Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh
|
|
Ai Lam Chương 25 Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời như thế, tết nguyên tiêu đã qua đi, thời tiết dần chuyển sang ấm áp, Tiết Tiểu Tần bắt đầu đứng ngồi không yên.
Theo lời mẹ Tiết, Tiết Tiểu Tần chính là con ếch. Mỗi năm trời lạnh sẽ ngủ đông, ngoại trừ nhà và siêu thị chẳng muốn đi đâu hết. Chờ đến khi thời tiết ấm áp, cô sẽ ngồi yên ở nhà. Nếu không đi du lịch thì cũng ra ngoại ô đạp thanh, tóm lại chính là người không thể ở không.
Hoắc Lương phải đi làm, anh không thể luôn luôn ở nhà.
Khi lễ tình nhân ngọt ngào vừa qua hơn một tháng, Tiết Tiểu Tần nhận được điện thoại của bạn thời đại học. Các cô ngủ chung một phòng, quan hệ với nhau cũng rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đến Thâm Quyển để phát triển sự nghiệp, còn Tiết Tiểu Tần vẫn ở lại Bắc Kinh. Ngày xưa, một phòng có bốn người, trừ cô bạn đi Thâm Quyến, ba người còn lại đều kết hôn rồi.
Bạn cùng phòng gọi điện tới thông báo cô ấy sắp kết! Ngày cưới ngay ngày cá tháng tư, bảo Tiết Tiểu Tần nhất định phải đến, tiền vé máy bay cô ấy sẽ trả.
Lúc Tiết Tiểu Tần kết hôn, nhóm bạn cùng phòng đều đến muộn, nên không kịp làm phù dâu. Đương nhiên cô sẽ không cự tuyệt. Thế nhưng cô biết, đầu tháng tư Hoắc Lương có mấy ca giải phẫu, e là anh không thể đi cùng cô. Tối hôm đó, thừa dịp Hoắc Lương về nhà cô liền nói chuyện này với anh. Tiết Tiểu Tần nói mấy ngày nữa cô sẽ đi Thâm Quyến ăn cưới, thuận tiện ở lại chơi vài ngày mới về.
Nói xong, cô mới phát hiện Hoắc Lương vẫn im lặng, biểu cảm không chút thay đổi, nhưng sắc mặt hơi đen. Tiết Tiểu Tần suy nghĩ về những gì mình vừa nói, thầm nghĩ đâu có chỗ nào không đúng, liền hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”
Hoắc Lương quay đầu sang chỗ khác: “Không sao.”
Ngoài miệng anh nói không sao, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi: “Lúc nào em trở về?”
“Ừ… Có thể ở lại chơi thêm vài ngày. Hơn nữa, có rất nhiều bạn học đi cùng, lâu rồi không gặp bọn họ, vả lại em chưa đến Thâm Quyến lần nào.” Ở nhà gần một năm, bây giờ có thể ra ngoài chơi Tiết Tiểu Tần rất vui vẻ: “Vừa khéo, Thâm Quyến cũng gần Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan. Em nghĩ sẽ đi chơi vài ngày, à đúng rồi, anh để hộ chiếu của em ở chỗ nào vậy? Hồi nãy em tìm một hồi lâu mà không tìm ra.”
Hoắc Lương chỉ chỉ phòng sách: “Trong học bàn của anh, ngăn kéo thứ hai.”
Tiết Tiểu Tần vội vã đi lấy. Sau đó, cô vui vẻ quay trở lại, có thể nhận ra tâm trạng hiện tại của cô rất tốt, vừa hát liếu lo ca khúc thiếu nhi vừa nhảy chân sáo.
Nhưng trong mắt Hoắc Lương, tâm trạng vui vẻ này của cô không phải chuyện tốt đối với anh. Cho nên, anh vẫn không nhịn được hỏi: “Anh thì sao?”
“Hở?”
“Anh?” Hoắc Lương không nhịn được hỏi lại: “Anh thì làm sao?”
“Em cũng muốn đi cùng anh, nhưng bọn em đi chung toàn là phụ nữ, anh đi cùng thì không tiện cho lắm. Hơn nữa, không phải tháng tư anh có mấy ca giải phẫu sao? Em xem thời gian biểu làm việc của anh rồi.”
Cô nói chuyện rất đương nhiên, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Cô đi tham gia lễ cưới của bạn tốt, sau đó thuận tiện đi chơi vài ngày, có chuyện gì lớn lao đâu?
Tiết Tiểu Tần quên mất tình huống của Hoắc Lương, biểu hiện của anh khi ở cùng cô không giống với người bình thường. Trước kia, vì có cô nên anh không cảm thấy cô đơn, không còn tự chia bản thân thành ‘cô’ nữa. Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, Tiết Tiểu Tần tự nhiên sẽ cho rằng Hoắc Lương hiện tại đã tốt lên. Đặc biệt là, hai người đã công khai bày tỏ tình cảm với nhau, còn có cái gì là không thể giải quyết?
Bởi vì Tiết Tiểu Tần không hiểu gì về chứng vọng tưởng cho nên cô đã tìm tài liệu có liên quan để đọc. Hoắc Lương luôn nói bản thân anh không có vấn đề, có thể khống chế. Nhưng không ít người bệnh đều tự khống chế để mình trông giống người bình thường. Tiết Tiểu Tần vô cùng tin tưởng Hoắc Lương, chỉ cần anh nói đúng chính là đúng nên cô chưa từng hoài nghi lời anh.
Rốt cuộc anh đã khỏi bệnh chưa?
Dần dà, cuối cùng Tiết Tiểu Tần sửa soạn xong túi hành lý mới phát hiện Hoắc Lương có gì đó không đúng. Anh ngồi ở chỗ kia không nói năng gì hết, im lặng nhìn cô thu dọn hành lý.
Anh phải đi làm, còn cô lại đi chơi một mình… hình như không tốt cho lắm he he. Tiết Tiểu Tần nhào qua ôm cổ Hoắc Lương, đặt mông lên đùi anh, thuận tiện hôn nhẹ một cái: “Được rồi, đừng giận mà! Em đảm bảo sẽ về thật sớm, tuyệt đối sẽ không đi quá nửa tháng.”
“Nửa tháng?” Hoắc Lương không dám tin hỏi lại.
Tiết Tiểu Tần: “…Mười ngày?”
Hoắc Lương ôm cô đặt lên sô pha, xoay người rời đi.
Tiết Tiểu Tần sửng sốt mấy giây, cô phát hiện Hoắc Lương càng ngày càng giống đứa bé. Mặc dù thoạt nhìn anh có vẻ lạnh lùng, tao nhã nhưng anh có rất nhiều biểu hiện ấu trĩ giống đứa trẻ. Tựa như hiện tại, anh sẽ không cãi nhau với cô, cũng không nỡ cãi nhau với cô. Vì vậy, chỉ cần không vui anh lập tức quay lưng bỏ đi kiếm chỗ không người ngồi giận dỗi một mình.
Nói thật, cô có thể mặc kệ anh, chờ khi anh tự mình điều chỉnh cảm xúc xong cũng sẽ trở lại bên cạnh cô. Nhưng, bây giờ đâu có giống trước kia.
Thế nhưng, làm sao cô có thể để người cô yêu chịu uất ức được chứ?
Cho nên, Tiết Tiểu Tần cam chịu số phận đuổi theo anh, vừa đuổi theo vừa nói thầm trong bụng: Ở phương diện sinh hoạt là anh chăm sóc cô. Về mặt tinh thần và tâm lý, rõ ràng mới cô là ‘gấu mẹ vĩ đại’!
Hoắc Lương đến phòng tập thể thao, cởi quần áo ngoài đang tập hít đất.
Dù anh đang vận động tiêu hao thể lực nhưng biểu tình trên mặt của anh vẫn không đổi, trên người đã nhễ nhại mồ hôi. Tiết Tiểu Tần tìm khăn mặt giúp anh lau mặt, anh không nói lời nào để mặc cho cô đến gần, nhưng ánh mắt rõ ràng bộc lộ vẻ không vui!
Tiết Tiểu Tần thở dài nói: “Cũng không phải em ‘một đi không trở lại’, anh có công việc phải làm, còn em thì không thể luôn ở trong nhà. Hơn nữa, quan hệ của em và người bạn học kia rất tốt. Lúc học đại học, cô ấy rất quan tâm em. Hiện tại, cô ấy chuẩn bị kết hôn, em không thể không đến chia vui với cô ấy. Nếu không đi, chẳng phải có lỗi với người ta lắm sao? Được rồi, chồng à, em hứa sẽ về sớm. Anh đừng giận nữa được không?”
Hoắc Lương không có dừng lại, anh không muốn để cô rời khỏi anh, mặc kệ là vì chuyện gì.
Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Ngồi xếp bằng trên đệm, vẻ mặt lạnh lùng: “Năm ngày. Em không về anh sẽ đi tìm em.”
Tiết Tiểu Tần: “...” Hình như cô nói nhiều với anh không khác gì gió thoảng qua tai: “Không được, em hứa với người ta rồi.”
Cô nói bằng giọng nũng nịu, nếu là lúc bình thường Hoắc Lương hết sức hưởng thụ… Nhưng lần này, cô làm nũng là vì muốn rời khỏi anh, Hoắc Lương không thể làm kiềm chế được cơn giận.
Tiết Tiểu Tần cảm thấy sắc mặt Hoắc Lương lại đen xuống, liền bắt đầu buồn bực. Ông chồng này của cô, cái gì cũng tốt trừ việc rất thích dính người, khiến cô không thể thở. Bình thường thì khá ổn, nếu ngày nào đó cô đi ra ngoài lâu mà không nói cho anh biết, nhất định anh sẽ hỏi cô ở đâu, sau đó lập tức chạy đến.
Tuy như thế rất tốt nhưng có lúc cô cũng cần không gian riêng. Ví dụ như gặp bạn thân, cùng bạn gái đi dạo phố, cà phê nói chuyện trên trời dưới đất… Đây là những việc cô không thể làm cùng Hoắc Lương
Ngoại trừ cái này, cuộc sống hôn nhân của bọn họ vô cùng hoàn mỹ.
Tiết Tiểu Tần gấp đến độ giơ chân: “Năm ngày thật sự không đủ...”
Hoắc Lương từ cái đệm đứng lên, thuận tay ôm cô vào lòng, mồ hôi trên người anh dính vào da thịt mềm mại của cô làm cho Tiết Tiểu Tần hoảng hốt trong nháy mắt. Chờ đến khi cô bị đè trên giường, Tiết Tiểu Tần mới ý thức được bọn họ nói chuyện nói đến biến thành… Cái tư thế này?
“Cá cược một lần.” Hoắc Lương cúi đầu hôn cô: “Ai cầu xin trước, người đó thua.”
Tiết Tiểu Tần: “...” Em có thể từ chối phương pháp này không?
Có lẽ từ ánh mắt và giọng điệu của Hoắc Lương rất chắc chắn cô sẽ thua, nên sự bướng bỉnh cố chấp từ trong xương tủy của cô liền nổi lên. Tiết Tiểu Tần nghiến răng nói: “Cược thì cược! Nếu em thắng em muốn đi chơi một tháng!”
Hoắc Lương vừa nghe, thân hình to lớn lập tức đè xuống. Từ trước tới giờ, anh rất ít tức giận, Tiết Tiểu Tần có thể chọc anh tức thành như vậy cũng có bản lĩnh lắm!!!
Tắt đèn.
Cuối cùng, Hoắc Lương phải nhượng bộ. Không phải do anh không được, mà vì anh không nỡ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô khóc đến ngất nhưng không chịu nhận thua. Khi Tiết Tiểu Tần khóc thút thít tỉnh lại, cô đã được anh tắm rửa sạch sẽ. Hoắc Lương ôm cô nhưng thân thể của anh còn đang co giật. Tiết Tiểu Tần lại cảm thấy uất ức, không nhịn được há miệng cắn cánh tay anh một cái. Cô dùng sức, dừng sức, thầm nghĩ: Anh đã nói không làm em khóc nữa, nhưng giờ lại khiến em rơi nước mắt, em làm cho anh đổ máu luôn.
Không chờ miệng nếm được mùi máu tươi, Tiết Tiểu Tần liền buông lỏng miệng. Bắp thịt dưới hàm răng vẫn không có cảm giác cứng đờ, Hoắc Lương cam tâm tình nguyện để cho cô cắn.
Gặp người đàn ông yêu cô đến tận xương tủy, một phút cũng không muốn rời xa cô, cô có thể làm gì?
Tiết Tiểu Tần mơ hồ cảm thấy ham muốn độc chiếm của Hoắc Lương sẽ trở thành trở ngại lớn nhất trong cuộc hôn nhân của bọn họ. Bọn họ đều yêu đối phương, cũng rất thật lòng với nhau nhưng luôn có vấn đề tồn tại. Hiện tại, Hoắc Lương tạm thời nhượng bộ không có nghĩa là về sau cũng sẽ như vậy.
Đành chịu thôi.
“Anh cho em đi.” Hoắc Lương sờ sờ mặt cô: “Nhưng bất cứ lúc nào em cũng phải cho anh biết em đang ở đâu, anh cố gắng xử lý công việc bên này xong sẽ đi tìm em. Em có thể ở cùng bạn bè của em, anh sẽ không quấy rối nhưng anh muốn gặp em.”
Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ nếu cự tuyệt điều kiện này cô sẽ không có cơ hội đi chơi nữa, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Em biết rồi.”
“Một tháng?”
“... Nửa tháng.” Sau cùng, Tiết Tiểu Tần chấp nhận lui một bước.
Lúc này, sắc mặt của Hoắc Lương mới dịu xuống, anh hôn môi cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Tiết Tiểu Tần vốn không muốn tha thứ cho anh, nhưng nghĩ lại anh cũng không có làm gì quá đáng, thân thể cũng không bị thường gì ngoài việc bản thân bị anh trêu chọc đến động tình khó kiềm chế được. Cô lầu bầu: “Anh đừng có quá đáng nhé.”
Hoắc Lương tiếp tục áy náy: “Xin lỗi.”
Tiết Tiểu Tần nghe anh nói xin lỗi cũng mềm lòng, ôm lấy anh, nói: “Em sẽ không rời anh quá lâu, anh đừng lo được lo mất như thế. Chúng ta đã kết hôn, quan hệ vợ chồng còn được pháp luật bảo vệ đấy!”
Ánh mắt Hoắc Lương mang theo ý cười nhưng rất nhanh ở góc khuất Tiết Tiểu Tần không thấy được, trong mắt anh lộ ra vài phần cô đơn.
Thật ra, anh không hiểu.
Vì sao không thể chỉ thuộc về đôi bên? Anh có thể hoàn toàn thuộc về cô, vì sao cô không thể hoàn toàn thuộc về anh? Vì sao trong lòng cô luôn luôn có nhiều người như vậy, hết người thân rồi đến bạn bè? Vì sao cô luôn hướng đến tự do?
Hoắc Lương không thể nào hiểu được, càng nghĩ anh càng cảm thấy người có vấn đề là mình. Cho nên, thừa dịp mấy ngày Tiết Tiểu Tần đi Thâm Quyến, anh cần nghiên cứu kĩ vấn đề này.
Ở trong mắt Hoắc Lương, tất cả những chuyện khó hiểu đều có thể dùng khoa học để giải quyết. Nhưng con người được điều khiển bởi bộ não, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh kiềm chế mình nghiêm khắc như vậy. Trên bàn mổ, anh có thể thao túng sự sống chết của người khác một cách hoàn mỹ. Trên bàn mổ, hắn có thể điều khiển sống chết của người khác một cách hoàn mỹ, thậm chí hắn có thể phân tích hình thể của một con người chỉ từ một bộ phận trong vài giây, thế nhưng hắn lại không hiểu nổi ý nghĩ của Tiết Tiểu Tần.
Suy nghĩ của người khác anh không thèm để ý, thứ duy nhất anh để ý thì lại không hiểu, điều này khiến Hoắc Lương cảm thấy phiền phức.
Giống như những người hâm mộ đầy thiện ý thường nói đùa trên in – tơ – nét. Thấy mấy ID ‘ông xã của Tần ngốc’, phản ứng của Tiết Tiểu Tần chính là tức cười. Hoắc Lương chỉ cảm thấy chán ghét và ghen tỵ. Anh không hi vọng Tiết Tiểu Tần có dính líu đến bất cứ kẻ nào khác, cho dù cách xa hàng ngàn dặm.
Anh nghĩ rằng đem tất cả chân tướng nói rõ ra, Tiết Tiểu Tần sẽ hiểu rõ anh nhưng sự thật hình như không phải như vậy. Về mặt này đã xảy ra vấn đề gì? Là do phân đoạn nào sai lầm khiến cô không yêu anh giống như anh yêu cô, ngoại trừ anh, những người khác cô đều không để ý.
Hoắc Lương không cố gắng học tập, nhưng đầu óc không thể nào hiểu được.
Lần đầu tiên anh nếm được mùi vị ‘uể oải’.
Tiết Tiểu Tần nhận được câu trả lời thuyết phục liền ngủ, còn Hoắc Lương thì trợn mắt nhìn trần nhà. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ, chờ Tiết Tiểu Tần ngủ say, anh rón rén buông cô ra, đắp chăn cho cô, sau đó mặc thêm áo đi tới phòng sách.
Một đêm không ngủ.
|
Ai Lam Chương 26 Sáng hôm sau, Tiết Tiểu Tần từ trong lòng Hoắc Lương tỉnh lại. Lúc này, Hoắc Lương không có biểu hiện khác thường gì cả. Vì vậy, Tiết Tiểu Tần cho rằng anh đã nghĩ thông suốt. Đã lâu không gặp mặt bạn bè, cô quá phấn khích nên không chú ý đến Hoắc Lương khác thường.
Anh có thể chính trực, dũng cảm, trung thành, thiện lương nhưng điều kiện đầu tiên là phải có Tiết Tiểu Tần ở bên cạnh.
Sáng hôm sau, vẫn là Hoắc Lương đưa Tiết Tiểu Tần đến sân bay. Anh cực kì giống người chồng dịu dàng, săn sóc, không hề có biểu hiện không vui hoặc là kháng nghị.
Tiết Tiểu Tần đăng kí xong liền kéo vali chạy đến, cười híp mắt ý bảo Hoắc Lương cúi đầu xuống. Hoắc Lương thuận theo ý cô, cô liền hôn lên môi anh, nhẹ nhàng liếm mút, sau đó đỏ mặt dặn dò: “Lúc em không ở đây, anh nhớ ăn cơm và nghỉ ngơi đúng giờ đó, em ở Thâm Quyến chờ anh.”
Ánh mắt Hoắc Lương dịu dàng xuống, anh gật đầu: “Được.”
Tiết Tiểu Tần cẩn thận bước từng bước rời đi, ai nhìn thấy đều biết cô không nỡ rời xa anh. Nhưng chỉ có Hoắc Lương là không hiểu, nếu cô không nỡ rời xa anh thì tại sao phải đi? Ở lại không tốt sao?
Anh rất muốn hỏi Tiết Tiểu Tần nhưng cuối cùng không có mở miệng. An him lặng nhìn xuyên qua kính cửa sổ xem máy bay cất cánh, tiếp theo dần biến mất trên không trung. Cảm giác này rất giống năm anh mười lăm tuổi chuẩn bị ra nước ngoài, anh ngồi trên máy bay nhìn thoáng qua đất nước này, nghĩ rằng mình và Tiết Tiểu Tần xem như cắt đứt liên lạc.
Hoắc Lương đứng đó rất thu hút ánh mắt của người khác, Dáng người anh cao ráo, gương mặt đẹp trai mặc bộ tây trang màu đen khiến đường nét thân thể càng thêm nổi bật, không khác gì người mẫu. Có không ít cô gái len lén nhìn anh, anh đứng mấy phút liền quay lưng rời đi.
Khoảng ba tiếng sau, Tiết Tiểu Tần đến sân bay Thâm Quyến. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, có vẻ như cô đến hơi sớm, những người khác cần một tiếng nữa mới tới. Vì vậy, cô mượn cơ hội này đi dạo loanh quanh ở sân bay, không bao lâu thì các bạn cùng phòng của cô cũng đến.
Phòng ngủ có tổng cộng bốn người, Tiết Tiểu Tần nhỏ tuổi nhất làm cô út. Lần này, người kết hôn là chị cả của nhóm, chị ba tới trước. Tiết Tiểu Tần và chị ba ôm nhau nói chuyện một chút, sau đó chị hai mới đến. Vừa thấy chị hai, hai người đều kinh hô: “Cậu mang thai à!”
Chị hai nhún nhún vai với hai người: “Ờ đó, bảy tháng rồi.”
“Vậy cậu chậm chậm một chút, sao thế, cậu đi có một mình à?”
Đáy mắt chị hai lóe lên tia giảo hoạt: “Đúng vậy, anh nhà mình không cho mình đi, mình đành lén lút tới đây.”
Tiết Tiểu Tần vì hành động to gan của chị hai mà chắc lưỡi hít hà, nhanh nhẹn đỡ chị bầu. Các cô đã gặp mặt người đàn ông nhà chị hai, điều kiện gia đình không tệ, ngoại hình không tệ, đối xử với chị hai cũng tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là rất bá đạo, chuyện gì cũng quan tâm. Hôm nay, chị hai đã mang thai bảy tháng không thể trách anh ta lo lắng không cho đi.
Thế nhưng…
“Cậu lén đi như vậy à, lá gan cũng mập ra rồi nhỉ? Cẩn thận anh nhà cậu đánh cậu một trận.” Chị ba hù dọa.
Chị hai mặc kệ: “Hiện tại tớ mang ‘kim bài miễn chết’, anh ta quỳ xuống liếm mình còn không kịp, dám đánh mình sao?” Nõi xong, chị hai còn giương cằm, bộ dạng rất đắc ý.
Đúng lúc này, di động của chị hai vang lên. Vừa nhìn tên hiển thị trên điện thoại, dáng vẻ đắc ý của chị hai lập tức thay thế bằng bộ dạng ủ rũ. Cô nàng lặng lẽ đưa di động cho Tiết Tiểu Tần, nháy mắt cầu xin: “Út ơi út à, út tốt nhất nhà mau giúp chị đi. Cứ nói rằng chị đây đi toilet rồi, mau lên!”
Tiết Tiểu Tần không nói gì nhìn chị hai một cái, rốt cục cũng nhận điện thoại. Cũng may là đối phương nói chuyện rất khách sáo, hỏi tình huống của chị hai xong liền nói cám ơn, cúp máy.
Chị hai thở hắt ra, tay vỗ vỗ ngực: “Hù chết chị mà!!!”
Bởi vì phụ nữ có thai quý báu nên các cô đón xe rất cẩn thận. Sau khi họp mặt với chị cả, nhóm các cô dự định đến khách sạn. Vì lo lắng cho chị hai, chị ba đã có kinh nghiệm làm mẹ quyết định ở cùng phòng với chị hai, tránh cho người này làm chuyện ngốc nghếch.
Tiết Tiểu Tần được một người một phòng.
Cô tắm rửa, sấy tóc xong mới nhớ đến chuyện rất quan trọng. Lúc lên máy bay, Hoắc Lương liên tục dặn dò cô đến nơi phải nhắn tin báo cho anh biết, ấy vậy mà côn quên mất!
Tiết Tiểu Tần nhanh chóng tìm di động, mới phát hiện mình quên đổi chế độ máy bay về chế độ bình thường. Trong lúc chờ điện thoại kết nối, lòng Tiết Tiểu Tần vô cùng run rẩy._. Cô không ngờ mình vừa cười chị hai bị chồng quản lý chặt chẽ, bây giờ đến lượt mình gặp báo ứng. Nhìn mấy mười cuộc gọi lỡ, hơn nữa chỉ cách nhau mấy phút, còn có tin nhắn wechat… Tóm lại, có bao nhiêu cách liên lạc Hoắc Lương đều dùng hết.
Tiết Tiểu Tần khóc không ra nước mắt, trước khi đi cô còn đảm bảo với với Hoắc Lương bất cứ lúc nào cũng liên lạc được. Kết quả, mất mặt nhanh quá!
Nhưng vì sao Hoắc Lương không nghe điện thoại? Là không nghe máy hay là đang trong phòng giải phẩu… Anh còn… giận sao?
Tiết Tiểu Tần rầu rĩ ngồi trên giường, mở TV nhưng không có lòng dạ để xem. Sau đó lại gọi điện thoại, vẫn không ai nghe máy. Đột nhiên, lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô không nghe tiếng gọi, bản thân cũng chẳng kêu nhân viên phục vụ, tự nhiên nghĩ rằng chị hai ở phòng sát vách sang tán dóc. Tiết Tiểu Tần không chút suy nghĩ, tiện tay buộc dây thắt lưng áo ngủ lại, đi ra mở cửa —
Trợn mắt hốc mồm: “... Chồng?”
Trên người vẫn Hoắc Lương là bộ tây trang màu đen lúc sáng anh mặc đưa cô ra sân bay. Lúc này, sắc mặt của anh lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc nhìn Tiết Tiểu Tần đầu hàng chột dạ, không dám thở mạnh.
Hoắc Lương đi vào, Tiết Tiểu Tần lập tức đóng cửa, đi theo sau anh giống như cô vợ nhỏ. Nhìn anh ngồi trên giường, tiện tay cầm vali nhỏ để sang một bên. Kế đó, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Vì sao không nghe điện thoại?”
“… Em quên chuyển chế độ máy bay sang bình thường.” Tiết Tiểu Tần có hỏi liền đáp, nhưng cô lại tò mò: “Không phải anh có ca giải phẫu phải làm hay sao? Sao lại…”
“Ba giờ chiều nay anh mới có ca phẫu thuật, anh có thể bay trở về.” Hoắc Lương nhàn nhạt trả lời, vẫy vẫy tay với cô. Tiết Tiểu Tần giống như con cún nhỏ từ từ đi qua. Da mặt cô cũng dày lên rồi, vừa thấy ánh mắt Hoắc Lương ấm lên, Tiết Tiểu Tần lập tức đánh rắn tùy côn ôm cổ Hoắc Lương. Vừa hôn vừa ngọt ngào nói: “Chồng à, anh thật tốt, em rất nhớ anh.”
Hoắc Lương nói: “Nhớ anh sao không biết gọi điện cho anh?”
Tiết Tiểu Tần ho nhẹ hai tiếng: “Em nhất thời sơ sẩy thôi mà! Lòng em rất nhớ anh!” Tiết Tiểu Tần cười nói hì hì, áo ngủ vốn được thắt tùy ý có vài phần buông lỏng, để lộ cặp đùi đẹp thon dài. Hoắc Lương thuận theo tình huống đặt tay lên bắp đùi non mịn của cô, mắt nhìn chằm chằm bộ ngực của người ta. Ngoài miệng lại nói: “Vì sao mặc như vậy ra mở cửa?” Nếu người bên ngoài là người lạ thì phải làm sao?
Nghe lời nhắc nhở này, Tiết Tiểu Tần vừa nghĩ liền cảm thấy sợ. Đúng, ngộ nhỡ bên ngoài là người đàn ông xa lạ thì phải làm sao bây giờ? Cô không nghĩ tới chuyện đó…
“Em nghĩ rằng là chị hai và chị ba ở phòng bên cạnh, hai cô ấy nói tắm rửa xong sẽ qua đây nói chuyện phiếm với em. Sau đó, cùng nhau đi ăn cơm.”
Hoắc Lương chôn mặt vào ngực Tiết Tiểu Tần, lầu bầu nói gì đó, Tiết Tiểu Tần không nghe rõ. Cô không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ anh: “Anh mau đi tắm đi, cả người đầy bụi bẩn gần chết.”
Hoắc tiên sinh yêu sạch thành bệnh lập tức buông vợ yêu dấu, đứng trước mặt Tiết Tiểu Tần cởi quần áo, chứng ép buộc tái phát xếp quần áo ngay ngắn gọn gàng. Tiết Tiểu Tần nhìn không chớp mắt, phòng tắm của khách sạn là thủy tinh trong suốt, cô ngồi xếp bằng trên giường lớn, hai tay đặt trước người như con mèo nhỏ, nước miếng suýt nhỏ ra.
Vì sao trên đời lại có người đẹp đến mức người thần phải tức giận như Hoắc Lương? Ngay cả động tác tắm gội cũng tao nhã như vậy… Tiết Tiểu Tần nhìn tay Hoắc Lương sờ từ ngực đến thân dưới… kích động đến run người.
Đúng là sắc ma đến nhà.
Hoắc Lương nhanh chóng tắm xong, phòng một người chỉ có một cái áo ngủ, anh đành ở truồng bước ra. Tiết Tiểu Tần mở va li của anh, giúp anh lấy đồ tây và quần lót. Vì muốn lấy lòng anh, Tiết Tiểu Tần hai tay cầm quần lót đưa tới trước mặt Hoắc Lương, cười đến híp mắt, vô cùng đáng yêu.
Hoắc Lương mặc quần áo trước mặt cô. Vì vậy, Tiết Tiểu Tần có thể nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông trần truồng gợi cảm mặc áo sơ mi, cài từng cúc áo một vô cùng hấp dẫn.
Cô ngoan ngoãn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, Hoắc Lương không nhịn được khom người hôn cô: “Lúc học đại học, nếu bạn cùng phòng quen bạn trai, người bạn trai đó phải có trách nhiệm mời khách đúng không?”
Tiết Tiểu Tần ngốc nghếch gật đầu, cô bị Hoắc Lương hôn đến đầu óc choáng, chưa kịp hiểu rõ lời anh nói có nghĩa gì.
“Em đi gọi các cô ấy, tối nay anh mời khách.” Hoắc Lương nói: “Coi như bổ sung cho thời học đại học.”
Lúc đó, nếu anh có thể công khai đứng bên cạnh cô, anh nhất định làm cho tất cả mọi người phải ghen tỵ, hâm mộ cô. Vì cô là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới này. Hoắc Lương không bao giờ biểu hiện keo kiệt, đặc biệt là trước mặt Tiết Tiểu Tần.
Người nào đó bị lạc mất hồn còn nghĩ rằng kế tiếp sẽ hey hey hey, kết quả Hoắc Lương hoàn toàn không có ý này, ngược lại còn buông cô ra. Điều này khiến cho Tiết Tiểu Tần có chút xấu hổ. Cô vội vàng thay quần áo, áo quần chỉnh chu cô mới chải đầu, tết tóc thành đuôi sam trong khi Hoắc Lương nhìn chằm chằm cô.
Chị hai và chị ba từng gặp Hoắc Lương, lúc Tiết Tiểu Tần kết hôn hai cô đều đến dự. Khi ấy, bọn họ cảm thấy anh nhà của Tiết Tiểu Tần là đóa tuyết liên lạnh lùng, cao ngạo chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn không thể khinh nhờn. Khắp người đều là mùi vị cấm dục, dù liếc nhìn anh một cái đều cảm thấy không tôn trọng anh. Tại sao lại để ‘bà Ba Bị’* Tiết Tiểu Tần lừa gạt vào tay???
*Ông Ba Bị hoặc ông kẹ. ( http://kenh14.vn/kham-pha/truy-tim-nguon-goc-ong-ba-bi-chuyen-duoc-lay-ra-de-doa-nat-tre-con-20150915120853186.chn)
Các cô nghe Tiết Tiểu Tần nói Hoắc Lương mời khách đều cảm thấy có chút khẩn trương. Cái này không liên quan đến Hoắc Lương, mà là vì đối mặt với người đàn ông như thế, bất cứ người phụ nữ nào, tuy trong lòng có đã có người thương vẫn không nhịn được lo lắng không yên.
Ngoài dự đoán chính là Hoắc Lương biểu hiện rất hiền hòa. Mặc dù không nói chuyện nhưng không khiến các cô khó chịu. Có thể nhận ra anh đang cố gắng để bản thân trở nên thân thiện một chút — tuy gương mặt anh tuấn của anh vẫn không biểu cảm.
Kế đó, chị hai và chị ba được chứng kiến cái gì gọi là ông chồng hai mươi bốn hiếu, tay của bé út nhà các cô bị gãy hết rồi sao? Vì sao ngay cả lau miệng cũng phải để chồng làm giúp? Càng khỏi nói đến việc lột vỏ các loại hải sản như tôm hùm… Động tác của Hoắc Lương vô cùng tao nhã, nhanh nhẹn lột vỏ xong liền đặt vào chén cho Tiết Tiểu Tần, chăm sóc cô nàng hết sức tỉ mỉ.
Các cô đều là người đã có chồng, vì sao lại cảm thấy mình sắp bị hai người này làm mù mắt?
Cơm nước xong. Trên đường trở về chị hai thuận miệng trêu chọc Tiết Tiểu Tần vài câu. Sau đó, xe tới khách sạn, Tiết Tiểu Tần xuống trước. Kế tiếp, chị hai nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa có phần hả hê của Tiết Tiểu Tần.
Đáy lòng cô lộp bộp một tiếng, cảm giác bản thân sắp gặp báo ứng rồi. Quả nhiên… Vừa vào cửa khách sạn cô nàng liền nhìn thấy người đàn ông rất quen thuộc ngồi trên ghế sô pha của khách sạn.
Người đàn ông kia chính là người nằm ngủ chung giường với cô, cô còn mang thai con anh ta…
“Xin nén bi thương há.” Chị ba vỗ vỗ vai chị hai, đi tới quầy tiếp tân, cô nghĩ đêm nay bé hai không cần cô chăm sóc.
“Cố nén bi thương nhé!” Tiết Tiểu Tần cười trộm, cũng vỗ vỗ vai chị hai, sau đó cùng Hoắc Lương đi vào thang máy.
Chị hai: “…”
Về đến phòng, Tiết Tiểu Tần trực tiếp nằm giang tay giang chân trên giường. Sau đó, cô lập tức bật dậy lên, ôm bụng ai oán: “Ăn no quá…” Đồ ăn ở nhà hàng kia quá ngon, mặc dù hơi đắt nhưng rất đáng đồng tiền.
Hoắc Lương bất đắc dĩ nhìn cô một cái, ngồi xuống giường xoa xoa bụng cho cô. Bàn tay dày rộng ấm áp, quan trọng nhất là bàn tay quý giá này đang xoa bụng giúp cô. Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, mình có thể diện chết đi được!!!!!!!
|
Ai Lam Chương 27 Có người khi ăn no liền mệt rã rời, hận không thể nằm ì trên giường hết ăn rồi ngủ. Cô ngã vào lòng Hoắc Lương, bàn tay anh xoa xoa bụng cô, sức lực nhẹ nhàng vừa phải khiến cơn buồn ngủ tập kích cô.
Hoắc Lương xoa một hồi phát hiện người trong lòng không nhúc nhích, vừa cúi đầu nhìn liền thấy cô gái nhỏ của mình đang ngủ. Đáy mắt anh lộ ra sắc thái ‘tươi cười’, kế đó nhẹ nhàng buông Tiết Tiểu Tần, giúp cô cởi áo ngoài, bản thân cũng cởi quần áo chui vào chăn.
Anh không thích mùi vị của phòng khách sạn, nhưng nếu Tiết Tiểu Tần ở cùng thì có sao đâu?
Suy nghĩ một lúc, anh cởi luôn áo ngủ của Tiết Tiểu Tần xuống. Tối hôm qua đã ‘ức hiếp’ cô quá mức, đêm nay anh không dám làm xằng bậy, nhưng lúc ôm nhau ngủ anh không muốn có bất cứ thứ gì ngăn cách bọn họ gần gũi.
Cẩn thận giảm âm thanh trong TV xuống, Hoắc Lương cũng không có tâm tình để xem. Lúc Tiết Tiểu Tần nằm trong lòng anh, anh luôn bình tĩnh và ôn hòa. Hoắc Lương không cảm thấy buồn ngủ, cứ nhìn chăm chú vào gương mặt Tiết Tiểu Tần. Ngắm đôi lông mi như cánh bướm yên lặng, ngắm gương mặt ngủ say, cái miệng nhỏ chép chép, ngắm đôi gò má vì ngủ mà hồng hào… Rõ ràng là được chồng ‘săn sóc’ tốt.
So với thời gian mới kết hôn, Tiết Tiểu Tần giống như lặng lẽ thay đổi, những gốc cạnh dần được mài nhẵn. Đương nhiên, chỉ có cô không phát hiện điều này nhưng Hoắc Lương thì lúc nào cũng chú ý đến sự thay đổi của cô.
Cô vốn thuộc dạng ngực to, eo nhỏ, mông vểnh. Về sau được Hoắc Lương ‘săn sóc’, vòng eo không chỉ nhỏ nhắn mà còn mềm mại, cả người giống như mềm mại không xương. Lộ ra phong cách đặc biệt của phụ nữ thành thục, ánh mắt ẩn tình, dù cười hay không cười đều quyến rũ. Đây cũng là lí do Hoắc Lương không thích người khác nhìn cô, một người phụ nữ không biết bản thân mình xinh đẹp, quyến rũ đến mức nào?
Cô càng ngày càng tốt đẹp, anh càng ngày càng cảm thấy hỏng bét. Anh nghĩ rằng chỉ cần có được Tiết Tiểu Tần, khát vọng trong đáy lòng sẽ lắng lại, nhưng hoàn toàn không có. Hoắc Lương phát hiện lòng ghen tỵ của mình càng nặng hơn trong khi dục vọng chiếm hữu và dục vọng kiềm chế dần dần không kiểm soát được.
Tiết Tiểu Tần đúng là liều thuốc chữa bệnh của anh, nếu không thể chữa hết thì trở thành chất xúc tác khiến anh hỏng mất.
“Thật là muốn khiến em vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình anh.” Hoắc Lương thấp giọng nói nhỏ, dù có nhiều biện pháp có thể làm nhưng anh không làm như vậy.
Anh không muốn Tiết Tiểu Tần buồn, không muốn cô sống không tốt. Anh xuất hiện trong cuộc sống của cô là vì làm cho cô hạnh phúc, vui sướng. Nếu mang những thứ tiêu cực cho cô, Hoắc Lương sẽ không cách nào tha thứ cho bản thân.
Tình yêu của anh vốn là ích kỉ và chiếm hữu. Nhưng vì Tiết Tiểu Tần, anh cố gắng học tập khoan dung và buông tay.
Tiết Tiểu Tần trong lòng anh khẽ cử động. So với những cô gái khác, vóc dáng cô rất cao nhưng khi Hoắc Lương xuất hiện, cô có vẻ xinh xắn và nhỏ nhắn. Cô là phụ nữ, phụ nữ thì cần được bảo vệ. Trên thế giới này, người có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ cô chỉ có một mình anh.
Trong nháy mắt, suy nghĩ này ‘tiêu diệt’ các ý nghĩ đáng sợ trong đầu Hoắc Lương, anh nhắm mắt lại, ôm chặt Tiết Tiểu Tần vào lòng.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên. Tiết Tiểu Tần lăn lông lốc bò dậy, hoàn toàn không giống như khi ở nhà bắt Hoắc Lương vừa ôm hôn vừa dụ dỗ. Cô nhanh chóng phản ứng tắt chuông báo thức xong liền phát hiện Hoắc Lương còn ngủ say!
Đây chính là lần đầu tiên cô tỉnh dậy sớm hơn anh!
Nói thật, ngày xưa khi còn đi học, Tiết Tiểu Tần vừa nghe chuông báo thức vang lên liền tỉnh. Thậm chí, dần dà cô hình thành thói quen không cần chuông báo thức vẫn có thể dậy đúng giờ. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, cô bắt đầu sa ngã… Bây giờ, dù đồng hồ báo thức có reo lớn cô cũng có thể ngủ say. Sau khi kết hôn, bởi vì có đồng hồ báo thức bằng da bằng thịt nên cô càng không cần tự dậy, lại càng không cần đi làm.
Nét mặt lúc Hoắc Lương ngủ cũng đẹp trai như khi thức, Tiết Tiểu Tần không nỡ gọi anh dậy. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, khách sạn rất gần nhà mẹ của cô dâu, mấy người đã có chồng như bọn cô không thể làm dâu phụ cho nên có thể ngủ thêm một lúc nữa.
Dù rèm cửa sổ được kéo kín nhưng vẫn có tia sáng len lỏi đi vào, Tiết Tiểu Tần say mê nhìn gương mặt của Hoắc Lương thầm nghĩ chỉ cần gương mặt này thôi, cô có thể thương anh năm mươi năm.
Nhìn một lúc, Tiết Tiểu Tần không nhịn đưa tay sờ soạng nhưng động tác rất nhẹ, rất sợ đánh thức Hoắc Lương. Anh ngủ rất say, đầu lông mày giãn ra, sắc mặt bình yên. Cô không nhịn được hôn thật nhẹ lên môi anh một cái, giấy kế tiếp liền bị anh hôn trả lại.
Nụ hôn vừa kết thúc, Tiết Tiểu Tần thở hồng hộc: “Anh… anh tình từ lúc nào?”
“Đồng hồ báo thức vừa vang lên anh liền tỉnh.” Nói thật, anh không thể ngủ như chết. Nhiều năm qua, Hoắc Lương chưa từng có giấc ngủ tốt. Lúc du học ở nước ngoài, một ngày một đêm chỉ có thể ngủ nhiều nhất là năm tiếng đồng hồ. Sau khi về nước cũng giống như thế. Mãi cho đến khi kết hôn với Tiết Tiểu Tần, bởi vì cô nàng nào đó rất thích ngủ cho nên anh kéo dài giấc ngủ của mình hơn ngày trước.
Vừa nghĩ tới chuyện Hoắc Lương biết cô ngắm anh say mê, Tiết Tiểu Tần hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống. Bầu không khí lúc này rất mập mờ, Tiết Tiểu Tần lại không mặt quần áo, hai người còn đắp chung một cái chăn. Cô đành phải ôm lấy Hoắc Lương, giấu mặt vào lòng anh.
Hoắc Lương sờ sờ đầu của cô, nói: “Dậy thôi nào.”
Tuy ngoài miệng anh nói như vậy nhưng tay vẫn không chịu buông cô ra. Hai người lại chơi trò hôn hít, một hồi sau, Tiết Tiểu Tần bị hôn đến mức cả người ửng hồng mới nhớ ra chuyện chính: “… Hình như chúng ta chưa đánh răng…” Trước đây, cô luôn khó hiểu, mấy đôi tình nhân vừa thức dậy liền hôn môi nhau, trong miệng không có mùi lạ sao? Chung quy cũng một đêm…
Nhưng cô khẳng định miệng Hoắc Lương không có mùi lạ! Tiết Tiểu Tần lặng lẽ hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng đặt dưới mũi — Hô! Nguy hiểm thật, cô cũng không có.
Thế nhưng vẫn nên đánh răng rồi hôn môi sẽ tốt hơn.
Cô nghĩ.
Đang suy nghĩ thì chị ba gọi điện tới kêu cô dậy. Tiết Tiểu Tần trả lời OK xong liền cẩn thận quấn chăn lên người đi vào phòng tắm.
Kế đó, Tiết Tiểu Tần đang tắm chợt nhớ cửa phòng tắm là thủy tinh trong suốt… Ngày hôm qua, Tiết Tiểu Tần xem Hoắc Lương tắm rất high, cô rốt cục tin câu nói kia: Không tin thì ngẩng đầu nhìn trời đi, ông trời sẽ chẳng bỏ qua cho ai.
Tiết Tiểu Tần còn đang ảo não, cửa phòng tắm bị đẩy ra — Hoắc Lương đi vào.
Hai người cùng nhau tắm uyên ương, đương nhiên quá trình tắm rửa không thiếu những hành động hôn hít, sờ mó. Tiết Tiểu Tần bị anh làm cho mềm nhũn. Lúc Hoắc Lương giúp cô gội đầu, cô suýt chút ngã úp sấp lên sàn nhà tắm!!! Gạch lót trong phòng tắm có chút trơn, Hoắc Lương để Tiết Tiểu Tần đứng lên lưng bàn chân của anh.
Lần này, Tiết Tiểu Tần không thể không thừa nhận, Hoắc Lương chăm sóc cô còn chu đáo hơn cô tự chăm sóc cho mình. Kem dưỡng da cũng do anh bôi, tóc do anh sấy, ngay cả quần áo cũng là anh mặc cho cô!!! Một ngày nào đó Hoắc Lương rời xa cô, Tiết Tiểu Tần cảm thấy mình sẽ biến thành người tàn tật, nửa bước cũng khó mà đi được. >w<
“Anh chiều em như vậy sẽ làm em hư đó!” Cô lẩm bẩm: “Tiếp tục như vậy, sau này, em làm sao có thể rời khỏi anh được?”
Cảm khái của cô cũng chính là ý nghĩ của Hoắc Lương. Anh chính là muốn từng chút từng chút dùng nước ấm luộc ếch, hoàn toàn xâm nhập vào cuộc sống của cô khiến cho cô không – thể – rời – khỏi – anh. Anh vui vẻ chịu đựng làm những việc này cho cô, không hề cảm thấy không kiên nhẫn và phiền chán. Trái lại, anh cảm thấy rất ngọt ngào. Chỉ cần ở chung với Tiết Tiểu Tần, không cần làm gì Hoắc Lương cũng cảm thấy vui vẻ.
Đối với anh, Tiết Tiểu Tần chính là hạnh phúc.
Anh chưa từng cảm nhận được từ ngữ này, Tiết Tiểu Tần chính là biểu tượng của nó.
Trước kia, Tiết Tiểu Tần làm kiểu tóc xoăn nhưng cô lười muốn chết, lười chăm sóc, lười làm mặt nạ dưỡng tóc. May mà có Hoắc Lương chăm sóc, người khác nhìn thấy tóc cô đều không tin vì sao tóc cô vừa xoắn lại mềm mượt như vậy?
Tiết Tiểu Tần nhìn vào gương, Hoắc Lương đang sấy tóc cho cô, cô không nhịn được cảm khái: “Nếu không làm bác sĩ, anh có thể làm anh trai gọi đầu đó. He he, chuyện làm ăn nhất định rất đắc khách.” Dáng vẻ đẹp trai, tay nghề thuần thục, dịu dàng, tuyệt đối sẽ trở thành nhân viên có nghề xếp hạng đầu — Không đúng, là ông chủ trẻ!
Hoắc Lương: “...”
“Hì hì.” Tiết Tiểu Tần cười khúc khích, cầm hợp trang điểm ra. Lần này, Hoắc Lương đành bó tay, mặc dù anh từng nghĩ tới chuyện học trang điểm, nhưng anh không thích lấy bản thân mình làm ‘chuột bạch’, càng không thích tìm người phụ nữ khác để luyện tập. Cho nên, chuyện Hoắc Lương không thể làm thay Tiết Tiểu Tần gồm là sinh con, dì cả đến mỗi tháng và trang điểm.
Nhưng nhìn Tiết Tiểu Tần trang điểm, ảnh cảm thấy rất vui mắt.
Tiết Tiểu Tần vốn xinh đẹp. Khi học đại học, cô giữ ngôi vị hoa hậu giảng đường liên tục ba năm, đại học năm thứ tư cô đi thực tập nên không được chọn. Lúc bình thường đã xinh đẹp, bây giờ trang điểm tỉ mỉ càng đẹp đến lóa mắt.
Tóm lại, cô không phải phù dâu, không cần lo đến việc lấn áp nhân vật chính.
Tô son môi xong, Tiết Tiểu Tần xoay người, chống nạnh tạo dáng hỏi Hoắc Lương: “Em có xinh đẹp hay không?”
Hoắc Lương muốn hôn cô, nhưng nhìn lớp son môi vừa tô anh không ‘xuống miệng’ được. Ánh mắt lộ vẻ do dự và mờ mịt, Tiết Tiểu Tần suýt cười chết. Cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, dí dỏm nói: “Không thể hôn được rồi.”
Nói thật, Hoắc Lương rất muốn hôn cô, cuối cùng anh buộc lòng phải hôn lên xương quai xanh mảnh khảnh của cô. Nhiệt độ ở Thâm Quyến khá ấm, ở nhà vẫn phải mặc áo khoác chắn gió, bên này đã có thể mặc quần soóc lắc lư đầy đường. Trước khi tới Thâm Quyến, Tiết Tiểu Tần đã xem dự báo thời tiết, cho nên quần áo cô mang theo rất thích hợp với thời tiết bên này.
Nhưng Hoắc Lương không thích cô để lộ cặp chân đùi thon dài xinh đẹp ra ngoài.
Lúc bọn họ kích tình mãnh liệt, cặp chân kia nên quấn lên thắt lưng anh, chỉ cho một mình anh xem chứ không phải lộ ra ngoài. Sắc mặt của Hoắc tiên sinh rõ ràng có chút khó coi, nhưng Tiết Tiểu Tiển sao lãng không chú ý đến. Cô còn đi một vòng trước mắt Hoắc Lương, mong đợi hỏi: “Nhìn như thế này có đẹp hay không?”
Cô luôn muốn mặc cái quần này, đáng tiếc lúc mua nó đã vào thu. Tiếp đó là mùa đông, lễ mừng năm mới, tết nguyên tiêu,… Mãi đến tận bây giờ mới có cơ hội mặc.
Hoắc Lương còn có thể nói gì?
“Đẹp!”
“Cám ơn, anh cũng rất đẹp trai!” Tiết Tiểu Tần đánh giá người đàn ông của mình. Hôm nay, anh mặc tây trang màu đen, cổ áo gắn nơ, rất đẹp trai! Ngắm một hồi, cô không nhịn được thò tay vào trong áo sờ soạng cơ ngực của anh, gương mặt trang điểm tỉ mỉ lộ nụ cười say mê.
Hoắc tiên sinh: “…”
|
Ai Lam Chương 28 Tiết Tiểu Tần chắc chắn bọn họ là cặp đôi khách mời sáng chói nhất. Bản thân cô đã xinh đẹp, bây giờ còn kéo thêm một Hoắc tiên sinh, hai người đứng chung hết sức xứng đôi. Chị cả nhìn thấy cũng không nhịn được đưa tay vỗ ót Tiết Tiểu Tần: “May là chị không cho cô làm dâu phụ.” Nếu không ngày hôm nay cô ta không cần kết hôn luôn rồi.
“Nếu mình làm cô dâu, mình sẽ không mặc thành như vậy đâu nhé! Cậu thật đần!!” Tiết Tiểu Tần liếc trắng chị cả, cẩn thận che váy ngồi xuống, sau đó cảm khái: “Tuy rằng có quần an toàn*, nhưng vẫn cảm thấy trống trơn.”
*Quần an toàn
Chị cả đang trang điểm nghe thế bật cười: “Mặc quần an toàn còn gọi là trống trơn à?”
Chị ba cười nhạo Tiết Tiểu Tần: “Chị nghĩ là do người đàn ông nhà cô hận không thể đóng gói cô kín mít thì có. Các cậu không để ý lúc bé út xuất hiện, rất nhiều người nhìn chằm chằm đôi chân của con bé sao? Người đàn ông của ai đó hết trừng lại trừng, mình mắc cười gần chết.”
Nhắc tới dục vọng chiếm hữu của Hoắc Lương, Tiết Tiểu Tần có chút chột dạ: “…Ờ.”
“Đúng rồi, người đàn ông nhà cưng đâu?” Chị cả tò mò nhìn trái nhìn phải: “Không đến cùng cưng hả?”
“Anh ấy không thể vào phòng cô dâu.” Tiết Tiểu Tần phất tay: “Đang chờ ngoài phòng khách đó. Mình nói với cậu nè, đây là lần đầu tiên anh ấy dự tiệc cưới của người khác. Hồi đó lúc bọn mình kết hôn, cái gì anh ấy cũng không hiểu, hiện tại anh ấy không hiểu gì hết.”
Chị cả không nhịn được cười, nụ cười làm cho biểu cảm trên gương mặt thay đổi. Thợ trang điểm đang tô son môi cho cô ấy, xẹt một cái liền lệch ra, nhanh chóng cầm khăn ướt lên lau cho cô ấy.
Tiết Tiểu Tần ngồi ở trong phòng một lúc cảm thấy không tự nhiên, cô lo lắng Hoắc Lương ở bên ngoài một mình không biết như thế nào. Nghĩ lại, cô và Hoắc Lương kết hôn lâu như vậy chưa từng thấy anh dáng vẻ ở chung với người khác. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết lạc quan không lớn. Mẹ của cô không cẩn thận huých phải anh một cái, người này không nói năng gì, khuya về nhà liền vào phòng tắm khử trùng một lúc lâu. Thời gian khử trùng còn lâu hơn tắm rửa ấy chứ!
Chị cả thấy cô đứng ngồi không yên cũng không giữ cô lại nữa: “Cưng đi đi, trong này có bé hai với bé ba, dâu phụ, cửa ngăn cản đoàn rước dâu chẳng cần cưng đâu.”
Tiết Tiểu Tần lộ ánh mắt cảm kích, nhanh chóng đi ra ngoài. Kết quả tìm một vòng khắp phòng khách nhưng không thấy Hoắc Lương, cô lấy di động định gọi cho anh nhưng lại thôi. Có lẽ Hoắc Lương không đi xa, tìm thêm chút nữa là được rồi.
Bước ra khỏi phòng khách là sân, trong sân có nhiều người đi qua đi lại, dáng vẻ rất bận rộn. Tiết Tiểu Tần cũng không tiện hỏi thăm người ta, cô đi dạo chung quanh mới phát hiện Hoắc Lương đứng dưới tàng cây nhìn về nơi xa.
Bóng lưng thon dài anh tuấn nhưng dáng đứng cực kì nghiêm cẩn. Tiết Tiểu Tần tìm được anh liền thở phào nhẹ nhõm, cô nhón chân khẽ đi tới gần rồi nhảy lên che mắt anh, cố ý đổi giọng nói: “Đoan đoán xem em là ai?”
Khả năng nghe của Hoắc Lương rất tốt, rất quen thuộc với tiếng bước chân của Tiết Tiểu Tần. Từ lúc cô lén lút đến gần, anh đã đoán là cô. Vì vậy, anh đứng im để đùa giỡn với cô. Nghe Tiết Tiểu Tần cố ý thay đổi giọng nói, Hoắc Lương cũng nghiêm túc nói: “Cô là ai?”
Tiết Tiểu Tần luôn cho rằng Hoắc Lương không có cảm xúc hài hước, không ngờ anh lại nguyện ý chơi trò này với cô. Tiết Tiểu Tần vui vẻ nói: “Em là nữ ma đầu yêu thích mấy tên đàn ông đẹp trai, trắng mịn như anh. Một đêm năm chục, có làm hay không?”
“Làm.” Câu trả lời không chút do dự.
Cô cảm giác lông mi mềm mại dưới lòng bàn tay khẽ chớp chớp, làm cho lòng cô cũng ngứa ngáy. Cô không nhịn được bật cười, sau đó phát hiện bản thân mình không chuyên nghiệp liền hắng giọng, tiếp tục hạ thấp giọng đe dọa anh: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao? Lúc nãy, chính mắt em thấy anh đi cùng vợ vào đây, làm sao anh có thể theo em làm? Chẳng nhẽ chỉ vì năm chục đồng?! Chị đây chướng mắt mấy tên đàn ông lẳng lơ đấy!”
Hoắc Lương: “…” Anh không diễn nổi nữa.
Tiết Tiểu Tần bị phản ứng này của anh chọc cười không ngừng được. Cô buông hai tay xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên tấm lưng dày rộng của anh: “Em chính là vợ anh. Bây giờ em đến hỏi tội anh, anh dự định bồi thường cho em như thế nào? Lúc nãy, em nghe thấy hết rồi, chỉ vì năm chục đồng mà anh bán thân xác ngủ cùng với nữ ma đầu!”
Hiện tại, cô lại đóng vai người vợ đến bắt ghen, Hoắc Lương không biết nên trả lời như thế nào. Lúc anh đang suy nghĩ đáp án, Tiết Tiểu Tần đi tới trước mặt anh, theo thói quen đan mười ngón tay vào tay anh, hỏi: “Sao anh lại đi ra ngoài này?”
Hoắc Lương nói: “Phòng khách có nhiều người quá.” Chủ yếu là có nhiều người đến tìm anh nói chuyện, có nam có nữ, cả đám người cứ léo nhéo bên tai không để cho anh được yên tĩnh.
Tiết Tiểu Tần biết từ trước tới giờ anh không thích nơi đông người. Nếu không có người quen tìm anh nói chuyện, anh tuyệt đối mặc kệ hết thảy. Điều này không phải vì anh không lễ phép, mà là bởi trong lòng anh vốn luôn bài xích quan hệ ứng xử giữa người với người. Người có tính cách này như Hoắc Lương lại nguyện ý vì mình mà chủ động đáp lời các bạn cô, Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất hạnh phúc. Cô kéo tay Hoắc Lương, nhón chân lên hôn nhẹ lên môi anh: “Đừng có bí xị như vậy mà, có em ở bên cạnh anh rồi còn gì.”
Hoắc Lương gật đầu một cái.
Anh không thích bầu không khí ở nơi đó, Tiết Tiểu Tần cũng không nỡ làm khó anh. Tiết Tiểu Tần không thể luôn bắt anh phải nhường nhịn, chiều theo cô, thỉnh thoảng cô cũng phải săn sóc anh. Hai người đứng ở bên ngoài một lúc, trao nhau vài nụ hôn. Rất nhanh, đoàn xe rước dâu của chú rể đến. Đầu tiên là đến nhà thờ, sau đó đến khách sạn tổ chức tiệc cưới xong xuôi mới có thể kết thúc.
Lần đầu tiên Hoắc Lương tham gia hôn lễ của người khác, anh ngồi cùng một đám người xa lạ, cảm giác bỡ ngỡ rất đáng ghét. Thế nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, tay vẫn nắm tay Tiết Tiểu Tần, nhìn cô kích động rơi nước mắt vì lời thề của cô dâu chú rể.
Thế nhưng, Hoắc Lương không chờ được đến lúc mở tiệc, chờ cha xứ tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, Tiết Tiểu Tần chủ động đưa đưa anh ra sân bay.
Hoắc Lương cự tuyệt, anh có thể đến đây một mình đương nhiên cũng có thể tự mình trở về, hoàn toàn không cần người đưa tiễn. Tiết Tiểu Tần lo lắng nhìn anh: “Anh có thể không?”
Hoắc Lương không coi ai ra gì cúi đầu hôn Tiết Tiểu Tần: “Không sao, ba ngày sau gặp lại nhé.” Mấy ngày kế tiếp, anh rất bận, không thể đến bên cạnh cô ngay lập tức được: “Nhớ gọi điện báo tin cho anh.”
Lúc này, Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn gật đầu: “Em nhất định sẽ gọi điện cho anh.”
Thật ra, hai người chỉ xa nhau vài ngày thôi. Sau đó, Hoắc Lương sẽ đến chơi chung với cô, nhưng… Tiết Tiểu Tần luôn cảm thấy không được yên lòng. Cô dừng bước, xoay người nhìn bóng lưng ưu nhã, thon dài nhưng lộ vẻ thê lương và cô đơn của Hoắc Lương. Thật kì lạ… Tại sao cô có thể nghĩ Hoắc Lương như vậy? Người muốn kết bạn với anh có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến, cô đơn cái gì, thê lương cái gì… Cái này không phải mình nói nhăn nói cuội sao?
Lúc ăn tiệc, Tiết Tiểu Tần có chút lơ đễnh. Chị hai cùng chồng ngồi bên cạnh cô, cô nhìn chồng của chị hai cẩn thận lột tôm, gắp thức ăn cho cô ấy, thỉnh thoảng còn hỏi cô ấy muốn ăn gì? Bụng có khó chịu hay không? Tiết Tiểu Tần chẳng biết tại sao mình lại nhớ đến Hoắc Lương.
Hiện tại, cô không thể ăn cua rồi. Ây da, đều tại Hoắc Lương nuông chiều làm hư cô, nghĩ đến việc Hoắc Lương dùng đôi tay vàng tay bạc lột vỏ tôm, cua cho cô, Tiết Tiểu Tần cảm thấy muốn cười. Cảm giác bản thân được chiều hư cũng thích lắm chứ. Vừa xa nhau không tới hai tiếng, cô bắt đầu nhớ anh rồi sao?
Ba ngày sau sẽ gặp lại anh, mình không nên nghĩ nhiều quá.
Vì vậy, Tiết Tiểu Tần khẽ thở dài, cố gắng dời lực chú ý vào đồ ăn trước mặt.
Hoắc Lương đến sân bay liền gọi điện cho Tiết Tiểu Tần, sau đó tắt di động. Hoắc Lương ngồi ở khoang hạng nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh, mây trắng, ánh nắng chói mắt nhưng anh không có cảm xúc gì hết, mắt nhìn thẳng phía trước. Thật không xong! Mới vừa rời khỏi cô một chút, anh đã bắt đầu thấy nhớ cô rồi.
Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, Hoắc Lương bắt đầu ảo tưởng Tiết Tiểu Tần đang ở bên cạnh mình — Đây cũng là nguyên do anh đặt vé hai chỗ ngồi. Anh luôn không kiềm chế được nhìn sang ghế trống bên cạnh, anh cảm giác Tiết Tiểu Tần đang ngồi đó, mỉm cười với anh.
Hoắc Lương nhắm mắt lại, cảm thấy hơi đau đầu. Anh tự nhủ với bản thân, mày đã kết hôn với Tiểu Tần, mày đã lấy được cô ấy. ‘Tiết Tiểu Tần’ trong cơ thể mày đã không còn tác dụng! Nhưng càng nghĩ như vậy, anh càng không thể tự kiềm chế bản thân. Hoắc Lương luôn cảm thấy Tiết Tiểu Tần dường như muốn tách rời cơ thể anh.
Tiếp viên hàng không đi ngang qua thấy sắc mặt Hoắc Lương tái nhợt, liền hỏi thăm: “Thưa ngài, ngài có khỏe không ạ? Có thấy khó chịu ở đâu không?” Vừa hỏi cô ta vừa lặng lẽ quan sát Hoắc Lương, thầm nghĩ: Vì sao lại có người đẹp trai dữ vậy?
Hoắc Lương xua tay tỏ vẻ mình không sao, cố nén cảm giác đau đầu chứ không chịu khuất phục. Không được như thế, mày đã có được cô ấy, có Tiểu Tần ở bên cạnh. Ngày trước, mày lừa mình dối người không nên lặp lại chuyện cũ.
Thế nhưng bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, anh đã không thể từ chối một nhân cách khác xuất hiện. Những năm tháng cô đơn dài dằng dặc, anh đã quen ảo tưởng được ‘Tiết Tiểu Tần’ làm bạn.
Anh quan sát Tiết Tiểu Tần thật lâu, anh biết rõ mọi hành động cử chỉ của Tiết Tiểu Tần, thậm chí có thể nói anh hiểu rõ cô hơn bản thân cô. Tuy rằng nhân cách này không biết cười, không biết nói nhưng Hoắc Lương có thể cảm nhận ra sự tồn tại của nó.
Một khi Tiết Tiểu Tần ở bên cạnh anh, nó mới biến mất. Giống như nó và bản thân Tiết Tiểu Tần là một chỉnh thể. Hoắc Lương biết đó không phải thật, ‘cô’ ảo tưởng đều là một phần của thân thể anh, là anh. Là anh đem một bộ phận của mình biến thành Tiết Tiểu Tần. Nói đến cùng, anh chỉ là một người đáng thương tự mình bầu bạn với mình.
Không đúng!
Không đúng không đúng! Không nên nghĩ như vậy! Hoắc Lương đưa đôi tay lên ôm đầu, cố gắng nhớ lại nụ hôn và nụ cười ngọt ngào của Tiết Tiểu Tần trước khi anh rời khỏi Thâm Quyến. Cô nhắc anh đi đường cẩn thận, ăn đúng giờ, nghỉ ngơi đúng lúc, còn hẹn ba ngày sau gặp lại. Ba ngày sau sẽ được gặp lại cô, anh không có lý do không chống đỡ được.
Thế nhưng đầu của anh vẫn còn rất đau, đầu óc rối loạn thành một đoàn.
Chứng vọng tưởng của Hoắc Lương không giống với người bình thường. Một mặt anh vì khát vọng đối với Tiết Tiểu Tần mà chia bản thân ra một nhân cách không tồn tại. Cùng làm bạn, nói chuyện với nó — Cho dù nhân cách mang tên gọi ‘Tiết Tiểu Tần’ hoàn toàn không đáp lời anh, cũng không an ủi làm bạn với anh nhưng ảo tưởng của anh rất chân thật. Vì thế, anh dựa vào tưởng tượng này lừa mình dối người sống nhiều năm như vậy.
Mặt khác, lý trí tỉnh táo nói cho anh biết mọi chuyện điều là giả. Tất cả chỉ là lừa mình dối người! Nực cười là lý trí Hoắc Lương hoàn toàn chấp nhận, kế đó tình nguyện tiếp tục chìm đắm trong tưởng tượng giả đối kia.
Anh luôn biết rõ cái gọi là chia bản thân ra thành một nhân cách khác, căn bản chính là anh dùng hình ảnh, video, chữ nghĩa…cùng những thứ có liên quan đến Tiết Tiểu Tần tạo ra ‘Tiết Tiểu Tần’. Anh ảo tưởng bản thân và Tiết Tiểu Tần là một thể, đồng thời chính anh cũng hiểu rõ đây chỉ là ảo tưởng của mình.
Hoắc Lương chưa từng lẫn lộn giữa Tiết Tiểu Tần mình tự ảo tưởng ra với Tiết Tiểu Tần thật sự, bởi vì anh biết các cô đều là một người. Dục vọng chiếm hữu nói với anh biết, anh không thể khoang nhượng lòng Tiết Tiểu Tần có bất kì người nào khác. Lý trí lại nói, nếu anh không kiên trì, Tiết Tiểu Tần sẽ chịu không nổi mà rời khỏi anh.
Cô không thể nào không rời đi một giây, không thể nào cứ ở bên hắn hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Cho nên lúc này đây, vì không muốn bản thân mất kiểm soát, Hoắc Lương chỉ có thể ảo tưởng Tiết Tiểu Tần vẫn ở bên cạnh mình.
Thế nhưng cứ tiếp tục như thế này cũng không được. Lý trí sẽ càng ngày càng rõ rệt, cưới được Tiết Tiểu Tần làm cho mọi suy nghĩ ảo tưởng của anh trở nên nhợt nhạt mà lại vô lực, không có một chút sức thuyết phục nào hết.
Cũng bởi vì vậy, Hoắc Lương biết bản thân mình dần dần không khống chế được nữa, anh không dám nói thật cho Tiết Tiểu Tần biết. Anh sợ cô sợ anh, càng sợ cô lựa chọn rời khỏi anh.
|
Ai Lam Chương 29 Hoắc Lương từng nghĩ, nếu có ngày anh mất kiềm chế, anh lập tức rời khỏi Tiết Tiểu Tần, như vậy sẽ không dọa cô sợ, càng không làm cô bị thương. Thế nhưng — xin nhờ đó, khi một người có được người mà mình hằng mong muốn, làm sao có thể buông tay được?
Anh phải kiềm chế bản thân.
Hoắc Lương cố gắng duy trì cho bản thân tỉnh táo, nhưng không cách nào che dấu được vẻ mặt tái nhợt của mình.
Sau khi về đến nhà, Hoắc Lương vội vã gọi điện cho Tiết Tiểu Tần. Vừa nghe giọng nói của Tiết Tiểu Tần, cơn đau đầu của anh giống như kỳ tích chuyển theo chiều hướng tốt đẹp. Thậm chí anh còn có thể biểu hiện tình cảm dịu dàng như nước trong điện thoại, tựa như bản thân anh chẳng có vấn đề gì.
Tiết Tiểu Tần ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu bình thường của Hoắc Lương, cô liền yên lòng một chút. Ngoài trừ lúc ở trên giường Hoắc Lương mới có biểu tình. Cách điện thoại, cô không nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Lương nhưng cô có thể đoán cảm xúc của anh thông qua giọng nói.
Tuy rằng cô chấp nhận Hoắc Lương như thế, nhưng Tiết Tiểu Tần thừa nhận cô đang xem Hoắc Lương là người bệnh. Cái đó không phải chán ghét hoặc bài xích, mà là xuất phát từ tình yêu cô dành cho anh. Bởi vì cô yêu anh cho nên cô không muốn anh bị thương hay là chạy trốn.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Lương thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên, anh ngã vào giường mà không thèm đi tắm. Khoảng hai giờ, di động của anh vang lên, là bệnh viện gọi tới. Ba giờ chiều này, anh có ca giải phẫu. Hoắc Lương từ trên giường ngồi dậy, đột nhiên anh cảm thấy phòng ngủ trở nên rất trống trải.
Trước kia, sao anh lại chọn căn phòng lớn như vậy làm phòng tân hôn chứ? Phòng lớn như vậy… Lúc ở một mình nhìn có vẻ cô đơn rất nhiều.
Hoắc Lương đứng dậy đi tắm, thay quần áo. Nhìn người đàn ông cao to đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng trong gương, nhưng Hoắc Lương lại cảm thấy có vài phần đau khổ. Đầu của anh vẫn còn đau âm ỷ, anh đang cố gắng kiềm chế không cho phép bản thân tiếp tục ảo tưởng. Thế nhưng, ảo tưởng quanh năm suốt tháng đã trở thành một thói quen — Thói quen là không thể nào kháng cự!
Nếu như anh muốn chống cự lại, nhất định phải chịu đựng cơn đau đầu.
Trong lúc làm phẫu thuật, Hoắc Lương đột nhiên cảm thấy đau đầu dữ dội. Việc này khiến cho dao phẫu thuật trong tay anh suýt không thể cầm chắc. Xuất phát từ những lời khen và công nhận về sự chuyên nghiệp trong y học của Hoắc Lương, dù là bác sĩ trợ thủ hoặc là y tá, không ai phát hiện Hoắc Lương có điểm khác thường.
Cơn đau đầu xảy ra trong chớp mắt, Hoắc Lương liền nhận ra vấn đề. Anh không thể để cho ca giải phẫu này xảy ra chuyện không may, người đang nằm trên bàn mổ chính là bệnh nhân. Tiết Tiểu Tần rất thích nghề nghiệp của anh, cô nói anh là bác sĩ chữa bệnh cứu người, anh tuyệt đối không cho phép sự nghiệp cả đời mình dính vết bẩn. Nếu như thế, bản thân rách nát này có tư cách gì đứng bên cạnh Tiết Tiểu Tần?
Không biết sức mạnh ý chí từ đâu tới, Hoắc Lương nhân lúc không có ai để ý, dùng dao phẫu thuật rạch một đường trên đùi. Anh gần như kinh ngạc phát hiện cách này rất hiệu quả, cơn đau đầu không những dần biến mất, ý thức cũng dần tỉnh táo lại.
Chờ đến khi làm phẩu thuật xong, y tá mới phát hiện chân Hoắc Lương đang chảy máu. Cũng may là đôi tay vàng giải phẫu của anh không sao, không có khả năng lây truyền. Hoắc Lương khoát tay, nhận lấy thuốc, dứt khoát xử lý vết thương.
Khóe miệng của anh mang theo ý cười.
Mấy ca giải phẫu kế tiếp, Hoắc Lương đều dùng biện pháp này. Anh không thể khống chế ảo giác do cơn đau đầu sinh ra, Hoắc Lương buộc lòng phải tự ‘chém’ mình rồi mới tiến hành phẫu thuật. Sau đó, dùng băng gạc băng bó. Nếu trong quá trình giải phẫu lại cảm thấy đau đầu hoặc ảo giác, anh lập tức đụng chạm thật đau vào vết thương. Kế đó, trong nháy mắt, anh liền tỉnh táo.
Cho nên, trong vòng ba ngày, Hoắc Lương làm sáu ca phẫu thuật vậy mà không ai nhận ra anh khác thường.
Tất nhiên, vẻ mặt ngàn năm không thay đổi của Hoắc Lương cũng là nguyên nhân khiến mọi người xem nhẹ việc anh khác thường hay không. Quan trọng nhất là chưa từng có người quan tâm đến anh. Tất cả đều nghĩ rằng anh là người máy làm bằng sắt, nghĩ rằng anh là bàn tay vàng trong giới y học… Luôn có vô số người tranh nhau làm bạn, bám víu anh. Nghĩ rằng anh rất cao xa.
Nhưng nói cho cùng, anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Buổi tối ngày thứ ba, một tuần kế tiếp Hoắc Lương chẳng cần làm phẫu thuật. Anh nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, buồn thỉu buồn thiu nhìn vết thương trên đùi mình. Đôi tay dùng để làm phẫu thuật không thể bị thương, chỗ tốt nhất chính là hai đùi, không trí mạng, dây thần kinh đau rất nhạy cảm.
Thế nhưng… Nếu đi Thâm Quyến, nhất định sẽ bị Tiểu Tần phát hiện? Bây giờ anh đi bộ có chút không tự nhiên, chung quy cũng là mấy vết thương…
Hoắc Lương hơi do dự, vé máy bay cũng mua rồi nhưng anh không muốn Tiết Tiểu Tần biết tình trạng của mình.
Bên kia, Tiết Tiểu Tần cũng đang cảm thấy kì quái. Theo lý thuyết, ngày mai Hoắc Lương sẽ tới. Đêm nay, Hoắc Lương không thể không gọi điện báo tin cho cô. Vì vậy, cô chủ động gọi điện cho anh, nghe Hoắc Lương trả lời trong điện thoại cô càng thấy quái lạ: “Anh nói cái gì? Anh… không đến?” Cô nhìn chị ba tò mò dùng khẩu hình miệng hỏi ai vậy, cô cũng dùng hình thức tương tự trả lời cô ấy ‘chồng mình’, kế đó tiếp tục hỏi: “Không phải anh nói sẽ đi Hông Kông, Ma Cao, Đài Loan với em hay sao? Tại sao bây giờ lại nói không đến?”
Hoắc Lương chưa bao giờ nói dối. Ở trước mặt Tiết Tiểu Tần, anh càng có thói quen nói thật. Hiện tại bị cô hỏi như thế, anh lập tức lắp ba lắp bắp: “Anh… anh tạm thời có công tác, em… đi chơi vui vẻ nhé.”
Tiết Tiểu Tần mới không thèm tin, Hoắc Lương chưa bao giờ đặt công việc lên trước cô. Nhưng cô không nói gì hết, chỉ cười ngọt ngào nói một câu với anh: “Chồng thật tốt, trở về em sẽ mua quà cho anh!”
Vừa cúp điện thoại, chị ba đang sơn móng tay ở bên cạnh liền sáp lại: “Sao vậy cưng? Người đàn ông nhà cưng chọc giận cưng à? Biểu tình này của cưng là sao hế?”
Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một chút nói: “Chị ba, mình sợ mình không thể đi chơi chung với cậu.”
“Hở?” Chị ba nghe xong liền há hốc mồm: “Không đi chơi à? Chị cả vừa kết hôn, cô hai thì bị ông xã bắt về nhà. Tôi vất vả nhõng nhẽo, ép buộc Khẩu Tử nhà tôi mới xin được ngày nghỉ đó!”
Tiết Tiểu Tần lộ vẻ mặt cầu xin, chấp tay hành lễ, giả đáng yêu: “Hoắc tiên sinh nhà mình e là gặp chuyện phiền phức rồi, mình không yên tâm, muốn trở về nhìn một chút.”
“Có gì phiền toái chứ? Tôi thấy hai người nói chuyện điện thoại với nhau rất tốt mà?” Chị ba hỏi.
“Mình không biết nữa, có thể là trực giác của phụ nữ mách bảo.” Tiết Tiểu Tần nghiêm túc gật đầu: “Giác quan thứ sáu của người vợ rất chính xác.”
Chị ba trợn mắt nhìn trời, nói: “Vậy ngày nghỉ của chị đây chẳng phải xin không rồi sao?”
Tiết Tiểu Tần cười hắc hắc, nói: “Sau này mình sẽ bồi thường cho cậu, mình cam đoan đó. Nếu không như thế này đi, cậu gọi chồng cậu sang đây cùng đi du lịch, tiền vé máy bay mình chi trả.”
Ánh mắt chị ba sáng lên: “Thật không?” Khẩu Tử nhà cô ấy là lập trình viên, bình thường đều làm trạch ở nhà.
Tiết Tiểu Tần gật đầu: “Thật. Toàn bộ tài sản của Hoắc tiên sinh đều nằm trong tay mình, mình có thể trả tiền.”
Chị ba vô cùng cảm động, ôm lấy Tiết Tiểu Tần hôn chụt chụt: “Út cưng, em đúng là rất tuyệt vời, yêu em muah!”
Tiết Tiểu Tần khinh bỉ lườm cô nàng: “Cái đồ không nhân tính!” Mới vừa rồi còn rầu rĩ vì không có người đi chơi và shopping, thoáng một cái liền hưng phấn gọi điện cho chồng cô ấy.
“Ô, cưng đừng có nói chị. Lúc nãy không phải cưng cũng như chị sao?” Chị ba khoát khoát tay, trước gọi điện cho chồng cô ấy, kế đó gọi cho mẹ chồng nhờ bà chăm sóc cháu giùm.
“Cô vì chồng cô mà vứt bỏ tôi, còn không cho phép tôi ngọt ngào với ông xã à? Chỉ có phép quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn hả? Xem bộ dạng của cô kìa, muốn đại náo trời xanh luôn sao?”
Quên mất, chị ba là em gái Đông Bắc nên cá tính rất cởi mở thẳng thắn. Mấy chuyện nhỏ vặt vãnh này cô ấy không để ở trong lòng.
Rốt cuộc là do bản thân lỡ hẹn trước, cho nên Tiết Tiểu Tần vẫn cảm thấy hơi chột dạ. Vội vã lấy phong bì lớn đưa cho chị ba, tiếp đó liền lên mạng đặt vé máy bay trực tuyến, chuyến bay về Bắc Kinh vào ngày mai. Suy nghĩ một chút, cô đặt vé bay lúc năm giờ. Cô thật sự rất lo cho Hoắc Lương.
Trước mặt cô, anh luôn nói năng thành thật nhưng lúc nãy… anh cư nhiên nói lắp. Không thấy mặt cô liền bắt đầu nói xạo, nếu như cô xuất hiện trước mặt chẳng lẽ anh nói không nên lời luôn? Lần này, cô khẳng định có vấn đề!
Không thể không thừa nhận giác quan thứ sáu của phụ nữ thật đáng sợ! Hoắc tiên sinh không ý thức đến chuyện này, chuẩn bị nghênh đón một hồi bi kịch xưa nay chưa từng có. [Biểu tượng ngọn nến]
Sáng hôm sau, lúc Tiết Tiểu Tần rời đi không có đánh thức chị ba, bản thân cô lại vội vội vàng vàng bắt xe đến sân bay. Trong lúc chờ đợi đăng kí, cô vẫn gấp gáp.
Thật ra, Tiết Tiểu Tần là người rất cẩn thận, mặc dù cũng có lúc rất cẩu thả nhưng có nhiều chuyện cô bình tĩnh suy nghĩ liền phát hiện vấn đề.
Hiện tại, cô cảm thấy mình rất qua loa, lỗ mang, cô không nên để Hoắc Lương ở nhà một mình. Ai biết trong đầu anh suy nghĩ chuyện gì, cô không nên vì biểu hiện rất bình thường của anh mà cảm thấy anh như người bình thường.
Chờ lên máy bay, Tiết Tiểu Tần dùng điện thoại lên baidu tìm tư liệu có liên quan đến chứng vọng tưởng. Lần lượt xem hết trang này đến trang khác, cô sợ hết hồn hết vía. Cô càng cảm thấy hành động bỏ Hoắc Lương ở nhà một mình là chuyện vô cùng không đạo đức. Đã bốn ngày không gặp, không biết anh như thế nào?
Khi xuống máy bay, cô nghĩ tay không trở về thì không hay cho lắm. Cô ghé vào cửa hàng tiện lợi trong sân bay mua một con gấu nhồi bông nhỏ, kích thước cỡ lòng bàn tay, thủ công rất đẹp và đáng yêu, giá cả cũng vừa phải.
Tóm lại… đều là xài tiền của Hoắc Lương kiếm được.
Lúc ở sân bay chờ xe taxi, Tiết Tiểu Tần lại khiển trách bản thân ngày xưa vì lười biếng mà không chịu thi bằng lái xe. Nếu cô biết lái xe thì tốt rồi, cô âm thầm hạ quyết tâm chờ Hoắc Lương giải quyết xong vấn đề, cô lập tức đến trường ghi danh.
Về đến nhà cũng gần mười giờ sáng, Tiết Tiểu Tần mở cửa liền phát hiện một mảnh vắng vẻ, giống như căn nhà không có người ở. Rèm cửa sổ phòng khách cũng được kéo lên. Bởi vì quá mức yên lặng, Tiết Tiểu Tần cũng nhẹ tay nhẹ chân như tên trộm đặt va li xuống. Cô không lên tiếng, đổi dép đi trong nhà rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, Tiết Tiểu Tần cảm thấy tim cô đập nhanh dễ sợ. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ, là thanh âm của Hoắc Lương! Thế nhưng âm thanh kia rõ ràng không phải là rên rỉ vì vui thích, mà là đè nén đau đớn.
Cô lại càng hoảng sợ, không kịp suy nghĩ liền trực tiếp đẩy cửa xông vào. Hoắc Lương nằm trên giường cau mày, cuộn mình lại như con tôm luộc, hai tay anh ôm đầu, cặp mắt nhắm nghiền. Dựa vào bộ dạng ra giường xốc xếch, thậm chí còn có vết máu loang lỗ trên giường trắng như tuyết, Tiết Tiểu Tần sợ hãi, nhanh chóng chạy vào nhưng vì không biết anh bị thương ở đâu nên cô không dám tùy tiện đụng vào anh. Tiết Tiểu Tần đành gọi tên anh: “Hoắc Lương, Hoắc Lương, Hoắc Lương...”
Không biết cô gọi bao nhiêu tiếng, Hoắc Lương mới khó khăn phản ứng. Tiết Tiểu Tần kéo rèm cửa sổ phòng ngủ, sau đó, tắt đèn ngủ mờ nhạt ở đầu giường. Lúc này, cô mới phát hiện sắc mặt Hoắc Lương trắng bệch, râu ria xồm xoàm, hoàn toàn không giống bộ dáng lạnh lùng, cao ngạo như ngày thường.
Trái lại nhìn rất giống… động vật nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, có chút đáng thương nhưng nhiều hơn chính là đau khổ và cô đơn.
Tiết Tiểu Tần nhẹ nhàng sờ mặt của anh, trán đổ đầy mồ hôi. Dưới sự trấn an của Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương dần dần bình tĩnh lại. Sau đó, anh chậm rãi mở mắt. Trong giây phút thấy Tiết Tiểu Tần, anh vẫn không tin cô là thật, lập tức lật người nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Cút!”
Tiết Tiểu Tần: “…>_<” Mẹ nó chứ! Chị đây vì lo lắng cho anh mà từ ngàn dặm xa xôi trở về, đáng để nghe anh bảo ‘cút!’ hả?
Cô chưa kịp phát hỏa liền nghe thanh âm của Hoắc Lương: “Em là giả… Đừng… đừng xuấ hiện trước mặt tôi nữa. Tôi sẽ không tiếp tục ảo tưởng để em xuất hiện, cút…. Cút đi!”
Bấy giờ Tiết Tiểu Tần mới hiểu, Hoắc Lương nghĩ rằng cô là ‘cô’ trong ảo giác của anh.
“Hoắc Lương.” Cô nhỏ giọng gọi anh: “Chồng ơi, anh đang nghĩ cái gì đấy? Là em, em về rồi.”
Ai ngờ, Hoắc Lương lại nhắm mắt chặt hơn: “Em cư nhiên có thể nói…” ‘Tiết Tiểu Tần’ trong ảo tưởng của anh chỉ là một hình ảnh, ‘cô’ không biết nói cũng sẽ không giao tiếp với anh. Chỉ cần dùng mắt thường là có thể nhìn thấy hình ảnh được tách ra từ cơ thể của anh.
|