Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn!
|
|
Chương 2.1: Xuyên Qua ~ "Chết tiệt! Đau quá!" Nàng lồm cồm ngồi dậy, mặt nhăn nhó hết cỡ. Tay xoa xoa đầu, mái tóc đen mướt rối tung. Nàng tò mò tiến đến chỗ đám đông ở gần một chiếc ôtô. Nàng sững người khi thấy hắn và nó. Đặc biệt là người đang nằm trong vòng tay hắn, máu không ngừng tuông, đôi mắt nhắm nghiền chẳng hề động đậy. Gì chứ? Không phải người đó chính là nàng sao? Cái quái gì thế này? Không phải nàng chết rồi đó chứ? Sau những dòng suy nghĩ, nàng bật cười lớn. Nàng ngửa mặt lên trời mà hét "Cái tên lão thiên chết tiệt! Lão nghĩ gì mà cho ta chết một cách lãng nhách thế kia! Ít nhất ta phải chết một cách oanh oanh liệt liệt mới được chứ! Ta mà tìm được lão thì lão chết với ta! Aaaaa..." "Mizuto Mushiba!!!" Một giọng nam trầm vang lên, nàng ngừng hét quay ra nhìn. Nàng như hóa thành tượng đứng nhìn người đối diện. Một nam tử có đôi mắt xanh sâu thẳm, trầm lắng như mặt nước. Nước da trắng, mái tóc nâu tung nhẹ theo gió. "Chẹp... chẹp... Sao mà đẹp trai quá!" nàng trầm trồ "Lau nước bọt đi! Bẩn quá!" "Hớ... Mà nhà ngươi là ai? Tên gì? Sao ngươi thấy được ta? Chẳng phải ta chết rồi à!" Nàng chợt nhớ ra, lấy giọng hỏi nam tử đó một hơi dài. "Thứ nhất, ta là thần Sinh Mệnh. Thứ 2, ta tên Takeru. Thứ 3 ,ta là thần thì đương nhiên thấy được ngươi. Thứ 4, tóm lại là ngươi chết rồi!"Takeru huyên thuyên nói "Thần gì mà nói nhiều quá!" nàng ôm tai nhăn nhó "Vì ngươi hỏi nên ta trả lời!" "Tóm lại là ngươi muốn gì?" nàng hét "Mệnh ngươi chưa tận! Ta muốn ngươi sống lại!" Takeru cười nhẹ "A... Ngươi thật tốt nga! Vậy mau giúp ta nhập lại xác đi!" nàng hí hửng, nhảy tưng lên chỉ tay về phía thể xác nàng đang nằm bất động. "Không thể! Dù ngươi có nhập hồn trở lại cái xác đó thì vẫn không sống nổi! Vậy nên ta sẽ đưa ngươi sang thế giới khác!" không đợi nàng trả lời, Takeru phất tay về phía nàng. Đôi mắt xanh nhắm hờ, miệng đọc thần chú. Một ánh sáng đỏ rực từ tay Takeru phóng ra, bao bọc lấy linh hồn nàng. Nàng tròn xoe mắt nhìn, miệng há hốc nhưng sau đó chẳng biết gì. Nàng chìm vào trong màn đen vô thức. ~~~~~ . . . . . . . . . . . . . . . . Nàng mở mắt ra nhẹ nhàng. Đảo mắt quét quanh căn phòng. Nàng ngồi trên chiếc giường ngọc trải da báo mà trầm trồ. Nơi này quả thật rất lớn, mọi thứ đều được dát vàng cẩn ngọc. Nhưng cách bày trí này khá quen thuộc, hình như nàng đã thấy ở đâu rồi. Nàng đang mãi chạy theo dòng suy nghĩ thì có người bước vào. Là một nữ nhân khoảng hơn 20 tuổi, mặc trang phục của thị nữ. Thấy nàng nhăn nhó, ngồi bất động. Cô lo lắng hỏi "Nữ hoàng! Người có chỗ nào không khỏe sao?" "Nữ hoàng???" nàng đần mặt "Thưa nữ hoàng! Carol bị sư tử cắn, bệ hạ Menfưisư đang cố ngăn sư tử để cứu Carol!" Lại thêm một trung nam tử trong trang phục tướng quân bước vào, nói với nàng một cách cung kính. Nàng miệng chữ O mắt chữ A. Cái gì mà nữ hoàng? Cái gì là Carol? Còn gì là Menfưisư nữa chứ? Chẳng phải đây là những nhân vật nàng vừa đọc trong bộ Nữ Hoàng Ai Cập sao? Nếu nàng không nhằm thì nữ nhân vận trang phục thị nữ trước mặt nàng, không ai khác mà là Ari. Còn nam nhân vận trang phục tướng quân kia là Nakuto. Nàng hí hửng mừng trong lòng chứ không để lộ ra mặt, thật sự là thú vị lắm nga. Tên Takeru cho nàng đến đây thì thật sai lầm đấy. Nàng thuộc lòng chi tiết trong bộ NHAC rồi. Nàng sẽ quậy tới bến cho mà xem. "Nakuto! Ngươi đứng dậy được rồi! Ta muốn ra ngoài xem!" nàng vờ nghiêm mặt "Vâng thưa nữ hoàng!" Ari và Nakuto đồng thanh ~~~~~ Dưới ánh mặt trời nóng bức, nàng nhẹ nhàng lướt đi. Đến đồng cỏ nơi Menfuisu đang săn sư tử. Vừa đến nơi, nàng đã thấy mọi người chạy tán loạn. Menfuisu đang dùng khiên, cố cản con sư tử đang hăng máu muốn vồ lấy Carol. Nàng đưa ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm lấy Carol. Carol đúng thật đẹp nga. Mái tóc vàng óng ánh dưới nắng, làn da trắng nõn như bông sữa. Đôi môi nhỏ đỏ au và đặc biệt là đôi mắt xanh màu biển hút hồn nga. Còn Menfuisu cũng thuộc hàng đẹp trai hiếm có, nhưng làm sao đẹp trai bằng anh nàng được. Menfuisu có nước da màu đồng, thân hình mạnh mẽ trong rất hấp dẫn. Nhưng nói gì thì nói, nàng vẫn thích đôi mắt của Menfuisu a. Đôi mắt phượng đen láy, sáng cứ như ngôi sao. ~ Trong khi nàng vừa suy nghĩ vừa cười vô tư thì bọn binh lính xung quanh thì lườm nàng và họ có chung một suy nghĩ: "Chắc là nữ hoàng đã làm chuyện này! Nếu không thì người đâu phải vui mừng như thế khi hoàng phi của chúng ta đang gặp nguy hiểm!" "......" ~
|
Chương 2.2 ~ Hơn một giờ đấu nhau với sư tử, kết quả người thắng trận là Menfuisu. Nhưng lần nữa, một con sư tử khác nhào ra, gặm chặt lấy bả vai Carol mà kéo đi. Menfuisu cùng mọi người thêm một phen hoảng hốt chạy theo. Tiếng kêu thét của Carol đã tắt lịm, cả bờ vai cô đang nằm gọn trong hàm con sư tử điên cuồng. Ở phía ngọn đồi cao, Izumin cũng không mấy bình tĩnh, chàng giương cung nhắm bắn sư tử. Chỗ nàng, Menfuisu cũng vung ngọn lao trên tay, chuẩn bị phóng tới. Một lao một tên bay thẳng vào thân sư tử, nó chỉ kịp gầm lên một tiếng rồi cùng Carol rơi thẳng xuống dòng sông Nil đang cuồng cuộn chảy xiết. Menfuisu cùng vài người cũng nhảy xuống, cố bơi theo để cứu Carol. "Thật đẹp mắt! Ahahaha..." nàng tròn mắt nhìn một hồi rồi bật cười lớn. Lần đầu tiên nàng thấy cảnh này a. Hầu hết nàng mặt kệ những ánh nhìn kì thị xung quanh, cứ thoải mái mà cười vô tư. Trong khi đó, Ari mặt tái xanh nhìn nàng, nàng mà cứ như thế thì mọi việc sẽ bị lộ mất. Nếu như Menfuisu mà biết, dù nàng có là nữ hoàng thì chắc chắn nàng cũng phải chết. "Ari, ngươi và Nakuto chuẩn bị cho ta một vài thứ này...." nàng nói nhỏ vào tai Ari. Ari gật đầu nhẹ rồi cùng Nakuto rời đi. ~~~~ Nành hừ lạnh liếc bọn người đang nhìn nàng một cách soi mói. "Chắc là nữ hoàng rồi!" "Đúng là nữ hoàng độc ác!" "Nữ hoàng đã hại con gái nữ thần đấy!" (...................) Dân chúng xung quanh khẽ bàn tán về nàng. Nàng biết chứ, nhưng thôi không quan tâm. Nàng quay lưng vào trong rồi phi thân đi. Nhưng nàng nào biết, những hành động của nàng đã lọt vào tầm mắt của một người. Người đó nhìn nàng nghi ngờ, khẽ nhếch môi đầy mưu mô. ~~~~~ "Aaaaa... Cái này đẹp quá!!!" Nàng khoác trên người một bộ tử sa y màu trắng và thêm một mảnh khăn choàng che gần hết gương mặt. Hồ hởi chạy lanh quanh ngoài chợ, hết khen cái kia rồi đến khen cái này. Nàng thấy nơi này thật thú vị, mọi thứ đều rất lạ. Nhưng sao nàng lại thấy trống trải như thiếu thiếu cái gì đó. Đúng rồi! Ở đây không có hắn và nó, hai kẻ luôn thi nhau bắt nạt nàng. Nhưng thật sự nàng muốn có họ bên cạnh lắm a! ~~~~~ "Nữ hoàng Asisư!" Một bàn tay của nam nhân đặt lên vai nàng. Nàng thoáng giật mình, ngẩn đầu xem ai. Người đứng trước mặt nàng đúng là mỹ nam nghiêng thành nghiêng nước, khuynh đảo lòng người a. Chàng có đôi mắt màu nâu trà, tĩnh lặng như mặt nước hồ thu. Mái tóc bạch nguyệt ẩn hiện trong chiếc áo choàng. Nhưng nàng thật không biết chàng ta là ai nga. "Ngươi là...." nàng nheo mắt "Quên ta rồi sao nữ hoàng! Không nhớ lần trước ngươi đã giam ta trong ngục thất sao?" chàng nhếch môi "Izumin!" nàng trợn mắt Thật không ngờ nam nhân đẹp trai này lại là hoàng tử Hitaito. Đúng là làm người khác ngưỡng mộ thật a. Ách... Mà chẳng phải lúc trước Asisư đã đắc tội với chàng ta sao? Mặc dù nàng không phải Asisư nhưng nàng đang trong thân xác Asisư nên tóm lại nàng là kẻ thù của chàng. Nếu nàng mà không trốn thì sẽ chết mất thôi. Chỉ suy nghĩ thôi nhưng nàng không khỏi rùng mình. "Ta nhớ chứ! haha" nàng ngước mặt nhìn chàng cười méo mó. Nhưng tuyệt nhiên là chàng không thấy, vì nàng đang che một chiếc khăn a. "Ngươi đã hại Carol!" chàng nhìn nàng chằm chằm "Không có! Nhưng ta có việc gấp,ta đi trước!" nàng trả lời gấp rồi nhanh chóng phi thân đi. Người dân ở chợ và đoàn người của chàng trố mắt nhìn, nghĩ rằng nàng biết bay cơ đấy. Người cổ đại đúng là ngộ, đây chỉ là khinh công của người Trung Quốc thôi mà, làm gì mà nhìn ghê thế không biết. ~ Nàng dừng lại ở một bãi sậy gần bờ sông Nil, hét lớn tên của Takeru. "Đừng hét nữa! Đau đầu quá! Ngươi muốn gì mà gọi ta thế hả?" Takeru ôm đầu hiện ra "Muốn ngươi đem anh trai với chị dâu của ta tới đây!" nàng cười gian xảo "Không thể!" Takeru bình thản lắc đầu "Lí do?" "Ta không thích!" "Ngươi không thích cũng phải thích! Ngươi mà không đem hai người đó tới đây thì ta sẽ rủa ngươi từ ngày này sang ngày khác đó! Biết không hảaaaa...." nàng dùng hết sức hét vào tai Takeru, khiến anh đau đầu nhức óc. Takeru thật bó tay với nàng, con gái gì mà... Đến thần cũng chẳng tha. Nhưng Takeru lại thấy nàng rất thú vị, mỗi khi gặp nàng, anh thấy rất vui. "Được, ta giúp! Ta sợ ngươi rồi!" Takeru nhún vai trả lời. Đưa cho nàng một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lam ngọc. "Đồ tốt a! Cho ta hả?" nàng cười tươi nhận lấy "Ừ, cho ngươi! Có thể ngươi cần, từ giờ chủ nhân của nó là ngươi và chỉ có ngươi là chạm được nó!" Vừa dứt câu, Takeru cũng biến mất ngay sau đó. ~
|
Chương 2.3 ~ Sau một ngày dạo chơi, nàng trở lại kinh thành TêBê. Kinh thành xinh đẹp soi bóng trên dòng sông Nil, màn đêm mang một bầu không khí trầm lặng, buồn bã khác thường. Hầu như cả kinh thành đang lo lắng về sự mất tích của hoàng phi Carol, con gái nữ thần sông Nil. Dòng sông vẫn hững hờ, lặng lẽ trôi. Dường như con sông không hề quan tâm đến những gì đang diễn ra lúc này. "Asisư! Phải chăng chị có dính đến âm mưu hại Carol vừa rồi!" Vừa vào trong, Menfuisu đã đứng sẵn ở đó quát lớn. Cư nhiên bị đổ tội, việc đó đâu phải nàng làm. Là Asisư làm cơ mà. Nàng tức lắm chứ nhưng đành chịu, nàng đang là Asisư a. "Phải, chị làm! Thì đã sao?" Nàng vừa dứt câu, nữ quan Ari cũng đứng phía sau nàng. Quỳ xuống nói: "Tâu hoàng thượng, thần linh đã không chọn cho ngài cô gái ấy, ngài hãy sớm quên nó đi thôi!" "Ari,mi vừa nói gì? Nhắc lại ta xem nào!" Menfuisu nộ khí xung thiên trừng mắt nhìn "Hoàng thượng có giận thần cũng xin nói! Thần linh không vừa lòng về việc ngài cưới con bé nô lệ ấy nên đã cướp đi mạng sống của nó! Hoàng thượng có tìm kiếm cũng vô ích!" Ari ngẩn đầu khẽ nhếch môi "CÂM NGAY! DÁM LÁO TOÉT VỚI TA À?" mắt Menfuisu đỏ ngầu, anh tức giận giơ cây trượng bổ xuống đầu Ari. KENG... Tiếng kim loại va vào nhau. Trước lúc trượng trên tay Menfuisu kịp chạm vào Ari. Nàng đã dùng thanh đoản kiếm mà Takeru tặng, chặn lấy trượng của Menfuisu khiến nó gãy nát. Tướng quân Minue, tể tướng Imhotep cùng tất cả binh lính cả kinh nhìn nàng. "Menfuisu! Em muốn giết nữ quan thân cận của chị? Đừng có mơ!" nàng thu kiếm trên tay lại, nhếch môi rồi khom xuống kéo Ari rời đi. Dù gì thì ở tương lai nàng là sát thủ nên khi ở cổ đại, nàng cũng có thể xem là cao thủ nga. Thực lực của nàng có thể ngang hoặc là hơn hẳn Menfuisu. ~ "Ari, ta đói!" Trở về phòng, nàng trưng bộ mặt cún con trước mặt Ari. Ari sững sờ nhìn nàng, lần đầu tiên Ari thấy nữ hoàng có thái độ như thế. Bởi từ trước đến giờ, nữ hoàng luôn giữ vẻ uy nghiêm và lạnh lùng trước mọi người, kể cả Ari. "Thưa nữ hoàng, thần sẽ dọn thức ăn đến cho người!" Ari cười nhẹ rồi cung kính rời đi nhưng lại bị nàng gọi lại "Ari!" "Thưa nữ hoàng! Người còn gì căn dặn?" "Sau này khi không có ai, cứ gọi ta là Asisư được rồi! Gọi nữ hoàng rất phiền phức!" nàng tặc lưỡi "Nhưng nữ hoàng..." "Không nhưng nhị gì cả! Ngươi đi được rồi!" nàng chen vào, cố ý không cho Ari nói tiếp rồi phất tay, bảo Ari ra ngoài. Đợi Ari đi khỏi, nàng nhanh tay vớ lấy tấm gương đồng. Xem thử nhan sắc của Asisư như thế nào, nếu mà xấu thì nàng lỗ mất. Vì ở tương lai, nàng cũng được xếp vào hạng HotGirl a. Tự mình ngắm qua nghía lại gương mặt trong gương, nàng không khỏi há mồm. Gương mặt của Asisư được xem là mĩ nhân cũng đúng nga. Cặp mắt phượng to tròn, đen láy sáng như sao trời. Hai hàng mi dài cong vút. Cái mũi cao cao, thon thon với đôi môi nhỏ đỏ mọng. Nước da thì trắng nõn, tóc thì dài, đen mướt. Nàng ở trong thân xác Asisư thật không lỗ chút nào. Vừa đẹp vừa có quyền lực a. "Nữ h..." "Sao?" Ari bước vào định gọi nàng, lại bị nàng liếc làm hết cả hồn. "As... Asisư... Thức ăn đã dọn ra... Mời người ăn!" Ari ấp úng gọi tên nàng "Tốt, ngươi ăn cùng ta!" nàng nhoẻn miệng, kéo Ari ra bàn. Trong khi nàng đang thoải mái chiến đấu với thức ăn, còn Ari lại một lần nữa trố mắt nhìn nàng. Nàng ăn cứ như vừa bị bỏ đói không bằng. Ăn hết cái này rồi lại đến cái kia. Dường như bụng nàng là bụng không đáy a... "N... Asisư, người ăn từ từ... Cẩn thận bị nghẹn!" Nàng gật gật đầu nhưng không nhìn Ari mà vẫn cặm cụi ăn. ~ Sau 15', nàng cũng xử lí xong mấy món sơn hào hải vị. Nàng cười với Ari và những thị nữ xung quanh, ra lệnh cho họ ra ngoài. Đi đến chiếc giường ngọc trải da báo, nàng thả người để nghỉ ngơi. Chiếc giường được đặt gần cửa sổ. Từng đợt gió mát ùa vào, nàng đưa mắt nhìn ra không trung. Bầu trời đều cùng một màu đen kịt nhưng được tô điểm bằng những ngôi sao sáng. Những ngôi sao in bóng xuống dòng sông Nil đang chảy xiết. Dòng sông trông như một dãy tiểu ngân hà. Tuy khung cảnh đẹp, hữu tình nhưng điều đó không khiến nàng vui hơn. Bất giác, nước mắt trào ra trên khóe mi của nàng rồi khẽ khàng rơi xuống từng giọt. Nàng thật sự rất nhớ! Nhớ hắn, người anh trai hay bắt nạt nhưng lại rất thương nàng. Nhớ nó, một chị dâu lạnh lùng nhưng luôn bảo vệ nàng. Nàng thật sự mong Takeru sẽ giữ lời hứa với nàng, sẽ đưa hắn và nó tới bên nàng. Cứ thế, nàng khóc cho đến khi ngủ thiếp đi. ~
|
Chương 3.1: Asisư thay đổi? ~ Nàng làm nữ hoàng của Ai Cập cũng được hơn một tuần rồi, nhưng chẳng hiểu sao Takeru không xuất hiện gặp nàng. Chẳng lẽ Takeru không giữ lời hứa với nàng nên không dám gặp nàng sao? ~ Hôm nay nàng dậy sớm hơn mọi hôm, ngồi ở thành cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm mặt trời mọc. Nàng thật sự thấy rất chán, một tuần nay chỉ ở trong cung. Đi ra đi vào đều phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của tên Menfuisu ngang ngược. Asisư lúc trước chắc có sức chịu đựng lớn mới có thể bám riết lấy tên Menfuisu đó a. "Ari, ngươi cùng tướng quân Nakuto tới lưu vực ven bờ sông Nil tìm Carol cho ta!" nàng ra lệnh "Asisư... Người có muốn thần giết nó luôn không?" Ari cười nhẹ "Không cần! Khi nào tìm được Carol thì báo ngay cho ta, ta sẽ đến!" "Vâng, thần biết rồi!" Ari cung kính cúi đầu chào nàng rồi rời đi. Nàng nhếch môi, khoác lên người bộ tử sa y màu tím bí ẩn, tay mang vòng kim xà. Mái tóc đen tuyền được buột lỏng. Dùng một mảnh khăn choàng che hết nửa gương mặt, nàng phi thân ra ngoài. Nhưng vừa nhìn thấy Menfuisu và Unasu. Nàng khựng lại, đứng phía sau cột to nghe cuộc trò chuyện của họ. Thì ra là có người nhìn thấy Carol. Nàng cười rồi nhẹ nhàng quay đi, nàng biết người nhìn thấy Carol là ai nga. Là Jamari, cung nữ sủng ái của hoàng đế Angol,trị vì vương quốc Atsiria. ~ Xoắn váy chạy lung tung trong chợ, nàng thấy thoải mái hơn. Dân chúng ở đây hầu hết đều tốt bụng, họ luôn biết giúp đỡ nhau a. Nàng ngây ngô ngồi ngâm chân dưới dòng sông Nil đang chảy xiết, mẹ hiền của đất nước Ai Cập. LỘP CỘP... LỘP CỘP.... Từ phía xa, một đoàn người ngựa đang chạy với tốc độ rất nhanh, bụi cát bay mù mịt. Trong tiếng vó ngựa có lẫn vào tiếng khóc của một đứa trẻ con. Với tính tò mò của mình, nàng xoay người lại nhìn. Một cô bé đang đứng như trời trồng, hoảng sợ khóc thét lên. Chỉ còn cách vài bước chân, cô bé sẽ bị con ngựa dẫm lên mất. Nàng nhanh chân chạy ra, lấy thân mình che chắn cho cô bé. Hiíí... Hííí... Người cưỡi trên ngựa đó không phải ai xa lạ. Là tên Menfuisu. Hắn lách ngựa ra một bên tránh nàng. Con ngựa hí lên một tiếng rồi khựng lại. Nàng bức xúc, ngước mặt lên nhìn rồi hừ lạnh. "TÊN HOÀNG THƯỢNG CHẾT TIỆT NHÀ NGƯƠI! NGƯƠI MUỐN TA BĂM NGƯƠI RA À! CƯỠI NGỰA CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ??? ĐỊNH GIẾT NGƯỜI À???" Nàng lấy giọng chỉ vào mặt Menfuisu mà hét lớn. Dân chúng xung quanh rùng mình nhìn nàng. Họ lo lắng cho nàng, sợ nàng vì cứu người mà phải đắc tội tới hoàng thượng. "To gan! Dám mắng ta sao! Người đâu bắt lấy ả?" Menfuisu ra lệnh "NGƯƠI DÁM???" nàng quát "Lí do gì ngươi nghĩ ta không dám?" Menfuisu nhếch môi "Ta là nữ hoàng, là chị của ngươi!" Nàng vừa nói vừa tháo mảnh khăn choàng ra, để lộ gương mặt xinh đẹp mỹ miều nhưng không kém phần sắc sảo. "Nữ hoàng Asisư!" người dân ngạc nhiên đồng thanh "Chị, là ngươi..."Menfuisu trợn mắt "NGƯƠI CÁI GÌ MÀ NGƯƠI! XÉO ĐI CHO TA!" nàng lại hét lên lần nữa. Tiện chân đạp mạnh vào ngựa của Menfuisu khiến nó chạy loạn lên. Unasu cùng vài binh lính ngớ người rồi cũng chạy theo Menfuisu. ~~~~~ "Nín đi! Đừng khóc nữa! Ta mua bánh cho con ăn bánh nha!" Nàng cười tươi, xoa đầu cô bé một cách nhẹ nhàng. Những người xung quanh nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ. Họ nghĩ nàng giả vờ tốt bụng để lấy lòng dân và âm mưu một điều gì đó. "Cám ơn nữ hoàng... hức hức..." Cô bé sụt sùi lau đi nước mắt, nhận lấy bánh từ tay nàng rồi thơm một cái vào má nàng. "Ừ! Ta phải đi rồi!" Nàng bẹo má cô bé một cái, môi nở một nụ cười tươi hết cỡ. Để lộ chiếc răng khểnh cực duyên. Rồi che khăn quay lưng bước đi. ~~~~~ Ở thế kỷ 21, tại biệt thự nhà Mushiba... XOẢNG... "AAAAA... CỨU VỚI,CÓ MA!" Tiếng la thất thanh này là của hắn. Hắn hoảng lên vì thấy một người đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Còn nó thì giật mình đánh rơi tách cafe trên tay. "TA KHÔNG PHẢI MA!" Takeru hậm hực quát "Vậy ngươi là gì?" nó lạnh lùng "Ta là Takeru-thần Sinh Mệnh!" Takeru hất mặt "Ngươi đến đây làm gì?" hắn lấy lại bình tĩnh, nhíu mày hỏi "Mizuto-em gái của hai ngươi nhờ ta đưa hai ngươi đến chỗ của cô ấy!"Takeru nhún vai "Chết hả?" hắn và nó đồng thanh "Không! Chỉ là ở một thời đại khác thôi! Các ngươi có đi hay là không?" "Một tháng sau hai chúng tôi sẽ đi cùng ngươi đến chỗ đó!" hắn trả lời "Được!" Takeru nói xong rồi biến mất như không khí. Hắn và nó khẽ nhìn nhau rồi mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng cả hai cũng sắp gặp lại nàng-kẻ ngây ngô nhưng thập phần bạo lực, nghịch ngượm. ~
|
Chương 3.2 ~ Trở về với Ai Cập 3000 năm trước... _ Nàng vừa chạy vừa hát ngêu ngao. Cơn gió mang hơi nóng ẩm ướt lùa qua, nghịch ngợm những lọn tóc đen tuyền của nàng. Bước gần đến chỗ người buôn ngựa. Nàng đảo mắt chọn được một con hắc mã. Nhưng nàng không đem theo tiền, làm sao mà mua. Ngồi nhăn nhó suy nghĩ một hồi rồi quay ra nhìn người buôn ngựa. "Ta dùng thứ này, đổi lấy con hắc mã của ngươi được chứ?" nàng gỡ nhẹ hai chiếc vòng kim xà rực rỡ trên tay xuống, đặt lên bàn. "Được! Được! Cô có thể đem nó đi!" người buôn ngựa cười nhẹ, dẫn con hắc mã giao cho nàng. Nàng ưng ý trèo lên, nắm chặt dây cương thúc ngựa chạy đi. Tìm đường đến chỗ ở của những nô lệ thật khó a. Mà cũng đúng thôi, nàng mới ở đây có vài tuần nên đâu quen đường xá gì. Nàng muốn xem những công trình kiến trúc khổng lồ thời Ai Cập cổ đại, công trình được làm hoàn toàn bằng sức lao động của nô lệ a. Hííi... Hííí... Hííí... Vừa đến công trường, con hắc mã dở chứng. Nó hí lên vài tiếng rồi hất mạnh nàng xuống ngựa. Nhưng tại sao lại không đau a? Nàng mở mắt ra nhìn. Thì ra là nàng được người ta đỡ nga, may thật. Người đỡ nàng là một nam nhân tuấn tú mặt trang phục tướng quân. Đôi mắt đen chứa đựng trí tuệ. Mái tóc đen xoăn dài. Nam nhân đó là Minue a, anh ta được Menfuisu phân phó quản lí việc ở đây. "Cô không sao chứ?" Minue cất giọng trầm "Ta không sao! Cảm ơn!" thoát ra khỏi cánh tay rắn chắc của Minue, nàng nhẹ giọng cảm ơn. "Này, cô ở khu nô lệ nào thế?" Nàng không muốn Minue nhận ra nàng nên nàng cố tình quay lưng đi. Nhưng ai ngờ lại bị gọi giật lại. Nàng im lặng không trả lời cũng không thèm nhìn lại mà tiến thẳng vào trong. ___ Thật là một cảnh tượng hùng vĩ nga. Lần đầu nàng được chứng kiếm a. Hơn mấy ngàn người đang ra sức kéo một tượng nhân sư khổng lồ. Riêng những người khác xung quanh thì đang bê đá, bê cát. Ào... Ào... Một cô gái cũng trạc tuổi nàng, sơ ý là làm đổ thúng cát đang bê. Chỉ vì thế mà cô bị một tên lính quật roi đến thừa sống thiếu chết. Bất bình cho cô gái, nàng bước tới giơ tay ngăn sợi roi của tên lính. Sợi roi sắt quấn chặt lấy tay nàng rồi lại được kéo giật lại. "Hơ... Chị có sao không?" cô gái hốt hoảng kéo kéo áo nàng "Yên tâm! Ta không sao!" nàng cười nhẹ "Nhưng tay của chị..." Nàng ngẩn người nhìn cánh tay đang thắm đẫm máu của mình, cánh tay bị sợi roi sắt làm bị thương. "NGƯƠI CÚT! ĐI LÀM VIỆC MAU! ĐỪNG LO CHUYỆN BAO ĐỒNG!" tên lính quát vào mặt nàng "Có chuyện gì ở đây?" Minue trầm lặng tiến đến hỏi "Thưa tướng quân! Hai ả nô lệ này không lo làm việc!" tên lính nói "Ta là nô lệ???" nàng nhếch môi quay sang Minue "ĐEM TÊN CHẾT TIỆT NÀY RA CHÉM CHO TA!!!" Tiếng hét của nàng thật sự có sức công phá, toàn bộ nô lệ lẫn binh lính ở đây dừng hẳn công việc. Đứng nhìn nàng một cách trân trối. "Cô là ai mà ra lệnh cho ta?" Minue nhíu mày Nàng không trả lời, kéo khăn che mặt xuống. Liếc nhìn Minue bằng ánh mắt sát khí. "NỮ HOÀNG ASISƯ!!!" tất cả đồng thanh "Phải, là ta! Còn không mau lôi hắn ra chém cho ta!" nàng hậm hực "Thần tuân lệnh!" Minue cuối đầu chào nàng rồi cùng vài người kéo tên lính đó đi,mặc cho hắn đang van xin thảm thiết. Nàng hừ lạnh một tiếng, cúi thấp đỡ cô gái đứng dậy trước sự kinh ngạc của nhiều người. "Phải nữ hoàng không!" "Tôi đang mơ sao!" "Sao hôm nay bà ta tốt vậy..." _ Nàng nhún vai, bước lên bục cao mà tuyên bố theo suy nghĩ của mình: "TA RA LỆNH CHO CÁC NGƯƠI! TỪ NAY VỀ SAU KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH ĐẬP NÔ LỆ MỘT CÁCH VÔ LÍ. HỌ CŨNG LÀ CON NGƯỜI MÀ. CÒN NÔ LỆ CÁC NGƯƠI KHÔNG PHẢI VÌ THẾ MÀ LƠ LÀ CÔNG VIỆC ĐÂU, LÀM VIỆC CHO TỐT VÀO! AI LÀM SAI LỆNH TA THÌ CHẾT!!!" Nàng vừa dứt câu thì toàn bộ nô lệ mừng rỡ ra mặt, hò hét tung hô nàng. "Nữ hoàng vạn tuế!" "Nữ hoàng muôn năm!" "Đội ơn nữ hoàng!!!" "Hoan hô! Nữ hoàng vạn tuế!" Nàng chỉ cười nhẹ, gật đầu tỏ ý hài lòng. Đến bên cô gái lúc nãy, nàng xé mảnh khăn choàng ra vài mảnh. Băn bó vết thương cho cô rồi dìu cô ấy đến chỗ Minue. "Minue! Ngươi đưa nàng trở về cung, bảo thị nữ của ta chăm sóc cho nàng!" nàng ra lệnh "Nhưng mà chị... A... Nữ hoàng... Em chỉ là một nô lệ làm sao mà vào cung được!" Cô gái lo lắng nhìn nàng "Không sao! Ta cho phép rồi mà!" "Nữ hoàng! Đa tạ chị!" cô gái ôm chặt lấy nàng, nàng cười nhẹ rồi đỡ cô ấy lên ngựa của Minue. "Yên tâm! Ta sẽ đi cùng!" nàng nháy mắt với cô "Nữ hoàng! Thần xin phép!" Nàng khẽ gật đầu rồi leo lên con hắc mã chạy đi. Minue cũng thúc ngựa đuổi theo phía sau. _
|