Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ - Đệ Nhất Manh Phu
|
|
Chương 25: Thiếu Niên Edit: Trucxinh Giữa ban ngày ban mặt, dám to gan cười nhạo Tiểu Hoa nhà nàng, à, chủ nhân Tiểu Hoa, xem tài năng hỏa nhãn kim tinh giết người của nàng đây! Vừa nhìn liền ngẩn ra. Một thiếu niên đứng bên cổng vòm, chừng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, có lẽ còn đang tuổi lớn, nhìn có hơi gầy gò, mặc một bộ trường bào màu cẩm chướng đỏ rực, lưng đeo đai vàng ngọc, bên dưới rũ xuống một sợi dây ngọc màu nguyệt bạch, tóc đen dài búi trên đỉnh đầu, cắm một cây ngọc trâm màu xanh biếc, mày dài mắt đẹp, môi hồng răng trắng, dáng vẻ khá tuấn tú, lúc này đang liếc xéo Yến Hồng, môi cũng nhếch lên cười châm chọc, vẻ mặt cực kỳ đáng đánh đòn. Một là Yến Hồng không biết lai lịch hắn, hai là cũng không muốn so đo với một thằng nhóc con rõ ràng còn chưa trưởng thành, trợn trắng mắt rồi quay đầu lại nhìn Tiểu Hoa ấp trứng. Lôi Đông Phương Manh lại bên đệm rơm ngồi xuống, lấy kẹo trong tay áo ra dỗ tiểu ngốc: “Manh Manh xem này, muốn ăn không?” Đông Phương Manh chia bớt một xíu lực chú ý lên tay nàng, mắt nhất thời sáng lên, cực kỳ phối hợp há miệng ra: “A…” Yến Hồng cười khẽ lột vỏ bỏ vào miệng hắn, nhìn hắn đẩy cục kẹo qua lại trong miệng, má lúc phồng lúc xẹp cực kỳ đáng yêu, nháy mắt đã quên béng khách không mời mà đến. Thiếu niên áo đỏ kia vốn dĩ trưng bộ mặt cao ngạo ra chờ Yến Hồng chào hỏi hắn, không ngờ nàng lại hung hăng trừng hắn một cái, sau đó phớt lờ, còn cười ngu ngốc y chang thằng ngốc ngồi cạnh nữa, không khỏi bực bội, dấn lên mấy bước liền bùng nổ, chạy xộc tới thở phì phò hỏi: “Này, tại sao ngươi không để ý tới ta?” Yến Hồng nhíu mày, ngước mắt lên hỏi: “Vì sao ta phải để ý tới ngươi?” Giọng điệu cực kỳ hờ hững, trái lại khiến thiếu niên áo đỏ càng tức giận, cho rằng nữ nhân này không biết tốt xấu. “Ngươi có biết tiểu gia ta là ai không?” Hai tay thiếu niên vòng trước ngực, cực kỳ cao ngạo hừ một tiếng rồi hỏi. “Ngươi đúng là kỳ cục, chẳng lẽ tự bản thân ngươi còn không biết mình là ai hay sao mà phải chạy tới hỏi người không quen biết như ta?” Yến Hồng chẳng có chút hảo cảm nào với thiếu niên tuấn tú này, mặc dù được cái lớp da nhưng một chút lễ phép cũng không có. Đến nhà người ta còn hò hét chủ nhân, còn nói lời kịch kinh điển của mấy tên lưu manh nữa, thành thử Yến Hồng không hề khách sáo. “Ngươi ngươi,… ngươi dám nói với tiểu gia như thế?!” Hiển nhiên thiếu niên áo đỏ chưa từng bị người ta khi giễu thế này bao giờ, gương mặt non choẹt như phủ một lớp mây đỏ rực, nói năng cũng không rõ ràng. Đột nhiên Yến Hồng cảm thấy mình rảnh quá, tự dưng cãi nhau với một thiếu niên chẳng biết ở đâu ra, xem ra cuộc sống quá nhàn rồi. Nhìn Đông Phương Manh, hắn đang ngậm kẹo ngắm gà, không buồn nhìn thằng nhãi kiếm chuyện trước mặt. Khụ, tướng công nhà mình vẫn điềm đạm hơn. Thiếu niên kia đang cãi hăng say bỗng dưng thấy đối phương dập lửa, giống như cơn tức xông lên tới họng lại bị ép nuốt ngược trở về, bảo người ta làm sao không tức. Cả người tức run lên, vừa vặn lá phong thu rơi rụng, một lá hai lá rơi trên người hắn, lại từ từ rớt xuống đất, làm nền cho bộ áo đỏ rực của hắn. Khụ, nếu có thể bỏ qua bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của hắn, bức tranh này khá là hoàn mỹ. Thấy hắn tức không nhẹ,Yến Hồng nghĩ thầm mình phản ứng cũng hơi quá bèn đứng dậy mỉm cười với hắn: “Được rồi, đừng giận nữa, ta chọc ngươi thôi mà. Ngươi là hài tử nhà ai thế? Sao chưa thấy ngươi bao giờ?” Nhất thời, Yến Hồng quên béng mình cũng chưa tới mười bảy mười tám tuổi, không hơn thiếu niên này bao nhiêu, nói chuyện với hắn như dỗ trẻ con thế, tất nhiên hắn càng không phục. Quả nhiên thiếu niên nghe nàng dỗ ngọt xong chẳng những không hết giận, ngược lại còn lồng lộn hơn, vươn ngón tay run như lá rơi trong gió, nghiến răng cơ hồ rặn ra từng chữ: “Tiểu gia là thế tử Nhữ Nam vương, ngươi, ngươi, nha đầu thô tục này, dám xấc láo như thế. Ta, ta, ta phải nói Trấn Quốc Công phạt ngươi!” Tức đến mức quên xưng tiểu gia luôn. Tròn mắt, Yến Hồng ngạc nhiên nhìn nhìn, thế tử Nhữ Nam vương chạy tới trang viên của Trấn Quốc Công phủ làm cái gì? Không khỏi kỳ quái liếc hắn một cái. Thiếu niên áo đỏ thấy vẻ mặt lạ lùng của nàng, nghĩ là nàng sợ, đắc ý vô cùng, hếch cằm lên ăn nói hách dịch: “Thức thời thì quỳ xuống xin lỗi tiểu gia, tiểu gia rộng lượng tha thứ cho ngươi, cũng sẽ không nói Quốc Công gia phạt bổng lộc của ngươi.” Còn bày ra vẻ mặt ban ơn. Yến Hồng tức quá bật cười, thằng nhãi hợm hĩnh này đúng là làm nhục lão cha vương gia của hắn, thật sự không hổ là một tên công tử bột! Không buồn để ý đến hắn nữa, kéo Đông Phương Manh đứng dậy nhỏ nhẹ nói: “Manh Manh, đi thôi, đi hái bắp về nướng ăn.” Đông Phương Manh bịn rịn nhìn Tiểu Hoa một cái, thấy nó vẫn không có ý đứng dậy, đành đi theo Yến Hồng ra ngoài, cứ ba bước lại ngoảnh đầu nhìn một lần. Thế tử Nhữ Nam vương thấy một đấm của mình lại rơi xuống bịch bông, nhảy dựng lên: “Ngươi đứng lại cho ta! Ê!” Yến Hồng không tâm tình đâu mà để ý hắn. Đừng nói thân phận thế tử của hắn có thật hay không, cho dù phải thì cũng do hắn vô lý trước, nói chuyện đừng lấy chức tước ra hù, huống chi quyền to tới mấy thì cũng là cha hắn, Quốc Công phủ chưa tới nỗi sợ một thế tử như hắn! Không thể trách Yến Hồng tự dưng lại rắn như thế, đối mặt với loại người càn quấy, không nói lý lẽ cần gì phải làm mình mất vui. Yến Hồng nàng từ ngày gả tới đây, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, không có chuyện đi quỳ trước một thằng nhóc con lông còn chưa mọc đủ. Ngoảnh đầu nhìn Đông Phương Manh ngoan ngoãn nghe lời một bên, không khỏi than thầm, cùng là những bé trai non nớt mũm mĩm, sao cách biệt một trời một vực thế! Đi không xa lắm thì thấy một hán tử vạm vỡ chừng bốn mươi tuổi trông rất lạ mắt chạy vào, trước tiên lễ độ chắp tay với hai vợ chồng Yến Hồng, không chờ Yến Hồng trả lễ liền hấp tấp chạy lên cản thiếu niên áo đỏ kia lại, tội nghiệp van vỉ: “Thế tử gia, làm tiểu nhân tìm ngài mãi. Tiểu nhân chỉ lần lữa ở ngoài cổng có một chút đã không thấy ngài đâu rồi. Mau mau, chúng ta còn chưa ra mắt Công gia và phu nhân, ngài đã chạy tới hậu viện nhà người ta rồi. Như thế là không hợp lễ đâu.” Nói rất văn vẻ, có thể thấy là nhân sĩ kinh thành. Chân mày Yến Hồng khẽ giật, thế tử Nhữ Nam vương thật à? Lại lắc đầu nhủ thầm, cho dù phải, người xông bừa vào hậu viện Công phủ cũng không nói lý lẽ, hắn cũng chẳng đòi được cái gì hay ho. Nghĩ thế bèn không dừng lại lâu, dắt Đông Phương Manh đi luôn, cũng không thèm nghe hai người đằng sau nói cái gì. Ra tới cổng trang, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa lớn xa hoa dừng nơi cổng, không ít nô bộc lạ mắt khiêng từng rương gỗ lim và từng xấp tơ lụa gấm vóc đi vào trang. Đông Phương Manh mải nhớ đến hạt bắp vàng óng, căn bản không liếc tới bên này, kéo Yến Hồng đi thẳng, nàng bèn thôi tò mò, đi tới ruộng bắp phía nam trang viện. Đợi hai người xách một rổ bắp mới hái về trong trang, vừa vặn đụng phải Giai Nhân đi gọi họ vào chính sảnh gặp khách. Yến Hồng đoán là thế tử kia tới báo với Công gia phu nhân rồi, bèn đặt giỏ bắp xuống, kêu Diệu Nhân lột mấy trái đem xuống nhà bếp nhỏ luộc trước, sau đó lại dỗ Đông Phương Manh cứ nhăm nhe đống bắp: “Manh Manh đừng nóng, chờ gặp cha mẹ xong rồi quay về ăn.” Thấy mặt hắn vẫn có vẻ không vui bèn nhón chân lên hôn má hắn, được hắn hôn lại rồi, hai người mới dắt tay nhau tới chính sảnh ở tiền viện. Quả nhiên thiếu niên áo đỏ đang ngồi ngay ngắn ở ghế thứ nhất bên trái, thấy Yến Hồng cùng Đông Phương Manh đi vào, hai con mắt nhìn trừng trừng như thấy ma, miệng hết há rồi lại ngậm, đến cuối cùng cũng không nói gì. Yến Hồng lười để ý hắn, bước lên hành lễ với cha mẹ chồng: “Con dâu ra mắt cha mẹ.” Kéo kéo Đông Phương Manh, hắn mới tỉnh hồn lại, đờ đẫn gọi một tiếng: “Phụ thân, mẫu thân.” Tóm lại là xưng hô có tiến bộ một chút. Thế tử Nhữ Nam vương này tính tình đúng là thẳng ruột ngựa, chỉ vào Yến Hồng buột miệng: “Ngươi là nha đầu ngốc chịu gả cho tên ngốc Đông Phương Manh?” Nói còn chưa dứt, hán tử trung niên sau lưng hắn đã ho khù khụ như bị lao. Vợ chồng Công gia phu nhân nhíu mày không dấu vết, kế đó bình tĩnh lại, xua tay ra dấu cho Yến Hồng ngồi xuống. Yến Hồng liếc xéo thế tử Nhữ Nam vương, trong bụng mắng hắn xối xả. Thế tử Nhữ Nam vương nghe thuộc hạ ho khan mới ý thức được mình nói sai, nhưng đã lỡ lời rồi không bổ cứu được, đành đỏ mặt xấu hổ nhìn vợ chồng Công gia ở ghế trên một cái, nhất là lão phu nhân, ánh mắt dừng lại đủ lâu. Tuy lão phu nhân không vui nhưng dẫu sao đứa nhỏ này cũng là thế tử Nhữ Nam vương, lại là con trai độc nhất của bạn thân khuê phòng của bà, bà không tiện trách móc nhiều. Đành hắng giọng nói: “Manh nhi, Hồng nhi, đây là con trai duy nhất của Nhữ Nam vương, thế tử Mộc Vũ Phi. Vũ Phi à, đây là con trai nhỏ nhất của ta Đông Phương Manh, lớn hơn con một tuổi, con dâu ta Yến Hồng.” Yến Hồng bình thản đứng dậy chào: “Gặp qua thế tử.” Lời nói không để lộ chút gì là đã tranh cãi ở hậu viện ban nãy, có điều nàng nghĩ gì trong lòng thì ai mà biết được. Mộc Vũ Phi lén lút trừng nàng một cái, chắp tay coi như là trả lễ cho nàng. Nàng cũng không để ý, dù sao nàng cũng không tính giao thiệp gì với hắn, để ý làm gì. Hiển nhiên Mộc Vũ Phi có hơi áy náy với màn thất lễ vừa rồi, đứng dậy khom người hành lễ: “Vũ Phi nhất thời nói năng càn rỡ, mong dì dượng tha thứ. Vũ Phi không có ý xúc phạm, mong tam ca tam tẩu bỏ qua một lần.” Tên này đối mặt với Yến Hồng vẫn còn không cam lòng, một tiếng tam tẩu còn đặc biệt nhấn thật mạnh. Chút tâm tư nhỏ nhặt này Yến Hồng cũng không so đo, thấy vẻ mặt hắn lúc xin lỗi Đông Phương Manh khá thành khẩn, cảm thấy còn chưa đến mức hết thuốc chữa. Công gia không nói một tiếng, chỉ hớp trà. Lão phu nhân cười nói với Yến Hồng: “Vũ Phi tuy là thế tử Nhữ Nam vương nhưng mẹ nó là bạn thân từ nhỏ cùng chơi với ta, thân như tỷ muội. Vì thế thằng bé Vũ Phi này cũng như con cái tỷ muội ta, ta nhận một tiếng “dì nuôi” của nó, gọi con là chị dâu cũng không quá, con cứ ừ là được.” Yến Hồng vâng một tiếng, thấy vẻ mặt tức tối của Mộc Vũ Phi, cười thầm: ‘Ai bảo ngươi không tốt với bảo bối Manh Manh nhà ta, đáng đời!’
|
Chương 26: Dính Mỡ Edit: Trucxinh Sở dĩ thế tử Nhữ Nam vương Mộc Vũ Phi chạy tới Di Lăng, đó là vì hắn trốn nhà đi. Nguyên nhân hắn trốn nhà, khiến cả nhà Quốc Công đều dở khóc dở cười, đương nhiên, ngoại trừ Đông Phương Manh xưa nay luôn đặc biệt lạnh nhạt với người ngoài. Chỉ vì tuổi Mộc Vũ Phi bắt đầu lớn lại cứ chơi bời lêu lổng văn dốt vũ nát. Do trước đó vợ chồng Nhữ Nam vương quá chiều đứa con độc nhất này, thành thử không đòi hỏi hắn học nhiều, cứ mở một mắt nhắm một mắt, cứ vậy mà thành. Ai dè hoàng thái hậu ở trong cung lâu ngày nhàm chán, hỏi han tình huống học tập của con cháu, xong rồi còn hứng trí bừng bừng xúi giục hoàng đế hiếu thuận tổ chức một cuộc khảo thí nho nhỏ trong đám hoàng tử, hoàng tôn. Khỏi nói cũng biết, một người từ sáng tới tối chỉ biết chơi thì kết quả thi làm sao mà tốt được. Vì thế, chẳng những Mộc Vũ Phi bị hoàng thái hậu hiền lành nhưng không thiếu nghiêm khắc mắng ột trận, cả cha Mộc Vũ Phi, huynh đệ có tình cảm thân thiết nhất với hoàng đế cũng bị hoàng đế mắng xối xả! Nghĩ mà xem, đường đường hoàng tôn, thế tử Nhữ Nam vương, một bài thời luận một ngàn tám trăm chữ mà sai chính tả tới hơn một trăm chữ, đừng nói cả bài văn còn viết lạc đề, văn vẻ vứt đi. Trải qua chuyện đó, Mộc Vũ Phi bị các hoàng tử hoàng tôn cười nhạo đã đời không nói, liên lụy vợ chồng Nhữ Nam vương cũng không ngóc đầu dậy nổi trong giới quyền quý kinh thành, đành quyết tâm thỉnh một viện sĩ hàn lâm học vấn cao dạy hắn. Khổ nỗi cả đầu Mộc Vũ Phi chỉ biết chơi, làm gì mà chuyên tâm học được, hơn nữa vị hàn lâm kia tuy học vấn sâu rộng nhưng làm người cực kỳ bảo thủ nghiêm khắc, tiểu bá vương Mộc Vũ Phi này căn bản không hợp rơ với ông ta. Có điều lần này Nhữ Nam vương hạ quyết tâm, mặc kệ con trai làm nũng van vỉ kiểu gì cũng không chịu đổi thầy. Vậy nên hắn lén lút bỏ trốn. Đương nhiên, chờ Quốc Công phủ thu được tin này từ Đông Phương Tề thì Mộc Vũ Phi đã quậy ở Quốc Công phủ như cá gặp nước, vui còn hơn ở kinh thành nữa. Tất nhiên đời nào tên này chịu nói cho Công gia phu nhân nghe lý do bỏ nhà đi thật, chỉ nói mẫu thân hắn nhớ tỷ muội nhiều năm không gặp, lại bận không rảnh rang được, đành khiến hắn cực nhọc tới phủ thăm một chuyến. Công gia phu nhân tuy có nghi ngờ nhưng người cũng đã tới rồi, kiểu gì cũng không thể đuổi người ta đi, đành sắp xếp cho tiểu bá vương ở lại. Khi đó, Mộc Vũ Phi mới tới Trấn Quốc Công phủ ngày đầu tiên, mọi người còn chưa biết chuyện ở nhà hắn. Lão phu nhân đặc biệt căn dặn nhà bếp làm nhiều món dân dã đặc sắc, tính chiêu đãi hắn một bữa ngon lành. Cả nhà ngồi quanh bàn tròn ăn cơm, Mộc Vũ Phi thu liễm thói ương ngạnh rất nhiều, chỉ thỉnh thoảng quét mắt qua chỗ Yến Hồng, có thể nhận thấy một chút ấm ức thoáng qua. “Cha, nương, ăn thử một chút bắp xào hạt thông đi. Bắp thừa dịp sáng sớm còn tươi hái xuống đó, tươi ngon vừa miệng, hai người nếm thử xem.” Yến Hồng múc một muỗng vào chén hai ông bà, buông muỗng xuống, lại gắp một gắp cá, gỡ xương bỏ vào chén Đông Phương Manh. Gần đây hắn đã thành thạo cách dùng đũa gắp thức ăn, đáng tiếc lần nào cũng chỉ biết chọn rau xanh biếc lại dễ gắp. “Manh Manh, không được ăn rau không, phải ăn thịt cá.” Yến Hồng thấy hắn ngoan ngoãn nuốt cá trong chén rồi lại gắp rau trước mặt, vội vàng gắp một miếng cá khác cho hắn. “Hồng nhi, đừng chỉ lo cho Manh nhi không, con cũng ăn đi.” Lão phu nhân vui vẻ nhìn Yến Hồng bận bịu không lo ăn phần mình, cũng gắp một cái cánh gà ướp mật nàng thích ăn bỏ vào chén nàng. “Phải đó, Hồng nhi mau thừa dịp còn nóng ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi.” Công gia cũng cười góp lời. Yến Hồng cười dạ một tiếng, vừa bưng chén lên thì thấy Đông Phương Manh cầm đũa muốn gắp cánh gà trước mặt Mộc Vũ Phi. Khổ nỗi nửa ngày cũng không gắp được, cuối cùng dứt khoát dùng sức chọc một cái, cánh gà xuyên qua chiếc đũa nhưng vì dùng sức quá mạnh, cái cánh gà láng giềng bị ép bắn ra, bay thẳng xuống vạt áo Mộc Vũ Phi. Cả quá trình được giải quyết trong nháy mắt, mọi người há hốc miệng nhìn, chỉ có Đông Phương Manh gắp cánh gà thành công là hí hửng như đưa thành quả đến miệng Yến Hồng như dâng bảo vật, háo hức chờ nàng, hoàn toàn phớt lờ sự cố do mình gây ra. Mộc Vũ Phi ngơ ngáo nhìn dầu mỡ trên vạt áo, khuôn mặt trắng nõn rúm ró, miệng run run, tỏ vẻ bị đả kích nghiêm trọng. Yến Hồng nhịn cười liếc hắn một cái, nghĩ bụng, phỏng chừng hắn rất thích bộ đồ trên người. “Này… người đâu, mau dẫn thế tử đi thay đồ sạch.” Lão phu nhân phản ứng lại rất nhanh, lập tức kêu hạ nhân, quay sang an ủi Mộc Vũ Phi: “Vũ Phi, ngại quá, Manh nhi ăn cơm luôn không quy củ, con đi thay đồ dơ ra trước đi, để hạ nhân đem đi giặt.” Mộc Vũ Phi hoàn hồn lại, bĩu môi, không tình nguyện nói: “Nếu giặt không sạch thì sao? Đây là quần áo con thích nhất…” Giọng điệu chán nản ai cũng nhận ra được. “Này… không đâu, nhất định sẽ giặt sạch.” Lão phu nhân chần chừ, cười an ủi hắn. Yến Hồng nhận cánh gà Đông Phương Manh đưa xong vẫn chú ý tình huống bên này, thấy bộ dạng tức lại không thể phát tác của Mộc Vũ Phi, thấy hơi buồn cười. Rốt cuộc vẫn là trẻ con, nghĩ gì trong bụng thì lộ hết ra ngoài mặt, nói sao thì cũng là tướng công nhà mình vô ý gây ra, hơn nữa đầu sỏ còn tỉnh bơ phớt lờ, bèn mở miệng nói với Mộc Vũ Phi: “Thế tử cứ thay y phục ra đi, ta tự có cách tẩy sạch vết mỡ.” “Tẩu nói thật chứ?” Đôi mắt đen như mặc ngọc của Mộc Vũ Phi viết rành rành hai chữ không tin, nữ nhân này nhìn không giống người biết làm mấy việc nặng nhọc đó. “Thật.” Yến Hồng gật đầu, không để ý giọng điệu có phần khinh miệt của hắn. Mộc Vũ Phi lại bĩu môi, đứng phắt dậy chuẩn bị đi theo hạ nhân thay đồ. Yến Hồng dặn tiểu nha hoàn nọ: “Đi lấy ít bột đậu xanh tới, chà một lớp lên chỗ dính mỡ, lấy một chậu nước sôi nữa, ngâm chỗ đó vào chậu một lát, sau đó dùng nước sạch rửa lại là xong.” Tiểu nha hoàn dạ một tiếng rồi đi. Lão phu nhân ngạc nhiên hỏi Yến Hồng: “Hồng nhi à, sao con biết cái này?” Trong ấn tượng của lão phu nhân, tuy Yến Hồng nấu ăn rất ngon nhưng đó là tài năng cần thiết của tiểu thư nhà giàu, còn loại chuyện giặt giũ này tất nhiên họ không cần chú ý. “Dạ, con dâu đọc được trong một quyển sách, hồi trước từng bảo bọn nha đầu làm thử, rất hữu hiệu.” Yến Hồng thản nhiên nói cho qua. Lão phu nhân gật đầu, sau đó nhìn Đông Phương Manh chỉ lo ăn, cười thành tiếng: “Manh nhi này, vô tâm gây họa, bộ dạng không tim không phổi trời sinh.” Công gia liếc con, trong lòng cũng thấy buồn cười nhưng không hề có ý trách móc, chỉ gắp một đũa thịt bằm bỏ vào chén hắn. Không tới một hồi, Mộc Vũ Phi cười từ ngoài đi vào, mới ngồi xuống đã nhìn Yến Hồng cười tươi rói: “Biện pháp của tẩu hiệu quả thật, chỉ một lát đã tẩy sạch mỡ rồi.” Yến Hồng cười cười: “Thế tử yên tâm thì tốt rồi.” Sau đó bưng chén lên tiếp tục ăn cánh gà đã hơi nguội. Mộc Vũ Phi thấy mình đâm vô một cái đinh mềm, gương mặt tươi cười thoáng xịu xuống, hừ khẽ một tiếng, mặt mày sưng sỉa ăn cơm. Công gia phu nhân bất lực nhìn nhau, than thầm, bọn trẻ này sao lại bất hòa thế? Bữa cơm này Mộc Vũ Phi ăn mất ngon, tuy đồ ăn ngon miệng, Công gia phu nhân cũng thật lòng yêu thương hắn nhưng cứ nghĩ đến phản ứng lạnh nhạt của Yến Hồng, cảm giác bị người ta xem thường lại dâng lên, còn có cảm giác uất ức vì bị lờ. Thật ra Yến Hồng chỉ không muốn lại xảy ra xung đột với hắn mà thôi, vậy nên mới có ý bảo trì khoảng cách với hắn, không nghĩ đến, tâm sự thiếu niên cứ như gió mùa hạ, biến ảo khó lường, khó mà nắm bắt. “Lưu Đức, ngươi nói xem, có phải tẩu ấy không vừa mắt ta không?” Mộc Vũ Phi rầu rĩ hỏi hán tử trung niên bên cạnh, chính là người đi hậu viện gọi hắn ban sáng. “Hơ, thế tử nói gì…?” Lưu Đức bị câu hỏi không đầu không đuôi của hắn làm cho hồ đồ rồi. “Thôi đi, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu.” Mộc Vũ Phi lườm ông ta một cái, thở phì phò bỏ đi. Sáng hôm sau, Yến Hồng đang mơ mơ màng màng nằm ì trên giường, Tập Nhân thần thần bí bí đứng ngoài cửa gọi khẽ: “Tiểu thư, tiểu thư.” Giọng không lớn, chắc là sợ làm Đông Phương Manh thức giấc, lại không dằn nổi nóng ruột, rất hưng phấn. Yến Hồng ngáp dài, nhìn Đông Phương Manh còn ngủ say sưa bên cạnh, đứng dậy mở cửa thì thào: “Sao thế?” Hễ có việc gì là nha đầu này hăng như gà cắt tiết, chẳng trầm ổn gì hết. “Tiểu Hoa sinh rồi!” Tập Nhân thông báo tin tức. “Hả?” Yến Hồng còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nhất thời chưa phản ứng lại kịp. “Thì là số trứng vịt đó, sắp nở tới nơi rồi, vịt con sắp ra rồi!” Mồm miệng kích động cứ như không phải vịt con sắp nở mà là bảo bối gì đó không bằng. Yến Hồng ngẩn ra, cũng kích động hẳn lên: “Thật à?” Tập Nhân gật đầu như bổ củi. Yến Hồng lật đật xộc vào phòng, tức tốc thay đồ, chuẩn bị cùng Tập Nhân chạy tới “phòng gà”, bỗng nhiên sực nhớ ngày thường Đông Phương Manh xem mấy quả trứng này như bảo bối, bèn quay đầu chạy lại mé giường, gọi nhỏ: “Manh Manh, vịt con sắp nở rồi, Manh Manh mau dậy nào.” Nói cũng lạ, ngày thường không tới giờ tuyệt đối không dậy, thế mà Đông Phương Manh vừa nghe nàng nói thế, lông mi bỗng dưng động đậy, không tới một lát đã mở mắt ra, mơ màng nhìn nóc giường, mắt còn lờ đờ ngái ngủ rất đáng yêu, nhìn thôi cũng đủ no. Yến Hồng thấy vậy vội vàng lấy quần áo giúp hắn mặc. Chờ mặc đồ xong rồi, hắn cũng tỉnh táo hơn nhiều, nhìn nàng chằm chằm khó hiểu, nghiêng đầu khả ái hỏi nàng: “Hồng Hồng, an?” Ý tứ là, đi thỉnh an hả? Yến Hồng kéo hắn chạy ra ngoài: “Giờ còn sớm, đợi lát nữa mới đi thỉnh an cha mẹ. Vịt con sắp nở rồi, đi xem trước đã.” Không biết Đông Phương Manh nghe có hiểu không, túm chặt lấy tay nàng chạy theo. Đến chuồng gà, bọn Giai Nhân đã canh sẵn ở đó, Y Nhân đang chuẩn bị đưa tay thăm dò dưới bụng Tiểu Hoa. Bình thường cao ngạo như nữ vương, giờ phút này Tiểu Hoa đặc biệt che chở con, xù lông lên vươn cổ về phía Y Nhân kêu cục tác, Y Nhân nhăn mũi, lại sợ bị mổ trúng đành rụt tay về.
|
Chương 27: Tách Vỏ Edit:Trucxinh Đông Phương Manh ngồi xổm xuống, chỉ liếc mắt một cái liền ngoảnh đầu nhìn Yến Hồng nói: “Năm cái!” Yến Hồng cúi đầu đếm, đúng là có năm quả trứng đã nứt vỏ, phỏng chừng vịt con sắp sửa tách vỏ mà ra ngay lập tức đây. Tiểu ngốc ngồi một bên ngắm chưa đã nghiền, tò tò vươn tay ra muốn sờ trứng vịt sắp nở. Vỏ trứng màu sắc vốn rực rỡ bị che kín mấy ngày nay giờ đã nhạt màu đi, nhưng từ vết nứt trên vỏ có thể nhìn thấy lờ mờ thay đổi bên trong. “Cẩn thận!” Mắt thấy Tiểu Hoa hung tợn mổ xuống cánh tay thon dài trắng muốt, Yến Hồng nhanh tay nhanh mắt che chắn, kết quả Đông Phương Manh không sao, nàng lại bị Tiểu Hoa thò cái cổ dài ngoẵng ra mổ cho kêu thảm thiết. “Này, tẩu không sao chứ?” Giọng nói hiển nhiên không thuộc về ai trong số họ vang lên bên cạnh. Yến Hồng nước mắt lưng tròng nhìn lại, thì ra là Mộc Vũ Phi. Sao hắn cũng chạy tới đây? Có lẽ thắc mắc trên mặt nàng quá rõ, mặt Mộc Vũ Phi thoáng mất tự nhiên, liếc mắt sang bên cạnh bực bội nói: “Sáng sớm các người đã ầm ỹ như thế, ai cũng bị đánh thức.” Tập Nhân chớp mắt, nàng ồn ào lắm hả? Nàng đã cố sức thấp giọng rồi mà! Lúc Yến Hồng che chắn, Đông Phương Manh hơi rùng mình, giờ thấy Yến Hồng bị thương, có hơi hoảng loạn, lại thấy nước mắt của nàng, nhất thời cả khuôn mặt cũng nhăn nhúm lại, hơi nước trong mắt đột ngột dâng lên, ôm tay nàng vào lòng, khụt khịt mũi: “Hồng Hồng, đau…” Yến Hồng cũng mặc kệ Mộc Vũ Phi, nhịn đau liều mạng nén nước mắt không cho chảy xuống, dỗ dành hắn: “Manh Manh, Hồng Hồng không sao, đừng sợ đừng sợ.” Y Nhân đề nghị: “Cô gia, ngài xoa xoa đi, tiểu thư sẽ không đau nữa!” Nói rồi cười hì hì, phớt lờ cái nguýt của Diệu Nhân. Đông Phương Manh nhìn chòng chọc vào vết thương đo đỏ nửa ngày, lúc Y Nhân cho là hắn không hiểu, hắn đột ngột cúi đầu xuống, áp môi lên miệng vết thương, nhẹ nhàng mấp mím môi, cảm xúc từ cánh môi ấm mềm mịn màng lưu lại mãi trong lòng Yến Hồng, giống như mặt nước sau mưa phùn nghênh đón gió mát lạnh vĩnh hằng. Thơm xong, hắn cụng trán vào trán Yến Hồng, thì thầm: “Không đau không đau…” Dường như nói hoài như vậy, cơn đau của nàng sẽ bị đuổi đi. Tất cả mọi người có mặt đều ngây người, mấy đóa kim hoa cảm động lạ thường, Tập Nhân khẽ hô: “Cô gia… biết đau lòng tiểu thư này…” Yến Hồng dịu dàng nhìn Đông Phương Manh trước mặt nàng, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt lịm, nếu hắn có thể cảm giác được cơn đau của nàng thì bảo sao nàng không động lòng với hắn? Chỉ có Mộc Vũ Phi, thấy cảnh hai người dựa vào nhau đột nhiên thấy rất chói mắt, ngực nặng nề, hừ khẽ một tiếng dời mắt đi chỗ khác. Vừa nhìn liền phát hiện một cái đầu nhỏ ướt sũng từ cái lỗ trên một quả trứng ngoi ra, lập tức kinh ngạc hô lên: “Vịt con ra kìa!” Lực chú ý của tất cả mọi người liền bị hấp dẫn, chỉ có Đông Phương Manh còn lưu tâm đến vết thương trên tay Yến Hồng, ngơ ngác không biết đang nghĩ gì. Yến Hồng không muốn hắn lo lắng bèn vuốt ve mặt hắn: “Manh Manh mau xem, vịt con ra rồi kìa!” Đông Phương Manh ngước mắt lên nhìn nàng, bấy giờ mới dời mắt đến ổ gà, vừa thấy vịt con, hai con mắt lập tức mở tròn vo, nhanh chóng nhìn tới mê mẩn, hai tay còn ôm cứng ngắc cánh tay bị thương của Yến Hồng trong lòng mà không biết. Oắt con này còn chưa mở mắt, cả người **, cái đầu nhỏ lắc trái lắc phải, dường như muốn thoát khỏi trói buộc của lớp vỏ trứng còn chưa vỡ hẳn, bất lực vì không đủ sức, đành rũ đầu một bên, dựa vào vỏ trứng nghỉ một chút rồi tiếp tục. Mộc Vũ Phi nhìn Tiểu Hoa đang chằm chằm như hổ đói bên cạnh, đột nhiên thừa dịp nó không chú ý, tóm lấy cánh nó quăng ra sau cửa sổ, Tiểu Hoa ở sau song cửa cục tác không ngừng, hắn cười đắc ý, vênh váo liếc Yến Hồng một cái. Yến Hồng không hề chú ý đến hành động kể công của Mộc Vũ Phi, chỉ nhìn chú vịt con còn nghỉ ngơi trong vỏ cười không ngừng. Con vịt con này đáng yêu quá đi, còn biết nghỉ ngơi lấy sức tái xuất giang hồ, ha ha. Mộc Vũ Phi thấy Yến Hồng lại làm lơ hắn, hơi giận, lại thấy vịt con ngọ nguậy nửa ngày không thoát khỏi lớp vỏ trứng nhìn mỏng manh kia, không nhịn được muốn giúp nó một chút, vươn tay định tách lớp vỏ ra khỏi người nó. Yến Hồng vội vàng chặn hắn lại: “Đừng động vào.” “Tại sao?” Đôi mắt xinh đẹp liếc xéo, không tự chủ mà giận dỗi. Yến Hồng nhẫn nại giải thích: “Vịt con phải tự dựa vào sức mình phá vỏ mà ra, như vậy mới có thể lớn lên mạnh khỏe được.” “Ồ.” Mộc Vũ Phi à lên một tiếng, lại hừ khẽ, thoáng lườm nàng một cái, ngoảnh đầu sang bên tiếp tục quan sát mấy cái trứng còn lại. Yến Hồng buồn cười, vị đại thiếu gia này cũng dễ nổi nóng quá đi, còn lợi hại hơn nữ hài tử nữa. “Tiểu thư, hình như nó lạnh quá, cô xem, nó đang run kìa.” Khả Nhân chỉ vào oắt con run lẩy bẩy. Giai Nhân nói: “Tiểu thư, không bằng chúng ta ủ ấm cho nó một chút, có lẽ nó sẽ có sức mà ra.” Thấy Yến Hồng gật đầu, Giai Nhân đang định thò tay bắt, Yến Hồng lại đưa mắt ra hiệu cho nàng khoan động vào. Dùng cánh tay không bị thương bao lấy cả vỏ lẫn vịt con, đưa đến trước mặt Đông Phương Manh, dưới ánh mắt chăm chú theo dõi nãy giờ của hắn, mở tay hắn ra, đặt vào lòng bàn tay hắn, khẽ nói: “Manh Manh, nào, từ từ khép tay lại, đúng, nhè nhẹ, bọc lấy trứng, giỏi quá.” Bộ dạng dè dặt cẩn thận, cả lông mi cũng không dám chớp của Đông Phương Manh cực kỳ dễ thương, hắn nghiêm túc bụm hai tay lại, người thẳng đơ, không dám cục cựa lấy một chút. Yến Hồng mỉm cười, bao hai tay mình bên ngoài tay hắn, hai người cùng nhau ủ ấm chú vịt con hạnh phúc này. Đông Phương Manh nhìn vỏ trứng chằm chằm, nửa ngày mới cười ngờ nghệch ngoảnh đầu lại, nhả ra một chữ với Yến Hồng: “Ấm.” Yến Hồng chớp mắt cười gật đầu, cũng nói chuyện như hắn: “Ấm.” Mộc Vũ Phi thấy hai người phối hợp ấm áp, tim đập loạn hồi lâu lại không sao dời mắt đi được. Vịt con được tay hai người hợp lực ủ ấm hồi lâu rốt cuộc lại có sức, ngọ nguậy cái đầu. Yến Hồng nhẹ nhàng giật tay Đông Phương Manh thả nó vào lại ổ rơm, chỉ thấy nó hăng hái chống thân hình, lớp vỏ kêu răng rắc một tiếng vỡ nát, vịt con loắt choắt hoàn chỉnh đứng trước mặt mọi người. “Oa, nó nhỏ quá à.” Khả Nhân phồng má cảm thán. “Nhỏ.” Đông Phương Manh chỉ vào vịt con, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Yến Hồng nhìn thân thể nhỏ xíu lắc lư cố sức đứng dậy, cũng không kềm được cảm động. Đúng là một bé vịt con kiên cường. “Ta quyết định rồi!” Yến Hồng nắm chặt tay, trịnh trọng tuyên bố: “Tên của nó, là Tiểu Cường!” Thiếu chút nữa thì Mộc Vũ Phi ngã nhào, hắn không tin nổi mở to mắt trừng Yến Hồng, xem thường cái tên nàng đặt tới cực điểm. Không dè Đông Phương Manh lại cực kỳ biết giữ thể diện cho nàng, phụ họa: “Tiểu Cường.” Nói xong còn vươn một ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông sũng nước của vịt con. Đương nhiên, đối với cái tên tiểu thư nhà mình đặt, năm đóa kim hoa tuy không đồng quan điểm nhưng cuối cùng không ai ý kiến, bởi vì quả trứng thứ hai có động tĩnh nữa rồi. Chỉ thấy vết nứt trên đầu quả trứng tách ra từng chút một, sau khi run run co giật một lúc, cái đầu ướt sũng thứ hai từ trong chui ra. Có điều oắt con này rõ ràng hùng dũng hơn con thứ nhất nhiều, lắc lư cái đầu một chút, giãy mạnh vài cái, vỏ trứng liền vỡ vụn, nó lung la lung lay đi sang bên cạnh, gục gặc đầu một chút, nhìn bộ dạng ngây thơ cực kỳ đáng yêu. Lần này Yến Hồng không vội vàng đặt tên mà hỏi ý kiến Đông Phương Manh: “Manh Manh, vịt con thứ hai tên gì đây?” Đông Phương Manh nhìn vịt con cười đáp: “Tiểu Cường.” Úi, không biết con vịt số một có buồn chết không đây. Yến Hồng cười tiếp lời: “Nhưng con đầu tiên đã kêu Tiểu Cường rồi, con thứ hai không thể giống được.” Đông Phương Manh nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, nói ra một cái tên mới mẻ: “Tiểu Nhị.” Mọi người mếu tập thể, không biết quảng đại chúng tiểu nhị biết danh hiệu của bọn họ giống với một con vịt sẽ có cảm tưởng gì. Nhưng Yến Hồng thấy ánh mắt chờ đợi của Đông Phương Manh, nhịn không được gật đầu: “Vậy gọi là Tiểu Nhị!” Mộc Vũ Phi nhịn hết nổi xì một tiếng song cuối cùng cũng không nói gì. Dù sao con vịt kia không phải hắn. Cái tên bi thảm của đám vịt con thế là xác định xong. Tiếp đó liền xuất hiện Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục. Còn dư lại hai quả biến thành “trứng thối”, không ấp thành công. Lão đại của chúng, Tiểu Cường cô nương, giờ phút này bắt đầu giữ địa vị bá chủ vịt đầu lĩnh, ai bảo nó có cái tên vang dội nhất làm chi! “Sao chúng còn chưa mở mắt?” Mộc Vũ Phi nhìn bọn vịt nửa ngày, không nén được hỏi thành tiếng. “Đúng rồi, có phải mắt chúng có vấn đề không?” Diệu Nhân lo lắng hỏi. Dù sao Yến Hồng cũng từng sống ở nông thôn, bèn đảm đương công việc phổ cập kiến thức: “Gà con vịt con mới nở đều thế, chúng cần thời gian thích ứng với ánh sáng bên ngoài, đến ngày mai là ổn thôi.” Nói rồi căn dặn Giai Nhân: “Giai Nhân, muội đi bắt Tiểu Hoa về lại đi, mấy con vịt con này tạm thời chưa thể tách khỏi mẹ nuôi nó được.” Giai Nhân gật đầu, đi vòng ra sau cửa tìm Tiểu Hoa sốt ruột muốn chết về. Tiểu Hoa vừa rơi xuống đất, thấy mấy bảo bối của nó đều phá vỏ rồi, cứ như được tiêm thuốc trợ tim, “cục cục” mấy tiếng thật to, vừa la vừa bổ tới, giang cánh ôm mấy oắt con còn yếu ớt vào dưới cánh mình, mạnh mẽ tuyên bố quyền sở hữu, không cho phép bất cứ người nào lại gần nữa, nhất là kẻ vừa thô bạo với nó, Mộc Vũ Phi. Yến Hồng sai nhóm nha đầu đi lấy thức ăn cho Tiểu Hoa, trong thời gian ấp trứng này gần như nó chẳng ăn gì, nhìn tiều tụy nhiều hẳn. Nàng sợ đến chừng đó không có sức nuôi vịt con, vội vàng bổ sung dinh dưỡng cho nó. Bận bịu xong, thấy đến giờ tới thỉnh an Công gia phu nhân rồi, bèn kéo Đông Phương Manh còn đang bịn rịn đi, chỉ để lại Giai Nhân tính tình thận trọng canh các bảo bối vịt con. Mộc Vũ Phi nói: “Ta cũng muốn đi thỉnh an dì dượng”, rồi đi theo bọn Yến Hồng tới chính sảnh.
|
Chương 28: Nảy Mầm Edit:Trucxinh Nở chưa được mấy ngày, vịt con vàng nhạt nhìn rất đáng yêu, thành thử Đông Phương Manh vẫn cứ duy trì tâm trạng rất háo hức. Thậm chí còn chủ động dẫn nhóm vịt con tiến hành rất nhiều hoạt động, ví dụ như tản bộ sau khi ăn, đi bắt cá con bên hào nước chơi,... Đương nhiên, vịt con còn chưa xuống nước được, chủ yếu là hắn đảm đương vai trò chính. Yến Hồng cười phong hắn làm “Tư lệnh vịt”, còn đặc biệt vẽ hình vịt Donald để bọn nha đầu thêu lên áo khoác và túi vải có thể thắt dây lại. Áo khoác để giữ ấm, túi vải dùng đựng mấy món ăn vặt, cho hắn vừa chơi vừa ăn. Do Đông Phương Manh có hoạt động giải trí mới, Yến Hồng cũng không cần ở bên cạnh hắn từng giờ từng phút, có thêm nhiều thời gian cá nhân hơn. Nàng nghĩ đã lâu không vẽ rồi, liền cầm bản vẽ tới một góc trong vườn. Mải mê vùi đầu vào vẽ một bức lá phong rơi, vừa vặn vẽ xong thì cảm giác có một ánh mắt nóng rực từ bên hông nhìn mình chằm chằm. Yến Hồng quay đầu, vừa vặn đụng phải bản mặt của Mộc Vũ Phi, dường như tò mò với bức tranh trong tay nàng, lại khinh bỉ động tác không thục nữ vừa rồi của nàng. Tóm lại, biểu tình cực kỳ thú vị. Khóe môi Yến Hồng cong lên, quả nhiên nghe được tiếng hừ mũi tức giận của Mộc Vũ Phi. Yến Hồng càng thấy buồn cười hơn. Thiếu niên này làm như nàng thiếu tiền hắn mấy chục năm chưa trả không bằng, gặp người khác còn bình thường, hễ thấy nàng là mắt hếch lên thật cao, thiếu điều lật lên tới trời, lần nào cũng làm cho nàng muốn chọc hắn một trận. Mộc Vũ Phi thấy nàng càng cười rạng rỡ hơn, không nhịn được nhíu mày, môi cũng mím chặt lại, nặng nề hừ một tiếng. Thấy nàng không hề thu liễm lại ý tứ càng tức giận hơn: “Ngươi cười cái gì? Có gì buồn cười hả?” Ở với thằng ngốc kia lâu, phỏng chừng nữ nhân này cũng bị lây rồi, cả ngày chỉ biết cười ngu ngơ, y chang đồ ngu… “Cái gì buồn cười thì ta cười thôi.” Yến Hồng cuộn tranh lại, đứng dậy vươn vai, đi lại vài bước. Mộc Vũ Phi không tự chủ được bước theo mấy bước, không chịu bỏ qua: “Ngươi dám cười nhạo ta?” Yến Hồng khoái, thằng nhãi này đúng là thú vị. Kiêu ngạo, tùy hứng, bướng bỉnh lại đơn thuần đến gần như ngây thơ, bộ dạng lúc nào cũng sắp xù lông đến nơi, thật đúng là đứa trẻ bị chiều hư, cái gì cũng muốn chiếm ưu thế. Thế nhưng nàng không muốn hắn như ý: “Vì sao ta phải cười nhạo ngươi? Ngươi có cái gì khiến ta cười nhạo được à?” Giọng điệu hệt như “Ngươi có cái gì hay khiến ta cười ngươi”. Tức gần chết, nhưng lại không tìm được câu gì phản bác lại, Mộc Vũ Phi đấu tranh tư tưởng thật lâu mới miễn cưỡng khuyên mình tạm thời không so đo với nữ nhân này, vờ không để ý liếc tay nàng một cái: “Ngươi vừa vẽ gì thế?” Yến Hồng cười cười: “Không có gì, tiện tay vẽ chơi thôi.” Không định cho hắn xem. “Nhỏ nhen.” Mộc Vũ Phi khinh bỉ nàng từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên hếch cằm, ngạo nghễ: “Chắc chắn là vì ngươi vẽ xấu quá mới không dám cho ta xem.” Sau đó lại thay đổi sắc mặt, giễu cợt: “Cho ta xem một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào, yên tâm, ta không như ngươi, hở ra là cười nhạo người khác đâu.” Yến Hồng vừa tức vừa buồn cười, nàng cười nhạo người khác hồi nào? Chẳng phải một mình hắn tự biên tự diễn à. Lườm hắn một cái, vác bản vẽ đi. “Ê, ngươi cãi không lại tính chạy à?” Mộc Vũ Phi dấn tới túm lấy cánh tay nàng, vẻ mặt “không cãi xong không cho đi”. Liếc cánh tay bị hắn túm, Yến Hồng lạnh nhạt nói: “Bỏ ra.” Mộc Vũ Phi vốn cũng hoảng hồn vì mình xúc động nhất thời, đang định buông tay lại nghe giọng điệu lạnh nhạt của nàng, tâm lý phản nghịch bốc lên đầu, túm càng chặt hơn, bướng bỉnh: “Ta không buông thì làm sao?” Xem nàng ta làm gì được hắn! Yến Hồng hơi giận, thằng ranh này nói một câu không vừa ý còn muốn động tay chân? Giãy mạnh, ngoại trừ đau ra thì không làm gì được. “Nếu ta không nhớ sai, trên danh nghĩa ngươi còn phải gọi ta một tiếng tẩu tẩu? Ngươi cư xử với tẩu tẩu mình như thế này?” Càng tức giận ngược lại càng bình tĩnh. “Hừ, ngươi chẳng phải tẩu tẩu ruột của ta. Lại nói, ai biết ngươi gả cho Đông Phương tiểu tam kia có ý đồ gì? Nữ nhân nhà đàng hoàng sẽ gả cho thứ người như hắn à?” Mộc Vũ Phi lần nữa mất kiểm soát cái miệng nghĩ một đằng nói một nẻo của mình, nhất thời nói xong chính hắn cũng cảm thấy quá đáng lại không hạ mình xuống xin lỗi được, lực tay ngược lại lỏng ra. Lúc này, Yến Hồng chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng như củi khô đột nhiên bị châm lửa cháy bừng bừng, mặt mày lạnh lẽo như băng, không muốn nhìn tới người này thêm một lần nào nữa. Ban đầu nàng gả cho Đông Phương Manh quả thật là vì làm một con sâu gạo sung sướng, cho dù hiện giờ dần nảy sinh tình cảm với Đông Phương Manh thì ước nguyện ban đầu của nàng căn bản không thay đổi, thế nên nói nàng ra sao nàng cũng để ngoài tai. Nhưng nàng không chịu được người khác nói năng khinh bỉ xem thường Đông Phương Manh, cái cảm giác này khiến nàng còn khó chịu hơn chính mình bị mắng. Người như Đông Phương Manh làm sao? Chẳng phải còn tốt hơn vô số, vô số nam tử trên thế gian này hay sao?! Như phụ thân nàng đấy, cho dù thông minh thì thế nào, có được trái tim sạch sẽ trong trẻo như pha lê của Đông Phương Manh chăng? Song nàng không nói gì cả. Cần gì phải giải thích nhiều với người ngoài? Tâm ý của nàng đối với Đông Phương Manh, tự bản thân nàng biết là được, Đông Phương Manh tốt thế nào nàng cũng chỉ muốn cất kỹ cho riêng mình. Người khác thấy thế nào, nói gì thì tùy họ đi, có liên quan gì tới hai người đâu? Lạnh lùng rút tay về, Yến Hồng không muốn ở chung với người này thêm một giây nào nữa, quay lưng bỏ đi. Mộc Vũ Phi ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp của Yến Hồng, hối hận như lũ tràn về, nhưng nước hắt đi rồi không thể hốt lại được. Cho dù đã không ngừng tự nhủ với mình đừng tức giận đừng tức giận, nhưng Yến Hồng vẫn không cách nào kiềm chế được ngọn lửa bốc lên trong lòng, khuôn mặt âm u khiến năm đóa kim hoa tự động cách xa ba thước, không dám lại gần. Đương nhiên cũng có người không thèm nhìn sắc mặt dám tiến lên vuốt râu hùm. Người này là người ngây thơ hồn nhiên, Đông Phương Manh chứ ai vào đây nữa. Lúc hắn dẫn đội quân vịt con quay về đại bản doanh dưới ánh chiều tà thì liếc thấy Yến Hồng dựa người trên giường mềm, thế là hắn hết sức tự nhiên ôm Tiểu Cường (vịt lão đại) yêu quý, cười híp mắt đưa đến trước mặt Yến Hồng: “Tiểu Cường đói rồi.” Vừa nói, bản thân cũng bày ra biểu tình mình cũng rất đói, khao khát nhìn gương mặt cứng ngắc của Yến Hồng, một chút cũng không cảm thấy nàng bất thường. Dù đang có giận đến mấy Yến Hồng cũng sẽ không trút lên người Đông Phương Manh, huống hồ nhìn gương mặt tươi cười của hắn thế này, có giận bằng trời cũng không biết đã bị thổi tới nơi nào rồi, kéo túi vải trên người hắn: “Ăn hết bánh rồi à?” Thò đầu kiểm tra, quả nhiên trống trơn, tiêu hóa nhanh thật. Không muốn hắn ăn đồ ăn vặt quá nhiều, lát nữa đầy bụng sẽ không ăn cơm tối ngon bèn gọi Y Nhân: “Xuống nhà bếp bưng canh tiết vịt cải chua lên.” Nhìn hắn uống từng hớp từng hớp canh, còn tốt bụng chia sẻ cho đám vịt con, Yến Hồng cảm thấy cơn giận trong lòng bị xua tan. Đông Phương Manh ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ý cười trong mắt nàng, nhìn cái muỗng trong tay, mím môi múc đưa lên miệng nàng. Muốn đút nàng ăn? Đương nhiên Yến Hồng vui vẻ phục tùng. Hắn cười tít mắt, bản thân lại múc một muỗng thật to, ùm vào miệng, hai má phồng lên, nuốt ực ực, dáng vẻ cực kỳ dễ thương. Hai người cứ chàng một miếng nàng một miếng, thân thân mật mật chia nhau hết một bát canh tiết vịt to, Yến Hồng chỉ cảm thấy không có tâm trạng xấu nào ảnh hưởng được tới nàng nữa. Thấy Đông Phương Manh thè đầu lưỡi hồng hồng ra liếm muỗng, tim Yến Hồng nhảy nhót, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, không kiềm được nuốt nước miếng, trong lòng nhớ tới lời châm chọc của Mộc Vũ Phi, xung động trong lòng chực chờ xông ra ngoài, ực, là vợ chồng đứng đắn, vì sao phải nhịn thế này hả! Hai con mắt liếc nhanh ra ngoài, người không phận sự đều không có mặt, khụ, chính là cơ hội ăn vụng tuyệt hảo. Cơ hội chỉ có một lần không thể bỏ lỡ, Yến Hồng sấn lên, hai tay ôm đầu Đông Phương Manh, ấn đôi môi hồng lên cánh môi sáng bóng còn dính mỡ của hắn. Liếm liếm, nghiền nghiền, cọ cọ, chui vài, được rồi, đụng phải thứ gì đó trơn trượt, giữ lại, móc lấy, mút, mùi vị tuyệt quá… Yến Hồng to gan làm hái hoa tặc một hồi, xong việc nhìn cánh môi càng trở nên đỏ tươi của Đông Phương Manh, khóe môi còn dính chút dấu vết khả nghi, vội vàng lấy khăn tay lau cho hắn, nhìn vẻ mặt mù mờ của hắn đành cười ngu ngốc cho xong, trong lòng thầm mắng mình càng ngày càng háo sắc… Ánh mắt Đông Phương Manh dần sáng tỏ, dường như phát giác chỗ hay của nó, môi miệng bập bập mấy cái, giống như nhớ lại dư vị của nó, không chờ Yến Hồng tự kiểm điểm lại mình liền nhào tới, học Yến Hồng ôm đầu nàng, môi chu ra, bẹp một cái dán lên. Yến Hồng nhất thời không kịp suy xét, đầu lưỡi trơn trượt của hắn đã với vào, hoàn toàn không có bài bản gì, không nắm được mấu chốt, quấn quít bậy bạ một hồi, Yến Hồng không còn sức đâu mà uốn nắn, chỉ biết ôm eo hắn cứng ngắc, cả người hoàn toàn nhũn ra trong lòng hắn. Tình dần nồng nàn, Yến Hồng chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó, càng lúc càng khó… Không ngờ năng lực học tập của hắn mạnh mẽ như thế, trước khi Yến Hồng suýt ngất, vì mạng nhỏ của mình mới luống cuống đẩy hắn ra. Đông Phương Manh bị đẩy ra, tủi thân, gương mặt cũng nghẹn đỏ bừng, mắt rơm rớm muốn ứa nước ra, hoàn toàn là vẻ mặt tội nghiệp thường ngày oán trách nàng vì sao không chơi với hắn… Dạy học sinh, mệt chết cô giáo, đây là nói Yến Hồng. Cái gọi là trời làm bậy, có thể tha, tự làm bậy không thể sống…(>_<). Mắt thấy cụm mây mù nho nhỏ của tiểu oan gia lập tức sắp biến thành mây đen ụp xuống, Yến Hồng vội vàng cụng vào trán hắn, đỏ mặt thì thầm: “Manh Manh, sau này lại hôn tiếp, được không?” Quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước, trong lòng Yến Hồng cũng mừng rỡ, tuy biết Đông Phương Manh chưa chắc đã hiểu ý nghĩa chân thực của hôn sâu nhưng chí ít chứng tỏ hắn đối với nàng, vẫn có khát vọng. Ở phương diện thân mật này, xưa nay hắn là một học sinh rất khá. Hàng mi dài của Đông Phương Manh nhấp nháy, dụi dụi trên mặt nàng hơi ngứa. Ngửa đầu ra sau, vẻ ấm ức trên mặt hắn đã nhạt đi, thích thú dần dần dâng lên. Một hồi sau, lúc Yến Hồng đã dần bình tĩnh lại, hắn lại cười dùng ngón trỏ ấn ấn lên môi nàng, hai lúm đồng điếu hiện ra: “Hôn, ngọt.”
|
Chương 29: Nghị Sự Edit:Trucxinh Khí trời dần chuyển lạnh, may mà khí hậu Di Lăng ôn hòa, cho dù gần tới tháng chạp cũng không lạnh lắm. Mấy chú vịt con cũng lớn dần, màu lông vàng nhạt ban đầu từ từ xuất hiện một số sợi lông màu xanh lục, nhìn đẹp hơn vịt bình thường rất nhiều. Thành thử Đông Phương Manh càng để tâm đến chúng, cơ hồ ngày nào cũng như hình với bóng. Nếu không phải Yến Hồng cực lực ngăn cản, đoán chừng đi ngủ cũng muốn ngủ chung. Yến Hồng nghĩ tới mình suýt nữa phải ngủ cùng mấy con vịt, không phải không dị ứng, lỡ đám vịt con này không kiểm soát được, tùy tiện cống hiến mấy bãi “hoàng kim”, phỏng chừng cả đời này nàng bị chúng ám ảnh… Con gà mái dầu ấp trứng hộ Tiểu Hoa không biết vì sao mà chấp nhận Đông Phương Manh làm lãnh đạo “đàn con yêu” của nó một cách thần kỳ, ngày nào cũng giống như giám đốc đi sau mông bầy vịt con, thỉnh thoảng lại áp tải vịt con lạc đội trở về hàng ngũ. Đông Phương Manh trái lại bình an ở chung với nó, hơn nữa mỗi lần cho vịt con ăn cũng không quên nó, có thể nói là có tình cách mạng. Đang nghĩ tới mấy con vịt hoang này thì thấy vịt tư lệnh Đông Phương Manh dẫn đám thú cưng yêu quý của hắn xếp hàng đi tới, Tiểu Hoa đi sau cùng áp đội, kiêu ngạo uốn éo cái mông. Mỗi lần Yến Hồng thấy cảnh này luôn cảm thấy lòng mình ấm áp, dường như hạnh phúc đầy ắp muốn vỡ cả tim nàng ra, tuy rằng tình cảnh này nhìn cũng rất buồn cười. Đang nghĩ ngợi lung tung, bọn vịt con “cạp cạp cạp” đi tới trước mặt nàng, tiếng vịt con kêu nghe chói tai hơn, còn lâu mới biến hóa thành tiếng khàn khàn “quạc quạc”, tuy rằng có lúc chúng kêu liên tục cũng rất ồn nhưng trước nay Yến Hồng không ngại loại ầm ỹ này. Bởi vì từ lúc sinh ra đã sống cùng con người, vịt con cũng không sợ lạ, mấy tên oắt con to gan chạy lên mổ vạt váy Yến Hồng, Tiểu Tam nghịch nhất thậm chí còn hào hứng xông lên ấn móng vuốt, cổ tên oắt này có một vòng lông xanh lục, đẹp nhất bọn, cũng dễ nhận biết nhất. “Cạp cạp.” Đông Phương Manh nhìn Yến Hồng, cười tít mắt bắt chước vịt con kêu, chọc Yến Hồng cười khanh khách, thế là hắn càng ra sức học, bọn nha đầu ở gian ngoài nhìn thấy cũng cười không ngớt. “Tam biểu ca.” Giọng Mộc Vũ Phi vang lên bên ngoài. Yến Hồng lạnh nhạt liếc ra ngoài, gọi như thế, trừ Mộc Vũ Phi ra không cần nghĩ tới người thứ hai. Người này cũng lạ thật, rõ ràng rất xem thường Đông Phương Manh nhưng mấy ngày nay lại hết sức ân cần với Đông Phương Manh, luôn chủ động tìm hắn chơi cùng, chẳng ngại phần lớn thời gian không được chú ý và đáp lại. Mỗi lần hắn đến, ánh mắt luôn như có như không rơi trên người nàng. Yến Hồng âm thầm xét lại, chẳng lẽ hắn còn nghi ngờ với mình? Người này thật đúng là nhàm chán, mặc kệ thế nào, chuyện vợ chồng nàng và Đông Phương Manh không đến phiên hắn nhúng tay vào! Quỷ con còn nhỏ mà dằng dai thấy sợ! Có điều hai ngày nay Đông Phương Manh cũng sẽ dành chút thời gian để ý hắn, bởi vì tên này nhè ngay bọn vịt con mà xuống tay. Hết giúp huấn luyện vịt con bơi lội lại bắt cá con này nọ làm thức ăn, Đông Phương Manh rất chờ mong năng lực của Mộc Vũ Phi ở mặt này. “Tam biểu ca, đệ bắt được một mớ sâu và châu chấu, vịt con có đồ ăn rồi.” Mộc Vũ Phi hào hứng chạy vào, một tiếng gọi ban nãy coi như là chào hỏi rồi. “Quấy rầy tẩu tẩu rồi.” Mộc Vũ Phi hơi mất tự nhiên chào nàng, mắt cũng không dám nhìn thẳng. Yến Hồng lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó lấy khăn tay lau mặt cho Đông Phương Manh, không biết hắn chui rúc chỗ nào mà mặt lem nhem. “Sâu, vịt con ăn.” Đông Phương Manh ngoan ngoãn chờ Yến Hồng lau mặt cho hắn xong chỉ vào vịt con cười với Mộc Vũ Phi. Mộc Vũ Phi sán lại bên người hắn, mở cái hũ nhỏ trong tay ra, quả nhiên bên trong toàn là sâu bò lổn nhổn, còn có mấy con châu chấu đang búng tanh tách. Yến Hồng hơi sợ mấy thứ này, nhìn xong là rợn cả người, không nhịn được muốn cách xa một chút. Không dấu vết thối lui mấy nước, Yến Hồng cười nói với Đông Phương Manh: “Manh Manh, Hồng Hồng xuống nhà bếp làm ít đồ ăn, lát nữa ăn bánh nướng nhé, được không?” Đông Phương Manh đang tập trung tinh thần cho vịt con ăn, hoàn toàn không chú ý nàng nói gì. Ngược lại Mộc Vũ Phi nghe xong ngoẹo đầu nhìn nàng, sau đó đỏ mặt nói: “Tẩu tử bận thì đi đi, ta… ta trông chừng tam biểu ca cho.” Yến Hồng ngẩn ra, gật đầu: “Làm phiền thế tử.” Nói rồi đi xuống nhà bếp nghiên cứu điểm tâm mới. Còn chưa tới nhà bếp nhỏ đã nghe Khả Nhân gọi, nói lão phu nhân ời. Yến Hồng dặn Y Nhân chiên ít bánh khoai mang lại chỗ Đông Phương Manh rồi đi ra tiền sảnh với Khả Nhân. “Con dâu thỉnh an nương. Người có chuyện gì cần con dâu làm sao?” Yến Hồng hành lễ xong liền hỏi. “Hồng nhi không cần đa lễ, nào, ngồi xuống đã.” Lão phu nhân cười vẫy nàng, đợi nàng ngồi xuống liền nói: “Sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của Manh nhi rồi, là ngày mười hai tháng mười hai, từ giờ tới đó còn không tới nửa tháng nữa. Hồi trước nhờ người xem bát tự(*) cho nó đều nói đó là ngày tốt, nói Manh nhi là người có phúc. Ai ngờ Manh nhi lại mắc phải chứng bệnh thế này… ôi, lạc đề rồi, bây giờ Manh nhi cưới được con, chứng tỏ Manh nhi có phúc thật, ta và Công gia đều muốn làm sinh nhật thật vui vẻ cho Manh nhi. Con thấy được không?” (*) Bát tự: Tám chữ :Giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung Hoa. Những người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can và Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám chữ. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục xưa, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự” để xem có hợp tuổi hay không. Yến Hồng động tâm, làm sinh nhật cho Đông Phương Manh? Gả tới đây nửa năm, nàng chưa từng hỏi tới sinh thần bát tự của Đông Phương Manh. Trước đó bà mai tới Yến phủ hạ sính, nàng cho rằng không liên quan đến mình nên chưa từng để ý, sau này gả tới đây, nàng lại quên đi hỏi thăm. Chuyện quan trọng như thế mà quên mất, đúng là đầu heo. Yến Hồng âm thầm trách mình vô tâm, ngoài mặt thì cười hết sức tự nhiên: “Làm sinh nhật cho tướng công thì hay quá. Không biết mẹ chuẩn bị làm thế nào?” Với tình trạng Đông Phương Manh bây giờ, không nên làm lớn, dù sao hắn vẫn không thích hoàn cảnh có quá đông người. Ắt hẳn lão phu nhân cũng đã cân nhắc điểm này rồi: “Bây giờ khó khăn lắm Manh nhi mới hoạt bát lên một chút, ta và Công gia thương lượng rồi, không làm lớn làm chi, người trong nhà tụ họp lại, chỉ cần Manh nhi vui vẻ là được. Sau đó dẫn nó đi từ đường dập đầu, một là cảm tạ tổ tiên phù hộ nó, hai là cầu tổ tiên tiếp tục che chở con ta, để cuộc đời nó không buồn không lo, không tật bệnh quấn thân.” Thế gian biết bao kẻ si ngốc, thương thay lòng cha mẹ. Yến Hồng nhìn hai bên tóc mai bạc trắng của lão phu nhân, nếp nhăn nơi khóe mắt, năm tháng lưu lại từng vết từng vết khiến tuổi xuân như hoa như ngọc rút đi, nhưng lòng yêu con tha thiết của người làm mẹ thì chưa từng thay đổi theo thời gian. Yến Hồng nhớ tới mẫu thân khi còn sống cũng che chở, dạy dỗ nàng, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, không kềm được nắm tay lão phu nhân: “Nương yên tâm, con dâu nhất định chăm sóc tướng công chu đáo, không để cha và nương lo lắng nữa.” “Con ngoan, con đó, sớm cùng Manh nhi sinh cháu nội cho chúng ta bồng, ta và Công gia cũng không còn gì nuối tiếc nữa, ha ha.” Lão phu nhân nháy nháy mắt, cười hết sức gian tà. Yến Hồng lập tức thì đổ mồ hôi, nàng không phản đối nhưng rõ ràng Đông Phương Manh còn chưa thông suốt mà… lại nói chuyện bế cháu, không phải còn có thế tử gia Đông Phương Ngọc và nhị công tử Đông Phương Tề sao… ý tứ này cứ như nàng và Đông Phương Manh mới là chủ lực ấy?! “Đúng rồi, Tề nhi gửi thư về nói sẽ về trước sinh nhật Manh nhi. Ngọc nhi cũng gửi thư từ biên quan về nói quà sinh nhật cho Manh nhi đang trên đường đưa về. Có một chuyện muốn bàn bạc với con. Trong thư Tề nhi nói, Vũ Phi không hề phụng mệnh cha mẹ tới Di Lăng thăm chúng ta mà là tự bỏ nhà đi. Thằng bé Vũ Phi này thật là, không làm người ta bớt lo tí nào, không biết làm cha mẹ nó sốt ruột ra sao nữa. May mà trước đó cha con viết thư cho Tề nhi có nhắc tới chuyện Vũ Phi tới Di Lăng, bằng không chúng ta còn không biết nội tình ra sao nữa. Con xem, có cần nói với Vũ Phi, Công phủ phái người đưa nó về không?” Hiển nhiên lão phu nhân cũng đau đầu vì việc này, tuy chỉ ở chung một thời gian rất ngắn nhưng từ trên xuống dưới Quốc Công phủ không ai không biết thế tử Nhữ Nam vương này cực kỳ tùy hứng, không dám chọc hắn. Hình như trừ mình ra, không có người nào dám cau mặt với thằng nhãi Mộc Vũ Phi này thật. Chẳng lẽ lão phu nhân muốn mình đi khuyên Mộc Vũ Phi trở về? Nhiệm vụ này hơi gian khổ đấy… “Nương, theo con dâu thấy, bây giờ chúng ta đã rõ nguyên nhân tiểu thế tử trốn nhà đi rồi, nếu nói trắng ra với hắn, chắc chắn hắn không còn mặt mũi nào, đến chừng đó cho dù chịu về cũng sẽ không nhận tình của Công phủ. Lỡ nửa đường hắn trốn nữa, Nhữ Nam vương tìm không thấy con sẽ trách ngược lại chúng ta. Không bằng chờ nhị bá trong cung về, làm sinh nhật cho tướng công xong lại nhờ nhị bá đưa tiểu thế tử về. Một là tiểu thế tử ở trong phủ thời gian dài, cũng buông lỏng bớt, cơn giận của Nhữ Nam vương chắc cũng tiêu bớt rồi, chừng đó quay về phủ chắc hắn sẽ không chống đối. Hai là nhị bá vào kinh, vừa hay dọc đường có thể coi chừng, đề phòng rủi ro. Việc này cũng cần cha viết một phong thư, nói rõ sự tình với Nhữ Nam vương, báo cho vương gia vương phi không cần quá lo lắng.” Yến Hồng ngẫm nghĩ, nói hết điều mình cân nhắc ra, lão phu nhân gật đầu lia lịa, đồng ý với nàng. Thật lòng Yến Hồng cũng chỉ ước gì tiểu bá vương này sớm hồi kinh giùm nàng, đỡ mắc công nàng nhìn thấy hắn là bực, lại không thể đắc tội. Nhưng nàng cũng biết quá nửa là cái tôi của thiếu niên, nếu bị người ta nói “Chúng ta biết ngươi trốn nhà đi, ngươi mau về nhà”, không biết hắn còn gây ra sóng gió gì nữa. Thôi được, ráng nhịn một thời gian nữa, chờ Đông Phương Tề về, ắt có thể làm tên oắt này phục tùng. “Đúng rồi nương, sinh nhật tướng công có quay về phủ không? Con có cần kêu hạ nhân thu dọn đồ trước không?” Bỗng nhiên Yến Hồng sực nhớ ra chuyện này liền hỏi. “Sinh nhật làm ở biệt trang này đi, chỗ này phong cảnh đẹp, Manh nhi cũng thoải mái. Chừng đó Tề nhi và hạ nhân trong phủ cũng tới, không lo. Sau này á, chỉ cần các con muốn, thích ở đây bao lâu thì ở, đằng nào bây giờ ta và cha con cũng chỉ muốn dưỡng già, không muốn mệt mỏi gì nữa.” Lão phu nhân nói. “Vậy chuyện bái tế từ đường?” Yến Hồng mù mờ. “À, cái đó không cần hoảng. Mười tám tháng chạp chính là ngày đại cát, đến chừng đó lại đi bái tế càng tiện.” Đang thương lượng, đột nhiên Y Nhân hớt hơ hớt hải chạy vào, nói thế tử Mộc Vũ Phi rớt xuống ao cá rồi…
|