Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!
|
|
Chương 20: Nghỉ ngơi dưỡng sức ở dịch quán
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Đợi tới lúc tên thái giám bột mì mặt hồng răng trắng kia đọc hết thánh chỉ, U Hi Nhiên đã sớm chẳng biết đi đâu.
Thái giám này lúc gần đi chẳng những để lại kha khá đồ Hoàng Đế ban thưởng, thậm chí còn có bốn người cung nữ hầu hạ nàng. Bùi Sắt không có thói quen được người khác hầu hạ, dứt khoát đuổi họ đi chỗ khác, bản thân thì lười biếng nằm trong phòng nghiên cứu cái thánh chỉ nhàm chán kia, cũng tính toán xem phải làm gì mới rời khỏi chỗ này được.
Khỏi cần phải nói, mấy chữ nghiêng nghiêng ngả ngả trên thánh chỉ này đương nhiên nàng nhìn không hiểu, nhưng trước mắt lại không tìm được biện pháp trở về, chẳng lẽ, nàng thật sự phải tuân theo chỉ ý gả cho Tấn Vương?
Mặc dù không biết Tấn Vương là hạng người gì, nhưng mà nam nhân cổ đại, nhất là hoàng thân quốc thích, bên trong phủ tất nhiên là thê thiếp thành đoàn, chưa nói tới đấu đá lục đục giữa cơ thiếp nàng có thể chấp nhận hay không, chỉ riêng việc chia sẻ một nam nhân với nhiều nữ nhân, nàng đã không thể nhịn được rồi.
"Làm thế nào đây!"
Nàng ôm đầu than thở, tới nơi này đã một tháng, nếu vẫn không tìm được biện pháp trở về, nàng thật sự là chỉ còn nước gả cho Tấn Vương.
"A Sắt? Sao muội lại ngồi ở cửa thế này?"
Ngoài sân truyền đến một giọng nói, Bùi Sắt vừa ngẩng đầu liền thấy Bùi Nhiên mừng rỡ chạy tới.
Chợt nhìn thấy vết thương trên tay nàng, nụ cười trên mặt Bùi Nhiên lập tức biến thành đau lòng: "Tay của muội sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là khi nãy bị ngã ngựa thôi, nhưng mà U Hi Nhiên đã nối xương cho muội rồi, tầm mười ngày nửa tháng là sẽ ổn lại!" Bùi Sắt nhìn cánh tay của mình, nói qua loa, sợ Bùi Nhiên lo lắng.
Quả nhiên, Bùi Nhiên nghe nàng nói như vậy, thấp thỏm trong lòng mới vơi bớt, ánh mắt vô tình liếc tới thánh chỉ trong tay nàng, vẻ mặt nhất thời lại nặng nề: "Hoàng Thượng hạ chiếu có nói ngày nào thành hôn không?"
Bùi Sắt đưa thánh chỉ trong tay cho nàng ấy, lời ít ý nhiều nói: "Ngày thành hôn tạm thời chưa định, xem chừng ngày mai sẽ có thánh chỉ về chuyện đó."
Tên thái giám tuyên chỉ kia có truyền khẩu dụ nói rõ trong cung sẽ bày tiệc khoản đãi nàng, nhưng mà bởi vì bị thương, Bùi Sắt liền uyển chuyển từ chối. Cứ nghĩ Hoàng Thượng sẽ định ngày thành hôn trong bữa tiệc đó, nhưng vì nàng không tới nên hôm sau nhất định là hạ thánh chỉ về việc đó.
Nhưng điều khiến Bùi Sắt cảm thấy ngoài ý muốn là, thánh chỉ được hạ xuống ngày hôm sau không phải là thánh chỉ định ngày thành hôn, mà là thánh chỉ ban thưởng cùng với một vị ngự y giúp cô chẩn mạch. Sau khi xác định cánh tay của nàng thật sự là chỉ bị thương bên ngoài, tên thái giám tuyên chỉ lại nói: "Nhiếp Chính Vương có nói, nếu trên người công chúa có thương tích, vậy thì cứ chờ vết thương của công chúa tốt lên rồi lại mở tiệc, mấy ngày tới, công chúa cứ an tâm dưỡng thương là được."
"Xem ra, Kỳ quốc này không hổ là một nước lớn, lễ nghi cũng coi như chu đáo." Tiễn thái giám tuyên chỉ đi, Bùi Nhiên nhìn những thứ đồ ban thưởng kia, trừ đồ trang sức ra, thuốc bổ đều là thứ vô cùng trân quý.
"Có phải thật sự chu đáo như vậy hay không, bây giờ bàn luận vẫn còn quá sớm, không phải bên ngoài thường hay đồn đãi về thủ đoạn mà Nhiếp Chính Vương dùng để nhục nhã Tấn Vương ư? Nếu chỉ coi muội là con cờ, có thể thấy Nhiếp Chính Vương kia chắc chắn là sẽ không tốt bụng như vậy đâu." Hiển nhiên, đối với việc lễ nghi chu đáo này, Bùi Sắt chẳng thèm ngó tới.
"A Sắt...... Muội nghe mấy thứ đó từ đâu, sau này tuyệt đối không được nói lung tung, nếu để người khác nghe được sẽ lớn chuyện đấy!" Bùi Nhiên cẩn thận liếc mắt nhìn bên ngoài, sau khi xác nhận không có ai thì đóng cửa vội vàng vào phòng, vẻ mặt lo lắng. Từ trước tới giờ tỷ muội các nàng vẫn sống rất cẩn thận, thật vất vả thấy muội muội được phi hoàng đằng đạt* trở thành vương phi của Tấn Vương, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. (*chữ "phi hoàng" là tên của ngựa thần, hai chữ "đằng đạt" có nghĩa lên cao, thành ngữ này có nghĩa tuấn mã phi nước đại, ví như đắc chí trên đường làm quan.)
"Muội hiểu mà, muội cũng chỉ thuận miệng nói với tỷ một chút thôi." Bùi Sắt hiểu rõ liền không nói thêm gì nữa, lúc này Bùi Nhiên mới yên lòng.
Những ngày dưỡng thương trôi qua thật nhanh, bởi vì không quen thuộc đường xá trong kinh thành, hai tỷ muội cũng rất ít đi ra ngoài. Có một lần hai người đi được một quãng xa, lại phát hiện vẫn luôn có thị vệ theo dõi họ, vì vậy một chút xíu hi vọng cũng bị tan biến, bởi vì hai thị vệ này Bùi Sắt nhận ra được, chính là người đã bắt nàng về vô số lần trên đường hòa thân.
Thì ra những người này thật sự chính là như hình với bóng, Bùi Sắt bắt đầu hoài nghi, ngăn cản nàng trốn chạy, đến tột cùng là người của Bùi tướng, hay là người của Kỳ quốc?
Chỉ là câu hỏi này, rất nhanh sẽ có đáp án.
Mùng tám tháng tám, trong cung bày yến tiệc, được mời đến dự chẳng những có Bùi Sắt, còn có cả gia quyến của các Vương Gia, nghĩ tới cuộc sống hôn nhân sắp bị định ra, lúc này Bùi Sắt cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
|
Chương 21: Mỹ nam tụ tập, phong hoa tuyệt đại
Trong nửa tháng dưỡng thương này, Bùi Sắt đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của Kỳ quốc.
Nghe nói đương kim Hoàng Thượng của Kỳ quốc chỉ là một đứa trẻ mới có năm tuổi, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều do Nhiếp Chính Vương quyết định, nói trắng ra là, Nhiếp Chính Vương chính là Hoàng Đế ngầm. Mà nói về vị Nhiếp Chính Vương kia, dân chúng kinh thành vậy mà cũng có tật giật mình, Bùi Sắt phí hết tâm tư hỏi thăm mới biết, thì ra Nhiếp Chính Vương kia chính là một ác ma khát máu, điều đó không chỉ thể hiện qua cách xử lý công việc lúc thượng triều. Nghe đồn rằng ba năm trước đây lúc hắn bức vua thoái vị để đoạt vị, hắn đã giết vua, huyết tẩy Thanh Hoa điện, trong một đêm giết chết hơn trăm người không nói, mà ngay cả Thập Tứ hoàng tử mới vừa sanh ra của tiên đế cũng không bỏ qua, có thể nói là mất hết nhân tính.
Mà lý do hắn không trực tiếp kế vị lên ngôi hoàng đế, có người nói rằng nghe đâu đương kim Hoàng Thượng căn bản không phải máu mủ ruột thịt của tiên đế mà là do hắn có chân trong với đương kim thái hậu mới sinh ra. Con trai ruột lên ngôi, toàn thiên hạ đều về tay hắn, có đăng cơ hay không cũng không khác là bao, chỉ khác là không có quyền sinh quyền sát như Hoàng Đế mà thôi.
"Công chúa, đến nơi rồi, trước mặt chính là hoàng cung, chúng ta phải xuống kiệu đi bộ vào thôi."
Bên ngoài vang lên tiếng của công công đón nàng vào cung dự tiệc, Bùi Sắt đáp lại một tiếng, vội vàng đỡ Bùi Nhiên chui ra khỏi xe ngựa.
Bởi vì phải vào cung, hôm nay nàng mặc cung trang theo tập tục của Kỳ quốc, giày kim liên*, tay áo rộng, quần áo này khác Kình quốc rất nhiều. (*Kim liên: gót vàng, ý chỉ bàn chân đẹp của người phụ nữ, tương tự như nói gót sen)
"Tỷ tỷ, sau khi vào cung rồi, chúng ta phải thật cẩn thận, chuyện không nên nói thì tuyệt đối đừng mở miệng!" Bùi Sắt lo lắng không ai ngoài lão đầu Nhiếp Chính Vương kia, dưới mắt một kẻ tàn bạo khát máu như vậy, từ lời nói đến việc làm phải cực kỳ cẩn thận.
"Muội yên tâm, lời này cũng chính là điều tỷ muốn nói với muội đấy!" Bùi Nhiên cầm tay nàng cười một tiếng.
Nghe nàng ấy nói như vậy, lúc này Bùi Sắt mới yên tâm, tỷ muội hai người an tĩnh theo thái giám dẫn đường đi nốt đoạn hành lang cửu khúc còn lại, lúc này mới tới địa điểm cần đến.
Chỉ thấy bên ngoài đại điện treo đèn dầu sáng rực, mùi thơm quanh quẩn, tỉ mỉ nhìn lại, lúc này mới thấy thì ra mặt đất ngoài điện trải rất nhiều loại hoa tươi, khó trách sẽ có mùi hương.
"Xin công chúa tới Thiên Điện nghỉ tạm, chỉ một lúc nữa hoàng thượng sẽ tới đây, lúc ấy sẽ khai yến." Thái giám kia cúi xuống nửa người, sau khi thấy Bùi Sắt đáp lại liền dẫn những thái giám cung nữ còn lại rời đi.
"A Sắt, nghe âm thanh, hình như bên trong đã đến không ít người."
Bên trong Thiên Điện, bóng người di chuyển, âm thanh huyên náo, cho dù là đứng cách xa mười mét cũng có thể nghe rõ ràng. Đúng như Bùi Nhiên nói, bên trong đã có rất nhiều người tới rồi.
"Vậy chúng ta nên mau chóng vào đi thôi, cũng không thể để cho người khác cảm thấy chúng ta đang ra oai."
"Được."
Hai người dắt nhau đi vào, quả nhiên như trong phỏng đoán của họ, trong điện có rất nhiều người, nhìn bộ dáng của những người này, không chỉ có vương gia công chúa, ngay cả phi tần cũng có, tuấn nam mỹ nữ xem tới hoa cả mắt, xem ra, gia yến này cũng được tổ chức đầy đủ quá rồi.
Nhìn thấy Bùi Sắt đi vào, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người lướt qua khuôn mặt nàng một cái rồi nhanh chóng thu về. Có khinh thường, có cười nhạt, có ngạc nhiên, thậm chí còn có hâm mộ, đối mặt với nhiều loại ánh mắt như vậy, dạ dày Bùi Sắt liên tục co rút, nhưng rốt cuộc vẫn giả bộ lễ phép mỉm cười chào mọi người, sau đó mới tìm một vị trí khuất nhất ngồi xuống.
"Ha, tới trễ như thế, lại còn trấn định tự nhiên như vậy, không hổ là Thái Bình công chúa!"
Từ phía trên bước xuống một người, Bùi Sắt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ một thân áo gấm hoa lệ, vẫn là một thân hồng y, tóc buộc cao, khuôn mặt đẹp trai tuấn mỹ, chính là U Hi Nhiên đã nửa tháng không thấy.
Mà bên cạnh hắn có mấy nam tử cũng cùng tới đây, một người trong đó mặt mày như vẽ, áo trắng thoát tục, trên vẻ mặt dịu dàng lại phảng phất sự lạnh lùng, nhưng tinh tế nhìn kỹ lại không có gì cả. Nhìn thấy Bùi Sắt nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười, Bùi Sắt chỉ cảm thấy nụ cười kia cực kỳ ưu nhã, cũng bởi vì nụ cười này, hắn càng giống như là bước từ trong tranh ra, phong hoa tuyệt đại.
Lời editor: Ở đây xin giải thích một chút, nữ 9 liên tục bị lấy danh hào “thái bình” ra châm chọc, bởi vì tác giả dùng lối chơi chữ. Vòng một của nữ 9 nho nhỏ, rất “yên ổn thái bình”.
|
Chương 22: Trò chuyện vui vẻ, gặp lại Cầm Ca[EXTRACT]Edit: Tử Liên Hoa 1612 "Thế nào? Nhìn thấy tam ca của ta, mắt cũng không chớp rồi?" U Hi Nhiên có chút không vui vươn tay huơ trước mắt Bùi Sắt một cái. Bùi Sắt cuống quít cúi đầu, hai tai ửng đỏ, bỗng nhiên lại hiểu ý trong lời nói của hắn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía U Cầm Ca. Đúng lúc đó từ trong mắt U Cầm Ca thoáng qua ý cười, lần này gương mặt của Bùi Sắt càng đỏ hơn. "Chỉ là cũng khó trách, phàm là nữ tử nhìn thấy Tam ca của ta, không có ai là không động tâm, vậy nên cũng không thể nói cô!" Hắn tức giận khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, Bùi Sắt khó khăn đè xuống hốt hoảng trong lòng, nhìn thấy vẻ mặt của U Hi Nhiên chỉ cảm thấy ngượng ngùng vừa rồi hóa thành hư không, ngược lại nhiều hơn một chút buồn cười. "Này, Đoan vương gia, đã lâu không gặp, không ngờ ngài lại quên sạch chuyện đã làm ta gãy tay thế nào, ta còn tưởng rằng lúc gặp lại, dù thế nào ngài cũng sẽ nói với ta một tiếng xin lỗi ấy chứ." Bùi Sắt đứng lên, ánh mắt khẽ lướt qua đám vương gia, thân thiện cong môi cười, chỉ là đến lượt U Hi Nhiên thì cô cố ý nghiêm mặt. Bị cô nói như vậy, U Hi Nhiên cảm thấy có mấy phần kỳ cục, nhưng hiển nhiên cũng không có chút hối hận áy náy nào. "Chẳng phải tay của cô đã tốt rồi sao, còn xin lỗi gì nữa?" Hắn đột nhiên vươn tay túm lấy cổ tay Bùi Sắt lắc lắc, nói bằng giọng điệu hiển nhiên. Bị làm cho tức giận, Bùi Sắt định không để ý tới hắn, đặt mông ngồi vào cái ghế sau lưng. Có người nhìn ra không khí có chút căng thẳng bèn đứng lên trêu ghẹo: "Xem ra tính tính Tam tẩu cũng thật là nóng nảy, sau này có khả năng Tam phải ở dưới rồi." Bị hắn chế nhạo, tất cả mọi người khẽ mỉm cười, U Cầm Ca cũng không tức giận, thản nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt của Bùi Sắt, cười đến cực kỳ dịu dàng. Bùi Sắt ngẩng đầu nhìn nam tử đang nói chuyện một cái, chỉ thấy hắn tầm mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt trẻ con vô cùng đáng yêu, đặc biệt là lúc cười lên lại để lộ răng nanh nho nhỏ và hai lúm đồng tiền trên má, nhất thời làm cho người khác không dời mắt nổi. "Xem ra cô không chỉ thích Tam ca của ta, đối với Thất ca cũng cảm thấy thích nhỉ." U Hi Nhiên hừ lạnh một tiếng. Bùi Sắt kêu rên trong lòng. Cô cũng chỉ là bị mỹ nam làm cho kinh ngạc mà thôi, nhất là cô chưa từng thấy qua cảnh nhiều mỹ nam ở chung một chỗ như vậy, hoa si thì có gì sai, cô cũng đâu phải là chảy nước miếng nhìn chằm chằm người ta, có cần chanh chua như vậy không? Cô còn chưa kịp mở miệng, U Cầm Ca đứng cạnh lại giải vây cho cô, nói: "Thập nhị đệ, hai ngày trước không phải đệ còn cực kỳ để tâm đến vết thương của nàng ấy hay sao, nay rốt cuộc đã gặp được, cũng nên nói vài lời tốt. Đệ đấy, chưa gì đã hù dọa con gái nhà người ta rồi." Bị hắn "dạy dỗ" như vậy, sắc mặt của U Hi Nhiên cùng dễ nhìn mấy phần, chuyển mắt nhìn về phía Bùi Sắt. Trong lòng Bùi Sắt sáng tỏ, vội vàng phối hợp dùng ánh mắt uất ức nhìn hắn, nhất thời U Hi Nhiên có chút không được tự nhiên: "Tốt lắm, đợi vào bữa tiệc ta tự phạt ba ly chịu tội là được." Hắn có chút buồn bực nói, thấy Bùi Sắt cười, không thoải mái trong lòng mới tan biến. Kể từ đó, ân cừu giữa hai người coi như là được hóa giải. Đúng lúc ấy, bên ngoài đại điện vang lên một giọng nói lanh lảnh chen ngang tiếng ầm ỹ trong phòng, trong đại điện nhất thời an tĩnh lại. Bùi Sắt để ý thấy sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, không phải sợ hãi thì là cực kỳ cẩn thận quỳ xuống đất. Vạt áo bị người ta kéo, Bùi Sắt thấy U Hi Nhiên đang quỳ dưới đất, vẻ mặt nặng nề nhìn mình. Kinh ngạc qua đi, cô vội vội vàng vàng lôi kéo Bùi Nhiên bên cạnh cùng nhau quỳ xuống. Trong lòng lại có tiếng nói thầm: Tên nhiếp chính vương tàn bạo khát máu kia tới rồi, cẩn thận, cẩn thận nào!
|
Chương 23: Gặp trên tiệc rượu, oan gia ngõ hẹp[EXTRACT]Edit: Tử Liên Hoa 1612 Có tiếng cười duyên vang lên trên đỉnh đầu, Bùi Sắt cúi đầu, không dám thở mạnh, chờ tiếng cười kia biến mất lại nghe được giọng nói của một người con gái như thiên âm truyền đến: "Mau mau bình thân, hôm nay chính là gia yến, không cần đa lễ." Bùi Sắt nghe được tai bên có âm thanh huyên náo truyền đến, mắt thấy tất cả mọi người đứng dậy, lúc này cô mới vội vàng kéo Bùi Nhiên cùng nhau đứng lên. Chỉ là vừa mới đứng thẳng lên, cô lập tức phát hiện trước mắt có thêm một người, Bùi Sắt có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nhất thời không dời được mắt. Đó là một loại đẹp mà lúc còn sống cô chưa từng thấy qua. Chỉ thấy cô gái trước mắt một thân cung trang thanh lịch, thắt lưng xanh điểm hoa mai trắng tôn lên vòng eo mảnh khảnh chưa đầy một nắm tay. Tóc đen như quạ*, mặt như trăng rằm, lông mày xoắn ốc**, hai con ngươi đen tuyền lại càng câu hồn đoạt phách. (*“Đen như quạ” đúng là từ của tác giả. **Lông mày có hình dạng xoắn ốc, rất hiếm gặp, là tướng của người đại quý. Tuy nhiên người bình thường mà có tướng này thì cả đời lại không may mắn.) Thấy Bùi Sắt nhìn mình, nàng ta cũng nhìn Bùi Sắt. Bùi Sắt cả kinh trong lòng, cuống quít cúi đầu, Lăng Họa Phiến ở đối diện chợt bật cười: "Nàng chính là Thái Bình công chúa sao?" Giọng nói của nàng ta truyền cảm giống như tiếng chim hoàng anh đang hót, khi nói chuyện còn đưa tay kéo tay Bùi Sắt, cười đến khuynh quốc khuynh thành: "Không nên gò bó, bữa tiệc hôm nay vốn là để chào mừng công chúa, nếu công chúa khách khí như vậy, chẳng phải là khiến chúng ta tự làm mình mất mặt hay sao." Bùi Sắt không dám ngẩng đầu, vội vàng khom người xuống thi lễ, nói: "Đa tạ thái hậu nương nương." Nữ nhân trước mắt chính là mẹ đẻ của đương kim hoàng đế Kỳ quốc, Lăng Họa Phiến, cũng là nhân vật chính trong scandal với nhiếp chính vương người ta vẫn đồn đãi. "Đã đến đông đủ, vậy mau bắt đầu bữa tiệc thôi." Đột nhiên một giọng nói trầm ổn chen vào, Bùi Sắt hốt hoảng, chỉ cảm thấy gọng nói kia thật quen thuộc Ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ thấy một bóng lưng, người nọ khoác trường bào màu đen, trên đai lưng thêu các loại long đằng (họa tiết hình rồng) giương nanh múa vuốt. Chắc chắn là vị nhiếp chính vương kia rồi. "Sao vậy?" Bùi Nhiên đứng cạnh cất tiếng hỏi. Bùi Sắt lấy lại bình tĩnh, chợt khẽ cười lắc đầu nói: "Không có gì, chắc chỉ là nhìn nhầm thôi." Tại sao cô lại cảm thấy giọng của nhiếp chính vương này lại giống tên vương gia chết tiệt trong thư phòng Bùi tường đến vậy? Làm sao có thể thế được, ước lượng tuổi tác của nhiếp chính vương này, không nói bảy mươi tám mươi thì cũng tới bốn mươi năm mươi tuổi rồi, mà người kia, rõ ràng rất trẻ, chắc còn chưa tới ba mươi. Lắc đầu, Bùi Sắt đuổi theo sát bước chân mọi người, ra khỏi Thiên Điện. Quả nhiên là bữa tiệc của hoàng gia, vừa mới vào điện, Bùi Sắt lập tức bị nhiều loại thức ăn trên bàn hấp dẫn, có thứ cô từng thấy nhưng cũng có những thứ chưa từng thấy bao giờ. Xem ra hôm nay những thứ khác chưa cần nói tới, đối với cái bụng của mình, xem như có thu hoạch thật to rồi. Bộ dạng hai mắt tỏa sáng của cô, U Hi Nhiên cách đó không xa đã sớm nhìn thấy toàn bộ, hắn ngẩng đầu nhìn mọi người đang rối rít an vị, xoay người đi đến bên cạnh Bùi Sắt, nói bằng giọng điệu giễu cợt: "Cô có biết xấu hổ hay không vậy? Còn không mau ngồi xuống, chẳng lẽ muốn trở thành tiêu điểm hay sao?" Bị hắn nhắc nhở như thế, Bùi Sắt vội vàng tìm kiếm vị trí, nhưng lúc đó tất cả chỗ ngồi đều đã có người, trừ...... Khụ, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh U Cầm Ca là trống không. Cô không khỏi nhìn về phía U Cầm Ca, đúng lúc đó U Cầm Ca đã an ổn ngồi xuống, thấy cô nhìn sang, con mắt dịu dàng chợt hiện lên chút ý cười, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái. Bùi Sắt nhất thời cảm thấy trái tim như nai con chạy loạn, nhanh chóng cúi đầu chạy về bên đó. Thấy mọi người đều ngồi xuống cả, thái giám tổng quản vội vàng hô "Khai yến!", trong điện chợt xuất hiện một tốp vũ cơ bắt đầu nhảy múa, Bùi Sắt thấy mọi người đã động đũa, cũng vội vàng cầm đũa lên chuẩn bị dùng bữa. Nhiều đồ ăn như vậy, sướng chết mất! Cô vừa mới chạm vào đôi đũa, bên trên lại nói: "Thái Bình công chúa cực khổ vượt đường xá xa xôi mà đến, bổn vương xin đại biểu Kỳ quốc kính công chúa một ly, để bày tỏ sự an ủi và quan tâm." Bùi Sắt cuống quít ngẩng đầu lên, tính toán rót rượu, chẳng qua là khi nhìn thấy gương mặt đối diện thì tay run lên một cái, chẳng những đôi đũa rớt xuống, ngay cả bầu rượu trên bàn cũng đổ.
|
Chương 24: Gây khó dễ trong bữa tiệc - Hiến vũ trợ hứng[EXTRACT]Edit: Tử Liên Hoa 1612 "A Sắt!" Bùi Nhiên kêu lên một tiếng, vội vội vàng vàng kéo cô. Giờ phút này trong lòng Bùi Sắt đầy hốt hoảng, lại thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong điện đang tập trung vào mình, cô càng luốn cuống. "Ta...... Ta......" Cô không nói được, mặt càng lúc càng đỏ, chỉ có thể bứt rứt đứng ở chỗ đó, không dám ngẩng đầu nhìn ai. "Công chúa bất cẩn quá rồi, người đâu, đỡ công chúa đi xuống đổi bộ y phục khác." Giọng nói trầm ổn trên kia vẫn không hề giao động, cho đến khi có người đi lên đỡ Bùi Sắt, cô mới giật mình nhận ra thì ra váy đã bị ướt một mảng lớn. "A Sắt...... Vừa rồi muội sao vậy?" Bùi Nhiên đi vào, thấy Bùi Sắt vẫn mang vẻ mặt lơ ngơ chưa hồi hồn, trong lòng vô cùng lo lắng. "Tỷ tỷ......" Bùi Sắt nhìn nàng một cái, chờ thay y phục xong thì cho cung nữ hầu hạ lui ra, lúc này mới nén lo lắng nhìn về phía Bùi Nhiên nói: "Nhiếp chính vương kia, một ngày trước khi xuất giá muội từng nhìn thấy ở thư phòng của cha, hơn nữa, muội còn mắng hắn......" "Muội mắng nhiếp chính vương?" Bùi Nhiên kinh ngạc há hốc miệng tới mức có thể nhét vào một quả trứng gà, một lát sau, nàng ta lo lắng đi vòng quanh trong phòng. "Xong rồi, xong rồi, nhiếp chính vương kia bề ngoài nhìn qua lạnh lùng, nếu thật sự là như trong tin đồn, vậy chúng ta........" Nàng không nói tiếp, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Bùi Nhiên nghe xong thì trái tim càng đập loạn. "Thôi, binh đến tướng chặn, cũng chỉ có cách này!" Bùi Sắt hít một hơi thật sâu, sửa lại vạt áo đi ra ngoài. Bùi Nhiên thấy cô ổn định lại, mặc dù trong lòng lo lắng nhưng cũng chỉ đành phải ổn định cảm xúc, theo cô trở lại đại điện. Trong đại điện vẫn cứ náo nhiệt như cũ, cũng không bởi vì cô rời khỏi mà có chút khác thường. Bùi Sắt nhanh chóng tìm được vị trí của mình ngồi xuống, cũng may bởi vì ca múa phấn khích, mọi người không quá chú ý tới cô, vì thế cô cũng yên lòng không ít. Hết một khúc, tiếng vỗ tay của mọi người trong điện vang lên, một lát sau, một nhóm ca múa khác lại đi vào. Chỉ là lần này người vừa xuất hiện, trong điện nhất thời im ắng, Bùi Sắt cẩn thận nhìn lại, thấy đó là một cô nương chừng hai mươi tuổi, một thân hồng y, bên ngoài phủ một tấm lụa mỏng màu trắng, lộ ra cổ ngọc mềm mại trắng nõn. Tiếng đàn vừa cất lên, nàng ta liền theo đó dịch chuyển dáng người lả lướt, hai khối đẫy đà trước ngực nửa che nửa hiện làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào. Bùi Sắt hớn hở nhìn nữ tử kia múa, nói thật cô chưa bao giờ được xem điệu múa nào đẹp như vậy. Nhưng trong điện lại im ắng tới lạ, cô thấy vẻ mặt mọi người có mấy phần cổ quái, U Hi Nhiên ngồi đối diện thì thâm sâu nhìn cô, dưới cái nhìn ấy, nụ cười của Bùi Sắt cũng cứng ở khóe môi, còn U Ly, hiển nhiên là đen như bao công, thậm chí sắc mặt còn có chút xanh mét. Nàng kia rốt cuộc là ai, lại làm cho mọi người kỳ lạ như vậy. Nhất là U Ly. "Thiếp thân xin tự hiến một điệu múa, cung chúc thái hậu nương nương phượng thể an khang, cung chúc hoàng thượng mọi chuyện như ý." Khẽ múa xong một điệu, nàng ta nhẹ nhàng bái lạy, bộ ngực sữa theo động tác của nàng ta như ẩn như hiện, rất mê người. "Ngươi tới đây làm gì? Lui ra!" U Ly sầm mặt trách cứ. Nàng ta nghe vậy ngẩng đầu lên, nước mắt liền rơi xuống, đẹp đẽ động lòng người: "Vương gia......" U Ly không nói lời nào, đã có thị vệ tiến lên bắt nàng ta lôi đi. Bùi Sắt thấy nữ nhân kia khóc lóc thảm thiết, trong lòng không khỏi sinh ra ý không nỡ. Trong điện, mọi người lại bày ra bộ dáng không liên quan đến mình, hoặc cúi đầu uống rượu, hoặc bàn luận xôn xao, ngay cả Thái hậu và Hoàng đế ngồi trên kia cũng tỏ vẻ thờ ơ, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt Bùi Sắt quét qua một đám người, đến U Ly thì thấy hắn đang ngẩng đầu lên. Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của cô, cặp mày sắc bén của U Ly nhíu lại, đôi con ngươi không chút cảm xúc khiến người ta phát run trong lòng. Bùi Sắt kinh hãi, vội vội vàng vàng cúi đầu gắp thức ăn. Nhưng lần này hiển nhiên U Ly không có ý định bỏ qua cho cô, giọng nói của hắn như có ma lực xâm nhập vào đáy lòng cô, đả kích dây thần kinh vốn đã yếu ớt. "Bổn vương nghe nói công chúa giỏi ca múa, hôm nay nhân dịp có gia yến, không bằng hãy múa một điệu cho tất cả mọi người cùng xem?"
|