Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí
|
|
Chương 25.1 Editor: Táo đỏ phố núi
Quả thực là có một sự va chạm không nhẹ, Phương Dịch cảm thấy có một chỗ nào đó đau nhói, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là: rốt cuộc con nhóc này có thù oán gì với em trai nhỏ của mình? Trên mạng chê cười nó còn chưa tính, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn mạng của mình nữa……
Xe vừa ổn định lại, Lâm Huỷ luống cuống tay chân ngồi thẳng dậy, thấy vẻ mặt của Phương Dịch khó dùng lời để diễn tả được, cho là đã đụng khiến anh bị đau, nhất thời đau lòng không nhịn được, đưa tay phải ra, “Cái đó, không bị sao chứ?”
Phương Dịch vội vàng gạt tay của cô ra, khép hai chân lại, “Không sao.”
"Ồ. . . . . . Thật sự xin lỗi, mới vừa. . . . . ."
"Không sao, không sao." Phương Dịch cười khan một tiếng, " Tổng giám đốc Cố, lái vững một chút, con gái thân thể hơi nhẹ, rất dễ bị đụng đầu.”
Cố An Thành khẽ liếc anh ta qua gương chiếu hậu một cái, không đáp lời.
Hà Phỉ Phỉ hồi phục lại từ trong chấn động tinh thần của Lâm Huỷ vẫn lo lắng liếc nhìn Phương Dịch đang lấy tay ôm lấy chỗ kia, không nhịn được mà nở nụ cười, trên thực tế cô nhất quyết quay đầu đi chỗ khác rồi bật cười.
Sau đó cả đường đi mọi người đều im lặng, Cố An Thành đưa Phương Dịch tới khách sạn của anh ta xong, lúc này Lâm Huỷ mới thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ nó, cậu nói xem người đàn ông kia nghĩ mình như thế nào đây, ma nữ biến thái à?”
Hà Phỉ Phỉ cố gắng nhịn cười, "Mình tin là anh ấy sẽ thông cảm vì cậu ngồi không vững mà thôi.”
Lâm Hủy thả lỏng tay, "Nhất định là hôm nay ra khỏi cửa mình đã không coi hoàng lịch, có lẽ hôm nay mình ra cửa đã kị hoa đào.”
Đến khách sạn mà bọn họ ở, Hà Phỉ Phỉ đưa Lâm Huỷ vào trong phòng, chuẩn bị chuyển đồ đạc của mình tới phòng của Cố An Thành.
"Chiếc giường lớn như vậy, mà cậu nhường lại cho mình hết à?” Lâm Huỷ cởi giày ra, cả người nằm sõng soài trên giường, “Ôi, không khí ở Bắc Kinh cũng không tệ như lời người ta nói, cảm giác cũng được mà.”
“Bởi vì cậu quàng chiếc khăn quàng cổ dày như vậy, nên ngăn hết bụi bặm ở bên ngoài lại rồi.”
Lâm Hủy ngồi dậy, "Tối hôm nay chúng ta cùng đi dạo phố chứ? Mình đặc biệt xin giấy bệnh để nghỉ, không thể lãng phí được.”
"Được chứ, dù sao thì mình cũng rảnh. Cậu cũng nên nghỉ ngơi một lát đi chứ? Trên máy bay cũng mệt rồi, đợi lát nữa tới giờ cơm tối thì mình sẽ gọi cậu dậy.”
"Được, Thanks, tiểu vương bát, thật tốt bụng."
Hà Phỉ Phỉ đẩy hành lý của mình tới phòng của Cố An Thành, anh đang ngồi ở trên bàn đàm phán với khách hàng qua video, cô cố gắng đi nhẹ để không ảnh hưởng tới anh. Rất nhanh Cố An Thành đóng máy tính lại, “Đã lấy qua hết rồi hả?"
"Ừ." Hà Phỉ Phỉ cầm quần áo treo vào trong tủ treo quần áo, "Cơm tối chúng ta ăn cái gì vậy?"
"Lầu hai của khách sạn có nhà ăn, đi tới đó ăn đi.”
"Ừ, cũng được đó.”
Cố An Thành đi tới, cầm lấy mấy cái móc treo quần áo, treo quần áo giúp cô, “Để cho anh, em đi lấy ly cà phê nóng cầm cho ấm tay.”
Hà Phỉ Phỉ cười hắc hắc, cố ý lấy bàn tay lạnh lẽo của mình sờ vào cần cổ ấm áp của anh, “Có thích không?”
Cố An Thành liếc xéo cô, nhân dịp cô chưa kịp rút tay về liền nắm lấy tay cô, "Làm chuyện xấu à?"
Tay của anh ấm hơn nhiều so với tay của cô, Hà Phỉ Phỉ dứt khoát không buông tay, "Anh ủ tay cho em."
"Đi lấy cà phê, cái người này để quần áo lộn xộn ở đây, anh thấy không thoải mái.” Cố An Thành tiếp tục treo đồ lên giúp cô, rồi đến đồ trang điểm, Đôi mắt của Hà Phỉ Phỉ đảo vòng vòng, nhân dịp anh xoay người, bổ nhào lên ăn vạ trên lưng của anh, hai tay trực tiếp chui vào trong áo của anh, dán lên làn da ấm áp, “Mẹ nó, tiểu Cố, anh là lò lửa à, có thể làm ấm tay em rất tốt nè.”
Cố An Thành bị người khác quấy rầy không chịu được, dứt khoát xoay người đè cô lên trên tủ quần áo, bắt được bàn tay của cô, đưa xuống phía dưới dây lưng.
Hà Phỉ Phỉ ngu người, nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh.
Chân của Cố An Thành đi lại, khẽ cúi đầu, dường như là muốn ghé sát vào mặt của cô, nhỏ giọng nói, “Còn có thứ càng nóng hơn, có muốn sờ thử một chút không?”
Hà Phỉ Phỉ: . . . . . . (==
Không đúng! ! Hà Phỉ Phỉ làm sao mày có thể bị lò lửa nóng mê hoặc được! ! ! ! Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên, "Cố An Thành, em muốn uống cà phê."
Cố An Thành giống như thở dài tiếc nuối một cái, "Thật sự không muốn thử một chút à?"
Vẻ mặt Hà Phỉ Phỉ nhăn nhó, "Em sai rồi."
Lúc này Cố An Thành mới buông cô ra, "Ừ, ngoan một chút, đi đi."
Hà Phỉ Phỉ hậm hực đi lấy lon cà phê để giữ ấm, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy của Cố An Thành không chớp mắt.
Người này vóc người thật sự rất tuyệt, vai rộng, eo thon, mông hẹp, chiếc áo len ôm lấy đường cong tuyệt hảo trên người của anh, thật sự là rất mê người…… Mới vừa rồi cô nên nhân cơ hội mà chiếm chút tiện nghi mới đúng! !
Cô sợ mình không nhịn được mà nhào vào làm thịt anh, vì vậy tuỳ tiện tìm một đề tài để nói chuyện, “Đúng rồi tiểu Cố, trước đó chúng ta có từng hợp tác với vị ở Thượng Hải kia sao? Sao em thấy anh ta có cảm giác hơi quen thuộc, không biết đã gặp ở đâu rồi thì phải?”
Vẻ mặt của Cố An Thành rất bình tĩnh cầm chiếc áo ngực của cô bỏ vào trong tủ đầu giường, “Chưa từng hợp tác bao giờ, nhưng mà em biết anh ta.”
Hà Phỉ Phỉ liếc về phía chiếc áo ngực ở trong tay của anh, nhất thời giãy nảy lên, cướp lấy, “Anh, anh làm gì thế!”
Cố An Thành rất là vô tội, "Bỏ vào trong ngăn kéo, cho dễ lấy.”
Mặt Hà Phỉ Phỉ hơi đỏ lên, "Chỉ, chỉ ở ba bốn ngày, không cần phiền phức như vậy, để trong va li là được rồi. . . . . ."
Cô không thể để cho Cố An Thành nhìn thấy cái áo ngực còn nhỏ hơn cả những cô gái mới trổ mã được【 Hình động vẫy tay 】
Cố An Thành thuận theo ý của cô, không nói lời nào nữa , khép va li lại, kéo tới chỗ trống ở bên cạnh.
Hà Phỉ Phỉ thở ra một hơi, lúc này mới nghĩ đến đề tài mới vừa nói chuyện hồi nãy, “Em biết anh ta? Không có ấn tượng mà.”
Cố An Thành nhìn cô, nghiêm mặt nói, "Không nên hiếu kỳ với người đàn ông khác như vậy.”
Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ."
Đến năm giờ, Hà Phỉ Phỉ đi tới phòng kêu Lâm Huỷ dậy, Lâm Huỷ dậy rửa mặt rồi trang điểm lại, sau đó cùng Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành đi tới nhà ăn ở lầu hai.
Lui tới khách sạn này phần lớn là những người trong tầng lớp thượng lưu, bình thường cũng không có nhiều người, cả nhà ăn trang trí màu sắc rực rỡ ở đây cũng chỉ có năm sáu người ngồi. Tiếng đàn violon quanh quẩn ở bên tai, Hà Phỉ Phỉ đảo mắt nhìn thực đơn, chỉ một lát sau, cái ghế bên cạnh có người phục vụ kéo ra, Lâm Huỷ ngồi xuống ở bên cạnh.
"Đến đây, cậu gọi món đi."
Dáng người của Lâm Hủy xinh đẹp như tiên nữ, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười cũng lộ ra phong thái của người đẹp, không giống như phong cách xinh đẹp dễ nhìn của Hà Phỉ Phỉ, cô thuộc loại người khiến cho người ta phải chú ý, mấy người đàn ông ở bàn bên canh thỉnh thoảng vô tình hay cố ý liếc nhìn qua bên này, rục rịch muốn đứng dậy.
Hà Phỉ Phỉ ngắm nghía người đẹp một lúc, sau đó trêu ghẹo nói, “Chúng ta đánh cuộc đi, ngày mai khi chúng ta đi vào hậu trường lúc Lão Xuân nhìn thấy, câu nói đầu tiên của Lão Xuân nhất định sẽ là mẹ nó, cậu có dám cược hay không!”
Sau khi Lâm Huỷ hỏi ý kiến bọn họ đã quyết định gọi món, sau đó trả thực đơn lại cho phục vụ, “Ngày mai chúng ta có thể vào hậu trường sao?”
"Có thể, tiểu Cố sẽ cho người đưa chúng ta đi vào.”
"Tiểu Cố?"
Hà Phỉ Phỉ nhớ tới còn chưa giới thiệu hai người bọn họ với nhau, “Là anh ấy, bạn trai của mình, tên là Cố An Thành."
Cố An Thành lịch sự gật đầu với cô một cái, “Chào cô.”
"Ôi, xin chào, tôi tên là Lâm Huỷ.” Lâm Huỷ nhìn về phía Hà Phỉ Phỉ, ngạc nhiên nói, “Bạn trai cậu làm việc ở đó à? Ở trong ban tổ chức à?”
Hà Phỉ Phỉ cười lắc đầu nói, "Không phải. Cậu đoán thử xem?"
"Làm sao mà mình đoán được. . . . . ." Đột nhiên, cô dừng lại, tham gia cuộc họp mặt, giọng nói có chút quen thuộc. . . . . .
"Mẹ nó, anh là Kiều Hoa! ?"
Cố An Thành khẽ nhếch khóe miệng, "Là tôi."
Hà Phỉ Phỉ phì cười một tiếng, "Ha ha ha vẻ mặt kinh ngạc của cậu nhìn rất buồn cười!”
Vẻ mặt Lâm Huỷ hoảng hốt, “Mẹ nó, thế giới này quả thật là không chân thực tí nào, gian tình của các người cũng phát triển nhanh quá rồi đó, cũng chưa bao lâu mà đã theo đuổi rồi hả?”
"Gian tình cái quỷ gì, mình và tiểu Cố đã quen biết từ nhiều năm trước rồi.”
Lâm Huỷ kinh ngạc sau đó chậc chậc cảm thán, “Nói thật, nhìn hai người rất xứng đôi, mấy người bạn trên mạng mà biết các người ở ngoài đời cũng là một đôi, hơn nữa lại có nhan sắc như thế này, khẳng định là sẽ xôn xao lên cho mà xem.”
Ăn cơm tối xong, Hà Phỉ Phỉ và Lâm Huỷ đi dạo bộ, đi mãi cho tới khi mỏi nhừ hai chân ra mới gọi điện cho Cố An Thành tới đón. Trở về phòng, đã hơn mười giờ, Hà Phỉ Phỉ phi lên giường lớn nằm, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, “Tiểu Cố, mau phục vụ bổn cung đi ngủ. . . . . ."
|
Chương 25.2 Editor: Táo đỏ phố núi
Cố An Thành treo túi xách của cô lên, nhìn thấy cô không có chút hình tượng nào mà nằm ườn lên trên giường như vậy, bất đắc dĩ lại kéo cô, “Đi tắm rửa trước rồi mới đi ngủ.”
"Không muốn tắm. . . . . ."
Cố An Thành nhướng đuôi lông mày lên, "Có phải muốn được anh phục vụ hay không?” Nói xong, anh cúi người xuống, cởi khoá kéo áo của cô xuống, Hà Phỉ Phỉ bị doạ sợ lập tức nhảy từ trên giường xuống, “Để em tự đi tắm là được rồi, không cần phiền tới anh…….”
Cố An Thành đứng thẳng người lên, mỉm cười, “Thật ra thì anh rất thích, không cảm thấy phiền đâu.”
Hà Phỉ Phỉ vội vàng trốn vào trong phòng tắm.
Cảm giác tắm thật tuyệt, Hà Phỉ Phỉ ngâm nước ấm một lúc lâu mới lưu luyến bước ra.
Mặc chiếc áo choàng tắm rộng lớn vào, Hà Phỉ Phỉ soi gương lau nước ở trên mặt đi, đột nhiên mới nhớ tới một vấn đề nghiêm túc, cô và Cố An Thành cùng phòng cùng giường đó! Nhớ tới chuyện hôm nay Cố An Thành còn cố gắng lôi kéo tay của cô đi xuống chỗ đó…… Nhất thời cả người Hà Phỉ Phỉ cảm thấy không ổn.
Cô vô cùng rối rắm, cởi áo choàng ra cúi đầu nhìn trước ngực của mình, càng thêm rối rắm hơn nữa.
Nhìn không hề có chút cảm giác gì _(:3ゝ∠)_
"Phỉ Phỉ, có phải em đã ngủ quên ở trong đó không?” Cố An Thành gõ cửa phòng tắm một chút, Hà Phỉ Phỉ vội vàng trả lời lại anh một câu, “Xong rồi, em ra ngay đây.”
Cô vội vã mặc áo khoác vào, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Hà Phỉ Phỉ vừa ra tới, Cố An Thành đã nối gót đi vào trong nhà tắm, Hà Phỉ Phỉ ngồi ở trên giường, cảm giác mình đã nghĩ quá nhiều rồi, nhìn Cố An Thành không phải là dạng người sẽ nhân cơ hội giở trò lưu manh với cô đâu. Có hơi thất vọng một chút, lại cảm thấy hơi may mắn một chút, Hà Phỉ Phỉ thay cái áo ngủ mà mình mang theo, sau đó chui vào trong chăn quẹt quẹt điện thoại di động.
Từ hôm qua tới giờ không vào Weibo rồi, cô đăng nhập vào tài khoản chính, thì cảm giác được weibo của mình hơi là lạ sao đó.
Ah. . . . . .Bình luận weibo của cô biến thành chỗ tụ tập từ khi nào vậy! ! !
Cô mở phân thông báo tin tức ra, xem từng cái một mới biết vấn đề nằm ở đâu.
Trên weibo của cô có một bình luận mới nhất rất nóng hổi, viết như vậy——
Vương bát, chuyện cô vào tài khoản của Kiều Hoa để đăng bài đã bị mọi người phát hiện ra, hơn nữa còn chụp màn hình lại, vậy thì tôi muốn hỏi cô một chút… hai phút sau cô đã xoá bài đăng đi là do bị Kiều Hoa phát hiện và lôi lên giường dạy bảo một trận hay sao 【 mỉm cười 】【doge】
Số lượt like rất cao gần năm ngàn lượt… Mẹ nó, vì sao các người lại biết rõ như vậy! ! Tại sao chỉ có một bình luận này mà lại gây được nhiều sự chú ý như vậy, hơn nữa ý văn đen tối còn không ngừng tuôn trào! Lại còn người này nối tiếp người kia nữa chứ! ! !
Kiều Hoa ôm lấy Vương Bát ném lên giường, sau đó đè lên, dùng giọng nói nguy hiểm nói: "Cô bé, em lại dám lén vào weibo của anh à?”
Vương bát không dám nói lời nào, đột nhiên Kiều Hoa lại cười rất đỗi dịu dàng, “Ngốc ạ, tất cả của anh đều là của em, tuỳ em sử dụng." 【doge】
"Nhưng mà, em đã phá huỷ hình tượng của anh ở trong lòng mọi người, em phải bồi thường anh như thế nào?" 【doge】
Nói xong, Kiều Hoa liên tiếp hôn lên mặt của Vương Bát, hơn nữa kỹ thuật trêu chọc đầu lưỡi Vương Bát cũng rất điêu luyện【doge】
Vương bát động tình cởi quần áo ra, "Đừng hôn, trực tiếp lên luôn!" 【doge】
*************【 chỗ này đã che giấu 1 vạn chữ 】************* 【doge】
Sau đó, Kiều Hoa ôm Vương Bát, "Một lần nữa?" "Lại nữa?" "Anh chính là Kiều Hoa mười một lần một đêm, vừa rồi mới có bảy lần, làm sao thoả mãn anh được.”【doge】
Hà Phỉ Phỉ: = =! !
Cô vào weibo của Cố An Thành nhìn xem, cũng nhìn thấy tấm hình y chang như vậy, quả thực là tửu bất túy nhân, nhân tự túy (rượu không tự nhiên làm người ta say mà chỉ có con người tự làm mình say qua men rượu). 【 Hình động vẫy tay 】
Đang lúc cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, thì Cố An Thành đi ra. Anh khoác chiếc áo choàng tắm, những giọt nước chảy xuống theo đường cong của khuôn mặt, rồi mất hút ở giữa cơ ngực đẹp đẽ của anh, vẻ mặt tuy không có gì lạ lẫm nữa nhưng mà vào thời khắc này lại rất có sức mê hoặc lòng người, Hà Phỉ Phỉ lén lút nhìn anh thêm vài lần, trong đầu không ngừng nhớ lại những điều mà những người bạn trên mạng đã nói, nhất thời cả khuôn mặt của cô nóng bừng lên.
Mẹ kiếp! Cô bị trúng bùa mê rồi!
Vì không muốn cho Cố An Thành phát hiện ra sự khác thường của mình, cô kéo chăn che kín đầu, giả bộ ngủ say rồi.
Động tác của Cố An Thành rất nhẹ nhàng, Hà Phỉ Phỉ nằm trên giường chỉ cảm thấy ở bên cạnh hơi lõm xuống một chút. Bởi vì chiếc giường cũng rất rộng, khoảng cách hai người lại khá xa, nên cũng không cảm nhận được rõ ràng lắm.
Ngày hôm nay cũng quá mệt mỏi, cho nên chỉ một lát sau Hà Phỉ Phỉ đã ngủ luôn. Nghe tiếng thở của cô dần dần trở nên đều đặn hơn, lúc này Cố An Thành mới xích người về phía của cô, cố gắng khẽ khàng ôm cô vào trong lòng, Hà Phỉ Phỉ tự động ôm chặt lấy lò lửa nóng, càng ngủ ngon giấc hơn.
Ngày hôm sau vừa mới ăn cơm trưa xong, ba người liền đi tới hội trường, Hà Phỉ Phỉ và Lâm Huỷ hoà vào đám fan hâm mộ ở ngoài hội trường, còn Cố An Thành đi theo sự hướng dẫn của nhân viên ở đó đi vào phía sau hội trường.
Đại hội gặp mặt lần thứ V này do một công ty truyền thông ở Bắc Kinh tổ chức, chủ yếu là vì muốn mở rộng sự ảnh hưởng của internet, hơn nữa để thảo luận về phương hướng phát triển internet trong tương lai. Nói đơn giản đại hội lần thứ V này là để mọi người cùng gặp gỡ với fans hâm mộ và truyền thông trước, sau đó vào khoảng hai, ba giờ thì sẽ họp lại, cuối cùng khi hoàn thành thì đi lên sân khấu để chụp hình lưu niệm, mặc dù chỉ có vậy, nhưung mà những người hâm mộ đứng chờ ở bên ngoài hội trường vẫn vô cùng hưng phấn.
Hà Phỉ Phỉ và Lâm Huỷ mỗi người cầm một ly cà phê nóng, đứng trong những fan hâm mộ nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy mấy cô hai khoảng dưới hai mươi tuổi đứng nói chuyện ở bên cạnh.
“Thật sự muốn nhìn thấy Kiều Hoa sớm một chút! ! Chàng trai thích động vật nhỏ thì chắc chắn là dáng dấp cũng sẽ không quá xấu xỉ đâu nhỉ!”
"Ha ha ha nói không chừng lại là một trạch nam mặt rỗ cao không quá một mét bảy, đừng ôm quá nhiều hy vọng, mất công lại thất vọng.”
"Cút, cút, cút đi, cái gì mà mặt rỗ cao không quá mét bảy chứ, Lão Xuân mà cô thích mới không cao như vậy, không chỉ như vậy mà còn có năm phân nữa chứ.”
“Mẹ nó, cô muốn gây gổ à! Hơn nữa Lão Xuân có năm phân thôi thì liên quan gì tới cô, muốn khóc cũng là A Đại khóc thôi có biết chưa!”
“Thật ra thì tôi muốn gặp Vương Bát xem trông cô ấy như thế nào, lần này cô ấy và A Đại không tới thật sự là rất đáng tiếc…… Các người nói xem tấm ảnh lần trước có phải là thật không?”
“Nếu như dáng vẻ xinh đẹp thì đã nhờ vào khuôn mặt mà trở thành người nổi tiếng trên mạng rồi, khẳng định là hình dáng của cô ta cũng chẳng ra sao, nếu không sao lại không đăng ảnh lên để minh oan cho mình?”
Hà Phỉ Phỉ: mẹ nó hừ hừ lão tử dựa vào khả năng của mình để trở thành người nổi tiếng trên mạng thì có lỗi gì sao! ! ! Cố gắng chăm chỉ như vậy mà! ! !
Lâm Hủy: ha ha cái mà gì muốn khóc thì mình mới là người khóc chứ, chuyện Lão Xuân năm phân thì có liên quan gì tới mình đâu【 Hình động vẫy tay 】
Hai người liếc nhìn nhau một cái, rất sáng suốt lựa chọn đứng xa bọn họ ra một chút, tai không nghe thấy sẽ đỡ phiền hơn.
Đến ba giờ chiều, đám fan hâm mộ và bên truyền thông cùng đi vào bên trong hội trường, ở trên sân khấu ban tổ chức phát biểu hơn mười phút, nói lời cảm ơn tới tất cả những hang truyền thông và nhà tài trợ đã hợp tác cảm ơn một lần, sau đó là những nhân vật có tiếng của đại hội lần V thay nhau lên sân khấu, cùng ký tên lên bảng quảng cáo đề xướng tích cực ủng hộ và phát triển ổn định các tác phẩm cũng như sức ảnh hưởng của internet trong tương lai.
Đại hội lần thứ V này mời toàn những nhân vật có tiếng tăm, ánh đèn flash ở phía dưới không ngừng chớp.
Khoảng năm sáu người lên ký tên xong, thì Hà Phỉ Phỉ tinh mắt nhìn thấy Cố An Thành đi lên sân khấu. Cô lập tức nhón chân lên, cố gắng muốn nhìn rõ hơn một chút.
Cố An Thành mặc bộ tây trang thẳng thớm, mỗi một cử chỉ đều rất bình tĩnh và thong dong, trong nháy mắt ở dưới sân khấu trở nên im lặng, sau đó là những tiếng hét chói tai của người hâm mộ. Hơn nữa ở trên màn hình quảng cáo chứng thực weibo của anh thì toàn hội trường cũng trở bên cuồng nhiệt, nhìn cảnh tượng này giống như là những minh tinh bắt đầu biểu diễn vậy.
"Mẹ nó là Kiều Hoa sao! ! Hừ hừ quá đẹp trai rồi! ! Mau nói cho tôi biết đây không phải là mơ đi! ! !”
"Mau mau chụp hình đăng Weibo thôi! ! Người nào đăng lên đầu tiên người đó được nhiều người xem! !”
Cố An Thành xoay người ký tên lên tấm bảng quảng cáo, rồi khẽ khom người, đã đi xuống dưới sân khấu rồi.
Hà Phỉ Phỉ lưu luyến nhìn bóng lưng của anh, "Ôi. . . . . . Tiểu Cố rất đẹp trai, thật sự rất muốn đè anh!”
Lâm Hủy cười vỗ vỗ đầu của cô, "Thật là ngốc, lại còn lộ ra vẻ háo sắc đối với người đàn ông của mình.”
Hà Phỉ Phỉ cười hắc hắc một tiếng, "Mau nhìn, Lão Xuân xuất hiện rồi! Mình cá là cao một mét bảy!”
"Đầu trọc!"
"Mặt rỗ!"
"Chân ngắn! Ba cái chân đều ngắn!"
Hai người không nhịn được cười ha hả, đối với chuyện nói xấu Lão Xuân, đúng là không biết mệt.
Sự kinh ngạc với Kiều Hoa còn chưa nguôi đi, thì trên sân khấu lại xuất hiện một người đàn ông cao lớn mặc đồ tây, cả người toát lên khí thế của một người đàn ông thành đạt, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.
"Mẹ nó đây lại là người nào vậy! ! Trai đẹp sao mà nhiều như thế này! ! ! Tôi hối hận vì đã có bạn trai, ta hối hận, đáng lẽ nên đi cua người nổi tiếng trên mạng! ! !”
"Con nhà giàu lại đẹp trai nữa chứ!"
Mà Hà Phỉ Phỉ và Lâm Hủy cũng trợn tròn mắt vì kinh ngạc, người này không phải là Phương Dịch sao! ?
Lâm Hủy nói, "Người đàn ông này cũng chơi Weibo?"
"Mình cũng không biết, đến bây giờ họ tên đầy đủ của anh ta là gì mình cũng không biết.”
Rất nhanh, bọn họ đã tiết tên họ đầy đủ của anh ta. Trên màn hình của bảng quảng cáo đã chứng thực weibo và họ tên của anh ta, lúc này hai người không chỉ kinh ngạc không thôi, mà thật sự phải nói là chấn động mất hồn luôn.
Hừ hừ, Lão Xuân! ! ! ! ? ?
|
Chương 26 Editor: Táo đỏ phố núi
Hà Phỉ Phỉ và Lâm Huỷ đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên đi vào phía sau hậu trường, mấy người ở đây cũng chưa có giải tán mà đang đứng túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hai người vừa vào cửa đã liếc mắt nhìn thấy Cố An Thành và Phương Dịch đứng ở một góc.
Bởi vì nhìn hai người vô cùng bắt mắt, trong tất cả những người Địa Trung Hải với cái bụng bia thì nhìn hai người rất khác biệt.
Hà Phỉ Phỉ lôi kéo Lâm Hủy đang định đi qua đó, nhưng Lâm Huỷ lại không được tự nhiên nói, “Mình không qua đó đâu, ngại lắm…”
"Ngại ngùng cái gì chứ, không phải là cậu chấm trúng Phương Dịch sao, anh ta là Lão Xuân thì cậu nên vui mừng mới đúng chứ.” Hà Phỉ Phỉ cảm thấy mình nói rất có lý, gật đầu một cái.
Lâm Hủy liếc nhìn Phương Dịch mấy lần, sau đó ghé sats vào tai của Hà Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói, "Nhưng mình đã nói xấu anh ta rất nhiều ở trên mạng, hơn nữa lại xảy ra chuyện xấu hổ ngày hôm qua…”
Hà Phỉ Phỉ nhớ lại cảnh tượng kia của ngày hôm qua, không nhịn được cười ha ha, Lâm Huye lườm cô một cái, “Cười cái gì! Mau giúp chị đây đưa ra một số ý kiến xem nào!”
"Có gì đâu mà phải sợ, muốn tới thì cứ tới thôi!”
Hà Phỉ Phỉ lôi kéo Lâm Huỷ đi tới chỗ của bọn họ, sau đó bỏ Lâm Huỷ chạy lại chỗ của Cố An Thành.
Lâm Hủy tức giận nhìn Hà Phỉ Phỉ trọng sắc khinh bạn, đột nhiên lại phỉa đối mặt với Phương Dịch đang nhìn cô với ánh mắt mang ý cười, nhất thời đầu óc của cô kêu ong ong lên một tiếng, trở nên trống rỗng.
Mẹ kiếp, không có cách nào xem người đàn ông ở trước mặt này thành Lão Xuân chuyên giở trò lưu manh được! !
Cái thế giới này đúng là quá ảo rồi!
Lâm Hủy sửng sốt một hồi lâu, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt lại nhìn xuống chỗ nào đó, hỏi anh ta: “Hôm qua không khiến chỗ kia của anh bị thương chứ. . . . . ."
Ba người còn lại: ". . . . . ."
Vẻ mặt của Phương Dịch hơi cứng ngắc một chút, sau đó nở một nụ cười ranh mãnh, “Không đau lắm, vẫn có thể dùng được, muốn kiểm tra một chút không?”
". . . . . . Biến đi."
Lâm Hủy: cái này giọng, quả nhiên là giọng điệu của Lão Xuân 【 Hình động vẫy tay 】
Cố An Thành liếc nhìn đồng hồ, "Đến giờ ăn cơm tối rồi, nếu tổng giám đốc Phương không bận, không bằng đi ăn cơm chung với chúng tôi, rồi lại nói chuyện tiếp.”
Phương Dịch buông tay nói: "Dĩ nhiên có thể, nhưng mà đừng gọi tôi khách sáo như vậy, tôi có chút không quen.”
Bốn người tới một nhà hàng Italia để dùng bữa, trong phòng bao trang trí rất trang nhã, khá giống với phong cách trung cổ của Châu Âu.
Nhân viên phục vụ rót cho bốn người bốn ly rượu Bồ Đào rất tinh khiết và thơm ngát, sau đó khom người rời khỏi phòng bao.
Hà Phỉ Phỉ thấy Lâm Huỷ nói cũng không dám nói, đành phải xung phong, “Tổng giám đốc Phương… À không đúng, rất xa lạ, Phương Dịch, hôm qua chắc chắn là anh đã nhận ra chúng tôi rồi, vậy mà anh vẫn bình thản được như vậy.”
Phương Dịch cười cười, "Cái này là do tôi tò mò muốn xem phản ứng của các người xem hôm nay nhìn thấy tôi sẽ như thế nào, thật đúng là không làm cho tôi thất vọng, tôi ở trên đó nhìn thấy bộ dạng há hốc miệng của hai người, suýt chút nữa thì bật cười.”
“Ha ha ha anh đoán xem trước khi anh lên trên sân khấu, tôi và Lâm Huỷ tưởng tượng anh như thế nào?”
“Tôi còn không biết các người sao, đảm bảo là trong bụng các người sẽ dùng những từ xấu xa nhất để tưởng tượng về tôi.” Sau đó anh ta nhìn về phía Lâm Huỷ, như cười như không, “Lâm Huỷ? Chúng ta cũng chưa chính thức giới thiệu với nhau.”
Lâm Huỷ vô cùng xấu hổ, rốt cục cũng nói, “Tôi tên là Lâm Huỷ, sống ở Trùng Khánh.”
“Tôi tên là Phương Dịch,” anh ta dừng lại một chút, cố ý trêu ghẹo nói, “Là người mà cô luôn nói ở phương diện nào đó không được, tôi là người Thượng Hải.”
"..."
Hà Phỉ Phỉ vừa uống muộn ngụm rượu Bồ Đào, nghe thấy câu này suýt chút nữa đã phun ngụm rượu ra. Cố An Thành nhìn chằm chằm vào giọt rượu đang chảy từ khoé miệng của cô khi cô cố gắng nhịn cười, nhăn mày lại, lấy khăn giấy ra lau giúp cô, “Có cần phải lấy chiếc khăn quấn quanh cổ em không?”
Hà Phỉ Phỉ ho khan vài cái, “Em bị sặc rồi. Em đi toilet, Tiểu Cố, đi cùng với em đi.”
Cố An Thành nhìn cô nháy nháy mắt liên tục, biết là cô đang nghĩ gì, đành phải buông chén đũa xuống, đi theo cô ra khỏi phòng ăn.
“Không thể ngồi yên ăn cơm được à?” Hai tay của Cố An Thành khoanh trước ngực, nhìn Hà Phỉ Phỉ cả người đang ghé sát vào cánh cửa trong phòng, “Còn nữa, em quan tâm chuyện người khác như vậy làm gì?”
“Ngày hôm qua Lâm Huỷ còn có bộ dạng lưu manh như vậy, tại sao hôm nay lại ủ rũ như thế, Cố An Thành, em ở trước mặt anh cũng như vậy sao?” Cô nghe lén một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện lõm bõm ở bên trong, nhưng nói cái gì thì lại không thể nghe thấy rõ được, đành phải tiếc nuối lui lại, kéo Cố An Thành rời đi chỗ khác.
Đột nhiên ông nói gà bà nói vịt Cố An Thảnh trả lời cô, “Cụ bà nhà anh sống được chín mươi sáu tuổi rồi mới qua đời.”
"... Có ý gì?"
Cố An Thành khẽ liếc nhìn cô một cái, “Em biết tại sao không? Bởi vì cụ ấy không bao giờ xen vào chuyện của người khác.”
Lúc Hà Phỉ Phỉ hiểu ra được, thì trừng mắt nhìn anh, “Ý anh nói là em đoản mệnh sao!”
“Ngu ngốc,” Cố An Thành không nghiêm túc được nữa, bật cười, búng trán cô một cái nói, “Anh nói em xen vào việc của người khác.”
Hà Phỉ Phỉ bất mãn nắm lấy ngón tay của anh, “Chuyện này sao lại nói là em xen vào chuyện của người khác được, đây gọi là quan tâm bạn bè.” Cô dừng lại một chút, đột nhiên nhớ tới hôm qua Cố An Thành đã nói là cô biết Phương Dịch, “Có phải hôm qua anh đã biết đó là Lão Xuân rồi không? Lại còn thừa nước đục thả câu không chịu nói với em nữa?”
“Em không thấy là anh đang ghen tị sao? Từ hôm qua tới giờ em luôn miệng nhắc cái tên Phương Dịch, anh ta có tốt như vậy không?”
Đôi mắt của Cố An Thành không hề gợn sóng nhìn chằm chằm vào cô, lông tơ của Hà Phỉ Phỉ cũng dựng đứng hết lên, vội vàng cầm lấy cánh tay của anh, vẻ mặt chân thành, “Không ai tốt hơn anh hết. Hơn nữa, em chỉ tò mò thôi mà, lần đầu tiên nhìn thấy người thật mà.”
“Hiểu thì hiểu đó, nhưng mà anh vẫn ăn giấm chua.”
Hà Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt của anh không nhịn được cảm thấy buồn cười, “Anh đủ rồi nha, nhiều năm như vậy rồi, nếu như em có lòng dạ khác, người bạn gái của anh vừa xinh đẹp lại tài trí vẹn toàn như em, nếu muốn thì đã đi tìm mùa xuân thứ hai từ lâu rồi!” Những lời này khiến cho trong lòng của Cố An Thành trở nên vui vẻ, ánh mắt anh hiện lên ý cười, “Nói vậy cũng đúng.”
Hai người chờ ngoài hành lang một chút, hơn mười phút sau mới đi vào trong phòng bao.
Bầu không khí giữa Phương Dịch và Lâm Huỷ đã hoà hoãn lại không ít, dù sao bọn họ cũng đã quen biết từ lâu ở trên mạng, chủ đề nói chuyện cũng nhiều, lúc ban đầu còn xấu hổ, sau đó thì đã khôi phục lại bản sắc, cho nên bữa cơm tối này bốn người đã ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong thì nhân viên phục vụ bưng đồ ngọt tráng miệng đi vào, Hà Phỉ Phỉ đã ăn no, dựa lưng vào ghế mở máy ra chơi.
Đúng như dự đoán, ảnh của Cố An Thành và Phương Dịch sau khi được đăng lên weibo, giống như là một hòn đá lớn được ném vào trong hồ, bọt nước bắt lên tung toé. Người đăng ảnh lên đầu tiên là một nhân viên của hãng truyền thông nào đó có mười ba vạn fan hâm mộ theo dõi, nhưng mà nội dung đăng lên weibo lại giống như của một cô gái điên cuồng theo đuổi thần tượng.
【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】 mẹ kiếp, các người mau xen đi! ! ! Người trong tấm hình thứ nhất là @ Gió thổi mây trôi trên sông, người trong tấm hình thứ hai là @ Mười dặm gió xuân không bằng em! ! ! ! ! Giật mình chưa! ! ! Đẹp trai tới mức khiến cho người ta không thể khép chân lại được【 sắc 】【 sắc 】 quả thực là vô cùng hâm mộ Vương Bát và A Đại! ! ! Nhưng mà tưởng tượng nếu như cùng nằm với một người như vậy ở trên một chiếc giường là chị đây lại càng kiên quyết hơn QAQ! ! # quốc gia nợ tôi một người bạn trai qua mạng #
Bài viết có 13w chia sẻ, 3w bình luận, 17w thích.
Sau hai ba giờ ngắn ngủi, con số này… Quả thực là rất đáng sợ.
Hà Phỉ Phỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đại đội tình địch đang chuẩn bị xuất hiện.
Mở những bình luận ở phía dưới weibo, quả nhiên là giống y hệt sự tưởng tượng của cô.
Thật không ngờ là cô lại là một nhân viên như vậy【 thủ động gặp lại 】
@ Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát Vương Bát cô ra giá đi, nhường tôi ngủ với Kiều Hoa một tối, tôi cam đoan sẽ không ép khô anh ấy đâu【 mỉm cười 】
@ Gió thối mây trôi trên sông tôi nhất thời mềm lòng nên đã nhường anh cho Vương Bát, rõ ràng là trong lòng anh chỉ có một mình tôi, ngày hôm qua anh còn ôm tôi nói đời này không phải tôi thì nhất định không cưới【 khóc lớn 】
Kiều hoa mùa xuân của tôi【doge】
@ Gió thổi mây trôi trên sông, cả đêm vài lần tôi cũng có thể chịu đựng! ! Mau tới đây, cửa phòng tôi đã rộng mở ra rồi! ! !
@ Mười dặm gió xuân không bằng đè em Lão Xuân tôi sẽ không ghét bỏ anh kém cỏi về khoản đó! ! ! ! Nếu như thật sự không ngóc lên được thì tôi sẽ giúp anh! ! Chúng ta cùng nhau vượt qua! ! Tôi tin tưởng tình yêu đích thực sẽ chiến thắng được tất cả【doge】
Đầu của Hà Phỉ Phỉ nổi đầy vạch đen, đưa di động cho Lâm Huỷ xem, Lâm Huỷ nhìn thấy dòng bình luận không ghét bỏ Lão Xuân kém cỏi về khoản đó, cười không ngừng được, sau đó cũng gửi một bình luận.
Lắm tiền nhiều của có phục hay không V: em gái, làm ơn cân nhắc cho thật kỹ【doge】 @ Lão Lý cách vách tên gọi là Cẩu Đản: @ Mười dặm gió xuân không bằng đè em Lão Xuân tôi sẽ không ghét bỏ anh kém cỏi về khoản đó! ! ! ! Nếu như thật sự không ngóc lên được thì tôi sẽ giúp anh! ! Chúng ta cùng nhau vượt qua! ! Tôi tin tưởng tình yêu đích thực sẽ chiến thắng được tất cả【doge】
Hà Phỉ Phỉ cũng cười để lại một bình luận ở phía dưới.
Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát V: A Đại đã thử qua, vô cùng hối hận 【doge】
Hai người bắt đầu chơi đùa vô cùng vui vẻ, Cố An Thành và Phương Dịch bất đắc dĩ thoáng liếc về phía các cô, sau đó cũng ngồi lại nói chuyện phiếm về công việc.
Ăn cơm tối xong, thời gian vẫn còn sớm, bốn người muốn đi ra hồ để chèo thuyền xem cảnh đêm, khó khăn lắm mới đi tới Bắc Kinh một chuyến, cho nên rất quý trọng cơ hội được đi chơi.
Bốn người thuê một chiếc thuyền, ngồi ở trên mui thuyền vừa nghe người chèo thuyền dùng giọng Bắc Kinh đặc sệt ba hoa khoác lác, vừa ngồi tám chuyện với nhau. Cảnh đêm ở đây rất đẹp, tuy rằng không lớn chỉ nửa tiếng đã quay trở lại rồi, nhưng mà cũng đã chơi đùa rất vui vẻ.
Lên bờ, Lâm Huỷ muốn đi tới quan bar ở đây chơi, vốn là Hà Phỉ Phỉ cũng muốn đi, nhưng mà Cố An Thành lại dùng lý do buổi tối còn có việc phải làm để ngăn cản cô.
Phương Dịch nói, "Không sao, tôi đi cùng với Lâm Huỷ, công việc quan trọng hơn, các người về trước đi.”
Hà Phỉ Phỉ có chút tiếc nuối, nhưng mà cũng chỉ có thể gật đầu thôi.
Nhưng cuối cùng Cố An Thành cũng không đưa cô về khách sạn, mà lại đi Vương Phủ Tỉnh, đi lên lối đi dành riêng cho người đi bộ, nắm tay của cô từ từ đi dạo bộ. Hà Phỉ Phỉ không nhịn được hỏi anh, “Nếu không có việc gì gấp, tại sao lại không đi tới quán bar chơi? Nơi đó rất náo nhiệt, mà lại có thể chơi cùng với bọn họ.”
“Ngu ngốc, không phải là em muốn cho bọn họ ở cùng một chỗ à.”
Hà Phỉ Phỉ hiểu ra ý định của Cố An Thành. Quán bar… Là một nơi rất tốt, rất thích hợp để phát triển gian tình.
Cô cười ha ha một tiếng, “Anh còn làm ra vẻ nghiêm túc như vậy nữa chứ.”
“Không phải, chủ yếu là anh cũng cảm thấy chúng ta cũng cần ở riêng một chỗ để phát triển tình cảm, em và Phương Dịch chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn như vậy, anh cảm thấy có chút lo lắng.”
"..."
|
Chương 27 Editor: Táo đỏ phố núi
Lối đi dành riêng cho người đi bộ trên đường Vương Phủ Tỉnh, ánh đèn sáng như ban ngày, vầng sáng hội tụ thành nước lũ, dung nhập vào trong màn đêm.
Cố An Thành nắm tay Hà Phỉ Phỉ, thong thả đi dạo, đột nhiên có có ý tưởng muốn chụp một tấm hình đăng lên weibo, để ngược chết những cô nàng độc thân đang nhăm nhe Cố An Thành, vì vậy cố ý đi chậm hai bước, giơ tay lên chụp bóng lưng của Cố An Thành và hai bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Kỹ thuật chụp hình của cô vốn không tệ, Cố An Thành liếc nhìn, “Chụp rất tốt.”
“Dĩ nhiên rồi.” Hà Phỉ Phỉ được nước hất cằm lên tự đắc, “Chờ em đăng lên weibo của anh, phải trả lời lại, nghe chưa.”
Cô thêm cái gọng hính, sau đó làm mờ phông nền, khi cảm thấy hài lòng mới đăng lên weibo.
Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: Chúng tôi đang ở trên đường phố Bắc Kinh【 trái tim 】 Gió thổi mây trôi trên sông 【 hình ảnh 】
Đăng xong, cô lấy chiếc điện thoại di động ở trong túi của Cố An Thành ra, sau đó nhét chiếc điện thoại của mình vào trong tay của anh, “Em tự trả lời cho, anh cầm cái của em.”
Nhập dòng chứ xong, Hà Phỉ Phỉ cười ha ha hai tiếng, sau đó không cho Cố An Thành xem đã đăng lên weibo rồi.
Gió thổi mây trôi trên sông v: đè anh đi, chờ em【 ngượng ngùng 】// Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: Chúng tôi đang ở trên đường phố Bắc Kinh【 trái tim 】 Gió thổi mây trôi trên sông 【 hình ảnh 】
Một lúc sau Cố An Thành mới nhìn thấy, chân mày của anh khẽ nhíu lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra bỏ điện thoại vào trong túi, không hề quan tâm chút nào tới chuyện hình tượng của mình bị sụp đổ trong lòng fan hâm mộ.
Sau khi biểu thị công khai chủ quyền, tâm tình của Hà Phỉ Phỉ rất tốt, dứt khoát đi mua hết những đặc sản mà đã đồng ý với đồng nghiệp trước đó, dĩ diên người móc tiền ra là Cố An Thành, bây giờ cô tay trắng nghèo rớt, không có tiền lương lại không có tiền tiêu vặt, có lý do chính đáng để đu bám người giàu có rồi.
Lúc trở về khách sạn đã hơn mười một giờ rồi, Hà Phỉ Phỉ tới gõ cửa phòng của Lâm Huỷ, không có ai, lo lắng lỡ bọn họ gặp chuyện không may, nên bấm số gọi điện cho Lâm Huỷ. Điện thoại reo một lúc lâu sau mới có người bắt máy, là giọng nói của Phương Dịch, “A lô?”
“A lô, là tôi Hà Phỉ Phỉ, sao Lâm Huỷ vẫn chưa quay về vậy?”
“Cô ấy uống say rồi, không sao đâu, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
"À, vậy thì tốt."
Cúp điện thoại, Hà Phỉ Phỉ ngáp một cái, rồi đi thẳng về phòng.
Có thể là vì ban ngày quá mệt mỏi, giấc ngủ này vô cùng ngon giấc, sáng sớm ngày hôm sau, lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thì nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố An Thành. Hình như là anh đã tỉnh từ lâu rồi, luôn nhìn cô như vậy, ánh mắt này so với thường ngày dịu dàng hơn rất nhiều.
Hà Phỉ Phỉ dụi dụi mắt, "Làm gì thế, mới sáng sớm mà nhìn em chằm chằm vậy.”
"Đang suy nghĩ xem em có thể ngủ tới mấy giờ, đã mười giờ rồi.”
Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại di động lên xem đồng hồ, thật sự là mười giờ, liền vội vàng xuống giường, "Buổi sáng không phải còn có việc sao, tại sao lại không gọi em dậy!” Nói xông bắt đầu cầm quần áo chui vào phòng tắm.
Đợi cho cô vào phòng tắm xong, Cố An Thành cũng ngồi dậy, sau đó cầm điện thoại di động lên, chỉnh đồng hồ lại một tiếng, chỉnh đúng với giờ của Bắc Kinh.
Hai người thu dọn xong xuôi, lúc đi xuống tới đại sảnh của khách sạn, thì nhìn thấy Lâm Huỷ đi từ cửa xoay đi vào, bước chân chạy rất nhanh như là đi trên gió vậy, mấy giây sau, Phương Dịch cũng đuổi theo, kéo cánh tay của cô ấy, “Lâm Huỷ! Em nghe anh giải thích——"
“Con mẹ nó anh cút đi!”
Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành: . . . . . .
Lâm Huỷ nhìn thấy Hà Phỉ Phỉ, nhanh chóng chạy lại trước mặt của cô, vội vã chào tạm biệt, “Phỉ Phỉ, mình phải về Trùng Khánh rồi, hẹn gặp lại lần sau nhé!”
Đôi mắt của cô ấy đỏ ửng, trên mặt vẫn còn sót lại phấn trang điểm, Hà Phỉ Phỉ kéo cô hỏi cho bằng được đã xảy ra chuyện gì, kết quả là Lâm Huỷ im lặng mấy giây, sau đó chợt trở nên tỉnh táo khác thường nói, “Mình đã ngủ với Phương Dịch rồi, mất lần đầu tiên luôn rồi.”
Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành: . . . . . .
Wtf (viết tắt của What the [bad word])! ! Đây là cái bước ngoặt quái quỷ gì vậy? ! Rõ ràng là mỗi từ cô đều nghe và hiểu được, nhưng mà ghép lại thành một câu thì cô lại không thể hiểu được là sao ? !
Hà Phỉ Phỉ khó khăn nuốt ngụm nước miếng, "Các người. . . . . . Ngủ?"
"Không sai." Rốt cuộc Lâm Hủy cũng tỉnh táo lại, hất đầu lên, bé đốt ngón tay, bộ dạng thong dong, "Ngủ thì ngủ, không có gì phải ngại, coi như tôi ngàn dặm tới Bắc Kinh để làm chuyện tình một đêm.”
Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . . Cái người này tư tưởng như vậy rất nguy hiểm."
Phương Dịch cũng chạy tới, kéo cánh tay của Lâm Hủy, thở dốc một hơi, “Lâm Huỷ, em có thể nghe anh nói mấy câu được không!”
Lâm Hủy hất tay của anh ta ra, "Có gì hay mà nói, tôi còn chưa ghét bỏ kỹ thuật kém cỏi của anh, sao nào, anh còn muốn tôi chịu trách nhiệm à? Cút ngay đi!”
Vẻ mặt của Phương Dịch nghẹn đến mức đỏ bừng, cuối cùng cắn răng nói, "Nếu như không phải là do em uống say rồi khóc lóc muốn mở cửa phòng ra đè tôi, thì sao ý chí của anh có thể không kiên định như thế được!”
Lâm Hủy cười lạnh, "À, tự mình tinh trùng lên não, lại còn trách người khác quá nhiệt tình sao?"
Phương Dịch cào tóc, thở dài nói, "Chúng ta bình tĩnh lại một chút, nói chuyện lại với nhau, có được không? Tôi cũng chưa nói với em là tôi vui……”
“Có gì mà nói? Nói là ngay hôm qua anh ngu xuẩn tới cỡ nào sao? Tìm cái lỗ thôi mà cầm đèn pin tìm cả nửa tiếng, tôi phục anh luôn đó!”
Vẻ mặt Phương Dịch thoáng đỏ thoáng xanh, khó coi tới mức khỏi phải nói, “Nếu như không phải em luôn khoa tay múa chân thúc giục tôi… động tác của tôi có thể chậm như vậy sao!”
“Ha ha ha ha, tôi cũng sắp ngủ thiếp đi rồi, anh lại đi vào, cũng không biết dáng dấp của anh ăn cái gì, mà làm bà đây đau chết đi được! !”
“Tôi đã nhẹ nhàng lắm rồi mà em còn quấn lấy eo tôi để cho tôi phải dùng sức! ! !”
Quần chúng vây xem là Cố An Thành và Hà Phỉ Phỉ cũng ngượng chín mặt.
Này, này, này, chỗ này dù sao cũng là khách sạn, ra vào đều là những người có thân phận có địa vị, các người một người là phụ nữ, một người là ông chủ lớn, có cần phải nói lớn như vậy như thể sợ người ta không biết các người đã chiến đấu kịch liệt như thế nào sao! ! !
Hai người mỗi người kéo một người, cuối cùng cũng kéo được Lâm Huỷ và Phương Dịch thiếu chút nữa đánh nhau tách ra.
Hà Phỉ Phỉ kéo Lâm Huỷ đi lên trên lầu, Cố An Thành và Phương Dịch thì ngồi xuống ghế sa lon ở đại sảnh, tương đối trầm mặc.
Cố An Thành suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi, "Con gái uống say sẽ chủ động?"
Phương Dịch: ". . . . . ." Này người anh em, trước tiên anh hãy an ủi người anh em của anh là tôi đây trước đi đã được không, tôi bị bà xã tương lai nói thành người biến thái cưỡng gian, tinh trùng lên não rồi kìa! ! Anh ta thở dài, lòng bàn tay chống lên chán, vẻ mặt nghiêm trọng nói, “Tôi cũng chỉ uống một chút, cho nên đã không còn tỉnh táo. Tôi vốn nghĩ là cứ từ từ đi, không ngờ. . . . . ."
Cố An Thành trầm mặc, thầm nghĩ, thật ra thì trong lòng anh rất vui vẻ chứ gì【 mỉm cười 】
Trong phòng, Hà Phỉ Phỉ ngồi trên giường nhìn Lâm Hủy đi thu dọn hành lý, do dự một lát, “Bây giờ cậu thật sự phải về Trùng Khánh?"
“Ừ, à, mình không phải vì tránh Phương Dịch đâu, chỉ là thời gian xin nghỉ bệnh của mình hết rồi, nếu không về mình sẽ bị trừ lương.”
Hà Phỉ Phỉ thở dài, "Cậu đã có cảm tình với anh ta, thì hãy bình tĩnh lại nói chuyện cho tốt, chúng ta đều hiểu Phương Dịch, anh ta không phải dạng người đểu cáng như vậy, có lẽ nói ra biết đâu lại có tin vui?”
Động tác gấp quần áo của Lâm Huỷ dần dần chậm lại, cuối cùng đặt mông lên ghế so lon, ủ rũ, “Mình thích anh ấy thật, nhưng mà loại phát triển như vậy mình thật sự…… Thật sự không thể tiếp nhận được, mình cũng không muốn sau này anh ấy ôm tâm lý muốn phụ trách với mình, nếu như vậy thì mình thà rằng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau này cả đời cũng không qua lại với nhau.”
Hà Phỉ Phỉ không biết an ủi cô ấy như thế nào, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ôm lấy cô ấy, “Nếu không, trước tiên cứ tạm xa nhau để bình tĩnh lại một chút? Cậu xem, ngày hôm trước cậu còn mơ ước anh ta, hôm sau đã ngủ với nhau rồi, mọi chuyện đến rất tự nhiên mà.”
Lâm Huỷ không nhịn được nở nụ cười, “Nói vậy cũng đúng, cực phẩm như vậy, cả đời gặp được mấy lần.”
Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy đã nở nụ cười vui vẻ rồi, rốt cuộc cũng yên tâm một chút, "Vậy cậu dọn dẹp hành lý đi, mình gọi xe đưa cậu ra sân bay, chúng ta hẹn lần sau gặp lại.”
"Được, làm phiền rồi.”
Hai người ôm nhau một chút, rồi nói lời tạm biệt.
Tiễn Lâm Huỷ lên xe taxi xong, Phương Dịch cũng đuổi theo, cuối cùng có đuổi kịp hay không Hà Phỉ Phỉ cũng không biết, dù sao thì cô vẫn cảm thấy được hai người này sớm muộn gì cũng sẽ thành, vấn đề là thời gian thôi.
Bị trì hoãn một thời gian như vậy, công việc cũng bị lỡ, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành ở lại Bắc Kinh hai ngày rồi mới trở về Hàng Châu.
Về Hàng Châu đúng vào ngày chủ nhật, vừa mới xuống máy bay, bà Hà đã gọi điện thoại tới, “Phỉ Phỉ hả, về tới Hàng Châu rồi sao?”
Dạ, vừa mới xuống khỏi máy bay, sao vậy ạ?”
“Hôm nay là chủ nhật, con và Tiểu Nhuỵ về nhà ăn cơm tối đi, con ở trong nhà người ta, đã mang tới không ít phiền toái cho người ta rồi.”
Hà Phỉ Phỉ trả lời một tiếng, “Vâng, con về nhà sẽ nói với Hướng Nhuỵ, giờ con lên xe, về nhà lại nói chuyện tiếp.”
Cô cúp điện thoại, Cố An Thành hỏi, "Tối hôm nay về nhà ăn cơm à?"
"Ừ, anh cũng đi cùng đi, khẳng định là ba mẹ em sẽ rất hoan nghênh anh."
"Không, sáng sớm hôm nay viện điều dưỡng có báo cho anh một tin, nói là mẹ anh ngã cầu thang xuống, anh đưa em tới chỗ Hướng Nhuỵ rồi sẽ đi tới viện điều dưỡng một chút xem sao.”
Hà Phỉ Phỉ vội vàng nói, "Vậy em đi chung với anh đi, ngã từ trên cầu thang xuống, chắc là rất nghiêm trọng à?”
“Viện điều dưỡng báo tin là không nghiêm trọng, anh đi xem là được rồi, em về nhà chơi với ba mẹ đi, hơn một tuần không gặp rồi.”
Hà Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt của anh không giống như đang nói dối, vì vậy liền ừ một tiếng, “Vậy cũng được, nếu cần em giúp, thì cứ nhắn tin cho em, từ nhà em qua viện điều dưỡng đó cũng gần.”
Cố An Thành khẽ cong môi lên, đưa tay lên vuốt tóc cô, “Đúng là một người con dâu hiếu thảo.”
Tai của Hà Phỉ Phỉ đỏ lên, lẩm bẩm nói, "Ai là vợ của anh, chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên đâu."
Buổi tối Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy cùng đi về nhà họ Hà, bà Hà đã mấy ngày không nhìn thấy cô, nhất thời mở miệng ra gọi cô một tiếng tâm can bảo bối, Hà Phỉ Phỉ rất hiểu tính của cha mẹ mình, loại tình cảm tốt đẹp này hai ba giờ sau là không còn chút dấu vết nào, sẽ chuyển sang tranh cãi và bắt bẻ cô, cho nên cô hết sức quý trọng lúc này.
Có thể là vì hôm nay con gái về nhà ăn cơm tối, hôm nay bà Hà ăn mặc hết sức tỉ mỉ, nhưng mà cổ áo hơi trễ một chút, Hà Phỉ Phỉ cũng cảm thấy lạnh giùm cho bà.
Lúc ăn cơm Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy ngồi một bên, bà Hà và ông Hà ngồi đối diện, đột nhiên Hướng Nhuỵ huých vào cánh tay của Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ ngoảnh đầu lại nhìn, Hướng Nhụy ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói, "Có khe rãnh nóng bỏng kìa.”
Hà Phỉ Phỉ thoáng nhìn, quả nhiên. . . . . . Vì vậy phì cười một tiếng, "Có thể đứng đắn một chút không!"
Hướng Nhụy cười cười, vẻ mặt rất tự nhiên, "Đều là người trưởng thành rồi, thành niên người, nói chuyện sắc có sao đâu.”
Hai người cười trộm xong, bà Hà hỏi ông Hà, "Chúng nó đang nói cái gì? Tôi nghe không rõ."
Ông Hà do dự, sau đó để chén cơm xuống, nhỏ giọng nói với bà Hà, “Chúng nó nói bà ép hàng quá.”
Hướng Nhụy, Hà Phỉ Phỉ: đợi chút nghe chúng con giải thích! ! ! !
|
Chương 28 Editor: Táo đỏ phố núi
Chớp mắt một cái đã tới tháng mười hai rồi, tết Nguyên Đán cũng tới, các bộ phận liên quan trong công ty cũng bắt đầu thu xếp cho cuộc liên hoan hàng năm. Buổi liên hoan hàng năm của Tập đoàn Hà Thị cũng không phân biệt là Tổng công ty hay là Chi nhánh công ty, cùng thuê một địa điểm để tổ chức, người càng nhiều thì công việc chuẩn bị lại càng nhiều, cho nên mấy ngày nay người người trong công ty đều bận rộn, Cố An Thành cũng có một đống việc phải làm, Hà Phỉ Phỉ lúc rảnh rỗi cũng không làm phiền anh, mà tự mình đi chơi.
Tính tình của cô và Abby cũng không khác nhau lắm, trước mặt cấp trên thì cần cù chăm chỉ, sau lưng thì tha hồ làm bậy, bởi vì có Hà Phỉ Phỉ nên công việc của Abby được chia sẻ một phần, cho nên cô ấy cũng rất rảnh rỗi, cả ngày lẫn đêm đều chat webcam với bạn trên mạng.
Cô ấy là một gương mặt lai, cho nên ở trên mạng cũng rất đào hoa, Hà Phỉ Phỉ tận mắt nhìn thất cô dùng những lời nói như “Honey, người ta rất nhớ anh” với hơn mười người đàn ông, hơn nữa còn xuất sắc tới mức có thể nói chuyện đồng thời với hơn mười người này luôn, Hà Phỉ Phỉ vô cùng khâm phục cô ấy.
Lúc Hà Phỉ Phỉ đang gục mặt lên bàn xem tiểu thuyết, thì đột nhiên Abby tháo tai nghe xuống vỗ bàn cười to, “Ha ha ha Phỉ Phỉ, trong clip của tôi người kia đang nhảy thoát y, còn không phải là anh ta muốn cho tôi xem cơ bắp rắn chắc của anh ta sao, ha ha ha em mau tới đây xem đi nè, là một bạch trảm kê!”
*Bạch Trảm Kê (anh Gờ dịch là gà lạnh thái lát, sau khi đọc cách làm thì thấy giống gà luộc lạnh thái lát (_ _”)Món ăn nổi tiếng phía Nam, hình dạng bắt mắt, da vàng thịt trắng, béo mềm đẹp mắt, phi thường ngon miệng, thập phần khoái khẩu.) – sưu tầm.
Hà Phỉ Phỉ: "= em không có hứng thú đối với Bạch trảm kê. . . . . ."
“Vậy em thích người có cơ bắp à?”
Hà Phỉ Phỉ chỉ ừ qua loa một tiếng, một lát sau, đột nhiên Abby gửi một file tới máy tính của cô, sau đó nháy nháy mắt với cô, “Mở video lên có cái hay lắm, đúng rồi, đừng quên đeo tai nghe vào.”
Hà Phỉ Phỉ tiện tay tải video đó xuống, dung lượng của video này không lớn, cô chỉ tải hai ba phút là đã xong rồi, cô vừa mới nhấn vào hai lần, đúng lúc này cửa phòng ở sau lưng mở ra, Cố An Thành từ bên trong đi ra, “Abby, cô cầm tài liệu này đi……”
"A. . . . . . Ừ. . . . . . Dùng sức. . . . . . Thật là lợi hại. . . . . ."
Abby: ". . . . . ."
Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ."
Cố An Thành: ". . . . . ."
Hà Phỉ Phỉ hoàn toàn bối rối, đợi cô phản ứng kịp thì tiếng thở dốc từ trong máy tính của cô vang lên, cả người cô cũng muốn điên lên.
Cô vội vàng đưa tay tắt video đi, nhưng mà máy tính lúc này đột nhiên lại bị đơ, hình ảnh trên video dừng lại ngay đúng bộ phận cơ bắp của người đàn ông nào đó, âm thanh vẫn tiếp tục vang lê ừ ừ a a. Hà Phỉ Phỉ thật sự muốn khóc, đóng video lại không được, cô run rẩy đứng lên, “Cố Tổng…… Em đề nghị sửa máy tính đi, máy tính bị đơ suốt. . . . . ."
Cố An Thành giơ file tài liệu lên dừng lại giữa không trung, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy webchath ba giây, sau đó từ từ chuyển sang nhìn Hà Phỉ Phỉ, ánh mắt không biết đang nghĩ điều gì, chỉ thấy Hà Phỉ Phỉ vô cùng căng thẳng mà run run.
Cố An Thành rất nhanh coi như không có chuyện gì, đặt file tài liệu lên bàn của Abby, sau đó lạnh nhạt nói, “Hà Phỉ Phỉ, đi vào.”
Hà Phỉ Phỉ khóc không ra nước mắt.
Abby gục đầu xuống bàn, giống như rất vô tội, "Chị đã nói với em là phải đeo tai nghe vào rồi. . . . . ."
Lúc này Hà Phỉ Phỉ cũng không có tâm tư mà đi so đo với Abby, ủ rũ cúi đầu đi vào phòng làm việc.
Cố An Thành ngồi ở sau bàn làm việc, lạch cạch gõ bàn phím, biến Hà Phỉ Phỉ đang đứng lo lắng ở một bên thành người tàng hình. Hà Phỉ Phỉ không khỏi cảm thấy buồn bực.
Khoảng chừng mười phút trôi qua, cuối cùng Cố An Thành cũng dời lực chú ý khỏi màn hình máy webchath, nhìn về phía Hà Phỉ Phỉ đang cúi đầu ở trước bàn, sau đó hai tay đan vào nhau để lên bàn, ngước mặt lên, bình tĩnh hỏi cô, “Nói đi, em có gì bất mãn đối với anh?”
". . . . . ." Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí nói, "Bất mãn về. . . . . . Phương diện nào."
"Bất kỳ phương diện nào."
Hà Phỉ Phỉ nhân cơ hội nói ra, "Em cảm thấy em nên được tăng lương.”
"Bác bỏ. Em mới làm việc được hơn một tháng, hơn nữa thành tích làm việc đứng gần chót trong công ty, nếu như là người khác, đã bị anh đuổi ra khỏi công ty rồi.”
Hà Phỉ Phỉ cảm giác mình còn có thể đấu tranh một chút, “Em đi làm hơn một tháng, trừ ngày lễ ra chưa từng có ngày nào được nghỉ. . . . . ."
"Em muốn có ngày nghỉ để làm gì?"
Hà Phỉ Phỉ trợn to mắt lên thành thật nói, "Cùng đi du lịch với bạn trai, thế giới rộng lớn như vậy, em muốn đi tham quan một chút."
"Bác bỏ. Bạn trai em bận nhiều việc, không có thời gian để đi du lịch.”
". . . . . ."
Hà Phỉ Phỉ buồn bực nói, "Em thật sự rất muốn đi chơi, buồn muốn chết rồi.”
Cố An Thành suy nghĩ một chút, "Năm sau đi, khi đó anh không bận việc gì, có thể đi chơi nước ngoài với em một tuần.”
Hà Phỉ Phỉ nhất thời nở nụ cười rạng rỡ, "Quyết định vậy đi, không cho phép đổi ý!"
Cố An Thành dựa người về sau, "Còn có điều gì bất mãn nữa?"
"Không có!"
Chân mày của Cố An Thành nhíu lại, "Vậy em hãy giải thích một chút, đang giờ làm việc nguyên nhân vì sao lại đi xem video không lành mạnh.”
Hà Phỉ Phỉ biện minh, "Đó là do Abby gửi cho em, em tưởng là cái gì hay ho, em thề, em vừa mới mở ra, còn chưa kịp liếc mắt nhìn một cái đã bị anh phát hiện rồi!”
Cố An Thành cầm cây bút lên, từ từ quay quay, “Như vậy là tốt nhất, nếu như em có nhu cầu, có thể nói với anh.”
". . . . . . Em muốn nghỉ phép."
"Không được."
"Tối nay muốn ăn thịt nướng."
"Không được, ngày hôm qua không phải là em vẫn kêu bị nhiệt miệng sao.”
Hà Phỉ Phỉ muốn lật bàn, "Vậy anh nói có nhu cầu gì hãy nói với anh! Nói cái rắm à!”
Cố An Thành nhìn người khác thẹn quá hoá giận, không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, khẽ thở dài, "Tới đây."
Hà Phỉ Phỉ không được tự nhiên đi tới, "Em nói với anh rồi, Mỹ Nam Kế không có tác dụng, em đã miễn dịch đối với anh rồi, tối nay em nhất định muốn ăn thịt nướng.”
Cố An Thành kéo cô lại ngồi trên đùi anh, đôi tay vòng qua hông của cô, sau đó nghiêng đầu, ghé sát lại chỗ gáy cô từ từ hô hấp, “Nhiệt miệng đã khỏi rồi à?”
"Ừ."
Cố An Thành cười khẽ một tiếng, “Không tin, phải kiểm tra lại một chút.”
Nói xong, anh liền di chuyển tay ra sau ót của cô, đè đầu của cô xuống, sau đó ngậm lấy đôi môi.
Hơi thở nóng bỏng và ẩm ướt phả vào mặt, Hà Phỉ Phỉ lại một lần nữa nộp vũ khí đầu hàng, quyền chủ động hoàn toàn bị Cố An Thành đoạt mất. Hết cách rồi, ai bảo người này mỗi ngày đều tập luyện kỹ thuật hôn trên miệng của cô, càng luyện càng tốt, bây giờ chỉ cần đụng môi mấy cái là Hà Phỉ Phỉ đã mềm nhũn người ra rồi.
Bị anh hôn tới mức chóng mặt, tách ra mấy giây Hà Phỉ Phỉ mới hồi phục lại tinh thần, đôi mắt ướt nhẹp nhìn chằm chằm vào Cố An Thành, thấy cổ họng của Cố An Thành căng lên.
"Vẫn còn hơi sưng, không thể ăn." Giọng nói của anh có chút hơi khàn khàn vô cùng dễ nghem nhưng mà lời nói mà anh nói ra khiến Hà Phỉ Phỉ không phục.
"Thúi lắm, đáng lẽ đã tốt hơn rồi, lại bị anh làm cho sưng lên!”
Đáy mắt Cố An Thành ánh lên nét cười, "Hà Phỉ Phỉ, em có biết xấu hổ không hả.”
Tay của Hà Phỉ Phỉ luồn vào trong quần áo của anh, trực tiếp đặt lên bụng anh để sưởi ấm, “Có xấu hổ cũng không so được với da mặt dày của Cố tổng.”
Cố An Thành hít vào một hơi, "Tay tại sao lại lạnh như vậy?”
"Máy điều hoà ở bên ngoài bị hư, sáng sớm hôm nay đã kêu người đến sửa rồi, nhưng mà vẫn chưa thấy tới.”
"Vậy ngồi chờ ở đây đi, sắp tới giờ nghỉ rồi.” Nói xong tay của anh cũng không đàng hoàng mà sờ tới sờ lui ở phía sau lưng và eo của cô, cuối cùng cũng vượt qua chướng ngại, từ bên ngoài áo bông thăm dò vào bên trong.
Hà Phỉ Phỉ đã quen với việc anh hở một chút là động tay rồi, không hề ngại ngùng chút nào, chủ động dựa vào bả vai của anh, cười hắc hắc nói, “Tổng giám đốc Cố, nếu như có nhu cầu, có thể nói với em.”
Cố An Thành khẽ nhíu mày một cái, "Hả? Thật sao?"
Một giây kế tiếp, Hà Phỉ Phỉ liền hối hận vì cái miệng nói bậy của mình, bởi vì . . . . . . Cố An Thành đã cởi cúc nút áo lót của cô ra.
Mẹ kiếp, cái người này học được kỹ năng mở áo đó bằng một tay ở đâu vậy! !
Hà Phỉ Phỉ một tay nắm lấy cổ áo của anh, đang muốn chất vấn là anh học cái đó ở đâu ra, thì đột nhiên Cố An Thành lại hôn cô, cái hôn lần này khác so với lần trước, mang theo cảm giác chiếm giữ và càn quấy, giống như mưa giông gió lớn, khiến cho chiếc thuyền nhỏ là Hà Phỉ Phỉ đổ nghiêng ngả.
Hơi thở lửa nóng tràn ngập giữa hai nugời, nhiệt độ nóng bóng giữa môi lưỡi giống như có thể làm bỏng người ta, Hà Phỉ Phỉ đang muốn nắm lấy tóc của anh hỏi anh đang nổi điên cái gì, đột nhiên Cố An Thành lại ôm ngang cô, đặt lên bàn làm việc, một giây sau đó, cả người anh lại nghiêng xuống, mạnh mẽ giữ chặt tất cả mọi hành động của cô.
Hai chân của Hà Phỉ Phỉ ở bên mép bàn đạp loạn lên, cảm giác nằm trên bàn rất khó chịu, nhưng mà Cố An Thành lại cố tình không cho cô xuống, mà lại càng hôn sâu hơn. Hà Phỉ Phỉ trợn trắng mắt lên, suýt thì chết ngạt. Lúc này Cố An Thành mới ngẩng đàu lên, tròng mắt đen láy như mực không hề che giấu dục vọng chút nào.
Anh nhỏ giọng nói, "Phỉ Phỉ, anh muốn em."
Hà Phỉ Phỉ nghẹn lời, anh thẳng thắn như vậy, cô cũng không biết phải nhận lời anh như thế nào, nói thẳng ra là chúng ta đi thuê phòng đi, có phải là đã quá phóng túng rồi không?”
"Cái đó, nếu không buổi tối chúng ta lại nói. . . . . . ? Chơi trong phòng làm việc, không tốt lắm đâu. . . . . ." Cô lúng túng giật giật khóe miệng, "Bên ngoài đều là đồng nghiệp, nếu như có người đi vào làm thì phải làm thế nào. . . . . ."
Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra, một trưởng bộ phận đi vào, "Tổng giám đốc Cố, bản kế hoạch buổi liên hoàn cuối năm cũng đã chuẩn bị xong. . . . . ."
Im bặt.
Giờ phút này, Hà Phỉ Phỉ rất hiểu cảm nhận sự ngổn ngang của vị quản lý kia.
Bằng cái nhìn của người quản lý, Hà Phỉ Phỉ đang nằm ở trên bàn làm việc, mà Cố An Thành đứng ở giữa hai chân của cô, cái tư thế này, quả thật rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm 【 Biểu tượng mặt nghiêm túc 】.
Cho nên, vị quản lý kia đứng ngơ ngác hai giây, sau đó nhanh chóng xoay người, không muốn tiếp tục phá hư chuyện tốt của tổng giám đốc Cố. Cố An Thành gọi ông ta lại, giọng nói rất lý trí, “Đặt bản kế hoạch xuống, sau này vào phòng làm việc nhớ gõ cửa, còn nữa, đừng nên đi nói lung tung.”
". . . . . . Dạ, tổng giám đốc Cố."
Đôi chân của vị quản lý chạy trốn nhanh như được bôi dầu, Hà Phỉ Phỉ lầm bầm một câu, "Thật may là ông ta không biết em là con gái của ông Hà, nếu như ông Hà biết em tới không ty không lo làm việc nghiêm chỉnh, khẳng định là không có chuyện gì tốt.”
Cố An Thành không hề bị ảnh hưởng một chút nào đối với chuyện khó chịu vừa rồi, anh tiếp tục khẽ liếm cằm và đôi môi của cô, giọng nói trầm thấp và khàn khàn, “Ai nói em không làm việc nghiêm chỉnh, anh không phải là việc nghiêm chỉnh sao?”
". . . . . . Em cũng chưa từng làm anh, đừng có chụp mũ cho em.”
Cố An Thành cười như không cười nhìn cô, "Có muốn thử một chút hay không?" Nói xong, anh ghé sát lại bên tai cô, khẽ nói, "Mấy ngày trước không phải là em còn nói chuyện riêng với Lâm Huỷ, nói không biết lúc nhìn thấy Tiểu Kiều Hoa thì như thế nào sao? Cho em cơ hội.”
Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ."
"Mẹ kiếp, làm sao anh lại biết em nói chuyện với Lâm Huỷ những gì! ! Em cũng đã đổi mật khẩu điện thoại di động rồi mà!”
Cố An Thành bình tĩnh, "Lần trước anh đã thêm dấu vân tay mở khoá rồi, không cần mật khẩu.”
Hà Phỉ Phỉ: "Anh xâm phạm riêng tư! Em muốn kiện anh!"
"Làm."
". . . . . . Là kiện chứ không phải làm!"
Hà Phỉ Phỉ càng ngày càng không nghĩ ra, từ sau khi yêu nhau, Cố An Thành lại biến thành bộ dạng mà cô không hề biết【 Hình động vẫy tay 】
Này Cố An Thành anh tỉnh táo một chút! ! Có thể trở thành Kiều Hoa chính trực với phong cách lạnh lùng như Kiều Hoa được không! ! !
~~~~
N thời gian sau, một đề tài lan tràn ra ngoài ——# không ngờ anh là một Kiều Hoa như vậy #
Đối với lần này, những người hâm mộ cùng phản ứng là:
Kiều Hoa kéo dài thời gian quá nên cô bị giật mình sao【doge】
Hà Phỉ Phỉ: ha ha ha ha ai muốn biết thì cứ thử【 Hình động vẫy tay 】
Dĩ nhiên cái này để nói sau đi ~\(≧▽≦)/~
|