là dục vọng đơn thuần sai khiến?
Phụ nữ vì yêu mà dục, đàn ông có thể không yêu cũng động dục.
Trải qua mười năm, cô cho anh, có phải cũng như người phụ nữ khác, đều không có gì đặc biệt?
Không tiếng động theo chóp mũi thở dài một hơi, cô đem tầm mắt dời đi khuôn mặt anh ngủ say, không hề nhìn anh, sau đó thật cẩn thận di động thân thể, đem chính mình từ trong lòng anh thoát ra, lại nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, sau khi xác định anh không có tỉnh lại, liền nhẹ nhàng chuyển động thân thể, xốc chăn lên, chuẩn bị xoay người xuống giường.
“Em muốn đi đâu?”
Thanh âm bất ngờ vang lên làm cô nhảy dựng lên, nhưng cô thậm chí còn không kịp phản ứng, cả người đã bị anh chỉ dùng một cánh tay kéo vào trong lòng,
Cô toàn thân cứng ngắc, trong lúc nhất thời vì kinh hoàng lúng túng mà quên giãy dụa, đợi cho đến khi nhớ lại cũng đã hết hy vọng.
Bởi vì hắn không chỉ đặt nhẹ ở trên người cô mà còn chế trụ hoàn toàn hành động của cô, còn là bộ dạng thanh tỉnh, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn cô chằm chằm, làm cô chỉ muốn giống như đà điểu dúi đầu vào cát—— không phải, là vùi đầu vào chăn đều không kịp. hơn nữa thảm nhất là hai người bọn họ thân thể đều trần trụi không mảnh vải che.
Một cỗ e lệ mà khô nóng nhanh chóng nảy lên, tràn ngập toàn thân cô, làm hai má cô đều hiện ra thản nhiên đỏ ửng, gợi cảm mê người, cũng làm cho Quý Thành Hạo không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.
Tim lại bắt đầu đập mạnh, hô hấp cũng không khỏi tự chủ trở lên dồn dập, vận động tối hôm qua làm cô toàn thân mềm yếu, tứ chi cảm giác vô lực, cô hoàn toàn không thể kềm chế, chỉ có thể đáp lại.
“Trời ạ!” Là anh chấm dứt nụ hôn này trước, từ sâu trong yết hầu thống khổ phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó lại đem mặt vùi vào hõm vai cô.
Đầu của cô trong nháy mắt trống một mảnh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết anh đột nhiên dừng lại không tiếp tục hôn cô.
“Làm sao vậy?” Cô không biết chính mình lên tiếng nói chuyện, thẳng đến anh mở miệng trả lời vấn đề của cô.
“Em có thể còn đau.” Anh khàn giọng nói.
Cô trừng mắt nhìn, một hồi lâu mới hiểu anh chỉ là cái gì. Hai gò má của cô lại đỏ bừng lên, cả người có vẻ vừa xấu hổ lại không được tự nhiên.
“Trước đó em không nên nói dối anh.” Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, không chuyển mắt nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, vẻ mặt cũng có chút trách cứ.
Cô hoàn toàn không biết nói cái gì, chỉ có thể yên lặng bất động nhìn anh.
“Anh đã có thể nhẹ nhàng. Đêm qua anh làm đau em, đúng hay không?” Anh ôn nhu hỏi, trong giọng nói lộ vẻ tự trách cùng ảo não.
Nhâm Cấm Hồng vẫn trầm mặc như cũ, không phải không biết nói cái gì, mà là cô căn bản nói không ra lời, bởi vì bộ dạng anh, giọng điệu, cùng với trong lời nói đều mang theo ôn nhu cùng đau tích, hơn nữa không thấy bộ dạng hối hận và thực xin lỗi mà cô vẫn sợ.
|
Anh cũng không có hối hận cùng cô phát sinh quan hệ.
Thật tốt quá.
Tâm tình buông lỏng xuống dưới, nước mắt của cô không tự chủ được rơi xuống.
“Ông trời!” Quý Thành Hạo bị cô thình lình xảy ra nước mắt hù dọa. “Thật sự có đau như vậy không? Thực xin lỗi, anh không phải cố ý muốn làm đau em, mà là thời điểm anh phát hiện, hết thảy đều đã trải qua đều dừng không được, anh…….” “Đáng giận! Là lỗi của anh, đừng khóc. Anh xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Anh không biết làm sao, chỉ có thể đem cô gắt gao ôm vào trong lòng, không ngừng môi hôn trán của cô, hai má, mi tâm, bất cứ chỗ nào môi có thể chạm tới được anh đều hôn, hơn nữa mỗi khi hôn một chút liền nói với cô một tiếng thực xin lỗi, hy vọng có thể làm cho cô bởi vậy mà đình chỉ khóc.
Hiện tại anh mới hiểu được lão Vương lái xe tắc xi ngày hôm qua vì sao lại nói muốn đánh anh, bởi vì anh hiện tại cũng rất muốn đem chính mình chộp tới quần ẩu một chút. Đáng giận!
“Em……..” Cô đột nhiên mở miệng nói gì đó, nhưng bởi vì thanh âm khàn khàn, làm cho anh trừ bỏ một chữ “em”, cái gì cũng không nghe rõ.
“Em nói cái gì?” Anh hơi hơi ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi.
“Em rất sợ hãi.” Cô hấp cái mũi, mới lại mở miệng lần nữa.
“Sợ cái gì?” Anh hơi sửng sốt, trừng mắt nhìn, không hiểu nhiều lắm hỏi.
“Sợ anh sẽ hối hận, nói chuyện tối ngày hôm qua không nên phát sinh, nói anh thật xin lỗi. em thật sự rất sợ, rất sợ.”
Cô nghẹn ngào nói, nước mắt lại lăn dài xuống dưới.
“Đứa ngốc.” Anh nhẹ giọng nói, đưa tay ôn nhu lau đi nước mắt trên gò má cô. “Anh chưa bao giờ làm những chuyện khiến mình hối hận, em không biết sao?”
Cô lắc đầu.
“Như vậy anh hiện tại nói cho em, anh sẽ không làm chuyện khiến chính mình hối hận, một khi làm liền tuyệt đối sẽ không hối hận. Đây là cá tính của anh, cũng là nguyên tắc của anh.” Anh nghiêm túc nói với cô.
“Cho nên anh thật sự không hối hận?”
“Em muốn anh thề sao?” Anh ôn nhu hỏi cô.
Thấy anh mang theo ánh mắt ôn nhu cưng chiều chăm chú nhìn mình, bất an cùng nghi hoặc của cô nhất thời toàn bộ bốc hơi lên không còn một mảnh.
Cô lắc đầu. “Không.” Cô tin tưởng anh.
Rời đi không đến 24 giờ, Nhâm Cấm Hồng lại mang cùng một cái vali trở lại trong nhà Quý Thành Hạo. bất đồng là, hiện tại thân phận cô không còn là “Em gái”, mà là bạn gái của anh.
Nếu hai người bọn họ lúc trước đều là đáp tắc xi từ cửa chính rời đi, thời điểm trở về tự nhiên cũng là đáp tắc xi, sau đó đương nhiên cũng là từ cửa chính đi vào.
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, cũng không đặc biệt, thật sự không cần thiêt phải nói ra.
Nhưng, anh nắm tay cô trở lại, trên đường mặc kệ là đụng phải bảo vệ hoặc gặp được hàng xóm, anh đều không có buông tay cô ra, điểm này làm cô thật sự thật vui vẻ, rất cảm động, cả người có loại cảm giác lâng lâng.
“Suy nghĩ cái gì, làm chi một mình đứng ở chỗ này ngây ngô cười?”
Môi đột nhiên bị hôn trộm một cái, làm cô nhất thời hồi phục tinh thần lại.
Cô trừng mắt nhìn, đối với anh lắc lắc đầu, mới không cho anh biết vì anh dắt tay cô liền cao hứng cả buổi. Anh nhất định sẽ cười cô.
“Không có gì.” Cô nói.
“Em muốn hay không lại trở về phòng ngủ một chút?” Anh hỏi cô. Hoàn hảo không tiếp tục truy vấn chuyện cô ngây ngô cười.
Ngủ một chút? Này thật là một đề nghị tốt, bởi vì tối hôm qua cô thật là ngủ quá muộn, trước khi ngủ lại làm vận động kịch liệt như vậy, hơn nữa buổi sáng cô tỉnh lại sau bởi vì quá mức lo lắng khẩn trương, cả người căng thật chặt lại hao phí không ít tinh lực, cho nên đúng thực là có điểm mệt mỏi.
Nhưng vấn đề là, nếu cô đi ngủ, anh lại làm cái gì?
“Anh đi đâu?” Cô hỏi anh, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Anh muốn đến công ty một chuyến.”
Cô sửng sốt. Đúng rồi, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, công ty nhất định có rất nhiều sự việc chờ anh xử lý, mà anh đều đã vì cô lãng phí toàn bộ thời gian buổi sáng—— “Nguy rồi!” Cô đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
“Làm sao vậy?” Anh nhíu mày hỏi.
“Anh hôm qua mới đem em xếp vào bộ phận thiết kế, kết quả ngày hôm qua em không đi làm, thậm chí không thông báo và điện thoại cũng chưa gọi, mặt mũi giám đốc của anh cũng bị em làm mất hết.” Cô vẻ mặt biểu tình ảo não.
|
“Anh đã nghĩ đến những chuyện này.” Quý Thành Hạo lắc đầu bật cười. “Bộ phận thiết kế thời gian làm việc rất tự do, chỉ cần trong thời gian quy định đem văn kiện giao ra, sẽ không ai trông coi việc em có đến công ty làm hay không.”
“Em biết, ngày hôm qua đã có người nói với em. Vấn đề là em vẫn là một người mới, trong tay cũng không có công việc gì, mới đi làm một ngày, ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng, nói như thế nào đều không được.” Cô gật đầu nói, vẫn là thực phiền chán, thực ảo não.
“Làm sao lại không nói được? Chỉ cần nói em cùng anh một chỗ là được, anh tin tưởng không người nào dám nói câu thứ hai.” Anh tự đại nói.
“Anh muốn nói em đi theo anh làm trợ lý, hay là thị sát công trường? Em có hay không là một nhân viên thiết kế mới giỏi như vậy nha?” Cô lườm anh một cái, tức giận nói.
Rõ ràng là một mỹ nữ, nhưng bộ dáng lại vô cùng hoạt bát đáng yêu, làm cho Quý Thành Hạo nhịn không được muốn trêu chọc cô.
“Đương nhiên là có.” Nghiêm trang gật đầu, anh đem cô kéo hướng sô pha.
“Có ở nơi nào? Bởi vì em là do giám đốc giới thiệu vào sao?” Cô hỏi, một lát sau lập tức phê bình nói: “Đó không phải giỏi giang gì, căn bản chính là cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người được không!”
“Làm chi tức giận như vậy?” Anh tỏ vẻ buồn cười, ngồi xuống tiếp tục kéo cô đến trên đùi, vòng tay ôm.
Mấy động tác liên tiếp anh đều làm siêu tự nhiên, cô lại bởi vì không quen mà cứng đờ.
Nhất là cô lại nghĩ đến hình ảnh Trần thư kí ngồi trên đùi anh.
“Quý Thành Hạo……..” Cô cúi đầu muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy, muốn nói cái gì?” Cảm giác cô muốn nói lại thôi, anh mở miệng hỏi.
“Ngày hôm qua anh nói Trần thư kí không phải bạn gái của anh là thật sao?” Cô do dự, mới cúi đầu bĩu môi nhỏ giọng nói.
Quý Thành Hạo nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch lên, phát hiện chính mình thực thích bộ dáng đáng yêu này của cô.
“Em thực để ý chuyện ngày hôm qua?” Anh hỏi cô.
“Anh không phải người tùy tiện có thể để cho phụ nữ ngồi trên ở trên đùi anh.” Một câu nói hết hết thảy.
“Có thể thấy được anh có cỡ nào thích em.” Anh cố ý ôm chặt cô một chút, sau đó hôn môi của cô, dán tại bên tai đối với cô thông báo.
“Cho nên anh cũng thích Trần thư kí sao?” Tuy rằng trong lòng vì lời anh nói mà ngọt ngào, nhưng Nhâm Cấm Hồng vẫn muốn làm rõ ràng chuyện hôm qua, miễn cho về sau mỗi một lần nghĩ đến hình ảnh kia lại đau một lần.
Quý Thành Hạo hơi chút do dự, nghĩ hay không nên thành thật nói cho cô đoạn tình sử của hắn và Trần thư kí, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi 3 tháng, nhưng sự thật chính là sự thật, hơn nữa quan trọng là, để cô nghe được chuyện này từ miệng người khác không bằng để anh tự nói, miễn cho đến lúc đó nước ấm nấu ếch, chính mình chết như thế nào cũng không biết.
“Hơn ba năm trước, anh và Trần thư kí có quen nhau một thời gian.” Hít sâu một hơi sau, anh thẳng thắn thừa nhận nói ra.
“Hơn ba năm trước?”
“Đúng.”
“Đã kết thúc?”
“Đúng.”
“Thật sự đã xong?”
“Uh.”
“Tại sao ngày hôm qua cô ta sao còn ngồi trên người anh, các người quyết định tình cũ cháy trở lại sao?” Cô hỏi.
“Cái gì tình cũ cháy lại?” Anh nhịn không được đưa tay gõ trán cô một cái. “Nói tình cũ cháy lại, anh bây giờ còn có thể ôm em như vậy, thẳng thắn thành khẩn bộc trực nói cho em nghe chuyện này sao?” Tức giận liếc trắng mắt cô một cái.
“Không phải tình cũ cháy lại, đó là cô ta nghĩ níu kéo lại anh sao?” Thư kí xinh đẹp có một trăm loại phương pháp quyến rũ giám đốc, nghĩ đến bên cạnh anh có một người phụ nữ nhìn chằm chằm, Nhâm Cấm Hồng không khỏi trái tim đều nặng trĩu xuống dưới.
“Trần thư kí nếu nghe được em nói như vậy, cô ta sẽ cười to ba ngày không dừng được.” Quý Thành Hạo cười nói.
“Vì sao?” Cô tuyệt không cảm thấy này có chỗ nào buồn cười.
“Năm đó người bị vứt bỏ là anh.” Anh mỉm cười nói với cô.
“Cái gì?” Kinh ngạc hét lớn, Nhâm Cấm Hồng trừng một đôi mắt to tròn cùng chuông đồng giống nhau. Người bị vứt bỏ là anh? Điều này sao có thể?
“Năm đó anh cùng cô ta quen nhau chỉ ba tháng, cô ta liền nói muốn kết hôn, chúng ta chia tay đi. Sau đó liền vô cùng cao hứng, phiêu nhiên xinh đẹp đi vào cánh cửa lễ đường rộng mở, còn muốn anh thu tam vạn lục đại hồng bao.” Anh nói cho cô.
“Vì sao? Em không hiểu anh có điểm nào làm cô ta không hài lòng, cô ta dựa vào cái gì vứt bỏ anh? Anh bộ dáng vừa cao vừa suất, thông minh có năng lực, đối với bằng hữu luôn hết sức tận tâm, gia thế cũng tốt, người cũng tốt, cô ta rốt cuộc vì cái gì vứt bỏ anh a?” Cô lòng đầy căm phẫn lớn tiếng vì anh chịu tổn thương mà bất công.
“Không nghĩ tới anh ở trong lòng em đánh giá cao như vậy nha, thật sự cám ơn em, cô bé.” Quý Thành Hạo vẻ mặt đắc ý cười, cuối cùng còn hôn môi cô một chút, bày tỏ lòng biết ơn.
“Em cũng không phải khen ngợi anh.” Cô liếc mắt một cái mắng anh một chút, lại trở lại chuyện chính hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao cô ta muốn vứt bỏ anh, anh làm chuyện gì khiến cho người ta chán ghét?”
“Nghe cách em nói, giống như thực hy vọng năm đó anh và Trần thư kí có kết quả.” Anh hừ hừ nói, nghe tựa hồ có chút không vui vẻ.
“Mới không có, em chỉ là có điểm tò mò mà thôi.” Cô chu miệng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Cô ta muốn kết hôn.”
Nhâm Cấm Hồng khinh lăng một chút, sau đó trừng mắt nhìn nói: “Mà anh không muốn?”
|
“Anh năm đó mới hai mươi bảy tuổi mà thôi, cô bé.”
“Oa, Trần thư kí thoạt nhìn giống một nữ cường nhân, tuyệt không giống hội tuổi trẻ như vậy đã muốn kết hôn bước vào làm người phụ nữ của gia đình.” Cô sợ hãi than nói.
“Tuổi trẻ?” Quý Thành Hạo nhịn không được cười nhạo một tiếng.
“Anh làm chi mà có vẻ mặt trào phúng?” Cô khó hiểu hỏi.
“Em cho là Trần thư kí bao nhiêu tuổi? Cô ta năm đó chính là cảm thấy chính mình không còn trẻ nữa cho nên mới muốn kết hôn sinh con nhanh chóng, không muốn biến thành sản phụ cao tuổi.”
Bốn chữ sản phụ cao tuổi này làm cho vẻ mặt Nhâm Cấm Hồng không khỏi dại ra. Cô trợn trừng mắt nhìn anh một lúc lâu mới lấy giọng điệu hoài nghi mở miệng hỏi: “Trần thư kí, cô ta hơn anh mấy tuổi?”
“Cô ta lớn hơn bốn tuổi, em cứ nói đi?”
Cô cứng họng nhìn anh, quả thực bị sợ choáng váng.
Sau một lúc, cô kinh hô: “Trần thư kí cô ta 35 tuổi? trời ạ, cô ta thế nhưng lớn hơn em 10 tuổi, tdm quả thật không thể tin được! Hoàn toàn nhìn không ra được!”
“Anh sẽ thay em đem những lời này chuyển đến cho cô ta, về sau cô ta chỉ cần nhìn thấy em sẽ đối tốt với em.” Quý Thành Hạo tựa tiếu phi tiếu nói.
“Anh cùng người hơn anh bốn tuổi kết giao? Anh thích loại phụ nữ trưởng thành?” Cô dường như đột nhiên nghĩ đến nói, biểu tình trên mặt tràn ngập thăm dò cùng nghi hoặc.
“Anh thích em.”
Không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, Nhâm Cấm Hồng trong nháy mắt mặt đỏ bừng.
“Ai hỏi anh điều này.” Cô hờn dỗi liếc anh một cái, “anh nhanh chút trả lời vấn đề của em, Anh thích loại phụ nữ trưởng thành?”
“Trước kia chỉ cần thấy được sẽ thử quen xem sao, cũng không có thích loại phụ nữ nào nhất định, bất quá bây giờ anh biết anh thích loại hình phụ nữ như thế nào, chính là em này.” Anh mỉm cười ngắm nhìn cô, hại mặt của cô không tự chủ được lại đỏ.
Thật là, cho tới bây giờ cũng không biết anh có thể nói được những lời ngon tiếng ngọt như vậy, hại cô không biết nói gì.
“Không nói nữa, anh không phải muốn đến công ty sao? Nhanh chút đi, nhanh chút đi, em muốn về phòng ngủ.” Cô yêu kiều trừng mắt liếc anh một cái, giống như đuổi ruồi thúc giục, sau đó nghĩ muốn đứng lên lại phát hiện anh thế nhưng không chịu buông tay, “Này, anh làm gì vậy?” Cô quay đầu lại hỏi.
“Để cho anh ôm em nhiều một chút.” Anh mang vẻ mặt luyến tiếc buông tay ôm chặt cô.
“Anh tính ôm em đến công ty sao?” Cô dở khóc dở cười.
“Nếu trông bộ dạng em không phải mệt mỏi như vậy, anh rất là muốn.” Đưa tay day nhẹ bóng đen dưới ánh mắt cô, anh đau lòng ôn nhu nói.
“Quý Thành Hạo.” Cô ôn nhu dựa sát vào trong lòng anh.
“Hử?”
“Tương lai hai chúng ta sẽ ra sao?”
“Kia còn nói sao? Đương nhiên là kết hôn sinh con, sau đó đầu bạc đến già.”
Anh đáp lưu loát thoải mái như vậy làm cho cô ban đầu vốn không có ý nghĩ gì đặc biệt lúc này lại ngơ ngác rối loạn, đột nhiên từ trong lòng ngẩng đầu lên, đụng phải cằm anh một cái.
“Ah!” Quý Thành Hạo nhịn không được kêu đau ra tiếng.
Nhâm Cấm Hồng cái trán cũng bị đụng phải rất đau, nhưng hiện tại cô không quản đau đớn, còn có một sự kiện so với này quan trọng hơn.
“Anh vừa rồi nói cái gì?” Níu lấy y phục của anh, đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm anh hỏi.
“Anh nói đau.” Quý Thành Hạo vẻ mặt đau khổ xoa cái cằm đau đớn không thôi.
“Em không hỏi này, em hỏi là trước đó anh nói cái gì?”
“Anh có nói cái gì sao?” Anh tiếp tục xoa cằm, lấy vẻ mặt biểu tình mất trí nhớ hỏi lại cô.
“Anh nói đương nhiên là kết hôn sinh con, sau đó cùng nhau đầu bạc đến già.” Nhìn anh không chuyển mắt, cô nhắc nhở.
“Này có vấn đề gì sao?” Trừng mắt nhìn, anh khó hiểu hỏi.
“Lời này anh nói là thật, hay là chỉ thuận miệng nói chuyện tào lao?” Hô hấp của cô không tự chủ được dừng lại.
Anh nhướng nhướng lông mày. “Đương nhiên là thật sự.”
Nhâm Cấm Hồng đột nhiên không biết nói cái gì. Là thật sự? Anh nói là thật?
“Em có ý nghĩ khác, không muốn cùng anh đầu bạc đến già sao?”
Cô không nghĩ đến chuyện chết, nhưng không ai cầu hôn như vậy, như vậy thật sự rất không lãng mạn, rất không tình cảm, hơn nữa ngay cả cơ bản nhất là nhẫn cầu hôn anh cũng không chuẩn bị. Nhưng chuyện này quan trọng sao? Cô căn bản không cần, cái cô để ý chỉ là, tình cảm của anh đối với cô có phải là…….. là thật sự hay không mà thôi.
Cô đột nhiên dùng sức lắc đầu, hốc mắt không tự chủ được ửng đỏ lên.
“Em không muốn.”
“Không, em muốn chứ!” Trong nháy mắt nắm chặt y phục anh, cô nhanh chóng trả lời.
“Đùa em thôi.” Quý Thành Hạo ôn nhu cười, sau đó cúi đầu chân ái hôn môi cô trong chốc lát, mới nâng đầu lên dựa vào trán cô, thâm tình nhìn cô hỏi: “Xin hỏi em có nguyện ý gả cho anh, theo anh cả đời đầu bạc đến già không, Nhâm Cấm Hồng tiểu thư?”
“Cô cố gắng nhịn run rẩy, mới dùng sức gật gật đầu, “Em nguyện ý.”
|