Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!
|
|
Nội Dung Truyện : Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!
Cô là An Ninh, bệnh nhân của anh. Được anh tận tình cứu chữa mà đem lòng yêu thương. Nhưng anh lạnh lùng từ chối cô. Lần đâu cô bị một người đàn ông từ chối.
Lần này, cô lại gặp anh nhưng trong vai trò là một thực tập sinh dưới sự hướng dẫn của anh. Cô sẽ không khiến mình yêu anh nữa nhưng lần này người tấn công lại là anh! Chấp nhận hay vùng vẫy đây!
|
Chương 1: Trùng sinh
Nếu năm nay bạn mười tám tuổi, nếu bạn chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học phổ thông, nếu bạn mơ ước thi vào đại học... An Ninh ngồi trên tầng cao nhất của bệnh viện, bức tường trắng làm tăng thêm vẻ tĩnh lặng, bên cạnh tay phải của cô chính là bệnh án. Gió tháng sáu tươi mát thổi bay mái tóc dài của cô, góc váy tung bay, mấy tờ giấy của bệnh án cũng bị thổi bay tạo ra tiếng xào xạc, trong không gian tĩnh lặng thì âm thanh đó giống như lớn hơn mấy chục lần, An Ninh cảm thấy màng nhĩ của mình rất đau đớn. Giây phút khi biết được kết quả thi khiến cô nghĩ rằng cuối cùng tương lai tốt đẹp của mình cũng bắt đầu, nhưng cũng ngày hôm đó cô được chuẩn đoán là mắc bệnh máu trắng, một căn bệnh không có thuốc chữa, nó cũng đập tan giấc mơ của cô. Từ lầu ba mươi ba nhìn xuống lòng đường, biển người mịt mờ đều biến thành từng chấm đen nhỏ, mặt trười buổi trưa chiếu vào khiến hai má cô ửng đỏ. Cửa sân thượng có rất nhiều người vây quanh trong đó có cả mẹ của cô. Cha mẹ cô ly dị khi cô còn rất nhỏ, cô vẫn luôn cố gắng học tập, cố gắng làm ẹ sống những ngày thật tốt. Nhưng bây giờ cô bị bệnh máu trắng rồi, tiền chữa bệnh đối với hai mẹ con mà nói thì đó là con số trên trời, mẹ cô không chịu từ bỏ... nhưng cô đã từng tận mắt chứng kiến một người bạn học chết vì bệnh máu trắng, kết quả cuối cùng là cả người cả của đều mất, gia đình nghèo không thể tả. Cô không muốn sau khi mình chết còn lưu lại ẹ một khoản nợ lớn, vì thế cô lựa chọn để lại sự đau khổ. Dù sao sớm muộn gì đau khổ cũng kết thúc, người sống vẫn tiếp tục sống tốt, tất cả rồi sẽ qua. Mọi người đang nói chuyện với cô, muốn trấn an cô, cô không nghe được họ đang nói gì, cô chỉ đắm chìm trong thế giới của mình. Cuối cùng cô đứng lên, dang rộng hai tay, tưởng tượng mình đang dang rộng đôi cánh, đôi cánh này có thể đưa cô đến thiên đường, cô có thể ở đó chờ mẹ. Cô quay đầu lại, trên mặt đầy nước mắt, cô dùng tay áo lau đi, vì nước mắt làm mờ hai mắt, cô không thấy rõ mặt của mẹ. "Nếu như có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của mẹ..." An Ninh cười cười, tung mình nhảy xuống. .... "Cầu về cầu, đường về đường, tôi gọi bạn bạn hãy đi về phía trước, tôi gọi bạn bạn đừng quay đầu lại." "Hoa nhưng không phải hoa, sương mù nhưng không phải sương mù, tôi gọi bạn bạn liền bước đi nhanh, tôi gọi bạn bạn hãy để tiếng khóc lại." Hắc vô thường kéo một sợi xích thật dài, theo sau anh ta là vô số linh hồn. Bạch vô thường đứng bên cạnh phe phẩy cây quạt chỉ huy. Hai người đội một cái mũ rất cao, bay qua bay lại. Bạch vô thường vỗ vào vai của cô, nhỏ giọng nói: "Cô gái nhỏ, sao cô không khóc? Cô còn trẻ như vậy đã chết, dù sao cũng phải khóc một tý cho hợp chứ!" An Ninh quay đầu nhìn anh ta, không nói gì. Bạch vô thường sửng sốt, cảm thấy mình đã làm việc ở âm phủ lâu như vậy đây là lần đầu tiên chủ động đến gần một linh hồn nhưng người ta lại không thèm chú ý mình, liền cảm lòng tự ái của mình bị đâm một nhát. Anh ta chợt lè lưỡi, làm mặt quỷ với An Ninh, kỳ quái nói: "Cô có dám nhìn khuôn mặt thật của tôi không...?" An Ninh lại nhìn anh nhưng vẫn không nói gì. Bạch vô thường đang muốn nổi điên thì An Ninh hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?" Hắc vô thường lạnh mặt nói: "Đi hết đường hoàng tuyền này, những anh em ở phía sau sẽ qua sông Vong Xuyên, sau đó gặp Mạnh bà, uống canh là có thể đi đầu thai. Về phần cô..." An Ninh ngạc nhiên, "Tôi làm sao?" Bạch vô thường không tim không phổi cười to, "Cô phí hoài bản thân nên không thể như mọi người đi đầu thai, sợ rằng cô phải ở lại địa phủ với chúng tôi đời đời kiếp kiếp rồi," An Ninh cúi đầu, không nói gì. Giống như cô đã biết trước buông tha cuộc sống, chắc chắn sẽ có báo ứng. Rất nhanh đã đi đến cuối đường hoàng tuyền, Bạch vô thường hay nói giỡn mang theo một nhóm linh hồn đi đến cầu Nại Hà, chỉ còn lại mình cô đứng với Hắc vô thường luôn ăn nói thận trọng. Hắc vô thường dẫn An Ninh đến phía ngoài điện diêm la. Trong điện có một người phụ nữ trên ba mươi tuổi đang quỳ, cô ấy khóc khàn cả giọng, gạch lót sàn làm bằng băng, đầu gối của cô ấy đã sưng đỏ, nhưng cô ấy vẫn khóc lóc cầu xin, "Tôi cầu xin ngài, van xin ngài mở lòng từ bi, mẹ tôi tuổi đã lớn, còn bị suy thận, con tôi mới ba tuổi, điều kiện gia đình tôi rất kém, tôi là trụ cột trong gia đình, không có tôi... Sợ rằng họ không thể sống nổi, tôi van xin ngài, để tôi sống lại... Kiếp sau tôi nguyện làm động thực vật, vĩnh viễn không được làm người cũng không sao, van xin người cho phép sống lại... Van xin ngài..." Diêm Vương hỏi: "Bây giờ cô về chẳng phải chịu khổ sao? Tôi thấy cô cũng là người trọng tình trọng nghĩa, có thể cho cô đầu thai vào một gia đình tốt, được không?" Cô ấy lại không ngừng đạp đầu, "Tôi không cần đầu thai vào một gia đình tốt, tôi chỉ muốn quay về để chăm sóc mẹ già và đứa con côi thôi, van xin ngài mở lòng từ bi... van xin ngài..." An Ninh thấy như vậy một màn xấu hổ như vậy cũng không dám ngẩng đầu lên. Hắc vô thường thản nhiên nói: "Mỗi người sống trên đời đều có trách nhiệm của mình, trốn tránh không chỉ là biểu hiện của sự vô dụng mà còn rất ích kỷ. Mẹ cô còn sống không? Bà có thương cô không?" An Ninh im lặng, thật ra cô rất hối hận, nhưng bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa. Hình như hắc vô thường có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, cầm cán quạt gõ gõ vai cô, "Nếu cho cô cơ hội sống lại, cô có nhảy lầu tự sát nữa không?" An Ninh chợt ngẩng đầu, kiên định nói: "Nếu có thể như vậy... Tôi nhất định sẽ sống cho thật tốt." Bỗng nhiên hắc vô thường vung tay áo, cả người An Ninh liền bay lên, cứ thế mà bay lên thạ cao cuối cùng cô chỉ nghe được một câu "Nhớ kỹ lời hứa của cô", sau đó cô không biết gì nữa... Bạch vô thường đi đến bên cạnh Hắc vô thường, nhìn bóng dáng An Ninh đang bay cao, anh ta nghĩ nghĩ gì đó rồi nói: "Không nhảy lầu, cô ấy có uống thuốc ngủ hay gì gì đó không?" Sắc mặt Hắc vô thường không hề có tý biến đổi, ung dung nói: "Cô bé này có thể hiểu được ý nghĩa của sinh mạng, hơn nữa sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, sau đó cứu sống nhiều mạng người." Bạch vô thường lấy quạt che mặt, ho khan hai tiếng, "Cùng với chồng cô ấy sao?"
|
Chương 2: Bác sĩ Bạch
Khi An Ninh tỉnh lại đập vào mắt cô là màu trắng quen thuộc, mũi cũng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc. Cô vẫn nằm trên giường bệnh, mẹ cô ngồi bên cạnh gọt táo. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô không nhảy lầu, cũng không đến âm phủ. Những điều đó giống như một giấc mơ. Nhưng bên cạnh cô có một cây quạt... Vừa khéo nó lại giống cây quạt của Bạch vô thường như đúc... Những ngày tiếp theo An Ninh không dám chậm trễ, tích cực phối hợp với bác sĩ trị bệnh bằng hóa chất, cô tin rằng chỉ cần mình vượt qua thì mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo. Bệnh viện rất yên tĩnh, ánh mặt trời lọt qua cửa sổ chiếu xuống hành lang. Tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông mặc áo trắng đi đến, đứng trước giường bệnh An Ninh. Khi đó cô đang ngủ nên không biết có người đang nhìn mình chằm chằm. "Bác sĩ Bạch, đây là bệnh nhân." Bác sĩ thực tập đứng một bên đưa bệnh án cho Bạch Tín Vũ. Bạch Tín Vũ ngiêm túc xem, mái tóc màu nâu dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra vầng sáng ấm áp, đôi mắt bình tĩnh ẩn sau gọng kính. Ngón tay thon dài thuần thục lật từng trang bệnh án, đôi mắt chuyên chú nhưng lạnh lùng. "Tình trạng của người bệnh như thế nào?" Bác sĩ thực tập là một cô gái, giờ phút này cô đang nhìn anh đến thất thần, mãi cho đến khi anh hỏi lần thứ hai mới có phản ứng, nhưng vì hồi hộp nên nói hơi cà lăm, "Ừ... hình như không tệ..." "Gần đây có xuất hiện hiện tượng nôn hay sốt không?" "Cái này..." Cô ấy lập tức đưa tay giật lấy bệnh án. "Bách sĩ hướng dẫn cô là ai? Bảo người đó đến gặp tôi." Mặt không đổi sắc nói xong những lời này Bạch Tín Vũ cũng ra đến cửa. Chỉ còn lại có bác sĩ thực tập tuổi trẻ đứng tại chỗ nói không ra lời, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với bác sĩ Bạch, anh rất đẹp trai, lại còn cực kỳ lịch sự, lại là nhân tài khoa nội, cô cực kỳ sùng bái anh, không ngờ rằng anh như vậy nhưng rất khó ở chung. An Ninh được thông báo ba ngày sau cô sẽ tiến hành cấy tủy, khi đó cơ thể cô trong tình trạng tốt nhất, bác sĩ sẽ nói toàn bộ những nguy hiểm có thể xảy ra trong ca phẫu thuật nói ẹ cô biết, còn nói có thể cuối cùng sẽ phát sinh hiện tượng bài xích. Đang lúc cô cảm thấy bất lực, một bác sĩ nam trẻ tuổi đeo kính đến, kéo ghế ngồi cạnh giường cô, "Tôi họ Bạch, bác sĩ trị liệu cho cô tạm nghỉ, cho nên từ hôm nay trở đi tôi chính là bác sĩ trị liệu của cô." An Ninh cảm thấy anh ta ngoại trừ có dáng vẻ đẹp trai bên ngoài cũng không còn điểm gì đặc biệt hấp dẫn đối với cô. Thậm chí, cô hơi nghi hoặc hỏi anh, "Anh là bác sĩ chính thức sao?" Ẩn ý đã hoàn toàn sáng rõ! Bạch Tín Vũ cũng không trả lời vấn đề đó của cô mà chỉ nói những điều cần chú ý trong quá trình cấy ghép tủy cho cô nghe. Giống như giải thích một vấn đề hết sức bình thường, giọng nói của anh cũng không lớn, nhưng lạ ở chỗ là nó khiến người nghe cảm thấy cực kỳ an tâm. dđlqđ An Ninh vẫn nhìn anh, mà trong suốt quá trình giản giải đầu bác sĩ Bạch đều cúi nhìn bệnh án, hình như không coi trọng cô. Điều này làm An Ninh cảm thấy cực kỳ chán nản, nhớ đến mái tóc dài óng ả của mình vì phải xạ trị mà mất đi, bệnh tật khiến cô gầy đi rất nhiều, cho nên anh mới không muốn nhìn cô! Bạch Tín Vũ đứng lên nói: "Nếu như không còn vấn đề gì khác thì chuẩn bị tuần sau tiến hành cấy tủy." An Ninh không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Có phải dáng vẻ của tôi bây giờ rất xấu không?" Bạch Tín Vũ đang muốn rời đi bỗng nhiên ngẩn ra, anh để tập hồ sơ trong tay xuống, dùng ánh mắt chuyên chú giống như đang nghiên cứu bệnh án nhìn cô, "Dáng vẻ của cô rất được." An Ninh thở hắt ra hỏi: "Thật sự?" Bác sĩ Bạch hơi nhíu mày, dùng thái độ như khi đối mặt với người nhà đang nghi ngờ mình nói: "Tôi cũng không nói dối." An Ninh nhịn không được cười lên, "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh không cần nghiêm chỉnh như vậy, tôi rất áp lực." Bác sĩ Bạch lấy tay đẩy gọng kính lên, thản nhiên nói: "Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt." "Bác sĩ Bạch..." "Hả?" An Ninh ngồi xếp bằng trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn anh, "Tên của anh Bạch gì? Tên đầy đủ của anh ấy? Anh thuộc chòm sao nào?" Bạch Tín Vũ khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn cô, hình như không muốn trả lời vấn đề này. Lúc này An Ninh mới ý thức được mình quá đường đột, cô cười cười, "Không sao, anh cứ đi đi." "Bạch Tín Vũ, thuộc chòm sao... tôi không rõ lắm." Đó là lần đầu tiên An Ninh gặp Bạch Tín Vũ. Về sau khi bị quá trình cấy ghép tủy tra tấn, ở phòng cách ly đúng hai mươi ba ngày, ngoại trừ y tá ngày đêm làm bầu bạn với cô ra người cô nhìn thấy nhiều nhất chính là bác sĩ Bạch, anh mặc đồ vô khuẩn, nhưng An Ninh vẫn có thể nhận ra anh nhờ cặp mắt bình tĩnh sau gọng kính kia. Cô cảm thấy con ngươi của anh đặc biệt sâu sắc, ánh mắt rất dịu dàng làm cô không dời mắt được. Mười tám tuổi nhưng chưa từng yêu đương, cũng không tin vừa gặp đã yêu, nhưng sau khi trải qua hai mươi ba ngày bị dày vò, cô cảm thấy mình thích Bạch Tín Vũ mất rồi. Loại cảm giác này cực kỳ mới lạ, thậm chí cô không thể xác định rõ được. Có lẽ khi con người đứng bên bờ sinh tử thì đó là lúc dễ dàng động tâm nhất.
|
Chương 3: Đau lòng
Mấy tháng sau, An Ninh đặt một đống sách trên bàn, hai tay chống cằm, suy tư, sang năm cô có thể quay lại trường rồi, rốt cuộc nên chọn chuyên ngành gì đây? Vì trị bệnh cho cô, bây giờ nhà cô chỉ có bốn bức tường. Các bạn học khác đều chọn chuyên ngành mình thích hoặc thấy hợp với mình, chỉ có mình cô một lòng một dạ cho rằng ngành bác sĩ là ngành kiếm được nhiều tiền nhất. Bệnh nặng mới khỏi khiến cô biết được sinh mạng quý đến mức nào, hơn nữa cô còn muốn khiếm thật nhiều tiền thay mẹ trả những khoản nợ kia. Cô phải sống, phải quý trọng sinh mạng của mình hơn nữa. Mẹ cô gấp xong quần áo đi vào, thấy An Ninh nhìn đống sách mà ngẩn người, đi đến mới nhìn rõ trên bàn toàn sách y. Bà cười dịu dàng, sờ sờ đầu An Ninh, "Học y rất tốt, có thể cứu người, đây là nghề thiên sứ đó. Nếu như muốn học thì cũng đừng do dự, mẹ ủng hộ con." An Ninh ngước mắt nhìn, cười giải thích: "Con còn chưa quyết định, chỉ đang suy nghĩ thôi." "Nhớ hôm nay lúc đi tái khám. Ăn mặc đẹp một chút, cảm ơn bác sĩ." Mẹ đưa cho cô một hộp chocolate, "Cái này để tặng cho bác sĩ Bạch." An Ninh sửng sốt, "Cái này..." Cô muốn nói là hộp chocolate này đối với bác sĩ Bạch mà nói thì đó cũng không phải thứ quý giá, nhưng giá của nó bằng tiền sinh hoạt ba ngày của mẹ con cô, mẹ làm như vậy cô rất cảm động, không biết làm gì để báo đáp chỉ biết cố gắng học tập. "Biểu đạt lòng biết ơn của mình với ân nhân cứu mạng cũng là một việc phải làm." Ánh mắt của bà rất dịu dàng. An Ninh thay bộ quần áo đẹp nhất, tóc đã dài ra, mặc dù không phải rất dài, nhưng đã tốt hơn so với trước, nhất là sắc mặt hồng hào. Ở chờ xe bus ở trạm xe, cô thầm nghĩ không biết khi gặp bác sĩ Bạch thì nên nói gì, ca ngợi tài năng của anh và bày tỏ lòng biết ơn sao? Nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, thời gian trôi qua rất nhanh. . Cô dựa vào địa chỉ ghi trên giấy tìm được phòng làm việc của bác sĩ Bạch, nhưng anh đang làm việc cô chỉ có thể chờ bên ngoài, nhìn chocolate trong tay, tim đập rất nhanh. Mà giờ này khắc này, cô đang đợi bác sĩ Bạch ở gian phòng cuối cùng của tầng lầu. "Tít.." Một âm thanh dài do thiết bị y khoa vang lên, bác sĩ nam họ Trương bỏ khẩu trang ra, nói với y tá: "Thời gian tử vong là khoảng sáu giờ ba mươi tối." Bác sĩ Trương quay đầu lại nhìn bác sĩ Bạch đang đứng sững sờ bên cạnh, dùng sức đè vai anh, "Xin lỗi, chúng tôi đã tận lực nhưng... vẫn không giữ được mạng cậu ấy." Bác sĩ Bạch ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cơ thể căng thẳng, nhưng vẻ mặt không có gì khác bình thường. Bác sĩ Trương vẫy vẫy tay với những người trong phòng, "Để anh ấy yên tĩnh một lát." Ngay cả âm thanh đóng cửa cũng rất nhỏ, Bạch Tín Vũ vẫn đứng im tại chỗ, kéo tấm vải trăng che đầu bệnh nhân xuống, lộ ra một khuôn mặt gầy gò tái nhợt, thiếu niên nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, thoạt nhìn rất bình thản. Bác sĩ Bạch luôn luôn kiên cường trong mắt mọi người giờ đây vành mắt hơi đỏ, anh khẽ vuốt khuôn mặt của cậu thiếu niên, thì thầm nói: "Tại sao họ lại nói để mình anh yên tĩnh một chút, rõ ràng là hai người, là hai người. Da của em vẫn còn độ ấm, em vẫn ở đây, cái gì gọi là đã cố gắng hết sức, cái gì kêu là không giữ được mạng sống? Cái gì là không giữ được mạng sống?" Anh hít sâu một hơi, cầm máy sốc tim lên, tay run run cầm lấy nó, rồi kéo tấm vải trắng trên người thiếu niên ra, một lần nữa tiến hành động tác cấp cứu tim, vừa làm vừa chăm chú nhìn điện tâm đồ, "Tất cả mọi người đều bỏ em, anh hai sẽ không bỏ em, em phải cố chịu, em nghe được không? Em phải sống lại, anh hai đã đồng ý với cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho em, anh đã đồng ý rồi, em không được từ bỏ, em phải sống, nhất định phải sống..." Nhưng mà đáp lại anh chỉ là một đường thẳng trong điện tâm đồ, một đường thẳng tượng trưng cho sự chết. ...... An Ninh nhìn chocolate trong tay, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, không biết bác sĩ Bạch có thích ăn không? Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã qua giờ hẹn nửa tiếng rồi, bác sĩ Bạch là người luôn luôn đúng giờ. Nhưng mà không sao, có thể nhìn thấy anh, chờ lâu cũng không sao cả. Lúc này trong hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng vặn cửa, An Ninh đứng lên, thấp thỏm quay đầu lại, nhưng đó lại là một người đàn ông xa lạ. "Xin chào, tôi họ Trương. Hôm nay bác sĩ Bạch có việc, nên tôi sẽ khám cho cô." Thấy cô mở to hai mắt, anh cười nói: "Đừng sợ, tôi đối xử với bệnh nhân cũng rất dịu dàng như bác sĩ Bạch vậy." diễn đàn lê quý đôn An Ninh đang muốn gật đầu, lúc này bỗng nhiên cửa bị đẩy ra. Bác sĩ Bạch xuất hiện ngay cửa, sắc mặt của anh không tốt lắm, ánh mắt vẫn trong trẻo như trước, ống nghe bệnh đeo trên cổ, thản nhiên nói: "Tôi đến rồi." Không biết tại sao, An Ninh cảm thấy không khí rất kỳ lạ, tất cả bác sĩ và y tá đều im lặng khi bác sĩ Bạch xuất hiện. Bác sĩ Trương vừa mới ngồi xuống cũng đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, "Tín Vũ..." Bác sĩ Bạch đi đến trước mặt An Ninh, kéo ghế ngồi xuống, giọng nói không có bất kỳ cảm xúc gì: "Tôi là bác sĩ, cô ấy là bệnh nhân của tôi, đây là công việc cũng là trách nhiệm của tôi." "Được rồi." Bác sĩ Trương thở dài rồi đi ra ngoài. Bác sĩ Bạch tiến hành kiểm tra cho An Ninh, làm xong lâu rồi nhưng anh lại chẳng nói gì. Cho đến khi An Ninh thấp thỏm hỏi: "Bác sĩ Bạch, tình trạng của tôi không tốt sao?" Vẫn là im lặng, anh cúi đầu, giọng nói hơi khàn: "Không, cô hồi phục rất tốt." An Ninh thở hắt ra, ôm ngực nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Cô lấy hộp chocolate trong túi ra, cẩn thận vuốt nơ con bướm đã bị nhăn, lẳng lặng đặt trên bàn, cười nói: "Bác sĩ Bạch, cái này tặng anh. Rất cám ơn anh vì đã cứu mạng tôi, thật sự cám ơn anh. An Ninh có một tật xấu là khi vui vẻ sẽ đặc biệt nói nhiều, "Anh thật vĩ đại, thật giỏi, tôi rất sùng bái anh, thưởng thức anh, hơn nữa vô cùng thích anh, tôi cảm thấy anh rất bận, nhưng anh là người tốt, tôi vô cùng..." Bỗng nhiên An Ninh ngừng nói, bởi vì bác sĩ Bạch đang nhìn cô, ánh mắt rất lạnh nhạt, mang theo hơi lạnh thấu xương. Nghiêm túc lại đáng sợ... Anh nhìn hộp chocolate tinh xảo trên bàn, "Tôi thật vĩ đại, cho nên cô rất sùng bái tôi, thưởng thức tôi, yêu thích tôi?" An Ninh đang muốn gật đầu nói dạ, nhưng cô lại nói không nên lời, bởi vì giọng nói của anh là giễu cợt, giống như đang nghe chuyện cười. Anh đứng lên, đi đi lại lại sau cái bàn, bước chân hơi hỗn độn, cuối cùng hất hộp chocolate xuống đất, cười lạnh nói: "Cô có biết trên đời này có rất nhiều người bất hạnh không, cô có biết còn sống là một điều vô cùng may mắn, cô không cố gắng sống tốt, không thèm nghĩ xem sau này nên làm gì để sống tốt, lại ở đây biểu đạt cái gì, thật buồn cười, tình yêu, cô chỉ là bệnh nhân của tôi thôi? Cô không có gì đặc biệt, chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn bệnh nhân của tôi, thậm chí sau khi cô rời khỏi bệnh viện tôi cũng không gặp cô nữa, thậm chí không muốn gặp lại cô, cô hiểu không? Tôi đã nói rất rõ ràng? Tuyệt đối cô không phải người đặc biệt, tuyệt đối không phải, tôi căn bản không muốn gặp lại cô!" An Ninh sững sờ tại chỗ, nước mắt như sương mù che kín hai mắt cô, nhưng cô không muốn biểu lộ mặt yếu ớt của mình trước mặt anh. Quay mặt lau đi nước mắt, sau đó đứng lên đi về phía anh. "Tôi nói tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô nghe không hiểu sao?" An Ninh quỳ trên mặt đất, dùng toàn bộ lý trí đè nén cơn giận sắp bộc phát của cô, bình tĩnh nói: "Anh đã không cần, thì tôi muốn lấy lại chocolate của mình." Bạch Tín sửng sốt, anh thấy cô gái nhỏ gầy quỳ trên mặt đất, nhặt từng viên chocolate rơi trên mặt đất bỏ vào hộp. Có lẽ do bệnh đã lâu nên da của cô rất trắng, thậm chí mạch máu rất nhỏ cũng nhìn thấy, trên đầu đội một chiếc mũ thêu, che đi mái tóc chưa mọc dài. An Ninh đặt chocolate vào hộp, phát hiện còn thiếu một viên, cúi đầu tìm kiếm, viên này... ở cạnh chân anh. Cô cũng không đi qua nhặt, chỉ đứng lên đi ra ngoài, thậm chí câu hẹn gặp lại cũng không nói? Hẹn gặp lại? Đây là lần tái khám cuối cùng của cô, sẽ không chào tạm biệt và hẹn gặp lại sau, cũng không muốn tạm biệt và hẹn gặp lại. Ra khỏi bệnh viện, ngồi tại trạm xe buýt chờ xe. Nhìn lên tấm biển trên trạm dừng, trên đó viết tuyến số mười một. Cũng là mấy chữ này, khi đó nhìn thì cô rất mong đợi nhưng bây giờ.... Xe đến cô cũng không để ý, lấy hộp chocolate ra, bóc lớp giấy vàng ra, đưa từng viên vào miệng, vị ngọt tan ra giữa môi và miệng, nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng chảy xuống. Cô là người đã bên bờ tử vong một lần, cô là người đã trọng sinh, vì để có thể được sống, cô uống rất nhiều thuốc, cô ngoan ngoãn làm trị liệu bằng hóa chất, nhìn tóc mình rụng từng sợi nhưng cô rất kiên trì. Sau khi trị liệu bằng hóa chất cô ăn gì sẽ ói ra thứ đấy, sau khi ói xong chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là cô thấy ghê tởm, nhưng cô vẫn cố ăn. Cô cố gắng như vậy, kiên trì như vậy, anh không nhìn thấy sao? Bạch Tín Vũ? Anh có biết cô khát vọng sống như thế nào không? Tại sao anh phải nói như vậy? Tại sao? Vì cô biểu đạt sự cảm kích và lòng biết ơn mà anh có thể đối xử với cô như vậy sao? Cô chưa từng nói mình đặc biệt, cô biết mình rất may mắn, cô cũng rất quý trọng phần may mắn này. Tại sao lại nói với cô những lời tàn nhẫn như vậy.... tại sao? Cho dù rất đau lòng, nhưng cô vẫn ăn hết chocolate, bời vì đó là do mẹ tiết kiệm tiền để mua, anh không cần? Cô cần! Bác sĩ Trương đứng cách đó khoảng mười mét, cầm lấy chai nước khoáng mà mình mới mua, nhìn cô gái vừa ăn chocolate vừa khóc, rất muốn đi qua an ủi mấy câu, nhưng lại không biết an ủi như thế nào. Sau khi cô đi Bác sĩ Bạch liền hôn mê bất tỉnh, dù sao cũng vừa mới mất đi người thân duy nhất. Mà những lời bác sĩ Bạch nói với cô, anh đều nghe thấy hết. Không đặc biệt sao? Sao lại không đặc biệt chứ? Tủy trên người cô là do bác sĩ Bạch hiến, chẳng lẽ như thế còn không đặc biệt? diễn đàn lê quý đôn Bác sĩ Bạch tạo ra tế bào máu phù hợp với hai người, một là em trai mình, người còn lại... chính là cô bé kia. Hai người cùng làm phẫu thuật, sau khi phẫu thuật cô hồi phục rất tốt, một thời gian nữa là có thể quay lại trường học. Nhưng em trai bác sĩ Bạch tình trạng đột nhiên có biến đổi, hôm nay đã qua đời, vĩnh viễn cũng không thể quay lại trường. Tình trạng hai người khác biệt như vậy, mới có thể làm người đàn ông luôn luôn bình tĩnh kia mất khống chế. ___ ___ Mình thắc mắc không biết viên chocolate cuối cùng sẽ đi về đâu?
|
Chương 4: Rời trường
An Ninh ngồi gần cửa sổ xe buýt số mười một, lấy gương trong túi ra soi soi, rất tốt mắt không đỏ. Qua đèn xanh đèn đỏ phía trước rồi rẽ phải là về đến nhà. Lúc vào nhà, mẹ đã nấu xong cháo và dọn sẵn ra bàn ăn, bà ngồi đối diện cô, dùng ánh mắt mắt ân cần nhìn cô, "Sao rồi? Bác sĩ Bạch có thích ăn không?" An Ninh sửng sốt, lập tức biết mẹ đnag nói đến chocolate. Cô vùi đầu cháo, không nói gì. Mẹ cau mày nhìn cô, cẩn thận hỏi: "Bác sĩ Bạch không vui sao?" Trời đã tối sầm, dưới ánh đèn ấm áp An Ninh ngước mắt nhìn, lần đầu tiên thấy tóc mai của mẹ đã bạc. Cô đặt chén xuống, đi đến ngồi cạnh bà, ôm lấy cánh tay bà, nở nụ cười thật tươi nói: "Thích, dĩ nhiên thích! Đâu chỉ có thích, bác sĩ Bạch nói anh ấy thích ăn chocolate nhất!" Lúc này mẹ cô mới nở nụ cười, "Vậy thì tốt. Con cảm ơn người ta chưa? Cậu ấy thật sự rất tuyệt, Ninh Ninh con hãy lấy cậu ấy làm gương, trở thành một bác sĩ như vậy, biết không?" An Ninh cảm giác lỗ mũi hơi cay cay, nhưng vẫn cười nói: "Con biết rồi!" Cô mấp máy cánh môi, "Nhưng mà... Con không nghĩ chọn ngành y." Nụ cười của mẹ hơi cứng lại, "Tại sao?" An Ninh không biết nên giải thích thế nào, cô chợt nhớ đến khi mẹ nhìn thấy sách y trên bàn thì rất vui mừng, nhưng còn bây giờ ánh mắt mẹ hơi thất vọng. Cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói: "Ý con là con không nghĩ nữa, bởi vì con đã quyết định." Mẹ cô thở phào nhẹ nhõm, tâm tình đặc biệt tốt, nói với cô rất nhiều chuyện. Khen bác sĩ Bạch không dứt lời, bất kể y thuật hay nhân phẩm, muốn An Ninh học theo, cố gắng để được giống như anh. Bốn năm sau... An Ninh nhìn luận văn trong tay mình "Hệ thống nghiên cứu và cách trị bệnh máu trắng", hít sâu một hơi, gõ cửa văn phòng. "Mời vào." Trả lời là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi. An Ninh đặt luận văn lên bàn của anh, cúi đầu nói: "Giáo sư Hà, em đã sửa lại rồi, thầy thử xem lại đi." Giáo sư Hà ngẩng đầu nhìn cô, sau đó qua loa lật luận văn, mặt không hề thay đổi nói: "Không chi tiết, quá sơ lược, quá rập khuôn, thiêng về miêu tả." An Ninh ra khỏi văn phòng, bạn tốt kiêm bạn học Trần Hoan liền xà tới, "Sao rồi?" An Ninh quơ quơ luận văn trong tay chưa được xem đã bị trả lại, bất đắc dĩ cười cười. Trần Hoan sửng sốt, "Không thể nào? Luận văn của cậu mình đã xem qua, viết tốt như thế, sao lại bị trả lại? Mình cảm thấy giáo sư Hà kia đang đỳ cậu... An Ninh buông tay ra, "Mình thật sự không không nhớ là đã đắc tội với thầy ấy, nhưng mà hình như thầy ấy không thích mình, từ đầu đến đuôi đều không thích." Trần Hoan cười gục trên vai cô, "Đừng để ý đến cái khối băng đó, hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, bạn gái cũng không có, tám phần là tâm lý có vấn đề." Hai người vừa nói vừa cười đi vào phòng học, giáo viên đang phát "danh sách đi thực tập", cũng tuyên bố những ai đi thực tập ở bệnh viện nào. Cuối cùng An Ninh nghe thấy tên mình, đi thực tập ở... Bệnh viện Trung Ương. Trần Hoan vui vẻ khoa chân múa tay, "Chúng ta được phân cùng bệnh viện, đó là bệnh viện rất tuyệt, có thể thực tập ở đó đúng là cơ hội ngàn năm có một!" An Ninh lật sách trong tay, thờ ơ nói: "Thật trùng hợp...." Trần Hoan bác bỏ, "Đây sao có thể là trùng hợp? Bệnh viện Trưng Ương nổi tiếng chỉ tuyển nhân tài, thành tích của chúng ta rất tốt dĩ nhiên sẽ được đến đó rồi, huống chi nơi đó có đủ loại bệnh, phần lớn bác sĩ đều là người rất giỏi!" Giáo viên ở trên vỗ vỗ tay, "Chúc mừng các em, cuối cùng cũng bước vào giai đoạn thực tập, những ngày tới phải kết hợp lý thuyết với thực hành, thầy tin rằng các em nhất định sẽ trở thành bác sĩ giỏi. Hiện tại thoải mái một chút, mọi người hãy nói lý do tại sao mình chọn ngành y đi." Lý do của mợi người ngoại trừ cứu sống người, muốn trở thành người hữu dụng trong xã hội vân vân... Đến lượt Trần Hoan đứng lên nói: "Từ nhỏ trái tim của mình đã không tốt, từng phẫu thuật một lần, mình luôn biết ơn bác sĩ đã chữa ình, rất sùng bái anh ấy, muốn trở thành một người như anh ấy." Bạn học liền trêu: "Không phải cậu đã yêu người ta rồi chứ?" Trần Hoan đỏ mặt, dậm chân nói: "Không phải, mặc dù..." Cô nhỏ giọng nói: "Mặc dù anh ấy rất đẹp trai. Trần Hoan đảo mắt nhìn An Ninh rồi nói: "Đến cậu, cậu nói đi." An Ninh đứng lên, mọi người nhìn cô với ánh mắt tò mò, cô im lặng một lúc lâu sau đó cười nói: "Học y vì mình nghĩ rằng học y có thể kiếm rất nhiều tiền." Cả lớp lâm vào không khí xấu hổ... Cho đến khi một bạn nam ngồi bàn trên cười to, "Vậy mình muốn nhìn phụ nữ thì nên chọn khoa phụ sản sao?" Bầu không khí xấu hổ được hóa giải, mọi người bắt đầu rối rít chế nhạo, "Dương Quang à Dương Quang, cậu còn là lớp trưởng không vậy, lại bộc lộ sở thích biến thái? Nếu thật sự cậu vô khoa sản như đã nói, sợ răng sau này cậu không còn hứng thú với phụ nữ nữa không...? Lại một trận trêu ghẹo nữa. An Ninh nhỏ giọng nói với cậu "Cám ơn." Dương Quang nhún vai tỏ ý không có gì. Sau đó xoay người lại, ngục đầu lên bàn của cô, nhỏ giọng nói: "Nói, trong nhà cậu thiếu tiền như vậy sao?" An Ninh không nói gì. Xế chiều An Ninh cùng Trần Hoan cùng nhau về ký túc xá, gặp phải một sinh viên lớp kế bên. Cậu ấy chủ động đi đến chào hỏi, ánh mắt vẫn nhìn con đường đá dưới chân, nhỏ giọng nói: "Lần trước cậu nói những sách này đã hết, vừa đúng lúc mình mua được." Cậu ta đưa một chồng sách trong tay đến trước mặt An Ninh, "Đây này." An Ninh lễ phép cười cười, "Sách mình đã mua được của một chị khóa trên, nhưng mà vẫn cám ơn cậu." Cậu sinh viên im lặng một lúc, sau đó thản nhiên nói: "Được rồi. Vậy... cố gắng lên." Nói xong liền cắm đầu cắm cổ chạy đi. Trần Hoan đánh vào vai An Ninh, ý vị sâu xa nói: "Đúng lúc mua được, thật trùng hợp. Nhưng mà An Ninh, Hà Tranh cũng không tệ, đẹp trai, lần trước thi thử cũng đứng thứ nhất, rất hợp với cậu." An Ninh gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng là không tệ, đúng là đối thủ cạnh tranh. Hơn nữa lần này cậu ấy cũng được phân đến bệnh viện Trung Ương cùng với chúng ta, cuộc sống sau này sẽ trần ngập thách thức." Trần Hoan thở dài một tiếng, "Không phải chứ? Thật không có tình thú mà! Đúng rồi, Dương Quang hẹn chúng ta đi hát hát karaoke, cậu ấy mời, cậu có đi không?" An Ninh lắc đầu, "Chúc các cậu vui vẻ." "Làm ơn, lao động phải kết với vui chơi, cậu có hiểu lao động kết hợp với vui chơi là gì không hả? Liều mạng như vậy để làm gì?" An Ninh lại quơ quơ luận văn trước mặt cô bạn, "Đừng quên cái này, mình không giống với các cậu... thoải mái vì không cần sửa luận văn." Cô không đồng ý cười cười, "Liều mạng? Mình rất quý trọng mạng sống đó!" Phần lớn các bạn học đều đi tận hưởng đêm cuối cùng trước khi đi thực tập. An Ninh sửa xong luận văn, đứng lên vươn vai, nhớ tới lời Trần Hoan nói khi ở phòng học, rất sùng bái bác sĩ chữa khỏi bệnh ình, cũng vì anh ta mà cho rằng sinh mạng rất quan trọng, vì anh ta mà muốn học y, muốn trở thành như anh ta. Loại tình cảm cô cũng từng trải qua, bất quá cảm giác ngây ngô như vậy, đã sớm trở thành quá khứ xa xôi rồi. An Ninh đóng luận văn lại, bưng ly nước đến ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời đêm, gặp lại cô sẽ không để ý đến anh có vẻ mặt như thế nào. Cô muốn nắm chắc cơ hội này, sau này sẽ trở thành một bác sĩ tốt, sau đó còn phải kiếm rất nhiều rất nhiều tiền. Trước khi ngủ cô ôn tập lại những kiến thức quan trọng, sau đó hẹn đồng hồ báo thức. Hôm sau khi đồng hồ báo thức còn chưa reo, cô đã bị mẹ kêu dậy, mẹ đã làm xong bữa sáng đầy dinh dưỡng, vừa trông chừng cô ăn vừa nói: "Ninh Ninh, hôm nay con phải đi đi bệnh viện thực tập, nếu có cơ hội thực tập với bác sĩ Bạch..., nhất định phải quý trọng nghe chưa?" An Ninh hơi ngẩn ra, sau đó cười gật đầu, "Tất nhiên rồi." "Bác sĩ Bạch là ân nhân cứu mạng của con, mặc kệ như thế nào con cũng phải nhớ kỹ điều này." Con ngươi An Ninh tối sầm lại, "Con biết rồi ạ." Mẹ cô vẫn không yên lòng, lại dặn: "Nếu như phát sinh xung đột ngàn vạn lần con không được cãi lại bác sĩ Bạch, con phải tôn trọng cậu ấy." Mẹ nói làm An Ninh nhớ lại ngày đó, cô không hiểu ngước mắt lên nhìn, "Xảy ra xung đột cũng không được cãi lại anh ấy? Tại sao? Nếu như lỗi của anh ấy thì sao?" Bỗng nhiên mẹ cô hơi tức giận, "Tóm lại, ơn cứu mạng lớn như trời, con có hiểu đạo lý 'tri ân đồ báo' (có ơn phải báo đáp) không?" Trong lòng An Ninh không hề thoải mái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý. Trời còn chưa sáng hẳn cô đã ra khỏi nhà, bời vì đã chuyển nhà, hiện tại đi tàu điện ngầm đến bệnh viện phải đổi nhiều tuyến. Buổi sáng tàu điện ngầm có rất nhiều người, hơn nữa An Ninh lại đi buồng xe ở giữa, nên cô chỉ có thể nắm lấy vòng tròn được treo ở trên để đứng. Mặc dù rất chật, nhưng cô vẫn rất mong đợi. Bỗng nhiên, mọi người xôn xao, An Ninh chỉ nghe được có người hỏi, "Có ai là bác sĩ hay y tá không? Xin hãy giúp đỡ..." An Ninh không hề nghĩ ngợi liền giơ tay lên, lớn tiếng nói: "Tôi là bác sĩ, tôi là bác sĩ!" Chỉ trong nháy mắt mọi người trong xe đều đứng qua hai bên, bày ra trước mặt An Ninh một "Con đường màu xanh biết". Cô vội vàng tìm được nơi đã cất tiếng cầu cứu, một bé trai đang co quắp sùi bọt mép trên ghế. Sau khi kiểm tra đơn giản An Ninh xác nhận đây là bị động kinh, mẹ đứa trẻ muốn nhét một thứ vào miệng bé, lại bỉ An Ninh ngăn lại. Cô lật đứa bé nằm nghiêng, sau đó cởi khăn quàng cổ trên cổ bé ra, cởi nút áo, sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của bé. Hai phút sau, bé trai từ từ khôi phục lại bình thường, An Ninh xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, thật ra đây là lần đầu tiên cô thực hiện cấp cứu cho người bị động kinh. Mẹ bé trai khóc lóc cám ơn cô, An Ninh thở dài nói: "Đây là chuyện tôi phải làm, bởi vì tôi là một bác sĩ." Ra khỏi trạm xe, nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ, đột nhiên An Ninh cảm thấy được sống thật hạnh phúc, nhưng khi cúi đầu nhìn thời gian mới phát hiện... Cô đã bỏ lỡ tuyế xe, cô đến trễ....! ________ Vở kịch nhỏ________ Đặt tên là một vấn đề đầy nước mắt, giống như bạn nhỏ Bạch Tiểu Mễ, khi cậu có người bạn đầu tiên thì cậu phát hiện cái tên "Bạch Tiểu Mễ" đối với một bạn nhỏ đẹp trai lại “khốc” là một chuyện đau khổ thế nào! Nhất là khi ở trước mặt bạn nữ mà cậu "có cảm tình".... Trời đã cho cậu một cái tên tiếng Anh là Vincen, sau đó nếu có ai gọi cậu là "Bạch Tiểu Mễ". Cậu sẽ chu cái miệng nhỏ nhắn lên, cau mày sửa lại: "Làm ơn xin gọi tôi là Vincent B. Thank you!"
|