Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh
|
|
Tác giả: Nguyên Viện
Converter: ngocquynh520
Editor: nhok tinh nghich
♫ Giới thiệu ♫
Người con gái khó quên điều gì nhất trong cuộc đời mình? Là mối tình đầu? Hay là tình đơn phương?
Với cô công chúa nhỏ của nhà họ Nhậm mà nói thì là cả hai điều đó.
Bởi vì khi cô tròn mười lăm tuổi thì mối tình đầu và tình đơn phương đến với cô cùng một lúc. Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
Càng bi kịch hơn nữa là cô phải nếm mùi thất tình cùng một ngày.
Có lẽ ký ức về lần động lòng đầu tiên luôn đẹp đẽ.
Cô luôn ghi nhớ hình ảnh người kia trong lòng. Anh để lại dấu ấn khó phai trong lòng cô.
Dấu ấn ấy đã khắc vào lòng cô sáu năm nhưng không hề phai nhòa. Khi nghĩ về anh, trái tim cô vẫn run lên như cũ.
Học tỷ nói rằng người đàn ông ấy là ma chướng của cô.
Chị ấy còn nói cô đã dùng hết trí tưởng tượng của mình để khắc họa anh thật hoàn mỹ.
Nên chị ấy sắp xếp cho cô có cơ hội tiếp cận anh.
Để cô đi công tác cùng anh. ◕‿◕DĐLQĐٿ
Vừa là đi nghỉ mát, vừa là để tiếp cận người yêu trong lòng, vẹn cả đôi đường!
Cô mang theo nỗi bất an mà nhận lời đề nghị này.
Mới ở cùng người yêu trong lòng một ngày, cô liền phát hiện ra một sự thật ──
Người đàn ông này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Thực ra anh có rất nhiều khuyết điểm chứ không hề hoàn mỹ...
|
♂Chương 1♀:
Nhậm Quả Quả từng tưởng tượng mối tình đầu của mình sẽ bắt đầu như thế nào...Có lẽ sẽ lãng mạn như tiểu thuyết. Có lẽ sẽ đau khổ như phim truyền hình nhiều tập đầy cẩu huyết. Có lẽ sẽ chua chua ngọt ngọt như mọi người kể. Mối tình đầu luôn chua chua ngọt ngọt mà.
Cô luôn luôn nghĩ tới, luôn luôn chờ mong.
Tuy người nhà quản rất nghiêm nhưng Nhậm Quả Quả vẫn vô cùng mong đợi anh hùng diệt rồng xuất hiện trong cuộc đời mình. Anh sẽ tiêu diệt hết lũ rồng và cả những người thân khó đối phó của cô!
Chỉ tưởng tượng cảnh anh hùng đánh nhau với con rồng độc ác thôi là Nhậm Quả Quả đã thấy hưng phấn rồi!
Nhưng Nhậm Quả Quả hoàn toàn không ngờ rằng hóa ra tình yêu còn có hương vị khác ── hương vị của sự mất mát khó quên.
Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó.
Hôm đó, anh họ nghe lệnh dẫn cô đi xã giao để làm quen với mọi người. Thật ra cô không thích chuyện này. Chờ thật lâu mới tới nghỉ hè, cô đã sớm quyết định sẽ dành toàn bộ kỳ nghỉ này để ở nhà làm sâu lười.
Không ai có ý kiến về việc này. Tất cả mọi người trong nhà chỉ mong sao bảo bối của bọn họ cả đời này không rời khỏi nhà. Cô không lấy chồng cũng chẳng sao, nhà họ Nhậm thừa sức nuôi cô!
Đương nhiên nhắc tới chuyện lấy chồng lúc này thì còn hơi sớm. Dù gì lúc đó Nhậm Quả Quả cũng mới mười lăm tuổi.
Nhưng người nhà họ Nhậm hay lo trước nghĩ sau, ngay lúc Nhậm Quả Quả chào đời họ đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của cô. Họ sợ có tiểu tử thúi nào đó sẽ có ý định dụ dỗ bảo bối nhà mình. Vậy nên khi cô bắt đầu tới trường thì cơ sở ngầm của các bề trên đã được bố trí xung quanh cô. Các anh thì ba lần bốn lượt tới lớp học của cô kiểm tra xem có ai dám có lòng dạ đen tối với cô em gái bảo bối của bọn họ không.
Nhậm Quả Quả được giám sát chặt chẽ như thế nên cuộc sống của cô chỉ có hai điểm ── trường học và nhà.
Nhưng những người bảo vệ cô cũng không muốn cô sống khép kín. Đã qua một nửa kỳ nghỉ hè mà Nhậm Quả Quả chưa từng bước ra khỏi cửa một bước. Nơi xa nhất cô tới là bể bơi ngoài trời của nhà họ Nhậm.
Chuyện này khiến người nhà họ Nhậm rất lo lắng. Cuộc sống của Nhậm Quả Quả không hề giống các thiếu nữ mười lăm tuổi đầy sức sống và bồng bột khác khiến bọn họ không khỏi tự kiểm điểm lại xem có phải mình quản bảo bối quá nghiêm không?
Nếu Nhậm Quả Quả biết người nhà nghĩ gì, chắc chắn cô sẽ im lặng nhìn trời xanh. Đơn giản là cô chỉ muốn ở nhà mà thôi. Hơn nữa cô biết rất rõ rằng dù người nhà có kiểm điểm lại thì ý muốn bảo vệ cô của họ cũng chẳng giảm đi bao nhiêu.
Thử hỏi Nhậm Quả Quả có cảm thấy khó chịu không? Cô sẽ trả lời là không tồi. Cô không có thời kỳ nổi loạn của tuổi trẻ, tính tình rất dịu dàng, cá tính mơ hồ, chỉ cần không giẫm lên ranh giới của cô thì cô sẽ đối xử rất tốt với người đó.
Hơn nữa người nhà làm vậy cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm tới cô....Tuy có lúc sự bảo vệ này hơi quá mức nhưng cô vẫn chấp nhận được.
Vậy nên lúc anh họ nói muốn dẫn cô tham gia yến hội thì cô vô cùng ngạc nhiên. Người nhà vô cùng bảo vệ cô, từ trước tới giờ không cho cô tham gia bất cứ yến hội nào. Họ nói những kẻ mặt người dạ thú trong yến hội nhiều vô kể, sợ bảo bối đơn thuần nhà mình bị lừa. Bọn họ không cho cô quen những phần tử cặn bã trong xã hội thượng lưu này.
Lần này để Nhậm Quả Quả đi là kết quả suy nghĩ rất lâu của bọn họ. Họ áp chế nỗi đau trong lòng, quyết định để bảo bối nhà mình ra tiếp xúc với xã hội.
Người chịu trách nhiệm lớn lao này là Nhậm Vũ Luân. Ông Nhậm ra lệnh anh phải ở bên cạnh cô một tấc không rời. Nếu cô mất một sợi tóc hay quen một người đàn ông chẳng ra gì thì ông sẽ hỏi tội anh!
Nhậm Quả Quả cứ như vậy mà tham gia yến hội đầu tiên của mình.
Yến hội này do ông Đường tổ chức để mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của cháu ngoại mình. Đồng thời cũng là để tuyên bố cháu ngoại ông sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Đường thị.
Nhậm Quả Quả có nghe nói về tập đoàn Đường thị. Đây là tập đoàn nổi tiếng, nghe nói sản nghiệp trải rộng khắp nơi trên thế giới. Trụ sở tập đoàn ở Luân Đôn. Người sáng lập ra nó là một Hoa kiều. Có thể có vị trí riêng ở một nước phương Tây, nhất là ở Anh – một nước tự coi mình là cao như thế, đủ thấy năng lực của Đường thị đến đâu.
Đây cũng là nguyên nhân Nhậm Quả Quả nhận lời tham gia yến hội này. Những người tới dự đều là nhân vật không tầm thường. Chỉ người nào nhận được giấy mời mới có thể vào nên ở đây không thể xuất hiện người không đủ tư cách.
Tuy vậy, Nhậm Quả Quả vẫn siết chặt tay anh họ.
Không có cách nào khác, cô em họ bé bỏng này là bảo bối của cả nhà. Cô mới mười lăm tuổi, khuôn mặt lớn bằng bàn tay vẫn còn vương nét ngây thơ, hai má phúng phính, đôi mắt to nhìn xung quanh đầy tò mò.
Nhậm Quả Quả mặc bộ lễ phục nhỏ màu hồng nhạt có ren, đi giày búp bê, cài băng đô đính nơ trên mái tóc dài qua vai. Tuy cử chỉ chưa có nét thành thục nhưng sự thanh tân chỉ có ở thiếu nữ của cô thu hút rất nhiều cái nhìn tò mò của những người trong yến hội. Họ thấy Nhậm Vũ Luân bên cạnh cô nên càng thêm tò mò về thân phận của cô bé đáng yêu này.
Nhậm Vũ Luân chẳng lạ gì với những người trong xã hội thượng lưu. Anh là giám đốc công ty Nhâm thị. Đừng cho rằng chỉ là giám đốc một công ty nho nhỏ mà lầm. Quy mô của công ty Nhâm thị không hề nhỏ ── tuy kém tập đoàn Đường thị nhưng vẫn xếp trong một trăm công ty có triển vọng tại Anh.
Bạn gái đi dự yến hội với Nhậm Vũ Luân đều là mỹ nữ, mỗi lần đổi một người nhưng sao lần này lại đổi sang tiểu mỹ nhân thanh tân này vậy? Mà lén nhìn bộ dạng của Nhậm Vũ Luân thì thấy hình như anh rất quan tâm tới cô.
Nhậm Vũ Luân không thèm để ý tới những lời bàn tán xì xào của những người tò mò. Chăm sóc cho bảo bối nhà anh quan trọng hơn.
"Quả Quả, em đói không?" Quả Quả nhà họ thích ăn bánh ngọt nhất. Anh nhìn thấy trên bàn buffet có mấy loại bánh ngọt mà cô thích. "Anh họ đi lấy bánh cho em nhé?"
Nhậm Quả Quả gật đầu, không quên nở nụ cười. "Cám ơn anh họ."
Nhậm Vũ Luân cảm thấy trái tim mình như tan ra. A! Bảo bối Quả Quả nhà họ thật đáng yêu!
"Vậy em ngoan ngoãn đứng đây chờ, đừng đi lung tung biết chưa? Không được để ý tới người tiếp cận mình, chờ anh họ quay lại xử lý, nhé?"
Cô không phải trẻ con lên ba. Cô đè nén ý muốn trợn trắng mắt với anh, ngoan ngoãn gật đầu. "Biết rồi ạ."
"Ngoan." Nhậm Vũ Luân xoa đầu em mình rồi mới quay đi, bước tới bàn buffet lấy bánh ngọt cho cô. Trước khi đi, anh không quên dùng ánh mắt cảnh cáo đầy hung dữ mà nhìn những người đàn ông gần em họ ── đừng có mơ thừa dịp anh không có mặt mà nhúng chàm Quả Quả nhà anh!
Nhậm Quả Quả đã quen với chuyện này nên hoàn toàn không thèm để ý hành động ngây thơ của anh họ, cũng không để ý tới những ánh mắt đang chiếu về phía mình. Trên thực tế, cô cảm thấy rất buồn chán. Vốn cô cảm thấy tò mò về những nhân vật nổi tiếng dự tiệc này nhưng chưa được nửa giờ, cô liền cảm thấy chán.
Thà ở nhà đọc truyện tranh còn hơn.
"A."
Một tiếng cười rất khẽ truyền vào tai khiến Nhậm Quả Quả ngạc nhiên.
Tiếng cười truyền ra từ góc chéo với chỗ cô đang đứng, chỗ tấm rèm màu đỏ thẫm nơi cửa thông ra ban công.
Nhậm Quả Quả tò mò nhìn sang, chân tự động di chuyển. Cô vừa vén rèm lên, chưa kịp bước ra ban công thì nhìn thấy một người đàn ông bên tay trái.
Người đàn ông này rất cao. Vì anh đứng trong góc tối nên cô không thấy rõ được khuôn mặt anh, chỉ có thể qua ánh sáng mờ mờ hắt ra từ trong nhà mà nhìn vào mắt anh ── Đôi mắt ấy sâu thẳm, có màu xanh da trời. Dù Nhậm Quả Quả có gan dạ cách mấy cũng cảm giác được linh hồn mình như bị hút vào đó. Trái tim cô nhói lên. Thậm chí cô còn bất giác nín thở.
Lúc Nhậm Quả Quả nhìn anh thì anh cũng đánh giá cô. Chỗ anh đứng vừa may có thể nhìn rõ toàn bộ nét mặt cô.
Đó là khuôn mặt chưa biết giấu cảm xúc, tràn đầy tò mò về anh như lúc trong yến hội. Khuôn mặt nhỏ nhắn này không hề che giấu sự buồn chán của mình.
Trong yến hội, người nào cũng mang theo mặt nạ, không thể hiện bất kỳ ý nghĩ nào trên mặt. Chỉ có cô bé trước mặt anh là không biết cách giả tạo. Sự buồn chán rõ ràng trên mặt cô khiến anh không nhịn được cười.
"Em là công chúa nhỏ bảo bối của Nhậm gia?" Có thể khiến Nhậm Vũ Luân lo lắng như thế, chỉ rời khỏi một chút thôi mà đã căn dặn như bà già thì chỉ có cô em họ bảo bối mà anh từng nghe nói này thôi.
Không ngờ người đàn ông này cũng biết cô. Nhậm Quả Quả càng tò mò hơn về anh. "Anh là ai?" Cô hỏi, bước lên phía trước, mong được thấy rõ khuôn mặt của anh.
Nhưng có một làn gió thơm đã cản trở cô.
"Bách, thì ra anh trốn ở đây. Nhanh nào, cha mẹ đang tìm anh đấy. Sắp tới lúc cắt bánh sinh nhật rồi." Một mỹ nữ tóc ngắn mặc lễ phục hở lưng bước ra ban công, ôm tay người đàn ông vô cùng thân thiết, kéo anh rời đi.
Lúc này, Nhậm Quả Quả có thể thấy được mặt anh.
Ngũ quan tràn đầy khí phách đàn ông nhưng cũng rất nhã nhặn. Khuôn mặt vừa mang theo sự sắc bén vừa trẻ đẹp lịch sự. Hai cảm giác vô cùng mâu thuẫn nhưng không thể nghi ngờ rằng đó là một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Anh cao hơn cô nghĩ. Bộ tây trang màu nâu trên người không những không khiến anh già đi mà còn làm nổi bật nét trầm tĩnh tao nhã, cực kỳ mê người.
Lúc anh bước qua, Nhậm Quả Quả ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt.
Mùi hương này khiến trái tim cô đập nhanh hơn vài nhịp.
Nhậm Quả Quả nhìn theo bóng lưng anh. Mà từ lúc người phụ nữ kia xuất hiện, ánh mắt anh liền không rời khỏi cô ta. Khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lạnh nhạt nhưng khi nhìn người phụ nữ lại dịu dàng.
Sự dịu dàng nơi mắt anh rơi vào mắt Nhậm Quả Quả khiến lòng cô căng lên.
Thật kỳ lạ. Nhậm Quả Quả xoa xoa ngực, giữa hai hàng mày hiện lên sự nghi ngờ. Người đàn ông quay lại, khẽ gật đầu với cô, trên khóe môi là nụ cười như có như không.
Nhậm Quả Quả lại ngẩn ra lần nữa, nhìn theo bóng anh đang xa dần, ghi sâu nụ cười yếu ớt nhàn nhạt kia vào lòng.
"Quả Quả! Thì ra em ở đây!" Tìm được em họ bảo bối, Nhậm Vũ Luân thở phào. "Không phải đã dặn em đừng đi lung tung rồi sao? Không thấy em anh lo muốn chết..."
Nhậm Quả Quả không để ý tới anh họ đang lảm nhảm, ánh mắt của cô vẫn dán vào người đàn ông kia.
Cô nhìn anh đang ôm người phụ nữ trong yến hội, một đôi vợ chồng ung dung đứng bên cạnh anh. Ông Đường - chủ nhân bữa tiệc đang cười ha ha, nói ra thân phận của người đàn ông kia.
Cuối cùng thì Nhậm Quả Quả cũng biết được tên của anh. Tên anh là Bách Nghiêu Tân. Yến hội hôm nay là để mừng sinh nhật anh, cũng là để tuyên bố anh sẽ tiếp nhận chức tổng giám đốc tập đoàn Đường thị.
Không chỉ có thế, hôm nay cũng là tiệc đính hôn của anh.
Nhìn người đàn ông lồng chiếc nhẫn vào tay người phụ nữ, nhìn cô ấy vui vẻ ôm anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh....
Trong khoảnh khắc này, cô bé dường như đã hiểu ra.
Hình như cô đã biết yêu. Đúng thế. Nhưng cô cũng bị thất tình rồi.
Bách Nghiêu Tân được xem là người khác thường trong Bách gia.
Bách gia có một nữ ba nam. Bách Nghiêu Tân đứng thứ ba, trên có một chị một anh, dưới có một em trai thua anh một tuổi.
Tính cách của người nhà họ Bách cực kỳ ích kỷ, theo chủ nghĩa tự do.
Bách Hải Ôn là một nhiếp ảnh gia quanh năm du lịch khắp nơi, là một cậu bé nghèo không nơi nương tựa. Một ngày nọ khi ông đang chụp ảnh ở một con phố tại Paris thì gặp được thiên kim Đường gia - Đường Hiểu Lam. Hai người vừa gặp đã yêu, nhanh chóng chìm trong bể tình.
Nhà Đường Hiểu Lam rất giàu. Cô lại là con gái một nên sẽ thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Đường. Nhưng cô không có năng lực làm kinh doanh, ông Đường cũng không ép con gái. Chỉ cần tìm cho con gái mình một người chồng biết kinh doanh là được.
Không ngờ Đường Hiểu Lam lại nhìn trúng một chàng trai nghèo chỉ biết chụp ảnh! Không phải ông Đường không có ý muốn ngăn cản nhưng ông không thể đánh thắng tình yêu chân thành của họ. Lúc Đường Hiểu Lam bị tìm thấy khi bỏ nhà theo anh ta thì cô đã có thai được năm tháng. Cô kiên quyết không về, chỉ muốn ở bên Bách Hải Ôn.
Không còn cách nào, ông Đường đành phải không cam lòng mà đồng ý cho họ đến với nhau. Nếu không thì phải làm sao? Phản đối nữa thì con gái ông sẽ không thèm nhận người cha này nữa. Vì thế ông Đường vô cùng không vừa mắt người con rể này. Tuy Bách Hải Ôn đã trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhưng ông Đường vẫn không thèm liếc mắt một cái.
Đường Hiểu Lam lần lượt sinh bốn người con. Hai vợ chồng áp dụng chủ nghĩa tự do với con mình. Bách Hải Ôn đi chụp hình ở khắp nơi, dù đã kết hôn vẫn không dừng chân. Đường Hiểu Lam thì hoàn toàn nghe theo lời ông, quăng bốn đứa con cho bảo mẫu hoặc ném cho ông Đường.
Ông Đường tức đến mức nghiến răng với đôi vợ chồng vô trách nhiệm này ── Dĩ nhiên con gái bảo bối của ông không có tội tình gì, đều là do tiểu tử thúi họ Bách kia dạy hư!
Vì vậy, ông Đường quyết tâm dạy dỗ bốn đứa cháu ngoại thật tốt, ngàn vạn lần đừng giống người cha không ra gì của bọn chúng!
Nhưng thế sự khó có thể chiều lòng người.
Con gái đầu của nhà họ Bách - Bách Á Mạt - không thích làm thiên kim danh môn mà lại chạy đi làm một biên tập viên nho nhỏ. Là con gái, vốn nên được chiều chuộng, bởi vậy ông Đường cũng chẳng trông nom gì, kệ Bách Á Mạt muốn làm gì thì làm.
Ông Đường vô cùng hy vọng về con trai trưởng Bách Nghiêu Nhất. Con trai cả, vốn nên là tấm gương để các em trai noi theo. Nhưng tính tình Bách Nghiêu Nhất vừa lầm lì vừa khó bảo, hoàn toàn áp dụng chính sách không nghe không thấy với ông Đường. Tuy tốt nghiệp đại học nổi tiếng nhưng anh lại chạy đi làm một tiểu thuyết gia.
|
♀Chương 2♂:
Ông Đường tức đến mức đau cả đầu nhưng đành bó tay với đứa cháu đích tôn này. Thế nhưng ông cũng lén cất trong thư phòng vài cuốn sách được in rất đẹp của anh.
Cậu út nhà họ Bách - Bách Nghiêu Phàm cũng là một tên tiểu tử đáng ghét! Đường đường là sinh viên của khoa Luật mà lại chạy đi làm thám tử. Ông mắng anh thì anh chỉ cười cợt nhả, toàn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ bà Đường mặt mày rạng rỡ. Ông Đường vừa mở miệng định mắng thì đã bị bà trừng lại, đành nuốt lời vào bụng.
Tóm lại, ba người nhà họ Đường hoàn toàn được di truyền gien bốc đồng của cha mẹ, không hề chịu sự khống chế của ông Đường. diendanlequydon.com Chỉ có lão tam - Bách Nghiêu Tân là khác.
Thực ra ngũ quan của Bách Nghiêu Tân giống với Bách Hải Ôn nhất trong ba người con trai của ông ── Nếu không, hai vợ chồng nhà họ Bách cũng thật nghi ngờ anh có phải con trai của họ không.
Anh không tùy hứng như hai người kia mà tính anh vô cùng nghiêm túc. Từ bé sách anh đọc không phải là truyện cổ tích mà là tiểu sử của những nhân vật vĩ đại. Năm anh lên mười thì bắt đầu đọc tuần san về thương mại. Năm anh mười ba tuổi bắt đầu dùng tên của Bách Hải Ôn để chơi chứng khoán ── tiền vốn là tiền tiêu vặt mà anh để dành được.
Phòng của anh được trang trí rất cẩn thận tỉ mỉ. Kệ sách đặt dọc theo tường, sách sắp xếp theo chữ cái. Máy tính đặt giữa bàn bằng gỗ thô, các loại giấy tờ được sắp xếp ngay ngắn trên đó. Ga trải giường trên chiếc giường kingsize được thay ba ngày một lần. Trong căn phòng không có lấy một hạt bụi nào.
Tính cách chặt chẽ cẩn thận của Bách Nghiêu Tân cũng thể hiện trên dung mạo của anh. Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng nhưng không lỗi thời, tùy tiện hất lên cũng đủ để trở thành một kiểu tóc đẹp. Bách Nghiêu Tân có thói quen để nhà thiết kế cố định sửa tóc cho mình nửa năm một lần. Lúc mặc tây trang anh có thói quen vuốt gọn tóc ra sau, để lộ cái trán đầy đặn và ngũ quan trẻ đẹp lịch sự.
Anh có một đôi lông mày rậm, dưới hàng lông mi là đôi mắt phượng, thoạt nhìn thì màu mắt là màu đen nhưng nhìn kỹ sẽ thấy là màu lam đậm ── nó được di truyền từ Bách Hải Ôn. Nghe nói tổ tiên nhà họ Bách mang dòng máu của người Hà Lan. Trong bốn người con thì chỉ có Bách Nghiêu Tân được di truyền điểm này. Đây cũng là màu mắt rất hiếm thấy nên vợ chồng nhà họ Bách mới có thể khẳng định chắc chắn anh là con trai của mình.
Vẻ mặt Bách Nghiêu Tân luôn luôn bình thản, hoàn toàn khác với những người nói gió là có mưa trong nhà. Tính cách anh cũng luôn bình thản, không có biến động gì quá lớn. Người ta thường nói trong nhà luôn có một đứa trẻ bị coi nhẹ, Bách Nghiêu Tân chính là như thế.
Không phải hai vợ chồng nhà họ Bách không quan tâm tới Bách Nghiêu Tân mà là anh luôn chăm sóc mình rất tốt. Anh đã quen làm mọi việc theo kế hoạch của mình, mỗi phút mỗi giây đều nhớ rành mạch rõ ràng, không cho phép bất cứ thứ gì gây chậm trễ.
Kế hoạch cả đời anh chính là ── mười tuổi tốt nghiệp tiểu học, mười ba tuổi học cao trung, mười bảy tuổi tốt nghiệp đại học, hai mươi tuổi thì lấy ba bằng tiến sĩ toán học, kinh tế, quản trị, hơn nữa còn nhận chức CEO tập đoàn Đường thị trong ngày tròn hai mươi tuổi.
Tuy ông Đường vẫn là chủ tịch tập đoàn ── người có quyền lực cao nhất nhưng từ khi ông ủy quyền cho Bách Nghiêu Tân thì liền mặc kệ mọi chuyện, yên tâm giao Đường thị cho cháu ngoại. ☼Diễn ♫đàn Lê ☽Quý Đôn. Ông Đường vô cùng hài lòng với đứa cháu ngoại Bách Nghiêu Tân này. Có thể nói anh là do ông một tay nuôi lớn. Lúc phát hiện ra anh có thiên phú trong kinh doanh, ông Đường càng mừng như điên. Cuối cùng đã có người kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Đường rồi!
Mà Bách Nghiêu Tân cũng không phụ sự kỳ vọng của ông Đường. Lúc anh tiếp nhận Đường thị, có người chế giễu, có thành viên hội đồng quản trị cậy già lên mặt, ỷ vào tư cách và sự từng trải mà định chèn ép chàng trai trẻ vừa nhận chức này.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng thủ đoạn của anh còn tàn nhẫn hơn mình. Anh không quan tâm tới người bất mãn với mình mà khiến cho người ta xin về hưu non; với người chỉ biết lĩnh lương mà không biết làm việc, dù cho có chức vị cao như thế nào thì cũng chu cấp một khoản tiền rồi đá ra khỏi Đường thị.
Vừa nhận chức, Bách Nghiêu Tân đã nói, sau khi bước qua cánh cửa Đường thị thì không xét tới bằng cấp, tư cách và sự từng trải, chỉ cần anh có bản lĩnh; không có bản lĩnh thì dù có bằng cấp cao tới đâu, lý lịch tốt thế nào thì cũng không thể ở lại được.::nhok LQĐ::
Anh muốn người làm việc chân chính chứ không phải là sâu gạo đục khoét Đường thị.
Không phục anh, anh cũng không miễn cưỡng, hoan nghênh rời đi.
Cách làm hoàn toàn không thèm nể mặt ai này khiến nội bộ Đường thị rối loạn, không phải không có người tố cáo với ông Đường, mà là ông đã sớm dẫn bề trên đi du lịch, biểu thị rõ ràng rằng người có quyền quyết định ở Đường thị chỉ có Bách Nghiêu Tân.
Bách Nghiêu Tân đá vài cán bộ cấp cao tiếng tăm không tốt đi, đề bạt vài nhân viên cấp thấp lên, cuối cùng không ai dám hé răng, hoàn toàn tin tưởng lời tuyên bố của anh.
Các nhân viên Đường thị không nén nổi hưng phấn. Những người bị đá ra khỏi Đường thị đều là cấp trên không làm gì mà chỉ biết cướp đoạt công lao của cấp dưới. Cách làm của Bách Nghiêu Tân thật khiến người ra hả lòng hả dạ, thậm chí còn nổi hùng tâm tráng chí ── chỉ cần bọn họ làm việc tốt, chắ chắn cũng có thể được như những đồng nghiệp kia, được thăng chức, tăng lương!
Trong khoảng thời gian ngắn, hiệu quả làm việc của nhân viên trong Đường thị tăng lên gấp đôi. Mà ý tưởng của Bách Nghiêu Tân không dừng ở đó. Anh bỏ hàng loạt kế hoạch, dứt khoát cải cách. Trong vòng một năm, lãi suất kinh doanh của Đường thị tăng vài phần trăm, tiền thưởng cuối năm của nhân viên cũng tăng gấp hai lần, nhân viên có công lao nhiều nhất còn có thể được chia cổ phiếu của công ty.
Bách Nghiêu Tân hiểu rõ đạo lý tỏ rõ uy quyền và thực hiện nguyên tắc, hơn nữa còn vận dụng thủ đoạn này rất tốt. Trong sáu năm anh quản lý Đường thị, dù vào lúc kinh tế đình trệ thì lãi suất của tập đoàn vẫn tăng lên không ngừng, còn được Phú Sĩ liệt kê vào một trong những tập đoàn hàng đầu thế giới.
Bách Nghiêu Tân được liệt vào hàng truyền kỳ của thương giới, là nhân vật thường xuyên xuất hiện ở trang bìa các tuần san kinh tế. Diện mạo anh khôi ngô nho nhã càng thêm lý do để trở thành người tình trong mộng của nhiều thiên kim danh viện. ๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn Dung mạo hoàn mỹ, chiều cao 1m87 không thua gì người phương Tây, dáng người cao ngất khi mặc Âu phục càng dễ nhìn. Trên khuôn mặt trẻ đẹp lịch sự là giọng kính màu bạc, chỉ liếc nhìn một cách lạnh nhạt đã giống người mẫu đang tạo dáng. Đồng thời, anh lại có thành tích cao, còn là người thừa kế tập đoàn Đường thị...Người tập hợp nhiều điểm cộng như vậy chỉ có một vết nhơ duy nhất trong cuộc đời là sự kiện hủy hôn một năm về trước.
Một tháng trước khi cử hành hôn lễ, Bách Nghiêu Tân đột nhiên tuyên bố hủy bỏ hôn lễ này. Lúc đó, thiệp mời đã được phát ra, toàn bộ giới truyền thông đều viết về câu chuyện tình yêu của đôi kim đồng ngọc nữ này. Không ngờ Bách Nghiêu Tân lại đơn phương tuyên bố hủy hôn, đến cả nguyên nhân cũng không ai biết.
Sau đó một thời gian, giới truyền thông không nhắc tới chuyện này nữa, tất cả mọi người chỉ dám bàn luận một cách lén lút.
Sau sự kiện hủy hôn, tính tình của Bách Nghiêu Tân càng lạnh lùng hơn. Mọi người trong Đường thị đoán chắc chắn là CEO của bọn họ bị tình yêu làm tổn thương nên mới đau khổ quá mức như thế. Những người từng thấy sự dịu dàng chung tình của CEO đều nhất trí cho rằng người phụ nữ kia có lỗi với CEO của bọn họ nên mới khiến anh nén đau đớn mà hủy hôn.::nhok LQĐ::
Tin Bách Nghiêu Tân hủy hôn cũng khiến Đường thị dấy lên làn sóng màu hồng. Các nữ nhân viên chưa lập gia đình lòng xuân nhộn nhạo, vừa cố gắng làm việc vừa không quên chú tâm vào ăn mặc ── ai mà biết được chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng có thể xảy ra với các cô không chứ?
Còn với Bách Nghiêu Tân, anh chưa bao giờ để những lời bàn tán của những người khác trong lòng, lại càng chưa từng xen vào. Với anh mà nói, không có gì quan trọng hơn thực hiện kế hoạch của mình cả. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn Mà bây giờ, Bách Nghiêu Tân gặp phải một điều ngoài ý muốn ── anh cực kỳ ghét hai chữ này.
Trong cái giỏ trẻ con trước mắt, có một bộ quần áo màu hồng nhạt, Tiểu Bối chưa đầy một tuổi đang giơ bàn tay nhỏ nhắn ra bi ba bi bô. Nó liếm cái bao tay màu hồng phấn trên tay, mái tóc mềm mại vừa dài ra, đôi mắt màu lam tròn xoe, hơn nữa còn không hề sợ người lạ, mà cứ xoay tròn, nhìn Bách Nghiêu Tân.
Trên tay anh là một tờ giấy, chỉ có hai hàng chữ đơn giản.
Đi tuần trăng mật, giao con gái cho em.
Sữa bột, quần áo và đồ chơi nhỏ ở trong cái vali nhỏ, chăm sóc tốt cho con gái anh đấy.
Phần ký tên chỉ vỏn vẹn hai chữ ── anh em.
Đây là lúc Bách Nghiêu Tân vừa thay Âu phục, cầm cặp tài liệu, bước ra phòng khách thì nhìn thấy.
Anh cả của anh từ trước tới nay luôn tùy hứng làm bậy, vô cùng vô trách nhiệm mà ném con gái nhà mình cho anh, hơn nữa còn hoàn toàn không cho anh cơ hội từ chối.
Thực ra lúc Bách Nghiêu Tân mới nhìn thấy tờ giấy thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: chị dâu thật không đơn giản, vậy mà có thể khiến Bách Nghiêu Nhất - một tên trạch nam bằng lòng đi hưởng tuần trăng mật ở xa.
Nhưng sao lại để anh chăm sóc trẻ con? Bách Á Mạt đâu?
Bách Nghiêu Tân nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho Bách Á Mạt.
Vì sao không gọi cho Bách Nghiêu Nhất? Vì anh hiểu rất rõ tính anh cả nhà mình. Tên kia tuyệt đối sẽ không mở máy.::nhok LQĐ::
Điện thoại vừa thông, Bách Nghiêu Tân còn chưa kịp nói gì thì Bách Á Mạt bên kia đã oanh tạc: "Mẹ nó, tốt nhất là Bách Nghiêu Tân em có chuyện quan trọng! Lão nương đang vội muốn chết mà Bách Nghiêu Nhất kia lại phóng chim đi, không nộp bản thảo, mẹ nó! Đây là ông anh tốt của em đó. Sao chị lại khổ thế chứ..."
Bách Nghiêu Tân cắt điện thoại cực kỳ quả quyết.
Còn Bách Nghiêu Phàm...Thôi, không có cách nào gửi gắm cho tiểu tử này được.
Anh nhìn sinh vật màu hồng phấn trước mặt.
"A a a..." Tiểu Bối quơ chân, giơ hai tay lên cao như muốn được bế. Nhưng Bách Nghiêu Tân lại chậm chạp không động ── bây giờ anh đang suy nghĩ xem nên làm sao với chuyện bất ngờ này đây.
Đôi mắt màu lam chớp chớp, nước mắt đọng lại trong nháy mắt, rồi ── "oa" một tiếng, khóc lên.
Bách Nghiêu Tân đau đầu.
|
♀Chương 2♂: (tiếp theo)
Phụ nữ khó quên nhất điều gì trong đời? Dường như 70% phụ nữ sẽ trả lời rằng đó là mối tình đầu.
Vậy tình cảm mà người phụ nữ khó quên nhất là gì? 80% sẽ trả lời là tình đơn phương.
Như vậy, trong hai điều đó, thứ nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất? Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn Có người sẽ nói là mối tình đầu, có người sẽ nói là tình đơn phương. Còn Nhậm Quả Quả, cô sẽ trả lời không chút do dự rằng đó là ── tình đơn phương.::nhok LQĐ::
Có lẽ ký ức về lần động lòng đầu tiên luôn luôn đẹp đẽ. Nhậm Quả Quả luôn ghi nhớ kỹ người nọ trong lòng. Anh như một ấn tượng khó phai, khắc sâu đến mức dù đã sáu năm trôi qua, chỉ nhìn người đó ── cho dù chỉ là những bức ảnh trên phương tiện truyền thông ── cũng sẽ khiến trái tim cô đập loạn.
Nhậm Quả Quả không thể không cảm thấy kỳ lạ hay hoang mang được. Rõ ràng chỉ gặp nhau trong khoảnh khắc, chỉ là một thoáng rung động nhưng sao lại vấn vương trong lòng lâu đến thế. Rõ ràng sau đó không gặp lại người đó nhưng luôn không tự chủ được mà để ý đến những việc liên quan tới anh. http://diendanlequydon.com Cô nhìn thấy tờ tuần san có bài về anh thì dừng bước, chần chừ một chút rồi lặng lẽ mua về nhà nhưng không mở ra đọc mà chỉ giấu trong một cái hộp nhỏ, đặt trong phòng, không để ai nhìn lén. Đó là cái hộp Pandora của cô.
Lúc nghe bạn học nhắc tới anh, cô sẽ giả vờ không thèm để ý nhưng luôn dựng thẳng tai lên nghe hết những gì liên quan tới anh.
Đã từng yêu đương, có lãng mạn, có cẩu huyết, có oanh liệt...như trong tưởng tượng của cô. Nhưng cô chỉ chảy chút nước mắt cho những mối tình này ── dù có yêu đến thế nào thì cũng không giữ được quá một năm. Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn Bạn trai nào của Nhậm Quả Quả cũng phải có điểm chung về khuôn mặt. Ví dụ như đeo kính màu bạc, lông mày rậm, đôi mắt lạnh nhạt mà hẹp dài, đôi môi mỏng mà phải hơi rộng. Hoặc là có điểm chung là bóng lưng rắn rỏi chắc nịch mà cô yêu, rồi mới tổ hợp với ngũ quan mà cô thích, cũng là dáng dấp của người nọ.
Tình yêu của cô luôn không dài lâu, bởi vì đều do cô bị một hình bóng khác giống người nọ hấp dẫn mà thôi.
"Đây là ma chướng!" An Bối Nhã uống cà phê, hờ hững kết luận.
Nhậm Quả Quả luôn sùng bái học tỷ này của mình, vô cùng tin tưởng mà nói ra hết những bí mật nơi đáy lòng cho chị ấy.
Không phải trong nhà không có phụ nữ, có lẽ mẹ, bà nội hay các thím biết nhưng cô tin rằng chỉ sau mười phút, toàn bộ cánh đàn ông trong nhà cũng biết. Sau đó thì cánh đàn ông sẽ điên cuồng bảo vệ một cách quá đáng.
Nguyên nhân các mối tình của cô không dài, ngoài một nửa là ở bản thân cô, một nửa chính là do đám đàn ông trong nhà.
Thân là con gái duy nhất trong ba đời nhà họ Nhậm, địa vị của Nhậm Quả Quả trong nhà có thể sánh ngang với công chúa cao quý. Nhưng cô không có tự do. Vì chỉ một chút chuyện nhỏ thôi người trong nhà đã vô cùng căng thẳng. Vừa có đàn ông tới gần cô là cánh đàn ông trong nhà cứ như lâm đại địch vậy.
Cho nên đối tượng để Nhậm Quả Quả có thể trút bầu tâm sự thật ra không nhiều lắm, chỉ có An Bối Nhã. Chỉ cần đọc qua sách sử về Will là mọi người đã từng thấy cái tên này. Khi còn trẻ cô được mệnh danh là người phụ nữ mạnh mẽ trong thương giới, cũng là người mà cô sùng bái và tin tưởng nhất.
Sau một lần thất tình, Nhậm Quả Quả không thể không ủ rũ. Đây đã là lần thứ mười hai cô bị bỏ rơi rồi.
Nói nghe có vẻ khổ sở vậy thôi, chứ thực ra cô chỉ khóc một chút là ổn ngay, sẽ không đau lòng bao lâu. Cô chỉ ủ rũ là tại sao tình yêu của cô luôn không thể dài lâu?
Cho dù bạn trai cô đều có bóng dáng của người nọ nhưng cô cũng tự nhận rằng mình rất nghiêm túc với mỗi mối tình. Hơn nữa người bị bỏ rơi luôn là cô...Tuy cuối cùng sau khi bị bỏ rơi không tới một tháng thì cô sẽ có bạn trai mới. Đến nỗi nguyên nhân, hình như đã nói trước đó, là do cô bị những người đàn ông giống người nọ hơn hấp dẫn ── đây cũng là nguyên nhân mà cô bị bỏ rơi.
|
☺Chương 3☺:
Edit: nhok tinh nghich
Quả Quả, em yêu anh thật ư?
Từng người đàn ông một sau khi chia tay luôn hỏi cô một câu cuối cùng này.
Mà cô, muốn nói rằng yêu, nhưng lúc nào cũng không nói nên lời. Có lẽ là chột dạ, có lẽ là chính cô cũng không hiểu yêu là gì. Cô vẫn còn hồ đồ lờ mờ với tình yêu lắm. Vậy nên, cuối cùng cô chỉ có thể ấp úng nói một câu: "Xin lỗi..."
Cô cũng cực kỳ ghét bản thân mình nên có bị vứt bỏ cũng đáng thôi. Nhưng dù có bị vứt bỏ nhiều đến thế nào thì cô vẫn chán nản.
Cô thật sự không muốn cứ vòng đi vòng lại một khuôn mẫu như thế, lại không biết phải giải quyết vấn đề như thế nào, đành phải tìm học tỷ đi uống trà chiều, tâm sự với chị ấy.diễn♐đàn☝lê-quý☂đôn
An Bối Nhã vô cùng rõ ràng tình sử của học muội mình, kể cả chuyện cho tới bây giờ Quả Quả vẫn còn ôm ấp giấc mơ tình yêu đơn phương đẹp đẽ ── đương nhiên, cũng từng thấy diện mạo các bạn trai của Nhậm Quả Quả.
Bạn đang đọc truyện được edit bởi nhok tinh nghich – chỉ đăng tại Diễn đàn Lê Quý Đôn
Chỉ có điều An Bối Nhã chưa từng nói ra mà để mặc Nhậm Quả Quả vấp phải trắc trở trong từng mối tình, khiến cô xoay vòng vòng trong một khuôn mẫu. Cho đến khi Quả Quả mệt mỏi, nản lòng thì cô mới chậm rì rì mà nói ra kết luận của mình.
"Ma chướng?" Nhậm Quả Quả nhắc lại hai từ này, suy nghĩ thật lâu rồi lắc đầu: "Không hiểu." Cô không tới chỗ nào không sạch sẽ, sao gặp ma chướng được.
An Bối Nhã đã sớm đoán được học muội chắc chắn sẽ không hiểu cách béi này của cô, nên nói một cách rõ ràng dứt khoát: "Nói thẳng ra là chấp niệm."
"Hả?" Nhậm Quả Quả chớp chớp mắt, vẫn không hiểu.
An Bối Nhã lấy cái thìa nhỏ dùng để quấy cà phê chỉ vào mặt cô, gằn từng chữ: "Chấp niệm yêu đơn phương người ta."
Thấy Nhậm Quả Quả chỉ ngây ngốc, An Bối Nhã nhún vai, bắt đầu mổ xẻ.
"Quả Quả, cái gọi là tình đơn phương khiến người ta khó quên, không phải là khó quên người kia mà là do có cảm giác không bệnh mà chết (như câu hoa chưa nở đã tàn, ý chỉ chưa kịp làm gì đã chết yểu). Thực ra người kia có tốt thật không? Đó chỉ là do trí tưởng tượng của em đã vẽ nên hình tượng hoàn hảo thôi." An Bối Nhã thấy người đàn ông này cũng chẳng có gì cả. Cô đã từng gặp qua trên thương trường vài lần, cũng từng hợp tác vài lần với Bách Nghiêu Tân. Cô chỉ có thể nói hai chữ ── khó chịu.
À, không chỉ khó chịu mà còn không thú vị.
Nhưng đúng là khuôn mặt của Bách Nghiêu Tân này rất thu hút người khác. Hơn nữa còn có khí chất vừa lạnh lùng vừa nho nhã nên cũng khó trách Nhậm Quả Quả vừa liếc mắt một cái đã thích. Thiếu nữ mười lăm tuổi luôn hồn nhiên lại không biết gì.
"Đâu có tô vẽ gì đâu, rõ ràng anh ấy rất hoàn mỹ." Nhậm Quả Quả lập tức giải thích thay cho anh theo bản năng. Cô không hề nghĩ rằng mình tô vẽ gì. Dù cho cô có nghe thấy gì thì vẫn chỉ nhìn thấy ưu điểm mà chưa thấy khuyết điểm nào của người nọ.
Nhìn đi, lại là một người bị biểu hiện giả dối mê hoặc.
An Bối Nhã bĩu môi, "Hoàn mỹ mà hủy hôn à?"
"Vậy chắc chắn là vị hôn thê kia có lỗi với anh ấy!" Nhậm Quả Quả không tự giác được mà nâng cao âm lượng, mở thật to đôi mắt tròn, nói thay cho người tình trong mộng của mình một cách nghiêm túc.
Nhậm Quả Quả vĩnh viễn nhớ sự kiện Bách Nghiêu Tân hủy hôn một năm trước. Lúc đó tất cả báo chí đều đăng về chuyện này. Khuôn mặt khôi ngô của anh trong màn hình vẫn thản nhiên nhưng cô lại thấy được sự mệt mỏi và đau đớn trong đôi mắt anh khiến lòng cô thắt lại.
Tuy cô không mở miệng bình luận gì về vị hôn thê kia như bạn học của mình nhưng trong lòng luôn đứng về phía Bách Nghiêu Tân.
An Bối Nhã giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày trước dáng vẻ dường như trở nên kích động của Nhậm Quả Quả.
di◕ễn♦đà‿n♣lê♠q◕uý♂đônDưới ánh mắt trêu tức của An Bối Nhã, Nhậm Quả Quả mới phát hiện ra hình như vừa rồi giọng mình hơi lớn, những người khác trong quán cà phê đều đang nhìn cô...A! Cô không khỏi lúng túng, cúi thấp mặt xuống đất.
"Hình tượng của anh ta trong lòng em thật hoàn mỹ!" An Bối Nhã trêu ghẹo.
"Anh ấy vốn thế mà." Tuy thấy mất mặt nhưng Nhậm Quả Quả vẫn thầm cãi lại.
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng An Bối Nhã nghe được.
"Đã thế, có muốn tiếp cận người tình trong mộng hoàn mỹ của em không?"
"Cái gì?" Nhậm Quả Quả sững sờ ngẩng đầu. Tiếp cận người nọ? Điều này chưa bao giờ cô nghĩ tới. Cô đã sớm quen đứng nhìn anh từ xa, không tiếp cận không lại gần, chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi.
"Ừ..." An Bối Nhã lấy ra một tờ giấy từ cặp tài liệu. "Đây là địa chỉ của anh ta. Đúng bảy giờ sáng mai em tới nhé."
"Gì? Gì ạ?" Nhậm Quả Quả trừng mắt nhìn tờ giấy tựa như nó là củ khoai lang nóng phỏng tay. "Tới đó...Tới đó làm gì?" Rốt cuộc học tỷ định làm gì đây?
"Làm bảo mẫu." An Bối Nhã thản nhiên trả lời.
"Hả?" Nhậm Quả Quả lại sửng sốt.
"Hiện tại Bách Nghiêu Tân thiếu một bảo mẫu chăm sóc cho cháu gái của mình. Chị đã đăng ký giúp em. Dù sao vừa hay bây giờ anh ta cũng không có hôn thê, em không có bạn trai. Hơn nữa chẳng phải người ta béi gần quan được ban lộc à? Chẳng phải em béi muốn tìm công việc gì đó để làm trong thời gian nghỉ đông này sao? Vừa hay có một công việc cho em, lại có thể giúp em tiếp cận người tình trong mộng của mình, vẹn cả đôi đường."
Truyện được edit bởi nhok tinh nghich - chỉ đăng tại Diễn đàn Lê Quý Đôn
Nhậm Quả Quả nghe thế thì hoàn toàn choáng váng: "Học tỷ...Chị đang đùa gì thế?"
"Quả Quả," An Bối Nhã nghiêm túc nhìn cô, "Nhìn từ xa sẽ chỉ làm người ta mù quáng. Em tự mình đi kiểm chứng người tình hoàn mỹ của mình cho tốt đi." Sau khi tan vỡ ảo tưởng thì sẽ trưởng thành.
An Bối Nhã vỗ vỗ đầu Nhậm Quả Quả, uống hết tách cà phê, xách cặp tài liệu lên: "Chị về công ty đây. Nhớ đấy, bảy giờ sáng ngày mai, đừng đến trễ, tên kia ghét người đến trễ nhất." Dứt lời, cô tiêu sái rời đi.
Nhậm Quả Quả ngây ngốc mà nhìn An Bối Nhã rời đi, lâu sau mới hiểu rõ toàn bộ tình huống.
"Học tỷ!" Cô kích động đứng lên, đầu gối đập vào bàn khiến ly nước trái cây trên đó bị cô làm đổ.
Cô lại khiến người trong tiệm cà phê chú ý nhưng cô không quan tâm tới ánh mắt của họ, bởi vì tờ giấy mà An Bối Nhã để lại đã bị dính nước trái cây.
"Á!" d✲iễnツđàn♂l♡ê☆quý‿đღôn. Nhậm Quả Quả vội vàng cầm nó lên.
May quá, chỗ địa chỉ không bị dính nước.
Cô thở ra một hơi nhưng nhìn địa chỉ trên đó cô liền căng thẳng.
Làm sao bây giờ? Bảy giờ sáng mai cô...cô phải đi thật sao?
Sáng sớm, chưa tới sáu giờ, chính xác hơn là 5h50', Nhậm Quả Quả đã đứng ở chỗ ghi trên tờ giấy.
Đứng trước cửa, đối chiếu địa chỉ, xác định là mình không tìm nhầm chỗ, trái tim Nhậm Quả Quả đập loạn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng. Trên thực tế, đêm qua cô bị mất ngủ, không thể nào nhắm mắt được.
Cô thậm chí còn liên tục thay đồ trước gương, nghĩ nên mặc gì mới tốt...Trời ơi! Lần đầu tiên hẹn hò với bạn trai cô cũng không cẩn thận như vậy.
Nhớ lời học tỷ là Bách Nghiêu Tân rất ghét người tới muộn, Nhậm Quả Quả sợ mình tìm nhầm đường, kết quả trời còn chưa sáng, người trong nhà còn đang ngủ, cô đã len lén ra khỏi nhà.
Thực ra cô chưa từng nói với người nhà muốn tìm việc làm, không cần nghĩ cũng biết nhất định bọn họ sẽ phản đối. Cô là lén nhờ học tỷ tìm việc giúp, định tiền trảm hậu tấu.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ học tỷ đã tiền trảm hậu tấu với mình.
Cô tựa hồ kích động đến mức muốn hét chói tai. Nhưng trước khi cô kịp hét thì đã có tiếng trẻ con khóc vang lên.
Ặc?
Nhậm Quả Quả sửng sốt. Đây là khu nhà cao cấp, mỗi nhà cách nhau tầm 900m, trong nhà có vườn hoa nhỏ, sử dụng vật liệu cách âm tốt nhất, thường thì sẽ không nghe thấy tiếng gì cả...Cô tới cạnh cánh cửa sổ chỉ đóng một nửa.
✫dien♥dan。◕‿◕lequyd☺n✯c☺mTiếng khóc truyền ra từ đây.
Cô đi tới cạnh cửa sổ, lén lút thò đầu ngó vào trong.
Một người đàn ông đầu bù tóc rối đang ôm một viên cầu nhỏ trần trụi lao ra từ trong phòng. Trên cái áo ngủ màu trắng có thể thấy được một vũng nước màu vàng. Mặt người đàn ông trầm xuống, đặt viên cầu nhỏ đó xuống bàn.
Mà thả xuống bàn rồi, anh vẫn không quên lấy một cái khăn lông mềm như nhung lau mặt bàn.
"Oa oa..." Viên cầu nhỏ giang thẳng tay chân ra, mặt nhíu lại một cục, nước mắt rơi không ngừng, đôi má phúng phính vì khóc mà đỏ rừng rực.
"Tiểu Bối Bối, sao vậy? Đói rồi à? Chờ chút, chú pha sữa cho con uống." Người đàn ông vừa dỗ vừa luống cuống cầm lấy bình sữa, nhìn tờ giấy nhớ gắn trên tủ lạnh: "Buổi sáng Tiểu Bối Bối phải uống nửa bình sữa. Bé thích uống lọ sữa màu hồng nhạt này, hồng nhạt..."
Bách Nghiêu Tân mở lọ sữa màu hồng nhạt ra, múc vài thìa rồi bỏ vào bình.
"Oa oa..." Viên cầu nhỏ càng khóc thảm thiết hơn.
"Được rồi được rồi, chú pha sữa rồi...” Cái gì đây? Chú ý! Tiểu Bối Bối tè xong sẽ đi ị.
Xì, Bách Nghiêu Tân vừa nghe tiếng đánh rắm, sau đó là mùi thúi của phân, sắc mặt anh liền thay đổi ngay lập tức. Anh quay đầu nhìn thì thấy dưới mông viên cầu nhỏ là phân màu vàng. Trên cái mông trắng nõn cũng dính. Viên cầu nhỏ đang cào cái đống đó. Dường như anh nghe được tiếng bé hít sâu một hơn, sau đó tiếng khóc "Oa oa..." càng thêm vang dội, thảm thiết hơn. Nước mắt thi nhau tuôn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như tràn đầy tủi thân.
"..." Bách Nghiêu Tân không biết có nên vui rằng Tiểu Bối Bối chỉ tè lên người anh mà không ị lên hay không.
Trừng mắt nhìn phân trên cái mông viên cầu nhỏ, Bách Nghiêu Tân đờ người ra. Hơn nữa viên cầu nhỏ còn vừa khóc vừa giãy chân khiến phân dính cả lên đó.
"Á! Shit!" Lần đầu tiên Bách Nghiêu Tân nói bậy.
Anh thở sâu, thả bình sữa xuống, nhịn cảm giác ghê tởm, cố gắng để mình lại gần viên cầu nhỏ, "Tiểu Bối Bối, ngoan nào, đừng đá." Anh ôm lấy viên cầu nhỏ lên cao, tay duỗi dài ra, không dám để thứ bẩn thỉu dơ dáy trên người bé dính vào mình.
"Hu...hức..." die♫n。d☀an。l«e。qu✪ y。d«onViên cầu nhỏ khóc đến mức nấc cụt, giơ hai tay định tới gần chú mình. Cô bé mong chú ôm mình, đôi đồng tử màu lam ngó nghiêng Bách Nghiêu Tân, đôi môi nho nhỏ run run, tựa như không ôm bé thì bé sẽ khóc ngất đi.
Bách Nghiêu Tân rối rắm.
Mà Nhậm Quả Quả đang nhìn lén qua cửa sổ thì không nhịn được cười.
"Ai?" Bách Nghiêu Tân lập tức nhìn về phía cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lại. Anh không đeo kính nên mặt sắc bén vô cùng, lạnh lùng nhìn Nhậm Quả Quả đứng ngoài cửa sổ.
Cô bị ánh mắt anh dọa sợ, đứng thẳng theo bản năng, thẳng thắt lưng lên, lắp bắp: "Xin chào! Tôi...Tôi là được học tỷ An Bối Nhã giới thiệu tới làm bảo mẫu."
Từ trước tới nay Bách Nghiêu Tân luôn là người đánh nhanh thắng nhanh, cho dù gặp điều bất ngờ đáng ghét thì anh cũng sẽ giải quyết trong thời gian ngắn nhất, không bao giờ để ảnh hưởng tới hành trình của mình.
Bởi vậy, anh bị người ta ép phải chăm sóc cháu gái buổi sáng mà vẫn không thay đổi kế hoạch của mình. Anh còn liên lạc với trung tâm giới thiệu việc làm, tìm ngay một bảo mẫu.
Làm xong thủ tục, Bách Nghiêu Tân cẩn thận điền thêm hai dấu chấm than, bày tỏ sự căm ghét với sự việc ngoài ý muốn này, sau đó lạn mặt ôm cháu gái đi làm, ôm cô bé vào thang máy, bước vào phòng làm việc trước mắt nhân viên.
Việc của anh rất nhiều nên giao cháu gái cho thư ký trông giúp.
Thư ký của anh là một phụ nữ trung niên đã từng kết hôn, rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Khi giao cháu gái cho thư ký, anh dặn cô tìm một bảo mẫu tới, hơn nữa phải làm ngay lập tức.
Vừa hay An Bối Nhã tới tìm anh bàn kế hoạch hợp tác, nghe Bách Nghiêu Tân muốn tìm bảo mẫu, cô nghĩ ngay đến Nhậm Quả Quả vừa bị thất tình.
Thật ra An Bối Nhã không hiểu Nhậm Quả Quả nghĩ gì. di✿ễn♡đàn♡l♪ê♡quý♦đ»ôn.Mỗi lần cô bé quen ai đều có bóng dáng của người nào đó, sao không đi tiếp cận thẳng tên kia? Dù sao thì một năm trước người kia đã trở về hàng ngũ độc thân. Nói chuyện yêu đương thực tế với người luôn thấp thỏm yêu đơn phương, hiểu được bộ mặt thật của đối phương, cô tin cô bé sẽ không tâm tâm niệm niệm người ta nữa.
Kỳ lạ là Nhậm Quả Quả chưa từng nghĩ tới chuyện tiếp cận Bách Nghiêu Tân. Trong lòng cô bé, anh là người tình trong mộng chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn. An Bối Nhã chỉ cảm thấy ý nghĩ này của cô thật buồn nôn.
Không khó để có thể hiểu ý nghĩ của cô bé học sinh thua mình một tuổi này. Nhưng nếu Nhậm Quả Quả không dám tiếp cận thì thân là học tỷ, cô nên giúp việc nhỏ này.
Lúc bàn chuyện hợp tác, An Bối Nhã thuận miệng nói: "Vừa nghe nói anh muốn tìm một bảo mẫu, đúng lúc tôi có một học muội, cô bé đang tìm việc làm, có muốn cân nhắc một chút hay không?"
Khó thấy được An Bối Nhã đang bàn chuyện hợp tác mà lại nói việc riêng, Bách Nghiêu Tân đánh giá cô qua cặp kính.
An Bối Nhã cười khẽ, không tránh mắt mà nhìn thẳng vào anh, giữ vững sự bình tĩnh.
✳di-ễn❃đà-n❀lê⊹qu-ý❃đô-n"Bảo mẫu có kinh nghiệm?"
"Tất nhiên." Sắc mặt An Bối Nhã tự nhiên. Nhậm Quả Quả là sinh viên năm thứ tư ngành giáo dục trẻ em của đại học mầm non. Trước đó cô bé từng đi thực tập ở nhà trẻ một tháng, vậy cũng coi như có kinh nghiệm. Cô hờ hững nói thêm một câu: "Vô cùng phong phú."
Bách Nghiêu Tân từng hợp tác nhiều lần với An Bối Nhã, biết rõ tính cách của cô. Cô không phải là người ăn nói lung tung. Lời nói của cô trên thương trường chính là lời bảo đảm, hơn nữa cô đã mở miệng, có sẵn người để chọn thì anh cũng vui vẻ thoải mái, không ngại nợ một nhân tình.di⊰ễn⊱đ‿àn✣l‿ê✦qu✧ý✩đ‿ôn
"Vậy mời học muội của cô bảy giờ sáng mai tới chỗ tôi ở. Phiền cô ấy đừng tới muộn." Anh ghét nhất là người không đúng giờ.
"Đương nhiên." An Bối Nhã cũng biết rõ quy tắc của Bách Nghiêu Tân, "Yên tâm, cô bé là người vô cùng đúng giờ." Với tính cách căng thẳng vì yêu của Nhậm Quả Quả, cô tin cô bé không những không tới muộn mà còn tuyệt đối sẽ tới sớm hơn.
|