40 Ngày Kết Hôn
|
|
Chương 9: Ngày Thứ Sáu 2 “Xin lỗi, tôi không đi được.” Vân Thường trầm mặc thật lâu, nói một câu liền ngắt điện thoại. “Bạn?” Thừa lúc đèn đỏ, Lục Diệp quay sang hỏi. Vân Thường ngẩn ra một lúc mới gật đầu: “Dạ.” “Sao không đi? Mắt không tiện?” Lục Diệp khởi động xe, nói với Vân Thường “Anh có thể đưa em đi.” Thiếu tá Lục cảm thấy nhất định tư duy của mình hỗn loạn rồi. Lúc Vân Thường ra ngoài, anh không yên tâm, sợ cô đụng này đụng kia. Vân Thường ở nhà anh cũng không yên tâm nốt, lo cô ở nhà một mình hoài sẽ bệnh. “Không cần đâu.” Giọng Vân Thường có phần lãnh đạm “Chẳng qua là bạn bình thường thôi, gặp hay không không sao cả.” Vân Thường đã nói vậy rồi, Lục Diệp cũng không miễn cưỡng, đằng nào anh cũng có thể đi với cô, với lại để cô đi với người khác anh cũng không yên tâm. Bên này, Chu Nhân Trạch nghe tiếng vọng trong điện thoại, gương mặt tuấn tú hết sức ngạc nhiên. Cô thay đổi nhiều quá, giọng nói không dịu dàng như trước nữa, cũng không nhiệt tình với anh ta như trước đây. Hơn hai năm có thể thay đổi một con người triệt để đến thế sao? Hay là cô chỉ thay đổi với riêng anh ta thôi? Anh ta thở dài, ngực đột nhiên nặng trĩu. Lục Diệp và Vân Thường về làm Lục phu nhân mừng rỡ vô cùng, vội vàng dặn nhà bếp làm thêm mấy món ăn hai người thích, kéo Vân Thường vào phòng mình lặng lẽ trò chuyện. “Vân Thường, con nói thật cho mẹ nghe, Lục Diệp có tốt với con không?” Giọng điệu Lục phu nhân như điều tra, không biết còn tưởng bà không phải mẹ Lục Diệp mà là mẹ của Vân Thường mới đúng. Vân Thường cười cười “Lục Diệp tốt với con lắm, mẹ, mẹ đừng lo.” “Thật chứ?” Lục phu nhân vẫn không yên tâm, Lục Diệp là miếng thịt rớt ra từ người bà, bà rành cái tính thối tha của nó quá mà. Mấy năm trước, bà tìm bao nhiêu cô gái tốt cho nó xem mắt, kết quả Lục Diệp tới chỗ gặp mặt nghênh ngang ngồi xuống ghế, không thèm nói một câu, làm bà tức muốn chết. Lần này thật tình bà cũng thấp thỏm lắm, dù sao cũng nghiêm trọng hơn mấy lần ép Lục Diệp xem mắt nhiều. Với tính của Lục Diệp mà chịu dẫn Vân Thường về nhà đã là kỳ tích rồi, thậm chí bà đã chuẩn bị sẵn sàng kháng chiến tám năm cơ! “Thật đó.” Vân Thường gật đầu khẳng định “Lục Diệp giúp con nấu cơm, dẫn con xuống lầu đi dạo, còn dẫn con đi chơi, anh ấy tốt với con lắm.” Không nghĩ thì không biết, giờ nhớ lại mới phát hiện, họ sống với nhau có mấy ngày, toàn bộ đều là ký ức tuyệt vời, ngay cả lần uống say kia cũng có chút hiểu ngầm và ấm áp. Lục phu nhân nghe mà há hốc mồm, Lục Diệp dẫn Vân Thường đi chơi? Giỡn chơi hả? “Lục Diệp dẫn con đi đâu chơi?” Lục phu nhân ép sát từng bước, có vẻ như hỏi không ra kết quả kiên quyết không dừng. “Đi viện hải dương, anh ấy dẫn con đi sờ cá heo.” Đôi mắt hạnh lóng lánh của Vân Thường bất giác cong lên, dường như trên tay còn lưu lại cảm giác trơn láng của đầu cá heo, ngón tay cô mấp máy, bỗng nhiên có chút nhớ nhung bàn tay to rộng của Lục Diệp. Quả nhiên cưới vợ rồi có khác? Vất vả lắm Lục phu nhân mới hoàn hồn lại, định tiếp tục chủ đề vừa rồi thì nghe tiếng đẩy cửa. Quay đầu nhìn, ông con mình đang đi lại, có điều ánh mắt chỉ dừng trên người Vân Thường, một chút xíu đuôi mắt cũng không chia cho mình! “Trước khi vào không biết gõ cửa à?” Lục phu nhân cảm thấy mình bị con đối xử bất công, đổi cách gây sự. Lục Diệp nhướng mày, nhìn mẹ tuổi đã một bó to mà tính tình vẫn hoạt bát “Làm trước gõ sau, học mẹ đó.” Lục phu nhân lập tức nghẹn họng, hồi lâu không nói nên lời, chỉ có thể mở to mắt nhìn Lục Diệp dắt Vân Thường ra khỏi phòng. “Mẹ nói gì với em thế?” Giọng Lục Diệp bình tĩnh, trong lòng lại khẩn trương. Anh sợ nhất là mẹ anh lôi chuyện xấu hồi trước của anh ra kể cho Vân Thường nghe. Có điều anh nghe lén ngoài cửa lâu như vậy mà không nghe thấy tiếng cười lớn, bấy giờ mới thoáng yên tâm một chút. Nhưng… đích thân hỏi rõ ràng vẫn tốt hơn. “Không có.” Vân Thường nhéo nhéo lòng bàn tay anh “Hỏi chúng ta sống thế nào thôi.” Lục Diệp ừ một tiếng “Vừa nãy điện thoại của em lại reo, anh đi lên đưa điện thoại cho em.” Chân Vân Thường khựng lại, phiền muộn mới quăng ra khỏi đầu lại ập tới, cô đưa tay phải ra trước mặt Lục Diệp “Đưa cho em đi!” Có gì phải trốn, đằng nào cũng đã vậy rồi. Cô hiểu Chu Nhân Trạch quá mà, tuy bề ngoài anh ta có vẻ ôn hòa nhưng bản chất lại cố chấp cực độ, nhận định việc gì thì có mười con trâu cũng không kéo lại được. Vân Thường biết, anh ta sẽ còn gọi tới. Quả nhiên, mới được năm phút đồng hồ, Chu Nhân Trạch lại gọi tới. Lần này Vân Thường đồng ý gặp mặt trực tiếp, hai người hẹn ở quán trà sữa cách nhà họ Lục không xa lúc ba giờ chiều. Vân Thường rất quen chỗ này, thành thử cho dù có một mình cũng dễ dàng tới chỗ hẹn được. Ăn xong bữa trưa, lại ngủ trưa cùng Lục Diệp một giấc, Vân Thường mới dậy rửa mặt chuẩn bị đi. “Đi đâu? Anh đưa em đi!” Lục Diệp cũng bò dậy, mặc áo khoác định đi theo Vân Thường. “Không có gì, ở dưới lầu thôi, em đi gặp một người bạn rồi quay về liền.” Vân Thường cười từ chối Lục Diệp, vặn nắm cửa định đi. “Vân Thường!” Lục Diệp chặn một bước trước mặt Vân Thường, nóng nảy nắm chặt bờ vai cô. “Sao vậy anh?” Tay Vân Thường cứng ngắc, chờ Lục Diệp nói tiếp. EQ của Lục Diệp không thấp. Phản ứng vừa rồi của Vân Thường và lúc ở trên xe không tự nhiên, thoáng cái anh đã đoán được người gọi điện thoại có quan hệ với Vân Thường không nhạt. Từ nhỏ tới lớn, mỗi bước tiến của anh đều hết sức thành công, bất luận là ở trường hay trong quân, anh đều là người nổi bật. Đối mặt với ánh mắt sùng bái hoặc hâm mộ của người khác, trước giờ Lục Diệp đều thản nhiên. Không kiêu ngạo cũng không thấy căng thẳng. Bởi vì anh biết mình có bản lĩnh khiến người khác nhìn chăm chú. Nhưng đối diện với Vân Thường, lần đầu tiên anh mất tự tin. Anh chưa quen bạn gái bao giờ, đương nhiên không biết trong mắt phụ nữ mình như thế nào, huống hồ quá khứ của Vân Thường anh chưa từng tham gia vào, đó mới là nguyên nhân khiến anh bất an. Cuộc sống của Vân Thường chia làm hai phần, nửa phần trước cực kỳ huy hoàng, nửa phần sau ảm đạm không ánh sáng. Mà anh vừa vặn xuất hiện vào nửa phần sau. Cô có thể nhớ rõ tất cả những người cùng cô đi qua giai đoạn huy hoàng kia lại căn bản không nhìn thấy người xuất hiện trong ảm đạm là anh. Dáng vẻ anh thế nào Vân Thường đều không biết, bảo anh làm sao an tâm cho được? Lục Diệp mím môi, ánh mắt trượt từng chút từng chút từ vầng trán của Vân Thường trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đen nhánh song mờ mịt của cô “Không sao, nhớ về sớm, anh đưa em xuống lầu.” Vân Thường gật đầu, nắm chặt tay Lục Diệp “Dạ.” Vân Thường vào quán trà sữa thì không đi vào trong mà đứng ở cửa, chờ Chu Nhân Trạch gọi cô. Cô không nhìn thấy nên không biết Chu Nhân Trạch ngồi chỗ nào. Đứng chừng mấy giây thì nghe tiếng Chu Nhân Trạch, Vân Thường nhíu mày, cố gắng phân biệt phương hướng của anh ta trong tiếng nhạc. Vất vả va va đụng đụng đi tới trước mặt Chu Nhân Trạch, dọc đường còn đụng phải một cái bàn và một phục vụ. “Sao bất cẩn thế?” Chu Nhân Trạch đẩy một chén trà sữa vị khoai môn tới trước mặt Vân Thường, trách móc. Vân Thường chỉ cười cười không trả lời, cúi đầu hỏi: “Về lúc nào thế?” “Hạ cánh chiều hôm qua.” Giọng Chu Nhân Trạch ôn hòa như trước, anh ta nắm lấy tay Vân Thường, ánh mắt lấp lánh “Vân Thường, anh sẽ không đi nữa, ở lại đây luôn.” Đi hay không đi thì có tác dụng gì? Vân Thường rũ mi, che giấu ánh mắt châm chọc. Cô giãy tay Chu Nhân Trạch ra “Chúc mừng, nhưng anh không cần nói với tôi, chúng ta…” “Vân Thường.” Chu Nhân Trạch ngắt lời cô “Em còn giận anh hả? Lúc đó không phải anh không muốn từ biệt em mà là đi thật sự quá vội, không kịp nói, sau đó đếnMelbourne rồi không làm sao liên lạc với em được, hơn hai năm rồi, em đừng giận có được không?” Vân Thường lắc đầu, uống một miếng trà thơm nức, song không xua đi được vị chua chát trong miệng “Tôi không giận anh. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tôi cũng không có tư cách tức giận.” Nói rồi, cô hít sâu một hơi, tiếp lời “Thế nên đàn anh không cần xin lỗi tôi.” “Em nói cái gì?” Chu Nhân Trạch sửng sốt trợn mắt “Vân Thường, rõ ràng chúng ta…” Câu tiếp theo anh ta không làm sao nói tiếp được nữa, rõ ràng cái gì? Giữa bọn họ không có nhận lời, cũng không có hẹn ước, nói đến cùng, thật sự không khác gì bạn bình thường. Nhưng mà… Chu Nhân Trạch siết chặt nắm đấm, lúc đó hẳn là cô đã ngầm thừa nhận rồi, ngay cả bạn bè thầy cô trêu chọc họ cô cũng không phản bác. Anh ta cho là, giữa họ hẳn là nước chảy thành sông. “Không có gì, đều do họ đùa giỡn bậy bạ.” Vân Thường nhai nát một viên trân châu trong miệng, câu tiếp theo của cô làm Chu Nhân Trạch như bị sét đánh, dường như cả hô hấp đều bị đoạt mất. Cô nói “Tôi kết hôn rồi!” “Sao có khả năng đó!” Chu Nhân Trạch kích động đứng phắt dậy, tay túm chặt lấy mép bàn, sức lớn tới mức có thể cắm vào trong đó “Anh không tin! Không thể nào!” “Thật.” So với phản ứng của Chu Nhân Trạch, Vân Thường bình tĩnh vô cùng, giống như mặt hồ không có gió, một tí gợn sóng cũng không “Vào một tuần trước.” Đáy mắt Chu Nhân Trạch đỏ sậm, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều sắp chảy ngược, ngực nặng trịch kêu gào muốn phát tiết ra ngoài nhưng lại không có cách nào, anh ta nhìn Vân Thường chằm chằm không chớp mắt, từng chữ từng chữ từ kẽ răng nhả ra “Vì sao không chờ anh về?” Chờ? Bảo cô chờ thế nào? Lúc cùng đường tận lối trong đầu cô cũng chỉ có một mình anh ta, nhưng chung quy anh ta ở bên kia địa cầu, nhìn không thấy sờ không tới. Đến cuối cùng, cô cũng không kiên trì được nữa, đại khái là cô không đủ kiên định, không chịu được cô quạnh. Giọng Vân Thường thoáng thấp xuống, thi thoảng xen vào âm mũi “Chúng ta không có quan hệ gì, dựa vào đâu anh bảo tôi chờ.” Nói xong câu này cô đứng dậy, quay lưng định đi. Không ngờ lại đụng phải một người từ đằng sau đi tới, thân hình lung lay, ngã xuống đất. Người nọ cũng tốt bụng, vội vàng đỡ cô dậy, lúc đối diện với đôi mắt không có tiêu cự của cô thì ngẩn ra, thương hại nói: “Mắt không thấy thì để người nhà tới đón cô đi, như vậy nguy hiểm lắm.” Vân Thường cảm ơn người nọ, định đi ra ngoài, cổ tay lại bị người đằng sau túm chặt, giọng Chu Nhân Trạch run như lá khô trong gió thu “Mắt… mắt em làm sao thế?” “Mù rồi.” Vân Thường quay đầu, dường như không hề để ý, giọng bình tĩnh kinh người “Cả đời này cũng không nhìn thấy nữa.”
|
Chương 10: Ngày Thứ Bảy Lục Diệp cảm thấy từ hôm qua tới giờ, sau khi trở về Vân Thường có vẻ bất thường, cứ ngồi một chỗ ngơ ngẩn, chẳng biết là nghĩ cái gì. Thậm chí xắt rau cũng lơ đãng để cắt trúng ngón tay. Mấy bận anh muốn mở miệng hỏi rốt cuộc cô bị làm sao, hỏi cô đi gặp ai, có quan hệ gì với cô mà biến cô thành như thế. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn nhịn, sợ cô hiểu lầm mình quản thúc cô. Tâm lý Lục Diệp mâu thuẫn vô cùng, cứ cảm thấy hỏi cũng không phải, không hỏi cũng không phải, sốt ruột đến độ xoay vòng vòng. Ngay cả Vân Thường cũng cảm giác được tâm trạng nôn nóng của anh. “Lục Diệp, anh làm sao thế?” Lúc Lục Diệp lượn qua trước mặt cô lần nữa, Vân Thường ngẩng đầu hỏi. “Không có gì.” Lục Diệp rầu rĩ đáp. Anh không phải người biết che giấu, ở bên ngoài luôn lạnh mặt với người khác, có điều cô không giống với họ, mỗi một nụ cười mỉm, một thay đổi của cô đều có thể khiêu khích dây thần kinh mẫn cảm nhất của anh. “Xảy ra chuyện gì sao anh?” Vân Thường không hề biết Lục Diệp đang buồn bực vì chuyện của cô, vẫn ngốc nghếch gặng hỏi. “Không có.” Anh không nói, Vân Thường cũng ngại hỏi, hai người cứ thế im lặng. Giờ phút này Lục Diệp rối rắm vô cùng, anh mong Vân Thường hỏi thêm lần nữa, như vậy có lẽ anh sẽ thuận theo tiếng lòng mình mà nói ra, lại sợ Vân Thường gặng hỏi, đúng là mâu thuẫn chết luôn. Thiếu tá Lục hung hăng vò cái đầu ngắn cũn cỡn của mình, trong mắt xẹt qua chút cáu kỉnh, bực chết mất! Loại vấn đề này nếu bắn một phát chết một cái thì có phải khỏe không! Thiếu tá Lục luôn thẳng tính, không giấu được chuyện. Đi tới đi lui trong nhà mãi mà không giảm bớt bực bội, nói với Vân Thường một tiếng liền xách chìa khóa xe chạy mất dạng. Lục Diệp đi rồi, tự dưng Vân Thường lại thấy nhà cửa trống trãi. Dạo trước, tuy cô không thấy đường nhưng vẫn cảm giác được hơi thở của Lục Diệp rõ mồn một. Mình kêu một tiếng anh sẽ đáp lại một tiếng, cho dù không nói gì cả cũng được. Nhưng bây giờ Lục Diệp đột ngột ra ngoài, một mình cô ngồi trong bóng đêm, tự dưng lại cảm thấy sợ hãi lạ lùng. Vân Thường cười khổ, đằng nào Lục Diệp cũng phải về quân doanh, cô ỷ lại anh như thế là không được. Trước giờ, tính tình Vân Thường luôn lặng lẽ, từ sau khi bị mù, tuy tính nết không đổi nhưng lúc có một mình lại cứ hay tìm việc gì đó để làm, nếu không sẽ bất an. Thừa dịp Lục Diệp không có nhà, cô lau hết toàn bộ sàn nhà, cả nhà vệ sinh cũng không bỏ qua. Lại lôi quần áo hai người thay ra mấy hôm nay cho vào máy giặt, bấy giờ mới nghỉ một chút. Eo hơi mỏi, cánh tay cũng đau. Chắc là lâu quá không hoạt động. Lục Diệp nuông chiều cô làm biếng thật rồi! Vân Thường nghe tiếng chuông báo giờ trong nhà, cau mày, ba giờ chiều rồi sao Lục Diệp còn chưa về? Rốt cuộc anh phiền não chuyện gì vậy? Vân Thường đoán không ra, xịu mặt ngồi trên giường cầm điện thoại lên. Số điện thoại của Lục Diệp được cô đặt phím tắt, chỉ cần ấn một cái là được, đối với Vân Thường mà nói không khó cho lắm. Cô bấm số xong thì áp điện thoại vào tai chờ nghe giọng Lục Diệp. Hơ? Sao hình như nghe được tiếng mở cửa? Còn có tiếng chuông điện thoại! Vân Thường thả điện thoại xuống, gọi với ra phía cửa “Lục Diệp?” “Ừ.” Lục Diệp đáp một tiếng, nhưng là trong điện thoại “Anh về rồi.” Về rồi còn nghe máy làm gì? Vân Thường ngắt điện thoại, nghe tiếng vang ngoài cửa phòng ngủ mới lên tiếng “Sao anh còn nhận điện thoại của em?” Cô không phát hiện giọng mình thân thiết cỡ nào, như đang làm nũng! Chân Lục Diệp khựng lại, không ngờ mình nhận điện thoại mà lại có hiệu quả đến thế. Anh đặt túi xốp trong tay xuống chân Vân Thường rồi đáp “Em gọi thì anh nghe thôi.” Logic gì thế? Nhất thời Lục Diệp làm Vân Thường hết biết nói gì, đành chuyển đề tài “Anh vừa thả cái gì xuống sàn nhà thế?” “Vải.” Lục Diệp nói rồi khom lưng mở túi ra “Lấy ở chỗ Giản Viễn Đường, hôm nay mới chuyển bằng đường không từ Thái Lan về, tươi lắm.” Lục Diệp quay đầu nhìn trong phòng ngủ, thò tay kéo mâm đựng trái cây trên tủ đầu giường lại, lột một trái vải đưa tới miệng Vân Thường “Nếm xem.” Vân Thường há miệng cắn trái vải óng ánh đến chảy nước, ngọt quá, rất nhiều nước, nhiều thịt, quả nhiên là rất tươi. Cô nhả hạt trong miệng ra, đôi mắt cong cong cười với Lục Diệp “Ăn ngon lắm.” Lục Diệp không nói chuyện, chỉ nhanh tay lẹ mắt đón lấy hạt trên tay Vân Thường, quăng cùng với vỏ vải lên cái mâm thủy tinh. Hạt cứng va vào mâm phát ra tiếng lanh canh, Vân Thường nghiêng đầu lắng nghe “Tiếng gì vậy?” Lục Diệp đang lột vải thì dừng lại, nghiêm túc nói xạo “Không có tiếng, anh không nghe thấy.” Làm gì có? Vân Thường không tin anh đâu. Lỗ tai cô thính lắm, nhưng Lục Diệp không chịu nói cô cũng hết cách. Đang nghĩ, Lục Diệp đã đưa trái vải thứ hai tới miệng cô. “Vải ở chỗ nào?” Vân Thường nhả hạt thứ hai ra, đột ngột hỏi. “Chỗ này.” Lục Diệp tưởng cô muốn sờ thử vải tươi, thuận tay kéo đệm ngồi trên ghế xuống đất, kéo luôn Vân Thường ngồi xuống. Bây giờ đã cuối tháng ba, hơi nóng từ đất nửa tháng trước đã hết rồi, ngồi trên nền nhà còn hơi lạnh. Đệm ngồi là mẹ anh tự tay nhồi lông vịt vào, rất ấm. “Anh cũng ăn.” Vân Thường mò một quả vải, lột xong cũng sờ soạng đưa tới miệng Lục Diệp, khổ nỗi cô lùn Lục Diệp lại cao, đưa ngay tới cằm người ta. “Á! Em xin lỗi, xin lỗi!” Mặt Vân Thường đỏ bừng, xấu hổ quá, cô thiếu điều muốn chui xuống đất! Dáng vẻ Lục Diệp bây giờ đúng là hơi buồn cười, cằm còn dính nước vải, nhớp nhớp, anh lại hồn nhiên không để ý, há miệng nuốt trái vải trên tay Vân Thường, đuôi mày khóe mắt đầy vui vẻ, rối rắm buổi sáng sớm quăng ra sau ót. Ăn xong còn nắm tay Vân Thường không thả, cúi đầu liếm nước vải dính trên ngón tay cô “Ngọt quá.” Cũng chả biết là nói vải ngọt hay là ngón tay Vân Thường ngọt. Mặt Vân Thường càng đỏ, động tác này của Lục Diệp khiến cô nhớ tới lúc anh say mấy hôm trước, người bình thường nghiêm túc trở nên bám người lại phóng túng. May mà Lục Diệp không làm thêm gì quá đáng, tiếp tục lột vải cho Vân Thường, cô cũng lột cho Lục Diệp. Hai người cứ thế giúp nhau, không tới một lát cái mâm đã đầy vỏ. Vân Thường loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng họ đều có thể tự lột vải, vì sao còn phải đưa tới miệng đối phương? Chẳng phải dư thừa sao? Nhưng Lục Diệp đưa vải tới miệng cô cô không từ chối được, lại không nỡ để một mình anh làm, kết quả biến thành thế này. Bất giác hai người đã tiêu diệt hết một phần ba vải. Vân Thường cũng biết mình ăn không ít, khi Lục Diệp định lột thêm cô vội vàng cản lại. “Đừng ăn nữa, bỏ vào tủ lạnh thôi, ăn nhiều nóng lắm.” Lục Diệp khựng lại, liếc túi xốp, ăn nhiều lắm à? Mới bớt đi có một chút. Nhưng Vân Thường mở miệng nói không rồi, anh cũng không phản đối. Cất túi xốp vào tủ lạnh, lặng lẽ thu dọn vỏ, lau sạch sàn nhà dính nước vải dưới sự gợi ý của Vân Thường, rửa tay, bấy giờ mới quay lại ngồi cạnh cô. Ấm no sinh dâm dục, Lục Diệp nhìn gương mặt trắng nõn đang ửng hồng của Vân Thường cùng với đôi môi mọng nước, trong lòng như có cái vuốt đang cào cào, hận không thể lập tức đè ngửa Vân Thường ra giường. “Lục Diệp.” Lúc này, đột nhiên Vân Thường lên tiếng: “Anh giành vải của người ta, người ta làm sao giờ?” Môi Lục Diệp giật giật, anh muốn ăn vải còn cần phải giành à? Giản Viễn Đường kinh doanh trái cây xuất nhập khẩu, anh muốn bao nhiêu vải là có bấy nhiêu! “Không cần giành, anh ta có nhiều lắm.” “Vậy chúng ta có cần tặng lại cái gì không?” Vân Thường không thích thiếu nợ người khác, cho dù là bạn bè cũng thế. Có điều người này là bạn của Lục Diệp, không phải bạn cô, cô phải hỏi ý kiến Lục Diệp trước. “Không cần.” Chẳng qua là một giỏ vải thôi. Nhưng mấy câu này của Vân Thường ngược lại gợi lên thắc mắc bị anh đè xuống. Hôm qua tóm lại cô đi gặp ai? “Vân Thường,” Lục Diệp sán lại bên cô “Hôm qua em đi gặp bạn hả?” Tuy giọng anh vẫn trầm thấp như thường nhưng lòng thì thắc thỏm. Vân Thường ngẩn ra, hơi kinh ngạc vì anh đột nhiên chuyển đề tài. Có điều tại sao anh lại nhắc tới vấn đề này? Vân Thường thông minh cỡ nào chứ, chỉ trong chốc lát là hiểu nguyên nhân sáng hôm nay Lục Diệp muốn nói lại thôi. Chu Nhân Trạch à? Anh muốn biết điều này. Song quả thật họ không có quan hệ gì. Vân Thường rũ mắt, chỉ là bạn học chọc ghẹo chơi mà thôi, tuy lúc đó họ cũng ngầm thừa nhận nhưng đến tột cùng không có ai đi chọc thủng lớp giấy chắn đó. Lục Diệp thấy cô nửa ngày không nói, có chút nóng nảy, lại không dám ép cô. Lần đầu tiên thiếu tá Lục thích một người, thật sự không biết đối xử với cô thế nào mới tốt, sợ nói lại sai. “Vân Thường, không phải anh muốn thăm dò hành tung của em, chỉ là…” “Em biết.” Vân Thường cười nắm chặt tay anh, tay Lục Diệp rất to, cô không nắm được hết, dứt khoát đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. “Chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.” Người Lục Diệp cứng đờ, biết cô còn chưa nói thật. “Có điều lúc đó em cho là bọn em sẽ quen nhau.” Vân Thường dứt lời liền cảm giác bàn tay Lục Diệp siết mạnh hơn. Cô không giãy, mặc anh nắm, nói tiếp “Sau đó anh ta xuất ngoại, em không hề liên lạc gì với anh ta nhưng bây giờ anh ta về rồi.” Cũng đột ngột như lúc anh ta đi vậy. “Em thích anh ta?” Không biết có phải cô cảm giác sai không, Vân Thường cứ thấy Lục Diệp hỏi câu này có vẻ nghiến răng nghiến lợi. “Dạ, nhưng…” Nói chưa xong đã bị Lục Diệp đè ra giường bịt kín môi, một chữ cũng không nói được. Vân Thường nóng nảy, để cô nói cho hết câu đã chứ! Đừng có ngắt lời người ta thế! Giỏi lắm! Lục Diệp nghiến răng, anh không biết là trong lòng cô còn nhớ người khác đấy! Thiếu tá Lục nóng rồi, phản ứng đầu tiên là hung hăng đè Vân Thường dưới thân, tuy rằng anh đã muốn làm thế từ nãy. Vân Thường bị anh hôn không có chỗ thở, vất vả lắm thừa lúc Lục Diệp cởi đồ vội vàng kêu lên “Em không thích! Không thích!” Cô biết mình thừa nhận làm Lục Diệp tức, lại không đoán được nguyên nhân chân chính khiến anh tức giận. Cô cho rằng Lục Diệp so đo cô không tôn trọng bạn đời. “Muộn rồi!” Cho dù không thích cũng không cho chạy! Lục Diệp liếm mút xương quai xanh của Vân Thường, bàn tay to khiêu khích những điểm nhạy cảm của cô, dễ dàng khơi mào ham muốn của Vân Thường. Tất tật vấn đề và rối rắm đều bị quăng ra sau ót, chỉ còn lại dạt dào mãnh liệt và triền miên nồng nàn.
|
Chương 11: Ngày Thứ Tám Lục Diệp điên rồi! Đó là ý nghĩ đầu tiên sau khi Vân Thường thức dậy sáng hôm sau, cô xoa xoa cái eo và gốc đùi đau nhức, bỗng dưng phát hiện ngày hôm qua mình muốn đôi bên thành thực, vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau gì đó đều là mây bay. Hôm qua căn bản anh không cho cô cơ hội nói nốt! Mệt cô còn nghĩ anh giận, nên muốn ra sức giải thích, xem ra cơ bản anh không để ý! Nghĩ như thế, bỗng nhiên Vân Thường lại có chút ấm ức, anh không để ý? Không quan tâm cô có thích người khác hay không? Cũng không đúng, hôm qua rõ ràng anh phản ứng kịch liệt thế mà. Vân Thường cảm thấy đau đầu, quả nhiên là lính đặc chủng đã qua huấn luyện có khác, ngay cả tâm tư cũng khó đoán nữa! Quả thật cô từng thích Chu Nhân Trạch. Lúc anh ta bỏ đi Úc không nói tiếng nào, cô từng khóc, cũng từng oán, ban đêm nằm mơ đều là hận, hận anh ta bỏ lại cô một mình, cũng hận anh ta không để ý đến cô. Nhưng cô không phải người ưa xoắn xuýt, Chu Nhân Trạch đã không để ý cô, cô chẳng cần phải bám dính lấy anh ta. Thế nên cô cắt đứt mọi phương thức liên lạc với Chu Nhân Trạch, dường như trong đời cô chưa từng xuất hiện người này. Thứ từa tựa tình yêu dành cho anh ta cũng bị tiêu hao từng chút một trong hai năm qua. Chợt nghe tin anh ta về, nghe thấy giọng anh ta, cô có luống cuống thật nhưng thật tình là không có gì hào hứng hay kích động cả. Có một số người, đã qua là trôi qua. Cô chẳng có trí tuệ lớn lao nhưng cũng biết chỉ có thể nắm bắt những gì đang có. Lúc cô bị cha đánh chửi, dì ghẻ khinh bỉ, là Lục Diệp xem cô là châu báu trong tay, chăm sóc cô, che chở cô. Còn Chu Nhân Trạch, ở châu Úc xa xôi, trong lòng trừ hóa học của anh ta ra không có gì khác nữa. Nặng nhẹ thế nào, cô phân biệt rõ lắm. Lúc này Lục Diệp đang xách bữa sáng mau chóng chạy về nhà, vừa đi vừa hát, đương nhiên, đều là mấy bài cảnh xuân quân đội này nọ. Thật ra anh không nghĩ phức tạp đến thế, mới đầu nghe chính miệng Vân Thường thừa nhận thích người đàn ông kia, quả thật anh giận sôi gan. Nhưng rất nhanh, anh đã nghĩ thông suốt, hiện tại ắt hẳn Vân Thường chẳng có bao nhiêu cảm tình với anh ta cho lắm. Nếu không cô cũng sẽ không thản nhiên nói trước mặt anh như thế. Nói đến cùng chẳng qua chỉ là một đoạn quá khứ, một người cũ mà thôi. Bây giờ Vân Thường là bà xã anh! Là người có tên trên sổ hộ khẩu nhà anh! Anh sợ cái gì? Mỗi ngày anh có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô, mỗi tối có thể ôm cô ngủ, như vậy còn không bằng mối tình đầu gì đó à? Đánh chết Lục Diệp cũng không tin! Tuy Lục Diệp không quá rành chuyện nam nữ, nhưng suy cho cùng là người thông minh, biết lúc nào nên ép, lúc nào nên thả. Anh không có khả năng đi ghen với chuyện bao nhiêu năm trước, tuy rằng… cũng có chút chút. Nhưng làm người luôn phải nhìn phía trước, hiện giờ Vân Thường là của anh. Ai cũng không cướp được! Mặc dù anh không tự kỷ tới độ cho rằng hiện tại Vân Thường thích anh nhưng lâu ngày sinh tình thôi! Không đúng, bước chân thiếu tá Lục sựng lại, lâu ngày sinh tình? Khụ khụ, hình như bất kể ý tứ nào bọn họ cũng phù hợp hết… như vậy còn sợ không tóm được Vân Thường sao? Bước chân thiếu tá Lục nhẹ bẫng, có lẽ là nghĩ tới “lâu ngày sinh tình” gương mặt luôn lạnh lùng nghiêm túc thoáng hiện ý cười. Vân Thường biết Lục Diệp đi ra ngoài mua bữa sáng, súc miệng rửa mặt xong, xếp gọn chăn, lại mở cửa sổ thoáng gió, mới ngồi trên giường chờ anh. Lơ đễnh sực nhớ ra, hình như mấy ngày nay họ không dùng biện pháp an toàn! Vậy sẽ có chuyện mất thôi! Đôi mắt hạnh của Vân Thường tròn xoe, bỗng nhiên đưa tay sờ bụng mình, liền đó lại tự an ủi, mẹ cô kết hôn ba năm mới có cô, chuyện này chắc không nhanh vậy đâu. Nhưng mà… Vân Thường cau màu, cô rất thích em bé, mềm mại, còn ư a nói chuyện, làm sao giờ, càng nghĩ càng thấy em bé đáng yêu quá! Có điều họ mới kết hôn, không, mới biết nhau, tình cảm không ổn định, hai người đều cẩn thận duy trì quan hệ đôi bên. Hiện giờ hình như không thích hợp có em bé. Vân Thường thở dài, một lát phải nói với Lục Diệp một tiếng, tuy rằng lời này thật xấu hổ… Lục Diệp về rồi, hai người ăn sáng xong Vân Thường muốn đi siêu thị, cô nghĩ nửa ngày vẫn không thốt nên lời được, đành tự mình hành động. Mệt nỗi Lục Diệp nhất quyết đòi đi với cô, Vân Thường cãi không lại anh đành theo Lục Diệp chậm rì rì đi vào siêu thị. “Vân Thường, em muốn mua gì?” Sáng sớm chắc không phải mua rau, vậy cô cần mua nhu yếu phẩm gì? “Giấy vệ sinh!” Vân Thường nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn nói dối, bao cao su gì chứ, cô nói không được. Với lại cô cũng muốn mua băng vệ sinh, cái này cũng không nói thẳng được, vậy nói giấy vệ sinh là được rồi, đằng nào băng vệ sinh với giấy vệ sinh cũng để cùng chỗ. Giấy vệ sinh? Trong nhà có mà? Lục Diệp thắc mắc song không nói, một tay đẩy xe, một tay dắt Vân Thường đi thẳng tới chỗ để giấy vệ sinh. “Anh đi lấy giấy vệ sinh đi!” Đến nơi, Vân Thường lại không đi cùng Lục Diệp. Cô biết, theo bố trí của siêu thị này thì chỗ bọn họ đứng, đầu tiên là kệ băng vệ sinh, kế bên mới là giấy vệ sinh, vì thế mà lần lần lữa lữa không đi tới nữa, chỉ kêu Lục Diệp đi lấy. Mới đầu Lục Diệp còn chưa hiểu, đến chừng vô tình liếc thấy lỗ tai hơi đỏ của cô mới sực hiểu ra. Thì ra là thế. Anh khom lưng kề tai Vân Thường hỏi “Em có nhìn thấy muốn mua cái gì không?” “Không thấy.” Vân Thường cúi đầu, bên tai là hơi thở nóng bỏng của anh, thẹn thùng run rẩy lông mi. Lục Diệp cười khẽ một tiếng, thế này rồi mà còn mạnh miệng với anh! “Muốn mua nhãn nào?” Vốn anh cho rằng một người đàn ông như mình mà đi mua món này sẽ xấu hổ lắm, song hiện tại lại cảm thấy chẳng có gì, đó là bà xã anh, cái gì cũng là của anh! “Gì, gì cũng được!” Giọng Vân Thường càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như thì thầm. Lục Diệp thấy da mặt cô mỏng quá, cũng không hỏi nữa, đằng nào anh cũng xem quảng cáo trên ti vi rồi, biết mấy nhãn hiệu, mua hết là xong chứ gì! Lục Diệp không biết nhiều ít, mắt Vân Thường lại không thấy, thế nên đến cuối buổi, lúc hai người đẩy nguyên một xe băng vệ sinh ra quầy thanh toán, vô số người ghé mắt. Tố chất tâm lý của thiếu tá Lục vô cùng tốt, dưới cái nhìn chăm chú của bao nhiêu người như thế mặt không đổi sắc tim không đập, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi. Vân Thường còn đang mải nghĩ vụ bao cao su, nhưng đến cùng vẫn không nói ra. Thật ra trong lòng cô còn ôm may mắn, dù sao mang thai không phải một chốc là có, thành ra cô giấu luôn chuyện này vào bụng. Buổi chiều, Lục phu nhân gọi điện tới, nói với Vân Thường bà thuê người may cho cô một bộ sườn xám, mấy ngày nữa là xong, đặc biệt thông báo cho cô một tiếng, đến chừng đó bảo Lục Diệp chở cô về nhà họ Lục lấy. Quý bà họ Lục luôn hoạt bát, khổ nỗi thượng tướng Lục và thiếu tá Lục đều là người nghiêm chỉnh, không ai điên không ai quậy với bà, khó khăn lắm mới được cô con dâu ngoan hiền, Lục phu nhân cao hứng tới mức cả ngày không ngậm miệng lại được, thương Vân Thường như con gái mình. May quần áo, mua đồ ăn, sợ cô ở nhà họ Lục không quen. Vân Thường chưa từng mặc sườn xám. Cô lớn lên trong một gia đình bình thường, có cơm ăn, có sách đọc là thỏa mãn lắm rồi, căn bản không đủ điều kiện cho cô mơ ước thêm gì khác. Giờ đến nhà họ Lục, bỗng nhiên cái gì cũng có. Vân Thường cứ cảm thấy mình nợ nhà họ Lục nhiều lắm, nhiều tới nỗi cả đời này cũng không trả hết. “Mẹ may đồ cho em?” Ngắt điện thoại, Lục Diệp sán lại hỏi. Vân Thường gật đầu “Dạ, là sườn xám.” Cô không nỡ từ chối tâm ý của người lớn. “Cho em thì lấy đi.” Lục Diệp đoán suy nghĩ của cô, vuốt tóc cô “Mẹ là vậy đó, thích tặng quà. Không cần ngại.” Vân Thường chần chừ một lát mới nói “Nhưng… nhưng em cũng không có chỗ mặc tới sườn xám mà!” Cô gần như ở lì trong nhà, sườn xám với cô mà nói tuy thích nhưng không có chỗ dùng đến. Lục Diệp cười “Mẹ muốn em mặc để khoe thôi!” Hả? Vân Thường không hiểu, khoe cái gì? Cô có gì để khoe, không đẹp, mắt còn mù nữa. Nghi hoặc của cô viết hết trên mặt, Lục Diệp cười khẽ: “Mẹ thích nhất là người cao ráo, bà luôn cảm thấy mình lùn mặc sườn xám không đẹp nên mới may cho em.” Anh ngừng một chút nói tiếp: “Với lại anh nhớ, mấy ngày nữa hình như là sinh nhật một người bạn của mẹ, chắc mẹ định dẫn em đi.” “Em có thể không đi không?” Vân Thường níu vạt áo Lục Diệp đáng thương hỏi, mắt cô không nhìn thấy, đi ra ngoài chỉ làm người ta rối thêm! “Anh sẽ coi chừng em.” Lục Diệp không trả lời thẳng nhưng ý tứ rõ là, cô không thể không đi. Vân Thường rụt vai, Lục Diệp cũng không chịu giúp cô. “Đúng rồi.” Ngay lúc này, Lục Diệp chợt lên tiếng: “Sao mẹ biết số đo của em?” Người Vân Thường cứng đờ, đánh trống lảng: “Em… em đi toilet.” Ố? Tính tò mò của thiếu tá Lục trỗi dậy, quờ tay ôm lấy cô vợ định trốn của mình, ấn cô ngồi lên đùi anh “Nói đi.” “Không có gì.” Vân Thường chơi xấu, toàn bộ sức nặng cơ thể dồn hết lên mông, định bắt Lục Diệp mau thả cô ra. Tiếc là da thiếu tá Lục cứng như sắt, xương làm bằng thép, đâu thèm để ý chút sức nặng này. Vươn tay khẽ gãi nơi eo cô, uy hiếp “Nói hay không, hả?” Vân Thường sợ nhột, cười đến mức cả đôi mắt hạnh đen nhánh mờ sương, chỉ vài cái đã nhũn trong lòng Lục Diệp “Em, em nói!” Thiếu tá Lục nhân cơ hội sờ mó eo người ta mấy cái, chấm mút, bây giờ mới siết chặt Vân Thường “Nói đi!” “Lúc đó anh còn chưa về nhà,” Vân Thường thẹn thùng “Sau đó mẹ lấy số đo của em nói muốn may áo cưới cho em.” “Áo cưới?” “Dạ, là loại cổ đại ấy, sau đó mẹ nói anh về mà không đồng ý, bà sẽ dẫn em… dẫn em…” mặt Vân Thường hơi đỏ “Cướp anh về! Nói là cướp chú rể…” Thiếu tá Lục cảm thấy nhất định mình bị sét đánh rồi, cướp anh? Cái gì vậy trời! Vân Thường có phần thấp thỏm, cứ cảm thấy hình như mình bán đứng Lục phu nhân rồi “Lục Diệp, anh giận hả?” “Không có.” Giọng Lục Diệp có chút hết chỗ nói, anh thật không hiểu, vì sao người nghiêm túc cứng nhắc như ba anh lại sống với mẹ anh được, hơn nữa hai người chưa hề cãi nhau bao giờ, sức nhẫn nại của ba anh người bình thường tuyệt không sánh kịp! Có điều nói cái này, đột nhiên Lục Diệp nghĩ, mình còn nợ Vân Thường một hôn lễ. “Vân Thường,” Anh hôn lên vành tai Vân Thường, nhột nhạt làm Vân Thường rụt cổ, y chang chú thỏ con vừa ra khỏi hang thì gặp gió lạnh. “Dạ?” “Chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ.” Vân Thường ngẩn ra rồi cười: “Cái đó có hay không không sao cả.” Cô nghĩ thế thật, đằng nào hai người lấy giấy chứng nhận xong đã là người một nhà rồi. Lục Diệp không nói nữa, chỉ từ đằng sau ôm cô cứng ngắc, trong lòng đã có quyết định
|
Chương 12: Ngày Thứ Chín “Vân Thường, ly hôn đi!” Giọng Chu Nhân Trạch vang lên bên kia điện thoại, “Em và anh ta căn bản không có tình cảm, như vậy…” Mặt Vân Thường lập tức lạnh xuống “Anh đi tìm ông ta?” Ông ta đương nhiên là chỉ cha Vân Thường. Từ sau khi ông ta bán cô đổi lấy hai trăm ngàn, Vân Thường không liên lạc với ông ta nữa, cũng không mở miệng gọi ông ta một tiếng ba nào nữa. “Vân Thường,” Chu Nhân Trạch không trả lời thẳng câu hỏi của Vân Thường, chỉ tận tình khuyên cô “Lục Diệp chẳng phải người đàng hoàng gì, nếu không cũng sẽ không làm vậy, em không oán hận chút nào sao?” Anh ta ngừng lại, giọng có chút chua chát “Anh nhớ lúc đó, tuy tính em hiền lành nhưng sẽ không mặc người khác ăn hiếp, vì sao bây giờ như thế mà em còn nhịn được?” “Chu Nhân Trạch,” Giọng Vân Thường lạnh băng, như cột băng ngưng kết dưới mái hiên ngày đông, lạnh buốt, cứng rắn “Lục Diệp thế nào không cần anh nói, tự tôi biết là được. Tôi sẽ không ly hôn với anh ấy, cuộc sống sau này ra sao cũng không liên quan đến anh. Còn nữa, anh đã biết tất cả mọi chuyện, hẳn là biết, hôn nhân của tôi và Lục Diệp được pháp luật bảo vệ.” “Nhưng mà…” Chu Nhân Trạch còn định nói gì đó song bị Vân Thường ngắt ngang “Chắc là anh có kiến thức thông thường chứ, biết phá hoại hôn nhân của bộ đội là phạm tội chứ, sau này đừng gọi nữa!” Nói xong, Vân Thường ngắt điện thoại một cách dứt khoát. Cô thật sự tức giận. Lục Diệp là người thế nào cô rõ ràng, mặc kệ vì sao hơn ba mươi rồi anh còn chưa kết hôn, đó đều là chuyện của anh, không đến phiên người khác căn vặn. Lục Diệp nhà cô cô biết, tuy mới đầu chung sống có lẽ sẽ cảm thấy con người anh vừa ngạo mạn vừa lãnh đạm nhưng ở chung càng lâu, cô càng hiểu anh. Anh rất tỉ mỉ, cũng rất mềm lòng, chỉ cần là yêu cầu của cô sẽ dốc sức làm, không hề từ chối. Anh luôn lẳng lặng làm, cũng không nói ra miệng. Phải tỉ mỉ cảm thụ cái tốt của anh, bằng không sẽ bỏ sót nhiều lắm. May mắn, cô rất nhẫn nại, thế nên trong lúc thời gian trôi như tên bay chậm rãi gom góp điểm tốt của anh, sau đó cất giấu trong lòng mình từng điểm từng chút một. Về phần Chu Nhân Trạch, năm đó khi anh ta lựa chọn đi Úc nghiên cứu hóa học của anh ta không nói một tiếng thì, giữa họ đã không có quan hệ gì nữa rồi. Tình cảm cần đôi bên dốc lòng kinh doanh, chỉ một phía thì có nhiệt tình mấy cũng vô dụng. Nói trắng ra, tình yêu giống như một đốm lửa, cần hai người hai đầu che chở mồi lửa mới bùng cháy lên được. Chỉ cần một người trong đó dập tắt mồi lửa này thì đầu kia có cháy hừng hực cỡ nào cũng là uổng công. Chu Nhân Trạch, đại khái là mồi lửa đã tắt trong lòng cô. Đời này, Vân Thường không bao giờ muốn đi thử nhóm lại nữa. Cô cúi đầu, bấm bấm trên điện thoại, cuối cùng chản nản thả tay xuống. Muốn lập danh sách đen gì chứ, với cô mà nói tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. “Lục Diệp!” Vân Thường nhìn về phía phòng tắm gọi lớn. Bây giờ đã là tháng tư rồi, rõ ràng là tiết trời dễ chịu nhất trong năm, Lục Diệp lại cứ thấy nóng, nên sáng nào cũng kiên trì đi tắm. “Sao vậy?” Lục Diệp không kịp quấn khăn tắm, cả người đầy nước xồng xộc chạy ra, thấy Vân Thường ngồi yên ổn trên giường mới thở phào, giọng cũng nhẹ nhõm xuống “Có việc gì?” Vân Thường giơ điện thoại lên “Giúp em lập cái danh sách đen.” Lục Diệp cầm điện thoại, liếc thấy một chuỗi số thì cả người đờ ra “Sao phải tạo danh sách đen?” Tuy biểu hiện lúc này của Lục Diệp không khác bình thường nhưng bụng thì như mở cờ. Vân Thường tạo phím gọi tắt cho số điện thoại của anh, lại thảy số người kia vào danh sách đen, so sánh là biết ngay! Thiếu tá Lục cao hứng, lập tức vỗ ngực cam đoan “Giao cho anh, bảo đảm sau này anh ta có gọi cũng không chuyển tới được!” Vân Thường mỉm cười, cô biết Lục Diệp nghe được chuyện của cô và Chu Nhân Trạch, nhất định rất để bụng, có một số việc nói bằng miệng chưa chắc người ta đã tin, nhưng trong lúc vô ý biểu hiện lại khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ. Vậy nên cô không nói, muốn dùng cách này nói cho Lục Diệp biết, cô đã không có tình cảm gì với Chu Nhân Trạch, hiện giờ người cô để ý là anh. “Xong rồi ư?” Vân Thường vươn tay ra lại bất cẩn đè lên lồng ngực trần trụi của Lục Diệp, lập tức rụt lại như phải bỏng. Dáng người Lục Diệp rất đẹp, cơ bắp rắn chắc, tràn trề sức lực. Tuy cô không thấy nhưng sờ rồi. Bây giờ đột nhiên chạm phải cơ bắp của anh, mặt lập tức đỏ lên, tim cũng bắt đầu đập thình thịch. Lục Diệp lại không chú ý Vân Thường lạ lùng, anh quẳng điện thoại lên chiếc bàn đầu giường, cầm lấy quần lót và quần đùi Vân Thường mới lấy cho anh đặt trên giường lên mặc vào, xong mới ngồi xuống cạnh Vân Thường “Chúng ta ra ngoài một lát.” Sao tự dưng lại ra ngoài? Vân Thường khó hiểu “Anh muốn mua gì à?” Lục Diệp im lặng một lát “Mua cho em cái điện thoại mới, cái này không xài nữa.” “Không cần!” Vân Thường vội vàng phản đối, điện thoại của cô còn nhiều tiền lắm, sao không xài nữa được. Huống hồ điện thoại đang xài tốt sao phải đổi? “Anh nói đổi là đổi!” Thiếu tá Lục đột ngột phản nghịch tính nô lệ trước giờ, cứng rắn lên. Ngoảnh mặt không nhìn Vân Thường, nét mặt kiên quyết không chịu thỏa hiệp. Hơ? Anh chàng làm sao thế? Tuy giọng điệu Lục Diệp là mệnh lệnh nhưng chẳng có sức uy hiếp với Vân Thường. Không phải do Lục Diệp chiều cô hóa hư mà là cô đã nắm rõ tính nết Lục Diệp rồi, biết anh sẽ không vô duyên vô cớ nổi nóng, thế nên cô nghĩ là anh lại đang khó chịu. “Không cần đổi, dùng tốt mà, tự dưng đổi số phiền lắm.” Vân Thường níu tay Lục Diệp mà lắc “Được không anh?” Thiếu tá Lục như bị dẫm phải đuổi đứng phắt dậy “Không được! Không được! Phải đổi! Đổi ngay bây giờ!” Nói xong mới phát hiện giọng điệu mình hơi nóng nảy, lập tức thấp thỏm nhìn sắc mặt Vân Thường, thấy Vân Thường lặng thinh không nói liền hối hận, há miệng muốn nói xin lỗi, Vân Thường bỗng ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, mặt mày cong cong, đôi mắt sáng ngời “Được, bây giờ đi đổi.” Cô không biết vì sao Lục Diệp nhất quyết bắt cô đổi số nhưng nếu anh đã muốn đổi tất là có lý do của anh. Còn như giọng điệu anh vừa rồi, có nóng nảy thật nhưng cô chả việc gì phải để ý. Anh có ngàn vạn điểm tốt, cô cần gì rối rắm vì một chút tỳ vết nhỏ nhoi mà khiến quan hệ từ từ nồng nàn lên của hai người trở nên lạnh lùng cứng ngắc. Chênh lệch tâm lý quá lớn, nhất thời thiếu tá Lục ngẩn người, hoàn hôn lại liền kéo Vân Thường từ trên giường lên ôm riết lấy cô, dán mặt vào mặt người ta không buông làm Vân Thường dở khóc dở cười. Thiếu tá Lục kích động nha, không phải anh cố ý lớn tiếng với Vân Thường đâu, thật tình là… xấu hổ quá. Khó khăn lắm mới tiêu diệt một tên tình địch tiềm ẩn, anh đang hào hứng chuẩn bị thảy số điện thoại của gã ta vô danh sách đen bỗng dưng phát hiện mình không biết làm!!! Anh không biết làm! Mò cả buổi vẫn không biết! Cuối cùng dứt khoát không mò nữa, đổi luôn điện thoại là xong nhưng Vân Thường lại không chịu! Với tính cách kỳ quặc lại ưa sĩ diện của thiếu tá Lục, đương nhiên sẽ không nói cho Vân Thường biết anh không biết cách lập danh sách đen. Vân Thường lại thông minh, thiếu tá Lục sợ cô phát hiện sự thật rồi cười anh, vừa thẹn vừa giận, nhất thời lỡ miệng lớn tiếng với cô. May mà cô hiểu, thiếu tá Lục mặt dày mày dạn cọ tới cọ lui trên gương mặt nhẵn nhụi của Vân Thường, may ghê! Hai người ra phố, một lát sau đã đổi một cái điện thoại mới, lại gọi cho Lục phu nhân, báo cho bà số mới rồi dắt tay nhau đi dạo trên phố. Lúc Lục Diệp rảnh rỗi thường thích dẫn cô ra đây đi dạo. Anh biết kiểu gì mình cũng phải quay về bộ đội nên đành cố hết sức mình, để Vân Thường quen thuộc hết toàn bộ khu vực gần nhà họ. Hai người sắp về đến khu nhà mình, Vân Thường bỗng nghe thấy tiếng chó sủa ăng ẳng. Lỗ tai cô rất thính, cho dù đang ở trên đường lớn xe cộ ồn ào cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. “Chó con?” Vân Thường giật tay Lục Diệp, gợi sự chú ý của anh, gương mặt hơi rịn mồ hôi đầy háo hức “Có phải là một chú chó con không?” Lục Diệp nhìn chung quanh. Quả nhiên bên cạnh cửa quán trà thấy một chú cún gầy trơ xương. Lông toàn thân bẩn không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, nhỏ xíu rúm ró thành một cục, bộ dạng tội nghiệp đang nhìn về hướng bọn họ. Tuy hơi xấu nhưng mắt to đen nhánh, nhìn rất chọc người thương. “Chó hoang.” Lục Diệp thu hồi tầm mắt, quay đầu nói với Vân Thường. “Nhỏ lắm đúng không?” Giọng nói luôn dịu dàng của Vân Thường có chút kích động “Em nghe là biết mà, nhất định nó là một con cún con! Nó có màu gì?” Lục Diệp khựng lại “Anh không biết.” Hơ? Vân Thường ngước nhìn anh không hiểu. “Bẩn quá.” “Vậy à!” Vân Thường có chút nuối tiếc gục đầu xuống, giọng nhỏ đi, do dự mấy giây mới hỏi “Là chó hoang?” Lục Diệp ừ một tiếng, mắt thoáng ý cười song lại không nhiều lời, chỉ chăm chú nhìn nét mặt rối rắm lại khát vọng của Vân Thường lúc này, cảm thấy đáng yêu lạ lùng. “Lục Diệp,” Ngón trỏ Vân Thường gãi gãi lên mu bàn tay Lục Diệp, giống như sợi lông vũ phất qua, nhẹ mà nhột nhạt “Em, em… có thể nuôi một con cún không?” Giọng cô nghe rất đáng thương, vẻ mặt e dè còn có chút mong chờ. Chỉ chốc lát đã khơi dậy phần tử ác ma trong lòng thiếu tá Lục. Lục Diệp không nói, ý cười trên mặt càng rõ rệt đáng tiếc Vân Thường không nhìn thấy. “Lục Diệp…” Vân Thường lắc cánh tay anh, giọng mềm mại. Thiếu tá Lục ăn hiếp người ta, vẫn im ru. Vân Thường gục đầu, cả bờ vai cũng rụt xuống “Được rồi, em…” Nói chưa xong đã bị Lục Diệp kéo đi tới cửa quán trà, tiếng chó con non nớt càng sủa rõ hơn, Vân Thường cũng càng chờ mong. Lục Diệp khom lưng, tay trái còn nắm tay Vân Thường, tay phải tóm chú cún bẩn thỉu lên, nhíu mày nói với Vân Thường “Đi thôi!” “Đi đâu?” “Bệnh viện thú cưng.”
|
Chương 13: Ngày Thứ Mười “Lục Diệp! Anh mau đi xem Đại Mao sao rồi?” Mới sáng sớm vừa mở mắt ra, Vân Thường còn chưa kịp ăn bữa sáng Lục Diệp mua về đã giục anh đi xem thành viên mới của gia đình: một chú Samoyed. Hôm qua họ đưa chú chó hoang nhặt được tới bệnh viện thú cưng, bác sĩ nói cho họ biết, nó là một chú cún Samoyed thuần chủng! Vừa được hai tháng rưỡi, một chú chó đực, đúng thời điểm nhận nuôi tốt nhất! Vân Thường rất thích Samoyed, chỉ riêng bộ lông mềm mượt trắng như tuyết là cô đã thích không buông tay rồi. Cứ tưởng là một chú chó ta bình thường, ai ngờ lại tình cờ nhặt được giống chó cô thích nhất. Tắm cho chú cún xong, chích ngừa, nghe bác sĩ giải thích tập tính của chó Samoyed, Lục Diệp và Vân Thường lại đi siêu thị mua các loại đồ ăn dành cho chó con rồi mới dắt chú cún về nhà. Còn phần tên của bé Samoyed này, Lục Diệp nhường quyền quyết định cho Vân Thường. Nói thật, anh không thích giống chó cao quý tao nhã này lắm, so ra thì anh thích chó quân sự oai phong hung hãn với chó ngao Tây Tạng hơn, có điều Vân Thường thích thì lại là chuyện khác. Vân Thường hào hứng hoàn toàn rối loạn, nghĩ tên cho bé Samoyed thật lâu, cái nào cũng cảm thấy không tốt. Lôi kéo anh chàng Lục Diệp càng không giỏi đặt tên một mực bắt anh cống hiến một cái tên dễ nghe. Vợ đã yêu cầu đương nhiên thiếu tá Lục không từ chối rồi, anh nhíu mày nghĩ nửa buổi trời, rốt cuộc nhả ra một câu thăm dò “Kêu Đại Mao nhé?” “Tại sao kêu Đại Mao?” Vân Thường chu môi, hiển nhiên không vừa lòng với cái tên này. Thiếu tá Lục nhìn ra suy nghĩ của cô, cá tính kỳ cục lại trỗi dậy. Không phải một con chó thôi à? Dám chê cái tên anh đặt nữa! “Em xem” thiếu tá Lục kéo tay Vân Thường sờ sờ bé Samoyed gầy quắt “Mấy ngày nữa lông nó sẽ nhiều lên, giống…” Thiếu tá Lục trầm ngâm mấy giây mới miễn cưỡng nghĩ ra được một từ “Cục bông.” Hình như thế thật. Vân Thường nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, lông Samoyed có vẻ dày thật, quả thật rất giống cục bông, hay là kêu Đại Mao? Nhưng có phải khó nghe lắm không? Vân Thường cắn răng, quyết định cược một lần, cô sờ sờ đầu bé Samoyed, kêu thử một tiếng “Đại Mao?” Nếu bé Samoyed sủa thì gọi cái tên này! Nếu không sủa thì đổi tên khác. Vân Thường tính chơi xấu, cô không muốn bé Samoyed nhà cô xài cái tên quê một cục này lại ngại từ chối thẳng, bèn bày ra gương mặt tươi cười với Lục Diệp: “Anh xem, nó không…” Nói chưa xong thì nghe tiếng chó sủa oẳng một tiếng, Vân Thường sửng sốt mở to mắt, đôi mắt xinh đẹp đầy kinh ngạc, cô túm cánh tay Lục Diệp “Nó, nó sủa rồi?” Lục Diệp tỉnh bơ cầm lấy tô đựng đồ ăn của bé Samoyed, phá ngang bữa ăn đang ngon của nó, không hề áy náy đối mắt với đôi mắt đen tủi thân của Samoyed, quay đầu nói với Vân Thường: “Em xem, nó đồng ý rồi. Không thì em kêu lại thử xem?” Vân Thường không tin, gọi một tiếng nữa “Đại Mao?” Thiếu tá Lục bình thản kéo cái tô đồ ăn của bé Samoyed ra xa tí nữa. Oẳng oẳng oẳng. Lần này bé Samoyed càng sủa dữ. Đồ ăn của bé! Đồ ăn thơm nức của bé! Thiếu tá Lục trả tô lại “Em coi, nó cao hứng kìa!’ Thế là, cái tên Đại Mao được quyết định như thế đó. “Ăn trước đã.” Lục Diệp nhanh tay lẹ mắt đè Vân Thường đang định chạy vô phòng khách, kiên trì nói. “Em…” “Ăn trước đã!” Thiếu tá Lục kiên quyết không nhượng bộ. “Em đi đánh răng!” Vân Thường đẩy Lục Diệp, bộ dạng em có lý do không ăn trước. Lục Diệp hết cách, đành thả cô ra “Nhanh chút, bằng không bữa sáng nguội mất.” Vân Thường vội vàng gật đầu, đứng dậy đi ra phòng tắm ngoài phòng ngủ, bước chân có vẻ vội vã. Thiếu tá Lục đi theo sau coi chừng, thấy cô đi đánh răng thật mới quay về phòng ngủ. Quả thật là Vân Thường đi đánh răng rửa mặt, chẳng qua làm xong cô không về phòng ngủ mà lẻn tới phòng khách. Theo trí nhớ tối qua lần mò tới ổ của bé Samoyed, sờ sờ cái đầu còm nhom của nó “Đại Mao, Lục Diệp cho mày ăn sáng chưa?” Bé Samoyed ủi ủi cái đầu của nó vào tay cô, còn cọ cọ lòng bàn tay cô, tim Vân Thường lập tức mềm nhũn, quỳ trên nền nhà cẩn thận ôm Đại Mao vô lòng, vuốt bộ lông còn xơ xác của nó “Ngoan, sẽ nhanh béo lên thôi.” Nói cũng lạ, vốn dĩ bé Samoyed này không gần người nhưng có lẽ do Vân Thường nhặt nó về, Đại Mao rất thân thiết với Vân Thường, cứ như là Vân Thường nuôi nó từ bé vậy. “Vân Thường!” Vân Thường vừa định thả Đại Mao ra thì nghe giọng nói trầm thấp của Lục Diệp bên tai, dường như còn có chút… giận dữ? Vân Thường vội vàng thả Đại Mao xuống, bò dậy, nịnh nọt cười với Lục Diệp “Em định về phòng ngủ rồi! Thật đó! Không gạt anh đâu!” Thực chất tuổi cô không lớn lắm, chỉ vì biến cố gia đình mà trở nên chín chắn, bình tĩnh. Sau khi lấy Lục Diệp, từ đầu Lục Diệp đã cưng chiều cô, dần dần khiến phòng bị của Vân Thường dỡ xuống, trước mặt Lục Diệp cũng càng trở nên tùy hứng. Lục Diệp không nói, anh cứ nói cô đi đâu rồi, hóa ra là đi coi chó! Con chó này có gì đẹp mà coi? Vừa còi vừa bé, xấu chết được! Hừ! Thiếu tá Lục nổi cơn ghen tị với Đại Mao mới hai tháng rưỡi, cố ý xụ mặt không nói. Tuy Vân Thường không thấy đường nhưng cũng biết anh giận rồi. Rề rà cọ lại bên người ta, ngước mặt lên “Em đi rửa mặt thật mà! Thật đó! Mới chạy qua xem Đại Mao thôi à! Không tin anh coi!” Cô há miệng, nhe hàm răng trắng bóc ra “Có phải đánh răng rồi không?” Thiếu tá Lục nhướng mày, bày ra bộ dạng cao quý lạnh lùng “Đánh sạch rồi?” “Sạch rồi!” Vân Thường vội vàng gật đầu. “Ờ!” Thiếu tá Lục rặn mỗi một từ, bàn tay từ cánh tay Vân Thường leo dần lên trên, cuối cùng bợ lấy mặt cô, trong mắt xẹt qua chút khó hiểu “Vậy để anh kiểm tra xem.” Hơ? Kiểm tra? Kiểm tra kiểu gì? Thiếu tá Lục là một ông chồng tốt, nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Vân Thường. Vân Thường đỏ mặt, vịn cánh tay Lục Diệp, vất vả tiếp nhận nụ hôn nồng nàn này. Mới sáng sớm đã mãnh liệt thế này, ngượng quá đi mất. “Ăn sáng hay không, hả?” Môi thiếu tá Lục còn dán trên môi Vân Thường, nói đơn giản nhưng đúng là lời thỏ thẻ giữa tình nhân với nhau. “Ăn…” Cô vợ bé bỏng Vân Thường, bị thiếu tá Lục thu thập không còn tí nóng nảy nào. “Đi rửa tay!” Chờ hai người rề rà ăn xong bữa sáng, lại cho Đại Mao ăn đồ ăn chó, Vân Thường liền chuẩn bị đi mua xương bò non cho Đại Mao mài răng, nghe bác sĩ thú cưng nói, như vậy chẳng những bổ sung được dưỡng chất còn rèn được khả năng nhai của chó con nữa. Lục Diệp không cho cô đi, tự đi xuống lầu mua, thuận tiện mua cho Vân Thường ít đồ ăn vặt mới về. Anh nghe nói con gái thích nhất là ăn vặt này nọ, có lẽ Vân Thường cũng thích? Nhà có thêm Đại Mao, thêm ồn ào. Tuy Đại Mao không sống động như cún con bình thường nhưng cũng ngây thơ dễ thương. Cả ngày Vân Thường chỉ chăm chăm chú ý Đại Mao, hoàn toàn xem Đại Mao như một đứa bé mà cưng chiều. Thiếu tá Lục cảm thấy mình bị một con chó cướp mất sự chú ý của vợ thật mất mặt, muốn quăng con chó còm nhom này đi, cuối cùng chỉ có thể sống chết mặc bây. Anh chưa từng thấy Vân Thường hoạt bát thế này bao giờ, so với lúc trước hiểu chuyện khoan dung cứ như hai người khác nhau. Anh muốn thấy cô vui vẻ, cho dù liều mạng anh cũng muốn thâu tóm toàn bộ sự chú ý của cô trong ba mươi ngày còn lại. Nhưng mà, thời gian anh có thể tận tâm tận lực bên Vân Thường chỉ có bốn mươi ngày này. Sau khi anh đi, một mình Vân Thường nhất định rất cô đơn, có con chó này ít nhiều cô dễ chịu hơn. Ăn tối xong, hai người xuống lầu đi bộ một lát thì quay về tắm rửa đi ngủ. Giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của Lục Diệp tuy không quy luật nhưng Vân Thường lại có thói quen ngủ sớm, Lục Diệp là lính đặc chủng, tất nhiên thế nào cũng được, đồng hồ sinh học của hai người không có gì xung đột. “Lục Diệp,” Nằm trên giường, Vân Thường muốn nói lại thôi. “Sao vậy?” Lục Diệp nghiêng người kéo cô ôm vào lòng. Người Vân Thường hơi lạnh, buổi tối có anh ôm sẽ không lạnh nữa. “Ngày mai, ngày mai…” Vân Thường cắn môi “Là thanh minh… anh đi thăm mẹ em với em được không?” Lục Diệp biết, mẹ Vân Thường bị tai nạn xe qua đời lúc cô thi vào cao đẳng. Hễ nghĩ đến Vân Thường mất mẹ lúc còn nhỏ thế, anh lại thấy đau lòng. Tuy anh trưởng thành sớm nhưng sức ảnh hưởng của Lục phu nhân đến anh vẫn rất lớn. Mỗi lần anh từ bộ đội về đều thấy được một bàn đồ ăn đầy ắp, toàn là những món anh thích. Còn có quần áo của anh, hầu như do bà mua cả. Nhớ thời niên thiếu phản nghịch, bản thân luôn chống đối ba anh, lần nào cũng ăn một trận roi, những khi đó mẹ lại bên anh, dùng cách thức đặc biệt của bà làm anh vui trở lại. Bình thường, tuy rằng anh chưa hề bày tỏ tình cảm với mẹ nhưng trong lòng Lục Diệp, địa vị của Lục phu nhân e rằng cả thượng tướng Lục cũng không thể thay thế. Anh không biết tư vị mất mẹ cũng đoán được nỗi đau khổ ấy. Lục Diệp vuốt mái tóc mềm của Vân Thường, dịu giọng: “Ừ, sáng sớm mai mình đi.” “Cám ơn anh.” Nhiều năm rồi, lần nào cũng chỉ có mình cô đi thắp nhang cho mẹ, vừa đau lòng vừa tuyệt vọng. Lần này có Lục Diệp đi cùng chắc sẽ đỡ hơn nhiều lắm. “Mẹ thích hoa gì?” Lục Diệp không tính đi tay không. Dù người không còn nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên con rể gặp mẹ vợ. “Em không biết.” Vân Thường hơi xấu hổ “Nhà em không giàu có, không có dư tiền mua mấy thứ đó nên lúc mẹ em còn sống cũng không có nói mình thích hoa gì.” Thực tế, vì cái nhà đó, không chỉ hoa, mẹ cô cũng chẳng tỏ vẻ đặc biệt thích cái gì khác. Lòng Lục Diệp chua xót “Vậy trước nay em đi thăm mộ hay mua cái gì?” “Không có gì cả,” Vân Thường mím môi cười “Em không có tiền, xách theo hầu như là ít trái cây, lúc mẹ còn sống rất thực tế.” Cô học đại học bốn năm, ba cô chưa cho cô lấy một đồng, học phí và sinh hoạt phí đều do cô tranh thủ thời gian làm thuê bù vào. Lúc đó một đồng cũng phải sẻ đôi, mua cũng toàn là trái cây rẻ tiền bày bán vỉa hè, nhưng cô biết mẹ sẽ không trách cô. Vất vả lắm mới có ngày ngóc đầu, tốt nghiệp đại học xong, công việc cũng rất ổn, mắt lại đột ngột mù. Đã gần một năm cô không đi thăm mộ mẹ rồi. Lục Diệp than một tiếng, trong bóng đêm anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô “Sau này anh đều đi cùng em.” Em đi đâu anh cùng em đến đó. Thiếu tá Lục không lãng mạn, không biết nói ngon ngọt, hiếm có cử chỉ tình cảm ngọt ngào thế này nhưng chỉ thỉnh thoảng thế thôi cũng đã khiến Vân Thường cảm giác như cả trái tim được mặt trời soi rọi, ấm áp dễ chịu mà cảm động. “Lục Diệp, ngoài mẹ em, anh là người tốt với em nhất.” Mũi Vân Thường cay cay, vươn tay ôm lấy thắt lưng cường tráng của Lục Diệp. “Em là vợ anh.” Thiếu tá Lục lăn qua lộn lại bao nhiêu câu hay ho, cuối cùng chỉ nói được một câu khô khốc như thế. Nói xong lại ảo não, tự trách mình vụng miệng. Song Vân Thường rất thỏa mãn, đời người chẳng phải thế sao, vợ, chồng, hai người một mảnh trời. Vùi đầu trước ngực Lục Diệp, Vân Thường nghĩ, cuộc đời xui xẻo của cô sau khi gặp được anh đại khái đã chấm dứt rồi.
|