Lãng Tử Phụ Tình
|
|
Chương 10 Quý Dục Hàn thở phào một hơi, cuối cùng ông lão cũng không còn nguy hiểm, bệnh viện đã liên lạc với người nhà của ông. Cô gái nắm tay anh, tỏ vẻ cám ơn lần nữa, anh cảm thấy mình chờ đợi một đêm cũng không lãng phí. "Sau này đừng để một mình ông đi trên đường, rất nguy hiểm". Dặn dò xong anh xoay người, định rời khỏi. Phía sau, cánh cửa thang máy vừa mở ra, bên trong là Diệp Ý Thiến, sắc mặt cô hoảng hốt, bên cạnh cô là Đông Huân. CÔ không ngẩng đầu, mà Quý Dục Hàn cũng ra khỏi thang máy, cùng người nhà của ông lão nói chuyện. Ngay lúc thang máy đóng cửa, anh xoay người lại. "Về nhà em phải nghĩ ngơi thật tốt, hôm nay anh sẽ tuyên bố tin tức đính hôn, chuyện của Khách sạn anh và Peter sẽ giúp em xử lý, được không?" Khi thang máy vừa đóng, Đông Huân nói bên tai cô. "Làm phiền anh rồi, ĐÔng Huân". Ý thức của cô đã hỗn loạn, cô sẽ gả cho Đông Huân? Cứ như vậy quyết định chuyện hôn nhân đại sự của mình? Dục Hàn? Rốt cục anh đang ở đâu? Cô không biết khi cửa thang máy vừa mở, Dục Hàn đứng ngay bên ngoài, chỉ là họ không nhìn thấy nhau mà thôi. Quý Dục Hàn xoay người, cửa thang máy vừa đóng, anh tiếc nuối vì không đuổi kịp thang máy, nhưng anh lại không biết người anh yêu nhất trong thang máy, cũng không biết mình vừa bỏ lỡ mất cô - người anh yêu nhất sẽ lấy người khác. ____________________________________ Quý Dục Hàn quay lại Khách sạn, cuối cùng biết được nguyên nhân cả đêm qua không thể liên lạc được với Diệp Ý Thiến, anh khiếp sợ rồi ngẩn ngơ mất vài giây. Anh vẫn biết bệnh tình của ông Hạ, nhưng không biết lại nghiêm trọng đến thế. "Vì là Quý tiên sinh, tôi mới cho anh biết, anh phải giữ bí mật đấy" Peter nghiêm túc nói. "Tuy bây giờ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng Tổng giám đốc vẫn rất lo cho ông ấy" "Cả nhà cô ấy còn ở bệnh viện ư? Tổng giám đốc vẫn còn ở bệnh viện?". Trong lòng anh ảo não không nên lời, cô nhất định sẽ lại lo lắng sợ hãi, mà anh lại một lần nữa không ở bên cạnh cô! "Không, cô ấy nghĩ ngơi trong nhà hàng, cả đêm không ngủ, nên Đông Huân tiên sinh khuyên cô ấy nghỉ ngơi rồi" Quý Dục Hàn thở dài. "Khi cô ấy tỉnh dậy, có thể cho tôi biết không?" Anh muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, hoặc ngủ một giấc. Cho dù bây giờ có ân hận hay ảo não cũng vậy thôi, hơn nữa đêm qua anh còn cứu mạng một ông lão "Được, Quý Tiên Sinh". Sau sự kiện thang máy lần trước, Peter dường như kính nể anh hơn. Quý Dục hàn không nói gì, anh về phòng tắm rửa chải đầu. Tâm tình nôn nóng không thể nói nên lời. Anh lấy chiếc nhẫn ra, mân khóe miệng. Bây giờ là ngày thích hợp thể càu hôn ư? Ý Thiến nhất định rất lo lắng cho cha cô ấy, có lẽ anh nên đi thăm ông một chút? Hạ tiên sinh là người đứng đầu một Khách sạn lớn ở HongKong, anh từng theo cha mình nghe được một ít việc liên quan đến con người như truyền kỳ này. Muốn xin một nhân vật lớn như vậy mang con gái mình gả cho anh, anh rất khẩn trương. Anh mặc kệ như thế nào, nhất định anh phải gặp được ông, trước khi Ý Thiến đồng ý, lại vị trưởng bối này trước có lẽ tốt hơn. Hơn nữa bây giờ sức khỏe của ông mới quan trọng nhất, anh không muốn thấy Ý Thiến đau lòng, anh nên liên lạc với bạn đại học của mình. Anh ta là bạn tốt của anh, nhậm chức ở một bệnh viện lớn ở Mỹ, thầy của anh ta là một bác sĩ nổi tiếng chuyên về ung thư, có lẽ sẽ giúp được ông Hạ. Nghĩ vậy, anh gọi điện thoại đường dài cho bạn mình, sau đó lại hỏi Peter, Diệp Ý Thiến đã tỉnh lại chưa. "Tổng giám đốc còn ở trong phòng, chúng tôi không dám quấy rầy". Anh quyết định mình ngủ một giấc, lấy tinh thần đầy đủ rồi mới gặp cô. Lúc đó, tin tức Diệp ý Thiến đính hôn với Đông Huân nhanh chóng lan nhanh toàn bộ cảng, trở thành đề tài nóng sốt ọi người đàm lậun. Buồi chiều khi Quý Dục Hàn tỉnh lại, chụp nhanh đồng hồ, anh ngủ lâu vậy rồi ư? Cầm điện thoại, anh gọi cho phòng Tổng giám đốc. "Xin chào, tôi là Diệp ý Thiến". Anh nghe được âm thanh đang nhung nhớ của cô. "Anh đây". Anh đề cao âm thanh. "Em hãy nghe anh giải thích nguyên nhân hôm qua anh đến trễ" "Thế àh?". ÂM thanh của cô bình tĩnh đến kì lạ. Lòng anh hơi run lên, chuyện gì đã xảy ra? Cô giận anh ư? Không, hình như không phải, loại cảm giác này không thể nói được, làm anh khẩn trương. "Bây giờ anh sẽ lên đó, anh ... sẽ giải thích với em" Cô trầm mặc làm anh khẩn trương lần nữa, sau đó điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của cô: "Được rồi, anh lên đây đi" Anh bất an, nhíu đôi mày kiếm. Đôi mắt hiện lên nghi hoặc. Nếu cô giận anh, cô không nên bình tĩnh như thế, thậm chí cô có chút trầm lặng. Nhất định xảy ra việc gì đó không bình thường! Anh đứng dậy, thay áo somi rồi đi ra khỏi phòng! Anh đến khu công tác của Khách sạn, thấy nhân viên cũng đang chờ thang máy. Hai nhân viên nữ bên cạnh anh nói chuyện phiếm. "Nghe nói gì chưa? Tổng giám đốc muốn kết hôn đấy" "Thật ư? Tôi vừa mới đến khách sạn, không biết tin tức này, kết hôn với ai thế? Nhất định là công tử nhà giàu rồi" "Không chỉ giàu, mà anh ta còn là người duy nhất trong mười công tử nhà giàu có gia tộc lớn chống lưng đấy" "Đông Huân? Trời ơi, anh ta rất đẹp trai! Anh ta với tổng giám đốc không phải là chuyện ngày một ngày hai đâu, anh ta hay đưa đón Tổng giám đốc tan việc..." Đầu Quý Dục Hàn vang lên như sấm nổ. Tổng giám đốc, kết hôn? Đông huân tiên sinh khuyên cô ấy đi nghỉ ngơi... Lời nói của Peter lúc sáng vang lên trong đâu anh. Đông Huân tiên sinh, chính là nói vị kia ư? Anh nghĩ là quản lý của khách sạn hoặc một người nào đó. Kết hôn? Anh xoay mạnh người chạy đến thang thoát hiểm. Sao thế được? Ý Thiến sao lại gả cho người khác? Rõ ràng cô chỉ yêu mình anh! Anh ba bước thành hai bước, chạy như bay lên lầu. Ngực anh như lửa đốt, không, đây không phải sự thật. Đây chỉ là đồn! Nhất định hai người đó chỉ ăn no không có việc làm, nói chuyện phiếm mà thôi! Anh dùng sức mở cửa thoát hiểm, anh vọt vào tầng trệt của phòng làm việc của cô. "Quý tiên sinh?". Gặp Mary đang bưng chồng tài liệu đi ra thang máy, Peter đang ngồi nghe điện thoại. "Sao anh lại ở đây? Không lẽ thang máy lại hư?. Mary nghi hoặc hỏi. "Không có, mọi người chờ thang máy rất nhiều, cứ việc đi đi". Anh nhẫn nại gật đầu với họ, rồi tự ý vào văn phòng của Diệp ý Thiến. Nghe được tiếng mở cừa, Ý Thiến hoảng sợ ngẩng đầu, quả nhiên là anh --- Quý dục Hàn Tim của cô đập kịch liệt, anh nói hôm qua anh đến muộn là có lí do bất đắc dĩ, mặc kệ lí do là gì, thì anh cũng đến muộn --- tại thời khắc quyết định vận mệnh của cô, anh đến muộn! Nhưng cô nói cho anh biết thế nào bây giò, giải thích như thế nào thì cũng đã muộn?! Nhìn đôi mắt có thể thấu hiểu lòng người của anh, cô lại đau quặng ở bụng dưới. Cô chỉ có thể nhìn anh đóng cửa phòng, bước từng bước vững vàng đến bên cô, cô không thể thốt lên lời nào. "Đêm qua ở sân bay trở về, anh gặp một ông cụ bất tỉnh. Nên anh đưa ông ta vào bệnh viện, ông ta bị bệnh tim tái phát, cần mổ ngay lập tức, vì không liên lạc được với người nhà của ông ta, nên anh chỉ có thể ở lại bệnh viện". Không nói gì thừa, anh đến trước mặt cô giải thích cho cô hiểu. Anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt như khắc sâu, như mũi tên nhọn ghim vào lòng cô. "Anh gọi cho em, nhưng không ai bắt máy. Anh gọi đến quầy tiếp tân, họ nói em ra ngoài, nhưng không biết em đi đâu". Anh đến trước mặt cô, đặt tay trên bàn làm việc, nghiêng người nói: "Ý Thiến, anh tin em sẽ tha thứ cho lí do trễ nãi của anh, vì anh không thể mặc kệ một ông lão được". Cô chớp mắt, run run nhẹ khóe miệng, kích động. "Anh làm vậy là rất đúng, nếu anh không cứu ông lão kia, em mới không tha thứ cho anh, em mới trách anh". Hai tay cô nắm chặt, không để thân mình run lên. Thì ra nguyên nhân là như thế, không phải anh cố ý thất hứa, mà là anh có ly do! Nhưng... bởi vì thế mà cô khó cưỡng lại bản thân, muốn nhào vào lòng anh khóc lớn. Anh cũng không vì lời nói của cô mà trút được gánh nặng, ngược lại ánh mắt càng nóng bỏng nhìn cô "ANh đi Đài Bắc để lấy thứ này, anh muốn tận tay tặng cho em" Thân thể Diệp Ý Thiến co rút, thái độ của anh làm cô sợ hãi. Anh biết gì rồi sao? Anh có biết cô và Đông Huân sắp kết hôn chưa? Cô nhìn chằm chằm cằm anh, cả người anh dường như rất căng thăng. Anh biết rồi, đúng không? "Anh hi vọng không quá trễ, bởi bì anh muốn dùng nó để chứng minh với em, anh có kế hoạch tương lai cho chúng ta, anh cũng không phải hoàn toàn không thể tin cậy được. Anh muốn em thấy, anh đối với em không phải chỉ là thuận miệng nói suông mà thôi. Bây giờ anh không còn như trước kia nữa, anh không chỉ muốn bù lại sai lầm, mà còn muốn cùng em làm lại từ đầu nữa" Anh mở miệng, hít sâu một hơi, đường cong trên mặt đã thẳng tắp. Diệp Ý Thiến bình tĩnh nhìn anh, hiểu được ý của anh, nhìn ánh mắt anh kiên định mà sâu thẳm, làm sao cô không hiểu đc? Lòng cô dâng lên cảm giác đau khổ, tràn lên hốc mắt, cô không ình được khóc, nhưng quả thật rất khó khăn. Cô cứ nhìn anh như thế, nhìn bàn tay anh trước mặt cô, nước mắt lại rơi tí tách. Đó là một chiếc hộp màu lục bằng nhung tơ, cô nhìn ngón tay thon dài của anh trên nắp hộp, sau đó chiếc hộp được mở ra.... Cô "a" một tiếng che miệng lại, đôi mắt còn ướt lệ nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương. Cô nhớ rất rõ chiếc nhẫn này, dường như chỉ mới hôm qua mà thôi! Chính chiếc nhẫn này, lúc ấy với cô nó thật sự rất quý, nhưng ánh sáng màu của viên kim cương và thiết kế độc đáo của chiếc nhẫn làm cho cô vừa nhìn đã yêu thích. "Xin em hãy gả cho anh. Ý Thiến". Âm thanh của Quý Dục Hàn rất nhẹ, nhưng lại kiên định vững vàng. Hạt nước mắt to như hạt đậu lại rớt ra, rơi chuếch choáng trên bàn làm việc, giống như tâm trạng lúc này của cô. Dục hàn thật sự muốn cầu hôn cô, hơn nữa anh còn cầu hôn cô bằng chiếc nhẫn này nữa! Anh còn nhớ cô thích chiếc nhẫn này, anh còn nhớ tất cả. Bây giờ anh yêu cô ất thật lòng! Thật ra từ lúc trong thang máy, anh nguyện dùng tính mạng để bảo vệ cô, cô đã biết! Nhưng cô nên làm gì bây giờ? Cô phải gả cho Đông Huân mất rồi, cô đã đồng ý với cha như thế, cô không thể đổi ý được! Toàn bộ báo chí HongKong đều đã đăng tin họ sẽ đính hôn, cô cũng không thể nào đổi ý được! "Anh sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em, yêu em. Anh không biết tương lai có thuận buồm xuôi gió hay không, cũng không biết chúng ta có cãi nhau không, nhưng anh muốn cùng em đi hết cuộc đời này, nắm tay em, cho đến khi chúng ta già đi..." "ĐỪng, đừng nói nữa mà" Diệp Ý Thiến bỗng nhiên hô to. "Tôi không muốn". CÔ đóng chiếc hộp thật mạnh, thật vang. "Quý Dục Hàn, tôi đã nói với anh rồi, anh đã không còn cơ hội nữa" Cô đè lại cảm giác mất mát trong lòng, từng trận gió lạnh thổi qua người cô. Nếu ngày hôm qua anh cầu hôn cô thì tốt rồi, nếu như cô chưa đồng ý gả cho Đông Huân thì tốt biế mấy... "Vì tên Đông Huân kia ư?" Anh khắc chế tâm tình của mình, cuối người về phía trước, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. "Anh nghe nói em sẽ đính hôn với hắn?" Nước mắt Diệp Ý Thiến lại rơi, cô xoay người đi chỗ khác, hơi hơi gật đầu. "Anh ấy là người tốt nhất trong mắt tôi, anh ấy có thể cho tôi cảm giác an toàn. Tôi ... Đối với anh tôi đã hết hi vọng rồi, bất kể anh cố gắng thế nào, tôi cũng không quên được chuyện quá khứ, nên anh đừng hi vọng nữa. Anh hãy mang nhẫn đi đi!" Hai tay cô nắm chặt. thốt ra từng chữ. "EM nói xong chưa?" Quý DỤc Hàn cầm chiêc hộp trên bàn lên, dùng sức nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt nhẫn nại nhìn về Ý Thiến "Ừh... Cho nên... anh có thể đi rồi..." Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, cô muốn dùng tay lau, nhưng lại thôi. Anh mắt anh lóe lên, anh nhếch miệng, nắm chặt chiếc hộp. "Lời nói dối như vậy, em nghĩ anh sẽ tin sao?" Anh cắn răng, ánh mắt nghiêm túc. CÔ càng khóc lớn hơn, bờ vai co rúm lại, ai nhìn thấy cũng đau lòng. Quý Dục Hàn nhìn cô chăm chú, cô thật sự đang nói dối, nếu muốn anh bỏ cuộc, cô phải tỏ ra vô tình mới đúng. Nhìn cô đau lòng như thếm ai sẽ tin cô? "Em nghĩ anh không hiểu em ư? Nếu vậy làm sao anh dám nói yêu em? Nhìn em đau lòng, em nghĩ anh sẽ bỏ đi được sao?" ANh cầm chiếc hộp. "Anh đi khắp Đài Loan mới mua được chiếc nhẫn này, tên của nó rất êm tai, nó được gọi là 'Vĩnh Hằng Chi Giới' " Quý Dục Hàn nhịn bi thương, lòng dâng lên đau xót. Sao mọi việc lại trở thành như vậy? Vì sao hạnh phúc luôn sát bên anh rồi lại vụt qua? Rõ ràng họ yêu nhau, rõ ràng anh định cầu hôn ngày hôm qua.... "Em đống ý với hắn khi nào? ANh cắn răng, chịu sự dày vò, bình tĩnh hỏi. "Buổi sáng hôm nay..." Long cô cũng tan nát, trống rỗng, đợt gió lạnh tràn qua, lâm vào bế tắc. Tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ, cô không nhìn bất cứ thứ gì, chỉ nghe cõi lòng tan nát. Dục Hàn, nếu hôm qua anh cầu hôn em... thì hôm nay sẽ không thế nàu?Thời gian không thể quay lại được, chuyện quá khứ cũng đã qua. "Buổi sáng hôm nay..." Thật sự đánh sâu vào lòng anh, trong đầu anh hiện lên một ý niệm, nếu hôm qua anh cầu hôn cô.... "Không thể thay đổi được ư? Anh biết em không yêu hắn, người em yêu là anh, Ý Thiến, người đó luôn là anh!". ANh bước vòng qua bàn làm việc, đến phía sau cô, xoay người cô đối mặt với mình. Nhìn Diệp Ý Thiến đau lòng, đôi mắt ướt nhòa, anh ôm cô vào lòng. "Bây giờ còn kịp mà, em không thể gả cho hắn được. Vất vả lắm anh mới từ tương lại trở lại nơi này, làm sao anh buông tay em được, huống chi em yêu anh, chúng ta yêu nhau...." Đúng vậy, không thể buông tay! Nháy mắt, lòng anh hạ quyết tâ,! Vì cái gì anh trở lại đây? Hoặc nói, anh trở về được nhờ máy bay gặp sự cố, bởi vì lòng anh còn vướng bận? Sao anh có thể xuyên qua không gian trở về bên cạnh cô được? Không phải vì anh còn nhớ cô quá nhiều ư?Nếu không sao anh trở lại đây được? Bỡi bì ở đây có cô, bởi vì anh vướng bận nơi này, nên anh mới trởi về được!
|
Chương 11 Đúng vậy! Anh trở lại hai mươi năm trước là vì cô, anh trở về vì muốn cấu xin cô tha thứ, hơn nữa còn thay đổi vận mệnh của họ! Anh biết mình muốn trở về hiện tại cũng không được, hơn nữa nếu đã đến đây, sẽ không về! Anh có được một cơ hội nữa, anh muốn sống bên cô, đây là mục đích anh trở về đây! Ôm chặt cô vào lòng, anh biết mình sẽ không buông rat nữa, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì đó chính là thử thách cho tình yêu của họ, dù có gian nan, chỉ cần cô yêu anh, anh sẽ không sợ bất cứ điều gì, sẽ không buông tay cô! Anh đã từng buông tay cô, để rồi hối hận hai mươi lăm năm, anh sẽ không phạm sai lầm nữa! "Ý Thiến, em nghe anh nói. Anh không biết vì sao em đồng ý lời cầu hôn của hắn ta, nhưng trong lòng em có anh, mà anh cũng thế. Em phải tin tưởng anh, anh không còn giống trước kia nữa. Bởi vì.... Vì anh không còn là anh trước kia, là có nguyên nhân" Cắn răng, anh quyết định nói cho cô nghe mọi chuyện. "Vậy nguyên nhân...là gì?". Sao anh có thể thay đổi lớn như vậy? Sâu tận đáy lòng cô vẫn hoài nghi, cũng vì thế mà cô không muốn tin tưởng anh, làm họ giẫm chân tại chỗ. "Em nhất định phải tin tưởng lời anh sắp nói" Anh hơi buông cô ra, tạo khoảng cách, lau nước mắt cho cô. Diệp Ý Thiến gật đầu, cô cũng không biết cô sắp nghe một chuyện kì quái như thế nào! ________________________________ Mở to đôi mắt mang lệ, Diệp Ý Thiến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quý Dục Hàn, anh vừa nói một chuyện rất khó tin, làm cô nhất thời không thể tiếp nhận được. "Đây chính là lý do, anh nhớ em suốt 25 năm, anh muốn bên em không phải là xúc động nhất thời. Ý Thiến, tuy rằng lời anh nói rất khó tin, nhưng hãy nhìn vào mắt anh, anh không nói dối. Em có cảm giác được sự thay đổi của anh không? Em có thấy ngắn ngủn vài tháng mà anh đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?" Quý Dục Hàn ôm đôi vai của cô, nhìn cô thâm thúy: "ANh nhớ em hai mươi lăm năm! em vẫn không tin anh ư?" Diêp Ý Thiến run nhẹ mi, tuy chuyện của anh rất khó tin và kì dị. Nhưng cô lại tin! Cô vừa nghe đã tin anh. Không có nghi vấn, vì chuyện này đã giải thích chuyện vì sao anh có thay đổi lớn như thế, cũng giải thích được vì sao anh lại kiên định như thế. Vậy mà anh đã nhớ nhung cô hai mươi lăm năm --- thật là khó tin. Không phải vì anh có thể vượt qua không gian, trở lại bên cô lần nữa, mà là cô thế mà ở trong lòng anh lâu như thế! Nước mắt cô lại rơi xuống hốc mắt, cô vươn tay, ôm thắt lưng của anh. "Dục Hàn, anh yêu em lâu như thế thật ư? Em không biết, em không biết thật mà.... Sao anh không nói cho em biết? Em sẽ tha thứ cho anh mà, sẽ kkhông nghi ngờ vô căn cứ, cũng không...." Đồng ý lấy Đông Huân.... Cô mang nửa câu sau nuốt trở lại, vì bây giờ nói việc đó thật sự đã quá muộn. "Lúc đó em không tin tường anh. Nếu anh nói, anh sợ em sẽ nghĩ anh nói dối, càng không muốn đến gần anh" Anh giải thích cho cô. Nhìn thấy anh đau khổ, Ý Thiến gật đầu. "Em thật sự rất sợ, vì đó là kí ức rất đau khổ...." "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Anh xoay lại ôm cô. Thật tốt quá, không nghĩ đến cô lại tin anh! Bây giờ cô và anh không còn khoảng cách nữa, cô cuối cùng đã tha thứ cho anh! Nhưng lúc họ không còn khúc mắc nữa, anh lại cảm giác như bị gông xiềng trầm trọng. Giờ phút này họ đang ôm chặt lấy nhau, cuối cùng cô cũng tha thứ cho anh, nhưng... So với trước kia, cục đá giữa họ ngày càng lớn hơn! "Dục Hàn, em rất vui vì anh đã yêu em lâu như thế, cũng rất vui vì anh luôn đặt em trong lòng. Em không thể hoài nghi anh nữa, em tha thứ cho anh tất cả.... Ai cũng có thời tuổi trẻ lông bông của mình, anh cũng vì thế mà trả giá rất lớn rồi.... ..." Nghĩ đến anh hai mươi lăm năm nhung nhớ và áy náy, cô càng nghẹn ngào hơn. Quý Dục Hàn nhìn cô bằng anh mắt lạnh lẽo, nghe được ý trong lời nói của cô. Tay anh càng ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, không chịu buông ra. "Nhưng bây giờ em không còn tự do nữa! Em đã đồng ý lời cầu hôn của người khác rồi, em..." Cô tạm dừng một chút: "Chỉ có thể phụ lòng anh...." "Không được!" Anh nghiêm khắc đánh gãy lời cô. "Em biết anh xuyên qua không gian là để tìm em, làm sao có thể buông tay em? Anh nhung nhớ em lâu như vậy, sao có thể để em đi như vậy được?" Ý Thiến run sợ, cô biết anh quyết tâm định tương lai của họ, cô cũng biết tâm tình của anh, càng biết bản thân mình chỉ cần ở bên anh mới là hạnh phúc. Nhưng cô không thế ích kỉ như vậy, thầm nghĩ đến hạnh phúc của mình, cô không thể vì anh đã đau lòng hai mươi lăm năm mà làm khác được, nghĩ vậy, đầu cô liền vùi vào lòng anh. Nếu cô phải lựa chọn, cô chỉ có thể lựa chọn tàn nhẫn với anh mà thôi! "Dục Hàn, em không đáng để anh yêu em, anh biết vì sao không?" Khẽ mở miệng, cô ngẩng đầu nhìn anh. "Em đáng mà, đương nhiên là em xứng đáng" Anh kiên định ôm cô, nhưng trên mặt anh lại xuất hiện vẻ tuyệt vọng. "Không. Em không đáng. Vì... Em nhất định sẽ phụ lòng anh, em chỉ có thể như vậy, không còn lựa chọn nào nữa" Giọng nói tuyệt vọng của cô quặc chặt tim anh. "Tại sao? Sao lại nói như thế" Quý Dục Hàn lạnh lùng nói. "Nếu em không thương hắn..." "Anh có biết cha đã biết chuyện của anh rồi không? Ông ấy biết anh từng bỏ rơi em, ông ấy..." Cô bỗng tạm dừng. Không, không thể nói ra. Nhất định không thể để Dục Hàn biết chuyện mang thai, nếu không anh sẽ càng kiên trì, chỉ thêm đau khổ mà thôi! Cô không muốn anh đau khổ thêm nữa, anh đã hoài niệm tình cảm của hai người, nhất định anh cũng rất đau khổ --- bây giờ cô từ chối anh, gây tổn thương lớn hơn cho anh, làm sao cô có thể để anh đau gấp bội nữa chứ? "Ông ấy không thích anh, thậm chí còn hận anh. Ông ấy sẽ không đồng ý cho em gả cho anh. Cha em nói ông ấy thích Đông Huân, ĐÔng Huân là con rể lý tưởng của ông ấy, lại rất tốt với em, anh ấy không ngai.. không ngại em đã từng bên anh, nên em chỉ có thể gả cho ĐÔng Huân". Diệp Ý Thiến đau khổ nói, mắt cô tràn ngập đau thương. "Bây giờ là thời đại nào rồi? Em còn muốn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó sao?" QUÝ Dục Hàn không thể tin được vì lí do đó mà cô muốn rời xa anh. "Em biết chúng ta trải qua đau khổ thế nào mới có thể bên nhau! Em cũng biết mục đích tồn tại duy nhất của anh là ở bên em..." "Không, anh đừng nói như thế" Cô vươn tay, che miệng anh. "Cho dù không có em, anh cũng phải sống thật tốt! Đồng ý với em, anh đồng ý với em đi!" Nhìn nước mắt bi thương của cô rơi, Quý Dục Hàn vô cùng đau lòng, nhưng anh lại lắc đầu nói: "Nếu muốn anh sống thật tốt, vậy hãy ở bên anh, đừng dễ dàng buông tha cho tình yêu của chúng ta như thế! Đừng nói với anh cái gì mà cha em không đồng ý..." "Ông ấy bệnh rất nặng, anh biết không? Rất nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể chết!" Cô điên cuồng gào thét, gào lên nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng. "Nếu không mổ có thể bỏ rơi bất cứ lúc nào, bỏ rơi em!" Quý Dục Hàn trầm mặc, anh nhìn cô sợ hãi, cảm giác thân thể cô run kịch liệt. Diệp Ý Thiến sợ hãi, cô đã mất đi một người thân, cô không muốn lại mất thêm một người. "Hy vọng duy nhất của em là có thể làm cho ông ấy vui vẻ, thuận theo ông ấy, ông ấy vui vẻ là được rồi. Ông ấy.... sẽ không cho em lấy anh, ông ấy biết anh từng bỏ rơi em, làm sao ông ấy còn đem con gái mình gả cho người đàn ông từng vứt bỏ nó như thẾ? Điều quan trọng nhất đối với em bay giờ là sức khỏe của cha. Bác sĩ nói chỉ cần tâm tình của ông thoải mái, hài lòng là có thể thực hiện phẫu thuật lần nữa. Tuy rằng không thể khỏi hẳn, nhưng có thể khống chế được tình hình". Cô cúi đầu, giọng nói đầy đau khổ. "Nếu như anh nói với ông ấy, ông ấy có chấp nhận không?" Quý Dục Hàn thở sâu, anh cảm thấy hít thở không thông, nhưng anh không biết giải tỏa thế nào. Nếu cha cô khỏe mạnh, cho dù thế nào, cho dù đoạt lại, anh cũng sẽ không buông tay. Nhưng đó là cha của cô, người thân duy nhất, nếu anh ra sức dành lại cô, sẽ làm cho bệnh tình của ông ấy ngày càng nặng? "Anh tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho em, hay để anh thử nhé? Để anh nói chuyện với cha em, anh sẽ làm ông ấy tin tưởng, bây giờ anh yêu em khác với ngày đó, anh sẽ làm cho con gái duy nhất của ông ấy được hạnh phúc nhất" Nước mắt của cô đầy gương mặt tái nhợt. "Đã quá muộn rồi, tin đính hôn đã tuyên bố, tất cả đều đã muộn rồi. Em không thể làm tổn thương Đông Huân, anh ấy... anh ấy không có lỗi gì cả. Nếu bây giờ từ chối hôn sự, anh ấy sẽ thế nào? Cho dù cha em tin anh, nhưng ông ấy cũng sẽ lo lắng cho Đông Huân. Cho nên em xin anh..." Cô bắt lấy áo anh, đau khổ nhìn anh. "Coi như em xin anh, anh buông tay em đi! Em biết anh yêu em rất nhiều, nhưng kiếp này không thể đáp lại anh, trong lòng em, anh vĩnh viễn là người em yêu nhất!" Cô khóc không thành tiếng, âm thanh quanh quẩn làm Quý Dục Hàn đau lòng, anh như cuồng dại. Anh nhẫn nại, vô cùng nhẫn nại. "Nếu đêm qua anh cầu hôn em, có phải mọi thứ đều khác phải không em?" Cô nhắm mắt, lại một chuỗi nước mắt rơi xuống. "Bây giờ nói gì cũng muộn rồi..." Là ý trời ư? ý trời mang anh trở về thời đại này, gặp lại cô lần nữa. Để anh có cơ hội giải thích và bù đắp những lỗi lầm đã qua. Cũng là ý trời, định rằng kiếp này họ cứ thế lướt qua nhau? "Không được, anh không thể để cho em lấy người mà em không yêu, anh làm sao...." Ý Thiến lớn tiếng đánh gãy lời anh. "Là em tự nguyện, là quyết định của em. Nếu anh cứ để em khó xử, cứ để em đau khổ, thì chỗ này của em..." Cô chỉ vào ngực mình. "Nó đã đau đến chết lặng, nếu anh còn không đồng ý, em sẽ càng đau hơn, càng thương tâm, càng... Em đã quyết định, anh không cần nói gì nữa!" Quý Dục Hàn nhìn cô chăm chăm, cô đã quyết định? Quyết định người cô yêu nhất là anh, nhưng cũng quyết định không lấy anh? Còn quyết định của anh thì sao? ANh biết mình trở về hai mươi lăm năm trước là vì cái gì, quyết định của anh, ý chí của anh, mục đích để sống của anh bây giờ là gì? Nhưng nhìn cô đau khổ, nghe âm thanh tan nát cõi lòng của cô. Anh có thể kiên trì nữa không? Nếu anh kiên trì sẽ làm cô đau khổ, anh làm sao tha thứ cho bản thân mình được? Anh trở về là muốn làm cô vui vẻ, bù đắp lại cho cô, hơn nữa anh hi vọng lớn nhất của anh là mang cho cô hạnh phúc. Nếu anh kiên trì chỉ làm cô thêmđau khổ mà thôi, vì vậy cuối cùng, anh chỉ có thể buông tay ư? "Đồng ý với em, cho dù không có em bên cạnh, anh vẫn phải sống thật tốt. Đồng ý với em!" Cô nắm áo anh, tình cảm trào dâng trong lòng. "Dục Hàn, Dục Hàn, đồng ý với em di..." Cô gọi tên anh, bản thân mình cũng không hiểu sao lại đau khổ như vậy. Đây là quyết định của cô! Một khi đã như vậy, Quý Dục Hàn đem đau khổ chôn vào lòng mình, kiên trì làm Quý Dục Hàn của cô... Một khắc ôm chặt cô trong lòng, dùng tính mạng bảo vệ cô --- nước mắt lại rơi ra khóe mi anh. Rơi xuống bả vai của cô. Không muốn buông cô ra... Thì ra không cần phải kien trì cũng biết được kết cục của mình! Cho dù anh có xuyên qua không gian, đến bên cô như thế. Vận mệnh lại một lần nữa mang cô và anh cách xa nhau. Mà anh thì bất lực không thể làm gì.... "Em cũng phải đồng ý với anh, phải thật hạnh phúc" Không biết nói gì hơn, Quý Dục Hàn nhắm mắt lại, mang lệ đắng nuốt vào tim, bình tĩnh nói. Diệp Ý Thiến gật đầu, cô nhịn không để mình khóc lớn, toàn thân cô rút, lòng đau như cắt, nhưng lại phải thong thả gật đầu Hạnh phúc? Cô không biết đó là cái gì, bởi vì sau này thế giới của cô đã không còn anh nữa. Nhưng cô đã đồng ý với anh, cho dù chỉ là lừa gạt nhưng cô vẫn muốn đồng ý với anh! _________________ Quý Dục Hàn mua bất động sản ở Tân giới, bắt đầu xây dựng tương lại của mình. Anh biết, anh đã vĩnh viễn mất đi Ý Thiến, nhưng dù sao, anh cũng được trở về hai mươi lăm năm trước, vẫn ước muốn được bên cô. Anh sẽ lặng thầm bên cô, xem cô có hạnh phúc hay không, nhìn xem người đàn ông đó có mang lại hạnh phúc cho cô hay không. Quyết định của anh được cả nhà đồng ý, một lãng tử đa tình như anh nguyện quay đầu, tu bổ sự nghiệp, gia đình làm sao không đồng ý được? Dù gì Quý gia cũng là vọng tộc ở Đài Loan. Mối quan hệ cũng rộng rãi nên ở khía cạnh này cũng không có gì khó khăn, Quý Dục Hàn không biết rốt cục anh nên kinh doanh cái gì mới có thể đến gần cô mà không quấy rầy đến cô. Ngay lúc anh đang bận xử lý việc công ty thì một cuộc điện thoại cắt ngang. "Thật không? Có tin tức rồi sao? Được, tôi lập tức đến ngay...." QUý Dục Hàn để điện thoại xuống, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài. Đêm nay, tại khách sạn Phi Hạ sẽ diễn ra một lễ đính hôn vô cùng long trọng. Gương mặt cương nghị của Quý Dục Hàn làm người khác không thể nhìn rõ tâm tư của anh. Anh đã quyết định mang phần tình cảm này chôn sâu trong lòng, nếu đã quyết định như thế, thì bữa tiệc đính hôn này, anh sẽ không tham gia! Anh cầm áo khoác, bước nhanh ra khỏi cửa. Điện thoại là do thám tử tư của anh gọi tới, muốn báo cáo một kết quả của một chuyện vô cùng quan trọng. Nghe khẩu khí của đối phương, dường như chuyện này không đơn giản chút nào. Chẳng lẽ sự thật giống như anh đã đoán, có người ở phía sau động tay động chân? Chỉ có thể là người thân của Ý Thiến, cho dù là ai, anh cũng sẽ tìm ra chân tướng, bảo vệ cô không để cô bị tổn thương. Muốn tổn thương Ý Thiến trước tiên phải qua được anh đã... Thật hoang đường!
|
Chương 12 "Cậu nói cái gì?" Lúc anh nghe thám tử tư nói, mặt mày Quý Dục Hàn xanh lét nhìn Lô Phi- bạn của anh. "Chuyện này rất quan trọng, nên mới xâm nhập vào bên trong điều tra". Mặt Lô Phi hiện lên vẻ nghiêm túc gay gắt, hơn nữa rất chắc chắn. "Tôi đã đi cô nhi viện đã thu nhận hắn điều tra, không thể sai sót được. Ngôn Đông Huân chính là Lý Đông Huân, cha mẹ của hắn ra vì sự nghiệp thất bại nên tự sát. Lúc ấy người tiếp quản Lý gia-- đã bức rử bố mẹ hắn, chính là Hạ Thủ Thành*" *Cha của Diệp Ý Thiến. "Làm sao hắn được Ngôn gia thu dưỡng? Làm sao để được Hạ Thủ Thành tin tưởng như vậy?" Hơi lạnh lan từ bàn chân anh lan ra cả toàn thân, khi nghe hết tất cả các tin tức, anh rút ra một kết luận đáng sợ. "Sự cố thang máy và việc ngộ độc thức ăn kia có người phía sau sắp xếp, đây là báo cáo, cậu nhìn xem" Lô Phi ngẩng đầu liếc anh một cái. "Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ ngăn buổi lễ đính hôn này lại. Diệp Ý Thiến và Diệp gia đều gặp nguy hiểm, Ngôn Đông Huân này không đơn giản chút nào" "Không đúng, Ngôn Gia không phải không có con nối dõi, sao lại còn thu dưỡng...." "Xem như trùng hợp đi! Tôi nghe viện trưởng nói, đứa con thứ hai của phu nhân bỗng chết trẻ. Thường quyên góp cho cô nhi viện,ngẫu nhiên gặp Lý Đông Huân, thấy hắn và đứa còn chết trẻ của mình giống nhau như đúc, vì thương nhớ con, nên mang Ngôn Đông Huân về làm con nhà mình" Trên thế giới này rất nhiều duyên may trùng hợp! Trải qua lần xuyên không này, Quý Dục Hàn nhận ra, không có gì là không thể! Anh tin tưởng điều mà Lô Phi điều tra được, anh phải đi ngăn cản buổi đính hôn này! Cầm văn kiện trên tay, anh vội vàng cảm ơn Lô Phi rồi rời khỏi đó. Hy vọng còn kịp, Ý Thiến, hy vọng tất cả còn kịp! Đại sảnh khách sạn Phi Hạ xa hoa nhất HongKong đông người chưa từng có, nhà giàu quý tộc, nhân vật nổi tiếng, tất cả đều đang ở đây. "Hai nhà Ngôn - Diệp, trăm năm hạnh phúc". Từng chữ được mạ vàng thiếp lên tấm vải đỏ xa hoa trang trí khắp nơi. Quý Dục Hàn chạy đến đại sảnh, dùng sức đẩy cánh cửa thật lớn thì bên trong đã vang lên từng đợt vỗ tay. Tiếng vô tay nhiệt liệt che dấu âm thanh đẩy cửa của anh, anh đứng trước cửa, liếc mắt thì có thể nhìn thấy 2 người đang đứng ở nơi cao nhất kia. Diệp Ý Thiến mặc lễ phục màu trắng cúi đầu, bên cạnh cô là Ngôn Đông Huân đang đeo chiếc nhẫn đính hôn lóe sáng vào tay cô. Không kịp rồi sao? Nghi thức đã hoàn thành, nhìn cô mặc giá y**, ngực anh như bị người ta đào sâu, không thể nói là đau, là lạnh, hay là chết lặng. ** nguyên văn là gả y, gả y là đồ cưới Quý Dục Hàn đi vào hội trường, ánh mắt nhìn cô đứng trên đài cao. Chỉ là đính hôn thôi, không có gì là quá trễ..... Nhưng anh luôn là người đến sau, sao lại như vậy? Cầu hôn cũng thế, đính hôn cũng vậy, anh luôn trễ một bước, làm sao có tư cách nói yêu cô? Nhưng cho dù thế nào, anh tuyệ đối không để muộn nữa. Lúc này, anh phải bảo vệ cô, quyết tâm bảo vệ cô. Trong lúc những bị khách chúc phúc cho đôi Tân nhân, anh cũng bước đến gần họ. Diệp Ý Thiến vẫn cúi đầu, nhìn như là thẹn thùng. Nhưng anh biết, lòng cô đang rỉ máu, tuy đây là quyết định của cô, nhưng có lẽ cô còn đau khổ hơn cả anh nữa! Ngôn Đông Huân vẫn vòng tay qua vai cô, săn sóc dịu dàng. Nếu không phải anh đã biết thân phận của hắn, Quý Dục Hàn sẽ cho rằng hắn là một người đàn ông tốt, nhất định sẽ mang cho cô hạnh phúc. "Chúc mừng hai người" Quý Dục Hàn đến gần bọn họ thì đưa tay về phía chú rể. Tuy Đông Huân nghi hoặc nhìn người xa lạ trước mặt này, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời chúc mừng của anh. Đột nhiên nghe được âm thanh của anh, Ý Thiến chấn động, ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn có thể nhận ra dù đã được lớp phấn trang điểm che dấu. Không ngờ anh sẽ đến, cô giật mình nhìn anh. "Nếu anh đối xử với cô ấy không tốt, tôi sẽ không bỏ qua cho anh". Giọng nói mang sự khinh khi, chỉ có đôi Tân nhân là nhận ra được. "Ý Thiến, đây là lễ vật cho em" Quý Dục Hàn mang một chiếc hộp nhỏ, được gói lại tinh xảo nhét vào tay cô. Dục Hàn, anh làm gì vậy? Sao lại nói với Đông Huân như vậy? Diệp Ý Thiến kinh hoàng nhìn anh, tràn ngập nghi vấn, nhìn ra được trong mắt anh đầy địch ý. Thần sắc Ngôn Đông Huân bỗng nhiên thâm trầm, nhưng vì những vị khách xung quanh, không tiện nói gì khác. Quý Dục Hàn biến mất trước mặt họ, Diệp Ý Thiến cầm chiếc hộp, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt. Tất cả đều bị Ngôn Đông Huân thu vào tầm mắt, nhưng anh vẫn duy trì nụ cười, nhận lời chúc phúc của tân khách. Trong mắt người đàn ông vừa rồi tràn ngập đối địch, làm anh để ý. ____________ "Anh ta là ai vậy?" Ngôn Đông Huân thật sự không biết là ai, nên sau khi đưa cô về phía sau nghỉ ngơi, anh mới hỏi. Bởi vì Diệp Ý Thiến đang mang thai, nên rất hay mệt mỏi, vì thế phải mau kết thúc buổi tiệc. "Anh ta là Quý Dục Hàn" Tay cô còn nắm chặt lễ vật, mặc kệ ai muốn lấy, cô cũng bất chấp không buông "Đó là người em yêu sao?" Nhìu mày, âm thanh Đông Huân mang theo nguy hiểm. "Anh đã biết thì còn cần hỏi lại sao Đông Huân?" Cô quay đầu, không để anh nhìn ra mắt cô đã ngấn lệ. Thật ra quyết định của cô rất ích kỉ, không chỉ đối với Dục Hàn, mà còn cả ĐÔng Huân nữa. "Không có gì, anh không sao. ANh nói rồi, anh không để ý người trong lòng em là ai, cũng không để ý em đang mang đứa con của hắn. Anh... chỉ cần cưới được em là được rồi". Ánh mắt Đông Huân hiện lên oán hận, nhưng Diệp ý Thiến khôngthể nhìn thấy. Cô chìm trong suy nghĩ của mình, tay càng nắm chặt chiếc hộp. Cô biết bên trong chiếc hộp này là gì, dù không mở ra, cô cũng biết! Anh muốn đưa 'Vĩnh hằng chi giơi" cho cô ư? Anh... vẫn chưa buông tha cô ư? Trên núi Thái Bình có một mái hiên vừa xa hoa vừa lộng lẫy, hai người đàn ông đứng đối mắt nhau. Một người mặc tây trang màu tối, dáng người cao ngất, mặt mũi anh tuấn, người kia thì mặc áo lông đơn giản, cũng rất anh tuấn. "Quý Dục Hàn, anh không muốn chúng ta đến một nơi kín đáo để nói chuyện sao? tôi không nghĩ tơi này kín đáo riêng tư" Người mặc áo lông đơn giản ác ý nói. "Đây là nơi sau khi tôi và Ý Thiến kết hôn sẽ ở, bác Hạ nhất định là phải tặng một lễ vật kết hôn" "Cho nên anh mới lấy chứ gì" Quý Dục Hàn bình tĩnh nhìn Đông Huân, không để lộ biểu tình. "Nói đi, anh muốn gặp tôi rốt cục muốn nói gì?" Ngôn Đông Huân hơi nheo mắt, tỏ thái độ cảnh giác. "Anh đã xem qua tài liệu về tôi, chẳng lẽ anh còn không biết tôi muốn làm gì?". Bị hẹn đến đỉnh núi này, anh có hơi ngoài ý muốn, nhưng anh đã chuẩn bị kĩ càng, không sợ đối phương giở trò. "Anh nói sự cố thang máy và việc ngộ độc thức ăn là do tôi làm, anh có chứng cớ không?" Vẻ mặt Ngôn Đông Huân đắc ý. "Đúng rồi, trước kia anh là người iu của Ý Thiến, biết đâu anh ghen tị với chúng tôi, nên mới phát ra lời đồn như vậy phải không? Anh cho là Ý Thiến và bác Hạ có tin hay không?" "Mặc kệ họ có tin hay không, tôi cũng có chứng cứ để chứng minh điều tôi nói" Thần sắc Quý Dục Hàn thong dong. "CHuyện ngộ độc thức ăn không liên quan đến anh, nhưng người cung cấp thông tin cho báo chí lại là anh. Còn việc thang máy có sự cố, anh muốn một trận kinh động không nhỏ, không ngờ lại liên lụy Ý Thiến" "Chứng cứ? Chứng cứ là gì?" Gương mặt ĐÔng Huân hơi biến hóa "Chứng cứ đâu?" "Anh nghĩ rằng tôi ngốc đến độ mang chứng cứ theo trên người sao?" Quý Dục Hàn cười lạnh lùng. "ANh có thể dùng tiền mua chuộc người khác làm việc, thì họ cũng sẽ vì tiền mà bán đứng anh" "Làm sao tôi có thể tin anh được?" Hai người đàn ông cảnh giác nhìn nhau, nở nụ cười "Anh chỉ có thể tin tôi, vì anh không còn lựa chọn nào khác" ÂM thanh lạnh băng của Quý Dục Hàn như lượn qua không khí, xoạt vào lòng Ngôn Đông Huân. Ngôn Dông Huân nheo hai mắt, đôi mắt ấy dần dần tích tụ phẫn nộ. "Anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh nói sao?" Khóe miệng Ngôn Đông Huân nhếch lên, ra vẻ không thèm quan tâm. "Những việc đó không phải do tôi làm, tại sao tôi phải làm như vậy? Tôi là con rể của bác Hạ, tôi muốn cưới con gái duy nhất của ông ấy, sao tôi lại phá hoại gia sản của vợ mình được?" Quý Dục Hàn bình tĩnh nhìn Ngôn Đông Huân. "Không có lý do gì ư? Hiện giờ tôi dám đứng ở đây, anh cảm thấy tôi không biết lí do của anh sao?" Anh vốn không muốn nói ra, vì đừng ở vị trí của ĐÔng Huân, hắn có lí do riêng để làm như vậy. Dù sao năm đó người tự sát là cha mẹ hắn, mà người phá hoại gia sản của cha hắn là Hạ Thủ Thành. Nhưng nếu hắn muốn tổn thương Ý Thiến, thì đó là chuyện mà Quý Dục Hàn không bao giờ tha thứ! "Quý Dục Hàn, tốt nhất anh không nên xen vào việc này. Tôi không biết rốt cục anh biết bao nhiêu chuyện, nhưng tôi có lí do riêng của mình" ÁNh mắt Ngôn ĐÔng Huân mang theo nguy hiểm, dường như rất căng thẳng "Tôi hiểu cảm giác của anh" Quý Dục Hàn thận trọng gật đầu. "Nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ người con gái tôi yêu. Tuy rằng nhìn từ vị trí của anh, báo thù là chuyện đương nhiên mà thôi. Nhưng nếu tôi là anh, tôi sẽ không tổn thương một cô gái!" "Cô ta vô tội?" Ngôn Đông Huân lạnh lùng nhìn anh. "Anh rốt cục đã biết được chuyện gì?" Tuy đã biết Quý Dục Hàn đã biết tất cả, nhưng ĐÔng Huân vẫn muốn hỏi lại rõ ràng. "Tôi biết anh vốn được gọi là Lý Đông Huân, biết vì sao anh được Ngôn gia thu dưỡng, biết vì sao bố mẹ anh tự sát... CŨng biết Hạ Thủ Thành chính là hung thủ bức chết họ" Quý Dục Hàn nhẹ giọng nói, nhìn vẻ mặt Ngôn Đông Huân lộ ra đau khổ. "ANh có chứng cứ để chứng minh thân phận của tôi sao?" Đông Huân cắn răng nói. "ĐÚng vậy" Vẻ mặt Quý Dục Hàn ác liệt. Ngôn Đông Huân nắm chặt hai tay. "ANh thấy tôi có thể buông tha cho ông ta sao?" Quý Dục Hàn trầm mặc một giây, sau đó nói: "Tôi có thể giúp anh giữ bí mật, chỉ cần anh hủy bỏ hôn ước với cô ấy. Về chuyện ân oán giữa 2 nhà, đó là chuyện của anh" "Đúng, đó là chuyện của tôi, quyền lựa chọn phương pháp báo thù như thế nào cũng là của tôi!" Giọng nói Ngôn Đông Huân càng cao. "Tôi sẽ lấy Diệp Ý Thiến, bởi vì đó là đứa con gái ông ta quan tâm nhất, sau đó cướp đi sự nghiệp của ông ta--- tôi cưới con gái ông ta giống như cướp lấy sự nghiệp của ông ta mà thôi, không bằng lấy đi thứ mà ông ta quan tâm nhất". "Tôi sẽ ngăn cản" Quý Dục Hàn nhìn ĐÔng Huân. "Cuộc sống bất công với anh. Nhưng chuyện trên thương trường, sẽ có đúng sai. Hơn nữa anh đối xử với Ý Thiến như thế, tôi tuyệt đối không cho phép!" "ANh không cho phép thì có thể làm gì chứ? Cho dù anh có tung ra chứng cứ, tôi cũng có thể phủ nhận" Ngôn Đông Huân thẹn quá hóa giận, trở nên âm hiểm. "Cho dù tôi là Lý Đông Huân, nhưng bây giờ tôi là Ngôn ĐÔng Huân, hơn nữa anh nghĩ bây giờ Hạ Thủ Thành sẽ tin anh hay tin tôi? ANh từng vứt bỏ con gái của hắn, thậm chí biết nàng mang thai mà vẫn bỏ đi...." Một cơn gió lạnh thôi tới, cuồn cuộn nổi lên, thổi qua Quý Dục Hàn đang bị sét đánh đến sửng người. Ngôn Đông Huân vừa nói gì? "Tôi biết cô ta mang thai vẫn đồng ý cưới cô ta, Hạ Thủ Thành nhìn tôi lớn lên... Tôi gọi ông ta là Bác Hạ hai mươi mấy năm, anh cảm thấy ông ta sẽ tin tôi hay tin anh?" Vẻ mặt Ngôn ĐÔng Huân kêu ngạo, giống như đã tím được cách đối phó Quý Dục Hàn. "Hơn nữa những chuyện liên quan đến Lý Đông Huân, tôi cũng muốn quên đi rồi!" Quý Dục Hàn nhìn ĐÔng Huân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn. "Còn việc ngộ độc thức ăn và sự cố thang máy, anh cũng chỉ dùng tiền để mua chứng cứ mà thôi, anh thấy họ có đáng tin không?" Ngôn Đông Huân khôi phục lại bình thường, giơ mi, ngạo mạn nhìn QUý Dục Hàn. "Anh đùa giỡn con gái của Hạ Thủ Thành. Mà tôi lại chân thành với cô ta, đồng ý cưới cô ta, thậm chí còn chấp nhận đứa con riêng trong bụng của cô ta...." Lời nói dương dương đắc ý của Đông Huân muốn QUý Dục Hàn nhận thua. "Anh nói xem, rốt cục trong chúng ta, ai sẽ chiến thắng" Ý Thiến mang thai?! Cô đang mang thai đứa con của anh, mà lại không cho anh biết? Quý Dục hàn muốn lập tức chạy đến bên cô hỏi cho rõ ràng. "Hơn nữa bây giờ Hạ Thủ Thành đang bệnh, không thể kích động. Cho nên Diệp Ý Thiến sẽ cho anh nói với cha cô ta sao? Trong lòng cô ta, cái gì cũng có thể hi sinh, kể cả tình cảm của anh đối với cô ta. Cô ta sẽ không cho anh cơ hội đến gần Hạ Thủ Thành, hơn nữa nếu Hạ Thủ Thành vì chuyện này mà kích động, cô ta sẽ không tha thứ cho anh... Cô gái anh yêu sẻ không bao giờ tha thứ cho anh!"Ngôn ĐÔng Huân cười phá lên, càng nghĩ càng thấy bản thân mình chắc chắn sẽ thắng. "Tôi có thể lý giải lí do anh trả thù, nên không muốn làm lớn chuyện này!" Quý Dục Hàn lạnh lùng, mang nghi vấn nuốt xuống, giải quyết vấn đề trước mắt. Hạnh Phúc của Ý Thiến là điều anh lo lắng nhất. Luôn luôn là nhất! "Lợi dụng nhược điểm của người khác là cách anh trả thù người khác ư? Trong mắt tôi nó là cách báo thù yếu đuối nhất! Ngôn Đông Huân, chẳng lẽ anh vô dụng vậy sao? Trừ những thủ đoạn hèn hạ anh không còn cách nào khác để báo thù cho cha mẹ mình sao?" Anh bình tĩnh nói, âm thanh nhẹ nhàng nhưng tràn ngập khí thế cường đại. "Anh nói gì?" Ngôn Đông Huân vẫn ngạo mạn nhìn anh. "Tôi không quan tâm quá trình, tôi chỉ quan tâm kết quả mà thôi" "Bây giờ anh có quyền có thế, có đủ sức để cạnh tranh cùng Hạ Thủ Thành. CHuyện thương trường nên giải quyết ở thương trường!" QUý Dục Hàn lạnh nhạt nói "Nhưng anh muốn tổn thương một cô gái vô tội, cưới cô ấy, có báo thù được không? ANh tiếp quản Hạ gia, có trả hiếu được không?" "Đương nhiên! Ông ta cướp đi từ cha tôi, thì tôi phải lấy về, tôi..." "Đừng nói đùa..." Quý Dục Hàn quát. "Căn bản anh không muốn báo thù, cái anh muốn là sản nghiệp Hạ gia mà thôi! Nếu muốn bào thù, sẽ không dùng cách đê tiện như vậy! Nếu thật sự muốn báo thù, nên đường đường áp đảo Hạ Thủ Thành!" Ánh mắt Ngôn Đông Huân lộ ra hung hăng "Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ tôi nên có mà thôi...." "Lợi dụng lòng hiếu thảo của DIệp ý Thiến để báo thù? Bởi vì cô ấy vô cùng có hiếu? Nếu anh có lòng hiếu thảo như vậy, anh nỡ làm thế sao? Anh đứng đây nói cho tôi biết, anh chỉ muốn lấy lại những gì anh nên có ư? Đúng, nếu tôi nói việc này với Hạ Thủ Thành, ông ta sẽ không thể chịu đựng được. Nhưng nếu anh cưới Ý Thiến, là chồng của cô áy..... Anh có nói mục đích của mình cho ông ấy biết không? Anh thật lòng với cô áy sao? Khi đó cô ấy bị tổn thương, Hạ Thủ Thành bị đả kích, mọi chuyện khi đó tồi tệ hơn bây giờ, chỉ nhiều hơn mà thôi" Quý Dục Hán kiềm chế thân thể, lời nói phát ra cực kì có tính uy hiếp. Đây là sức mạnh của tình yêu, vì bảo vệ cô gái mình yêu, QUý Dục Hàn biết mình phải càng mạnh mẽ. Trên thế giới này không có gì quan trọng hơn cô cả! "Anh có ý gì?" Ngôn Đông Huân ắn răng. "Tôi sẽ nói với Ý Thiến tất cả mọi chuyện, để cố ấy quyết định, để cô ấy biết được âm mưu của người mà cô ấy sắp cưới" Quý Dục Hàn cười lạnh lùng. "Không cần Hạ Thủ Thành biết, chỉ cần Ý Thiến biết mà thôi. Một người đàn ông muốn báo thù sẽ đối xử với cô ấy thế nào? Đối xử với cha cô ấy ra sao? Còn đứa bé nữa? Cả sự nghiệp của cha cô ấy?" Ngôn Đông Huân thu lại ngạo mạn vs đắc ý. "Tôi vốn nghĩ nếu anh chủ động hủy bỏ hôn ước, tôi sẽ tìm cho anh một lí do, bởi ví tôi biết được lí do muốn báo thù của anh. Nhưng nếu anh có bản lĩnh, hãy đấu với Hạ Thủ Thành ở thương trường, thậm chí đấu với Diệp ý Thiến, khi cô ấy tiếp quản tương lai của Hạ thị. Anh cảm thấy Ý Thiến có tin việc này không?" "Không, cô ấy sẽ không nghe" Ngực của Ngôn Đông Huân phập phồng "Trong mắt cô ấy tôi là người hoàn hảo nhất, còn anh thì sa0? ANh chỉ là người đàn ông vứt bỏ cô ta, anh là..." "ĐÚng vậy, tôi từng vứt bỏ cô ấy" Quý Dục Hàn gật đầu. "Nhưng tôi yêu cô ấy sâu đậm. Vì cô ấy, chuyện gì tôi cũng có thể làm được. Tôi quyết sẽ nhúng tay vào chuyện này, cho dù không có cách nào ngăn chặn, tôi cũng quyết không để anh tổn thương cô ấy". Âm thanh của QUý DỤc Hàn trầm thấp, rung động không khí. "Tôi sẽ không để anh thực hiện được, nếu anh nhúng tay vào, anh sẽ phải chết!" NgônĐông Huân nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm u, tàn nhẫn nói. "Tôi báo thù ví cha mẹ, cái gì cũng có thể làm, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho Hạ Thủ Thành, ông ta đã phá hủy toàn bộ mọi thứ của tôi! Làm con nuôi người khác rất vất vả, thậm chí không thể thừa hưởng tài sản được, sản nghiệp của Hạ Thủ Thành vốn là của tôi, của tôi...." "Có kẽ là như thế". Quý Dục Hàn có thể thốt ra lời tàn nhẫn, nhưng anh lại không nói gì. Hạ Thủ Thành và cha của Đông Huân năm đó có thù oán, hoặc cũng không giống như Ngôn ĐÔng Huân nghĩ. Trên thương trường vốn là thắng làm vua thua làm giặc, Hạ Thủ Thành cũng bị cuốn vào vòng lẩn quẩn đó, nên mới ra tay hạ cha của Đông Huân mà thôi. Là do cha của Ngôn Đông Huân lựa chọn tự sát. Nhưng hắn sẽ không nói ra những lời này, hắn không tự tự sát muối vào vết thương của mình ở trước mặt người khác, hắn cũng không trở thành người đàn ông không từ thủ đoạn như bây giờ. Điều anh phải làm bây giờ là bảo vệ cho người con gái mà anh yêu nhất! "Không, là tôi. Tôi muốn hoàn thành kế hoạch cũa mình, nên sẽ không để anh phá hỏng nó! Tôi sẽ có sự nghiệp của riêng mình, hơn nữa còn ngang bằng với sự nghiệp khổng lồ của Ngôn gia... Đó vốn hcính là của tôi..." Ánh mắt Ngôn ĐÔng Huân cuồng loạn. "Không, không phải anh. Anh nên tỉnh lại đi, Anh nên biết rõ báo thù bằng việc không đứng đắn, chỉ làm anh trở nên đê tiện hơn thôi..." Quý Dục Hàn lắc đầu, anh cảm thấy đau xót cho người đàn ông trước mặt này, có lẽ anh ta thật sự muốn báo thù cho cha mẹ, nhưng vẫn là dã tâm của hắn cao hơn! Con người không bao giờ thấy được tâm tư của bản thân mình, giống nhưng anh và Ý Thiến trước kia, nên bây giờ mới hối hận, mới sinh ra cảm giác tha thứ. Ai trải qua một lần mất đi rồi, mới biết quý trọng. "Khốn nạn, máy rốt cục đã biết được những gì? Mày có tư cách dạy đời tao sao? So với tao, mày càng đê tiện hơn sao? Đùa giỡn các cô gái, lấy gì chỉ trích tao làm tổn thương người khác?" Ngôn Đông Huân vọt đến trước mặt Quý DỤc Hàn, hét to với anh. "Đúng vậy" ÂM thanh Quý Dục Hàn trầm thấp mà hữu lực. "Tôi không có quyền chỉ trích anh, vì tôi cũng làm tổn thương người khác, lám quá nhiều điều sai lầm. Nhưng bây giờ tôi muốn bù đắp lỗi lầm của mình, ăn năn hối lỗim anh có như thế không?" Anh bình tĩnh nhìn Ngôn ĐÔng Huân, không nháy mắt, âm thanh trấn định. "Tôi không cần phải hối hận, bởi vì người sai đâu phải là tôi..." Ngôn Đông Huân còn chưa nói xong, liền ra tay động thủ, đánh vào mặt Quý Dục Hàn. Quý Dục Hàn nhanh nhẹn né tránh, thì quyền thứ 2 của Đông Huân đã đánh tới. "Không cần phải dạy đời tao! Tao không làm sai chuyện gì, cho tới bây giờ cũng không sai điều gì. Tao chỉ lấy lại những gì tao đã mất bởi ông ta mà thôi. Lấy lại đồ của mình, có gì sai chứ?" Đông Huân như nổi điên, dùng sức đánh DỤc Hàn. "Ai muốn căn cản tao, tao sẽ không tha! Đừng mơ tưởng!" Quý Dục Hàn không ngừng lui về phía sau, không phản đòn mà chỉ phòng thủ. Nhìn ĐÔng Huân, hẳn là đang cần phát tiết, trong lòng hắn nhất định có rất nhiều chuyện rắc rối! Dù sao không quen thuộc địa hình, mà nơi này vừa trang hoàng lại, một số nơi chưa dọn dẹp hết, anh bước lùi về phía sau một bước nữa thì dẫm phải cây gỗ khô, mắt thấy quyền của Đông Huân đã đánh tới --- "Không! DỪng tay lại, Đông Huân!" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Ngôn Đông Huân bị khựng lại, Quý Dục Hàn nhanh nhẹn nhảy từ cây gỗ, lui ra/ Hai người đồng thời quayđầu, đã thấy vẻ mặt kinh hoảng cỉa Ý Thiến. "Em... sao lại ở đây?" Ngôn Đông Huân thất thần, kinh ngạc rồi luống cuống. "Em đến từ khi nào?" "ĐÔng Huân, tôi muốn hủy bỏ hôn ước" Diệp Ý Thiến không nhìn Dục Hàn, nghiêm túc nhìn Đông Huân. "Tôi đến chỉ muốn nói thế thôi" CÔ đứng đó, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại sáng ngời dưới ánh mặt trời, kiên cường mà thanh lệ
|
Chương 13 "Em... không nên tin lời hắn, vừa rồi bọn anh.... hắn ta đang gạt em, hắn...." Ngôn ĐÔng Huân nheo hai mắt, nôn nóng. Quý DỤc Hàn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Diệp Ý Thiến. "Chính Tôi nghe anh nói là đúng. Tôi cũng nghe được trước đó anh nói gì, tôi đã quyết định muốn hủy bỏ hôn ước" Cô hít sâu một hơi, ánh mắt cuối cùng cũng quét qua DỤc Hàn, tuy rằng đó chỉ là liếc qua mà thôi, nhưng lại thay cho thiên ngôn vạn ngữ. "Em muốn làm Bác Hạ đau khổ ư, em không thực hiện ý nguyện của ông ấy, em không sợ ông ý khó chịu đựng được sao?" Khóe miệng Ngôn Đông Huân run rẩy, không ngờ Ý Thiến có thể nói ra như thế. "Nguyện vọng lớn nhất của cha tôi là muốn tôi được hạnh phúc, vui vẻ". Cô rưng rưng. "Tôi thật khờ, không nhìn ra được nguyện vọng chân chính của ông ấy, cứ nghĩ nguyện lấy anh thì ông ấy sẽ vui" "Ông ấy rất vui mà, tuy rằng không tham gia hôn lễ của chúng ta, nhưng bác sĩ nói ông ấy đã có tiến triển, có thể mổ được rồi!" Ngôn ĐÔng Huân nhanh nhẹn nói. "Buổi sáng hôm nay ông ấy hỏi tôi, vì sao trên gương mặt không có vẻ hạnh phúc của cô dâu mới, lúc đó tôi rất muốn cười cho ông ấy xem, nhưng tôi không làm được, tôi không thể nhìn gương mặt thân thiết ấy mà nói dối được" Âm thanh của Diệp Ý Thiến tràn đầy đau khổ "Tôi nói thật với ông ấy, người tôi yêu thật lòng đã trở lại, anh ấy muốn cưới tôi, muốn bên tôi... mà tôi..." CÔ nhìn thẳng anh "Tin tưởng anh ấy" Quý Dục Hàn cảm động, nhưng anh không đến bên cạnh cô, vẫn đứng tại chỗ cảnh giác nhìn Ngôn ĐÔng Huân "Nên tôi tới đây để hủy bỏ hôn ước: Cha tôi nói, nguyện vọng lớn nhất của ông ấy không phải là chỗ dựa cho tôi, mà là tôi có thể vui vẻ hạnh phúc. Nếu tôi hạnh phúc, ông ấy cũng thế... Nên...." Diệp Ý Thiến đến gần ĐÔng Huân "Tôi với anh hủy bỏ hôn ước đi, tôi không yêu anh, không thể lấy anh được. Đó là vì hạnh phúc của anh, anh không thể lấy một cô gái không thương anh" "Hai cha con các người là cùng một dạng" Ngôn Đông Huân lạnh lùng nhìn cô. "Ích kỉ lại tham lam! Bây giờ hủy bỏ hôn ước, nói như vậy cũng được sao? Bây giờ cô mới biết cô không thương tôi ư? Có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?" "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Cô cúi đầu thật sâu, nước mắt đảo quan tròng mắt "Tất cả đều do tôi sai, nếu anh muốn trả thù, tôi sẽ cam tâm nhận. Hơn nữa anh cũng không yêu tôi, chúng ta kết hôn thì chỉ có bi kịch mà thôi... Tôi, tôi thật sự xin lỗi, thật sự...." CÔ cúi thấpđầu xin lỗi, nước mắt rơi xuống. "Nhìn xem, thế này không hủy bò hôn ước thì không được rồi" Ngôn ĐÔng Huân quay đầu nhìn Quý Dục Hàn "Có một số việc, chúng tôi sẽ thay anh giữ bí mật, bằng thực lực của anh, nếu anh thật sự muốn làm, không gì không làm được". Quý Dục Hàn bước đến bên cạnh ĐÔng Huân "Hoan nghênh anh đến báo thù, có ân oán gì, chung ta sẽ giải quyết trên thương trường" "Đây là khiêu chiến?" Ngôn Đông Huân nhíu mày "Ân oán của người lớn, kéo đến chúng ta đã là 1 thế hệ, nhưng tôi hi vọng chuyện này có thể đường đường chính chính đối mặt" Quý Dục Hàn vươn tay đến Đông Huân. "Thật ra tôi vốn cưới cô ấy, cũng không mang thân phận của mình nói với Hạ Thủ Thành" Ngôn Đông Huân cũng không vươn tay ra, chỉ lẳng lặng nhìn anh. "Có lẽ anh nói đúng, tôi chỉ tưởng mình cần báo thù giúp cha mẹ ư? Hay là muốn gia sản của Hạ Thủ Thành mà thôi?" Quý Dục Hàn thật sự nói: "Việc này chỉ có bản thân anh biết rõ mà thôi" "Tôi sẽ không bỏ qua cho Hạ gia" Ngôn Đông Huân lui một bước nhìn Diệp Ý Thiến "Dù sao tôi không yêu em, HongKong có nhiều thiên kim muốn cưới tôi như thế, Ngôn gia cũng rất vui vẻ mà mở rộng thế lực của mình" DIệp Ý Thiến ngẩng đầu, hàm ý xin lỗi Đông Huân. "Được rồi, cô ấy là của anh ---- thì vẫn là của anh. Khó trách cô ấy yêu anh như vậy, anh rất đàn ông, quý Dục hàn" Ngôn Đông Huân vẫn không vươn tay mình Tay Quý Dục HÀn vẫn không buông xuống, anh bình tĩnh cười nói "TÔi chỉ bảo vệ cô ấy, anh cũng có thứ mình muốn bảo vệ mà đúng ko?" "Không nghĩ đến tôi và anh sẽ bắt tay nhau" Ngôn Đông Huân bắt tay Dục Hàn "Tôi sẽ không buông tha cho việc báo thù, gia sản của Hạ gia, tôi sẽ có cơ hội lấy về" Quý Dục Hàn gật đầu "Ý Thiến, khong cần xin lỗi tôi, Tiếp cận em là mục đích của tôi, tương lai chung ta có thể là kẻ thù" Ngôn Đông Huân nói xong thì buông tay QuýDỤc Hàn Khóe miệng Ý Thiến dần nở nụ cười. "ĐÔng Huân, anh sẽ tìm được --- người anh yêu thật lòng, bên cô ấy mới có thể hạnh phúc. Là lỗi của cha em, nếu em có thể gánh vác, se sẽ gánh vác" Ngôn ĐÔng Huân cười cười, tương lai như thế nào, quả thật cần phải suy nghĩ kĩ một chút. CHuyện ở thương trường thì giải quyết ở thương trường. Những lời này vẫn còn vọng lại trong lòng ĐÔng Huân Trận này hắn thua, thua bởi cái gọi là "Tình yêu", thua bởi ý niệm bảo vệ Diệp ÝThiến của Quý Dục Hàn. Nhưng bây giờ anh cảm thấy thật nhẹ nhàng, một cảm giác nói không nên lời. Thật ra không cần phải cưới cô, anh mới nhẹ nhõm ư? Tình yêu, là cái gì? Hoặc anh thật sự chưa tìm được người mình yêu! Đông Huân liếc hai người một cái, rồi mới bỏ đi. "ĐÔng Huân, tạm biệt" Ý Thiến nhỏ giọng từ biệt, cô hy vọng hắn có thể tìm được hạnh phúc, mặc kệ vì sao hắn tiếp cận cô, dù sao anh cũng bên cô lúc cô bất lực nhất, chăn sốc cô "Hy vọng anh ấy có thể thoát khỏi cái kén của mình, dắm chìm trong thù hận rất đau khổ" Quý Dục hàn phức tạp nhìn Diệp Ý Thiến. "Giống như trước kia em hận anh, không tha thứ cho anh sao?" Cô chậm rãi quay lại, xinh đẹp nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh. Quý Dục Hàn nhìn cô thật sâu, như muốn đem cả gương mặt ôm trọn vào lòng "Bây giờ em có thể gả cho anh rồi đúng không?" Khóe miệng mang ý cười, nhưng lòng anh lại rất khẩn trương. Từ khi cô xuất hiện, nói muốn hủy bỏ hôn ước, tim anh chưa bao giờ được bình tĩnh "Em... Nếu ở lễ cưới anh đeo thứ này cho em, em sẽ đồng ý" Nước mắt rơi trên mặt cô, tuy rằng muốn cười, nhưng cô nhị không được nước mắt. CÔ mở lòng bàn tay, vừa rồi đứng trước mặt Đông Huân, thứ cho cô dũng khí, là thứ cô đang cầm trong bàn tay này. Trong tay cô là một vật nhỏ nhỏ, viên kim cương phát ra ánh hào quang, chiếc nhẫn có một cái tên rất êm tai, là 'VĨnh Hằng Chi Giới' Ngày đính hôn đó, anh đã tặng cô làm lễ vật. Bởi vì lễ vật này, cô có dũng khí đi tìm tình yêu của mình và từ chối hôn ước của Đông Huân. Quý Dục Hàn ngừng hô hấp, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng chói mắt, bao phủ lấy linh hồn anh. ANh cầm lấy nhẫn, tay run run. "Anh sẽ cho em hạnh phúc, còn có... con của chúng ta nữa...." ÂM thanh cảu anh nghẹn ngào, cô giữ một bí mật thật lớn thế mà không nói cho anh biết! Muốn mang đứa bé của anh đi lấy người khác.... Nhưng tất cả đã trôi qua. Truy cứu cũng không còn ý nghĩa, tất cả đã qua rồi. Mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại trước mắt họ đã là bầu trời trong xanh. Nước mắt la7n xuống khóe mi "Em không có ý định giấu anh, em chỉ sợ anh biết rồi càng thêm đau lòng, lúc đó em rất hồ đồ, em cho rằng em..." Quý DỤc Hàn mang nhẫn vào tay cô, rồi cẩn thận ôm cô vào lòng. "Anh biết, anh hiểu được, không cần giải thích đâu Ý Thiến" Thật tốt, anh có thể ôm cô, cảm giác chân thật cô rúc vào lòng anh, mắt anh nóng lên. Cô còn mang thai đứa bé của anh, là con của anh! trời ơi, nếu anh không xuyên qua đến đây, không lẽ nhiều năm như thế, một mình cô nuôi nấng đứa con của họ sao? Anh không dám tưởng tượng, may mà mọi thứ đã thay đổi. Sự xuất hiện của anh đã làm thay đổi vận ệnh của họ, tương lai tất nhiên cũng không giống lúc trước! Nếu anh đã đến đây, thì chắc chắn sẽ bên cạnh cô mãi mãi. ĐÚng vậy, bên cạnh cô mãi mãi, lịch sử thay đổi, họ sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi! "Từ giờ trở đi chúng ta không xa nhau nữa. Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gù, cũng không xa nhau." Âm thanh của anh kiên định hữu lực, xuyên qua tim cô, lưu lại dấu ấn mãi mãi. "Ừhm, chúng ta sẽ không xa nhau, ba người chúng ta!" Cô vươn tay, ôm tấm lưng rộng lớn của anh. Sau này ba người bọn họ sẽ sống cùng 1 thế giới, chỉ có ba người họ! Cô không biết nếu anh không xuyên qua để trở về, cô sẽ thế nào nữa, nhưng điều này không còn quan trọng nữa, vì anh đã trờ về bên cô. "Được" Quý Dục Hàn buông cô ra, nhìn vào mắt cô "Anh yêu em, ý Thiến" Nước mắt cô lại rơi, cô không muốn khóc, nhưng nghe anh nói thế sao cô lại không khóc cho được? "Ngốc, em khóc gì chứ?" Anh không muốn để cô rơi lệ! Bởi vì anh, cô đã khóc rất nhiều. Cho nên từ bây giờ anh sẽ không để cho cô khóc nữa. Anh cúi đầu, hôn lên nước mắt cô, chậm rãi hôn lên mắt cô "Đừng khóc, từ giờ trở đi, không cho em khóc..." "DỤc Hàn" Cô ngầng đầu, tham tình nhìn anh "Em không khóc, em...." Anh mỉm cười cuối đầu, hôn lên đôi môi run run, đem lời nói của cô nuốt vào, nuốt vào những ngọt ngào.... Anh hôn đến say đắm. Anh quyết tâm làm cô hạnh phúc! Hôn say như thế, kiên đinh như thế, hối lỗi như thế. Không, nụ hôn này anh đã chờ đợi hai mươi lăm năm. "Em...yêu anh..." Diệp Ý Thiến nói lời nói từ dáy lòng mình, cô không muốn dùng lời nói để thổ lộ, chỉ cần dùng tâm tư để bày tỏ, anh sẽ biết. Bầu trời sáng sủa lạ thường, một chiếc máy bay bay qua đỉnh đầu họ, kéo theo một đường khói trắng. Quý Dục Hàn xuyên qua không gian đến, cũng tạm biệt không gian đi tìm tình yêu của mình Ai nói trên thế giới này không có kì tích? Có tình yêu nhất định sẽ có kì tích! Tình yêu có thể mang ta xuyên qua không gian và thời gian về bên người ta yêu nhất!! HOÀN
|