Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)
|
|
Chương 10: Chương 10: - Chúc mừng sinh nhật em trai! – Chị Phương hớn hở chạy đến ôm Tuấn. – Thế nào, thấy chị trang trí đẹp không?
- Đẹp! Em cảm ơn chị nhiều lắm.
- Ơn huệ cái gì chứ? Chẳng lẽ chị không tặng mày nổi một món quà? Với cả có Vy nó đến giúp chị nữa mà.
- Cậu cũng đến sớm thế hả Vy?
- Hì hì, có gì đâu, mình cũng là nhân viên của quán mà. Chúc mừng sinh nhật, mình… - Vy đang định nói gì đó thì cô bạn đi theo Tuấn đến bên cạnh họ.
- Cậu đứng đây làm gì đấy? – Cô bạn ghé vào tai Tuấn hỏi nhỏ. – Đây là ai vậy?
- Giới thiệu với cậu, đây là Vy, bạn ấy là nhân viên của quán cũng học chung với mình từ năm cấp ba. Còn đây là Bảo Anh, bạn cùng lớp hiện tại của mình.
- Rất vui được làm quen với cậu. – Bảo Anh chìa tay ra trước mặt Vy còn kèm thêm một nụ cười ngọt ngào. Bảo Anh thuộc tuýp thục nữ hiếm có, mỗi cử chỉ, hành động của cậu ấy đều toát lên vẻ nữ tính thật duyên dáng.
- Mình cũng vậy.
- Cậu làm ở đây lâu chưa? Chắc hay gặp Tuấn lắm nhỉ? Mình thấy cậu ấy bảo thường xuyên đến đây phụ giúp chị gái mà!
- Mình mới làm ở đây được một tháng thôi, cũng gặp cậu ấy có hai ba lần.
- Sao, cậu ấy có làm được việc không? Bình thường cậu ấy hậu đậu lắm, mấy lần đi chơi với lớp toàn thấy cậu ấy đánh rơi đồ đạc thôi.
- Cũng không hẳn, ha ha.
Vy cố gắng nở nụ cười méo mó. Qua cách nói chuyện của Bảo Anh, cô có thể nhận ra được bọn họ rất thân thiết với nhau. Một đám bạn đại học khác đến, kéo Bảo Anh và Tuấn sang trò chuyện cùng họ. Bọn họ đứng bên cạnh nhau trông thật hài hòa, không thể không thừa nhận Bảo Anh rất hợp với Dũng. Vy cúi mặt xuống, trái tim vừa mọc thêm một cái gai, thật khó chịu, thật chua xót. Mới đây thôi, cô giống như một đứa trẻ trộm được viên kẹo ngọt, hằng đêm đều lôi ra ngắm nghía và cười trộm. Cô không dám khoe với ai bởi cô rất sợ bị viên kẹo đó bị tan ra hay có ai đó sẽ cướp nó đi mất. Có lẽ điều cô sợ đã trở thành hiện thực, cũng có thể vốn dĩ ngay từ đầu, viên kẹo đã không phải là của cô. Thứ không thuộc về mình, có dùng dây buộc lại cũng không phải là của mình.
Những người bạn chung thời cấp ba của họ là đám bạn đến sau cùng. Không ngờ Hà Nội lại bé đến thế, trong đám bạn đại học của Tuấn có mấy người quen biết với đám Hân, Chi, Dũng nên không tránh khỏi tiết mục nhận “họ hàng”. Buổi tiệc nho nhỏ càng thêm ồn ã, náo nhiệt. Đám con trai hò nhau xếp mấy cái bàn trong quán thành một hàng để mọi người ngồi gần nhau dễ trò chuyện hơn. Bảo Anh mang chiếc bánh sinh nhật đưa cho chị Phương để bày ra đĩa. Chiếc bánh xinh đẹp với những bông hoa cầu kì không hề thua kém những chiếc bánh được bày bán ở ngoài cửa hàng. Bảo Anh thật là khéo tay, chẳng bù cho Vy, cô nấu được một bữa ăn nên hồn thì đã là cả một thành công lớn. Càng so sánh càng cảm thấy khập khiễng, tâm trạng Vy tụt xuống đáy cốc. Cô thì lấy được cái gì mà so với người ta cơ chứ? Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ đến mức chẳng ai buồn bận tâm.
- Cậu ngắm cái gì mà say mê thế hả? – Việt kéo Vy ngồi xuống cạnh mình. – Ngồi xuống đi, đứng mãi không mỏi chân hả?
Vy gật gật đầu, không để tâm đến lời Việt nói, chỉ ngồi xuống theo phản xạ. Đôi mắt cô cụp xuống, hai tay miết miết vào nhau. Cậu nhận ra tâm trạng của cô không được tốt và hình như cậu có thể đoán được lý do. Việt cầm lấy cốc nước trước mặt uống cạn một hơi, cố ý dời tầm mắt đi chỗ khác, cậu nhắm mắt làm ngơ. Con người đôi khi luôn muốn tự lừa mình, dối người, Việt cũng vậy, Vy cũng vậy, đơn thuần chỉ vì muốn tự xây cho mình bốn bức tường chạy trốn khỏi sự thật.
Đèn điện vụt tắt trả lại không gian tối tăm của trời chiều hoàng hôn. Hai cây nến số mười chín thắp được thắp lên trong màn đêm lại càng lung linh huyền ảo. Trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người, chiếc bánh ở trên tay Bảo Anh chầm chậm tiến lại gần chủ nhân của bữa tiệc.
- Cậu hãy ước ba điều đi. Hai điều ước đầu thì nói to cho mọi người cùng nghe, điều còn lại thì giữ trong lòng như thế mới linh nghiệm.
- Điều đầu tiên, mình mong cho tất cả những người mà mình yêu quý được hạnh phúc và vui vẻ. Điều thứ hai, mình mong có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, tìm được công việc ổn định. – Tuấn nhắm mắt, chắp tay nói ra điều ước. – Điều thứ ba…
Tuấn im lặng, nói thầm điều ước trong lòng. Cậu thổi tắt hai ngọn nến, chính thức đánh dấu mình đã thêm một tuổi mới. Mỗi ngọn nến đều mang theo một sức mạnh huyền bí nào đó, khi thổi tắt thì điều ước sẽ biến thành sự thật, đó chính là ý nghĩa của việc thổi nến trong ngày sinh nhật.
- Tuấn, đây là quà của mình, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Dũng là người đầu tiên tặng quà cho Tuấn. Tiếp theo đó, mọi người đều lần lượt mang quà của mình ra. Những chiếc hộp đủ màu sắc, hình dáng đặt ở trước mặt cậu. Vy ôm chặt chiếc túi đựng món quà của cô. Có rất rất nhiều điều cô muốn nói, muốn bày tỏ nhưng có lẽ vào thời điểm này, một lời chúc đơn giản là đủ rồi.
- Đây là quà của mình tặng cậu. – Bảo Anh đứng lên, cắt đứt ý định của Vy.- Chúc cậu sang tuổi mới gặp nhiều may mắn.
- Cậu đã tặng mình cả cái bánh to rồi còn chuẩn bị cái này nữa làm gì?
- Còn nữa, mình chưa nói hết. – Bảo Anh ngừng lại một chút, hít một hơi như để cố lấy thêm cam đảm. - Nhân tiện có mọi người ở đây, will you be my boyfriend?
- Ồ!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái dũng cảm đang đứng đó. Đây được xem như là một lời tỏ tình, đúng không? Má Bảo Anh đỏ lên vì xấu hổ. Đúng, cô thích cậu ấy, rất thích, rất thích. Những kỉ niệm hai người trải qua, từng cử chỉ, hành động đầy sự quan tâm của Tuấn, cô không tin cậu không có một chút tình cảm nào đối với cô. Cô cho rằng trong tình cảm không phân biệt giới tính, ai nói ra trước đều không sao cả. Bất chấp sự xấu hổ trong lòng, Bảo Anh vẫn kiên định chờ đợi câu trả lời của Tuấn. Theo như điều tra, phụ nữ tỏ tình trước chín mươi tám phần trăm đều thành công, đây sẽ không là một ngoại lệ.
- Đồng ý đi! Đồng ý đi! – Bạn bè vỗ tay đồng thanh.
Tuấn đưa tay nắm lấy tay Bảo Anh mà không nói một lời nào. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, mười ngón tay đan lại vừa khít. Cái nắm tay này nhuộm đỏ thêm hai gò má cô gái đang yêu, cái nắm tay này là bắt đầu của một cái gì đó rất đẹp, là một lời đồng ý cho sự khởi đầu mới.
“Choang!”
Tiếng cốc thủy tinh rơi xuống đất xen vào hình ảnh ngọt ngào đang tràn ngập không gian. Vy lúng túng cúi đầu nhìn mảnh vỡ tung tóe ở dưới chân mình. Cả cơ thể như run bắn lên như vừa mắc một lỗi rất lớn.
- Xin lỗi, mình trượt tay đánh rơi cốc. Cậu có làm sao không hả Vy?
Cô lắc đầu không nói gì, gương mặt trắng bệnh, hai mắt ửng đỏ như sắp khóc. Cậu nắm lấy đôi bàn tay run rẩy, ngăn hành động tiếp theo của cô. Vy ngây người nhìn Việt cúi xuống cẩn thận dẹp mảnh vỡ dưới chân. Rõ ràng cô là người đánh rơi chiếc cốc mà cậu lại biểu hiện như người đó mới là cậu. Việt làm thế để làm gì? Cô không biết, cô không biết nữa.
Cánh cửa có ánh sáng duy nhất đã đóng sập lại từ cái khoảnh khắc Tuấn nắm lấy tay Bảo Anh, cô cảm giác như mình đã mất hết hi vọng, tất cả đã chấm dứt, thật sự chấm dứt rồi. Đầu óc cô quay cuồng, trong cơn hoảng loạn, cô không biết mình nên làm cái gì, chỉ biết mình phải chạy, chạy khỏi nơi này, chạy thật xa, thật xa. Cô không chịu nổi ánh mắt của mọi người, cô không biết giải thích thế nào cả. Cô muốn chạy trốn, sau khi bình tĩnh cô nhất định sẽ tìm được lý do phù hợp.
- A, mình chợt nhớ còn có chuyện. Mình… mình phải đi trước.
- Để mình đưa cậu đi!
Vy không để ý đến sắc mặt của tất cả mọi người, cũng không để tâm đến Việt, một mình xông ra cửa. Bước chân cô loạng choạng như sắp ngã, mắt không nhìn, tai không nghe, đầu không nghĩ. Đi được vài bước, cô bị một người ở đằng sau kéo lại. Cả cơ thể lạnh cóng được kéo vào một cái ôm đầy ấm áp. Việt ôm Vy thật chặt, hơi ấm cơ thể lan tỏa bao trọn lấy con người trong lòng, cảm thấy cô đã bình tĩnh trở lại, cậu mới buông cô ra.
- Cậu đứng đây đi, mình đi lấy xe.
Cô gật đầu không đáp, cô sợ mình mở miệng ra thì ngay lập tức nước mắt cố nén từ nãy đến giờ sẽ trào ra. Việt đi vài bước rồi không yên tâm quay trở lại, cởi áo khoác choàng lên người cô. Cậu thở dài, chạy thật nhanh đi lấy xe. Tay Vy nắm chặt lấy vạt áo cậu, thân hình càng trở nên liêu xiêu trong cơn gió lạnh.
Việt lấy xe rất nhanh, cậu không chở cô về nhà mà đưa cô đến một nơi vắng vẻ. Vy ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. Thấy cậu muốn xuống xe, cô vội ôm chặt lấy cậu, không muốn cho cậu quay lại mà nhìn thấy tình trạng thảm hại của mình. Nước mắt của cô thấm ướt một mảng áo đằng sau lưng Việt. Giá mà khóc có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, giá mà nỗi buồn đau có thể trôi theo giọt nước mắt, giá mà…
- Cậu thích Tuấn!
Việt đột nhiên lên tiếng. Đây Là một câu khẳng định. Câu khẳng định này chứng tỏ cậu đã biết rõ, cậu đã biết hết rồi. Tiếng khóc nghẹn lại trong cổ Vy, họng cô tắc nghẹn không thể lên tiếng. Việt nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang siết chặt lấy thắt lưng mình. Bấu trời tối đen, trên trời không có trăng, chỉ có một vì sao lẻ loi, cô đơn. Lòng cô đau, cậu hiểu bởi vì cậu cũng vậy. Tình cảm này giống như một trò chơi đuổi bắt mãi chẳng có kết quả, cô đuổi theo Tuấn còn cậu đang mải miết chạy theo cô. Người ở đằng trước vĩnh viễn không biết người ở đằng sau đang cực khổ đuổi theo như thế nào, mãi mãi không thể nào biết được.
Vy bỗng nhiên xuống xe, muốn đi đâu đó. Việt đuổi theo chặn cô, tóm lấy đầu vai muốn cô đối mặt với mình. Bị cô bám chặt lấy tay, cậu đành kéo cô lại mà ôm chặt. Vy vùi đầu vào cánh tay cậu, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Biết trước sẽ có ngày này nhưng không ngờ nó lại đau đến thế. Cô đã đè nèn tính cảm này ở dưới đáy hòm mà khóa chặt lại để quên đi nó nhưng nó vẫn ở đó, vẫn khiến cô thật đau.
- Cậu biết không, hôm nay chỉ có một vì sao trên bầu trời thôi. Ở giờ này, phút này, nơi này, chúng ta chỉ có thể thấy duy nhất một vì sao. Nó rất đẹp, rất lung linh nhưng chỉ có thể ngắm từ xa mà thôi. Giống như Tuấn đối với cậu và cũng giống cậu đối với mình vậy. Nhưng cậu biết không, ở một lúc khác, nơi khác cậu sẽ thấy rất rất nhiều vì sao cũng đẹp như thế, vì sao kia cũng chỉ là một trong số đó.
Đầu óc Vy lúc này không đủ tỉnh táo để phân tích những gì Việt nói. Cậu thở dài, dùng cả hai tay ôm cô. Tiếng hít thở nhộn nhạo bên cổ Vy như mang theo cả hơi ấm đi vào tận bên trong, xoa nhè nhẹ lên vết thương.
- Mình cũng thích một cô gái, cô ấy lại đem tình cảm dành cho người khác. Mình hiểu cảm giác đó! Nhưng cậu hãy nhớ rằng, còn có người đang chờ cậu, yêu cậu, thương cậu. Cậu khóc vì Tuấn, chỉ hôm nay thôi, được không?
Việt thì thầm bên tai cô. Mình rất tham lam Vy ạ, mình mong nụ cười và cả nước mắt của cậu sau này đều là của mình. Hôm nay cậu khóc vì người con trai khác mình sẽ cho qua nhưng lần sau không được như thế nữa. Mình không dám hứa sẽ không làm cậu khóc nhưng mình sẽ làm cậu cười thật nhiều. Chúng ta chỉ có thể là mình và cậu thôi, như vậy có được không?
- Cậu lấy tay áo mình mà lau đi này.
Việt giơ cánh tay ra đưa cho Vy, thấy cô dụi dụi đầu vào đó thì mỉm cười. Cô từ từ xoay người lại nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên. Được cậu ôm vào lòng, cô giống như một chú chim ẩn nấp sau đôi cánh của chim mẹ, che chở cô khỏi mọi đau khổ. Cậu nâng gương mặt cô lên, khẽ hôn lên đôi mắt đã sưng lên vì khóc. Nụ hôn dần di chuyển lên má và bất ngờ khẽ chạm vào đôi môi đang run rẩy của Vy. Bốn cánh môi chạm vào nhau rồi nhanh chóng tách ra. Cô khiếp sợ nhìn người con trai trước mặt mình qua làn nước mắt.
- Cậu…
- Suỵt! Đừng nói gì cả! Để mình đưa cậu về nhà!
Cậu đặt tay lên môi, ngăn những điều cô sắp nói. Cậu biết mình đã rất lỗ mãng hoặc cũng có thể coi cậu là một kẻ cơ hội. Hãy để cái hôn này tiếp thêm động lực để cậu kiên trì trong trò chơi đuổi bắt này. Việt cũng là con người, cậu cũng đã mệt, nhiều lúc đã muốn bỏ cuộc. Cô thích Tuấn là một hiện thực tàn khốc không thể nào thay đổi. Trận đấu đầu tiên cậu đã thua, liệu sau này còn có hi vọng? Hay vốn dĩ từ ban đầu đã định sẵn cậu không thể nào là người chiến thắng?
.
.
.
Vy trở về nhà, giấu đôi mắt sưng đỏ sau tấm khăng choàng của Việt. Bố mẹ cô đều ngồi ngoài phòng khách, cô chào một tiếng và chạy trốn trên phòng. Vừa nằm xuống giường, cô vùi mặt vài trong chăn. Một lúc sau, tấm đệm trên giường lún xuống, mẹ Vy không biết đã lên phòng từ bao giờ.
- Con khóc hả Vy? Sao thế?
- Con… con…
- Có phải là thất tình rồi không? – Con gái bà mang nặng đẻ đau, chỉ cần nó nhíu mày một cái là bà biết nó nghĩ gì rồi.
- Dạ…
- Không sao, ai cũng sẽ trải qua một lần như vậy! – Mẹ Vy vuốt tóc cô. – Ngủ một giấc, ngày mai dậy con sẽ thấy cả một thế giới tươi đẹp trước mắt. Người đó chỉ là một người đi qua đường, cho con ăn một loại hoa quả chua chua thôi.
Nghe lời mẹ, cô nằm xuống đắp chăn rồi chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đêm đó, cô đã mơ một giấc mơ, mình biến thành một con thỏ nhỏ nhảy tung tăng trong rừng. Vì mải chơi, cô bị tuột xuống một vách núi rất cao. Khi đang vật lộn để trèo lên, cô được một con thỏ nắm lấy tay. Con thỏ đó kéo cô rất mạnh, cô mất đà, nằm đè lên nó. Bỗng nhiên, con thỏ đó biến thành Việt. Vy giật mình tỉnh dậy, cô sờ lên môi của mình trong vô thức. Ở đó như còn vương lại mùi vị của nụ hôn ban nãy. Nụ hôn đầu của cô đã bị cướp đi như vậy đấy.
Hết chương 10.
|
Chương 11: Chương 11: Tỉnh dậy trên giường vào buổi sáng, Vy cảm giác như mình đã sống lại, cả cơ thể đau nhức như vừa trải qua một cơn ốm nặng. Mẹ cô nói đúng, sau một giấc ngủ dài, cô sẽ thay đổi cái nhìn về mọi chuyện. Buổi sáng mang theo một sự khởi đầu mới cho mọi thứ và buổi sáng cũng chính là thời điểm người ta hay hối hận về những gì mình đã làm. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì người có mắt đều nhận ra hành động thất thố của cô, chẳng phải Việt là minh chứng rõ ràng nhất đó sao? Đó không còn là một câu hỏi nữa là trở thành một câu khẳng định, thật rõ ràng, thật hiển nhiên. Cô đã từng dõi theo Tuấn rất lâu, cô đã từng trân trọng từng giây từng phút một mỗi khi ở bên cậu ấy, đã từng nói rất nhiều, rất nhiều thứ, duy chỉ có ba chữ đó vẫn chôn chặt tận đáy lòng. Bởi vì, một khi đã nói ra sẽ giống như tên tội phạm đứng trước máy phát hiện nói dối, bị người ta nhìn thấu, bị đào hết mọi bí mật trong lòng. Có lẽ trong bộ phim này cô thực sự là một nữ phụ tội nghiệp, một nữ phụ đến không thể phụ hơn được nữa.
- Bà khóc thật đấy à? – Hà và Ngọc nhìn thấy đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Vy thì rất kinh ngạc.
- Ừ! Tự nhiên lúc ấy nước mắt cứ chảy mãi không ngừng được!
- Thế mà còn bảo là không thích nhiều đến thế, tôi là tôi thấy có khi bà còn thích nó nhiều hơn bọn tôi đã nghĩ. Chậc chậc, tâm hồn thiếu nữ mỏng manh của bà bị nó câu mất từ lâu rồi.
- Kì thực tôi không biết đó có phải là tình yêu không nữa. Tôi từng đọc được trên mạng có thứ gọi là chấp niệm, nó quả thực có phần giống tôi. Tôi thích cậu ấy mặc dù biết là sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau. Mặc dù có rất nhiều lúc sợ hãi nhưng lại không thể buông tay. Tôi thích Tuấn đã gần hai năm rồi, trong đó một năm không hề gặp nhau, tôi vẫn thích cậu ấy qua những dòng status trên facebook hay chỉ ngắm nhìn cậu ấy qua những bức ảnh. Đôi khi tôi không hiểu mình cố chấp như thế là vì cái gì nữa!
- Bà đã từng nghe câu “Tình đẹp là tình còn dang dở” chưa? Khi bà không có được cái gì đó, bà sẽ luôn nghĩ tới nó. Giai đoạn tình đơn phương có thể là đẹp nhất nhưng cũng trở thành tồi tệ nhất khi bà cố biến nó thành song phương. Tình cảm luôn là điều nghịch lý như vậy đấy!
- Ngọc à, tôi không ngờ có một ngày bà cũng ăn nói được sâu sắc như vậy đấy! – Hà cầm lấy tay Ngọc, ánh mắt đầy vẻ sùng bái. – Không hổ là người đã yêu.
Vy gục đầu xuống bàn chán nản. Có lẽ Ngọc nói đúng, chấp niệm của cô quá nặng nề, đoạn tình cảm này thật sự nên chấm dứt tại đây rồi. Hà từng nói cô là một đứa con gái đơn giản, rất dễ bị cảm động bởi những cử chỉ nhỏ nhặt của người khác và cũng rất cố chấp nữa. Một khi đã thích ai thì dù người khác có nói cái gì, cô vẫn khăng khăng một mực. Sự kiện kia đã tạo cơ hội cho cô nhìn lại tình cảm của mình, dường như nó đã đi chệch hướng, không giống như cô tưởng tượng.
- Lần này thì bà hết hi vọng rồi chứ? Tôi nói từ đầu rồi, hai đứa không có duyên đâu. Tôi thấy cái bạn tên là Việt kia kìa mới chính là người lý tưởng của bà. Đừng có mà bảo hai đứa không có chuyện gì, mùi gian tình bay nồng nặc rồi kìa!
- Aizzz, thôi đừng nhắc nữa, bà có biết là ai đưa tôi về hôm đó không?
- Đừng có nói là…
- Đúng rồi đấy. – Vy thở dài. – Thế bà còn nghĩ là bọn tôi hợp nhau nữa không? Tôi bảo thật, giả dụ nhé, chỉ là giả dụ thôi, cậu ấy có chút tình cảm gì với tôi, thấy bộ dạng của tôi hôm qua thì còn được bao nhiêu phần tình cảm? Dù có coi là bạn thì dù bây giờ gặp lại nhau cũng cảm thấy ngượng ngùng nữa. Thật sự tôi không biết dùng bộ mặt gì đối diện với cậu ấy đây. Vả lại…
Nói đến đây, cô dừng lại. Đầu óc mơ mơ màng màng của cô bây giờ mới nhớ đến một chi tiết quan trọng. Tối hôm ấy, Việt đã hôn cô. Tuy chỉ là môi chạm môi nhưng thật sự là một nụ hôn. Điều này nói lên cái gì? Nụ hôn thì có thể là cái gì chứ? An ủi bạn bè sao? Có thật là an ủi người khác thì có thể tùy tiện hôn người ta không?
- Có một chuyện tôi muốn hỏi. – Giọng cô đầy phân vân. – Nếu một đứa con trai tự nhiên đi hôn một đứa con gái khác thì điều này chứng tỏ cái gì?
- Hôn? Thế bà nghĩ thế nào? Không phải yêu nhau thì là cái gì?
- Vy! – Hà kéo dài giọng. – Có vấn đề rồi nha! Ai hôn bà hả?
- Không, tôi… chỉ hỏi cho biết thôi.
- Biết cái đầu bà, bà nghĩ cái gì chẳng lẽ bọn tôi còn không rõ!
- Tôi… chuyện này… để nói sau có được không?
Cả hai đứa bạn gật đầu nhưng vẻ mặt của chúng nó nói rõ chỉ là cho cô ghi nợ, lần sau phải trả lại. Sau cái hôn nhẹ đó cậu ấy có nói, nói thật nhiều, hình như không chỉ là những lời an ủi cô, hình như còn có một chuyện gì đó quan trọng mà cô đã bỏ lỡ. Bỗng nhiên có nhiều thứ trở nên thật rõ ràng. Thời gian qua, cô cứ thản nhiên đón nhận lòng tốt của Việt mà không suy nghĩ, cũng có thể bởi lẽ tầm mắt cô đã bị hình bóng người khác lấp đầy đến nỗi che lấp cả những thứ xung quanh. Việt thật sự… có tình cảm với cô? Không phải là cô tự mình đa tình, đúng không? Vy tự cảnh tỉnh bản thân, dù có hay không thì câu trả lời đều là một gánh nặng. Trước khi có thể suy nghĩ thông suốt, Vy muốn có một khoảng lặng để có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
.
.
.
Nhịp sống gấp gáp khiến con người gác lại những ưu tư cá nhân sang một bên mà bộn bề với sinh hoạt hằng ngày. Một tuần trôi qua nhanh chóng, cuộc sống của Vy trở lại quỹ đạo vốn có của nó, tẻ nhạt đến hoảng hốt. Bữa tiệc sinh nhật của Tuấn cứ như bị trôi vào lãng quên, sau một trận sóng lớn, bờ cát lại yên tĩnh lạ thường. Không một ai trong đám bạn cấp ba nhắc lại bất cứ chuyện gì và cô cũng không đủ cam đảm để nói chuyện với họ. Nguyên một tuần, cô tựa như cách biệt mình với bạn bè và cũng nguyên một tuần, cô chưa hề gặp lại Việt. Sự yên lặng đó nhiều lúc làm cô giật mình, đôi khi cảm thấy cuộc sống đã thiếu mất đi cái gì đó. Thói quen là một thứ thật đáng sợ, dày vò con người từng giây, từng phút và Việt đã trở thành một thói quen của cô. Người ta xuất hiện trong cuộc sống của cô, khuấy động hồ nước tĩnh lặng rồi bỏ đi mất dạng. Mặt hồ trở về vẻ phẳng lặng của nó nhưng lòng sông đã bị vẩn đục, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể lắng đọng lại.
- Ê, con kia đi đâu vậy? Đó đâu phải là lớp của bà đâu?
Hà kịp kéo áo Vy trước khi cô bước vào cánh cửa mở ra trước mặt. Vy ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn phát hiện những gương mặt xa lạ đang ném cái nhìn kì lạ về phía cô. Hà thở dài, lôi ngược cô trở lại sân trường, tâm trí đã treo cành cây thì có ngồi học cũng chẳng được chữ nào. Vy để mặc cho Hà kéo đi, dù sao hôm nay cô cũng muốn trốn một buổi.
- Bà nói đi, bà làm sao thế hả?
- Tôi không sao.
- Dù có thất tình thì cũng không đến mức nặng thế đi? – Hà giật lại cái điện thoại trong tay Vy. – Có cái gì mà cắm cúi thế hả? Đến một cái tin nhắn cũng chẳng có mà suốt ngày cứ cắm cúi. Rốt cuộc là ai mà bà chờ kinh thế?
Trước ánh mắt đầy nghi ngờ của Hà, Vy cũng lười chống chế. Trong hai đứa bạn, Hà là người hiểu cô hơn cả, có nhiều lúc cô chưa kịp phân tích sự việc thì nó đã nói ra trọng điểm của vấn đề rồi. Đúng là cô đang rất phiền, phiền vô cùng. Có người nào đó đã biến mất nhiều ngày, đến cả trên facebook cũng không có tin, dường như là biến mất đến bọt cũng không thấy. Khoảng lặng thế này thì cũng quá lâu rồi đi? Đã có chuyện gì xảy ra sao?
Chiếc điện thoại yên lặng cả ngày đột nhiên rung lên báo có tin nhắn. Vy nhanh chóng chộp lấy rồi lại thất vọng tắt màn hình, là tin nhắn quảng cáo của tổng đài thôi. Chút cử chỉ nhỏ đó không qua nổi mắt Hà, cô bạn lườm Vy đầy vẻ khinh thường.
- Đang chờ cậu ta hả?
- Bà bảo đi, có khi nào cậu ấy thật sự không muốn gặp tôi nữa không?
- Cái đầu của bà nhỏ thế mà khéo tưởng tượng thật đấy! Cậu ta đã biết thừa bà thích người khác, nếu cậu ta thật sự chân thành với bà sẽ không ngại đâu. Mà trọng điểm ở đây không phải là chuyện đó mà chính là bà!
- Tôi?
- Đúng rồi! – Hà gật đầu, tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy. – Bây giờ bà muốn đối mặt với cậu ta bằng tư cách gì? Hôm đó cậu ta đã hôn bà, đã tỏ rõ thái độ thế rồi mà bà coi như không có chuyện gì thì không được!
- Ừ, cũng đúng. Hả? Hôn… cái gì chứ?
- Thôi đừng chối nữa, bà cứ nói thật đi. Tôi không phải là con Ngọc, sẽ không cười bà đâu. Tối hôm đó cậu ta còn nói cái gì nữa không?
- Không… à mà hình như có!
- Tóm lại là có hay không?
- Tôi cũng không nhớ nữa, lúc đó còn có tâm trí nào để tâm đến cái đó hả?
- Tối nay, bà úp mặt vào tường mà suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào! Nếu cậu ta không tìm đến bà thì bà có thể chủ động tìm mà. Lúc trước thì muốn tránh mặt giờ thì lại muốn gặp, bà đúng là con người đầy mâu thuẫn.
Vy lăn qua lăn lại trên giường suy nghĩ về điều Hà đã nói. Đầu cô đúng là rối như tơ vò, luẩn quẩn mãi ở trong ngõ cụt. Sau khi lăn đến vòng thứ n, Vy chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, cô chưa xin nghỉ việc ở chỗ chị Phương. Không phải là cô hèn nhát chỉ vì chuyện cỏn con đó mà từ bỏ công việc, người ta có nói mắt không thấy tâm không phiền, người ta bạn gái cũng đã có rồi, cô còn không dứt khoát cắt đứt thì đúng là một con ngốc.
Điện thoại kết nối, bên đầu dây kia vọng lại tiếng tút tút kéo dài. Một lúc sau, chị Phương mới nhấc máy.
- Alo?
- Chị Phương, em là Vy đây.
- A, có chuyện gì hả em?
- Em… muốn xin nghỉ việc.
- Nghỉ việc? Sao đột ngột vậy?
- Thời gian này sức khỏe em hơi kém, học hành cũng mệt mỏi, em sợ không đảm nhận nổi công việc. Em rất xin lỗi chị.
- Được rồi, nếu đó là quyết định của em thì chị cũng không nói gì được. Nhưng mà nếu em muốn quay lại bất kì lúc nào chị cũng rất hoan nghênh. Hôm nào qua chỗ chị lấy tiền công còn lại nhé!
- Em cảm ơn chị.
Chị Phương đồng ý một cách dễ dàng thế có chút kì lạ. Vy đã chuẩn bị tinh thần đợi bị chị vặn hỏi và thêm mấy lời từ chối khéo léo thế mà chẳng cần dùng đến. Không đơn giản chỉ có chuyện đó, chị còn không kể lại hay nói thêm câu nào về sự kiện kia. Cô có một cảm giác dường như đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết. Đang đi qua đi lại trong phòng, mẹ cô gõ cửa:
- Vy ơi! Xuống hiệu thuốc mua cho mẹ lọ oxy già!
- Dạ vâng ạ!
.
.
.
Thành phố lúc lên đèn mang theo vẻ lung linh, khác hẳn vẻ ồn ã ban ngày. Dưới ánh đèn đường, Vy chậm rãi bước đi, cái bóng của cô in xuống vỉa hè tựa như một người bạn đang đồng hành cùng với cô. Ngày còn bé, cô thường hay đuổi theo cái bóng của chính mình, có những lúc không đuổi theo kịp mà tức tối mãi không thôi. Chẳng biết vì sao hôm nay cô như trở lại con người trẻ thơ, nhảy lò cò theo bóng đen trên mặt đất. Khi đến trước cổng nhà, Vy chợt nhớ đến có lần Việt cũng từng đứng chờ cô ở đây. Chờ đợi một người là cảm giác thế nào nhỉ? Có giống như lúc cô chờ bố đến đón về không? Cô nhận ra hình như những lần bọn họ gặp nhau đều là cậu chủ động, cô chưa một lần là người đi đến.
Khi đứng trước căn nhà ba tầng ở trong ngõ, Vy thật không biết bản thân mình làm sao nữa. Rõ ràng người muốn tránh mặt là cô, bây giờ người chạy đến trước nhà người ta cũng là cô. Vy đúng là một chỉnh hợp của một con người đầy mâu thuẫn. Mấy cánh cửa sổ trong căn nhà đều không có ánh đèn, ngồi nhà chìm trong bóng tối, cách biệt với cảnh vật xung quanh. Cô đi đi lại lại trước cửa nhà, do dự muốn bấm chuông. Một bác gái đi dạo buổi tối ngang qua thấy cô gái trẻ như muốn tìm người thì tốt bụng hỏi thăm:
- Cháu đến tìm nhà cô Diệp hả?
- Dạ vâng, nhưng hình như không có ai ở nhà cả thì phải?
- Chắc là cô Diệp ở bệnh viện chưa về rồi. Sáng mai cháu hãy quay lại.
- Bệnh viện? Nhà cô ấy có ai bị ốm ạ?
- Nghe nói là thằng bé Việt bị đau ruột thừa. Tối hôm trước thấy xe cấp cứu đến trong ngõ ầm ĩ cả lên. Khổ thân thằng bé, hi vọng là nó ổn rồi.
- Đau ruột thừa? – Giọng Vy hơi run run. – Bác có biết là bạn ấy nằm ở bệnh viện nào không ạ? Cháu… cháu là bạn của Việt.
- Nghe nói là bệnh viện X, bác không rõ lắm, có lẽ ngày mai cháu quay lại là gặp cô Diệp mà hỏi.
- Cháu cảm ơn bác ạ.
|
Chương 12: Chương 12: Bệnh viện X…
- Thôi, tôi không đi nữa có được không?
- Đã đến tận đây rồi mà còn đòi về, đi mau. Ngọc, nó không đi thì kéo lên.
Trong dòng người tấp nập qua lại ở tuyến bệnh viện trung ương nổi bật ba cô gái trẻ lôi lôi kéo kéo nhau trên tay còn cầm theo một túi cam và sữa đúng chuẩn đi thăm bệnh. Sau một hồi giằng co, một cô gái bị hai người còn lại kéo về phía khu hậu phẫu thuật. Số đếm trên bảng chờ thang máy nhích từng chút một, Vy lén lút trốn ra phía sau hai đứa bạn định chuồn êm ra cổng. Ngọc nhanh mắt giữ chặt lấy tay cô.
- Bà làm sao thế hả? Mất bao nhiêu công sức mới hỏi thăm được đến đây! – Ngọc quát lên.
- Tôi… tôi muốn về mà.
- Bà định làm rùa rụt đầu đến bao giờ nữa hả?
- Tôi cũng muốn rụt lại lắm mà không có cái mai thôi. – Vy lầm bầm. – Nhỡ cậu ấy không muốn gặp tôi thì sao? Nhắn đến chục cái tin có trả lời lần nào đâu.
- Thế mới cần giáp mặt nói chuyện. Hôm nay nhất định có chuyện gì thì phải nói thẳng với nhau rồi về dẹp ngay cái kiểu mơ mơ màng màng ấy đi nhé.
Bị hai đứa bạn đẩy đến trước cửa phòng bệnh, Vy do dự giơ tay lên nhưng lại không dám gõ. Cô quay lại nhìn Hà và Ngọc cầu cứu. Ngọc theo trường phái hành động, ngay lập tức cầm lấy tay cô gõ thật mạnh vào cửa. Chưa kịp để cô nhăn nhó, bên trong vọng ra tiếng dép loẹt xoẹt của người nào đó đi lại. Hà nhét bọc quà thăm bệnh vào tay cô rồi nó cùng Ngọc chạy biến, để lại một câu “Good luck!” rất đáng giận. Bất ngờ, người mở cửa là một ông già đầu tóc bạc trắng.
- Ơ…
- Cháu đến tìm ai?
- Phòng này có ai tên là Việt không ạ? – Vy liếc nhìn vào bên trong, đây là phòng bệnh đôi. – Hình như cháu đi nhầm phòng.
- Việt hả? Có đấy, nhưng nó vừa với đi làm kiểm tra rồi, cháu vào trong ngồi chờ đi.
Ông lão tránh ra một bên để cô vào. Vy chưa bao giờ nằm viện cũng chưa từng đi thăm người khác, bệnh viện đối với cô vô cùng lạ lẫm. Trên ti vi thường hay chiếu mấy cảnh bệnh nhân nằm chồng chéo nên cô cứ nghĩ bệnh viện vô cùng đáng sợ, không ngờ phòng bệnh lại thoáng mát thế này. Vy đặt túi quà lên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, đôi mắt đảo quanh ngắm phòng. Ông lão nằm đối diện hạ tờ báo xuống, vô tình nhìn thấy mấy thứ cô đặt trên tủ.
- Cậu ấy mới mổ, vết thương chưa lành mà cháu lại mang cam đến?
- Dạ? Cam thì sao ạ? – Vy mờ mịt hỏi lại, cô không hề có kinh nghiệm trong những chuyện này, thường ngày nếu cô có bị ốm thì bố mẹ cũng chăm sóc ăn uống của cô.
- Vết mổ chưa lành mà ăn cam thì sẽ bị chảy nước vàng.
Nghe ông lão nói, mặt Vy nhăn lại thành cái bánh bao. Ăn cam sẽ chảy nước vàng? Cô mới nghe lần đầu đó, nhưng nhỡ mang đến rồi, làm sao bây giờ? Nghĩ ngợi một lúc, cô bèn lôi hộp sữa trong túi quà ra để trên bàn còn đống cam thì giấu dưới ghế đợi lát nữa mang về nhà. Mọi hành động của cô đều lọt vào mắt ông lão nằm đối diện, ông khẽ lắc đầu và lại tiếp tục chăm chú vào tờ báo. Không khí trong phòng lại chìm vào yên lặng, tiếng gió đập đập vào cửa sổ vang lên thanh thúy. Chờ mãi không thấy Việt về, cô buồn chán đi đi lại lại trong phòng. Ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi tấm bảng theo dõi tình trạng cá nhân treo ở đầu giường Việt. Nét chữ lộn xộn trên đó viết tên cậu, có lẽ đúng là của cậu rồi. Mấy từ ngữ chuyên môn cô không hiểu nhưng vẫn có thể hiểu được vết thương của cậu đang tiến triển rất tốt. Vy vui vẻ đặt nó về chỗ cũ và ngồi lại trên ghế. Ngồi thêm một lúc nữa, dường như là do đêm qua đi ngủ muộn vì đấu tranh tinh thần cho chuyến thăm bệnh hay là vì trong phòng ấm áp nên cơn buồn ngủ đang tấn công Vy một cách ngọt ngào. Cô gục đầu xuống giường, thiu thiu ngủ lúc nào không hay.
.
.
.
- Vết thương của em tiến triển rất tốt nhưng vẫn phải chú ý. Nếu không có gì thay đổi thì cuối tuần em có thể xuất viện được rồi!
- Cảm ơn bác sĩ ạ!
Bình thường đều là bác sĩ đến tận phòng bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân, do hôm trước mẹ cậu muốn làm kiểm tra tổng quát nên Việt mới phải đi đến tận phòng trực. Nằm trong phòng cả một tuần khiến cơ thể như nổi meo, cậu cố ý đi chầm chậm, bác sĩ có nói đi dạo nhẹ nhàng cũng không ảnh hưởng đến vết mổ. Buổi tối hôm Việt đau ruột thừa phải nhập viện, chiếc điện thoại trong túi áo khoác sau đó cũng không cánh mà bay. Chưa có thời gian đi làm lại, theo đó một chút tin tức gì ở bên ngoài cậu cũng không hay. Việt cảm giác như mình sắp trở thành người tối cổ thật rồi. Không biết có ai gọi điện hay nhắn tin chuyện gì không? Không biết… Vy làm sao rồi? Cô ấy có biết cậu đang nằm viện không hay là vẫn buồn vì Tuấn? Cậu không dám hi vọng nhiều, chỉ mong cô dành một chút quan tâm đến cậu, một chút thôi cũng là đủ lắm rồi.
Việt đưa tay đẩy cửa phòng đi vào, đúng lúc gặp ông lão ở chung phòng đang muốn đi ra. Khi cậu định lên tiếng nói cái gì đó, ông đặt một ngón tay lên miệng.
- Suỵt! Nói khẽ thôi, bạn cháu đang ngủ!
- Bạn cháu? – Cậu nghi ngờ nhìn vào trong phòng, đập vào mắt là tấm lưng của một cô gái mà cậu đang tâm tâm niệm niệm.
- Con bé ngủ say như thế chắc là mệt lắm. Thôi ông ra ngoài đi dạo một lúc, cháu vào đi.
Không để ý đến lời ông lão nói, Việt đang bị sự vui sướng nhấn chìm đến choáng váng. Cậu dụi dụi mặt mấy lần, xác định mình không có nhìn nhầm mới dám lại gần cô. Là Vy! Là cô ấy thật rồi! Nhưng sao cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ là vì nghe tin cậu nằm viện nên đặc biệt đến thăm? Sự xuất hiện của cô không còn nghi ngờ gì là một món quà lớn đối với cậu. Việt nghĩ rằng ông trời hình như thương cậu mới trải qua một cuộc phẫu thuật nên mang cô đến đây. Sự xuất hiện của cô giống như một cơn gió cuốn đi tất cả những ưu tư đang vướng mắc ở trong lòng và chứng tỏ đối với cô, cậu vẫn có một chỗ đứng nhất định, ít nhất trên cương vị của một người bạn. Cậu cứ nghĩ với tính cách của cô sẽ tránh mặt cậu bằng mọi cách, thật không ngờ!
Nhẹ nhàng ngồi lên trên giường, bỗng nhiên Việt va phải một cái túi gây nên tiếng sột soạt. Một tiếng động nhỏ đó làm người đang ngủ say lầm bầm không rõ tiếng, đầu dụi sâu hơn vào tấm đệm trên giường. Cậu nhận ra chiếc túi ở dưới ghế Vy đang ngồi đựng toàn cam, chắc là mua cho cậu đây mà. Đôi môi cậu cong thành một nụ cười, cậu rất muốn cười thật lớn nhưng sợ đánh thức cô. Gương mặt của Vy không phải là xinh xắn, miễn cưỡng chỉ được xem là thanh tú, lúc ngủ trông đặc biệt ngốc nghếch. Mà không, thực ra bình thường cô cũng đã rất ngốc nghếch rồi. Việt ghé sát mặt mình lại gần hơn, tay nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa trước mặt cô. Đôi mắt Vy khẽ động đậy, có lẽ cô đã muốn thức giấc.
- Công chúa ngủ trong rừng dậy rồi hả?
- Ơ… - Vy dụi mắt, phát hiện cảnh vật xung quanh rất lạ lẫm.
- Cậu đến thăm bệnh mà lại lăn ra ngủ mà xem được sao? – Việt bông đùa. – Trên mắt còn dính ghèn kìa.
Theo phản xạ cộng thêm đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, Vy cúi mặt xuống sờ tay lên mắt, phát hiện không có gì mới biết là mình bị lừa. Cô tức giận ngẩng đầu lên muốn mắng cậu, không ngờ chạm phải một cái nhìn khiến mặt cô đỏ lên. Cậu ấy… nhìn cô như vậy là sao? Việt bỗng chìa tay ra trước mặt cô.
- Cái gì?
Cậu không nói gì, vẫn tiếp tục chìa tay ra.
- Cậu muốn tiền hả? Mình không có tiền đâu.
- Quà đâu?
- À à.
Vy lấy hộp sữa đặt ở trên bàn đặt vào tay cậu.
- Còn nữa mà!
- Hết rồi, có hộp sữa đấy thôi.
- Thế túi cam dưới chân cậu là sao đây?
- Cái đó… lát nữa mình xách về sau, nhân tiện đi chợ luôn ấy mà.
- Có thật không đó? Sao mình không biết là cậu biết đi chợ nhỉ?
Bị cậu bóc mẽ, Vy xấu hổ vô cùng. Bố mẹ cô thường bảo cô giống con gà công nghiệp, chẳng biết làm việc nhà, làm cái gì cũng hỏng bét.
- Cậu đến đây mà mua mỗi một hộp sữa là được hả? Cái chỗ cam đó cũng phải đưa cho mình!
- Cậu… thật là quá đáng. Mình đã mất thời gian đến thăm cậu rồi còn đòi hỏi cái gì nữa. Khó khăn lắm mới biết được cậu nằm ở đây, nhắn tin thì không thèm trả lời, cậu là làm sao vậy? – Vy thẹn quá hóa giận, cô gắt lên.
- Tin nhắn? Điện thoại mình mất rồi, chưa kịp làm lại, cậu có nhắn cho mình hả?
- Hừ!
- Mình xin lỗi, lần sau cậu nhắn nhất định mình sẽ tìm mọi cách trả lời.
- Cậu ăn cam thì vết thương sẽ chảy nước vàng. – Cô nhỏ giọng giải thích.
Việt không đáp lại, bỗng nhiên không khí giữa hai người chùng xuống. Không khí này là sao đây? Vy đưa mắt nhìn sang hai bên, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Trước khi đến đây, Hà đã quán triệt tinh thần cho cô, hôm nay phải nói hết những gì cần nói, có lẽ đã đến lúc rồi.
- Cái đó… cậu…
- Sao?
- Hôm đó… bữa tiệc sinh nhật…
- Hôm đó thì sao?
Đã gợi ý đến thế rồi cậu còn không hiểu, Vy gấp đến mức sắp khóc. Rất muốn hỏi thẳng cậu nhưng để cô nói ra thành câu thì rất xấu hổ. Làm ơn đi mà, có gì khó hiểu đâu cơ chứ! Thấy hai tay cô xoắn xít lại với nhau, cậu dịu dàng gỡ chúng ra và nắm chặt lấy.
- Cậu đến đây, mình rất vui. – Việt ngừng lại. – Cậu muốn hỏi vì sao tối hôm đó mình hôn cậu? Chắc cậu cũng hiểu điều đó biểu thị cái gì rồi nhưng mình vẫn muốn nói thẳng. Đúng, mình thích cậu, rất thích, chắc cũng có thể nói là yêu rồi. Mình biết cậu nhất thời không thể chấp nhận nổi vì trong lòng cậu chỉ có Tuấn thôi. Mình không trách đâu! Tình cảm chẳng thể nào cưỡng ép được. Nhưng mình chỉ hi vọng cậu có thể chấp nhận mình như một người bạn, cho phép mình được quan tâm, được ở bên cậu thôi, được không?
Việt yên lặng chờ đợi câu trả lời của cậu. Cảm giác lúc này giống như tên tù nhân chờ đợi phán quyết của tòa án. Nếu được trắng án thì ngay lập tức sẽ được trả tự do còn ngược lại, họ sẽ bị phán tù chung thân. Câu trả lời của cô được sánh ngang với phán quyết của tòa án, liên quan đến số phận của một con người.
Bàn tay cô từ nãy giờ bị cậu nắm đang có xu hướng giãy dụa muốn buông ra, cậu vội siết chặt hơn. Thấy cậu kiên quyết, Vy cũng mặc kệ bởi vì cô đang rất rối. Bạn nghĩ một cô gái lần đầu tiên được tỏ tình thì sẽ có phản ứng như thế nào? Vui sướng sao? Không thể nào, chưa thể nói rằng cô thích Việt làm sao mà vui nổi. Câu trả lời đã quá rõ ràng, cô không còn đường để trốn tránh nữa. Trước kia có thể dùng rất nhiều giải thiết để che đậy, tất cả đã trở thành vô ích bởi sự thật chỉ có duy nhất. Từng câu từng chữ Việt nói ra như câu thần chú thôi miên cô. Vy nhất thời lâm vào tình trạng hóa đá. Tình cảm của cậu dành cho cô chân thành đến thế, cô rất sợ mình không gánh vác nổi. Cô là người hiểu ra hơn ai hết đơn phương thích một người đau khổ đến thế nào. Cô thật sự không muốn câu trả lời của mình làm tổn thương cậu, bởi vì để tâm nên trách nhiệm càng nặng nề hơn. Thấy Vy mãi không có phản ứng gì, Việt thở dài, buông tay cô ra, bộ dáng đầy vẻ thất vọng.
- Đồng ý khó đến thế sao? – Việt nói khẽ.
- Không… không phải mà. Mình… mình…
Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên. Mẹ Việt cầm theo một túi đồ đẩy cửa bước vào. Bà đứng lại, mắt chớp chớp hướng về phía hai người đang ngồi trong phòng.
- Mẹ đến rồi à?
- Cháu… chào bác.
- Cháu đến thăm Việt hả? – Bà đặt túi đồ xuống đất. – Cảm ơn cháu nhé!
- Cháu… có việc phải về trước đây ạ. Cháu chào bác.
Nói rồi, Vy chạy ra cửa, biến mất như làn khói. Mẹ Việt lấy làm lạ, bà có phải ôn thần đâu mà trốn nhanh thế? Việt nhận ra mẹ đang nhìn mình với ánh mắt đầy hiếu kì, cậu làm ngơ xem như không thấy.
- Túi cam này là của cô bé kia hả?
- Dạ!
- À… - Mẹ cậu kéo dài giọng. – Mang cả cam đến, chu đáo nhỉ?
|
Chương 13: Chương 13: - Bình thường ai đi thăm bệnh mà chẳng mang cam đến ạ?
- Con trai lớn ghê, bây giờ còn có cả người mang cam đến thăm cơ đấy!
- Mẹ này! Cậu ấy da mặt mỏng lắm, lần sau đừng có mà như thế nữa kẻo cậu ấy không chịu đến nữa đâu!
- Ơ cái thằng này, mẹ có làm cái gì đâu!
- Thôi con không nói với mẹ nữa!
Việt bước xuống giường, không nói gì nữa, bộ dáng tức giận với trò đùa dai của mẹ. Đúng lúc đó, ông lão nằm cùng phòng tản bộ cũng trở về, hai mẹ con trò chuyện với ông dăm ba câu, tạm gác lại đề tài về Vy. Mẹ Việt tuy đã lớn tuổi nhưng cả tính tình lẫn bề ngoài đều rất trẻ trung, nhiều lúc làm cho cậu có cảm giác mình đang ở cùng với một người bạn vậy. Bà âm thầm nhớ kĩ cô bé vừa mới đến, trực giác mách bảo bà, cô bé ấy rất đặc biệt với Việt.
Không biết là cậu biết quá rõ tính cách của Vy hay là vì ngẫu nhiên trùng hợp mà kể từ ngày hôm ấy đến tận khi cậu xuất viện, Vy vẫn không hề xuất hiện. Điện thoại mới mẹ đã giúp cậu mua rồi, gửi cho cô mấy tin nhắn vẫn không thấy được hồi âm, cậu chỉ biết cười khổ. Cái cô bé này, có cần phải ghi hận lâu như thế không? Lần trước cậu không trả lời tin nhắn thì lần này cô hồi đáp lại y hệt. Vy luôn là người có khả năng làm cho cậu tức giận mà không tìm được chỗ phát tác.
- Việt ơi, mới về đến nhà mà còn đi đâu thế? – Mẹ cậu từ bếp đi ra.
- Con ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ về thôi ạ.
Mẹ cậu đứng ở cổng nhà, nhìn theo cái dáng đi bộ chầm chậm của con trai. Gần đây bà cũng cảm nhận được những thay đổi trong tâm lý của Việt, bà cũng đoán được ít nhiều. Nếu có dịp, bà muốn mời cô bé đó đến nhà ăn cơm một lần cho biết.
Cánh cổng nhà Vy đóng cửa im lìm, nhưng Việt nghĩ hôm nay là chủ nhật, có lẽ cô ấy sẽ ở nhà. Cậu lôi điện thoại từ trong túi ra, gọi vào số điện thoại của cô. Lần thứ nhất, sau một tràng dài tiếng tút, cuộc gọi kết thúc mà không có người nhấc. Gọi đến lần thứ ba, đầu dây bên kia mới có người nghe máy. Giọng Vy dè dặt vang lên:
- Alo?
- Mình đây! Cậu có ở nhà không?
- …
- Mình đang ở dưới nhà cậu, cậu xuống đây đi, mình chờ đó!
Vy cầm điện thoại, chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Từ trên tầng nhìn xuống qua cánh cửa kính, cô thấy Việt đang đứng trước cổng nhà, hai tay đút túi quần. Cô cắn môi, thật sự rất không muốn xuống đó nhưng trời lạnh… cậu là bệnh nhân nữa, như thế thật không hay, phải không? Như cảm ứng được ánh mắt của Vy, Việt ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang thò mặt ra, mỉm cười vẫy vẫy. Bị bắt gặp, cô rụt đầu lại, ngồi bệt xuống sàn nhà để trốn. Hành động trẻ con của cô làm người đứng dưới bật cười, cậu muốn trốn còn phải đợi xem mình có đồng ý không nữa!
Một lúc sau, cánh cửa nhà mở ra, Vy xuất hiện, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Cô mở hé cánh cổng, giọng dè dặt hỏi:
- Cậu không khỏe sao còn đứng dưới này làm gì?
- Cậu cũng biết là mình không khỏe hả? Còn lề mề mới xuống đây! Ra đây đi!
Nghe thấy ý trách móc trong câu nói của Việt, cô cúi mặt xuống đất, di di bàn chân như thể ở dưới đó có cái gì rất thú vị. Mặc cho cậu vẫy như thế nào, hai tay cô bám lấy cái cổng, mân mê như thể rất chăm chú. Bộ dáng đà điểu của cô làm cậu thật hết cách, cậu chủ động tiến lại, mở toang cánh cổng mà cô đang nắm, kéo tay cô đến trước mặt mình. Cơ thể thì đã ở trước mặt cậu nhưng gương mặt vẫn cúi gằm xuống lảng tránh. Cái tính cách này của cô đôi khi làm người khác tức giận mà chẳng thể phát hỏa ra với cô.
- Cứ nghĩ nếu nói rõ với cậu thì cả hai có thể thoái mái hơn nhưng xem ra, ngược lại khiến cậu tránh mặt mình luôn rồi. – Việt thở dài.
- Mình…
- Mình đã nói từ đầu rồi mà, cậu không cần thiết phải thấy gánh nặng, tình cảm của mình sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng ta. Hãy cứ coi mình như một người bạn bình thường của cậu được không? Nếu không thành đôi thì chúng ta vẫn là bạn mà! Mình sẽ không vội vàng đâu, mình sẽ chờ đến lúc cậu sẵn sàng. Từ nay đến lúc ấy, đừng tránh mặt mình mà, được không?
Giọng điệu của Việt mang theo sự cầu xin tha thiết, Vy cũng không phải là sắt đá gì, vả lại cô rất dễ mềm lòng. Cậu ấy đã hạ mình như thế rồi, mày nhẫn tâm sao hả Vy? Do dự một lúc, cô gật đầu. Lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Để cho cô ngốc này chấp nhận nói dễ thì dễ nhưng khó thì cũng rất khó. Việt bỗng nhiên ôm lấy Vy, hai tay kéo gần lại khoảng cách của cả hai. Vì quá đột ngột, Vy không kịp phản ứng nhưng nhanh chóng giãy dụa muốn thoát ra.
- Cho mình ôm cậu một cái được không? Chỉ ba mươi giây thôi, ba mươi giây thôi!
Hơi thở của Việt phà vào cổ cô nhộn nhạo. Dù sao cũng không thể thắng được sức lực của cậu, cô đành thuận theo, ngoan ngoãn để cậu ôm. Việt mỉm cười, tận hưởng cảm giác dễ chịu dù ngắn ngủi nhưng lại rất đáng quý. Ba mươi giây nhanh chóng trôi qua, cái ôm của cậu vẫn không có dấu hiệu kết thúc, cô giãy dụa thêm lần nữa tỏ ý kháng nghị. Cậu ấy lại được voi đòi tiên đấy à? Bảo ba mươi giây mà sao lâu vậy? Đã mấy lần ba mươi giây trôi qua rồi? Trong lúc phản kháng, tay Vy vô tình chạm vào vết mổ trên bụng Việt. Bị đau, cậu đành buông cô ra.
- A!
- Ôi, ôi mình xin lỗi. Cậu có sao không? Bị đụng trúng rồi đúng không? Để mình xem!
- Không sao… có hơi đau một chút!
- Có phải chạm vào vết thương rồi không? Mình xin lỗi.
Vy nhận ra gương mặt của Việt có tái đi một chút, có lẽ đang cắn răng chịu đựng cơn đau. Cô biết là mình đụng vào không nhẹ, cả người cậu cứ lảo đảo không đứng vững.
- Mình xin lỗi. Để mình… để mình đưa cậu về nhà nhé.
- Mình không sao mà, cậu đừng lo. – Việt cố gắng mỉm cười. – Mình nói thật đấy!
Quay vào khóa cửa nhà, Vy đỡ lấy một tay Việt, cẩn thận dìu cậu trở về nhà. Cô biết với sức lực của mình không thể nào đỡ nổi cậu, chỉ là cậu đang gắng gượng mà thôi. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình vô dụng như lúc này, đã vô dụng lại còn rắc rối nữa. Ôm một cái thì chẳng mất đi tí thịt nào, sao cô cứ phải cố chấp đến vậy? Vết thương của cậu ấy có rách ra thì tất cả cũng tại mày thôi!
Hai bóng dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo cuối cùng cũng đến trước cửa nhà Việt. Mẹ cậu đang vứt rác ở ngoài cổng nhìn Việt đang tựa sát vào cô bé bên cạnh, sắc mặt hơi tệ, bà hỏi:
- Ơ sao lại thế này rồi?
- Không sao ạ! – Việt đáp trước. – Bạn ấy lo quá nên mới đỡ con về thôi. Chuyện bé xé ra to ấy mà!
- Cháu chào bác ạ! Cháu….
- Thôi, không sao mà tốt rồi, hai đứa vào nhà đi.
- Mẹ, để con lên trên thay quần áo đã nhé!
Cậu không dám nhờ mẹ kiểm tra vết thương trước mặt cô, sợ cô lại áy náy nên đành tìm cớ lẩn lên trên phòng, hi vọng không chảy máu.
- Cháu ngồi đi!
- Dạ, cháu cảm ơn bác.
Mẹ Việt mời Vy ngồi xuống. Cậu còn đi được chứng tỏ không có vấn đề gì lớn, bà nghĩ Việt muốn bà ở lại cùng cô bé này hơn là lên với cậu. Ngồi đối diện với mẹ Việt, Vy yên lặng cúi mặt không biết nói gì. Cô không giỏi nói chuyện, nhất là đối với người lớn, nhất là đối với ánh mắt như tia laze đang quét cả người mình từ trên xuống dưới. Ánh mắt đó như tạo ra một áp lực vô hình khiến cô thở cũng không dám.
- Cháu tên là gì?
- Dạ cháu tên là Tường Vy ạ!
- Ồ, tên đẹp đấy! Bác là mẹ Việt, cháu có thể gọi bác là bác Diệp. – Bà đầy cốc nước trước mặt cô. – Uống đi cháu.
- Cháu cảm ơn ạ.
- Cháu là bạn học cùng với Việt hả?
- Dạ, cháu học cùng lớp với bạn ấy năm cấp ba ạ.
- Cấp ba? Thế bây giờ cháu học trường gì?
- Cháu học ở Đại học Ngoại ngữ ạ.
Vy cầm cốc nước, xoay xoay liên tục. Mẹ Việt giống hệt mẹ cô, cả hai người đều mắc một bệnh chung đó là khi hỏi về ai thì hỏi tới tấp như thể đang điều tra hộ tịch cả nhà người ta. Cô biết mẹ cậu còn muốn hỏi rất nhiều nên ngoan ngoãn trả lời từng câu một. Sự rụt rè, bối rối của cô tất cả bà đều nhìn thấy. Nhát thì có thể sửa được, cứ trò chuyện thêm một lúc cô bé sẽ quen thôi.
- Nhà cháu ở gần đây à? Sao bác chưa gặp bao giờ nhỉ?
- Chắc là do cháu ít ra ngoài, với lại cuối tuần nhà cháu hay về quê thăm ông bà.
- Nói như vậy là hôm nay có mình cháu ở nhà thôi hả?
- Dạ…
- Vậy thì ở lại nhà bác ăn cơm đi, dù sao cũng đã đến trưa rồi, bác sắp nấu xong rồi.
- Cháu…
- Đừng ngại, cứ ở lại đi, dù sao có hai mẹ con ăn với nhau rất buồn. Cháu mà còn từ chối nữa thì là không nể mặt bác rồi.
Mẹ Việt nói xong câu đó thì xem như “trận đấu” đã có quyết định. Vy muốn tự cắn lưỡi mình, cái đồ dài lưỡi, tự nhiên nói những điều không nên nói! Mẹ cậu đứng dậy, đi vào bếp lịch kịch làm gì đó. Cô ngồi ở ngoài mà như đang ngồi trên đống lửa, để mẹ cậu một mình nấu ăn thì không phải phép. Rốt cuộc cô đứng dậy, theo chân bà vào trong bếp giúp đỡ.
- Bác ơi, để cháu giúp bác nấu ăn nhé! Đã ở lại ăn rồi mà không giúp gì, cháu rất ngại.
- Được rồi, vậy cháu rửa hộ bác mấy cái bát ở kia là được.
- Dạ vâng ạ.
- Ôi, chết rồi, hết bột nêm rồi, cháu ở nhà trông giúp bác nồi canh, bác chạy đi mua cái đã nhé.
Vy đứng trước chậu rửa bác, cẩn thận rửa từng cái một, cô không để tâm đến việc đang làm nên nước văng tung tóe. Những suy nghĩ trong đầu cô ngổn ngang như mối tơ vò, không biết đâu là nút thắt cần tháo gỡ. Cô cứ mơ mơ màng màng, đến giờ không tin nổi là mình đang thực sự đứng ở trong nhà cậu, sắp ăn chung một bàn với mẹ con cậu. Cảm giác khi phát hiện có người yêu thầm mình là thế này sao? Chẳng chân thực một chút nào cả, bảo cô làm gì mới tốt đây? Không để ý bàn tay đang dính đầy bọt xà phòng, Vy đưa tay lên mặt, véo mạnh một cái. Đau! Vậy là cô không mơ rồi!
Ở trên phòng, Việt vén áo lên, gỡ tấm gạc trên bụng ra để kiểm tra. May mắn, vết mổ không có vấn đề gì lớn, bên ngoài rỉ ra một chút tơ máu, xử lí sạch là xong. Cậu cẩn thận với lấy cái lọ để trên bàn, nhẹ nhàng sát trùng và băng lại như cũ. Sau khi thay một bộ quần áo khác, cậu nhanh chóng đi xuống, tránh để cô bị mẹ “hỏi cung”. Xuống phòng khách không thấy ai ngồi, cậu tò mò đi vào trong bếp. Đập vào mắt là cảnh Vy đang đứng bên tủ bếp, cầm dao định cắt dưa chuột. Hình như cô không hề để tâm chút nào, ngơ ngơ cầm con dao cắt xuống.
- Ấy, để mình làm cho!
Việt đặt tay lên con dao, ngăn cản đường cắt, đẩy cô đứng sang một bên.
- Để mình làm cho. Mình không muốn ăn dưa chuột dính máu đâu.
Vy mờ mịt nhìn người vừa giành lấy con dao trong tay mình. Cho đến khi cô nhìn thấy một vết cắt thủng trên găng tay nilong đang đeo mới giật mình tỉnh lại. Cũng may cậu xuống kịp thời, nếu không vét cắt kia đã để lại hậu quả “sâu sắc” trên ngón tay cô rồi. Mới nghĩ đến đã thấy sợ hãi! Tâm trí cô nhờ đó hạ cánh xuống mặt đất, mối tơ vò trong đầu bị sự hoảng sợ dẹp sang một bên.
- Cậu ở lại ăn cơm hả? Là mẹ mình bảo đúng không?
- Ừ, là bác bảo mình ở lại.
- Aizzz, xin lỗi nhé, lại làm phiền cậu rồi.
- Có gì đâu, mình cũng được lợi mà. À đúng rồi, vết thương có làm sao không?
- Không có gì, thay băng là ổn rồi.
- Cậu ngồi xuống đi! – Cô kéo cậu ngồi vào cái bàn ở trong bếp. – Để đó mình dọn, mình không vô dụng đến độ không làm được gì đâu.
Việt rửa tay, nghe lời cô ngồi xuống cạnh chiếc bàn ăn gần đó. Cô cúi mặt, cậu không nhìn rõ biểu tình, chẳng biết là đang vui hay đang buồn nữa. Nhất thời trong phòng bếp, một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng lạch cạch của cô đang bận bận rộn rộn dọn dẹp. Cái không khí này là thế nào vậy?
- Cậu… đang giận mình hả?
- Không có. Sao cậu lại nói thế?
- Vậy vì sao không nói gì cả?
- Mình… thì nói cái gì bây giờ?
Tiếng mở cửa lạch lạch, mẹ Việt về đến nơi, cậu nuốt những lời định nói lại vào trong bụng. Thôi vậy, cũng không thể nào gấp gáp được.
|
Chương 14: Chương 14: Ngồi trong lớp học, điện thoại trong tay Vy rung lên liên tục, không cần nhìn cũng biết là ai đang gọi. Cô nóng ruột nhìn thầy giáo đi đi lại lại trên bảng, miệng vẫn tiếp tục bài giảng. Chuông giải lao đã reo lên mà thầy không hề có dấu hiệu dừng lại, cô nhẹ nhàng vơ hết sách vở vào trong cặp, xong việc mắt lại tiếp tục nhìn theo quỹ đạo chuyển động của thầy giáo. Thấy thầy giáo không có dấu hiệu dừng lại, cô nhấp nhổm không yên, trong lòng cầu mong thầy thương tình cô mà cho cả lớp giải lao.
- Được rồi, chúng ta sẽ tiếp tục sao giờ giải lao.
Nhấp nhổm cả buổi chính là để chờ câu nói này, giống như tù binh vừa được giải thoát, Vy chạy như bay ra ngoài cửa. Lạch bạch ra đến bãi đỗ xe, Hà đã đứng chờ cô, dường như là còn nhăn nhó vì phải đứng rất lâu.
- Bà làm cái gì mà lề mề thế hả?
- Thầy có ra đâu mà trốn, tôi chạy thục mạng ra đây này. – Vy thở hổn hển. – Ngọc đâu rồi?
- Nó có chịu trốn đâu, kệ đi, bọn mình cứ đi ra trước đi.
- Ê, mũ bảo hiểm của tôi đâu? – Lúc Hà nổ máy, Vy chợt nhớ ra một chi tiết quan trọng.
- Chết, mang có một mũ thôi.
- Đi mà không có mũ bảo hiểm là công an phạt đấy, làm nào bây giờ?
Vy và Hà nhìn xung quanh xem có thể tìm cách gì không. Hà bảo Vy đi mượn tạm bác bảo vệ nhưng cô nhớ lần trước cũng từng mượn một lần, bác ấy không có thì biết làm thế nào được. Nhìn thấy các xe khác treo đầy mũ bảo hiểm, cô đột nhiên “thèm muốn” không thôi, bây giờ mới thấy cái mũ bảo hiểm nó quý giá nhường nào.
- Hay… mượn tạm xe bên cạnh đi này, người ta để mũ ngay ở ngoài đó. – Hà gõ gõ lên đầu xe đầy vẻ suy tư. Cả rừng mũ ở đây không mượn thì có lỗi với bản thân quá.
- Mượn tạm á? Như thế có được không? Giống ăn trộm quá đi à!
- Ăn trộm đâu mà ăn trộm! Đằng nào cũng chưa tan học, chỉ cần đến trước giờ về, trả lại chỗ cũ chẳng ai phát hiện ra đâu.
Vy vốn nhát gan, chẳng dám làm những trò “mượn tạm” thế này, cô đứng phân vân không thôi. Trong lúc cô đang lưỡng lự, Hà nhanh tay lấy cái mũ bảo hiểm của xe bên cạnh đưa ra cho cô.
- Không được mà!
- Bà không đội thì tôi đội. – Hà tháo mũ trên đầu ra đưa cho Vy. – Lằng nhằng quá đi mất. Đi nhanh về nhanh còn trả người ta.
Hết cách, Vy đành phải nghe lời Hà. Hai đứa đi xe máy đến một hàng ăn vặt cách trường không xa. Nghe mùi thịt nướng thơm nức mũi, cô mới cảm thấy bõ công trốn học ra đây ăn. Ngồi trong giờ mà cô cứ nghĩ đến xiên thịt nướng này mà không thể nào tập trung được. Quán ăn vặt này rất đông khách, với tiêu chí vừa rẻ vừa ngon, khách hàng quen thuộc ở đây đa phần là học sinh, sinh viên. Hà và Vy ngồi xuống một cái bàn trống, trong lúc chờ đợi thịt nướng được mang ra thì ngồi tán gẫu.
- Bà sướng nha! – Hà tủm tỉm cười.
- Sướng cái gì cơ?
- Thì Việt đó, hết được người ta tỏ tình rồi lại được mẹ người ta mời cơm thì chả sướng à?
- Sướng cái nỗi gì chứ! Bà không biết thì thôi, hôm đó ngồi ăn mà như cực hình tra tấn luôn.
- Cực hình tra tấn? Bà đùa à?
.
.
.
Quả thực để so sánh với cực hình tra tấn thì không đúng nhưng bữa cơm hôm đó cũng gần gần như vậy rồi. Lúc mẹ Việt trở về, thấy cậu ngồi cùng cô trong bếp thì đuổi cả hai ra ngoài ngồi chơi. Bà nhìn bộ dáng của Vy là biết cô không hay vào bếp, ở lại chỉ để vướng chân của bà. Rán nốt mấy quả trứng mới mua về, bữa cơm đã sẵn sàng. Ba người ngồi quây quần bên mâm cơm. Trước ánh mắt nhìn chăm chú của mẹ Việt, Vy ngồi khép nép, vô cùng không thoải mái. Cô biết tướng ăn của mình không được tốt, theo như bạn bè thường bảo, nhìn cô ai cũng nghĩ là thục nữ đến khi ngồi ăn với cô thì mới chính thức được mở rộng tầm mắt.
- Ăn nhiều vào nhé, không biết cơm có hợp khẩu vị cháu không. Tay nghề của bác không được tốt lắm.
- Dạ, không sao đâu ạ. Cháu thấy ngon lắm rồi ạ.
- Ăn cá đi này, con cá này tươi lắm, sáng sớm bác đi chợ nó còn giãy trong chậu đấy.
- Bác cứ để đó, cháu tự ăn được ạ.
Trong bữa cơm, mẹ cậu liên tục gắp thức ăn cho cô, đặc biệt là món cá. Sức ăn của Vy khá yếu, bình thường ở nhà cũng chỉ ăn một bát, thêm nữa là cô không thích mùi tanh của cá nhưng mẹ cậu đã gắp vào bát, cô không thể nào không ăn. Ngược lại làm bà nghĩ cô thích cá nên lại càng nhiệt tình hơn, cô bi kịch thật rồi! Khó khăn lắm mới ăn hết được một bát cơm, Vy vừa đặt nó xuống, mẹ cậu cau mày, nói:
- Cháu không ăn nữa à? Ăn ít thế thôi sao?
- Cháu no rồi ạ.
- Hay là bác làm không hợp khẩu vị?
- Không phải ạ, ở nhà cháu cũng ăn có một bát cơm thôi.
- Ăn ít thế lấy đâu ra sức khỏe, ăn nữa đi. Thằng Việt nhà bác bình thường phải ăn ít nhất là ba bát cơm thế này, cháu là con gái thì cũng phải ăn hai bát.
Không để cô từ chối, mẹ Việt cầm bát cô lên, tiếp tục múc thêm một bát nữa. Vy nhìn cơm chất đầy trong bát mà rơi lệ trong lòng. Ở nhà, nếu không ăn hết có thể nhờ bố mẹ ăn hộ hoặc đổ đi nhưng đây là nhà người ta, không ai ăn hộ cô cũng không thể đổ đi được. Cô chậm chạp ăn từng miếng nhỏ, cái mùi tanh từ dưới bụng ợ lên thật kinh khủng. Cô có cảm giác có con cá cứ đang nhảy múa trong bụng cô, khiêu khích cô đến toát mồ hôi lạnh.
- Mẹ, con cũng muốn ăn cơm mà! – Việt chìa cái bát cháo vừa mới ăn hết ra.
- Con mới xuất viện, phải ăn cháo một tuần, cơm chưa được ăn.
- Mẹ làm nhiều thế muốn trêu ngươi con à?
- Nếu đói thì đợi mẹ ra đầu ngõ mua cháo dinh dưỡng cho mà ăn.
Mẹ Việt đứng dậy, cầm theo một cái bát to đi ra ngoài ngõ. Bà vừa đóng cửa nhà lại, Vy liền đặt cái thìa trong tay xuống, thở dốc vuốt bụng.
- No lắm hả?
- Ừ, muốn nứt cả bụng ra rồi đây này!
- Mẹ mình là thế đấy, cậu thông cảm.
Không có mặt mẹ cậu ở đây, cô thoải mái ợ to một tiếng, cảm thấy bụng đã nhẹ nhõm phần nào. Bát cơm còn nhiều như thế, phải ăn đến bao giờ đây? Vy vuốt bụng, ăn nữa thì nôn cả ra mất. Cô chậm chạp lấy thìa gảy gảy miếng cơm trong bát thở dài đầy chán nản.
- Để mình ăn hộ cho. – Việt lấy bát cơm của cô, tự nhiên cầm thìa xúc ăn.
- Ơ, cậu làm cái gì vậy? Mẹ cậu bảo không được ăn cơ mà. – Quan trọng hơn đó là cái bát của cô!
- Không sao đâu, mình đã hỏi bác sĩ trước khi về rồi, chỉ cần không ăn quá nhiều dầu mỡ là được rồi, ăn một bát thế này chẳng nhằm nhò gì đâu.
- Nhưng…
- Đằng nào cậu cũng không ăn hết, mình thì đang thèm, một công đôi chuyện còn gì?
Cậu nói quá hợp lý nên cô chẳng còn chỗ nào để cãi nữa, đành để cậu ăn hộ mình. Việt ăn có vẻ rất ngon lành, có lẽ ở trong bệnh viện ăn cháo lâu quá nên thèm cơm. Một lúc sau, bát cơm vơi đến đáy, mẹ Việt cũng mở cửa vào nhà. Cô vội lấy lại cái bát để ở trước mặt mình.
- Về rồi đây, cháo đây này.
- Con không ăn nữa đâu. – Việt lắc đầu. – Mẹ cứ để cháo trong tủ lạnh, chiều con hâm lại ăn là được.
- Sao thế? Lúc nãy đói còn đòi ăn cơm cơ mà?
- Con ăn cháo ngán lắm rồi, đói cũng thế cả thôi.
Mẹ cậu không nghi ngờ gì cả, ngồi xuống tiếp tục bữa ăn. Vy lén lút nhìn Việt, dùng khẩu hình miệng nói câu cảm ơn. Sau bữa cơm, Vy xin phép đi về trước. Chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau đã chạy biến về nhà. Đúng là mẹ cậu chẳng làm gì cả nhưng vẫn tạo cho cô một áp lực vô hình khiến các dây thần kinh của cô căng lên như dây đàn. Nhưng cô lờ mờ nhận ra, sự băn khoăn của cô đối với Việt cũng nhờ đó mà xóa nhòa đi phần nào.
.
.
.
- Được, tôi duyệt thằng Việt đó rồi đấy!
- Hừ…
- Tốt với bà thế còn gì nữa? Tôi hỏi thật, thế rốt cuộc hai đứa bây giờ là quan hệ gì thế hả?
- Vẫn là bạn thôi.
- Tình thì cũng tỏ rồi, còn đòi bạn bè cái nỗi gì nữa?
- Không là bạn bè thì là cái gì, thú thực trong lòng mình cũng đang rất rối, tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm. Kệ đi tới đâu hay tới đó mà! – Vy lấy xiên thịt chọc chọc vào cái đĩa. – Thực ra tôi cảm thấy mình chưa sẵn sàng thôi. Sau vụ của Tuấn, tôi chẳng muốn nghĩ ngợi gì nhiều cả. Tuy chưa sâu sắc đến tình yêu nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm tình của tôi.
- Aizz, ai rồi cũng trải qua quãng thời gian như thế. Bà nên cảm thấy may mắn vì ít nhất thừa lúc chưa kịp để nó trở thành sâu sắc thì đã cắt đứt rồi.
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Thôi, không nói chuyện đó nữa, tôi vừa nghe một tin sốt dẻo đó!
- Tin gì?
- Bà nhớ anh Minh Tùng không? Cái anh mà học giỏi, được học bổng tiến sĩ toàn phần ở bên Mĩ ấy.
- Nhớ! – Mắt Hà sáng rỡ lên. – Sao sao?
- Anh ấy sắp có một buổi giao lưu với sinh viên đại học Bách khoa Hà Nội đó!
- Cái gì?
- Là thật đó! Nhưng mà hình như chỉ có sinh viên trong trường mới được đi thôi bà ạ. Buồn mất năm phút!
- Hơ, bà quên là thằng Việt nhà bà cũng là sinh viên trong trường à? Hỏi nó xem, biết đâu nó có cách cho bà đi.
- Ừ nhỉ, bà nhắc mới nhớ. Thế bà không muốn đi à? Sáng chủ nhật đó!
- Ôi, nếu được thì tôi đã đi rồi, hôm ấy tôi bị lớp phái đi tham dự cái gì mà phòng chống khủng bố rồi.
Ngồi tán gẫu mới được có một lúc mà thời gian cứ trôi vèo vèo, lúc nhìn đồng hồ thì chỉ còn cách thời gian tan học mười phút, hai đứa đứng dậy và ra về. Về đến nơi, Vy mới nhớ ra chuyện “mượn tạm” mũ bảo hiểm của người ta. Hiểu tính con bạn nhát không dám làm, Hà đành một mình cầm chiếc mũ đi vào trong nhà xe. Quan sát một vòng không thấy chủ nhân của chiếc xe đâu, cô nhẹ nhàng đặt chiếc mũ về chỗ cũ và nhẹ nhõm coi như xong chuyện, còn định bụng đi ra mắng Vy chỉ biết lo lắng thừa thãi. Đúng lúc cô quay mặt đi, có người đột nhiên nói:
- Thì ra là cậu lấy mũ của tôi!
- Hì… - Nói trước bước không qua, cô cười cười giả lả quay lại mới nhận ra chủ nhân của cái mũ mà cô đã “mượn tạm” không ai khác là Khánh.
- Cậu cũng giỏi thật đấy Hà ạ, làm tôi tìm từ nãy đến giờ!
- Xin lỗi, nhưng mà dù sao tôi cũng trả lại rồi, cậu bỏ qua cho tôi nhé!
- Bỏ qua? Sao cậu nói dễ nghe thế hả? Cậu có biết là vì cái trò của cậu làm tôi bực mình từ nãy đến giờ không hả?
- Thế cậu muốn thế nào nữa! – Hà cũng bị thái độ của Khánh chọc tức. Cô cũng đã hạ giọng rồi, cũng đã xin lỗi rồi mà cậu ta còn tỏ thái độ như thể cô là kẻ trộm thật vậy. Có kẻ trộm nào lấy cắp của người ta một lúc rồi trả lại như cô không?
- Đã mắc lỗi mà còn nói cứng?
- Lỗi cũng xin rồi, cậu còn muốn cái gì?
- Cậu…
Giọng nói của Khánh đầy vẻ tức giận. Cũng phải thôi, đột nhiên cái mũ bảo hiểm không cánh mà bay đẩy cậu vào tình huống không biết xoay sở thế nào, sau đó lại phát hiện người lấy là bạn cùng lớp mà cậu ta lại tỏ ra không có gì nữa chứ! Bác bảo vệ thấy hai cô cậu sinh viên đứng bên trong nhà xe nói qua nói lại, đi vào can thiệp.
- Cháu tìm được mũ rồi hả? – Thì ra bác cũng biết chuyện này. – Là cô gái này lấy?
|