Ngọt Ẩn
|
|
Chương 10: Bánh khoai lang nhân đậu đỏ〔3〕
Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Đi theo Hoắc Trạch Tích đi về phía nhà anh, Nhan Tiêu cảm thấy đầu óc choáng váng một lúc sau mới kịp phản ứng lại: Cô vẫn còn đang mặc quần áo tai thỏ ở nhà!
Tại sao mỗi lần nhìn thấy anh, đều cảm thấy bộ dáng mình rất chật vật?
Trên đường đi rất yên tĩnh, Hoắc Trạch Tích vẫn mang lại cho cô cảm giác khó diễn tả,
Nhan Tiêu cũng im lặng, một là cô sợ anh thấy cô nói chuyện nhạt nhẽo, hai là…… Nói thật là cũng không tìm được chủ đề.
Mãi cho đến khi vào chung cư, đi đến cửa nhà, anh mới buông bé trai trong lòng xuống, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhan Tiêu đi theo anh vẫn còn cách xa một đoạn, nhàn nhạt: “Chính là chỗ này.”
Căn nhà anh nằm độc lập ở vườn hoa, Nhan Tiêu liếc mắt đánh giá, theo sau, do dự một chút, dùng ngón trỏ chọc chọc cánh tay anh.
Hoắc Trạch Tích quay đầu lại, nhìn cô.
Nhan Tiêu do dự hỏi: “Bác sĩ Hoắc, nhà anh có ai không?”
Anh nhìn ra được Nhan Tiêu có chút khẩn trương, lui ra phía sau một bước để đứng bên cạnh cô: “Bây giờ cũng chỉ có ba mẹ tôi.”
Nhan Tiêu khẩn trương cau mày, tại sao lại không có dũng khí gặp phụ huynh?
Nhưng ít nhất khi gặp phụ huynh có thể giảm bớt được sự khẩn trương, nhưng mà Hoắc Trạch Tích cũng không có liên quan gì đến cô……
Bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy hối hận khi đến nhà anh, đi đến chỗ này rồi cũng không thể quay về, cô hít sâu đi phía trước đi.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra, Nhan Tiêu ngừng thở, vừa cười vừa chào hỏi mẹ Hoắc, cô đã bị kéo vào cửa: “Nhìn một cái! Khi còn nhỏ dì thấy A tiêu là một tiểu mỹ nhân, bây giờ quả nhiên là biến thành đại mỹ nhân!”
Bị khen nên cảm thấy có chút ngại, Nhan Tiêu ngượng ngùng cười cười, ánh mắt liếc nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, anh cũng không có biểu tình gì, tự nhiên mà đi đến phòng khách rót nước uống.
Nhan Tiêu đi vào phòng khách, chào hỏi qua ba của Hoắc Trạch Tích, lại bị mẹ Hoắc lôi kéo cùng nhau ngồi ở trên sofa: “ Dì vừa mới gọi điện thoại cho mẹ con, con yên tâm ở đây chơi, muốn ăn món gì dì làm cho con?”
Không khí trong nhà rất nhẹ nhàng, trừ bỏ trong lòng có chút khẩn trương, Nhan Tiêu cười ngọt ngào: “Con ăn món gì cũng được, là dì làm con đều ăn.”
Mẹ Hoắc nắm tay Nhan Tiêu không buông, lại cười nói chuyện về tình hình trong nhà gần đây.
Một bên tiểu Gia Gia chân ngắn chạy tới, muốn tách ra Nhan Tiêu ra khỏi mẹ Hoắc, “Dì Nhan Tiêu nói chơi với con!”
“Con lớn rồi còn muốn dì Nhan Tiêu chơi cùng? Tự mình đi chơi!”Mẹ Hoắc vung tay về phía anh bạn nhỏ , chỉ vào một đống đồ chơi xếp trên nền nhà.
Không dám cãi lại mệnh lệnh của bà ngoại, Gia Gia cau mày chạy đi, lại lộc cộc chạy đến chỗ Hoắc Trạch Tích, bất mãn cáo tố cáo: “Cậu, dì Nhan Tiêu gạt người, đã nói là chơi với con……”
Nhan Tiêu xấu hổ, đang muốn nói hay là đến chơi với anh bạn nhỏ một lúc, bỗng nhiên lại bị mẹ Hoắc kéo đi: “Đi, chúng ta đi phòng bếp nhìn xem!”
Qủa thật thái độ thân thiết của mẹ Hoắc khiến cho Nhan Tiêu cảm thấy sợ hãi, nhưng mà chuyện tiếp theo khiến cô nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Kéo cô đến phòng bếp, mẹ Hoắc lén lút nhìn ra cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “A Tiêu, con có phải là thích anh Hoắc phải không?”
Nhan Tiêu: “……”
“Dì nghe mẹ con nói, con muốn biết nó thích ăn gì nhất.”
“……”
“Dì và mẹ con có nói chuyện một chút, đều cảm thấy hiện tại con gái cũng không nên quá rụt rè, con chủ động như vậy cũng khá tốt.”
Nhan Tiêu mới từ kinh ngạc trở lại bình thường, trong lòng cảm thấy hỗn loạn, nhịn không được giải thích: “Dì, con không có theo đuổi……”
“Không liên quan, con dì cũng đặc biệt sáng suốt, dì ủng hộ con!” Chặn ngang lời giải thích của Nhan Tiêu, mẹ Hoặc nắm tay giơ lên ủng hộ.
Tuy rằng có chút khóc không ra nước mắt, nhưng cũng coi như là được ba mẹ anh đồng ý?
Nhưng vì sao mẹ anh cho cô cảm giác không đáng tin cậy?
Nhan Tiêu lo sợ gật đầu, lại lo lắng nói: “Dì, nếu anh ấy biết chuyện này thì sao?”
Mẹ Hoắc buông tay: “Dù sao dì cũng chưa có nói.”
Nhan Tiêu thở một hơi thật nhẹ nhõm, mẹ Hoắc cổ vũ vỗ vỗ bả vai cô: “Dì thật sự rất xem trọng con!”
“……”
Đi ra khỏi phòng bếp, mẹ Hoắc còn nhướng mày ra hiệu cho cô, làm Nhan Tiêu cảm thấy mẹ mình cùng với mẹ Hoắc ngấm ngầm phối hợp, có chút buồn cười.
Nhưng biết mẹ anh là hậu phương phía sau của cô, bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy có lòng tin hơn so với lần trước, lúc tâm trạng lúc nào cũng lo được lo mất, chẳng qua vào lúc đối mắt với Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu cảm thấy mẹ anh đứng ở một bên trợ giúp, tâm trạng có chút phức tạp.
Thời gian hai người nấu cơm, phụ nữ thường có rất nhiều chuyện để nói, ở trước mặt trưởng bối Nhan Tiêu được tiếp nhận, đại diện cho một người phụ nữ ngoan ngoãn, càng ở chung mẹ anh càng cảm thấy có hảo cảm, nhịn không được mở miệng: “Dì không phải bà Vương bán dưa, dì có một con trai rất tốt, từ nhỏ nó có thích một cô gái.”
Nhan Tiêu một bên nhặt rau một bên cười: “Con cũng cảm thấy con trai dì rất tốt.”
“Nhưng có đôi khi, nó không mở rộng trái tim, có đôi khi dì hy vọng nó sẽ mở lòng một chút……”
Động tác nhặt rau của Nhan Tiêu dừng lại, nghe ra chuyện gì, lại nhớ đến chuyện gì: “Lúc trước anh với bạn gái ở cùng nhau sao?”
Cô nhớ tới lần trước nghe được radio, anh không nói rõ ý nghĩa của câu“Người có khỏe không”.
Mẹ Hoắc nhìn ra cửa, xác định không ai mới nhẹ giọng nói: “Trước kia hai người ở nước ngoài quen nhau.”
Cảm xúc của cô trầm xuống, Nhan Tiêu tiếp tục nhặt rau: “Vậy tại sao lại chia tay?”
“Cô gái kia muốn ở lại Nhật Bản, Trạch Tích muốn về nước phát triển, ý kiến hai người không hợp, cô gái kia nói chia tay.” Mẹ Hoắc lắc đầu nói: “Cô gái kia muốn giữ con trai dì ở lại, đề chia tay cho rằng có thể giữ nó lại, Trạch Tích về nước cô gái đó còn gọi điện thoại tới mắng dì, nói là dì bắt nó về nước, con nói xem đây là loại người gì?”
Mẹ Hoắc càng nói càng thấy tức, lắc đầu: “Không nói.”
Nhan Tiêu tiếp tục nhặt rau, tâm trạng có chút mơ hồ.
Nhan Tiêu thất thần bưng đĩa tôm xào đã bóc vỏ ra khỏi nhà bếp, không nghĩ tới đụng phải Hoắc Trạch Tích, đầu cô chạm nhẹ vào ngực anh, đồ ăn trong tay suýt nữa rơi xuống, Hoắc Trạch Tích đỡ lấy: “Cẩn thận.”
Anh chỉ cầm vào cổ tay cô, lại vội vàng buông ra, giảm sự đụng chạm.
Nhan Tiêu hơi sửng sốt, lại đứng thẳng, nói một tiếng cảm ơn đi về phía nhà ăn, đặt lên bàn.
Mỗi nhà mỗi người có thói quen an cơm không giống nhau, nhà Nhan Tiêu lúc ăn cơm sẽ nói chuyện một chút, nhưng nhà Hoắc đề cao việc“ Không nói”, tất cả mọi người đều rất ít nói chuyện, Gia Gia cầm đũa vùi đầu vào bát cơm mà ăn.
Nhan Tiêu ăn rất ít, mẹ Hoắc cầm đũa gắp đồ ăn cho cô, Nhan Tiêu từ chối: “ Dì cứ ăn đi, không cần tiếp con.”
Mẹ Hoắc do dự một chút, lại bảo Hoắc Trạch Tích: “Con ngồi bên cạnh A Tiêu, tại sao chỉ lo ăn mỗi mình?”
Nhan Tiêu càng bối rối: “Không có việc gì, tự mình con……”
Nói chưa dứt lời, Hoắc Trạch Tích đã bắt đầu gắp đồ ăn cho cô.
Bác sĩ Hoắc quả thật rất thẳng thắn, đồ ăn trong bát Nhan Tiêu được gắp chất lên như ngọn núi.
Nhan Tiêu nhỏ giọng nói cảm ơn, anh cười một chút.
Cơm nước xong Nhan Tiêu cuối cùng cũng có thời gian chơi với Gia Gia, anh bạn nhỏ rất kích động, lôi kéo Nhan Tiêu lên phòng cậu chơi đồ chơi.
Nhan Tiêu nhìn qua căn phòng của anh bạn nhỏ, cố hết sức chơi với anh bạn nhỏ, chơi xe lửa với anh bạn nhỏ một lúc, lại nhịn không được bắt đầu hỏi thăm.
“Gia Gia, con rất thích cậu của con sao?”
Gia Gia chăm chú nhìn xe tiến vào đường hầm, “Thích.”
“Cậu con có tốt không?”
“Có đôi khi không tốt, có đôi khi tốt.” Anh bạn nhỏ trả lời vào vấn đề.
“Khi nào không tốt?”
Gia Gia cầm xe đua nhỏ ở trong tay: “Lúc mắng con thì không tót, còn lại lúc nào cũng tốt.”
Nhan Tiêu cười hai tiếng, Gia Gia quay đầu: “Dì, dì thích cậu con sao?”
Đôi mắt anh bạn nhỏ đen trắng rõ ràng, con ngươi sạch sẽ có chút màu xanh, bọ dáng làm cho người khác cảm thấy không đành lòng, cô gật đầu: “Thích.”
“Tất cả mọi người đều thích cậu,” Gia Gia nói lại bắt đầu khua múa chỉ: “Bà ngoại ông ngoại, ba mẹ, từ dì Chu cho đến dì Nhan Tiêu……”
Sau khi nghe được một dì không rõ lai lịch, vẻ mặt Nhan Tiêu đen lại: “Được rồi, Gia Gia con tiếp tục chơi xe con đi!”
“Con đã quên còn có một chiếc xe vận tải màu vàng đâu?” Gia Gia đột nhiên đứng lên nhìn đông nhìn tây.
Nhan Tiêu cũng không để ý xung quanh, “Làm gì có chiếc xe tải màu vàng nào?”
“Con biết rồi!” Gia Gia bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng, Nhan Tiêu muốn đuổi theo, tự nhiên nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng mà có chút không yên tâm, Nhan Tiêu ra khỏi phòng nhỏ giọng gọi: “Gia Gia?”
Không có trả lời.
“Gia Gia con muốn chơi trốn tìm với dì sao?”
Vẫn không trả lời.
Cô nhìn chung quanh một vòng, hành lang được phân chia ba căn phòng, trừ bỏ căn phòng này của Gia Gia, còn có một phòng cửa khép hờ.
Nhất định chính là phòng này!
Nhan Tiêu mới đẩy cửa ra, quả nhiên thấy anh bạn nhỏ đang ngồi dưới đất chơi xe con. Cô không nghĩ nhiều, đi thẳng vào: “Trên mặt đất rất lạnh, Gia Gia……”
Lời nói về sau, bị cô nuốt ngược vào, bởi vì trước mắt, đối với cô mà nói, hoàn toàn có chút kích thích——
Trong phòng người đàn ông đang thay quần áo, nửa người trên của anh đang mặc dở chiếc áo sơ mi.
Cái gọi là mặc một nửa, có nghĩa là chỉ mới có ở phía trên, cúc áo ở phía trước, một cái đều cũng chưa có cài.
Từ cổ đường cong đến xương quai xanh cơ bụng rất cân đối, ánh mắt Nhan Tiêu nhìn xuống phía dưới một chút, bất giác nghĩ thầm may mắn anh vẫn còn mặc quần.
Nếu không ở trước mặt nam thần chảy máu mũi, không chỉ là một câu chuyện.
Bỗng nhiên trong phòng có khách không mời mà đến, Hoắc Trạch Tích sửng sốt một chút,
Nhan Tiêu nhìn anh vài giây, chỉ cảm thấy cả cơ thể bắt đầu nóng lên, ánh mắt nhìn Gia Gia, bỗng nhiên như rơm rạ được cứu: “Tôi, tôi tới tìm Gia Gia!”
Hoắc Trạch Tích cúi đầu tiếp tục cài nút áo, không có tỏ vẻ gì, cũng không có che dấu gì.
Anh không nói lời nào, tự tiện xông vào phòng của nam thần làm cho Nhan Tiêu càng thêm xấu hổ, giống như mất đi khả năng giao tiếp, chậm rãi quay đầu, chân tay cứng đờ mà đi về phía Gia Gia, quay lưng về phía Hoắc Trạch Tích ngồi xổm xuống.
Từ góc độ của Hoắc Trạch Tích mà nhìn, cô chơi những món đồ chơi với Gia Gia trên mặt đất, mà góc độ của Gia Gia nhìn ——
“Dì Nhan Tiêu, mặt dì rất đỏ!”
Thúi! Anh bạn trẻ anh có thể ngậm miệng lại được không!
Nhan Tiêu nhắm mắt lại, khó khăn nói: “Gia Gia, trên mặt đất lạnh đừng ngồi, chúng ta đi ra ngoài đi!”
Gia Gia không dao động, giống như thấy được đồ vật thú vị: “Cậu người mau nhìn xem, mặt dì Nhan Tiêu đỏ giống như Đại Phái Tinh!”
……
Anh bạn nhỏ! Thấy chuyện người khác đỏ mặt, thật sự không cần thiết phải nói cho người khác đầu?
Còn có! Giống Đại Phái Tinh là cái gì chứ?!!
|
Chương 11: Bánh khoai lang nhân đậu đỏ 〔4〕
Editor: Mạn Châu Sa 2001
Vốn tưởng rằng anh bạn nhỏ này có thể giải vây cho mình, không thể tưởng được tình huống hiện tại càng ngày càng ngượng ngùng.
Nhan Tiêu từ bỏ đứng dậy, bỗng nhiên có một góc áo màu trắng xuất hiện trước mắt, Hoắc Trạch Tích đã mặc xong áo sơmi đi đến, ngồi xổm xuống hỏi Gia Gia: “Có một mình con chơi?”
Gia Gia lắc đầu: “Còn có cả dì Nhan Tiêu.”
Giọng nói anh rất tự nhiên: “Vậy tại sao vừa rồi con để dì lại một mình ở bên ngoài?”
Nhan Tiêu mấp máy môi, anh thật sự rất hiểu cách giáo huấn trẻ con, cứ như vậy còn có thể giúp cô thuận lợi giải vây.
EQ anh rất cao, lại không giống như những người đàn ông mà Nhan Tiêu gặp đều đùn đẩy, anh có vẻ rất tự nhiên chân thành, dễ dàng có thể để lại cho đối phương một ấn tượng tốt.
Lúc ở chung một chỗ, sẽ cảm thấy người đàn ông này rất tốt.
Gia Gia nhận sai, chớp mắt đưa xe vận tải nhỏ cho Nhan Tiêu, ý là: Cho dì chơi.
Nhan Tiêu cười với cậu bé, lắc đầu: “Cảm ơn, dì không chơi.”
Lúc Hoắc Trạch Tích ngồi xổm xuống, nhìn từ góc độ của Nhan Tiêu, tay cô ở gần ngay bên cạnh vai củ anh, giống như duỗi ra tay là có thể chạm được đầu của anh.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Nhan Tiêu vội vàng đan hai tay vào nhau, sợ mình nổi lên thú tính, nhịn không được thật sự chạm lên.
Hoắc Trạch Tích dùng một tay bế đứa bé lên, anh đứng thẳng lên, ánh mắt Nhan Tiêu cũng nhìn theo bóng dáng anh, lui về phía sau một bước.
Hoắc Trạch Tích nhìn thoáng qua Nhan Tiêu, mặt cô không còn đỏ nữa, vóc dáng nhỏ nhắn đứng ở trước mặt anh, hơi cúi đầu, lông mi cong khẽ nhúc nhích.
Im lặng chớp mắt một cái, anh nói: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Nhan Tiêu có chút mờ mịt ngẩng đầu, nghĩ đến những lời này, vội nói: “Ukm, được!” Lại nói thêm một câu: “Vậy khi nào anh trở về?”
Không biết có phải mình suy nghĩ linh tinh hay không, Nhan Tiêu nói xong trong lòng khẽ động, dù sao cảm thấy loại cảm giác này, giống như trước khi ra cửa là phải báo cáo……
“Nói chung là buổi tối.” Anh nói nghiêng đầu nhìn Gia Gia, dặn dò: “Ở nhà đừng có nghịch.”
Áo sơmi trắng anh mặc có hơi mỏng, phối với chiếc quần tây màu đen, rất phù hợp và gọn gàng. Hơn nữa bộ dáng anh rất cao và cân đối, có vẻ trong sáng lại gọn gàng, giống như mang lại cho người khác cảm thấy rất gợi cảm và cấm dục.
Trong lòng Nhan Tiêu im lặng nhưng bày ra vẻ mặt ngốc nghếch, có nghe người khác nói qua, soái ca mặc sơmi trắng là đẹp trai nhất, hiện tại cô mới cảm thấy lời nói này rất chính xác.
“Để tôi ôm nó”, Nhan Tiêu săn sóc duỗi tay bế Gia Gia.
Đưa bé trai cho Nhan Tiêu, anh cầm một lọ khử trùng toàn tiếng anh trong suốt từ trên bàn lên, đổ một chút vào bàn tay, xoa đều các ngón tay.
Nhan Tiêu ngây ra nhìn động tác của anh, anh vừa ngẩng đầu, liền thấy Nhan Tiêu ngơ ngác nhìn chằm chằm tay anh, nhịn không được mở miệng: “Có cần dùng thuốc khử trùng không?”
Nhan Tiêu sửng sốt, từ đến giờ cô chưa thấy có người con trai nào có thói quen dùng thuốc khử trùng, trách không được trước kia có người nói bác sĩ rất sạch sẽ.
“Không cần.” Cô lắc đầu.
Hoắc Trạch Tích đi ra khỏi phòng, ánh mắt Nhan Tiêu nhìn theo anh cho đến khi bóng dáng anh mất dạng ở cửa.
Hôm nay vẫn luôn ở nhà Hoắc phụ giúp công việc cho mẹ Hoắc, đợi đến năm sáu giờ chiều mẹ cô mới gọi điện cho cô, nói là đã ở cửa nhà Hoắc, lái xe đến đón cô. Bên này mẹ Hoắc đưa Nhan Tiêu ra cửa, thuận tiện tán gẫu với mẹ Nhan vài câu mới chia tay.
Vừa lên xe, Nhan Tiêu liền cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, vừa cài dây an toàn vừa dùng giọng điệu ôn hòa nói với ba: “Ba, tại sao hôm nay các người có tâm tới đón con vậy?”
“Không tới đón con, có phải con muốn ngủ ở nhà tiểu tử kia một đêm hay sao?” Giọng nói của ba rất bình thường, Nhan Tiêu lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Không thể tưởng được là mẹ cô mở miệng giải vây cho cô: “Tất cả mọi người đều là người quen, có làm sao đâu?”
Mà Nhan Tiêu chỉ bắt bẻ lời nói của ba, giận: “Tại sao lại gọi ‘tiểu tử kia ’?”
Nghe được Nhan Tiêu nói, ba Nhan vừa lái xe vừa tức giận: “Không giữ mặt mũi thì thôi còn mắng ba, sao tôi lại nuôi được đứa con gái này chứ?”
Trải qua hôm nay, sau khi về nhà tâm trạng Nhan Tiêu rất khác thường. Nhìn một lát rồi đắp mặt lạ, nằm ngửa ở trên giường hai chân gác lên tường, nằm nghiêng về một bên “hừ” một tiếng, hồn nhiên không biết gần đây mình đang bị tẩy não.
Bỗng nhiên điện thoại kêu lên hai tiếng, cô cầm lấy điện thoại giơ lên, thấy rõ thông báo của Webchat là có lời mời kết bạn.
Tùy ý liếc mắt một cái, tên nick là ——cuộc sống vui vẻ.
Có thêm tin nhắn phụ: A Tiêu là dì.
Nhan Tiêu hoảng sợ, nghiêm túc phóng to màn hình nhìn lại, thật đúng là mẹ của Hoắc Trạch Tích!
Cô nhanh chóng thêm bà ấy, sửa đổi chú thích, lại nhanh chóng nhắn lại “Chào dì [ mặt cười ]”
Mẹ Hoắc: A Tiêu hôm nay đến nhà dì chơi có thấy vui không? [ mỉm cười ]
Nhan Tiêu nhìn biểu tượng tươi cười kia, cảm thấy hoảng sợ, sao có cảm giác như đang châm chọc cô vậy……
Nhan Tiêu: Rất vui ạ! Dì nấu cơm rất ngon QAQ!
Mẹ Hoắc: QAQ là gì vậy?
Nhan Tiêu đổ mồ hôi: Chỉ là một cái mặt cười thôi… Ha ha…
Mẹ Hoắc: Ha ha, thật thú vị! [ mỉm cười ]
Nhan Tiêu: “……”
Đây là mẹ Hoắc đang nghiêm túc nói chuyện với cô sao? Vì sao cô cảm thấy rất sợ hãi?
Nhắn được khá nhiều tin nhắn, Nhan Tiêu cảm thấy rất khó khăn khi nói chuyện với mẹ Hoắc, cảm thấy thể xác và tinh thần đều rất mệt. Tháo mặt nạ nằm ở trên giường, cô mới vừa nhẹ nhàng thở ra bỏ điện thoại xuống, lại nghe được điện thoại kêu hai tiếng .
Lần này tự nhiên lại có người thêm cô, người đó gọi là —— nhà mẹ vui vẻ……
Có tin nhắn phụ: Em là em gái của anh Hoắc!
Nhan Tiêu:……
Đoán cái biết ngay là ai, không riêng gì tên gọi với mẹ Hoắc rất giống nhau, kỳ lạ sao đều thích thêm tin nhắn phụ như vậy?
Em gái của anh Hoắc? Đây không phải là nói nhảm!
Nhan Tiêu đang cảm thấy bối rối khi thêm em gái của Hoắc Trạch Tích, rất nhanh đầu bên kia đã nhắn tới một tin nhắn “hi”.
Nhan Tiêu nhắn lại: hi!
Nhà mẹ vui vẻ: Nghe mẹ em nói chị đang theo đuổi anh trai em?
Nhan Tiêu sợ tới mức trượt tay, chiếc điện thoại thẳng tắp rơi xuống, đập ngay xuống mũi cô……
Xoa cái mũi bị đau, cô ngồi dậy, mở to mắt nhìn tin nhắn kia.
Cho nên sau hôm nay, chuyện bí mật cô thích Hoắc Trạch Tích tất cả mọi người đều biết?
Nàng không biết nên trả lời như thế nào, im lặng trong chốc lát, đầu bên kia lại nhắn tin tới: Mẹ em nói rất thích chị!
Nhan Tiêu thong thả đánh chữ: Chị cũng rất thích dì!
Nhà mẹ vui vẻ: Gia Gia cũng rất thích chị.
Nhan Tiêu: Con trai của em rất đáng yêu.
Một người hỏi một người đáp có chút khô khan và khách sao, Nhan Tiêu chần chờ một chút, đánh chữ: Anh trai em về nhà chưa?
Nhà mẹ vui vẻ: Vừa trở về, ở trong phòng nghịch máy tính.
Chắc là đang thu âm……
Nhan Tiêu đang suy đoán, đầu bên kia lại nhắn tin tới: Nếu em nói cho chị, anh trai em là Zain – NJ (bá chủ radio), chị có thể bị dọa sợ sợ?
Nhìn thấy năm chữ “Zain – Bá chủ radio”, Nhan Tiêu cười ngã xuống giường, trước kia cũng có người nói như vậy, hiện tại cô lại được em gái của anh nói cho, cảm thấy rất kỳ diệu.
Nhưng cô thật sự bình tĩnh lại trả lời: Chị biết.
Ngày đầu tiên khi nhìn thấy anh, cô đã biết anh là Zain.
Nhà mẹ vui vẻ: Sợ! Không! Sợ?
Nhan Tiêu: [ cười khóc ] không sợ!
Nói chuyện phiếm với em gái của anh thật nhẹ nhàng, Nhan Tiêu nhớ tới buổi sáng hôm nay khi nhìn thấy cô ấy, cô nhìn thấy cô ấy rất xinh đẹp và lạnh nhạt, không giống như những người phụ nữ bên ngoài thì vui tươi nhưng lại nói những lời rất độc ác……
Nói chuyện được mấy câu, nhà mẹ vui vẻ: Buổi chiều ngày mai chị có rảnh không? Chúng ta đi uống trà chiều?
Nhan Tiêu hơi ngạc nhiên: Ukm, có thể.
Nhà mẹ vui vẻ: Vậy chiều ngày mai em gọi cho chị, chồng em giục em đi ngủ.
Nhan Tiêu: [ tái kiến ] vô hình ngược cẩu, một phát trí mạng.
Nhà mẹ vui vẻ: Ha ha ha ha ngủ ngon!
Cười rồi đánh hai chữ “ ngủ ngon” gửi đi, Nhan Tiêu nằm xuống, nhìn trần nhà thất thần, lại ngốc nghếch cười ra tiếng.
Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện câu văn mở đầu mà hồi nhỏ cô thích nhất: Cỏ cây xanh trở lại, vạn vật sống lại, chính là mùa xuân tới rồi……
|
Chương 12: Ichigo Daifuku - Bánh đại phúc dâu*(1)
Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Hẹn em gái của Hoắc Trạch Tích hai giờ rưỡi chiều gặp nhau, địa điểm là phòng trà trong một tòa cao ốc trên không.
Nhan Tiêu mặc bộ đồ bình thường, trang điểm nhẹ nhàng, nghĩ thầm phong cách tự nhiên của mình sẽ lôi kéo được thiện cảm của cô gái.
Đúng giờ Nhan Tiêu đi thang máy lên phòng trà, không thể tưởng tượng được em gái anh ngồi vị trí bên cửa sổ, đang cúi đầu xem điện thoại.
Nhan Tiêu cười đi qua vỗ bả vai của cô ấy: “Hi!”
“Ai?” Em gái Hoắc Trạch Tích ngẩng đầu lên, tươi cười: “Nhan Tiêu?”
Nhan Tiêu ngồi đối diện cô ấy, bỏ túi xuống, cười nói: “Quên không hỏi tên em, không biết gọi em như thế nào?”
“Ghét nhất là lúc giới thiệu tên!” Cô cười thở dài, lấy thực đơn đưa cho Nhan Tiêu: “Chị gọi đồ trước đi.”
Nhan Tiêu nhận lấy thực đơn, đoán được điều gì: “Tên của em rất kỳ lạ?”
Theo lý ra chắc không phải, cái tên Hoắc Trạch Tích cũng không quá kỳ lạ, rốt cuộc tên của cô ấy có thể kỳ lạ đến thế nào?
“Lúc mẹ em sinh em, lấy tên là Hoắc Bình Qủa, tên phụ là Qủa Táo.” Hoắc Bình Quả nói xong thoải mái nhún vai.
Nhan Tiêu nhịn không được cười ra tiếng, Hoắc Qủa Táo? Tên này cũng quá tùy tiện đi?
Hoắc Bình Quả nhìn thấy cô cười, lại cau mày giải thích: “ ‘Bình’ là bèo nước gặp nhau, không phải thật sự là Qủa Táo, đây là tại mẹ em, năm đó chịu ảnh hưởng bởi dì Quỳnh Dao, cái gì mà Y Bình Lục Bình bị cô ấy mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nghĩ sinh con gái cũng đặt tên là Bình, đăng ký xong tên mới nhớ tới tên của em âm đọc giống gần quả táo, vì cái tên mát mẻ thoát tục này mà em bị cười nhạo nhiều năm.”
Không nghĩ tới mẹ Hoắc đã từng như vậy, Nhan Tiêu nhịn không được cười, nghĩ thầm bất luận Hoắc Qủa Bình từ cách nói chuyện nhất là nhìn diện mạo, cảm giác cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, không thể tưởng được là con trai đã lớn như vậy rồi!
Nhan Tiêu gọi bánh kem phô mai với một ly trà chanh, ánh mắt Hoắc Qủa Bình thoáng nhìn đánh giá cô, chờ Nhan Tiêu quay lại, cô ấy lại lơ đãng cúi đầu uống cà phê.
Không khí yên tĩnh trong chốc lát, Hoắc Bình Quả nghĩ, ngẩng đầu hỏi cô: “Chị thích anh trai em ở điểm gì?”
Người phía trước dự đoán được sẽ hỏi câu này, Nhan Tiêu dùng ống hút khuấy ly nước chanh, “Chị biết anh ấy rất lâu rồi, sau lại vô tình gặp được, liền……”
Cô không nói thêm gì nữa, Hoắc Bình Quả hiểu rõ gật đầu: “Anh trai em đúng là có số đào hoa.”
Nhan Tiêu miễn cưỡng cười một chút, Hoắc Bình Quả lại lo lắng nói thêm: “Kỳ thật anh ấy đối với người khác khá là kỳ lạ, đối với con gái dáng vẻ cũng khá tốt.”
Nghe đến đó, Nhan Tiêu khẽ cau mày.
Hoắc Bình Quả tiếp tục nói: “Nhưng mà, anh ấy rất ít khi tiếp xúc với nữ sinh, hơn nữa nếu anh ấy thích một người sẽ không khách khí như vậy, sẽ tương đối tùy tiện hơn một chút.”
Ở trong lòng âm thầm suy tính một chút, Hoắc Trạch Tích đối cô có cảm giác vẫn rất khách khí, nhất định là…… Không có cảm giác?
Tuy rằng suy nghĩ thích Hoắc Trạch Tích cũng không bị dao động, nhưng vẫn hiểu được, vẫn không ngăn được mà thất vọng. Cô gật đầu: “Cảm ơn em nói cho chị biết điều đó.”
“Nghe mẹ em nói chị theo đuổi anh ấy, nhưng em cảm thấy không giống!” Hoắc Bình Quả dùng dĩa xiên một quả dâu tây ăn, một bên nói.
Nhan Tiêu sửng sốt một chút, lại chần chờ nói ra tiếng: “Chị không biết…… Theo đuổi như thế nào……”
Hoắc Bình Quả hơi ngẩng đầu nghĩ, cũng lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Không khí bên trong có một chút kỳ lạ, Nhan Tiêu thay đổi chủ đề: “Chồng em lớn hơn em bao nhiêu?”
Cô không trực tiếp hỏi tuổi của Hoắc Qủa Bình, lựa chọn nói bóng nói gió từ chồng của cô ấy.
“Lớn hơn hai tuổi, anh ấy cùng tuổi với anh trai em, cũng là biết nhau ở nước ngoài, sau đó đi du học được nửa năm thì em sinh con.” Giọng nói của cô có một chút vui vẻ cùng trêu đùa, “Có phải chị cảm thấy em làm mẹ quá sớm?”
Nhan Tiêu lắc đầu: “Không có, chị cảm thấy rất hạnh phúc, sinh con sớm một chút về sau có thể khôi phục được một chút vóc dáng.”
Không phải nói cho có lệ, cô thật sự cho là như vậy, sớm tìm được một gia đình thật sự sẽ cảm thấy hạnh phúc, huống chi con trai còn thông minh đáng yêu như vậy, cô cảm thấy Hoắc Qủa Bình là một người thành công trong cuộc sống.
Nhưng mà, câu nói “Cũng là quen biết nhau ở nước ngoài” của Hoắc Qủa Bình thu hút sự chú ý của Nhan Tiêu, vì sao lại là “Cũng”?
“Bên cạnh em có rất nhiều người biết nhau sau đó sống chung với nhau ở nước ngoài?” Nhan Tiêu nhịn không được hỏi.
Hoắc Bình Quả chưa kịp phản ứng là câu hỏi kia hỏi mình, nghĩ một lát mới từ từ nói: “Tuy rằng em không biết anh trai em thích kiểu con gái như thế nào, nhưng mà…… Em có thể nói một chút về bạn gái cũ của anh ấy cho chị.”
Lại là bạn gái cũ?
Ngày hôm qua cô có nghe về chuyện bạn gái cũ của Hoắc Trạch Tích, hôm nay em gái anh lại nhắc tới, nếu không phải cố ý, như vậy chỉ có thể chứng minh, người con gái kia, ở trong lòng Hoắc Trạch Tích, ít nhất đã từng rất quan trọng?
Cô tươi cười, nghiêm túc gật đầu.
“Trước kia ở nước ngoài anh trai em học y, cô gái kia là bạn học của anh ấy, bọn họ biết nhau chưa đến hai tháng hai người đã xác định quan hệ, sau đó lúc đọc sách vẫn luôn ở bên cạnh nhau, tính cách cô gái kia rất dịu dàng ngoan hiền, nhưng là không biết vì sao lúc tốt nghiệp cứ khăng khăng đòi ở lại Nhật Bản, anh trai em lại không bằng lòng, hai người bởi vì chuyện này mà cãi nhau.” Hoắc Bình Quả nói uống một ngụm cà phê, dừng lại.
Nhan Tiêu hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó bọn họ chiến tranh lạnh, là anh trai em làm hòa trước, còn tự mình làm bữa tối cho cô gái kia, em cũng chỉ là nghe bạn anh ấy nói, cô ấy ở trong chính bữa tối đó đòi chia tay với anh trai em.” Hoắc Bình Quả càng nói lòng càng căm phẫn.
Nghe đến đó, nói không có một chút cảm giác là giả, Nhan Tiêu khẽ cau mày, “Sau đó, về sau anh trai em về nước, cô gái kia liền gọi điện thoại chỉ trích mẹ em?”
“Hóa ra là chị cũng biết?” Hoắc Bình Quả có chút kinh ngạc.
“Chỉ là ngày hôm qua có nghe dì nói mấy câu.” Nhan Tiêu một chút cũng không cười nổi, cúi đầu uống nước chanh.
Cô vừa nghe chuyện xưa của người mà mình thích, sẽ có thất vọng hoặc là khổ sở, nhưng mà đến bây giờ, cô tự nhiên cảm thấy…… Đau lòng thay anh.
Hoắc Bình Quả dùng dĩa mãi không xiên được Brownie, nhàn nhạt: “Sau đó ở trong nước hơn một năm nay, anh trai em cũng chưa có quen bạn gái, em hỏi anh ấy có phải liên quan đến chuyện cũ không, anh ấy nói không phải, nhưng có nhiều cô gái thích anh ấy đến vậy, không có khả năng lại không một ai thích hợp!”
Nhìn miếng Brownie gặp họa, tâm trạng Nhan Tiêu giống như có tảng đá đè nặng.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Nhan Tiêu chần chừ cất tiếng: “Vậy em cảm thấy, chị có cơ hội hay không?”
“Dù sao em cảm thấy chị khá tốt.” Hoắc Qủa Bình dùng ánh mắt cổ vũ nói với cô, “Kỳ thật rất nhiều bạn nam sẽ chủ động với bạn nữ hơn, chị không cần quá kín đáo!”
Kín đáo sao? Cô cảm thấy mình thực ra cũng có chút cẩn thận quá mức……
Lúc sau tạm biệt em gái Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu về nhà Nhiếp Sơ Sơ kể về tình hình hôm nay, Nhiếp Sơ Sơ cũng tỏ vẻ Nhan Tiêu quá nội tâm, bảo cô phải mặt dày lên một chút.
Tuy rằng Nhan Tiêu rất ghét bỏ từ “Mặt dày”, nhưng mà cô thừa nhận, Nhiếp Sơ Sơ nói không phải không có đạo lý.
Gần tối chủ nhật quay trở lại trường, Nhan Tiêu đeo khẩu trang đi bộ vào trường học.
Tuy rằng chỉ là có chút danh tiếng, nhưng ở trường học vẫn có rất nhiều người biết cô, không muốn bị vây quanh cũng chỉ có thể che mặt đi.
Trên đường mua mấy hộp sữa chua nếp cẩm, Nhan Tiêu đi thẳng đến phòng ngủ, kết quả vừa mở cửa ra, trong phút chốc sữa chua trong tay cô đã bị lấy đi, nhìn thấy Nhan Tiêu sắp nổi giận, mấy người bạn cùng phòng lại sôi nổi nói: “Em gái Tiêu chị siêu thích em, em định hại chị sao?”
Nhan Tiêu nói tục rồi đi đến, liếc mắt một cái, tháo khẩu trang xuống, “Buổi sáng ngày mai có hai tiết chính khóa, các cậu giúp mình nói dối xin nghỉ coi như trả ơn.”
Tiểu Giai cắn ống hút cười: “Nói dối làm gì? Trực tiếp trốn là được rồi.”
Một người luôn luôn học tập chăm chỉ như tiêm máu gà Tráng Tráng bất mãn: “Các cậu không tiến lên thì thôi, lần trước giáo sư Từ dạy đoạn tích, mẹ nó cả ban chỉ có mỗi mình mình đi.”
Lời nói chưa dứt, cả phòng ngủ đều cười to, Nhan Tiêu ngồi ở trên ghế xé túi đậu phộng, “Tráng tráng được lợi nha, một chọi một còn gì!”
“Toàn bộ quá trình anh ta chỉ nhìn chằm chằm một mình mình giảng bài, còn hở ra một chút là đưa ra câu hỏi để mình trả lời, mẹ nó không trải qua làm sao biết đau khổ như thế nào!” Tráng Tráng hung hăng uống một ngụm sữa chua.
“Giáo sư đoán chắc cũng rất buồn bực, vốn dĩ có thể không cần đi dạy, nhưng hết lần này đến lần khác đều là cậu đi!” Tiểu Giai cười liếc cô một cái.
Trải qua một trận sôi nổi như vậy, tâm trạng Nhan Tiêu cũng dần dần khôi phục, cầm quần áo vũ đạo: “Mình đi đến phòng tập tập nhảy.”
Tiểu Giai nhanh chóng buông điện thoại cùng sữa chua: “Mình đi với cậu.”
Đến phòng tập thay giày nhảy bắt đầu khởi động bằng những động tác cơ bản, Tiểu Giai đeo tai nghe lên, Nhan Tiêu cố ý lấy tai nghe của cô ấy xuống: “Không phải nói nhảy với mình sao?”
“Trước hết cậu để mình nghe một bài hát đã!” Tiểu Giai duỗi tay lấy tai nghe, trên mặt còn hơi hơi đỏ.
Nhan Tiêu nghi ngờ đeo tai nghe lên, bên trong chính là một bài hát Nhật của một ca sĩ nam, cô chưa từng nghe qua, nhịn không được hỏi: “Tại sao cậu lại phải thẹn thùng?”
Tiểu Giai che mặt cười: “Gần đây mình thích nghe nhạc âm, bỗng nhiên giải thích được tại sao mỗi ngày cậu đều phải nghe radio.”
Nhìn bộ dáng của cô giống thiếu nữ tâm xuân nhộn nhạo, Nhan Tiêu nhịn không được hỏi: “Giọng này là ai?”
“Ếch gia! Không phải cậu cùng một trang web với anh ấy sao? Giọng nói của anh ấy cũng được công nhận, cậu không biết?” Tiểu Giai kinh ngạc hỏi.
Nhan Tiêu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ lại: “Walker?”
Tiểu Giai cất tiếng cười kinh dị, “Đúng vậy đúng vậy!”
Sở dĩ Nhan Tiêu nhớ kỹ anh ta, là bởi vì bản thân Nhan Tiêu có một người bạn từng song ca trong bài hát của Walker, sau đó bạn cô gửi video gắn bài cô, muốn mọi người đề cử Walker, Nhan Tiêu trời sinh lòng nhiệt tình, lúc ấy thấy quả thực có chút khí tạc.
Tuy rằng về sau chuyện có ầm ĩ một chút, walker ở trên Weibo nói qua, bảo fan với những người khác đừng có hạ thấp tác phẩm của anh, nhưng cũng bởi vì chuyện này, Nhan Tiêu cũng không có thiện cảm với anh ta.
“Mình cũng không phải là người quá yêu thích giọng nói, cậu không cần tùy tiện so sánh mình với người đó được không?” Giọng điệu Nhan Tiêu không tốt.
Tiểu Giai hừ cười: “Không phải thanh khống vậy tại sao cậu lại say mê giọng nói của vị nam bá chủ kia vậy?”
“Mình không những thích giọng nói của anh ấy, mình còn thích cả anh ấy.”
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói xong, Nhan Tiêu cảm thấy đặc biệt thoải mái, giống như là nói được bí mất cất dấu sâu trong lòng, dũng cảm mà không cần kiêng kị.
Trong nháy mắt, lời nói của Hoắc Qủa Bình cùng Nhiếp Sơ Sơ xuất hiện trong đầu cô.
So với khổ sở mà yêu thầm, kỳ thật trong lòng cô rất muốn, được giống như lời các cô ấy nói, không nên giữ lại chữa thích.
Nhớ tới trước kia có một câu nói —— Hãy tưởng tượng, ta muốn cùng sống với người đến hết đời.
Chợt nghe cảm thấy lãng mạn, nhưng không ai muốn đó chỉ là những suy nghĩ tưởng tượng?
Cho nên mặc dù cuối cùng chỉ là suy nghĩ, cũng tốt hơn không có một cuộc sống vui……
“Nhan Tiêu?” Tiểu Giai giơ năm ngón tay huơ huơ ở trước mặt cô.
Nhan Tiêu bừng tỉnh, chậm rãi cười một cái, lúc này trông giống như người bị thần kinh, Tiểu Giai càng lo lắng: “Cậu làm sao vậy?”
Ở trong lòng hạ quyết tâm, Nhan Tiêu nắm tay: “Từ giờ trở đi, mình muốn chính thức theo đuổi nam thần!”
*)Daifuku mochi (大福餅), hay Daifuku (大福) (nghĩa là "may mắn tuyệt vời" nên được gọi là bánh Đại Phúc), là một loại bánh ngọt wagashi của Nhật Bản gồm có viên nếp mochi tròn nhỏ với nhân ngọt, thường là đậu đỏ ngọt xay nhuyễn (anko), hoặc các loại trái cây nhưng phổ biến nhất là dâu-Ichigo Daifuku.
|
Chương 13: Ichigo Daifuku - Bánh đại phúc dâu〔2〕
Editor: Mạn Châu Sa 2001
Ngày hôm sau Nhan Tiêu trốn học để thực hiện chiến lược theo đuổi nam thần, trước ngồi xe đi đến bệnh viện mà Hoắc Trạch Tích làm việc, đến cửa hàng Starbucks ở bên cạnh mua cà phê với một chút đồ ăn vặt.
Lo lắng đi vào đến cửa bệnh viện, không thể tưởng được anh trai bảo vệ lần trước bắt cô coi như kẻ trộm vẫn còn nhớ cô, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô đi vào bệnh viện, hôm nay tâm trạng của Nhan Tiêu rất tốt, nhìn về phía anh cười: “Tôi tới tìm bác sĩ Hoắc.”
Những lời này vừa đúng lúc lọt vào tai của mấy y tá ở trước sảnh, động tác đều cùng một lúc đánh giá Nhan Tiêu, không tiếng động mà cùng nhìn nhau.
Cảm giác quang minh chính đại tốt hơn rất nhiều, Nhan Tiêu cầm theo cà phê đi đến phòng khám bệnh của Hoắc Trạch Tích, lúc này chắc là lúc bác sĩ ăn cơm xong rồi nghỉ trưa, Nhan Tiêu gõ cửa, đợi một lúc cũng không có ai trả lời.
Chẳng lẽ không có ở đây? Nhan Tiêu đẩy cửa ra, bên trong quả nhiên không có một bóng người.
“Bác sĩ Hoắc ở trên lầu tham gia hội nghị, cô tìm bác sĩ có việc gì không?” Sau lưng truyền đến giọng nói của y tá.
Nhan Tiêu sửng sốt một chút quay đầu: “Ukm, cũng không có gì chuyện quan trọng.”
Nhìn thấy cô cầm cà phê trong tay, nữ y tá nghi ngờ mở miệng: “Cô là em gái của bác sĩ Hoắc?”
Cô nghe mọi người truyền tai nhau là bác sĩ Hoắc có một em gái.
Nhan Tiêu lắc đầu: “Không phải, là…… Bạn của anh ấy.”
Cô nói có chút do dự, giống như là có một chút mờ ám, khó tránh khỏi y tá sẽ hiểu lầm, cảm thấy không tốt nên không hỏi nữa, cười cười: “Vậy cô tùy tiện ngồi một lúc đi, chắc là còn một lúc nữa là bác sĩ sẽ xuống.”
Nhan Tiêu ngồi ở bên ngoài phòng khám bệnh nghỉ ngơi, trong chốc lát nghe thấy tiếng bước chân từ đầu hành lang bên kia.
Hôm nay cô không đeo kính áp tròng, nhìn có chút mờ mờ, vẫn luôn chờ nhóm người kia đến gần trong đó có cả Hoắc Trạch Tích.
Vẫn là bác sĩ đeo kính mà lần trước cô gặp ở nhà ăn, dùng bàn tay vỗ cánh tay Hoắc Trạch Tích, nhắc nhở anh nhìn về phía Nhan Tiêu.
Hoắc Trạch Tích đi ra khỏi đám người kia, Nhan Tiêu vội vàng đứng lên, mỉm cười vẫy tay với anh.
Một bên các đồng nghiệp đều nhớ rõ Nhan Tiêu, ánh mắt đều nhìn về phía bên này, có người cười trộm có người tìm tòi nghiên cứu.
“Tại sao cô lại ở đây?” Hoắc Trạch Tích đi đến trước mặt Nhan Tiêu, hơi hơi cúi đầu nhìn cô, có chút nghi hoặc.
Nhan Tiêu vẫn còn đang đắm chìm trong khí chất trong trẻo lạnh lúc khi anh mặc áo blouse trắng, bị anh hỏi đến sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, lại nghĩ tới bây giờ mình đang theo đuổi anh, đơn giản cắn răng nói: “Tôi tới tìm anh!”
Câu trả lời này khiến anh cau mày, Nhan Tiêu nhìn thấy dáng vẻ cau mày của anh, vội vàng giải thích: “Hôm nay tôi không có tiết quan trọng!”
Hoắc Trạch Tích lại không có trả lời, ánh mắt nhìn về phía hộp cà phê mà cô đang cầm trong tay, “Mua nhiều cà phê như vậy?”
Nhan Tiêu chỉ mấy đồng nghiệp phía sau anh: “Trợ lý của anh…… Cho cả bác sĩ đeo kính……”
Lưu Du nhìn thấy Nhan Tiêu chỉ anh, đi tới vỗ vai Hoắc Trạch Tích, cười như ánh mặt trời: “Nhan Tiêu, tới tìm tôi hay tìm bác sĩ Hoắc?”
Căn bản không nhớ được tên anh khiến cho Nhan Tiêu thất thần, sau đó cười gượng hai tiếng cho có lệ, đưa cà phê cho anh: “Mời anh uống.”
“Còn mua cà phê? Lần sau đổi lại anh trai mời em uống!” Lưu Du cười nói với Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu lại nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, phát hiện sắc mặt anh có chút không được tốt lắm, trong lòng cảm thấy bồn chồn, Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Cô đi theo tôi.”
Lưu Du muốn đi theo vào phòng khám bệnh, bị ánh mắt của Hoắc Trạch Tích nhìn lại quay trở lại, lúc sau hai nữ ý tá đứng ở ngoài cửa nhìn nhau.
Nhan Tiêu ngồi ở trên ghế nghỉ chân, ánh mắt nhìn linh tinh, lại thấp thỏm mà ngẩng đầu, lại nhìn thấy anh đóng cửa lại rồi đi đến.
Cô bất giác đứng lên, giọng nói Hoắc Trạch Tích nhẹ nhàng: “Ngồi xuống đi.”
Cho nên…… Đây là muốn làm gì?
Nhan Tiêu lại chậm rãi ngồi xuống đi, ngẩng đầu thấy anh tùy ý dựa vào bàn, nhìn cô.
Lập tức Nhan Tiêu cảm thấy rất khẩn trương, bất giác cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Hoắc Trạch Tích không lạnh không nóng, giọng nói có chút trầm xuống: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng nói của cô giống như là muỗi kêu: “Không, chính là…… Đến gặp anh”
Hoắc Trạch Tích lại nhìn về phía ly cà phê ở trên bàn: “Không cần thiết mua nhiều cà phê như vậy.”
Nhan Tiêu cúi đầu: “Nếu anh không thích, lần sau sẽ không mua nữa.”
Nghe được những lời này, anh mở miệng: “Không phải vấn đề tôi có thích hay không.”
Dừng lại vài giây, lại không nhanh không chậm mà nói tiếp: “Là cô không cần phải làm như vậy.”
Cho nên là anh không thích hành động của cô sao?
Nhan Tiêu chán nản gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ trả lời có chút nản lòng của cô, Hoắc Trạch Tích lập tức cảm thấy mình nói lời này cũng có chút quá đáng, trước khi làm việc có lẽ cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, cảm thấy không cần thiết.
Nghĩ dứt khoát không muốn tiếp tục cái vấn đề kia, lại hỏi: “Chỗ này cách trường học có xa không?”
Nhan Tiêu lắc đầu: “Không xa, ngồi xe điện ngầm vài phút là đến.”
“Đừng đi chơi về quá muộn.” Anh dặn dò, giọng nói có chút quan tâm.
Tuy rằng chỉ là quan tâm bình thường, nhưng mỗi lần Nhan Tiêu nghe được đều sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp, anh mang lại cho cô cảm giác, có đôi khi cũng không phải rung động, mà là giống như một người anh trai khiến cô muốn hoàn toàn ỷ lại.
Thế nhưng hiểu rõ ràng, bản thân đối với anh, tuyệt đối không phải là tình cảm anh em.
Suy nghĩ, Nhan Tiêu lớn mật chủ động tìm đề tài, biết rõ nhưng cố hỏi: “Bác sĩ Hoắc, anh có nghe qua người khác nói, giọng nói của anh rất dễ nghe không?”
Hoắc Trạch Tích giống như không thể biết được cô sẽ hỏi tới vấn đề này, do dự chớp mắt một cái lại cười: “Thay đổi đề tài rất nhanh.”
Nhan Tiêu thấy lông mày anh giãn ra, tâm trạng cũng giống như nhìn thấy ánh mặt trời, “Không có, thật sự là tôi cảm thấy như vậy.”
Hoắc Trạch Tích không nói chuyện, đi đến một bên để báo cáo trong tay xuống, cúi đầu nói: “Nghe Lưu Du nói, cô ở trên mạng rất nổi tiếng?”
Đầu tiên lúc vào não Nhan Tiêu có chút vấn đề: “Lưu Du là ai?”
“Bác sĩ nam đeo kính đứng ở ngoài cửa.”
Nhan Tiêu ‘ukm’ một tiếng, lại nghĩ thầm nổi tiếng làm sao được như anh, trái lại anh lại nghiêm túc hỏi tôi.
Nhưng cô dứt khoát trả lời: “Ở vòng luẩn quẩn kia danh tiếng của tôi cũng không lớn, cũng đâu có nổi tiếng gì.”
Hoắc Trạch Tích sửa xong danh sách báo cáo, lại ngồi xuống uống cà phê, uống một hụm sau đó giật mình.
Nhan Tiêu ở trong lòng cười trộm, trước kia cô đã cố ý hỏi Hoắc Qủa Bình về sở thích của anh trai cô ấy, biết anh thích cà phê hòa tan.
Vốn tưởng rằng Hoắc Trạch Tích sẽ hỏi về vấn đề cà phê, nhưng anh lại vẫn tiếp tục chủ đề đó: “Về sau có tính toán tiếp tục nhảy không?”
Anh nghiêm túc hỏi vấn đề bình thường này, Nhan Tiêu cũng lễ phép trả lời: “Chắc là có, dù sao cũng học nhiều năm như vậy.”
Hình như cũng không còn lời để nói nữa, Hoắc Trạch Tích nói một câu cổ vũ “Vậy cô cố lên!”, khiến cho Nhan Tiêu suýt chút nữa cười thành tiếng.
Cô cũng chưa có nói là cuối cùng cô tới đây làm gì, cũng không muốn tính toán, Hoắc Trạch Tích nhìn số liệu trên máy tính, ở một bên Nhan Tiêu cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy nếu tiếp tục im lặng như vậy, tuy rằng anh không hỏi, đoán chừng cũng giống như sẽ đuổi người.
Tóm lại mục đích tới gặp anh đã thành công, tuy rằng không có thay đổi cái gì, coi như ngày đầu tiên tới xem thử. Nhan Tiêu đứng lên khỏi vị trí: “Bác sĩ Hoắc, tôi đi về đây?”
Dời tầm mắt khỏi máy tính, Hoắc Trạch Tích gật đầu: “Trên đường đi cẩn thận.”
Vốn tưởng rằng lần đó cô chỉ là trùng hợp đi ngang qua nên tiện thể đến gặp anh, nhưng mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Nhan Tiêu với vẻ mặt tươi cười sáng lạn cầm đồ ăn trong tay xuất hiện ở trước cửa phòng khám bệnh của anh, trong lúc nói chuyện với anh cũng không có bất cứ mục đích gì, chỉ đợi được nửa tiếng, lại tự mình rời đi.
Nhìn thấy cô có chút khác lạ, bác sĩ Hoắc không thể không nghi ngờ.
Hơn nữa mỗi ngày các đồng nghiệp đều trêu chọc nói chuyện bát quái, anh quyết định nghiêm túc hỏi Nhan Tiêu một chút.
Thứ sáu là ngày đi làm cuối cùng, hôm nay Nhan Tiêu tới lấy giỏ hoa quả, mấy ngày nay ở chung với Hoắc Trạch Tích khiến cô trở nên tùy tiện một chút, đặt giỏ hoa quả ở trên bàn nói: “Tôi thấy mỗi ngày anh không có ăn trái cây, sẽ không có đủ vitamin, mẹ tôi nói ăn hoa quả không chỉ bổ sung vitamin cũng sẽ khiến tâm trạng tốt lên.”
Nhan Tiêu cũng dần dần thân quen với y tá của anh, mỗi lần Nhan Tiêu mang đến đồ gì, các cô ấy đều rất tích cực, lần này cũng không ngoại lệ, trực tiếp cầm một hộp cherry đi rửa sạch, một bên khen Nhan Tiêu thật có tâm.
Hoắc Trạch Tích xoa xoa mi tâm từ từ đứng lên, không nhìn Nhan Tiêu, quay về phía hai y tá đang nói chuyện: “Không cần rửa, các cô ra ngoài trước đi.”
Thấy có chút không đúng, các cô cũng biết rõ đạo lý được tiện nghi còn khoe mẽ, lại yên tĩnh lại đi ra ngoài, một bên chớp mắt nhìn Nhan Tiêu.
Trong nháy mắt căn phòng yên tĩnh trở lại, Hoắc Trạch Tích vẫn không nhìn cô, nhìn không ra vẻ mặt.
Nhan Tiêu bỏ túi xuống: “Làm sao vậy?”
Anh im lặng trong chốc lát, mới từ từ mở miệng: “Đừng mang đồ tới bệnh viện nữa, như vậy không tốt.”
Anh cũng chưa nói vì sao không tốt, Nhan Tiêu cũng có thể đoán được, đi qua tiếp tục rửa sạch quả cherry: “Không liên quan, bọn họ cũng đều biết tôi không phải người nhà bệnh nhân, cũng không phải tới tặng quà……”
“Không phải”, anh nhẹ giọng cắt ngang lời cô, “Tôi cảm thấy cô không cần làm những việc này.”
Động tác đang rửa hoa quả của Nhan Tiêu dừng lại, dòng nước chảy xuống tay cô, theo đầu ngón tay chảy xuống.
Anh không có quanh co lòng vòng, trực tiếp dò hỏi rồi cự tuyệt, trong lúc nhất thời Nhan Tiêu không biết nên làm như thế nào: “…… Tóm lại tôi tự nguyện, không cần biết có cần hay không.”
“Làm bất cứ chuyện gì cũng cần có lý do.” Giọng nói của anh có chút trầm xuống, ánh mắt không nóng không lạnh, cúi đầu nhìn cô.
Ý tứ rất đơn giản: Cô làm như vậy lý do là gì?
Giọng điệu của anh vẫn rất bình thường, nói vấn đề này một cách rất bình thường, Nhan Tiêu lại cảm thấy bản thân giống như rơi vào một nơi rất ngột ngạt: Lý do là em thích anh, nhưng mà hiện tại có thể nói sao?
Nếu còn tiếp tục im lặng như vậy, Nhan Tiêu không cần nghi ngờ cũng biết sắc mặt của mình gần giống như quả cherry rồi.
Cô không dám ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Trạch Tích, trái tim như là bị ai bóp chặt, kìm nén đến mức khó chịu.
Không có dũng khí để nói, Nhan Tiêu đứng im trong chốc lát, cảm thấy nơi này không khí đều đã bị phá tan, suy nghĩ bất chấp tất cả, bóng dáng cô có chút chật vật và hốt hoảng, chạy ra phòng khám bệnh……
Cô nghĩ đến sự chật vật và hốt hoảng, nhưng mà chỉ ở trong lòng, cảm thấy kinh ngạc với bản thân ngày đó cô hoàn toàn phù hợp với hai từ này.
|
Chương 14:Ichigo Daifuku - Bánh đại phúc dâu (3)
Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Không dám nói việc này cho Hoắc Quả Bình, Nhan Tiêu khóc lóc kể lể nói cho Nhiếp Sơ Sơ nghe.
Cảm thấy tâm hồn mình bị bạn thân tổn thương, không có bị dao động lại bắt đầu cười nhạo cô, “Cậu nói cậu đi tolet còn hơn là trực tiếp chạy trốn”
Nếu không phải là Nhiếp Sơ Sơ đang nói chuyện điện thoại, Nhan Tiêu thật sự muốn cào rách da mặt của cô ấy, cảnh cáo: “Cậu còn qcười nữa, tình bạn của hai ta chấm dứt từ đây!”
“Không cười, khụ khụ, nói về tình huống này của cậu……” Nhiếp Sơ Sơ do dự hai giây, “Cũng chỉ có hai con đường có thể đi.”
“Hai con đường nào vậy?”
“Một là cậu tiếp tục mặt dày mày dạn tiếp tục theo đuổi anh ta, nhưng mà làm như vậy cậu sẽ khiến cho đối phương rất khó chịu với cậu.”
Sau khi Nhan Tiêu nghe được nửa câu, cau mày: “Cái này khẳng định không được, còn con đường thứ hai ?”
“Thứ hai chính là trực tiếp thổ lộ, mình không tin với phản ứng ngày hôm nay của cậu, anh ta chẳng nhẽ còn không hiểu.” Giọng điệu của Nhiếp Sơ Sơ rất tùy ý.
Nhan Tiêu dừng lại, tuy rằng những chủ ý của Nhiếp Sơ Sơ ở trong lòng cô có chút không đáng tin cậy, nhưng về phương diện tình cảm, Nhiếp Sơ Sơ có kinh nghiệm hơn so với cô, hơn nữa cô ấy là người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo hơn so với người trong cuộc nên sẽ đưa ra ý kiến khách quan hơn, cho nên Nhiếp Sơ Sơ nói cô vẫn nên nghe theo một nửa, do dự lại nói vào điện thoại: “Vậy…… Ukm, cậu để mình suy nghĩ lại đã.”
Cúp điện thoại, Nhan Tiêu ăn một cái bánh, càng nghĩ đến ngày hôm nay cô chạy trốn chật vật như vậy càng muốn bóp chết mình, lúc ấy không biết như thế nào lại nghĩ đến chạy trốn? Quả thực hối hận muốn chết……
“Cậu ăn một cái bánh mà lại có vẻ mặt bối rối như vậy, có khó ăn như vậy không?” Tiểu Giai đi tới, chọc vào cái lông mày đang cau chặt lại của Nhan Tiêu.
Lông mày Nhan Tiêu bị chọc đau, trong lòng hỏng bét, đứng dậy: “Ngày mai cuối tuần, mình muốn về nhà sớm một chút!”
“Kỷ niệm ngày thành lập trường cậu không luyện tập sao? Không đến một tháng là phải biểu diễn!” Tiểu Giai bắt lấy cánh tay của cô, ngăn cản động tác thu dọn quần áo của cô.
Rất muốn về nhà, ngưng cũng không thể chậm trễ chuyện chính sự được!
Nhan Tiêu thở dài: “Được rồi, đi luyện tập thôi!”
Nhà Nhan Tiêu rất gần trường học , ngày thường cuối tuần ở trường học không có việc gì đều về nhà, xế chiều Nhan Tiêu mới luyện tập xong, thu dọn một chút rồi liền về nhà.
Trạm tàu điện ngầm cách trường học có một đoạn đường, cô trực tiếp đi giao thông công cộng đến trạm xe buýt, đến đã là 8 giờ tối, trên xe buýt cũng không có nhiều hành khách.
Nhan Tiêu thích ngồi ở vị trí thứ hai đếm ngược lên dựa vào cửa sổ, bỏ túi xuống, trong tay cầm sữa chua hoa hồng đông lạnh vừa mới mua ở cửa hàng.
Ánh đèn ngoài cửa sổ, toàn bộ thành phố bao trùm ánh đèn có chút mơ hồ không chân thật. Thật ra cô rất thích ngồi trên xe vào buổi đêm, có cảm giác giống như xuyên qua các phố lớn nhỏ trong màn đêm, xa lạ nhưng yên tâm.
Bỗng nhiên nhớ tới Hoắc Trạch Tích, không biết bây giờ anh đang làm gì, đi suốt ban đêm, nhưng khi về đến nhà, ánh đèn ấm áp, đeo tai nghe lên.
Anh nhất định không biết, có một người con gái như vậy, sẽ bởi vì giọng nói của anh mà muốn biết nhiều hơn về anh, lại chỉ là thật cẩn thận mà thích đáng đặt ở đáy lòng, sau đó chậm rãi nỗ lực mà triều hắn tới gần một chút, lại gần một chút…… -
Một chiếc xe Tesla màu đen dừng ở trước cửa khu chung cư ở trung tâm thành phố, cảm ứng côn tự động quét biển số xe rồi nâng lên, Hoắc Trạch Tích lái xe tiến vào gầm gara.
Đây chính là chung cư mà thường ngày anh hay ở một mình, cắm chìa khóa mở cửa, chờ đợi anh là mọt ngày ở nhà, có sự yên tĩnh và thanh bình.
Ở tầng mười tám, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy lốm đốm những ánh đèn của một thành phố phồn hoa giống như một bức tranh to lớn.
Không bật đèn, anh đóng của lại đến gần sofa ngoài phòng khách, lúc sau ngồi xuống, yên tĩnh trong bóng tối chỉ còn lại có bóng dáng của một mình anh, cùng với những tiếng hít thở nho nhỏ. Anh dựa đầu vào ghế sofa, nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại ở trên bàn sáng lên chiếu lên khuôn mặt anh, anh cầm điện thoại lên đặt bên tai.
“Anh trai, anh không về nhà rồi sao?”
Là Hoắc Quả Bình.
Hoắc Trạch Tích lại nhắm mắt lại, dùng hai ngón tay xoa xoa mắt, giọng nói có chút mệt mỏi lười nhác : “Chủ nhật anh về.”
Hoắc Quả Bình chần chừ chớp mắt một cái: “Anh…… Nghe nói mấy ngày nay Nhan Tiêu đều đến bệnh viện thăm anh?”
Động tác dừng lại, Hoắc Trạch Tích từ từ mở to mắt.
Không nghe được câu trả lời, Hoắc Quả Bình lại do dự gọi một tiếng.
“Là em nói cho cô ấy?” Giọng nói của anh không có cảm xúc gì, bình tĩnh trầm thấp.
Hoắc Quả Bình mơ hồ “A” một tiếng: “Nói chuyện gì?”
“Có phải em nói sở thích của anh cho cô ấy?”
Cô ấy mang hoa quả và đồ uống đến, tất cả đều là khẩu vị của anh.
Hoắc Quả Bình biết rõ có nói dối cũng vô dụng, bình tĩnh thừa nhận: “Không thể nói sao?”
Đầu bên này im lặng, Hoắc Quả Bình thử hỏi: “Anh, anh cảm thấy Nhan Tiêu như thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Hoắc Trạch Tích từ từ cau mày.
“Anh biết rõ còn cố hỏi?” Hoắc Quả Bình uống một hụm nước, cười gượng một tiếng.
Điện thoại có chút ồn ào, Hoắc Trạch Tích dừng lại vài giây, giọng nói trầm tháp có chút nghi ngờ: “Thích anh?”
Hoắc Quả Bình bị anh cô nói thẳng không nhị được cười: “Em không biết, tự anh hỏi cô ấy đi!
Em đi đắp mặt nạ, cúp máy trước tạm biệt!”
Cúp điện thoại, trong phòng thu âm phát ra tiếng nhắc nhỏ, đã đến 9 giờ, Hoắc Trạch Tích ngẩn ra vài giây, cũng không để chuyện này ở trong lòng, dùng điều khiển từ xa mở đèn phòng khách, cả phòng sáng lên.
Bỏ qua sự mệt mỏi đứng dậy, anh cởi áo sơmi đi về phía phòng tắm, trong lúc này, toàn bộ căn nhà vang lên tiếng nước chảy…… -
Buổi tối về đến nhà, Nhan Tiêu đi tắm rửa trước, mở nước cho sữa tắm vào bồn tắm, lại cho thêm một nửa nước ấm vào, khuấy vài cái, rất nhanh trên mặt nước hiện lên một lớp bọt màu trắng rất dày.
Ngâm người trong bồn tắm, bị ấm áp nước ấm vây quanh, cảm thấy cả cơ thể rất nhẹ nhàng, bên tai yên tĩnh, chỉ có tiếng bọt nổ nho nhỏ.
Loại cảm giác này cực kỳ thích, phảng phất trong nháy mắt là có thể buông bỏ hết mệt mỏi, tốt đẹp đến có thể tha thứ toàn thế giới.
Nhưng tốt đẹp như vậy chỉ có thể kéo dài đưỡn năm phút đồng hồ, bỗng nhiên toàn bộ nhà tắm bị cúp đèn, Nhan Tiêu sửng sốt, từ bồn tắm đứng lên, ấn chốt mở đen nhưng vẫn không có gí, chắc là bị cúp điện……
Cô nhanh chóng dùng nước lạnh tắm hết bọt xà phòng, mặc áo ngủ vào đi ra khỏi nhà tắm.
Ba mẹ ở dưới lầu vội vàng tìm đèn, Nhan Tiêu dựa vào an can của hiên nhà: “Tại sao bị cúp điện vậy?”
“Cả khu đều bị cúp, nhưng mà không có việc gì, cúp điện cũng muông lâu lắm đâu.” Giọng nói của ba có chút an ủi.
Tóc ướt sũng, Nhan Tiêu dùng khăn tắm lau tóc rồi đi về phòng, bên trong toàn một màu đen, ngoài cửa sổ chi có ánh trăng xuyên vào khiến cho cô nhìn rõ mọi vật.
Đèn điện máy tính không thể dùng, ngày thường ở ký tức xá cô thường bật một cái đèn nhỏ, chiếu sáng khắp phòng.
Lau tóc một lúc, chờ đến khi tóc không còn nước thì cô mới lên giường.
Còn may điện thoại vẫn còn 90%, Nhan Tiêu mở nhạc lên nghe, lại cảm thấy nhàm chán, dùng mạng điện thoại đi dạo một vòng Weibo.
Đột nhiên tìm được một hình ảnh quen thuộc, bỗng nhiên Nhan Tiêu dừng lại, để di động sát vào mặt ——
n: Ngủ ngon. [ hình ảnh ]
Click mở hình ảnh, là cảnh thành phố về đêm, ánh mắt đang nhìn về phía trung tâm thành phố.
Nhất định là chụp ở nhà.
Nhan Tiêu ngây ngốc một lúc mới đọc các bình luạn, không thể tưởng được mới ngắn ngủn mười phút, đã có trăm bình luận, nhìn một chút bình luận phía dưới thu hút hơn so với mấy bình luận trên: “Bại lộ vị trí của nam thần!”
“Mẹ nó! Ở gần nhà tôi!”
“Có người nói ngủ ngon ban đêm mới có thể yên tâm.” ……
Có nhiều từ ngữ rất chân thành, bỗng nhiên Nhan tiêu cảm thấy mình thật nghèo từ ngữ, cũng nói không nên lời. Cô dừng lại ở chỗ bình luận suy nghĩ một chút, bình tĩnh đánh chữ: “Thích người ba năm, người không nói ngủ ngon ban đêm sẽ không ngủ được.”
Cái nick weibo này cô cũng dùng lâu rồi, cô dùng một cái nick weibo khác để đăng video vũ đạo , không dám tùy tiện dùng linh tinh.
Tắt điện thoại di động, cô nhìn giá sách đến phát ngốc, chán muốn chết, lại rút ra một quyển truyện tranh ngồi đọc, không đến mười phút, bỗng nhiên điện thoại vang lên tiếng thông báo của Weibo.
Cô tùy ý lấy di động, là một bình luận: Hồi phục quái lực thiếu nữ yx: Ngủ ngon. “Quái lực thiếu nữ yx” là nick của ai, sửng sốt vài giây cô mới kịp phản ứng lại nốc này chính là của Zain!
Tuy rằng biết anh chính là Hoắc Trạch Tích, cũng nói chuyện qua, nhưng mà anh trả lời ở Weibo, tâm trạng vẫn không giống nhau.
Nhan Tiêu kích động mà nhìn điện thoại một lúc, ngại ngùng trả lời lại: Người từ chối tôi, tôi nhất định sẽ đuổi theo người!
|