Tình Yêu Quí Tộc
|
|
Chương 15
Vừa về tới nhà, cô đã nhận ra ngay được ánh mắt lo lắng của Phong khi trên người cô là một bộ đồ con trai rộng thùng thình. Anh hỏi cô không dấu nổi sự thắc mắc và nghi ngờ: - Tại sao em lại ở với Minh ở kí túc xá nam thế? Còn quần áo em sao lại…? - A, dạ. Em đưa tài liệu về lễ hội cho anh ấy nhưng gặp trời mưa nên đồ em ướt hết nên…anh ấy…bắt em phải thay quần áo. – cô hơi đỏ mặt và cố không nghĩ tới những gì đã xảy ra ở đó. Chợt nhận ra Phong có vẻ hơi lạ, cô vội giải thích tiếp: - Anh đừng hiểu lầm á. Không có chuyện gì đâu. – cô vừa nói vừa quơ tay loạn xạ. Phong mỉm cười ra ý hiểu, anh cốc nhẹ đầu cô bé. Anh nhẹ nhàng khuyên cô: - Ừm, lần sau đừng dầm mưa thế kẻo ốm đó. Giờ em đi ngủ đi, cũng trễ rồi mà. Anh mỉm cười khiến cô cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Cũng đúng, dầm mưa xong, cô thấy mệt lắm. Cô cười tinh nghịch với anh rồi trả lời: - Dạ. em cảm ơn anh. Em cũng hơi mệt rồi ạ. - Về trễ mà còn đòi đi ngủ sớm sao? Cô hay thật đó. – một giọng nói lạnh lùng vang lên ở ngày cửa ra vào phòng cô. Ngay lập tức cả cô và Phong cùng nhìn về phía người quen thuộc đó- Băng. Anh vẫn lạnh lùng như mọi ngày. Anh xuất hiện trong chiếc áo thun đen và chiếc quân kaki nâu giản dị nhưng lại rất rất hợp với khuôn mặt của anh. Màu đen luôn là màu đẹp nhất với anh và cô bé cũng thích màu đen.Qua chiếc kính gọng đen, là đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi của anh. Anh nhìn cô bé, lanh lùng nói như ra lệnh: - Cô đi đưa tài liệu cho Minh cũng phải về sớm chứ? Cô có biết mấy giờ rồi không? Còn bao nhiêu việc phải làm nữa. - Dạ, em xin lỗi. – cô lí nhí đáp. - Đừng trách em ấy nữa. Có gì mai nói tiếp, giờ em đi ngủ đi. – Phong xen vào. - Đừng đùa. Cô hãy nhanh chóng đánh máy hết sấp giấy này rồi in ra cho mọi người trong hội học sinh ngày mai đi. Chỉ cần đánh những ý chính thôi. – Băng nói và đưa cho cô sấp giấy khá dày. - Này cậu đừng quá đáng thế. Em ấy đang mệt mà. – Phong nói. - Thời gian cho lễ hội rất gần rồi. Chỉ còn gần một thang thôi, đã thế còn bao nhiều việc phải làm nữa. Mà cậu cũng còn phải lo chuẩn bị về việc an ninh cho lễ hội sao. Hôm đó có rất nhiều phụ huynh của các tập đòan lớn đến, không thể để xảy ra sai sót gì được. – Băng bình tĩnh đáp. - Tôi biết, cậu không cần lo thế đâu. Nhưng cậu cũng đừng quá đáng quá.Trong hội học sinh có nhiều người sao cậu lại bắt em ấy làm. – Phong hỏi. - Đơn giản vì bây giờ cô ấy đang ở đây, nếu làm sai, tôi có thể sửa kịp. - Vâng, em sẽ làm ngay bây giờ. – Xuân lên tiếng xen vào trước khi hai người cãi nhau tiếp. - Nhưng…- Phong định nói. - Không sao đâu ạ. Em sẽ làm ngay nhưng em không có máy tính. – Vừa nói cô vùa quay sang Băng. Dù cô mệt nhưng cô vẫn phải cố, không thể lười biếng được. Phong định nói gì đó nhưng dừng lại, cô không thể thay đổi được ý kiến của cô bé được. - Cô hãy dùng chiếc PC ở phòng tôi. Tôi sẽ dùng laptop. Cô qua phòng tôi làm đi, có gì để tôi còn chỉnh sửa nữa. Trước khi qua mang cho tôi thức uống nữa - Dạ. Nói xong rồi cô chạy vù lao xuống bếp để pha 4 li cacao. Cho Băng, Phong, Vũ và cô nữa. Cạch Xuân tự động mở cửa phòng của Băng, cô đã quá quen thuộc với việc vào phòng anh rồi vì tối nào cô cũng mang cacao tới cho anh mà. Cô đến chỗ chiếc salon mà anh đang ngồi, đặt nhẹ lí cacao xuống rồi quay lứng bước tới chiếc PC của anh. - Cô hãy đánh những phần tôi đã đánh dấu thôi. Cô chỉ cần đanh ¾ bài, còn lại tôi sẽ làm thay. – đột ngột Băng lên tiếng. - Ơ, dạ, em cảm ơn. Em cẽ cố gắng ạ. – Quay lại nhìn Băng đang mệt mỏi,gỡ kính ra và xoa xoa mắt của mình, trong anh thất mệt mỏi khiến cô hơi thấy tội nghiệp. Rồi quay vội về phái bàn làm việc và không làm phiền anh nữa. 1 tiếng sau… Cuối cùng cô đã đánh xong sấp giấy mà Băng đưa cô. Hai tay và vai mỏi nhừ, mí mắt thì như muốn cụp xuống vì những cơn buồn ngủ nhưng cô cũng cảm thấy vui vì cô đã làm hơn những gì mà Băng cần. Giờ chỉ cần anh duyệt lại và in thôi. Khẽ bước vào phòng làm việc của Băng, cô bé cố đi thật nhẹ vì không muốn làm phiền anh. Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt cô bé là một chàng trai đẹp tựa như hoa đang dựa lưng vào chiếc ghế ngủ. Khuôn mặt thiên thần của anh khiến trái tim của cô bé đập lọan nhịp. Đứng lặng, ngắm nhìn anh ngủ mà lòng cô lâng lâng cảm xúc khó tả. Anh khẽ cựa quậy mình khiến cô giật mình tỉnh khỏi dong suy nghĩ mông lung của mình. Cô lén bước tới gần anh và nhẹ nhàng đắp cho anh chiếc áo khoác của anh. Cô đặt sấp tài liệu trên bàn của anh rồi chuồn êm ra ngoài. Cạch… Cô khẽ đóng cánh cửa phòng rồi dựa lưng vào nó, một phần vì mệt và một phần vì trong cô đang cảm thấy rất khó chịu ở điều gì đó. Hình ảnh thiên thần của Băng lúc ngủ cứ hiện ra trong cô khiến cô rất bối rối, có lẽ vì anh quá đẹp. Cảm xúc lúc này của cô rất khó hiểu. Có lẽ vì không thể hiểu được mà cô mới leo lên giường ngủ vì cô nghĩ do mình quá mệt mỏi nên tâm trạng như thế thôi.
Hết chương 15
|
Chương 16
Cốc…cốc… Tiếng gõ cửa làm Xuân choàng tỉnh dậy. Mệt mỏi, dụi mắt nhìn qua chiếc đồng hồ báo thức. Đã 6h sáng rồi. Cô giật mình bật dậy nhưng cơ thể mỏi nhừ của cô không nghe lời cô, phải cố gắng lắm cô mới ngồi dậy được. Từ từ bước xuống giường và ra mở cửa. Đó là bác Kim. Vừa thấy cô, bác hỏi: - Cháu sao thế? Sao hôm nay cháu lại dậy trễ thế? Mà sao cháu trông xanh xao thế? Cháu ốm hả? - Dạ. Cháu không sao đâu? Chắc do tối qua cháu thức khuya quá thôi ạ.Cháu xin lỗi, cháu sẽ xuống ngay thôi ạ? – cô trả lời bằng cái giọng như hết hơi. - Ừm, nếu chúa ốm thì nói bác nhé. Mà có thật là cháu không sao không đó? – bác Kim lo lắng hỏi. - Dạ. Thật mà bác. Cháu sẽ xuống ngay. – cô nói chắc nịch. - Ừm, à cháu ghé qua gọi mấy cậu chủ xuống ăn sáng nữa. - Dạ. – cô mỉm cười trả lời. 15 phút trôi qua… Sau khi tắm và thay xong bộ đồng phục xong, nhìn cô có vẻ đỡ xanh xao hơn lúc nãy. Không tốn thêm thời gian, cô phóng như bay qua phòng gần nhất – phòng của Phong. Cốc…cốc… - Vào đi. – Phong từ trong phòng nói vọng ra. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vô. Phong đang đứng trước chiếc gương ở gần phòng thay đồ của anh để mặc đồng phục. Vội quay đi khi nhận ra anh mới khoác chiếc áo sơ mi thôi. - Á, em xin lỗi. Em… cô ấp úng nói. - Em đỏ mặt kìa. Hahaha… - Anh chọc cô. - Đâu có đâu ạ. – cô biện minh nhưng thật ra đó lại là sự thật. - Thế sao em đứng ngoài. Giúp anh lấy chiếc carvat đi. – anh đùa cô. - Ơ dạ, vâng. – cô từ từ quay mặt lại và đưa cho anh chiếc carvat. - Cảm ơn em. Em thắt dùm anh đi. - Dạ? Em ấy ạ? – Cô hỏi. - Ừm, anh thấy em thắt đẹp mà. – anh vừa nói vừa chỉ vào chiếc carvat của cô. - Ơ, dạ, em… - Nhanh lên nào. – Anh nói ra vẻ thúc giục cô với vẻ thích thú. - Dạ. Cô đành vậy. Lần đầu tiên cô thắt carvat cho người khác nên cô thấy hơi rắc rối. Nhìn cô bé có vẻ lúng túng với chiếc carvat, Phong mỉm cười thích thú, anh cứ nhìn cô bé. - Xong rồi ạ. – cô bé thở phào khi thắt xong cho anh. - Cảm ơn em nhiều. Anh vừa nói vừa vuốt má cô bé khiến cô giật mình lùi lại và té “ầm” ra sảnh nhà và kéo theo cả Phong. Anh đang nằm đè lên cô bé. Kịp bình tĩnh lại, cô đẩy anh ra nhưng không được vì anh nặng quá. Chợt nhận ra, Phong cũng ngồi dậy và kéo cô bé dậy theo. Hai người ngại ngùng quay đi. Cô bé thì xấu hổ vì tính hậu đậu của mình còn anh thì thấy lúng túng đến khó hiểu. - Em…em… xin lỗi. Anh… xuống ăn sáng trước đi. Em đi trước đây Cô bé ấp úng trả lời và quay đi bỏ ra ngoài trước để lại Phong đang ngại ngùng ở trong phòng. Rồi bước tiếp đến phòng của Vũ. Dù đang rất mệt nhưng cô vẫn phải cố. ….. Tại phòng của Vũ, anh đã dậy trước và đã thay đồ hoàn chỉnh. Cô khẽ thở phào. Cô cố giữ khoảng với anh để tránh những việc không cần thiết xảy ra. - Anh xuống ăn sáng ạ. - Ừm. Chào em. Lâu ngày không gặp. Dạo này em bận quá ha. – anh nói. - Dạ cũng bình thường thôi ạ. – cô cười đáp. - Ừm, em ốm à? Nhìn em xanh thế? – anh nhìn cô một lúc rồi nói. - Dạ? không có gì đâu ạ. – cô vừa nói vừa lùi lại, chợt thấy hơi choáng nên dựa tạm vào tường . Cô không muốn mình bị ốm và gấy rắc rối cho mọi người lúc này. Tạm thấy mình khá hơn, cô chuồn ngay ra khỏi phòng của Vũ. - Em chào anh. Em đi trước đây. – cô nói. - Ừm. May mắn nhé. – anh nói. - Dạ. Em cảm ơn. – cô đáp rồi chạy luôn. Đứng trước phòng của Băng, cô dừng lại và nghỉ. Không biết vì mệt hay vì lo cái gì mà tim cô đập loạn xạ lên cả. Lấy hết dũng cảm cô đẩy cửa phòng ra. Băng vẫn còn ngủ nhưng lại là trên chiếc ghế sofa hôm qua anh làm việc.Vẻ mặt mệt mỏi, xanh xao của anh khiến cô bé hơi lo lắng. Cô nhẹ nhàng bước tới chỗ anh, khẽ đặt tay lên trán anh. Hơi nóng. Có vẻ như anh sốt rồi. Chợt ánh mắt của anh mở ra nhìn cô, khiến cô giật mình vội rụt tay lại. - Em xin lỗi. Hình như anh ốm rồi. – cô nói. - Mấy giờ rồi? – anh ngồi dậy, xoa xoa đầu rồi hỏi. - Dạ? À, 6h30’ ạ. Anh có vẻ mệt quá. Anh đi nghỉ đi. – cô lo lắng hỏi. - Cô in sấp tài liệu này cho mọi người trong hội học sinh đi. – bó ngoài tai lời lo lắng của cô, anh ra lệnh. - Dạ, cô cầm sấp tài liệu đó trong khi anh đi nhanh về phía phòng tắm.Xuân đứng dậy, cô cảm thấy choáng, toàn thân cô từ sang tới giờ mỏi như, đau nhức (có lẽ là do dư âm của vụ dầm mưa hôm qua.) vừa đứng lên cô thấy choáng rồi tất cả xung quanh cô trở thành màu đen.
Hết chương 16
|
Chương 17
- Xuân… Em không sao chứ? – Phong lo lắng hỏi. Cô từ từ mở mắt ra, toàn thân mỏi nhừ nhìn anh, hỏi: - Sao em ở đây? Đây là phòng ai thế ạ? Mấy giờ rồi ạ? Em còn phải đến trường nữa. - Đùa à. Em đang ốm mà. Hôm nay em xin nghỉ đi. Đây là phòng của Băng. Lúc nãy thấy em ngất, cậu ấy bế em lên giường đó. - Hả? Sao kì vậy ạ? Cô bật dậy vôi lao ra khỏi giường nhưng bị Phong giữ lại, anh nói: - Em làm gì mà nghiêm trọng thế? Không sao đâu. Hôm nay em cứ nghỉ đi. - Nhưng… - Cô cứ nghỉ đi. Ở nhà giúp tôi chuẩn bị tài liệu. – Băng từ ngoài bước vô. - Dạ? nhưng… vâng ạ. Phong xoa đầu cô, anh nháy mắt với cô, anh nói nhỏ: - Thật ra hôm nay Băng cũng nghỉ đó. Cậu ấy cũng ốm rồi, có khi em lây cho cậu ấy đó. - Dạ? Em… - cô ấp úng nói. - Anh đùa đấy. Em nghĩ đi. Cố lên nhé. – Phong mỉm cười động viên. - Dạ. – cô cúi đầu lí nhí trả lời. Thế là cả ngày hôm đó, Xuân năm trên giường của Băng cùng với đống giấy mà cô cần phải hoàn thành thật nhanh. Sau khi uống thuốc, cô đã đỡ nhiều nhưng vẫn còn mệt nhưng vẫn còn đủ sức để làm việc giúp Băng. - Được rồi. Tốt lắm. Cô có thể về nghỉ được rồi đấy. – Băng noi` khi xem xong tập tài liệu cô đưa. Nhìn Băng bây giờ thật mệt mỏi, không giống như anh hằng ngày. Dù là nói là ở nhà nghỉ ngơi nhưng anh cũng đâu có nghỉ gì được. - Thế anh thì sao? Em thấy anh cũng mệt rồi mà? – Xuân buột miệng hỏi khi nhìn anh. Cô thấy lo lắng cho anh. - Không có gì đâu? Cô không cần quan tâm thế đâu. – Băng hơi chững lải khi nghe câu hỏi của cô nhưng cũng trả lời. Cô cảm thấy không yên tâm, cô không muốn nhìn thấy anh gục ngã vì làm việc, cô lấy hết can đảm kéo tay anh, lôi anh dậy khỏi chiếc bàn làm việc. - Anh cũng đi nghỉ đi. – cô nói, tay lôi anh đang còn ngạc nhiên về phía chiếc giường của anh. Cô đẩy anh nắm xuống chiếc giường của anh. - Anh nghỉ đi. Anh sắp gục rồi đó. – cô nói. - Cô làm gì vậy? – Băng đẩy tay cô ra ngồi dậy và hỏi cô. Cô hơi ngạc nhiên với hành động “táo bạo” của mình nhưng nhín vẻ mệt mỏi của anh, cô nói tiếp: - Tại anh trong có vẻ mệt mỏi quá thôi. Anh nghỉ đi, anh mà gục thì ai sẽ giải quyết mấy việc này chứ. - Tôi còn… - Anh nghỉ một lúc có sao đâu. Em làm giúp cho. – cô tự tin nói mặc dù cô đang rất mệt. - Cô đùa à? Chẳng phải cô cũng đang rất mệt sao. – Anh mỉm cười lanh lùng nói. - Nhưng anh cần giữ sức khỏe nhiều hơn em chứ... - Thôi được rồi, tôi sẽ nghĩ một lúc, cô cũng đi nghỉ đi. Cô ra kìa nghỉ đi vì như thế khi cần tôi có thể gọi. - Dạ. – cô mỉm cười đáp, không ngờ anh ấy lại có thể nghe lời cô như thế. Hoàn toàn không giống như lúc đầu cô mới gặp Nói xong cô chạy bay ra chỗ bàn làm việc của anh, dọn dẹp sơ sơ lại đống giấy trên bàn rồi cũng lan ra chiếc ghế sofa ngủ. Mặc dù là ghế sofa nhưng cũng êm hơn chiếc giường ở nhà cô gấp nhiều lần rồi. Do mệt mỏi nên cả Băng và Xuân đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc đó, một người bước vô phòng. Qua chiếc kính gọng xuống, đôi mặt cảu anh đang nhìn vào sấp giấy mình đang cầm trên tay, anh ngước lên nhìn. Đó là Vũ, hôm nay anh cũng nghỉ , không phải vì ốm mà vì nhiều việc phải làm, anh phải chuẩn bị các chương trình cho lễ hội sắp tới, anh đang định hỏi ý kiến của Băng vè kế hoạch mới nhưng khi vừa bước vào phòng anh thấy một cảnh tượng khá thú vị khiến anh phải mỉm cười. Trong một căn phòng, một nam một nữ đang ngủ, dù không ngủ cũng nhưng cũng rất dễ hiểu lầm, đã thế đây còn là hai người trước đây rất ghét nhau nữa. Dạo này, cong việc nhiều qua khiến ai cũng mệt mỏi là phải. Chính anh là một người ít quan tâm tới công việc nhưng cũng phải vất vả. Bước tới chiếc sofa mà Xuân đang ngủ, anh cúi xuống, khẽ vén tóc đang rũ trước mặt cô bé, anh nhìn kĩ khuôn mặt ngủ say, trông đáng yêu như một đứa trẻ của cô khiến anh khẽ cười. Hình như cô vẫn còn hơi sốt. Anh đứng dậy quay lại nhìn về phía chiếc giường rộng rãi mà Băng đang ngủ và so sánh với chiếc ghế sofa “ nhỏ xíu” mà Xuân đang ngủ (thật ra cũng không nhỏ lắm đâu ^^) anh khẽ lắc đầu, suy nghĩ một hồi, anh nhẹ nhàng bế cô lên và tiến về phía chiếc giường của Băng… Đây sẽ là chuyện thú vị đáng xem đây. Anh khẽ cười – một nụ cười tinh quái xen lẫn thích thú.
Hết chương 17
|
Chương 18
Trời đang trở lạnh, khẽ run run người, Xuân nắm co ro. Một cánh tay ôm lấy người cô bé, vòng tay đó thật ấm áp. Mặc dù hơi khó chịu do bị ôm quá chặt nhưng so với cái lạnh mà cô đang chịu thì đó quá là tuyệt. Khẽ cựa quậy, cô cuộn tròn ngủ ngon như một đứa trẻ. Băng ngủ đang ngủ say do quá mệt mỏi. Anh đang ôm một “thứ gì đó” êm êm ngủ. Anh không biết đó là gì nhưng cảm giác thật thoải mái khi ôm. Cái không khí lạnh ấy đang khiến cho cả Băng và Xuân ôm nhau ngủ nhưng không biết. Cạch… Phong mở cửa phòng của Băng. Bước vào trong phòng, anh thấy Vũ đang ngồi làm việc trên bàn của Băng, anh hỏi: - Chào cậu? Sao cậu làm việc ở đây? Băng đâu? Cả Xuân nữa? - Chào cậu. Họ đang ngủ. Cậu về sớm thế? – Vũ cười đáp. - Ngủ? Hai người ấy? – Phong nghi ngờ hỏi. - Ừm. Họ làm việc vất vả quá thêm lại đang ốm, ngủ là phải. Có gì không đúng sao? – Vũ trả lời. - Không nhưng… họ ngủ… - Phong nói. - Trong kia kìa. Trong phòng ngủ ấy. – Vũ chỉ tay về phía phòng ngủ. Phong hơi lưỡng lự rồi cũng đi về phía đó. Vừa bước vô là không khỏi không ngạc nhiên, 2 người họ đang ôm nhau ngủ như chết. Chợt thấy khó chịu trong lòng, anh chạy ra. - Sao thế? – Vũ thích thú nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Phong. - Tại sao… họ lại ngủ chung thế? – Phong hỏi trong lòng khó chịu. - Có gì không ổn sao? - Nhưng… - Thôi nào? Cậu giúp tớ việc này đi. Hay là tâm trạng rối bời nên không thể? – Vũ hỏi. - CẬU ĐỪNG CÓ ĐÙA. – không hiểu sao, Phong mất bình tĩnh quát lên. - Ừm, cậu có vẻ mất bình tĩnh thế? – Vũ ngước nhìn Phong với vẻ bình tĩnh. Phong không nói gì. Anh cũng không ngờ anh lại mất bình tĩnh đến như thế. Không nói gì nữa, anh bỏ ra ngoài. Anh thấy bực mình với Vũ nhưng anh không thể phủ nhận những lời của anh. ….. Tiếng quát lúc nãy của Phong khiến cho cả Xuân tỉnh giấc. Cô cảm thấy khó chịu vì vòng tay của ai đó đang ôm chặt, nó rát ấm áp nhưng cũng rất lạ lẫm. Mở mắt, ngước nhìn người đang ôm chặt mình. Khuôn mặt thiên thần của anh khiến cô hơi ngượng ngùng. Đó là Băng. Càng nhìn gần, cô nhận thấy anh càng đẹp. Cô vội giật mình khi nhận thấy mình đang ngủ trên giường với Băng, cô vội đẩy anh ra. Cái đẩy đó khiến Băng cũng thức giấc. Anh dụi mắt ngồi dậy. Trông anh không có gì là có vẻ ngạc nhiên khi người đang ngồi trước mặt mình là Xuân. Giờ anh đã biết “cái thứ êm êm” lúc nãy anh ôm chính là cô. - Tại…tại…sao…em…em lại ngủ ở đây? Lúc…nãy…sofa… cô hoảng loạn hỏi. - Hai người dậy rồi à? – một giọng nói vang lên. Đó là Vũ. Anh bước tới chiếc giường ngủ của Băng. - Có chuyện gì sao? – anh nhìn Vũ hỏi. - Sao lại hỏi tớ? Hai người ngủ ngon không? – Vũ nói. Xuân thì không muốn nghe thêm bất cứ cái gì nữa, cô run run đứng dậy rồi bỏ chạy về phòng của mình. Cô bật khóc. Trong vòng 2 ngày mà cô đã gặp chuyện này tới 2 lần. Cô thực sự thấy xấu hổ. Trong phòng của Băng… - Là do cậu bày ra đúng không? – Băng mệt mỏi hỏi Vũ, hai tay xoa xoa đôi mắt của mình. - Này, sao lại nghĩ thế? – Vũ trả lời với vẻ khoái trá. - Cậu đừng giả bộ ngây thơ nữa. Không hợp với cậu đâu. - Ừm, thì sao? Thú vị mà. Không ngờ sao vụ này còn có thêm một phát hiện thú vị nữa. - Hửm? - Không có gì. Bye. Vũ không trả lời câu hỏi của Băng mà cười một nụ cười tinh quái rồi bước ra khỏi phòng. Tại phòng của Xuân… Cô đang cố gắng kìm nén cơn khóc to. Không hiểu sao, cô lại thấy sợ.Trong đầu cô là muôn vàn câu hỏi đặt ra, không hiểu tại sao cô lại ngủ trên giường với Băng. Toàn thân mệt mỏi và chán nản, cô buông nhẹ người xuống giường, cô không muốn suy nghĩ thêm nữa. Tiếng nhạc chuông điện thoại khiến cô bật dậy, vơ lấy nó và nghe máy: - Alo… Ai thế ạ? – cô mệt mỏi hỏi. - Ơ, em ốm sao? Anh là Minh đây. Hôm nay không thấy em tới trường. – Minh lo lắng hỏi. - Ơ, dạ… em chào anh. Em không sao đâu. Em sẽ sớm đi học thôi ạ. Anh gọi điện thoại có gì không ạ? - À, không… anh chỉ gọi điện hỏi thăm em thôi. À, em có cần lấy kế hoạch mới của lễ hôi không? Anh sẽ tới đưa cho em. Giật ình trước đê nghị của anh. Cô biết hết kế hoạch rồi vì chính cô sọan nó mà nhưng nếu từ chối chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Nếu đồng ý, Minh sẽ tới như thế thì sẽ lộ ra rằng cô sống ở đây. Cô vội trả lời: - Dạ, không, em sẽ tới lấy. À, em không… - Nhưng em đang ốm mà. – Minh lo lắng hỏi. - Dạ, không sao đâu, anh cứ nói nơi, em sẽ tự đi lấy. - Nhưng, thôi được rồi, hẹn em ở quán café J'R nhé. – Minh đề nghị. - Vâng ạ. Chào anh. – cô uể oải đáp rồi cúp máy. Khẽ thở dài, cô đang rất khó chịu, cô vẩn còn cảm thấy ngại ngùng khi nghĩ về chuyện tối quá, đã thế thêm chuyện vừa rồi khiến cô muốn điên lên nhưng cô đã hứa rồi, không thể từ chối. Mệt mỏ, đứng dậy thay bộ đồ ở nhà của mình bằng bộ đồ đơn giản – quần jean lửng rộng với áo thun có mũ màu trắng và đội chiếc nón lưỡi trai màu đen viền nâu đơn giản.
Hết chương 18
|
Chương 19
Tại quán café J'R… Xuân ngập ngừng bước vào tiệm café đó. Đúng là nơi dành cho đại gia.Sang trọng và lịch sự hơn hẳn. Bầu không khí yên tĩnh với điệu nhạc du dương của chiếc violin làm cho mọi người đều cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Ngó quanh tiệm café đó tìm Minh. - Xuân, em đến rồi sao? – giọng nói của Minh ở đằng sau khiến cô giật mình. - Dạ? – cô trả lời, vội quay lại thấy Minh ở ngay sau mình, trên tay anh là một chiếc cặp đứng chiếc lap. - Em đến rồi à. Mình lại đằng kia đi. – Minh mỉm cười hiền lành, xoa đầu cô nói. - Dạ. – cô cúi đầu trả lời rồi đi về phía chỗ anh chỉ, trong khi đó, anh nói nhỏ gì đó với người phục vụ. Ngồi “ngoan ngoãn” trên chiếc ghế sofa êm ái, còn Minh thì đang ngồi ởđối diện. anh đang mở chiếc laptop của mình và đồng thời lôi ra một sấp giấy gì đó, dày dày từ trong cặp. Anh đưa nó cho cô bé. - Em xem đi, đó kế hoạch tới đấy. – Minh nói. - Dạ. – cô trả lời, mắt nhìn vào sấp giấy. Nó có vẻ khác so với tờ hôm qua cô soạn một chút. - Anh, chị dùng gì ạ? – người phục vụ hỏi. Ở đây mọi người phục vụ ăn mặc theo style “tiệm cà phê hoàng tử” trông rất lịch sự. - Dạ? – Xuân ngước lên nhìn tờ menu mà người phục vụ đưa cho. - Cho tôi một ly cà phê đen. – Minh nói. Xuân đang nhìn vào chiếc menu với toàn giá trên trời mà shock. Nhìn vẻ mặt của Minh, anh bật cười: - Em cứ gọi đi, không sao đâu. - Dạ? Em… Thế cho em ly cacao nóng ạ. – cô ngập ngừng nói. Người phục vụ cúi chào rồi lui đi. Cô lại xem nốt sấp giấy mà Minh đưa. Cô phát hiện có một tờ giấy lạ trong sấp giấy. - Ủa, giấy này là giấy gì thế ạ? – cô hỏi. Đúng lúc đó người phục vụ đặt đồ uống xuống. Minh ngước lên nhìn tờ giấy mà cô đang chìa ra. Anh nhìn qua rồi mỉm cười trả lời : - À, đó là danh sách học sinh thuộc top 50 của trường năm ngoài và danh sách các học sinh có thành tích nổi bật trong năm qua. “Ah” cô khẽ kêu lên lên tiếng rồi nhìn vào danh sách đó. Cô nhận thấy có tên Dương Nhất Băng ở vị trí thứ nhất, Dương Thanh Phong ở vị trí thứ 3, Dương Thái Vũ ở vị trí thứ 5. Quả là pro thật ngoài ra còn một số cái tên khác làm cô không biết. cô chợt dừng cái tên Dương Minh Triệt. Cái tên này quen quen. Nó cùng họ Dương với Băng, Phong và Vũ. Có khi nào đó là một trong những người mà cô cần thuyết phục không? – cô thầm nghĩ. - Anh Minh, Dương Minh Triệt là ai thế? – cô hỏi. - À, cậu ấy học lớp 11A1 đó. Cùng lớp em mà. – Anh nói. - Dạ? Thế ạ? Cậu ấy trông vậy mà giỏi thế sao ạ? – cô ngạc nhiên hỏi vì trông cậu ta có vẻ ham chơi thế mà cũng trong top 10 của trường. - Haha… Cậu ta là hotboy của khối 11 mà bị em nói thế thì thật tội nghiệp. Cũng phải. Dù gì cũng là con cháu của tập đoàn AJ mà. – anh vừa nhìn chiếc lap vừa nói. - Dạ? – nghe anh nói vậy khiến cô đang uống cacao cũng phải suýt sặc. Cô không ngờ cậu ấy là 1 trong 3 người làm cô còn tìm kiếm. - Ừm, trong trường mình toàn là con cháu của đại gia không mà. Con cháu của tập đoàn AJ cũng không ngoại lệ. Băng, Phong, Vũ, Triệt đều là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn AJ đó. Ngoài ra còn hai người nữa là Huy và Duy. - Thật ạ? EM có thế gặp họ ở đẩu? Làm sao để gặp được ạ? – cô không kìm nén được hỏi dồn dập vì đây là cơ hội giúp cô thực hiện “nhiệm vụ” mà. - Sao em quan tâm thế? Có chuyện gì sao? – Anh nghi ngờ hỏi. - Dạ… Không có gì ạ, em…em chỉ muốn gặp cho biết thôi. – cô bịa đại ra. - Ừm, Nhật Duy thì học chung lớp với anh – 12a1. Còn Nhất Huy thì… khó gặp lắm. cậu ấy ở khu dãy B cơ. – anh nói có phần hơi ngập ngừng khi nói về Huy. - Dạ. Em cảm ơn anh. – cô mỉm cười tươi roi rói trả lời. Giờ cô cảm thấy lạc quan hơn về Nhiệm vụ của mình rồi. Uống xong ly cacao ấy cô chào Minh rồi ra về trước, khước từ ý đinh chở cô về nhà của anh.
Hết chương 19
|