Cô Vợ Bỏ Trốn
|
|
Chương 8.3
"Tứ thiếu gia trong vòng nửa năm nữa sẽ kết hôn với đại tiểu thư của tập đoàn Miyamoto."
Minh Hạ nghe lời này, như sấm đánh bên tai, trong lòng cảm giác giống như bị người ta hung hăng xé rách.
Kết hôn, anh muốn kết hôn? Vậy tại sao còn tới dây dưa với cô? Còn ra vẻ một mực chờ đợi cô?
"Con vừa trở lại, Tứ thiếu gia nhất định không chịu ngoan ngoãn kết hôn, như vậy bảo Tịch Mộc gia làm sao ăn nói với người khác? Hơn nữa, chỉ cần qua một thời gian, đám người vẫn xem mẹ con chúng ta không vừa mắt, sẽ dời đi sự chú ý đến vợ mới cưới của Tứ thiếu gia, vậy thì con cũng không cần nghe những thứ lời ra tiếng vào kia, có thể quang minh chính đại trở về công ty giúp đỡ rồi."
Mười mấy năm qua, đám người thân thích kia luôn muốn tìm cơ hội đuổi mẹ con hai người đi, nói xấu, giở trò, thậm chí muốn làm hại bọn họ… Tất cả tất cả, bà đều chịu đủ rồi!
Cô ánh mắt trống rỗng nói: "Anh ấy kết hôn là chuyện tốt, con chúc mừng anh ấy!"
"Minh Hạ, đừng u mê không tỉnh nữa, trên thế giới còn có rất nhiều đàn ông tốt, cần gì nhất định phải yêu Tứ thiếu gia? Mẹ là vì muốn tốt cho con, từ từ mẹ sẽ sắp xếp nhiều đối tượng tốt hơn cùng con xem mắt." Úy Tử ôm con gái.
Tối hôm qua có người nói cho bà biết Minh Hạ đã trở lại, còn cùng Tứ thiếu gia lặng lẽ rời đi, bà đoán bọn họ nhất định là ở tại khách sạn mà Tứ thiếu gia ngủ lại, cho nên buổi sáng tinh mơ đã tìm tới cửa, muốn ngăn lại những phiền phức không nên có xảy ra.
Chỉ cần Tứ thiếu gia kết hôn, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết, Minh Hạ cũng có thể không cần có quan hệ với cậu ta nữa, thoải mái trở lại làm Ngũ Tiểu Thư của Tịch Mộc gia, trở về công ty của Tịch Mộc gia làm việc, thừa kế gia nghiệp.
Úy Tử đột nhiên cảm giác như có gai ở sau lưng, giống như có người ở sau lưng trừng mắt nhìn bà, lập tức xoay người lại, liền nhìn đến Tịch Mộc Thức Minh đã mặc quần áo tử tế mở ra cửa phòng, ánh mắt u ám lườm mẹ con bọn họ.
"Úy Tử, bà có biết việc tốt thường hay gặp trắc trở là có ý gì không?" Tịch Mộc Thức Minh liền kéo Minh Hạ từ trong tay người phụ nữ trung niên xinh đẹp về bên cạnh anh, oán hận nói.
"Tứ thiếu gia, tôi… chỉ là nói thật, người có hôn ước nên cẩn thận hành vi của chính mình mới đúng."
Anh nhìn về phía người phụ nữ chán nản khóc không ra nước mắt, trong lòng càng tức giận ! "Tôi dù không đứng đắn như thế nào, cũng không cần một người hành động vốn là không thanh cao đến giáo huấn tôi."
Anh chưa bao giờ càng hận Úy Tử hơn so với hiện tại. Người đàn bà đáng chết này luôn muốn cản trở anh, thật sự là phiền toái! Trước kia bà ta cướp đi ba, phá hoại gia đình anh, còn chưa tính, tại sao hiện tại ngay cả cô gái của anh, bà ta cũng muốn từ trên tay anh cướp đi?
Úy Tử mặt mày cũng tái đi, chuyển sang con gái, "Minh Hạ!"
Minh Hạ đột nhiên nở nụ cười nói: "Mẹ, mẹ đi trước đi, việc của con, chính con sẽ xử lý."
"Bà mau biến mất khỏi mắt tôi, nếu không đợi xảy ra ra chuyện gì, tôi cũng không có cách nào đoán trước."
Úy Tử nhìn hai người một chút, chỉ thấy Minh Hạ hình như đã quyết định chuyện gì, liền yếu ớt rời đi.
Minh Hạ quay trở về phòng, ngồi ở trên giường còn xốc xếch, trầm mặc không nói.
"Bất luận như thế nào, anh cũng phải có được em." Tịch Mộc Thức Minh nhỏ giọng, khàn khàn nói. Anh biết, cô giận anh không nói cho cô biết chuyện đính hôn này.
Cô lắc đầu, "Nói cũng vô ích, không thay đổi được chuyện gì."
"Anh sẽ từ hôn." Anh đợi một lát rồi nói, như vậy cô hài lòng rồi chứ?
"Minh Hạ, lời anh nói là thật, không được hoài nghi anh!" Anh cũng bắt đầu bị vẻ mặt của cô làm cho phiền não.
"Tại sao anh nói thì là thật, còn lời em nói thì sao? Tại sao lại không thể là thật? Em không muốn bộ dạng như vậy nữa, em không chịu nổi cái bộ dáng bị anh đùa bỡn như vậy nữa. Anh tha cho em đi! Không cần phải quay lại dây dưa với em." Cô nghẹn ngào, giọng nói tràn đầy bi ai không thể làm gì.
"Minh Hạ!" Anh thật muốn muốn hung hăng lay động cô, làm cho cô thành thực đối mặt với trái tim mình. Anh biết, cô nhất định có tình cảm với anh, không thể buông tay dứt khoát như vậy được.
"Em không nghe." Cô chẳng qua chỉ là đồ chơi trong trò chơi săn đuổi của anh, cô lại rút lui, anh có gì mất hứng chứ?
Cô phải rời đi, nếu còn tiếp tục như vậy, người cuối cùng tan nát cõi lòng nhất định là cô.
Tại sao cô lại phải về Nhật? Tại sao lại gặp mặt anh? Chẳng lẽ đây là sự an bài của vận mệnh sao?
"Anh không hiểu rõ em vì sao phải liều mình cự tuyệt anh." Cô rõ ràng có tình cảm với anh, không phải sao? Chẳng qua để cho cô biết anh có một người vợ chưa cưới không có quan hệ mà thôi, cô cứ phải phá hỏng hết bầu không khí hài hòa trước đó sao?
"Bởi vì chúng ta vốn không nên bắt đầu."
"Em đừng để ý hôn ước này có được không? Đây căn bản chỉ là hôn nhân thương mại, anh không từ chối, những trưởng bối kia liền tự quyết định…"
"Thôi đi, đừng giải thích nữa." Cô lau khô nước mắt, mỉm cười, "Cho dù không có chuyện này, kết quả cũng giống vậy thôi."
Đúng vậy, có biết hay không đều giống nhau, cô vẫn sẽ về Đài Loan, vẫn không thể tiếp nhận anh, vẫn muốn tiếp tục cuộc sống của mình, khác biệt chỉ là có thêm cảm giác trống rỗng bi ai này thôi.
Đôi mắt của Tịch Mộc Thức Minh xao động thoáng qua tia nghiêm túc cùng một chút tổn thương, "Gánh vác công ty khổng lồ của gia tộc cùng với trách nhiệm của người làm con, anh vẫn luôn không để cho người khác nhìn thấy một mặt mềm yếu của chính mình, nhưng mà chỉ có em, mới khiến anh có thể không hề giữ lại mà tiết lộ tất cả của mình."
Cô đột nhiên nhìn chăm chú vào anh, kinh ngạc nghe đến nhiều năm qua như vậy, anh lần đầu tiên "bày tỏ lòng mình" .
"Anh chỉ là muốn giữ em lại bên cạnh, tại sao lại khó khăn như vậy? Anh đây cả đời, cơ hồ không chuyện gì có thể làm khó anh, cũng chỉ có việc này, anh là không hề nắm chắc…"
"Thức Minh, đây không phải là vấn đề của anh. Là hoàn cảnh chúng ta gặp nhau sai lầm rồi, nếu như chúng ta không phải anh em kế, không phải ở trong một đại gia tộc làm cho người ta thêm mắm dặm muối, có lẽ chúng ta sẽ không vất vả như vậy." Cô bất đắc dĩ than thở.
Anh ôm lấy cô, khẽ vuốt tóc của cô, thì thào nói: "Cho nên, anh không muốn làm anh trai của em, chỉ cần anh không phải, em có thể ở bên anh rồi."
Cô nhăn mày lại, không trả lời. Vấn đề có tính giả thiết như vậy, cô không muốn trả lời.
"Chúng ta ngủ tiếp, được không?" Anh kéo cô nằm xuống, lẳng lặng ôm chặt cô.
Cô mềm mại nằm trong lòng anh điều chỉnh vị trí cho thoải mái, chuẩn bị cùng anh tạm thời tránh né thực tế phiền não…
Cô mới sẽ không ngoan ngoãn ở lại, mặc cho anh tiếp tục bức hôn, tiếp tục làm những chuyện gần như điên cuồng. Anh nói quá dễ dàng, huống chi, nếu như cô thật có thể vì cái gọi là tình yêu mà bất chấp tất cả, thì năm năm trước cô đã ở lại, cần gì đợi tới hôm nay?
Thừa dịp anh vẫn còn ngủ say, cô rót một ly nước cam lạnh, len lén đi tới phòng vệ sinh, từ trong túi xách của cô lấy ra một túi nhỏ dùng để phòng thân, hòa vào trong nước cam.
Trở về phòng, cô nhìn thấy Tịch Mộc Thức Minh đã tỉnh lại, liền đưa cái ly cho anh, "Tỉnh rồi? Em sáng sớm đích thân mang tới, anh nể mặt một tí, uống hết đi."
Anh cười to, tiếp theo đem nước cam uống một hơi cạn sạch."Thân thể đã sớm cho anh rồi, còn cùng anh nói vấn đề mặt mũi?"
"Đừng đem chuyện này thường xuyên treo bên miệng được không?" Cô đỏ bừng mặt, bò lên giường thay anh sửa sang lại giường đệm xốc xếch, "Anh ngủ tiếp một lúc nữa được không?"
Anh không giải thích được liếc nhìn cô một cái, "Vừa mới rời giường, lại muốn anh ngủ nữa? Anh hôm nay đã ngủ quá nhiều rồi."
Anh nhìn lên đồng hồ thấy đã là buổi chiều, "Anh còn muốn về công ty xử lý vài chuyện, chờ một chút chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi!"
"Em không đói bụng, ngược lại là anh, không bảo dưỡng tốt tinh thần, thì làm việc cũng không tốt!" Minh Hạ kéo anh nằm xuống.
"Anh không kém đến như vậy đâu." Anh thích cô quan tâm đến anh, nhưng lần nữa nằm lên giường, giống như thật sự mệt mỏi, buồn ngủ, "Chuyện gì xảy ra vậy? Anh giống như rất muốn ngủ…"
Cô không nói lời nào, chỉ ngồi im bên mép giường, bên cạnh anh.
|
Chương 8.4
"Minh Hạ, gả cho anh được không?" Anh kiên trì tỉnh táo, đem lời muốn nói nói rõ ràng, "Mau nói đồng ý với anh đi!"
"Tại sao vẫn nói với em vấn đề này?" Người anh cần chính là người vợ có thể trợ giúp anh về mặt sự nghiệp, để cho anh không phải lo lắng, để cho anh không cần nói tới tình yêu, như vậy anh mới có thể chuyên tâm hùng bá thương giới.
"Đừng hỏi tại sao nữa, anh chỉ muốn vĩnh viễn trói em vào bên mình." Bọn họ đã lãng phí năm năm, chẳng lẽ còn muốn lãng phí thêm thời gian sao? "Anh sẽ nói ba cùng anh đi hủy hôn."
"Anh đã trói chặt trái tim em, đừng làm phiền ba nữa." Cô khẽ vuốt trán anh, dịu dàng cười nói.
"Em chán ghét anh sao?" Mí mắt anh càng ngày càng nặng nề.
Minh Hạ vừa nghe đến câu nói mà anh chưa từng nói qua, nội tâm nhất thời mâu thuẫn, một cảm giác đau lòng khó có thể đè nén trào lên trong lòng, hóa thành những giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, cô lắc đầu, "Em sao lại chán ghét anh chứ?"
Cô trốn tránh, khiến anh chịu không ít đau khổ đi?
"Vậy thì tốt… Minh Hạ…" Anh cầm cự không nổi, ngủ thật say.
"An tâm ngủ đi, nói không chừng sau khi tỉnh ngủ, chúng ta cũng sẽ tỉnh lại từ một giấc mơ dài."
Nhìn anh cuối cùng cũng ngủ say, tình cảm che giấu của cô tựa như vỡ đê sụp đổ trào ra. Cô có cái gì tốt? Anh đối với cô như vậy không phải là lãng phí tình cảm của anh sao? Anh lại còn kiên trì chịu làm khổ mình làm cái gì?
Cô gào khóc, nước mắt nóng hổi tuôn ra trên mặt cô, rơi xuống mặt anh. Cô nếm được vị mặn của nước mắt, càng lúc càng khổ sở. Cô nằm sấp trên lồng ngực rộng lớn ấm áp của anh, hôn môi anh, hôn tới nước mắt của chính mình.
Cô biết làm như vậy có lẽ rất ngốc, nhưng thay vì tiếp tục dây dưa yêu hận không rõ, không bằng xa nhau lần nữa.
Tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, cô đối với Thức Minh mà nói sẽ không còn quan trọng nữa. Đã như vậy, cô cần gì phải ở lại bên cạnh anh, chờ cái ngày phải tách nhau ra kia đến đây?
Minh Hạ lau nước mắt, đắp kín chăn mỏng cho anh rồi rời đi.
Lần này, cô có lẽ phải thật sự rời đi rồi.
Mấy ngày nay, nhà lớn của Tịch Mộc gia nằm ở Kyoto rối ren vô cùng, đám đông người chen lấn tới mức bên trong nhà chật như nêm cối, nếu không phải bác sĩ mang theo y tá tới, thì chính là thuộc hạ mang theo thuốc bổ đồ bổ tới thăm.
Trên mặt mọi người đều vô cùng lo lắng, đám người làm một ngày hai mươi bốn tiếng bất kể thời tiết đều phải trông chừng chưa nói, mà mọi người cũng vội vàng trở lại quê nhà Kyoto, chỉ vì vị thiên chi kiêu tử của Tịch Mộc gia mắc bệnh cấp tính, bệnh không dậy nổi.
"Tại sao có thể như vậy?" Nhị ca vừa mới vào cửa, liền hỏi Tam đệ đang đứng trước cửa ra vào nghênh đón, "Thức Minh bình thường vô cùng khỏe mạnh, sao đột nhiên sinh bệnh nặng?" Còn đặc biệt từ Tokyo đưa về đại trạch ở Kyoto dưỡng bệnh.
Hai anh em đi tới phòng của Tứ đệ, thấy Tịch Mộc Takako ngồi ở mép giường, vì lau đi mồ hôi lạnh trên trán Tứ đệ.
"Hai người chớ quấy rầy nó, bác sĩ mới vừa nói Thức Minh cần nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Hình như là hệ thống miễn dịch đột nhiên bị nhiễn vi-rút."
"Thật là kỳ quái, Thức Minh sao lại gặp phải bệnh này?"
Takako không nhiều lời nữa, chỉ là luôn lau mồ hôi cho Tứ đệ.
"Nghe nói thời gian trước Minh Hạ cuối cùng cũng trở lại Nhật Bản, vừa vặn gặp gỡ Thức Minh, sao hiện tại lại không thấy người?" Nhị ca hỏi. Cho dù Minh Hạ rời đi lâu như vậy, anh vẫn coi cô em gái ruột thịt.
"Em ấy về Đài Loan rồi." Takako lạnh nhạt nói.
"Đi rồi? Vậy mà lại đi vào lúc này? Con bé mỗi lần giống như đều đi không đúng lúc, em còn tưởng rằng lần này nó có thể ở lại, chăm sóc Thức Minh thật tốt." Tam ca lẩm bẩm nói.
"Minh Hạ không muốn ở lại lâu, chúng ta không thể miễn cưỡng em ấy."
"Em không phải miễn cưỡng em ấy, chẳng qua là cả nhà đều trở về, cũng chỉ có em ấy không trở lại nhìn một chút, em ấy dù gì cũng là người của Tịch Mộc gia a! Huống chi con bé đã sớm tốt nghiệp đại học ở Đài Loan, sao không trở lại Nhật Bản sớm một chút?"
"Im miệng cho chị!" Takako hét lớn, làm Thức Minh đang ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, "Minh Hạ cũng đã đi lâu như vậy rồi, còn muốn dùng cái danh Tịch Mộc gia tới trói chặt em ấy? Cũng là bởi vì như vậy, nó mới không chịu nổi, nên không muốn trở về."
Hai anh em đều giật mình! Chị cả đến tột cùng đang nói chuyện gì vậy?
Mà Thức Minh nằm trên giường sau khi nghe được tên của Minh Hạ, suy nghĩ mơ mơ hồ hồ cũng bị làm cho chấn tỉnh.
"Đối với Minh Hạ công bằng sao? Để cho em ấy lựa chọn kĩ càng được không?"
Công bằng? Lựa chọn? Tại sao lại muốn công bằng cùng lựa chọn? Cô vốn đã là của anh rồi…
"Lần này Minh Hạ không dễ dàng trở về Nhật Bản, Thức Minh lại bức ép em ấy quá mức, nên nó mới có thể làm ra một kết thúc, các người vẫn chưa rõ sao? Em ấy thích sẽ trở lại, không thích liền tùy theo ý em ấy a, các người gấp cái gì?"
Kết thúc? Chuyện gì kết thúc? Anh không hiểu… Tại sao điều anh nghe được lại hoàn toàn khác so với điều anh nghĩ?
Cô là người phụ nữ của anh, nhất định phải đi theo anh cả đời, sao có thể kết thúc được?
Không! Đó là giả… là giả thôi!
Thức Minh nói mê mơ hồ không rõ, lẩm bẩm gọi tên Minh Hạ, là tiếng gọi phát ra từ đáy lòng.
"Thức Minh, em tỉnh rồi?" Takako vội vàng đem lỗ tai gần sát miệng của em trai, muốn nghe xem anh đang nói gì.
"Cái gì? Em nói lớn tiếng một chút được không? Muốn uống nước sao?" Nhị ca hỏi. Tam ca nghe vậy, thử đỡ anh ngồi dậy.
"Minh. . . . . . Hạ. . . . . ."
"Cái gì? Mọi người sao?"
Takako cau mày hỏi: "Là Minh Hạ đi?" Bởi vì cách gọi "Minh Hạ" bằng tiếng Trung rất giống từ "Mọi người" đọc bằng tiếng Nhật, cho nên bọn họ hiểu lầm rồi.
"Minh Hạ? Em ấy không có ở đây, em tìm con bé sao?"
Không có ở đây? Cô rời đi rồi? Như thế nào? "Em muốn tìm cô ấy…"
"Thức Minh, em còn chưa hết hi vọng sao? Nghĩ lại tình trạng bây giờ của em đi, không nên đau khổ và bận tâm nữa!"
Takako từ trong miệng Thần Điền Vũ biết được đầu đuôi sự tình, càng hiểu rõ tâm tình bây giờ của Thức Minh, nhưng nếu Minh Hạ đã dùng cách này cự tuyệt nó lần thứ hai, nó tội gì lại muốn tiếp tục dây dưa?
"Đúng là, em nếu không nhanh khỏe lại, chuyện của công ty sẽ rất lộn xộn."
"Điện thoại…" Hai tay của Tịch Mộc Thức Minh quơ loạn một hồi, muốn gọi điện thoại tìm Minh Hạ.
Anh không tin cô đi rồi, rõ ràng một khắc trước còn trắng đêm triền miên với anh, làm sao sau một khắc lại biến mất?
Cô… có lẽ chỉ là đi nơi khác mua đồ, không có nhanh như vậy trở về thôi…
"Không cần gọi, em ấy căn bản không ở Nhật Bản." Takako nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Chị cả, em…" Anh hiện tại rất rối loạn, đầu óc hỗn loạn, tâm cũng loạn…
"Thức Minh, quên con bé đi! Em ấy không phải người phụ nữ của em, mà là em gái của chúng ta, không cần cố chấp nữa. Tiếp nhận con bé làm em gái, em có thể tiếp tục có được em ấy; nếu không tiếp nhận, con bé vĩnh viễn chỉ có thể dùng thân phận người ngoài đi thăm em... em căn bản không có khả năng chi phối con bé."
"Em có! Em nhất định có! Các người đi đi, em không cần em gái, vĩnh viễn không cần! Các người đi a. . . . . ."
Mọi người thấy thế cũng lập tức rời đi, không muốn em trai bị kích thích nữa.
Trái tim của Tịch Mộc Thức Minh khổ sở giống như toàn thân bị xé rách, vô số cây kim sắc nhọn lạnh lùng đâm vào mỗi tấc thần kinh cùng da thịt anh.
Minh Hạ, em lại dám đối với anh như vậy! Em thật tàn nhẫn, em sao có thể lần nữa rời đi?
Chị cả, chị ấy biết cái gì? Dựa vào cái gì lại nói như vậy? Quả thật là lời nói bậy nói bạ một phía, tim của anh căn bản không chịu sự khống chế a!
Phòng lớn như thế lại chỉ có một mình anh. Anh nhớ trước đây không lâu, có một cô gái anh thích nhất ở bên cạnh anh, bọn họ triền miên nhiệt liệt cỡ nào, vành tai tóc mai chạm vào nhau. . . . . .
Tại sao lại muốn tàn nhẫn như vậy? Anh tại sao lại không thể có được cô? Cô tại sao lại muốn rời đi, không để ý tới anh? Chẳng lẽ những triền miên dây dưa cùng cô đều là giả, cũng chỉ là một mình anh ở trong mộng có được cô?
Anh chỉ là muốn có được cô gái mình thích nhất ở bên cạnh mà thôi, cái này cũng không được sao? Anh không cần em gái gì hết, vĩnh viễn đều không cần! Đây không phải là điều anh vẫn nhấn mạnh sao? Tại sao không ai nghe anh nói chứ?
--- ------ --------- Hết chương 8 --- ------ ---------
|
Chương 9.1
"Anh không phải là giám đốc sao? Tại sao anh không thể tự mình tới ký?" Minh Hạ ảo não vừa lật tài liệu, vừa oán giận với người bên kia điện thoại.
"Nhưng chúng ta ngay cả họp cũng chưa họp, Tứ thiếu gia cũng đã nói sẽ tự mình ký hợp đồng, tôi không thể làm thay." Thần Điền Vũ cũng nhức đầu đàm phán với cô.
"Nhưng các anh đã xem văn kiện đề xuất của chúng tôi rồi, cũng đã nói không có vấn đề gì lớn nha!"
"Nhưng vẫn muốn mở thêm một cuộc họp để thương lượng chứ?"
Anh bắt đầu hoài nghi trái tim của Ngũ Tiểu Thư được làm từ sắt, nếu không làm sao có thể vào lúc Tứ thiếu gia sinh bệnh nặng lại giống như không có gì cùng anh bàn công việc.
Điện thoại yên lặng mấy giây, rồi truyền đến thanh âm ảm đạm của cô: "Anh ấy có khỏe không?"
"Tại sao Ngũ Tiểu Thư không tự mình đến xem một chút?"
"Có mọi người chăm sóc anh ấy thì được rồi." Cô đợi ở bên cạnh anh thì như thế nào, tỉnh lại nhất định lại sẽ bị anh biến thành nơi trút giận, huống chi cô còn là thủ phạm làm anh bị bệnh nha!
"Chúng tôi mười mấy người cũng không bằng một mình cô."
"Chúng ta vẫn nên bàn công việc đi!" Cô không muốn cùng người khác nói quá nhiều vấn đề liên quan đến anh.
"Đối với trường hợp này, tôi thật sự không dám tự tiện quyết định."
Làm sao mà người dưới tay anh cứ vâng lệnh nghe theo anh như vậy? "Tôi nói lại một lần nữa, nếu như trước tuần sau các anh không phái người qua đây ký hợp đồng, chúng tôi có quyền ngưng hẳn toàn bộ hợp tác."
Hiện tại cô chỉ muốn mau mau hoàn thành hợp đồng này, sau đó sẽ vạch rõ giới tuyến với người và việc Nhật Bản.
"Tại sao có thể như vậy? Chúng ta từng có thỏa thuận ngoài miệng rồi mà."
"Trước khi kí hợp đồng, tất cả không thể thừa nhận. Sau khi các anh suy nghĩ kỹ càng, lại gọi điện thoại cho tôi đi!"
Thần Điền Vũ bất đắc dĩ để điện thoại xuống, than thở người đứng giữa thật khó làm. Anh cho rằng Ngũ Tiểu Thư bề ngoài mềm mại ưu nhã sẽ dễ nói chuyện, nhưng sự thật chứng minh cô có thể có tác phong rất cứng rắn.
"Tuần sau tôi sẽ đi Đài Loan." Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên đi vào phòng khách, rõ ràng nghe được nội dung cuộc điện thoại.
"Cậu chủ!" Thần Điền Vũ bước nhanh về phía anh, đỡ anh cẩn thận, "Anh nên nghỉ ngơi nhiều."
"Hai tháng rồi, đã khỏe lại gần như bình thường rồi." Không thể tưởng tượng được trừ ngoại thương, còn có bệnh khác có thể làm cho anh nằm trên giường lâu như vậy. "Tôi có thể đi ký hợp đồng."
"Đừng miễn cưỡng chính mình được không? Cô Minh Hạ không trốn thoát được, anh sớm muộn gì cũng có thể tìm được cô ấy." Nhìn bộ dáng cậu chủ như vậy, ngay cả anh một người đàn ông cũng có chút đau lòng.
"Tôi muốn tìm cô ấy tính sổ!" Nếu như không phải là thân thể của anh còn yếu, anh sớm ngay cả một ngày cũng không muốn đợi.
"Chuyện này…"
"Tôi quyết định rồi!" Anh cứng rắn tỏ rõ lập trường, rồi tự mình trở về phòng nghỉ ngơi. Anh phải mau bồi dưỡng thân thể thật tốt, mới có thể "có tâm có sức" báo thù.
Đến bây giờ anh mới biết, anh đối với cuộc sống năm năm qua của cô, cơ hồ là không biết gì cả. Anh thậm chí không biết nên đi đâu tìm cô, hoặc là làm sao liên lạc được với cô.
Ra khỏi sân bay Đào Viên, ngồi lên chiếc xe thể thao hoàn toàn mới có định vị vệ tinh, khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì anh mới đột nhiên nhớ tới sự thật này.
Minh Hạ cô ấy quá thông minh, từ đầu đến cuối đều bảo vệ chính mình rất tốt, khiến anh giống như bị đẩy vào một thế giới khác, chỉ có cô có thể tự do ra vào thế giới của anh, còn anh đang ở thế giới của cô nhưng lại nửa bước khó đi.
Tịch Mộc Thức Minh nghĩ đến đây, một cỗ tức giận liền bốc cháy lên. Anh dùng sức đạp lên chân ga, lái xe đi.
Đài Bắc nhỏ như vậy, anh cũng không tin không tìm được cô!
Anh vừa đi tới tòa nhà công ty Thiên Thu, cô nhân viên tiếp tân lại có bộ dáng bất đắc dĩ có miệng khó trả lời, "Tịch Mộc tiên sinh… tôi…"
"Tôi hiểu tiếng Trung." Tịch Mộc Thức Minh xa cách nhìn cô ta một cái, liền hỏi: "Minh Hạ trở về chưa?"
"Cái này…"
"Nói mau." Anh không chút khách khí, quả thật đã coi đối phương như thuộc hạ của mình, bộc lộ toàn bộ tính tình lãnh khốc của anh.
Âm thanh của cô tiếp tân có chút run rẩy, "Tôi đã nhắn lại cho cô Kiều nên rất nhanh sẽ nghe được…"
"Nhắn lại? Cô ấy đang làm gì?" Cô lại đang tránh không gặp mặt anh? Sẽ không, anh đã tới sớm ba ngày so với ngày dự định diễn ra hội nghị, cô sẽ không biết.
"Tôi không biết…" Cô không dám đoán, sợ tự mình nói sai.
"Không biết?" Đây là đang qua loa lấy lệ với anh sao? Đáng chết!
Cô nhân viên tiếp tân bất chấp nguy cơ sẽ bị gương mặt đen thui của Tịch Mộc Thức Minh dọa sợ, nói: "Xin lỗi… Cô Kiều thật không có ở công ty."
Tịch Mộc Thức Minh không nói hai lời, quay đầu đi!
Anh chịu những người này đủ rồi, anh cũng không tin chính anh không tìm thấy người.
Chỉ là sau ba ngày, anh vẫn không tìm được cô, thậm chí ngay cả ở trong hội nghị cũng không thấy cô. Anh bắt đầu hoài nghi, có phải công ty Thiên Thu cố ý muốn chống lại anh hay không? Hay là cô cố ý muốn trốn tránh không gặp anh? --- ------ ------ ------ ------
Mệt mỏi quá!
Bắt đầu từ tối hôm qua, cô đã bận chuẩn bị tài liệu, mãi cho đến buổi trưa hôm nay mới xong việc.
Trên đường về công ty, cô không biết tại sao đột nhiên lại có một cảm giác muốn ói, cô vậy mà lại ở trên đường nôn mửa.
Sao lại thế này? Ăn thức ăn thiu sao? Sao thân thể của cô giống như càng ngày càng yếu? Là do gần đây quá bận rộn, có quá nhiều chuyện phiền lòng sao?
Cô lau đi mồ hôi lạnh dưới cằm, đang muốn đi đón taxi thì đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, lảo đảo một phen, cuối cùng không chống đỡ nổi ngã xuống, rơi vào trong bóng tối hôn mê.
Minh Hạ cả người ngã vào trong lồng ngực dày rộng của Tịch Mộc Thức Minh, an toàn được anh đỡ lấy. Anh lập tức ôm lấy cô, chạy về phía bệnh viện gần đó.
Trời ạ! Cô rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đột nhiên té xỉu ở trên đường? Nếu như không phải anh vừa khéo lái xe ngang qua, thấy cô xuất hiện mà vội vàng xuống xe, thì cô chẳng phải là cứ như vậy té xuống đất mà bị thương sao?
"Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy té xỉu, mau cứu cô ấy!" Lòng nóng như lửa đốt nên giọng điệu của anh có phần không tốt, quả thật giống như đang hung hăng với bác sĩ vậy. Anh lần đầu tiên cảm thấy bản thân luống cuống tay chân, cảm giác hốt hoảng nơm nớp lo sợ này có lẽ là mãnh liệt nhất kể từ lúc chào đời cho tới nay.
"Anh đi ra ngoài trước, để cho tôi kiểm tra thật tốt cho cô ấy." Bác sĩ đẩy anh đi ra ngoài.
Một lát sau, bác sĩ không nói hai lời liền kêu các y tá đưa Minh Hạ đến phòng bệnh.
"Cô ấy sao rồi?" Thấy giường của cô được đẩy ra ngoài, Tịch Mộc Thức Minh vội vàng tiến lên hỏi thăm.
"Cô ấy mệt nhọc quá độ, phải nghỉ ngơi nhiều; người có thai còn không để ý như vậy!" Bác sĩ cười khổ lắc tay.
"Cái gì?" Tịch Mộc Thức Minh cho là mình nghe lầm, cẩn thận hỏi lại: "Ông nói cô ấy… mang thai?"
"Anh không biết sao?" Người đàn ông tuấn lãng này không phải là bạn trai của cô ấy sao? Thấy anh ta mới vừa rồi thật khẩn trương a!
Minh Hạ mang thai? Mang thai đứa bé của anh? Đầu của anh đột nhiên có chút khó suy nghĩ, chỉ có thể lắc tay.
"Chăm sóc cô ấy thật tốt đi, hiện tại mới hai tháng, thai nhi còn chưa quá ổn định đâu."
Anh phục hồi lại tinh thần, mỉm cười gật đầu, lập tức đi theo giường bệnh đến phòng bệnh.
|
Chương 9.2
"Minh Hạ…"
Cô làm sao vậy? Tại sao lại giống như nghe được thanh âm của anh? Cô quá nhớ anh rồi sao?
"Em có khỏe không?" Âm thanh nhu tình vang lên bên tai cô.
Cô mở mắt thấy rõ bốn phía, phát hiện nơi này là phòng bệnh.
"Thức Minh?" Cô hoa mắt rồi sao? Tại sao cô lại nhìn thấy anh ngồi ở bên cạnh cô, vẻ mặt có chút lo lắng, lại có chút vui sướng bí ẩn?
Tịch Mộc Thức Minh nhìn cô đại khái không sao, rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Anh nhớ cô, rất nhớ cô! Mới hai tháng không gặp, anh đã vô cùng quyến luyến cô, lúc nào cũng hi vọng cô đợi ở bên cạnh mình. Anh hoài nghi trong quá khứ chính mình làm thế nào trải qua năm năm không có cô?
Anh yêu cô, mặc kệ cô cự tuyệt anh như thế nào, tổn thương anh như thế nào, anh vẫn yêu cô.
"Tìm được em, thật tốt…"
Bất kể trong lòng cô nhìn anh ra sao, anh cũng phải giữ cô lại bên mình. Tuyệt đối không cho phép cô lại rời đi hắn, cho dù cô có đối xử tàn nhẫn với tình cảm không thể dứt bỏ này của anh như thế nào đi nữa, tổn thương anh như thế nào đi nữa, anh cũng không quan tâm! Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại, chuyện gì anh cũng bằng lòng.
Không biết vì sao, khi lần nữa tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, Minh Hạ vậy mà lại không tự chủ rơi nước mắt. Cô không phân biệt được những giọt nước mắt kia là vui mừng hay là đau đớn, nhưng cô để nó mặc sức chảy thỏa thích, biểu đạt cảm giác dâng trào trong lòng cô.
Anh thật sự tới rồi, còn để cho cô tựa vào trong ngực anh, dịu dàng hôn mái tóc của cô, ôm cô thật chặt trong khuỷu tay.
Tại sao anh lại không hận cô? Cô to gan hạ dược anh, chính là muốn anh hung hăng chán ghét cô, muốn anh đừng đến tìm cô nữa, chẳng lẽ ám chỉ rõ ràng như vậy, anh cũng không hiểu sao?
"Thức Minh, anh làm sao lại… đến đây?" Cô khó mà tin được cảm giác bây giờ, thế nhưng loại cảm giác chân thật cùng nhiệt tình này, cô không thể không tin!
"Vì sao mỗi lần em nhìn thấy anh, đều hỏi cùng một vấn đề? Không muốn gặp anh sao? Hay là bởi vì chột dạ?"
"Em xin lỗi."
"Biết rõ em có lỗi với anh, sau này liền ngoan một chút." Trong lời của anh tràn đầy cưng chiều, một chút cũng không tức giận.
"Anh đến tìm em, em có thể xem như anh còn thích em sao?"
Anh khẽ mỉm cười, hôn lên chóp mũi cùng môi đỏ mọng của cô, "Có thể."
Hành động thân mật mờ ám của anh khiến cô mặt đỏ tới mang tai, có chút khó nhịn thở gấp, "Đừng..."
Anh kinh ngạc, liền thả chậm động tác, đổi thành cái ôm dịu dàng hơn. Mặc dù lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức đem thân thể nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực thoải mái vuốt ve, nhưng anh phải lo lắng cho tình trạng của cô.
"Nếu không phải bác sĩ nói tình trạng cơ thể em còn chưa ổn định, anh thật sự muốn lập tức "Báo thù" em thật tốt!" Anh ngồi vào trên giường bệnh, để cho cô thoải mái dựa vào.
"Em rất khỏe, anh không cần phải lo lắng quá nhiều." Cô chỉ là mệt mỏi quá mức mới có thể té xỉu.
"Minh Hạ, em cứ hận anh như vậy sao? Ngay cả chuyện mang thai đứa bé của anh cũng muốn giấu?" Anh đột nhiên nghiêm mặt nói.
"Đứa bé?" Tâm tình đang tốt của cô bỗng ngừng lại, anh nói cái gì? Cô có con sao?
"Chúng ta có con rồi." Cô không biết mình có đứa bé của anh? Vậy anh cũng không thể trách cô không nói.
"Ai nói cho anh?" Chẳng trách được thân thể cô dường như có chút bất thường, thì ra là mang thai.
"Bác sĩ ở phòng cứu cấp." Có chuyện gì không đúng sao? Nhìn sắc mặt cô rất kém, anh có chút lo lắng hỏi: "Lại khó chịu sao?"
Cô lo âu nhắm mắt lắc tay, làm anh không nhịn được tức giận, "Em rất không muốn mang thai đứa bé của anh sao?"
Cô cắn môi, trong mắt mờ mịt hơi nước, cô nháy mắt mấy cái, quật cường lau đi nước mắt sắp rơi xuống.
Thì ra anh chỉ là vì chịu trách nhiệm, vì đứa bé mới dịu dàng với cô, mới yêu cô sao? Đúng vậy, anh vốn nên hận cô, nhưng bây giờ không thể không vì đứa bé mà yêu cô.
"Bây giờ là thời đại nào rồi? Anh không cần vì đứa bé mà phải trách nhiệm với em, em không muốn anh đối với em như vậy!" Tình yêu như vậy rất rẻ mạt, cô không muốn.
Anh nâng cằm cô lên, gắt gao nhìn vào mắt cô, "Chịu trách nhiệm? Anh sẽ bởi vì có đứa bé liền chịu trách nhiệm sao? Anh tuyệt đối không phải người đàn ông ‘ai nhào đến cũng không cự tuyệt’!" Chỉ cần anh không muốn, không ai có thể cưỡng ép anh làm bất cứ chuyện gì.
"Em cũng không phải người phụ nữ tự động đưa tới cửa! Em sẽ không để cho người muốn em có cảm giác mua một tặng một." Cô đỏ mắt, quật cường nói.
"Đáng chết, anh chưa từng nghĩ như vậy!"
"Chuyện của em không cần anh quan tâm, anh yên tâm trở về chuẩn bị hôn lễ của anh với tiểu thư Miyamoto đi!"
"Đến bây giờ em còn chưa tin anh? Vậy thì được, em lập tức cùng anh trở về Nhật Bản kết hôn!" Anh kéo cô, đi về phía cửa.
"Em không muốn!"
"Không muốn? Vậy đem đứa bé này bỏ đi, như vậy em không có lời nào có thể nói chứ?" Cái gì mua một tặng một? Cô sao lại nói chính mình thấp kém như vậy?
Anh yêu cô, không phải yêu đứa bé! Cô rốt cuộc đang ầm ĩ chuyện kỳ cục gì? Cô cái gì cũng không biết, cũng chỉ biết phủ định anh.
Cô thấy Tịch Mộc Thức Minh rống giận, cho là anh thật không cần đứa bé này, không nhịn được nước mắt rơi như mưa, hu hu gạt tay anh ra, "Em sẽ đi ngay bây giờ, không cần anh quan tâm!"
Cô nhanh chóng chạy về phía cầu thang, nghĩ đi xuống khoa phụ sản dưới lầu, anh lập tức đuổi theo, "Không được chạy!"
Cô không để ý tới tiếng kêu của anh, vội vàng chạy xuống lầu, Tịch Mộc Thức Minh Tâm tim gan run sợ, chỉ sợ cô có chuyện gì ngoài ý muốn. Quả nhiên, cô đột nhiên trượt chân, mắt thấy cô cũng sắp té xuống thì anh mau lẹ kéo người cô lại, ôm chặt lấy cô.
"Em điên rồi sao? Lại lấy sinh mệnh của chính mình ra đùa giỡn. Ngộ nhỡ ngã sấp xuống thì phải làm sao bây giờ?" Anh gầm thét trách cứ mặc dù rất hung dữ, nhưng giọng nói khẩn trương lại tiết lộ tất cả tình ý của anh.
"Em chết cũng không cần anh trông nom." Cô đau lòng vùi mặt vào vai anh, thút tha thút thít nói.
"Chết? Em còn muốn chết? Thà chết cũng không muốn ở lại bên cạnh anh?" Vẻ mặt ngang ngược của anh khiến cô thiếu chút nữa hoa mắt choáng váng.
"Không phải! Em..." Cô quyết định thành thật với lòng mình, "Em rất muốn ở lại bên cạnh anh."
Trời ạ! Cô lưu luyến nhất chính là cái ôm của anh, là bến cảng làm cho cô yêu say đắm nhất.
"Vậy thì đừng hờn dỗi với anh nữa! Người anh muốn chính là em, em là quan trọng nhất. Đó là con của anh với em, anh mới muốn nó, nếu như em không muốn sinh thì bỏ nó đi, anh không hi vọng em tâm không cam, tình không nguyện sinh hạ con của chúng ta!" Anh yêu thương ôm cô thật chặt, cảm thấy ngực mình ẩm ướt.
"Ô… Thức Minh…" Cô chỉ là khóc, nói không ra trong lòng cô có bao nhiêu cảm động.
Anh thật sự yêu cô, cô biết! Anh bao dung những điều tốt và xấu của cô, những năm qua, phần tình yêu sâu đậm này, cô còn có thể cự tuyệt và xem nhẹ sao? Cô có thể nào còn muốn ích kỷ dùng lời nói dối để che giấu việc chính mình đã sớm yêu anh đây?
Nói cô trở nên mềm yếu cũng được, không còn kiên trì với cái gọi là lý lẽ cũng được, cô thật sự hoàn toàn bị anh chinh phục rồi!
"Đừng khóc. Anh tới đây, không phải muốn nhìn thấy em khóc!" Anh không hiểu nói lời an ủi gì, nhưng anh biết bờ vai mình sẽ là sự an ủi tốt nhất.
Nghe thấy câu nói giống như đã từng quen thuộc, cô khóc càng dữ dội hơn! Anh yêu cô, quan tâm cô, vẫn luôn như vậy.
Cô rất muốn rất muốn nói cho anh biết, cô cũng yêu anh a! Yêu đến mức bằng lòng bất chấp tất cả cửa ải khó khăn, nguyện ý đem chính mình tất cả đều cho anh.
Vì sao hiện tại cô mới chịu chân chính đối mặt với sự thật rằng chính mình vẫn luôn yêu anh đây?
Anh vẫn vùi vào cổ cô, đôi môi nóng rực hôn dọc theo cổ lên vành tai mềm mại của cô.
|
Chương 9.3
Cô đẩy đẩy thân thể nặng nề của anh, nhưng đẩy thế nào cũng không làm anh nhúc nhích được, "Không thể, đối với con không tốt..."
Anh ở trên người cô khàn khàn thở gấp, buồn bực lẩm bẩm một hồi, rồi đổi thành dịu dàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, "Thế này… vẫn có thể chứ?"
"Uhm." Cô cười ngọt ngào, cảm thấy anh có chút thay đổi. Anh học được cách tôn trọng ý kiến của cô, học được thương hương tiếc ngọc.
"Tại sao phải mang thai mười tháng mới có thể sinh con?" Lúc muốn yêu cô thì phải kiêng dè rất nhiều.
"Ha ha ha! Em vẫn là lần đầu tiên nghe được có người oán giận như vậy đấy." Cô cười không ngừng.
"Đây là bởi vì em lần đầu tiên mang thai a!" Anh cũng mỉm cười.
Anh ngang nhiên dán lấy cô, cũng rất thành thạo không đem sức nặng đè lên người cô, "Anh còn chưa trừng phạt chuyện em hạ độc anh đâu!"
"Anh làm sao biết được là em hạ thuốc?" Thừa dịp tâm tình của anh còn không tệ, cô cần phải nắm chắc cơ hội hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Không ngờ em còn có mặt mũi hỏi anh?" Anh nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Nếu không phải có quan hệ hợp tác với công ty Thiên Thu của em, biết công ty em cũng có dịch vụ chữa trị, thì đánh chết anh cũng không tin đó là kiệt tác của em."
"Anh thường khi dễ em, thật không dễ mới để cho em có cơ hội, anh dĩ nhiên cũng phải chịu một chút đau khổ a!" Đối mặt với chất vấn giận mà như không của anh, cô không khiếp sợ chút nào, ngược lại càng to gan khiêu khích anh.
"Khi dễ em? Anh đây cần phải khi dễ em đến cùng, để em không có cơ hội trả thù anh." Anh lại muốn bắt đầu công kích của anh, xâm chiếm đôi môi anh đào đã bị hôn đến sưng đỏ của cô.
"A! Đừng!" Cô hạnh phúc mỉm cười, đẩy anh ra muốn rời giường, lại bị anh vẫn còn nằm ở trên giường đưa tay kéo lại.
"Em dứt khoát ở chỗ này chơi với anh, chờ anh ký xong hợp đồng với công ty Thiên Thu, anh với em cùng trở về Nhật Bản."
"Trở về Nhật Bản? Chuyện này nói còn quá sớm, em bây giờ phải về công ty mới đúng." Cô có chút kháng cự.
"Công ty? Em làm việc còn chưa đủ mệt sao? Còn muốn trở về bán mạng?" Anh trầm giọng hỏi, bất mãn nhìn về phía cô.
"Công ty chỉ là thời gian này tương đối bận, không phải tệ như anh nghĩ đâu. Hơn nữa, bởi vì hiện tại mới mang thai, thân thể mới có chút suy yếu, không liên quan tới công việc." Cô bình tĩnh giải thích, muốn anh quên đi chuyện cô té xỉu.
"Không cho phép! Công ty đối với em thật quan trọng như vậy sao?" Anh ôm cô thật chặt, ghen ghét hỏi.
Cô biết anh lại ghen, mà đối tượng lần này là một công ty, "Công ty là nhà của em, cũng là mơ ước của em với mấy người bạn."
"Vậy anh thì sao?" Anh không hiểu, tại sao đến bây giờ lòng của cô vẫn không thể hoàn toàn chuyên tâm vào trên người anh.
"Thức Minh, chuyện này không giống a, anh với những thứ khác không thể so sánh, với em mà nói, khác biệt rất lớn, giống như anh không thể lựa chọn giữa em và công ty của gia tộc."
Cô một mũi tên làm cho anh á khẩu không trả lời được.
Anh cau mày than thở: "Đồng ý với anh, không thể làm mình mệt chết, nếu không anh muốn nhắm tới công ty Thiên Thu lấy lại công đạo."
"Thức Minh tốt nhất." Cô vui mừng ôm lấy anh, dán lên cơ ngực cường tráng của anh.
"Đương nhiên!" Anh bị hành động làm nũng của cô chọc cho vui vẻ, còn thong thả tâng bốc bản thân một phen. --- ------ ------ --------- "Gần đây công ty không có vấn đề gì chứ?" Tịch Mộc Thức Minh ngắm cô gái vẫn còn ngủ say.
"Anh yên tâm, mọi thứ ở công ty đều bình thường, hoạt động cũng rất thuận lợi. Đúng rồi! Nghe nói có rất nhiều người cũng đã biết cô Minh Hạ từng trở về Nhật Bản." Năm đó tin đồn Tứ thiếu gia của Tịch Mộc gia say đắm Ngũ Tiểu Thư mới được nhận vào Tịch Mộc gia lan rộng, cho đến bây giờ có không ít người nhớ, người trong giới xã giao lại bắt đầu lôi những chuyện xưa này ra, làm thành chủ đề trong lúc trà dư tửu hậu, trong gia tộc cũng bắt đầu nói tới cô Minh Hạ biến mất đã lâu.
Bất luận là Tứ thiếu gia quan tâm cô, hay là lão gia cùng các chủ tử khác đối với cô sủng ái, thậm chí là quyền lực mà Tịch Mộc gia ban thưởng cho cô, đều làm cho sự tồn tại của cô không hề bị xem thường.
"Thật sao? Chuyện này ba tôi cũng biết sao?" Thật tốt, những người bát quái này giúp anh tiết kiệm được thời gian đi thông báo cho ba.
"Biết, lão gia đã gọi điện thoại tới bên này hỏi tôi... tôi cũng dựa vào tình hình thực tế báo cáo lại."
"Vậy ông ấy nói thế nào?" Anh không chút để ý, làm như không chút nào lo lắng đến kết quả.
"Lão gia nói rất nhớ tiểu thư Minh Hạ, hỏi anh tại sao không giữ cô ấy ở lại Nhật Bản." Thần Điền Vũ thần thần bí bí cười thầm, "Tôi cho là, lão gia đã đoán được quan hệ của hai người."
"Tôi chưa bao giờ từng che giấu chuyện của tôi và cô ấy với bất kỳ người nào, là Úy Tử - người đàn bà ngu xuẩn đó một mực giấu đầu hở đuôi, cho ba tôi là đứa ngốc. Lần sau trở về, tôi sẽ nói với ba chuyện từ hôn, hơn nữa thay Minh Hạ đổi hộ tịch." Anh phải lập tức đem hô tịch của cô ở Tịch Mộc gia xóa đi, để cô không có lý do dùng chuyện ‘anh em’ để cự tuyệt anh.
Minh Hạ, rất nhanh sẽ lại trở thành Tịch Mộc Minh Hạ, mà lần này cô sẽ là vợ anh.
"Tiểu thư Minh Hạ chịu không? Còn có phu nhân, bà ấy chắc sẽ không đồng ý chuyện này?"
"Tôi không trực tiếp đuổi người đàn bà này ra khỏi gia tộc, là đã rất giữ mặt mũi cho ba cùng Minh Hạ rồi, bà ta còn dám đối với tôi thế nào sao?" Anh tự tin lại cuồng ngạo tiếp tục nói: "Có ba cho phép tôi là đủ rồi."
Anh cũng không tin người phụ nữ đáng ghét đó ngay cả ý kiến của ba cũng dám phản đối.
"Năm năm trước, anh không ngăn cản Minh Hạ tiểu thư rời đi, chắc là cũng muốn cô ấy rời đi một thời gian, bảo vệ cô ấy khỏi những tổn thương của đám lời ra tiếng vào chứ?" Đặc biệt là sự hành hạ tinh thần của phu nhân. Thật ra thì tình hình của Minh Hạ tiểu thư ở đại trạch, Tứ thiếu gia đều rõ như lòng bàn tay, làm sao không biết thái độ của đám người thân thích đối với người con riêng là cô chứ?
Tịch Mộc Thức Minh trầm mặc. Thì ra người đi theo bên cạnh anh cũng biết nỗi khổ tâm của anh?
"Đáng tiếc, Minh Hạ tiểu thư không hiểu trái tim anh." Cho nên cô ấy chưa từng trở về, làm cho cô ấy cùng Tứ thiếu gia lãng phí năm năm, chịu không ít nỗi khổ tương tư.
"Tôi sẽ không còn sự kiêng dè như năm năm trước, tôi sẽ không vì sợ cô ấy bị thương tổn mà để cô ấy rời đi." Ngược lại phải giữ cô ở bên người, để cho anh tự tay bảo vệ cô.
Thần Điền Vũ an tâm cười. Biết Tứ thiếu gia quyết định không hề buông tay nữa, anh yên tâm rồi! --- ------ ------ ------ ------ ------ --------- Ở đối diện khách sạn, có một chiếc xe đỗ lại, người bên trong xe ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào Minh Hạ cùng Tịch Mộc Thức Minh vừa đi ra.
"Người đó chính là Minh Hạ?" Con bé năm đó đã biến thành người phụ nữ thanh tú, phần khí chất thông minh trên mặt, so năm đó càng thêm khó đuổi kịp.
"Đúng vậy, cô ấy bây giờ là cổ đông kiêm người quản lí của một công ty nhỏ."
"Người phụ nữ bình thường hết mức! Nhưng là mồi nhử tốt để có thể đánh bại Tịch Mộc Thức Minh." Tên đàn ông âm lãnh cười gian. Hắn tỉ mỉ lau đi bụi bặm trên thanh kiếm võ sĩ, rồi lại từ từ đẩy thanh kiếm vào vỏ.
Tên đàn ông căm thù nhìn người đàn ông đi theo phía sau cô. Hắn ta không thể quên, chính mình ở công ty khổ cực xây dựng địa vị, lại bị Tịch Mộc Thức Minh hủy diệt.
"Tịch Mộc Thức Minh ở nơi này một tháng, một mình tới Đài Loan đoàn tụ với Minh Hạ." Sự việc khác thường này đã truyền khắp trong giới kinh doanh Nhật Bản, hơn nữa dẫn tới không ít suy đoán. Ngày cưới của Tịch Mộc Thức Minh đã định rồi, anh ta không chuẩn bị hôn lễ thật tốt, lại chạy tới Đài Loan gặp em gái không có quan hệ máu mủ, đến tột cùng vì chuyện gì?
Tịch Mộc Thức Minh đã là nhân vật trung tâm có thể hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh hiện nay, dưới sự lãnh đạo của anh ta cùng các anh chị, cơ hồ không có bất kỳ công ty nào có thể chống lại công ty của Tịch Mộc gia, nhưng anh ta đột nhiên tìm tới em gái đã biến mất năm năm, cô gái gần đây có lời đồn có nhiều khả năng trở lại cùng nhau tiếp quản công ty, chẳng lẽ tin đồn là thật?
"Tịch Mộc Thức Minh không khỏi quá tự tin lớn lối, hắn cho rằng Đài Loan cũng là địa bàn của mình sao?" Có rất nhiều người muốn giết hắn, chẳng lẽ hắn không rõ ràng sao?
"Vậy kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?"
"Thừa cơ hành động." Tên đàn ông hung ác nói.
--- ------ ------ ------ Hết chương 9 --- ------ ------ --------
|