Tổng Giám Đốc Đói Bụng Thỏ Trắng Mở Cửa Đi
|
|
Mỗi người đều mong muốn sẽ gặp được người mà mình muốn gặp,có một tình yêu lãng mạn, người đó là ai có thể ta cũng chưa biết, quan hệ ra sao, sẽ xuất hiện thế nào, rồi sẽ làm những gì... vẫn còn là một ẩn số. Điều bất ngờ nhất là người ấy lại xuất hiện ngay làm mình thực sự hoảng sợ không kịp trở tay. Tình yêu, các mối quan hệ, cuộc sống...
Loan Đậu Đậu cảm thấy cái thế này toàn là lừa đảo! Rơi vào cống thoát nước chút nữa đập đầu vào, bị người khác ném ra đường liền lên trang đầu của các tờ báo, bị sa thải, cổ phiếu giảm mạnh, bạn trai cũ lấy vợ. Đau khổ nhất chính là sau khi gặp “Hắn”, không nghĩ đến chính là hắn trở thành của riêng mình.......
Loan Đậu Đậu: Không lấy, không lấy chính là không lấy!
Thạch Thương Ly: Sẽ có bao nhiêu người hứng thú khi thấy hình em chui vào chuồng chó trên mạng? (Giả bộ móc điện thoại di động tìm hình.)
Loan Đậu Đậu: Ah, Chúng ta nói một chút chuyện kết hôn đi!
Thạch Thương Ly: Vương Bảo Xuyến còn có thể chờ mười tám năm, em lại không thể chờ anh được mấy ngày sao?
Loan Đậu Đậu: Anh còn biết đến Vương Bảo Xuyến sao? Em cho rằng anh chỉ biết Phan Kim Liên!
Thạch Thương Ly:.......
Hắn là Thạch Thương Ly đẹp trai, phong độ lại cố tình nắm con thỏ trắng ngoan ngoãn dịu hiền trong tay. Thiệt là chỉ muốn nói Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
|
Mỗi người đều muốn gặp được một người đặc biệt, một người rất quan trọng. Có thể bạn không biết khi nào khi gặp người đó, gặp ở đâu, cách thức xuất hiện như thế nào. Có thể vừa đúng lúc xuất hiện trước mặt bạn.
Mà bạn lại chưa từng phát hiện ra.
Nửa đêm, mí mắt trên cùng mí mắt dưới của Loan Đậu Đậu đang đánh nhau điên cuồng, Loan Đậu Đậu há mồm ngáp nói: “Hai bạn mí mắt trên và mí mắt dưới yêu dấu chắc hai bạn lại đánh nhau nữa rồi, đợi thêm một chút là về đến nhà rồi.”
Vì phải làm một bản thảo phỏng vấn nên làm thêm đến bây giờ, cả phòng làm việc chỉ còn mình cô. May mắn là ở cạnh công ty, tan làm có thể trực tiếp về nhà.
Ngáp, híp mắt, Loan Đậu Đậu không phòng bị rơi xuống cống.
Đặt mông ngồi xuống dới đất, thô sáp, ươn ướt, cái mông tê muốn thành mảnh vụn rồi. Loan Đậu Đậu nhe răng trợn mắt xoa xoa cái mông, ngẩng đầu nhìn đến vòng tròn cửa ra vào nhất thời hóa đá.......
Không phải xui như vậy chứ? Tại sao lại thất đức như vậy? Nắp cống thoát nước cũng ăn trộm?
Sau khi đỡ đau hơn một chút Loan Đậu Đậu đang muốn chống tay đứng dậy, lau mãi không sạch. Tìm túi xách lúc té xuống không biết đã văng đi đâu. Cống thoát nước có mùi rất hôi, ngửi mà muốn ói.
“Có ai ở đó không.......Cứu mạng......Có người.......A a a.......”
Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh thê lương không ngừng truyền đến, nhất là “A.....” Nghe có vẻ như là.......ân ái!
Loan Đậu Đậu bịt lỗ mũi, sao cô lại đen đủi như vậy! Nhìn xung quanh cống thoát nước một chút xem có ai không, ánh mắt dừng lại ở bóng tối cách đó một mét, có đồ vật không rõ ràng.
Vàng?Tiền?Hay là giống trong phim xuất hiện “xác chết”?
Loan Đậu Đậu bị chính những tưởng tượng của mình hù sợ, dựng cả tóc gáy. Bước chân từng bước từng bước đi qua, trong lòng không ngừng cầu xin thượng đế phù hộ, như lai phù hộ!
Ah?Hình như là một “người”!
Ánh đèn lờ mờ chỉ có thể thấy quần áo trên người hắn rách te tua còn có vết máu, đầu tóc rối bời che lại lỗ tai hắn, gò má trắng nõn sạch sẽ, nhìn dáng người cũng rất được.
Chắc là chưa chết?
Loan Đậu Đậu nghĩ nghĩ ngón tay không tự chủ muốn sờ mặt hắn, ngón tay còn chưa đụng tới hắn. Người đàn ông chợt mở mắt, lập tức ngồi dậy cầm súng dí vào gáy cô, giọng nói trầm thấp lạnh như băng “Không được động đậy.”
“Không được nổ súng nếu không tay phải của anh sẽ bị tàn phế.”
Loan Đậu Đậu trán toát mồ hôi, ánh mắt nhìn vết thương trên cánh tay hắn hét to.
Cơ thể người đàn ông ngẩn ra, con ngươi thăm thẳm nhìn cô gái qua cái gáy, trên mặt biểu hiện sự khiếp sợ không cách nào tin được. Cô bé này trong lúc nguy hiểm nhất vẫn còn muốn quan tâm đến người muốn giết mình.
Đây là súng đời mới, lực đàn hồi tương đối lớn, cộng thêm vết thương của hắn nếu như bây giờ nhất quyết nổ súng, cánh tay phải không phải không cần nghi ngờ gì nhất định sẽ tàn phế.
Loan Đậu Đậu cảm thấy khí thế của hắn giảm một chút, ngón tay thận trọng dời khẩu súng trong tay hắn đi. Cố bình tĩnh cười nói “Tôi chỉ không cẩn thận rớt từ trên xuống.......Ha ha, chúng ta đều là những người lưu lạc dưới một bầu trời!”
Người đàn ông theo tay cô ngẩng đầu nhìn về hướng khác, khóe miệng không khỏi cười một cái. Phải khờ như thế nào thì mới té từ trên xuống như vậy?
Loan Đậu Đậu lùi về sau một bước, cười hì hì nói: “Đây là ranh giới thuần khiết, chúng ta nước sông không phạm nước giếng,ok!”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng chỉ dùng ánh mắt ảm đạm quan sát người con gái đứng trước mặt một chút.
|
Loan Đậu Đậu ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay chống cằm, mí mắt buốn ngủ không mở ra được, mí mắt sụp xuống không lâu sau liền phát ra tiếng ngáy.
Người đàn ông dùng vải băng vết thương sau đó đứng lên chầm chậm đi về phía cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng noãn của cô, da cực đẹp, đôi môi mỏng kiều diễm, nhìn thẳng một đường xuống cổ làm dục vọng trong con người ta nổi lên.
Xuống chút nữa như ẩn như hiện đầy mê người làm cho hạ thân hắn chuyển động mấy lần, hạ thân phát hỏa, dựng thẳng đứng lên.
Đôi môi không khỏi cười nhạt, hất đầu, đè nén xuống. Hắn bị hư não rồi sao? Lại có thể có phản ứng như thế với người phụ nữ thông minh khi lần đầu tiên gặp mặt?
Gặp quỷ rồi!
“Tổng giám đốc chúng tôi tới trễ, anh không sao chứ?” Tiếng thuộc hạ truyền đến bên tai giống như nước lạnh hoàn toàn dập tắt lửa trên người hắn.
Đám thuộc hạ đến nơi thấy không chỉ có một mình tổng giám đốc thì mặt biến sắc. Đang do dự không biết có nên đưa cô gái đi cùng hay không thì nghe thấy giọng trầm thấp của người đàn ông “Đưa một khối kia đi theo!”
“Vâng.”
Người đàn ông ngồi trong chiếc xe hào hoa, bác sĩ ngồi bên cạnh giúp hắn băng bó vết thương. Mà “một khối” kia vẫn còn đang ngủ say, không hề biết có chuyện gì xảy ra.
“Tổng giám đốc.......” Thuộc hạ không đoán được ý của người đàn ông, không biết nên làm thế nào với cô gái đang ngủ này.
Nghĩ đến cô gái ngu ngốc thì nở nụ cười nhưng khi nghĩ đến cảnh ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi thì nụ cười biến mất. Hắn cụp mắt xuống, mím môi nói “Quăng xuống ven đường.”
Xe rất nhanh biến mất trong màn đêm, mà Loan Đậu Đậu bị quăng xuống ven đường cuộn tròn người lại, sương đêm phủ trên người cô, cơ thể bắt đầu lạnh nhưng cô không có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí còn đang ngáy.......!
Hôm sau tiêu đề trên trang nhất của các tờ báo dĩ nhiên là......Cô gái đáng thương không có nhà để về, ngủ ở ven đường, bị gió lạnh tạt vào cả đêm.
Tin tức này làm xôn xao cả thành phố A, dĩ nhiên trở thành đề tài hot! Tất cả mọi người đều bàn luận đề tài về cô gái đáng thương này.......
“Người đàn ông không có lương tâm! Tôi nguyền rủa anh cả đời ăn mỳ ăn liền chỉ có gia vị không có mì, tôi nguyền rủa anh xuất tinh sớm! Tôi nguyền rủa anh.......”
Loan Đậu Đậu dùng quần áo cũ làm thành hình tiểu nhân không ngừng dùng chân tê liệt đá vào! Nếu đã cứu cô rồi sao không thức cô tỉnh dậy? Còn ném cô vào ven đường? Làm hại cô trở thành tiêu đề bị mọi người nhạo báng.
Đáng ghét! Chẳng lẽ hắn không biết “Thương hoa tiếc ngọc?” Cầm thú! Không phải đàn ông!
Đang cắn răng nghiến lợi thì điện thoại vang lên:
“Loan Đâu Đậu cô không muốn sống nữa à! Cư nhiên dám trốn việc! Trốn việc! Cô ăn gan hùm mật gấu rồi à!” Chủ bút rống đến nỗi cả phòng rung lên.
Gan hùm mật gấu không có nhưng chó có một con!
Tất nhiên Loan Đậu Đậu chỉ dám nói câu này trong lòng. Mở miệng chuẩn bị giải thích, chủ bút Sư Hống Công tiếp tục: “Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu! Loan Đậu Đậu, tôi chính thức thông báo cô bị sa thải!!!!”
Tút tút tút.......
Điện thoại phát ra tiếng kêu đáng sợ.......Loan Đậu Đậu trợn tròn mắt!!!
|
Loan Đậu Đậu ôm thùng giấy đi ra khỏi công ty. Trời mưa như trút nước, hình như là cố ý đang cười nhạo cô.
Bị sa thải, chủ bút chết tiệt không chịu nghe cô giải thích,nguyên văn thế này: Là một người săn tin tức sao có thể bị trộn lẫn trong thành phố? Cô đang làm xấu mặt những người săn tin tức như chúng tôi! Mời cô nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi tổ săn tin tức này!
Săn tin tức là niềm vui duy nhất của cô, phải bỏ sở thích này vô cùng đau đớn!
Huống hồ.......
Tối hôm qua cô còn nhận được thư của người yêu cũ, tên khôn kia muốn kết hôn với bạn thân của cô! Đáng ghét! Chuyện xấu hổ như vậy thường xảy ra trên phim, tại sao lại có thể xảy ra trên người cô chứ?
Khốn nạn, đính hôn thì đính hôn sao phải báo cho cô biết chứ, còn muốn cô tới tham gia tiệc đính hôn! Chết tiệt, không phải bọn họ cười cô đến bây giờ vẫn còn độc thân không ai yêu đấy chứ.......
Loan Đậu Đậu nóng lên chẳng những muốn đi tham gia tiệc đính hôn còn muốn dẫn người đi cùng!
Chờ cô phản ứng lại đã muộn, hối hận mua mì sợi tự tử cũng không đủ.
Xui xẻo hơn nữa là giá cổ phiếu cô mua sáng nay lại giảm, giảm đến mức cô muốn mua thêm a-xit lac-tic.......
Cái thế giới chết tiệt này còn công lý hay không?
Cho đến khi toàn thân ướt đẫm Loam Đậu Đậu mới phát hiện ra cô đứng trong mưa, cả người ướt sũng, lớp hóa trang buổi sáng cũng phai rồi, giờ phút này chật vật không chịu nổi, giống như con quỷ.
Bước chân đi vể phía trước giẫm vào vật gì đó kẹt xuống.......Đáng chết, cả người vật vã chân không đứng trên mặt đất toàn nước.
Quay đầu lại nhìn thấy giày cao gót cắm ở cống thoát nước, nước mưa rơi xuống chiếc giày nhìn rất cô đơn.
Nước mắt chầm chậm rơi xuống, uất ức nhịn không được. Ngồi dưới đất không kiêng nể gì ôm đầu gối gào khóc!
Quá là xui xẻo! Ngay cả cống thoát nước cũng bắt nạt cô! Không đúng!
Loan Đậu Đậu chợt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cái cống thoát nước đó, cảm thấy như gặp tà, kể từ tối hôm trước khi cô rớt xuống cống thoát nước đụng phải tên kia, cô liền bắt đầu xui xẻo......
“Ô ô.......Tên sao chổi! Anh bị thương rơi vào cống thoát nước thì thôi sao lại làm liên lụy đến tôi, sao lại ném tôi ở ven đường, làm tôi trở nên thê thảm như vậy! Ô ô.......Tôi hận anh! Tôi hận cả nhà anh! Củ bút thối tha, tôi cũng hận ông! Hận cả nhà ông.......”
Một chiếc xe đi trên đường, người đàn ông tuấn tú ngồi trong xe, khí chất cao quý, một đôi mắt phượng vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không khí yên tĩnh, chợt giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Dừng xe.”
Bánh xe làm bọt nước bắn tung tóe nhưng sau một giây liền dừng lại.
Người đàn ông quay cửa xe xuống, ánh mắt phức tạp quan sát cách đó không xa trên lối đi bộ có “Đồ vật” gì đó nằm trên mặt đất, môi mỏng không khỏi lẩm bẩm “Thì ra là cô ấy!”
Tài xế cẩn thận hỏi “Anh Thạch, có cần xuống giúp đỡ không?”
Một khoảng yên lặng, người đàn ông không nói chuyện, ngược lại điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, thích ý nhìn cảnh tức cười này trong mưa.
Miệng của cô thỉnh thoảng lầm bầm, giống như oán trách bởi vì cách xa lại còn tiếng mưa rơi nên nghe không rõ, thùng giấy ở một bên đã sớm bị mưa làm ướt, đồ rớt lung tung trên đường, buồn cười hơn là còn có mấy gói nhỏ bánh con gấu.
|
“A Thiết!” Loan Đậu Đậu trong mưa nửa tiếng, cơ thể không ngừng run rẩy, vuốt vuốt lỗ mũi chuẩn bị đứng lên, ngẩng đầu nhìn thấy một đôi giày da.
Còn chưa kịp nhìn thấy người tới liền cảm giác cả người mình bay lên, đôi tay cùng hai chân quơ lên giữa không trung, gào khóc thét chói tai: “Anh là ai? Thả tôi xuống.......Bắt cóc, vô lễ, cứu mạng.......”
Người đàn ông không nghe thấy lời của cô......Trực tiếp ném cô vào trong xe, nói với tài xế: “Lái xe.”
Cơ thể đột nhiên bị bao vây bởi không khí ấm áp, Loan Đậu Đậu cảm thấy thoải mái. Nghiêng đầu len lét quan sát người đàn ông đang ngồi thẳng, tóc bị nước mưa tạt ướt, giọt nước theo tóc trượt xuống khuôn mặt tuấn tú. Cằm nhỏ, đôi môi dày, cánh mũi cao, một đôi mắt phượng, thật là.......
Đẹp trai ngây người!
Người đàn ông thấy cô quan sát mình tỏ ra khinh bỉ. Không nghĩ tới “Đồ vật” rất nhẹ.
Loan Đậu Đậu nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng hỏi: “Anh.......quan tâm tôi sao?” Một người xa lạ sao có thể quan tâm cô chứ?
Người đàn ông cau chân mày, sắc mặt không vui. Thời gian chưa bao lâu cô cũng không nhớ hắn? Lần đầu tiên bị con gái xem thường, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Loan Đậu Đậu thấy hắn không nói lời nào, mặc dù xe hơi thấp, thảm ngồi rất thoải mái nhưng cô còn muốn thử một chút độ thoải mái của ghế da.
Khi hắn nhắm mắt, bàn tay chầm chậm nắm vào thành ghế lại bị ánh mắt bén nhọn lạnh lùng quét qua, cô yên lặng thu hồi bàn tay lại.
Thật là quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh! Chỉ là muốn ngồi ghế da của anh một chút anh làm gì hẹp hòi như vậy!
Loan Đậu Đậu chuẩn bị nói hắn cho mình xuống trạm xe buýt, xe liền dừng lại. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng há lớn có thể nhét vừa một trái trứng thì người đàn ông lần nữa đưa cô xuống xe, trực tiếp ném cô vào biệt thự.
Loan Đậu Đậu lăn lộn trên thàm lông cừu, không ngừng vuốt mắt, chẳng lẽ là cô nằm mơ sao? Làm sao lại có người đàn ông nhiều tiền như vậy nhặt về nhà chứ? Phòng ốc như vậy, trường hợp như vậy chỉ có trong phim thôi mới phải!
Người đàn ông đắp một cái khăn lên đầu cô, giọng nói lạnh lùng: “Phòng tắm ở bên tay trái, tự mình đi tắm sạch sẽ.”
Sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.
Loan Đậu Đậu muốn cự tuyệt nhưng người đã đóng cửa. Ngồi mấy phút trên thảm lông, mặc dù về nhà người lạ là không tốt nhưng cũng có thể là ân nhân tốt của mình. Cô xui xẻo tận cùng, cuối cùng cũng có thể vật đổi sao dời rồi?
Ha ha.......Nghĩ tới đây Loan Đậu Đậu hấp ta hấp tấp chạy vào phòng tắm.(Mặc dù cô nhầm tay phải thành tay trái nhưng mười mấy phút sau mới tìm được phòng tắm.)
Tắm xong ngồi trên ghế sa lon, trên người bọc khăn tắm thật to, bởi vì cô không quá cao, khăn tắm lại lớn có thể bọc cô lại như bánh chưng. Chỉ lộ ra bờ vai trắng nõn, xuân sắc mê người.
Kéo chân của mình, rầm rì rầm rì đột nhiên cảm thấy có bóng dáng vây quanh. Ngẩng đầu, mắt thẳng.......
Hắn mới tắm rửa xong, ngực trần, không mặc áo chỉ dùng khăn tắm bao quanh nửa thân dưới, tóc còn dính nước trượt theo khuôn mặt hắn, da không trắng như thỏ mà khỏe mạnh, bắp thịt rõ ràng được luyện tập qua.......
Bắp tay không khoe trương như người có cơ bắp nhưng to lớn làm cho người ta có cảm giác an toàn.
May là Loan Đậu Đậu đã nhìn qua vô số dáng người của các ngôi sao, nhìn thấy một người hoàn hảo như vậy làm cho cô chảy máu mũi.......
Trong đầu thoáng hiện ra ba chữ: Mình xong rồi.......
|