Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ Tập 1
|
|
☼ Chương 23 ☼
Tôi cảm thấy hết sức kỳ quặc.
Chẳng hạn, mấy vị bác sĩ đang trò chuyện trong phòng tôi. Bác sĩ Phương, bác sĩ điều trị của tôi, ngồi trên tay vịn sofa. Bác sĩ Viên, một nữ bác sĩ rất xinh đẹp thì ngồi rất đàng hoàng trên sofa. Bác sĩ Tần, một nam bác sĩ hơi lớn tuổi, duỗi chân ngồi ở đầu kia sofa.
Bác sĩ Lâm… phó tổng của chúng tôi, đang thoải mái dựa vào bệ cửa sổ, cầm tấm phim chụp quan sát…
Họ đang rất nghiêm túc thảo luận về phương án phẫu thuật…
Nhưng vì sao lại trong phòng tôi?
“Ừ, khối u quá rõ…”
Tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của Lâm Tự Sâm.
Ánh mắt nhìn chăm chú tấm phim, toàn tâm toàn ý vào nó, dáng vẻ hơi trầm tư ấy, dường như ngoài bệnh án trước mắt ra thì không còn gì quan trọng nữa.
Cho dù là sự chăm chú và tự tin toát ra khi nói chuyện, hay thần thái lộ ra giữa chân mày đôi mắt anh khi bàn bạc công việc, tất cả đều khiến người khác cảm thấy xa lạ. Thậm chí ngay cả cách ăn mặc cũng trở nên tùy tiện, nhiều khi chỉ là một cái áo len, chẳng đĩnh đạc nghiêm trang như lúc ở công ty chút nào…
Hình như anh thật sự rất thích làm bác sĩ.
Họ thảo luận rất chăm chú, kẻ rảnh rỗi vô tích sự là tôi thì ngắm họ, nhất thời quên mất thu lại ánh nhìn, Lâm Tự Sâm đang nói cái gì mà đường gì ở dưới gối, bỗng khựng lại, quay sang nhìn tôi.
Mấy vị bác sĩ cũng nhìn tôi.
Tôi lúng túng, cười ngượng nghịu với họ rồi lặng lẽ quay đầu đi.
Sau đó nghe bác sĩ Phương cười khì.
Lâm Tự Sâm đứng thẳng dậy, “Cũng tạm rồi, mọi người cùng ăn cơm nhé?”.
“Được thôi, được thôi”, các bác sĩ tán đồng.
Lâm Tự Sâm thu lại tài liệu, nhìn bác sĩ Phương.
Bác sĩ Phương uể oải vặn mình một cái, “Ôi trời, nhiệm vụ nhận gần đây nhiều thật”, anh ta cười híp mắt đứng lên, đến trước giường tôi, “Đi ăn thôi, bệnh nhân của chúng ta cũng đi cùng nhé!”.
“Hả?”
Tôi bất giác nhìn Lâm Tự Sâm, ánh mắt anh và tôi giao nhau, rồi anh cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
…
Là bệnh nhân, lại cùng ăn cơm với các bác sĩ là sao?
Sao tôi cảm thấy các bác sĩ này kỳ lạ thế nhỉ…
“Thế nên, cơm cậu ăn mỗi ngày đều do giúp việc nhà phó tổng Lâm mang tới? Nếu không thì đi ăn chung với phó tổng Lâm hoặc đám bác sĩ Phương?”
“…Ừ, dì Trần nói là mang tới cho phó tổng Lâm, anh ấy có việc bên này mà, tiện thể mang cho tớ một phần.”
“Cậu nghĩ có lý không?”
“…”
Ân Khiết xoa cầm: “Hy Quang à, cậu thật sự không nghĩ là phó tổng Lâm có ý gì với cậu hả?”.
“… Cậu có thể suy nghĩ bằng đầu không?”
Nếu đúng thật như cô nàng nói, vậy thì con đường tình cảm của Lâm Tự Sâm cũng quá kỳ quặc, sao anh có thể từ ghét tôi, thoắt cái đã vượt ngưỡng đến thích tôi?
“Hình như anh ấy đang thảo luận một ca mổ rất khó với các bác sĩ ở đây… Ngoài ra có thể anh ấy nghĩ rằng tớ ngã xuống là anh ấy cũng có một phần trách nhiệm chăng? Hơn nữa không phải anh ấy mang cơm đến. Là dì Trần mỗi ngày mang tới, anh ấy cũng tiện thể đến thăm tớ, rồi đi rất nhanh, nếu không đi thì…”
Ân Khiết mắt sáng rực nhìn tôi, bộ dạng đang hóng chuyện đời tư kẻ khác, tiếc rằng chắc chắn cô nàng phải thất vọng rồi.
“Chính là ngồi ở đây thảo luận với các bác sĩ về vấn đề y học hoặc những chuyện trong giới y học!”
Ân Khiết tỏ vẻ choáng váng: “Ở đây á?”.
Tôi gật đầu.
“Vậy cậu có hiểu không?”
“… Nên tớ gọi cậu mang máy chơi game đến cho tớ đó thôi!”
“Kỳ nghỉ phép năm của phó tổng đúng là siêu phàm thoát tục!”, Ân Khiết cảm khái, “Anh ấy là kẻ cuồng công việc mà, bình thường ở công ty làm thêm như điên thì không nói làm gì, nghỉ phép còn tới bệnh viện.”
Tôi cực lực tán thành, tiện thể rỉ ra vài tin vặt vãnh: “Bác sĩ Phương nói trước kia anh ấy rất đáng sợ, lúc đi học cứ như không phải người, đi làm ở bệnh viện thì càng không giống người, ca mổ mười mấy tiếng đồng hồ thực hiện xong mà cứ như không có chuyện gì ấy…”.
Tôi nói bla bla một thôi một hồi, Ân Khiết nghe rất hào hứng, “Bác sĩ điều trị của cậu kể cho cậu nghe nhiều chuyện về phó tổng Lâm nhỉ.”
Nghĩ kỹ lại thì đúng là nhiều, lúc ăn cơm thường xuyên là người khác trò chuyện về công việc, còn anh ta lại chuyện phiếm với tôi. Tôi đưa ra kết luận: “Hình như anh ta hơi nhiều chuyện.”
“Không tưởng tượng được phó tổng làm bác sĩ thì thế nào nhỉ…”, Ân Khiết suy nghĩ mãi rồi bỏ cuộc, “Vậy Hy Quang, quan hệ của cậu và phó tổng chắc tốt hơn rồi chứ? Cơ hội hiếm có đó Hy Quang, cậu đừng ương ngạnh như thế”.
“… Tàm tạm, hưởng lợi từ người ta… cũng phải trò chuyện vài câu bình thường chứ…”
“Ừ, tớ thấy thái độ của anh ấy với cậu cũng khác hẳn trước đây rồi.”
Về sự thay đổi thái độ của Lâm Tự Sâm, tôi bỗng nhớ đến lời anh nói sáng hôm đó, vô thức hỏi Ân Khiết, “Ân Khiết, có phải lúc tớ khóc rất đáng sợ không?”.
“…”
“… Hay là đặc biệt… tội nghiệp đáng thương?”, tự tôi cũng thấy rùng mình.
“…”, Ân Khiết tỏ ra không chịu nổi nữa, “Tớ còn chưa thấy cậu khóc, nào, tớ nhéo thử một cái nhé?”.
Ân Khiết để lại máy chơi game rồi đi.
Có nó, những ngày tôi nằm viện đã không buồn chán nữa, ngày nào cũng chơi rất vui. Có lần Lâm Tự Sâm tới, tôi đang lúc qua màn quan trọng, chào anh mấy câu rồi tiếp tục vùi đầu vào game.
Đến khi tôi ngước lên thì anh đã đi rồi. Tôi bỗng cảm thấy rất buồn, ngày nào cũng ăn cơm của người ta, người ta tới thăm mà tôi lại mê mẩn game, thật bất lịch sự, lăn qua lộn lại trên giường mãi, không kìm được gửi tin nhắn xin lỗi anh.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi chơi game đang qua màn, mê mẩn quá.”
Đến khi gửi đi rồi, tôi bỗng nhận ra nói như thế hình như cũng không lịch sự lắm. Cũng may anh đã trả lời rất nhanh, trông có vẻ không giận dỗi gì.
“Bây giờ cô không nên chơi những trò hoạt động trí óc mạnh như vậy.”
“Ồ”, bệnh nghề nghiệp của bác sĩ Lâm lại tới nữa rồi.
Lát sau anh lại nhắn tin, “Qua màn chưa?”.
Tôi nhanh chóng trả lời anh, “Chưa”.
Nếu biết gửi tin nhắn lại dẫn đến hậu quả này, tôi tuyệt đối sẽ không gửi – sáng hôm sau, Lâm Tự Sâm lại mang tới một đống việc, là cho tôi làm…
“Phó tổng… Thực ra tôi không phải người cuồng việc như anh, tôi không hề muốn làm thêm…”
“Chơi game rất hao tổn tinh thần, dùng công việc để nghỉ ngơi điều hòa lại.”
Tôi nhìn đống tài liệu anh đặt lên đầu gối mình, lặng lẽ câm nín.
Anh thoải mái cởi áo khoác ném lên sofa, rồi nói: “Máy chơi game đâu? Hôm qua cô chưa qua màn, tôi giúp nhé?”.
Tôi ngớ người, bỗng cảm thấy chẳng hề giống những cuộc trò chuyện sẽ xảy ra giữa chúng tôi tí nào. Tuy mấy hôm nay quan hệ của chúng tôi đã hòa hoãn hơn nhiều, nhưng hình như cũng chưa thoải mái tới mức đó.
Dường như anh cũng đờ ra, như bỗng ý thức được rằng mình đã nói gì, nụ cười liền biến mất, tôi không biết sao, bất giác vội vàng lôi máy chơi game từ trong chăn ra nhét vào tay anh.
Rồi chính tôi cũng đờ người.
Ánh mắt anh từ mặt tôi dần dần di chuyển đến tay chúng tôi, rồi chậm rãi, nắm chặt máy chơi game.
Trong phòng bệnh tĩnh lặng.
Tôi tì lên cái bàn nhỏ, lơ đãng viết báo cáo tổng kết cuối năm, còn Lâm Tự Sâm ngồi trên sofa, cúi đầu chăm chú bấm game.
Tôi cảm thấy anh rất không thông thạo.
Về sau mới phát hiện, hình như tay trái anh hoàn toàn không theo kịp tốc độ tay phải, chắc anh cũng nhận ra điều này nên khi thất bại lần nữa, anh ngừng lại, lặng lẽ nhìn tay trái.
Không hiểu vì sao, tôi bỗng không muốn nhìn thêm nữa, quay đi, toàn tâm toàn ý viết báo cáo.
Không lâu sau anh trả lại máy chơi game cho tôi rồi đi, tôi nhìn thành tích của anh… có chút thê thảm.
Tôi bỗng không có hứng chơi game nữa.
Ánh nắng buổi chiều rất đẹp, tôi ngủ một giấc tỉnh dậy, buồn chán ra khỏi phòng bệnh. Dạo một vòng trong vườn hoa bệnh viện, đang định về thì khi quay người lại, tôi trông thấy Lâm Tự Sâm.
Anh ngồi trên băng ghế trong vườn, cúi đầu chơi game, bên cạnh lại còn có mấy cô cậu bé đang chỉ anh cách chơi.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hài hòa.
Hơn nữa máy chơi game trong tay anh không phải của tôi, lẽ nào anh cũng mua một cái?
Tôi tò mò tiến lại gần hơn.
Trong bóng râm xanh mát, giọng non nớt của đứa bé thấp thoáng vẳng lại.
“Chú ơi, những chú bác sĩ khác nói chú là bác sĩ vô cùng vô cùng lợi hại, vậy chú có mổ não cho bố cháu không?”
“Không đâu.”
“Ồ. Nhưng chú đẹp trai hơn!”
“…”
Tôi cảm nhận được sự câm nín của Lâm Tự Sâm, suýt nữa thì bật cười, nhưng nụ cười chưa kịp nở đã nghe Lâm Tự Sâm nói: “Chú bây giờ cả game cũng chơi không được nữa!”.
|
☼ Chương 24 ☼
Tôi không biết mọi chuyện xảy ra thế nào, nhưng tôi bỗng cảm thấy không ghét Lâm Tự Sâm chút nào nữa.
Chớp mắt đã nằm viện đến ngày thứ chín.
Buổi trưa lại bị bác sĩ Phương gọi đi ăn cơm chung. Trong quán cà phê gần bệnh viện, bọn họ nói chuyện của họ, tôi ăn đồ của tôi.
Nhưng hôm nay họ không nói về vấn đề chuyên môn, bác sĩ Viên đang nói đến bộ phim mới ra nhất.
“Trên mạng chấm điểm rất cao, hôm sau là ngày nghỉ của tôi, định đi xem cho xong.”
Bác sĩ Tần nói: “Phim kinh dị hả? Một mình cô là phụ nữ mà đi xem phim kinh dị? Cô nên tìm thêm người đi, đừng đến lúc đó khóc chạy ra khỏi rạp mà chẳng ai an ủi”.
Bác sĩ Viên bất lực nói: “Tôi cũng muốn, nhưng có tìm được ai đâu, đám phụ nữ mới nghe đến phim kinh dị đã không dám đi chung với tôi rồi.”
Bác sĩ Tần tiếc nuối: “Tiếc là tôi phải trực, nếu không sẽ thân ái tháp tùng cô rồi”.
Bác sĩ Tần nói xong thì chẳng ai lên tiếng, bỗng nhiên im phăng phắc.
Bác sĩ Phương cười ha ha, “Nói đến phim kinh dị, làm tôi nhớ tới một chuyện cũ không muốn nhắc lại”.
Anh ta tỏ ra đau đớn khổ sở: “Nhớ lại năm đó tôi khó khăn lắm mới cưa được một em gái Tây, hẹn người ta tới chung cư xem phim, các bạn hiểu đó mà, kết quả là phim xxx mở ra lại thành phim ma, cuối cùng tôi ôm người ta run như cầy sấy! Gái kia đẩy tôi ra rồi bỏ đi mất…”
Bác sĩ Tần cười đến suýt phun cơm ra: “Còn có chuyện đó à, thế mà cậu cũng kể ra được cơ đấy, không sợ mất mặt hay sao”.
“Có gì mà mất mặt!”, bác sĩ Phương cười, “Nam nhi đại trượng phu, chữ sắc làm mờ lý trí, tình huống khó tránh thì không tính là mất mặt được!”.
Nói xong anh ta tỏ ra suy nghĩ, “Ha, câu này quen tai lắm, có phải đã nghe ai nói nhỉ?”.
Lâm Tự Sâm liếc anh ta, “Tôi nói đấy, rồi sao?”.
Bác sĩ Phương cười khà khà.
Trên bàn ăn lại im lặng một lúc nữa, tôi cảm thấy mấy ánh mắt như vô tình cố ý quét qua, nghi hoặc ngẩng đầu lên khỏi bát cơm nhìn ngó, mọi người vẫn đang ăn, không có gì kỳ lạ.
Lâm Tự Sâm nhìn tôi: “Ăn xong cô về sớm nghỉ ngơi đi”.
“Không sao, mọi người cứ trò chuyện, lát nữa tôi theo mọi người về, tôi có việc tìm anh.”
Lâm Tự Sâm khựng lại một chút rồi “Ừ”.
Bác sĩ Phương cười tươi rói, bỗng như sực nhớ điều gì, hỏi Lâm Tự Sâm: “Tự Sâm, chiều nay cậu có việc gì không?”.
“Không.”
“Ồ”, bác sĩ Phương như cảm thán, “Đàn em nhà tôi, ra tay… phẫu thuật xưa nay đều nhanh, đàn anh đây bái phục…”.
Lâm Tự Sâm uống một hớp cà phê rồi đặt xuống, khóe môi nhướng lên, “Quá khen”.
Chúng tôi cũng không ăn quá lâu, vì bác sĩ Phương nhận được điện thoại báo gần đây xảy ra tai nạn xe liên hoàn, bệnh nhân đang được chuyển tới. Họ vội vàng quay về.
Lúc về đến bệnh viện, bác sĩ Phương bị một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi chặn lại.
“Bác sĩ Phương, trùng hợp quá, tôi đang định đi tìm cậu. Tôi là người nhà của Cục trưởng Trương, trước kia có liên lạc với cậu, đây là Nam Nam con gái tôi, vừa có phim chụp CT kết quả đầu và phổi, muốn nhờ cậu xem giúp, liệu có vấn đề gì không…”
Bác sĩ Phương tiện tay đưa túi phim CT cho Lâm Tự Sâm, “Đây là đàm em của cháu, chuyên gia về khoa ngoại thần kinh, cậu ấy sẽ xem giúp dì, cháu có bệnh nhân phải cấp cứu”.
Sau đó anh cùng bác sĩ Tần, bác sĩ Viên đi thật nhanh.
Người phụ nữ kia ngờ vực nhìn Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm rút một tấm phim ra, nhìn một cái: “Phổi và não bị vôi hóa, trước kia có từng bị lao phổi không ạ?”.
Người phụ nữ kia lập tức thay đổi ánh mắt, ra sức gật đầu: “Có có, Nam Nam lúc nhỏ từng bị lao, nhưng nhờ cậu xem thử phần não có vấn đề gì không, sau này liệu có… Chúng tôi rất lo lắng, năm nào cũng phải kiểm tra.”
“Phần não cháu xem qua thì không thấy gì. Lao phổi sẽ dẫn đến tình trạng này, nhưng vôi hóa thì sẽ không biến chứng thành ung thư. Trừ phi lao phổi tái phát làm vôi hóa nặng thêm.” Lâm Tự Sâm trả phim lại cho người phụ nữ kia, ôn hòa nói: “Ngoài ra chụp CT cũng ảnh hưởng đến sức khỏe, không nên năm nào cũng làm”.
Hai mẹ con vui mừng đi rồi, Lâm Tự Sâm quay sang nhìn tôi, “Cô nhìn tôi làm gì?”.
“…”
Tôi, có, sao?
Tôi cười “ha ha”, dời mắt đi, “Tôi chỉ bỗng dưng nhớ ra lần trước anh nói tôi phải chụp CT lại, về sau hình như không chụp nữa?”.
“Ồ, vậy sao? Rồi thế nào?”
“… Tôi đang hỏi anh mà.”
“Nhưng có vẻ như tôi không phải bác sĩ điều trị cho cô?”
“…”
Thế chẳng lẽ người nói chụp không phải anh sao? Ánh mắt tôi tỏ ra vô cùng ngờ vực, nhưng cuối cùng tôi đành bại trận trước cái nhìn “không liên quan đến tôi” của anh.
Anh cười, “Cô tìm tôi có chuyện gì?”.
“A, đúng rồi”, suýt nữa thì quên việc chính, “Báo cáo anh bảo tôi làm tôi đã viết xong rồi, lát nữa sẽ đưa anh”.
Anh khựng lại, “… Là chuyện này à?”.
Đương nhiên không phải!
Tôi gật đầu nói: “Đúng thế, là chuyện này, anh cùng tôi đến phòng bệnh lấy nhé?”.
Tôi hơi vội vàng quay về phòng bệnh, đưa báo cáo đã làm xong cho anh, rồi tự tâng công mình: “Phó tổng, tôi nằm viện vẫn không quên công việc, tiền lương mấy hôm nay chắc vẫn phát như thường chứ ạ?”.
Lâm Tự Sâm nhận lấy rồi lật ra xem, trong giọng nói có vẻ mỉa mai: “Nhiếp tiểu thư làm việc vì công ty nhà mình, mà còn so đo chuyện này à?”.
“… Nói như thể anh không nhận lương ấy.”
“Tôi làm thuê mà, đương nhiên phải nhận lương rồi”, anh ung dung nói.
Tôi nghẹn lời.
Nhưng nhớ lại mục đích chính của mình, tôi nhanh chóng nhảy qua vấn đề này, rút máy chơi game trong ngăn kéo ra, “Thế, không tính tiền làm thêm cũng được, anh giúp tôi qua màn số 5 đi. Sao tôi không qua được”.
Động tác lật báo cáo của anh khựng lại.
“Ừ”, mấy giây sau anh mới nhận lấy máy chơi game, tiện tay bỏ nó vào trong túi áo khoác ngoài.
“Bây giờ anh không chơi à?”, tôi nhìn anh vẻ trông mong.
“…”
Động tác anh lại khựng lại, nhưng vẫn đặt báo cáo xuống, lấy máy ra, chơi mấy lần xong anh ngước lên nhìn tôi.
Anh phát hiện ra rồi sao.
Thực ra rất nhiều game hoàn toàn không cần đến tay trái, chẳng hạn game mà tôi đưa anh hiện giờ.
Tôi giục: “Chơi nhanh đi, tôi xem thử anh có qua màn 5 này được không?”.
Lâm Tự Sâm cúi đầu, bắt đầu chăm chú qua màn.
Tôi cũng nhận ra rằng tay của bác sĩ ngoại khoa thật chuẩn xác nhanh nhẹn ổn định làm sao, game biến thái như thế mà cũng bị phá liên tiếp mấy màn, đúng là như thần thánh vậy.
“Anh lợi hại quá”, tôi giơ ngón cái lên với anh, rất thành tâm thành ý khen ngợi.
“Nhiếp Hy Quang, cô có nhận ra cô…”
“Gì cơ?”, tôi vẫn đang kích động vì tốc độ qua màn nhanh như vậy.
Anh không trả lời, ánh mắt dừng ở gương mặt tôi, trong đôi mắt thoáng một nụ cười.
“Cô có thể ra viện rồi.”
Anh nói.
Chiều hôm sau, tôi đứng trước cổng bệnh viện gọi điện cho mẹ.
“Mẹ, hôm nay con về, buổi tối muốn ăn canh sườn!”
Mẹ bực bội: “Có lần nào mày về mà không chọn món trước được không? Sao chưa cuối tuần đã về rồi?”.
“Ồ, vì con bị thương mà!”
“Cái gì?! Chuyện gì thế? Có nặng không?”, giọng mẹ trở nên căng thẳng.
Tôi cười hì hì, “Không có gì đâu, lúc xuống cầu thang chân con bị trẹo thôi”.
Không nghi ngờ gì nữa khi tôi bị mẹ mắng cho một trận.
Cúp máy rồi mới nhận ra Lâm Tự Sâm đã tới, đang đứng trước cổng nhìn tôi.
“Trước kia tôi từng điều trị cho một bệnh nhân, ngã từ nóc xe hàng xuống, đập vào tảng đá, gãy xương trán, tụ máu trong, thận bị rách, ở ICU[1] một tháng mới thoát khỏi nguy hiểm. Độ cao cậu ta ngã xuống còn thấp hơn cô”.
[1] Có nghĩa là khoa chăm sóc đặc biệt.
“…”
Sao bỗng dưng anh rơi vào trạng thái bác sĩ kinh dị thế này.
“Biết có người sẽ lo lắng, thì đừng làm những chuyện khiến người khác lo.”
Tôi vội giơ tay thề thốt: “Biết rồi mà! Bảo đảm không có lần sau!”.
Lúc giơ tay lên, tôi mới nhận ra động tác này thật ngốc nghếch. Nhưng hành vi ngơ ngơ này lại như chọc cười Lâm Tự Sâm, ánh mắt anh dịu đi nhiều, có vẻ như đã thoát khỏi trạng thái bác sĩ kinh dị.
Tôi hơi bẽn lẽn buông tay xuống. Chắc vì được ra viện nên hưng phấn quá đà, nói năng hành sự đều không thông qua đại não… Nhưng, bắt đầu từ bao giờ mà tôi đã nói chuyện với anh thoải mái tự nhiên đến vậy?
Hình như cũng chỉ trong một, hai ngày gần đây.
Nhưng như thế cũng không có gì xấu. Thậm chí tôi còn có phần lo lắng, phải chăng bệnh viện là nơi có môi trường đặc thù, rời khỏi môi trường này rồi, quan hệ giữa chúng tôi có lại trở nên cứng nhắc như trước không?
Hình như cũng… khá tiếc nuối.
“Cái đó… mấy hôm nay cảm ơn anh, và cả cơm của dì Trần nữa.”
Anh gật đầu, “Dì Trần nói cô đã tặng quà cho dì ấy, dì ấy rất vui”.
“Ồ, tôi nhờ Ân Khiết mua giúp tôi, dì ấy vui là tốt rồi.”
“Nhiếp Hy Quang, tôi phát hiện ra cô không mấy biết phán đoán mâu thuẫn chủ yếu.”
“Hả? Gì ạ?”
Anh tỏ ra không mấy hứng thú giải đáp thắc mắc cho tôi, ném cái túi trong tay cho rồi rồi đi về phía bãi đậu xe. “Đi thôi, tôi lái xe đưa cô về.”
Tôi mở túi ra xem, bỗng thấy đầu to ra, trong túi ngoài thẻ tín dụng tôi đưa anh để thanh toán ra, còn có bệnh án… Những thứ này không thể nào mang về cho mẹ thấy được. Tôi vội đuổi theo: “Phó tổng, có thể phiền anh giúp tôi tiêu hủy đám này được không?”.
Lên xe chưa được bao lâu trời đã đổ mưa.
Tôi khổ sở nhìn ra ngoài: “Sao vừa đúng lúc ra viện thì mưa vậy nhỉ?”.
Nếu buổi sáng ra viện thì tốt rồi, lúc đó thời tiết rất đẹp, thế mà bác sĩ Phương lại có việc, đành phải trì hoãn đến chiều. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa, quả đúng.
Í, khoan đã…
Nhìn trạm thu phí trước mặt, tôi ngờ nghệch nhận ra là chiếc xe đã đi vào đường cao tốc.
Tôi sửng sốt nhìn Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm thản nhiên nói: “Mưa nên tôi đưa cô về thẳng Vô Tích”.
“… Thực ra tôi đến ga tàu tự đi là được mà.”
“Nhà cô ở đâu? Ghi vào điện thoại đây”, anh ném điện thoại cho tôi, hoàn toàn phớt lờ câu nói của tôi.
“…”, tôi lặng lẽ nhận lấy điện thoại của anh.
“Có mật mã.”
“Đợi chút”, nhân lúc dừng xe lấy thẻ ở trạm thu phí, anh chồm người sang, bấm mật mã trên điện thoại. Hơi thở nóng ấm phảng phất ngay đây, tôi ngẩn người, cúi đầu, nhấn cài đặt nơi đến trên điện thoại.
“Xong rồi”, tôi trả lại cho anh.
Anh nhận lại nhìn qua, sau đó lấy ra một cái mắt kính ở trong hộp đựng phía trên kính chắn gió.
Tôi hơi thắc mắc: “Lúc anh lái xe còn đeo kính à?”.
“Sau tai nạn mắt tôi bị ảnh hưởng, trời mưa ảnh hưởng đến tầm nhìn.”
Tôi vô thức nói: “Vậy lần tai nạn đó của anh nặng quá nhỉ”.
Vừa dứt lời tôi đã hối hận, chỉ muốn nuốt câu đó lại. Tôi đúng là heo, sao đạp lên vết thương của người ta làm gì, cũng may anh chỉ “Ừ” một tiếng, thái độ không có gì khác lạ.
Tôi quyết định níu kéo lại, “Thực ra, anh thật sự rất lợi hại.”
“Hử? Là sao?”
“Sau khi anh đến, thành tích công ty tăng rõ rệt, anh giỏi về sản xuất mà”, tôi nhấn mạnh, “Nên thực sự là anh làm gì cũng rất lợi hại”.
Anh nhìn thẳng phía trước, cười.
“… Anh cười cái gì thế?”, lẽ nào tôi nịnh nọt quá trắng trợn?
“Nhận được lời khen của sếp… tương lai, lẽ nào tôi không được cười?”
“… Tôi thèm vào làm sếp tương lai của anh.”
Từ Tô Châu đến Vô Tích chỉ một thoáng là tới, Lâm Tự Sâm đưa tôi đến thẳng dưới lầu, tôi xuống xe, híp mắt nói “Cảm ơn” với anh, đang ngồi trong xe.
Đứng thẳng dậy định đi, tôi bỗng nhớ tới “tiền sự” bị tai nạn hai lần của anh, không kìm được lại ghé bên cửa sổ, “Anh lái xe về cẩn thận nhé”.
Anh bất ngờ nhìn tôi, có lẽ là do khúc xạ ánh đèn trên cặp kính, mà tôi cảm thấy ánh mắt anh có nét dịu dàng thoáng qua trong tích tắc, dịu dàng như muốn làm tan chảy cả tuyết.
|
☼ Chương 25 ☼
Ở nhà ăn canh sườn như ý nguyện mấy ngày liền, tôi với da dẻ hồng nhuận quay về công ty. Ân Khiết và Vũ Hoa mỗi người một tay túm lấy tôi, nhéo thịt trên người tôi.
“Mập rồi, phải đến năm cân là ít.”
“… Các cậu là đồ ghen tỵ.”
Ân Khiết thì như phát điên lên: “Tớ không ghen tỵ mà được à? Cậu thì ngày ngày ăn uống no đủ, bà đây thì bị việc dồn gấp đôi đó!”.
Tôi chìa tay ra: “Đấy thấy không, bình thường tớ làm thay cậu bao nhiêu là việc, biết tớ quan trọng đến thế nào chưa!”.
Ân Khiết nũng nịu: “Biết rồi đại gia, sau này tớ không bao giờ dám quên mang chìa khóa nữa, cậu có biết không bây giờ chuyện tớ không mang chìa khóa đã nổi tiếng khắp công ty? Thứ Sáu tuần trước tớ mang văn kiện đến cho phó tổng Lâm, trước khi đi anh ấy còn tỏ ra nghiêm túc nhắc tớ ‘Sau này đừng quên mang chìa khóa nữa nhé’… Khiến tớ muốn chết quá!”.
“Ha ha ha, cô còn mặt mũi nào than vãn nữa, Tiểu Nhiếp bị cái tật bừa bãi của cô hại thảm rồi!”, Vương Tề bước tới chọc cô nàng một câu, lại nói với tôi, “Tiểu Nhiếp giờ cô đã khỏe hẳn chưa? Phòng chúng ta vốn định đi thăm cô, nhưng phó tổng Lâm nói bệnh của cô cần tĩnh dưỡng, đông người quá thì không thích hợp nên chúng tôi không đi, cô đừng trách nhé”.
“A, không sao.”
Lâm Tự Sâm… nghe họ nhắc đến anh, tôi có chút bần thần, không biết về lại công ty thì sẽ như thế nào…
Rất nhanh, sáng thứ Hai tôi gặp Lâm Tự Sâm.
Buổi sáng không có chuyện gì gấp, theo phong cách của anh, mấy câu dặn dò công việc là kết thúc, có lúc không tới năm phút. Nhưng lần này trước khi kết thúc, anh bỗng nói: “Gần đây tôi nghe người ta nói, phong thủy của phòng chúng ta có vấn đề”.
Mọi người nhìn nhau, Ân Khiết nói nhỏ: “Sao em không nghe thấy nhỉ? Ai nói lung tung thế, truyền đến cả tai phó tổng Lâm. Đợi mà gặp xui xẻo đi!”.
Những người khác cũng tỏ ra tức tối.
Thế nhưng Lâm Tự Sâm không có ý truy cứu, đột ngột chuyển hướng: “Có điều tháng trước tôi gặp tai nạn xe, tháng này lại có đồng nghiệm, ừm, nhảy lầu, người ta có suy nghĩ đó cũng khó tránh khỏi.”
Nhảy lầu… Tôi đang cầm ly nước lên uống, suýt thì phun trà ra.
“Nên tôi định tuần này phòng chúng ta sẽ ra ngoài tụ tập ăn uống, cũng để đổi vận.”
Tụ tập có khả năng đổi vận? Tôi thấy chấn động, còn chưa kịp tỏ ra bàng hoàng thì đã nghe anh nói tiếp, “Lần này đương nhiên không thể tính vào chi phí công, nên sẽ do tôi và Nhiếp Hy Quang cùng nhau trả”.
…
Sửng sốt – là vẻ mặt mọi người nhìn tôi.
Sửng sốt – là vẻ mặt tôi nhìn Lâm Tự Sâm.
Tôi yếu ớt hỏi: “Tại sao tôi cũng phải chia tiền?”.
Những phòng khác đều do lão đại mời mà!
Lâm Tự Sâm tỏ ra liêm khiết: “Lẽ nào không phải do chúng ta liên tiếp xảy ra chuyện mới có lời đồn đại?”.
… Thế mà cũng được? Hơn nữa anh đừng có nói như thể chúng ta gây ra scandal được không…
Cuối cùng tôi chỉ có thể hỏi: “Đắt không?”.
Lâm Tự Sâm cười tủm tỉm với tôi.
Tôi đã trải qua một ngày trong đủ ánh mắt kỳ quái của các đồng nghiệp…
Ân Khiết nói với vẻ lo lâu: “Ôi chà, chỗ mà phó tổng Lâm chọn liệu có đắt quá không? Theo như ban đêm tớ quan sát chòm sao chiếu mệnh thì chắc chắn cậu thuộc ‘Tộc ánh trăng[1]’, có cần tớ cho cậu mượn một ít không!”.
[1] Từ lóng trong tiếng Trung Quốc ý chỉ những người mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu.
Tôi thưc sự cảm thấy đúng là một tai họa từ trên trời rơi xuống, mời thì không vấn đề, còn mời khách để đổi vận thì… có chút phá vỡ IQ của tôi rồi.
“Vậy cậu quan sát chòm sao chiếu mệnh của tớ xem, tớ không mang theo ví tiền để phó tổng Lâm trả một mình thì sao?”
Ân Khiết nhìn tôi kỳ thị: “Cái này không cần quan sát chòm sao, tớ đoán bằng đầu gối cũng biết là hôm sau cậu sẽ làm thêm, mà còn rất thê thảm”.
“Cậu đừng lo, với phong độ và nhân phẩm của phó tổng Lâm của chúng ta, thì cũng chỉ là nói vậy thôi, sẽ không bắt cậu trả tiền thật đâu, làm ơn đi, cho dù bắt cậu trả tiền cũng sẽ không đắt lắm đâu.”
Thế là tôi chỉ có thể ngoan ngoãn xách theo ví tiền, đợi phó tổng Lâm gọi. Kết quả là Ân Khiết đã đánh giá quá cao nhân phẩm của Lâm Tự Sâm…
Cho dù đắt thì mọi người cũng rất kinh ngạc mừng rỡ vì được ăn hoành tráng thế này, tôi lại không phải xót tiền thực sự, chẳng qua là nhờ vả Ân Khiết là được. Vấn đề là…
Mọi người ăn xong, Lâm Tự Sâm đứng lên thanh toán, Ân Khiết kéo ống tay áo tôi, tỏ vẻ: Xem kìa, tớ nói không sai chứ, phó tổng Lâm quả nhiên đi tính tiền một mình.
Tôi giơ ngón cái lên khen ngợi cô nàng.
Sau đó tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tự Sâm: Đến quầy tính tiền.
Tôi ngơ ngác đứng lên ra đó, mọi người tưởng tôi đi vệ sinh nên không chú ý. Đến quầy, phó tổng Lâm khẽ tựa vào quầy, hơi mỉm cười, nói với tôi không chút ngượng ngập: “Nhiếp Hy Quang, tôi quên mang tiền rồi.”
“…”
Ngàn vạn cảm xúc chạy vọt qua, các bạn sẽ không hiểu đâu.
Tôi lặng lẽ lấy card ra quẹt, Lâm Tự Sâm đứng cạnh nhìn, tôi cứ cảm thấy ánh mắt anh đặc biệt sáng, giống như là đùa cợt được tôi làm anh rất đắc ý vậy.
Hừm, đó là ảo giác chăng? Phó tổng của chúng ta không thể vô lại như thế được.
Tôi lặng lẽ lấy lại thẻ, nhìn anh đầy kỳ thị, nhưng trong lòng thực ra không hề tức giận. Ăn bao nhiêu bữa cơm của anh rồi, mời anh ăn là điều hiển nhiên.
“Tôi nhớ ra rồi, tiền nằm viện lần trước vẫn chưa trả anh.”
“…”
Tôi lắc lắc tấm thẻ ngân hàng, “Hết nợ nhau nhé?”.
Anh cười, “Ừ, hết nợ rồi”.
Lúc về, đa số đều bắt taxi, bởi Ân Khiết khá là vô sỉ, nên ngay lúc đầu tôi đã bị cô nàng kéo lên xe của Lâm Tự Sâm… Đương nhiên tôi cũng phối hợp…
Ngồi cùng xe còn có hai đồng nghiệp khác.
Đồng nghiệp nam ngồi ở ghế phụ cứ cảm kích Lâm Tự Sâm: “Thật không ngờ phó tổng lại mời chúng em ăn bữa thịnh soạn như thế!”.
“Đừng khách sáo.”
Giọng Lâm Tự Sâm thản nhiên đến không thể thản nhiên hơn.
“Bữa này chắc là rất đắt ạ?”
“Ừ, cũng tạm.”
…
Tôi chỉ có thể lặng lẽ gục đầu lên người Ân Khiết.
Ân Khiết giật mình, lắc lắc tôi, “Hy Quang cậu sao thế? Say xe hả?”.
“Không… ăn no quá thôi.”
Ân Khiết: “…”
Tôi nghe thấy rất rõ ràng tiếng cười khẽ vẳng đến từ phía trước.
Thoáng chốc đã đến công ty, chúng tôi xuống xe, vẫy tay chào từ biệt Lâm Tự Sâm. Đi được một đoạn ngắn, tôi quay đầu lại.
Tôi bỗng thấy có phần bất an.
Mọi thứ sao không chân thực thế này.
Trước kia còn như kẻ thù, thật sự có thể thoáng chốc đã như bạn bè được sao? Trêu đùa nhau chọc ghẹo nhau…
Có thể thay đổi nhanh thế ư?
“Đợi tớ một chút”, tôi nói với Ân Khiết, rồi chạy ngược lại.
Xe Lâm Tự Sâm chưa đi, chắc thấy tôi chạy lại nên anh xuống xe.
“Để quên đồ trên xe à?”
“Không”, tôi lắc đầu, thở hổn hển, đứng trước mặt anh, ngẩng lên nghiêm túc hỏi anh: “Lâm Tự Sâm, chúng ta thật sự hòa giải rồi sao?”.
Anh nhìn tôi chăm chú, nói chắc nịch như đinh đóng cột, “Ừ”.
Tôi bỗng cảm thấy tâm trạng thật tốt, sau đó lại nhớ ra, hỏi anh: “Vậy trước kia rốt cuộc là vì sao anh ghét tôi thế?”.
Đêm đầu đông, ánh đèn đường hiu hắt.
Xung quanh vắng lặng tịch mịch.
Tôi tưởng sẽ không có được câu trả lời, nhưng lại nghe giọng nói trầm trầm dịu dàng của anh.
“Vì cô vô tư quá.”
“… Gì cơ?’, tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Vì cô vô tư quá”, anh nói, ngừng một chút rồi bổ sung, “Lại quá đãng trí”.
Cái gì thế này…
Tôi vốn định hỏi tiếp nhưng anh đã không cho tôi cơ hội: “Được rồi, cô nên về đi, họ đang nhìn chúng ta đấy”.
Tôi quay lại, quả nhiên Ân Khiết và mọi người đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt “đắm đuối”…
Tôi đành mây đen đầy đầu chào tạm biệt anh.
Trên đường về, tôi vắt cạn não ra cuối cùng cũng hiểu được ý của Lâm Tự Sâm, vô tư, đãng trí, tức là nói tôi ngờ nghệch khờ khạo chứ gì.
Ân Khiết tò mò hỏi tôi, “Lúc nãy cậu và phó tổng Lâm nói gì đó?”.
“Tớ hỏi phó tổng Lâm trước kia vì sao ghét tớ.”
Ân Khiết thắc mắc, “Anh ấy nói sao?”.
“Ờ”, tôi gật đầu, u sầu giải thích cho cô nàng nghe, “Anh ấy nói tớ quá khờ khạo”.
|
☼ Chương 26 ☼
Có phải tôi luôn “khờ khạo” như thế nên Lâm Tự Sâm cứ bắt tôi làm thêm giờ không?
Tôi tắt đèn văn phòng lớn, đến văn phòng anh, gõ cửa hỏi: “Phó tổng, anh chưa đi sao? Tôi về trước nhé”.
“Khoan đã.”
Anh dọn dẹp văn kiện, tắt đèn văn phòng, rồi cùng tôi ra khỏi đó.
Ban đêm tòa nhà văn phòng đặc biệt yên tĩnh, cả tòa nhà như chỉ có tiếng bước chân của anh và tôi. Lặng lẽ đi một lúc, tôi không kìm được hỏi anh: “Phó tổng, tại sao anh cứ bắt tôi làm thêm giờ thế?”.
“Nhiếp Hy Quang, công ty này nhà cô có bốn mươi chín phần trăm cổ phần, lợi nhuận một nửa thuộc về nhà cô.”
“Thế nên?”
“Nên gọi người ta làm thêm giờ thì tôi có cảm giác tội lỗi, thấy như đang bóc lột giá trị thặng dư của nhân dân lao động”, anh dịu dàng nói, “Bảo cô làm thêm thì không có cảm giác tội lỗi”.
“…”, tôi nên nói gì đây?
“Còn nữa, Nhiếp Hy Quang, tan sở rồi cô có thể đừng gọi tôi là phó tổng nữa được không?”
“Tại sao?”
“À, sẽ có cảm giác tan sở rồi mà vẫn còn làm thuê cho cô vậy.”
“…”
Tôi có thể nói là, mấy hôm nay tôi đã quen với một Lâm Tự Sâm như thế rồi chăng? Chắc đó mới là bản tính của anh ấy? Tôi nhớ lại dáng vẻ của anh và bác sĩ Phương trò chuyện, có cảm giác tùy ý mà lại hóm hỉnh…
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã ra khỏi văn phòng, tôi câm nín vẫy vẫy tay với anh: “Lâm Tự Sâm, tạm biệt!”.
Anh bỗng gọi, “Nhiếp Hy Quang, quay lại đây”.
Tôi lại chạy lại, “Sao vậy?”.
“Sáng nay, búp bê phúc Vô Tích trên bàn tôi là cô đặt đó à?”
Tôi ngẩng lên nhìn trời, “Đúng thế, có người nói phải phán đoán mâu thuẫn chủ yếu, lần trước tôi về Tô Châu đứng đợi tàu ở ga, bỗng tỉnh ngộ ra, thế là mua một con ở đó, mười lăm tệ, không cần cảm ơn đâu ạ”.
“Ồ đúng rồi”, tôi bổ sung, “Cái đó là để anh treo trên xe, không phải đặt trên bàn đâu”.
Anh nhìn tôi, “Mua lâu rồi mà sao giờ mới đưa tôi?”.
“Trước đó tôi bận xoa dịu vết thương lòng mà bữa ăn gây ra cho tôi”, một bữa cơm quẹt mất tất cả lương từ trước tới nay của tôi rồi…
“Vết thương lòng sâu đến thế à? Cô đưa sớm cho tôi thì chưa biết chừng tôi đã không quên mang theo ví rồi”, anh bỗng cười, đưa tôi một cái chai nhỏ, “Sản phẩm ba không, có dám dùng không?”.
Tôi đưa tay nhận lấy theo phản xạ, “Đây là gì thế?”.
Trong lòng bàn tay tôi là một cái chai nhỏ màu xanh lục bích, bằng ngọc nhưng lại không hề có cảm giác mát lạnh mà ấm nóng, như luông được ai đó nắm trong tay.
Tôi mở ra, mùi thuốc nhẹ nhàng thanh mát đưa đến.
“Hả?”
“Những vết sẹo ngoài da của cô có thể dùng cái này để xóa mờ, hiệu quả rất tốt.”
“Cám ơn…”, tôi bỗng không biết nói gì, “Thực ra thì đã không sao rồi, sẹo sau này cũng mờ đi”.
“Nói thì thế nhưng bộ dạng cô bây giờ làm sao tôi đưa ra ngoài?”.
Cái gì mà đưa ra ngoài với không ra ngoài? Tôi nghi hoặc nhìn anh, còn nữa, vẻ mặt xét nét của anh là gì…
Lâm Tự Sâm đưa tôi một tấm thiệp màu đỏ.
“Tiệc cưới của bạn phó tổng Lâm? Chính là cô gái lần trước hét lên hại cậu té xuống hả?”, Vũ Hoa vừa hỏi vừa đưa cho tôi một quả táo đỏ.
“Ừ, anh ấy nói lần trước bạn anh ấy đi ngang Tô Châu đưa thiệp, kết quả thấy tớ trèo cửa sổ, giật mình hốt hoảng, hình như mắc chứng sợ độ cao… Quả táo này ngon thật.”
Tôi khen quả táo xong, tiếp tục: “Phó tổng Lâm nói cô ấy luôn cảm thấy áy náy, nên đặc biệt mời tớ tham dự lễ cưới, là mùng Một Tết ở Thượng Hải… Tớ có nên đi không?”.
Ân Khiết nói, “Đương nhiên là đi! Ăn uống miễn phí tại sao không đi! Ủa, cậu không cần đưa phong bì phải không?”
Tôi không chắc lắm: “… Không cần hả? Haizzz, cái này không phải trọng tâm.”
“Sao không phải trọng tâm!”, Ân Khiết nhảy từ trên giường xuống, tay chân nhanh nhẹn mở thiệp mời ra, “Cậu xem này, ồ, tên cậu và phó tổng Lâm viết chung với nhau, vậy cậu không cần đi phong bì! Ủa, hình như mới thêm tên cậu vào”.
“Chắc chắn rồi, ban đầu người ta có quen biết tớ đâu.”
“Cũng phải. Dù sao không cần đi phong bì thì phải tham dự, cậu ăn mặc đẹp vào! Lát nữa về phòng cậu xem quần áo! Mục tiêu! Ăn uống miễn phí!”
… Sao tôi cảm thấy cô nàng còn hưng phấn hơn mình nhỉ.
“Ối, nói ra thì cậu và phó tổng cùng tham gia tiệc cưới đó!”, Ân Khiết nhấn mạnh: “Tức là hoạn nạn mới biết chân tình! Nếu biết sớm nhảy lầu sẽ khiến phó tổng Lâm thay đổi cái nhìn về cậu thì cậu nên nhảy sớm mới phải!”.
Tôi trừng mắt: “Nếu bắt cậu nhảy từ lầu hai xuống để thăng chức cho cậu, cậu có nhảy không?”.
Ân Khiết tỏ ra khó xử: “Tăng bao nhiêu?”.
… Tôi quyết định phớt lờ cô nàng.
Chuyện đi đám cưới tôi cứ trì hoãn chưa trả lời Lâm Tự Sâm, ai ngờ không lâu sau, tôi lại hận được “một quả bom đỏ”.
Là email lão đại gửi.
Thực ra hộp thư tôi đã lâu không đăng nhập, hôm đó vừa hay lại đăng ký một trang mạng nên phải vào hộp thư xác nhận, cho nên mới không bỏ lỡ lá thư bay giữa một đống thư quảng cáo.
“Dưa Hấu, mùng Hai tháng Một cậu có ở trong nước không, ở nước ngoài trước và sau lễ Giáng Sinh chắc được nghỉ lễ phải không, rảnh thì về nhé, bà đây cưới rồi! Nếu về nhất định phải đến nhé! Nếu ở nước ngoài thì phải gửi phong bao đấy! Điện thoại tớ ở Thượng Hải là 159xxxxxxxx, nhớ liên lạc với tớ, cái con nhóc kia, ra nước ngoài rồi là chẳng liên lạc gì với bọn này cả!”
Phía sau còn có một biểu tượng mắt mũi xếch ngược trông rất hung dữ, quả là có cảm giác lão đại.
Tôi choáng váng xem đi xem lại thư mấy lần, cũng không hiểu cái gì mà nước ngoài thì được nghỉ lễ Giáng Sinh, mây đen bay đầy đầu, tôi bấm số điện thoại trong email.
Rất nhanh, bên kia nghe máy: “A lô, xin chào, ai đấy ạ?”.
“Tớ đây, Dưa Hấu.”
“Ủa, cái con bé Dưa Hấu chết tiệt, cuối cùng cũng biết liên lạc đó hả! Đợi chút, đây là số điện thoại trong nước, cậu vẫn ở đây à…”
“… Tớ không ở đây thì ở đâu? Đây là số ở Vô Tích của tớ, các cậu có số điện thoại của tớ mà.”
Lão đại bên kia hỏi với vẻ sửng sốt: “Chẳng phải cậu ra nước ngoài du học hay sao?”
“Ai nói thế?’, tôi ú ớ, “Tớ chỉ ra nước ngoài chơi một thời gian mà thôi. Tớ đã nhắn tin cho các cậu mà, bảo các cậu đưa địa chỉ đây để tớ gửi quà cho…”
“Bọn tớ đều đổi số điện thoại Thượng Hải rồi mà?”
“…”
Được thôi, thực ra chẳng phải không nghĩ tới chuyện họ đổi số, bây giờ thời đại thông tin, muốn tìm cách liên lạc mới thì quá dễ dàng, thế nhưng về nước được ba tháng, tôi lại vô thức không đi tìm họ, cứ nghĩ qua một dạo nữa sẽ liên lạc, vậy là trì hoãn tới bây giờ…
“Tớ sai rồi… Lát nữa cậu nhắn cho tớ số điện thoại của mọi người nhé. Sao cậu lại nghĩ là tớ đi du học?”, cho dù không liên lạc được cũng không tới nỗi nghĩ như thế chứ.
“Hình như là Dung Dung nói, mà cậu cũng đâu đến Thịnh Viễn”, lão đại tỏ ra hoang mang.
Sao Dung Dung lại nói tôi đi du học? Tôi thấy hơi lạ, nhưng nhắc đến cô ta thì tôi chỉ muốn bỏ qua, nên chuyển đề tài, “Ồ, tớ giờ làm việc ở Tô Châu, không nói đến chuyện đó nữa, đám cưới của cậu chắc chắn tớ sẽ đến”.
“Sao cậu lại chạy tới Tô Châu?”, lão đại lẩm bẩm, “Chỉ đến không thì không được, tất cả các cậu phải đến sớm một ngày để giúp tớ, mùng Một đến nhé, dù sao Tô Châu cũng gần. Hê hê, bọn mình nghèo, sảnh cưới phải tự trang trí.”
Tất cả mọi người?
…
Tôi khựng lại, rồi từ chối ngay: “Mùng Một chắc tớ không đi được, cậu biết là ‘tài vụ’ đầu tháng phải làm thêm giờ mà…”.
“Nguyên Đán cũng làm thêm à?”, lão đại nghi ngờ.
“Phải phải, tàn bạo vô nhân đạo lắm”, tôi sợ cô nàng níu kéo, vội cười hê hê, “Cưới nhanh thế, lão đại chắc cậu không…”.
Lão đại có lẽ bị nghi ngờ quá nhiều lần nên lập tức bùng nổ: “Bà đây không có thai đâu nhé! Khỉ thật, cái đàm này đứa nào cũng bậy bạ!”.
“Tớ có nói cậu mang thai đâu”, tôi kêu oan.
“Vậy lúc nãy cậu định nói gì?”
Tôi ngẫm nghĩ, “Tớ định nói… Lão đại chắc cậu không… làm cho chồng cậu có thai chứ = =”.
Bên kia im lặng, sau đó là một tràng cười man rợ: “Ha ha ha ha ha ha! Không sai, chính là thế! Dưa Hấu à, bao nhiêu người mà chỉ có cậu nhìn thấu chân tướng! Ha ha ha ha, sang năm anh ấy sinh con xong, cậu đến uống rượu mừng nhé!”.
Tôi bị tràng cười của cô nàng làm run lẩy bẩy: “Lão đại, cậu dễ cười thật đấy!”.
“Buồn cười thật mà, nói nghe này, Hy Quang, tâm trạng của cậu tốt quá nhỉ.”
Tôi ngớ ra, “Có sao?”.
“Có! Qua điện thoại là ngửi thấy được.”
Cúp máy xong, tôi chống cằm thẫn thờ. Ngay cả lão đại bên kia cũng nhận ra tâm trạng tôi rất tốt, xem ra tâm trạng tôi tốt thật, nhưng rốt cuộc là vì sao nhỉ, hình như cũng chẳng xảy ra chuyện gì vui đến kinh thiên động địa mà.
Chẳng lẽ…
Tôi bất giác liếc nhìn Lâm Tự Sâm đang ở trong văn phòng phó tổng.
… Chẳng lẽ là vì cuối cùng đã có một anh chàng siêu đẹp trai giải trừ thù hận với tôi?
Ừ, chắc chắn là thế, đó là một chuyện đáng yêu biết bao đáng mừng biết bao, tôi và Lâm Tự Sâm, trước khi hết năm, sau khi anh bị tai nạn và tôi nhảy lầu, cuối cùng đã bước vào…
Mỗi quan hệ cấp trên cấp dưới hài hòa tuyệt đẹp.
Rất vất vả đấy!
Còn trắc trở hơn cả người ta yêu nhau nữa đấy!
Thế nên, tôi đưa ra kết luận!
Để tiếp tục duy trì quan hệ thân thiện hiện tại, tiệc cưới của bạn anh tôi phải đi! Không thể để người ta làm đám cưới với tâm trạng áy náy được!
|
☼ Chương 27 ☼
Tôi vốn chuẩn bị xong hết rồi, mùng Một và mùng Hai sẽ mặc gì trong hai tiệc cưới, kết quả là người tính không bằng trời tính, tối Ba mươi mốt nhiệt độ lại hạ thấp, xuống tới mười độ, chớp mắt đã lạnh băng.
Tôi vô cùng khổ sở.
Đa số quần áo của tôi đều để ở Vô Tích, còn quần áo ở Tô Châu bên này thì chỉ hợp với thời tiết nơi đây… mà lại… chỉ có… đồ công sở…
Nếu đi mua…
Tôi nhìn giờ, hôm nay muộn rồi, đã mười hai giờ rưỡi, hai giờ Lâm Tự Sâm đến đón tôi, không kịp nữa rồi.
Tôi đấu tranh giữa phong độ và nhiệt độ mãi, cuối cùng cương quyết chọn nhiệt độ, hai giờ đúng xuất hiện ở cổng công ty.
Xe của Lâm Tự Sâm đậu ven đường, chắc anh đã đợi tôi được một lúc. Trông thấy tôi, anh mở cửa xe bước xuống, rồi nhíu mày.
Tôi vội giải thích: “Sẽ không mặc thế này dự đám cưới đâu, lúc xuống xe tôi sẽ cởi ra, bây giờ khoác tạm để tránh gió”.
Anh lại nhìn tôi mấy giây, cuối cùng ậm ừ, “Nhiếp Hy Quang, đây là lần đầu tôi dẫn bạn gái đến tham dự hôn lễ của bạn”.
“Hử?”
“Nên, có thể nào phiền cô đừng cho tôi cảm giác… cô đang làm thêm giờ với tôi được không?”
Tôi bất lực giải thích: “Tôi cũng bó ta rồi, ở đây tôi không có quần áo dày, nếu mua thì không kịp”.
Anh quan sát tôi từ trên xuống: “Lên xe, tôi đưa cô đến một nơi”.
“Đi đâu?”
“Trước đây tôi có một bệnh nhân ở Tô Châu, cô ấy làm đại lý cho một số nhãn hiệu quần áo, tôi đưa cô đến đó xem thử.”
Đại gia thế cơ à?
Tôi ngần ngại, “Thực sự là phải thế ạ?’.
Anh vừa tìm danh bạ điện thoại vừa trả lời tôi: “Ừ, tôi khá là giữ thể diện”.
“…” tôi đành câm nín.
Bệnh nhân cũ của Lâm Tự Sâm là một người phụ nữ trung niên vô cùng nhiệt tình và phóng khoáng, gọi là chị Vương, lúc chúng tôi đến thì chị đang đứng chờ trước cửa hàng, vừa xuống xe là chị đã nhiệt tình bước tới: “Bác sĩ Lâm, thật là quý hóa quá, quý hóa quá”.
Chị vừa nói vừa nhìn tôi, “Vị này là bạn gái của bác sĩ Lâm đó sao? Ôi trời thật là tốt, trước kia tôi nằm viện còn nghĩ, mai này cô gái nào may mắn được làm bạn gái của bác sĩ Lâm cơ đấy”.
Tôi định lên tiếng phủ nhận, thế nhưng chị thực sự quá nhiệt tình làm tôi còn chưa kịp nói gì, chị đã chạy đi lấy cho tôi danh sách gì đó rồi.
Tôi toát mồ hôi, ngượng ngập nhìn Lâm Tự Sâm: “Hình như chị ấy hiểu lầm”.
Lâm Tự Sâm rất thản nhiên: “Không sao, hiểu lầm thì có thể được giảm giá”.
… Câu này quá choáng rồi! Trong tích tắc tôi lại cảm thấy, hình như để người ta hiểu lầm cũng tốt đấy chứ?
Nhưng khí tiết tồn tại trong tôi vẫn yếu ớt nhắc nhở: “Như thế không tốt lắm đâu…”
“Cô tưởng tôi nói là tôi dẫn nhân viên đến mua quần áo thì tốt lắm à?”
“…”
Được thôi…
Dù sao bây giờ cũng đã qua thời điểm giải thích rồi, tôi không thể lao tới nói rằng mình không phải bạn gái của Lâm Tự Sâm, ngượng lắm, dù gì sau này chắc sẽ không gặp lại, mà lại còn… giảm giá, thế thì thôi vậy.
Rất nhanh, chị Vương cầm một chồng album tới, dẫn theo một cô gái trẻ quay lại.
“Đây là Anne, nhân viên số một của cửa hàng bọn chị, mắt thẩm mỹ rất tốt, chị sẽ nhờ cô ấy tìm giúp em vài bộ thử xem, ở đây còn có danh sách hàng mới của những nhãn hiệu khác mà chị làm đại lý, em cũng xem thử đi.”
“Vâng ạ, cảm ơn chị”, tôi nhận lấy quyển album.
Anne đi quanh tôi một vòng.
“Chị rất dễ mặc đồ, mọi phong cách đều có thể thử, bình thường chị thích mặc kiểu trang phục nào hơn ạ?”
“Đơn giản thoải mái một chút.”
“Ồ, những cái này thì thế nào?”, cô nàng lật xoàng xoạch mấy tấm hình cho tôi xem, “Hoặc là chị có muốn thử phong cách khác không, như kiểu ngọt ngào này chẳng hạn?”.
Tôi lơ đãng gật đâu: “Được thôi”.
Cô nàng nhanh chóng lấy ra một đống quần áo cho tôi thử.
Phải nói người ta đúng là chuyên nghiệp, tôi thử mấy bộ đều thấy rất đẹp. Nghĩ đến việc lâu lắm mình không mua đồ, thế là tôi lấy hết.
“Nếu tham dự đám cưới, tôi kiến nghị Nhiếp tiểu thư mặc bộ này, có chút chín chắn nhưng lại không quá đứng đắn, rất thanh tân ngọt ngào. Chúng tôi còn có bộ trang sức phối hợp, tôi giúp cô làm tóc nhé?”
Dáng vẻ hoạt bát hào hứng của cô nàng thực sự khiến tôi khó lòng từ chối, thế là trong một chốc, tôi đã đổi kiểu tóc, tóc búi lỏng, phối với chiếc kẹp cài chếch một bên.
Ngoài tham gia tiệc của mẹ nuôi ra, đã rất lâu tôi chưa từng mặc trang trọng thế này, bỗng có chút ngượng ngùng xấu hổ, không kìm được quay sang nhìn Lâm Tự Sâm, hỏi anh xem đã đạt được tiêu chuẩn thể diện của anh chưa.
Nhưng cảm giác ăn mặc đẹp để cho anh ngắm thế này sao mà kỳ quặc…
Thế là tôi nhanh chóng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nói với Anne: “Anne, cảm ơn cô, mấy bộ này tôi rất thích, cứ tính tiền hết”.
Anne cười tươi rói trả lời: “Lúc nãy cô thử đồ, Lâm tiên sinh đã trả hết rồi”.
Lâm tiên sinh kia đang rảnh rỗi, ngồi xem tạp chí, đến khi tôi sững sờ quay lại nhìn, anh mới ung dung ngước lên, rất “e thẹn” gật đầu với tôi.
Tư duy tôi trong tích tắc như bị đứt quãng, không phải vì cảm thấy anh trả tiền thì tôi bị mạo phạm hay đại loại thế, mà vì tư thế đó của anh, động tác đó của anh, thực sự là quá “nữ tính”.
Mãi sau, tôi mới thoát ra khỏi trạng thái đứng hình đó, bước tới, hỏi với vẻ thiếu tự nhiên: “Anh trả tiền rồi sao? Sao anh biết tôi muốn mua mấy bộ đó?”.
“Tôi thấy đều đẹp”, anh gấp cuốn tạp chí lại, nói với vẻ vô cùng tự nhiên.
“…”
Tóm lại là ai mua quần áo đây.
Lúc này chị Vương cầm thẻ ngân hàng quay lại, nằng nặc dúi trả Lâm Tự Sâm: “Anne không hiểu nên mới nhận thẻ của cậu, bác sĩ Lâm dẫn bạn gái tới mua quần áo, làm sao tôi lấy tiền được, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi mà”.
Lâm Tự Sâm mỉm cười: “Sau này tôi còn dẫn cô ấy đến mua quần áo, chị không nhận tiền thì lần sau làm sao tôi đến”.
Anh nhìn tôi.
Tôi chớp mắt, lập tức phụ họa: “Đúng thế đúng thế, để anh ấy trả đi ạ”.
Lúc này chị Vương mới miễn cưỡng cầm thẻ đi thanh toán.
Vừa xách túi ra khỏi cửa hàng, còn chưa đợi tôi lên tiếng, Lâm Tự Sâm đã đưa hóa đơn cho tôi.
“Hóa đơn.”
“Khi nãy tôi phối hợp tốt chứ? Lúc về sẽ trả tiền cho anh”, tôi tự đắc, vừa nhận lấy hóa đơn liếc qua, rồi đột ngột đứng hình, “… Giảm còn… ba mươi phần trăm?”.
Tôi lập tức dừng bước.
“Đợi một chút, lúc nãy tôi nhìn thấy bộ kia cũng rất đẹp, tôi phải quay lại mua…”
Lâm Tự Sâm túm lấy cánh tay tôi, đau đầu nói: “Nhiếp tiểu thư, sắp không kịp dự đám cưới rồi”.
Chúng tôi suýt nữa tới muộn. Lúc đến khách sạn, cô dâu chú rể đã vào trong chuẩn bị.
Cô dâu đứng trước cửa sảnh tiệc trông thấy chúng tôi thì lập tức xách váy bước tới, than thở: “Bác sĩ Lâm, mình còn tưởng cậu không tới chứ! Ủa, cô gái này là?”
Cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt vừa tò mò vừa nhiều chuyện.
Hừm, cô ấy không quen tôi? Chẳng đã nói cô ấy mời tôi đến sao? Tôi nghi ngờ nhìn Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm cười cười: “Cô ấy chính là người bị cậu dọa cho ngã lầu đấy, chẳng phải cậu bảo tôi dẫn cô ấy đến à?”.
“A… đúng đúng đúng!”, cô dâu kêu lên rồi xin lỗi lia lịa: “Xin lỗi xin lỗi, tôi bận quá nên quên mất! Lần trước tôi thật sự không cố ý, tôi mắc chứng sợ độ cao, thấy người ta đứng trên cao là sợ chết khiếp. Lúc nãy không nhận ra cô thật ngại quá, lần trước sợ quá, Tự Sâm lại chắn trước tôi nên không nhìn rõ cô, cô biết đấy, lúc đó Tự Sâm thật đáng sợ…”
Cô dâu túm lấy tôi nói đến ba phút, nhanh tới độ gần như không có dấu chấm câu, nói xong thì giới thiệu chú rể với tôi, chú rể là một người trông có vẻ thật thà, anh ta chân thành xin lỗi tôi thêm lần nữa.
Tôi có phần ngại ngùng, cũng may người dẫn chương trình bên cạnh giục họ vào trong chuẩn bị, cô dâu mới chịu ngừng lại. Tôi và Lâm Tự Sâm đang định vào trong sảnh tiệc thì cô ấy gọi anh lại.
“Tự Sâm, mình cũng mời thầy đến, thầy luôn lo cho cậu. Nếu cậu đã đưa Hy Quang tới thì dẫn đến cho thầy biết, cũng để thầy yên tâm.”
Hử, ý gì đây? Chắc không phải…
Tôi khựng lại.
“Khoan đã, lúc nãy bạn học của anh chắc không hiểu lầm chứ? Có phải cô ấy nghĩ là…”
Dường như Lâm Tự Sâm bị tôi kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, anh dừng lại nhìn tôi, “Nghĩ gì?”.
“Thì giống lúc nãy mua quần áo đó…”
Lâm Tự Sâm tỏ ra trầm tư: “Thực ra hiểu lầm cũng không sao, bao năm nay không có bạn gái, tôi đi thế này có chút thể diện, kẻ hèn này cũng coi như tuấn tú phong độ, thế nên cô cũng không thiệt thòi…’.
Rốt cuộc anh yêu thể diện đến mức nào! Lại còn tuấn tú phong độ, tôi suýt phì cười, cố gắng nghiêm mặt, nói: “Không được! Bây giờ có được giảm giá đâu!”.
“Không được thật à?”, anh hỏi tiếp.
Tôi kiên quyết lắc đầu.
“Được”, anh nhanh chóng đồng ý, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi bỗng có cảm giác hụt hẫng… Thế nhưng nhất thời không hiểu vì sao mình từ chối mà lại có cảm giác này.
Bác sĩ Phương cũng tới, chúng tôi vừa vào trong thì anh ta đã vẫy tay gọi. Nhưng Lâm Tự Sâm không đễn chỗ anh ta, mà đến bàn chính, dừng lại ở phía sau một ông lão tóc bạc phơ.
“Thưa thầy.”
Ông cụ quay lại, hơi mừng rỡ nhìn chúng tôi: “Là Tự Sâm à! Em đã tới đấy hả?”
“Vâng, em đã tới.”
Ông cụ run rẩy định đứng lên, bị Lâm Tự Sâm ngăn lại, anh quỳ xuống, quan tâm hỏi: “Gần đây sức khỏe của thầy thế nào, đường huyết bao nhiêu ạ?”.
Ông cụ khoát tay: “Thầy cũng là bác sĩ, còn là thầy của em, có cần em lo lắng chuyện này không?”, vừa nói ông vừa nhìn tôi, hỏi vui vẻ: “Đây là bạn gái em à? Rất tốt rất tốt”.
Lâm Tự Sâm khựng lại một chút rồi nói: “Không phải ạ”.
Tôi thở phào, phó tổng Lâm, quả nhiên anh vẫn có tiết tháo! Nhưng thấy ông cụ tỏ ra thất vọng, tôi lại có chút không nỡ.
Lâm Tự Sâm và thầy của anh, xem ra tình cảm rất tốt.
Sau đó tôi nghe Lâm Tự Sâm dịu giọng nói với ông cụ: “Em vẫn đang theo đuổi”.
Sắc mặt ông cụ lập tức từ thất vọng trở lại vui mừng, vui vẻ quan sát tôi. Tôi bị Lâm Tự Sâm làm cho giật mình, tim run bắn lên, sửng sốt nhìn anh.
Anh cũng nhìn tôi, ra hiệu cho tôi phối hợp như trong cửa hàng quần áo lúc nãy.
Tôi nhìn ông cụ tóc bạc phơ, run lẩy bẩy, bất giác cũng gật đầu, “Vâng”.
Gật đầu rồi tôi mới nhận ra, anh có nói tôi là bạn gái đâu, chỉ lừa ông cụ là “đang theo đuổi”, có cần tôi thừa nhận không?
Nhưng sự thừa nhận của tôi rõ ràng khiến ông cụ càng vui hơn, ông tỏ ra được an ủi, nói ngay: “Tốt tốt tốt, có mục tiêu là được, thầy chỉ sợ em giống trước kia. Tự Sâm à, em không cầm dao mổ được nữa, nhưng trong cuộc đời không chỉ có cầm dao mổ, dù thế nào đi nữa, em cũng phải sống thật tốt nhé”.
Những lời ông cụ nói rất bình thường, nhưng tình cảm yêu thương sâu sắc ấy, lại nghĩ tới những gì Lâm Tự Sâm đã trải qua, mắt tôi bỗng nóng lên.
Lâm Tự Sâm gật đầu: “Thưa thầy, nhất định là thế ạ”.
|