Chồng Trước Ngon Miệng
|
|
Chương 2.1
Editor: Cẩm Tú - DĐLQĐ
Dưới tình huống Vương Lỵ Vân miễn cưỡng thỏa hiệp, Tô Tế Nhân đã cưới được cô gái mình yêu. Hôn lễ khiêm tốn, từ chối phỏng vấn của truyền thông, trừ bạn bè thân thích của nhà họ Tô ra, không ai biết được bộ dáng của cô dâu.
Thế nhưng, yêu cùng hôn nhân là đien'da/nl;qd hai việc khác nhau, một là hai người cùng nhau mơ mộng, một là hai người sống qua ngày cùng nhau. Đối với đàn ông mà nói, kết hôn là nhiều người bên gối, còn đối với phụ nữ mà nói, đó là một giai đoạn hoàn toàn khác.
Nhà họ Tô là một Đại Gia Tộc, các gia đình sống rải rác ở các khu nhà cao cấp, cho nên nhà của Tô Tế Nhân có thêm hai miệng ăn nữa cũng không sao, sau khi cưới, La Bách Việt cùng với em gái dọn vào, Tô Tế Nhân đã dành một căn phòng riêng cho La Diệu Tĩnh.
Hai vợ chồng trở về sau tuần trăng mật còn chưa được mấy ngày, trong bữa sáng, Vương Lỵ Vân liền chất vấn con dâu.
"Sao cô lại ngủ trễ như thế mới dậy?"
La Bách Việt nghe vậy thì sững sờ, đỏ mặt."Dạ, bởi vì. . . . . ." Bởi vì thật ra chồng cô không hề nhã nhặn như vẻ bề ngoài, thời học sinh còn kìm nén, sau khi kết hôn đã tháo bỏ toàn bộ lệnh cấm, cực kỳ nhiệt tình, làm cho cô hoài nghi không biết chồng cô có bị đánh tráo không.
Tô Tế Nhân rất bình tĩnh uống nước trái cây."Mấy ngày nay cô ấy thích tập ảnh, thường xem đến khuya."
"Muốn xem cũng phải có tiết chế, sáng sớm chồng phải đi làm, thân làm vợ nên tiễn chồng ra cửa, ngủ đến tận bảy, tám giờ mới dậy thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Thật xin lỗi, con sẽ sửa đổi." La Bách Việt dạ vâng đáp lại.
Tô Tế Nhân đẩy ra đĩa. "Anh đi làm đây. Bách Việt, tới giúp anh đeo cà vạt."
Anh đi tới cửa trước, nhìn cô vợ mới cưới đi tới, đeo cà vạt giúp anh, con ngươi của anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt kì lạ, cô đien'da/nl;qd đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, đấm vào lồng ngực anh một cái, anh cười ra tiếng.
"Là anh sai, hại em ngủ đến tận bảy, tám giờ mới dậy."
"Anh phải tiết chế chút đi, ngày nào đó không bò xuống giường đi làm được thì làm thế nào?"
"Anh đã kìm nén rồi, là do thể lực của em quá kém, thiếu rèn luyện." Anh ôm cô, hưởng thụ thân mật trong chốc lát."Mẹ rất muốn có cháu đích tôn, chúng ta phải cố gắng."
"Đứa bé cũng không phải nói có là có." Cô tức giận liếc một cái."Anh họ vẫn còn gây khó dễ cho anh sao?" Con trai độc nhất của bác cả nhà họ Tô không ra gì, vì vậy ông ấy tận lực bồi dưỡng đứa cháu trai này, đối với chuyện này người anh họ kia cực kỳ ghen tị, nên trong công việc thường cố ý ngáng chân anh.
"Khó tránh khỏi, nhưng anh có thể ứng phó. Em cũng đừng ở nhà suốt, nên dẫn mẹ đi đâu đó đi, đi dạo phố hoặc là uống trà buổi trưa, muốn mua gì thì cứ việc quẹt thẻ." Hắn đùa giỡn nói: "Vợ chồng chúng ta phân công hợp tác, anh kiếm tiền, em tiêu tiền."
"Em chỉ hi vọng ngày ngày anh sẽ về nhà ăn bữa tối." Những lời nói cưng chiều dung túng của anh làm trái tim cô ấm áp, nhưng mẹ chồng cũng không hề muốn cô chăm sóc. Cô cắn môi. "Tế Nhân, em. . . . . ." Lời đến bên miệng lại rụt về, cô không thích nói xấu sau lưng người khác.
"Tế Nhân! Chai rượu đỏ này anh cầm tới cho bác cả đi!"
Vương Lỵ Vân đi tới, bọn họ không hẹn mà cùng nhanh chóng tách ra. Khi bọn họ quá thân mật thì bà luôn có vẻ ghen tức, vì vậy bọn họ hẹn ngầm, ở trước mặt bà luôn sắm vai một đôi vợ đien'da/nl;qd chồng tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).
Một góa phụ lệ thuộc quá mức vào con trai, giống như người thứ ba trong cuộc hôn nhân, không thể hòa hợp được với bọn họ. La Bách Việt không thể hiểu được, dù sao bà cũng đã làm vợ, làm con dâu, vì sao không thể toàn tâm toàn ý đón nhận cô?
Vương Lỵ Vân tươi cười tiễn con trai ra cửa, quay đầu lại đối mặt với con dâu, sắc mặt trầm xuống. "Bữa tiệc tối mai chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Thím Đường đã chọn xong, cũng đã đặt điểm tâm ở khách sạn rồi ạ."
"Ừ, theo thông lệ thì chúng ta sẽ liên hoan với phái nữ nhà họ Tô, lần này là thím Đường làm, lần sau sẽ đến phiên cô... cô nhìn cho kỹ rồi mà học hỏi." Vương Lỵ Vân quan sát bộ quần áo ở nhà giản dị của cô."Đi mua một vài bộ quần áo và đồ trang sức đi, đừng làm cho người ta nói mẹ chồng tôi keo kiệt, không để cho cô ăn diện, nhưng cũng đừng tiêu quá nhiều tiền, Tế Nhân phải nuôi gia đình rất vất vả."
Nghe qua là ý tốt, nhưng lại thực chói tai, La Bách Việt nhịn cảm giác không vui xuống, đáp lại: "Vâng"
Vương Lỵ Vân quay người đi lên lầu. "Em gái cô không thể tham gia, cô ta không mang họ Tô, là bởi vì cô nên mới có thể ở nơi này, cô biết có chừng có mực chứ?"
Máu nóng trong người La Bách Việt xông lên, cắn răng nhịn xuống. Một cô dâu không có của hồi môn, lại còn mang theo một người bệnh vào cửa, có thể chiếm được mấy phần tôn trọng của mẹ chống chứ? Trước khi kết hôn chồng cô cam kết bảo đảm, trong mắt mẹ chồng tất cả yêu cầu của cô đều là tham lam.
Cô quyết định làm nhiều nói ít, lấy hành động để chứng minh thành ý của cô. Người của nhà họ Tô dần tiếp nhận cô, nhưng cho dù cô đối với mẹ chồng là nói gì nghe nấy, diễn vai người con dâu hoàn mỹ, thì mẹ chồng vẫn không thích cô, luôn tìm mọi cách bắt đien'da/nl;qd bẻ cô, mối quan tâm duy nhất của bà ấy đối với cô, chính là khi nào thì cô sinh con trai cho nhà họ Tô.
Kết hôn một năm, vốn là người cởi mở tự tin thì nay cô lại trở nên băn khoăn lưỡng lự, mỗi khi cô tức giận, cô liền tự nói với mình: đây là vì chồng, vì gia đình của bọn họ, mẹ chồng sẽ chấp nhận cô, bọn họ sẽ trở thành người một nhà thân thiết, cô không phàn nàn với chồng, cô muốn cố gắng cho thật tốt. . . . . .
Vậy mà vào đêm đó, sự tín niệm của cô sụp đổ.
|
Chương 2.2
Editor: Cẩm Tú - DĐLQĐ
Đêm đó, Tô Tế Nhân mang theo một hộp quà về nhà. "Đây là nhân sâm bạn anh đưa, em hầm cách thủy rồi làm canh gà cho Diệu Diệu uống đi."
"Cho mẹ bồi bổ thân thể đi, thời gian trước bà bi cảm, bị bệnh đã lâu rồi." La Bách Việt đang chải tóc. "Một năm nay anh đã thay đổi nhiều ngành, hiện tại lại muốn tới bộ phận tài vụ, lúc nào thì mới có thể ổn định?"
"Bác cả hi vọng anh có thể quen với tất cả mọi hoạt động của bách hóa, qua lần này còn có thể điều đi tiếp nữa."
"Anh vất vả quá." Cô nhẹ nhàng nói, nhìn chồng mình ngồi ở mép giường, xoa gáy, cô tới gần anh, xoa bóp bả vai cho anh. Cô nhìn anh, anh khép hờ mắt, vẻ mặt thả lỏng, thân thể đien'd/anl.qd lại vẫn căng thẳng.
"Hết cách rồi, công việc mà." Anh trầm thấp nói, như có vô số cảm xúc, cũng tựa như bình tĩnh. "Em có còn nhớ lúc anh còn đi học, có một người tên Hoài Văn thường tới tìm anh không?"
"Ừ, anh nói anh ấy cũng là nhân viên của Mai Hoa, là người tiếp phẩm."
"Bác cả cảm thấy năng lực của cậu ta không tệ, bồi dưỡng cho cậu ta trở thành trợ thủ đắc lực của anh, huấn luyện của cậu ta sắp kết thúc rồi, thời điểm anh chính thức đảm nhận chức vụ, cậu ta sẽ giúp anh."
"Tốt đấy, hai người cũng là bạn của nhau, về sau bắt tay hợp tác, nhất định sẽ rất thuận lợi."
Anh càng ngày càng ít tiết lộ về công việc, thỉnh thoảng nói tới, cũng chỉ giống như vậy, nói chút chuyện nhỏ không quan trọng mà thôi.
Cô cảm thấy anh có tâm sự, cô biết anh họ Đường sẽ không để cho anh được thuận lợi, nhưng anh lại không nói gì, giống như cô cũng giấu đi cơn uất ức của mình không nói với anh. Bọn họ không đien'd/anl.qd muốn mang đến phiền não cho đối phương, niêm phong lại một phần, tâm tình cũng xuất hiện vài phần thiếu hụt, trở nên trầm mặc, có chút xa cách.
"Đến lúc đó công việc đã cố định, nên sẽ chẳng phải vội vàng nữa, sẽ có nhiều thời gian ở cùng với em hơn một chút."
Tuy hứa như thế, nhưng càng ngày càng thêm bận rộn. . . . . .
Cô đáp nhẹ một tiếng, không lên tiếng nữa, tiếp tục giúp anh xoa bóp bả vai cứng ngắc.
Tô Tế Nhân nhìn vào trong gương. Trong gương, vẻ mặt của cô như đang suy nghĩ gì đó. Cô gầy đi, nụ cười càng ngày càng ít, thường mệt mỏi, nhưng không nói với anh cái gì hết, anh cũng thu hết khó khăn trong công việc vào trong lòng, càng ngày càng ít nói. Thời còn là học sinh đơn thuần, cảm giác nhiệt tình trong tân hôn đã bốc hơi khỏi người bọn họ, trong lòng bọn họ vẫn có lẫn nhau, nhưng băn khoăn hơn nữa là thực tế.
Trầm mặc trong chốc lát, anh nói: "Có vẻ như em rất ít khi ra ngoài, anh đã xem qua ghi chép thẻ tín dụng, em gần như không mua gì hết, thật ra thì có thể mua thêm một chút đồ ăn dinh dưỡng, để bổ sung cho Diệu Diệu mà."
"Những thứ cần dùng đều đã có trong nhà hết rồi, chỉ có mấy ngày trước có mua thảm điện cho con bé. Nó cũng không cần bổ sung thêm gì hết, cứ theo lẽ thường hấp thụ dinh dưỡng là đủ rồi."
Giọng anh mang theo chút dò xét. "Anh chỉ nghĩ là con bé không thể uống nước, thì ra là ngay cả nước trái cây cũng không thể uống sao?"
"Không chỉ là không thể uống nước, nước canh, hoặc là đien'd/anl.qd chất lỏng tương tự như nước con bé cũng không uống ——"La Bách Việt bỗng nhiên dừng lại."Làm sao anh biết Diệu Diệu không uống nước trái cây?"
". . . . . . Mẹ gọi điện thoại đến công ty nói với anh, mấy ngày trước bà ép nước trái cây, Diệu Diệu không chịu uống."
"Ngày đó mẹ bưng cốc nước tới, em liền giải thích qua Diệu Diệu không thể uống, mẹ có thắc mắc thì tại sao không hỏi em, mà lại đi nói với anh?" Cô híp mắt lại. "Anh đột nhiên xem xét ghi chép của thẻ tín dụng, không phải là cũng bởi vì mẹ nói đấy chứ?"
Dĩ nhiên Tô Tế Nhân sẽ không nhẹ dạ cả tin vào tâm tình oán trách của mẹ, uyển chuyển nói: "Hiện tại trời nóng nực, mua điện thảm có chút kỳ quái, bà ấy chi là thuận miệng nhắc tới, không có ý tứ gì khác."
"Bà ấy thuận miệng nhắc tới, anh liền tra ghi chép?" Hành động tố cáo sau lưng của mẹ chồng khiến La Bách Việt vô cùng tức giận. "Thân thể Diệu Diệu không tốt, cho dù mùa hè thì tay chân cũng đien'd/anl.qd lạnh cóng, dùng thảm điện là rất bình thường, nếu như mẹ cho rằng con bé không nên dùng tiền của nhà họ Tô, em sẽ lập tức dọn ra ngoài với con bé!"
"Đừng như vậy, em biết anh đối xử với Diệu Diệu như em gái mà, vì sức khỏe của con bé nên không thể coi là lãng phí."
"Có phải mẹ thường gọi điện thoại oán trách với anh hay không?"
Tô Tế Nhân đành thừa nhận."Từ lúc kết hôn liền bắt đầu, gần đây càng ngày càng thường xuyên, bởi vì em chưa bao giờ nói đến chuyện sống chung với mẹ như thế nào, nên anh muốn thừa nhận với em. . . . . ."
"Bà ấy còn nói cái gì?"
Anh ảo não. Anh chỉ là muốn quan tâm vợ của mình, không ngờ lại làm chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy. "Em chỉ cần biết, không phải mẹ nói gì anh liền tin cái đó, chúng ta là người một nhà. . . . . ."
"Bà ấy xem em là người nhà hả? Ở buổi tụ họp của gia tộc, mới đầu em không quen với nhóm người bác gái và các thím, không dám nói lời nào, bà ấy nói em không phóng khoáng, em nói chuyện với mọi người, bà ấy lại nói em bấu víu quan hệ. Em nấu ăn thì bà ấy chê khó ăn, không nấu thì bà ấy nói em lười, em mặc quần áo ở nhà thì bà ấy nói khó coi, mua quần áo thì bà ấy nói xa xỉ!" La Bách Việt vừa tức giận lại vừa thất vọng.
"Bà ấy đã cho em thấu hiểu một đạo lý: khi mình ghét một người, thì khi cô ấy nấu cơm, mình sẽ chê hạt cơm sao lại trắng như vậy!"
"Bách Việt, đừng kích động, đây đều là chuyện nhỏ. . . . . ." Tô Tế Nhân trấn an cô, điện thoại di động lại vang lên, là bác cả gọi tới, anh ôm lấy vợ mình. "Chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé." Anh xoay người lại nghe điện thoại.
La Bách Việt nản lòng thoái chí. Không sai, đều là chuyện nhỏ, nhưng chuyện nhỏ tích lũy cũng rất đả thương người, giả như lỗ tai của chồng cô mà mềm đi một chút, nói không chừng tối nay chờ đien'd/anl.qd đợi cô chính là một trận cãi nhau ầm ĩ! Nhưng, anh dùng lời nói thử dò xét cô, sự tin cậy dành cho cô cũng có dao động.
Cô càng nghĩ càng tức giận, lao xuống tầng tìm mẹ chồng. Vương Lỵ Vân đang ở phòng khách xem ti vi, cô đi thẳng tới, hỏi: "Tại sao mẹ lại gọi điện cho Tế Nhân để than phiền?"
Vương Lỵ Vân Tâm chột dạ, ngẩng đầu nói: "Tôi muốn nói chuyện với con tôi, còn cần xin phép với cô sao?"
"Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau, mẹ có ý kiến với con, có thể lập tức uốn nắn con."
"Ba mẹ cô không dạy phép tắc cho cô, tôi cũng không có nghĩa vụ phải dạy!"
|
Chương 2.3
Editor: Cẩm Tú - DĐLQĐ
Những lời này đã làm nhục cha mẹ đã qua đời của cô, La Bách Việt giận đến mặt trắng bệch. "Bà làm mẹ chồng mà nói như thế, chẳng lẽ đây chính là phép tắc của nhà họ Tô sao?!"
Vương Lỵ Vân giận dữ. "Thái độ gì đấy? Đây là giọng điệu để nói chuyện với trưởng bối sao?"
"Nếu mang thân phận trưởng bối ra áp đặp, thì đie[dan\l.qd cũng cần phải hành động giống trưởng bối, thì mới đáng để người khác tôn kính!"
Lúc Tô Tế Nhân chạy đến vừa đúng lúc nghe thấy, sắc mặt trầm xuống. "Bách Việt, sao em lại nói chuyện với mẹ như thế? Nói xin lỗi bà đi."
La Bách Việt kinh ngạc."Tại sao em lại phải xin lỗi? Là bà ấy chửi mắng ba mẹ em trước!"
"Ở nhà này, tuyệt đối không được vô lễ với trưởng bối." Anh cao giọng nói: "Nói xin lỗi, ngay lập tức!"
Sai là mẹ chồng, tại sao cô lại phải xin lỗi? Cô tức giận trợn trừng mắt nhìn chồng, mẹ chồng đang cười lạnh, đột nhiên quay đầu chạy ra khỏi phòng khách.
Tô Tế Nhân sửng sốt một chút, liền đuổi theo.
"Bách Việt!" Anh gọi cô, cô không để ý tới, anh liền nắm chặt tay cô ở trước phòng ngủ.
"Từ nhỏ em đã được giáo dục như vậy đấy, cho dù trưởng bối vô lý như thế nào, cũng không thể không kính trọng trưởng bối, hôm nay nếu đổi lại là cha mẹ anh đối với em như vậy, em cũng sẽ đie[dan\l.qd không có câu oán hận nào, anh hiểu không?"
"Đáng tiếc ba mẹ em đã chết! Cho nên hôm nay em liền bị vũ nhục sao?" Cô phẫn uất.
Nhìn vành mắt đỏ hoe của cô, anh đau lòng, giọng điệu trở nên nhu hòa hơn. "Em và mẹ không hòa thuận, tại sao không nói với anh?"
"Em cho là có thể dựa vào chính mình dành được sự tán thành của bà ấy, bây giờ em mới biết em sai lầm rồi, bà ấy khinh thường em, chưa bao giờ xem em là con dâu." Tất cả đều là cô nhiệt tình, mẹ chồng hoàn toàn không cảm kích, vẻ mặt khinh miệt đó làm cho cô tuyệt vọng. Họ vĩnh viễn không thể hòa thuận ở chung." Chúng ta không thể dọn ra ngoài ở sao?"
Anh khó xử. "Mẹ hi vọng sau khi anh kết hôn sẽ ở chung với mẹ, hơn nữa bà ấy chỉ có một đứa con trai là anh, anh có nghĩa vụ ở bên cạnh để chăm sóc bà."
"Cho nên anh không thể làm gì khác hơn là hy sinh em, để cho em tiếp tục bị bà ấy ghét bỏ."
"Anh tuyệt đối sẽ không hy sinh em." Anh trịnh trọng cầm lấy đôi tay của cô. "Đối với anh, em và mẹ đều rất quan trọng, anh sẽ khai thông mẹ, coi như là vì anh, em hãy nhẫn nhịn."
"Nếu như bà ấy cố tình gây sự, anh có thể nói ngay trước mặt bà ấy được không?"
Anh cứng họng."Mẹ là trưởng bối, anh chỉ có thể khuyên bà ấy. . . . . ."
Anh nói luân lý, cô lại chỉ nghe thấy đạo lý, hoàn toàn không dung hòa.
Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh. "Vậy tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, tình hình như tối hôm nay không phải là lần cuối cùng."
Cô không cần sắm vai con dâu thuận theo ý bà đie[dan\l.qd ấy nữa, đối với người mẹ chồng được voi đòi tiên này, phương pháp duy nhất là để cho bà ấy biết ——cô cũng không phải là người dễ bắt nạt.
************
Hình tượng gia đình vui vẻ hòa thuận bị xé tan, từ đó nhà họ Tô không còn yên ồn.
Như La Bách Việt đoán, Vương Lỵ Vân nghe không nghe theo lời khuyên giải của con trai, chỉ cần con dâu có ý kiến, bà ấy nhất định sẽ nghĩ là con dâu đang khiêu chiến quyền uy của bà, tiến tới cãi vả, mỗi lần cãi nhau một trận với con dâu, đánh liền gọi điện thoại oán trách với con trai.
"Cô ta thật là quá đáng! Mẹ tổ chức tiệc sinh nhật năm mươi tuổi, cô ta lại đặt một bàn thức ăn 8000 rẻ tiền!"
"Mẹ." Tô Tế Nhân nhìn bảng báo cáo trên bàn, mi tâm nhăn lại thật sâu."Năm phút sau con phải đi họp."
"Hoãn đi! Công ty đều là người một nhà, hoãn buổi họp có khó khăn gì? Hóa ra ngay cả mẹ mình chịu uất ức con cũng không muốn nghe?"
Anh ôn tồn khuyên."Mẹ, chúng ta đã nói qua rất nhiều lần, cá tính của Bách Việt tương đối nóng nảy, thật ra thì không có ác ý, mẹ lớn tuổi, ở nhà hưởng phúc là được rồi, mọi chuyện đều giao cho cô ấy làm ——"
"Cho cô ta làm kết quả chính là thọ yến của mẹ lại là một bàn thức ăn có 8000! Cô ta cố ý làm cho mẹ mất thể diện trước đie[dan\l.qd mặt thân thích! Cô ta có con làm chỗ dựa, hoàn toàn không đặt mẹ ở trong mắt, mẹ muốn có cháu đích tôn, kết hôn hai năm cũng không có tin tức gì!"
"Chuyện này bọn con cũng đã nói qua, chuyện đứa con không thể miễn cưỡng, con cũng không để ý là sinh con trai hay con gái——"
"Nhưng mẹ để ý! Mẹ biết, con sợ vợ con khó xử, hoàn toàn không để ý đến ta nghĩ như thế nào!" Đầu bên kia nghẹn ngào.
"Lúc đầu nếu như con không phải là con trai duy nhất của ba con, bác cả cũng sẽ không thầm che chở chúng ta, sớm đã bị bác gái bức đến sống không nổi nữa. Bọn họ coi trọng tổ tiên, mẹ muốn cháu trai không phải là vì con sao, con ấy, có vợ rồi là không cần mẹ nữa, nói hiếu thuận gì đó đều là làm cho người ngoài nhìn, đều không nghe lời của ta. . . . . ."
Tô Tế Nhân yên lặng nghe dạy dỗ, tâm phiền ý loạn. Chuỗi đối thoại như vậy gần như ngày nào cũng có, mẹ anh cự tuyệt khai thông, càu nhàu kết luận nhất định là anh và vợ anh không đúng, mà khi anh nói chuyện với vợ, thì cũng có được phản ứng không mấy tốt.
"1,5 vạn bà ấy chê lãng phí, 8000 lại chê quá rẻ, rốt cuộc muốn em như thế nào?" Ngữ khí của La Bách Việt Việt trở nên gay gắt.
"Em nghe theo lời mẹ là được rồi." Tô Tế Nhân nhìn cô, sống lưng cô ưỡn thẳng, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói cường ngạnh giống như đang thảo luận phải đánh ngã kẻ địch. Anh rất mệt mỏi, công đie[dan\l.qd việc nặng nề làm cho anh hao tổn tinh thần, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ làm cho anh mệt mỏi.
"Em có lần nào không nghe theo lời bà ấy sao? Nghe theo bà ấy, bà ấy còn than phiền với anh, sau đó anh lại tới tìm em để khai thông, không dứt."
"Không bằng chúng ta diễn trò, anh làm bộ giáo huấn em cho mẹ nhìn, có lẽ bà ấy sẽ không như vậy nữa——"
"Em không muốn." Cô quả quyết cự tuyệt. "Em không làm gì sai, cố tình gây sự chính là bà ấy, người cần phải giáo huấn là bà ấy."
Anh không nhịn được cao giọng lên. "Anh có thể giáo huấn như thế nào đây? Bà ấy là mẹ anh!"
Vẻ mặt cô lạnh xuống. "Anh không thể động tới bà ấy, sẽ phải lấy em ra để khai đao sao?"
"Ý anh không phải thế, anh. . . . . ." Anh mệt mỏi che trán, trên cổ giống như có đôi tay vô hình đang bóp chặt, cuộc hôn nhân này làm anh hít thở không thông, nhưng anh không buông tha. "Em không thể thông cảm cho lập trường của anh sao?"
"Anh có bao nhiêu thông cảm đối với em?"
"Bách Việt, em có cần phải ôm chặt lý lẽ của em không buông như vậy sao?"
"Thì sao, làm cho anh rất chán ghét sao?" Giọng nói của cô trở nên lạnh lẽo. "Em biết làm thế nào để giải quyết được phiền não của anh. Chúng ta ly hôn, anh cưới một người phụ nữ mà mẹ anh hài lòng, cam đoan về sau anh sẽ được thanh tĩnh."
Đây là lần chiến tranh lạnh đầu tiên sau hai đie[dan\l.qd năm kết hôn của bọn họ, sau đó anh lại mở lời xin lỗi trước, cuộc tranh cãi kết thúc, nhưng kể từ đó ý niệm ly hôn ăn sâu bén rể ở trong lòng cô. Anh là người đàn ông tốt, có trách nhiệm, coi trọng gia đình, nhưng người mẹ ngang ngược lại làm cho mọi chuyện trở thành cục diện bế tắc.
|
Chương 2.4
Editor: Cẩm Tú - DĐLQĐ
Ở trong mắt cô, anh vẫn ở dưới cái bóng mờ mờ của mẹ chồng, trở nên xa lạ, đã không là người đơn thuần die[d'anl/q,d yêu cô sâu đậm như lúc trước nữa rồi, cô vẫn yêu anh sao? Quá nhiều khập khiễng, che khuất tình yêu, cô lại không xác định được rằng mình vẫn yêu hay là không yêu anh nữa.
Rồi sau đó, cuộc cãi vã giữa mẹ chồng nàng dâu lại càng nghiêm trọng hơn, Vương Lỵ Vân cắn chặt lấy chuyện bọn họ chưa có con trai không tha, La Bách Việt hoàn toàn không để ý đến bà ấy, ngược lại Vương Lỵ Vân lại ép con trai, Tô Tế Nhân bị làm phiền đến không chiu nổi, thương lượng với vợ.
"Chúng ta kết hôn đã nhiều năm, cũng nên có một đứa bé." Thấy vợ lạnh lùng không đáp lời, anh dịu dàng nói: "Con trai hay con gái anh đều thích, có lẽ nếu chúng ta có một đứa con, không khí giữa em và mẹ sẽ khá hơn một chút."
"Bà ấy muốn cháu đích tôn, ngộ nhỡ em sinh con gái, bà ấy nhất định sẽ ép buộc em tiếp tục sinh."
"Sẽ không, sinh con là chuyện của vợ chồng chúng ta, chúng ta quyết định là được rồi." Anh uyển chuyển nói: "Chúng ta vẫn chưa có con, mẹ có chút bất mãn cũng là bình thường."
"Bà ấy hoài nghi em không thể sinh đúng không? Tháng trước em vừa mới làm kiểm tra sức khỏe, tất cả đều bình thường."
Anh thở ra một hơi." Vậy cũng tốt, chúng ta. . . . . ."
"Em không muốn." Cô cứng rắn."Đứa bé của em không phải lấy ra làm công cụ báo cáo kết quả với trưởng bối."
Anh bất đắc dĩ. "Anh đã chuẩn bị xong tâm lý làm cha, cũng không có chướng ngại tâm lý. Anh đã từng nói, ban đầu die[d'anl/q,d anh kiên trì muốn cưới em, mẹ rất không vui mừng, chúng ta nên nghe theo bà ấy một chút. . . . . ."
"Nếu như uất ức như vậy, anh có thể không cưới."
Cổ họng anh như bị nghẹn lại, giọng nói căng thẳng. "Bách Việt, anh biết em không dễ chịu, anh đã hết sức đền bù, em lại nói như vậy, làm anh rất đau lòng." Cô tức giận giống như chỉ trích anh tại sao không cố gắng vì bọn họ, tức giận đâm anh bị thương.
"Anh vẫn chưa rõ sao? Anh gắng sức hay không không phải là trọng điểm, trọng điểm là bà ấy chán ghét em, hôm nay giải quyết chuyện đứa con, tương lai bà ấy vẫn sẽ có lý do khác để ầm ĩ, nước xa sẽ không kết thúc. . . . . . Em mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa.”
Ánh mắt cô trở nên yếu ớt. "Có lẽ chúng ta còn quá trẻ, kết hôn quá kích động, không đủ thành thục để xử lý những vấn đề trong hôn nhân, em không phải là một người vợ tốt, có lẽ em không phải là người mà anh mong đợi, có lẽ chúng ta. . . . . . Tách ra thì tốt hơn."
Nước mắt xông ra, cô cắn môi nhịn được. Chính miệng nói ra muốn rời khỏi anh, khó khăn hơn so với tưởng tượng của cô.
Anh thẩn thờ hồi lâu.
"Hãy coi như đây là ý muốn của em." Đè nén cảm xúc trong giọng nói, cô mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cõi lòng lặng lẽ tan nát.
Cô lắc đầu."Đừng nói, ahhh... Chúng ta ly hôn thôi."
"Anh không muốn!" Anh kiên quyết cự tuyệt. “Em là vợ của anh, anh cam kết sau này sẽ chăm sóc em cả đời, anh không ly hôn ——"
"Nhưng mà em không vui vẻ gì! Cả đời anh phải khóa em ở bên người, để cho cả ngày em gây gổ với mẹ anh, oán trách anh, cho đến khi chúng ta suy nhược tinh thần sao?" Cô mệt mỏi nói nhỏ: "Nếu như anh còn có chút yêu em, hãy bỏ qua em."
Nếu như vẫn yêu nhau, tại sao không thể cùng nhau giải quyết vấn đề? "Em không yêu anh sao?"
Cô như bị cái gì đó đâm trúng, rụt người lại. "Câu hỏi của anh thật sự rất ích kỉ, Tế Nhân."
Anh nói muốn suy tính, tạm thời trốn tránh lựa chọn gay gắt này. Không sai, kẹp ở giữa bọn họ chính anh cũng rất mệt mỏi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới ly hôn, khát vọng làm cho cô hạnh phúc chưa bao giờ thay đổi, từ khi nào mà phần yêu này lại thành cơn ác mộng die[d'anl/q,d của cô, làm anh mờ mịt luống cuống.
Mấy ngày sau, Vương Lỵ Vân trúng gió nhập viện, nửa thân thể tê liệt, bác sĩ bảo đảm sẽ phục hồi như cũ, bà ấy lại hoảng sợ phải giống như Ngày Tận Thế, vừa khóc vừa gào, đuổi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, không cho người ta đến gần. Anh bất đắc dĩ, xin vợ đi chăm sóc mẹ.
Mẹ vừa thấy cô liền thác loạn mắng to, kinh động tới bác sĩ y tá, anh và mọi người vội vàng trấn an mẹ, quay đầu lại nhìn vợ thì lại khác hẳn với thái độ giương thương múa kiếm hằng ngày, cô lại yên lặng không nói, người ngoài kinh ngạc nhìn cô, cô cũng không biện bạch gì, mặc cho mẹ chồng tức giận mắng.
Anh biết cô vì mẹ anh bị bệnh nên không kích thích bà, vì anh mà nhẫn nại! Trong nháy mắt anh đã lĩnh ngộ, vì sao cô nói anh ích kỉ, anh kỳ vọng cô bởi vì yêu anh mà nhẫn nại, lấy tình yêu ra để nhẫn nhịn, anh đã vơ vét sự bao dung của cô, lại chưa từng thật sự thông cảm cho nỗi khổ của cô.
Cuối cùng anh cũng đồng ý ly hôn. Anh để cho cô nhà cửa, cho cô xe, cho cô một số lớn tiền, cho cô tất cả mọi thứ anh có thể cho, không dám than vãn dù chỉ một chữ.
Anh yêu cô, hi vọng cô vui vẻ, nhưng nếu niềm vui của cô là rời khỏi anh, anh nên thành toàn.
La Bách Việt từ chối tất cả bồi thường. Cô hiểu, cho dù anh mở miệng giữ lại, cô cũng sẽ không ở lại, nhưng anh không hề bày tỏ, lại làm cô tức giận. Tình yêu của bọn họ có phải đã sớm lụi tàn rồi không? Anh chỉ làm theo trách nhiệm của người chồng, chăm sóc vợ mình, là ai treo danh hiệu Tô phu nhân cũng không quan trọng.
Không ngờ đêm trước khi ly hôn, cô lại phát hiện mình mang thai.
Cô đến bệnh viện kiểm tra, xác nhận mình đã mang thai hai tháng. Đúng là có bao nhiêu châm chọc! Cô kiên trì không chịu sinh con, vào lúc cuối cùng lại có thai ngoài ý muốn. Cô do dự hồi lâu, quyết định sau cùng là thương lượng với anh, gọi điện thoại cho anh.
"Bách Việt?" Tô Tế Nhân đang ở trong phòng làm việc, rốt cuộc mẹ cũng chịu tiếp nhận chăm socx của bệnh viện, mỗi ngày trước khi đi làm anh đều chăm sóc mẹ, sau khi kết thúc công việc cũng đến die[d'anl/q,d bệnh viện đợi đến nửa đêm, mấy ngày nay anh mệt nhọc quá độ, có chút hoảng hốt.
"Anh tìm được một phòng trọ nhỏ, em có muốn qua xem một chút không?"
"Không, bây giờ em ở đây cũng rất tốt." Cô lo sợ lo lắng, nên mở miệng thế nào đây? Anh sẽ có phản ứng gì?
"Em thật sự không cần xe sao? Có xe tương đối dễ dàng, có thể đưa Diệu Diệu đi gặp bác sĩ ——"
"Tế Nhân," Cô lấy hết dũng khí, một hơi nói ra. "Em mang thai."
Anh sửng sốt, cầm điện thoại, trên bàn là tài liệu còn chưa xem xong, điện thoại nội bộ lóe sáng đang chờ anh nghe điện thoại, máy in ong ong vận hành, trên màn hình máy tính là những món ăn dành cho bệnh nhân trúng gió. . . . . . Quá nhiều chuyện nhét vào làm đầu di/danl.qd óc anh rối một nùi, vô ý thức bật thốt lên: "Là con trai hay con gái?"
La Bách Việt như bị dội một gáo nước lạnh, trái tim trở nên lạnh lẽo.
"Anh chỉ muốn hỏi cái này?"
Chậm nửa nhịp, anh mới giật mình ý thức được mình vừa hỏi cái gì."Anh —— Bách Việt, mấy ngày gần đây anh quá mệt mỏi, anh không cố ý ——"
"Anh mệt quá thì nên nghỉ ngơi đi, sáng ngày mốt phải gặp luật sư để ký tên, anh đừng quên." Cô cứng rắn giao phó."Cũng quyết định muốn ly hôn rồi, không cần vì một đứa bé mà thay đổi, đứa nhỏ này là của tôi, là nam hay nữ cũng không liên quan gì đến nhà họ Tô."
"Bách Việt, anh ——"
Ọe, cô cố gắng kìm nén lo lắng trong giọng nói, khẽ run rẩy."Cảm ơn anh, đã đẩy cho tôi thanh tỉnh ——"
Sắp chia tay, cô mới giật mình vì cảm giác quyến luyến đối với anh, muốn biết liệu anh có lưu luyến giống như cô hay không, muốn biết rằng mấy năm hôn nhân của bọn họ không phải là đồ bỏ đi, mà di/danl.qd anh chỉ nói một câu đã đánh cô rớt xuống đáy vực sâu, cô hận mình, lại vẫn yêu người đàn ông chỉ quan tâm cô có thể sinh con được hay không thôi!
Cô cố nuốt nước mắt vào trong, cắn răng, vĩnh biệt, Tô Tế Nhân, sau khi làm xong thủ tục li hôn, đời này cô không muốn gặp lại anh nữa!
Các bn hãy nhấn thanks để ủng hộ mình nhé, thấy truyện có vẻ ít người đọc quá
|
Chương 3.1
Editor: Cẩm Tú - DĐLQĐ
Như La Bách Việt mong muốn, người đàn ông này biến mất khỏi cuộc sống của cô sáu năm, hôm nay anh lại xuất hiện trước mắt cô, mang theo thân phận mới mà cô không thể tiếp nhận nổi —— ông chủ của cô. Bên ngoài, ánh mặt trời rực sáng, giống như lửa giận bùng cháy ở trong đáy mắt cô.
Tô Tế Nhân không nói gì, che giấu nỗi thất vọng trong con ngươi thâm trầm. Bởi vì cô không muốn có bất kỳ liên quan gì tới anh, anh và cô giữ một khoảng cách, kìm nén nỗi nhớ nhung, anh cho là thời gian sáu năm đã đủ để giảm bớt những điều không vui, anh cho là cô còn có chút tình cảm đối với anh, nhưng hiển nhiên là anh quá lạc quan rồi.
Diệp Hoài Văn mỉm cười nói: "Phu nhân, đã lâu không gặp."
Phu nhân? Trong thoáng chốc mọi người yên lặng như tờ, vài chục ánh mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm La Bách Việt, lóe lên vô số dấu chấm hỏi. Bách Việt chưa từng đề cập đến người chồng trước của mình, mắt thấy bầu không khí kì lạ giữa cô ấy và Tô Tế Nhân, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .
"Tôi không phải là phu nhân gì hết." La Bách Việt lạnh lùng nói với Tô Tế Nhân. "Xin hỏi chủ tịch Tô, ngài muốn mua nhà trẻ nhỏ này của chúng tôi để làm gì?"
Diệp Hoài Văn giải thích. "Các vị đều đọc báo hôm nay rồi chứ? Cửa hàng bánh ngọt NiNi muốn mở quán, sau khi tham khảo qua rất nhiều địa điểm, chúng tôi đã chọn trúng nơi này, giám đốc Hoàng đã bán tòa nhà và quyền kinh doanh cho chúng tôi rồi, về sau nơi này chính cửa hiệu của NiNi."
Các cô giáo sững sờ. "Mấy người muốn phá bỏ nhà trẻ ư? Vậy công việc của chúng tôi phải làm sao bây giờ?"
"Không phải phá bỏ, mà là thiết kế lại." Diệp Hoài Văn mỉm cười. "Nghe nói tình trạng của trường cũng không tốt lắm, cứ như vậy, thì các vị đi tìm một công việc khác cũng không phải là tệ lắm, không phải sao?"
Không tệ cái con khỉ! Các cô giáo kinh ngạc, giọng nói trầm thấp êm tai này đã lập tức đánh họ rớt xuống vực sâu u ám.
"Các vị có thời gian là hai ngày để dọn dẹp, sáng ngày mốt, tôi sẽ dẫn kiến trúc sư tới đây để xem qua địa điểm, chuẩn bị thiết kế lại." Tô Tế Nhân vẫn cứ nhìn chằm chằm vào La Bách Việt. "Về các vấn đề liên quan khác, thư lí Diệp sẽ xử lý sau. Hiện tại tôi là ông chủ, xin các vị phối hợp."
Một giây trước, cảm thấy anh đẹp trai đến không người nào có thể sánh được, hiện tại chỉ cảm thấy anh xấu xa đến mức không ai có thể địch nổi!
"Không thể nào!" La Bách Việt lập tức phản đối. "Khóa trình (chương trình học) của chúng tôi còn đang tiến hành, không thể nói dừng liền dừng!"
Tô Tế Nhân nói: "Thông báo cho phụ huynh của các em học sinh, hủy bỏ khóa trình, về phần trả lại học phí, tôi sẽ trả."
"Vậy những giáo viên như chúng tôi thì sao? Đột nhiên muốn đuổi việc chúng tôi, chúng tôi không hề chuẩn bị gì hết!"
"Phúc lợi sau khi thôi việc sẽ có, nếu như các vị nguyện ý, tôi có thể an bài cho các vị đến làm việc ở Mai Hoa."
"Chúng tôi theo ngành giáo dục, nếu chuyển sang nghề khác sẽ khó thích ứng——"
"Vậy thì phải xem nỗ lực của mọi người. Cuộc sống không thể nào thuận buồm xuôi gió, đến thời điểm cần phải chuyển đổi đường đua, chẳng lẽ muốn người khác giúp mọi người an bài mọi chuyện thuận lợi? Không có đạo lý này đâu." Tô Tế Nhân liếc nhìn mọi người, ánh mắt lạnh nhạt sắc bén tự có uy thế, các cô giáo hoàn toàn không dám phản bác.
Đáy mắt La Bách Việt bập bùng lửa giận."Ngài Tô là vì muốn lấy lòng bà chủ của NiNi, nên mới gấp gáp muốn đuổi người sao?"
Thần sắc của Tô Tế Nhân trở nên cao thâm khó lường."Đây là chuyện riêng của tôi, không cần giải thích với người ngoài."
Người ngoài? Anh nói cô là người ngoài! La Bách Việt tức điên lên, cắn răng nói: "Ngài Tô, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện." Cô quay đầu, ngang nhiên đi thẳng vào phòng làm việc, Tô Tế Nhân trầm mặc đi theo.
Cửa phòng làm việc vừa đóng một cái, La Bách Việt liền chất vấn. "Giám đốc của bọn tôi nói anh uy hiếp ông ấy, nếu không bán nơi này cho anh, anh sẽ gây cản trở việc thu nhận học sinh, chuyện này có đúng không?"
Sắc mặt Tô Tế Nhân trầm xuống. Ông già kia, đã lấy tiền bịt miệng rời đi, thế nhưng vẫn lắm mồm. "Anh chỉ thông qua ý định của Hoài Văn mua nơi này thôi, về việc cậu ta xử lý như thế nào thì anh không rõ lắm."
"Anh nhằm vào tôi sao? Vì muốn đối phó với tôi, mà không tiếc làm cho mấy chục người phải vứt bỏ công việc của mình?"
Tô Tế Nhân ngồi xuống. Tất nhiên là anh vì cô mà đến, đợi sáu năm mới có được cơ hội tuyệt hảo này, có thể thuận nước đẩy thuyền đến gần cô, nhưng đương nhiên anh sẽ không thừa nhận.
"Tại sao anh lại phải gây khó dễ cho em?"
"Bởi vì tôi không cho anh gặp con gái." Lý do này đã đủ. La Bách Việt cảnh cáo ."Không cho phép anh cướp đi Lam, con bé là của tôi!"
"Em không cho phép anh gặp con gái, anh đã đồng ý rồi, sẽ tuân thủ. Vì vậy nên hôm nay anh lấy thân phận chủ tịch của Mai Hoa để tới đây, em nghĩ em nên lấy thân phận người thay mặt giám đốc, hay là thân phận vợ trước của anh để nói chuyện?"
Nhìn cô tức giận bừng bừng, hai gò má đỏ lên, anh lại có chút hoảng hốt.
Sáu năm trước lúc hai vợ chồng chia tay, cô giống như hoa nước, mệt mỏi tiều tụy, bây giờ cô lại kiều diễm tỏa sáng, giống như tìm được nơi thích hợp để bén rễ, nở rộ rực rỡ. Anh cho cô mái nhà ấm, hẳn là đã phá hủy nhà giam của cô phải không?
La Bách Việt tỉnh táo lại, nhíu mi tâm lại, thở dài nói."Được, bàn việc thôi. Phải làm sao anh mới chịu bỏ qua cho chúng tôi? Không bằng anh bán lại cho tôi đi! Được không?" Đôi tay cô đặt trên bàn, thiết tha nghiêng người nhìn anh chăm chú, không hề hay biết này tư thế này đã làm cho cơ thể của cô càng đầy đặn hơn. "Anh ra giá đi!"
". . . . . . Không bán." Tô Tế Nhân dừng lại một lúc, sau đó mới rút ánh mắt ra khỏi đường cong mê người của cô. "Nghe nói em đã có ý muốn mua lại, nhưng giám đốc Hoàng ra cái giá em không gánh nổi, chắc hẳn bây giờ cũng không được."
"Không thể hạ giá sao?" Dẫu gì cũng từng là vợ chồng, có thể hạ giá xuống chứ?”
Đáp lại cô là im lặng. La Bách Việt âm thầm cắn răng, rất tốt, tên đàn ông xấu xa vô tình này!
"Vậy ít nhất thì cũng cho chúng tôi thêm vài ngày nữa đi, trong hai ngày thì gấp rút quá."
"Chỉ có thể thêm một ngày nữa." Anh cố ý kích thích cô.
"Nhưng còn phải liên lạc với phụ huynh, còn có các chuyện vặt khác, ba ngày cũng làm không xong ——"
"Tiến trình bên này đã định, kéo dài thêm một phút, tổn thất hơn một phần."
La Bách Việt nén giận, mặt dày yêu cầu. "Xem như tôi là vợ trước của anh, cho thêm mấy ngày nữa được không?"
"Không được."
"Trong mắt anh chỉ thấy tiền thôi sao?" Cuối cùng cô cũng bùng nổ. "Tội phạm tử hình ít nhất còn có bữa cơm cuố cùng, anh đột nhiên đuổi giết người tận nơi như thế, một chút tình cảm cũng không có, sao có thể như vậy được!"
"Tình cảm sao? Không để cho cha gặp mặt con gái ruột của mình, thì có tình cảm sao?"
"Anh . . . . . .Ghi hận việc tôi không cho anh gặp con?" La Bách Việt chợt lĩnh ngộ, trừng mắt nhìn anh. "Trước khi ly hôn, tôi phát hiện mình mang thai, anh đã trả lời tôi thế nào?"
Tô Tế Nhân bình tĩnh nhìn cô chăm chú. "Em không thể vì một câu nói vô tâm, liền phán anh tội tử hình."
"Được, coi như anh nhất thời nói sai, nhưng sau khi biết tôi sinh con gái, anh cũng không quan tâm, không phải sao?"
"Là em không cho phép anh gặp con bé."
"Anh lại đẩy trách nhiệm tới trên đầu tôi sao?"
|