Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
|
|
Chương 5 : Hôn lễ thế kỷ (2)
Nếu như anh không cách nào chấp nhận được vợ cùa mình đã không còn trongsạch nữa. Nam Cung Nghiêu đứng ở bên ngoài cách đó mười mấy met nhìn về nơi cô dâu củamình đang đứng. Người con gái mười tám tuổi này, quả nhiên là một món hời đáng kinh ngạc. Cáiđáng nói chính là khí chất trên người cô ấy khiến người khác phải giật mình, đókhông phải là một loại khí chất hấp dẫn đầy quyến rủ mà là mùi thơm của bùnkhông pha loãng bởi bất kỳ tạp hương nào tựa như một đoán sen thuần khiết vậy,ngay cả khi hòa lẫn trong đám đông, bạn có thể bị thu hút bởi chính khí chấttoát ra từ cô ấy. Bộ lễ phục trên người cô ấy chính là do nhà thiết kế nổi tiếng người Italia đã mất một tuần lễ dựa vào dáng dấp của cô mà thiết kế nên bộ áo. Chiếc khăn vonmàu trắng rủ xuống làn da mềm mại của cô, dưới làn tóc đen bóng hòa cùng nụ cườinhẹ nhàng tự như gió thoảng tạo nên một vẻ đẹp thật tự nhiên cũng không kém phầnsang trọng. Cổ áo ở phía trước được thiết kết thành hình chữ V làm cho cổ áo cóchiều sâu và có chút tương phản với nét mặt ngây ngô, dịu dàng của cô. Điểm tạonên sức hấp dẫn đó chính là sự thuần khiết, đa cảm nhưng cũng không che lấp đượcvẻ nữ tính trong cô. Anh dám khẳng định rằng, cô dâu của anh thật sự là một báu vật hiếm thấy, sovới lần đầu tiên nhìn thấy cô càng khiến anh kinh ngạc hơn. Tuy nhiên ở tronglòng anh, cũng chỉ có thể dừng ở mức độ thưởng thức mà thôi. Một bình hoa đẹp,anh đã nhìn thấy quá nhiều rồi. Việc anh lựa chọn cô chẳng qua chỉ là lợi dụngcô như một công cụ giao dịch trên thương trường mà thôi. Người thật sự có thể đivào trong trái tim anh, chỉ có duy nhất một người, người khiến anh yêu một lòngmột dạ. “Sự lựa chọn của cậu là chính xác đấy!” Bên cạnh bổng nhiên xuất hiện giọngnói vang lên của một anh chàng đẹp trai – phù rễ Hướng Lăng Phong, còn nháy mắtvới anh: “So với cô ấy, Uất Linh Lung quả thật quá tầm thường rồi!” “Cậu cho rằng, mình vì vấn đề đó mới lấy cô ấy sao?” Nam Cung Nghiêu nếchmiệng cười, ánh mặt tựa như trống rỗng nhưng lại chứ đựng nhiều ẩn ý sâu xa. “Tất nhiên là không phải vậy rồi! Mình chẳng qua là nói lên cách nhìn nhậntổng quan về một con người thôi mà!” Hướng Lăng Phong nhún vai một cái. Cái tênthối tha này, quả nhiên chẳng có óc hài hước gì hết. Với nhiều năm quen biết cậuta như vậy, anh rất hiểu rõ tính tình của con người này. Nếu không, với cái tínhxấu đó của Nam Cung Nghiêu, anh đã sớm từ bỏ cái ghế giám đốc mà bỏ sang nơikhác rồi. “Theo như cách hiểu của mình thì, cậu đang có hứng thú đối với vợ mình?” “Thì ra không phải chỉ có phụ nữ mới nhạy cảm, đàn ông cũng không ngoại lệ!”Hướng Lăng Phong chế giễu anh. “Cậu yên tâm đi, người thật sự khiến cho mình cảmthấy hứng thú hiện tại còn chưa xuất hiện đâu! Nếu có thể khiến cho mình yêu côấy, mình tuyệt đối sẽ không buông tay. Ngay cả khi cậu là tình địch của mình,mình tuyệt đối không nhân nhượng!” Giọng điệu tuy có vẻ như đang nói chuyện đùa,nhưng không hề thiếu đi sự nghiêm túc. “Mình không hề biết rằng cậu lại có thể nói ra những lời như vậy!” Nam CungNghiêu liếc một cái, cũng không thèm để ý đến anh ta. “Cậu, cái tên thối tha này, chuyên gia bóp méo ý nghĩa lời nói của mình!”Hướng Lăng Phong cười cười rồi đấm cho anh một đấm, cùng lúc đó xem xét xungquanh : “Thiếu Khiêm không đến dự sao?
|
Chương 6 : Hôn lễ thế kỷ (3)
Câu hỏi của Hướng Lăng Phong đã làm cho khóe mắt của Nam Cung Nghiêu dấy lênmột tia nặng nề. “Em ấy vẫn như vậy à?” “…Ừ!” nghĩ đến sắc mặt trắng bệch đó, trong lòng Nam Cung Nghiêu chợt xót xa.Anh cầm ly rượu ngửa mặt lên uống một ngụm, cổ họng có chút nóng rát. Nhắm mắtlại, hình ảnh vụ tai nạn giao thông đó vẫn hiện rõ trong trí óc anh, làm cho anhcảm thấy kinh hoàng. “Có cần mời một người y tá cho cậu ấy không?” “Không cần thiết!” Nam Cung Nghiêu giận dữ: “Cái lũ vô dụng kia, chỉ tổ quấyrầy em ấy thôi!” “Không nói nữa, Trương tổng cùng Lâm tổng cũng đến rồi kìa, mình qua bên đóchào hỏi trước!” ……………. Uất Noãn Tâm ngầm quan sát chồng mình. Anh, nhất định là người mà biết bao cô gái mong muốn! Ngay cả khi đứng cách nhau xa như vậy, cô vẫn bị ánh hào quang tỏa ra từngười anh làm cho khiếp sợ. Nó dường như đã có từ lúc anh vừa được sinh ra vậy,làm cho người khác không cách nào phản kháng và né tránh, chỉ có thể chìm sâutrong sự quyến rũ của anh. Cho đến bây giờ cô vẫn không thể tin được, từ trước đến giờ cô chỉ có thểnhìn thấy anh trên TV và trên các tập chí tài chính, cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳngbao giờ phù hợp với người đàn ông này, ấy vậy mà lại có một ngày người đàn nàylại thực sự trở thành chồng của cô. Cô vốn không yêu anh, chỉ kinh sợ trước nănglực của anh, sự khác biệt giữa cô và anh làm cho cô cảm thấy sợ hãi. Hôn lễ củahai người bọn họ, sẽ có hạnh phúc sao? “Em gái, chị vẫn chưa mời em một ly!” Người vừa mở lời chính là người chị gáitrên danh nghĩa của Uất Noãn Tâm, Uất Linh Lung. Cũng chính là người đẹp mà biếtbao chàng trai nhung nhớ đến, luôn toát ra một loại khí chất quyến rũ cùng phóngtúng. Hai gò má của cô đỏ ửng lên, rõ ràng đã uống quá nhiều rồi, hai con mắt đỏau nhìn trừng trừng vào Uất Noãn Tâm, giống như muốn đâm cô ngàn đao vạn nhátvậy. “Linh Lung…” Lâm Khiết Hồng sợ cô gây loạn, cố gắng ngăn cô lại, Uất LinhLung đẩy tay bà ra, giữ chặt Uất Noãn Tâm, ở bên tai của Uất Noãn Tâm nghiếnrăng nghiến lợi nói: “Cô bây giờ đắc ý lắm phải không? Tôi sẽ nguyền rủa cô,không bao giờ có được hạnh phúc! Cướp ba cùng chồng của người con gái khác, côsẽ không có được kết cục tốt đâu, tôi sẽ đợi… Cô cùng người chồng Nam CungNghiêu này có thể kéo dài được bao lâu!” Uất Noãn Tâm có cảm giác mình vừa bị xối một gáo nước lạnh vậy, từ đầu đếnchân đều ớn lạnh. Người mà Nam Cung Nghiêu vốn dĩ phải lấy là Uất Linh Lung, trên thực tế theomột cách nói khác thì cô chính là nguyên nhân làm thay đổi kết quả việc này,nhưng đây không phải là ý định ban đầu của cô. Cô không bao giờ hy vọng cuộc hônnhân này sẽ hạnh phúc, chỉ là ngay trong hôn lễ của mình bị chính chị gái mìnhnguyền rủa như vậy, vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng giống nhưbị nghẹn lại, muốn đi thật xa khỏi nơi này. “Thật xin lỗi, có thể cho tôi mượn cô dâu của tôi được không?” Giọng nói của Nam Cung Nghiêu đột nhiên vang lên ở phía sau. Sắc mặt của Uất Linh Lung lập tức thay đổi, nở nụ cười tiếp đón: ” Tất nhiênlà được, thân ái…em, rễ!” Cô không nói tiếng nói nào chỉ trừng mắt nhìn Uất NoãnTâm, giọng nói của cô ta tựa như được phát ra từ kẻ răng vậy. “Hôn lễ bắt đầu rồi, đi thôi!” “Ừ!” Uất Noãn Tâm điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vừa bước được một bướcliền bị trật chân. Cũng may được Nam Cung Nghiêu kịp thời đỡ lấy mới không bịngã nhào xuống đất. “Thật xin lỗi, tôi…tôi đứng quá lâu nên chân có đôi chúttê…” Ngay khi Uất Noãn Tâm đang cố gắng để đứng lên, sợ Nam Cung Nghiêu nghĩrằng bản thân cô quá ngu ngốc. Anh đột nhiên bế cô lên, ôm cả người cô vào trongvòm ngực rắn chắt của anh. Cô bị dọa đến bất ngờ, không kịp chuẩn bị, tay châncứ loạn choạng muốn đấy anh ra, nhưng lại càng làm cho anh ôm chặt hơn, đã vậyanh còn cuối đầu xuống nở một nụ cười với cô: ” Đừng động đậy…” Chỉ ba chữ đơn giản, xuất phát từ miệng của anh, như có mê lực vậy, đi thẳngmột mạch vào trong lòng của Uất Noãn Tâm. Cứ như vậy cô để cho anh ôm lấy chínhmình, dưới sự kinh ngạc với ánh mặt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh từ từ đilên lễ đài. Hướng Lăng Phong lắc lắc ly rượu trong tay mình, thông qua rượu Champagnenhìn đôi vợ chồng trên lễ đài, tâm trạng có chút phức tạp. Nói chính xác thì,anh đang lo lắng thay cho Uất Noãn Tâm. Đối với những lời nói của Nam CungNghiêu, chẳng qua chỉ là một màn kịch, khi hạ màn, tất cả đều tan theo mây khói.Nhưng thứ cô mất đi, rất có thể là tình cảm chân thành của chính mình.
|
Chương 7 : Đêm tân hôn (1)
Những vấn đề liên quan đến đêm tân hôn của bản thân, Uất Noãn Tâm cũng đãtừng tưởng tượng qua. Du lịch vòng quanh thế giới, đến biển Caribbean, thiênđường của hoa oải hương… Nhưng hiện tại lại chẳng giống những gì cô đã mơ tưởngđến mà lại là cảnh tượng trốn chui trốn nhũi trong nhà vệ sinh gần hai giờliền! Nước trong bồn tắm vẫn cứ “róc rách” chảy xuống, thực ra cô đã tắm xong nãygiờ rồi, nhưng lại không dám bước ra đối diện với chính… chồng mình! Anh nhấtđịnh cũng biết được cô đang cố ý trốn tránh đây mà! Đột nhiên cô nhớ đến sau khi kết thúc hôn lễ Lâm Khiết Hồng nhét vào tronggiỏ xách của cô một cái túi, bí mật dặn dò cô, trước khi ngủ nhất định phải mởra. Cô lấy cái túi ra xem, thì nó là một chiếc váy ngủ gợi cảm. Vải ren màu đen,thiếu vải đến mức đáng thương, ngay cả nơi quan trọng nhất cũng che khônghết. Điều này chứng tỏ rằng… Uất Noãn Tâm tưởng như mình đang cầm củ khoai lang nóng vậy, xấu hổ đến đỏmặt tía tai. Cô có cảm giác mình giống như một người kỷ nữ thấp kém, không từbất cứ thủ đoạn nào để làm vừa lòng khách của mình. Dĩ nhiên trên thực tế LâmKhiết Hồng rất ghét việc cô bước chân vào cuộc sống của bà, nhưng vì vấn đề kếtthông gia giữa hai nhà, bà vẫn cố gắng nghĩ đủ mọi cách để cô ở trên giường làmvui lòng Nam Cung Nghiêu. Cái gọi là kết thông gia chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thân thể thôi,cũng giống như nửa tháng trước cô lấy đêm đầu tiên của mình để đổi lấy một triệuvậy. Một đêm nhục nhã đó, đã tạo nên một vết dơ trong lòng của Uất Noãn Tâm, làmcho mỗi đêm cô đều gặp ác mộng, cứ mỗi lần nghĩ đến sự việc kia đều khiến cô đauđớn đến mức không muốn sống tiếp nữa. Cô tuyệt vọng lắc đầu, cố gắng để bản thânđem hình dáng, hơi thở của anh ta ra khỏi đầu, tự lừa dối chính mình rằng tất cảđều chưa từng xảy ra. “Đã tắm xong chưa?” Ở bên ngoài tiếng nói của Nam Cung Nghiêu vọng vào. Uất Noãn Tâm nhanh chóng khóa vòi nước lại: “Xong, xong rồi… tôi sẽ ra ngay!”Cô lấy hơi hít sâu, đem cái váy xếp lại, lấy hết can đảm bước ra ngoài. Nếu nhưanh ta để ý đến việc cô không còn là xữ nữ, vậy thì cô sẽ chịu đựng mọi sự trừngphạt của anh đối với mình. Nam Cung Nghiêu bắt chéo hai chân ngồi trên sofa uống rượu đỏ, trên eo chỉquấn một chiếc khăn. Vóc dáng vạm vỡ, những đường cong cùng với những múi cơhiện đầy đủ trên người anh. Anh mắt của anh nhìn về phía cô nâng ly lên. Mái tócđen mềm mại mọc ở trên da đầu, nhẹ nhàng và sạch sẽ. Mọi góc cạnh tựa như đượcngười họa sĩ tỉ mỉ chạm khắc ra vậy, thừa hưởng sự kết hợp hoàn mỹ giữa phươngđông và phương tây, đôi mắt xanh thâm sâu đó làm cho người khác khó có thể nhìnra được rốt cuộc thì nó sâu đến mức độ nào. Anh ta dường như đã quen với việc kiểm soát tất cả, nhất là ánh mắt, ngay cảđến nụ cười, dù chỉ là một cái nhếch môi gợi cảm, đôi môi đẹp và vô cùng có sứchấp dẫn, nhưng cũng rất bí hiểm. Tim của Uất Noãn Tâm đập chậm đi vài nhịp, chỉ cảm thấy người đàn ông này quáđẹp nhưng cũng quá nguy hiểm, bản thân chẳng qua giống như một con cừu nhỏ đểmặc anh ta chém giết, không có một chút sức lực nào chống trả lại. “Qua đây!” Anh vỗ vỗ vào chỗ ngồi kế bên mình. Uất Noãn Tâm cảm thấy hai chữ này rất quen thuộc, trong chớp mắt tựa như cómột cây kim đâm vào tim cô, đau đến nghẹt thở. Cô lại nghĩ đến buổi tối đáng sợkia… sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch. “Vẫn là câu nói lúc nãy, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.” Ánh mắt của anhlạnh đi vài phần. “Thật xin lỗi…” Uất Noãn Tâm chỉ có thể bước đến ngồi xuống chỗ ngồi kế bênanh, hai người ngồi khá gần nhau, trong mũi cô đều tràn ngập mùi hương mạnh mẽtỏa ra từ người anh. Hô hấp của cô trở nên khó khăn, bàn tay nắm chặt lấy váyngủ, không biết phải làm như thế nào mới đúng. “Đây là cách làm vui lòng ông chủ mà ba cô đã dạy cho cô sao?”
|
Chương 8 : Đêm tân hôn (2)
Uất Noãn Tâm sửng sờ, cho rằng mình đã nghe lầm: “….Anh nói gì chứ?” “Đừng nói với tôi rằng, cô không biết đây chỉ là một cuộc giao dịch!” Nam Cung Nghiêu không hề che giấu sự mỉa mai châm chọc trong lời nói của mình, còn khinh miệt phát ra một tiếng “hừ”. “Để có thể đem cô ném lên giường của tôi, người cha thị trưởng đáng kính của cô, tốn không ít tâm tư đâu nhỉ! Làm sao lại không dạy cho cô kỹ thuật ở trên giường chứ? Không lẽ ông ta tự mình chỉ dạy cô sao?” Uất Noãn Tâm giận đến muốn nhảy dựng lên, nắm chặt hai tay lại, cả người lạnh run: “Xin anh hãy dừng việc sỉ nhục ba tôi!” “Cô rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn cố tình tỏ ra trong sạch!” “……” Uất Noãn Tâm hít sâu một hơi, cô gắng kìm nén chỉnh mình không vung tay tát lên khuôn mặt đầy chế giễu của anh. “Tôi biết rất rõ đây là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng đôi bên đều có lợi, anh không có tư cách coi thường ba tôi!” “Chẳng qua chỉ là một thị trưởng quèn, không đáng để Nam Cung Nghiêu tôi phải bận tâm!” Anh nở một nụ cười nhạo báng trước sự ngây thơ của cô. “Ông ta là một trong những sự lựa chọn của tôi, nhưng tôi lại là sự lựa chọn duy nhất của ông ấy, đây mới chính là sự khác biệt!” “…..” Uất Noãn Tâm thở dốc, không còn lời nào để cãi lại anh. Bởi vì những gì anh nói, đều là sự thật. Chỉ cần một cái chỉ tay của anh, có thể là cho cả giới tài chính phải chấn động mạnh. Doanh nghiệp Nam Cung là nguồn tài chính của cả Đài Loan, cho dù là tổng thống, cũng muốn nịnh nọt anh, chứ đừng nói là thị trưởng. “Tôi lấy cô là do tôi coi trọng thành ý của ba cô với tôi. Nửa tháng trước, ông ta còn ném một người phụ nữ khác lên giường tặng cho tôi đó!” Hương vị ngây ngất của đêm đó, làm cho Nam cung Nghiêu cứ ngỡ rằng vừa mới xảy ra vậy. Từ trước đến giờ chưa có bất kỳ người phụ nữ nào, có thể khiến cho nhu cầu của anh được đáp ứng thỏa mãn như vậy, dễ dàng khơi gợi dục vọng trong anh. Đến nỗi anh mất khống chế làm hết lần này đến lần khác, mang nhiệt tình phóng thẳng vào trong người của cô ta. Anh không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của anh, nhưng khi trợ lý HướngVi đi đến khách sạn thì cô ấy đã rời khỏi đó rồi, ngay cả Uất Kiến Hùng cũng không thể tra ra được thân phận của cô. Cô cầm lấy chi phiếu một triệu, lại chưa từng đổi thành tiền mặt, không thể tìm thấy cô ta, cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Việc này làm cho anh tức giận mấy ngày liền, ngay cả chính anh cũng không hiểu rõ là bản thân tức giận bởi vì cô ta có thể mang thai con của anh, sẽ gây phiền phức cho anh, hay vì…không cách nào tìm thấy cô ta. Tức giận lại một lần nữa bị khơi dậy, Nam Cung Nghiêu toàn bộ trút lên đầu Uất Noãn Tâm: “Cô chẳng qua chỉ là con kỷ nữ thứ hai ông ta tặng cho tôi thôi, tôi muốn chơi đùa với cô như thế nào được hết!” Anh nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức bóp chặt lại, anh mắt như muốn thiêu đốt người khác vậy: “Bây giờ, lấy lòng tôi!” “Tôi không muốn!” Uất Noãn Tâm cắn chặt răng lại để không kêu lên vì đau, cả người đề phòng, chuẩn bị tư thế cùng lắm thì cả hai cùng chết. Nhưng mà, khóe miệng lạnh lẽo của Nam Cung Nghiêu lại nhếch lên thành hình vòng cung đẹp mắt, ý cười chứa đựng hàm ý sâu xa, nhưng không hề có trong đáy mắt, hết sức lạnh lùng. “Tôi sẽ khiến cô phải van xin để lấy lòng tôi, nhưng tôi sẽ đụng vào người cô. Bởi vì, cô không xứng!” Mỗi câu mỗi chữ của anh, đủ tàn nhẫn làm cho cô choáng váng. Hai chân run rẩy, chỉ có thể gắng gượng. Nói xong, anh đẩy cô ra, nhìn cô té ngã xuống đấy, giống như đang nhìn một con kiến hèn hạ. “Nghỉ ngơi sớm đi, Nam, Cung, phu, nhân!”
|
Chương 9 : Bị cấm túc
Uất Noãn Tâm thức trắng nguyên đêm, mãi cho đến khi trời sáng không còn chịu đựng được nữa, mới mơ màng ngủ nửa tiếng. Những lời sỉ nhục của Nam Cung Nghiêu tối qua làm cho cô cả đời này cũng không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào, nhưng cô lại không thể thoát khỏi sự thật bọn họ đã là vợ chồng. Cho dù phải diễn kịch, cô cũng phải diễn cho đến cùng! Tuy nhiên sau khi cô xuống lầu, Hà quản gia mới nói cho cô biết, anh đã đi làm rồi, tối mới về nhà, cô thầm an tâm thở nhẹ. “Hôm nay tôi có tiết, cho tôi hỏi trạm xe bus nằm ở đâu vậy?” “Thực xin lỗi! Thiếu gia có căn dặn, cô tạm thời không thể đến trường!” Hà quản gia trả lời bằng một giọng tôn kính, lại không dễ dàng thương lượng, rõ ràng đây là mệnh lệnh bắt cô buộc phải tuân theo. “Tại sao chứ?” Không lẽ vì cô gả cho anh, đồng nghĩa với việc cô bị cấm túc sao? Ở đâu có cái quy định vô lý đến thế? “Thiếu gia đã căn dặn như vậy!” “Vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta!” “Thiếu gia đang làm việc, không hy vọng bị người khác quấy rầy! Cho dù là thiếu phu nhân cũng không thể!” “…..” Uất Noãn Tâm hiểu rõ hôm nay cho dù xảy ra bất cứ việc gì cô cũng không thể bước ra khỏi cửa nhà này, cô cũng không muốn làm ầm lên trong ngày đầu tiên ở đây, chỉ có thể cho qua vậy. “Vậy tôi có quyền gọi điện thoại về nhà không?” “Có ạ! Ngoài ra, trong cái nhà này, có hai việc cô cần phải ghi nhớ. Thứ nhất, thiếu gia là chủ của cái nhà này. Những quyết định của thiếu gia, cô chỉ có thể nghe theo, không có quyền phản đối. Thứ hai, gian phòng thứ nhất, thứ hai ở phía bên trái trên lầu ba cô không được phép bước vào.” Uất Noãn Tâm ngẩng đầu lên nhìn, bên ngoài cũng không khác gì những phòng khác, chẳng lẽ bên trong có cất giấu bí mật nào đó không thể để người khác biết sao? Nhưng cô không phải là người có tính tò mò, với lại những việc liên quan đến Nam Cung Nghiêu, cô càng không muốn biết đến. Chỉ hờ hững nói một câu: “Tôi biết rồi!” ………. Tại công ty Hoàn Cầu Nam Cung. Cửa thang máy mạ vàng chuyên dụng dành cho tổng tài sắp khép lại, thì có một bàn tay luồn vào ngay phút cuối cùng, không tốn một chút sức nào, thì ngay lập tức đã đẩy được cửa thang máy ra. Hướng Lăng Phong mang tâm trạng phấn chấn, tinh thần sảng khoái, tràn đầy sức sống. “Chào buổi sáng! Ngày đầu tiên sau đêm tân hôn đã đi làm rồi, có cần phải liều đến thế không? Công ty vẫn còn vị tổng giám đốc như mình trông coi mà, cũng không đến nỗi phải đóng cửa!” Mặt của Nam Cung Nghiêu không hề thay đổi: “Công ty sẽ không đóng cửa, nhưng cửa thang máy không đảm bảo sẽ không bị phá hư. Lần sau nếu không kịp, thì đi tháng máy dành cho nhân viên đi!” “Đừng mà! Mình không muốn nghe thấy tiếng trái tim vỡ nát đâu!” Hướng Lăng Phong cường điệu lên: “Mấy ngày cậu chuẩn bị hôn lễ, hiệu suất làm việc của các nhân viên nữ trong công ty đã giảm mười điểm rồi đấy. Nếu không nhờ người đàn ông độc thân sáng giá như mình, đã giảm thẳng xuống không rồi. Công lao này, cậu nhớ phải tăng tiền thưởng cho mình đấy!” Nhìn xung quanh không có người, anh mới kề vào tai Nam Cung Nghiêu, hỏi một cách bỉ ổi: “Đêm tân hôn, sao rồi? Có phải là rất…” “Nếu như cậu bỏ nhiều thời gian hơn vào dự án hợp tác ở Hoa Kỳ, thì cuối tuần này có thể có kết quả đó!” “Đừng có nghiêm túc vậy chứ!” Hướng Lăng Phong la lớn quàng lấy vai của Nam Cung Nghiêu, mặt dày mày dạn sáp vào anh. “Người anh em tốt cũng không thể chia sẽ đời sống riêng tư với nhau sao, nhanh như vậy đã muốn giữ cho riêng mình rồi hả?” Nam Cung Nghiêu lười nói chuyện vớ vẩn với anh. “Hỏi thật, vì sao cậu lại lấy Uất Noãn Tâm hử? Mình và cậu điều biết rõ, cô ấy chẳng qua chỉ là con riêng, Uất Linh Lung mới là đứa con hợp pháp. Cậu có chắc là mình đã đặt cược vào đúng người không đó?” “Ding….” Cửa thang máy mở ra, Nam Cung Nghiêu hơi dừng bước, nghiêng nửa mặt, lông mày ở hai bên hơi đẩy lên thể hiện sự tự tin đồng thời nở một nụ cười lạnh lùng: “Chỉ cần bắt lấy nhược điểm, mới có thể đưa đối phương vào chỗ chết! Mà Uất Noãn Tâm, chính là nhược điểm của Uất Kiến Hùng.”
|