Định Mệnh - Nơi Ta Chờ Nhau
|
|
Chương 25: Hiểu lầm
Nhà Tuấn Vũ.
Đồng Anh Phương, từ sau chuyện Nat qua lại với Louis Hoàng, cô ta không để tâm đến Nat nữa mà ra sắc lấy lòng mẹ Tuấn Vũ, thường xuyên qua lại thăm nom quà cáp khiến bà cũng có vẻ ưng ưng cô gái này, còn về phần Tuấn Vũ anh không thích cho lắm vì e rằng sẽ gây hiểu lầm cho Anh Phương, anh luôn tìm cách nói chuyện thẳng thắn với cô nhưng dường như biết ý định đó Anh Phương cố tình tránh né.
– Để Vũ tiễn Phương. – Tuấn Vũ nhanh chóng cầm túi xách của cô đi về phía cửa. Mẹ anh mỉm cười tưởng đâu anh đã suy nghĩ lại.
Suốt đoạn đường xuống hầm gửi xe cả hai cùng im lặng, chỉ khi thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra, cả hai cùng bước ra.
– Thật sự Vũ thấy phiền cho Phương vì phải thường xuyên đến thăm mẹ Vũ như vậy. Từ giờ Phương không phải thường xuyên đến như này đâu.
– Vũ đuổi Phương? – Cô ta làm ra cái vẻ mặt đáng thương trân mắt nhìn Tuấn Vũ khiến anh chàng trở nên bối rồi và cảm thấy có lỗi.
– Chỉ là… Thật sự thì… Vũ không có ý đó, chỉ là… – Tuấn Vũ ngập ngừng.
– Ủa, không phải Chu Tuấn Vũ sao? Cậu ta ở đó làm gì vậy? – Nat chỉ tay về phía Tuấn Vũ đang đứng, Hải Huệ đưa mắt nhìn theo, đang định dơ tay vẫy ông cậu thì…
– Vũ hiểu tấm lòng của Phương mà. – Anh Phương bất giác quay người ôm chầm lấy Tuấn Vũ, bị bất ngờ anh chàng đứng im bất động chưa kịp phản kháng gì.
Trong khi đó Nattalia và Hải Huệ cũng bị hoảng vì cảnh nhìn thấy, Nat lùi lại một chút, tay bám vào áo Hải Huệ kéo cô lại, Hải Huệ nhìn xuống tay, hơi sững người một chút, cô bặm môi thầm nghĩ “thôi xong rồi, xong rồi, sao lại manh động như thế này chứ cậu Vũ ơi?”
– Chúng ta đi thôi, chắc mẹ ngoại đang chờ ở trên nhà rồi. – Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh Nat kéo Hải Huệ nhanh chóng rời khỏi đó. “Anh ta và cô ấy thì có liên quan quái gì đến mình chứ? Tự nhiên thấy khó chịu là sao? Hừm, chắc chắn do ám khí của họ cao quá nên khi cả hai ở gần hợp lại gây bực bội cập độ max lever cũng nên”. – Nattalia suy nghĩ mông lung về chuyện mình vừa thấy lúc ở dưới hầm gửi xe, mà không để ý thấy Hải Huệ và mẹ Tuấn Vũ đang nhìn cô đầy khó hiểu.
– Hai người đến từ lúc nào vậy? Sao cậu không biết. – Tuấn Vũ ngồi xuống cạnh Hải Huệ.
– Biết làm sao được khi mà còn đang chim chuột với nhau. – Nattalia lẩm bẩm.
– Đến lúc cậu và Đồng Anh Phương ở dưới hầm gửi xe… – Hải Huệ ghé lại gần Tuấn Vũ thì thầm, nghe được câu này anh chàng trợn tròn mắt, thầm nghĩ trong đầu chắc chắn bị hiểu lầm rồi, nhưng không biết làm sao để giải thích rõ nỗi oan tình này.
– Hai đứa ăn táo đi, táo Anh Phương mới mang đến đó. – Bà Linh mẹ Tuấn Vũ tươi cười đặt đĩa táo ngon mắt lên bàn, đúng là thêm dầu vào lửa mà. Hải Huệ nhăn mặt nhìn đĩa táo rồi nhìn sang Nattalia, nhận thấy sự chẳng lành, đâu ngờ cô với tay lấy miếng táo lên mà ăn.
– Táo ngon, táo ngon ạ. – Mỗi từ cô nàng nói ra nghe còn sắc hơn cả dao, khiến Tuấn Vũ nổi da gà.
Thù cũ nợ mới, Nattalia không thể không trả. Tuấn Vũ bị bất ngờ vì cô gọi anh nói muốn đi shopping, và anh phải làm tài xế cho cô.
– Này đẹp không? – Nattalia dơ chiếc túi louis vuitton bản limitted lên trước mặt Tuấn Vũ.
– Cả nghìn đô thì chả đẹp. – Tuấn Vũ gật gật đầu miệng lẩm bẩm.
– Lan mami sẽ thích. – Nói rồi cô quăng luôn cái túi cho Tuấn Vũ.
Bỗng nhiên anh chàng trở thành cu ly của cô, bị bắt cầm hết túi này quần áo kia, rồi thì mỹ phẩm, nước hoa. Khi ra quầy thanh toán làm cho anh chàng toát hết hồ hôi vì phải ôm cả đống đồ, trong cửa hàng để điều hòa hai mươi độ C mà người ta cứ ngỡ anh đang ở sa mạc.
– Hóa đơn của anh chị tổng một trăm năm mươi triệu đồng ạ. – Cô nhân viên thu ngân tươi cười check lại hóa đơn với hai người.
– Hả? Một trăm năm mươi ba triệu??? Nhầm không? – Tuấn Vũ tròn mắt há mồm nhìn cô nhân viên, vẫn nụ cười đó, vẫn giọng nói êm ái đó, vâng rất nhẹ nhàng.
– Anh trả đi, không phải lúc đi anh nói tôi muốn mua gì tiêu gì anh cũng chiều tất sao? Nattalia nhếch mép cười khoái chí.
– Nè nè, bớt bớt vài món được không? Cô cũng biết tôi nghèo mà. – Tuấn Vũ xuống nước thì thầm, mắt vẫn lấm lép nhìn cô thu ngân. Nattalia có vẻ như không xuy chuyển, giữ vững lập trường lắm.
Cùng lúc đó, Đồng Anh Phương và Liza cũng vào trung tâm thương mại này mua sắm, tình cờ nhìn thấy hai người, ngay lập tức cô ta kéo Liza lại đó.
– Vũ, cũng đến mua sắm sao? – Anh Phương lại gần, miệng cười giả lả với Tuấn Vũ nhưng lại liếc mắt nhìn Nattalia với ánh nhìn không mấy thiện cảm. Nattalia nhìn nhìn cô ta không nói gì liền quay mặt đi vì ghét cái thái độ.
– Ủa bạn trai của cô đâu sao lại lang thang một mình ở đây vậy? – Anh Phương nhìn Nattalia lên tiếng. Đúng kiểu cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nattalia nhìn cô ta một cái, rồi nhếch mép cười.
– Cô có vẻ quan tâm bạn trai người khác quá nhỉ?
– Cô, tôi quan tâm bạn trai cô làm gì? – Chỉ là không muốn sau lưng bạn trai cô lại quơ nhầm bạn trai người khác thôi. Vừa mỉa mai Nat vừa nhìn sang Tuấn Vũ, cô ta làm cho Nattalia cảm thấy gớm, không muốn đôi co liền quay mặt đi, nhưng nghĩ gì đó liền quay sang nhìn Anh Phương cười khẩy:
– À, bạn trai người khác đâu ta? Sao không thấy nhỉ? Ở đây chỉ có mỗi anh ta, tài xế của tôi. Phải không? – Trừng mắt nhìn Tuấn vũ. Anh chàng mặt thộn ra, không dưng bị lôi vào cuộc chiến giữa hai bà cô tổ này, chắc chắn không thể đắc tội với Nattalia được nên chỉ biết đứng im gật gật đầu khiến cho Anh Phương kia giận tím mặt.
– Xin lỗi, anh chị có muốn thanh toán luôn không ạ. – Cô thu ngân kiên nhẫn chờ đợi.
– Thanh toán. Có thanh toán chứ. – Giọng nói từ phía sau làm cho tất cả những người có mặt ở đó giật mình.
– Phá game vậy? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ? – Nattalia lẩm bẩm.
– “Anh Minh?” – Liza thầm ghĩ trong đầu, ngẩn người nhìn anh ta đang tiến lại.
– Sao mọi người tụ tập hết ở đây vậy? Muốn đi shopping sao không gọi anh đưa đi? – Tiến lại gần cạnh Nattalia tỏ ra vẻ quan tâm.
– Đừng tỏ ra quan tâm nhau vậy chớ. Ôi trời cái con người này. – Nat Miệng lẩm bẩm, cười méo xệch lùi người lại, Tuấn Vũ nhìn Anh Minh với con mắt hình viên đạn, liền lấy lại phong độ rút thẻ ra đưa cho cô thu ngân bảo thanh toán, cô gái tươi cười đưa hai tay nhận lấy tấm thẻ từ tay anh.
– Này, bị điên à? Tự nhiên thanh toán. – Nattalia kéo tay Tuấn Vũ lại, miệng lẩm bẩm. Anh liếc nhìn cô một cái, không thèm nói gì.
– Đồ bạn gái tôi mua sao phải phiền đến người khác thanh toán giúp chứ? Dùng thẻ của anh đi em. – Nói rồi Anh Minh rút thẻ của mình ra đưa cho thu ngân, cô nhân viên ngơ ngác khó xử, vừa nhìn Anh Minh, vừa nhìn nét mặt của Tuấn Vũ.
– Được được, thanh toán đi em, dùng thẻ của anh ấy. – Nattalia cười giả lả với cô nhân viên mà cũng không thèm để ý đến sắc mặt của những người bên cạnh. Cô nhân viên ái ngại nhận thẻ của Anh Minh mà tiến hành thanh toán. Trong khi đó cả Tuấn Vũ và Anh Phương đều tỏ thái độ không hài lòng ra mặt.
– Anh thanh toán tiếp đi nhé, tiện thì cho cô gái kia về cùng nhé, Tuấn Vũ có chuyện bên nhà nên cậu ta đưa em về cũng được, chắc Lan mami và mẹ ngoại thích mấy món đồ này lắm, em sẽ nói với họ là anh mua tặng nhé. Cảm ơn nhiều. Nào xách đồ đi thôi. – Liến thoắng một hồi rồi cô túm lấy đống đồ trên mặt quầy dúi vào tay Tuấn Vũ rồi lôi anh đi trước sự ngỡ ngàng của những kẻ đang đứng đó. Hoàng Anh Minh chỉ biết đứng cười cho qua chuyện, còn Đồng Anh Phương thì đứng giậm chân đành đạch vì tức, bị cô lôi Tuấn Vũ đi ngay trước mặt như vậy.
Liza đứng quan sát nét mặt của mấy người này nãy giờ, cứ thấy có cái gì đó là lạ không hợp lý, nhưng cũng không phải loại thích quan tâm đến người khác nên cũng chẳng nói ra, bất chợt ngước mắt nhìn lên bắt gặp ánh mắt của Anh Minh khiến cô bị giật mình mà lúng túng liền quay người đi luôn.
– Cô đang chơi cái trò gì vậy? – Tuấn Vũ giật tay ra khỏi tay Nattalia mà quát lên.
– Anh bị điên à? Tự nhiên nói to như thế làm gì? Có bị điếc đâu chứ? – Nat trợn mặt nhìn anh. Còn không phải tôi đã cứu anh một bàn còn gì nữa, không phải mất tiền thanh toán cả đống đồ còn gì. Nattalia thích thú dơ một túi đồ đang cầm trên tay lên.
– Tôi mà cần chắc. Lên xe. – Vừa nói vừa vùng vằng giật luôn túi đồ trên tay Nat quẳng vào cốp xe trước con mắt ngạc nhiên đến phẫn nộ của cô nàng.
– Điên rồi, điên rồi… – Nattalia vừa lẩm bẩm vừa mở cửa xe, ngồi phịch xuống ghế cạnh Tuấn Vũ, mặt hầm hầm liếc mắt nhìn anh chàng đang làm như giận dỗi cả thế giới kia, cả hai gườm gườm nhau không ai thèm nói với ai câu nào.
|
Chương 26: Sao phải hôn trộm
DJ Club, phòng làm việc của Tuấn Phong.
– Có thể sắp tới sẽ có hành động, chú cũng nên chuẩn bị đi ạ. – Tuấn Phong buông điện thoại xuống mắt nhìn ông Bình, ông khẽ gật gật đầu.
– Nếu chú muốn gặp cô ấy cháu sẽ sắp xếp, mọi chuyện tùy thuộc vào chú. – Anh nghiêng đầu nhìn nét mặt của người đàn ông đối diện, ông đang suy nghĩ, đang giằn vặt bản thân, đang phân vân liệu có nên gặp vợ một lần trước khi mọi chuyện xảy ra không.
– Nếu còn có thể trở về chú sẽ tự đi gặp cô ấy, còn nếu thật sự không thể trở về được thì coi như năm đó chú đã chết rồi, chú không muốn cô ấy đau đớn thêm một lần nữa. – Ông mỉn cười khổ sở nhìn anh. Tuấn Phong gật gật đầu nhìn ông có chút chạnh lòng.
– À, cháu muốn chú tìm hiểu giúp cháu thông tin về một người, hắn có biệt danh là L người mình, cháu có cảm giác anh ta rất quen thuộc.
Trong khi đó tại Louis Wedding.
– Tôi muốn xem xem anh là thần thánh phương nào. – Hoàng Anh Minh trầm ngâm nhìn đầu đạn súng K59 trên tay.
Áo Cưới Thiên Đường
Anh bước vào công ty trước sự ngỡ ngàng của mọi người, ai nấy chỉ trỏ, xì xào, người thì quan tâm hỏi han, bà Hạ Vi thấy anh chàng nhem nhuốc chân tay trầy xước liền vội vàng chạy lại:
– Hải Anh bị sao thế này? – Bà nâng cánh tay đang rớm máu của anh chàng lên vẻ mặt đầy lo lắng.
– Cháu bị người ta đâm phải lúc qua đường. – Hải Anh nhăn nhó nhìn bà, vừa nói vừa tập tễnh theo bà vào phòng.
– Bảo Trâm, mau mua lấy hộp y tế lại đây, thật là.
Bảo Trâm nhanh chóng lấy hộp y tế đến cho bà Hạ Vi, cô cố tình nhìn sang hướng khác để tránh đi ánh nhìn của Hải Anh, không một câu hỏi thăm, cũng không nhìn con nhà người ta lấy một cái, để hộp y tế xuống rồi lùi lại một bước, nhìn bà Hạ Vi rửa vết thương cho Hải Anh. Anh chàng xuýt xoa vì cồn làm cho vết thương bị xót.
– Mẹ… À… – Bất giác Hải Anh gọi mẹ, làm bà Hạ Vi bị giật mình, dừng tay lại sững người.
– Cháu xin lỗi, cô làm cháu nhớ đến mẹ, lúc nhỏ cháu hay nghịch nên bị thương suốt ạ, mẹ cháu cũng hay phải rửa vết thương cho cháu, thật ra bà ấy mất lâu rồi nên cháu cũng không còn nhớ nhiều về hình dáng của mẹ nữa, có những kí ức trước năm mười tuổi cháu đều không nhớ được, hì, nói hơi nhiều rồi ạ, cô Vi, cô sao vậy ạ? – Lời nói của Hải Anh khiến bà Hạ Vi chạnh lòng mà rơi nước mắt, bà vội vàng lau đi giọt nước mắt rồi nhanh chóng mỉm cười trấn an anh.
– Không sao, cháu làmm cô nhớ đến con cô, thằng bé cũng tầm tuổi của cháu.
– Cậu ấy đâu ạ? À… Chợt nhìn sang Bảo Trâm thấy cô đưa tay ra hiệu ý đừng hỏi nữa, Hải Anh liền im lặng.
Ngày hôm sau.
– Gì? Ốm rồi sao? Cậu yếu ớt quá vậy thằng nhóc này. Lo nghỉ ngơi cho tốt nhé, nay Hải Huệ qua đó tiện nói con bé xem cho tình hình thế nào. Oke. Nghỉ ngơi cho tốt. – Buông điện thoại xuống bàn, Hải Băng trầm ngâm suy nghĩ gì đó rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô nàng, phá lên cười đầy nham hiểm rồi nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi.
Hải Anh bị sốt từ đêm, mê man, không ăn uống được gì, người làm trong nhà đều lo lắng cho anh. Hải Huệ từ sớm đã đến đó, sau khi thăm khám cho bố Hải Anh xong liền qua xem tình hình của anh, nhìn bộ dạng dặt dẹo của anh chàng cô không khỏi lo lắng, kể ra thì nhìn gia đình này đúng kiểu người giầu cũng khóc, trong nhà ngoài mấy người làm ra thì chỉ còn lại ba người đàn ông, một người già bệnh tật, một người đàn ông đi tối ngày và một chàng trai, vắng bóng người phụ nữ, thật không không hiểu những năm tháng qua họ sống như thế nào nữa.
– Đây là thuốc của cậu ấy, cái này, cái này và cái này uống trước khi ăn ba mươi phút, hai lần một ngày, còn cái này uống viên viên sau khi ăn, tôi đã note rõ ràng trên đây rồi, chú ý cho cậu ấy uống nhé, tôi đã cho uống thuốc hạ sốt rồi, sẽ sớm hạ sốt thôi, có vấn đề gì thì gọi tôi nhé, tôi ở bên phòng của ông Hải. – Hải Huệ đưa số thuốc lại cho cô người làm, quay đầu lại nhì rồi rời đi.
– Tự nhiên cho nghỉ, biết ngay là không có gì tốt đẹp mà. – Bảo Trâm phụng phịu lẩm bẩm thầm trách Hải Băng, số là khi vừa nhận được thông báo nghỉ ốm của Hải Anh, Hải Băng liền nhắn cho Bảo Trâm không cần đến công ty mà thay cô đi thăm Hải Anh, mặc dù không muốn nhưng cô là trợ lý của Hải Băng mà, đi là hợp lý quá rồi.
Người làm nhận lấy giỏ hoa quả từ Bảo Trâm rồi dẫn cô lên phòng thăm Hải Anh.
– Cháu đã kê đơn thuốc cho cậu ấy rồi bác không phải lo đâu ạ. – Hải Huệ vừa đỡ ông Hải ngồi xuống ghế ngoài vườn vừa trấn an ông.
Bất ngờ sợi dây chuyền mặt phật bản mệnh Khánh Duy tặng cô rơi ra từ cổ áo buông thõng xuống trước mặt ông, khuôn mặt ông Hải dần biến sắc, thoáng có chút sững người rồi dường như ông bị kích động, ú ớ gì đó, tay run run chỉ chỉ vào đó. Hải Huệ nhất thời bị hoảng vì lần đầu thấy ông kích động như vậy liền cố gắng trấn an ông.
– Bác sao vậy ạ? Bác bình tĩnh, bình tĩnh ạ. À, cái này ạ? – Nhìn theo tay ông, cô thở phào, thì ra làm vì sợ dây chuyền này. Cô nâng nó lên trước mặt ông, ông chăm chú nhìn nó gật gật đầu.
– À, sợi dây này bạn trai cháu tặng, đây là đồ mẹ anh ấy trước khi mất để lại cho anh ấy, anh ấy luôn đeo bên mình, lúc anh ấy tám tuổi mẹ anh ấy mất, là bà để lại cho anh ấy, thời gian trước cháu hay gặp chuyện không may nên anh ấy muốn cháu đeo nó, muốn nó thay anh ấy bảo vệ cháu. – Hải Huệ vừa kể vừa mỉm cưới đầy hạnh phúc khiến cho ông Hải cảm thấy có gì đó gờn gợn trong lòng, ông gật đầu ra hiệu như muốn nói cô dẫn Khánh Duy đến gặp ông.
– Bố. Tiếng ông Hải Long cất lên, là cả Hải Huệ và ông Hải đều giật mình quay lại. – Hải Huệ khẽ gật đầu chào ông ta, còn ông Hải cứ thế trân mắt nhìn ông con trai.
– Bố thấy thế nào ạ, có thấy khỏe hơn nhiều không? – Ông Long ngồi xuống ngay dưới chân bố mình ra điều quan tâm hỏi han, chuyện lạ trên đời, lần đầu Hải Huệ thấy ông ta có vẻ quan tâm đến tình hình sức khỏe của bố mình như vậy, đang miên man suy nghĩ bất giác thấy ông ta quay ra nhìn mình, cô hơi giật mình cười gượng gạo, bất chợt sợi dây chuyền của cô lọt vào mắt ông ta, Hải Long nhíu mày nhìn sợi dây, thấy bị nhìn chằm chằm như thế cô vội vàng cho nó lại vào trong cổ áo, Ông Hải bất ngờ giật giật vạt áo của cô nhằm phân tán sự chú ý của con trai mình lên sợi dây chuyền đó, ông tỏ ý muốn trở về phòng. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô cảm thấy có gì đó bất an nên nhanh chóng đưa ông Hải trở lại phòng của ông. Cô chào Hải Long rồi rời đi. Hải Long trau mày nhìn theo bóng hai người đi khuất dường như ông ta có phát hiện gì đó.
Đứng trước cửa phòng Hải Anh, Bảo Trâm còn đang lưỡng lự dơ tay lên định gõ cửa rồi lại hạ xuống, cùng lúc đó Hải Huệ nhìn thấy cô ấy, cô mỉm cười khoanh tay đứng nhìn cái hành động dụt dè của cô ấy, nhớ tới mình lúc trước cũng từng như thế với Khánh Duy.
– Chắc giờ cậu ta đang ngủ, cửa không khóa nên chỉ cần mở ra như này rồi đi vào là xong. Miệng nói, tay làm, Hải Huệ nhanh chóng mở cửa rồi đẩy Bảo Trâm vào trong, Bảo Trâm bị động không nói được lời nào, khi mà nhận được ra sự việc thì đã ở bên trong phòng rồi, cô trân mắt nhìn Hải Huệ đang cười khoái chí.
– Khỏi cần cảm ơn, chăm sóc cậu ta nhé, đến giờ tôi phải về rồi, đừng đánh nhau đấy nha. Bye! – Không để Bảo Trâm có cơ hội được nói, Hải Huệ vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng rời đi.
Hải Huệ rời đi, mỉm cười, bỗng nhiên cô thấy thoải mái lạ, phải chăng do sức hút của người cô chuẩn bị gặp khiến tâm trạng cô tốt lên một cách lạ thường như vậy?
Bảo trâm tiến lại gần giường chỗ mà Hải Anh đang nằm, có vẻ như cơn sốt đã làm cho anh chàng yếu đi, thần sắc không được hồng hào cho lắm, nhưng môi vẫn có chút đỏ vì sốt, kéo ghế lại gần giường, cô ấy ngồi xuống, chăm chú nhìn anh, lần đầu tiên cô thấy anh chàng trong trạng thái im lặng mà không tăng động như vậy. Mặc dù bị bệnh nhưng vẫn làm làm cho anh chàng mất đi cái vẻ cực phẩm nam thần của mình, người đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp, lông mi cũng đẹp, giờ mới có cơ hội tĩnh lại để ngắm nhìn anh chàng ở cự ly gần như vậy, khiến Bảo Trâm không khỏi động lòng, khẽ đưa tay lên đặt lên trán Hải Anh như muốn kiểm tra nhiệt độ xem anh chàng còn sốt hay không, dù là anh đang nhắm mắt nhưng cô ấy vẫn có chút rụt dè, sợ anh sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào, sợ sẽ bị anh hiểu lầm, mà hiểu gì chứ, cảm xúc trong cô hiện giờ là thật, có chăng chỉ là cô sợ anh phát hiện ra cái sự thật ấy mà thôi. Cầm lấy bàn tay Hải Anh khẽ xoa xoa nó, bất giác bị giật mình do bị bàn tay vẫn còn đang nóng vì sốt ấy nắm chặt, cô cố gắng giật ra nhưng càng bị anh nắm chặt hơn.
– Đừng đi mà, mẹ… mẹ ơi… – Miệng Hải Anh lẩm bẩm, cô nghe thấy anh gọi mẹ, thở dài một cái, cô đoán trong cơn mê sảng Hải Anh đã thấy mẹ mình, theo như cô được biết thì mẹ anh đã mất rất lâu rồi. Dường như đối với bất kì ai thì lúc mà họ yếu đuối nhất có lẽ đều sẽ mơ thấy mẹ của mình. Trán Hải Anh đẫm mồ hôi, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm, tay vẫn nắm chặt lấy bần tay Bảo Trâm, cô ấy với lấy chiếc khăn trên bàn nhẹ nhành lau mặt cho anh, nhẹ nhàng ngắm nhìn anh, chỉ khi không phải mặt đối mặt như thế này cô mới có đủ dũng cảm để ngắm nhìn anh, cô bỗng thấy mình trở nên đáng thương, tự trách bản thân vô tình để bị anh mê hoặc lúc nào không hay, nếu như trước đây cảm thấy anh thật phiền phức thì giờ đây lại muốn lại gần nhưng không dám, sợ tất cả những gì cô cảm nhận được từ Hải Anh chỉ là ngộ nhận như những gì cô từng cảm thấy với Tuấn Phong.
Trong khi mà Bảo Trâm còn đang miên man suy nghĩ thì Hải Anh đã tỉnh dậy từ lúc nào, có chút ngạc nhiên khi thấy cô ấy đang ở trước mặt lại còn đang nắm tay mình, không lên tiếng, anh chàng cứ như vậy nhìn cô, thật sự đã có lúc anh thấy rất nhớ cô ấy mặc dù cả hai vẫn gặp nhau hàng ngày ở công ty, chỉ là không còn cãi nhau như trước, mà cứ là anh lại gần thì cô trốn tránh.
Cơn ho kéo đến, đã cố nhịn để không phát ra thành tiếng nhưng không được, tiếng ho của Hải Anh phá ngang dòng suy nghĩ của Bảo Trâm, nó làm cô bừng tỉnh trở về với hiện tại, thấy anh chàng ho hắng không dứt như vậy cô có chút lo lắng, miệng nói đi lấy nước cho anh nhưng tay thì đã bị Hải Anh giữ lại. Tự nhiên thấy rùng mình, hốt hoảng nắm tay lại nhưng không cách nào thoát ra được.
– Tôi đau đấy. – Nhìn xuống cổ tay đang ửng đỏ lên vì vùng vẫy của mình khẽ lạnh lùng nói, Hải Anh buông tay cô ra, nói câu xin lỗi, nhưng khi cô vừa quay người đi anh chàng nhanh tay tóm lấy vạt áo cô khiến cô dừng lại, trừng mắt nhìn.
– Cô đi đâu?
– Tôi lấy nước cho anh. Ngoan ngoãn nằm im đó. – Nói rồi Bảo Trâm rời đi. Chỉ là Hải Anh sợ cô đi mất nên mới vội vàng như vậy.
Dựng gối lên cao một chút, Hải Anh đẩy người ngồi lên, có vẻ như trận ốm lần này lấy đi của anh chàng khá nhiều sức lực, cũng phải thôi cả cái thân hình như vậy mà cả ngày không ăn gì lại còn sốt cao nữa thì đến trâu bò cũng phải gục huống gì là người.
– Đỡ sốt hơn rồi, tôi nói với người làm nhà anh nấu cháo cho anh rồi, lát ăn xong rồi uống thuốc đi, Hải Huệ kê đơn cho anh rồi đấy, cô ấy có vẻ quan tâm anh đấy, nước đây uống đi. – Đưa cốc nước ra trước mặt Hải Anh, anh chàng cứ thế hết nhìn cốc nước lại nhìn Bảo Trâm, cô lườm lườm nhìn anh, anh cũng cứ như thế nhìn cô, không ai chịu thua ai, nể tình anh đang ốm nên cô ấy nhường anh một lần, tiến lại gần giúp anh uống nước, lần đầu thắng thế khiến anh chàng vui mừng ra mặt, nhưng đâu dễ thế, cho uống nước cũng phải chơi đểu nhau mới chịu được, cô làm anh sặc sụa vì nước.
– Này định giết người à? Không thể từ từ được ư? Khụ khụ. – Hải Anh bị sặc nước mà ho hắng, thở hổn hển.
– Không phải vẫn đang sống nhăn răng ra còn gì? Trộm vía anh không chết ngay được đâu. Nhìn anh có vẻ khỏe rồi tôi hoàn thành nhiệm vụ về đây. À Hải Băng gửi cho anh một lẵng hoa quả to vật kìa, lo mà ăn cho hết đi đừng phụ lòng người ta. – Nói đoạn Bảo Trâm lấy túi đồ của mình toan rời khỏi, nhưng thật không may vừa lôi được cái túi thì nó bị mắc quai vào tay ghế, cô bị kéo giật lại, loạng choạng ngã xuống giường.
– Không sao chứ? – Hải Anh lo lắng nhoài người về phía cô.
Bảo Trâm nhìn cái ghế như kẻ thù của mình vậy, nhanh chóng đứng lên lần này cẩn thận hơn chú ý hơn, gỡ túi ra, đeo lên vai rồi mới đi, dường như cô cố tình phớt lờ sự quan tâm của Hải Anh.
– Cô ghét tôi đến thế à? Ở lại một lúc thì cô gầy đi chắc? Nếu đã không muốn thấy tôi cô còn đến làm gì? – Hải Anh gắt lên với cô
– Hải Băng bảo tôi thay mặt công ty đến thăm anh. – Bảo Trâm lạnh nhạt đáp.
– Nếu ghét sao cô không từ chối? Cô cũng lo cho tôi không phải sao? – Giọng Hải Anh thấp xuống hẳn một tông, nghe đến tội, câu nói của anh chàng phần nào khiến cho cô cảm thấy dao động, quay người lại toan giải thích thì Hải Anh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào chẳng hay, giờ là anh đứng ngay trước mặt cô, khoảng cách tính bằng milimet, thân hình trên mét tám cao lớn đang sừng sững trước mặt mình bất giác khiến Bảo Trâm hoảng sợ, cô vội vàng quay người lại tránh anh định bỏ chạy nhưng có vẻ như là không kịp nữa rồi, Hải Anh đã kịp tóm được cô, vòng tay ôm lấy vai cô, sững sờ, Bảo Trâm chỉ biết đứng im, đứng im, im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếm tim chính mình đang đập, nhịp nhanh hơn mình thường, nếu đo bằng máy có lẽ sẽ làm loạn máy điện tâm đồ mất.
– Buông tay. – Giọng nói đầy bất lực cất lên khi toàn cơ thể vẫn còn đang run.
– Nếu em không bỏ chạy anh sẽ buông.
– Anh làm như vậy để làm gì? Tôi không phải đồ chơi của anh, đừng mang tôi ra trêu đùa nữa được không? Thiếu gia tiền đè chết người như anh muốn bao nhiêu gái mà chẳng được, sao cứ phải mất thời gian với đứa không có gì như tôi làm gì? – Bảo Trâm gắt lên với Hải Anh.
– Vì em không mua được bằng tiền. Vì anh muốn bên cạnh em, muốn ngày ngày được cãi nhau cùng em.
– Anh điên rồi, người như chúng tôi không có nhiều thời gian rảnh dỗi để làm đồ giải khuây cho người có tiền như các anh, tôi đã nói tôi không phải đồ chơi của anh, anh đừng làm phiền tôi nữa được không? Nếu hôm nay đến đấy làm anh hiểu lầm là tôi vì quan tâm anh mà đến thì tôi xin lỗi, từ giờ tôi sẽ không bao giờ dám để ý đến sống chết của thiếu gia anh nữa.
– Hiểu lầm? Chỉ là hiểu lầm thôi sao?… – Hải Anh miệng lẩm bẩm, tay buông xuống trong vô thức, người thần ra, vẻ mặt khổ sở, đáng thương.
Có chút hụt hẫng, Bảo Trâm mím chặt môi, không dám quay đầu lại, cô không muốn nói như vậy, nhưng lời nói cũng đã nói rồi, quyết tâm bước đi nhưng đôi bàn chân bỗng trở nên nặng trĩu không sao bước đi được, nước mắt trực rơi xuống. Cùng lúc ấy người làm mở cửa bước vào, họ mang cháo đến cho Hải Anh, nhìn thấy cô ấy, Bảo Trâm bình tỉnh toan bước đi thì bị giật mình đứng lại. Hải Anh ngã xuống đất, bất tỉnh, người làm hốt hoảng la toáng lên, Bảo Trâm sợ hãi bám lấy vai anh mặc sức lay gọi nhưng không có dấu hiệu đáp trả.
Hải Anh đáng thương bị mệt quá nên ngất đi, người làm đã nhanh chóng gọi Hải Huệ tới, cô truyền nước cho anh, nhìn anh chàng đáng thương to xác đang nằm im một chỗ Hải Huệ làm ra cái vẻ mặt ái ngại chẹp miệng lắc đầu:
– Khi nào cậu ta tỉnh thì bắt ăn cháo luôn nhé, coi thường sức khỏe quá.
– Chị không ở lại chăm sóc anh ta sao? – Bảo Trâm thấy Hải Huệ dọn đồ nghề liền hỏi.
– Không, chị có người khác phải chăm sóc rồi. – Tay dọn đồ, miệng nói và ánh mắt hướng
ra cửa nơi Khánh Duy đang đứng chờ cô.
– Trước đây luôn là chị đứng đợi anh ấy như thế, luôn chỉ dám đứng từ xa mà quan tâm anh ấy, nhưng giờ em xem xem, không phải anh ấy đang kiên nhẫn đợi chị sao? Sống không mạnh mẽ uổng phí thanh xuân đấy, yêu thì phải nói, đói thì phải ăn, cuộc sống mà, đó là quy luật của cuộc sống, suy nghĩ nhé. Nhớ bắt cậu ta ăn nhé. – Mỉm cười với khuôn mặt vô tội sau khi nói mấy câu mang tính sát thương đến trìu tượng ấy, rồi đi nhanh về phía cửa bám lấy cánh tay Khánh Duy, anh mỉm cười hiền hậu rồi cả hai cùng rời đi.
– Sao em nói mấy câu đó với Bảo Trâm? Hai người đó có gì sao? – Khánh Duy làm ra cái vẻ mặt ngu ngơ không hiểu chuyện mà hỏi cô.
– Theo anh thì có chuyện không? Người ngốc như anh khó trách được, khó trách được. – Hải Huệ cười tươi rói đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ vào má Khánh Duy trêu anh. Rồi cả hai tay trong tay rời đi. Bảo Trâm cứ thế đứng nhìn cho đến khi họ đi khuất. Thật sự là cô đang ngưỡng mộ họ.
Lời Hải Huệ nói đúng là có động đến tâm cô nhưng chim sợ cành cong, lấy gì đảm bảo Hải Anh là thật lòng hay chỉ muốn trêu đùa với cô, đúng là cô có tình cảm với anh, có quan tâm anh, nhưng nếu chỉ là một phía từ cô thôi thì sẽ ra sao chứ? Lúc trước cô đau lòng có Hải Anh bên cạnh, nếu giờ cô lại đau thì ai sẽ bên cạnh cô? Nếu giờ cứ thế bước theo con tim thì có còn quay đầu được không?
Bảo Trâm ngủ gục bên giường Hải Anh từ lúc nào không hay, đến lúc anh tỉnh lại, cử động thấy dây dợ loằng ngoằng, nheo mắt nhìn lên mới thấy hóa ra là dây truyền nước, cố đẩy người ngồi lên mới thấy đầu Bảo Trâm đang nằm đè lên chăn của mình, thần người một chút rồi nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc đang phủ trên má cô sang một bên, đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô ấy mà trong lòng thấy vô cùng khó chịu, giờ anh mới hiểu cái cảm giác yêu đơn phương một ngươi nó là như thế nào.
Cúi người lại gần phía cô, khoảng cách rất gần, cảm nhận được hơi thở của cô ấy, tim anh có chút đập nhanh hơn.
– Anh định làm gì? – Bảo Trâm mở tròn mắt nhìn chằm chằm Hải Anh, đúng là định làm chuyện mờ ám, anh chàng lúng túng, lóng ngóng, ậm ừ, nói không thành câu.
– Nói. – Bảo Trâm trừng mắt nhìn anh. Ánh mắt dồn người khác vào đường cùng.
– Hôn trộm. – Hải Anh đanh mặt lại, mạnh mẽ lên tiếng.
– Sao phải hôn trộm? – Câu hỏi của Bảo Trâm nhất thời làm cho Hải Anh bị lúng túng, trong đầu không nghĩ ra được câu trả lời nào hợp lý, cô nhìn anh không chớp mắt, mỉm cười, bám lấy cánh tay Hải Anh kéo lại gần, đặt môi mình vào môi anh, rồi nhắm mắt lại, tim đập nhanh và dồn dập hơn, lúc này Hải Anh bị động, mắt mở tròn to nhìn, môi run run cảm nhận hơi ấm nơi Bảo Trâm, chỉ khi bị cô đẩy ra anh chàng mới sực tỉnh, ngỡ ngàng nhìn cô
– Em làm gì vậy? – Hải Anh có phần hơi gắt, đưa tay chạm lên môi mình.
– Không phải anh muốn hôn hay sao? Sao phải hốt hoảng vậy chứ? – Bảo Trâm ngồi lên làm ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang đỏ hầm hầm không hiểu có phải do sốt không của Hải Anh mà cố gắng nhịn cười.
– Em làm vậy là ý gì? Cách đây chưa đầy một tiếng đồng hồ em còn cự tuyệt tôi, giờ làm vậy là ý gì? Tôi là đồ chơi của em sao? – Hải Anh Làm ra cái vẻ mặt bị ăn hiếp hỏi dồn Bảo Trâm.
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Hải Anh lúc này khiến Bảo Trâm không nhìn được cười, cô cố gắng mím môi để không phải phá lên cười nhưng có vẻ không được, cô càng như vậy lại càng làm cho Hải Anh cảm giác mình đang bị đùa giỡn, anh chàng gắt lên đuổi cô ra ngoài, vốn chỉ muốn làm cho không khí trở nên tốt hơn nhưng không ngời lại làm cho anh tức giận thật sự, lần đầu cô thấy anh như thế, mặt đỏ tía tai, giận cô đến run người, Bảo Trâm im bặt nhìn anh, ý thức được việc mình vừa làm, tự thấy nó đáng xấu hổ đến nhường nào, đã cố phớt lờ cái cảm giác mình là cọc đi tìm trâu ấy rồi mà vẫn bị tên này làm cho xấu hổ.
– Có phải anh bị sốt đến ngu người rồi không? Ai tự nhiên đi hôn người khác bao giờ không? Xấu hổ chết đi được.
– Em là đang tỏ tình với tôi đấy à? – Hải Anh hạ giọng, cái giọng nhè nhẹ, ngọt ngào, cái giọng nói mà trước đây cứ mỗi lần ở tông này đều khiến cô ấy nổi da gà, không làm chủ được trái tim.
Bảo Trâm mím môi, gật gật đầu, thường ngày hung hăng là thế nhưng giờ lại bẽn lẽn thẹn thùng trước Hải Anh như vậy, khỏi phải nói anh chàng vui mừng đến độ nào, bất ngờ đến thần cả người ra, bình thường tăng động lắm nhưng giờ mọi lời nói dường như đều trở nên thừa thãi.
Ngày hôm sau:
Người làm đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người, thật ra là chỉ có Hải Anh và ông Long, thường thì chỉ có một trong hai người ăn sáng ở nhà, hiếm khi mà cả hai cùng ngồi chung một bàn như vậy.
– Ốm đau thế nào? – Ông Long tay cầm dĩa vừa cắt trứng vừa hỏi chuyện Hải Anh
– Khá hơn rồi ạ, hôm nay có thể đi làm được rồi. Mọi việc ở công ty vẫn tốt chứ ạ? – Hải Anh gượng gạo nói vài câu.
– À, nghe nói hôm qua có cô gái đến đây? Chú nên cảnh giác, với địa vị và gia thế của chú không khác gì miếng mồi ngon. Bọn đào mỏ thích làm giàu không khó giờ rất nhiều.
– Cô ấy không phải như thế, em tự biết ai tốt ai xấu. – Hải Anh không hài lòng vì những lời ông Long nói về Bảo Trâm như vậy, liền đứng dậy bỏ giở bữa sáng rồi rời đi.
Khi anh vừa bước ra khỏi bàn cũng là lúc Bảo Trâm bên bát cháo từ phòng bố anh bước xuống đến bậc thang cuối cùng, cô nghe được những gì ông Long nói, mặc dù cảm thấy uất ức nhưng vẫn cố làm ra vẻ mặt bình thản, mỉm cười nhìn Hải Anh, cô hơi cúi đầu chào ông Long, nhưng ông ta dường như không hề để tâm đến cô, ônng ta không buồn ngước mắt lên nhìn cô lấy một cái mà chỉ hơi nhếch mép cười một cái rồi khẽ lắc lắc đầu và tiếp tục ăn sáng.
– Bố có ăn hết cháo không? – Hải Anh nhìn chiếc bát trên tay Bảo Trâm vội nói như muốn cô không để tâm đến ông Long nữa. Bảo Trâm gật gật đầu. Hải Anh vui mừng, vì thường ngày ông không ăn nhiều như thế.
– Chắc tại cháo em nấu ngon nên bố mới ăn hết, bình thường họ nấu ông đều chỉ ăn có vài thìa thôi. Được rồi, để họ rửa bát, chúng ta đi làm. – Nói rồi anh kéo cô đi, mặc kệ ông Long đang ngồi đó, coi ông ta như người vô hình, Bảo Trâm hơi ngoái đầu nhìn ông ta, người đàn ông cô độc một mình lầm lũi bên chiếc bàn ăn lớn, cô thấy thương cảm cho ông ta.
Áo cưới thiên đường.
– Cuối tuần này sẽ có chụp ngoại cảnh tại đầm sen, mọi người chuẩn bị nhé, chúng ta sẽ chỉ chụp buổi sáng thôi nên sẽ bắt đầu từ sáng sớm, sau đó sẽ có teambuilding cho mọi người. Hải Băng nhìn vào tờ lịch trình công việc trên bàn thông báo với mọi người trong phòng họp.
– Tearm building? Thật hay đùa vậy? – Hải Anh lên tiếng.
– Đùa đấy. – Hải Băng cười trêu cậu, mặt anh chàng liền tui ngỉu lại. – Thật, nói là tearm building thì hơi phóng đại chút chút, chắc chỉ có mấy người chúng ta thôi, muốn để mọi người xả hơi một chút, không nắng nóng quá sợ mọi người bốc hỏa. Liza và trợ lý hôm đó tham gia cùng nhé. Sẽ vui lắm đấy. Họp kết thúc.
Sau ngàu hôm đó Hải Anh càng được dịp quan tâm Bảo Trâm hơn, ít nhất thì anh cũng không bị cô từ chối hay tránh né, nhưng nơi công sở lại lắm thị phi, đặc biệt người nổi tiếng như anh chàng lại càng được chú ý nhiều hơn, có người lời ra tiếng vào khi thấy hai người đột nhiên thân với nhau như vậy, kẻ ác ý thì nói cô mời chài anh, chuột sa chĩnh gạo, rồi bla bla đủ thứ chuyện, Bảo Trâm nghe được tất cả, chỉ biết mỉm cười cho qua, thiên hạ mà, hơi đâu mà để ý. Nhưng nói sau lưng thì thôi đi, lại có những con người thích trèo lên ban thờ nhà người ta ngồi chơi xem chuyện nhà người ta mới chịu được, đặc biệt là cánh người mẫu mới cast vừa rồi.
– Tưởng ai, hóa ra là trợ lý giám đốc thiết kế. Cũng thường thường thôi mà, chắc lại dùng chiêu gì mới mồi được cậu chủ. – Cô người mẫu mặc váy đỏ boby ôm sát vừa dũa móng tay vừa tỏ ra thái độ trêu ngươi Bảo Trâm.
Mặc kệ lời cô ta, Bảo Trâm vẫn tiếp túc lấy số đo của những người mẫu khác, nhưng cây muốn lặng mà gió chằng ngừng, khi đến lượt cô ta lấy số đo còn cố ý làm mình làm mẩy không đứng im ngọ ngậy quay trái quay phải làm khó Bảo Trâm.
– Cô có thể đúng im phút phút được không? – Bảo Trâm bắt đầu cáu vì thái độ của cô ta.
– Không phải đang đứng im rồi còn gì nữa, có chút việc thế thôi cũng không làm được sao? Chả hiểu. Cô ta miệng nói, mặt ngoảnh đi chỗ khác, vênh lên.
Chỉ đến khi tất cả mọi nhân viên trong phòng đều quay ra nhìn thì cô ta mới chịu đứng yên, khi Bảo Trâm chuẩn bị rời đi còn cố tình huých tay vào lưng cô khiến cô suýt ngã.
– Sao nào, phải để ý chứ? Giờ có đại gia đứng sau lưnng nên không cần để ý người khác nữa sao? Á… – Vừa dứt lời thì bị một bàn chân giẫm lên, cô ta đau đớn rít lên một tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó.
– Ồ, chân tay loằng ngoằng quá, lần sau phải cất gọn vào chứ, phòng có mấy mét vuông thôi à, có đau không? – Liza lúc này mới lên tiếng, vì ngứa mắt với thái độ của cô ta nên không kiềm chế được mà cho cô ta một bài học, ấm ức lắm nhưng với cô ấy cô ta cũng phải kiêng nể vài phân. Bĩu môi một cái rồi nhanh chóng rời đi, bỏ mặc cô gái xấu tính kia đang uất ức xuýt xoa vì bị nguyên cả quả giầy cao gót giẫm vào chân.
Nói không để ý thì không hẳn không để ý mà được khi người ta cứ thẳng mặt mình mà nói như vậy được, Bảo Trâm bần thần, không biết quyết định của mình như vậy là đúng hay sai nữa. Kể ra thì họ nói vậy cũng chẳng sai, họ không trong vị trí của cô tất nhiên không hiểu được, một trợ lý nhỏ nhoi, một đứa mồ côi không nơi nương tựa như cô thì như vậy không phải là đã với cao quá rồi hay sao? Ngọn cỏ ven đường sao với tới được mây xanh đây?
– Em sao vậy? – Thấy Bảo Trâm ngồi thừ người ra Hải Băng liền ngồi xuống bên cạnh cô.
– À không, không có chuyện gì. Số đo của người mẫu em đã chuyển cho bên kỹ thuật rồi.
– Ờ, chị biết rồi. Em làm tốt lắm. – Vỗ vỗ nhẹ vào vai Bảo Trâm ý khen ngợi rồi định quay người đi bất chợt bị câu nói của Bảo Trâm làm cho dừng lại.
– Chuyện em và Hải Anh… – Bảo Trâm ngập ngừng. – Chị nghĩ sao về chuyện này? – Bảo Trâm thỏ thẻ.
– Có ai ý kiến gì chuyện hai đứa sao? Em có gì không hài lòng về mối quan hệ này sao?
Bảo Trâm khẽ lắc đầu im lặng, Hải Băng nhìn cô một cái, không muốn hỏi gì thêm định rời đi nhưng cái bệnh thích lo chuyện bao đồng của cô làm cho cô không thể khong ngứa mồm mà lên tiếng
– Trong tình yêu đừng bao giờ để tâm quá nhiều vào lời nói của người khác, đặc biệt là những lời nói thiếu thiện chí, không có tính xây dựng, bỏ nó đi. – Nói đoạn Hải Băng đặt tay lên vai Bảo Trâm tỏ vẻ an ủi rồi rời đi.
– À, có đôi khi bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ cả đời đấy. – Dừng lại vài giây để nói rồi Hải Băng thật sự rời đi.
Nhìn theo bóng Hải Băng rời đi, Bảo Trâm có chút suy ngẫm, thật sự cô vẫn chưa dám bước chân vào cuộc sống của Hải Anh, cả hai có hoàn cảnh trái ngược nhau, không chỉ có vậy cô còn có em gái nhỏ phải chăm sóc nữa.
|
Chương 27: Mối tình đầu. Lang thang một mình trên con phố gần nhà, Nattalia bỗng dừng lại sững người vì một bóng người lướt qua, hình dáng này giống người mà cô từng quen biết, vội vã chạy theo cũnng không để ý thấy đèn đã đỏ, xe cộ giờ tan tầm lao đi nườm nượp, tiếng còi xe inh ỏi vì cô nàng, chỉ khi một chiếc xe bán tải thiếu chút nữa thì đâm vào cô, phanh gấp khiến cô giật mình dừng lại, mọi người có mặt ở đó đều nín thở, Nattalia đứng như trời chồng, hồn vía dường như vẫn chưa quay trở về.
– Con bé kia có bị điên không hả? Không muốn sống nữa hay sao? – Người tài xế trên xe mặt mũi hầm hầm lên tiếng.
– Thật xin lỗi quá, anh bỏ qua cho, con bé này thần trí nó không được bình thường. Mặt nhăn nhó xin lỗi người ta rồi nhanh chóng kéo Nattalia vào lề đường. – Cô cứ thế đi theo anh mà không hề phản kháng.
– Này cô thật sự chán sống rồi hả? Ở bên Pháp người ta không dạy cô luật giao thông đường bộ hả? Tốt rồi, tay chân nguyên vẹn không sứt sát gì. – Vừa lật tay lật chân xoay người cô Tuấn Vũ vừa lẩm bẩm.
Ở một góc xa xa có người đang dõi ánh mắt nhìn theo cả hai.
DJ Bar Clu.
– Hôm nay mình đã thấy Jack.
Chắc nhìn nhầm, người giống người thôi. – Nghe thấy tên anh ta nét mặt Tuấn Phong hơi nhíu lại liền phủ nhận điều đó.
– Mình tin anh ta còn sống, linh cảm của mình thường rất tốt, chờ mà xem anh ta sẽ sớm xuất hiện. – Nattalia quả quyết.
Tuấn Phong khẽ lắc đầu, thật sự thì anh không có thiện cảm lắm với anh ta, anh ta là hàng xóm cũ của Nattalia, hồi nhỏ ba người chơi chung với nhau, vì lớn hơn nên Jack thường bày ra mấy trò nghịch ngợm cho hai đứa nhỏ chơi cùng và cũng tỏ ra tinh ranh khôn lỏi có vài lần nghịch ngợm làm hỏng đồ đều là đổ lỗi cho Tuấn Phong.
– Nat, mẹ Marie muốn cậu trở về, họ rất lo cho cậu. – Tuấn Phong nói khi Nattalia vừa bước ra đến cửa.
– Mình không về, nếu tìm được Jack mình sẽ tự về. Mình có chuyện muốn làm rõ với anh Ken! Cậu từng hứa dù có chuyện gì xảy ra đều ủng hộ mình đúng không? Chuyện này mình không cần cậu ủng hộ, chỉ cần cậu đừng tác động gì là được.
Nói rồi Nattalia nhanh chóng rời đi, ngay lập tức Tuấn Phong cho người tìm hiểu về điều này, không phải tự nhiên mà Jack lại xuất hiện như vậy.
Cuối tuần.
– Nhanh lên, nhanh lên nào không chúng ta muộn mất. – Liza tay xách nách mang nào là túi xách nào là khăn… Nhanh chóng phi vào xe.
– Chết rồi, sao lại giở chứng ngay lúc này chứ? – Anh chàng trợ lý mặt mày nhăn nhó cố gắng khởi động xe nhưng có vẻ không có gì khả thi.
Hôm nay sẽ có buổi chụp ảnh ngoại cảnh ở hồ sen, Hải Băng đã thông báo trước đó, giờ xe của Liza lại dở chứng không khởi động được, anh trợ lý trán toát mồ hôi đứng loay xoay trước nắp capo.- Thôi anh gọi bên hãng bảo hành đi, em đi grap cho kịp giờ, không lại bị chửi sấp mặt mất. – Liza nhanh chóng lấy đồ, tay book grap. Vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy một con mô tô phân khối lớn đỗ ngay trước mặt, sát ngay người cô. Anh trợ lý trố mắt nhìn, Liza nhíu mày nhìn, dáng người có vẻ quen quen.
– Sao vậy? Xe có vấn đề gì sao? – Miệng nói, tay cởi mũ bảo hiểm xuống. Cả liza và trợ lý đều bị choáng ngợp bởi vẻ soái ca của anh ta. Nhanh chóng tiến lại gần chiếc ô tô xem xét.
– Hết acquy rồi. – Anh chàng phủi phủi tay lên tiếng.
– Phải làm sao? Tôi cần đi bây giờ. Grap cũng không nhận nữa. – Liza hốt hoảng nhìn cả hai người đàn ông.
– Lên xe, tôi đưa cô đi.
Liza đứng đơ người nhìn anh ta, anh chàng quản lý mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ chu mỏ ý bảo Liza đi cùng anh ta, nhưng cô có đôi phần ái ngại, anh ta đi xem mô tô còn cô đang thì mặc váy ngắn như này có vẻ không hợp lý lắm, hết nhìn xuống váy lại nhìn anh ta.
– Anh định làm gì? – Liza giật mình lùi lại một bước khi Hoàng Anh Minh tiến lại gần.
– Khoác cái này vào là đi được thôi. Chịu khó một chút. – Nói rồi anh nhanh tay cởi áo khoác ngoài ra, giờ chỉ còn chiếc áo ba phông trắng ngắn tay trên người, qua lớp áo mỏng người ta vẫn có thể nhìn thấy được cơ thể cường tráng, săn chắc của anh. Anh Minh tiến lại gần cô, rất gần, Liza đứng đơ người không phản kháng, cô cảm nhận được mùi nước hoa nhẹ nhẹ trên người anh, cảm giác rất dễ chịu, nhưng khiến con người ta mê mị.
Là lần đầu tiên cô ấy ngồi xe môtô có chút lo lắng sợ hãi, một tay để trước giữ áo, một tay bám vào vai Anh Minh, gượng gạo cố ngồi xa xa anh một chút. Nhận thấy sự gượng gạo của cô Anh Minh khẽ mỉm cười rồi với tay ra sau kéo tay cô ôm vào eo mình, có chút giật mình, Liza rụt tay lại.
– Nếu cô không muốn ngã sấp mặt thì bám cho chắc vào, tôi không muốn tí dừng xe lại không thấy cô đâu đâu. – Anh Minh cười một cách đầy thoải mái, làm cho cô cũng thấy buồn cười, hai tay bám vào áo anh.
Xe dừng trước cửa, mọi người trong ekip đang tất bật chuẩn bị, Hải Băng nhìn thấy hai người đó, bất chợt mỉm cười, đúng như cô đoán mà, có cái gì đó ở đây.
– Anh Minh, cơn gió nào thổi anh đến tận đây vậy? – Hải Băng mon men lại gần, cùng lúc đó Liza cũng nhanh chóng tiến về chỗ thay đồ, trang điểm.
– Nếu anh không nghịch ngợm gì em có thể miễn cưỡng cho anh ở lại đây chiêm ngưỡng bộ sưu tập mới nhất của áo cưới Thiên đường. – Hải Băng lém lỉnh nheo nheo mắt vừa nhìn theo Liza vừa nói với Anh Minh.
Anh Minh không nói gì chỉ khẽ mỉm cười bước đi theo cô. Một ngày thời tiết khá ủng hộ, nắng đẹp, gió nhẹ, những nụ sen hồng khẽ đung đưa theo gió, mùi sen nhẹ nhàng phảng phất khiến lòng người khoan khoái, anh đứng đó, ngắm nhìn những bông hoa đang sắp nở, chợt hình ảnh một cô gái nhỏ hiện lên trong đầu, anh thấy cô ấy mỉm cười với anh, khi anh đưa tay ra thì cô gái quay đầu, cứ thế rời đi. Chợt hồi tỉnh, biết rằng đó chỉ là ảo giác, bất giác mỉm cười, cô ấy đã ra đi lâu như vậy, nhưng anh chưa bao giờ quên được hình dáng ấy, nhỏ bé, mong manh. Cô bé hàng xóm của anh.
Hải Băng tất bật cùng ekip chụp ảnh, với mong muốn nắm bắt thiên thời địa lợi, được thời tiết ủng hộ như vậy nên ai cũng cố gắng hoàn thành tốt để không phải chụp đi chụp lại nhiều lần, giữa mùa hè nóng nực như nay không dễ gì chọn được ngày thời tiết dịu mát như vậy, khổ nhất vẫn là người mẫu, khoác trên người những bộ váy khá nặng và nóng nực, nhưng nhìn họ ai cũng toát ra vẻ chuyên nghiệp, đặc biệt là Liza, thường ngày người ta hay thấy một Liza chảnh chọ, khó gần thì hôm nay họ lại được dịp thấy một con người khác của cô, nhiệt tình, hết mình cho công việc, đến Hải Anh cũng phải ngạc nhiên, mặc cho mồ hôi đầm đìa, người nóng bừng bừng mà cô nàng vẫn không kêu ca lấy một tiếng. Dù sao thì cô ấy cũng thuộc và hạng người mẫu thực lực.
Trước khi chụp slot cuối, mọi người cùng nghỉ ngơi một chút, cũng là để cho người mẫu sửa sang chuẩn bị, dặm lại phấn son.
– Nước của em này. Ơ…
Cả Anh Minh và Tuấn Phong cùng đưa chai nước ra trước mặt Hải Băng. Cô ái ngại nhìn hai người, Tuấn Phong hơi nhíu mày nhìn Anh Minh bằng ánh mắt “tại sao anh ta lại ở đây???”, Anh Minh nhếch mép cười nhìn lại anh. Hải Băng khó xử, cô biết giờ lỡ may mà lấy nước của Tuấn Phong thì Anh Minh sẽ bị quê dù sao thì anh ta cũng là khách, mà cô dám lấy nước của Anh Minh thì chắc chắn có án mạng xảy ra mất. Sau một hồi hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, Hải Băng cười toe nhận cả hai chai. Anh Minh mỉm cười khẽ lắc đầu vì sự nhanh nhạy của cô gái này, Tuấn Phong có vẻ không được hài lòng cho lắm, anh quay người rời đi, Hải Băng lắc đầu lè lưỡi nhanh chóng chạy theo anh, Anh Minh nhìn theo dáng vẻ nhỏ bé lon ton của cô đang cố gắng bám kịp Tuấn Phong, trong khi đó từ phía bên kia Liza cũng đang nhìn về phía họ. Hải Băng chạy theo Phong, Anh Minh nhìn Hải Băng, còn Liza nhìn anh.
– Nước của chị. – Bảo Trâm đưa chai nước lọc trước mặt Liza.
– Ờ, cảm ơn! – Liza có chút bất ngờ vì hành động này của Bảo Trâm.
– Không có gì là khó hiểu khi có nhiều người quan tâm chị ấy thế. – Bảo Trâm biết được Liza đang nhìn gì. Liza im lặng không nói gì. Bảo Trâm mỉm cười khi thấy Hải Anh đang vẫy mình, cô toan qua đó thì Liza lên tiếng.
– Anh ta cũng theo đuổi cô ấy? – Cô nhìn về hướng Hoàng Anh Minh.
– Có thể, nhưng dự là thất bại, không ai thay thế được anh ấy trong lòng Hải Băng.
Nói rồi để Liza ở lại đó, Bảo Trâm nhanh chóng rời đi.
Khi này Hải Băng đang bị Tuấn phong dỗi, anh đứng chống tay vào hàng rào chắn nhìn xa xăm, cô thì le ve bên cạnh, hết chạy sang trái lại nhảy sang phải mà anh không thèm nhìn một cái. Hải Băng nhận thấy lần này là anh giận thật rồi, cô nhăn mặt đưa tay kéo kéo áo anh, không phản ứng gì.
Nghĩ ra cái gì đó, cô mỉm cười ranh mãnh rồi nói với anh:
– Anh không quay lại nhìn em là em đi. Rõ ghét. – Không xi nhê, anh vẫn im lặng. Cô làm ra vẻ như bước chân đi, nhưng lại ngồi thụp xuống dưới chân anh, bụm miệng cười.
Tuấn Phong quay người ngó nghiêng không thấy cô, hơi đẩy người về phía sau, nhân cơ hội anh dãn tay ra Hải Băng liền chui tọt vào giữa hai cánh tay anh và hàng rào, cô đứng ngay trước mặt anh, mũi chạm vào ngực anh, có chút giật mình, nhưng anh nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh cúi xuống một chút, lúc này trong không gian khá chật hẹp cô thì đã dán mặt vào người anh rồi, anh chỉ còn thấy cái đầu toàn tóc của cô, dụi dụi mũi vào đám tóc tơ mềm mại ấy, hít một hơi cảm nhận mùi thơm thoang thoảng của dầu gội trên đó. Hải Băng vội ngước mặt lên nhìn anh.
– Anh không nói chuyện với em.
– Ai cho phép em nhận đồ từ người đàn ông khác? – Tuấn Phong vừa đưa ngón trỏ lên phẩy nhẹ vào chóp mũi cô vừa nói.
– Anh ghen? Anh ghen đúng không? – Hải Băng mỉm cười thích chí.
– Ờ, anh không được phép ghen à? – Tuấn Phong nhìm cô chằm chằm.
– Lúc anh ghen nhìn anh đáng yêu lắm đấy anh biết không? Em với anh Minh không có gì
mà, từ sau khi anh ấy giúp chuyện của Nat em đã hòa bình với anh ấy rồi, mọi chuyện quá khứ em cũng quên rồi. Anh đừng đề phòng anh ấy nữa được không?
– Vì thế anh mới lo ấy. – Tuấn Phong hơi cau mày.
– Được rồi, được rồi, từ giờ không nhận cái gì từ giới tính thứ hai hết được chưa. Anh thật là độc tài mà. Ngoan ngoãn chờ em chút nha còn nốt slot này nữa là xong rồi, mà chưa thấy cậu Vũ với Nat cả anh Duy và Hải Huệ tới nữa kìa. – Hải Băng tươi cười đưa hai tay ôm lấy má anh rồi ngó nghiêng tìm người.
Buổi chụp hình kết thúc cũng là lúc cả đám tụ tập đông đủ, toàn ekip còn có lịch vào buổi chiều nên họ đã xin phép không tham gia tearmbuilding cùng bọn Hải Băng được thành ra chỉ còn toàn người nhà, người ngoài duy nhất là Liza và Anh Minh.
Lạ thay cả bọn đều đi môtô, duy chỉ có Tuấn Phong là đi người không đến, số là chiều nay chú Bình phải đi công việc ở ngoại tỉnh nên anh đã để xe của mình cho chú đi và đi taxi tới đây. Nhìn dàn xe phân khối lớn xếp hàng trên đường không khỏi khiến người đi đường phải ngoái lại nhìn, lại còn tụ tập toàn zai xinh gái đẹp, toàn hàng cực phẩm đang hiện ra trước mắt.
Trong đám quái thú ấy chòi nhoi ra một con cup trắng thấp lè tè ngạo nghễ đứng bên, ai nhìn vào đều thấy giống bức tranh đả kích.
Cả đám phì cười vì chiếc cup trắng có rọ bằng mây của Hải Băng, vì Tuấn Phong không đi xe tới nên cô và anh đành đi xe cup của cô vậy. Tuấn Phong nhíu mày nhìn nó với ánh mắt kinh dị, anh chưa dám tưởng tượng ra với cái thân hình của mình mà ngự trên nó thì thế nào nữa.
– Anh Phong đi xe này thật ư? – Hải Anh trố mắt bụm miệng cười
– Làm gì có sự lựa chọn. – Tuấn Vũ lên tiếng.
– Để anh về lấy ôtô cho em nhé. – Khánh Duy ra điều an ủi.
– Khỏi. – Tuấn Phòng lừ mắt nhìn họ rồi quay sang ghé tai Hải Băng thì thầm có vẻ bất mãn: – Tại sao em không nói với anh bọn họ đều đi môtô?
– Em đâu biết đâu. Ngẫu nhiên mà. Em cũng tưởng mọi người đi ôtô đấy chứ. – Em vô can trong vụ này.
Hải Băng cười toe, thật ra là cô thích thú lắm, chưa bao giờ anh chịu ngồi trên con xe của cô, anh nói nó không phù hợp với anh, anh mà cưỡi trên nó khéo hiệp hội bảo vệ xe kiện anh mất. Giờ thì có dịp được chiêm ngưỡng rồi, cô nàng thích thú tưởng tượng ra cái viễn cảnh một chàng soái ca mét tám chân dài miên man cưỡi trên con cup trắng lẵng mạn bon bon trên đường, với chiều cao của anh chắc phải cất bớt chân ở nhà quá. Anh thì biết tỏng suy nghĩ này của cô nên cứ lườm lườm cô suốt.
Khi cả đám chuẩn bị rời đi thì vừa hay trợ lý của Liza xuất hiện, thấy anh ta Tuấn Phong liền mỉm cười, anh hất mắt chỉ Hải Băng lên xe đó, cô ỉu xìu vậy là xe cô đành gửi lại ở đây, hai người lên xe Liza cùng rời đi theo đám quái thú đang gầm rú tiếng nẹt bô kia hướng về Hòa Bình.
Địa điểm đến là khu resort Belvedere Lương Sơn – Hòa Bình, gia đình cô có một căn biệt thự trên đó, lúc trước hồi còn ở Việt Nam thỉnh thoảng cả nhà lại cùng nhau lên đó nghỉ ngơi cuối tuần, hoặc các buổi tụ tập bạn bè của chị em cô đều là lên đó, hiện giờ ở đó không có ai, chỉ có người làm vườn thỉnh thoảng qua chăm sóc cây cối do bà ngoại cô trồng và một người họ hàng một tuần đến dọn dẹp một lần, nhận được tin hôm nay mọi người lên đó thì cô ấy đã qua từ sớm để dọn dẹp cũng như chuẩn bị đồ ăn cho họ.
Cách thành phố Hà Nội tầm bốn mươi kilomet, cả bọn đi khá nhanh nên chưa đầy tiếng đã có mặt tại đây, khu villa ở đây có khá nhiều biệt thự giống nhau, hầu hết là làm theo một thiết kế chung, nhưng có vẻ như khu nhà cô là rộng nhất vừa có bể bơi, có chỗ nướng BBQ lại trồng khá nhiều cây xanh và hoa lá các kiểu, mỗi căn biệt thự ở đây cũng đều trồng nhiều cây, hầu hết thì chủ của chúng đều là sống dưới thành phố, nơi này họ chỉ để nghỉ dưỡng và dịp cuối tuần mới lên đây, mọi việc trông nom chăm sóc đều do người của ban dự án khu resort đảm nhận.
– Nơi này vẫn như xưa ha. Cây ngọc lan mà bà ngoại thích nhất to thế này rồi cơ à? – Hải Băng trầm trồ. Thật sự thì cô cũng chưa lên đây kể từ khi trở về. Khu này cũng khá gần với trại trẻ mồ côi Thiên Đường nơi mà Bảo Trâm từng ở.
Bảo Trâm nói cô muốn đến đó thăm em gái. Trong khi mọi người chuẩn bị đồ cho bữa tối thì Hải Anh đưa cô tới đó.
Hai người đi chừng mười lăm phút là đã có mặt trước cổng cô nhi viện, nơi đây vẫn thế, cỏ cây vẫn xanh tốt, chỉ là rặng Osaka giờ đã phủ trên mình một màu vàng ỏng ả ngọt ngào, từng chùm hoa dài đu xuống như những chuỗi ngọc thạch anh vàng, tỏa ra thứ mùi hương dìu dịu, giống cây này là thế, cứ đến mùa hè lại nở rực rỡ, hoa bao phủ toàn cây, thỉnh thoảng mới thấy vài cành lá xanh xanh ẩn hiện lấp ló trong màu vàng mê hoặc ấy.
– Nơi này cảm giác thật bình yên. – Hải Anh nói khi vừa dừng xe trước cổng chính của cô nhi viện Thiên Đường, trước mặt anh là một khuôn viên không quá rộng nhưng có vẻ đầy đủ thứ để bọn trẻ có thể phát triển tốt.
Căn nhà lớn có mái ngói chính là nơi sinh hoạt tập thể của bọn trẻ, ngoài ra còn có các phòng học năng khiếu, phòng ăn riêng, tiếp đó là khu nhà bếp, khu vệ sinh, phía sau là đồi cây và gần đó là một chiếc hồ lớn, bên cạnh hồ nước trong xanh có gắn một tẩm biển gỗ với dòng chữ cảnh báo “dưới hồ có thủy quái không được tắm”, ngay bên cạnh dòng chữ ấy là hình một con quái vật phì lũ có sáu cánh trên lưng, bốn cái tay nhìn thật đáng sợ.
Nhìn tấm biển khẽ nhíu mày rồi bất giác phì cười, Bảo Trâm thấy anh như vậy đoán biết chắc anh cũng đang tò mò vì sao lại có tấm biển cảnh báo dị như vậy, cô liền nói:
– Tấm biển này có lâu lắm rồi, là Hải Băng nghĩ ra nó, hồi đó chị ấy chưa đi du học. Vì sợ bọn nhóc nghịch ngợm lần mò ra đây lỡ may đuối nước nên xung quanh hồ đều có những tấm biển như vậy, trên mỗi tấm là một hình khác nhau nếu anh để ý sẽ thấy, cái anh vừ thấy là Hỗn độn một trong tứ đại hung thú thượng cổ, nếu anh hay xem film huyền huyễn trung quốc sẽ biết về bọn chúng.
– Vậy là có luôn Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết? Bà thánh này cũng thật nhiều ý tưởng. Hải Anh đưa tay xoa xoa cằm trầm ngâm tỏ vẻ thán phục người nghĩ ra mấy tấm biển này.
– Năm năm trước khi em cùng Bảo Anh đến đây, lúc đầu hai chị em sống khép mình lắm, nhưng nhờ có viện trưởng và cả cô Ngọc Hà thường xuyên khích lệ nên mới hòa nhập với mọi người hơn, lúc đó em thấy mấy cái biển này thật buồn cười, chúng chỉ để dọa mấy đứa trẻ con thôi ấy, nhưng viện trưởng nói những tấm biển này thật sự rất có hữu ích vì bọn trẻ nhở ở đây chúng chả biết chữ, có những đứa cả biết đầu lâu xương chéo là cái gì, nhưng trong những câu truyện đứa nào cũng biết quái vật với cả nhìn mấy con xấu xí đáng sợ này đứa nào cũng sợ bị ăn thịt.
– Cái cây này là cây gì? – Hải Anh nghiêng nghiêng đầu nhìn cái cây xum xuê lá đang đung đưa theo gió kia.
– Cây nguyện ước. Anh thấy mấy dải lụa ấy không? Trên đó đều ghi điều ước của bọn trẻ ở đây. Nó là niềm tin của lũ trẻ, em cũng có một dải trên đó. – Bảo Trâm mỉm cười ngước mắt lên nhìn, năm đó cô cũng có một lời nguyện ước gửi gắm trên cây, nhưng giờ nó đã cao lên theo sự trưởng thành của cái cây rồi.
Bảo Trâm tiến lại gần mép hồ hơn một chút, cơn gió chiều nhè nhẹ thổi qua khiến cho đám lá cây bên hồ khẽ rung ring và mặt nước hồ cũng có chút lăn tăn gợn sóng, Hải Anh đứng ngay phía sau lưng cô, nhìn tấm lưng nhỏ bé của cô thỉnh thoảng lại động đậy, anh biết cô đang hồi tường lại quãng thời gian từng sống ở nơi này. Chậm dãi tiến bước về phía cô, không muốn cô cứ mãi đắm chìm trong quá khứ, anh đưa tay bám vào hai vai cô bất ngờ đẩy về phía trước rồi nhanh chóng kéo lại khiến cô nhất thời bị giật thót mình la toáng lên, tiếng hét chói tai, khiến anh chàng nhăn mặt lại, người cô lúc này đã dựa vào người anh, cô hơi quay đầu nói với anh bằng giọng trách móc:
– Anh định dọa chết em đấy hả?
– Đâu có, tại em tự nhiên đứng đó anh thấy có bóng con quái vật nên định lôi em lại mà, là anh cứu em chứ? – Hải Anh cười toe, buông tay trên vai cô để cô dựa hẳn vào người mình rồi vòng tay ôm lấy cô, Bảo Trâm có chút ngại ngùng, mặt cô đã đỏ lên, tim đập nhanh, thần trí bấn loạn nhưng không phản kháng.
– Từ giờ có anh rồi, em sẽ không phải một mình nữa. Anh hứa dù có bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa cũng sẽ bên cạnh em, bảo vệ em và em gái, bù đắp tất cả cho em. – Nè nè, đừng khóc chứ. Hải Anh bị hoảng khi thấy có giọt nước mặt rơi xuống cánh tay mình.
Bảo Trâm sụt sịt, nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt và nước mũi sắp chảy ra, cố gắng mỉm cười cô không muốn làm anh lo lắng, thật sự cô đã rất cảm động khi nghe những lời này của anh. Cô chưa từng dám mơ sẽ có người đàn ông như vậy dành cho mình.
Sau giờ học tiếng anh dành cho trẻ mầm non, Bảo Anh lon ton chạy đi tìm Bảo Trâm, nghe các mẹ ở đây nói là chị gái đến thăm nên nói ngóng lắm, vui ra mặt. Bảo Anh năm tuổi, một đứa bé đáng yêu, em gái của gái của Bảo Trâm, nói đúng ra thì nó là đứa trẻ do người cưu mang cô sinh ra, cô gái ấy không may yểu mệnh mất ngay sau khi sinh ra con bé vì vậy khi mới mười bốn tuổi Bảo Trâm bất đắc dĩ đèo bòng thêm một đứa nhỏ còn đỏ hỏn, khoảng thời gian đó thật sự vất vả cho cô, hàng ngày cô đều phải gửi con bé cho một bà hàng xóm già mất sức lao động trong cái xóm trọ nghèo nàn dưới chân cầu Long Biên trông giúp còn mình thì đi đánh giầy, bán báo, tối đến tranh thủ chạy về xin sữa của người ta thừa để cho Bảo Anh uống rồi lại đi rửa bát thuê cho mấy quán ăn đêm mở muộ, ngày nào cũng thế, nhìn cô lúc đó loắt choắt gầy gò dơ xương dơ xác ra, nhưng cứ nhìn thấy nụ cười bé bỏng của Bảo Anh là cô lại thấy như được tiếp thêm sức mạnh, cũng may một năm sau đó trong một lần đi rửa bát thuê cho người ta cô lỡ tay làm vỡ cả chồng bát vì quá mệt mỏi lại phải cõng theo Bảo Anh trên lưng nữa nên không phản ứng kịp, cô bị người ta vừa đánh vừa chửi, lúc đó bà Ngọc Hà cùng Tuấn Phong đang chờ mua đồ ăn khuya về nhìn thấy cảnh đó và đã ra tay giúp đỡ hai chị em cô. Cô mang ơn gia đình họ cho đến giờ, cô rất tôn trọng vợ chồng bà Ngọc Hà và yêu quý hai người con trai của họ đặc biệt là Tuấn Phong mặc dù biết anh không dành tình cảm cho mình.
– Bảo Anh nhớ chị lắm. – Bảo Anh ôm lấy cổ cô mà nũng nịu nói, cô mỉm cười nói cũng rất nhớ nó, còn nói mang theo quà cho nó nữa. Con bé thích thú reo lên rồi cười tít mắt.
Hải Anh cứ đứng như thế nhìn hai chị em, anh thấy họ thật nhỏ bé, họ cần anh che chở.
– Cái anh đẹp giai kia là ai vậy ạ? Người yêu của chị đúng không? – Con bé ngây thơ nhìn Hải Anh mà hỏi, câu hỏi của nó khiến cô đỏ mặt lúng túng nhìn anh. Hải Anh cười thật tươi, ngồi xuống trước mặt con bé, anh chàng đưa tay ra trước mặt nó.
– Chào em, anh là Hải Anh, người yêu của chị em, rất vui được làm quen với em.
– Chào anh em là Thiều Bảo Anh, năm tuội em gái yêu quý của chị em, rất vui được làm quen với ạ.
Con bé nhanh chóng học được cái điệu chào hỏi của Hải Anh và dùng đúnng ngữ điệu đó để chào lại anh, hơi ngơ người vì sự lém lỉnh của con bé, anh bật cười xoa đầu nó.
Có vẻ như hai người đã trở nên thân thiết với nhau, con bé khá thích Hải Anh và anh cũng khá quý nó, Bảo Trâm mỉm cười khi thấy anh đối xử tốt với cả em gái mình, con bé chính là điều lo lắng lớn nhất của cô khi quyết định yêu đương với một ai đó.
Khi Bảo Trâm và Hải Anh quay trở lại Belvedere resort cũng đã cuối giờ chiều, Hải Băng vẫy vẫy khi thấy Bảo Trâm ngay ở cổng, đám đàn ông con trai cùng với Liza và Nat kéo nhau ra bể bơi ở khu dịch vụ hết rồi chỉ còn lại Hải Băng và Hải Huệ cùng người chị họ sáng nay tới dọn dẹp ở lại chuẩn bị đồ cho bữa tối, đúng ra thì ở đây cũng có bể bơi nhưng thật không may mắn khi cả bọn thay đồ ra bơi thì một mẹ chuột đã nằm phơi thây trong bể một cách ngon lành nên cả đám đành kéo ra bể bơi khu dịch vụ gần đó.
Hải Anh cũng nhanh chóng nhập cuộc với đám kia.
– Con bé ở đó vẫn tốt chứ? – Hải Băng tay rửa rau, miệng hỏi Bảo Trâm đang xắn tay áo chuẩn bị phụ mọi người.
– Tốt ạ, mọi người ở đó gửi lời hỏi thăm anh chị và hai bác.
Bể bơi khu dịch vụ không lớn lắm, nay cuối tuần nên khá đông người, hầu hết đều là trẻ con cùng với một vài người đàn ông, họ là những du khách thích những nơi kiểu hoang sơ, bình yên như thế này để nghỉ ngơi.
Hai cô gái, cùng năm chàng trai dường như trở thành tâm điểm ở đây, các anh chàng cực phẩm nam thần đang ở ngay giữa bể bơi kia, chỉ riêng có Simon – trợ lý của Liza là hơi nhỏ con và tròn tròn một chút, còn lại bốn anh chàng cơ thể rắn chắc kia đều làm cho mấy bà cô mê mẩn. Nat nhìn vẻ thèm thuồng của họ mà lắc đầu đầy thương cảm. Liza không tắm nữa, cô rời bể bơi và lên trước, cô khoác tấm khăn tắm qua vai rồi ngả người ngồi trên ghế mây thư giãn. Không thể phủ nhận rằng dáng người cô rất đẹp, đường cong hoàn hảo, phần nào ra phần đấy, dù mặc cả đống vải trên người đã thấy đẹp rồi nhưng nay chỉ mặc bộ takini không thôi lại càng tôn lên đường cong quyến rũ ấy.
Đang mơ màng thư giãn với không khí dìu dịu ở đây thì cô bị giật mình khi có một bàn tay thô ráp chạm vào ngực mình, cô hoảng hốt hét lên rồi đứng phắt dậy, lùi ra xa một chút khỏi cái ghế, khỏi tên đàn ông béo lùn đang nham nhở cười đứng sau chiếc ghế mây.
– Làm gì mà hốt hoảng thế em, anh đã làm gì đâu? – Tên béo lùn kia nói với giọng bỡn cợt. Nghe thấy tiếng Liza, cả bọn liền chạy tới.
– Có chuyện gì vậy? – Tuấn Vũ lên tiếng khi vừa thấy hai người.
Nat liền lại gần ôm lấy Liza đang co rúm người lại tay vẫn giữ chặt chiếc khăn tắm trước ngực.
– Tên khốn này làm gì em? – Anh Minh nóng máu đẩy hắn ta một cái khiến cái thân thể lúc nhúc thịt của hắn lùi lại mất đà thiếu chút nữa là ngã ngửa ra rồi.
– Á à mấy thằng ranh và một con đ… – Hắn vừa nói hết câu thì cái miệng bẩn thỉu ấy của hắn đã ăn trọn nắm đấm của Anh Minh. Hắn ta đau đớn nằm lăn lóc ra đất rên hừ hừ, mọi người ở đó xúm vào rất đông để hóng hớt. Thấy họ đến càng ngày càng đông, Liza cúi thấp mặt xuống hơn nữa như không muốn để người ta nhận ra mình. Tuấn Phong ra hiệu cho Nat và Hải Anh đưa cô trở về, Simon lúc này cũng lẽo đẽo chạy theo.
Cả đám thật sự ngạc nhiên vì Hoàng Anh Minh hôm nay tự nhiên lại bị kích động như vậy, thường ngày thấy anh ta khá ôn nhu, thật không ngờ nay lại manh động thế. Mặc dù thấy thật đáng đời cho tên đó nhưng Khánh Duy không thể cứ thế để Anh Minh dùng bạo lực để xử lý hắn trước bao nhiêu người như vậy được dù sao thì anh cũng là cảnh sát. Vừa can ngăn được Anh Minh thì một đám ba, bốn chạy đến vẻ mặt có vẻ hưng tợn thái độ cũng bố đời mẹ thiên hạ lắm.
– Anh anh không sao chứ, mấy thằng ranh kia là thằng nào mà dám đánh anh tao? Mẹ chúng mày chứ… – Một tên trong số đó hùng hổ dằn mặt đám Tuấn Phong.
– Anh cần thận lời nói một chhút, tôi là cảnh sát, anh ta vừa quấy rối một cô gái. – Khánh Duy vừa nói vừa phù hiệu cảnh sát lên.
– Mẹ mày chứ, bố đ… quan tâm mày là thằng nào, mày tưởng bố mày đây sợ mấy thằng cảnh sát quèn như mày chắc? – Vừa nói hắn vừa lấy tay hất tay Khánh Duy làm cho chiếc phù hiệu rơi xuống đất, lấy bàn chân bẩn thỉu của hắn di di lên nó. Trợn mắt nhìn tên khốn trước mặt, chiếc phù hiệu chưa bao giờ anh để bụi dính vào mà hắn dám hất nó xuống đất, cơn giận dữ trong anh cuộn trào.
Khánh Duy còn chưa kịp cho tên này một đấm thì Tuấn Phong đã thay anh làm điều đó, sức mạnh của cú đấm đó khiến những người có mặt lúc đó giật thót mình, ánh mắt anh hằn lên sự tức giận, mọi người nghĩ anh trút giận giúp anh trai nhưng lí do chưa hẳn như vậy, tên khốn dám chà đạp lên thẻ ngành cảnh sát kia không khác nào đang chà đạp lên chính danh dự của ông ngoại anh, ba anh, anh trai anh, những đồng đội của anh và ngay cả chính anh đã từng là cảnh sát.
Một tên đồng bọn của đám ấy thất thểu chạy ra, hắn ta nhận ra Tuấn Phong, hắn thì thầm vào thằng mà chúng nó gọi là anh gì đó, chỉ thấy mặt hắn tái mét đi, rồi giật giật mấy thằng còn lại, cảm đám lục tục bỏ đi mà không dám ngoảnh mặt lại lấy một cái.
Trên con đường bê tông nhỏ hướng về căn biệt thự, vừa đi Tuấn Vũ vừa lải nhải về chuyện vừa rồi.
– Thật là, cậu còn chưa đánh thằng đó một cái nào.
– Thôi khỏi, bàn tay chỉ biết cầm dao mổ của cậu có đủ sức gãi ngứa cho nó không vậy? Mất công bọn này lại phải cứu cậu. – Tuấn Phong nãy giờ mới lên tiếng. Anh Minh và Khánh Duy phì cười lắc lắc đầu nhìn anh chàng đang thì bĩu môi chu mỏ lên vì bị thằng cháu khi dễ.
Tuấn Vũ lấy làm khó hiểu khi cả ngày không thấy Anh Minh và Nattalia nói chuyện với nhau,
không phải họ đang hẹn hò hay sao, nhìn anh chàng cứ le ve gần Hải Băng làm cho anh lại càng thêm khó chịu cảm thấy ấm ức thay cho Nattalia.
Cả bọn tròn mắt nhìn Hải Anh, anh chàng cầm chai rượu đặt vào giữa bàn ăn rồi cười ranh mãnh
– Chúng ta chơi một trò chơi chứ? Chai rượu quay về phía ai người đó sẽ phải trả lời một câu hỏi của người quản trò.
– Hay đấy. – Tuấn Vũ có vẻ thích thú với trò này.
– Nếu không trả lời được thì sao? – Hải Băng lên tiếng.
– Năm ly, sẽ phải uống năm ly. – Hải Anh dơ năm ngón tay lên tiếp lời cô.
Lượt quay đầu tiên bắt đầu, người không may mắn bị chỉ chúng là Tuấn Phong, Hải Anh thích thú nhìn anh đầy gian xảo, cảm đám kia hau háu chờ câu hỏi dành cho anh.
– Mối tình đầu của anh là ai?
Câu hỏi hay, câu hỏi gây li gián và mất đoàn kết nội bộ nhất quả đất là đây, anh nhếch mép cười, với tay rót một ly rượu cho mình trước con mắt chờ đợi của mọi người
– Anh không trả lời được ư? – Hải Anh làm ra cái vẻ mặt cười khổ đầy thương cảm nhìn anh rồi lại liếc Hải Băng một cái.
– Mời cậu một ly vì câu hỏi hay thôi, cầm ly của cậu lên. – Uống cạn ly của mình rồi ghé sát lại Hải Băng anh lúc này mới lên tiếng.
– Là cô ấy.
– Anh… – Hải Băng ngại ngùng đến đỏ cả mặt đi, mắt long lanh nhìn anh mà không dám nhìn sang cái bọn đang hau háu khúc khích cười kia.
Hải Anh dơ ngón tay cái về phía anh, gật gật đầu cười ranh mãnh.
Người xấu số tiếp theo là Anh Minh, khi này Tuấn Phong cũng vừa mới rời khỏi bàn để nghe điện thoại.
– Xem câu hỏi nào phù hợp với anh nhỉ? – Hải Anh lại làm ra cái vẻ trầm ngâm suy nghĩ.- À, có rồi. – Điều hối hận nhất anh đã từng làm là gì?
– Thằng nhóc này, sao lại hỏi câu nhạy cảm như vậy chứ? – Hải Băng thì thầm.
– Sao anh cũng muốn uống để lấy dũng khí hả? Có vẻ mấy câu này toàn câu khó với các anh không thôi à. – Hải Anh lại làm ra cái vẻ thương cảm mà lắc đầu khi Anh Minh rót một ly rượu.
Uống cạn ly rồi đặt nó xuống bàn, anh chỉ tay về phía Hải Băng. Cả đám ồ lên một tiếng rồi nhìn anh và cô như người ngoài hành tinh.
– Lại là chị, hôm nay không lẽ là liveshow Hải Băng và những người bạn? – Hải Anh há mồm tròn mắt nhìn cô cười nham nhở. Hải Băng còn đang lúng túng, không biết anh ta định nói ra cái gì nữa, cô lo lắng lỡ may Tuấn Phong trở vào mà nghe thấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
– Điều tôi hối hận nhất là từng làm cô ấy bị thương. – Anh ta nhìn cô, ánh mắt Hải Băng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ anh ta vẫn để chuyện đó trong lòng. Lúc này cả bọn đang lao nhao kia bỗng im bặt chờ đợi nghe anh ta nói tiếp.
– Năm đó vì hiểu nhầm mà tôi vô tình làm cô ấy bị thương, đến giờ tôi vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân mình vì điều đó. Hải Băng thật sự xin lỗi em. – Anh Minh nó lời xin lỗi với cô, Hải Băng nhận thấy trong ánh mắt anh ta có một nỗi buồn vô tận, trải qua bao nhiêu chuyện cô cũng không còn để bụng chuyện anh đã gây ra cho mình nữa nếu không với tính cách của cô anh sao có thể xuất hiện trong bữa tiệc này.
– Anh đừng nghĩ nhiều nữa, em quên chuyện đó rồi. Kem từng nói với em mọi thứ thuộc về quá khứ cứ nên để nó kết thúc tại thời điểm đó. Giờ chúng ta là bạn. – Từ bạn của cô rất đơn giản mà khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm đến vậy.
– Nhưng tôi vẫn không hiểu chuyện hiểu lầm năm đó như thế nào mà vốn dĩ giữa cậu và Phong còn chẳng hề có va chạm gì trước đó mà lại xả ra một vụ ồn ào như vậy? – Lúc này Khánh Duy mới lên tiếng nói ra thắc mắc anh giữ trong lòng bao lâu nay mà không dám hỏi em trai.
– Năm đó người tôi hẹn gặp vốn dĩ không phải cậu ta mà chính là cậu. Chu Tuấn Vũ.
– Tại sao là tôi? – Tuấn Vũ tròn mắt nhìn anh ta với thái độ ngạc nhiên đến cực độ. Mọi người ở đó cũng ngạc nhiên không kém.
– Đồng Ánh Lệ là hàng xóm của tôi. Chúng tôi đã rất thân thiết, lúc cô ấy chết, Anh Phương nói vì cậu mà cô ấy uống thuốc an thần quá liều nên… – Lúc đó do bồng bột và không làm chủ được bản thân tôi đã gọi điện hẹn cậu ra để gặp, sau khi sự việc xả ra tôi mới biết người nghe máy và người gặp tôi hôm đó đều không phải cậu mà là cậu ta.
Mặt Tuấn Vũ bỗng trở nên xám xịt lại, mọi chuyện trong quá khứ hiện lên như vừa mới xảy ra hôm qua. Hải Huệ lo lắng ôm lấy vai cậu mình, chuyện đó mọi người đều cố gắng hạn chế nhắc đến vậy mà giờ đây đến cả chuyện không hay xảy ra với Hải Băng cũng lần lượt có liên quan đến anh, nguyên nhân khiến Tuấn Phong bị chị gái anh ghét bỏ đến mức cấm cản hai người yêu nhau cũng là do anh gây lên.
– Nguyễn Duy Hải Anh. Đây là chuyện tốt do cậu bày ra đấy hả? Hỏng hết cả bữa tối rồi. Phạt cậu uống hết chai ấy. – Tuấn Phong đã quay trở lại từ bao giờ, lời nói của anh như một mệnh lệnh, Hải Anh răm rắp làm theo mà không dám ho he câu nào.
Lúc này anh mới lại gần Hải Băng, hai tay nắm lấy đôi vai nhỏ bé của cô. Anh cảm thấy được cơ thể cô đang run lên, lần này đến lần khác cô lại biết thêm được một sự thật, năm đó mọi người đặc biệt là mẹ cô đều nói do cái bản tính hung hăng bồng bột, hiếu thắng của anh mới đi gây thù chuốc oán với người ta nên mới để cô bị vạ lây mà đâu biết rằng chính anh phải gánh thay cho cậu mình.
|
Chương 28: Chủ động
Tuấn Phong kêu Hải Anh chịu phạt nhưnng không hiểu thế nào người say là Bảo Trâm, cô nàng dành rượu của anh tu ừng ực được vài ngụm là bắt đầu luyên thuyên đủ chuyện, khó khăn lắm Hải Anh mới đưa được cô trở về nhà cô ấy.
– Cậu đó, cấm thừa nước đục thả câu nghe chưa? – Hải Băng dằn mặt anh chàng trước khi ra về.
– Cậu đó nên giữ mình thì hơn. – Tuấn Phong nháy mắt với anh chàng một cái, cười đầy ẩn
ý rồi lôi tuốt Hải Băng đi.
Trước cửa nhà Hải Băng.
– Sao nào? Không nỡ xa anh sao? – Tuấn Phong mỉm cười nhìn Hải Băng đang đứng tần ngần ra đó mà không chịu vào nhà, cô bĩu môi nhìn anh một cái rồi quay đi, bất chợt khựng lại vì bị một cánh tay rộng lớn ôm lấy từ phía sau lưng.
– Anh… – Cô khẽ kêu lên nhè nhẹ.
– Chuyện hôm nay em đừng nghĩ đến nữa nhé, cũng đừng nhắc lại nữa nếu không cậu Vũ sẽ cảm thấy có lỗi. – Phong nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, cô cứ đứng im như thế tận hưởng cảm giác yên bình trong vòng tay anh.
***
Hải Anh sau khi đưa được Bảo Trâm vào phòng của cô thì cũng mệt phờ vì cô có để im cho anh đưa vào đâu chứ, miệng cô cứ lèm bèm, tay vỗ vỗ vào mặt anh:
– Nói cho anh biết, anh đừng thừa lúc em say mà làm gì em đấy, em không tin có cái chuyện lúc say không làm chủ được bản thân rồi thì lấy cái lý do nôn ra người anh phải thay đồ cho em… Ọe… – Vừa dứt lời cô nàng nôn tất tần tật tuốt tuồn tuột lên người Hải Anh, mặt anh chàng méo xệch, cái mùi này nó mới gớm ghiếc làm sao.
– Đã bảo mà, đây gọi là luật hấp dẫn đấy bà cô, anh thua em. – Anh chàng đặt cô nằm xuống rồi đi vào nhà tắm.
Khi Bảo Trâm tỉnh được dậy cũng nửa đêm, cô thấy khát nước, đầu óc quay cuồng, ra khỏi phòng ngủ mò mẫm được đến tủ lạnh, lấy chai lavie tu hết một hơi, thấy trong người dễ chịu hơn một chút, quay người đi thì thấy trên sofa có người đang nằm co ro, có chút hoảng sợ, cô cầm ngay cái chổi ở góc nhà, rón rén lại gần, người đó không mặc áo, trong bóng tối leo lét của chiếc đèn xông tinh dầu cô không nhìn rõ anh ta, chỉ khi chàng trai với cơ thể dài loàng ngoằng xoay người để rơi chiếc gối tựa vừa che đi khuôn mặt để lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ ấy cô mới thở phào, buông chổi xuống, ngồi xuống cạnh anh, không ngờ anh vẫn còn ở đây, lại ngoan ngoãn ra sofa ngủ thế này, đưa tay vén vén sợ tóc trên trán anh sang một bên, đôi mi ấy bỗng động đậy rồi bất chợt tóm lấy tay cô, tay kia kéo chân cô lại gần rồi vô thức gối lên đó, thì ra anh vẫn chưa tỉnh, vẫn đang ngủ, cô thở phào, cứ vậy ngồi nhìn anh, cô vẫn chưa tin đây là người đàn ông dành cho mình, Bảo Trâm suy nghĩ miên man, một người tốt nnhư anh, đầy đủ mọi thứ như anh sao có thể yêu một đứa không có gì như cô, bất giác mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh. Cô ngồi ngược lại với anh, đến lúc ngước mắt lên đã thấy mắt anh mở tròn từ lúc nào, giật bắn mình ngồi thẳng dậy, đẩy đầu anh ra khỏi chân mình.
– Này em định quấy rối người ta xong giết người diệt khẩu hả? – Hải Anh lồm cồm bò dậy vì bị cô hất bất ngờ nên ngã từ sofa xuống đất.
– Anh anh, giả vờ ngủ… – Bảo Trâm một tay bịt miệng một tay chỉ vào Hải Anh nói không nên lời.
– Nào, ngồi xuống, cho anh gối một chút. Nằm ở đây đau người lắm, vẹo cả cổ rồi đây. Rất nhẹ nhàng anh kéo cô ngồi xuống, lại nằm lên đùi cô, có chút giật mình nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi, Bảo Trâm nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc anh.
– Tóc anh cũng mềm nhỉ? – Anh dùng dầu gội của em đấy à?
– Ừ, em nôn hết lên người anh, anh đành dùng nhà tắm của em, sợ em xảy ra chuyện gì nên cũng không dám về luôn này. Yên tâm anh không có làm gì như em nói. – Hải Anh ngước mắt nhìn cô giải thích.
– Em có nói gì sao? Sao em không nhớ gì nhờ. Mà anh cứ về mà ngủ chứ ngủ ở đây như này lại không mặc áo nữa, lỡ bị cảm thì sao?
– Ờ, anh về giờ. – Nói đoạn có vẻ giận dỗi Hải Anh ngồi dậy lấy chiếc áo hồi tối bị bẩn anh đã giặt qua mặc vào, áo có vẻ chưa khô hẳn vẫn còn khá ẩm.
– Anh về thật hả? Áo còn ướt nguyên như vậy sao mà mặc, nào cởi ra em sấy khô cho anh. Miệng nói tay làm, cô đưa tay vén áo của anh lên quá nửa người mà không nghĩ ngợi gì.
– Em làm gì? – Hải Anh giữ tay cô lại. Kéo cô lại gần.- Có có biết hành động của em đang thách thức sự kiềm chế của anh không hả?
– Em… – Bảo Trâm lắp bắp, cúi mặt, lúc này cô chỉ thấy mặt mình nóng bừng toàn thân bất động, tay chân trở nên thừa thãi.
Nâng cằm cô gái lên, anh nhìn vào mắt cô ấy, cô ấy nhìn anh, anh cảm thấy hơi thở nóng ấm của cô ấy.
– Anh yêu em! – Câu nói của anh nhẹ bẫng, rất thật, đôi đồng tử đen láy mở to hết cỡ nhìn anh.
– Lần này anh không để em chủ động nữa đâu. – Nói rồi anh siết chặt eo cô, đặt lên môi cô nụ hôn nóng bỏng, cái cách anh hôn cô nó có vẻ chuyên nghiệp hơn cô nhiều, cô cứ thế bị anh dẫn dụ không sao thoát khỏi được, hơi thở gấp gáp quyện vào nhau.
Chiếc áo ướt bị vứt lên thành sofa, anh cứ thế bế bổng cô trở về phòng, cánh cửa phòng dần khép lại.
|
Chương 29: Tình Địch
Jack! Tiếng gọi của cô gái khiến tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, cả chàng trai đang đi phía trước cách cô một đoạn cũng quay đầu, sau chút ngỡ ngàng, anh ta mỉm cười đứng đó nhìn cô.
Cô gái mỉm cười nhìn anh ta, chàng trai đi cùng cô có chút bất ngờ, anh đứng trân mắt nhìn hai người họ cứ thế nhìn nhau như đôi tình nhân bị chia cắt lâu ngày mới gặp lại vậy, trong lòng anh có chút gì đó nhói đau, cảm giác thật sự khó chịu. Nắm chặt tay bước đến bên cô thì cô đã chạy thật nhanh đến bên anh ta. Họ đứng đối diện nhau, anh ta kéo cô ấy lại, ôm cô ấy vào lòng ngay trước mặt anh, cánh tay anh lúc đó đưa ra dường như là vô dụng, buông xuống một cách vô hồn, anh quay đi.
DJ Bar
– Cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy? Một ly balentine. – Phong ngồi xuống ghế bên cạnh ông cậu đang uống rượu một cách điên cuồng, anh gọi cho mình một ly.
Cầm ly rượu trên tay, anh nhíu mày, có vẻ như ông cậu của anh chả có tí gì gọi là để tâm đến sự xuất hiện của thằng cháu là anh cả. Tuấn Vũ vẫn mải mê với chai rượu đã hết phân nửa của mình.
Đợi cho anh uống cạn ly dở, Tuấn Phong với tay kéo chai rượu về phía mình.
– Trả đây, cháu làm cái gì vậy? – Tuấn Vũ mặt cau có nhìn anh
– Đang yên đang lành tự nhiên chạy đến đây uống rượu bạt mạng như vậy? Cậu có chuyện gì sao? Người như cậu chắc không phải vì tiền? Vì gái hả? – Cười khẩy thằng cậu một cái rồi lấy chai rượu rót vào ly của cả hai người. Anh đẩy ly về phía Tuấn Vũ.
– Được, không nói cũng được, cháu uống với cậu. Cậu trả tiền rượu nha.
– Thằng ranh, bar của mày mà còn bắt cậu trả sao? Được được, lấy hết rượu trong cái bar
này ra đây. – Tuấn Vũ cười nhạt, rồi quay sang nói với cậu nhân viên.
Mới đến chai thứ năm mà Tuấn Vũ đã say ngất ngưởng, Tuấn Phong cũng không kém – hần long trọng, lâu lắm rồi anh mới lại uống theo kiểu mất xác như vậy.
– Ha ha, nhìn cháu kìa, tưởng thế nào, uống nữa không? – Tuấn Vũ mơ màng trong cơn say mắt nhắm mắt mở nhìn Phong, anh đập đập tay vào tay ông cậu đẩy ra.
Mấy cậu phục vụ ngán ngẩm lắc đầu, lần đầu tiên họ thấy anh uống say nhưng cũng chẳng dám
ngăn lại.
Ông Bình lắc đầu khẽ thở dài, ông đành lòng công cả hai trở về căn hộ của Tuấn Phong.
Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời buổi sáng mùa hè đã chiếu xuyên qua khung cửa sổ, ánh nắng chói chang, trên chiếc giường rộng nhưng bừa bãi lạt liệt áo sống, chăn ga nhăn nhúm rơi cả dưới đất, ai mới nhìn vào còn tưởng đêm qua xảy ra trận đấu ác liệt lắm.
Tuấn Phong nheo nheo mắt vì bị ánh sáng chiếu vào, cựa mình vươn vai một cái, cảm giác có cái gì đó nằng nặng đè lên người, bất giác anh hất mạnh một cái và dơ chân đạp, chỉ nghe thấy tiếng uỵch rất lớn và tiếng kêu rên đau đớn, lúc này Phong mới choàng tỉnh ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn ông cậu đang nhăn nhó dưới đất, anh lật tấm chăn ra, ngồi khoanh chân trên giường:
– Cậu làm gì dưới đó vậy?
– Thằng khốn, mày vừa đạp cậu mày xuống dưới này đấy. – Tay xoa xoa mông miệng chua ngoa nhiếc móc.
– Thôi rồi, rồi, ai bảo nhà cậu cậu không về lại ngủ ở đây. Dậy thay đồ đi cháu còn phải đi làm, mà cậu không cần đi làm sao? – Tuấn Phong rời khỏi giường tiến về phía phòng tắm mà chẳng cần nghe câu trả lời từ ông cậu mình.
Tuấn Vũ vừa đến bệnh viện đã thấy cô cháu gái Hải Huệ đứng chờ sẵn trước cửa phòng, cô không nói gì cứ nhìn anh từ đầu đến chân rồi đi theo anh vào phòng, đóng sầm cửa lại, tiến đến trước mặt ông cậu giọng tra hỏi:
– Cậu Vũ, đêm qua cậu đi đâu không về nhà làm bà ngoại tìm cậu loạn lên thế hả?
– Ờ, cậu ở nhà Phong.
– Sao cậu ở nhà anh ấy? Lại còn tắt máy không nghe điện thoại nữa? – Hải Huệ hỏi dồn.
– Cậu với nó uống vài chén, say quá nên không về nhà được ngủ luôn ở đó, cháu nói cậu mới nhớ điện thoại hết pin rồi. – Tuấn Vũ vội lục tìm điện thoại.- Nattalia về nhà lúc nào?
– Chị ấy tối qua không có ngủ nhà. – Hải Huệ tỉnh bơ đáp.
Tuấn Vũ khựng lại một chút, khẽ nhếch mép cười rồi với dây cắm sạc điện thoại.
Hải Huệ khẽ chau mày nhìn ông cậu một cái đầu khó hiểu rồi rời đi.
Một mình ngồi trong phòng làm việc, Tuấn Vũ dường như không tập chung được mọi thứ trở nên rối loạn trong đầu anh lúc này, chính bản thân anh cũng không hiểu từ lúc nào lại để những thứ liên quan đến cô gái đó ảnh hưởng đến mình, cô ta gặp ai, đi qua đêm cùng ai thì có liên quan gì đến anh chứ? Hai người đâu phải là gì của nhau, nhưng cảm giác khi thấy cô bên cạnh Hoàng Anh Minh khác hẳn ngày hôm đó khi thấy cô ôm cái người tên là Jack, hình ảnh đó nó khiến Vũ khó chịu, đúng hơn là đau lòng, không lẽ anh thật sự thích cô ta?
Trở về nhà trời cũng đã tối, Tuấn Vũ mệt mỏi thả người xuống sofa, lạ thay mọi ngày giờ này đều thấy mẹ anh ngồi đây xem ti vi mà giờ không thấy, anh đoán chắc bà đang gấp đồ trong phòng.
– Này này… – Nattalia giật giật tóc Tuấn Vũ gọi anh.
– Gì đấy? – Vũ dụi dụi mắt, anh nghĩ mình nhìn nhầm, Nattalia đang đứng trước mặt anh, anh còn tưởng do nghĩ đến cô ấy nhiều quá mà giờ gặp ảo giác luôn, nhưng cảm giác đau hết cả ống đồng này là thật. Anh vừa bị cô đạp vào chân vì tội ngáo ngơ.
– Cô bị điên à? Đau như này. – Mặt anh chàng nhăn nhó đến đáng thương mắt lừ lừ nhìn cô kiểu phòng thủ.
– Đáng đời, anh đi chết đâu mà cả đêm qua không về? – Nattalia khoanh tay đứng nhìn anh.
– Việc của cô à? Sao cô ở nhà tôi? – Mặt nhăn nhó đứng dậy đi về phía bếp, Tuấn Vũ tỏ vẻ phớt lờ cô.
– Này tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh đi đâu. Á! – Nattalia kéo anh lại thì vô tình Vũ hất tay mạnh làm cô ngã xuống sàn, anh hơi khựng lại nhưng đứng im một chỗ, định lại gần cô nhưng nghĩ sao lại thôi, anh cứ đứng im thế, Nattalia nhìn anh với ánh mắt đầy khó hiểu và uất ức.
Tuấn Vũ chỉ hờ hững nhìn cô một cái rồi quay đi, cô phát hiện ra hôm nay anh khác hẳn thường ngày.
– Làm gì? – Vừa đưa chai nước lên miệng còn chưa kịp uống đã bị cô ấy lôi lại, Tuấn Vũ có vẻ khó chịu cau mày.
– Anh có bị điên không hả? Thái độ anh là như nào? Hôm qua tự nhiên không nói không rằng đi về trước hại tôi tưởng anh bị bắt cóc rồi nữa cơ đấy, cả đêm cũng không về nhà nữa, anh đã đi đâu? Chắc không phải ở nhà Đồng Anh Phương đó chứ?
Bực mình Nattalia làm một tràng dài, Tuấn Vũ cười khẩy nhìn cô đầy thách thức.
– Cô lại để tâm đến tôi vậy ư? Tôi nói lại lần nữa tôi đi đâu làm gì mà có ngủ với ai cũng chẳng liên quan đến cô. Được chưa? Giờ cô về được chưa? Nói lắm vậy không thấy mệt à?
– Đồ khốn… – Nattalia nghiến răng quay người lấy túi sách rồi đi ra phía cửa.
– À. Tiện nói để cô biết, tôi không phải loại người dễ dãi ai cũng lang chạ được giống cô, à nói chắc cô cũng không hiểu nhỉ? GÉNÉRAL (chung chạ). – Tuấn Vũ nhấn mạnh từng từ một.
Bốp! Tiếng tát đanh lại. Vũ sững sờ nhìn cô gái đứng trước mặt, khuôn mặt cô lúc này rất đáng sợ, đôi mắt hằn lên sự căm ghét, có vẻ như câu nói vừa rồi của anh đã đụng chạm đến tự ái của cô ấy, khi cô quay người bỏ đi, anh kịp nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống trên đôi mắt ấy.
Khẽ thở dài, Vũ ngồi phịch xuống sàn, ngửa cổ tu một mạch hết chai nước suối, anh không biết mình vừa nói cái gì nữa, anh nói gì sai cho cô ta ư? Anh không cho là vậy chỉ đến khi nghe mẹ anh nói trong bữa cơm tối
– Mẹ nói gì cơ? Nat đêm qua ngủ ở đây với mẹ? – Vũ ngạc nhiên đến độ làm đổ cảm bát cơm trên bàn.
– Tại ai? Không phải do anh không về cũng không thông báo một câu nên mẹ mới lo, gọi mấy đứa nó tìm anh giúp, đêm muộn không thấy anh nên con bé ngủ lại đây với mẹ. Mà lúc chiều con bé đồng ý ở lại ăn cơm rồi mà sao về lúc nào ấy nhỉ? – Bà Linh khó hiểu hỏi con trai nhưng có vẻ như anh không nghe câu hỏi của bà. Mặt Vũ lúc này đang đần ra đến mức đáng thương.
|