Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?
|
|
Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? Tác Giả: Tửu Tiểu Thất Truyện sưu tầm
Giới thiệu nội dung:
Mộc Nhĩ – một cô sinh viên bình thường, theo đặc điểm tự nhận dạng của chủ nhân thì: thích tiền (có thể tham gia vào các cuộc thi chỉ vì tiền thưởng, thậm chí có thể vì tiền mà hạ thấp bản thân trước kẻ thù), cũng chỉ vì một trò cá cược mà cô có kiểu đầu không thể ấn tượng hơn: đầu trọc. Ngoại hình bình thường, không xấu cũng không đẹp, thi vào khoa hoá do tuỳ tiện điền hồ sơ, phải học khoa hoá nhưng cực ghét (và dốt) hoá. Đối đầu với một tên đẹp trai khoa quản lí, bị hắn gây ra không ít phiền phức, mà theo cô, tội của hắn đối với cô thì “trúc rừng cũng không ghi hết”. Chung Nguyên – mỹ nam khoa quản lí, là thiên tài trong nhiều lĩnh vực, kể cả lĩnh vực trêu ngươi nhân vật nữ chính – Mộc Nhĩ. Một người rất ranh ma, chuyên lừa lọc đưa người khác vào tròng nhưng cũng rất khéo lấy lòng người khác. Nguyên tắc sinh tồn của Chung Nguyên ở kí túc xá chính là bốn câu: Không tranh tài bóng rổ với Lục Tử Kiện. Không tranh tài máy tính với Lộ Nhân Giáp Không tranh tài che mắt thiên hạ với Lộ Nhân Ất Và không tranh cao thấp với Chung Nguyên …. không so sánh với hắn ta bất cứ thứ gì! (Lục Tử Kiện, Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất – ba thiên tài, đồng thời cũng là bạn cùng phòng của Chung Nguyên) Cặp đôi oan gia ngõ hẹp này gặp nhau và gây ra cho nhau không ít rắc rối, không ít lần ở vào tình thế dở khóc dở cười. Nhưng cuối cùng, cả hai đều rơi vào “bẫy tình” mà không có đường rút lui. Theo Mộc Nhĩ, Chung Nguyên chính là ác quỉ do Diêm Vương phái đến để hại người, và tất nhiên, người bị hại thê thảm nhất chính là cô, vì “Cô không vào địa ngục thì ai vào?”
|
CHAP 1
Tôi ôm bóng rổ, bi phẫn ngẩng đầu lên nhìn bảng rổ, nó rụt rè e thẹn một cách kiêu ngạo đứng lù lù ở đó, rõ ràng vẫn không chịu nhúc nhích, khó đánh trúng chết đi được.
Tôi vừa thảy tổng cộng mười trái, hết chín cái ra ngoài, một cái may mắn đánh được trúng vành rổ, ai dè lại bắn ngược ra sau hạ cánh luôn vào đầu mình …
Hay nha, coi bộ bóng rổ mà một công cụ tự ngược đãi rất tốt, mặc dù tôi là người bình thường, không thích tự hành hạ bản thân, nhưng mà vì mấy trăm đồng tiền thưởng, hihi, phải nhịn thôi chứ sao.
Chuyện là hội bóng rổ trường học tổ chức một cuộc thi ném bóng rổ, trong đó phần thi dành cho nữ, đứng nhất được thưởng 500 ngàn.
Tôi là người rất yêu tiền, mà lại còn rất thiếu tiền, như một gốc cây trên sa mạc đang gáo thét đòi được tiền tươi tưới vào.Vì cái khoản tiền 500 ngàn này, bèn hí hửng đi báo danh.
Nhưng mà lúc này, nhìn cái bảng rổ lạnh lùng cao quý kia, thiệt là mất ý chí hết sức.
Đột nhiên, một quả bóng từ xa bay tới, giống như hướng dẫn vậy nha, nhẹ nhàng bay vào rổ! Rơi tọt xuống.
Tôi khiếp sợ quay đầu lại, muốn nhìn thử coi thần tiên phương nào tính làm mình mất mặt đây, sau đó thì hai mắt sáng ngời, mặt đỏ tim đập, adrenalin tăng vọt …
Tóm lại là, những hiện tượng sinh lý bình thường xuất hiện lúc mọi người nhìn thấy trai đẹp tôi không thiếu cái nào a.
Người đó chính là Lục Tử Kiện. Anh là ai?
Chính là thành viên của đội bóng rổ học viện hóa học, cao lớn đẹp trai, nho nhã lễ độ, hơn nữa là cán bộ trường, năm trước còn được học bổng… Lục Tử Kiện sinh ra là để được gái mê.
Cho nên, tôi có phát ra một chút hám trai cũng là bình thường.
Sau đó nhìn thấy cái người phía sau Lục Tử Kiện, Chung Nguyên, tôi liền hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Tôi rất rất rất là hận Chung Nguyên, hận sâu đậm luôn. Người đến đánh bóng rổ càng ngày càng đông, sân thì bé chắc chắn không đủ dùng, mọi người cũng thoải mái, mặc kệ là quen hay chưa quen, hai ba người cùng xài chung một sân là bình thường. Hiện giờ tôi còn hạnh phúc được dùng chung sân với Lục Tử Kiện, hừ, không may là còn có Chung Nguyên. Nhìn chằm chằm bóng dáng Chung Nguyên, trong lòng tôi thầm khấn, cháy đi, cháy đi, cháy quách đi!!! Liền sau đó ôm lấy bóng, hung hăng ném về phía hắn.
Chung Nguyên ôm đầu, quay đầu nhíu mày liếc một cái, tôi buông tay, cười nói “Xin lỗi nha, lỡ tay.”
Tôi lại nhặt bóng lên, trong đầu ngừng một lát lại bắt đầu niệm cháy đi cháy đi… Hehe, hóa ra tôi cũng có nghề lắm nha, tuy rằng ném rổ không vào, nhưng ném Chung Nguyên phát nào cũng trúng liền, cho nên không lâu sau, bộ đồ trắng của hắn đã điểm hoa.
Lục Tử Kiện nãy giờ vẫn chuyên tâm ném bóng mãi mới pháthiện vấn đề, anh nhìn nhìn Chung Nguyên một lát, kỳ quặc nói: “Chung Nguyên, mày không phải bị bệnh sạch sẽ à, quần áo gì bẩn vậy?”
Chung Nguyên không trả lời, giương mắt nửa cười nửa không liếc qua tôi một cái.
Lòng tôi chột dạ, trốn tránh ánh mắt hắn, hướng Lục Tử Kiện cười tủm tỉm nói: “Anh Kiện, chào anh, em là sinh viên cùng trường, tên Mộc Đồng.”
Lục Tử Kiện cười haha nói: “Chào em, là năm nhất à?” Tôi ra sức gật đầu như giã tỏi, hai mắt hào quang nhìn anh chằm chằm.
Lục Tử Kiện bị nhìn tới ngại luôn, vừa cười cười, đột nhiên nói “Kiểu tóc của em hay à, có cá tính.”
Tôi sờ sờ quả đầu cụt cỡn mới cắt vài ngày của mình, hix, thương tâm quá đi. Cụt lủn đâu phải tại tôi chứ.
Ngày xửa ngày xưa … đại khái là khoảng hai tuần trước, khi đó tôi cũng có một mái tóc dài thướt tha, nhưng ai mà ngờ, sau một ván bài đã lặng lẽ thay đổi vận mệnh của chúng nó (là tóc ấy ạ!).
Trước đó một trận bóng rổ tranh tài nảy lửa được tiến hành, tôi tuy rằng không có hứng thú với bóng rổ, nhưng mà với trai đẹp rất là hứng thú, nhất là lại đẹp như Lục Tử Kiện, cao lớn, ấm áp, ôn hòa, có chút ngại ngùng mà hiền hậu …
Tóm lại là cái gì trên người anh ấy tôi cũng thích, bao gồm cả làn da. Tôi thích con trai da ngăm đen một chút, như vậy mới có nam tính.
Chứ con trai đàn ông nào cũng y chang tên Chung Nguyên trắng hếu kia, chắc là cả thế giới phải đau buồn a.
Lại nói thi đấu bóng rổ lúc đó, học viện hóa do Lục Tử Kiện dẫn đầu thẳng tiến vào trận chung kết, mà tranh tài trong trận này chính là học viện quản lý của Chung Nguyên.
Lúc đó toàn thể giáo phái mê trai đẹp chia làm hai phe, một phe là học viện hóa, hướng về Lục Tử Kiện, một phe là học viện quản lý, hướng về Chung Nguyên.
Cái tên Chung Nguyên này khoái làm ra vẻ thần bí, hắn ta không xuất hiện hôm khai mạc, thời điểm đấu loại cũng không lên sân khấu, chỉ có xuất hiện ở ¼ trận chung kết, trong hai phút cuối tập trung vào chiến cuộc mà thôi.
Rất nhiều người khen Chung Nguyên vô cùng tài giỏi, nói cái gì mà hắn như Micheal Jordan tái thế (gì chứ, cái người đó còn chưa có chết mà!!!) tôi không thèm tin.
Dù sao Lục Tử Kiện là nhất, Lục Tử Kiện không chê vào đâu được, Lục Tử Kiện … tất thắng!
Nhưng mà bên trong học viện hóa không ngờ có tồn tại một hội ngầm, dĩ nhiên là Chung phái, hơn nữa trong đó ba thành viên nòng cốt là Lão đại, lão nhị và lão tứ phòng tôi (giời ơi, phòng có bốn người).
Mấy ngày đó tôi và ba người bọn họ bởi vì chiến tranh Lục Chung mà tình cảm sứt mẻ, cãi nhau túi bụi, cuối cùng tôi hiên ngang lẫm liệt chỉ vào mái tóc đẹp đẽ của mình, thề với bọn họ “Học viện quản lý mà thắng, tao thề sẽ cạo đầu!” Cuối cùng, tôi thực sự phải cạo hết …
Trận chung kết ngày đó hiện trường thập phần hồi hộp, tôi chen trong đám người la “Lục Tử Kiện cố lên” la tới khan cả cổ họng. Khi trận đấu còn có một phút nữa, học viện hóa dẫn 5 điểm, tôi nắm chặt tay, chắc mẩm học viện quản lý thua rồi.
Tự dưng lúc đó bọn họ bèn đòi thay người, Chung Nguyên lên sân khấu diễn.
Liền sau đó, Chung chết tiệt ném ba trái 3 điểm.
Đúng vậy, là ba trái, ba điểm, chỉ trong một phút cuối. Tôi rất là tin tưởng, Chung Nguyên lúc ấy lên đồng, quỷ nhập rồi … Nhưng mặc kệ lý do thế nào, thắng bại đã định, học viện quản lý thắng, Lục Tử Kiện tuyệt vời đã bị một tên quỷ nhập hồn Chung Nguyên đánh bại.
Vì thế hôm sau, tôi dưới ánh mắt hổ đói rình mồi của ba con quỷ kia, đi tới tiệm hớt tóc yêu cầu cạo trọc.
Lúc thợ cắt tóc nghe yêu cầu của tôi, hai mắt trợn trắng.
Sự tình đại khái là như vậy, bởi vì Chung Nguyên mà thần tượng của tôi không được quán quân.
Bởi vì Chung Nguyên mà tôi thành đầu trọc.
Thử nói coi, tôi có thể không hận hắn sao?
…
Giờ phút này, tôi thật có chút ngượng sờ sờ đầu mình, sau đó lục tìm một cái mũ lưỡi trai đội vào.
Vốn dĩ da mặt tôi rất dày, sau khi cạo tóc thì nghênh ngang xuất hiện khắp nơi, một chút xấu hổ mất tự nhiên cũng không có.
Nhưng thật ra ba cô nương kia cũng còn là người tốt, cảm thấy mình cũng làm quá rồi, liền thương lượng mua cho tôi bộ tóc giả.
Lúc ấy, tôi vung tay lên nói với bọn họ: miễn đi, mời tao ăn bữa cơm, đã lâu chưa được ăn lẩu …
Tuy rằng mặt dày, nhưng mà Lục Tử Kiện dù sao cũng là thần tượng, trước mắt thần tượng đương nhiên cô gái nào chả muốn duy trì hình tượng, muốn trở nên rụt rè. Cho nên tôi mới đội mũ, tốt nhất che quả đầu mình đi, rồi quay lại nói với Lục Tử Kiện: “Lục sư huynh, em cuối tuần tham gia thi ném bóng rổ, anh phụ đạo cho em đi”
Nào giờ tôi vẫn rất là tự tin là với vẻ đẹp mĩ miều của mình, nếu ngoái đầu lại mà cười, nếu lại thêm một mái tóc dài mượt mà nữa chắc chắn có thể làm tia nắng tươi sáng động lòng người, nhưng mà hiện tại … Khụ khụ, quên đi, ta cũng chưa có ý tưởng gì, vẫn là cứ bám lấy Lục Tử Kiện với mấy cái lợi ích thực tế đi, nếu thực sự được anh ấy chỉ dạy cho, đến lúc thi ném rổ có thể quét một trận, giựt tiền thưởng như lấy đồ trong túi.
Lục Tử Kiện vỗ bóng rổ, cười ha ha gật đầu. Đã sớm nghe nói Lục sư huynh tính tình hiền lành, quả nhiên danh bất hư truyền, vì thế hai mắt ta lại sáng lên.
Lúc này, bên tai lại nghe một thanh âm lạnh lẽo: “Thực khâm phục tự tin của ngươi.”
Tôi quay đầu, phát hiện Chung Nguyên đang nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn rất trêu ngươi, giống như đang xem truyện cười.
Tôi bèn trừng mắt liếc hắn một cái, rồi xun xoe chạy quanh bên người Lục Tử Kiện.
Khinh bỉ đồ da trắng! Khinh bỉ quỷ nhập hồn!
… Ta nhìn chán Tử Kiện đánh bóng, tiếp đất, trán thấm mồ hôi, nịnh bợ cười nói: “Lục sư huynh, em mời anh uống nước.”
Lục Tử Kiện cười haha nói: “ Thôi được rồi em” “Đừng ngại, hôm nay em muốn cám ơn anh mà.” Tôi vừa nói, vừa đi đến quán bán đồ uống cạnh sân đấu.
Tôi mua ba chai Coca, trốn trong góc phòng ra sức lắc một chai, lắc điên cuồng, sau đó mới đi tính tiền.
Từ trong quán đi ra, tôi đem một chai đưa cho Tử Kiện, anh ấy cười cảm ơn. Sau đó lại đưa chai Coca đã qua xử lý đưa cho Chung Nguyên, cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi thiệt xin lỗi.”
Chung Nguyên hướng tôi gật đầu, nhận lấy chai Coca.
Tôi xoay người mở nước ra uống, mong chờ giây phút quay lại nhìn thấy Chung Nguyên tắm trong nước ngọt. Nhưng mà ta chờ nửa ngày không thấy động tĩnh gì, chỉ thấy Lục Tử Kiện nói một câu, anh nói: “Ê, Chung Nguyên sao mày còn không uống đi, không khát à?”
Tôi kinh hãi, xoay qua nhìn mặt Chung Nguyên, hắn sẽ không phát hiện ra chứ …
Lúc này, Chung Nguyên nắm chai Coca, thản nhiên nói: “Tay của tao vừa rồi bị thương, không mở được.”
“Trời, mày không nói sớm.” Lục Tử Kiện nói xong, nhiệt tình đưa chai của mình cho Chung Nguyên, sau đó giựt lấy chai của hắn …
Tôi muốn cản anh lại, nhưng hỡi ôi, không kịp rồi. Xì một tiếng, Lục Tử Kiện từ đầu tới cổ toàn một chất lỏng màu nâu, còn có rất nhiều bọt Coca dính trên quần áo …
Tôi cuối đầu yên lặng rơi lệ, Carbon diocide quả nhiên là một loại khí không thể khinh thường >.< Lúc này Lục Tử Kiện vừa lau mặt vừa oán giận nói: “Chung Nguyên, mày già đầu còn chơi trò con nít à.”
Tôi vụng trộm nhìn Chung Nguyên, hắn đang nhìn ngược lại tôi chằm chằm, khóe miệng lộ ra một nụ cười, trong ánh mắt tựa hồ có ánh sáng phát ra.
Mới thấy ánh mắt của hắn là tôi đã thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, làm như chuyện xấu gì mình làm cũng bị nhìn ra vậy. Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Tôi nghiêng mặt đi không nhìn nữa, phụ họa theo Tử Kiện, chột dạ lớn tiếng nói: “Đúng vậy a, Chung sư huynh thiệt vô duyên, chơi kiểu này em đã không thèm chơi từ hồi 10 tuổi rồi, ahahaha …”
Chung Nguyên vẫn không nói gì, như cũ cười như không cười nhìn tôi.
Bị hắn nhìn tới sợ hãi, tôi run run lấy khăn tay ra lau cho Tử Kiện, vừa lau vừa giảo hoạt nói: “Lục sư huynh, anh đoán coi Chung sư huynh có thể hay không vu oan giá họa vụ này cho em.”
Lục Tử Kiện lắc đầu: “Em đừng nói vậy, Chung Nguyên không vậy đâu.”
Tôi không dám nhìn Chung Nguyên, vừa cúi đầu lau nước Coca trên người Tử Kiện vừa áy náy nịnh nọt nói: “Lục sư huynh, em giúp anh giặt quần áo nhé!”
Lục Tử Kiện lịch sự lắc đầu: “Không cần” “Ngươi không biết là thực ra ngươi cũng nên giúp ta giặt sao?” Lại là tiếng của Chung Nguyên.
Tôi nhìn lướt qua áo hoa của hắn, hướng Lục Tử Kiện cười hề hề nói: “Lục sư huynh nè, Chung sư huynh thực biết nói giỡn à.”
Lục Tử Kiện bị nụ cười của tôi mê hoặc, nhanh chân đứng ra bảo vệ chính nghĩa: “Chung Nguyên, mày bình thường khi dễ tao còn chưa tính nha, nhưng mà đừng có ăn hiếp đàn em khóa dưới.”
Tôi xoay qua thè lưỡi nhìn Chung Nguyên, coi bộ dáng có nỗi khổ không nói nên lời của hắn, lòng tôi đột nhiên sung sướng quá chừng.
Sau đó tôi nhớ lại, hình như trong lịch sử giao tranh của tôi và hắn, lần này là lần duy nhất toàn thắng.
|
CHAP 2
Buổi tối quay lại phòng, tôi báo cáo tình hình chiến đấu hôm nay cho nhất nhị tứ, khi đắc ý tả tới đoạn đối xử với Chung Nguyên như thế nào, ba cái gối đồng loạt bay vèo vèo về phía mình …
Thế giới này ngày càng kì cục mà, vì sao trong học viện hóa hội fan của Chung Nguyên lại nhiều hơn Lục Tử Kiện chứ? Phòng ngủ của bọn tôi có tất cả bốn người, trong đó hết ba người thẩm mỹ không bình thường, bởi vì bọn họ mê Chung Nguyên, tuy rằng lí do không giống nhau lắm.
Lão đại thích Chung Nguyên bởi vì nó cảm thấy hắn ta là tinh anh, năng lực học tập nhất định là số một. Tôi không khỏi lắc đầu, lí do này thật hư ảo. Hơn nữa nghe nói Chung Nguyên kia không phải quỷ học, lão đại nhìn ở đâu ra năng lực của hắn vậy? Tiểu Nhị (nó không muốn bị gọi là Lão Nhị) thích Chung Nguyên, bởi vì nó cảm thấy toàn thân Chung Nguyên toát ra một khí chất thụ không được tự nhiên. Nói thật tôi trước khi vào đại học không có tiếp xúc tìm hiểu lĩnh vực đam mỹ, cho nên sau khi nghe Tiểu Nhị giải thích thế nào là thụ không được tự nhiên xong, tôi không khỏi cười tới xốc hông, hóa ra là Chung Nguyên bị Lục Tử Kiện đè cho một cái, hahahha, hay quá xá … Vì thế tiểu Nhị làm fan của Chung Nguyên tôi còn chấp nhận được.
Tứ cô nương (đây là tên gọi thân mật mà chúng tôi gọi nó) thích Chung Nguyên, chỉ vì nó không thích Lục Tử Kiện, nếu trong hai người phải chọn một, nó đành chọn Chung Nguyên. Đối với lí do này, tôi thật sự muốn khiển trách và khinh bỉ!
Đương nhiên ba người này cũng đồng ý chung một điểm là Chung Nguyên so với Lục Tử Kiện đẹp zai hơn, cái này làm tôi càng thêm bi phẫn.
Lục Tử Kiện cao 1m95, Chung chết tiệt có không? Lục Tử Kiện có cơ thể rắn chắc, Chung chết tiệt có sao? Lục Tử Kiện có làn da rám nắng như lúa mạch đen, Chung chết tiệt có sao? Chả có cái nào, bọn mày lại còn bảo Chung Nguyện đẹp hơn Tử Kiện, đẹp chỗ quái nào?
Mỗi khi tôi nói tới đây, nhất nhị tứ đều đồng thanh trả lời: “Tại khẩu vị của mày khác thường thì có.”
Tôi đương nhiên không chịu làm kẻ yếu: “Nói đùa, khẩu vị tao là tốt nhất. Mày, Tứ cô nương, đứa nào cả ngày chỉ thích nuôi dưỡng loại da trắng, còn nữa, mày, Tiểu Nhị, mày là bách khoa toàn thư đam mỹ tiểu thuyết và GV, còn có, lão Đại, mày, mày …”
Lão Đại chống cằm, mỉm cười một cái mê người, tao nhã mà bình tĩnh hỏi: “Tao làm sao?”
Tôi nửa ghen tị nữa phẫn hận nói: “Ngực của mày lớn nhất.” Lão Đại: “…”
…
Sẵn đây tôi xin giới thiệu qua phòng ngủ của tôi một cái. Phòng 1111 của ký túc xá gồm có 4 cô gái xinh tươi phơi phới, bao gồm lão Đại, Tiểu Nhị, Tam đầu gỗ, Tứ cô nương, trong đó tôi là Tam đầu gỗ, danh hiệu này là ba tên kia áp đặt cho tôi, ra vẻ lo lắng cho tôi lắm lắm, cho nên tôi nhịn.
Bốn người chúng tôi đều có sở thích riêng, Lão Đại thích học, Tiểu Nhị yêu đam mỹ, tôi yêu tiền, Tứ cô nương mê trẻ con. Trong bốn người, bình tĩnh nhất là lão Đại, đáng khinh nhất là Tiểu Nhị, bạo lực nhất là Tứ cô nương. Sự tích vinh quang của các nàng có cơ hội sẽ nhắc tới. Về phần tôi thì, tôi chả có đặc điểm gì, có lười có tham, nhưng mà thật sự thiếu tiền. Nếu cứ nhất quyết gắn một chữ nhất lên, khả năng tôi là người dở khóc dở cười nhất nha.
Cái dở khóc dở cười của tôi ở chỗ, tôi lại vào học ở một trường mà trước kia không bao giờ mơ tưởng là vào được, vốn là người vô cùng sợ học hóa và cực kì ngu ngốc trong việc học hóa lại vô tình cắm rễ nấu cơm tại học viện hóa, chuyện này kể ra thật dài…
Trường học của tôi là ngôi trường trung học trọng điểm bình thường của huyện, sở dĩ nó là trọng điểm vì nó là trường trung học duy nhất!!! Ở huyện thì là trọng điểm đấy, nhưng đem ra tỉnh thì chả ra cái đinh gì.
Khi tôi học cấp 3, bảng sắp xếp thành tích trên cơ bản đều nằm ở bị trí 30 gì đó từ dưới đếm lên, với thành tích đó thi vào cao đẳng đại học, có trường tuyển là tôi mừng húm rồi, chắc phải cảm tạ tổ tông quá, cho nên thời điểm ghi nguyện vọng chỉ chủ yếu lo lắng chọn trường nào khả dĩ, có cân nhắc một vài trường loại B, biết đâu tôi phát huy được khả năng tiềm ẩn. Tới cái nguyện vọng ghi trường loại A, tôi căn bản không ngó đến, tùy tiện điền vào trường X siêu cấp vô địch. Lúc ấy đại khái là nhàn cư vi bất thiện, cho nên chuyên ngành tôi đặc biệt chọn mấy cái ngành nghe thấy ghê người điền vào, thế là thành báo ứng …
Hai ngày thi đại học tôi hình như bị trúng tà, tự nhiên cảm thấy đầu óc giải toán nhanh hơn nhiều, ngay cả môn hóa bình thường rất sợ, nhưng cũng không dữ tợn lắm.
Lúc kiểm tra lại đáp án sau khi thi, tôi cầm bản đáp án, nơm nớp lo sợ hỏi chủ nhiệm lớp: “Cô Lý, bản đáp án này đúng không vậy?” Cô chủ nhiệm là một người rất hiền lành, cô nheo nheo mắt, nói nhẹ nhàng: “Mộc Đồng à, không làm đúng thì còn 1 năm nữa, sang năm cô lại giúp con.”
Tôi lẩn thẩn nói: “Nhưng mà con cảm thấy mấy cái con làm không khác bản đáp án này lắm???”
Cô chủ nhiệm hiền lành vỗ đầu tôi, cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, tranh thủ nghỉ hè chơi đã đi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, còn cảm thấy mọi việc phát triển có chút mơ hồ.
Trước ngày báo kết quả tôi thắc thỏm mãi tới 10h rưỡi rốt cuộc đành đi ngủ, ngày hôm sau mới sáng sớm cô giáo đã gọi dậy, qua điện thoại thét chói tai: Mộc Đồng, con thi vào đại học điểm thiệt tốt bao nhiêu đó đó, xếp hạng toàn tỉnh bao nhiêu bao nhiêu đó, cơ bản là có thể trúng tuyển tuyến của thành phố B rồi, vân vân …
Nghe đồn, Trường X đã lâu không có thành tích tốt như vậy. Niềm vui kinh dị tới quá đột ngột, tôi còn chưa kịp thích ứng thì mọi việc cứ nối gót mà tới …
Tôi bị học viện hóa thành phố B tuyển chọn … Hóa học, hóa học, hóa họccccc
Ngày giấy thông báo gửi đến, hiệu trưởng và một đám người tới cửa nhà tôi, khua chiêng gióng trống, còn trao cho một vòng hoa đỏ thẫm bự chảng, đội vào đến ngốc.
Tôi đội hoa đỏ trong tiếng trống vang lừng bị rinh đi trưng bày khắp ngõ, trong đầu chỉ có hai chữ hóa học, hóa học, hóa học …
Tôi giống người điên vừa cười vừa khóc, thần vận mệnh ơi, ông xỏ mũi con dắt đi đâu!
…
Có một lần nói chuyện tôi hỏi nhất nhị tứ vì sao chọn hóa học, tôi nhớ dai nhất là câu trả lời của Tứ cô nương, nó nói: “Ba tao nói ngoài hóa thì chọn gì cũng được. Haha, tao liền chọn học hóa.” Niềm vui lớn nhất đời nó là phản kháng lại ba nó.
Tôi lúc ấy ôm hi vọng hỏi: “Thực ra mày cũng ghét hóa học đúng không?”
Nó nâng cằm trả lời thành thật: “Chưa tới mức ghét, chỉ là học dễ quá đâm chán thôi.”
Vì thế mà tôi vừa tủi thân vừa bi phẫn.
…
He, xả xong chuyện xưa rồi … Nói tiếp vụ bóng rổ, từ khi được Lục Tử Kiện chỉ dạy, bản thân lại chăm chỉ luyện tập, sau vài ngày, tôi phát hiện ra tỉ lệ ném trúng mục tiêu đã cải thiện, ngay cả lão Đại ánh mắt luôn nhìn cao cũng phải nói: “Đầu gỗ, động tác ném rổ của mày cũng được rồi nha, có thể dùng hù dọa người khác được.” Tuy rằng lời này chẳng ra cái gì, nhưng tôi biết nó xem như khen ngợi, bởi vậy cũng vui vẻ mời nó ăn một cây kẹo que. Trong sự chờ mong của mọi người, cuộc thi ném bóng rổ cuối cùng mở màn. Tuyển thủ dự thi rất nhiều, lúc bắt đầu tôi tưởng không có mấy nữ sinh tham dự, không nghĩ hôm nay số lượng gái áp đảo trai à, trời ơi, nữ sinh thành phố B có nhiệt tình với bóng rổ dữ. Hay là, cô nào cũng thiếu tiền???
Tôi có chút hồi hộp, chen trong một đám nữ sinh này tranh thủ thời gian luyện tập thêm một chút, cảm xúc nhất thời dịu đi, tôi vừa luyện vừa tranh thủ nghe hai cô bên cạnh tám chuyện.
Nữ sinh A: Hi, mày cũng tham gia ném rổ à? Tao nhớ mày ngay cả ném cầu còn không nổi mà?
Nữ sinh B: Tao đến ngó anh đẹp trai, được không? Nghe nói lần này cả Chung Nguyên và Lục Tử Kiện đều là giám khảo.
Tôi vừa nghe thấy tên Tử Kiện, lập tức vểnh tai lên, ôm bóng đứng bất động, luyện gì nữa, phải chú tâm nghe lén thôi, Lục Tử Kiện làm giám khảo sao? Anh ấy thật khiêm tốn, mình cũng không biết luôn a.
Lúc này, nữ sinh A còn nói: “Đúng vậy đó, tao còn nghe đồn Chung Nguyên là giám khảo bên nữ, kết quả làm tao hừng hực chạy tới đăng kí, hehe, có thể gần gũi thần tượng nhé.”
Nữ sinh A càng nói càng kích động . Nữ sinh B ngắt lời, nói: “Mày nghe tin vịt rồi, Chung Nguyên đúng là định giúp hội trưởng hội bóng rổ làm giám kháo bên nữ, chứ không thì làm gì có nhiều người đâm đâu vô như vậy, nhưng sau đó không hiểu anh ta trúng tà gì, đổi với Lục Tử Kiện sang làm bên nam rồi.”
Nữ sinh A tiếc nuối hỏi: “Thật à? Sao tao không nghe nói.”
Nữ sinh B đáp: “Bảo đảm 100%, mày phải nhớ là bạn trai tao với Lục Tử Kiện cũng tốt lắm à!”
Nữ sinh B cũng cười nói: “Mày làm thí sinh, anh ta làm giám khảo, chúng mày làm thế nào thân với mật vậy?”
Nữ sinh A quýnh một chút, lập tức quay qua chọc nữ sinh B ầm ĩ lên.
Tôi đứng nghe lén mà máu nóng dâng trào, tràn ngập nhiệt tình, Lục Tử Kiện ơi Lục Tử Kiện!
Chung Nguyên ngươi rút cục cũng làm được một chuyện mà ta không khinh bỉ, haha, đúng là rất tốt, rất tốt!
Tôi bởi vì cái nguyên nhân “giám khảo bên nữ là Lục Tử Kiện” mà kích động, nhìn thấy cách đó không xa Lục Tử Kiện cùng Chung Nguyên đang đi tới, bọn họ đứng ngay lối vào, đang nói chuyện với mấy người trong hội bóng rổ.
Tôi cảm thấy phải phát huy một chút tinh thần hăng hái, lập tức phi như điên, hiến cho Tử Kiện một nụ cười rạng rỡ, còn đặc biệt dịu dàng vẫy tay nói với anh: “Chào anh, hôm nay nhờ anh chiếu cố nhiều nha.”
Lục Tử Kiện ôn hòa cười nói với tôi: “Mộc Đồng, em cố lên nha.”
Tôi ra sức gật đầu, biểu tình nịnh nọt hết mức.
Lúc này Chung Nguyên đột nhiên rất âm hiểm liếc tôi một cái: “Mộc Đồng, giám khảo chấm ngươi là ta đó.”
Tôi nhìn hắn khinh bỉ: “Ngươi không phải giám khảo tổ nam sao?”
Chung Nguyện gật gật đầu: “Đúng rồi, sao biết hay vậy?”
Ta thản nhiên nhún vai, nói: “Giám khảo của ta là Lục sư huynh à, có quan hệ quái gì tới ngươi?”
Chung Nguyên kỳ quặc nhìn ta từ trên xuống dưới, mãi một lúc lâu mới đột nhiên nói: “Ngươi là con gái à?”
Tôi cảm thấy thằng cha này hỏi vấn đề này có chút khùng điên, chuyện này còn không rõ như ban ngày sao, vì vậy tôi càng thêm khinh thường quét mắt liếc hắn đáp: “Nói chuyện thừa.”
Chung Nguyên lại nặng nề nhắc lại: “Ngươi là con gái thật à?”
Tôi trừng hắn: “Đúng vậy, đừng nói ngươi không thấy à.”
Chung Nguyên ánh mắt như có như không đảo qua ngực của tôi, khinh bỉ cười: “Ta thực sự là không thấy.”
Tôi bị ánh mắt cùng lời nói của hắn khích cho, giận tới phát rồ, lý trí tan tành, không đầu không đuôi thét lên: “Không thấy? Ta là size lớn nhất cúp A, ngươi thế quái nào không thấy?”
Lời nói vừa ra liền hối hận ngay, được rồi, tuy rằng tôi vẫn tự hào ngực của mình là lớn nhất cúp A, nhưng mà cùng một thằng con trai thảo luận vấn đề này … Thiệt ra tôi là người rụt rè lắm nha >_<
Quả nhiên, lời nói của tôi vừa bay ra, người chung quanh đã nhìn chằm chằm bằng ánh mắt cực kì quái dị, làm như tôi là người sao Hỏa mới đặt chân xuống Trái Đất.
Tôi lúc đó thật cảm thấy tủi ghê, hận ghê, thật muốn tìm một cái thùng mà chui vào cho rồi.
Lúc này, tên họ Chung kia còn ngại không khí chưa đủ xấu hổ, hắn vờ sửng sốt một chút, liền tủm tỉm: “Lớn nhất cúp A, nhưng ta vẫn không thấy đâu à”
Tôi: “…”
Ông trời ơi, cho sét đánh chết con đi!!!!
|
Chap 3
Bởi vì con mắt không biết nhìn, có vấn đề về thị giác của Chung Nguyên làm cho tôi bị trở ngại tâm lý nghiêm trọng. Hắn ta không biết xấu hổ, còn kiêu ngạo nói: “Lục Tử Kiện cũng nghĩ vậy đó!”
Tôi tội nghiệp nhìn Tử Kiện, anh sẽ không nghĩ vậy ha, anh là thần tượng của tôi mà, nhất định không như vậy! [cái đó và thần tượng chả có quan hệ đại bác gì =.=]
Lục Tử Kiện ngượng ngùng nhìn tôi, cười haha nói: “Cái kia … Em … Em có kiểu tóc đặc biệt a, hahaha.”
Tôi khóc không ra nước mắt, Lục sư huynh nhất định muốn làm người tốt sao? Ngay cả nói dối cũng không nỡ …
Lúc này tên Chung Nguyên còn đế thêm: “Kiểu tóc gì? Không có cọng nào mà đòi có hình dạng.”
Tôi … nếu không phải vì giữ vững phong độ trong mắt Tử Kiện, tôi đã đánh chết người!
…
Bởi vì bị tên họ Chung chê bai một phen, vòng loại thi đấu buổi sáng tôi phát huy cực kì không tốt, miễn cưỡng ngáp phải ruồi mà lội vào tới chung kết. Tôi giác ngộ nha, những nữ sinh tới thi đấu, hầu hết đều chưa sờ qua trái bóng rổ, chỉ có hai ba người thực lực không thể khinh thường thôi.
Trận chung kết buổi chiều, Nhất Nhị Tứ lương tâm mọc răng chạy tới cổ vũ cho tôi, làm cho tôi thực cảm động quá đi.
Thời điểm chung kết bên nữ, bên nam đang nghỉ ngơi, khi đến phiên tôi, tôi trước tiên ôm bóng rổ ngoái đầu lại nhìn Tử Kiện mỉm cười như nắng, có vẻ anh ấy cũng cổ vũ mình, sau đó lại thấy Chung Nguyên kia chạy đến ngồi phịch cạnh Tử Kiện, tủm tà tủm tỉm cười nói với nhau, hừ, lại rễu cợt gì mình đây.
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người tiêu sái ném rổ, trái bóng thiệt biết nghe lời, chạm nhẹ vành rồi chui tọt qua luôn.
Lúc này, Tứ cô nương bạo lực nhà tôi lại đi cười, còn nhẹ nhàng mà chu chu miệng, sau đó hét: “Tam đầu gỗ, tốt a!”
Thanh âm nó không lớn không nhỏ, vừa đủ tôi nghe được, nhưng khổ quá, nó ngồi cách vị trí giám khảo có xíu, cho nên … chắc là Tử Kiện nghe thấy mất rồi.
Bấn chết người a, Tứ cô nương mày tính làm rối loạn cõi lòng tao à…
Tôi ổn định tâm tình đang hỗn loạn, tiếp tục đấu. Những cú kế tiếp cũng khá ổn, tôi tuy không phát hết bản lĩnh vốn có nhưng mà cũng không hề kém cỏi.
Tôi cúi gằm đầu, không dám nhìn Lục Tử Kiện, kiên trì lôi lôi kéo kéo Nhất Nhị Tứ chạy đi mua kem rồi ngồi cạnh sân thể dục chờ kết quả.
Tôi vừa liếm chocolate trên kem vừa hám zai nhìn Lục Tử Kiện, anh ấy rất nghiêm túc nhìn biểu hiện của từng tuyển thủ, nghiêm túc chấm điểm… thật nam tính, đẹp trai biết bao nhiêu!
Lão Đại hươ hươ tay trước mặt tôi, âm hiểm hỏi: “Mày ngó cái gì?”
Tôi không đáp, Tứ cô nương liền giành nói: “Một cái đầu gỗ nhìn một cái đầu gỗ khác.”
Ta bấn, giật ly kem trong tay nó, giận dữ nói: “tao cảnh cáo mày, lần sau không được gọi tao là Tam đầu gỗ trước mặt Lục Tử Kiện, còn mày, mày nữa.”
Tiểu Nhị ánh mắt thâm trầm nhìn Lục Tử Kiện… đang đứng cạnh Chung Nguyên, nó nói: “Tam đầu gỗ à, tỉnh mộng đi, Lục Tử Kiện là của Chung Nguyên, mày nhìn coi hai người âu yếm thân thiết, chả để ý tới mày đâu!”
Tôi càng phẫn nộ, giật luôn ly kem trong tay Tiểu Nhị: “Tụi mày có thật tới cổ vũ tao không?” tôi nói, lại sực nhớ còn có lão Đại, cảnh giác nhìn chằm chằm nó, con nhỏ này thường không nói gì, nhưng hễ nói ra là tôi không phản bác gì được.
Lúc này Lão Đại đang cầm kem ly, phiêu đãng nhìn trời, thở dài một hơi rồi lại cắm mắt vào ly kem trong tay, nói: “Tao đang ăn, tao không nói gì cả”
Nhị Tam Tứ … bấn tập thể.
…
Thời điểm thi đấu chấm dứt đã gần chạng vạng tối, việc xử lí điểm số cũng không yêu cầu kỹ thuật gì cao, cho nên đấu vừa dứt thì kết quả rất nhanh đã có, tiếp sau đó là Lễ trao giải, lễ này làm cũng đơn giản, tiến hành ngay tại sân thể dục luôn.
Hạng nhất không phải tôi, hạng nhì … cũng không phải tôi …
Chỉ được cái hạng ba, tiền thưởng được một chút bẻo.
Được rồi, hạng ba thì hạng ba, thực lực mình cũng không được như nhị vị cao thủ kia, huống chi không được 500 thì ta cũng được 100, hehe, làm người phải biết lấy đủ làm vui.
Mấu chốt là, Lục Tử Kiện đích thân trao giải hạng ba >.<
Lúc Tử Kiện trao cho tôi giấy chứng nhận cùng phong bì tiền, tôi thuận tay nắm lấy tay anh, xiết chặt hết mức …
Ôi, nhịp thở dồn dập, tim đập như tên lửa, adrenalin phun trào …
Sau khi lễ trao giải kết thúc, tôi chạy đến trước mặt Tử Kiện, hai mắt phát sáng nói tiếng cảm ơn anh.
Lục Tử Kiện như trước vẫn cười haha, còn cái cục thịt thừa bên cạnh là Chung Nguyên lại nửa cười nửa không nói: “Ngươi chỉ nói suông à, sao không mời nó ăn cơm?”
Tôi … Tôi không có tiền mà …
Được, mặc dù không có tiền nhưng mặt mũi vẫn phải giữ cho đẹp, cho nên tôi nhìn Lục Tử Kiện, hắc hắc cười nói: “Lục sư huynh, em mời anh ăn cơm.”
Tử Kiện lắc đầu, cười nói: “Anh không dám không biết xấu hổ đâu.”
Tôi vừa định trả lời: “Lục sư huynh quá khách khí rồi” sau đó chào đi luôn, ai dè Chung chết tiệt lại nói nữa: “Tử Kiện mày nói vậy là không nể mặt em khóa dưới rồi.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, lại cần ngươi nhiễu sự à!
Lục Tử Kiện đành phúc hậu mà nói: “Kia … Vậy anh nhận, haha”
Tôi: “…”
Tôi thật muốn vạch trần nỗi đau của Tử Kiện: Anh sao mà dễ bị Chung Nguyên xỏ mũi quá vậy!
Nhưng mà hiện giờ tôi không làm vậy được, chỉ có thể cùng đau đớn mà hỏi anh: “Chúng ta ăn cái gì nhỉ?”
Tử Kiện nhìn Chung Nguyên, có vẻ như muốn hỏi “Mày muốn ăn gì?”
Nói thật tôi nhìn ánh mắt này của anh, liền bắt đầu nghĩ lại “Đam mỹ luận” của Tiểu Nhị … Không đúng, không đúng, đây không phải vấn đề, vấn đề là, tôi mời Tử Kiện ăn cơm, dính dáng gì tới Chung Nguyên.
Lúc này Chung Nguyên chả có miếng lịch sự nào nói: “Đi ăn chân gà, đừng tiêu tốn nhiều quá của em nhỏ, hử?”
Lục Tử Kiện lập tức gật đầu phụ họa.
Tôi bị câu “đừng tiêu tốn của em nhỏ” mà thấy điên đầu, nói vậy là thằng cha này tính ăn cơm của tôi hả? Nhưng lại mượn danh Lục Tử Kiện giựt dây rối ><
Lúc này Nhất Nhị Tứ chờ không nổi nữa, liền đi về phía chúng tôi, tôi hướng bọn nó cười khổ: “Tao mời Lục sư huynh ăn cơm, tụi mày đi không?”
Tiểu Nhị lắc đầu nói: “Cứ đi cảm ơn Lục tiểu công nhà mày đi, tụi tao không đi.” Nó nói xong, Lão Đại và Tứ cô nương cũng lắc đầu không đi.
Tôi cảm động muốn ôm chầm tụi nó ghê, chỉ có tụi mày thương tao thôi … nếu ba con sói này cũng đi, chắc tôi phá sản là cái chắc.
Tử Kiện đứng cạnh tôi nãy giờ, nghe rõ cuộc trò chuyện, tò mò hỏi Tiểu Nhị: “Sao em gọi anh là Lục Tiểu Công?”
Tứ cô nương khinh bỉ liếc anh một cái, thay Tiểu Nhị trả lời: “Chẳng lẽ gọi là lão công?”
Một đàn quạ đen bay qua, trong chốc lát xếp thành chữ “Bấn”, rồi lại xếp thành chữ “Bấn” …
Nhìn bề ngoài thì Lục Tử Kiện hình như không biết Tứ cô nương, nhưng nhỏ Tứ này lại cực kỳ ngứa mắt khi thấy anh, chúng tôi đều nghi ngờ trong đó có nội tình, nhưng Tứ cô nương đánh chết không khai, hỏi tới lúc nó điên lên liền bộp đầu cả Nhất Nhị Tam … ba cái đầu chỉ đành chịu bị nó bộp.
Không có cách nào khác, chúng tôi đánh không lại nó mà, trời, nó học qua Teakwondo với Tendo (??), một người đánh ba là dư sức.
…
Thằng cha Chung Nguyên cái mồm thiệt khỏe, nhìn hắn ăn chân gà cao hứng phấn chấn đến thế, nếu anh mắt có thể giết người, tôi nghĩ tôi sẽ giết hắn cả ngàn lần.
Tôi ngồi cạnh Tử Kiện, vừa ăn vừa nói chuyện, tôi phát hiện ra tính tình anh ấy quá tốt, hơn nữa không biết nói dối … Thời buổi này người như vậy như lá mùa thu a, vì thế tôi lại tiếp tục căng mắt nhìn anh …
Thông qua trò chuyện mới biết, thì ra Tử Kiện và Chung Nguyên cùng phòng ngủ, hèn chi hay thấy cùng nhau xuất hiện. Tôi yên lặng toát mồ hôi, trong lòng niệm thầm, Tiểu Nhị a mày nghĩ sai rồi …
Ký túc xá bên Tử Kiện là phòng ngủ pha trộn, một người viện hóa là Tử Kiện, một người viện quản lý là Chung Nguyên, còn hai người ở bên máy tính. Hai cái ông IT kia tôi không có hứng thú, nhưng nghe Tử Kiện nói đều là siêu nhân. Tôi đối với hai chữ Siêu Nhân không có phản ứng gì … Có gì đâu, xét về kiểu tóc, Mộc Đồng tôi cũng là một nữ siêu nhân nha >_<
Tôi thực hoài nghi cái mồm của Chung Nguyên có gắn chíp tính toán, lúc tính tiền, bà chủ vì thấy Tử Kiện và Chung Nguyên là khách quen, chùi bớt mất số lẻ, vừa chẵn 100.
Tôi vô cùng xót xa khui cái bao thư còn nóng hôi hổi ra, lưu luyến không rời đưa Trương gia gia cho bà chủ, cuối cùng là công dã tràng, tiền không tự nhiên mất đi, tiền chỉ vào tay người khác thôi, trời ơi, sao tôi khổ thế này …
…
Gần đây tôi thiệt là nhức đầu mà, thực ra tuy tôi có vẻ thiếu thốn, nhưng mà tiền vẫn đủ xài, chẳng qua lần trước tui quậy banh một trận, phá hỏng không ít dụng cụ trong phòng thí nghiệm, cho nên hiện tại rất nghèo a, rất thảm a.
Vốn định phát huy hết mình trong thi đấu bóng rổ kiếm chút tiền, nhưng lại chỉ được hạng ba, thế mà … cứ nghĩ đến đây là tôi tức điên, chỉ cảm thấy tên Chung Nguyên này sống làm cho đất chật chội biết bao nhiêu, hắn sống chỉ đi phá hoại.
Hễ mà gặp hắn, răng lợi của tôi cứ gọi là yêu nhau tha thiết, biểu tình kèn kẹt …
|
Chap 4
Lại đụng trúng Chung Nguyên là ở căn tin trường.
Hôm nay buổi trưa không ngủ được, buổi chiều không có lớp nên tôi đến thư viện xem sách một lát rồi tới căn tin ăn cơm sớm. Vì nguyên nhân và quá trình ấy mà gặp phải bóng dáng ác ma ở căn tin.
Chung Nguyên không nhìn thấy tôi, hắn bưng một phần sườn xào chua ngọt và thịt xào măng, kiếm chỗ ngồi xuống, vừa lúc cách tôi không xa. Tôi vừa thấy hắn là nhớ tới mấy tờ Trương Mao gia gia đoản mệnh của mình, hừ, lại nhớ ngay tới bộ mặt đáng ghét của hắn lúc gặm cái chân gà to chảng. Thừa dịp hắn đi mua nước, tôi chuồn tới chỗ hắn ngồi, chọn trong đám sườn xào của hắn cục bự nhất bỏ vô phần của mình sau đó lại lỉnh trở về.
Hết thảy đều xảy ra trong im lặng, haha, quả nhiên tôi có thiên phú trời cho làm trộm nha >.<
Nhưng mà khi tôi vừa mới yên vị vào chỗ của mình, ngẩng đầu lên đã thấy Chung Nguyên kia đang bưng khay đồ ăn đi tới gần mình …
Hắn ngồi xuống đối diện, nghiêng đầu như lục lọi gì ở trỏng, rồi cười tủm tỉm nói: “Tam … Đầu gỗ?”
Tôi hung hăng cắm đũa vào miếng đậu hũ trắng trước mặt, tưởng tượng là cái đầu của Chung Nguyên.
Lực chú ý của hắn liền bị dời qua miếng đậu hũ trong phần ăn của ta, hắn cúi đầu ngó ngó, nhướn lông mi nói: “Em đầu gỗ, giảm béo vất vả quá nhỉ?”
Thèm vào, còn không phải tại ông hả? Đợi chút … ĐẦU GỖ SƯ MUỘI?
Lúc này Chung Nguyên không có nhận thấy làn sóng phẫn nộ của tôi, khóe miệng cong lên, đem phần sườn xào chua ngọt đổ qua cho tôi, nói “Mời em ăn nè!”
Tôi nuốt nuốt nước miếng, cố gắng che giấu ánh mắt, đem sườn đẩy trở về: “Người thanh … thanh liêm không lấy của xin …”
Ánh mắt Chung Nguyên như có như không đảo qua miếng sườn đặc biệt, cười nham hiểm: “Phải không?”
Tôi nhìn chằm chằm cục sường từ trên trời rơi xuống kia, lại bắt đầu hoang tưởng cảnh một tia chớp lóe lên, đánh tôi chết lăn quay ra …
Bấn chết người à, hóa ra làm trộm là phải bị báo ứng >_<
Chung Nguyên tự nhiên tốt bụng đột xuất, không tố giác tôi, chỉ nói: “Kỳ thực là đáp tạ chân gà lần trước của em thôi.”
Tôi hễ nghĩ tới chân gà là vừa tức vừa tủi, không chút khách khí kéo sườn qua, làm bộ lo lắng nói: “Vậy được, cho ngươi thể diện vậy.” Nhục, chính mình tự sỉ vả đi!!!
Cùng ăn cơm, Chung Nguyên vừa ăn từ tốn vừa hỏi: “Đầu gỗ sư muội, hôm nay có rảnh buổi tối không?”
Tôi cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi … Người biết làm chi?”
Chung Nguyên nhếch miệng, cười tà mị: “Đừng nói là em nghĩ anh muốn hẹn hò với em chứ?”
Tôi xấu hổ khụ một tiếng, quay mặt đi.
Không phải tôi tự tin, nhưng mà cái cách nói chuyện và giọng điệu của hắn thật …
Chung Nguyên nhìn tôi an ủi: “Yên tâm, anh chưa đến mức đói bụng ăn quàng.”
Tôi: “….”
Bị người mình khinh bỉ sỉ nhục, giời ơi, cảm giác gì đây =.=
Chung Nguyên: “Anh muốn nhờ em giúp một chuyện.”
Tôi cảm thấy kì lạ: “Giúp gì? Ngươi làm sao biết ta sẽ giúp?”
Chung Nguyên mỉm cười: “Anh sẽ trả thù lao.”
Tôi có chút động tâm, nhưng vẫn hồ nghi nhìn hắn: “Như vậy … muốn làm cái gì?”
Chung Nguyên: “Em chỉ cần đến quán cà phên đối diện cổng phía Tây trường học, tìm người ở bàn số 2, 10, 15 và 23, nói một câu: Chung Nguyên hôm nay không đến, anh ấy vĩnh viễn cũng không đến.”
Tôi không hiểu rõ: “Có ý nghĩa gì?”
Chung Nguyên ra bộ thần bí đáp: “Đến lúc đó biết … em cứ kê giá nhé!”
Tôi bị một câu “Em cứ ra giá” khiến cho ý chí chiến đấu phừng phừng, trong lòng vụng trộm tính kế lấy một tháng sinh hoạt phí của hắn ta, liền cắn răng cẩn thận hỏi: “Ba trăm thế nào?” Nếu hắn không muốn, tôi còn có thể cho trả giá xuống một ít.
Chung Nguyên chả cần nghĩ, đáp ứng luôn.
Tôi toát mồ hôi, thằng cha này lắm của à? Tôi vẫn không yên tâm, nói thêm: “Vậy, giao tiền trước đi.”
Chung Nguyên: “Anh không mang nhiều tiền mặt vậy.”
Hừ hừ, biết ngay là gian mà, tôi lắc đầu nói: “Nhất định phải trả trước.”
Chung Nguyên khó xử lấy ví ra đếm đếm, cuối cùng nói: “Vầy đi, thẻ cơm của anh cho em miễn phí dùng một tháng.” Hắn nói xong, hào phóng đưa thẻ cơm cho tôi.
Tôi lắc đầu không nhận: “Đừng mị dân, bên trong còn bao nhiêu?”
Chung Nguyên chỉ một máy kiểm tra thẻ cách đó không xa nói: “Em thử đi.”
Tôi hồ nghĩ cầm thẻ cơm của hắn tới kiểm tra thử, sau đó thì lệ rơi thành hàng.
Má ơi, tiền trong thẻ cơm của hắn còn nhiều hơn tiền trong thẻ tín dụng của tôi nữa.
Thế là cuộc mua bán thành công, tôi cất kĩ thẻ cơm nặng trịch kua, vẫn cảm thấy chuyện này có gì quái quái, liền hỏi: “Nhưng sao ngươi muốn ta làm giúp chuyện này?” Tôi nhấn mạnh chữ “Ta”, tôi cùng Chung Nguyên hình như đâu có giao tình chi, ân oán thì có à.
Chung Nguyên cười tủm tỉm đáp: “Vừa lúc gặp em.”
Tôi: “…”
Tên này thật sự rất quỷ dị, thật sự làm người ta cảm thấy không đoán được ý nghĩ của hắn, nhưng mà một tháng miễn phí, quẹt thẻ tới rã tay, tôi cũng chả thèm quan tâm, không phải chỉ có 4 câu nói sao, trên đời này chuyện đơn giản nhất là nói hươu nói vượn.
Nghĩ tới đây là tôi bình tâm lại.
Quán cà phê đối diện cửa Tây rất đẹp, nhưng đồ đắt quá, tôi ít khi đến.
Đi vào trong nhìn đông nhìn tây một lát, bàn số 2 quả nhiên có người, còn là nữ a, cô nàng đang quấy cà phê chán ngán, chốc chốc lại ngó di động.
Tôi hùng dũng hiên ngang đi đến đó, nói với cô ta: “Chung Nguyên không đến đâu, anh ấy vĩnh viễn không đến.”
Cô nàng ngẩng đầu nhìn tôi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phẫn nộ, còn kèm một tia ủy khuất, nhẫn nhịn họi “Cô là gì của Chung Nguyên?”
Tôi là kẻ thù của hắn ta.
Câu này chỉ nói trong lòng, tôi nghĩ vậy, dù sao tôi với Chung Nguyên đâu có gì, bốn câu nói đổi một tháng quẹt thẻ, nhiều lời đều là thiệt mất lợi nhuận a. Cho nên tôi chẳng thèm nhìn cô ta nữa, tiếp tục đi tới bàn số 10, lặp lại câu lúc nãy.
Tới lúc hoàn thành chỉ tiêu, tôi mới phát hiện, bốn bàn này đều là con gái, hơn nữa chỉ đi một người một …
Chẳng lẽ, có nhẽ nào Chung Nguyên hẹn hò tập thể? Qúa cường đại đi, một lần hẹn bốn?
Nếu giả thiết này đúng, hắn sai ta đến là để cự tuyệt đám người này?
Tiếp tục đi theo trí tưởng tượng của mình, chà, nói cách khác Chung Nguyên là tên xấu xa giả làm người tốt, sai ta đóng vai kẻ ác lăng xăng giúp hắn từ chối người ta?
Hừ … Chung Nguyên, ngươi quá hỏng rồi >.<
Tôi quay đầu nhìn mấy cô nương vẫn đang ngồi tại chỗ chưa nỡ đi kia, các nường ấy cũng cùng lúc nhìn tôi bằng ánh mắt u oán, hờn giận, y như thể người giựt giây tên khốn Chung Nguyên từ chối họ là tôi không bằng?
Hóa ra, tôi mới lướt qua một vòng mà trong nháy mắt đắc tội 4 cô xinh đẹp như hoa, áp lực bự à nha.
Tôi nghĩ muốn giải thích với bọn họ một chút, vì thế đứng ở cửa quán, đối với 4 đóa hoa kia cao giọng nói: “Không phải ý tôi à, là Chung Nguyên kêu tôi nói đó!” sau khi nói xong, không dám nhìn lại bọn họ, chuồn đi luôn.
…
Tuy rằng bị Chung Nguyên giăng bẫy đi làm chuyện có lỗi với người khác, nhưng mà tôi hãy còn vui vẻ chán, dù sao một tháng cơm từ sáng tới tối miễn phí, lực hấp dẫn quá lớn đi, mặt mũi thể diện đều là gió thổi mây bay.
Trưa hôm sau, tôi cầm thẻ cơm của Chung Nguyên nóng lòng muốn thử, di động đột nhiên kêu, một dãy số lạ.
“Alo”
Trong điện thoại vang lên tiếng nói khá quen: “Em đầu gỗ?”
Một câu “Em đầu gỗ” lại khởi động giác quan cảnh giác của tôi: “Chung Nguyên? Ngươi muốn làm gì?”
Chung Nguyên đáp: “Anh muốn ăn cơm.”
Tôi cả giận nói: “Gì, muốn đổi ý hả?”
Chung Nguyên: “Anh nói cho em dùng, đâu có nói anh không cần, hoặc là ở căn tin chờ anh, hoặc đưa cơm tới ký túc xá của anh, em chọn đi?”
Tôi: “,,,”
Thèm vào, tôi không phải người dễ bắt nạt à!
Nhưng cũng không có cách nào, lúc đó Chung Nguyên thoải mái như vậy đưa thẻ cơm, ai mà ngờ hắn còn có chiêu ẩn đằng sau? Hừ, trong lòng hắn thực ra thầm nghĩ buộc ta chủ động trả lại thẻ cơm à? Qủy hẹp hòi!
Còn lâu! Tôi nhất định ăn sạch tiền của hắn!
Nghĩ đến đây, tôi anh dũng cầm quyền, đáp: “Ta ở căn tin số 2, ngươi qua đi.”
Chung Nguyên: “Vừa hay, anh cũng ở đó.”
Thế là tôi đành rơi nước mắt ly biệt Nhất, Nhị, Tứ, rưng rưng đi về phía Chung Nguyên =.=
Bữa trưa tôi y như thằng nhà giàu mới nổi, mua hai phần ăn, mua canh, dù sao cũng là tiền Chung Nguyên, bữa cơm trưa này tôi ăn vô cùng thỏa mãn, nếu Chung Nguyên có thêm chút biểu hiện tiếc tiền mà ôm hận thì sẽ hoàn mỹ biết bao.
Ăn cơm xong tôi lại cất kỹ thẻ của Chung Nguyên, sau đó ra lấy xe, tên họ Chung lại lết thết đi theo.
Tôi quay đầu trừng hắn: “Không phải nói thẻ cơm của ngươi cho ta giữ à? Ta còn tin nhân phẩm của ngươi nha.”
Chung Nguyên mặt không biến sắc nói: “Uh, nhưng xe đạp của anh bị trộm rồi.”
Tôi: “Rồi sao?”
Chung Nguyên: “rồi hai chúng ta tiện đường.”
Quên đi, nhịn, tôi hào phóng mở khóa xe, chào đón hắn.
Chung Nguyên không nhanh không chậm đi ra ghế sau, ngồi ịch xuống.
Tôi nhìn hắn ngồi ì ra, kinh ngạc hỏi: “Ê, đừng nói .. bắt ta chở ngươi nha?”
Chung Nguyên gật đầu, nói tự nhiên: “Xe của người khác anh cưỡi không quen.”
Tôi điên đầu: “Ngươi thấy nam sinh để nữ sinh chở sao? Hơn nữa ta nhỏ như vậy còn ngươi như khổng lồ.” Tôi nói thật nha, tuy rằng đối với con gái tôi cao 1m6 coi như trung bình nhưng so với Chung Nguyên thực sự nhỏ bé mà >.<
Chung Nguyên lại cười tủm tỉm: “Anh khổng lồ? Em phải may mắn lắm vì anh không phải Lục Tử Kiện.”
Tôi giận: Nếu là Lục Tử Kiện thì ta cam tâm tình nguyện, nhưng ngươi thì không được.”
Chung Nguyên đặt mông ngồi trên xe ta, da mặt dày nói: “Đừng lộn xộn, anh biết em là người mạnh mẽ rồi.”
Thèm vào!
Tôi sải bước, thử đạp hai cái, không được, Chung Nguyên quá nặng, lại thử mấy cái, vẫn không được, tôi chán nản nhìn hắn nói: “Đại ca, ta chở, nhưng ngươi đi xuống trước đã.”
Chung Nguyên đắc ý nhếch miệng cười, đứng lên.
Tôi bắt lấy cơ hội, liều mạng nhấn pedan, đạp hì hục, mau mau mau, nhất định phải bỏ rơi hắn xa!
Đáng tiếc ta mới đạp mấy cái Chung Nguyên đã nhanh lẹ ngồi ở sau, cười kiêu ngạo nói: “Em đầu gỗ, ra vẻ làm gì, có bao giờ thành công đâu!”
Tôi vừa gắng sức đạp, vừa rơi lệ trong lòng!!!
Ta sợ ngươi còn không được sao!!!
Đi được một đoạn ngắn, cánh tay Chung Nguyên đột nhiên để gần tới người, tôi bị dọa, sợ hãi hỏi: “Ngươi … làm cái gì?”
Chung Nguyên không nói gì, cả người nghiêng về phía trước, cơ hồ dán lên sau lưng tôi. Tôi cảm nhận được nhiệt lượng từ hắn tỏa ra, vừa định nói thì một cái điện thoại di động xuất hiện trước mặt, mà cái tay cầm di động rõ ràng là của Chung Nguyên.
Thanh âm của hắn nén cười từ phía sau truyền đến, nói: “Em Đầu gỗ, nào, cười cái coi.”
Tôi chưa kịp phản ứng, một tiếng tách vang lên, Chung Nguyên chộp ảnh thành công.
Chung Nguyên thu tay, sau đó tôi nghe tiếng cười khoái trá của hắn từ sau truyền đến, vừa cười vừa nói: “Em Đầu gỗ, biểu tình của em thực phấn khích.”
Tôi thẹn quá thành giận, lại không làm gì được, chỉ đành đạp xe hì hụi trong tiếng cười của hắn … Trời cao, tôi tại sao phải khổ như này???
Chung Nguyên coi đã hình lại duỗi tay ra cho ta coi màn hình di động, khi tự nhìn thấy cái mẹt so với khóc còn khó coi hơn, tôi thực sự bùng nổ!
Chung Nguyên, ta muốn đồng quy vu tận với ngươi luôn!
Trong đầu vừa nảy ra ý tưởng oanh liệt, cho nên tôi nhắm mắt lại, hai tay thả ra, hai chân buông lỏng, xe đạp mất khống chế, tà tà ngã xuống.
Tôi trực tiếp ngã vào bụi cỏ ven đường, cũng không đau lắm, khi tôi trợn mắt lên nhìn coi tình trạng thảm hại của Chung Nguyên, lại thấy hắn hoàn hảo đứng bên đường, không có hảo ý gì cúi đầu nhìn mình.
Tôi không thể tin được: “Ngươi …”
Chung Nguyên: “Thật đáng tiếc, phản ứng của anh nhanh nhẹn.”
Tôi cắn chặt răng, phẫn hận nói: “Chung Nguyên, ngươi cố ý!”
Chung Nguyên ngồi xổm xuống, nhìn ta cười tủm tỉm: “Phải”
Tôi bi phẫn ôm đầu: “Ngươi trả thù ta.”
Chung Nguyên đáp rõ ràng: “Phải.”
Tôi: “…”
Thèm vào, làm chuyện ác còn thừa nhận vui vẻ? Quái thai, biến thái, vô liêm sỉ!
Tôi yếu ớt nói: “Nhưng người đã trả thù rồi mà …” chính tại ngươi, tiền thưởng của ta không còn đồng nào!
Chung Nguyên nhếch miệng, gian trá cười: “Anh cảm thấy rất hay, lại muốn trả thù nữa.”
Tôi nằm trên cỏ khóc không ra nước mắt.
Người qua người lại …
Chung Nguyên nâng xe của tôi lên, chân dài ngồi phắt lên chỉ ghế sau xe nói: “Lên đi.”
Tôi nằm trên cỏ trợn mắt nhìn, không động đậy.
Chung Nguyên lại cười tà tà: “Chẳng lẽ muốn anh bế lên à?”
Thèm vào!
Tôi lanh lẹ đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người, sau đó leo lên xe, chung quanh có mấy người qua lại nhìn chúng tôi, nhìn gì mà nhìn!
Chúng Nguyên tiêu sái nhấn chân, y như cưỡi lừa, chở ta nhẹ nhàng thản nhiên chạy về kí túc xá.
Tôi buồn bực ngồi sau, mất tự nhiên nghênh đón đủ lại ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Chung Nguyên vừa thoái mái đạp xe vừa ngoái đầu gọi: “Em đầu gỗ.”
Tôi tức giận nói: “Không được gọi là em đầu gỗ.”
Chung Nguyên: “Vậy được rồi, đầu gỗ.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên: “Đầu gỗ, xe của anh thực sự là bị trộm mà.”
Tôi nghe hắn nói vậy, trong lòng bất tri bất giác chùng xuống một ít, liền lập tức bỏ bộ mặt hung thần ác sát đi, nói: “Ngươi muốn giải thích với ta?”
Chung Nguyên: “Không phải, anh chỉ muốn nói, trước khi anh mua được xe mới, đại khái là vẫn cần mượn xe em.”
Tôi giận dữ: “Nói đùa, thế ta đi bằng cái gì?”
Chung Nguyên: “Dù sao chúng ta cùng nhau ăn cơm, nếu em không muốn chở anh thì anh chở em.”
Dở hơi, đương nhiên ta không muốn chở ngươi, nhưng ta cũng không ham hố để ngươi chở a …
Tôi vừa định cự tuyệt trong đầu lại nảy ra một ý, nghiêm trang nói: “Được rồi, nhưng mà ngươi phải trả phí sử dụng.” Oa ha ha ha, tôi quả nhiên có đầu óc con buôn.
Chung Nguyên coi tiền như rác lập tức đáp ứng, nói: “Như vậy đi, thẻ cơm của anh em có thể tùy ý đi siêu thị quẹt tới chừng nào anh mua được xe mới.”
Năm nay thẻ cơm làm rất đa năng, có thể ăn cơm, có thể thanh toán trong siêu thị của trường, có thể dùng làm thẻ thư viện, có thể và có thể …
Vì thế khi Chung Nguyên cho tôi dùng thẻ cơm của hắn ra quẹt ở siêu thị, tôi lại có cái hi vọng kì quặc là hắn không cần nhanh mua xe mới làm gì, chà, thật là ý tưởng mầm mống tội ác.
Nhưng mà rất nhanh tôi nghĩ tới một vấn đề khác: “Ta cầm thẻ cơm của ngươi, vậy lúc đi thư viện làm sao? Chẳng lẽ lúc nào ngươi cũng phải mượn người khác?” Tên này dù sao là cũng là ông chủ của đống tiền, tôi đương nhiên có tí biểu hiện quan tâm. Đương nhiên nếu hắn nói như vậy không được, tôi thề sống thề chết gì cũng sẽ bảo vệ quyền chi phối thẻ cơm của hắn, haha, trở mặt nhanh, tôi quả là người gian trá >.<
Chung Nguyên không hề để ý trả lời: “Không sao, lúc muốn đi anh sẽ kéo em theo.”
Tôi: “…”
Kiềm chế cảm giác tức điên trong lòng, tôi tranh cãi: “Đi nhiều cũng đâu có tiện.”
Chung Nguyên: “Cũng đúng, vậy trả thẻ đây.”
Tôi: “Không được.”
Chung Nguyên lại haha cười gian nói: “Kỳ thực anh có thể dùng thẻ của em, nói coi, em đúng là đồ đầu gỗ.”
Tôi bấn à, cách này sao không nghĩ ra, chắc phải tự phê bình và kiểm điểm quá …
Chung Nguyên đưa tôi tới cửa kí túc xá, sau đó tự nhiên cưỡi xe của tôi đi về, tôi nhìn theo bóng hắn, cắn răng chửi thầm, chả biết là thằng nào mới nói không cưỡi quen xe người khác, chạy như bay thế kia!
Tôi trở lại phòng ngủ, hướng Nhất Nhị Tứ báo cáo hành tung, hơn nữa vô cùng tiếc nuối mà thông báo cho bọn họ, Tam gia ta trong vòng một tháng không ăn cơm cùng các nàng được đâu.
Nhất Nhị Tứ cúi đầu, không hề có chút ngạc nhiên nào.
Tôi có cảm giác bị hắt hủi, đứng ở cửa quát to: “Ê, tụi mày cho tao tí phản ứng coi.”
Lúc này ba tên kia đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt chíu thẳng vào tôi, làm tôi thiếu chút nữa đứng cũng không vững.
Tứ cô nương kỳ quái đánh giá ta từ trên xuống dưới một chút, nói: “Chung Nguyên bắt nạt mày, không biết mày bất hạnh hay hắn bất hạnh.”
Tôi bị nó nói có chút sợ hãi, lắp bắp hỏi: “Có … có ý gì?”
Lúc này Tiểu Nhị vỗ vỗ bàn, vô cùng đau đớn nói: “Tam đầu gỗ, mày không được làm vậy, người của Chung Nguyên nhà ta là Lục Tử Kiện, ai cũng không thể dính vào, nhất là con gái à …”
Tiểu Nhị đang nói đến cao hứng đã bị lão Đại bộp cho một phát, lão Đại vuốt ve tóc của Tiểu Nhị, chân thành cười: “Tam đầu gỗ, mày với Chung Nguyên không cùng đẳng cấp, sớm tách xa hắn một chút.”
Lão Đại vừa nói xong, tôi nghĩ đến những chuyện Chung Nguyên đã làm liền nổi giận, lão Đại, tao cũng biết tao và hắn không cùng giai cấp nhưng mày cũng không cần nói thẳng vậy đâu ><
Chờ chút, không đúng, tụi nó đang nói về cái gì, trọng điểm hình như không phải Chung Nguyên à…
Để đem đề tài quay về quỹ đạo bình thường, tôi ôm cổ họng hét lên: “Tao muốn nói là tao không đi cùng tụi mày được, tụi mày không tính biểu hiện chút thương tiếc nào à?”
Tiểu Nhị nhướng mắt, biểu tình khinh bỉ: “Quên đi, mày cứ đi theo Chung tiểu thụ đi thôi … Mày ăn cơm lúc nào cũng chậm nhất, thôi tao thích được yên tĩnh.”
“Ăn cái gì cũng phải từ từ thưởng thức, đây là thường thức cơ bản mà…” Tôi vừa nói vừa nhìn Lão Đại và Tứ cô nương, hy vọng tụi nó lưu luyến mình một chút.
Kết quả Lão Đại cùng Tứ cô nương nhìn tiểu Nhị khen ngợi, làm như Tiểu Nhị là người phát ngôn của tụi nó không bằng.
Huhu, tôi bị thế giới này vứt bỏ a.
Trong căn tin, Chung Nguyên chọt chọt một cái trứng chim, tinh tế bóc ra, vừa bóc vừa hỏi: “Đầu gỗ, em rốt cục là đối với anh có thành kiến gì?”
Thấy ghê, có thành kiến thôi à? Tôi nhướng mắt, cười lạnh nói: “Không có gì, chẳng qua xem không vừa mắt thôi.”
Chung Nguyên không hề tức giận, nói: “Kỳ thực anh thấy em rất thuận mắt.”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, tên này lại bị quỷ nhập tràng à?
Chung Nguyên nheo mắt nhìn tôi, mỉm cười nói: “Anh vừa thấy biểu tình đau khổ của em, đã nghĩ phải làm cho nó đau khổ hơn chút nữa.”
Thèm vào, Chung Nguyên nha, ngươi là đồ biến thái, trong cực phẩm biến thái càng là cực phẩm biến thái!
…
Hôm nay khi tôi cùng Chung Nguyên ở căn tin ăn cơm, tôi cuối cùng cảm thấy người chung quanh như có như không đang nhìn chúng tôi, nhưng khi tôi ngẩng đầu lên thì không phát hiện ánh mắt nào, quỷ dị, rất quỷ dị …
Tôi đem ý nghĩ này nói với Chung Nguyên, Chung Nguyên lại hết sức chuyên chú ăn cơm trưa, ngay cả mi mắt cũng không nâng lên, nói: “Đầu gỗ, em đã qua tuổi tưởng tượng người khác cứ nhìn mình rồi.”
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, không phản bác, lúc này phía sau Chung Nguyên đột nhiên có hai nam sinh đứng lên rất nhanh đi lại phía này, sau đó ngồi sang hai bên sườn Chung Nguyên, còn ôm lấy vai hắn, có vẻ như rất quen nhau.
Tôi cắn đũa, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người kia.
Hai nam sinh kia cười với tôi, một trong số đó nói: “Em gái, anh là người qua đường giáp, hắn là người qua đường ất.”
Tôi thiếu chút nữa cắn đứt đũa, cái gì với cái gì? Còn giáp ất bính gì nữa?
Lúc này, Chung Nguyên vẫn trầm mặc rốt cục đem ánh mắt từ phần cơm chuyển sang hai người kia, hắn đẩy tay hai người kia ra, mặt không chút thay đổi nói với tôi: “Bạn cùng phòng anh, một người họ Lộ, một người họ Nhâm.”
Người qua đường ất lại bổ sung một câu: “Cho nên tụi anh là tổ hợp người qua đường.”
Bấn, Chung Nguyên a, bạn cùng phòng ngươi so với người càng quái dị ><
Tuy rằng kì quặc, nhưng tốt xấu gì vẫn là đàn anh, tôi hướng bọn họ cười haha chào: “Chào anh Lộ, chào anh Nhâm.”
Hai người kia coi bộ rất vui khi được tôi gọi vậy, người qua đường giáp dùng một cái đũa gõ lên bàn,cười hì hì nói: “Em gái rất ngoan nha, yên tâm đi, Chung Nguyên nếu khi dễ em, anh sẽ thay em làm chủ.”
Tôi rất cảm kích, thật sự sao?
Lúc này, người qua đường ất liền không để mất cơ hội tố giác: “Làm chủ? Mày còn không phải là bị nó ngược đãi à?”
Người qua đường giáp gõ nhẹ lên đầu người qua đường ất, không phục nói: “Chúng ta gọi là cùng nhau ngược chứ!”
Tôi yên lặng nhai cơm, nghĩ mấy lời này mà để Tiểu Nhị nhà ta nghe được, chắc rất phấn khích …
Tuy rằng người qua đường giáp này chắc không tài cán chi làm chủ cho tôi, nhưng mà tôi cũng vui mừng lắm, ít ra đã biết người trên thế giới bị Chung Nguyên chà đạp không chì một mình mình …
Trở mặt, tôi thật là tà ác mà >_<
|