Chọc Nhầm Sếp Lớn
|
|
Chương 16: Mê thích.
Mưa phùn lách tách, nhìn từ xa thấy rất mơ hồ, cấy cối, phòng ốc giống như bị khói nhẹ bao phủ, hạt mưa đánh vào trên cửa kính vang lên tiếng lách tách, rơi trên mặt đất làm văng lên nhiều bọt nước.
Khả Lan sững sờ đứng ở trong nhà, nhìn Cố thủ trưởng chậm rãi cởi áo sơ mi màu xanh xuống, lộ ra đường cong cùng cơ bắp rắng chắc.
Rồi sau đó áo sơ mi bị ném ở đầu giường, đang muốn đi vào phòng tắm, đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Khả Lan.
Con ngươi tối tăm như mực, mơ hồ nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú, thần thái bình tĩnh như trước.
Nhìn bộ dáng ngơ ngác sững sờ của Khả Lan chợt mở miệng hỏi: “Muốn tắm cùng không?”
“Hả?... ...” Khả Lan nhất thời không thể phản ứng lời Cố thủ trưởng nói, há miệng kinh ngạc, sau khi phản ứng kịp lại bối rối.
Cùng nhau? Cùng nhau tắm? Tắm uyên ương?
Cố thủ trưởng lại háo sắc vậy sao?
“Không.......Không không muốn.” Khóe miệng Khả Lan có chút run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Cố thủ trưởng, Không giống như đang nói đùa, rồi lại nở nụ cười giống như cười đểu.
Lạnh quá......!
Khả Lan từ chối, Cố Thành Viêm cũng không cưỡng cầu, nghiêng đầu đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào, khiến Khả Lan cảm thấy lúc này tim gan phổi mình đều đang run rẩy......!
Bên ngoài cửa sổ hạt mưa rơi xuống càng ngày càng lớn, đùng đùng, mà tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng không nhỏ, tạo nên âm thanh ồn ào.
Im lặng giữa không gian ồn ào, khiến không khí trở nên có chút kỳ quái.
Khả Lan liếc nhìn mọi nơi, phát hiện ra hình như vừa rồi mình quá kích động, ngay cả dép cũng không đeo vào.
Trước tiên đi dép vào, ngồi bên mép giường muốn chui vào trong chăn. Nhưng lại cảm giác mình chui vào chăn như vậy giống như phi tần đang đợi chờ thị tẩm.
Cảm giác kia, giống như nằm trên bàn chông.
Nghĩ đến đây, cô lại từ mép giường đứng dậy, đi lại hai vòng ở trong phòng.
Tim vẫn nhảy thình thịch, đinh tai nhức óc.
Lúc này cô chỉ cảm thấy, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được ngủ càng không được!
Đi tới đi lui trong phòng, nhưng lại không biết phải làm gì lúc này.
Lại đi ra ngoài đi hai vòng rồi quay lại sao?
Hay là ở trong nhà, chờ Cố thủ trưởng tắm xong?
Hiển nhiên, rời đi là quá kiểu cách!
Ở lại, phải chuẩn bị tốt!
Mà thời gian Cố thủ trưởng tắm cũng không lâu, ước chừng mười lăm phút, liền từ trong phòng tắm đi ra.
Dưới thân quây một cái khăn tắm, bên trên lộ ra lồng ngực to lớn, mái tóc ướt, vẫn còn nhỏ nước xuống lồng ngực, khôn mặt vốn dĩ đã tuấn tú, lúc này càng trở nên mê hoặc.
Nhìn thấy Cố thủ trưởng từ phòng tắm đi ra ngoài, Khả Lan theo bản năng lui về phía sau hai bước, đôi tay nắm chặt áo ngủ rộng thùng thình, cơ thể hơi run rẩy.
Mặc dù Khả Lan tự nói với mình: Cố thủ trưởng là chồng cô, việc gì phải có thì nên có.
Nhưng nói thì dễ, đến lúc làm, hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản.
Cố Thành Viêm từ phòng tắm đi ra ngoài, không ngờ Khả Lan sẽ đứng ở trong phòng, nhìn thẳng mình, trong con ngươi đen nhánh kia có sợ hãi nhưng cũng giống như đang kỳ vọng vào điều gì đó.
Đối với Khả Lan như vậy, thần thái ôn hòa, Cố Thành Viêm cảm thấy căng thẳng, chậm rãi bước bước về phía Lâm Khả Lan, đưa tay kéo chiếc eo nhỏ nhắn của Lâm Khả Lan, thân hình mảnh mai mềm nhũn.
Lúc này anh mới phát hiện ra, Lâm Khả Lan lại gầy đến mức chỉ cần dùng sức liền có thể bẻ gãy.
Nên ăn nhiều một chút!
Khả Lan bị Cố thủ trưởng ôm như vậy, sợ đến nỗi vội vàng giương mắt nhìn về phía Cố thủ trưởng, thân thể cao lớn, sau khi tắm tản ra hơi nước, cằm nhọn, ngũ quan rõ ràng.
Cố Thành Viêm cúi đầu, nhìn về phía khuôn mặt ửng đỏ của Khả Lan, đột nhiên nhỏ giọng, giọng nói có vẻ trầm thấp nói: ‘Chuẩn bị xong chưa?”
Vốn dĩ Cố thủ trưởng không lên tiếng, trong lòng Khả Lan còn cảm thấy không có gì, vừa mới lên tiếng liền dọa cả người Khả Lan run lên, ngửa đầu nhìn thủ trưởng, lại nhanh chóng cúi đầu, lắc đầu một cái, lại gật đầu, gật một cái lại lắc đầu.
Rối rắm......Quá rối rắm......
Bộ dáng của Khả Lan khiến cho Cố Thành Viêm cười khẽ, anh cũng không buông Khả Lan ra, mà đưa tay ôm Khả Lan đi vào phòng, tiến về phía giường lớn.
Cúi người đặt người xuống, đang muốn tiến một bước, cửa phòng lại đột nhiên bị người ta gõ vang lên.
“Cậu chủ......Cậu chủ......Bệnh cao huyết áp của ông Lương tái phát, muốn cậu đi qua một chút.” Giọng nói của dì Lưu, ở ngoài phòng còn vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, phá hư không gian mập mờ trong phòng.
Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy lời dì Lưu, vốn dĩ đang cúi người liền hơi ngừng lại.
Dừng một chút, chợt đứng thẳng người, quay đầu liếc nhìn cửa, ánh mắt liếc nhìn người nằm trên giường, cuối cùng trầm giọng trả lời dì Lưu, quyết định đến chỗ ông Lương.
Khả Lan đã nghe thấy hết lời dì Lưu nói.
Mặc dù cô đối với chuyện phải làm nhưng chưa xảy ra trong lòng nói không ra là nhẹ nhõm hay mất mát, nhưng nhìn thấy Cố thủ trưởng đang thay quần áo.
Khả Lan cũng nhỏ giọng nói: “Tôi có thể đi cùng anh không.”
Lúc Khả Lan cùng Cố Thành Viêm tới bệnh viện, xa xa liền nhìn thấy cảnh vệ đứng ở bên ngoài, có một xe nhà nước cùng xe quân đội.
Xem ra lần bệnh này của ông Lương làm kinh động tới không ít người!
Mà bên ngoài phòng cấp cứu, khung cảnh càng thêm tối om, ngoại trừ một đám quan quân đứng ở bên ngoài, không thiếu người mặc đồ tây.
Ai ai cũng mặt mũi u ám, hai mắt đỏ tươi, cúi đầu lau nước mắt.
Trường hợp như vậy, lúc trước Khả Lan cũng đã gặp qua, lúc ông ngoại cô qua đời!
Trong nhóm người thân thích, mặc kệ bình thường ganh đua thế nào, tự phụ kiêu ngạo thế nào, nhưng lúc ông ngoại qua đời thì khuôn mặt của ai cũng nghiêm túc yên lặng như đưa đám.
Mà Cố thủ trưởng tới gây nên sự chú ý của mọi người.
Cố Thành Viêm là học trò của ông Lương, lại là cháu rể mà hai ông cụ chọn, nếu như lần này ông Lương thật sự không thể qua khỏi.
Như vậy......giao phó hậu sự, nhất định là giao cho Cố Thành Viêm.
“Thế nào?” Bóng dáng cao ráo của Cố Thành Viêm nổi trội trong đám người, có vể rất là đột ngột.
Một câu thế nào, khiến mọi người đang buồn rười rượi, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Thế nào, bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, có thể như thế nào, đang trên ranh giới giữa sự sống và cái chết!
“Đã vào nửa tiếng rồi, đổi hai bác sĩ rồi.” Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, đứng bên cạnh Cố Thành Viêm, nhỏ giọng trả lời câu hỏi.
Sau khi vừa nói xong, ánh mắt dừng lại trên người của Lâm Khả Lan, dáng dấp không nổi trội, nhưng lại xuất hiện cùng Cố thủ trưởng, đây là ai?
Cố Thành Viêm nghe thấy lời người đàn ông trung niên, trầm mặc, khuôn mặt vốn dĩ đang nghiêm túc, trở nên rất căng thẳng, tiếp tục hỏi: “Nguyên nhân là gì?”
Trong lòng Cố Thành Viêm rất rõ ràng, lúc anh và ông Lương tách ra, người vẫn còn tốt, tinh thần phấn chấn, bây giờ lại bệnh thành ra thế này, nhất định là xảy ra chuyện gì đó.
“Không biết.” Người đàn ông nghe thấy Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi run, trả lời không biết, cho dù có biết, cũng không dám nói.
Có ai từng thấy, cô cháu gái mà ông ngoại luôn thương yêu làm cho ông mình giận đến nỗi huyết áp tăng cao, hộc máu cấp cứu chưa?
|
Chương 17: Ghen tị.
Bầu trời đầy mây đen, trời mưa rả rich. Bệnh viện giống như bị khói nhẹ bao phủ, hạt mưa đánh vào trên mặt kính, rơi trên mặt đất văng lên nhiều bọt nước.
Bên ngoài gió thổi lớn, thổi đến nỗi nhánh cây bay tán loạn.
Không khí bên ngoài hành lang cạnh phòng cấp cứu cực kỳ đè nén, Cố thủ trưởng vốn dĩ lạnh lùng, bây giờ trầm lặng đứng ngoài cửa, chân mày nhíu chặt, đôi môi mím chặt.
Lúc này Cố thủ trưởng giống như Tu La, làm cho người khác nổi cả da gà.
Loảng xoảng......
Chợt, cửa phòng cấp cứu mở ra, ông Lương nằm trên giường bệnh, được các y tá đẩy ra, Lương Bảo Nhi đi theo phía sau.
Lãnh Bảo Nhi từ trước đến giờ thần thái cao ngạo, ăn mặc tinh xảo, lúc này mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngàu, miệng không ngừng nhỏ giọng gọi: “Cháu sai rồi, ông ngoại, cháu sai rồi.”
Lời nói của Lương Bảo Nhi hiển nhiên khiến mọi người nghe thấy, chuyện của ông Lương lần này có liên quan đến cô ta, về phần rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ai biết được.
Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy Lương Bảo Nhi nói, hai môi vốn dĩ mím chặt không nói gì, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên rét lạnh, bước nhanh về phía Lương Bảo Nhi, đưa tay nắm lấy cánh tay Lương Bảo Nhi.
“Cô đã làm gì?” Giọng nói của Cố Thành Viêm rét lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy rét run lên.
Lương Bảo Nhi nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, cũng ngơ ngác sững sờ đứng đó, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm về phía ông Lương, nước mắt tuôn rơi, cúi người ngồi dưới đất, nức nở, bộ dáng hối hận.
Cố Thành Viêm không để ý tới Lương Bảo Nhi nữa, buông tay cô ta ra, đi xem ông Lương thế nào.
Khả Lan vẫn luôn đi theo phía sau lưng Cố thủ trưởng, mím môi không dám lên tiếng.
Nhìn bộ dáng Lương Bảo Nhi, không khó đoán ra, Lương Bảo Nhi đã làm chuyện gì đó quá mức với ông Lương, nhưng trong lòng lại không muốn ông Lương gặp chuyện không may.
Mà bây giờ chuyện đã xảy ra, Lương Bảo Nhi tự nhiên sẽ sợ cùng với hối hận.
Khả Lan không có nhiều thiện cảm với ông Lương, chỉ cảm thấy, ông Lương là một tướng quân cực kỳ thương yêu cháu gái.
Nhưng cô vì Cố thủ trưởng, trong lòng kỳ vọng, ông Lương không nên gặp chuyện xấu.
Cô không muốn nhìn thấy bộ dáng lạnh lẽo, đáng sợ của Cố thủ trưởng.
Chỉ là ông Lương bị bệnh, còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của mọi người, đồng thời bị tim cùng với cao huyết áp, xuất huyết não, mặc dù bệnh tình đã được khống chế.
Nhưng......Sau khi tỉnh lại, có khả năng sẽ bị bại liệt!
Nghe thấy hai chữ bại liệt, Khả Lan khẽ run lên.
Bên ngoài phòng cách ly, cũng là một hồi thổn thức.
Bại liệt, vậy không phải không khác gì người tàn phế sao!
Ông Lương trong thời kỳ kháng chiến gãy chân bể xương còn có thể đứng dậy, bây giờ lại bị bại liệt!
Việc đời khó đoán......!
Cố thủ trưởng nghe thấy tin ông Lương sẽ bị bại liệt, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng lại trở nên càng lạnh hơn, âm trầm đứng ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, tàn khốc nhìn về phía Lương Bảo Nhi.
Mà Lương Bảo Nhi bị Cố thủ trưởng nhìn như vậy, bị dọa sợ đến nỗi cả người run lên, nghẹn ngào, vẫn rơi nước mắt như cũ.
“Cô hài lòng chưa?” Cố Thành Viêm bước tới, đi tới trước mặt Lương Bảo Nhi, lạnh lùng hỏi Lương Bảo Nhi.
Khi còn bé Lương Bảo Nhi là một đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời, bây giờ lại biến thành như vậy, cũng bởi vì anh không thích cô ta?
Lương Bảo Nhi không trả lời câu hỏi của Cố thủ trưởng.
Lương Bảo Nhi vẫn rũ hai mắt, tiếp tục khóc.
Khả Lan vẫn đứng xem, thấy tình huống như vậy, chỉ muốn đến nói một câu: tự tạo nghiệt, không thể sống.
Lương Bảo Nhi không trả lời, Cố Thành Viêm cũng không nói thêm gì nữa, quay người ngồi xuống.
Trong mắt lạnh lùng sâu và đen, mơ hồ thoáng qua một tầng sương mù.
Nhưng còn chưa kịp để người ta nhìn kỹ, Cố Thành Viêm đã hơi khép mắt lại, khi mở mắt ra, lại trở nên sâu thẳm như biển sao.
Khả Lan nhìn thấy bộ dáng Cố thủ trưởng, trong lòng nhói đau.
Cô cũng không phải người hiếu kỳ nhiều chuyện, nhưng lúc này, cô rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc giữa Lương Bảo Nhi và ông Lương đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến ông Lương giận đến nỗi bệnh cũ tái phát.
Mà Lương Bảo Nhi sau khi khóc lóc, run rẩy đi đến bên ngoài phòng bệnh, qua cửa sổ thủy tinh, nhìn ông lão nằm trên giường bệnh.
Sau một hồi, mọi người nghe bác sĩ nói bệnh tình của ông đã ổn định, chỉ một thời gian ngắn sẽ tỉnh lại, mọi người liền từ từ rời đi.
Dần dần, bên ngoài phòng bệnh chỉ còn lại hai cảnh vệ, cùng với Cố thủ trưởng, Lương Bảo Nhi và Khả Lan.
Người đã không sao, Khả Lan nhìn đồng hồ, hai giờ bốn mươi phút sáng.
Cô ngồi xuống bên cạnh Cố thủ trưởng, muốn nói Cố thủ trưởng chợp mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng chưa kịp nói thì Cố Thành Viêm đã mở miệng trước.
“Chắc cô mệt rồi, cô về trước đi.” Trong lời nói của Cố Thành Viêm có lộ ra sự mệt mỏi, giọng nói trầm thấp, lại khiến cho Khả Lan cảm thấy đau lòng.
Ông Lương đối với Cố Thành Viêm mà nói, rất quan trọng!
Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói, cũng không nói gì, xoay người xuống lầu, trong lòng suy nghĩ, mua hai ly cà phê nóng, nâng tinh thần, làm ấm người.
Nhưng lúc Khả Lan mua xong cà phê quay về, từ xa nhìn thấy Lương Bảo Nhi đang dựa vào trong ngực Cố thủ trưởng, cơ thể run lẩy bẩy, bộ dáng ôn như, khiến trong lòng Khả Lan cảm thấy căng thẳng.
Nhìn thấy tình huống như thế, Khả Lan cũng bối rối, không có xoay người rời đi, mà từ từ bước tới, muốn nghe cuộc nói chuyện giữa Lương Bảo Nhi cùng Cố thủ trưởng.
“Anh Viêm, bé sai rồi, anh tha thứ cho bé đi, về sau vé chỉ xem anh là anh trai.” Lương Bảo Nhi hạ thấp giọng, giọng nói mảnh khảnh có chút mềm nhũn.
Bé?
Cố Thành Viêm không nói gì, Lương Bảo Nhi tiếp tục nói.
“Bé thật sợ hãi, anh Viêm đã rời bỏ bé, bé không muốn mất thêm ông ngoại.” Giọng nói của Lương Bảo Nhi, vẫn mềm nhũn như cũ, khẽ chạm vào trái tim người ta.
Một câu anh Viêm rời bỏ bé, khiến Khả Lan khẽ run trong lòng.
Rời bỏ? Rời bỏ cái gì? Tình cảm?
Anh trai? Họ từng có quan hệ gì?
Cố thủ trưởng vẫn không có trả lời, đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng Lương Bảo Nhi, trầm giọng nói: “Không sao.”
Giọng nói của Cố thủ trưởng ôn hòa, khiến Khả Lan không thể nói ra cảm giác trong lòng hiện tại thế nào.
Cô hốt hoảng lui về phía sau, rồi lại nhìn chằm chằm hai người, chỉ cảm thấy, lúc này trong lòng cô có một cơn giận dữ.....Tức giận!
Bất mãn!
“Em thật sợ hãi, thật sự sợ hãi.” Lương Bảo Nhi vẫn tiếp tục nói, đôi tay nắm chặt áo Cố thủ trưởng, bộ dáng run rẩy, giông như con thỏ nhỏ hoảng sợ, làm cho người ta thương yêu.
Cố thủ trưởng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Lương Bảo Nhi, an ủi: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”
Đôi câu an ủi, lại ôm người phụ nữ khác, lúc này Khả Lan mới phát hiện ra, cô ghen tị.
Nhưng cô lấy cái gì ghen tị?
Một cuộc hôn nhân giao dịch, cô lấy cái gì ghen tị?
“Nhất định sẽ không có chuyện gì.” Khả Lan nói tiếp theo sau Cố thủ trưởng, giọng nói không lớn, rõ ràng có thể truyền đến tai Cố Thành Viêm cùng Lương Bảo Nhi.
Mà Cố thủ trưởng nghe thấy giọng Khả Lan, cơ thể hơi dừng lại.
|
Chương 18: Sạch sẽ.
Đối với việc Cố thủ trưởng ôm Lương Bảo Nhi, Khả Lan cũng không thể hiện quá nhiều bất mãn, đi tới trước mặt hai người, nhìn hai người.
“Nhất định sẽ không có chuyện gì.” Khả Lan lặp lại.
Nhất định sẽ không có chuyện gì, bác sĩ cũng đã nói không sao, chỉ là có thể sẽ bị bại liệt!
Mà Lương Bảo Nhi sau khi thấy Khả Lan, hai mắt rũ xuống, ôm chặt Cố Thành Viêm, không muốn buông ra.
Đôi mắt xinh đẹp chuyển động, nước mắt trong suốt chớp động, khóe môi đỏ tươi, khẽ nở nụ cười như có như không.
“Anh Viêm......” Lương Bảo Nhi không trả lời Khả Lan, mà cơ thể run rẩy, nắm chặt áo Cố thủ trưởng, nũng nịu gọi.
Cố thủ trưởng lúc nãy vẫn còn đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lương Bảo Nhi, cảm giác Lâm Khả Lan bình tĩnh đứng ở phía sau mình.
Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, chẳng lẽ đây chính là thái độ của Lâm Khả Lan khi thấy chồng mình ôm người khác sao?
Không khí trong hành lang trở nên quái dị.
Tình yêu, tình thân, đan vào nhau, hình như có chút hỗn độn không chịu nổi.
“Uống chút đồ nóng làm ấm người.” Khả Lan không nói thêm gì.
Giơ cà phê trong tay lên, đưa tới trước mặt Cố thủ trưởng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Cố Thành Viêm.
Ánh mắt yên lặng.
Mặc kệ Lương Bảo Nhi muốn chứng minh điều gì với cô, đều không quan trọng!
Mà Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, chân mày nhíu lại, trong lòng lại hy vọng, Lâm Khả Lan ghen.
Hoặc là......Làm loạn lên, vậy mà thái độ của Lâm Khả Lan cực kỳ bình tĩnh. Rộng lượng!
Quá rộng lượng rồi!
“Chưa về sao?” Cố Thành Viêm đẩy Lương Bảo Nhi ra, nhận cà phê Khả Lan đưa tới, vẻ mặt lạnh lùng.
Không uống cà phê, mà trầm giọng hỏi, sao chưa về.
Nếu về rồi, anh không cần thấy thái độ lạnh lẽo của Khả Lan.
Lâm Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng hỏi, vốn dĩ đã kìm nén sự ghen tị, lại không nhịn được run rẩy, ngước mắt nhìn vào mắt Cố thủ trưởng, vẫn là một mảnh lạnh lùng.
Cô không về, còn không phải là vì Cố thủ trưởng!
Vào lúc này, công sức của cô lại trở thành cột điện, khiến người ta chán ghét rồi sao?
“Thời tiết chuyển lạnh, anh canh giữ ở bên ngoài như vậy, dễ bị cảm.”
Khả Lan cố gắng kìm nén tâm tình của mình, dịu dàng trả lời.
Bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, rõ ràng là quan tâm, nói ra, lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ xa lánh.
“Ừ.’ Cố thủ trưởng nghe thấy Khả Lan nói, nhẹ nhàng trả lời, giống như chưa bao giờ từng trả lời Khả Lan.
Nhìn thấy bộ dáng Cố thủ trưởng, trái tim Khả Lan hơi hồi hộp , ngước mắt, nhìn về phía Cố thủ trưởng.
Thấy ánh mắt Cố thủ trưởng đang nhìn về phía phòng bệnh, vẻ mặt yên lặng, cương nghị lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác không dám đến gần.
Giống như là ngôi sao ở Bắc Cực, sáng ngời có thể nhìn nhưng không thể chạm tới.
Xa lạ, rõ ràng là chồng hợp pháp, lại xa lạ đến nỗi khiến cho Khả Lan cảm thấy như chưa từng quen biết.
Một lúc lâu......
Sau một hồi Khả Lan nhìn Cố thủ trưởng, cảm giác mình ở chỗ này dư thừa, mà Cố thủ trưởng cũng muốn cô về, cô ở lại, dường như không được vui vẻ cho lắm.
Sau khi suy nghĩ, Khả Lan xoay người, nhẹ bước rời đi.
Hành lang trống trải, rõ ràng không dài, nhưng đi lại cảm thấy u ám và rét lạnh.
Sau khi Khả Lan đi xuống dưới lầu, không có vội vã rời đi, mà đứng ở cửa bệnh viện, liếc nhìn khắp nơi, bây giờ là nửa đêm, ngay cả xe taxi cũng không thấy.
Cô làm thế nào quay về?
“Chị.....Lâm, không về được à? Muốn em đưa về sao?”
Chợt giọng nói của Lương Bảo Nhi vang lên sau lưng Khả Lan, hả hê, cười vang.
Nghe thấy giọng của Lương Bảo Nhi, Khả Lan cũng không quay đầu, đi ra ngoài bệnh viện, không thể quay về, cô đại khái cũng có thể tự lo.
Dầu gì, cô có thể đến khách sạn ở gần đây ở, không cần Lương Bảo Nhi đưa về. Nhưng......Khả Lan mới vừa đi được hai bước, Lương Bảo Nhi liền vội vàng ngăn Lâm Khả Lan lại, mặt lạnh lùng.
“Cô cảm thấy cô kết hôn với Cố Thành Viêm, thân phận của cô sẽ ổn sao? Tôi cho cô biết, người mà Cố Thành Viêm thích là tôi, từ nhỏ đến lớn đều là tôi!” Lương Bảo Nhi dứt lời, cười lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Khả Lan.
Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm căn bản không có gì cả, ngoại trừ giấy đăng ký kết hôn, ngay cả hôn lễ cũng không có, tính là gì?
Tình một đêm? Tình một đêm lâu dài!
“Cô nhìn chiếc nhẫn trong tay cô đi, hơi lớn, là mua cho cô sao?” Lương Bảo Nhi nói, cô ta hy vọng Lâm Khả Lan biết khó mà lui.
Đừng ép cô ta ra tay tàn độc.
Lời nói của Lương Bảo Nhi khiến Lâm Khả Lan hơi dừng bước chân, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô ta, nghiêm nghị cười một tiếng.
“Đúng, thân phận của tôi không ổn, nhưng cô thì sao......Ít nhất tôi còn có nhẫn cùng giấy đăng ký kết hôn, còn cô, ôm nhớ kỷ niệm xưa sao? Khi còn bé?......Nếu như người mà anh ấy gặp là tôi, nhất định sẽ không thích cô.”
Lâm Khả Lan lạnh giọng trả lời, sau khi nói xong, bỗng nhiên nở nụ cười, tới gần Lương Bảo Nhi.
Nhìn khuôn mặt tức giận của cô ta.
Bốp......
Khả Lan vừa dứt lời, Lương Khả Nhi liền đưa tay tát Khả Lan một cái.
Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, run rẩy đưa tay chỉ vào Lâm Khả Lan.
Lúc nhỏ gặp cô, nằm mơ đi!
Lâm Khả Lan bị đánh, hơi dừng lại, nhìn khuôn mặt tức giận của Lương Bảo Nhi.
Cười lạnh, liền cho Lương Bảo Nhi một bạt tai.
Bốp......
“Cô Lương, đừng trách tôi không cảnh báo cô.....hành vi của cô bây giờ là người thứ ba xen vào chuyện của chúng tôi.” Khả Lan lên giọng, nhắc nhở Lương Bảo Nhi, nói xong, cô lại cười.
Con gái nhà họ Lương, cao ngạo không ai bì nổi.
Lại trở thành người thứ ba? Buồn cười.
Lương Bảo Nhi vốn dĩ tức giận muốn tát lại, nhưng khi nghe Lâm Khả Lan nói, vẻ mặt bỗng nhiên cẳng thẳng, người thứ ba?
Không, rất nhanh, cô ta sẽ không là người thứ ba nữa, Lâm Khả Lan chỉ là tạm thời!
Cô ta và Cố Thành Viêm mới là trời sinh một đôi.
Lúc mới về nước, Cố Thành Viêm rất cưng chiều cô ta, Cố Thành Viêm nhất định sẽ không ở lâu dài cùng Lâm Khả Lan.
Nhất định sẽ không!
Lương Bảo Nhi tự nhủ trong lòng, cuối cùng thu tay về, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Khả Lan.
“Cứ chờ xem.” Ngược lại Lương Bảo Nhi không giả vờ nữa, Lâm Khả Lan không ngu ngốc, không bằng chọn cách phá vỡ.
Tới xem, cô thật muốn xem, ai lợi hại hơn ai.
“Được.”
Khả Lan trầm giọng trả lời.
Nếu như Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Viêm thật sự có thể thành đôi.
Lương Bảo Nhi cũng sẽ không chanh chua đánh người như vậy.
Trong lòng không có cảm giác an toàn, mới đi đè ép người khác tìm cảm giác an toàn.
Lương Bảo Nhi đã từng cao ngạo, từ trước đến nay luôn khinh thường cô.
Mà bây giờ, trong lòng Lương Bảo Nhi cảm thấy hoang mang, mới có thể điên cuồng, mới có thể phách lối tìm cảm giác an toàn!
Khả Lan rời đi.
Lương Bảo Nhi cũng không dừng ở dưới lầu, quay đầu đi lên lầu.
Cất bước, chậm rãi đi về phía trước, hai mắt âm trầm, ánh mắt chuyển động, hình như chuyện tuổi thơ lại bắt đầu luẩn quẩn quanh đầu cô.
Nghĩ lại mà kinh, cô làm sao có thể quên được sự kiện kia.
|
Chương 19: Vấn đề bạn trai cũ.
Ba giờ sáng.
Chân trời màu xám dần dần biến mất, trở nên trắng bệch, sau cơn mưa con đường xi-măng trở nên ướt nhẹp.
Bóng đèn bên ngoài bệnh viện vẫn còn sáng, ánh đèn của những khách sạn gần đó vẫn còn lóe sáng.
Yên tĩnh, lại có chút lạnh khiến người ta cảm thấy sợ.
Bây giờ là thời điểm luân phiên từ đêm đến ngày nên thời tiết rất lạnh, cho dù Khả Lan có mặc áo khoác, bây giờ cũng lạnh run lên.
Trên đường không có xe taxi, chỉ có một vài chiếc xe tư nhân vội vã chạy qua, thổi qua một luồng gió, khiến Khả Lan lạnh thấu xương từ đầu tới chân.
“Mẹ kiếp......” Khả Lan khẽ nguyền rủa một tiếng.
Mặc dù Khả Lan luôn bình tĩnh, có thói quen chịu đựng nhưng cũng đôi lúc nổi nóng.
Nhưng lúc này trong lòng cô cực kỳ không vui, hình như chỉ có thể dựa vào cái miệng để nguyền rủa.
Sau khi nói ra những bực bội trong lòng, Khả Lan chợt cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Bây giờ không thể nào về doanh trại, cô cũng không thể một mình ở ven đường, hay là tìm một chỗ để ngủ.
Nghĩ đến đây, Khả Lan giơ tay lên vỗ vỗ trán mình, ánh mắt xem xét mấy khách sạn trước mặt, sau khi chọn lựa khách sạn, cô đang muốn đi tới, nhưng lúc sờ vào túi áo khoác, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Cô không mang tiền!... ...
Sau khi biết mình không mang theo tiền, khuôn mặt Khả Lan cũng tối sầm.
Mắt nhìn bốn phía, trong lòng chần chừ không biết phải đi đâu.
Tới chỗ Cố thủ trưởng là gần nhất!
Nhưng cô quay về làm gì? Muốn lấy tiền? Không được!
Nghĩ lại, Khả Lan có thể lựa chọn đi tới chỗ mẹ mình, mẹ cô ở bệnh viện nhân dân Đệ Nhất, ở nội thành!
Mà nơi này là ở bệnh viện trung ương, ở trung tâm thành phố! Muốn qua đó phải đi bộ mất sáu mươi phút.
Chờ đến lúc cô đến đó thì trời cũng đã sáng, nếu cô qua đó, không thể nghi ngờ rằng cô sẽ làm cho mẹ cùng dì Lý lo lắng.
Nghĩ tới đây, Khả Lan dừng bước, đi không được mà về cũng không xong.
“Lên xe đi.”
Chợt Khả Lan nghe thấy tiếng xe dừng lại, ngay sau đó là giọng của Cố thủ trưởng vang lên sau lưng cô.
Nghe thấy giọng của Cố thủ trưởng, Khả Lan bỗng nhiên cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.
Không phải Cố thủ trưởng phải ở lại canh chừng ông Lương sao?
Hay là cô nghe nhầm?
Khả Lan cho rằng mình nghe nhầm, nhưng quay đầu, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố thủ trưởng lộ ra bên ngoài xe, dưới ánh đèn đường, giống như tượng đá ở trong đêm tối, lạnh lùng giống như ma quỷ.
“... .....Oh.” Khả Lan khẽ kinh ngạc, nhưng lại nhỏ giọng trả lời, không từ chối Cố thủ trưởng, mở cửa xe, cẩn thận ngồi lên xe.
Trong xe có mở máy sưởi, Khả Lan lên xe ngồi, cơ thể lúc trước lạnh run trong nháy mắt lại trở nên ấm áp.
Cảm giác kia, gióng như là mùa đông chuyển qua mùa xuân, cảm giác mệt mỏi cùng với sự lạnh lẽo cũng dần dần biến mất.
Xe khởi động.... ...
Khả Lan khẽ nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Cố thủ trưởng một cái, gò má lạnh lùng, mím môi không nói, vẻ mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện nào.
Cố thủ trưởng, ngoại trừ lúc bộc phát bản năng, thật đúng là không thể nhìn thấy cái gì khác ngoài vẻ mặt lạnh lùng!
Haiz......Đều nói nam nhân háo sắc, quả thật là không sai!
Cho dù sinh ra ở quân đội, cũng không quên bản năng.
Cóc ba chân hiếm thấy, đàn ông hai chân lại một bó to.
Cho dù áo mũ chỉnh tề, trầm ổn lạnh lùng, cũng vẫn sẽ bị mất lý trí khi động dục.
Cố thủ trưởng cũng không ngoại lệ!
Nghĩ đến đây, Khả Lan hơi rũ hai xuống hai mắt, thấy Cố thủ trưởng không lên tiếng, cô cũng không dám lên tiếng, nhẹ nhàng nhích lại gần trên ghế, trong lòng suy nghĩ thời gian, lái xe quay về doanh trại, nếu không kẹt xe sẽ mất hai mươi phút.
Cô chợp mắt một chút, chờ khi đến nơi sẽ xuống xe.
Vậy mà Khả Lan vừa mới nhắm mắt lại, giọng nói của Cố thủ trưởng lại vang lên.
“Trước đây cô có bạn trai không?”
Một câu nói nhẹ nhàng của Cố thủ trưởng lại khiến Khả Lan khẽ run lên!
Cô không có nghe nhầm!
Sau khi xác định mình không nghe nhầm, Khả Lan quay đầu cẩn thận nhìn Cố thủ trưởng.
Trong lòng lại cảm thấy rối rắm!
Nếu như cô nói không có!
Hiển nhiên qua kiêu căng!
Một cô gái hai mươi mấy tuổi, chưa bao giờ có bạn trai!
Mặc dù những lời này là thật, nói ra, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy quá giả dối!
“Có, lúc học cấp ba.” Khả Lan còn đang không biết tại sao Cố thủ trưởng lại muốn hỏi điều này, liền trả lời.
Cấp ba! Thời kỳ thanh xuân rung động, cô thật sự có thích một người.
Một chàng trai ưu tú và tôn quý, không chỉ cố cô thích mà tất cả các nữ sinh trong trường đều thích!
Nhưng......Thích như thế thì sao?
Cô không phải là cô bé lọ lem của anh ta!
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, con ngươi tối tăm thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Người đàn ông trong lòng cô là ai?
“Sao lại không ở cùng nhau?” Cố Thành Viêm hạ tốc độ xe xuống, bình tĩnh hỏi một câu.
Mặc dù anh biết, thanh thiếu niên yêu đương, không ở cùng nhau chỉ có mấy lý do đơn giản, gia đình, học tập, cuộc sống, nhưng lúc này anh không nhịn được nên hỏi thêm.
Lý do, anh muốn biết lý do!
Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói những lời này, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Cố thủ trưởng.
Mặc dù trong lòng có chút không hiểu tại sao đột nhiên Cố thủ trưởng lại cùng cô thảo luận vấn đề này, không giống với hình ảnh Cố thủ trưởng như mọi ngày.
Nhưng cô lại không dám chậm trễ trả lời câu hỏi của Cố thủ trưởng.
“Lúc đó chỉ là một đứa trẻ, căn bản chưa biết gì.” Khả Lan nhỏ giọng trả lời.
Sau khi nói xong, hình như cô nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Cố thủ trưởng hơi nhăn nhó.
Mà lòng cô cũng run lên......
Cố thủ trưởng không vui sao?
Sớm biết như vậy cô đã không nói.
“Cậu ấy là hoàng tử sân trường, tất cả mọi nữ sinh trong trường đều để ý.” Khả Lan thấy vẻ mặt khó coi của Cố thủ trưởng, vội vàng giải thích.
Nhưng sau khi nói xong cô liền hối hận.
Giải thích tương đương với che giấu, nói nhiều sai nhiều, ít nói ít sai! Không bằng không nói!
Nghĩ như vậy, Khả Lan không dám lên tiếng nữa, ngồi yên trong xe, ánh mắt đang nhìn Cố thủ trưởng dời xuống, cúi đầu, trong lòng cảm thấy khẩn trương!
A......Trước mặt vài người, nói thật không được, nói láo cũng không xong, thật đúng là khó ở chung!
Chẳng lẽ đây chính là lý do lúc đầu Cố thủ trưởng cố ý nhận mình là đối tượng xem mắt?
Âm tình bất định, cần tìm một cô gái biết nghe lời? Vừa đúng lúc gặp phải cô?
Nghĩ tới đây, Khả Lan lại một lần nữa nhìn về phía Cố thủ trưởng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ! Trong lòng cô càng thêm khẩn trương.
Cố thủ trưởng không nói chuyện, không khí trong xe cực kỳ đè nén.
Khả Lan đưa tay, nhẹ nhàng mở cửa sổ, để một chút gió luồn vào.
Cửa sổ vừa mở, gió lạnh liền thổi vào, lần này Khả Lan không cảm thấy khí lạnh bức người, mà là cảm thấy mát mẻ!
Thoải mái!
Một lúc lâu sau.... ...
“Lúc trước tôi cũng là hoàng tử sân trường.” Cố thủ trưởng im lặng một lúc lâu, chợt mở miệng, nhẹ nhàng nói, lại làm cho Khả Lan có cảm giác mình như bị sét đánh.
Cố thủ trưởng là hoàng tử sân trường?
Ừ.....Nhìn cũng giống!
Nhưng có lẽ là hoàng tử băng giá!
Lạnh lẽo, không cho phép người khác khinh thường! Tám phần là giáo viên cũng sợ anh!
Nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy hứng thú!
Lời nói này của Cố thủ trưởng có ý gì?
|
Chương 20: Cục cưng.
Rạng sáng của mùa thu, khí lạnh bức người, hạt mưa còn đọng lại trên lá, trong suốt phản xạ dưới ánh đèn đường.
Khả Lan mở cửa sổ xe, trong lòng vẫn còn chần chừ về đề tài hoàng tử sân trường.
Trong lời nói của Cố thủ trưởng có một chút ganh tị? Để cho người ta biết, anh cũng đã từng phong lưu phóng khoáng?
Không ngờ, một thủ trưởng còn có loại ganh tị như vậy!
“Vậy trước kia, không có người theo đuổi anh sao?” Khả Lan suy nghĩ một chút, hỏi về vấn đề người theo đuổi.
Năm đó cậu bạn là hoàng tử sân trường kia, nhận được rất nhiều thư tình, nếu như bán giấy vụn, cũng có thể bán khoảng một trăm ký!
Cố thủ trưởng cũng như vậy, tám phần là như nhau.
Nữ sinh trong trường, không phải đều thích bạn nam có khuôn mặt lạnh lẽo sao?
Mà Cố thủ trưởng không chỉ đẹp trai, còn có thân hình cao ráo, chắc hẳn trong trường cũng là một người làm cho người ta mê đắm!
Nhưng mà câu hỏi của Khả Lan khiến cho khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của Cố Thành Viêm, hơi động đậy, môi mỏng ngọ nguậy, suy nghĩ sâu xa.
“A.....Đều là chuyện đã qua, đừng để những thứ kia ở trong lòng.” Khả Lan thấy Cố thủ trưởng không nói gì, ngược lại nhún vai một cái, bộ dáng thoải mái.
Cô cũng không muốn quan tâm tới chuyện của Cố thủ trưởng, về chuyện quá khứ, cũng như vậy!
Mặc kệ vui buồn lẫn lộn thế nào, đều là những chuyện đã qua, quan trọng là hiện tại cùng tương lai.
Cuộc đối thoại của Khả Lan cùng Cố Thành Viêm chỉ xoay quanh vấn đề này.
Bởi vì sau đó Cố thủ trưởng không có lên tiếng, không khí trong xe dần dần trở nên trầm muộn.
Điều này làm cho nhịp tim Khả Lan tăng lên.
Trong lòng cô đang suy đoán ý nghĩ của Cố thủ trưởng lúc này, đang nói chuyện phiếm vui vẻ lại đột nhiên không nói gì.
Chẳng lẽ bởi vì cô nói ra điều gì không nên nói, làm cho Cố thủ trưởng mất hứng?
Nghĩ đến đây, Khả Lan có chút e sợ.
Trong lòng cảm thấy, có thể là về câu hỏi mà cô không nên hỏi.
Có lẽ Cố thủ trưởng, cũng đã từng có bạn gái nhưng không thể ở bên cạnh nhau.
Nhưng bọn họ đã trải qua những gì, bọn họ lại bị buộc phải tách nhau ra......
Nghĩ đến phía sau, Khả Lan hơi dừng lại, cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy!
Nếu như Cố thủ trưởng thật lòng yêu bạn gái, đã từng bị buộc tách ra, bây giờ cũng có thể ở chung một chỗ!
Ít nhất Khả Lan có thể thấy, Cố thủ trưởng không phải là một người dễ dàng thỏa hiệp!
Nhưng mà, đây đều là chuyện của Cố thủ trưởng, xem như Khả Lan muốn quản cũng không có tư cách.
Dọc đường đi hai người im lặng quay về nhà họ Cố, dọc đường Khả Lan lén nhìn Cố thủ trưởng mấy lần, lại chỉ có thể nhìn thấy gò má cao của Cố thủ trưởng.
Sau đó xe dừng lại ở nhà họ Cố, Khả Lan liền vội vàng xuống xe.
Cô cho rằng Cố thủ trưởng sẽ quay lại bệnh viện, liền không chờ Cố thủ trưởng, kéo chặt áo khoác, vội vàng đi vào trong nhà.
Trời mưa mùa thu, mờ mịt, lại lộ ra một chút ánh sáng dưới chân trời.
Cả đêm Khả Lan không ngủ, vào lúc này, rất mệt, hận không thể lập tức nằm xuống ngủ.
Sau khi Khả Lan xuống xe, liền chạy thẳng vào trong nhà, đang muốn vào trong phòng nghỉ ngời, ánh mắt hơi liếc về phía bên cạnh.
Sao Cố thủ trưởng không đi!
Thấy Cố thủ trưởng không đi, Khả Lan khẽ run trong lòng, dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn Cố thủ trưởng.
“Anh cũng về nhà nghỉ ngơi?” Khả Lan nhỏ giọng hỏi, giọng nói mềm mại, lộ ra chút mệt mỏi, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Cố Thành Viêm.
Mặc dù lúc này cô rất muốn thưởng thức những âm thanh của bình minh, nhưng cô rất muốn ngủ.
Mà Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, liếc Khả Lan một cái, con ngươi đen như mực, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng.
“Ừ, mệt mỏi.” Cố Thành Viêm trầm giọng trả lời, không giải thích, chính là mệt mỏi.
Cố Thành Viêm nghe thấy câu trả lời của Cố Thành Viêm, hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố thủ trưởng đang đi lên lầu, cũng không có dừng lại, vội vàng đi theo.
Cô cũng mệt mỏi!
Hai người một trước một sau, Cố Thủ trưởng không lên tiếng, Khả Lan cũng không dám nói chuyện, đi vào trong phòng, Khả Lan thấy Cố thủ trưởng để nguyên đồ đi ngủ.
Động tác ưu nhã tự nhiên làm liền một mạch!
Nhưng trong lòng cô chần chừ, ngủ hay không ngủ?
Mặc dù Cố thủ trưởng đã nhắm hai mắt, nhưng không có biện pháp bảo vệ, sẽ xảy ra chuyện lửa đốt cháy củi khô!
Nếu không ngủ, cô thật sự không chóng đỡ nổi, ánh mắt sớm híp lại, đầu óc đã sớm mơ màng.
Ngủ đi! Dù sao lúc trước từng ngủ chung, bây giờ không thể ngủ sao?
Khả Lan cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào phòng tắm thay áo ngủ.
Sau khi ra ngoài, liền đi tới trước giường, cẩn thận vén chăn lên, từ từ chui vào, liền đặt đầu xuống, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng thoải mái.
Quả nhiên không ai có thể chống lại được lực hấp dẫn của cái giường, nhất là lúc cực kỳ mệt mỏi, chợp mắt ngủ, thật là thoải mái.
Khả Lan nằm xuống giường là có thể ngủ, nhắm mắt, không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn ngủ.
Vậy mà lúc này cơ thể cô chợt chìm xuống.
Cố thủ trưởng lại vươn tay, ôm chặt lấy cô!
Cơ thể căng thẳng, bị Cố thủ trưởng ôm chặt, điều này làm cho Khả Lan đang muốn ngủ liền tỉnh dậu, đưa tay nghĩ muốn đẩy tay Cố thủ trưởng ra, nhưng mặc kệ cô đẩy thế nào, tay Cố thủ trưởng giống như bức tường bằng đồng, căn bản không có cách nào đẩy ra.
Không thể đẩy tay Cố thủ trưởng ra, Khả Lan cũng không muốn giãy giụa, dù sao cũng là vợ chống, nên như thế nào thì như thế đó đi, phản kháng cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên Khả Lan quyết định, cẩn thận ôm chặt cơ thể, tìm một vị trí thoải mái nhẹ nhàng định chợp mắt ngủ.
Cơ thể lại đột nhiên bị Cố thủ trưởng kéo lại, cả người dán vào trong lồng ngực Cố thủ trưởng, cảm giác thật gắn bó.
Khiến đầu óc Khả Lan trong nháy mắt liền tỉnh táo, giờ phút này dường như rõ ràng cảm giác được trái tim đập thình thịch vì tiếng thở của Cố thủ trưởng.
Khả Lan vốn cho là khi lên giường nhất định sẽ ngủ, nhưng lúc này bị Cố thủ trưởng ôm vào trước ngực, đầu óc rõ ràng giống như được khai sáng.
Đừng nói là ngủ, chỉ chợp mắt cũng không được!
Cố thủ trưởng thật là háo sắc, thích ôm người khác khi ngủ, lại còn gối đầu giống như em bé?
Nghĩ như vậy, Khả Lan ngẩng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng, chỉ thấy cái cằm nhọn của Cố thủ trưởng.
Khả Lan bị ôm chặt như vậy cơn buồn ngủ cũng biến mất, trong lòng chần chừ, muốn chui ra khỏi lồng ngực của Cố thủ trưởng.
Nhưng bên tai lại nghe thấy giọng nói nỉ non của Cố thủ trưởng: “Cục cưng.”
Một câu cục cưng, khiến cả người Khả Lan ngây ngẩn, đầu óc vốn dĩ tỉnh táo bỗng nhiên nóng lên, không cách nào che giấu cảm giác mất mát trong lòng.
Cục cưng?
Lương Bảo Nhi?
Cố thủ trưởng, thật sự có quá khứ không thể dứt bỏ cùng với Lương Bảo Nhi?
|