Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 10: Cha con lần đầu tiên gặp nhau
Hạ bảo bối vừa sắp xếp vừa nói cho Hạ Thần Hi vị trí từng món đồ, Hạ Thần Hi còn đang nghe có chút hỗn loạn, thì con trai đã dọn dẹp xong. Cô lập tức cảm thấy có con trai thật tốt biết bao. "Hạ bảo bối, không có con mẹ không biết phải làm sao nha..." Nhất định chuyện gì cũng làm không xong rất vô dụng. Hạ bảo bối bình tĩnh sờ sờ đầu Hạ Thần Hi, như trưởng bối vuốt vãn bối, "Ngoan, mẹ là mẹ ruột con, cho nên phục vụ mẹ là phúc khí cùa con." "Cho nên mẹ yên tâm thoải mái chà đạp con phải không?." "Mẹ xinh đẹp, đó là vinh hạnh của bảo bối." Dáng vẻ Hạ bảo bối giống như quý ông lịch lãm, muốn nhiều ưu nhã thì có bấy nhiêu ưu nhã. Hạ Thần Hi đột nhiên có một loại cảm giác không nói nên lời. Vì chênh lệch múi giờ nên Hạ Thần Hi có chút uể oải không phấn chấn. Hạ bảo bối cầm ipad tra bản đồ, tìm trung tâm mua sắm. Hạ Thần Hi mặc dù rất yên tâm giao tất cả cho Hạ bảo bối, nhưng mà, bé còn quá nhỏ, cô không thực sự không yên tâm. Thế là trên tinh thần là cô sẽ cùng Hạ bảo bối đi mua sắm. "Mẹ, người ngủ đi, con tự mình đi được, mẹ còn lo lắng con bị người ta lừa sao?" "Mẹ lo lắng con lừa người khác." Hạ Thần Hi bình tĩnh nói. "Mẹ, người suy nghĩ nhiều quá, mặt con lương thiện như vậy, lại đi lừa người khác sao?" Hạ Thần Hi, "..." Lương thiện sao ? Giống cáo già thì đúng hơn? Cô là một thiên tài, xem như là thiên tài bình thường, nhưng cô lại sinh ra đứa nhỏ thiên tài bất thường như thế. Nàng không lo lắng người khác sẽ lừa được bảo bối. Tuy nhiên, cô cũng cần làm quen với hoàn cảnh. Đi dạo một vòng cũng tốt . Đường đến siêu thị cách bọn họ khoản mười phút, hai mẹ con đi đến đâu là huyên náo nơi đó, tinh thần Hạ Thần Hi cũng tốt hơn rất nhiều. Tới siêu thị, Hạ Thần Hi đẩy xe, Hạ bảo bối mua sắm. Trong chốc lát, tràn đầy một xe. Hạ Thần Hi đem xe phóng tới khu vực để đồ, lại đẩy tới một chiếc, Hạ bảo bối trong đầu có một danh sách, dựa theo danh sách mua. Có trật tự. Không đầy một lát, xe thứ hai cũng đầy. Hạ Thần Hi lại để qua một bên, đẩy ra chiếc xe thứ ba. "Bảo bối, mẹ muốn đi toilet." "Hảo, mẹ có gì cần phải mua không?" "Băng vệ sinh." "Dạ." Hạ bảo bối trả lời rất tự nhiên và bình tĩnh, "Mẹ, con thật khinh bỉ người." Hạ Thần Hi bị con trai khinh bỉ thành thói quen, yên tâm thoải mái. Bé mua hết đồ trong danh sách xong, muốn đẩy xe đến khu bán băng vệ sinh, xe đẩy cao, Hạ bảo bối có chút thấp, không cẩn thận đụng một người đang ông đang đi tới. "Ai, xin lỗi, xin lỗi..." Hạ bảo bối vội vội vàng vàng xin lỗi, vô cùng thành khẩn, "Xin chú tha thứ cho cháu, nhất thời không chú ý." Một lớn một nhỏ mở mắt to nhìn nhau, sửng sốt một chút. Trầm mặc... Trầm mặc. Siêu thị quản lý vội vã chạy đến, nhặt đồ rơi dưới đất lên. Đường Dạ Bạch trời sinh có một loại mạnh khí phách vương giả, mặc kệ anh ở đâu anh cũng đều là tiêu điểm. "Đường tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, anh và con trai cùng đi mua sắm sao, anh lúc nào lại có con trai lớn như vậy ?" Con trai sao? Đường Dạ Bạch kinh ngạc, cái từ này với anh mà nói hoàn toàn mới mẻ. Trước mặt đứa nhỏ có đôi mắt rất giống anh, đôi mắt đẹp mê hồn, phấn phấn nộn nộn, không giống như trẻ con. Rất tinh xảo, rất đẹp, rất đáng yêu. "Đường tiên sinh, xin lỗi, hi vọng chú bỏ qua cho cháu." Hạ bảo bối nho nhã lễ độ nói, giọng nói non nớt nhưng rất dễ nghe.
|
Chương 11: Bảo bối dạy dỗ phụ nữ xấu
Quản lý kinh ngạc, bọn họ không phải cha con sao?
Anh liền nghĩ, Đường tiên sinh chỉ có vị hôn thê, lại chưa có kết hôn, làm sao có thể có con trai lớn như vậy.
Bất quá người ngoài nhìn vào đều nghĩ hai người là cha con.
"Không quan hệ." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói.
Người giống người, rất bình thường.
"Đường, sao anh lại đứng ở chỗ này?" Một giọng nói ngọt ngào của một phụ nữ ở phía sau gọi Đường Bạch Dạ.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu tím mềm mại đến gần Đường Bạch Dạ, tay rất tự nhiên ôm lấy Đường Bạch Dạ.
Cô mặc chiếc váy hiệu Gucci, đeo đồng hồ hiệu Patek Philippe* nữ.
(*Patek Philippe : Nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ)
Túi xách hiệu Hermes, giày cao gót thủy tinh, toàn thân đều là hàng hiệu.
Đường Bạch Dạ cười không nói gì, nhưng đôi mắt lạnh băng, đối với người phụ nữ này cũng không yêu thích gì.
Hạ bảo bối bất động nheo mắt lại, giống như ánh mắt Đường Bạch Dạ xẹt qua một tia không vui.
Động tác này so với Đường Bạch Dạ quả thật không khác nhau lắm.
"Tại sao váy lại ướt?" Đường Bạch Dạ thấy làn váy cô ta có chút ướt, nhíu mày hỏi.
Tưởng Tuệ oán giận nói, "Đều do người phụ nữ trong phòng vệ sinh bất cẩn, đổ nước lên trên người em."
Tưởng Tuệ nhìn thấy Hạ bảo bối bên cạnh, hơi ngẩn ra.
Đứa nhỏ rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng có chút quen mắt.
Mắt Hạ bảo bối xẹt qua một tia cười lạnh, đẩy xe rời đi, một chút cũng không muốn nhìn thấy đôi nam nữ trước mặt.
Thật không may, từ trên kệ một hộp bánh quy rơi xuống ngăn cản bánh xe đẩy.
Vì bé còn nhỏ, sức lực cũng không lớn, xe đẩy lại cao.
Cho nên đụng vào bụng Tưởng Tuệ.
"Xin lỗi." Hạ bảo bối thành khẩn xin lỗi.
" Tại sao cháu lại đẩy xe đẩy ?" Tưởng Tuệ vô ý thức đẩy xe đẩy một cái.
Tay cô nhất thời không khống chế tốt lực, xe đẩy đụng vào Hạ bảo bối.
Hạ bảo bối còn nhỏ sức cũng nhỏ, nhất thời không kịp phòng bị nên ngã xuống.
Đường Bạch Dạ chợt bỏ qua Tưởng Tuệ, muốn tiến lên nâng Hạ bảo bối dậy, nhưng một người so với anh còn nhanh hơn, còn thô lỗ đẩy Đường Bạch Dạ ra.
"Bảo bối, té có bị thương không?" Hạ Thần Hi đau lòng hỏi.
Hạ bảo bối cười ưu nhã, "Không sao ạ."
Hạ Thần Hi tức giận, đột nhiên đứng lên, thái độ ngang ngạnh, "Vị tiểu thư này, mời cô xin lỗi!"
"Dựa vào cái gì phải xin lỗi, tôi không phải cố ý,lại nói, nó không bị gì không phải sao." Tưởng Tuệ một chút cũng không để Hạ Thần Hi vào mắt.
"Đứa nhỏ mang nhiều đồ như vậy, cô làm đồ rớt xuống, làm rơi đứt tay đứt chân mới gọi có chuyện gì sao?"
Tưởng Tuệ không vui nói, "Cô làm ướt váy của tôi, tôi còn chưa tính chuyện với cô, cô còn ở đây rống cái gì?"
"Hai chuyện không giống nhau, không phải chỉ làm ướt cái váy thôi sao, cô muốn bao nhiêu tôi bồi thường cô bao nhiêu, bây giờ cô xin lỗi đi!"
Tưởng Tuệ bị Hạ Thần Hi nói, có chút bối rối, không biết nói gì, nhìn về phía Đường Bạch Dạ bên cạnh.
Ánh mắt Đường Bạch Dạ lại dừng ở trên người Hạ Thần Hi, nên không chú ý tới cô ta.
Tưởng Tuệ cảm thấy đố kị, phẫn nộ.
Hạ Thần Hi ăn mặc rất đơn giản, áo tím kẻ sọc màu xanh, quần jean màu trắng, tóc tùy tiện cột lên, làm cho người khác cảm giác rất trẻ, nhìn giống như sinh viên đại học.
Ăn mặc đơn giản, Tưởng Tuệ một chút cũng không đem cô để vào mắt.
Hạ bảo bối chậm rãi cười, cao quý lại tao nhã, "Chị, quên đi, bác gái này không biết xin lỗi nói thế nào, không có văn hóa rất đáng sợ, chị không thể yêu cầu tất cả mọi người đểu nhã nhặn lễ phép, được giáo dục tốt như chúng ta được."
Chị?
Bác gái?
Hạ Thần Hi nghi hoặc, tiểu tử này sao lại đổi giọng ?
Tưởng Tuệ tức giận đến đỏ mặt, tiểu tử này lại gọi cô là bác gái?
Còn nói cô không được giáo dục?
|
Chương 12: Biển Số Xe Khí Phách Xx8888
"Mày. . . . . ." Tưởng Tuệ đùng đùng nổi giận chỉ vào Hạ bảo bối, tức giận đến nỗi không biết nói cái gì?
Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, "Bảo bối nói đúng, xác thật không cần yêu cầu người khác cũng lễ phép có giáo dục giống như chúng ta, thứ này rất quý giá, có người luôn xem như châu báu mà cất kỹ."
Hai mẹ con mỗi người một câu, châm chọc khiêu khích.
Tưởng Tuệ chưa từng chịu loại nhục nhã này, Đường Bạch Dạ lại không bênh vực, cô ta uất ức đỏ cả mắt.
Đường Bạch Dạ đột nhiên cảm thấy sốc mà rất vui, đứa nhỏ này thật sự là vừa nhanh mồm nhanh miệng vừa đáng yêu.
Anh chị em đều là fan hâm mộ, đều là giận điên người không đền mạng..
"Cậu có biết tôi là ai không hả, dám nói chuyện với tôi như vậy sao?" Tưởng Tuệ phẫn nộ nói.
Đường Bạch Dạ bực bội nhíu mày, Tưởng Tuệ có tri thức hiểu lễ nghĩa, vì sao hôm nay không phân biệt rõ phải trái như thế này?
"Được rồi, tiểu Tuệ, xin lỗi." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói.
"Đường!"
Tưởng Tuệ giậm chân, xấu hổ và giận dữ bỏ đi.
Hạ Thần Hi mang theo Hạ bảo bối đẩy xe vừa muốn đi, Đường Bạch Dạ nắm lấy cánh tay của cô.
"Cô là ai?" Tiếng nói của Đường Bạch Dạ, lạnh băng như cơn gió lạnh thổi qua.
Khóe môi Hạ bảo bối giương lên, chậm rãi quyến rũ ra một nụ cười mang nhiều hứng thú.
Hạ Thần Hi nâng mắt lên, nhìn về phía Đường Bạch Dạ.
Bắt gặp một đôi mắt tràn ngập lãnh khí.
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, một người đàn ông yêu nghiệt, vừa rồi cô chỉ một lòng muốn bảo vệ Hạ bảo bối, cho nên không chú ý người đàn ông bên cạnh Tưởng Tuệ.
Lúc này liếc mắt một cái, vô cùng hoảng sợ.
Tinh xảo, yêu nghiệt, khí phách và sang trọng cùng tồn tại, sức quyến rũ vô bờ bến.
"Chúng ta có biết nhau hay không?" Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi.
Đôi mắt này, dù có chết anh cũng không thể quên, người làm anh gần như mất đi tất cả, làm phụ nữ ám sát anh vô số lần.
Cô ta cũng có một đôi mắt rất đẹp.
|
Xinh đẹp lại quyến rũ.
"Tôi không biết anh." Hạ Thần Hi tránh tay Đường Bạch Dạ, "Anh nhận lầm người rồi."
Đường Bạch Dạ chậm rãi buông tay Hạ Thần Hi ra, cô liền đẩy xe đi.
Hạ bảo bối suy nghĩ một chút, nhìn Đường Bạch Dạ cười xán lạn, cực kỳ ưu nhã, "Đường tiên sinh, ánh mắt của chú thực sự là quá kém."
Trên mặt Bảo bối phấn phấn nộn nộn không chút nào che giấu một loại biểu tình.
╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ khinh bỉ ngươi! .
Ánh mắt kém như vậy, một lần nữa bé lại thật khẳng định sâu sắc, công lớn lao di truyền là từ mẹ.
Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Đường Bạch Dạ nhíu mày, đứa bé này biết anh sao?
Đang lúc anh còn muốn hỏi, bóng dáng hai mẹ con đã biến mất.
Hai mẹ con mang theo chiến lợi phẩm về nhà.
Đang đi bộ trên con đường lớn, Hạ bảo bối hiếu kỳ hỏi, "Mẹ, mẹ không biết người đàn ông vừa rồi thật sao?"
"Không biết."
"Thực sự không biết?"
"Xác định không biết."
Hạ bảo bối chậm rãi nói, "Mẹ, vị tiên sinh kia, tên là Đường Bạch Dạ."
Hạ Thần Hi đột nhiên dừng bước lại, mắt chậm rãi, chậm rãi mở to, quỷ dị nhìn Hạ bảo bối.
"Con xác định?"
"Xác định."
Mẹ, cha yêu dấu của con mỗi ngày đều xuất hiện trên các tạp chí lớn, thay phụ nữ như thay quần áo.
Mặc dù đã có vị hôn thê, nhưng vẫn phong lưu như vậy.
Mị lực vô biên.
Dự đoán toàn bộ thành phố S không mấy nữ nhân không biết Đường Bạch Dạ là ai.
Hạ Thần Hi bắt đầu đi vào cõi thần tiên, cô cảm giác cả người như không còn trọng lượng.
Thế giới này thực sự quá nhỏ.
Có hay không nhầm a.
Ngày đầu tiên về nước liền gặp gỡ cha ruột bảo bối.
Cô có nên đi mua vé số không?
Hai mẹ con trở về nhà trọ cảnh biển, lại thấy một chiếc xe Lamborghini dừng ở phía bên phải, bảng số xe XX8888.
Hạ bảo bối thổi một tiếng huýt sáo, "Xe đẹp, biển số xe càng đẹp hơn."
Chủ xe, ngươi cũng quá khí phách đi.
Khí phách lộ ra ngoài a.
Bảo bối thích chiếc xe này.
|
Chương 13: Mẹ Rất Bình Tĩnh, Bảo Bối Rất Rầu Rỉ Khi đang nói chuyện, Đường Bạch Dạ từ trong dãy trọ đi ra, đi về hướng chiếc Lamborghini, nhìn thấy hai người bọn họ, cũng giật mình một chút.
Hạ bảo bối lại thổi một tiếng huýt sáo.
Cha thân ái, chúng ta thực sự là quá có duyên rồi.
Hạ Thần Hi cảm thấy vô cùng châm chọc.
"Các người ở nơi này?" Đường Bạch Dạ dường như không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy.
Hạ bảo bối chỉ vào căn nhà ở đối diện, "Chúng tôi ở đối diện."
Con đường này hai bên phải trái đều là những nhà trọ cảnh biển và chúng độc lập với nhau, hai mẹ con họ ở bên trái, Đường Bạch Dạ ở bên phải.
Đường Bạch Dạ đang muốn hỏi thêm ít thông tin từ bọn họ, Hạ Thần Hi liền mang Hạ bảo bối kéo vào tiểu khu.
Đường Bạch Dạ như có điều suy nghĩ nhìn bọn họ.
Hạ Thần Hi đang trốn anh, vì sao?
Về đến nhà, Hạ Thần Hi lên mạng tìm kiếm tin tức Đường Bạch Dạ, tất cả tin tức đều là scandal.
Đúng thật là một trái đào thúi mà.
"Con nhìn một chút cũng không giống hắn nha." Hạ Thần Hi nhìn Hạ bảo bối, vô cùng rầu rỉ.
Hạ bảo bối cười híp mắt nói, "Sai, con và ông ta có gương mặt giống nhau, đặc biệt mắt và miệng."
"... Chẳng trách con cũng quyến rũ như thế." Hạ Thần Hi châm chọc, "Hóa ra là do gien di truyền mà ra."
Hạ bảo bối, "..."
Mẹ, mẹ thực sự là quá bình tĩnh .
"Ánh mắt giống nhau sao?" Hạ Thần Hi tiếp tục châm chọc, "Vậy mà đi coi trọng một phụ nữ như thế."
Hạ bảo bối nói, "Mẹ, cái quan điểm này hoàn toàn chính xác, con đã từng châm chọc ông ta."
Hạ Thần Hi nói, "..."
Hạ bảo bối nói, "Mẹ, khi mẹ nói cho con biết, cha con là Đường Bạch Dạ, con liền len lén tìm kiếm thông tin của ông ta, vừa nhìn thấy tướng mạo ông ta con đã liền cảm thấy không cần kiểm nghiệm bằng kết quả ADN."
"Con vừa nhìn cũng biết chính là ông ta."
Trong lòng Hạ Thần Hi vô cùng rối, "Mẹ đã nói, mẹ ngây thơ như vậy, sao có thể sinh ra đứa con yêu nghiệt như thế , quả nhiên là do gien di truyền từ một nửa khác mà ra."
"Mẹ, mẹ nói như vậy không bị đau răng ạ." Hạ bảo bối châm chọc.
"Sẽ không!"
Hạ Thần Hi tìm kiếm scandal Đường Bạch Dạ, "Oh, hóa ra Tưởng Tuệ chính là thiên kim của ngài Thị trưởng thành phố, thảo nào kiêu ngạo như vậy."
"Ừ, là vị hôn thê của ông ta, bảy năm trước đã đính hôn."
"Đính hôn bảy năm cũng không kết hôn, hắn tính toán là không kết hôn hay sao?" Hạ Thần Hi nhíu mày, tiếp tục lật tư liệu Đường Bạch Dạ, là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Đường thị, là người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố S này.
"Mẹ xem ông ta đổi phụ nữ nhiều lần như vậy, bình quân ba ngày một người." Hạ bảo bối cũng vô cùng bất mãn.
Cha, người rốt cuộc là muốn náo loạn đến khi nào a.
Hạ Thần Hi, "..."
"Chúa ơi, cho sấm sét đánh chết con đi." Hạ Thần Hi muốn điên rồi, "Vì sao cha bảo bối sẽ là hắn a a a a a a..."
Hạ bảo bối bình tĩnh vỗ đầu Hạ Thần Hi, vô cùng ôn nhu, vô cùng tao nhã an ủi, "Mẹ, bình tĩnh, bình tĩnh là nữ vương."
"Bình tĩnh cái đầu con." Hạ Thần Hi khóc không ra nước mắt, "Mẹ chỉ nghĩ, Đường Bạch Dạ hẳn là có chỉ số thông minh cao, giàu tình thương, là người đàn ông đẹp trai phong độ."
Hạ bảo bối nhịn không được khẳng định Đường Bạch Dạ có những điều kiện đó, "Mẹ, mẹ nghĩ chính xác mà, ông ta đích thực là có chỉ số thông minh cao, giàu tình thương, là người đàn ông rất phong độ lịch lảm a."
Hạ Thần Hi, "... Quá hoa tâm ."
"Đích xác."
Bảo bối thấy Hạ Thần Hi rối như vậy, bé nghĩ nghĩ, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Mẹ, người thực sự một chút ấn tượng về ông ta cũng không nhớ sao?"
"Không có!" Hạ Thần Hi kiên định cùng với khẳng định nói.
"Con nghĩ ông ta cũng không nhớ mẹ, cho nên..." Hạ bảo bối nhìn trời, cảm thấy rất buồn, "Con khẳng định hai người không có sự kết tinh của tình yêu."
|