Sài Gòn, Sau Ngày Mưa
|
|
Chương 16: Chuyến đi. Nó đèo em trên con phố Sài Gòn có nắng, có mưa bất chợt. Dừng chân tại nhà đang có bé Linh cùng chị Hoa đang đợi để cùng lên xe tiến về Nha Trang. Bước xuống xe thì em liền tươi cười mà trò chuyện cùng chị Hoa còn nó đi vào nhà để lấy những cái balo của mọi người xuống. Kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ sáng thì xe cũng tới. Chị Hoa quyết định đi xe du lịch cho dễ ngắm cảnh đi đường và được bé Linh cùng Phụng đồng ý nhiệt liệt và có phần hoan nghênh. Cất mọi thứ vào sau xe, nó chọn một chỗ ngồi kế cửa sổ, kế bên là em rồi tới bé Linh và chị Hoa ngồi ngoài cùng. Xe đi vòng thành phố để đón thêm một vài vị khách rồi bon bon trên con đường quốc lộ 1A tiến về Nha Trang. Từng ánh đèn đường cứ nối đuôi nhau chiếu sáng trong màn đêm tĩnh mịt, những cơn gió lùa qua khe cửa sổ làm thoáng không khí cả xe, tiếng xe qua lại liên tục cứ như rằng hiện giờ đang làm ban ngày chứ không phải là đêm khuya. Em dựa vào vai nó mà thiếp đi, nó ngoái nhìn bên cạnh thì cả bé Linh và chị Hoa đều đã ngủ. Nó tựa tay và thành ô cửa kính nhỏ của xe, nhìn về một nơi nào đó xa xăm đang chìm trong bóng tối. Xe chạy khoảng một tiếng rưỡi thì dừng lại đổ xăng, mọi người trên xe ai cũng xuống để đi vệ sinh hay mua một món đồ gì đó. Em và bé Linh kéo nó vào mà mua mấy gói snack để ăn dọc đường. Xe tiếp tục lăn bánh, nó cứ nhìn một nơi nào đó xa xăm, một nơi nào đó mà chỉ có ánh đèn lung linh của một ngôi nhà thắp sáng giữa màn đêm, một nơi nào đó đang hòa mình vào bóng tối. Nó giật mình tỉnh giấc khi em dụi vào người nó, vai nó tê rần không còn cảm giác gì vì em tựa xuống đêm. Vươn vai một cái cho đỡ mỏi và vô tình ôm em vào lòng. Xe chỉ mới chạy đến Phan Rang, vẫn còn xa để đến nơi. Nó đón ánh bình minh qua khung cửa mang bức tranh của biển Cam Ranh, những cơn sóng nhẹ nhàng trôi chầm chậm vào bờ, đôi khi cũng dữ dội mà leo trèo lên những tảng đá. Ánh mặt trời ban mai nhẹ dịu rọi xuống những giọt nước trong xanh ánh lên vẻ ngọc ngà, giữa màu xanh của biển và màu xanh của bầu trời, mặt trời từ từ đội biển nhô lên một cách huy hoàng. - Đẹp quá anh ha. - Em dậy rồi à. - Hi, ai bảo anh ôm em làm chi. - Vậy thôi. Nó định rút tay về nhưng em ôm chặt lấy nó, dựa vào vai nó mà đón ánh bình minh trên biển. - Ai cho anh lấy tay ra. - Tay anh thì anh lấy thôi. - Hi, kệ, giờ nó là của em. - Ơ hay, tay anh sao lại là của em. - Thì anh là của em mà. - Lấy đâu ra cái quyền sở hữu đó vậy cô nương. - Quyền đó là khi làm bạn gái anh thì nó mặc định mà có rồi. - Uầy, thua em luôn. Lắc đầu bó tay với em, nó nhìn ra cửa ô của kính, những không gian vui vẻ ấm cúng của phiên chợ sáng ven đường, những hàng quán nghi ngút khói đang lục đục để chuẩn bị mở hàng cho một ngày mới. - Kha, đến đâu rồi em. - Mới tới Cam Ranh à chị, cũng gần sắp đến rồi ạ. - Thôi chị ngủ chút nữa, tới nơi gọi chị dậy đấy - Vâng, em biết rồi ạ. - Anh Kha !. – Bé Linh gọi nó. - Sao em ?. - Biển như thế nào vậy anh ?. - Hả, em chưa thấy biển à ?. - Hihi, chưa ạ, em chỉ nghe nói là biển đẹp lắm thôi chứ chưa có dịp để đi biển. - Ừa, chút nữa em được thấy biển rồi. - Hi, vâng, em ngủ chút nữa nha. - Ừa em ngủ đi. Nó nhìn qua bé Linh đang dựa đầu vào vai chị Hoa, nó hiểu vì cuộc sống không mấy thảnh thơi đối với cô bé. Có lẽ trong tuổi thơ em chỉ gắn liền với những con trâu, con bò, gắn liền với những ngọn lúa thơm ngát mùi hương khi tới mùa thu hoạch. Hay những tiếng kéo xe qua lại hàng ngày trên con đường làng. Cũng như nó, chỉ có điều nó ngược lại với em, được thấy sông, thấy suối, thấy biển từ khi còn nhỏ. Nó lênh đênh trên những con đò nhỏ đi ngược những con sông để phụ mẹ buôn bán. Có lẽ hình hoàn cảnh có phần giống nhau, nên nó cũng hiểu cô bé một phần nào. Một tuổi thơ êm đềm nhưng có nhiều nỗi cơ cực. - Anh đang nghĩ gì vậy ?. - Một số điều linh tinh thôi em. - Hi, em cũng chưa nhìn thấy biển bao giờ. Suốt ngày em toàn ở trong nhà, chán gì đâu. - Ủa, là sao hả em ?. - Hi, từ nhỏ thì ba mẹ em ít cho em đi đâu đó xa lắm, toàn đi những chỗ trong thành phố thôi. Đến ngày hôm nay em mới tự do mà đi đây đi đó đấy chứ. - Ừa, anh hiểu rồi. - Hi, đói bụng quá anh ơi. - Chút nữa đến rồi em. - Nhưng em đói quá à. - Chờ chút đi em, gần tới rồi. - Thôi em ngủ cho đỡ đói đây, anh thức chơi vui vẻ. - Ủa ủa, ai cũng ngủ hết thì anh chơi với ai. - Plè, tối qua anh cũng ngồi ngắm cảnh cả đêm rồi mới chịu ngủ, làm như em không biết vậy. - À à, vậy là tối qua có người không chịu ngủ mà nhìn lén anh nhen. - Hihi, thôi em ngủ đây, không nói chuyện với anh nữa. Không quậy đó nhen. Em dụi đầu vào lòng nó rồi thở đều. Có vẻ như ông trời đang ban cho nó một món quà, món quà có mọi người bên cạnh. Có tiếng cười của chị Hoa, có sự ân cần chăm sóc của bé Linh và tình yêu thương của em dành cho nó. Đôi khi nó cứ nghĩ tất cả chỉ là mơ, chỉ là một giấc mơ đẹp về cuộc đời của một thằng sinh viên tỉnh lẻ. - Còn nửa tiếng nữa tới nơi nhé mọi người, chuẩn bị đồ đạc đi, đừng để quên trên xe đó. Tiếng anh phụ xe cất lên cũng đánh thức mọi người dậy, nó lấy điện thoại ra coi thì cũng gần chín giờ sáng, ngồi lâu trên xe nó uể oải nghiêng người cho bớt mõi, rồi lại tiếp tục lặng nhìn những ngọn cây ven đường trong khi bên trong mọi người đang cặm cụi kiểm tra lại đồ của mình. Đôi khi nó nghĩ sẽ đến một lúc nào đó nó rời xa Sài Gòn, và giờ đây thì nó đã có câu trả lời cho chính nó. Nha Trang không bon chen, không vội vã, không ồn ào như Sài Gòn, nơi đây chỉ ồn ào một cách tự nhiên, đôi khi thì vẫn lặng lẽ trôi như những cơn sóng biển tại đây. Một thành phố ven biển, nhẹ nhàng mà nên thơ. Xe cập bến, mọi người lục đục xuống xe. Khi nó bước xuống, không khí man mát có mùi của biển như hòa vào người nó. Hít một hơi để không khí mới lạ tràn đầy lồng ngực, nó bắt đầu cảm thấy hớn hở để khám phá thêm một miền đất mới. Một mảnh đất có mùi hương của biển. Giống như quê hương nó. - Trong anh có vẻ vui quá nhỉ ?. - Ừa, anh chuẩn bị khám phá một miền đất mới mà. - Coi bộ chàng thích thám hiểm ghê hen. - Hè, nơi nào càng bí ẩn, càng nguy hiểm lại càng thích. - Rồi rồi, em biết rồi, giờ phụ em lấy đồ kìa. Không thì chút nữa chị Hoa phạt cho. - Rồi rồi. Sau khi lấy đồ xong, chị Hoa bắt một chiếc taxi rồi thuê một khách sạn ở gần biển. Lúc đầu nó bảo chị Hoa lấy hai phòng, một phòng đôi và một phòng đơn nhưng do khách sạn hết phòng nên cả bốn người phải chọn một phòng đôi lớn. Khi ở nhà trọ, căn phòng trọ được ngăn cách ra bởi một tấm cửa kính nên nó cũng đỡ ngại, còn bây giờ thì không cửa kính mà còn là giường đôi thì nó cũng không biết đêm nay sẽ như thế nào nữa. - Oa, mệt quá đi. - Hi, em cũng mệt nữa, ngồi xe lâu mệt người dễ sợ. Vừa vòng phòng, cả chị Hoa và em đều đưa balo cho nó mà nhảy lên hai chiếc giường mà nằm dài. - Hi, để em phụ anh nhé. - À thôi, em cũng nên nghĩ đi, anh để đây được rồi. - Vâng. Nó ngao ngán nhìn ba cô nàng chiếm hữu hai cái giường rồi đi về phía cái salon mà nằm ngủ. Ngồi trên xe hết tám tiếng đồng hồ cũng làm cơ thể nó mỏi nhừ, chưa kể là em dựa vào vai nó nữa. Nhưng cũng không sao, em ngủ ngon là nó an tâm rồi. Khi giật mình tỉnh giấc thì cũng đã chiều, nó ngồi dậy vào phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh. Ra kêu ba người kia dậy rồi xuống phố kiếm gì ăn, từ sáng đến giờ thì cả bốn người chưa có cái gì để bỏ vào bụng. Ghé vào một quán bánh căn, gọi vài dĩa bánh để chống lại bốn cái bụng đang biểu tình kịch liệt đòi hỏi phải cung cấp thức ăn. - Bánh gì ngộ vậy anh?. – Em nhìn nó rồi chỉ vào mấy cái bánh căn. - Bánh căn đó em, kèm với nước chấm ngon lắm. - Hihi, nhìn nó đẹp nghe anh ha, vàng vàng của trứng, trắng của bột, nâu nâu khi được làm chín nữa. - Ừa, em ăn đi, lúc nãy em bảo đói mà. - Hihi, vâng. Xung quanh nó, ba người con gái đang thích thú với món ăn này. Bánh căn nơi đây khác với món bánh căn quê nó, nhưng hương vị vẫn ngon và đậm đà. Có vẻ đây là một nét mới của món bánh căn nơi đây. Đi dạo vòng quanh phố một chút rồi quay lại khách sạn để tắm, rồi lại đi dọc theo đường Trần Phú nổi tiếng ở Nha Trang, con đường một mặt là biển, một mặt là những tòa nhà cao, những quán café rập rình tiếng nhạc. Chị Hoa chọn một quán café có phần ấm cúng, gọi một ly café đen không đường quen thuộc, còn bé Linh và em gọi nước cam, chị Hoa gọi một trái dừa lạnh. Nó ngồi ngắm nhìn thành phố nơi đây, yên ả mà lặng thầm. Nó cứ nghĩ ngoài Sài Gòn và Hà Nội, sẽ không có một thành phố nào tấp nập người qua lại vào đêm nữa. Nhưng khi tới Nha Trang thì phần suy nghĩ ấy trong nó đã thay đổi. Nha Trang, một nơi mà con người nơi đây vẫn đông đúc vào buổi tối, vẫn nhộn nhịp phồn hoa không kém Sài Gòn là bao. Chỉ có điều, Nha Trang không buồn như Sài Gòn. Sài Gòn đôi khi chỉ cho những kẻ lang thang đâu đó mà thôi.
|
Chương 17: Ngày đầu trên đất khách. Nó nghe tiếng sóng biển đang rì rào trò chuyện trong đêm vắng, tiếng gió vi vu thổi khe khẽ qua những ngọn cây và lướt nhẹ nhàng trên mặt biển. Trên kia, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời cùng chiếc gương ti hí từng hạt sáng ở biển xanh. Em dựa vào nó, vòng tay ôm lấy nó. - Chúng ta quen nhau bao lâu rồi anh?. - Một tháng… - Hì, còn một tháng nữa phải không anh. - … - Lúc đó sẽ như thế nào anh ha ? Không biết có ai buồn không ta ? - Không biết, không muốn nói. - Nói đi, nói đi mà ! - Ừ thì… - Sao sao… - Buồn được chưa. - Hì… Em nhẹ nhàng nâng mặt nó lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nó. Đôi mắt em long lanh, trong veo như giọt nước mùa thu. Em từ từ nhắm mắt lại, đưa đôi môi mềm mại đặt lên môi nó. Nó ngập ngừng đôi chút rồi thì... Nụ hôn đầu của nó cứ kéo dài…tóc em nhẹ nhàng bay trong cơn gió thoảng,nó cũng cảm nhận được cả mùi tóc em thơm tới chừng nào... Em bất chợt nói : - Nụ hôn đầu của anh hả. Câu nói của em như đang trêu nó vậy, cũng đã già đầu năm cuối rồi mà chưa hôn ai… à không nó dành nụ hôn đầu cho người nó thật sự yêu lúc này. - Ừ. Nó ngại ngùng. Thật sự thì trước tới giờ nó chỉ có hai mối tình, nhưng mối tình cũ của nó vẫn chỉ là những cái nắm tay, những cái ôm nhau khi ngồi trên con đê thơ mộng. Còn lần đầu tiên chạm môi như thế này như có một luồng điện chạy xẹt qua trong người và rồi những cảm xúc cứ tuôn trào ra, mãnh liệt… Nắm tay em đi trên con đường, trên môi nó vẫn còn cái gọi là dư âm, nó nặng trĩu nhưng cũng thật ngọt ngào cho những cái cảm giác từ làn môi mềm mại của em. Những ánh đèn trên đường Trần Phú cứ thi nhau mà tỏa sáng cho dòng người qua lại mỗi lúc một đông. Trời dần về đêm thì không khí càng thêm rộn ràng, khi tòa nhà Nha Trang Center đang tấp nập người qua lại. Những người bản xứ, những vị khách nước ngoài, tất nhiên có cả những người khách du lịch như nó và em. Ngoài Đà Lạt thì những thành phố ven biển luôn là điểm nhấn cho các khách du lịch trong và ngoài nước mà nổi bật nhất có lẽ là Vịnh Hạ Long và Nha Trang. Nó nghĩ vậy, vì cả hai đều đẹp, đều được thế giới công nhận. - Sao mặt anh cứ đỏ lên vậy nè… - Không có - Có mà, hihi, nhìn đáng yêu quá cơ. - Không có mà - Thiệt tình em cũng không hiểu nổi anh,đã 21 tuổi rồi mà nhìn anh cứ như 18 ấy, cứ baby như con nít, chỉ được cái là cao thôi. Em lè lưỡi cười yêu với nó, nó cảm giác em thật đáng yêu với đôi má hồng tinh nghịch. - Haizz… nếu anh là con nít thì em là bà cô già phải không ?. - Hơ, đánh chết anh bây giờ, dám nói em là bà cô già hả. - Đau, đau, đừng có nhéo. Ờ thì em không phải là bà cô già. Được chưa, được chưa !!! - Chứ em là gì ? - Là bạn gái anh, là công chúa của anh. Nó cười, có lẽ nụ cười đó thật sự hạnh phúc khi nó có em. - Hi, chỉ giỏi nịnh đầm. - Hè. Nó chợt giật mình, không biết lúc nãy tại sao em lại đề cập đến chuyện thời gian quen nhau mà trước đó em chưa từng thắc mắc. Hay là em chỉ muốn coi thử nó có nhớ thời gian quen nhau hay không ? Có lẽ vậy. Nhiều dòng suy nghĩ cứ loanh quanh trong đầu nó.Nó thật sự thắc mắc. Rất khó, khó để tìm một câu trả lời thỏa đáng cho bản thân nó và em. Chắc vào lúc này, nó chỉ muốn con tim nó dẫn lối đi cho cuộc đời nó mà thôi. Đi một lúc thì cũng tới khách sạn, vào phòng thì thấy chị Hoa với bé Linh đang chơi cái trò lắp ghép gì đó, xây thật cao rồi từ từ rút ra, ai rút mà để ngã tòa tháp thì sẽ thua. Thấy nó về, bé Linh tươi cười chào nó còn chị Hoa thì bảo nó vào chơi luôn cho vui. - Bây giờ có bốn người thì chia thành hai cặp nhé. Chị với bé Linh, còn Kha với bé Phụng. Ai thua sẽ chịu trách nhiệm đi dọc phố mua đồ ăn khuya cho cả phòng. - Rồi, chơi thôi. Nó hồ hởi xây một tòa lâu đài theo chỉ dẫn của hộp trò chơi. Một tòa nhà cao với những cây que xếp chồng lên nhau đang tạo ra thách thức đối với nó và mọi người. Hồi hộp nhìn bé Linh đang chầm chậm rút cây que đầu tiên ra khỏi tòa tháp, cây que đầu tiên được rút ra một cách dễ dàng trong vẻ vui mừng của đội chị Hoa. Em nhìn nó rồi mỉm cười đưa tay rút cây que tiếp theo ra một cách nhẹ nhàng và dễ dàng không khác gì bé Linh, rồi ve vẫy chiếc que trước mặt nó như muốn nói rằng : "Thấy em giỏi chưa nè !". Thời gian cứ dần trôi qua để rồi tòa tháp đang dần mỏng manh và yếu ớt. Những cây que làm chủ vẫn đang cố hết sức bám trụ lại. Hiện tại số que bên nó và chị Hoa đang ngang bằng nhau. Thời gian vừa qua, cả hai bên cứ thi nhau mà chọn lựa những que dễ dàng để rút. - Hay là hòa đi em, chị thấy cái tòa tháp này mà rút nữa thì sập mất. - Hơ, chơi phải có thắng thua chứ chị. Đến lượt chị đấy. - Ừa, để chị. Tay chị Hoa run run cầm nhẹ cây que rồi từ từ rút ra, chị nhích từng chút từng chút một rồi dừng đôi chút, khi cây que chỉ còn một chút nữa là ra thì tòa tháp bất ngờ lắc lư dữ dội. Chị Hoa cắn môi làm liều rút dứt khoác cây que ra. Tòa tháp lắc lư một lát rồi cũng đứng im. Chị Hoa cùng bé Linh vui mừng nắm tay nhau cười thích thú trong khi nó và em phải nhìn nhau mà cười khổ. - Hihi, tới em đi chứ Kha, sao cứ nhìn bé Phụng vậy ?. - Haizz… rồi thì tới em, cứ khiêu khích đi. - Haha, để chị coi thử em rút được không đó, có một cây dễ rút kìa. - Ừ, coi đây. Nó đưa tay nắm cây que, rút ra được phân nửa chiều dài của cây que. Thì em bất ngờ ngăn nó : - Đừng anh, bỏ cây này đi. - Ơ sao vậy ?. Gần rút được rồi mà. - Anh tin em đi, là bẫy của chị Hoa đó. Nếu anh rút ra thì tòa tháp sẽ ngã ngay lập tức đó. Vì cây này là cây chủ của tòa tháp mà. - Haha, bé Phụng để đó cho Kha rút chứ. - Ơ, nhưng mà em chung đội với anh Kha nên phải được quyền trợ giúp chứ. - Rồi rồi. - Giờ sao đây Phụng ?. - Giờ anh bỏ cây này lại đi rồi rút cây phía trên một chút nè. Đặt cây que lại vị trí cũ, rồi đưa tay lên trên rút cây que mà em bảo, nó từ từ rút ra. Cảm thấy tương đối dễ dàng khi cây que đã gần ra hết. Nó rút mạnh ra thì tòa tháp lắc lư dữ dội rồi đổ ào xuống. Nó ngỡ ngàng mở to mắt ra nhìn, trong khi em che miệng lại mà không thốt lên lời nào. Còn đội chị Hoa đang cười một cách vật vã. - Thua rồi nhé Kha, lấy xe đi mua đồ ăn nào, chị thấy đói rồi đó. - Hihi, thua rồi nhé. Nó thất thiểu đứng dậy lấy áo khoác rồi cùng em xuống dưới khách sạn mà thuê xe. - Em xin lỗi. - Haizz… lỗi phải gì ?. - Nếu em không bảo anh thì có lẽ giờ không phải vậy rồi. - Có sao đâu, được đi dạo phố mà. - Hi, mà chút anh biết đường về không. - Lo gì, đường nằm ngay ở miệng của anh mà. - Là sao ?. - Thì không biết đường nên phải mở miệng ra mà hỏi. - Hi. Ủa mà lúc anh mới lên Sài Gòn anh cũng hỏi đường vậy hả. - Ừa, anh chạy vòng vòng rồi tới khi cần về thì hỏi đường người ta thôi. Cũng có đôi lúc hỏi mấy thằng bựa đời nó chỉ chạy thêm hai ba vòng nữa mới về được tới nhà. - Hihi, thôi lo chạy xe đi kìa anh. Nha Trang không nhiều đường như Sài Gòn đâu, khỏi lo bị lạc. - Sao em biết. - Thì em thấy đường nào cũng đâm ra được đường Trần Phú mà. - Em chắc không đấy. - Chắc luôn. - Ừa, vậy mình đi. Những con phố khuya của Nha Trang cứ tràn ngập ánh đèn vàng, những quán nhậu đêm cũng đông đúc một cách náo nhiệt. Tiếng cụng ly ngập tràn không gian. Những câu chuyện đời thường ngày rộn rã khắp các bàn nhậu. Hay song song, những quán café đang du dương tiếng vĩ cầm trong đêm vắng. Em ôm chặt nó từ đằng sau, tựa vào vai nó hát-những khúc hát vu vơ, nhưng có lẽ đó à bài hát mà em tặng cho nó. Những dòng người cứ qua lại cứ lưa thưa, một phần nào đó của góc phố đang dần chìm vào giấc ngủ. Nha Trang như hai thế giới khác biệt nhau. Một góc lặng lẽ và một góc lao xao. Chiếc xe bon bon trên con đường xa lạ, tìm một quán ăn khuya ở nơi đây cũng hơi khó vì chưa quen đường cũng như chưa quen được mùi vị của món ăn nơi đây. Khó có thể tìm một quán ăn nào đó thích hợp để mua, để lưu lại trong một tuần du lịch này. - Anh ơi, quẹo vào quán kia đi. Quán kia có gà quay kìa anh. - À ừ… - Cô ơi, cho con một con gà quay với bốn tô phở mang về nha cô. - Rồi rồi đợi chút. Nó nhìn những con gà khỏa thân đã bị quay cháy đen thui treo lủng lẳng trong chiếc xe nhỏ. Em đứng mỉm cười trò chuyện với nó trong thời gian chờ. Có lẽ lúc này tình yêu của nó và em cứ lớn dần. Nó đã quan tâm em, chăm sóc cho em, nó muốn bảo vệ em trước sóng gió mang tên cuộc đời. Nó không cho phép tự bản thân vấp ngã, nó không cho phép bản thân là một kẻ vô dụng, là một thằng ăn bám em hay chị Hoa, thậm chí là bỏ bé Linh bơ vơ giữa cuộc sống rộng lớn này. - Hi, đang nghĩ gì mà đơ vậy ? - Ngắm đường phố thôi em. - Hay là anh ngắm cô nào. - Ừa, công nhận con gái Nha Trang xinh ghê hồn. - Cái gì ? - A đau, đừng có nhéo. - Hứ. Về thôi. - À ừ - Tập trung lái xe, nhìn gái nữa thì biết tay nhá nhá! Chỉ được nhìn em thôi. - Ừ, nhìn em xong thì vô viện. - Vô duyên! Tại sao vô viện. - Chứ em ngồi sau anh, không lẽ anh quay đầu lại nhìn. - Hihi, ừ cũng đúng hì em quên, thì về nhà mà nhìn. - Ừa thì về nhà nhìn, còn giờ anh tập trung lái xe thì nhìn con gái trước mặt được mà đúng không. - Hứ, không cãi với anh nữa. - Haha. Tình yêu của nó và em trong sáng, ngọt ngào như những viên kẹo vậy đó,cũng đã trải qua một khoảng thời gian. Một tháng tuy ngắn ngủi nhưng biết đâu trong quãng thời gian đó sẽ luôn là niềm hạnh phúc. Có lẽ khi thời hạn hai tháng đã qua thì chắc có thể nó và em vẫn sẽ tiếp tục tình yêu này.
|
Chương 18: Ngày thứ hai ở đất khách. - Đồ ăn về rồi đây. - Hai em về trễ quá, chị đói muốn xỉu luôn. - Xém chút là bị lạc đường đó chị. - Hihi, ăn thôi. Đói quá đi. Đi vào trong chiếc bàn nhỏ thì nó thấy một chai rượu vang cùng bốn chiếc ly. Nó quay sang hỏi bé Linh: - Chị Hoa lại bày trò nhậu nhẹt ra à Linh. - Hihi, không có đâu anh, Coca trong đó đó, chị Hoa để như vậy là trá hình thôi anh. - Bó tay luôn. - Hihi. Đứng trên ban công, những cơn gió khi về khuya mang hơi nước lành lạnh của biển thổi vào căn phòng. Nó đưa ly nhấp một ngụm rượu coca, đưa ánh mắt nhìn những cơn sóng cứ xô vào bờ một cách nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn đường, những chiếc xe lưa thưa qua lại trên con đường đẹp nhất nơi đây nhưng bù lại, đoạn đường cho người đi bộ lại đông đúc. Nó cứ nghĩ, dòng người về đêm sẽ dần thưa thớt, dần vắng lặng để trả về cái yên lặng cho ban đêm. Nó im lặng, lắng nghe những âm thanh còn sót lại của một ngày, ngày đầu tiên của nó trên miền đất mới lạ của lần đầu đặt chân đến. Khung cảnh như chia thành hai mặt trái của nhau. Một bầu trời yên tĩnh và dòng người náo nhiệt. - Hi, anh đang nghĩ về cô nàng nào vậy?. - Không có, sao em không ngủ đi. - Em không ngủ được. - Sao vậy, Phụng với chị Hoa chiếm chỗ à? - Không anh, chỗ lạ nên em khó ngủ thôi. Anh nói em, mà anh có chịu vào ngủ đâu. - À ừ. Nó xoay xoay cái ly trên tay, rồi đặt xuống đất. Bé Linh im lặng nhìn nó rồi hỏi: - Anh thấy chị Phụng như thế nào. - Tốt, bướng bỉnh, đôi lúc như một con mèo con. Có lúc thì như chị hai anh vậy. - Hi, vui nhỉ. Chắc em cũng giống vậy? - Là sao? - Không có gì đâu anh. - Anh xin lỗi vì thời gian qua ít quan tâm đến em. - Hi, giờ em ổn rồi mà anh, không sao đâu, còn có chị Hoa mà. - Ừ. - Em hỏi thật nhé anh? - Ừa, em cứ hỏi. - Nếu một ngày chị Phụng vì một lí do nào đó mà không còn bên anh thì sao? Em chỉ nói nếu thôi nha. - Anh cũng không biết nữa, vì anh cũng chưa suy nghĩ tới trường hợp như vậy. - Vâng. - Em còn buồn không. - Dạ nếu còn thì còn trong tim thôi anh, em buồn thì mẹ em cũng không sống lại được. Và em biết mẹ em cũng không muốn em lúc nào cũng buồn như thế này. Giờ em phải sống tốt, để cho mẹ em thấy con gái của mẹ đã lớn rồi. - Ừa, anh sẽ bên cạnh em. - Hi. Đứng trò chuyện một lúc thì nó và bé Linh ngồi xuống lan can mà kể chuyện cho nhau. - Anh kể tiếp tục cái câu chuyện mà anh kể cho em đi, câu chuyện mà lúc chờ chị Hoa đó anh. - Tại sao em muốn nghe. - Em muốn hiểu về con người anh thôi. - Khi khác em nhé, một lúc nào đó anh sẽ kể em nghe hết mọi thứ. - Vâng. - Giờ vào ngủ đi em. - Thôi, ngồi chơi với anh chút nữa. Cả hai im lặng, đã lâu nó đã không nói chuyện với bé Linh và cũng đã từ lâu cô bé cũng không sống quá phụ thuộc vào nó. Nhưng nó vẫn chưa nói trước được điều gì cả, mọi thứ vẫn còn chờ nó phía trước, những điều mà nó không thể nào lường trước được. Bé Linh kiên nhẫn ngồi cạnh nó nhìn cảnh đêm đang cô độc. Càng về đêm, khi những giọt sương bắt đầu rơi nhẹ trên bầu trời. Những cơn gió biển bắt đầu lạnh dần. - Thôi em vào ngủ đi Linh. Nó quay qua nhìn cô bé thì mới nhận ra bé Linh đang dựa đầu vào vai nó mà ngủ thiếp đi. Hương thơm nhẹ nhàng trên người bé Linh hòa vào từng cơn gió, những sợi tóc bay bay trong không trung làm nó tưởng rằng cô bé là một thiên thần. Nó mỉm cười nhẹ, rồi đứng dậy bồng bé Linh vào giường rồi đặt em nằm kế chị Hoa rồi lặng lẽ tiến về cái ghế salon mà nằm xuống. Một ngày dài, công với việc đi xe nên nó cũng ngủ lúc nào không hay. Chỉ còn phố phường đang lặng lẽ giữa màn đêm. Giấc ngủ đầu tiên nơi đất khách, im lặng, lạnh lẽo trên chiếc salon. Những tia nắng sớm tinh nghịch chiếu vào căn phòng, những âm thanh mới lạ vào lúc sáng sớm của Nha Trang làm nó giật mình tỉnh giấc. Vỗ vài cái vào mặt cho tỉnh ngủ hoàn toàn rồi nó vào vệ sinh cá nhân. Đi ra nhìn về phía hai cái giường thì chỉ còn mình em nằm ngủ. Chị Hoa với bé Linh hình như đã đi đâu đó. Nó ngồi trên giường, lấy tay chọt nhẹ vào má em. Em cựa quậy rồi quay qua ngủ tiếp. Loay hoay kiếm một sợi chỉ, nó chọt nhẹ sợi chỉ vào mũi em, em đưa tay gạt ra rồi sau đó nó lại nghịch tiếp. - Để người ta ngủ mà, cứ phá không à. Dù em có cựa quậy chống đối để được ngủ tiếp thì nó vẫn quyết mà chọc cho em dậy bởi vì chỉ có mình nó ở phòng nên đâm ra cũng chán. - Để em ngủ mà anh cứ phá hoài không à. Chọc được một lúc thì em cũng dậy mà lấy gối đánh nó tới tấp. - Haha, coi cái mặt kìa, dễ thương chưa. Nó phải công nhận là lúc em mới ngủ dậy trong em dễ thương thiệt, cái mặt ngơ ngơ đang còn trong tình trạng ngái ngủ, đầu tóc thì bù xù, mắt thì con nhắm con mở làm nó cười muốn lộn ruột. - Anh kì quá à. Cứ chọc em. - Ư ư, kì quá à. Haha. - Đánh chết anh giờ, còn trêu em nữa. - Haha, mặt dễ thương quá à, thương thương. Đưa hai tay nhéo má em, lắc qua lắc lại. Ôi trong em đáng yêu quá. - Huhu, anh trêu em. Anh chọc em. - Haha, thôi đi đánh rửa mặt đi. - Hic, chờ em chút, xong thì anh chết với em. Nó ngồi trên giường mà thắc mắc không biết hai người kia đã đi đâu nữa. Nghĩ là chắc đi mua đồ ăn sáng mà thôi. - Hi, lạnh quá à. - Nhìn vậy trong đẹp nè. - Đánh chết anh giờ, trêu em là giỏi. - Lúc nào cũng đòi đánh chết anh. - Hihi, thương cho roi cho vọt mà chàng. - Trời. - Hihi. - Mà chị Hoa với Linh đâu rồi em. - Hai người đó đi mua đồ ăn sáng rồi. - Ừ, đi đâu giờ chưa về nữa, không biết có lạc đường không?. - Hihi, chị Hoa có mang theo bản đồ mà. - À ừ. Ngồi trêu đùa cùng em một lúc thì chị Hoa cũng về, bé Linh lại tươi cười chào nó ngày mới. Vẫn như mọi ngày, buổi ăn sáng diễn ra với một không khí vui vẻ của em và bé Linh, cả hai cứ trêu nhau khi ăn sáng, riết rồi cũng thành quen. - Giờ đi đâu đây? - Vào Nha Trang Center chơi đi. - Hihi, tán thành. Đứng trước trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh Khánh Hòa bé Linh cùng em vui mừng thích thú. Đi vào trong, đập vào mắt nó là mô hình của tòa nhà được để trong lồng kính. Đi lên cầu thang, những món đồ được trang trí một cách gọn gàng và dễ lựa chọn chứ không để sắp xếp lung tung. Đi lên khu trò chơi thì em đã vội chạy đi mua xẻng để chơi. Chia mỗi người một trò, nó bị em nắm tay lôi đi chơi cái trò đập thú. Những con thú thò đầu ra rồi thò đầu vô mặc cho nó và em ra sức cầm búa nhựa mà đập liên tục. Hết đập thú rồi thì em lại kéo nó qua trò bắn súng giết quái vật, trò này thì nó thuộc dạng cũng cao thủ khi một mình nó xông pha giết hết quái vật làm em không bắn được con nào nên cứ ngăn không cho nó bắn nữa. Đành chiều em, nó chỉ hỗ trợ cho em mỗi khi có con quái nào xông vô khi em bắn không kịp mà thôi. Được một lúc thì mọi người tụ tập lại để coi phim, chọn một bộ phim kinh dị rồi nó được phân nhiệm vụ là mua nước với bắp. Ngồi coi phim kinh dị mà nó có cảm giác như đang còn phim hài. Những lúc rùng rợn nhất làm mọi người trong rạp ai cũng phai la lên thì nó nhe răng mà cười vui vẻ. Thấy biểu hiện của nó khi coi phim ma như vậy thì em cũng có thắc mắc mà nhìn nó, còn bé Linh cứ thấp thỏm không yên vì sợ. Ngồi hai bên nó là bé Linh và em đang ôm chặt lấy hai tay nó, hai khuôn mặt xinh xắn đáng yêu ấy đang sợ sệt khi coi bộ phim kinh dị này. Nó thì thật sự không sợ ma vì nó đã từng thấy và tin ma không làm hại con người. Còn bộ phim mà nó đang coi là một con quỷ giết người với những đòn chém tay chân bay tứ phía một cách dã man làm ai ai cũng muốn nôn ra. Những túi bắp mà nó mua không vơi đi một miếng nào cũng là do bộ phim. Bước ra khỏi rạp thì chân em không còn đứng vững nữa mà phải tựa vào vai nó để ngồi nghỉ ở quán nước nhỏ trên phía rạp. - Em có sao không ? - Không anh, chỉ là hơi sợ thôi. - Sợ mà cứ đòi coi cho bằng được. - Em đâu có biết là nó ghê tới mức đó đâu. - Chị Phụng nói đúng đó anh, chắc trưa nay em hết ăn cơm mất. Hình ảnh mấy con dòi bò lúc nhúc trên cơ thể mấy người đó cứ hiện lên trong đầu. - Thấy chị Hoa cũng sợ mà có sao đâu. - Nhóc có biết là chị phải nhắm mắt, bịt tai khi tới mấy khúc chặt người không ? Ghê quá trời. - Có mình anh Kha là tỉnh như ruồi thôi. - Hehe. Đứng tranh cãi một hồi thì nó cùng mọi người mua những món ăn ở đó rồi cùng về phòng mà ăn trưa. Tuy sợ nhưng chị Hoa cùng em vẫn ăn ngon miệng, chỉ có bé Linh là ăn ít vì vẫn còn ám ảnh mấy con dòi. Chiều thì mọi người kéo nhau ra tắm biển, bản thân nó cũng vô cùng vinh dự khi được đi chung với ba người đẹp trong những bộ đồ bơi hết sức khiêu gợi luôn đốt cháy ánh nhìn của các cánh mày râu đang có mặt ở bãi biển. Bơi, đùa giỡn cả buổi rồi mới kéo nhau về khách sạn mà tắm lại nước ngọt xong rồi thì đi ăn tối. Cuối cùng là chọn một quán café gần đó mà thưởng thức những điệu nhạc vang lên trong cùng tiếng nói cười rộn rã khắp quán. Nơi đây vẫn không vội vã bằng Sài Gòn.
|
Chương 19: Người lấy đi quá khứ. - Nào nào, dậy mau mọi người. Đi sớm về sớm nào. Tiếng chị Hoa hối mọi người chuẩn bị nhanh để kịp đi chơi Vinpearl đến tối rồi bắt xe về Sài Gòn. Suốt khoảng thời gian một tuần ở nơi đây. Nó và em cũng đã có nhiều kỷ niệm bên nhau. Nào là những trò chơi trong Nha Trang Center, nào là những đêm dạo quanh phố với những cái ôm trao cho nhau thật ấm áp. Hay những nụ hôn vội vàng mà đong đầy tình cảm của cả hai. Chiếc cáp treo lơ lửng trên bầu trời. Từ nơi đây, nó có thể nhìn bao quát toàn bộ con đường Trần Phú. Trên đầu là bầu trời xanh thẳm, dưới là những cơn sóng trắng nhấp nhô trên mảnh lụa xanh nhạt đang uốn lượn trên bãi cát vàng đang nheo nhóc những người đi tắm biển. Trước mặt nó, chị Hoa cùng bé Linh, em cười đùa vui vẻ. Nó đưa tay tựa cửa mà lặng nhìn những cảnh sắc trước mắt. Một chút gì đó buồn, một chút gì đó vui. Lạ lẫm. Ngoài kia khung cửa ca – bin đang chiếu rọi những tia nắng vàng tinh nghịch, trong lòng nó cũng biết đây là ngày cuối cùng ở nơi đây. Khi ngày hôm nay kết thúc thì nó lại sẽ trở về với cuộc sống hằng ngày, cuộc sống xô bồ ở Sài Gòn. Lại sẽ là những tiếng cười rộn rã trong một tiệm hoa – bánh nhỏ ở lòng phố Sài Gòn. Đôi khi những dòng suy nghĩ cô đơn của nó cứ ùa về, nó giờ đã khác, bây giờ đã có mọi người bên cạnh cũng phải chăm sóc cho bé Linh và phải yêu em chứ nó không còn là một thằng sinh viên nghèo bơ vơ trong một căn gác nhỏ ở một góc Sài Gòn, và cũng không phải là một thằng bất cần đời với cuộc sống này. Những dòng suy nghĩ linh tinh cứ nhảy lung tung trong tâm trí nó để rồi khi chiếc cáp treo dừng lại lúc nào cũng không hay. Em lay nhẹ vai nó rồi cùng nhau ra ngoài. Cả nhóm đùa nghịch ở nơi trò chơi, cùng nhau chia phe ra mà chơi banh bàn, rồi xem bé Linh và em cùng đọ súng giết quái vật. Chơi game miệt mài thì cả nhóm lại đi về phía khu mua sắm trong sự thích thú của chị Hoa và em, chỉ riêng nó thở dài mà xách những món đồ mà chị Hoa cùng em mua. Đến trưa cả nhóm kéo nhau vào phố ẩm thực mà thưởng thức những món ngon, nó đặc biệt thích thú với món bò nướng xa tế, thật sự nó rất ngon. Vị ngon dai của thịt bò thấm gia vị được nướng lên vừa phải, ăn vào có thể cảm nhận được độ mềm, độ dai của thịt bò, độ cay của sa tế cùng những gia vị khách. Nơi đây như một buổi búp phê ngoài trời vậy, có điều là phải trả hơi nhiều tiền thôi. Tiếp đến cuộc hành trình của cả nhóm là thủy cung, nó nghe nói nơi đây gồm 200 loài sinh vật biển khác nhau. - Đi trong nơi đây giống như đang đi dưới đại dương vậy. – Bé Linh thích thú. - Cá mập kìa Linh. - Ủa, em thấy đâu phải đâu chị Phụng. - Ơ, con đó là cá mập mà. Chị coi phim nhiều nên biết. - Cá ngừ đại dương có cô nương ơi, không phải cá mập đâu. - Em không tin, cá ngừ đâu có bự vậy. - Haha, con này còn nhỏ đó, có vài con còn khủng hơn vậy nữa. - Bãi san hô kia đẹp ghê. - Có cá hề nữa kìa. - Đẹp quá đi. Mọi người ai cũng thích thú với những con cá đầy màu sắc, với những san hô lung linh. Một ngày dài kết thúc với những con sóng biển nhấp nhô. Đang vui đùa cùng em bên bãi biển thì nó có điện thoại: - Alo. - Hi, chào Kha, Kha khỏe chứ. Một giọng nói quen thuộc mà đã từ lâu nó chưa được nghe, giọng nói đó đã cách đây bốn năm nhưng nó vẫn ấm áp như ngày nào. - À ừ, Lê à. - Hi, mình đây. - Ờ. - Sao vậy, không vui khi nói chuyện với mình sao? - À không. - Hi, ngày mốt mình vào Sài Gòn thực tập đó, Kha dẫn mình đi chơi Sài Gòn nha. - Cũng không biết nữa, hiện giờ mình không ở Sài Gòn. - Ủa chứ giờ Kha đang ở đâu. - À ừ… - Hi, thôi không biết đâu, ngày mốt mình xuống Sài Gòn là Kha phải dẫn mình đi chơi đó. - Ừ, được thôi. - Thôi bye Kha, à mà nhớ lưu số mình vào nha. - Ờ ờ. - Hi, bye. - Bye. Nó im lặng cất điện thoại vào túi rồi thẫn thờ nhìn ánh trăng lên trên bãi biển, một người quen cũ, một người mà nó đã từng rất yêu và cũng một người mà nó đã từng rất hận. Cứ tưởng năm tháng trôi qua sẽ không còn gặp lại nhau dù chỉ một lần nhưng rồi lại đột ngột như thế này, một cuộc điện thoại, một lời hẹn. - Ai vậy anh? - Bạn anh. - Hi, thôi về anh ơi, không thì chị Hoa lại réo nữa. - Ờ, về thôi. Em nắm chặt tay nó, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai nó rồi cùng nhau sánh bước trên những hạt cát vàng li ti. Ngoài kia xa xa, những cơn sóng cứ êm ả trôi vào bờ như một vào khép kín vậy. Nó tự nghĩ, không biết ai nói ra cái câu “người yêu cũ không rủ cũng đến” ôi sao mà đúng quá. Về tới khách sạn thì thấy chị Hoa với bé Linh đang nhờ nhân viên khách sạn di chuyển hành lí xuống, nó vội vàng chạy vào phụ với anh nhân viên rồi cười trừ với chị Hoa đang đứng lườm nó. Đứng trước khách sạn đợi một chút thì xe cũng tới mà rước mọi người trở về Sài Gòn. Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm. Nó nhìn ra ô cửa kính, nơi có một màu đen bao phủ xen kẽ những ánh đèn đường lấp ló, chợt sáng rồi cũng chợt tắt. Nó không biết đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không mà Khánh Lê dám hẹn nó như vậy. Trong chuyến xe đêm, những dòng suy nghĩ về quá khứ, về cuộc điện thoại. Tất cả cứ lãng vãng trong đầu nó mà không có lối thoát. Nó nhắm mắt ngủ một chút, khi mở mắt ra thì Sài Gòn đã ở trong tầm mắt nó. Tiếng xe cộ ồn ào, những tiếng ồn đặc trưng của Sài Gòn cứ vang lên. Em dựa đầu vào vai nó khẽ thì thầm: - Về Sài Gòn rồi hả anh. - Ờ, về rồi. - Oaaa, mới ngủ có chút mà tới nơi rồi. Chắc em về nhà ngủ tiếp quá. - Thôi thì hôm nay tạm đóng cửa tiệm một ngày nữa vậy. – Chị Hoa đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài rồi nói. Mới rời xa Sài Gòn có một tuần mà cứ như một khoảng thời gian dài vậy. Mọi nơi đều gợi cho nó nỗi nhớ gì đó rất mong lung. Cứ như Sài Gòn không buồn lấy một lời để chào nó trở về. Về nhà, chị Thục tươi cười chào mọi người rồi chị cũng đi làm, mọi người ai cũng uể oải mà lên phòng ngủ. Nó vươn vai rồi ra trước nhà gọi một ly café quen thuộc rồi ngồi ngắm nhìn dòng người qua lại như thường lệ. Ngồi nhấp từng ngụm café đắng, nghĩ về những điều quá khứ chợt qua. Nhỏ Lê như một người con gái đi ngang qua đời nó. Đi ngang và vô tình thành mối tình đầu, đã cho nó nhiều niềm vui rồi cũng có vô vàn nỗi buồn. Nó nhớ những con thuyền trôi êm đềm trên dòng sông quê. Bên tai, tiếng hát của Lê cứ vang lên trong không trung, ấm áp. Nó nhớ những trò đùa của bọn bạn cứ nhắm vào nó và Lê, để cả hai buộc phải tình tứ trước mặt bao người vì lo lắng cho người mình yêu. Ấy thế lại vui. Khi những con đường rộn ràn ấy lên đèn thì cũng là lúc mà nó lại phải tấp nập với những con đường để đưa em về nhà. Con đường này tự nhưng đối với nó luôn quen thuộc. Quen thuộc từ những ngày quen em. - Hi, đi chơi về vui mà mệt quá anh. - Vậy vào nhà mà nghỉ ngơi đi. - Hihi, vâng. Em mở cổng bước vào nhà, nó đứng nhìn em một lát nữa rồi vòng xe lại rồi cứ lang thang mọi con đường. Nó không biết nó đã chạy đi đâu, đã tới nơi nào. Nó cứ biết là nó phải chạy, chạy chốn những quá khứ mà nó đã từng quên, đã từng bỏ lại phía sau để sống tiếp nhưng giờ thì có lẽ người mang quá khứ đã đuổi kịp nó đã đến bên nó và nhắc lại những quá khứ ấy cho nó. Và bắt nó phải nhớ. Nó tập vào một xe bánh mì, mua một ổ bánh cùng một chai nước rồi lại tiếp tục là một kẻ lang thang. Nó chạy ngược về sông Sài Gòn, ngồi trên thảm cỏ quen thuộc mà nó cùng em hay ngồi. Nhìn những chuyến thuyền qua lại trên sông tự nhưng nó thấy nó dòng sông quê hương nó quá. Chiếc điện thoai run trong túi quần, nó vội lấy ra bấm vào nút nghe. - Alo, Kha hả?. Mình xuống Sài Gòn rồi nè. Kha qua đón mình đi chơi đi. - Đi xe mệt thì không nghỉ ngơi đi, giờ cũng khuya rồi. - Hi, nghe nói ngắm Sài Gòn về khuya mới thú vị. - Ừ sao cũng được, đón ở đâu. - Kha tới trước trường Đại Học Sư Phạm đi. - Ờ. Chạy trên đường mà trong lòng nó cũng phải bất an đôi chút. Chạy gần tới trước trường đại học đã thấy nhỏ Lê đứng đó mà vẫy tay chào nó. Vẫn khuôn mặt tròn trịa năm nào, vẫn nụ cười rạng rỡ khi gặp nó trên môi. Vẫn cái vóc dáng nhỏ nhắn đó. - Hi, lâu ngày không gặp trong xinh trai ra ta. - Ờ ờ. - Hi, thôi đi ăn nào, mình đói quá. - Ờ ờ. Nó nổ máy chạy đi theo yêu cầu của người yêu cũ, nhỏ Lê ngoài sau cứ liên tục nhắc những hoạt động khi học ngoài Huế, nhỏ Lê kể những ngày dài khó khăn khi mới bước chân lên Huế, hay những bức thư cưa cẩm mà cô nàng phải nhận hàng ngày, tiếp đến là quen một anh chàng kia. Nó không biết nhỏ có vô tình hay vô tư không, chính miệng nhỏ kể lại mối tình mà nhỏ sẵn sàng chia tay nó để chạy theo và giờ đây, ngồi sau xe nó mà kể lại như vậy, liệu có ý gì. Nó không thể nghĩ gì vào lúc này, một người con gái, một người xa lạ lại quen và một người quen đã từng trở nên xa lạ. Tại sao ông trời lại không cho nó những ngày tháng bình yên bên em, bên bé Linh… Nhỏ Lê tựa đầu vào vai nó rồi một tay để hờ lên trước bụng nó. - Cho em mượn vai chút nhé, người yêu cũ.
|
Chương 20: Quá khứ nơi hoài niệm. Nó cười nhạt nhòa trước câu nói của nhỏ Lê. Ờ thì là người yêu cũ thì đã sao? Ờ thì đã là một người từng qua đi, một người đã đến bên một cuộc đời khác và đã làm cuộc đời đó đau khổ. Ờ thì đã từng hạnh phúc, đã từng là những kỷ niệm nhưng bây giờ chỉ còn là hoài niệm. Một hoài niệm khó khăn giữa hai con người trên cùng một chiếc xe. Dù có một vòng tay ôm chặt nhưng vẫn luôn có một bức tường vô hình ngăn cản. Nhỏ Lê chia sẻ với nó nhiều điều khi còn học ở Huế, nó vui vẻ lắng nghe, lâu lâu cũng góp ý hay nói một câu cho vui vui. Nó cố tình như vậy, tỏ ra thân thiện, tỏ ra quan tâm hay đôi khi lại trách móc để nhỏ Lê có thể hiểu rằng cả hai bây giờ chỉ là bạn chứ không phải với khái niệm người yêu cũ. Bây giờ nó muốn nhỏ Lê coi nó là một người bạn cũ lâu năm hay chỉ là một người quen không hơn không kém thì lúc đó mới có thể không cần ngại ngùng nói thật về những vấn đề. - Dạo này Kha có quen ai không? Mặt baby thế này mà không lắm người theo mới lạ à nha. - Ờ cũng có quen. - Hi, cho mình xem hình được không, chắc xinh lắm nhỉ. - Ờ chút cho xem. - Hihi. Thôi ghé quán nào ăn chút gì đi mình đói quá, nãy giờ đi dạo đủ rồi. - Ờ. Nó tìm một quán phở đêm, gọi hai tô đặc biệt rồi bắt đầu thưởng thức. Nhỏ Lê vẫn vậy, vẫn thói quen gắp bớt đồ ăn của mình mà cho nó, để rồi với câu nói quen thuộc: “Ăn nhiều thì mập mất” trong khi nó cảm thấy nhỏ Lê đã gầy đi trông thấy, không còn là một cô gái mủm mỉm tròn trịa của những năm cấp 3 mà bây giờ ra dáng thiếu nữ vô cùng. Nhìn nhỏ Lê, nó thấy mình như chìm lại với miền ký ức, với miền của những giấc mơ của thuở học sinh, cùng đám bạn chí cốt ngồi trên ghế đá mà nhìn những tà áo dài xinh xắn lướt qua rồi luôn miệng bình phẩm. Nó nhớ những ngày đầu tiên của năm học cấp 3, mối tình đầu của nó xảy ra khi cả hai tìm hiểu nhau trong vài tháng rồi với lời tỏ tình trước của nhỏ để rồi những ngày hạnh phúc kéo dài lê thê hết ba năm và làm nó cứ tưởng rằng, niềm hạnh phúc này mãi mãi tồn tại. Nhưng khi ấy, cái suy nghĩ nông cạn của nó đã rất ngây thơ, ngây thơ đến cả lời hẹn, mơ mộng đặt ra một tương lai cho cả hai để rồi một người phải từ bỏ và tương lai ấy chỉ còn là dĩ vãng. - Ăn đi chứ, nhìn gì vậy tên ngố. - Ờ ờ. - Hihi, vẫn cái mặt ngây thơ đến ngố tồ. Nhưng bây giờ, những suy nghĩ ấy đối với nó bây giờ đã không còn là một gánh nặng. Nó yêu em, vì vậy bây giờ cái nó cần làm không phải là cứ nhớ về những ký ức ấy để rồi làm cho con tim chợt nhói đau lên. Việc nó cần làm là phải yêu, thương, che chở cho em, tuyệt đối không phạm một sai lầm hay để vụt mất em như người con gái đang ngồi trước mắt nó. Ký ức ấy, cất vào ngăn khóa riêng. Quá khứ ấy sẽ nằm ngủ yên. Đó là hai điều mà nó phải làm để biến nhỏ Lê trở thành một người bạn, một người bạn đích thực. Nó lắc đầu xua tan mấy cái ý nghĩ có phần điên rồ vừa mới nghĩ, nhưng dù là cái ý nghĩ điên rồ nhưng đối với nó thà điên lúc này còn hơn là tỉnh. Thà điên để rồi cho quá khứ, cho kỷ niệm lụi tàn đi trong một chiều không gian đã qua. Để rồi ngày mai, sẽ lại là ngày mới. - Hihi, có chỗ nào ngắm cảnh không Kha? - Ờ có, thôi tính tiền rồi đi. - Kha tính tiền đi.Khao mình một bữa nha. - Ờ. - Cái tên lạnh lùng chết bầm, ờ nữa đánh cho giờ. - Ờ ờ. - Đồ cứng đầu. Nó mỉm cười, lâu rồi nó mới nghe có người nhắc đến những cái biệt danh ấy của nó. Quá khứ mà, sao trách được sự lãng quên để rồi chợt nhớ. - Ờ thì cứng đầu mà. Nhưng không giữ được một tình yêu. Nói rồi nó lướt đi qua ngang nhỏ để trả tiền. Nhỏ ngồi sau xe nó mà liên tục thở dài, nó hiểu ý nhỏ Lê vì mỗi khi hai đứa cãi nhau và khi thấy nó im lặng vậy thì nhỏ liên tục thở dài hoặc hát ví von để cho nó phải lo lắng mà hỏi hay mà bực mình mà kêu im lặng. Lúc đó thay vì nhăn mặt, giận ngược lại thì nhỏ lại chọn cách cười cầu tài với nó. Vậy nên nó chẳng bao giờ giận nhỏ được lâu. Thiệt tình. Giờ đây, khi nhỏ liên tục làm lại những hành động ấy thì nó cũng khẽ cười mà trêu: - Nóng gáy à nha. - Hi, biết lỗi rồi mà, cứ nhắc mãi à. - Lỗi gì. - Thì cái chia tay đó. - Ơ hay, giờ Lê là người nhắc đó. - Hi, lại trêu mình. - Chứ không trêu thì làm gì. - Ôm nhau. - Gì? - Cho ôm bộ xương di động cái nha. Sài Gòn lạnh quá. Nhỏ Lê vòng tay ôm nó rồi tựa mái đầu vào lưng nó mà thủ thỉ: - Ấm quá. - Gầy nhom vậy mà ấm sao? - Ấm mà. - Ờ. Cái cảm giác quen thuộc ngày nào chợt ùa về. Giống như những buổi tan trường ngày xưa, nhỏ Lê cũng hay tựa vào nó, vẫn hay ôm nó như thế này trên chiếc xe đạp cũ băng qua những con đường làng thơm mùi lúa chín. Nó chợt mỉm cười, ờ thì cũng đã lâu rồi nó chưa về quê, đã ba năm rồi nhỉ? Chắc rằng mẹ nó mong nó lắm đây. Mấy năm nay, năm nào nó cũng phải lao đầu vào học và kiếm tiền để gửi về quê, nó biết mẹ nó đã nghèo, đã nhịn từng bữa ăn để nó đi học đến ngày hôm nay.Vì vậy, mỗi khi nó ra bưu điện gửi tiền về cho mẹ thì nó cứ nghẹn ngào mãi không thôi. - Kha chưa về quê mình bao lâu rồi? - Ba năm. - Ừa, lâu quá nhỉ, tết với hè nào mình cũng tranh thủ về. - Ờ. - Sao Kha không về vào một dịp nào đó, chứ bác gái mong lắm. - Bận. - Bận gì? - Bận kiếm tiền. - Ừa. Cực nhỉ. - Ờ. - Nói chuyện gì mà cứ vẫn cọc lóc như ngày nào. - Khác chứ. - Khác gì? - Thì lúc trước toàn ừ còn giờ thì ờ. - Vậy mà cũng nói cho được. - Ờ. - Đáng ghét. - Ờ. - Thôi đầu hàng. - Vậy đi. - Xí. Nó chạy về nơi quen thuộc đối với nó ở phố phường Sài Gòn này. Bãi có xanh hướng về dòng sông Sài Gòn đang phản chiếu những ánh đèn của những tòa nhà cao của ở Quận 1. Những cơn gió cứ thổi vi vu mặc cho trời đã về khuya và sương cũng rơi trên bờ vai gầy. Nó khoác chiếc áo khoác cho nhỏ Lê đang run cầm cập bên cạnh. - Kha không lạnh sao. - Không, mát. - Cứ thích xạo không à, răng va vào nhau kêu mà mình cũng nghe tiếng luôn đấy. - Làm gì có. - Hihi, đó đó. - Ờ thì gió thổi qua nên hơi hơi. - Ngồi sát vô cho khỏi lạnh. - Thôi. - Trời ạ, bạn bè ngồi gần nhau không sao đâu. - Ờ ừ. Nhỏ Lê nhấn mạnh hai từ bạn bè đối với nó như một câu nói: “cứ tự nhiên, bạn bè cả mà”. Nghe lời nhỏ Lê, nó ngồi xích vô, đến khi hai cánh tay trần chạm vào nhau rồi cứ ngồi như vậy mà ngắm nhìn màn đêm đang từ từ thổi những hơi sương vào hai tấm thân gầy. Không biết hiện giờ nhỏ Lê đang nghĩ gì? Đó là câu hỏi trong đầu nó lúc này cứ nhấp nháy mà hiện lên, nó đã trốn tránh, ờ thì có nhưng trốn một cái điều gì đó trong tim, trong con người của nó nhưng giờ thì nó cũng đã đối diện, đối diện với người đã từng quen, đã từng yêu. Những kỉ niệm êm đẹp có lẽ không quên, có lẽ không phai nhòa trong tâm trí nó. Cùng đám bạn và nhỏ Lê chạy nô đùa trên những bãi cỏ xanh để thả diều, hay những buổi tối đi mò ếch, bắt chuột đồng trên những thửa ruộng thơm mùi lúa mà cứ sợ sệt, ngập ngừng không dám đi vì sợ rắn. Hay rùng rợn hơn là những cuộc rình ma, cầu cơ ở nghĩa trang, chơi ma lon để rồi bị sưng mắt cá hay những giấc ngủ tập đoàn của cả đám tại một nhà thằng nào đó để rồi khi bình minh lên lại đánh nhau cho tỉnh táo. Nó nhìn bầu trời đầy sao rồi nghĩ ngợi, không hiểu sao trong lòng nó bây giờ cảm thấy nhớ tụi bạn ở dưới quê quá. Cũng đã lâu nó không về quê, không biết còn đứa nào nhớ nó không nữa. Mà chắc tệ lắm cũng có một đứa nhớ nó và hiện giờ đang ở bên cạnh nó, dựa vào vai nó mà ngủ thiếp đi. Nó không muốn gọi nhỏ Lê dậy ngay bây giờ, nó muốn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ khi ngủ, cái gương mặt đã lâu rồi nó chưa có dịp gặp. Khuôn mặt nhỏ Lê khi ngủ cứ như con nít vậy, làm người nhìn cũng cảm thấy muốn che chở cho nhỏ. Nếu cách đây bốn năm thì có lẽ nó sẵn sàng nhưng hiện giờ thì có lẽ không, sẽ có người sẵn sàng che chở cho nhỏ mà không phải là nó. Ngoài kia có nhiều người sẽ sẵn sàng làm điều đó thay nó thôi. - Lê, dậy đi về này. - Cho mình ngủ xíu. - Dậy đi, không thì mình về đó. - Kha dám… - Hì, thôi dậy về ngủ, mai rồi lại đi chơi. - Hứa nha. - Ờ hứa. Nhỏ ngồi dậy dụi mắt rồi chớp chớp mắt nhìn nó, nếu không phải quá quen với cái hành động đáng yêu này của nhỏ thì chắc nó cũng phải lặng người một hồi lâu mà nhìn cái khuôn mặt đáng yêu ấy. Nhưng giờ cái hạnh động đó đối với nó cũng trở nên bình thường mà thôi, có khi nhìn khuôn mặt mèo của em khi ngủ dậy còn xinh và đáng yêu hơn. - À mai thì đi khoảng giờ tối như thế này thì được, chứ đi sớm không được. - Sao vậy Kha? - Tại bận làm việc. - Ừa, mai 10 giờ vậy. - Ờ. Cũng được. - Thôi giờ về vậy. - Ờ. Con đường lúc về thì luôn có cảm giác thật nhanh, chốc lát đã đến nơi chỗ của nhỏ tạm ở trọ để thực tập, học hỏi và trao đổi kinh nghiệm với những sinh viên Sư Phạm nơi đây. Vòng xe về đến nhà thì nó thấy em đang ngồi co ro dưới sương lạnh trước cửa nhà. Nó vội chạy tới bên em, khoác vội chiếc áo khoác lên đôi vai ấy. - Sao em ngồi đây? Em ngước lên nhìn nó rồi hỏi: - Từ lúc đưa em về tới giờ, anh đi đâu, với ai?
|