Điên Cuồng Độc Chiếm
|
|
Chương 10 Sau khi Lãnh Ngạo trở về từ bệnh viện, vẫn tự giam mình ở thư phòng.
Thư phòng của anh ở trên lầu cao nhất, trần nhà và tường đều làm bằng thủy tinh chống đạn màu trà, căn phòng cũng thuần một màu tối nhìn rất u ám.
Đừng nhìn thư phòng âm u này, trang thiết bị đều là sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại nhất. Ví như mấy cái màn hình máy tính tinh thể lỏng treo trên tường đối diện bàn sách, ngoài việc quan sát toàn bộ tình hình bên ngoài còn là phương tiện để Lãnh Ngạo liên lạc trực tiếp với người phụ trách bộ phận.
Lúc này, Lãnh Ngạo đang tựa vào ghế giám đốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú khung hình trên bàn sách.
Trong khung là hình của một cô gái nhỏ, làn da trắng mềm, đôi mắt sáng long lanh, sống mũi cao thẳng, ngũ quan xinh đẹp, là một tiểu cô nương có thể khiến đàn ông điên cuồng.
Lãnh Ngạo nhìn hồi lâu, lúc này thân thể mới giật giật, thoáng nghiêng về phía trước nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên tấm hình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ một cái chớp mắt là lớn như vậy, mặn mà như vậy.
Anh vươn tay vuốt ve hình của cô gái nhỏ, môi, mũi, hồi tưởng lại cuộc sống mười mấy năm sớm chiều làm bạn, trên khuôn mặt nghiêm nghị lại hé ra một nụ cười quỷ dị.
“Khả nhi, không phải tôi cố ý đánh đứt gân chân em, ai bảo em không nghe lời đây?” Anh tự nói thầm, giơ cao khung hình lên quá đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên đưa khung hình đến bên môi, hôn một nụ hôn thật sâu lên gương mặt cô gái nhỏ trong hình.
“Khả nhi, hi vọng không có lần sau.” Môi anh rời khỏi khung hình, ngón tay lại vuốt ve mũi cô gái, vẻ mặt có chút nghịch ngợm.
Anh chính là quái dị như vậy, trước mặt cô gái mình yêu mến cho tới bây giờ cũng sẽ không nói lời xin lỗi, nhưng lúc chỉ có một mình ở thư phòng thì anh sẽ nhận tội với khung hình của cô.
Đặt khung hình lại chỗ cũ, tiện tay cầm điều khiển lên, hướng về phía màn hình nhấn một cái, không tới một lúc, hơn mười màn hình đều hiện lên một hình ảnh giống nhau.
“Anh Ngạo, em muốn đi bơi!”
“Anh Ngạo, em muốn ăn cá!”
“Anh Ngạo, em muốn chơi diều!”
…
Đây là dáng vẻ nghịch ngợm khả ái của Khả nhi lúc năm tuổi quấn lấy anh mười lăm tuổi.
“Ngạo, sao người ta lại chảy nhiều máu như vậy?”
“Ngạo, anh ra ngoài đi, em muốn luyện đàn.”
“Ngạo, có ông nội theo em là được rồi, anh bận thì mau đi đi.”
“Ngạo, em không cần anh ở cùng, anh đi ra ngoài đi.”
…
Lúc Khả nhi lớn hơn một chút, anh yêu cầu không được gọi anh hai chữ “anh trai” nữa, không biết từ lúc nào đã bắt đầu sợ anh.
Lãnh Ngạo thở dài than thở, thân mình dựa về phía sau, dáng vẻ mệt mỏi mà tiều tụy.
Nhắm mắt lại, anh nhớ đến rất nhiều rất nhiều chuyện, tuổi thơ vừa tốt đẹp vừa âm u.
Anh ngậm chìa khóa vàng ra đời, có ông nội và cha mẹ thương yêu, nhưng đáng tiếc sự tốt đẹp đó chỉ duy trì mấy năm ngắn ngủi.
Cha anh rất yêu mẹ anh, nhưng mẹ lại rất sợ cha, mỗi lần mẹ ôm anh mẹ đều nói: “Ngạo, mẹ rất muốn rời khỏi cha con, nhưng mẹ không dám.”
Khi đó anh mới hơn hai tuổi, căn bản không hiểu ý của mẹ anh là gì, chỉ có thể chớp mắt ngây ngốc lắng nghe.
Lúc anh năm tuổi, anh ôm xe hơi đồ chơi nhỏ lặng lẽ đẩy cửa phòng cha mẹ ra thì thấy cha mẹ thân thể trần truồng, cha còn đè trên người mẹ thở hổn hển.
Thì ra cha là yêu mẹ như thế này, hôn chân mẹ, hôn môi mẹ, hôn từng nơi trên người mẹ.
Lúc anh đang ngẩn người nhìn lén thì tiếng súng vang lên, anh tận mắt thấy mẹ mình chỉa súng vào đầu cha.
Trong nháy mắt, drap trải giường màu trắng đã dính đầy máu tươi, cha ngã xuống vũng máu, mà người giết cha chính là mẹ.
Mẹ phát hiện ra anh, xoay người làm rớt súng, thần trí mơ hồ nói: “Ngạo, mẹ tự do rồi, có thể đưa con đi chơi khắp nơi, con có vui không?”
Trên người mẹ dính đầy máu của cha, ánh mắt đờ đẫn, gương mặt vặn vẹo, anh đột nhiên cảm thấy cả bầu trời sụp đổ.
Cha yêu mẹ như vậy, sao mẹ lại tự tay giết chết cha, còn để mình tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau đó không lâu ông nội mang người tới, kéo mẹ hắn đang điên cuồng đi theo.
Cha chết, mẹ lại điên rồi, tâm hồn yếu ớt của anh không cách nào chịu được đả kích lớn như vậy, sau đó không còn mở miệng nói chuyện nữa.
Từ đó về sau, anh sống cô độc trong thế giới âm u của mình, không cười, không nói, không để ý tới người khác, cũng không có người nào có thể cho anh sự ấm áp.
Không biết là vận khí anh tốt hay là ông trời thương hại anh, để anh gặp được Khả nhi.
Năm anh mười tuổi, Khả nhi vừa ra đời được năm tháng.
Năm đó, ông nội dẫn anh đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý. Năm đó, cha của Khả nhi mang cô đến khám bệnh cảm nhẹ. Lần đầu nhìn thấy cô, cô đang ngồi trong xe em bé, mặt che khăn lụa, lộ ra hai chân trắng trẻo mập mạp. Lúc ấy cha của Khả nhi đang nghe điện thoại ở một bên, thời gian hơi lâu, đứng không xa xe em bé lắm. Mà anh vẫn đứng cách đó không xa nhìn đôi chân trong xe trẻ con kia.
Chẳng biết tại sao anh thấy đôi chân này rất đẹp, lúc đạp bên này lúc vung bên kia, lộn xộn khắp nơi. Anh thừa dịp người lớn không chú ý lặng lẽ đẩy xe em bé đi. Lúc đi ngang qua một đống cát cao, không cẩn thận vấp té làm xe em bé cũng lật theo.
Anh ngã nhào trong đống cát, Tiểu Khả năm tháng cũng ngã lên người anh, anh vừa nghiêng đầu đã thấy đôi chân xinh đẹp nhỏ nhắn kia đang đạp lên vai anh.
Anh đứng dậy, ôm lấy Tiểu Khả, vén khăn lụa trên mặt cô lên, khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn hiện lên trước mắt, còn kêu i i a a, chảy nước miếng.
Lúc ông nội tìm được anh, anh đang cười với Tiểu Khả, cười đến vô cùng rực rỡ.
Anh nói với ông nội: “Con muốn cô bé.”
Chỉ ba chữ đơn giản đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của Khả nhi.
Cha Khả nhi có mở một công ty nhỏ, lúc ấy tài chính đang gặp vấn đề lớn, ông nội nhân cơ hội nói anh muốn Khả nhi, nhưng cha cô cũng không lập tức đáp ứng. Sau đó ông nội dùng thủ đoạn thường dùng trong giới hắc đạo, uy hiếp đe dọa, cuối cùng đêm mưa một tháng sau ông ta mới chủ động giao Khả nhi ra.
Cứ như vậy, Khả nhi đến bên cạnh anh.
Có cô làm bạn, thế giới của anh không còn cô tịch nữa. Anh cho cô uống sữa, kể chuyện cổ tích cho cô, ôm cô phơi nắng, cô trở thành trụ cột tinh thần duy nhất của anh, là ấm áp duy nhất của anh.
Trí nhớ tối tăm mà lại tốt đẹp, Lãnh Ngạo nâng mí mắt, hình ảnh ngừng lại trên màn hình là năm Khả nhi mười bốn tuổi.
Một bé gái sơ sinh chỉ biết ô ô a a nói chuyện đã trưởng thành, trở thành một tiểu cô nương người gặp người yêu.
Anh đứng lên, chậm rãi đi tới gần màn hình máy tính, hơn mười màn hình đều đang phát hình ảnh xinh đẹp khả ái. Mái tóc đen mượt, ngũ quan không thể bắt bẻ lộ ra hơi thở mê người, làn da trắng noãn tựa như nước trái cây ngon lành, còn có đôi chân nhỏ bé đang giẫm lên cánh hoa rơi trên cỏ kia đặc biệt mê người.
Tiếng di động dồn dập cắt đứt suy nghĩ của anh, anh nhận, sau khi nghe thì lại cầm điều khiển lên lần nữa.
Sau khi nhấn điều khiển, cảnh tượng và người trên màn hình biến đổi.
Anh nói với màn hình máy tính thứ nhất: “Lãnh Ưng, tình huống chỗ anh thế nào?”
Trong màn hình là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, để râu quai nón: “Thiếu chủ, thành phố Giải Trí và sòng bạc hết thảy đều có sắp xếp.”
Anh nói với màn hình thứ hai: “Lãnh Lang, chỗ cậu thế nào?”
Trong màn hình là một thư sinh anh tuấn: “Thiếu chủ, tình hình kinh doanh của tập đoàn Lãnh thị rất tốt.”
Anh lại nói với màn hình thứ ba: “Lãnh Xà, chỗ ông thì sao?”
Trong màn hình là một lão đầu mặt đen: “Chỗ tôi mua bán vũ khí có chút vấn đề nhưng tôi sẽ giải quyết nhanh thôi, nếu thiếu chủ tin tưởng xin cho tôi thêm ba ngày nữa.”
“Được, tôi tin ông.”
Cứ như vậy, anh nói với từng màn hình máy tính, hỏi thăm các phụ trách ở phân bộ, cho đến khi đến màn hình cuối cùng.
“Lãnh Hổ, khai thác mỏ là việc cực khổ, còn là mỏ kim cương, người kia khó giữ bí mật, cậu phải cẩn thận một chút.”
“Vâng, thiếu chủ, tôi sẽ cẩn thận.”
“Ngày mai tôi sẽ đến đó.” Ánh mắt anh tăm tối, “Chuyện này dù sao cũng quan hệ đến vụ mua bán hàng tỷ, tôi vẫn không yên lòng.”
___
Đừng thấy Lãnh Ngạo chỉ ở trên đảo nhỏ nhưng anh lại có thể điều động toàn bộ sản nghiệp kinh doanh, chuyện công ty, chuyện thành phố Giải Trí, cả chuyện mua bán vũ khí. Anh chỉ cần nhấn nút là đã có thể điều khiển cả vương quốc của anh. Anh có thể không phí sức nắm giữ vương quốc của mình, nhưng anh vẫn không có cách nào hoàn toàn nắm chắc Thước Tiểu Khả.
Tiểu cô nương đã ở cạnh anh mười sáu năm, so với vương quốc Hắc Ám của anh thì quan trọng hơn nhiều, nhưng anh luôn có cảm giác buồn bã mất mác.
Anh sợ, sợ mất cô, sợ đột nhiên có một ngày mở mắt ra sẽ không thấy cô đâu nữa. Nên anh hạn chế tự do của cô, cho dù là cha mẹ ruột thịt anh cũng không cho phép họ gặp nhau.
Anh yêu, yêu cô đến mê muội, nên anh đoạt lấy cô. Đêm đó, anh liếm bàn chân xinh đẹp của cô, cảm thấy thế giới mình không còn cô độc, không còn bóng tối nữa. Anh hôn môi cô, cảm thấy mình không còn một mình. Anh xỏ xuyên qua thân thể cô, một khắc tiến vào kia, anh cảm thấy bọn họ không còn phân tách nữa mà đã hòa làm một thể.
Khả nhi của anh, chỉ có thể là Khả nhi của anh. Từ nay về sau, cô sẽ là một đoạn xương của anh*, hợp với thịt. Cô chính là sự ấm áp của anh, một khi mất đi, cả thế giới của anh sẽ sụp đổ. (*nguyên văn là “siết cốt”, đại khái là cái xương bị siết chặt vào thịt, nhưng mình không biết diễn tả lại thế nào cho hay nên biến tấu một chút)
Nghĩ tới Thước Tiểu Khả vẫn đang dưỡng thương, tâm anh lại thấy bất an.
Chỉnh điều khiển, màn hình máy tính toàn bộ đổi thành hình ảnh trong phòng bệnh.
Tiểu Khả đang say ngủ, nửa mặt áp trên gối, nửa mặt lộ ra, tóc xõa ra, đen trắng giao nhau, hình ảnh mê người.
|
Chương 11 Từ thư phòng đi ra, xuống lầu, Lãnh Ngạo đi đến một nơi thần bí. Nơi này ở sâu trong rừng trên đảo, trong rừng có một ngôi nhà, còn có một nhà kính trồng hoa. Mà nhà kính trồng hoa này là cấm địa trên đảo, trừ Lãnh Ngạo và những tâm phúc quan trọng biết ra thì không còn ai biết, ngay cả Thước Tiểu Khả cũng không biết.
Nhà kính trồng hoa có mấy hộ vệ đứng đó, thấy thiếu chủ tới thì cung kính cúi thấp đầu.
Vòng qua hộ vệ, anh đẩy cửa vào.
Một người phụ nữ tóc tai bù xù đang ngồi ở đầu giường cười.
Anh đi tới, người phụ nữ không để ý tới anh, vẫn chỉ lo cười như cũ.
“Mẹ thân mến, ngày mai tôi sẽ rời đảo một tháng, một tháng này tôi không đến gặp mẹ, mẹ phải ngoan ngoãn ở đây, nhớ ăn cơm.”
Anh nói với người phụ nữ, bà ta từ từ nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn anh cười một cái rồi lại lập tức nghiêng đầu về.
Lãnh Ngạo bây giờ không có cách nào đối mặt với người mẹ như vậy, khóe miệng vừa động, tức giận cứng rắn xoay người phụ nữ lại.
“Cha yêu bà như vậy, tại sao bà lại muốn giết ông ấy?” Anh dùng lực lay vai bà ta, “Tại sao? Tại sao?”
Người phụ nữ vẫn cười, chẳng qua lần này cười càng điên cuồng hơn.
“Ha, ha, ha!” Tiếng cười vang vọng bốn phía như muốn cuốn tung cả bụi đất lên.
“Tôi nói cho bà biết, tôi sẽ không để bà sống yên ổn đâu.” Nói xong, anh giận dữ xoay người bỏ đi.
__
Thước Tiểu Khả ngủ thẳng tới khi tự tỉnh, lúc mở mắt ra, ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua màn cửa sổ mỏng manh chiếu vào phòng bệnh, cũng chiếu sáng trái tim cô.
Trước kia ở trên đảo rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài, đột nhiên tỉnh dậy không nhìn thấy Lãnh Ngạo, cô còn tưởng mình đang nằm mơ, ngắt ngắt tay cảm thấy đau mới biết tất cả không phải là mộng.
Mình rốt cuộc có thể sống cuộc sống của người bình thường trong một tháng, mặc dù chỉ là ở bệnh viện, mặc dù đây là cái lồng Lãnh Ngạo đã bố trí cho cô, mặc dù chung quanh có vô số vệ sĩ theo dõi, cô vẫn rất thỏa mãn.
Trong bếp, dì hộ lý Tiểu Trịnh đang nấu cháo, thấy cô tỉnh lại thì ngừng tay nói: “Tiểu thư, cô đừng lộn xộn, tôi tới ngay đây.”
Xe lăn để cạnh giường bệnh, dì ta đẩy xe lăn ra, đỡ Tiểu Khả dậy từ từ ngồi lên xe lăn, sau đó đẩy xe đến phòng vệ sinh.
Ông chủ thuê dì đã từng nói phải chăm sóc Thước tiểu thư thật tốt, nếu tiểu thư mất một sợi tóc thì tuyệt đối sẽ hỏi tội mình. Dì ta lần đầu gặp ông chủ hung thần ác sát như thế, nếu không phải anh ta ra giá cao dì cũng không muốn chọc vào hồ nước đục này.
Cô bôi kem đánh răng giúp Tiểu Khả, lấy khăn lông xuống.
Tiểu Khả bĩu môi nói: “Dì Trịnh, tôi tự mình làm được rồi, dì bận thì mau đi đi.”
“Như vậy sao được?” Tiểu Trịnh sao có thể để cô tự làm, “Lãnh tiên sinh đã dặn dò tôi nhất định phải chăm sóc cô thật cẩn thận.”
Tiểu Khả không vui, “Tôi chỉ bị thương ở chân thôi, hai tay vẫn còn bình thường, những chuyện đánh răng rửa mặt này tôi vẫn tự làm được.” Lần đầu nhìn thấy hộ lý này cô cũng không có ấn tượng tốt, vừa nhìn đã biết là một người chuyên nịnh hót, cho nên đối phó với loại tiểu nhân này cô có biện pháp của riêng mình.
“Dì Trịnh, nếu dì không nghe lời tôi, tôi sẽ nói với Lãnh tiên sinh là dì ngược đãi tôi, nếu dì nghe lời tôi, tôi sẽ nói tốt cho dì trước mặt anh ta.” Cô liếc dì ta một cái, nói tiếp: “Tự dì suy nghĩ cho kỹ đi.”
Tiểu Trịnh là người gió chiều nào theo chiều ấy, cũng không nghĩ một cô gái mười sáu tuổi có ý gì. Dì ta bất đắc dĩ đập đập tay nói: “Được rồi, tôi đi nấu cháo, cô cẩn thận một chút.”
Thước Tiểu Khả nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, tự chuyển động xe lăn ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới cửa sổ kéo màn ra.
Bên ngoài là không khí mát mẻ trong lành, còn có mùi thơm nhàn nhạt, thỉnh thoảng có bác sĩ y tá đi ngang qua lại, quần áo đều trắng tinh, khiến thiên nhiên cũng tăng thêm một loại hơi thở hài hòa.
Chẳng biết từ lúc nào Tiểu Trịnh đã bưng cháo trắng xuất hiện sau lưng cô.
“Thước tiểu thư, cô ăn điểm tâm đi.” Dì ta nịnh nọt nói.
Thước Tiểu Khả nhìn chén cháo kia, nhàn nhạt nói: “Dì để đó đi, lát nữa tôi sẽ ăn.”
Tiểu Trịnh có chút không yên lòng: “Tôi nhìn tiểu thư ăn xong tôi mới yên tâm.”
Tiểu Khả tức giận trợn mắt nhìn dì ta một cái: “Lời tôi nói vừa rồi dì không nghe rõ sao?”
“Vâng vâng, tôi nghe rồi.” Tiểu Trịnh vội vàng lui về phía sau.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, Tiểu Trịnh hỏi: “Ai vậy?”
“Tiểu thư, tôi là Lãnh Bà.” Lãnh Ngạo vẫn không yên lòng để một hộ lý chăm sóc Thước Tiểu Khả, trước khi đi đã cho bà đến bệnh viện giúp đỡ trông nom.
Nghe thấy giọng nói của Lãnh Bà, Thước Tiểu Khả vui mừng nói với dì Trịnh: “Mau mau mở cửa đi.”
Cửa mở ra, Lãnh Bà một thân sườn xám đen bước vào, bà nhìn thoáng qua Tiểu Trịnh, nói: “Cô là hộ lý tiên sinh thuê phải không?”
Tiểu Trịnh mất tự nhiên gật đầu.
“Cô xuống lầu trước đi, tiểu thư là do tôi nhìn cô ấy lớn lên, tôi sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư, có gì cần tôi sẽ gọi cô.” Lãnh Bà đã làm quản gia ở nhà họ Lãnh mấy thập niên, lời nói vẫn tương đối có trọng lượng.
Tiểu Trịnh bĩu môi rời phòng.
Tiểu Khả nhìn thấy Lãnh Bà, tâm tình tốt hơn nhiều.
Lãnh Bà mặc dù là quản gia của nhà họ Lãnh, nhưng mười sáu năm qua cũng đã chăm sóc cô rất tốt, ngoài tình cảm chủ tớ còn có một chút thân tình. Nên lúc Lãnh Bà bưng cháo trắng đút cho cô ăn, cô rất nghe lời ăn từng miếng từng miếng.
Chén cháo ăn xong rất nhanh, Tiểu Khả đưa tay xoa thắt lưng mỏi, nói: “Lãnh Bà, bà mang con ra ngoài chút đi.”
Lãnh Bà đã nghe Lãnh tiên sinh dặn dò qua, nói buổi sáng rời giường nhất định phải ở trong phòng bệnh vì bác sĩ sẽ đến kiểm tra, nên bà cũng không đáp ứng: “Tiểu thư, lát nữa bác sĩ sẽ đến đây kiểm tra, cô cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi.”
“Chỉ là ra vườn hoa phía trước hóng mát một chút, sẽ không sao đâu.” Tiểu Khả ấm ức nói: “Hơn nữa, nếu bác sĩ tới đứng ở đó cũng có thể thấy, lúc đó trở về phòng vẫn được mà.”
Lãnh Bà nhìn cô lớn lên, cũng biết cô đã ở trên đảo quá lâu, vừa mới rời đi đã ngồi yên không được rồi, hơn nữa lời cô nói cũng có lý. Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí buổi sáng tốt như vậy, không ra ngoài hóng mát một chút thì rất đáng tiếc.
Cuối cùng cũng không cưỡng lại cô được, bà đồng ý, đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Tiểu Trịnh vẫn canh giữ ngoài phòng bệnh, thấy Lãnh Bà muốn đưa tiểu thư xuống lầu thì bị dọa đến tái mặt: “Bác sĩ vẫn chưa tới kiểm tra, không thể xuống lầu!”
“Tránh ra!” Lãnh Bà không quan tâm đến dì ta, chỉ nói hai chữ.
“Tôi không tránh!” Tiểu Trịnh kiên trì.
“Lãnh Bà, bà gọi điện cho Lãnh tiên sinh…” Câu tiếp theo vẫn chưa nói hết Tiểu Trịnh đã nói: “Đừng đừng, tôi để hai người xuống lầu là được.”
“Nếu vậy dì còn không mau tránh ra!” Đừng nhìn Tiểu Khả chỉ mới mười sáu tuổi, lúc bắt đầu hung dữ cũng sẽ không nể tình ai.
Tiểu Trịnh không tình nguyện tránh ra, Lãnh Bà đẩy xe lăn thuận lợi đi xuống lầu, dĩ nhiên vệ sĩ phụ trách an toàn cũng không nhàn rỗi, thấy hai người xuống lầu thì lập tức đi theo.
Trong vườn tràn ngập mùi hoa thơm ngát, vài con bướm vờn quanh, Thước Tiểu Khả không chớp mắt nhìn vũ điệu mê người của bươm bướm.
Thật ra vườn hoa trên đảo còn không biết lớn hơn nơi này biết bao nhiêu lần, bươm bướm ở đó so với nơi này còn đẹp hơn biết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn thích vườn hoa và bướm ở đây hơn.
Bởi vì nơi này tràn đầy mùi tự do, là mùi vị cô thích.
Một quả bóng cao su lăn đến chân cô, cô khom người nhặt lên, đang tò mò trái banh này sao lại lăn tới đây được thì thấy một bé trai năm sáu tuổi chạy tới đây.
“Chị ơi, đó là quả bóng của em!” Bé trai nhìn chằm chằm trái bóng trong tay cô.
Thước Tiểu Khả nhìn bé trai mập mạp trước mắt, muốn trêu chọc một chút, “Quả bóng này cũng không có viết tên, sao chị biết được nó có phải của em hay không?”
Bé trai đảo mắt nói: “Nếu quả bóng này không viết tên thì chứng tỏ nó cũng không phải là của chị, sao chị lại có thể ôm nó chứ?”
“Nhóc con giỏi lắm, còn nhỏ mà tài ăn nói cũng không tệ.” Tiểu Khả vỗ vỗ đầu thằng bé, trả quả bóng cho nó nói: “”Chị trêu em một chút thôi, trả bóng cho em nè.”
“Cám ơn chị!” Bé trai ôm quả bóng nhìn cô một lượt, nói: “Chị, là ai làm chân chị bị thương, nói cho em biết, em nhất định thay chị trừng trị hắn.”
Thước Tiểu Khả thật sự không ngờ bé trai sẽ nói lời này, cô cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Nói cho em biết cũng vô ích, em đánh không lại hắn đâu.”
“Ai nói em đánh không lại hắn?” Bé trai đặt trái banh xuống, xắn tay áo lên nói: “Em khỏe mạnh như trâu, nhất định sẽ đánh bẹp người xấu bắt nạt chị.”
Động tác này, lời này chọc Thước Tiểu Khả cười ha ha, cười đến muốn chảy cả nước mắt. Cuộc sống ngoài đảo thật thú vị, cô thật đúng là muốn cảm tạ Lãnh Ngạo đã làm đứt gân chân của mình, nếu không nhất định không có cơ hộp gặp bé trai đáng yêu như vậy.
“Tiểu Đản Đản.” Xa xa truyền đến tiếng gọi của một người đàn ông, “Mẹ em đang tìm em đấy, đừng làm mẹ em lo lắng nữa.”
Nghe tiếng, Thước Tiểu Khả quay lại nhìn thì thấy vị bác sĩ trẻ tuổi ngày hôm qua đang đi về phía mình, người mặc áo blouse trắng, quần vẫn rộng thùng thình, chỉ là màu sắc không giống hôm qua.
Nếu như cô đoán không sai, nhất định là anh ta tới đây kiểm tra phòng.
“Chú Lăng!” Bé trai ôm lấy quả bóng liếc mắt nhìn anh ta rồi quay đầu nói với Thước Tiểu Khả: “Chị, mẹ em đang tìm em, em phải đi rồi, khi nào rảnh sẽ lại chơi với chị.”
Thước Tiểu Khả nhìn thắng bé lắc lắc mông chạy đi, lúc đến gần vị bác sĩ trẻ tuổi kia thì anh ta nhân tiện xoa xoa đầu nó, sau đó mới đi lại đây.
Bé trai này thật đáng yêu. Tại sao trên đảo không có một bé trai như vậy chơi cùng mình chứ?
Cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như một tháng sau cô trở lại cuộc sống trên đảo, đến lúc đó cô hoàn toàn nguyện ý trở về sao?
Không muốn, nhất định không muốn, cho nên cô phải tìm cơ hội thuyết phục Lãnh Ngạo.
|
Chương 12 Lăng Thiên từ xa đã thấy Thước Tiểu Khả và Đản Đản đang cười nói với nhau, dáng vẻ ngây thơ như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Đản Đản là con của đồng nghiệp chung bệnh viện với anh, vì ở ký túc xá công nhân viên sau bệnh viện, bây giờ lại đang nghỉ hè nên thằng bé thường chạy tới bệnh viện tìm mẹ, có lúc cũng tự chơi ở vườn hoa, thời gian dài trong bệnh viện nhân viên nào cũng biết đứa bé đáng yêu này.
Hôm qua lần đầu gặp Thước Tiểu Khả, ấn tượng ban đầu là cô là một tiểu thư nhà giàu bốc đồng, nhưng trò chuyện một lát lại cảm thấy cô không có dáng vẻ gì của tiểu thư nhà giàu, hôm nay lại thấy cô chơi cùng Đản Đản thì anh càng cảm thấy cô là một tiểu cô nương đơn thuần không có tâm cơ.
Anh đi tới trước mặt cô, cố ra vẻ uy nghiêm nói: “Bác sĩ còn chưa tới kiểm tra mà em đã chạy ra đây rồi, không tốt đâu biết không!”
Thước Tiểu Khả tuyệt không đồng ý lời anh, bĩu môi nói: “Nắng sớm đẹp như vậy, không khí tốt như vậy, chờ bác sĩ anh tới mới hít thở không phải là lãng phí sao?”
Hôm qua cô còn là tiểu cô nương không thích nói chuyện, hôm nay đột nhiên nói nhiều như vậy, Lăng Thiên thật có chút thích ứng không kịp, không thể làm gì khác hơn là nhận thua nói: “Bác sĩ nói không lại bệnh nhân mà.”
Thước Tiểu Khả đắc ý vênh mặt.
“Được rồi, vào đi thôi, tôi còn muốn kiểm tra chân cô đây.” Vừa nói, anh vừa định tự mình đẩy xe lăn nhưng Lãnh Bà đã cản lại, “Bác sĩ, xe lăn cứ để tôi đẩy là được rồi.”
Cảm giác đầu tiên của Lăng Thiên là bà lão áo đen này nhất định là người làm, quả nhiên có ông chủ như thế nào thì sẽ có người làm như thế đó, đều thanh cao như nhau.
Trong phòng bệnh lầu hai, anh nhẹ nhàng nắm cổ chân Thước Tiểu Khả hỏi: “Chân còn bị tê không?”
Tiểu Khả trả lời: “Còn một chút, nhưng tốt hơn hôm qua nhiều rồi.”
“Mấy ngày nữa lúc chân hết tê thì không thể cứ liên tục ngồi xe lăn.” Lăng Thiên nhìn gương mặt mê người của cô, nhất thời nhìn không chớp mắt, “Mỗi ngày xuống giường hoạt động mười phút, như vậy có thể nhanh đi lại được.”
“Vậy thì không nên.” Tiểu Khả nâng cằm bộc lộ, “Tôi tình nguyện chân không lành nhanh cũng được, như vậy tôi có thể ở đây lâu hơn một chút, hít thở không khí mới mẻ, chơi cùng tiểu Đản Đản, đây mới là cuộc sống mà tôi mong muốn.”
Lăng Thiên cho là tiểu cô nương không thích đi học nên mới nói như vậy, anh cười nói: “Tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương, em đây là sợ đi học à.”
Đi học?
Hai chữ này rất xa lạ trong từ điển cuộc sống của Thước Tiểu Khả, hôm nay đột nhiên nghe được thì càng thêm hâm mộ.
“Đi học có thể quen nhiều bạn bè, nhất định là chơi rất vui.”
Từ ánh mắt đơn thuần của cô Lăng Thiên nhìn được sự hâm mộ và khát vọng trong đó. Anh có chút khó hiểu, tuổi này của cô đã sớm đi học rồi mới đúng, vì sao mắt cô chỉ có một mảnh mờ mịt?
“Thế nào, em không được đi học sao?” Anh tò mò hỏi.
Thước Tiểu Khả sợ anh chê cười mình, không dám trả lời, cúi đầu xuống thật thấp.
Lăng Thiên vốn có hứng thú với cô, bây giờ cảm giác dường như nội tâm của tiểu cô nương mười sáu tuổi này cũng không rực rỡ như vẻ bề ngoài, không nhịn được lại hỏi: “Có gì em phải xấu hổ chứ, cứ nói đi.”
Thước Tiểu Khả chậm rãi ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vị bác sĩ khoảng hơn hai mươi tuổi trước mắt này không hề giống Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo đúng như tên của anh, là một người biến thái lãnh huyết vô tình, mà đôi mắt của người này chứa ý cười, tên của anh nhất định cũng rất êm tai.
“Anh tên là gì?” Cô đột nhiên cảm thấy hứng thú với tên của anh.
Lăng Thiên không biết sao cô lại hỏi cái này, anh cũng muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tiểu cô nương nên trả lời: “Lăng Thiên, Lăng trong hai giọt nước, Thiên trong bầu trời xanh (lam thiên).”
“Khó trách.” Thước Tiểu Khả vừa nghe cái tên này cũng đã cảm thấy ấm áp, thì ra tính cách con người đúng là có quan hệ với tên của người đó. Cô nghĩ tới tên của mình, Thước Tiểu Khả, chính là một con sâu hèn mọn ăn nhờ ở đậu*.
(*) Tiểu Khả (小可) trong Thước Tiểu Khả (米小可) còn có nghĩa là kẻ hèn mọn, bần sĩ.
“Tiểu Khả, em không phải là không được đi học chứ?” Lăng Thiên quay lại đề tài vừa rồi, “Yên tâm, tôi sẽ không nói bí mật của em với ai đâu.”
Tiểu Khả tăng thêm mấy phần tin tưởng anh, mở miệng nói: “Đúng vậy, em…”
“Bác sĩ Lăng, dò xét lý lịch của bệnh nhân hẳn không phải là chức năng của bác sĩ đâu.” Vừa nói ra ba chữ đã bị Lãnh Bà vô tình cắt ngang, bà nhìn chằm chằm Lăng Thiên nói: “Chuyện của tiểu thư nhà chúng tôi cũng không phiền bác sĩ quan tâm.”
“Lãnh Bà, bà đứng trách bác sĩ Lăng, là do con không tốt.” Thước Tiểu Khả rất đau lòng, cô không nên liên lụy anh bị Lãnh Bà quở trách.
“Tiểu thư, đừng dễ dàng tin người khác, cho dù anh ta có là bác sĩ của cô.” Lãnh Bà đi tới vỗ nhẹ lưng Tiểu Khả.
“Con biết rồi.” Tiểu Khả không dám nhìn Lăng Thiên nữa.
Lăng Thiên giúp cô băng bó chân lại kỹ càng lần nữa, anh cũng không tức giận với lời nói không khách khí của bà lão áo đen vừa rồi, mà ngược lại nhếch miệng cười nói: “Thật xin lỗi, là tôi quá đường đột.”
“Bác sĩ Lăng hiểu là tốt rồi, tôi cũng là sợ tiểu thư bị lừa gạt thôi.” Giọng nói Lãnh Bà cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
“Ta muốn đi kiểm tra những phòng bệnh khác, có chuyện gì bà cứ nhấn chuông tìm y tá là được.” Mang theo một chút tiếc nuối, Lăng Thiên hai tay đút túi áo blouse rời đi.
Nhìn bóng dáng màu trắng biến mất, Thước Tiểu Khả oán giận nhìn Lãnh Bà: “Lãnh Bà, sao người lại dữ với bác sĩ Lăng như vậy chứ?”
“Tiểu thư, tôi nghĩ trước khi đi thiếu chủ đã nói vài lời với cô rồi.” Lãnh Bà mặt không biểu tình, lời nói như nhắc nhở mà cũng như cảnh cáo.
Thước Tiểu Khả híp mắt nhớ lại lời Lãnh Ngạo nói hôm qua lúc đút mình ăn cháo.
“Hắn ta là bác sĩ, em là bệnh nhân, hai người không thể có bất kỳ dây dưa không rõ nào.”
Trước khi đi anh đã nói với cô như vậy, anh là không muốn cô qua lại quá nhiều với người đàn ông khác.
“Thiếu chủ yêu cô, người không muốn cô có mối quan hệ thân thiết với vị bác sĩ trẻ tuổi đó nên vừa rồi tôi mới nhắc nhở cô như vậy.” Lãnh Bà nề nếp nói: “Bác sĩ và bệnh nhân trừ nói một chút chuyện bệnh tình thì không cần nói những thứ khác, nếu để thiếu chủ biết, sẽ không tốt.”
Nói với cô những lời này nhưng thật ra Thước Tiểu Khả chẳng thèm quan tâm tới, nếu như không phải bà ấy đã chăm sóc cô từ nhỏ thì cô cũng sẽ không nén giận như vậy. Nhưng cô cũng rõ cách làm người của bà, ngoài lạnh trong nóng, nói năng khắt khe nhưng tâm đậu hủ, bà chắc chắn sẽ không nói lại với Lãnh Ngạo.
“Lời của bà con nhớ kỹ, về sau con sẽ không nhiều lời nữa.” Cô làm nũng ôm eo Lãnh Bà, “Lãnh Bà, đều là lỗi của con, bà đừng tức giận nữa được không?”
Lãnh Bà không phải đang giận cô, bà chỉ sợ vì một lỗi sai nhỏ mà bị thiếu chủ trừng phạt, bây giờ nghe cô nhận sai thì cũng không tính toán nữa.
Chủ tớ tình thâm, lại không biết ngoài khe cửa, một đôi mắt gian xảo khẽ chuyển động.
Trước giờ Thước Tiểu Khả có thói quen ngủ trưa, hôm nay ở bệnh viện vô cùng nhàm chán, thời gian vừa đến thì cũng tự nhiên cảm thấy mỏi mệt muốn ngủ. Lãnh Bà ăn trưa với cô xong thì trở lại đảo, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô bà hộ lý Tiểu Trịnh đang nằm trên ghế sô pha.
Cô ghét Tiểu Trịnh, vừa thấy gương mặt đó đã không thích nên muốn đi ngủ sớm một chút.
Nằm một lúc lâu, vừa mê mê man man nhắm nghiền hai mắt lại bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Tiểu Trịnh trở mình dậy từ ghế sô pha đi ra mở cửa, thấy đội trưởng đội vệ sĩ phụ trách an toàn của Thước tiểu thư đang đứng bên ngoài.
Thước Tiểu Khả bị đánh thức thì tức giận nói: “Không nhìn thấy tôi đang ngủ trưa sao?”
“Thật xin lỗi, tiểu thư!” Vệ sĩ được huấn luyện vẫn đứng thẳng lưng bất động, “Là thiếu chủ nói muốn gặp tiểu thư.”
Tiểu Trịnh hiểu ý anh ta nói, lập tức hèn mọn ôm laptop trong thư phòng ra.
“Tiểu thư, của cô đây.”
Thước Tiểu Khả rất không tình nguyện nhận lấy, mở ra, lúc chờ máy khởi động thì quét mắt nhìn hai người không thức thời này, “Tôi với thiếu chủ nói chuyện, chẳng lẽ các người muốn đứng đây nghe sao?”
Đội trưởng hộ vệ gật đầu một cái tránh ra, Tiểu Trịnh híp mắt nói: “Tôi đi ngay, đi ngay đây!”
__
Không đến hai mươi giây màn ảnh đã xuất hiện khuôn mặt ngàn năm không đổi của Lãnh Ngạo.
Thước Tiểu Khả đeo tai nghe lên nhìn anh, rõ ràng là dáng dấp xinh đẹp yêu nghiệt như thế nhưng lại là người không bình thường, thật đáng tiếc.
“Khả nhi!” Lãnh Ngạo gọi tên cô, khuôn mặt lạnh băng có chút biến hóa, “Hôm nay đã làm gì?”
“Ra vườn hoa hóng mát, sau đó dùng cơm trưa, vừa muốn ngủ đã bị anh đánh thức.” Thước Tiểu Khả cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm mà nói những lời này.
“Nói vậy là tôi đánh thức em.” Khuôn mặt của Lãnh Ngạo trong màn hình càng thêm góc cạnh, thoáng nghiêng người, sườn mặt hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Tiểu Khả bị khí thế mạnh mẽ của anh dọa sợ, không dám trả lời, chỉ gật đầu một cái.
“Em không phải là trò chuyện với tên bác sĩ kia rất vui vẻ sao, sao bây giờ lại không muốn nói chuyện với tôi rồi?” Lãnh Ngạo thuận tay đốt xì gà, ngồi xuống từ từ rút ra.
Thước Tiểu Khả ngẩn ra, làm sao anh biết? Chẳng lẽ là Lãnh Bà nói?
Không thể nào, Lãnh Bà không phải người như vậy, nhất định là hộ lý Tiểu Trịnh kia, đồ tiểu nhân thích nghe lén ngoài cửa đó.
“Tụi em chẳng qua chỉ nói chuyện bệnh tình mà thôi.” Cô chột dạ cúi đầu, giọng nói rõ ràng yếu đi không ít.
“Phải không?” Giọng điệu không tin tưởng.
“Anh đánh thức em chỉ để hỏi những vấn đề nhàm chán này thôi sao?” Thước Tiểu Khả nhìn đôi chân quấn băng của mình, đó còn không phải là kiệt tác của anh sao? Anh ta ngoại trừ dễ dàng thương tổn mình lại còn hạn chế mọi thứ của mình, vừa nghĩ tới đã tức sôi máu.
“Mới nằm viện một ngày, lá gan đã lớn ra không ít.” Lãnh Ngạo đặt xì gà xuống, nhả ra một vòng khói.
“Ngạo, thật xin lỗi, là vì em ngủ không ngon nên tâm tình không tốt, nói chuyện không nên nói.” Biết mình nói sai, Thước Tiểu Khả mềm nhũn ra.
“Quên đi, lần này tôi tạm tha cho em, hi vọng không có lần sau.” Dập xì gà, Lãnh Ngạo nhìn thẳng cô từ màn hình, “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tín hiệu bị ngắt, Thước Tiểu Khả vẫn nhìn màn hình như cũ, suy nghĩ lời anh nói, nào có tâm tình ngủ nữa.
|
Chương 13 Lúc Thước Tiểu Khả và Lãnh Ngạo ngắt video, một bóng dáng lặng lẽ từ trong phòng đi ra.
Xung quanh là biển rộng trắng xóa, sóng biển cuồn cuộn vỗ vào đá ngầm làm dâng lên tầng tầng bọt sóng. Anh đứng lên chỗ đá ngầm cao nhất, từ trên cao nhìn xuống biển rộng bao la.
Tiếng sóng vỗ rì rào, tâm trí anh đang ở chỗ Thước Tiểu Khả, cô bé đó là người anh nhìn lớn lên nhưng vẫn không thể làm anh an tâm.
Anh muốn mau mau kết thúc công việc để đến bệnh viện chăm sóc cô.
“Thiếu chủ, khu mỏ bên kia đã khai công, có cần tới xem một chút hay không?” Lãnh Hổ đứng sau lưng anh, âm thanh không cao không thấp.
Lãnh Ngạo không quay đầu lại, phất tay nói: “Đi xem một chút.”
__
Nơi này là một hòn đảo ở sâu ngoài biển của nước A, lúc Lãnh Ngạo mua hòn đảo này căn bản cũng không biết ở đây có kho báu, cho đến khi nhân viên thăm dò nói với anh dãy núi Kimberley là mỏ kim cương nguyên sinh.
Lúc ấy gương mặt lạnh băng của Lãnh Ngạo có chút dao động hỏi: “Nếu khai thác kim cương thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”
Nhân viên quay lại trả lời: “Tám mươi phần trăm.”
Cứ như vậy, Lãnh Ngạo gõ gõ ngón tay, quyết định khai thác kim cương.
Anh và Lãnh Hổ đứng một trước một sau, nhìn công nhân cách đó không xa đang bận túi bụi.
Đại đa số mỏ nguyên sinh đều là phải khai thác lộ thiên. Đây là một công việc cực kỳ vất vả, phải khoan trên đá cứng, đặt thuốc nổ, lấy nham thạch đã vỡ ra, đảo xung quanh nham thạch hai bên trái phải xuống mười hai mét rồi từ từ tiến xuống sâu hơn, lấy độ dốc từ ba mươi đến bốn mươi độ khoan xuống. Để đảm bảo khai thác ngoài trời có thể có hiệu quả và an toàn thì lúc thao tác không nên đào quá sâu, sau đó chuyển sang khai thác dưới lòng đất.
Cho nên lúc bắt đầu khai thác đều hết sức khó khăn, cả quá trình khai thác cũng là một công trình có thanh thế lớn.
Phần lớn công nhân đều đang khoan trên đá cứng, chỉ có vài người quản lý phụ trách đang đứng bên cạnh chỉ đạo.
“Lãnh Hổ, những người này có thể tin được không?” Từ trước đến nay Lãnh Ngạo luôn làm việc cẩn thận, đặc biệt là hành động khai thác lần này, liên quan đến kim cương quý báu nhất thế giới, ngoại trừ đảm bảo thi công thuận lợi còn phải đảm bảo kim cương khai thác xong không bị trộm đi. Mà anh thì không biết gì về kim cương cả, nếu dùng phải người không đáng tin thì anh sẽ vừa mất vợ lại còn thiệt binh.
“Thiếu chủ, người đã nghe qua kim cương Cullinan chưa?” Lãnh Hổ cúi đầu hỏi.
“Kim cương lớn nhất thế giới.”
“Người nhìn cậu thanh niên mặc thường phục bên trái kia xem.” Lãnh Hổ chỉ về một hướng.
Lãnh Ngạo nhìn qua, đó là một bóng lưng ngăm đen rắn chắc, không nhìn được chính diện, không thấy tướng mạo, chỉ thấy bóng dáng này rất cường tráng nhưng lại không hề thô kệch.
“Hắn là nhân vật lớn nào sao?”
“Hắn ta là Đỗ Uy Lợi, tổ tiên hắn đều dựa vào việc khai thác kim cương để sống, hơn một trăm năm trước là người đã phát hiện ra kim cương Cullinan sớm nhất, tổ tiên hắn cũng vì khai thác thành công mà thanh danh lan xa, mà tổ phụ hắn, cha hắn bao năm qua đều là nhân tuyển trong thế giới khai thác kim cương.” Lãnh Hổ từ từ nói, mục đích là muốn nói đến kinh nghiệm phong phú của đời cha Đỗ Uy Lợi.
Lãnh Ngạo nhíu mày, người thanh niên Đỗ Uy Lợi này cũng có chút lai lịch.
“Vậy tại sao không chọn cha hắn?”
“Cha hắn ta vì bệnh nặng mà vẫn còn đang trị liệu nên hắn mới được chọn.” Lãnh Hổ hiểu băn khoăn của anh, “Thiếu chủ, đừng nhìn hắn trẻ tuổi, lúc nhỏ hắn rất hay đi theo cha hắn tham gia khai thác mỏ, hơn nữa hắn còn mang theo một nhóm người đã khai thác mỏ nhiều lần trước đó, cũng rất có phẩm đức nghề nghiệp.”
“Ngược lại tôi muốn xem thử Đỗ Uy Lợi này có gì hơn người.” Lãnh Ngạo dùng người tương đối cẩn thận, sẽ không vì một ít lời của tâm phúc đã dễ dàng tin tưởng, “Gọi hắn tới đây.”
Không tới mười lăm phút Lãnh Hổ đã dẫn Đỗ Uy Lợi tới.
Lãnh Ngạo nhìn vẻ ngoài người này, làn da không phải màu đen bình thường, ngũ quan tương đối tinh xảo. Trong ấn tượng của anh, một người quanh năm khai thác ngoài trời hẳn phải có bộ dạng cao lớn thô kệch mới phải, nhưng anh ta lại giống như một sĩ quan khỏe mạnh hơn.
“Đỗ Uy Lợi, lần này vất vả cho anh rồi, nếu nơi này có thể khai thác ra kim cương thành công, tôi ngoại trừ tăng cho anh số tiền thuê đáng kể, còn có thể giao việc khác cho anh làm.” Lãnh Ngạo khó được nói một câu dài như vậy với người xa lạ.
Tháo chiếc mũ màu xanh xuống, Đỗ Uy Lợi nhìn chăm chú nhân vật hắc đạo nổi tiếng trước mắt, gương mặt khiêm tốn, vừa nhìn đã biết là một người từng trải.
Anh từ nhỏ đã theo cha đi khai thác kim cương, đã từng gặp ông chủ là nhân vật lớn có máu mặt nhưng không có ai có bối cảnh hắc đạo, anh vẫn tưởng rằng ông vua hắc đạo là một tên thô tục, không ngờ lại anh tuấn như thế.
“Thiếu chủ là người lợi hại, muốn được anh chia cũng không thể dễ dàng được.”
Lời này vừa nói ra Lãnh Hổ đã toát mồ hôi lạnh, nghe nói Đỗ Uy Lợi này là một người kiêu ngạo tự cao, bây giờ gặp quả nhiên không phải giả.
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Ngạo quét về phía Đỗ Uy Lợi, bốn mắt nhìn nhau nhưng lại không có lửa giận như dự liệu.
“Trong đám người tôi thuê, anh là người đầu tiên dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi.”
“Đó là vì tôi có tư cách dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.” Đỗ Uy Lợi gần như là tiếp lời anh ngay lập tức, có thể thấy được tư duy người này tương đối nhanh nhẹn.
Lãnh Ngạo không kìm được vỗ tay, “Vậy anh nói tôi nghe xem anh có tư cách gì?”
“Tôi có công nghệ kỹ thuật tinh xảo và kinh nghiệm phong phú để khoan mỏ, người của tôi đều là công nhân có tay nghề khai thác quặng siêu việt, tôi có thể khiến thiếu chủ trở thành người giàu nhất thế giới chỉ trong một đêm.” Lúc Đỗ Uy Lợi mở lời, gương mặt không có biểu tình gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không nháy một cái.
“Rất tốt!” Lãnh Ngạo đi một vòng quanh anh ta, “Có thể là người có khí phách như thế, tôi tin anh cũng là một người trung thực.” Anh đứng lại, vươn tay, “Hợp tác vui vẻ.”
Đỗ Uy Lợi cũng vươn tay, vẻ mặt có chút hứng thú, đến khi hai lòng bàn tay chạm nhau anh mới hơi mỉm cười.
__
Thước Tiểu Khả đã ở bệnh viện được bốn ngày, mấy ngày nay ngoại trừ bác sĩ Lăng đến kiểm tra phòng thì không hề thấy những người khác. Có bài học mấy ngày trước, cô cũng không dám nói gì nhiều với anh, đề tài chủ yếu liên quan đến vết thương ở chân.
Lúc này Lăng Thiên đã tháo lớp băng trên chân cô ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo cổ chân cô hỏi: “Còn đau không?”
Cô lắc đầu.
“Rất tốt, tiếp theo em có thể xuống đất vận động, nhưng thời gian không thể quá dài, chỉ mười phút là được.” Lăng Thiên ném băng gạc đi, nhún vai.
Thước Tiểu Khả được hộ lý Tiểu Trịnh đỡ đứng lên từ xe lăn, lúc bắt đầu chạm đất cô còn có chút băn khoăn, cau mày hỏi: “Bác sĩ Lăng, em thật sự có thể đi được sao?”
Lăng Thiên cười nhẹ, gật đầu.
Nụ cười của anh rực rỡ như ánh nắng đầu xuân khiến Thước Tiểu Khả ngẩn ra trong giây lát.
“Bước đầu tiên chạm đất, cuộc sống hoàn toàn mới của em sẽ bắt đầu.” Lăng Thiên vô ý thức giả dụ khiến tâm tình của cô dâng lên.
Cuộc sống hoàn toàn mới!
Đúng vậy, cô đã mười sáu tuổi, vài năm nữa cũng sẽ trưởng thành, không thể nào ở mãi trong lồng giam của Lãnh Ngạo được, cô muốn tự do, cô muốn trải qua cuộc sống như người bình thường!
Ôm ý nghĩ như vậy, cô rốt cuộc dũng cảm đặt chân xuống đất.
Mới đầu có hơi đau, sau đó Lăng Thiên khích lệ cô: “Cứ can đảm bước một bước đầu tiên đi, em sẽ phát hiện con đường phía trước rất rộng mở.”
Thước Tiểu Khả nghe anh khích lệ, gật đầu một cái, sau đó kiên định bước đi.
Mặc dù có chút đau nhưng cô vẫn nhịn được.
Hộ lý Tiểu Trịnh sợ cô ngã xuống, giữ chặt cô không dám buông tay.
Tiểu Khả quay đầu căm tức nhìn dì ta, “Buông tay ra, để tôi tự đi!”
Tiểu Trịnh nhìn Lăng Thiên một cái, có chút khó xử.
Lăng Thiên vẫn treo nụ cười thiên sứ trên môi như cũ, “Tiểu Trịnh dì buông tay đi, cô ấy sẽ đi được mà.”
Nghe lời bác sĩ nói, Tiểu Trịnh lúc này mới buông tay, nhưng dì vẫn không thấy yên tâm, dì sợ nếu như Thước tiểu thư có sơ xuất gì thì dù dì có kiếm thêm được nhiều tiền nữa cũng không có mạng để dùng.
Thước Tiểu Khả được giải thoát, tựa như lấy được tự do mà buông lỏng toàn thân. Cô nhịn đau, bước đi từng bước, mặc dù lúc bắt đầu có chút khó khăn nhưng nhìn Lăng Thiên mặc một bộ y phục trắng phía trước, cô cảm thấy con đường lớn tự do như ở ngay trước mắt.
“Rất tốt, đi thêm mấy bước nữa tới chỗ anh đi.” Lăng Thiên không ngờ bề ngoài Thước Tiểu Khả yếu ớt nhưng nội tâm lại mạnh mẽ như thế, những bệnh nhân giống như vậy được anh chữa trước kia, lần đầu tiên bỏ băng bước xuống đất cũng không có ai dũng cảm giống như cô.
Nhìn cô từng bước khó khăn đi về phía mình, dung nhan xinh đẹp kia bây giờ nhiều hơn mấy phần kiên định, mấy phần ương ngạnh. Tiểu cô nương mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng nhất định là người có chuyện cũ, nếu không cũng sẽ không có nội tâm mạnh mẽ như thế.
Thước Tiểu Khả chịu đau đi tới trước mặt Lăng Thiên, một khắc đó cô tựa như con chim nhỏ lấy được tự do bay vào lòng anh.
Lăng Thiên biết cô không chịu nổi nên đưa tay đỡ lấy cô.
“Em rất dũng cảm, chỉ cần mỗi ngày đi mười phút như vậy thì rất nhanh em sẽ có thể đi lại được như người bình thường.” Đỡ cô dậy, ánh mắt anh sáng rực rỡ.
“Cám ơn bác sĩ Lăng, em nhất định sẽ cố gắng.”
Tiểu Trịnh bên cạnh nhìn hai người đứng sát nhau như vậy, sắc mặt xanh lét, ho khan nói: “Thước tiểu thư, tôi đỡ cô đi.”
Lăng Thiên lúc này mới buông cô ra, nhìn Tiểu Trịnh đỡ cô ngồi vào xe lăn.
Anh chỉnh lại áo khoác trắng, “Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh trở lại.”
Lúc anh xoay người, Thước Tiểu Khả hỏi: “Bác sĩ Lăng, tôi muốn gặp Đản Đản, anh có thể dẫn nó đến đây chơi với tôi một lúc được không?”
Vừa nói thế, dưới lầu đã truyền đến giọng trẻ con non nớt: “Chị ơi, chị ơi, chị đang ở trên lầu sao?”
Là giọng nói của Đản Đản, Thước Tiểu Khả chuyển xe lăn tới bên cửa sổ thì thấy một đứa bé đang ôm bóng cao su đứng đó, dưới ánh mắt trời, mái tóc ngắn hơi xoăn, mặc áo thun màu trắng, quần cụt, so với mấy ngày trước càng có nhiều sức sống hơn.
“Đản Đản, chị ở đây.” Cô vẫy vẫy tay với thằng bé.
Lăng Thiên cười nói: “Xem ra anh phải xuống đó mang tiểu tử kia lên rồi.”
“Vậy còn thất thần ở đó làm gì, còn không mau đi đi, bác sĩ Lăng!”
Không tới hai phút Đản Đản đã được Lăng Thiên dẫn lên lầu, lúc giao thằng nhóc cho Thước Tiểu Khả, anh nói: “Đản Đản, em ở đây chơi với chị, anh sẽ nói với mẹ em một tiếng.”
“Cám ơn anh Lăng!” Lúc này Đản Đản đã được Tiểu Khả ôm vào trong ngực, lời nói cũng rất lễ phép.
Hộ lý Tiểu Trịnh thấy là một đứa bé năm sáu tuổi thì cũng không suy nghĩ nhiều, Thước tiểu thư thích chơi cùng nó thì cứ để cô chơi đi, chỉ cần không phải bác sĩ Lăng đó là được.
|
Chương 14 Sau lần đó, thời gian Thước Tiểu Khả nằm viện cũng không còn nhàm chán nữa, ban ngày Lăng Thiên sẽ đến trông chừng cô xuống đất vận động mười phút, sau đó lại có Đản Đản đến chơi với cô.
Cờ vua, cờ tướng, cờ quân đội, chỉ mới mấy ngày Đản Đản đã dạy cô rất nhiều loại cờ, nếu đổi lại trên đảo thì đây là chuyện không thể nào.
Bởi vì ở cạnh Lãnh Ngạo, những thứ học được đều là lễ nghi thục nữ, những thứ cờ bé trai thích này cô vẫn chưa từng thấy qua.
Trong phòng bệnh sáng ngời truyền đến thanh âm cười vui của đứa trẻ.
Trên giường bệnh màu trắng, một cô gái và một bé trai ngồi xếp bằng cách một cái bàn nhỏ, trên bàn bày các quân cờ tướng màu đỏ và màu xanh, hai người đang hăng hái đánh cờ.
“Ăn pháo của chị!”
“Ăn xe của em!”
“Cẩn thận con tượng của em!”
“Coi chừng con tướng của chị!”
…
Cứ thế em một lời, chị một câu, xem ra ván cờ tương đối hấp dẫn.
Ngón tay trắng nõn cầm lên một quân cờ màu đỏ, đặt xuống quân tướng của đối phương, ha ha cười nói: “Em ăn tướng quân của chị!”
“Chị lại thua rồi, không chơi nữa.” Thước Tiểu Khả rất là nhụt chí, mình thế mà lại thua một đứa bé chưa tới sáu tuổi.
“Em thắng, thật tốt quá, em có thể hôn chị nữa rồi.” Đản Đản nhảy đến trước mặt Tiểu Khả, ôm lấy cô.
Hai người có một giao ước sẵn trước khi đánh cờ, nếu ai thắng thì có thể hôn người thua một cái. Kết quả Đản Đản thắng liên tiếp mấy ván, cũng đã hôn cô mấy lần, lần này cũng không ngoại lệ.
Ôm thân thể mềm mại của Đản Đản, Thước Tiểu Khả nhắm mắt lại nghịch ngợm nói: “Cam lòng thua cuộc, em hôn đi.”
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu lên chạm vào gương mặt cô, một thanh âm thật to vang lên, sau đó mới không nỡ rời đi.
“Chị, mặt chị thật là thơm.” Đản Đản vẫn chưa thỏa mãn nói: “Như một cái bánh ngọt thơm ngào ngạt.
Tiểu Khả cưng chiều xoa mặt của thằng bé nói: “Mặt chị hôm nay cũng đã bị em hôn đến nát rồi, sau này còn ai dám cưới nữa chứ.”
Cô chỉ nói đùa, nhưng nghe vào tai đứa trẻ lại thành nghiêm túc.
“Không sao, để chú Lăng cưới chị!”
“Tại sao lại là chú ấy?” Thước Tiểu Khả vừa nghe cái tên này, trong đầu hiện lên nụ cười ấm áp của anh.
“Bởi vì chú Lăng không có bạn gái, mà chú đó cũng thích chị nữa.”
“Sao em biết chú Lăng thích chị?” Tiểu Khả ôm bé, vuốt vuốt cái mũi nhỏ của bé.
“Lúc chú Lăng nhìn chị ánh mắt sẽ sáng lên.” Đản Đản chớp mắt to, “Mẹ em từng nói, con trai nếu thích con gái thì ánh mắt của hắn ta sẽ sáng lên.”
“Em tiểu tử thúi này, sao chuyện gì cũng đều hiểu vậy hả.” Tiểu Khả vỗ vỗ đầu bé, tiểu tử này đã mang đến rất nhiều niềm vui cho cô trong thời gian nằm viện.
“Mẹ nói chú Lăng là người tốt, nếu ai làm vợ chú ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
Thanh âm chưa dứt, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tiểu Đản Đản lại đang nói xấu gì chú đấy hả?”
Hộ lý Tiểu Trịnh mở cửa, thấy Lăng Thiên một thân y phục trắng đứng bên ngoài.
Mấy ngày nay, anh ngoại trừ đến kiểm tra phòng lúc sáng sớm, buổi chiều cũng tới một lần, nguyên nhân rất đơn giản, anh muốn nhìn Tiểu Khả nhiều hơn một chút.
“Chú Lăng, chú cưới chị làm vợ được không?” Đản Đản đứng lên lớn tiếng nói.
Vừa rồi lúc thằng bé nói những lời này đã làm hộ lý Tiểu Trịnh cảm thấy sợ hãi, nhưng không nghĩ đến nó lại lớn tiếng hỏi lên như vậy, đoán chừng vệ sĩ ngoài cửa cũng nghe được rồi.
Dì biết quan hệ giữa Thước Tiểu Khả và Lãnh tiên sinh là vị hôn phu hôn thê, hơn nữa tình cảm của Lãnh tiên sinh cũng không giống như bình thường, nếu như những lời này bị Lãnh tiên sinh nghe thấy, đứa bé này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Lăng Thiên đi tới, ánh mắt vẫn dừng trên người Thước Tiểu Khả.
“Bác sĩ Lăng, Đản Đản còn nhỏ, đừng nghe nó nói bậy.” Tiểu Khả mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi nhưng cũng đã trải qua việc nam nữ hoan ái, cô biết chuyện này không thể tùy tiện nói giỡn được.
“Em không có nói bậy.” Đản Đản nhảy xuống giường chạy đến bên người Lăng Thiên, kéo tay anh nói: “Chú Lăng, chị đẹp như vậy, rất xứng đôi với chú.”
Lăng Thiên cười thầm, đứa nhỏ này cũng trưởng thành sớm quá đi, Tiểu Khả đã có vị hôn phu, mình dù có thích cô đi nữa cũng không có cơ hội.
Anh sờ sờ đầu của bé nói: “Quấy rầy chị lâu như vậy rồi, nhanh về nhà đi thôi.”
“Chú Lăng.” Đản Đản không chịu buông tha, “Chú còn chưa nói có cưới chị hay không mà.”
Bây giờ cũng không có cách nào, Lăng Thiên nói: “Chuyện này không phải là chú quyết định được, cháu phải hỏi chị trước.”
Đản Đản lại chạy đến bên giường kéo tay Thước Tiểu Khả hỏi: “Chị, chị có đồng ý làm bạn gái chú Lăng hay không?”
Tiểu Khả hỏi: “Không phải là vợ sao? Sao lại biến thành bạn gái rồi?”
“Trước tiên làm bạn gái rồi mới thành vợ được.”
“Tiểu Khả cười cười, “Nhanh về nhà đi.”
“Không, chị vẫn chưa đồng ý mà.” Đản Đản là một đứa trẻ bướng bỉnh, chưa nghe cô đồng ý thì chưa chịu thôi.
Tiểu Khả suy nghĩ một chút nói: “Chị mới mười sáu tuổi, vẫn chưa thể có bạn trai được, nhưng chị và chú Lăng là bạn tốt.” Với một bé trai năm sáu tuổi, cô đương nhiên không thể nói mình đã có vị hôn phu. Nói xong cô quay đầu nhìn Lăng Thiên một cái, mỉm cười nhợt nhạt.
“Đản Đản, mau trở về đi, nghe lời.” Lăng Thiên thúc giục bé.
Nghe câu trả lời của Tiểu Khả, Đản Đản mất hứng cúi đầu, cũng không dám lại bướng bỉnh nữa, không thể làm gì khác hơn là nản lòng rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn thằng bé rời đi, Tiểu Khả từ từ đứng dậy ngồi lên xe lăn, sau đó đến bên cửa sổ, vừa lúc thấy bóng lưng nho nhỏ của Đản Đản, cô bất đắc dĩ cười nói: “Đản Đản thật đáng yêu.”
“Một đứa trẻ bướng bỉnh lại trưởng thành sớm.” Câu nói của Lăng Thiên như có thâm ý khác.
Hộ lý Tiểu Trịnh thấy đứa bé đã đi rồi, cũng không muốn hai người ở cùng nhau quá lâu nên chen vào nói: “Bác sĩ Lăng, mấy ngày nay anh cũng chịu khó tới đây thật nhỉ.”
Lời nói châm biếm khiến Thước Tiểu Khả tức giận trợn mắt nhìn dì ta một cái, dì ta le lưỡi, cúi đầu.
Lăng Thiên không thèm quan tâm, “Tiểu Khả, anh đưa em ra vườn hoa lớn cho khuây khỏa.”
Vườn hoa lớn trong lời Lăng Thiên là hoa viên trước bệnh viện, không phải là vườn hoa nhỏ dưới lầu.
Thước Tiểu Khả dĩ nhiên là cầu còn không được, nhưng nghĩ tới cảnh cáo của Lãnh Ngạo lúc rời đi, không thể không cự tuyệt, “Cám ơn, Tiểu Trịnh lúc rảnh có thể mang em tới đó giải buồn là được rồi.”
Lăng Thiên nghe ra cô cố ý từ chối mình, cũng không miễn cưỡng: “Hai ngày nay thuốc của em cũng sắp hết rồi, anh đi lấy thêm.” Lăng Thiên luôn cố gắng tìm đề tài.
“Cám ơn.” Ngoài hai chữ này, Thước Tiểu Khả thật không biết nói thêm gì nữa.
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, chút nữa anh sẽ mang thuốc tới.”
Tiểu Trịnh càng nghe càng thấy có gì không đúng, “Chuyện đưa thuốc này là việc của y tá, bác sĩ Lăng không cần tốn công đi tới đây một chuyến nữa đâu.”
“Tôi là bác sĩ của Thước tiểu thư, đây là trách nhiệm của tôi.” Đừng nhìn anh lúc bình thường ôn hòa với mọi người, lúc cần thiết anh cũng sẽ không nể mặt ai, đặc biệt là đối với hộ lý khó ưa này.
Thước Tiểu Khả lần đầu tiên thấy anh nổi giận, tính tình cũng rất thẳng thắn.
Cô không lên tiếng, lúc chuyển xe lăn quay người lại thì thấy bóng dáng màu trắng đã biến mất ngoài khe cửa rồi.
“Tiểu thư, thời gian nói chuyện video quy định của tiên sinh đã gần đến rồi.” Tiểu Trịnh cố ý nhắc nhở cô.
Thước Tiểu Khả lúc này mới nhớ lại, từ sau lần đầu tiên nói chuyện video với Lãnh Ngạo thì anh quy định năm giờ chiều mỗi ngày
là thời gian đối thoại. Cô nhìn đồng hồ trên tường, bốn giờ năm mươi phút, quả thật thời gian trôi rất nhanh.
“Dì đi lấy máy tính đến đây.” Nói xong cô lại bò lên giường, trên giường vẫn còn bàn cờ tướng, cô liền dọn dẹp lại.
Trong chốc lát giường đã gọn gàng sạch sẽ, thay vào đó là một cái laptop.
Màn hình bên kia là Lãnh Ngạo, dường như đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, chẳng qua lần này anh không dùng máy tính mà dùng điện thoại di động.
Sau lưng anh là biển, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào.
“Khả nhi, thấy không? Sau lưng tôi là biển, cũng là nơi em muốn tới nhất.” Đây là câu nói đầu tiên của Lãnh Ngạo hôm nay.
Thước Tiểu Khả thầm nghĩ, mình nói mình muốn tới biển nhất khi nào, có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.
Lãnh Ngạo thấy cô không nhớ ra, nghiêng đầu nói: “Lúc em ba tuổi, lần đầu tiên thấy biển trong sách đã làm ầm lên muốn tới biển chơi, em quên rồi sao?”
Ông trời ơi, chuyện hồi ba tuổi cô làm sao nhớ được chứ? Nhưng quái nhân kia lại cứ một mực nhớ rõ như vậy.
“Chuyện lâu như vậy em đã quên rồi.” Cô nhỏ giọng nói đồng thời nhìn xuống bàn phím, có thể cô đã từng muốn tới biển, nhưng lúc này cô lại muốn tự do hơn, lấy được tự do cô muốn đi đâu cũng đều có thể, chỉ cần không phải sống trên hòn đảo kia.
Ngẩng đầu lên lần nữa lại thấy màn ảnh đung đưa, Lãnh Ngạo đang di chuyển.
Mấy giây sau, sau lưng anh không còn là biển nữa mà là một ngọn núi, xung quanh có nhiều người qua lại.
“Thấy ngọn núi sau lưng tôi không?” Trong lời nói của Lãnh Ngạo mang theo vài phần tự hào.
“Thấy, không phải chỉ là một ngọn núi bình thường sao?” Thước Tiểu Khả không thèm để ý chút nào.
“Đừng xem thường ngọn núi này, nó có thể có kim cương quý giá đấy.”
Kim cương?
Nghe vậy Thước Tiểu Khả mới nhớ nguyên nhân anh không ở bệnh viện cùng mình, cô thật muốn cảm tạ ngọn núi sau lưng anh này, nó giúp anh xa cô một tháng.
“Chờ đến khi khai thác kim cương xong, tôi nhất định sẽ tự mình chế tạo một chiếc nhẫn đỏ cho em.” Ngữ khí của anh vô cùng chắc chắn, dường như đã nắm chắc việc khai thác này rồi.
“Vậy cũng phải rất lâu đi.” Cô thuận miệng nói, sắc mặt Lãnh Ngạo lại đột ngột thay đổi, “Em không tin năng lực của tôi?”
“Không phải không phải, em chỉ cảm thấy việc khai thác kim cương không đơn giản như vậy!” Tự biết mình nói sai, cô vội vàng giải thích, Lãnh Ngạo luôn rất nhạy cảm, đặc biệt là đối với cô, chỉ cần cô nói sai một chữ cũng sẽ làm anh tức giận.
“Em không tin cũng không sao, chờ một tháng sau em xuất viện tôi sẽ đưa em tới đây đi nghỉ, thuận tiện thăm vương quốc kim cương của tôi.” Lãnh Ngạo vừa nói xong đã nghe tiếng nổ ầm ầm.
Ngọn núi sau lưng anh bốc khói dầy đặc.
“Công nhân mỏ đang cho nổ núi đấy, không phải sợ.” Lãnh Ngạo vẫn bình tĩnh không hoảng hốt, đừng nói là nổ núi, cho dù sau lưng có người ám toán anh, anh vẫn có thể bình tĩnh xử lý như thường.
Thước Tiểu Khả không hề sợ vụ nổ này, mà là cảm thấy sợ với kỳ nghỉ tới vương quốc kim cương của anh một tháng sau.
Thật vất vả mới được sống cuộc sống bình thường trong một tháng, cô bây giờ không muốn trở lại bên cạnh anh nữa.
Không muốn thì không muốn, cô vẫn hiểu đời này cô không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Lúc màn hình tối trở lại, cô nằm trên giường thở hổn hển nhìn trần nhà hồi lâu, cảm thấy trước mắt mờ dần.
|