Lâu Đài Di Động Của Phù Thủy Howl - Howl's Moving Castle
|
|
Trong lúc ấy có một tin đồn loan đến cửa tiệm. Đức Vua đã tranh cãi với em trai của ngài, Hoàng tử Justin, người ta nói, và hoàng thân đã bị đày đi. Không ai biết nguyên nhân của vụ tranh cãi, nhưng Hoàng tử dưới lốt giả dạng đã đến Market Chipping vài tháng trước, và không ai gặp ngài cả. Bá tước Catterack đã được phái đi tìm hoàng thân, nhưng chàng lại gặp Jane Farrier. Sophie lắng nghe và thấy buồn bực. Nhiều việc kỳ thú xảy ra chứ, nhưng chỉ xảy đến cho những người khác. Tuy vậy, nếu gặp Lettie thì cũng tốt. Ngày May Day đến. Biển hoa băng rôn giăng đầy đường từ buổi sớm. Fanny đã đi ra ngoài từ sớm, nhưng Sophie có vài cái nón phải làm hết trước. Sophie vừa làm vừa hát. Nói cho cùng, Lettie cũng đang làm việc mà. Tiệm Cesari’s mở cửa đến nửa đêm vào những ngày lễ. - Mình sẽ ăn bánh kem của họ. - Sophie quyết định. - Mình đã không được ăn bánh đó lâu lắm rồi. Cô nhìn đoàn người nhộn nhịp ngang qua cửa sổ trong bộ cánh sặc sỡ, những người bán hàng rong và đoàn xiếc đang đi trên cây gậy cao, và cảm thấy trong lòng rất vui vẻ. Nhưng đến lúc cô khoác lên áo choàng xám lên mình và bước ra phố, Sophie không thấy vui chút nào. Cô như bị áp đảo. Ngoài đường có rất nhiều người đang đi qua, cười lớn và la hét, quá nhiều tiếng ồn và tiếng cười nói. Sophie như cảm thấy những tháng qua ngồi trong của hàng và may vá đã làm cô trở thành một bà già hay là một nửa người thực vật vậy. Cô quấn cái áo choàng quanh mình, và nhấc từng bước chân qua từng căn nhà, cố gắng không bị những đôi giầy xinh đẹp giẫm phải hay bị những cánh tay áo bằng lụa đụng phải. Khi đột nhiên có một tràng tiếng nổ lớn ở trên đầu xa xa, Sophie nghĩ mình sẽ ngất đi. Cô nhìn lên và thấy tòa lâu đài của Pháp sư Howl chỉ cách thị trấn một ngọn đồi, gần như là nó đang ngồi trên dãy ống khói vậy. Ánh lửa xanh bắn ra từ bốn cái tháp của lâu đài, tạo thành những quả cầu lửa xanh biếc nổ tung trên bầu trời, khá là kinh khủng. Pháp sư Howl có lẽ không ưa lễ May Day. Hoặc ông ta đang định tham gia cùng với thị trấn, theo cách riêng của ông. Sophie mất hết cả hồn vía để mà suy nghĩ. Cô đã phải quay về nhà, nếu lúc đó cô không đi được nửa đường đến tiệm Cesari’s rồi. Sophie chạy. - Sao mình lại nghĩ mình muốn cuộc sống thú vị chứ? - Cô tự hỏi khi đang chạy. - Mình sẽ sợ nó lắm. Làm chị cả của ba chị em là thế. Khi cô đến gần Market Square, mọi thứ càng tệ hơn, nếu có thể được. Hầu hết nhà trọ đều ở trong quảng trường. Đám đông thanh niên trẻ tuổi bảnh bao sặc mùi bia đang đi đi lại lại, áo choàng và tay áo dài và dậm đôi ủng mà họ chưa từng mang vào thường ngày, họ gọi nhau í ới, và chạy theo các thiếu nữ. Các cô gái lướt đi từng cặp, sẵn sàng được bắt chuyện. Đó là một ngày lễ May Day bình thường, nhưng Sophie cũng sợ nó luôn. Và khi một chàng trai đẹp trai trong cái áo xanh bạc tuyệt đẹp nhìn thấy Sophie, và quyết định bắt chuyện với cô, Sophie thu mình trong một cánh cửa tiệm và núp. Chàng trai nhìn cô ngạc nhiên. - Không sao đâu, cô chuột xám. - Chàng nói, mỉm cười tỏ ra thương hại. - Tôi chỉ muốn mời cô uống nước thôi. Đừng có sợ như vậy. Đôi mắt thương xót làm Sophie cảm thấy mắc cỡ. Chàng trai cũng thuộc vào loại đẹp trai bậc nhất, khuôn mặt xương xương, tao nhã - hơi lớn tuổi, trong lứa hai mươi - và mái tóc vàng trau chuốt. Tay áo chàng trai dài hơn tất cả mọi áo trong quảng trường, viền hoa văn và chỉ bạc lấp lánh. - Ồ, không, xin cám ơn, thưa ông. - Sophie lắp bắp. - Tôi...tôi đang đi gặp em tôi. - Vậy xin mời cô cứ đi. - người thanh niên đẹp trai cười. - Tôi là ai mà có thể ngăn một cô gái xinh đẹp đi thăm em chứ? Cô có muốn tôi dẫn đi không, cô có vẻ đang sợ hãi? Anh ta dịu dàng hỏi, càng làm Sophie mắc cỡ hơn. - Không. Không, xin cám ơn! Cô thở hổn hển và chạy thoát khỏi anh ta. Chàng trai cũng xức nước hoa nữa. Mùi dạ lan hương quấn theo chân khi cô chạy. Thật là một người phong nhã! Sophie nhĩ, khi cô chen mình qua những cái bàn nhỏ bên ngoài tiệm Cesari’s. Các bàn đều chật cứng. Bên trong cũng đầy người và ồn ào như ngoài Quảng trường. Sophie nhìn thấy Lettie giữa những người phụ việc tại quầy hàng bởi vì một nhóm đông những thanh niên đang dựa vào đó và gọi tên cô. Lettie, xinh đẹp như lúc nào và có lẽ hơi ốm, đang nhanh nhẹn gói bánh vào hộp, cột một chút nơ trên đó và nhìn xuống dưới cánh tay với một nụ cười và trả lời cho mỗi chiếc hộp. Nhiều tiếng cười nói vang lên. Sophie phải chen lấn mới đến được quầy hàng. Lettie nhìn thấy chị mình. Cô có vẻ run rẩy trong một giây lát. Rồi mắt miệng cô bé mở lớn, và cô la lên. - Sophie! - Có thể gặp em được không?- Sophie hét. - Ở đâu đó. -cô la. Một chút xíu bất lực khi một cánh tay to lớn đẩy cô cách xa quầy hàng. - Đợi em chút! - Lettie hét trả lại. Cô quay qua cô bạn đứng kế bên và thì thầm. Cô gái gật đầu, cười, và đứng vào chỗ của Lettie. - Các anh sẽ có tôi. - cô nói với đám đông. - Ai kế tiếp? - Nhưng tôi muốn nói chuyện với cô cơ, Lettie! -Một người hét trả lại. - Nói với Carrie đi. - Lettie đáp. - Tôi muốn gặp chị tôi. Không ai có vẻ gì phiền lòng hết. Họ đẩy Sophie đến cuối hàng, nơi Lettie nhấc tấm ngăn gỗ lên và vẫy tay gọi, bảo chị nhanh lên. Khi Sophie chen người qua tấm ngăn, Lettie nắm lấy tay Sophie và dẫn chị vào cuối cửa hàng, đến một gian phòng đầy kệ gỗ, trên đó đầy bánh ngọt. Lettie kéo ra hai cái ghế cao. - Chị ngồi đi - cô nói. Cô bé liếc nhìn vào cái ngăn kệ gần đó, một cách lơ đàng, và ấn vào tay Sophie một miếng bánh kem trên đó. - Chị cần cái này. - cô bé nói. Sophie ngồi vào ghế, hít mùi thơm của bánh và cảm thấy một chút nước mắt. - Oh, Lettie! - cô nói. - Chị rất vui gặp lại em! - Vâng, còn em vui khi chị đã ngồi xuống. - Lettie nói. - Em không phải là Lettie. Em là Martha.
|
up tiếp đi tg
|
Chương 2: Sophie bị buộc phải đi tìm vận may
- Cái gì? Sophie nhìn cô em đang ngồi trên ghế đối diện. Cô bé nhìn y chang Lettie. Cô đang mặc bộ áo xanh đẹp thứ hai của Lettie, một màu xanh biếc rất hợp với cô bé. Cô có mái tóc đen và đôi mắt xanh của Lettie. - Em là Martha. - cô em nói - Chị đã bắt gặp người nào xé ngăn áo lụa của Lettie? Em chẳng bao giờ kể lại với Lettie chuyện đó. Chị có không? - Không. Sophie nói, khá là kinh ngạc. Giờ đây cô có thể nhận ra đây là Martha. Cách nghiêng nghiêng đầu của riêng Martha, và cách Martha đặt hai tay trên đùi với hai ngón tay cái xoay xoay. - Tại sao? - Em đã sợ chị sẽ đến thăm - Martha đáp - bởi vì em biết em phải nói thật với chị. Giờ nói rồi thì thấy thoải mái ghê. Chị phải hứa không được nói với ai. Em biết chị sẽ không nói nếu đã hứa. Chị là người biết giữ lời. - Chị hứa - Sophie trả lời. - Nhưng tại sao? Làm cách nào? - Lettie và em sắp xếp với nhau. - Martha kể, hai ngón tay cái xoay xoay - bởi vì chị Lettie muốn học phép thuật mà em thì không muốn. Lettie có đầu óc, và chị ấy muốn sử dụng chúng trong tương lai - chỉ là không được nói điều đó với mẹ! Mẹ quá ghen tị với Lettie để công nhận rằng chị ấy cũng có đầu óc! Sophie không thể tưởng tượng nổi Fanny lại như thế, nhưng cô cho qua câu nói đó. - Nhưng còn em thì sao? - Ăn bánh đi chị - Martha nói. - Ngon lắm. Đúng đó, em có thể khôn ngoan nữa. Em chỉ mất hai tuần tại nhà dì Fairfax để tìm ra câu thần chú nào cho cuộc tráo đổi. Em thức thật khuya và bí mật đọc sách của dì, cũng dễ thôi. Rồi em xin phép được đi thăm gia đình, dì Fairfax nói được. Dì ấy rất tốt. Dì tưởng em nhớ nhà. Em đọc câu thần chú đó và đến đây, chị Lettie đến chỗ dì Fairfax giả làm em. Tuần đầu tiên là khó nhất, khi em không biết những thứ mà em cần biết. Khó chịu lắm! Nhưng rồi em khám phá ra là người ta thích em - chị biết không, nếu chị thích họ - và rồi mọi việc đều ổn thỏa. Dì Fairfax còn chưa đá Lettie về nhà, nên em nghĩ rằng chị ấy cũng khỏe. Sophie nuốt vội miếng bánh mà không thưởng thức mùi vị gì. - Nhưng tại sao hai em lại làm vậy? Martha lắc lư cái ghế, nở nụ cười trên mặt Lettie, hai tay cái xoay xoay vui vẻ. - Em muốn lấy chồng và có mười đứa con.
|
- Em chưa đến tuổi! - Sophie thốt. - Chưa. - Martha đồng ý. - Nhưng chị phải hiểu em phải bắt đầu nhanh chóng nếu muốn có mười đứa con. Cách này còn cho em thời gian chờ đợi xem người ta có thích em vì em hay không. Câu thần chú sẽ dần dần nhạt đi, và rồi em sẽ trở lại thành chính em. Sophie kinh ngạc thấy mình đã nuốt chửng hết cái bánh mà không xem nó là loại bánh gì. - Tại sao mười đứa? - Tại vì em muốn nhiều như thế. - Martha đáp. - Chị chưa từng nghe! - Well, nói với chị có nghĩa lý gì khi chị quá bận ủng hộ mẹ trong việc tìm vận may của em. - Martha nói. - Chị tưởng mẹ nghĩ vậy thật. Em cũng tưởng thế, cho đến khi bố mất và em thấy mẹ chỉ muốn xua chúng ta đi - đặt Lettie nơi mà chị ấy có thể tìm thấy nhiều con trai để cưới, và cho em đi xa thật xa! Em rất tức giận, và nghĩ, Sao lại không? Em bàn với Lettie và chị ấy cũng giận dữ, tụi em cùng bày mưu. Giờ thì tụi em đang rất vui vẻ. Nhưng cả hai đều buồn cho chị. Chị quá thông minh và quá tốt bụng để mà phải chịu kẹt với cửa tiệm nón đó đến cuối đời. Tụi em bàn với nhau, nhưng không nghĩ ra được cách gì giúp chị. - Chị cũng ổn mà. - Sophie phản đối. - Chỉ hơi chán tí thôi. - Ổn sao? - Martha kêu lên. - Vâng, chị chứng minh mình ổn bằng cách vài tháng rồi không đến đây thăm em, lúc đến thì lại bận cái váy xám xấu xí này, trông có vẻ như là em làm chị sợ! Mẹ đã làm gì với chị vậy? - Không có. - Sophie thấy không thoải mái. - Cửa tiệm giờ bận rộn lắm. Em không nên nói về Fanny như vậy đâu, Martha. Mẹ là mẹ của em. - Đúng, và em giống mẹ đủ để hiểu được mẹ. - Martha cãi lại. - Đó là lý do mà mẹ gởi em đi xa. Mẹ biết không cần phải tàn nhẫn để biết cách lợi dụng người ta. Mẹ biết chị rất vâng lời. Mẹ biết chị luôn nghĩ mình sẽ thất bại vì chị là chị cả. Mẹ đã sai khiến chị một cách hoàn hảo và bắt chị làm nô lệ cho mẹ. Em dám cá mẹ chưa từng trả lương cho chị. - Chị còn đang học việc. - Sophie phản đối. - Em cũng vậy nè, nhưng em vẫn có lương. Bà chủ biết rằng em đáng giá đó. - Martha đáp. - Cửa tiệm nón hiện đang ăn nên làm ra, tất cả là nhờ chị! Chị may cái nón xanh đó làm bà vợ thị trưởng trông y như một cô gái trẻ, đúng không? - Cái nón màu xanh nõn. Chị đã khâu nó.- Sophie nói. - Và cái bonnet mà Jane Farrier đã đội khi gặp nhà quý tộc đó - Martha tiếp tục. - Chị là một thiên tài may nón và áo, mẹ biết điều đó! Chị đã trói cuộc đời mình khi chị may cho Lettie cái áo dạ hội vào lễ May Day năm ngoái. Bây giờ thì chị kiếm tiền trong khi mẹ đi nhún nhẩy… - Mẹ ra ngoài mua vật liệu. - Sophie bênh vực. - Mua vật liệu! Martha thét lên. Ngón tay cái quay nhanh hơn. - Việc đó chỉ chiếm một buổi sáng thôi, em đã thấy mà, Sophie, và tận tai nghe. Mẹ bước vào trong một cỗ xe thuê, bận áo mới do tiền chị làm, đến thăm tất cả biệt thự dưới thung lũng! Họ nói mẹ sẽ mua ngôi nhà lớn ở Vale End và ăn mặc lộng lẫy. Còn chị đang ở đâu? - Well, Fanny xứng đáng được hưởng thụ sau khi đã nuôi dạy chúng ta khôn lớn. -Sophie nói. - Chị thì đã thừa kế cửa tiệm rồi. - Thật là một cuộc đời! - Martha kêu lên. - Chị nghe em… Nhưng tại giây phút ấy hai hàng kệ trống bị kéo về phía đối diện căn phòng, và một người phụ việc ló đầu ra. - Đúng là tiếng cậu, Lettie. Cậu ta nói, miệng nhe răng cười với vẻ thân thiện nhất. - Lứa bánh mới vừa ra lò. Hãy đi nói họ đi. Cái đầu tóc xoăn và có chút bột của cậu trai lại biến mất. Sophie nghĩ rằng đó là một cậu bé dễ thương. Cô muốn hỏi có phải cậu ta là người mà Martha thích không, nhưng cô không có cơ hội. Martha nhanh chóng đứng bật dậy, vẫn tiếp tục nói. - Em phải kêu mấy đứa đến mang hàng bánh ra ngoài. - cô nói. - Giúp em phía bên kia với. Cô bé kéo cái kệ gần nhất và Sophie giúp em đẩy nó ra khỏi cửa vào gian hàng đông đúc, ồn ào. - Chị phải làm một cái gì đó cho chị, Sophie. - Martha vừa đi vừa thở hổn hển. - Lettie cứ nói không biết chị sẽ bị gì nếu tụi em không ở đó giúp đỡ chị. Chị ấy lo lắng thật là đúng. Trong cửa tiệm bà Cesari dùng bàn tay khổng lồ túm lấy cái kệ từ hai chị em, hết lời chỉ dẫn và một đám người chạy qua Martha để lấy thêm bánh. Sophie hét lớn tạm biệt và chạy vào trong đám người hỗn độn. Tán chuyện thêm với Martha lúc này thật không phải. Bên cạnh đó, cô muốn được ở một mình để suy nghĩ. Cô chạy thẳng về nhà. Bên ngoài bắt đầu bắn pháo bông, từng đợt pháo bắn thẳng lên trời cạnh con sông gần hội chợ, hỗ trợ với những quả cầu xanh bắn ra từ lâu đài Howl. Sophie cảm thấy mình thật vô dụng trong lúc này. Cô nghĩ mãi và nghĩ mãi, trong những tuần sau đó, và tất cả càng làm cô thấy lạc lõng và bất mãn. Mọi sự không còn như trước kia cô nghĩ nữa. Cô sửng sốt về Lettie và Martha. Cô đã hiểu lầm về hai đứa nó. Nhưng cô không thể tin Fanny lại là người như Martha đã nói. Cô có rất nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi vì Bessie đã nghỉ việc để đi đám cưới, và Sophie hầu như ở một mình trong tiệm. Fanny không có vẻ gì là ra ngoài nhiều, nhún nhẩy hay không và công việc khá chậm sau lễ May Day.
|
Ba ngày sau Sophie có đủ can đảm để hỏi Fanny. - Con có nên có lương hay không? - Dĩ nhiên rồi, con yêu, với tất cả mà con đã làm! Fanny nhiệt tình trả lời, cô đội cái nón gắn hoa hồng rồi soi mình trong tấm kiếng ở cửa tiệm. - Chúng ta sẽ bàn việc này khi mẹ làm thống kê buổi chiều nay. Rồi Fanny bước ra ngoài, không trở lại cho đến khi Sophie đóng cửa tiệm, và lấy những cái nón trong ngày về phòng mình để khâu. Thoạt tiên Sophie thấy mình đã tàn nhẫn khi nghe lời Martha, nhưng giờ đây Fanny đã không nhắc lại chuyện lương, trong buổi chiều hôm đó và những ngày sau, Sophie bắt đầu nghĩ Martha đã nói đúng. - Có lẽ mình đã bị lợi dụng. Cô nói với cái nón khi cô viền dải lụa đỏ và đính hạt anh đào sáp chung quanh. - Nhưng phải có người làm việc này nếu không thì lấy nón đâu mà bán. Cô hoàn thành cái nón, và bắt đầu tiếp tục nhặt cái nón trắng đen lên, đúng mốt, và rồi một ý nghĩ mới đến với cô. - Nhưng không có nón bán thì có sao hay không? Cô nhìn vào dãy nón, đang treo hay đang chờ được khâu. - Bọn mi có gì tốt chứ? - cô hỏi chúng. - Bọn mi chẳng làm việc gì tốt cho tao cả. Và chỉ một chút thôi là cô đã rời khỏi nhà, đi tìm vận may của mình, cho đến khi cô nhớ lại mình là chị cả và không ích lợi gì. Cô nhấc cái nón lên lần nữa, thở dài. Sophie vẫn còn thấy bất mãn, ngồi một mình trong cửa tiệm sáng hôm sau, khi một khách hàng bước vào, vung vẩy dải băng nơ trên bonnet màu nấm. - Hãy nhìn này!- cô gái rít lên. - Cô nói với tôi đây là cái nón mà Jane Farrier đã đội khi gặp ông bá tước. Cô nói dối. Không có gì xảy ra cho tôi cả! - Tôi không ngạc nhiên. Sophie đáp, trước khi ngăn được mình. - Nếu chị ngốc đến nỗi đội cái nón với khuôn mặt đó, chị sẽ không nhận ra chính nhà vua nếu ông đến tìm chị - nếu ông ta còn chưa hóa đá khi nhìn chị trước. Người khách hàng trừng trừng nhìn cô. Cô ta quẳng cái nón vào mặt Sophie, và bước thình thịch ra khỏi cửa tiệm. Sophie cẩn thận nhét cái bonnet vào thùng rác, hơi thở hổn hển. Luật của cửa hàng: Mất bình tĩnh, mất khách hàng. Cô đã chứng minh cái luật đó rồi. Cô khó chịu khi thấy mình khá thích thú khi làm điều ấy. Sophie không có thời gian để nghĩ lại. Bên ngoài có tiếng bánh xe chạy, và tiếng chân ngựa, một cái kiệu dừng ngay cửa sổ. Chuông cửa hàng reo lên và một người khách sang trọng nhất mà cô từng thấy bước vào. Áo lông chồn buông thả từ khuỷa tay, và kim cương lấp lánh trên cái áo đen. Mắt Sophie tiếp nhận người đàn ông trẻ tuổi đã đi theo quý bà đó vào, một khuôn mặt không có hình dạng với mái tóc đó, trang phục quí phái, nhưng xanh sao và đang rất buồn bực. Y nhìn Sophie với một vẻ kinh hoàng đầy khẩn cầu. Y rõ ràng là trẻ hơn quý bà đó nhiều. Sophie bối rối. - Cô Hatter?” vị phu nhân đó hỏi trong một giọng như nốt nhạc nhưng đầy uy quyền. - Vâng. Sophie đáp. Người đàn ông lộ vẻ bực bội hơn bao giờ. Có lẽ vị phu nhân là mẹ ông. - Tôi nghe nói cô bán nón đẹp nhất. - bà khách nói. - Hãy cho tôi xem. Sophie không tin bản thân mình để trả lời cho bất cứ ai với tâm trạng hiện nay. Cô đi và lấy những cái nón ra. Không có cái nào hợp với phu nhân đó cả, nhưng cô có thể nhìn thấy đôi mắt người thanh niên đó theo dõi cô và làm cô bất an. Quý bà đó khám phá những cái nón không hợp với bà ta nhanh chừng nào thì cái cặp kỳ lạ này sẽ đi nhanh chừng ấy. Cô làm theo lời Fanny dặn và đưa ra cái xấu xí nhất. Bà khách bắt đầu từ chối những cái nón ngay lập tức. - Chán. - Bà ta nói với cái bonnet hồng, và - Trẻ - với cái màu xanh nõn. Cái nón có mạng che và kim tuyến thì - Quyến rũ bí ẩn. Rất là hiển nhiên. Cô còn có gì nữa? Sophie lấy ra cái nón màu trắng đen đúng mốt, cái duy nhất có vẻ hợp với bà khách. Bà nhìn nó với vẻ khinh thường. - Cái nón này không làm gì cho ai cả. Cô đang lãng phí thời gian của tôi, cô Hatter. - Chỉ vì bà đến đây và hỏi xem nón. - Sophie nói. - Đây chỉ là một tiệm nhỏ trong thị trấn nhỏ, Madam. Sao bà lại... Sau lưng bà khách, người đàn ông há hốc miệng và dường như ra dấu cẩn thận. - ...đến đây làm gì cho phiền? Sophie kết thúc câu nói, không biết chuyện gì đang xảy ra. - Tôi lúc nào cũng phiền khi có người chống lại Phù thủy vùng Hoang Phế - người đàn bà đáp. - Ta đã nghe nói về cô, cô Hatter, và tôi không quan tâm đến các tiệm khác hay thái độ của cô. Tôi đến để ngăn chặn cô. Đó Bà ta giang tay ra và huơ huơ như nhạo báng trước mặt Sophie. - Bà là Phù Thủy vùng Hoang Phế sao? Sophie nói run run. Giọng cô dường như xa lạ vì sợ hãi và kinh ngạc. - Đúng vậy. - bà ta đáp. - Và hãy để điều này dạy cô đừng có xen vào những gì thuộc về ta. - Tôi không nghĩ là tôi đã làm vậy. Có lẽ có sự hiểu lầm ở đây. Sophie rền rĩ. Người thanh niên nhìn cô hoàn toàn kinh hoảng, dù cô không nghĩ tại sao như vậy.
|