Ngòi Bút Trung Hoa
Chương 14: Nguy hiểm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ha, tên này bao đồng nhỉ, mình đi nơi nào chẳng lẽ còn phải báo cáo cho cậu ta sao?
Hà Mạn Mạn nhìn láo liên, nói, “..
Đi..
Đi ăn cơm...” Hà Mạn Mạn trợn mắt nguýt, đâu thể nói với người ta là mình đi đòi nợ được...
Khúc Minh vừa nghe đã thấy hứng thú, hai mắt sáng lên, nói muốn đi cùng
Hà Mạn Mạn thấy Khúc Minh bám chặt lấy mình như miếng cao dán thì trong lòng cảm thấy phiền phức
Hết cách, Hà Mạn Mạn tinh quái liếm cặp môi khô, phải dọa cậu ta mới được
Cô ngoắc tay với Khúc Minh, ra hiệu cậu ta đến gần một chút, sau đó giả vờ bí mật nói nhỏ:
“Cậu biết tại sao tớ không đi với bạn cùng phòng không?” Nhìn Khúc Minh lắc đầu, Khóe2miệng Hà Mạn Mạn liền cong lên, cô nói: “Tớ bị viêm gan, khụ khụ khụ, sẽ lây..
khụ khụ.” Hà Man Man cố ý ho khan hai tiếng, cô vừa dứt lời, Khúc Minh lập tức giữ khoảng cách, vẻ mặt sợ hãi, hiển nhiên là chưa kịp phản ứng
Hà Mạn Mạn vô cùng hài lòng.
Trong lúc Khúc Minh ngày người, Hà Mạn Mạn đã nhanh chóng chạy mất
Lúc này Khúc Minh mới kịp phản ứng, cậu ta từng giúp đỡ giáo viên sắp xếp bảng kết quả kiểm tra sức khoẻ của mọi người trong lớp, đừng nói bệnh viêm gan, Hà Mạn Mạn còn khỏe mạnh đến nỗi chưa bị đau mắt hột ấy chứ.
Một Hà Mạn Mạn tinh nghịch thế này, Khúc Minh càng thấy thích hơn.
“Thật đáng yêu.” Cậu ta nhìn bóng9lưng Hà Mạn Mạn, tự nói một mình
Lúc Hà Mạn Mạn đến quán bar thì đã gần bảy giờ tối, lúc này, trong quán vẫn chưa đông đúc
Nhưng Pub Cầu Vồng quả không thẹn là sàn giải trí quy mô và sang trọng bậc nhất thành phố, từ trang trí đến an ninh xung quanh đều làm khá tốt
Khi cô đi vào, đã có người lắc lư trên sàn nhảy, nhưng người chưa nhiều, hơn nữa DJ vẫn chưa xuất hiện, xem ra vẫn chưa đến giờ cao điểm
Cô tùy tiện tìm một chỗ ở quầy bar ngồi xuống, dự định ôm cây đợi con thỏ Lý Tín
Trước tiên, không cần quan tâm đến năm nghìn tệ ấy đã bị tiêu vào chỗ nào, nhưng cũng phải bắt hắn nôn ra chút ít, không thể để6cho Lâm Khiết tổn thất năm nghìn tệ được
Bản thân Lâm Khiết cũng đòi đến nhưng đã bị Đoàn Nghệ Lâm ngăn cản, khoan nói đến việc tâm trạng của cô vừa bình phục lại
Với đôi mắt sưng húp như hai hạt hồ đào và gò má như bánh bao, nhìn cô cực kỳ buồn cười, chưa bắt đầu đàm phán thì đã bị yếu thể rồi.
Cuộc đàm phán này, quan trọng nhất chính là khí thể: Nhớ tới gò má sưng húp của Lâm Khiết, Hà Mạn Mạn giận đến bốc khói, có điều, chuyện trước mắt là đòi tiền về những chuyện khác tính sau, sớm muộn cũng có ngày cô đòi lại mối thù tát tai này
Xa xa, nhân viên phục vụ nhìn thấy một cô gái ngồi ở góc khuất trên quầy0bar liền nhanh chóng chạy đến, cúi đầu lịch sự hỏi:
“Chào chị, chị dùng gì ạ?”
Hà Mạn Mạn nhìn nhân viên phục vụ có chiều cao kha khá ấy, “Cho tôi nước..
Vương Dập Hạo?” Hà Mạn Mạn vẫn chưa nói hết, nhìn người phục vụ ấy thêm lần nữa liền thất thanh hô lên
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, chàng trai trong bộ đồng phục nhân viên phục vụ kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hà Mạn Mạn, sau đó liền cúi gằm mặt, bảo cô đã nhận làm người, sau đó toan bỏ chạy
Nào ngờ, Hà Mạn Mạn mắt sáng nhanh tay túm lấy cổ tay có phần khẳng khiu của cậu ta
“Tại sao cậu ở lại đây?” Hà Mạn Mạn giữ chặt lấy tay cậu ta, nhăn mày, lương của Vương Kiến Quốc dù7có thấp, không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cũng không đến nỗi để cho đứa con cưng học giỏi của mình làm nhân viên phục vụ ở quán bar
Vương Dập Hạo biết mình không giấu được, thật thà đứng đó, cúi mặt xuống như một đứa trẻ phạm lỗi, không nói câu nào
Bây giờ, cậu ta đang chống đối trong yên lặng, Hà Mạn Mạn vội vàng nói, “Vương Dập Hạo, nói đi chứ!” Hà Mạn Mạn hơi nóng nảy, dù cho mình và cha của cậu ta có nhiều hiềm khích, nhưng nhìn thấy bạn thuở ấu thơ của mình ở đây, cô vẫn khá là kinh ngạc
Vương Dập Hạo ngẩng đầu, nhìn Hà Mạn Mạn, trông cậu ta có vẻ như bị tổn thương, hỏi ngược lại, “Nói cái gì chứ, gọi cậu bằng chị, cậu sẽ trả lời à?” Vương Dập Hạo trách móc
Hà Mạn Mạn nhìn cậu ta, ánh mắt bất động, Vương Dập Hạo cắn môi chịu thua, lật đật bưng cho cô một ly nước, nói: “Tôi làm thêm ở đây.”
Hà Mạn Mạn nhìn cậu ta hỏi tiếp, “Không đủ tiền học phí sao?”
“Um.” Cuộc nói chuyện đột nhiên ngưng lại, hai người rơi vào cục diện bế tắc, Vương Dập Hạo vẫn cúi gằm mặt, xem ra là cảm thấy tự ti
Cậu ta là một chàng trai hai mươi, hai mốt tuổi đầu, chỉ nhỏ hơn Hà Mạn Mạn vài tháng, thế nhưng không được cao to như Khúc Minh
Với chiều cao chưa đến một mét tám, trông hơi gầy yếu, sắc mặt cũng không hồng hào làm cho người ta có cảm giác như đang bị bệnh
Khi Vương Dập Hạo nói không đủ tiền đóng học phí, Hà Mạn Mạn đã đoán được tại sao, vì mẹ cô thường tiêu tiền quá tay, không kiềm chế được thói nghiện mua sắm, lại khăng khăng không chịu đi làm kiếm tiền, chỉ biết sống bám vào người khác..
Hà Mạn Mạn biết dù có khuyên đừng làm thêm ở đây thì cậu ta cũng không nghe
Hơn nữa, bản thân cô dùng thân phận gì nói với người ta chứ? Chị? Bạn bè? Dường như sợi dây liên kết cả hai hiện nay chỉ là mối quan hệ dị dạng ấy
Một lúc lâu, Hà Mạn Mạn sực nhớ lý do cô đến đây, cô thở dài, lấy điện thoại ra, cho cậu ta xem ảnh của Lý Tín, hỏi: “Cậu đã gặp người này bao giờ chưa?” Vương Dập Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hà Mạn Mạn một cái sau đó lập tức cắn môi nhìn sang phía bức ảnh
Sau một lúc nghiêm ngẫm, cậu ta gật gù, nói: “Tôi từng thấy hắn, hôm trước có đến đây.”
Vừa nghe có hy vọng, Hà Mạn Mạn mở to hai mắt hỏi, “Vậy hôm nay hắn có đến không?” Vương Dập Hạo nhìn bức ảnh lắc đầu, “Có lẽ không đến nữa, lần trước cũng bởi vì nợ tiền rượu nên hắn bị đuổi ra ngoài, nhưng chỉ cần có tiền, hắn liền có mặt ở đây.” “Nợ?” Hà Mạn Mạn hơi cau mày
Vương Dập Hạo gật đầu khẳng định, “Ừm, thường xuyên như thế, tôi khá ấn tượng về hắn.” Hà Mạn Mạn cắn môi, nếu nói mấy ngày trước Lý Tín bị đuổi ra ngoài vì thiếu nợ, có nghĩa là đã tiêu hết số tiền năm nghìn tệ hơn mượn từ Lâm Khiết, nhưng lần sau hắn đến, chắc chắn là khi ấy có tiền
Chú ý đến vẻ mặt nghiêm trọng của Hà Mạn Mạn, Vương Dập Hạo lên tiếng hỏi, “Có chuyện gì à? Sao tự dưng cậu lại hỏi về hắn?” “Hắn nợ tiền bạn cùng phòng của tôi, tôi đến đây là để tìm hắn.”Hà Mạn Mạn uống một ngụm nước do Vương Dập Hạo đưa tới, sau đó đặt ly nước trên quầy bar
Vương Dập Hạo vừa nghe, lập tức tròn xoe đôi mắt, hỏi với vẻ khó tin: “Cậu đến đây một mình?”
“Um.”
Vương Dập Hạo lắc đầu nói, trong lời nói xen chút lo lắng, “Sau này cậu đừng đến đây nữa, nơi này hỗn loạn phức tạp, rất nguy hiểm.” Trong ánh mắt Vương Dập Hạo có sự lo lắng không thể che đậy, trên gương mặt thanh tú đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Vương Kiến Quốc là một người đàn ông cao to thô kệch, nhưng tính cách của ông lại hoàn toàn trái ngược với thân hình ấy, khúm núm rụt rè
Vương Dập Hạo có ngoại hình giống người mẹ đã sớm qua đời của cậu ta, không khó nhận ra, mẹ ruột của Vương Dập Hạo cũng là một người đẹp.
Hà Mạn Mạn thở dài, đáp lại, “Tôi cũng không muốn đến nơi này, đợi đòi được tiền, đòi một lời giải thích là đủ rồi.” Hà Mạn Mạn chuẩn bị đứng dậy rời đi, thế nhưng bất chợt, Vương Dập Hạo nắm lấy cổ tay thon thả của cô.
Hà Mạn Mạn sững sờ.
“Thế này đi, lần sau hắn đến, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, khoảng thời gian này cậu đừng đến nữa.” Cậu ta cúi đầu dịu dàng nói, cánh tay nắm lấy cổ tay Hà Mạn Mạn có hơi run rẩy.
Hà Mạn Mạn thoáng động lòng.
“Được, vậy làm phiền cậu.”
Vương Dập Hạo nhìn cánh tay của cô, lại cảm nhận nhiệt độ lan tỏa nơi bàn tay của mình, cậu có chút không nỡ, nhưng vẫn chậm rãi buông tay Hà Mạn Mạn
Cô nhìn Vương Dập Hạo trong bộ trang phục nhân viên phục vụ, dặn dò một cách lịch sự.
“Cậu ở đây cũng phải cẩn thận đấy.” Hà Mạn Mạn đứng dậy rời đi, Vương Dập Hạo nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về hướng Hà Mạn Mạn, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô.
Hà Mạn Mạn ra khỏi Pub Cầu Vồng, bên ngoài tuy chưa hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, nhưng nhìn con đường nhỏ âm u trước mắt, cô cũng cảm thấy hơi e dè
Có điều, đã không còn cách nào khác, nếu muốn gọi xe thì phải đi qua con đường này, đến đường lớn mới có thể đón xe được.
Hà Mạn Mạn thấy da đầu tê rần, cô cắn chặt môi, từng bước một tiến về phía trước.
Ánh trăng lạnh lẽo rọi lên người Hà Mạn Mạn, chiểu ra một cái bóng dài mảnh khảnh, khiển xung quanh như càng yên tĩnh hơn
Hà Mạn Mạn kéo lại trang phục của mình, vội vàng đi về phía trước, càng đến vị trí trung tâm, càng đáng sợ, trước sau đều vắng vẻ, xung quanh chỉ một bóng đèn đường nhỏ xíu phát ra ánh sáng trắng bệch lắc lư soi rọi con đường trước mắt
Hà Mạn Mạn cảm thấy hơi lạnh, cô bước nhanh hơn, đồng thời cúi đầu kéo cao cổ áo, tình cờ liếc nhìn dưới đất
Cái nhìn này khiến cô suýt sợ mất vía
Trên mặt đất lúc này lẽ ra chỉ có cái bóng của Hà Mạn Mạn, nhưng không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một cái bóng khác, hơn nữa lại ở phía sau, cách cô không xa! Hà Mạn Mạn cảm thấy hai hàm răng của mình va vào nhau liên tục, cả người đều run cầm cập, trán đổ mồ hôi hột, cô dừng bước, liếc mắt về phía sau, lại dời mắt về phía cái bóng dưới đất
Hà Mạn Mạn nhìn cái bóng, cảm thấy trái tim của mình giật thót lại, cái bóng kia cũng ngừng lại..
Xem ra, cô chính là mục tiêu của nó
Hà Mạn Mạn nhìn đoạn đường dài phía trước, cô không tự tin mình có thể chạy nhanh hơn cái tên phía sau, thế nhưng cũng không thể ngồi chờ chết đợi hắn tấn công minh
Hà Mạn Mạn chỉ cảm bản thân cô sắp bị dọa đến ngu người, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác nặng nề khó thở, cô muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện hai chân mình như nhũn ra, muốn chạy nhưng không hề có sức cất bước.
Cứu tôi với!
Người phía sau thấy Hà Mạn Mạn sợ đến ngây dại liền cười khẩy một tiếng, lôi từ phía sau lưng ra một cái gậy bóng chày bằng kim loại, tiến về hướng Hà Mạn Mạn
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần..
Nếu chạy không thoát thì phải đối diện nghênh chiến, chí ít không thể ngu ngơ đứng đó để mặc kẻ khác xâu xé! Hà Mạn Mạn siết chặt quai đeo của cái cặp sách, chỉ cần hắn tiến lại đủ gần, cô sẽ ném nguyên cái cặp vào mặt hắn, thế là đủ thời gian để chạy trốn! Nhìn cái bóng càng lúc càng gần, Hà Mạn Mạn căng thẳng thở mạnh, trong lòng đếm ngược - bốn..
ba..
hai..
Chưa đợi Hà Mạn Mạn đếm xong, đột nhiên! “A” Một tiếng rên phát ra! “Cốp!” Âm thanh của cây gậy bóng chày kim loại rơi xuống đất
Hà Mạn Mạn kích động quay người lại nhìn thấy một anh chàng cao ráo, một chân giẫm lên ngực cái tên nhìn là biết ngay là kẻ xấu ấy, hình như hắn bị anh chàng ấy dùng gạch đập cho một củ xây xẩm mặt mày, nằm bẹp dưới đất
Được cứu rồi! Cả người Hà Mạn Mạn nhũn ra, ngồi bệt xuống thở dốc..
Cặp sách rơi ngay cạnh chân “Cô chạy mau đi.” Hà Mạn Mạn không quen biết chàng trai kia, nhưng nhìn khí chất hiên ngang vô cùng, lại trông rất có văn hóa, cứ như là trời sinh ra đã là một học giả ôn hoà, anh ta mỉm cười nhìn Hà Mạn Mạn, lại liếc tên xấu xa đang nằm dưới đất, nói với cô
Nhìn nụ cười ấm áp hòa nhã của anh ta, Hà Mạn Mạn ngẩn người..
Mình vừa thoát chết trong gang tấc thật sao?
Thế gian quả thật có chân tình, có cả đồng chí Lôi Phong(1) vô danh! Hà Mạn Mạn vội vàng nhưng không quên lễ phép nói lời cảm tạ, sau đó nhanh chóng chạy mất
Phí lời, lúc này ai còn quan tâm đến lời cảm ơn nữa, nơi này đầy rẫy hiểm nguy, ở lại thêm một lúc không chừng lại gặp nguy hiểm, lần này gặp được cứu tinh, nhưng trên đời này không có nhiều người giống đồng chí Lôi Phong..
nên trước mắt chạy mới là chính đạo! Nếu như muốn cảm tạ ơn cứu mạng, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại!
Hà Mạn Mạn xách cặp lên liền chạy thật nhanh! Nhìn bóng dáng Hà Mạn Mạn biến mất nhanh như hỏa tiễn, chàng trai đưa tay gãi đầu, đang định lấy điện thoại ra báo cảnh sát, đột nhiên phía sau có tiếng gọi vang lên cùng tiếng bước chân, “Dực Dương, có chuyện gì thế?” Người nói chuyện chính là Hạ Tu Dục, bạn thân của Lục Ly, Lục Ly cũng chậm rãi bước tới, cúi đầu nhìn xuống tên lưu manh đang nằm đó cùng với khối gạch phía trước, anh cau mày, hướng về người kia hỏi, “Cậu không sao chứ?” Phùng Dực Dương lắc đầu cười cười, vẫy đôi tay thường ngày cầm bút, nhìn Lục Ly ôn hòa nói, “Tôi không sao, tên này vừa nãy muốn bắt nạt một cô gái, tôi liền đánh cho hắn bất tỉnh.”
Cô gái?
Hạ Tu Dục nhìn xung quanh, trừ ba người bọn họ ra, không có bất kỳ ai, xem ra cô gái kia đã đi mất rồi.
Hạ Tu Dục thư thả choàng vai Phùng Dực Dương một cách thân mật, nói, “Vậy thì không có chuyện gì rồi, cậu vừa mới về nước, an toàn là số một, đi đi đi, đi uống rượu.” Nói xong liền một tay ôm vai Phùng Dực Dương, một tay kéo Lục Ly
Lục Ly cười mỉm đút tay vào túi, dường như hai người đã quên mất tên du côn đang nằm đó
Phùng Dực Dương sững sờ, quay đầu lại nhìn tên du côn, ngây thơ hải Hạ Tu Dục, “Hắn thì sao?”
Nghe Phùng Dực Dương hỏi, Hạ Tu Dục và Lục Ly nhìn nhau cười, trong khi Phùng Dực Dương có chút ngây ngô, nhìn hai người với vẻ khó hiểu.
“Dực Dương, ở thành phố này bất kể là đắc tội với tôi hay Lục Ly, kết cục cũng sẽ không mấy tốt đẹp...”
Hạ Tu Dục còn chưa nói hết, một đảm vệ sĩ áo đen không biết từ đầu xuất hiện, khiếng tên du côn kia lên một chiếc ô tô màu đen, phóng xe tới cục cảnh sát thành phố A.
Lục Ly nhìn thấy nhưng vẫn dửng dưng, không một chút kinh ngạc nào
Phùng Dực Dương còn đang sững sờ bị hai người bạn tốt lôi đến Pub Cầu Vồng, anh ta thầm nghĩ, cũng đúng, hai người này đều có gia cảnh..
hùng hậu...
(1) Lôi Phong: chiến sĩ giải phóng của Trung Quốc, nổi tiếng với tinh thần cống hiến vô tư
Ngày nay, tên “Lôi Phong” dùng để chỉ những người tốt, nghĩa khí.