Sắc trời đầu mùa đông vừa u ám vừa lạnh lẽo. Bến xe đâu đâu cũng là tiếng người nói, tiếng bước chân, tiếng loa phát thanh ồn ào hỗn loạn.
Lệ Trí Thành mặc áo khoác quân đội, tay cầm túi hành lý nhảy xuống từ chiếc xe buýt lớn. Dáng người cao lớn của anh nổi bật giữa đám đông nhộn nhạo. Anh nhanh chóng đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc Cadillac đỗ ngoài cổng bến xe, sau đó sải bước dài đi về hướng đó.
Cố Diên Chi đang tựa vào cửa xe, khoanh tay trước ngực nửa cười nửa không nhìn anh.
“Ái chà, đây là công tử nhà ai mới chuyển ngành trở về ấy nhỉ?”
Mọi người ở xung quanh nghe thấy đều liếc nhìn. Cố Diên Chi coi như không có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên đi thẳng đến bên Lệ Trí Thành.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Lệ Trí Thành cất giọng lạnh đạm: “Nhà anh.”
Cố Diên Chi nhếch mép, giơ tay ôm vai anh. Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ẩn hiện ý cười, hai người đàn ông vui mừng ôm nhau.
Xe ô tô bình ổn chạy trên đường Nhị Hoàn.
Cố Diên Chi lái xe, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng. Bầu không khí trong xe yên tĩnh và ấm áp. Anh ta ngẩng đầu liếc gương chiếu hậu, Lệ Trí Thành ngồi thẳng người như thân cây. Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh nhạt khó tiếp cận.
Cố Diên Chi ghét nhất điểm này của Lệ Trí Thành. Rõ ràng chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi nhưng nếu bạn không nói chuyện với anh, anh có thể không để ý đến bạn suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng.
“Chú lại cao hơn rồi.” Cố Diên Chi nói đùa.
Lệ Trí Thành vẫn ngắm cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ bên ngoài cửa sổ. Giọng nói bình thản của anh vang lên: “Ừ, kể từ năm hai mươi tuổi, tôi đã cao hơn anh.”
Cố Diên Chi bật cười thành tiếng, đánh tay lái rẽ sang đường khác, chuyển đề tài khác: “Chú muốn đi tập đoàn hay Viện điều dưỡng trước?”
“Tập đoàn.”
Cố Diên Chi cười cười, không hỏi thêm điều gì. Anh ta nghĩ bụng: thằng này mấy năm không về nhà nhưng vẫn hiểu rõ tính tình của ông già, biết ông lấy cớ bị bệnh để giục cậu ta trở về.
Quan trọng vẫn là sản nghiệp của gia đình.
Lâm Thiển đứng dưới tòa cao ốc của tập đoàn Ái Đạt, trong lòng thấp thỏm không yên.
Khi cô đến tuyển việc vào hai tháng trước, tình hình không phải như bây giờ.
Lúc đó, dưới tòa nhà nguy nga rực rỡ đậu đầy xe ô tô, không ít xe sang trọng. Nhân viên văn phòng quần áo chỉnh tề đi đi lại lại, cho thấy công việc hết sức bận rộn. Khu nhà xưởng ở đằng sau tòa cao ốc treo đầy băng rôn, biểu ngữ màu đỏ đầy nhiệt huyết. Công nhân bận rộn sản xuất. Cả tập đoàn đều là cảnh tượng hoành tráng với khí thế hừng hực.
Bây giờ thì sao?
Vẫn là tòa cao ốc đó, vẫn là khu nhà xưởng ngăn nắp đẹp đẽ đó nhưng tòa văn phòng lạnh lẽo, trước cổng vắng như chùa bà Đanh, chỉ có hai bảo vệ đứng đờ đẫn. Dãy nhà xưởng ở đằng sau im lìm, không ít công nhân ngồi xổm trước cửa hút thuốc tán gẫu, chứng tỏ nhà xưởng đã ngừng sản xuất. Những tấm băng rôn, biểu ngữ một màu đỏ nhức mắt đã biến mất...
À, cô nhìn thấy một tấm băng rôn, một nửa dán trên tường, một nửa rơi xuống bùn đất.
Lâm Thiển đang ngơ ngẩn, một chiếc xe hơi sang trọng lặng lẽ đi qua người cô.
Lâm Thiển nhướng mắt nhìn. Cô bất ngờ nhận ra người đàn ông ngồi sau tay lái.
Báo chí từng đăng ảnh của anh ta. Anh ta là Cố Diên Chi, phó tổng giám đốc thứ nhất của Ái Đạt, cháu họ của chủ tịch tập đoàn.
Cố Diên Chi ở bên ngoài có vẻ trẻ trung sáng sủa hơn trong ảnh. Không biết anh ta có thật sự xảo quyệt và lợi hại như tin đồn?
Ánh mắt cô di chuyển ra hàng ghế sau. Một người đàn ông ngồi ở đó. Cách lớp kính màu thẫm, Lâm Thiển không nhìn rõ đối phương. Không biết là nhân vật nào có thể khiến Cố Diên Chi danh tiếng lẫy lừng đích thân lái xe đưa đón?
Cố Diên Chi cũng nhìn thấy người phụ nữ ở bên ngoài, mắt anh ta sáng rực. Cô gái này còn rất trẻ, ngũ quan thanh tú Cô mặc bộ váy công sở màu đen, để lộ thân hình mảnh mai. Khi cô uyển chuyển đi tới khu nhà xưởng ở đằng sau, từ người cô toát ra vẻ trong lành thoát tục.
Vừa quay đầu, Cố Diên Chi phát hiện Lệ Trí Thành cũng quan sát cô gái. Anh ta mỉm cười: “Sao thế, chú quen à?”
Lệ Trí Thanh thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt trả lời: “Tôi không quen.”
Nửa tiếng sau, Lâm Thiển có mặt ở phòng nhân sự của tập đoàn Ái Đạt. Giám đốc bộ phận nhân sự hết nhìn bản lý lịch trong tay lại nhìn cô gái ngồi trước mặt. Chị ta cảm thấy hơi khó xử.
Thông tin trong lý lịch rất rõ ràng:
Lâm Thiển, nữ, 25 tuổi. Kinh nghiệm làm việc: ba năm.
Hai tháng trước xác nhận tuyển dụng, chức vụ trợ lý CEO. Thời gian bắt đầu làm việc chính là ngày hôm nay.
Tuy nhiên...
Chị ta ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển: “Tôi nhớ ra cô. Nhưng thời gian qua, Ái Đạt xảy ra một số biến cố. Báo chí chắc cũng đăng tin tức, cô không biết sao?”
Lâm Thiển hơi ngượng ngùng: “Tôi không rõ lắm.”
Con người cô từ trước đến nay luôn đề cao nguyên tắc “đối xử tử tế với mỗi người, nhưng càng phải đối xử tốt với bản thân”. Lúc quyết định nhảy việc, Lâm Thiển cho rằng mình làm lụng vất vả mấy năm, hiếm có dịp nghỉ ngơi, cô phải chơi cho đủ vốn mới “tái xuất giang hồ”.
Vì vậy khi nhận được thư mời làm việc, cô tìm các loại lý do, định ngày bắt đầu đi làm vào hai tháng sau. Bởi vì CEO của Ái Đạt đặc biệt tán thưởng cô, đồng thời không cần dùng người gấp nên cho phép cô nhận việc muộn.
Thế là hơn một tháng trời, Lâm Thiển vui chơi thỏa thích ở trời nam biển bắc, còn đi Tây Tạng hơn một tuần. Sau khi gặp nạn ở Tây Tạng, cô mới quay về thành phố Lâm nên thật sự không biết gần đây xảy ra chuyện gì.
Giám đốc bộ phận nhân sự trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Việc kinh doanh của tập đoàn gặp một số khó khăn. Một tuần trước, CEO tiền nhiệm đã bị kỷ luật cho thôi việc. Chức vụ CEO hiện vẫn còn bỏ trống...”
Lâm Thiển im lặng.
Sách hướng dẫn tìm việc làm không dạy cô, nếu chức vụ mà cô tuyển dụng là trợ lý CEO nhưng CEO lại kéo doanh nghiệp xuống bùn, còn bản thân anh ta từ chức thì cô nên làm thế nào?
|
Tại văn phòng Phó tổng giám đốc ở tầng trên cùng, Cố Diên Chi đích thân pha hai cốc trà Phổ Nhĩ, Lệ Trí Thành đứng trước bức tường kính sáng lấp lánh. Anh hơi chau mày, trầm tư quan sát khu nhà xưởng ở bên dưới.
Lúc này, Lệ Trí Thành đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc áo sơ mi và quần dài màu xanh bộ đội, càng tôn thêm thân hình cao lớn. Có lẽ do được hun đúc bởi cuộc sống quân ngũ nhiều năm, anh chỉ đơn giản đứng yên ở đó cũng bộc lộ khí chất lành lạnh nghiêm trang.
Cố Diên Chi mỉm cười, cầm cốc trà đi đến đưa cho anh.
Lệ Trí Thành mở miệng: “Tình hình tệ đến mức nào?”
Cố Diên Chi ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh, uống một ngụm trà mới lên tiếng: “Rất tệ. Vị CEO mà chúng ta phải trả mức lương trên trời đã khiến công ty thiệt hại hai tỷ ở thị trường nước ngoài. Điều quan trọng là anh ta có khả năng che giấu giỏi hơn cả tôi. Bây giờ sự việc bại lộ, anh ta tiêu đời, chúng ta cũng trở tay không kịp.”
Khi nói câu này, Cố Diên Chi không có bất cứ sắc thái biểu cảm nào ngoài vẻ lạnh lẽo.
“Chúng ta còn lại bao nhiêu?”
Lệ Trí Thành không dùng từ chuyên ngành nhưng Cố Diên Chi hiểu ý: “Chú muốn nói đến thị phần? Thị trường nước ngoài là một đống bùng nhùng khỏi cần nhắc tới. Về phần thị trường trong nước, bởi vì thời gian trước chúng ta tập trung phát triển thị trường nước ngoài nên nguồn vốn đầu tư bị giảm đi nhiều. Kết quả, các đối thủ cạnh tranh khác thừa cơ nước đục thả câu, ùa đến tranh giành địa bàn. Đặc biệt là công ty Tư Mỹ Kỳ, bọn họ chiếm thị phần của chúng ta nhiều nhất. Thị phần của Ái Đạt từ 20% bây giờ chỉ còn lại 8%.”
Lệ Trí Thành cầm ly trà đứng yên một chỗ. Anh không lên tiếng, chỉ có đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát vào thành cốc.
“Tôi biết rồi.”
Hai người đều im lặng, căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh mịch, không khí lan tỏa mùi trà thơm ngát.
Cố Diên Chi nhìn Lệ Trí Thành, anh ta chợt có cảm giác người em họ này hơi xa lạ.
Mặc dù hai người từ nhỏ có quan hệ rất tốt nhưng mấy năm nay ít gặp mặt. Sự hiểu biết của anh ta về Lệ Trí Thành chỉ dừng lại ở các tin đồn.
Ví dụ tin đồn sau một loạt cuộc diễn tập quân sự, Lệ Trí Thành đạt thành tích xuất sắc. Lần này anh chuyển ngành, bên quân đội gây trở ngại lớn.
Ví dụ tin đồn anh dùng binh quyết đoán dứt khoát, xuất quỷ nhập thần nên có biệt danh là “Con sói của vùng Tây Nam”. Điều này hoàn toàn trái ngược ngoại hình nho nhã của anh.
Mặc dù còn trẻ nhưng ngoài quân sự, anh không có sở thích nào khác. Tiền bạc, đàn bà, quyền lực... đều không dính dáng đến anh. Bây giờ là thời đại ăn chơi hưởng lạc, nhưng anh giống một người đàn ông cứng nhắc vô vị sống ở thời đại khác.
Cố Diên Chi hơi nhếch miệng. Không hiểu tại sao chủ tịch đột nhiên có ý định gọi người con trai này về tiếp quản công ty? Tại sao anh lại đồng ý?
Tuy có câu “thương trường như chiến trường”, nhưng đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Chốn thương trường cần sự gian xảo, lừa lọc, nghi kỵ... Lệ Trí Thành có thể không?
Tuy anh có khí chất quân nhân vượt trội nhưng không hề có kinh nghiệm kinh doanh. Hơn nữa, anh lại kiệm lời, cao ngạo, lạnh lùng, chẳng bao giờ nói một câu thừa thãi. Người như vậy làm thế nào có thể quản lý doanh nghiệp mấy ngàn công nhân viên?
Lúc này, cô thư ký gõ cửa đi vào, đặt lên bàn một bản lý lịch do phòng nhân sự chuyển tới.
Cố Diên Chi vẫy tayss ra hiệu cô thư ký ra ngoài. Anh ta ngồi xuống ghế của mình, tùy ý lật giở bản lý lịch: “Chậc chậc, bây giờ là lúc nào rồi, tháng này tỷ lệ công nhân viên nghỉ việc đạt 30%. Vậy mà còn có người đến xin việc, không biết người này có cá tính hay là ngốc nghếch đây?”
Lệ Trí Thành vẫn trầm mặc.
Cố Diên Chi nói tiếp: “CEO tiền nhiệm của chúng ta tuy là đồ phá hoại nhưng xử lý quy trình quản lý nội bộ không tồi, tuyển dụng nhiều nhân tài. Người này do anh ta tuyển cho bản thân, chắc cũng có trình độ khá. Dù sao chú cũng cần một trợ lý, thử xem có nên giữ lại hay không?”
“Tùy anh.” Lệ Trí Thành cất giọng lạnh nhạt, thể hiện thái độ không có hứng thú với người và việc Cố Diên Chi vừa nhắc tới.
Cố Diên Chi giở đến trang có tấm ảnh, anh ta mỉm miệng: “Này, đây chẳng phải là người đẹp chúng ta vừa gặp hay sao?” Anh ta tùy tiện đọc: “Lâm Thiển, tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh đại học X...” Ngừng một vài giây, anh ta nói tiếp: “Từng làm chuyên viên cao cấp bộ phận thị trường của công ty Tư Mỹ Kỳ, đạt thành thích xuất sắc mấy năm liền...”
Nghe đến đây, Lệ Trí Thành ngoảnh đầu nhìn Cố Diên Chi: “Giữ lại.”
|
Chương 2:
Khi nghe câu hồi đáp “ý kiến của lãnh đạo” từ giám đốc bộ phận nhân sự, Lâm Thiển cảm thấy khá bất ngờ.
Ngoài bất ngờ, cô cũng hơi cảm động. Bởi vì lời nói của đối phương rất chân thành: “Lâm tiểu thư, một khi đã cung cấp cho cô công việc này, Ái Đạt chúng tôi sẽ không vì công ty tạm thời gặp khó khăn mà nuốt lời. Nếu cô quyết định ở lại, mức lương và cấp bậc sẽ không thay đổi. Còn về chức vụ cụ thể, cần đợi khi nào CEO nhậm chức mới có thể xác định. Nếu cô không muốn ở lại công ty, chúng tôi cũng chúc cô tìm được công việc lý tưởng hơn.”
Trong lúc giám đốc bộ phận nhân sự rời phòng đi tìm lãnh đạo, Lâm Thiển đã dùng điện thoại di động lên mạng tra mọi tin tức liên quan đến Ái Đạt. Vì vậy cô ngẫm nghĩ vài giây, thành khẩn trả lời: “Cám ơn chị, tôi sẽ cân nhắc, ngày mai trả lời chị sau.”
Rời khỏi Ái Đạt vẫn chưa đến mười hai giờ trưa, Lâm Thiển đi bộ về nhà, ăn cơm bụi ở quán cơm nhỏ trước cổng khu chung cư. Sau đó cô lên nhà, mở cửa sổ và bật nhạc. Cô đi ra ngoài ban công gọi điện cho Lâm Mạc Thần.
Bên Mỹ bây giờ là lúc thành phố mới lên đèn. Giọng nói trầm thấp của Lâm Mạc Thần phảng phất mang một vẻ biếng nhác đặc biệt của vùng Manhattan vang lên ở đầu kia điện thoại: “Cuộc điện thoại của em đến muộn hơn sự tưởng tượng của anh.”
Lâm Thiển ủ rũ: “Hóa ra anh biết từ lâu rồi.”
Tình hình gần đây của Ái Đạt rầm rộ trên phương tiện thông đại chúng. Người anh trai đang làm công việc đầu tư tài chính tại phố Wall của cô sao có thể không biết?
Lâm Mạc Thần mặc comple màu xám đứng trước bức tường kính ở tầng trên cùng tòa nhà cao chọc trời. Sau lưng anh là nhân viên đang vùi đầu phân tích các con số và báo cáo đầu tư. Bên ngoài là ánh đèn rực rỡ như ánh sao, dòng sông Hudson được dãy nhà cao tầng ở hai bên bờ chiếu sáng lấp lánh, kéo dài về phía xa xa.
Anh cười khẽ một tiếng: “Em có dự định gì không?”
Lâm Thiển cất giọng rầu rĩ: “Dù sao em cũng không đi làm thuê cho anh.”
Lâm Mạc Thần hơi chau mày, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vậy hả? Em định đi đâu xin việc?”
Lâm Thiển đáp: “Em đang tính xem có nên ở lại Ái Đạt hay không?”
Xét một cách công bằng, dù hiện tại Ái Đạt lâm vào cảnh khốn cùng nhưng “lạc đà gầy chết còn to hơn ngựa”, bọn họ có thể vực dậy hay không còn là một ẩn số. Tuy nhiên, buổi tiếp xúc ngày hôm nay để lại cảm giác không tồi cho cô.
“Em cảm thấy nếu cứ từ bỏ như vậy thì hơi đáng tiếc.” Lâm Thiển nói.
Lâm Mạc Thần ngước nhìn bầu trời đầy sao trên nóc tòa nhà cao tầng ở phía đối diện, anh ngõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn bên cạnh.
“Lâm Thiển.” Anh lên tiếng: “Cảm giác là thứ vô dụng nhất. Em là em gái của anh, em nên dùng lý trívà phương thức khách quan để suy xét vấn đề mới phải.”
Ngữ khí của anh hơi lạnh lùng, lộ vẻ ngạo mạn dạy bảo em gái.
Nhưng Lâm Thiển không để bụng mà “thuận nước đẩy thuyền”, cất giọng mềm mỏng: “Vâng. Vậy anh hãy phân tích khách quan giúp em, nơi đó có đáng để em ở lại hay không?”
Lâm Mạc Thần trầm lặng trong giây lát. Lâm Thiển hồi hộp chờ đợi.
“Có thể thử.” Anh từ tốn đưa ra câu trả lời.
Lâm Thiển cười tủm tỉm. Cô cũng không hỏi anh trai nguyên nhân sâu xa. Bởi vì chắc chắn anh sẽ nói một loạt từ chuyên ngành như giá trị thực, lợi ích thu được...chỉ khiến cô đau đầu.
Ở bên này, khóe miệng Lâm Mạc Thần nhếch lên, anh bình thản lên tiếng: “Chủ tịch Ái Đạt Từ Dung tuổi cao sức yếu, không còn quan tâm đến việc kinh doanh. Con trai cả Từ Dĩ Dương ba năm trước qua đời vì tai nạn ô tô. Với tính cách của Từ Dung, ông ta sẽ không thuê người ngoài một lần nữa. Vì vậy, người có khả năng khả năng tiếp quản công ty nhất gồm: thứ nhất là Cố Diên Chi, thứ hai là con trai riêng Từ Trừng Yến vẫn đang học ở bên Mỹ, thứ ba là cậu con trai của người vợ trước, thân phận không rõ. Anh sẽ điều tra thêm.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển gác đầu vào cánh tay, dõi mắt về phương xa.
Một lúc sau, cô bị một cảnh tượng thu hút. Đó là chiếc xe tải quân đội màu xanh chạy trên đường quốc lộ, dừng lại ở cổng tập đoàn Ái Đạt.
Mấy người lính mặc bộ đồ rằn ri đeo ba lô nhảy xuống xe. Chiếc xe tải chuyển bánh, bọn họ đứng ngoài cổng một lúc. Nhanh chóng có người đi ra, dẫn bọn họ vào trong.
Bọn họ là bộ đội xuất ngũ?
Nhắc đến mới nhớ, cuộc gặp gỡ những người lính xuất ngũ ở Tây Tạng là chuyện tốt lành duy nhất đối với Lâm Thiển trong thời gian gần đây. Trong số bọn họ, không biết có người nào đi làm ở Ái Đạt?
Lâm Thiển quyết định ở lại công ty này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thiển hoàn tất thủ tục nhận việc. Tiếp theo, cô được dẫn đi gặp nhân vật trong truyền thuyết Cố Diên Chi.
Cả công ty lan tỏa bầu không khí chán nản khó diễn tả. Vì vậy khi bước vào phòng làm việc rộng lớn, bài trí xa hoa của vị lãnh đạo cao cấp này, Lâm Thiển khó tránh khỏi cảm giác mới mẻ.
Cố Diên Chi ngồi sau bàn làm việc màu tối sơn bóng loáng, cũng đang quan sát cô nhân viên mới trước mặt.
Rõ ràng đây là ứng cử viên chức vụ trợ lý của Lệ Trí Thành, không cần anh ta gặp mặt. Nhưng tối qua Lệ Trí Thành đã đi Viện điều dưỡng thăm bố, quẳng việc này cho anh ta. Hơn nữa, ông chủ trẻ “tiếc chữ như vàng” chỉ truyền đạt một mệnh lệnh: “Tạm thời không công khai”.
Không công khai đương nhiên ám chỉ thân phận và sự xuất hiện của anh ở Ái Đạt.
Cố Diên Chi hỏi Lệ Trí Thành: “Tại sao?” Một khi tiếp quản tập đoàn, sớm muộn cũng phải gặp gỡ toàn thể công nhân viên, công khai sớm hay muộn có gì khác biệt?
“Tôi cần tìm hiểu tình hình.” Lệ Trí Thành chắp hai tay sau lưng đứng bên cửa sổ, lạnh nhạt trả lời: “Bằng phương thức bí mật”.
Cố Diên Chi hơi ngẩn người. Lệ Trí Thành tỏ ra thâm sâu khó đoán. Hóa ra... anh coi đây như tham gia “đánh trận”, muốn tự mình bí mật “điều tra” tình hình trước.
Nghĩ đến đây, Cố Diên Chi không nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển. Anh ta cất giọng từ tốn: “Chắc cô cũng rõ tình hình của công ty. Nhưng càng khó khăn sẽ càng cần đến người tài. Nếu cô có khả năng, tự nhiên sẽ được trọng dụng. Ngược lại, chúng tôi cũng không cần giữ cô lại để tăng thêm gánh nặng. Tất cả dựa vào bản thân cô.”
Một câu nói lập lờ nước đôi thường thấy, Lâm Thiển gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.” Bắt gặp nụ cười trên gương mặt đối phương, cô nghĩ bụng, xem ra anh ta không xảo quyệt và khó gần như tin đồn.
Cố Diên Chi không rảnh rỗi nói chuyện nhiều. Sau cuộc trao đổi ngắn gọn, anh tuyên bố, Lâm Thiển tạm thời đi Văn phòng CEO, giải quyết công việc vụn vặt thường ngày của bộ phận.
Công việc của Lâm Thiển ở Ái Đạt lặng lẽ bắt đầu trong những ngày lòng người nhốn nháo hoảng loạn như vậy.
Văn phòng CEO nghe có vẻ hay ho nhưng trên thực tế chỉ có ba nhân viên gồm cả Lâm Thiển. Trong đó, hai người còn lại là sinh viên mới tốt nghiệp năm nay.
Nhân viên ở phòng nhân sự giải thích với cô: “Trước đây công ty không có bộ phận này. Sau khi CEO tiền nhiệm nhậm chức, Văn phòng CEO mới được thành lập. Vào thời kỳ đỉnh cao, Văn phòng CEO có mười sáu, mười bảy người. Khi công ty xảy ra chuyện, mọi người lần lượt xin nghỉ việc.”
Đã đến nước này thì tới đâu hay tới đó. Theo sự chỉ đạo của thư ký Cố Diên Chi, mỗi buổi sáng, Lâm Thiển thu thập các tin tức và bài báo liên quan đến công ty, làm thành nhật báo để các lãnh đạo tham khảo. Các phòng ban mỗi tuần đều có bản tổng kết và kế hoạch công việc. Họ sẽ đưa cho cô một bản, để cô sắp xếp thành một báo cáo độc lập. Tất nhiên, nếu công ty xảy ra sự việc lớn đột xuất, cô cũng cần thu thập tin tức có liên quan ngay lập tức.
Tóm lại, công việc của Lâm Thiển là không ngừng viết báo cáo và viết báo cáo...
Công việc này rất đơn điệu và vô vị, chẳng liên quan đến việc vận hành của công ty. Lâm Thiển tương đối chán nản, nhưng ngẫm đi nghĩ lại, cô chuyển từ công ty đối thủ cạnh tranh sang bên này, nếu họ giao cho cô công việc quan trọng ở phòng ban quan trọng ngay từ đầu, đó mới là chuyện lạ. Nghĩ như vậy, Lâm Thiển cũng cảm thấy thoải mái hơn, càng chuyên tâm viết báo cáo. Sau mấy ngày, cô đã hoàn toàn nắm rõ tình hình cơ bản của Ái Đạt.
Mỗi ngày, Lâm Thiển đều đặt báo cáo lên bàn làm việc của thư ký Cố Diên Chi, nhưng cũng chẳng biết anh ta có đọc mấy thứ này. Sau đó, thư ký chuyển lời của Cố Diên Chi, bảo cô vừa nộp báo cáo giấy, đồng thời gửi một bản vào email chỉ định. Lâm Thiển xem địa chỉ email đó: Apache2013@126.vip.com. “Apache” là tên tiếng Anh của Cố Diên Chi? Từ này có vẻ không giống tên người, nhiều khả năng là viết tắt chữ cái đầu của một câu từ nào đó. Lâm Thiển nổi hứng suy đoán một hồi nhưng chẳng đâu vào đâu.
Ngày cuối tuần, Lâm Thiển dậy sớm, bắt xe đi Viện điều dưỡng ở một đầu thành phố.
Viện điều dưỡng Lục Uyển được xây mới từ sau năm 2010, bất kể cơ sở hạ tầng hay trang thiết bị cũng đều là loại tốt nhất thành phố. Lâm Thiển xách túi hoa quả, theo cô y tá đi dọc bờ đê xanh mướt một đoạn liền nhìn thấy Hà Thanh Linh ngồi dưới một bóng cây lớn.
Lâm Thiển bất giác đi rón rén đến trước mặt bà: “Mẹ...”
Hà Thanh Linh ngoài năm mươi tuổi, gương mặt nhọn dài của bà đầy nếp nhăn. Bà nhìn con gái bằng ánh mắt bình thản: “Ừ, về rồi à?”
Hai mẹ con trò chuyện một lúc. Phần lớn thời gian là Lâm Thiển mở miệng, Hà Thanh Linh chỉ chăm chú lắng nghe. Không bao lâu sau, bà kêu buồn ngủ, muốn về phòng nghỉ ngơi.
“Con bận rộn công việc, mẹ không giữ con ở lại.” Bà nói.
Đợi hộ lý đẩy xe lăn của mẹ đi xa, Lâm Thiển đứng yên tại chỗ một lúc rồi lấy máy di động gọi cho Lâm Mạc Thần.
“Em đang ở Viện điều dưỡng, khí sắc của mẹ có vẻ rất tốt.” Ngừng một hai giây, cô nói tiếp: “Anh có muốn nói chuyện với mẹ không?”
Bên Lâm Mạc Thần đã là đêm khuya, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của anh.
“Lâm Thiển.” Anh lên tiếng: “Anh không cần biết tình hình của người đàn bà đó.”
Lâm Thiển im lặng.
Kể từ lúc Hà Thanh Linh cương quyết đòi ly hôn chồng, mỗi người nuôi một đứa con, Lâm Mạc Thần chưa một lần gọi bà là “mẹ”.
Buổi chiều, Lâm Thiển đi dạo một vòng quanh thị trấn nhỏ ở gần Viện điều dưỡng, đồng thời đi thăm bạn học cũ sống ở nơi này. Khi cô rời khỏi nhà bạn học đã hơn chín giờ tối.
Cô từ chối không cho bạn học lái xe đưa về thành phố cũng không muốn bắt taxi, mà một mình đi bộ ra bến xe buýt. Buổi đêm ở ngoại thành rất yên tĩnh. Bến xe gần như trống không, chỉ có ngọn đèn đường chiếu ánh sáng vàng nhạt.
Chuyến xe cuối nhanh chóng tới nơi.
Lâm Thiển đi xuống cuối xe, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Bởi vì đây là bến đầu, vẫn chưa tới giờ xuất phát nên người tài xế quay đầu nói to với cô: “Cô gái, còn năm phút nữa, cô chịu khó đợi một lát.” Nói xong, anh ta gục xuống vô lăng ngủ gật.
Lâm Thiển kéo vạt áo khoác, ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Đúng lúc này, cửa xe phía trước vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông cao lớn lên xe ô tô.
Lâm Thiển tùy ý ngoảnh đầu liếc người đàn ông, sau đó tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Nhưng vài giây sau, cô đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Đèn trong xe tối mờ mờ. Người đàn ông đó mặc áo phao màu xám đậm, quần thể thao đen, đi đôi giày thể thao. Lâm Thiển chỉ liếc qua cũng nhận ra toàn là nhãn hiệu cao cấp. Anh còn đội cái mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp, chỉ để lộ sống mũi cao và cái cằm sạch sẽ. Tuy không nhìn rõ gương mặt nhưng cô vẫn cảm thấy đó là một người đàn ông tuấn tú.
Tim Lâm Thiển đập nhanh một nhịp.
Cảm giác quen thuộc dội vào lòng cô. Chiều cao và thể hình của người đàn ông này hoàn toàn trùng khớp với người đó. Hơn nữa, cả hai đều tỏa ra khí chất đặc biệt. Hình dung thế nào nhỉ? Mạnh mẽ, cương nghị, cao ngạo. Dù anh bất động, người khác cũng không thể coi nhẹ sự tồn tại của anh.
Lúc này, anh đã sải bước dài đi tới. Lâm Thiển lập tức ngoảnh mặt về phía cửa sổ.
Bước chân của anh bình ổn vững chãi, anh nhanh chóng đi qua chỗ cô ngồi . Lâm Thiển lén quan sát hình bóng mơ hồ phản chiếu trên cửa kính. Người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Xe buýt nhanh chóng chuyển bánh.
Đêm tối giá lạnh và yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ ô tô chạy trên đường. Lâm Thiển ngồi một lúc, cuối cùng không thắng nổi lòng hiếu kỳ, quay đầu về phía người đàn ông.
Ừm... anh lại ngủ rồi.
Thân hình cao lớn ngồi ở đó, một cánh tay của anh gác lên thành ghế phía trước, mặt vùi xuống đó, bàn tay còn lại đặt thoải mái trên đầu gối. Mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, hoàn toàn che khuất khuôn mặt anh. Bởi vì chỉ cách hai hàng ghế, Lâm Thiển thậm chí có thể nghe thấy hơi thở đều đều của người đàn ông.
Hi, anh Mèo Lớn!
Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô nghiêng người về phía trước, cúi thấp đầu, định quan sát mặt anh từ bên dưới xem anh có phải là người đó hay không? Nhưng trong xe tối mờ mờ, cô chỉ thấy đường nét mơ hồ.
“Cô nhìn gì vậy?” Giọng nói trầm thấp lành lạnh đột nhiên vang lên.
Lâm Thiển giật mình, lập tức ngồi thẳng người, hai má nóng ran. Người đàn ông từ từ ngẩng mặt, đôi mắt đen sáng ngời lặng lẽ hướng về phía cô.
***
“Cô nhìn gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp lành lạnh đột nhiên vang lên.
Bị bắt tại trận nhưng Lâm Thiển chỉ đỏ mặt vài giây, việc gì cô phải chột dạ?
Cô ngoảnh đầu, quang minh chính đại nhìn người đàn ông.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe buýt, ngọn đèn vàng trong xe tối mờ mờ. Anh đã ngồi thẳng người, một tay giữ mũ lưỡi trai, đồng thời ngẩng đầu nhìn cô.
Đó là một gương mặt tuấn tú, dưới cặp lông mày rậm là đôi mắt đen như mặt nước không thấy đáy. Xương gò má hơi nhô cao, khiến đường nét khuôn mặt của anh càng thêm rõ ràng. Bờ môi mỏng mím chặt, tựa hồ chẳng thèm mở miệng nói chuyện. Cả người anh tỏa ra một vẻ nho nhã nhưng lạnh lùng.
Lâm Thiển nở nụ cười tươi với anh: “Tôi đang nhìn anh.”
Người đàn ông vẫn không một chút biểu cảm, đôi mắt của anh trong trẻo và bình tĩnh.
Lâm Thiển nói tiếp: “Anh rất giống một quân nhân mà tôi từng gặp.”
Nói xong câu này, Lâm Thiển im lặng chờ đợi câu trả lời của người đàn ông. Ai ngờ anh giơ tay kéo vành mũ xuống thấp, giống như mất chút nhẫn nại cuối cùng, anh tựa vào thành ghế, lại nhắm mắt đi ngủ.
Lâm Thiển: “...”
Lúc này, xe buýt đã chạy vào khu vực nội thành. Đèn điện ở hai bên đường chiếu vào cửa sổ ô tô. Lần lượt có mấy người khách lên xe, trong xe dần trở nên náo nhiệt.
Lâm Thiển đeo tai nghe nhạc, tựa vào thành ghế. Cô chăm chú dõi theo cảnh sắc ngoài đường phố. Người đàn ông ở phía sau tuy bất động nhưng cô không thể xem nhẹ sự tồn tại của anh. Anh ngồi thẳng người nên thân hình cao lớn càng nổi bật. Bởi vì vành mũ che khuất đôi mắt, Lâm Thiển cũng không biết anh đã ngủ hay cũng ngắm cảnh đêm như cô. Mặc dù hết sức hiếu kỳ nhưng cô cũng không tiện ngoảnh đầu, nhìn chằm chằm người ta.
Một lúc sau, Lâm Thiển tháo tai nghe, lại ngoảnh xuống hỏi người đàn ông: “Này, rốt cuộc anh có phải là người đó không?”
Anh ngồi yên bất động, không hề ngẩng đầu.
“Ừ.” Giọng nói nhẹ như gió thoảng truyền tới.
Lâm Thiển mỉm cười: “Ok, cám ơn anh.”
Cô quay lại, không tiếp tục làm phiền người đàn ông. Sau đó, cô đội mũ áo khoác lên đầu, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
“Đến trạm cuối rồi! Mời mọi người xuống xe, hai người ngồi ở phía sau đừng ngủ nữa!” Một giọng nói thô lỗ vang lên, khiến Lâm Thiển giật mình tỉnh giấc. Cô mở mắt, phát hiện xe buýt đã đỗ trong bến. Ở phía đối diện bên ngoài đường cách đó không xa chính là cánh cổng quen thuộc của tập đoàn Ái Đạt.
Cô thở hắt ra, bất chợt ngẩn người khi bắt gặp hình bóng cao gầy đang xuống xe. Lâm Thiển không khỏi ngạc nhiên, cô tưởng anh xuống nửa đường hoặc khu vực trung tâm thành phố.
Đã hơn mười giờ tối, con đường này vô cùng yên tĩnh, ngọn đèn thưa thớt. Người đàn ông bỏ hai tay vào túi quần đi đằng trước, Lâm Thiển đi sau anh, cách khoảng chục bước chân. Trên con đường dài chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Không phải anh cho rằng cô cố tình bám theo anh đấy chứ? Lâm Thiển chợt nảy ra ý nghĩ rất buồn cười.
Lúc này, người đàn ông đã đi đến cổng công ty. Anh đột nhiên dừng lại, Lâm Thiển cũng dừng bước theo phản xạ.
Anh ngoảnh đầu dõi mắt vào bên trong công ty. Bởi vì anh đứng ở nơi có ánh đèn nên Lâm Thiển để ý, dưới sống mũi thẳng của anh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ồ, thì ra anh mỉm cười?
Đúng lúc này, tiếng bước chân rầm rập và tiếng nói chuyện ồn ào mỗi lúc một gần. Mấy người bảo vệ từ bên trong công ty đi ra ngoài.
“Tiểu đoàn trưởng!” “Thiếu tá!” “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Lâm Thiển tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng cười tủm tỉm.
Cô tiếp tục đi về nhà, nhưng ánh mắt không rời khỏi đám đàn ông. Mấy người bảo vệ mừng rỡ vây quanh anh. Anh hơi hé miệng, không biết nói điều gì, đám bảo vệ đột nhiên cười ha hả. Anh đứng yên ở đó, khóe môi từ đầu đến cuối đều ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Đột nhiên có một người bảo về ngoảnh đầu sang bên này. Phát hiện ra Lâm Thiển, anh ta hơi ngây ra.
Lâm Thiển cũng nhận ra anh chàng bảo vệ, chính là người lính đồng hương trên chuyến tàu hỏa ở Tây Tạng.
“Đây không phải là... Lâm tiểu thư hay sao?” Anh ta tỏ ra kinh ngạc, cất cao giọng: “Tiểu đoàn trưởng, Lâm tiểu thư cùng đi tàu với chúng ta đang ở kia kìa.”
Lâm Thiển dừng bước. Anh hai à... anh thật sự không cần đặc biệt nhấn mạnh với anh ấy. Thật ra anh ấy còn biết rõ hơn các anh nữa kìa.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Thiển. Lệ Trí Thành cũng quay người nhìn cô, ánh mắt không một chút biểu cảm.
Lâm Thiển liền tiến lại gần: “Chào các anh!” Cô cố tình liếc người đàn ông: “Thiếu tá, tôi cũng chào anh!”
Cố nhân gặp lại luôn là một sự kiện đặc biệt vui vẻ, bất kể là Lâm Thiển, người rất xui xẻo trong thời gian gần đây hay là mấy người bảo vệ mới đến làm việc. Mọi người đều nhiệt tình hỏi han, tất nhiên trừ vị thiếu tá đứng yên lặng một bên. Bây giờ Lâm Thiển mới biết, thì ra bọn họ đều được sắp xếp công việc ở Ái Đạt.
Về phần vị thiếu tá, những người khác không đề cập, Lâm Thiển cũng không hỏi dò.
Một lúc sau, mấy người bảo vệ lại quay sang Lệ Trí Thành, nói vào công ty uống rượu tán gẫu. Căn hộ thuê của Lâm Thiển ở hướng khác, thế là cô mỉm cười chào tạm biệt bọn họ.
Ai ngờ vừa đi vài bước, cô liền nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo.
Là anh chàng đồng hương, anh ta nở nụ cười chất phác: “Lâm tiểu thư, tôi tiễn cô về.”
Lâm Thiển: “Không cần đâu, tôi sống ngay gần đây, là dãy nhà đó.”
Anh ta vẫn không nghe, sánh vai cô đi về phía trước: “Không được, tiểu đoàn trưởng của tôi... À không, bây giờ nên gọi là giám đốc. Giám đốc vừa ra lệnh cho tôi, tôi phải đưa cô về. Hơn nữa đoạn đường này hơi tối, cô là phụ nữ không an toàn. Đi thôi.”
Lâm Thiển rất bất ngờ.
Người đàn ông đó sai cấp dưới đưa cô về nhà?
Cô vô thức ngoảnh đầu, chỉ thấy tất cả đi vào trong cổng, loáng một cái đã không thấy bóng dáng.
Lâm Thiển mỉm cười với anh chàng đồng hương: “Anh ấy là giám đốc ư?”
Anh chàng đồng hương trả lời: “Ừ, cô không biết sao? Tiểu đoàn trưởng cũng làm việc ở Ái Đạt. Có điều quân hàm của cậu ấy cao như vậy, có lẽ là chức giám đốc, tương đương cán bộ bậc trung. Chúng tôi đều đoán cậu ấy làm giám đốc bộ phận bảo vệ.”
Buổi tối nằm trên giường, tâm trạng của Lâm Thiển rất tốt.
Anh trai nói không sai, phụ nữ là động vật cảm tính. Dù tập đoàn Ái Đạt đang trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, nhưng cứ nghĩ đến chuyện được làm việc với mấy anh lính nhiệt tình, cô cảm thấy hết sức ấm áp.
Còn cả vị thiếu tá tính tình kỳ quái nữa chứ. Vừa rồi anh chàng đồng hương tiết lộ cho cô biết: anh tên Lệ Trí Thành, năm nay hai mươi lăm tuổi, là thiếu tá trẻ tuổi nhất của quân khu Tây Nam. Tuy ít nói nhưng anh rất nổi tiếng trong đơn vị.
Một giám đốc bảo vệ đẹp trai kiêu ngạo, quả thực khiến người khác khó nhìn trực diện.
Lâm Thiển không ngờ, ngày thứ hai đi làm, cô đã nghe thấy tin dữ.
Mới sáng sớm, trên mạng xuất hiện tin tức chấn động: “Túi xách nữ cao cấp chứa chất gây ung thư, ba doanh nghiệp hàng đầu trong ngành đều không tránh khỏi bị liên lụy.”
Định luật Murphy cho chúng ta biết, sự việc luôn thích phát triển theo chiều hướng tệ hại. Lâm Thiển cảm thấy Ái Đạt đã rơi xuống đáy vực, nhưng không ngờ ở dưới đáy vực sâu vẫn còn có vũng lầy nguy hiểm.
***
Tầm chiều tối, Lâm Thiển ôm một tập báo cáo đi khỏi thang máy của tầng trên cùng. Còn chưa đến cửa văn phòng của Cố Diên Chi, cô đã nghe thấy tiếng quát tháo của anh ta: “Trò gì thế này, viết tin chẳng có trách nhiệm gì cả...”
Lòng Lâm Thiển nặng trĩu.
“Vụ scandal chất gây ung thư” đã bùng nổ hai ngày, tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Chất gây ung thư đúng là tồn tại, nhưng cơ quan kiểm nghiệm đã kiểm tra ra vấn đề nằm ở vật liệu, lô vật liệu cao cấp này do công ty châu Âu cung cấp.
Tuy nhiên, người tiêu dùng trong nước không nghe lời giải thích. Hai ngày nay, dưới sự thổi phồng và công kích của các phương tiện thông tin đại chúng và internet, dư luận ngày càng trở nên kích động. Mấy công ty lớn bao gồm cả Ái Đạt liên tục bị người tiêu dùng trả lại hàng, thậm chí có người còn tuyên bố sẽ kiện ra tòa.
Áp lực đến từ cơ quan nhà nước càng lớn hơn.
Chỉ trong thời gian ngắn, cả tập đoàn Ái Đạt phảng phất bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc chưa từng có.
Cô thư ký ở gian ngoài nở nụ cười bất lực với Lâm Thiển.
Lâm Thiển đặt báo cáo xuống bàn: “Đây là báo cáo tuần và một bản báo cáo sự kiện đột xuất.”
Khi đi đến cửa thang máy, cô chợt nghe hai cô tiếp tân nói nhỏ: “Anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai vậy?”
“Hình như là bạn của Cố tổng, nghe nói là một quân nhân giải ngũ.”
Báo cáo của Lâm Thiển đặt trong đống văn bản, được chuyển tới bàn làm việc của Cố Diên Chi. Tập báo cáo nằm ở đó một thời gian cũng không ai sờ tới. Mãi đến lúc trời tối, một bàn tay lớn rút riêng tập báo cáo của cô ra ngoài, giở từng trang xem xét kỹ lưỡng.
Cố Diên Chi nổi nóng hai ngày nay, bây giờ mới thở hắt ra, nhưng tâm trạng của anh ta vẫn không thả lỏng chút nào.
Cho tới thời điểm này, các đối thủ cạnh tranh, gồm cả Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ đều giữ thái độ im lặng. Ái Đạt nên ứng phó sự việc này thế nào, lãnh đạo cao cấp của công ty xảy ra tranh cãi lớn.
Có người kiến nghị nên chủ động đứng ra xin lỗi, nhận hết trách nhiệm.
Nhưng đa số cho rằng nên im lặng, bởi vì súng chỉ bắn trúng con chim thò đầu ra ngoài. Dẫu sao bây giờ các công ty có thực lực mạnh hơn Ái Đạt cũng đều làm vậy.
Là người phụ trách tạm thời trước khi Lệ Trí Thành chính thức nhậm chức, bất kể quyết định ra sao, Cố Diên Chi cũng phải đối diện với áp lực rất lớn.
Vừa ngoảnh đầu, anh ta liền bắt gặp Lệ Trí Thành đang ngồi ở ghế sofa, thần sắc rất tập trung.
Anh ta kéo cà vạt ném xuống bàn, đi tới hỏi: “Chú xem gì vậy?”
Lệ Trí Thành không ngẩng đầu.
So với vẻ trầm mặc khi mới đến công ty, bây giờ dường như Lệ Trí Thành đã thích ứng với hoàn cảnh, thân hình cao lớn của anh tựa vào thành ghế một cách thư thái, đôi chân dài vắt chéo, tư thế rất thoải mái.
“Anh chưa đọc sao?” Anh từ tốn hỏi lại.
Cố Diên Chi ngồi xuống cạnh Lệ Trí Thành, lắc đầu: “Tôi không thích đọc mấy thứ này. Đối với tôi, tin tức có giá trị nhất là phải dùng tai để nghe, chứ không phải dùng mắt đọc. Một nhân vật dù quan trọng hay không, vô tình bộc lộ thông tin nhiều khi còn giá trị hơn cả trăm trang báo cáo.”
Lệ Trí Thành không tỏ thái độ, tiếp tục dán mắt vào bản báo cáo. Thấy anh dùng bút khoanh một đoạn, Cố Diên Chi bỗng dưng có hứng thú, cũng ghé sát đọc cùng.
Lướt qua một đoạn, anh ta hơi ngạc nhiên, sau đó ngoác miệng cười.
Bản báo cáo của Lâm Thiển đưa ra kiến nghị của cô về sự kiện lần này.
Quan điểm của cô là, Ái Đạt nên đứng ra xin lỗi và nhận trách nhiệm đầu tiên.
Phần trước của bản báo cáo đề cập đến những trường hợp điển hình, giải quyết nguy cơ thành công trong lịch sử ngành thương mại. Đồng thời, cô cũng tiến hành phân tích tâm lý của người tiêu dùng. Về cơ bản, báo cáo rất cụ thể, rõ ràng, đâu ra đấy.
Đoạn được Lệ Trí Thành khoanh tròn có nội dung như sau:
“Việc Ái Đạt là công ty đầu tiên đứng ra nhận lỗi sẽ khiến các đối thủ cạnh tranh càng rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Nếu không làm như chúng ta, bọn họ sẽ trở thành tiêu điểm công kích của dư luận, phải đối diện với áp lực lớn hơn bây giờ gấp nhiều lần, sẽ là mục tiêu trút sự phẫn nộ của người tiêu dùng.
Do đó bọn họ buộc phải làm theo chúng ta.
Nhưng dù bọn họ có xin lỗi đi chăng nữa, trong lòng người tiêu dùng, đối tượng đầu tiên đứng ra nhận lỗi mới thật sự thành tâm thành ý, còn bọn họ chỉ là kẻ bắt chước, hết cách nên mới phải làm vậy. Người tiêu dùng sẽ giảm sút niềm tin vào bọn họ.
Các công ty đều thiệt hại về mặt kinh tế, nhưng đổi lại danh tiếng khác nhau. Ái Đạt có thể nhờ sự kiện này, đánh vào đối thủ cạnh tranh một cách hữu hiệu.”
Cố Diên Chi đứng thẳng người, sờ cằm: “Chưa bàn đến chuyện quan điểm của cô ta có lý hay không? Một cô gái trông có vẻ hiền lành, không ngờ cách xử lý công việc lại quyết liệt như vậy?” Nói xong anh ta cười tủm tỉm.
Lệ Trí Thành ở bên cạnh cũng mỉm cười. Anh đóng tập báo cáo, ném lên bàn uống trà.
Cố Diên Chi hỏi: “Chú định bao giờ lộ diện?”
“Đợi giải quyết xong vụ này, tôi sẽ tiếp quản công ty.”
|