Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
|
|
Nguyên đồng Chương 20: Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 7 Edit: Linhlady
Tối hôm qua được boss đưa về nhà, Tô Mộc cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Đại boss lẽ nào bị vẻ xinh đẹp trí tuệ của mình hấp dẫn? Sau đó liền nhanh chóng phát triển, sa vào bể tình, sau đó liền pằng pằng pằng. Nghĩ tới đây, Tô Mộc không khỏi che mặt đỏ rực, rất hổ thẹn a.
Tô Mộc ngẩng đầu nhìn một chút, lại sợ bộ dạng ngu xuẩn dạng của mình bị người khác thấy, lại phát hiện quản lý phòng thị trường là một vẻ mặt ngươi bị điên sao nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc cứng người một cái, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, dường như cái gì cũng không có xảy ra. Đẩy kính mắt, nhìn về phía hắn, "Quản lý Thái, tại sao không đi vào. "
"Hiện tại liền đi vào." Thái quản lí phòng thị trường đưa tài liệu, bắt gặp cảnh như vậy của thư kí tổng giám đốc, đầu tiên là cười ngây ngô, rồi sau đó che mặt chẳng biết tại sao.
Bỗng nhiên cảm thấy cô có phải có vấn đề rồi không, phát hiện mình đang nhìn, lại giả nghiêm chỉnh lại trở lại. Ai cũng biết bên cạnh giám đốc có một thư kí nữ thần cao lãnh, chỉ là hôm nay vừa thấy, mới biết rằng lời đồn không thể tin.
Nghĩ tới đây liền bước nhanh đi vào.
...
Sau hôm đó mọi chuyện đều suôn sẻ, Tô Mộc mỗi ngày xuất hiện trước mặt Mộ Thiếu Tử để tại cảm giác tồn tại, cũng không có chuyện gì xảy ra, giống như lúc nữ chủ chưa trở về.
Bình an qua một tháng, Tô Mộc cảm thấy quá không bình thường. Nữ chủ đâu, tại sao lại không có chuyện gì. Hỏi hệ thống, người kia thế nhưng dùng ánh mắt ngu ngốc để nhìn mình.
Kỳ thật Tô Mộc không biết rõ, là vì Mộ Thiếu Tử. Bởi vì chuyện hệ thống an ninh lần trước, thuận tay phá hư tường phòng cháy của bọn họ, tạo ra cơ hội cho người khác tấn công, làm cho Tần Nam một tháng này bận điên, mà nữ chủ bởi vì áy náy cũng đã quên Tô Mộc mà đi bồi Tần Nam.
Cho nên Tô Mộc hoàn toàn không cần lo lắng bây giờ Ninh Manh còn có thể □□ để đối phó nàng.( cái ô vuông của bản cv na, mk chịu T.T)
Một mặt cảm thấy chuyện an ổn như vậy quá không khoa học, một mặt cảm giác dì cả hình như không ghé thăm, Tô Mộc kinh hãi, cô đã quên cô giống như là mang thai. Này quên quá triệt để đi. Lại cảm giác mình gần đây rất thích ngủ, cái gì cũng không có hứng thú, quả thực là sụt mất mấy cân.
Tô Mộc sờ sờ bụng, cục cưng con cũng quá làm ầm ĩ đi. Nguyên chủ vốn chỉ là nghĩ muốn sinh nó ra, chỉ là người tính không bằng trời tính, rốt cục vẫn phải có.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc cảm thán, này dù sao cũng là một sinh mệnh. Cho dù như thế nào, trước khi mình rời khỏi thế giới này cũng phải sinh hạ đứa nhỏ. Đây cũng là tâm nguyện của nguyên chủ đi.
Quyết định xong Tô Mộc tính toán lát nữa tới tiệm sách mua sách dành cho thai phụ, sách dưỡng thai. Ai ╯▂╰, chính mình ở thế giới thật còn chưa làm chuyện này, ở đây làm toàn bộ, thật sự là...
Ân, giày cao gót không thể đi, phải mua quần áo rộng rãi một chút. Nhưng mà có nên đi tới bệnh viện xác nhận chút không, thật phiền nha, còn muốn kiên trì luyện yoga.
Hệ thống: Phụ nữ có thai chính là phiền toái, ai ╯▂╰. Đó, đi xem phụ nữ có thai tìm được cái gì ở tiệm sách.
Tan tầm sau đó, Tô Mộc tới bệnh viện làm kiểm tra, mang thai hơn hai tháng. Nhưng đi một mình, trong lòng Tô Mộc có chút mất mát. Cha mẹ nguyên chủ còn ở nước ngoài du lịch, còn không thể nói cho bọn họ biết mình mang thai.
Kiểm tra hết, Tô Mộc cẩn thận đi đến tiệm sách mua sách.
Này vài ngày, Mộ Thiếu Tử cảm giác thư ký của mình như biến thành người khác, bắt đầu không trang điểm, không mang giày cao gót, không uống rượu, cự tuyệt làm thêm giờ, còn yêu ngủ, Mộ Thiếu Tử cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, lại không nghĩ ra không thích hợp ở đâu.
Tô Mộc dự định không nói cho Mộ Thiếu Tử, chờ hoàn toàn tiến công chiếm đóng hắn rồi nói sau. Hoàn toàn không nghĩ nếu như tiến công chiếm đóng không được làm sao bây giờ. Ngày mai sẽ là đi B thị nói chuyện làm ăn, nên chuẩn bị thật tốt một chút.
__________________
Đến nơi đó là 6 giờ sáng, Tô Mộc cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, quả nhiên là say máy bay.
Tô Mộc lắc đầu, tiếp tục đi theo giám đốc, muốn ôm chắc cái đùi to là giám đốc này.
"Các vị vất vả. Ông chủ an bài khách sạn, lát nữa ông chủ sẽ qua gặp các vị." Người tếp đãi nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Tử, phát hiện hắn không có cái gì bất mãn tâm tình mới thở phào nhẹ nhõm.
Nên biết người này có thể ngắn ngủi vài năm đem xí nghiệp phát triển trở thành dạng này, nhất định là nhân vật lợi hại.
Ông chủ nhà mình, bởi vì hôm nay bà chủ giống như sắp sinh nên đã chạy qua.
Vừa về tới phòng khách sạn, Tô Mộc lập tức chạy tới buồng vệ sinh, "Nôn, nôn"... Quá khó chịu. Tô Mộc ói đến mệt lả, bò đến trên giường nghỉ ngơi, đặt đồng hồ báo thức, liền bắt đầu ngủ.
Tô Mộc trong mơ hồ, giống như có người đi đến gian phòng của mình, gọi mình, rồi sau đó thở dài, rời đi.
Người đó chính là Mộ Thiếu Tử. Hắn thấy cửa phòng Tô Mộc không đóng, mới vào xem một chút, lại phát hiện cô đã ngủ ở trên giường, thở dài, cô thư kí này quá không cẩn thận.
Nhìn vẻ mặt yếu ớt của Tô Mộc, Mộ Thiếu Tử nhíu lông mày, dạo gần đây cô rất kì lạ, chờ cô tỉnh lại, hỏi một chút đi. Xoay người rời đi ra ngoài, cẩn thận đóng kín cửa.
______________
"Đinh linh linh, đinh linh linh "
Bị đồng hồ báo thức đánh thức Tô Mộc, sửa sang xong quần áo liền ra ngoài hỏi thăm khi nào bắt đầu. Mới biết rằng vợ của đối tác sinh con, nên đem thời gian lùi lại 9 giờ sáng mai, hy vọng đám người Mộ Thiếu Tử thông cảm, bọn họ cũng bày tỏ lý do.
Sau đó bọn họ muốn dẫn đường cho cô, Tô Mộc nói không có việc gì, cô quen đường. Bởi vì nguyên chủ tại đây ở đây qua một hai năm, đối với nơi này cũng tương đối quen thuộc.
Tô Mộc nhìn di động, bây giờ là một giờ chiều. Bởi vì hiện tại tới gần mùa thu, cho nên thời điểm này cũng không có lạnh lắm.
Tô Mộc đi gõ cửa phòng giám đốc, một lát sau, mới mở cửa. Tô Mộc cầm tài liệu đã chuẩn bị trước đưa cho boss xem, đồg thời nói cho Mộ Thiếu Tử tin tức vừa rồi. Đại boss bày tỏ tôi đây đã sớm biết, rồi làm vẻ mặt cô thật là không xứng với chức danh thư kí.
"..."
"Boss, trước kia tôi ở thành phố này một hai năm, tôi nhớ có một lần..." Tô Mộc nhớ tới một vài chuyện thú vị ở đây liền kể ra. A, còn có ở đây cô còn quen ít bạn bè, Tô Mộc cảm thấy nhất định phải chào hỏi bọn họ một chút.
Ý tứ của những lời này chính là ta muốn đi ra ngoài đi dạo!
Mộ thiếu Tử ung dung nhìn Tô Mộc vẻ mặt đứng đắn nói hươu nói vượn, cũng không thấy phiền, ngược lại rất vui vẻ Tô Mộc có thể nói chuyện với mình nhiều như thế.
Tô Mộc nói xong, còn cẩn thận hỏi boss có muốn đi dạo hay không.
Mộ Thiếu Tử thấy vẻ mặt Tô Mộc giống như sợ bị cự tuyệt, mềm lòng đáp ứng. Cho dù hắn trước kia cũng ở nơi đây cùng cha mẹ một thời gian, mọi thứ hắn rất quen thuộc. Nhưng thấy vẻ mặt Tô Mộc mong đợi, cũng không đành lòng cự tuyệt.
"Tốt lắm, boss. Tôi đi thay quần áo." Nhận được Mộ Thiếu Tử đáp ứng, trong nháy mắt Tô Mộc cười tươi rói.
Thay xong quần áo Tô Mộc gõ cửa phòng của Mộ Thiếu Tự, cửa vừa mở ra, trước mắt Tô Mộc chợt lạnh. Giám đốc thay đổi một thân tây trang, sang bộ quần áo thoải mái.
Mộ Thiếu Tử mặc chiếc áo lông vàng nhạt rộng rãi, phía dưới là chiếc quần jean sẫm màu, ống quần còn hơi cuốn lên, đi một đôi giầy cứng màu trắng, mái tóc vốn được vuốt keo chai chuốt nay xoã xuống, Tô Mộc cảm thấy hình tượng boss nhà mình thay đổi hoàn toàn. Giám đốc bá đạo → thiếu niên như ánh mặt trời.
Tô Mộc cũng mặc cùng kiểu áo lông, quần jean, còn đeo một chiếc túi đen. Tô Mộc mãnh liệt ý thức được hai người mặc có điểm giống áo tình nhân, mặt đột nhiên đỏ lên.
Mộ Thiếu Tử thấy bộ quần áo Tô Mộc mặc cũng sững sờ một phen, không khỏi vui vẻ hơn.
Mộ Thiếu Tử bước trước một bước, phát hiện Tô Mộc còn đứng yên tại chỗ, lên tiếng nhắc nhở "Đi thôi."
"A, được."
|
Nguyên đồng Chương 21: Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 8 Edit: Linhlady
"Boss, tôi quên mất là đi như thế nào rồi " Tô Mộc nhìn đại boss khóc không ra nước mắt, trước đó cô mới thề son sắt nói cô rất quen thuộc, kết quả mới qua một con phố liền lạc đường, giám đốc nhất định sẽ cảm thấy cô ngu xuẩn.
Mộ Thiếu Tử cảm thấy gần đây thư ký nhà mình giống như chỉ số IQ giảm không ít, cười bất đắc dĩ cười: "Tôi biết. Đi thôi." Nói xong, Mộ Thiếu Tử bỏ tay vào túi, ỷ mình chân dài nện bước dài đi lên phía trước.
Tô Mộc thấy Mộ Thiếu Tử cười, đại boss anh đừng cười, tôi sợ hãi t_t. Tự biết đuối lý Tô Mộc cúi đầu im lặng đi theo phía sau boss nhà mình.
Ồ, boss rất quen thuộc? Hồi tưởng lại lời Mộ Thiếu Tử nói, Tô Mộc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bóng lưng boss, thôi, đừng hỏi, nói không chừng người ta đã đến đây. Ríu rít ríu rít, đến qua còn không nói, khốn kiếp, nhìn mình làm trò cười. Sớm biết rằng như vậy sẽ không nói ra.
Lập cái flag QAQ
Mộ Thiếu Tử quay đầu lại liếc một cái, phía sau Tô Mộc cúi đầu bước đi, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Không lâu, liền dừng lại, nhìn trước mắt là một giáo đường nhìn rất cổ xưa.
Tô Mộc đang nghĩ ngợi xuất thần, không chú ý tới Mộ Thiếu Tử đã dừng lại, liền đụng vào lưng hắn.
Đau nhức, đau nhức. Tô Mộc sống mũi bị đụng vào, nghi hoặc không hiểu, vì sao lại dừng lại. Nhưng là rất nhanh liền bị giáo đường trước mắt làm hấp dẫn.
"Bên trong thật đẹp " ánh mắt Tô Mộc long lanh.
Giáo đường từ chính diện rất nhỏ, sơn ở cửa chính mặc dù bởi vì thời gian mà bị ăn mòn, nhưng lại có một vẻ đẹp tang thương. Cửa sổ bên cạnh màu sắc rực rỡ giống như được ghép từ các miếng thuỷ tinh, dưới cửa sổ có đủ loại hoa, bởi vì không được cắt tỉa, tuỳ ý sinh trưởng, hoa đằng quấn lên cửa sổ, lan tràn trên khung cửa, không có tiếp tục mọc ra phía trước, giống như sợ khinh nhờn nơi thánh khiết kia. Kiến trúc bên trong không bị thời gian mà trở nên ảm đạm, lại thêm một cảm giác cổ kính, cuốn hút, khiến nơi này trở nên thần bí.
Mộ Thiếu Tử dường như biết trước phản ứng của Tô Mộc, bước lên đẩy cách cửa nửa che nửa đậy kia ra.
Cửa bị đẩy ra tạo một tiếng két, mặc dù chói tai, nhưng lại khiến người ta tâm trầm tĩnh lại, vữa ở trên tường gạch cho dù có chút ít tróc ra, lại có thể như cũ có vẻ đẹp không khó nói lên lời, nhìn qua nơi này rộng lớn mà tinh xảo, lịch sử như được thời gian lắng đọng lại đây, đột nhiên phát hiện thế giới rộng lớn như vậy, mà ta chỉ là một hạt bụi nhỏ bé mịt mù trong vũ trụ.
Đi vào, đập vào mắt là ghế chỉnh tề, bên trong cũng có rải rác vài người đang cầu nguyện.
"Boss."
"Ừ" thấy trên vẻ mặt Tô Mộc vui sướng, tâm tình Mộ Thiếu Tử không hiểu sao cũng vui vẻ theo.
Không biết nhớ ra cái gì, Mộ Thiếu Tử kéo tay Tô Mộc hướng cửa nhỏ giáo đường bước nhanh tới.
Như thế nào? Bị kéo đi vẻ mặt Tô Mộc không giải thích được.
...
Đẩy cửa nhỏ ra thấy một cỗ hơi thở tự nhiên, nơi đó là một khu vườn hoa nhỏ. Trung gian còn có một dòng suối nhỏ, nước trong suốt, nhìn nơi này chắc thường xuyên có người quét dọn.
Còn chưa kịp thưởng thức cảnh vật xung quanh, đã bị kéo tới một gốc cây cũng tầm thường. Mà Mộ Thiếu Tử liền thuận tay lấy hộp công cụ từ công nhân bên cạnh, lấy xẻng nhỏ ra, không để ý hình tượng, đào lên.
Tô Mộc lại không hiểu tại sao căng thẳng, sẽ không bị bắt a, giám đốc, nhìn anh như thế này rất tốt sao? Nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện không có người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Mộ Thiếu Tử dừng động tác, lấy từ bên trong một cái hộp gỗ nhỏ. Vỗ vỗ đất còn trên mặt hộp.
Tô Mộc trong nháy mắt bị hấp dẫn sự chú ý.
Mở hộp ra, nhìn bên trong rời rạc các vật nhỏ, có kẹo, huy chương, nắp bình các loại. Mộ Thiếu Tử thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, thật tốt còn ở đây, rất nhiều năm hắn không có tới nơi này, không nghĩ tới vật này còn ở đây.
Giống như là cùng người yêu chia sẻ bảo bối của mình, ở trước mặt Tô Mộc giơ lên, cười vui vẻ như trẻ con.
Tô Mộc thấy người trước mắt cười tươi như ánh mặt trời, đột nhiên cảm thấy tim đập thật nhanh, dùng tay che ngực, dường như sợ nó nhảy ra. Cố nén, "Boss, trước đây anh đã tới nơi này sao?"
"Đúng vậy. Lúc trước khi cùng cha mẹ ở nơi này, thường xuyên đến đây chơi, thừa dịp lúc không có người đem nó vùi vào trong." Mộ Thiếu Tử hồi tưởng lại cùng Tô Mộc nói.
"Kia, còn một chỗ nữa "
Mộ Thiếu Tử giống như đem hết tâm tình vài năm dùng hết vào hôm nay. Mang Tô Mộc đi tất cả mọi nơi mà trước kia hắn thường xuyên tới chơi, Tô Mộc cảm thấy tích cách trước kia của boss phải rất nghịch ngợm a, như thế nào khi lớn lên, tính cách càng ngày càng sai lệch
# luận dưỡng thành giám đốc #
Chờ lúc bọn họ đi đến công viên, Tô Mộc ngừng lại, cảm thấy đầu có chút choáng váng, muốn nói boss dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự.
Mộ Thiếu Tử cảm giác người phía sau không đi theo, xoay người muốn hỏi một chút như thế nào, lại trông thấy Tô Mộc nhào về phía mình. Vô ý thức ôm Tô Mộc, "Tô Mộc?" Cảm thấy không thích hợp, ôm Tô Mộc lên, phát hiện sắc mặt Tô Mộc yếu ới, nhắm chặt mắt.
Nhíu mi, lại cảm thấy ảo não có phải mình mang cô ấy đi quá nhiều nơi mới như vậy hay không.
Bởi vì không lái xe, Mộ Thiếu Tử gọi xe taxi.
"Đi bệnh viện "
Lái xe nhìn thoáng qua Tô Mộc trong lòng Mộ Thiếu Tử, cũng cảm thấy có chuyện. Liền lập tức tăng tốc chạy tới bệnh viện mở.
...
Vừa vào bệnh viện, Mộ Thiếu Tử liền gọi y tá, bác sĩ. Tô Mộc được bác sĩ kiểm tra, hắn đứng bên cạnh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than "Cô ấy như thế nào?" Trông thấy bác sĩ kiểm tra xong liền lập tức đi lại hỏi.
Bác sĩ nhíu lông mày, lấy khẩu trang xuống nhìn Mộ Thiếu Tử nói: "Cô ấy mang thai, có chút thiếu máu, cộng thêm vô cùng mệt nhọc, cho nên mới té xỉu."
"Mang thai?" Mộ Thiếu Tử khiếp sợ nhìn bác sĩ.
"Đúng vậy. Tiên sinh không biết sao? Đã hơn hai tháng."
"..."
" Được, cảm ơn bác sĩ." Tiểu Trương từ nước ngoài chạy tới đây, nhìn bầu không khí quỷ dị giữa hai người, không biết rõ xảy ra chuyện gì, đành phải mở miệng nói cám ơn bác sĩ.
Ánh mắt Mộ Thiếu Tử tối tăm, phức tạp nhìn Tô Mộc trên giường, biết rõ đứa bé kia chính là của mình. Lập tức cảm thấy đầu hỗn loạn, nhưng trong lòng có nhiều hơn mừng rỡ cùng mong đợi.
Tiểu Trương còn muốn mở miệng hỏi giám đốc một chút tại sao Tô Mộc lại té xỉu? Không đợi tiểu Trương mở to miệng, Mộ Thiếu Tử lại đi ra khỏi phòng bệnh. Hắn muốn suy nghĩ lại một chút tình cảm của chính mình, thật ra từ rất lâu trước kia mình rất thích Tô Mộc, khi đó bản thân lại không có dũng khí, một lần nữa lúc gặp nhau, cô giống như không nhớ rõ mình là ai.
Hắn nghĩ, nếu không phải là lần đó, bọn họ chỉ sợ lại bỏ qua nhau. Mộ Thiếu Tử bật cười lắc đầu.
...
Tỉnh lại Tô Mộc nhìn chung quanh, biết mình đang ở bệnh viện.
Lúc này tiểu Trương vừa vặn lấy thuốc trở về, "Cô tỉnh lại thật tốt như thế nào lại té xỉu thế? Cô cũng quá không biết quan tâm chính mình đi." Được đồng nghiệp quan tâm, Tô Mộc cảm thấy rất ấm lòng.
Tiểu Trương kỳ thật đang suy nghĩ, cô vạn nhất có chuyện gì xảy ra, boss nhà ta phải làm sao bây giờ a ( Tô Mộc: Ha ha.)
"Anh sao lại ở đây, không phải là đi công tác sao?" Tô Mộc kinh ngạc nhìn tiểu Trương.
"Làm việc xong, liền tới đây." Còn không phải là bị lệnh của đại boss cưỡng chế lại đây, mới vừa xuống máy bay liền bị gọi tới bệnh viện. QAQ
"Ngại quá, là tôi sai." Tô Mộc biết bởi vì mình ngã bệnh, tiểu Trương mới bị kêu đến.
"Không cần, nhanh khoẻ lên, tôi không sao." Tiểu Trương không thèm để ý khoát tay.
Vừa nói xong, Mộ Thiếu Tử mở cửa vào.
"Không có việc gì thì tốt rồi. Dạ, đây là thuốc của cô, nhớ uống. Tôi đi trước. Bái bai" tiểu Trương nhìn Tô Mộc chớp mắt vài cái, rất tự giác rời khỏi.
"Boss, tôi đi trước."
"Ừ "
Tiểu Trương đi rồi, gian phòng chỉ còn lại hai người.
Gian phòng bỗng chốc liền an tĩnh lại, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe tiếng hô hấp.
Mộ Thiếu Tử: "Cô có cái gì muốn nói với tôi không."
Tô Mộc thấy sắc mặt Mộ Thiếu Tử không đúng, nghĩ đến hắn có thể đã biết, thầm kêu xong đời.
|
Nguyên đồng Chương 22: Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 9 Edit: Linhlady
Lúc đầu Mộ Thiếu Tử cho rằng Tô Mộc không biết. Về sau ngẫm lại sự khác thường khi Tô Mộc đi làm, thường thường nhìn bụng nói chuyện, Mộ Thiếu Tử cho rằng cô đã đói bụng. Hiện tại nhớ tới thì ra cô đã sớm biết.
Ảo não mình sao lại ngốc như vậy, rõ ràng như thế cũng nhìn không ra được.
Tô Mộc ngồi ở trên giường bệnh mặt căng thẳng, bất an cầm lấy cốc nước để trước mặt, con mắt nhìn vào ghế sô pha đối diện, thủy chung không dám nhìn vào mắt Mộ Thiếu Tử.
"Cái đó, tôi mang thai." Tô Mộc ấp a ấp úng mở miệng. Rồi sau đó lại cảm thấy hay mình giải thích một chút, "Tôi cũng không phải cố ý gạt anh, chỉ sợ anh còn không có biện pháp tiếp nhận đứa bé này, cũng không dám tùy tiện nói cho anh biết. Dù sao tôi cũng không biết suy nghĩ của anh như thế nào. Thật ra, thật ra tôi có thể tự nuôi dưỡng đứa bé, anh không cần lo lắng. Chờ lúc nó sinh ra, tôi sẽ nói cho nó biết, ba ba, ách, đã qua đời. Sẽ không dính líu đến đến anh, anh yên tâm. Thật, nếu không hiện tại tôi từ chức, tôi sẽ không dây dưa với anh." Không đợi Mộ Thiếu Tử mở miệng, Tô Mộc cảm thấy vẫn là đem lời nói nói rõ ràng mọi chuyện ra.
Cô muốn sinh mệnh nhỏ này chào đời, cho dù sau này không thể ở lại đây lâu, cô sẽ xin hệ thống tranh thủ ít thời gian, cho đến khi đứa bé trưởng thành, có năng lực tự chăm sóc mình, cô sẽ rời đi. Cô không phải thánh mẫu, nhưng không muốn tước đoạt quyền lợi sinh tồn của đứa bé, huống chi Tô Mộc có năng lực nuôi dưỡng nó.
Đây cũng là nguyện vọng của nguyên chủ, hiện tại cũng là nguyện vọng của cô.
"Ai nói anh không tiếp nhận được?" Mộ Thiếu Tử nghe Tô Mộc nói, chau mày lại, trong lòng cũng có chút tức giận. Nữ nhân này thì ra lại nghĩ mình như vậy, Mộ Thiếu Tử trưng vể mặt thối. ( n9 đã xác nhận t.c mk đổi xưng hô nha)
"A được" Tô Mộc nghiêng đầu, vẻ mặt mông lung.
"Chao ôi"nhìn dáng vẻ Tô Mộc, bản thân quả nhiên vẫn không có biện pháp bỏ cô xuống, đáy lòng mềm rối tinh rối mù.
"Huống chi, em xác định con sẽ không muốn ba ba?" Mộ Thiếu Tử hai tay ôm ngực, nhướng mày nhìn Tô Mộc trên giường nói ra.
"A, nói cũng phải. Vậy làm sao bây giờ?" Tô Mộc dùng tay còn lại không có truyền nước biển gãi gãi đầu.
"..." Mộ Thiếu Tử hắc tuyến, hắn là cha ruột của đứa nhỏ, cô thế nhưng hỏi hắn làm sao bây giờ.
Mộ Thiếu Tử đi qua ngồi cạnh giường bệnh, "Khụ khụ, không phải có sẵn một người sao? Hơn nữa em làm sao sẽ biết anh sẽ không tiếp nhận đứa bé này?" Nhìn vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện gì của Tô Mộc, dùng tay vuốt thẳng mái tóc mới bị Tô Mộc cào loạn.
"..." Tô Mộc vì lời nói của Mộ Thiếu Tử, cảm thấy kinh ngạc, cũng không chú ý tới động tác của hắn.
"Cho nên, em an tâm chuẩn bị làm mẹ đi. Những chuyện khác từ giờ để anh làm!" Mộ Thiếu Tử nhìn Tô Mộc cười ôn nhu, cuối đầu hôn lên trán cô.
"..." Bị lời nói boss doạ Tô Mộc một lần, lại bị động tác của boss doạ lần hai, cả người phản ứng không kịp, liền ngơ ngác nhìn Mộ Thiếu Tử, ta bị hôn, ta bị hôn...
Thấy khuôn mặt Tô Mộc ngơ ngác Mộ Thiếu Tử cảm giác tương lai mình có cô vợ nhỏ ngốc nghếch, đáng yêu, duỗi tay vuốt vuốt tóc Tô Mộc, không khỏi mỉm cười: " Anh đi ra ngoài xử lý ít chuyện, em nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng." Tô Mộc đầu óc lờ mờ, còn không biết mình đang nói cái gì. Mà Mộ Thiếu Tử thấy Tô Mộc như vậy, biết ngay đầu óc cô còn đang mơ màng, vỗ trán, cũng không biết cô làm sao lại vào làm được công ty nhà mình, thôi, không sao, con sinh ra nhất định sẽ thông minh như hắn.
Mộ Thiếu Tử nghĩ tới đây cũng đã cảm thấy tương lai tương sáng, đi khỏi phòng bệnh.
Trong đầu Tô Mộc lặp đi lặp lại một câu nói, ta bị hôn, ta bị hôn... Ngô, rất xấu hổ a. Che mặt, dường như màu hồng muốn lan ra cả khuôn mặt.
Khôi phục trạng thái Tô Mộc bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ: Đứa bé vẫn còn, ý tứ Mộ Thiếu Tử là muốn làm ba ba đứa trẻ, cô làm mẹ. Lẽ nào hắn muốn cùng mình kết hôn, tiến công chiếm đóng thành công? Không đúng, Ninh Manh còn chưa giải quyết xong. Cho nên cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.
Thật sự là đủ.
Tiểu bánh trôi a, ma ma cảm thấy rất bận a ( gọi bánh trôi, nhưng thật ra do Tô Mộc thích ăn bánh trôi. Nói đến cái tên này, Tô Mộc lại bị hệ thống khinh bỉ một trận.)
...
Buổi tối, Mộ Thiếu Tử tới đây, còn mua rất nhiều đổ bổ thân thể khác nhau cùng cháo đen.
Tô Mộc ăn cháo, chớp mắt nhìn boss đang gọt trái táo. Không nghĩ tới, còn có thể ăn táo boss gọt, lại có thể gọt vỏ không bị đứt đoạn như vậy!
Tô Mộc có lẽ quá đói, ăn xong lại muốn ăn, nhưng ngại mở miệng, đành phải làm vẻ mặt khát vọng nhìn boss, Mộ Thiếu Tử yên lặng lấy điện thoại ra, dự định gọi điện thoại cho tiểu Trương mang một phần lên, nhưng lại nghĩ, tiểu Trương ở khách sạn, tới đây mất nửa giờ, vẫn rất chậm. Thôi tự mình đi xuống mua vẫn hơn.
Tô Mộc cô thật giỏi, thế nhưng có thể sai khiến được đại boss làm việc. Tô Mộc lạnh người. Nhưng không quá vài phút, Mộ Thiếu Tử đã quay lại.
Kết quả cuối cùng ăn no quá, bụng hơi khó chịu, Tô Mộc: "Boss, tôi hơi no. Muốn đi tản bộ, như vậy tốt cho cục cưng." Nói xong cũng xuống giường, đi ra cửa, cô thật sự rất xấu hổ khi nhờ Mộ Thiếu Tử. Cho dù vừa rồi hắn mới thổ lộ với cô, cô cũng không quen.
"Thiếu Tử." Bỏ quả táo đã gọt xong xuống, Mộ Thiếu Tử thấy Tô Mộc chuẩn bị xuống giường, nói một câu làm Tô Mộc không lý giải được.
"Về sau, gọi anh là Thiếu Tử. Anh đi cùng em." Mộ Thiếu Tử biết Tô Mộc đại khái là không hiểu được nên lại bổ sung vài từ.
"Boss, ách, Thiếu Tử, kỳ thật không cần. Em có thể tự mình đi..." Không chịu nổi ánh mắt Mộ Thiếu Tử, Tô Mộc đành phải đổi giọng, còn không có nói xong, đã nhìn thấy Mộ Thiếu Tử đi tới cửa.
"Không phải em muốn tản bộ sao? Như thế nào lại không đi."
Boss, ngươi ngược lại không nghe ta nói sao. Nghe ta nói chuyện sẽ chết sao a! Tô Mộc cảm thấy thế giới này quá nhàm chán. Hừ ヽ(≧Д≦)ノ.
...
Dọc đường đi, hai người rất yên tĩnh.
Tô Mộc cảm thấy có chút nhàm chán, mở miệng kể một câu truyện cười, ngược lại không làm cho đối phương cười, chính mình lại cười đến mức không kịp thở.
Mộ Thiếu Tử chỉ định liếc nhìn cái người cười đến ngốc nghếch kia, lại phát hiện Tô Mộc cười đến ho khan, đành phải dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Mộc, để cho cô dễ thở hơn.
Ngừng ho khan Tô Mộc cảm giác mình thật ngu xuẩn, Mộ Thiếu Tử nhất định cũng cảm giác mình cực kì ngu xuẩn. Vì vậy, Tô Mộc quyết định một đường này đều không cần nói cái gì, không kể chuyện cười làm dịu bầu không khí nữa. Thật đủ.
Ngược lại Mộ Thiếu Tử thấy vẻ mặt nhàm chán của cô, chậm rãi nói chuyện thú vị khi bản thân sống ở đây. Đương nhiên, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Tô Mộc biết, hắn từng bị bức ép mặc đồ bé gái, quả nhiên mỗi người đều có một đoạn lịch sử hắc ám không muốn nói với ai. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tô Mộc vẫn biết rõ.
"Cuối tuần, anh dẫn em gặp cha mẹ anh." Đột nhiên Mộ Thiếu Tử nói ra một câu.
"Chuyện này sẽ không quá nhanh chứ..." Nghe Mộ Thiếu Tử nói, Tô Mộc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, trong lòng sớm đã nổ tung hoa, đây là muốn gặp người lớn rồi nha, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.
"Em mang thai." Mộ Thiếu Tử nhướn mày, ý tứ chính là ngươi đều mang thai, còn ngại quá nhanh?
mnx3
|
Nguyên đồng Chương 23: Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 10 Edit: Linhlady
Vừa ra khỏi bệnh viện Tô Mộc dùng sức hô hấp không khí, cảm thấy không khí thế giới này thật tốt, bên trong bệnh viện không khí đều có mùi nước Javel, khó trách có người không thích đến bệnh viện, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân đi.
Mộ Thiếu Tử cầm đồ của Tô Mộc, mặc dù Tô Mộc nói muốn tự mình cầm, nhưng lại bị đại boss dùng ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt, nói hiện tại cô cái gì đều không cần làm.
"Anh đi lấy xe, em ở nơi này chờ anh, không được đi lung tung " Mộ Thiếu Tử cầm lấy cái túi nhỏ đi lên phía trước.
"... Dạ" Boss, tôi không phải trẻ con ==. Cảm thấy Tô Mộc mệt mỏi, cảm giác một chút cũng không yêu, cô không đáng được tín nhiệm như vậy sao?
__________________
Lên xe Tô Mộc tự giác thắt dây an toàn, an toàn là trên hết. Đột nhiên cảm thấy có phải hay không nên cho Mộ Thiếu Tử cơ hội giúp mình thắt dây an toàn, nhưng làm như vậy không phải lộ rõ ý đồ của mình sao? Hay là thôi đi.
Nghĩ vậy, Tô Mộc ngồi bên cạnh ghế tài xế bắt đầu lướt blog. Phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều tin tức giải trí, cho nên Tô Mộc rất chăm chú nhìn điện thoại.
Mộ Thiếu Tử liếc Tô Mộc một cái, phát hiện người nào đó rất tự giác buộc dây an toàn, liền bắt đầu lái xe.
Gì đây? Thiên hậu muốn ly hôn với chồng người ngoại quốc, nghi vấn đang qua lại với một tiểu thịt tươi. Chậc chậc chậc, vẫn tương đối thích chuyên một người, siêu sao quốc tế tuyên bố mình đồng tính, ô ô ô, soái ca đều là gay. Chu tuyên bố đính hôn, còn tuyên bố đối phương theo đuổi mình, sau lại lộ ra hình ảnh cùng một người mặc đồ nữ màu đen xuất hiển ở quán ăn đêm.... Vòng giải trí thật loạn.( chỗ này mk dịch 5-60% thôi, ai đọc bản cv có góp ý thì cmt mk sữa nhé)
# nam thần quốc dân có bạn gái #
Ai là nam thần quốc dân, Tô Mộc tò mò vào xem, nhìn một chút giới thiệu vắn tắt. Trong nháy mắt cảm giác mình... Nhìn nam nhân bên cạnh, nuốt nước miếng. Nguyên lai, đại boss là nam thần quốc dân, trong nước giá trị con người hơn trăm triệu, là người đàn ông độc thân kim cương, lớn lên lại soái, không có scandal quấn thân, quả thực phù hợp tiêu chuẩn nam thần cao lãnh.
"Nam thần có bạn gái!"
"Lầu trên đừng đoán. Chính là ta."
"F*ck, ta bày tỏ không phục."
"Tạm biệt, tạm biệt thế giới."
"Mọi người, thiên đài ước sao?"
...
Tô Mộc kéo to hình nhìn người trong bức ảnh, đúng là mình cùng giám đốc, nhìn quần áo, cũng biết là ngày mình cùng boss tới giáo đường.
# cùng nam thần quốc dân một chỗ làm sao bây giờ, sợ hãi #
"Boss, ách, Thiếu Tử. Chúng ta lên hot search. Không nghĩ tới, anh lại nổi như vậy. Em có khi nào bị mọi người làm thịt không?" Mộ Thiếu Tử nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tô Mộc, Tô Mộc giật mình lại xưng hô.
"Sẽ không." Mộ Thiếu Tử nhìn về phía trước, mở miệng nói.
"Nhưng mà, anh không nói với em anh là nam thần quốc dân. Em cướp nam thần của bọn họ, bọn họ nhất định chú ý tới em." Vẻ mặt Tô Mộc bất mãn nhìn Mộ Thiếu Tử.
"..." Muốn hắn phải nói như thế nào, tôi là nam thần quốc dân, chào cô. Kỳ thật cái này cũng là tiểu Trương nói cho hắn, hắn cũng không biết. Chuyện này quá vớ vẫn, hắn tài giỏi như thế nào cũng không thể quản hết được. Mân mê hé miệng, nhìn thoáng qua Tô Mộc. Phát hiện bộ dáng Tô Mộc bất mãn, thu hồi ánh mắt, mở miệng nói: "Kỳ thật anh cũng không biết, là tiểu Trương nói."
"..." Tô Mộc yên lặng, tiếp tục tra tìm tin tức về Mộ Thiếu Tử.
"Mộc Mộc, người cũng là của em rồi, em còn tìn gì ở trên đó nữa " Mộ Thiếu Tử thở dài, mở miệng.
"..." Mộc Mộc? Người cũng là của cô? Tô Mộc cảm thấy tin tức lượng quá lớn, thiếu chút nữa bị sặc, tay run lên, di động thiếu chút nữa rơi xuống.
Nhưng nghe được vẫn thấy thật vui vẻ a, hừ, nam thần thì sao giờ cũng là của cô.
Nhìn bộ dạng Tô Mộc, Mộ Thiếu Tử hy vọng sẽ không di truyền cho con gái. Về phần tại sao là con gái? Mộ Thiếu Tử cảm thấy con gái rất đáng yêu, nhưng còn chưa biết giới tính mà.
Về sau hai người còn bởi vì chuyện con trai, con gái mà thảo luận một phen. Kết quả còn rùm beng, bất quá đều là Mộ Thiếu Tử thỏa hiệp trước.
...
Khi đến khách sạn Tô Mộc bị Mộ Thiếu Tử tổng tài lệnh cưỡng chế trở về phòng nghỉ ngơi, cho dù Tô Mộc bày tỏ cô đã ngủ rất nhiều rồi, không có biện pháp, phải nghe lời của đại boss. Tô Mộc về phòng lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Trương bắt đầu tiếp nhận công tác của Tô Mộc, nắm rõ hết nội dung tài liệu. ( quăng bàn) rõ ràng có thể bỏ tức, tiểu Trương cảm thấy tâm thật mệt mỏi, luôn đi phải công tác, bà xã cũng hoài nghi anh ta ngoại tình.
Đầu tiên bị bắt kéo dài thời gian hội nghị, cũng bình thường.
Buổi chiều, đi tới địa điểm bãi cát quay chụp. Cho dù mùa thu, vì công tác, người mẫu cũng rất liều mạng. Mộ Thiếu Tử không cho Tô Mộc ra ngoài, nói gió lớn, lạnh.
Tô Mộc nói muốn đi giải sầu, cục cưng cũng sẽ vui vẻ. Huống chi mới hơn hai tháng, không có gì. Tô Mộc sử dụng mĩ nhân kế, đại boss mới đáp ứng. Tô Mộc cảm thấy boss nhất định vì nhìn thấy cô làm nũng mới như vậy, quả nhiên cô còn thật đáng yêu.
Đến chỗ đó, Tô Mộc thấy biển rộng cảm thấy màu nước của biển xanh như hoà cùng với màu xanh của bầu trời. Mang theo cảm giác mát, có chút lạnh, Tô Mộc khép áo lại.
Mộ Thiếu Tử nói chuyện, tiểu Trương đi theo bên cạnh hắn, boss không cho cô làm việc, nói cái gì về nhà dưỡng thai. Tô Mộc thấy mình hiện tại thật nhàm chán, vụng trộm chạy ra ngoài.
Không may trông thấy Ninh Manh đi cùng Tần Nam tới nơi này nói chuyện làm ăn, hai người bọn họ đoán chừng đến giải sầu, trên mặt đều tràn trề vui vẻ, giống như thế gian vạn vật chỉ còn lại bọn họ.
Tô Mộc vốn là dự định đi đường vòng, nhưng lại bị mắt sắc Ninh Manh bắt được cô ta lên tiếng: "Tô tiểu thư "
Tô Mộc đành phải xoay người, nhìn bọn họ cười một tiếng: "A, nguyên lai là Ninh tiểu thư a, kia bên cạnh cô chính là Tần thiếu đi. Hai người thật đúng là xứng đôi." Ồ, mùi hương gì vậy, thơm quá.
Nghe nói như thế, quả nhiên hai người phản ứng không giống nhau, Ninh Manh nhíu lông mày, ngược lại vẻ mặt Tần Nam đầy vui vẻ.
Tô Mộc: Thú vị, quả nhiên có tình cảm!
Sau đó Tần Nam nghe điện thoại liền đi, mà Ninh Manh ý muốn ở lại cùng Tô Mộc giải sầu.
...
"Đã lâu không gặp, Tô tiểu thư." Tần Nam vừa đi, Ninh Manh liền lộ ra nguyên hình.
"Tạm được, qua còn không có chuyện gì." Tô Mộc cũng thay đổi thái độ.
"Cô cùng Mộ Thiếu Tử ở bên nhau sao? "
"Không thể trả lời, Ninh tiểu thư."
"Cô không nói, tôi cũng biết rõ." Ninh Manh có nghe qua tin tức, cô ta mỗi ngày đều cho người đi thăm dò.
"Nếu đã biết rõ, Ninh tiểu thư cần gì phải làm điều thừa đâu. Tôi đi trước, tạm biệt." Tô Mộc cảm thấy vẻ mặt Ninh Manh có điểm quái lạ, nơi này không thích hợp ở lâu, vẫn nên trở lại bên cạnh Mộ Thiếu Tử đi!
Ninh Manh nhanh chân ngăn cản trước mặt Tô Mộc, "Tô Mộc, cô ở bên cạnh hắn đơn giản là vì quyền thế, tiền tài đi."
"Còn có mặt mũi." Tô Mộc nghe cô ta nói, cảm thấy cô ta còn nói thiếu, bổ sung thêm. Sau đó liền lướt qua người Ninh Manh. Đã từng nghe qua, thì ra là nước hoa. Đây không phải là VV mới ra thành phần nước hoa chỉ ngậm xạ hương, mùi hương là hương, nhưng lại có chút quái lạ.
Ninh Manh nghe lời nói Tô Mộc, cảm thấy tức muốn nổ phổi, tại sao lại có người như thế không biết xấu hổ.
Tô Mộc mới vừa đi không tới vài bước, Mộ Thiếu Tử đã tìm lại đây, "Không phải bảo em không nên chạy loạn sao?" Hại anh lo lắng.
Một ánh mắt cũng không cho Ninh Manh, kéo tay Tô Mộc đi. Ninh Manh ở tại chỗ muốn nói lại thôi, thủy chung không nói gì.
"Em biết sai rồi. Anh đừng tức giận nữa." Tô Mộc nhẹ kéo tay áo Mộ Thiếu Tử làm nũng.
"Anh không có tức giận." Mộ Thiếu Tử mặt không chút thay đổi.
"..." Mới là lạ, thấy như thế nào cũng đều là tức giận, một bộ ta tức giận mau tới dụ dỗ ta mau, Tô Mộc dùng mặt cọ xát cánh tay Mộ Thiếu Tử.
Mộ Thiếu Tử thấy động tác Tô Mộc, bất đắc dĩ cười cười, sờ sờ đầu Tô Mộc, lại tức giận không nổi.
Tô Mộc: Quả nhiên làm nũng rất hữu dụng nhất ^w^
Đi đến nửa đường, "Bụng, bụng, đau quá." Tô Mộc dừng lại, che bụng.
Nước hoa đều có thành phần xạ hương, cô còn đặc biệt thấy nhiều, biết rộng nhớ vài loại. Đây là ý tưởng Tô Mộc trước khi hôn mê.
|
Nguyên đồng Chương 24: Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 11 Edit: Linhlady
"Mộc Mộc! Như thế nào " Mộ Thiếu Tử thấy Tô Mộc ôm bụng sốt ruột hỏi thăm, nghe được Tô Mộc nói đau bụng, cũng sợ. Sau đó liền nhìn thấy cả người Tô Mộc mềm xuống.
Mộ Thiếu Tử ôm Tô Mộc, lấy điện thoại ra, gọi tiểu Trương chuẩn bị xe, "Đi lái xe tới đây, mau!" Giọng nói gần như gào lên, sau đó ôm ngang lấy Tô Mộc bước nhanh tới, cảm thấy như thế này có thể tiết kiệm thời gian hơn.
Tiểu Trương bị rống kinh ngạc, nhưng rất nhanh chạy xe qua. Nhìn thấy Tô Mộc trong lòng boss nhà mình, bỗng chốc liền minh bạch.
"Đi bệnh viện. Mau" Mộ Thiếu Tử sốt ruột, lại lấy điện thoại ra thông báo cho bệnh viện chuẩn bị tốt. Trong cổ họng rất khô, cảm thấy hơi nóng, kéo kéo cà vạt, mới giật mình khắp người toàn mồ hôi.
Mộ Thiếu Tử nhìn Tô Mộc nhíu chặt mày, tâm chẳng biết tại sao giống như bình tĩnh hơn, hôn một cái lên trán Tô Mộc trấn an, em sẽ không có chuyện gì.
...
Đến bệnh viện, nhân viên cứu hộ lập tức đem Tô Mộc đưa vào phòng giải phẫu.
Mộ Thiếu Tử nhìn Tô Mộc đi vào phòng giải phẫu, dứt khoát đem cà vạt kéo xuống, ném cho tiểu Trương, cả người ngồi phịch ở trên ghế bên ngoài, trong lòng có loại rầu rĩ căng thẳng cùng sợ hãi muốn bộc phát ra.
Tiểu Trương cảm thấy boss nhà mình quả thật thua trên tay Tô Mộc! Bất quá, trong lòng lại cầu nguyện Tô Mộc hãy cố gắng lên, ngàn vạn không cần có chuyện gì.
Đèn phòng giải phẫu vừa tắt, Mộ Thiếu Tử liền lập tức tiến lên hỏi thăm: "Bác sĩ, cô ấy như thế nào."
"..." Bị bắt bác sĩ nghĩ như thế nào lại là anh ==
"Bệnh nhân hiện tại không có gì đáng ngại. Còn có chàng trai trẻ, không được để vợ cậu ngửi được mùi nước hoa, còn có xịt nước hoa. Thành phần bên trong đều có xạ hương, đối thai nhi không tốt, còn có thể sinh non. May mắn các cậu đưa đến đúng lúc, bệnh nhân không có xuất hiện dấu hiệu sinh non. Chăm sóc cho vợ cậu thật tốt đừng để suốt ngày vào bệnh viện,..." Bác sĩ đứng bên bắt đầu nói không ngừng.
Mà Mộ Thiếu Tử thở phào nhẹ nhõm, nghe lời bác sĩ nói, cũng không thấy phiền.
Tiểu Trương: Gặp quỷ, đây vẫn là boss sao? Nhất định là mình hoa mắt. Nhưng may mắn tiểu Mộc không có chuyện gì. ~ ( ̄▽ ̄~)~
_____đây là đường ranh Tô Mộc đi vào phòng bệnh_____
"Ân..." Tô Mộc mở mắt ra, phát hiện gian phòng không có người, lại ở bệnh viện, thật là làm cho người ta khó chịu! Chống tay ngồi dậy, tựa ở đầu giường.
Vừa vặn Mộ Thiếu Tử cùng bác sĩ nói chuyện xong đi vào, thấy Tô Mộc tỉnh lại, bước nhanh tới, "Cảm giác như thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?."
Tô Mộc lắc đầu, "Không có, chỉ là..." Muốn nói lại thôi, sờ sờ bụng.
"Con không có việc gì. Em tại sao lại không cẩn thận như vậy..." Mộ Thiếu Tử nhìn động tác của Tô Mộc liền biết cô muốn nói chuyện gì. Nghĩ trách cứ Tô Mộc một phen, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt Tô Mộc ủy khuất, tâm cũng mềm xuống.
"Em cũng không biết tại sao." Tô Mộc chu cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt có sương mù. Cũng tự trách mình không có bảo vệ tốt tiểu bánh trôi.
"Được rồi, anh cũng không phải là trách em. Không có việc gì là tốt rồi." Mộ Thiếu Tử ôn nhu vuốt tóc Tô Mộc, ôm cô vào lòng, đem cái cằm tựa trên trán cô.
Động tác của hắn khiến Tô Mộc cảm thấy ấm áp, duỗi tay ôm thắt lưng Mộ Thiếu Tử. Tựa ở trên người hắn, ân, ở bên boss mới có cảm giác an toàn.
Tiểu Trương cầm thuốc dưỡng thai đi vào chứng kiến cảnh này, che mặt không dám nhìn, đúng là hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, có phải mình nên ra ngoài hay không, sau này đi vào lần nữa thì phải làm sao bây giờ, tiểu Trương cảm thấy nhất định boss sẽ bắt làm việc, quyết định mở miệng "Boss, đây là thuốc của tiểu Mộc. Tôi đi về trước, có việc gì, ngài gọi tôi." Nói xong, tiểu Trương để thuốc xuống nhanh chân chạy đi.
"Ách, hắn chạy nhanh như vậy làm gì." Tô Mộc thấy động tác của tiểu Trương, cảm thấy không lí giải được, bên trong này có cái gì rất đáng sợ sao? Khẳng định là vì Mộ Thiếu Tử, sao mình lại đáng yêu như thế.
Tiểu Trương: chúc mừng cô đã tìm được chân tướng.
Sắc mặt Mộ Thiếu Tử tối tăm, xem ra công việc của tiểu Trương quá ít. Cầm đi thuốc tiểu Trương bỏ trên bàn, rót một chén nước đưa cho Tô Mộc "Uống thuốc. A ~"
"..." Tô Mộc nghĩ mình lại không phải là đứa trẻ, hắn đang làm cái gì a.
Nhưng mà vẫn là ngoan ngoãn há mồm uống thuốc. Ân, có chút khổ.
"Thiếu Tử, em làm chậm hành trình của anh phải không? Bằng không ngày mai em về nước đi." Tô Mộc cảm giác mấy ngày này mình đã rất phiền toái hắn, mặc dù hắn không nghĩ như vậy.
"Không vội. Ngày mai anh và em cùng nhau về nước đi." Tổng tài nhìn Tô Mộc uống thuốc xong, mới yên lòng.
"Nhưng mọi chuyện ở đây thì xử lý sao?"
"Ừ, không sai biệt lắm, chuyện buổi chiều, để tiểu Trương ra mặt là được. Ngày mai chúng ta trở về đi." Mộ Thiếu Tử cảm thấy cần nhanh chóng trở về, phải để cô ở nhà mới an toàn, nếu không vạn nhất lại đã xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ. Quả nhiên ở nhà vẫn là an toàn nhất, quyết định như vậy đi.
Nếu như Tô Mộc biết rõ ý tưởng của Mộ Thiếu Tử nhất định sẽ điên cuồng lay bả vai hắn.
Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc, chỉ chốc lát mí mắt Tô Mộc nặng trĩu lầm bầm nói vài câu " Em buồn ngủ quá, muốn ngủ ", nói xong nằm xuống, không bao lâu liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Mộ Thiếu Tử ngắm khuôn mặt Tô Mộc trơn bóng không tỳ vết, dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Mộc. Thật sự là khiến cho người ta không yên tâm, cúi người đặt lên môi Tô Mộc một nụ hôn.
Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt thay đổi, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan.
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên cô ta xuất hiện là vì cái gì, bất luận cô ta vì cái gì, hắn muốn cô ta vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt Tô Mộc.
Bóng lưng đi xa mang một cỗ ngoan ý, còn có quyết tuyệt.
...
Trở lại trong nước chính là tốt nhất, giống như ban đầu đã nói ngày thứ hai Tô Mộc sẽ về nước, nhưng khi vừa xuống máy bay, Mộ Thiếu Tử trở về đến công ty, hắn gọi lái xe trong nhà đón Tô Mộc đến ở trong biệt thự hiện tại của hắn, nói là vì an toàn của Tô Mộc.
Đến biệt thự của Mộ Thiếu Tử, Tô Mộc cảm thấy cả một căn nhà lớn nhưng lại không có một bóng người. Bởi vì chuyện Ninh Manh lần trước, Mộ Thiếu Tử chuyển tới đây ở, nhưng lại rất ít trở về nơi này, hầu như đều ở lại phòng trong công ty.
Tô Mộc nghĩ rằng Mộ Thiếu Tử là bởi vì cảm thấy bầu không khí bên trong vắng vẻ nên cũng rất ít trở về.
Tới khi Mộ Thiếu Tử trở về, trước mắt anh là hình ảnh Tô Mộc ngồi ở ghế sô pha xem ti vi, trong lòng một trận ấm áp, bước nhanh lại chỗ Tô Mộc.
Tô Mộc vừa thấy Mộ Thiếu Tử, cười tủm tỉm nhìn hắn, " Anh đã về rồi! Anh muốn ăn cái gì không. Em đi nấu đi nấu cho anh ăn."
"Không cần, anh không đói. Nếu em đói thì gọi chị Trần làm cho em." Ngồi bên cạnh Tô Mộc, môi mỏng khẽ mở.
" Em không đói bụng. Cho nên nói chị Trần tẩu đi nghỉ ngơi rồi." Tô Mộc nhìn Mộ Thiếu Tử một cái.
"Như thế nào còn chưa ngủ?"
"Em chờ anh trở về." Vẻ mặt Tô Mộc đương nhiên trả lời, cũng không cảm thấy không có gì không đúng.
"A? Chờ anh trở lại... Cùng nhau ngủ sao?" Môi gợi cảm phun ra mấy chữ này, còn đặc biệt hạ thấp giọng, ghé bên tai Tô Mộc nói.
Tô Mộc bị Mộ Thiếu Tử thổi khí đến ngứa ngáy, nghe hắn nói bỗng chốc liền mặt đỏ.
Đùa giỡn Tô Mộc xong tâm tình Mộ Thiếu Tử thật tốt nói bản thân đi tắm liền đứng dậy.
Tô Mộc lập tức tắt ti vi, theo Mộ Thiếu Tử lên lầu.
Chờ hắn tắm rửa xong, ra ngoài phát hiện đã ngủ Tô Mộc trên giường. Cười cười, liền nằm xuống bên cạnh, tắt đèn.
Ôm cô vào lòng, một đêm ngủ ngon.
w
|