Sủng Em Đến Tận Trời
|
|
“Được rồi, được rồi, vậy hiện tại xin mời tổng giám đốc cùng Ôn tiểu thư cho chúng ta khai vũ.”
Cái gì? Khai vũ?! Hà Phi choáng váng, đang muốn nói cô sẽ không khiêu vũ thì đèn ầm ầm bật sáng, âm nhạc đột nhiên vang lên, mọi người vỗ tay.
Mọi người hoan hô chờ đợi.
Hay lắm, hay lắm! Ôn Hà Phi chết ngắc ở hiện trường, hiện tại cô lại có cảm giác muốn chết, thật sự là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, đêm nay cô là bị cái gì nguyền rủa? Cô làm thế nào mà khiêu vũ được, cô chỉ nhớ rõ múa lụa hồi tiểu học thôi à.
Cô xấu hổ kiễng chân, ngửa đầu hướng bên tai Lương Chấn Y bên tai thấp giọng nói vài câu, chỉ thấy Lương Chấn Y nhíu mày, liếc nhìn cô một cái, khóe miệng khẽ giương, cầm lấy tay cô, đem cô nhập vào giữa sàn nhảy.
Hà Phi bị anh kéo hướng sàn nhảy, cô miễn cưỡng mỉm cười, nhìn chung quanh mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, từ kẽ răng bật ra nói.
“. . . . . . Em sẽ không. . . . . . Sẽ không khiêu vũ. . . . . . Em chỉ biết múa lụa. . . . . .” Cô khẩn cấp nói với anh, không nghĩ tới anh lại vẫn trêu đùa cô.
“Chúng ta đây liền múa lụa.”
Cô nhíu mày trừng anh, chỉ thấy anh ha ha nở nụ cười, kỳ quái là tiếng cười trầm thấp của anh lập tức trấn an trái tim của cô đang vì căng thẳng mà đập loạn.
Một bàn tay lớn đặt trên bả vai cô, một bàn tay khác lại vòng bên hông của cô, sau đó từ trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng nói trầm nồng của anh.
“Đi theo anh, đừng sợ.” Anh nói.
Hà Phi vụng về mặc anh dẫn dắt, thân thể của cô cứng ngắc, bộ pháp lộn xộn. Nhưng là âm nhạc phi thường lãng mạn, đang tấu là âm nhạc cổ điển của Anh.
“Đừng nghĩ đến bước nhảy, nhìn anh thôi.” Cánh tay đặt sau lưng cô siết chặt chạm vào da thịt cô, giọng nói của anh so với âm nhạc lại càng mê người.
Cô ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn vào một đôi mắt đen đặc sâu hun hút, cảm thấy chính mình giống như bị lốc xoáy trong đôi con ngươi đen nồng như mực kia cướp đi hồn phách. Anh vòng trụ cô, nhẹ nhàng đung đưa. Âm nhạc êm đềm như ở trong mộng, đôi mắt đen của anh lấp lánh, cô nhìn thấy chính mình trong đó, màu mắt của anh cũng giống như là mộng, mộng mơ mà lại chân thật.
Một bước xoay tròn tao nhã, Lương Chấn Y thuận thế đem cô vào trong lòng, làm cho mặt cô đặt trên ngực anh. Anh thỏa mãn dưới đáy lòng thở dài, tư vị ngọt ngào này tuyệt vời giống như trong tưởng tượng của anh vậy. Tóc cô cọ vào trên cổ anh, đáy lòng anh vốn tịch mịch đột nhiên thật sâu rung động. Mùi hương nhàn nhạt trên người cô mê hoặc anh, xúi giục trái tim anh, lòng anh nhưa ngứa khó nhịn, siết chặt cánh tay, ôm chặt thân hình mềm mại tuyệt vời của cô, khát vọng đối với cô khiến anh vừa hưng phấn vừa đau khổ.
Một đôi nam nữ cũng đi theo vào sàn nhảy khiêu vũ.
Hà Phi dán vào trong ngực Lương Chấn Y rắn chắc ấm áp. Cô ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, đêm tối lại thập phần mê hoặc người, bị anh ôm như vậy làm cho cô phảng phất có cảm giác vui sướng. Cô nghe tiếng tim đập đều đều mạnh mẽ của anh, mỗi một tiếng đập đều chấn động tiến vào chỗ sâu trong lòng cô. Thân thể của anh nóng quá, da thịt như thiêu đốt, đến nỗi cô rướm mồ hôi trong vòng tay nóng bừng bừng của anh.
Cô nhắm mắt lại, than nhẹ. Anh vì sao lại ấm áp như vậy? Bàn tay đặt ở trên lưng cô, là kiên định mạnh mẽ như vậy, thật giống như anh có năng lực dễ dàng giải quyết mọi khó khăn của cô, giống như cái gì cũng không thể dao động anh, kinh sợ anh. Bên hông của cô phát ra một trận hưng phấn run rẩy. Trên người anh mùi nước hoa sang trọng tràn ngập chóp mũi cô, giống như mê hồn dược, đem cô mê man đầu óc choáng váng. Không uống rượu, nhưng là cô cảm thấy chính mình say, say ngã vào tình cảnh mê hoặc như vậy, vào lồng ngực tựa như trong mộng như vậy.
Cô không dám mở to mắt, không dám đối mặt sự thật. Cô cảm thấy hoảng hốt, đây là mộng, đây là mộng, đây là mộng. . . . . . Một lần lại một lần trấn an chính mình. Là mộng, cho nên hai chân cô như nhũn ra, đầu gối vô lực, lồng ngực căng cứng, bụng như thiêu như đốt.
Đêm nay Lương Chấn Y quả thực là ma quỷ hóa thân, mê hoặc cô đến không còn sức chống đỡ, chỉ có thể yếu đuối ỷ ở trong ngực anh. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào sau gáy cô, cô hưng phấn đến hồ đồ, trực giác cảm thấy cả người giống như muốn hòa tan. Cô cơ hồ yếu ớt đến nỗi đứng không vững, toàn bộ ỷ lại trên hai cánh tay anh kiên định chống đỡ cô. Cái ôm của anh làm hại cô trở nên yếu đuối, không thể tin được chính mình sẽ có lúc vô dụng như vậy, mơ mơ màng mang theo anh khai vũ, đi theo cước bộ của anh, tùy ý anh xoay tròn.
Trời ạ! Mình nên làm gì bây giờ? Hà Phi tham lam hít sâu hương vị trên người anh, lưu luyến lồng ngực rộng lớn của anh. Lý trí cảnh báo cô không nên vô sỉ như vậy ngã vào lòng một người đàn ông khác, nhưng mà dục vọng của cô lại đang thúc giục cô đầu hàng, muốn cô dựa vào càng gần, đem mặt vùi vào càng sâu.
Sau đó Hà Phi kinh hãi phát hiện cô đang cùng Lương Chấn Y khiêu vũ quá kề sát nhau, cô nhưng lại hạnh phúc đến phát run, tội lỗi hi vọng một khúc này vĩnh viễn không ngừng. Cô bi ai nghĩ, đây nhất định là khảo nghiệm của ác ma, cô không qua được một cửa này, anh chết tiệt rất mê người, vô cùng mê người; mà hóa ra ý chí của cô lại bạc nhược như vậy, cô phát hiện mình đáng chết đem mặt vùi càng thêm sâu vào trong ngực anh, cùng anh gắt gao ôm nhau.
Muốn chết, nếu là Lương Chấn Y cùng cô trong đêm đầu tiên, cô bắt đầu hoài nghi mình có thể kháng cự được. Anh đem cô mê hoặc đến hồn bay phách lạc, mất hồn mất vía, ý chí bạc nhược, lý trí cũng thành cái đinh gỉ, đành phải nhắm mắt lại, không dám lại nghĩ đến cỗ rung động sâu trong lòng kia, vì cái gì lại rối loạn như vậy? Dán vào trong ngực anh nhẹ nhàng đung đưa thân thể, Hà Phi nhắm chặt hai mắt, không dám hỏi chính mình liệu có phải là có một chút...yêu Lương Chấn Y?
|
Chương 4.3
Yến hội kết thúc vào lúc đêm khuya, Hà Phi quanh quẩn ở cửa khách sạn. Ánh trăng như bạc, đêm lạnh như nước, các đồng nghiệp đều đã tự về nhà. Hà Phi cầm theo túi, đứng lặng bên đường, quay điện thoại gọi cho bạn trai, anh ta đã hứa tới đón cô, nhưng thực hiển nhiên, anh ta lại đã quên mất. Thói mau quên của Từ Thiếu Khâm đã khiến Hà Phi quen đến mức cạn sạch sức lực để tức giận, chuyện gì anh đáp ứng cũng tự động coi bảy, tám phần là hỏng.
Từ Thiếu Khâm ở đầu bên kia điện thoại xin lỗi. “Thực xin lỗi Phi à, bà nội đột nhiên đến thăm anh, anh bận quá liền quên mất.” Lại thấp giọng hỏi: “Anh bây giờ đi không được, em có thể tự mình đi nhờ xe không?”
Hà Phi thật hi vọng bạn trai tới đón cô, bởi vì lúc này lòng của cô đang loạn mòng mòng, cô sợ hãi cảm giác không hiểu được của mình với Lương Chấn Y, nhưng là cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cúp máy.
Đã trễ thế này, một người đi tắc xi thật sự không ổn. Hà Phi gọi cho Úy Nhân Nhân, hi vọng cô còn chưa đi xa, có thể đưa cô một đoạn đường.
Kết quả cô còn chưa hỏi, đầu bên kia điện thoại Úy Nhân Nhân đã hưng phấn mà hỏi lại cô: “Hà Phi, chúng tôi cùng người bên Cao Vượng định đi chơi club, em có muốn đi không?”
“Ách. . . . . . Không, không cần.”
“Vậy em gọi đến làm gì?”
Một chiếc xe Benz màu đen đỗ lại trước mặt cô, cửa kính xe từ từ hạ xuống, là Lương Chấn Y. Hà Phi vội vàng cúp máy, bước hướng xe.
“Lương tổng?” Cô nghĩ đến anh có chuyện gì dặn dò, không nghĩ tới Lương Chấn Y lại nghiêng thân mở cửa xe.
“Lên xe, anh đưa em về.” Đã trễ thế này, anh lo lắng cô phải về một mình.
Đêm nay bị anh mê hoặc còn chưa đủ sao? Hà Phi vội vàng xua tay cự tuyệt. “Không cần, không cần, không cần. . . . . .” Đối với ý chí của mình hoàn toàn đánh mất tin tưởng. “Em tự đi nhờ xe được.”
“Đừng ngớ ngẩn.” Lương Chấn Y mặt nghiêm mày nghị nói. “Mau vào.”
Hà Phi tay phải đỡ lấy nóc xe, cúi nhìn anh giống như ma quỷ mê hoặc nhân tâm. Cô có một chút sợ hãi, sợ hãi chính mình động lòng.
Lương Chấn Y nhìn lại cô, ánh mắt thẳng tắp, khẩu khí kiên định. “Lên đây đi, cũng sẽ không ăn thịt em.”
Đúng đúng đúng, anh sẽ không ăn cô. Hà Phi giãy giụa, cô sợ chính là mình sẽ nhào vào tấn công anh thôi. Giằng co một giây, quyết định đầu hàng, chui vào bên trong xe.
Lương Chấn Y hỏi địa chỉ, chạy nhanh rời khỏi khách sạn.
Đài bên trong xe đang phát ra nhạc jazz. Bộ váy hở vai làm Hà Phi có chút lạnh. Lương Chấn Y để ý thấy trên cánh tay tuyết trắng của cô nổi lên da gà, lập tức xoay mở hệ thống khí sưởi.
Ngồi ở trên ghế da rộng lớn thoải mái, Hà Phi thẳng tắp nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ vùn vụt lướt qua, ánh đèn nê-ông lấm chấm diễm hồng rực rỡ, chính là không dám nhìn Lương Chấn Y anh tuấn bên cạnh, nhưng là. . . . . . Hình phản chiếu trên cửa kính xe là hai má phi hồng của chính mình, còn có đường nét tuấn lãng của anh. Đáng chết, cô đã cố ý ngồi thật xa, lại vẫn có thể cảm giác được sức nóng trên người anh. Cô không lạnh, tâm lại nóng bừng bừng, hơn nữa mặt đỏ rất rõ ràng.
Lương Chấn Y thuần thục điều khiển tay lái, từ ảnh phản chiếu trên cửa kính xe cô quan sát anh, chú ý tới anh làn da đậm màu rám nắng, đôi môi mỏng kiên nghị, cùng với đôi mắt đen huyền thâm thúy. Mặt của anh thập phần đẹp mắt, cái cằm hữu lực chứng tỏ anh can đảm cùng quyết đoán, mà tóc của anh biến thành màu đen giống như bóng đêm. Hà Phi mím môi, cho dù anh vẫn giữ im lặng nhưng hơi thở tao nhã mê người anh phát ra vẫn vô biên vô hạn vây quanh bao phủ cô.
Tâm tư rối loạn, cô bứt rứt khó chịu, không được tự nhiên càng lui sâu vào ghế da.
Lương Chấn Y cố ý thả chậm tốc độ xe, anh thích cô ngồi trong xe anh, anh thích cô ngồi bên cạnh anh, anh chết tiệt càng hy vọng cô ngồi ở trên đùi anh. Anh vì chính mình nóng bỏng khát vọng mà căng cứng thân thể, nhưng chỉ có thể giả bộ dường như không có việc gì, trời biết tim của anh vì cô gái đáng yêu này mà đang đập điên cuồng.
Ca sĩ jazz đang hát “Something stupid”, Lương Chấn Y chua xót nhếch lên khóe môi, xe chạy nhanh trên đường cao tốc đèn đuốc sáng trưng.
Nếu anh không lý trí như vậy thì tốt rồi, anh có thể xúc động làm một ít việc ngốc.
Thí dụ như đem cô ôm lại đây nóng bỏng ôm hôn, hôn đến cạn hơi, hôn đến làm cho cô run rẩy, xụi lơ trong lòng anh, sau đó anh liền có thể nhiệt tình lớn mật làm càn chiếm lĩnh thân thể mĩ lệ của cô.
Lương Chấn Y nắm chặt tay lái, một trận khô nóng, thống khổ căng cứng lồng ngực. Không, cô sẽ không ngồi trong lòng anh, nhưng thật ra vô cùng có khả năng tặng anh một cái tát hoặc là chạy trối chết, từ nay về sau tránh anh như tránh rắn. Anh nhíu mày, ép chính mình không nhìn tới khuôn mặt đáng yêu của cô, rất sợ chính mình nhất thời hồ đồ, làm hỏng quan hệ của bọn họ.
Bỗng nhiên Hà Phi kêu to: “Sao băng! Sao băng, em nhìn thấy sao băng!” Quả thật, phía chân trời, cô vỗ vào cửa kính xe, trẻ con thét chói tai. “Em lần đầu tiên thấy sao băng!” Cô thở dài ảo não. “Đáng giận! Em còn chưa kịp ước.” Cô rất tức giận.
Lương Chấn Y liếc nhìn cô một cái không khỏi bật cười, đáng chết, anh thực thích bộ dáng cô đáng yêu như vậy.
“Em ước cái gì?” Anh thấp giọng hỏi cô.
Hà Phi quay sang, không chút do dự nói: “Hi vọng bà ngoại em một trăm tuổi.”
Anh nở nụ cười, liếc nhìn cô một cái.”Thật là một cháu gái ngoan.”
Cô nhìn nhìn anh, sau đó tò mò hỏi: “Anh thì sao?” Cô tò mò Lương Chấn Y sự nghiệp thành công, mọi thứ thuận lợi sẽ có nguyện vọng gì, kết quả anh chính là nhún nhún vai.
“Anh sẽ không nói.”
“Vì sao?” Cô kinh ngạc.
“Nghe nói nguyện vọng nói ra sẽ không thể thực hiện.” Anh liếc cô một cái, chợt ngửa đầu cười ha ha, không chút nào ngoài ý muốn thấy cô vẻ mặt tức giận bừng bừng.
“Vậy mà anh lại còn hỏi em?!” Làm hại cô đem nguyện vọng nói ra, cô tức giận. “Bà ngoại em mà sống không đến một trăm tuổi, anh đáng chết!”
Anh cười còn to hơn nữa, đột nhiên cưng chiều đưa tay sờ sờ đầu cô. “Yên tâm, bà sẽ sống lâu trăm tuổi, nếu không, anh sẽ phụ trách.”
Cô đỏ mặt, cũng cười. Trời ạ, cô chết tiệt thích anh chạm vào cô, khi anh đến gần cô cảm giác mỗi một sợi lông trên da cô đều hưng phấn đến thét chói tai. Ai, cô là bị làm sao vậy?
Bên trong xe không khí thoải mái lên. Hà Phi hừ một tiếng, phản bác lời của anh “Anh phụ trách?! Đừng nói giỡn.” Có thể phụ trách như thế nào? Nói thực là dễ dàng.
Lương Chấn Y mỉm cười. Anh có thể phụ trách cưng chiều cô, bảo vệ cô, che chở cô, mà nếu thực sự có sao băng, anh sẽ hứa nguyện hi vọng Ôn Hà Phi mau mau cùng bạn trai cô chia tay, hi vọng bọn họ không có kết quả, hi vọng chính mình là cái đứa ngốc được cô yêu.
Đương nhiên, lời nói ngu xuẩn này anh làm sao có thể nói ra. Nhưng là cám ơn ngôi sao băng thần kỳ kia, ít nhất, Hà Phi không còn căng thẳng cẩn trọng như thế, thậm chí còn chủ động cùng anh tán gẫu.
“Anh thích nhạc jazz à?”
Lương Chấn Y dịu dàng nói: “Anh thích giọng của người da đen, em nghe. . . . . .” Anh xoay bật to nhạc. “Bọn họ hát thực sự tình cảm.”
Hà Phi mỉm cười, giọng người da đen tang thương khàn khàn, không dùng kĩ thuật hát gì cũng biểu lộ chân tình như vậy, thâm tình khiến cô nghe nổi da gà.
Cô nghiêng người cầm lấy vỏ đĩa CD, làm anh ngửi được mùi tóc cô. Anh nhớ tới hoa nhài ban đêm, mùi hương thoang thoảng tràn ngập trong không khí. Lồng ngực anh lại đau, Thượng Đế, anh là nghĩ muốn cô đến vậy, nghĩ đến anh đau lòng.
Xe chạy nhanh vào ngõ.
“Đến rồi.” Hà Phi chỉ vào khu nhà giữa vườn cây xanh. “Em ở tầng 5 khu nhà này.” Cô cởi dây an toàn, Lương Chấn Y rất không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể dừng xe lại.
Anh hi vọng cô ở lâu trong chốc lát, nhưng là anh không tìm thấy lí do chính đáng nào. Anh nhìn cô không chút do dự xuống xe, nghe cô dùng giọng nói trong trẻo cùng anh nói lời từ biệt.
“Cám ơn anh, Lương tổng.” Hà Phi đứng ở cạnh cửa xe, nhìn Lương Chấn Y bên trong xe. Anh cũng nhìn cô, ánh mắt của anh u buồn, giống như nói ra suy nghĩ của mình.
“Hà Phi. . . . . .” Lương Chấn Y bỗng nhiên gọi cô đang ở bên ngoài xe.
Hà Phi một trận rung động, rất sợ anh nói cái gì đó, lại mâu thuẫn hi vọng anh nói chút điều cô không nên nghe thấy.
Kết quả Lương Chấn Y nhìn sâu cô một cái, chỉ chậm rãi nói: “Lần sau, đừng gọi anh là Lương tổng.”
Vì sao bên trong xe Lương Chấn Y nhìn như phi thường u buồn? Vì sao cô nhưng lại luyến tiếc cứ thế quay đầu rời đi? Đều là do đêm nay quá mỹ diệu lại rất kích động, cô hoang mang nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Vâng, Lương tiên sinh.”
“Gọi tên của anh.” Anh sửa lời cô.
Cô giống như đứa ngốc, ngây ngốc nhìn lại ánh mắt nóng bỏng lặp lại: “Vâng, Lương Chấn Y. Đêm nay rất cám ơn anh, em lên nhà đây. Tạm biệt.”
Lương Chấn Y nhìn khuôn mặt đáng yêu của cơ, hai má hồng hồng, phỏng đoán cảm giác đáy lòng cô, có phải hay không cũng giống anh luyến tiếc nói lời từ biệt.
Hoặc hết thảy đều là anh vọng tưởng, bởi vì cô kiên định đóng cửa xe, vẫy vẫy tay, xoay người ấn điện thoại vô tuyến, cửa mở, cô quay đầu liếc anh một cái, bước vào cầu thang, biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Lương Chấn Y úp mặt trên vô lăng thở dài, nổ máy rời đi.
|
Chương 5.1
Hà Phi vừa vào cửa đã bị bà ngoại lôi tuột vào phòng khách. Bà ngoại cười rạng rỡ với Hà Phi, giọng nói ngọt ngào.
“Anh chàng kia là ai thế? Bà ngoại ở ban công đều nhìn thấy rồi.”
Hà Phi thu người vào sô pha, bị bà ngoại nhìn chằm chằm, lòng phát hoảng. “Là . . . . . tổng giám đốc công ty chúng cháu.”
“Tổng giám đốc hả?! Nha ha ha ha ha a. . . . . .” Bà ngoại càng cười đến khoa trương. Đột nhiên tóm chặt tay Hà Phi, đem cô từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá. “Ý? Lúc cháu ra ngoài có phải mặc thế này đâu? Bà ngoại lần đầu tiên thấy cháu mặc váy dạ hội đó. Thế này là sao? Từ lúc nào có bộ váy này? À há. . . . . .” Bà ngoại nheo lại mắt.
“Bà đừng nghĩ lung tung, thật ra là . . . . .” Hà Phi đành phải đem tai nạn đêm nay kể lại một lần. Nào biết nói gì không nói, vừa nói xong bà ngoại đã kích động thiếu chút nữa lên cơn cao huyết áp.
“Hà Phi, Hà Phi, Hà Phi!” Hổn ha hổn hển. “Đầu choáng váng đầu bà choáng váng . . . . . .”
Hà Phi nhảy dựng lên, vội vàng vỗ lưng bà ngoại. “Đừng kích động. Hít vào. . . . . . Thở ra. . . . . . Bình tĩnh, bà bị cao huyết áp còn kích động như vậy”
Bà ngoại tỉnh táo lại, nắm chặt tay Hà Phi, nghiêm túc nói với cô: “Nhưng đây quả thật là một dịp tốt ngàn năm một thuở đâu!” Bà nắm chặt tay Hà Phi. “Nha đầu, bà ngoại dám chắc chắn là cậu ta thích cháu.”
“Bà nói linh tinh gì đấy ạ!” Hà Phi rụt tay lại ngồi xuống, tóm lấy gối ôm, ôm vào ngực. “Bà đừng nói lung tung, chúng cháu không có gì cả. Với lại, cháu có Thiếu Khâm rồi.”
“Thế thì làm sao? Các cháu kết hôn rồi? Lên giường rồi?”
“Bà ngoại!” Hà Phi đem gối ôm trùm lên đầu. “Bà đừng ầm ĩ cháu nữa. Phiền muốn chết!”
Bà ngoại còn không hết hy vọng, xách lên tai Hà Phi trực tiếp nói: “Cháu nghe bà ngoại nói. Tổng giám đốc dịu dàng như vậy, chăm sóc lại chững chạc, Thiếu Khâm làm thế nào so được với? Cháu nếu gả phải gả loại đàn ông tốt như thế này này! Cháu gái ngoan, cháu nghe thấy bà ngoại nói không hả?”
“Không nghe thấy, không nghe thấy, cháu cái gì cũng không nghe thấy!” Cô cả mặt vùi vào gối ôm, dứt khoát ngay cả lỗ tai cũng đều trùm vào. “Phiền quá đi mất!”
Lương Chấn Y tâm tình cũng không có chỗ nào tốt.
Vừa về tới căn nhà lạnh lẽo, ngã vào sô pha, kéo caravat, tâm tình rơi xuống đáy vực.
Anh đêm nay rất vui vẻ, như ý nguyện được cùng Hà Phi đáng yêu khiêu vũ, ở trong xe cùng cô nói chuyện phiếm. Lúc cô mỉm cười thì tim anh rung động; lúc cô cúi đầu mặt đỏ thì tim của anh cũng nóng theo lên. Nhưng là, lúc nói lời từ biệt nhìn cô xoay người rời đi, tim của anh cũng thật chua xót.
Lúc Hà Phi vỗ vỗ cửa kính xe xa vọng về phía chân trời, cô hưng phấn trong mắt chỉ nhìn thấy một ngôi sao băng, anh lại chỉ nhìn thấy cô gái bên mình mà anh không thể yêu. Vẻ đẹp của cô biến thành nỗi thương cảm của anh, làm đau đớn ánh mắt của anh.
Lương Chấn Y cào bới mái tóc hỗn độn, nhắm mắt lại. Trời biết sau khi Hà Phi đến công ty anh đi làm, anh liền rốt cuộc không thể cùng phụ nữ khác hẹn hò. Loại tâm tình này thật khiến người khác uể oải.
Cùng cô ở chung thật vui vẻ, sau khi li biệt lại cô đơn tịch mịch trong nhà, toàn biến thành mùi vị chua xót lên men dưới đáy lòng tịch mịch, Lương Chấn Y thở dài. Loại cảm giác cẩn thận từng li từng tí tiến thoái lại mất mát này thật sự là tra tấn người. Anh nên dụng tâm lương khổ chờ đợi, hay là tích cực tranh thủ? Anh giãy giụa, ném không ra tâm tư phiền não. . . . . .
Hà Phi thật muốn ngủ gật. Đêm qua cô mất ngủ, trong mộng xuất hiện Lương Chấn Y, xuân sắc khôn cùng, bọn họ vẫn ôm nhau khiêu vũ, nằm mơ anh hôn cô, trời ạ! Quả thật là ngày nghĩ gì, đêm mộng ấy.
Hà Phi tập trung tinh thần, mặt mỉm cười. Đúng vậy, mau mỉm cười, bởi vì cả một bàn trưởng bối đang cùng cô dùng bữa. Vốn Chủ nhật cùng với Thiếu Khâm xem phim, kết quả đột nhiên thay đổi kế hoạch, bởi vì cha mẹ cùng bà nội anh ta muốn Hà Phi cùng nhau ăn bữa tối.
Trên bàn các trưởng bối nói chuyện phiếm, Ôn Hà Phi không yên lòng, đột nhiên nhìn thẳng vào Từ Thiếu Khâm ở bên cạnh. Anh đang cúi đầu ra sức gặm chân gà, miệng đầy dầu, lại thô lỗ tọng một mồm thức ăn, sau đó miệng đầy đồ ăn nói với Hà Phi: “Cung bảo gà đinh này ngon lắm!” Đưa tay múc một thìa lớn cho cô.
Hà Phi nhíu mày thấp giọng nói: “Thiếu Khâm, em không ăn cay.” Anh lại đã quên.
“Cháu không ăn cay?” Không nghĩ tới mẹ Từ tai thính, nghe được rất là kinh ngạc. “Hà Phi à, Thiếu Khâm của chúng ta thích nhất ăn cung bảo gà đinh, cháu cũng học ăn một chút, bằng không về sau cháu làm sao có thể nấu?” Rất sợ con trai bảo bối của cô tương lai phải chịu ủy khuất.
Bà nội tán thành. “Đúng vậy, đúng vậy!” Sờ đầu Thiếu Khâm. “Thiếu Khâm bảo bối của bà thích nhất ăn cung bảo gà đinh, hơn nữa càng cay càng tốt!”
“Một chút cay mà thôi!” Ba Từ nhiệt tình thúc giục Hà Phi. “Cháu ăn thử xem, không cay, thế này sao mà cay được?!”
Hà Phi trừng mắt nhìn trong bát gà đinh đầy dầu đỏ quạch. Cô mà ăn cay liền đau dạ dày ngay, vì thế cầu cứu nhìn sang Thiếu Khâm ở bên cạnh, anh lại hồn nhiên không biết áp lực của cô, một bên tiến công một đĩa thịt nướng khác, một bên nói: “Ai, mẹ anh cố ý nấu cho chúng ta, em liền thử ăn chút xem.”
“Đúng vậy!” Mẹ Từ thúc giục. “Ăn thử xem, ăn rất ngon nha!”
Hà Phi xấu hổ, đành phải nếm một ngụm, lập tức cay đến lưỡi tê mặt đỏ, rụt vai ho. “Nước, khụ khụ, nước!”
Thiếu Khâm vội vàng lấy nước cho cô, cô nước mắt chảy ròng ròng, nghe thấy ba Từ cùng mẹ Từ không cho là đúng nói –
“Sợ ăn cay như vậy sao?!”
“Người Tứ Xuyên bọn bác thích nhất là ăn cay.”
Bà nội còn nói: “Hà Phi, cháu nên học ăn cay, các cháu về sau không phải muốn mở nhà hàng sao? Đồ ăn Tứ Xuyên chúng ta được khen ngon nhất, bà ở Đài Trung biết một đống nghị viên, các cháu tương lai kết hôn, ở Đài Trung mở nhà hàng Tứ Xuyên, cam đoan làm ăn vô cùng tốt.”
Đài Trung? Nhà hàng Tứ Xuyên?! Hà Phi lau miệng, vẻ mặt hoảng sợ, có nghĩ xa quá hay không vậy?
Không nghĩ tới mẹ Từ tuôn ra lời càng chấn động cô. “Thiếu Khâm cũng không còn nhỏ, đến lúc đó vợ chồng các con đồng tâm cùng nhau buôn bán, cháu có thể an tâm chăm con lại có thể ở nhà công tác, rất thuận tiện, ha ha ha ha!”
Là bọn họ thuận tiện đi? Hà Phi nghe được lưng phát lạnh.
“Ha ha ha ha a, ba chờ không kịp ôm cháu nội đâu.” Ba Từ cười toe toét.
Ôm cháu nội? Hà Phi sắc mặt trắng bệch, cô còn không có tính sinh con đâu.
Bà nội cười đến còn to hơn nữa. “Ha ha ha ha ha. . . . . . Bà đây liền lên thành cụ, ha ha ha ha ha, con của Thiếu Khâm nhất định rất xinh đẹp. Các cháu nhất định phải sinh nhiều cho bà vài đứa chắt nha!”
Sinh vài đứa? Hiện tại sắc mặt Hà Phi quả thật chính là “xanh như tàu lá chuối”. Coi cô là lợn nái à? Một con không phải là tốt nhất sao?! Hà Phi có lệ cười yếu ớt hai tiếng, bọn họ có phải tự mình đa tình an bài quá nhanh hay không? Cô không thể không đưa ra ý kiến, cùng bọn họ thương lượng. “Uhm. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhưng là bà ngoại cháu quen sống ở Đài Bắc rồi.”
Thiếu Khâm cuối cùng lương tâm phát hiện, nói giúp: “Hà Phi lo lắng cho bà ngoại. Chúng con sau khi kết hôn chỉ sợ không ở được Đài Trung.”
Hà Phi cảm kích nhìn Thiếu Khâm.
Mẹ Từ múc canh, cao giọng nói: “Điều này cũng khó trách, nhưng là. . . . . . cũng không phải không thể giải quyết, giờ tìm người giúp việc nước ngoài rất tiện lợi. Yên tâm, Hà Phi, cháu cứ yên tâm đến Đài Trung sống với bọn bác, bà ngoại của cháu, bác giúp cháu tìm người giúp việc đến chăm sóc là được.”
Ba Từ nở nụ cười. “Ha ha ha ha a, vẫn là vợ của anh thông minh.”
Thiếu Khâm cũng vui vẻ, hào hứng nhìn lại Hà Phi. “Ừ, ý kiến đấy cũng rất được.”
Hà Phi vẻ mặt cứng ngắc, trong tay đang cầm cốc nước, có một thoáng xúc động muốn đem cả cốc nước hắt lên khuôn mặt tươi cười của bạn trai, cũng có lúc cô tưởng lật bàn rời đi. Nhưng cuối cùng vì bận tâm đến mặt mũi bạn trai, cũng chỉ trầm mặc quyết định vùi đầu ăn cơm.
|
Kết quả bữa cơm kia cô ăn mà lòng thiêu lửa đốt, dạ dày đau, đầu cũng đau. Đến tận sau vẫn đều nghe thấy Từ Thiếu Khâm cùng người nhà anh thảo luận lao động nước nào là rẻ nhất lại làm việc tốt nhất, cô im lặng không hề phát biểu ý kiến. Phát hiện gia đình bọn họ có cái truyền thống, chính là cho tới bây giờ chỉ vì người trong nhà nghĩ, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người khác.
Hà Phi ăn không thấy mùi vị, chán nản mệt mỏi. Bỗng nhiên rất muốn biết Lương Chấn Y đang làm cái gì? Lại không khỏi nghĩ, nếu là Lương Chấn Y, cũng sẽ ích kỷ như vậy sao? Hà Phi chớp mắt mấy cái, thật hi vọng bữa cơm này mau chấm dứt. Muốn chết! Chỉ nghe bọn họ nói được thật hào hứng thỉnh thoảng lại cười ha ha, cô lại cảm thấy thực nhàm chán.
Bạn trai ngồi bên mình, người ngồi đầy bàn náo nhiệt xoay quanh, cô lại cảm thấy một nỗi cô đơn trước nay chưa từng có.
Không khỏi lại nhớ tới cùng Lương Chấn Y ngồi ở trong xe nghe nhạc jazz, cùng anh mắt đối mắt khiêu vũ, trong lòng của anh ấm áp, hai tay của anh ấm áp, lúc cô dựa vào ngực anh cũng rất ấm áp, đêm qua cô thật vui vẻ biết bao. Một trận tim đập nhanh, đúng vậy, đêm qua, cô thật sự vui vẻ, đã thật lâu chưa từng có cảm giác sung sướng rung động như vậy.
Hà Phi nắm chặt đũa, nếu cô không có bạn trai, nếu cô có thể xem nhẹ đạo đức một chút, cô khẳng định sẽ không chút do dự lao thẳng vào Lương Chấn Y ôm ấp. Đợi chút, cô cười chua xót. Lao thẳng vào Lương Chấn Y? Nghĩ đến mà hay, anh có nói thích cô sao? Đêm qua anh tốt với cô, chỉ sợ là thông cảm với cô thôi. Lại chưa nói thích cô, ai, đừng suy nghĩ miên man nữa.
Bữa ăn náo nhiệt khiến Ôn Hà Phi như ở trong mộng tỉnh lại, bàng hoàng bừng tỉnh. Tương lai của cô thật muốn cùng đám người kia chung một nhà sao? Sinh một đống con, mở một nhà hàng Tứ Xuyên, quăng bà ngoại cho người giúp việc, nghỉ việc chạy đến Đài Trung? Vĩnh viễn không thể cùng cộng sự công ty làm việc cùng nhau, nhất là thật khó gặp lại Lương Chấn Y?
Lương Chấn Y?! Hà Phi mày nhíu càng chặt hơn.
Không có ngôn ngữ nào có thể giải thích vì sao lại rung động với một người nào đó, nhưng lúc rung động, lại xác thực có thể biết. Thân thể nóng lên, tim đập như đánh trống, đầu gối như nhũn ra, mặt đỏ tai hồng. Nhìn anh, lại không dám đối mặt anh; tưởng tới gần anh, lại không dám tới quá gần anh. Hà Phi mơ hồ hiểu vì sao Úy Nhân Nhân lại nói. . . . . . cô có thể yêu nhầm rồi. Nhớ đại học ngày đó Thiếu Khâm tích cực theo đuổi cô, mọi cách che chở, Hà Phi nghĩ đến, đây là tình yêu, không có oanh oanh liệt liệt, chỉ là cảm thấy người con trai này đối tốt với cô, nhiệt tình lại tích cực, có thể dỗ cô vui vẻ, ngày qua tháng lại, không có ngẫm nghĩ, cũng tiếp nhận tình cảm của anh.
Nhưng giờ cô ước chừng ý thức được trên đường tình cảm dường như có lối rẽ khác, chỉ mong còn có thể quay đầu, chỉ mong có thể lựa chọn một lần nữa, nhưng là, cô thật sự có thể chứ?
Nhiều năm bên nhau, cô thật sự có thể ném xuống tình cảm với Từ Thiếu Khâm sao? Cô đủ tàn nhẫn sao?
Không, hiển nhiên lòng dũng cảm của Hà Phi với sự nghiệp cũng không thể dùng trong tình yêu của cô. Khi cô còn đang ngẩn ngơ, Từ Thiếu Khâm cầm lấy tay cô, vô tội hỏi cô: “Hà Phi, sao không nói chuyện gì vậy?” Lại thấp giọng ở bên tai cô trấn an. “Anh biết em thấy chán, nhịn một chút nha, đợi một lát anh tìm cái lý do chúng ta chuồn đi xem phim.”
Hà Phi cúi đầu bàn tay bị Thiếu Khâm cầm, lòng lại mềm nhũn. Không, cô không có dũng khí phụ anh. Cô không giống mẹ, dám tàn khốc bỏ xuống đứa trẻ mới sinh, xoay người cùng một người đàn ông khác cao chạy xa bay tìm một cuộc sống mới.
Không, cô vừa sinh ra đã bị mẹ mình ích kỷ thương tổn, hiện tại, muốn cô cũng vì mình đi thương tổn một người khác, cô làm không được. Thiếu Khâm cũng không phải không tốt, dù sao kết giao nhiều năm, thật tình với cô, chưa bao giờ có chuyện gì xấu.
Hà Phi không thể tàn nhẫn, đành phải miễn cưỡng mỉm cười. Qua loa với người nhà họ Từ, cũng qua loa với chính mình động dị tâm.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc bữa ăn chấm dứt, cùng Thiếu Khâm đi ra khỏi nhà, Hà Phi vẻ mặt mỏi mệt, thở dài một hơi. Nhìn lên trên không, sao đầy trời lấp lánh, đêm lạnh như nước, gió đêm hiu hiu thổi.
“Đêm nay sao nhiều quá.” Cô nhìn những chấm sao nhỏ mĩ lệ, nhớ đến Lương Chấn Y. Ánh mắt của anh có lúc cũng giống như bầu trời đêm, đen huyền như thế, có khi mắt của anh lại lấp lánh, giống như chấm sao nhỏ ấm áp. Hà Phi đặt tay trên lồng ngực rung động, cảm giác nơi đó dường như cũng có một đôi mắt của anh, chớp rồi lại chớp, chớp ra lòng cô tràn đầy phiền muộn.
|
Chương 5.2
Lương Chấn Y cứ một tháng lại quay về nhà ở Tân Trúc* cùng cha mẹ dùng bữa cơm.
(*): là một thành phố lớn nằm ở phía Bắc Đài Loan.
Mỗi một lần đều mang theo trái tim kiên cường mà về, giống như sẽ có một tiết mục không ngoài ý muốn trình diễn.
Sàn đá hoa, bàn ăn gỗ đào màu đen sang trọng, phòng khách to như vậy, đồ trang trí lại xa hoa khí phái cũng không thể điểm tô cho đẹp hai người đang cãi nhau trước bàn ăn.
Lương Chấn Y ăn một ngụm cơm. Ba Lương trách mắng lỗi của vợ với con trai.
“Mẹ con càng ngày càng quá đáng. Bà ấy xa xỉ đến không tưởng tượng nổi. Chấn Y, con có biết mẹ con tháng này quẹt hết hạn mức bao nhiêu cái thẻ không? Những ba cái lận!”
“Ông chỉ giỏi bắt lấy cơ hội chửi bới tôi ——” Mẹ Lương quăng đũa. “Con trai hiếm khi mới trở về, ông lại muốn ầm ỹ có phải hay không?!” Vén tay áo lên khẩu khí đanh đá.
Lương Chấn Y khụ khụ, ý đồ nói sang chuyện khác. “Gần đây giá cổ phiếu điện tử lên cao quá mức, ba, ba có chú ý thấy không?” Nhà bọn họ mở công ty chứng khoán.
Ba Lương chỉ bận rộn quở trách vợ. “Ngày mai tôi muốn khóa thẻ của bà.”
Mẹ Lương đập bàn đột ngột đứng dậy. “Ông dám?! Hừ, ông bên ngoài không phải lại nuôi đàn bà, tôi còn chưa lật tẩy ông, ông ồn ào cái gì? Ông yêu đương vụng trộm, tôi quẹt thẻ, thực công bằng ”
“Người nào mà lại không biết bà cũng nuôi một đống trai tơ!”
“Ông nói cái gì?” Mẹ Lương cầm lên đĩa thức ăn định ném, Lương Chấn Y lạnh lùng một câu ——
“Mẹ, đấy là đồ cổ nhà Thanh.”
Mẹ Lương nhíu mày, đặt xuống cái đĩa, chỉ vào bình sứ cắm hoa xanh biếc, hỏi con trai: “Kia thì sao?”
Lương Chấn Y nhìn liếc mắt một cái, tiếp tục ăn cơm. “Đó là sứ men xanh đời Đường.”
Quả nhiên, mẹ Lương cầm lên bình sứ giá mười vạn trước mặt chồng ném vỡ tan. Tốt nhất là tức chết ông ta.
“Bà làm cái gì đấy?” Ba Lương bỗng nhiên đứng dậy, tóm lấy ví da của vợ, rút ra vài cái thẻ tín dụng. “Được, bà được lắm, tôi bây giờ đập nát thẻ của bà.” Ông ra sức bẻ qua bẻ lại tấm thẻ, mẹ Lương thét chói tai chạy qua tranh với ông, nắm tóc ông mà kéo.
“Ông dám, ông dám!”
Ba Lương đau gào lên: “Tóc tôi, tóc tôi, bà con mẹ nó buông tay cho tôi!” Anh đã muốn không còn mấy sợi tóc, làm sao chống lại tàn phá như vậy.
Lương Chấn Y đã quen với cảnh hỗn loạn này, cầm khăn ăn tao nhã lau lau mồm, đứng dậy.
“Ba mẹ tiếp tục, con đã hẹn chủ tịch Phương đi phòng tập thể hình rồi. Con đi đây.”
Ba Lương dừng lại động tác, nhìn lại con trai. “Ừ, lái xe cẩn thận!”
Mẹ Lương cũng lập tức buông tay, mỉm cười cùng con trai yêu vẫy tay nói lời từ biệt. “Giúp mẹ hỏi thăm chủ tịch Phương!”
Lương Chấn Y vừa biến mất, bọn họ trừng nhau một cái, lại bắt đầu tiếp tục nhe răng trợn mắt chém giết.
“Ông đưa thẻ tín dụng cho tôi.”
“Còn lâu, tôi xé nát bọn nó.”
“Ông không thích, chúng ta ly hôn!”
“Đi, tài sản chia ra một nửa!”
“Tiền là tôi kiếm, bà con mẹ nó một xu cũng đừng hòng lấy!”
“A. . . . . .” Mẹ Lương nhảy qua tiếp tục tiến công nhược điểm của chồng, bộ tóc ít ỏi đã không còn mấy sợi.
Đi ra khỏi biệt thự nhà, Lương Chấn Y mở cửa xe, bỗng nhiên ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đêm nay sao sáng rỡ chói mắt.
Anh nhớ tới đôi mắt Hà Phi vừa to, vừa sáng lại trong suốt. Bỗng nhiên rất nhớ cô, cô đang làm gì vậy? Sao đêm nay lung linh mĩ lệ như vậy. Nếu như có thể cùng cô thưởng thức, thật tốt biết bao.
Tập thể hình xong, Phương Tuấn Mẫn cùng Lương Chấn Y ngồi ở nhà hàng kiểu Âu bên cạnh nghỉ ngơi.
Như từ trước đến nay, Phương Tuấn Mẫn thao thao bất tuyệt kể anh tuần này lại hẹn hò với ngôi sao nào, nói đến mặt mày hớn hở, hào hứng phấn chấn.
“Ai! Chỉ tiếc là ——” Phương Tuấn Mẫn vỗ vỗ đầu. “Không một ai có thể chân chính làm mình động tâm, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy. Cô gái này vừa thấy mình liền yêu thương nhung nhớ, vô cùng lấy lòng, thật sự là, một chút tính thách thức đều không có. Không một ai đủ tư cách làm vợ mình cả. . . . . .”
Lương Chấn Y châm thuốc, yên lặng nghe anh nói chuyện, trong lòng nghĩ cũng là Ôn Hà Phi.
Thấy Lương Chấn Y không đáp lời, Phương Tuấn Mẫn đành phải ngượng ngùng nói sang chuyện khác.
“Ê, Chấn Y à ——” Thấy anh ngẩn người, chủ tịch Phương khua khua tay trước mặt anh. “Cậu có quyết định điNew York không? Tổng công ty lúc nào cũng hỏi đấy! Ông chủ là Hoa kiều bên Mĩ càng ngày càng nhiều, bên kia cần người, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Việc này đã kéo một năm, Phương Tuấn Mẫn thật không có cách ăn nói với các cổ đông lớn bên Mĩ kia.
Lương Chấn Y hồi hồn, hút thuốc, chậm rãi phun ra. “Mình không muốn đi, bảo bọn họ tìm người khác đi!”
“Bọn họ không chịu buông tha cho, bảng giá cho cậu càng nâng càng cao. Người ta còn tưởng rằng cậu là ngại tiền lương ít. Nhà ở, xe pháo đều giúp cậu chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ cậu bay qua. . . . . .” Phương Tuấn Mẫn cười hề hề, biết rõ còn cố hỏi. “Ah. . . . . . Mình biết, cậu là luyến tiếc mình, lo lắng bạn bè mình đây một người ở Đài Loan một mình chiến đấu, đúng không?” Anh cười híp mắt, cũng đã ba mươi sáu tuổi, tính tình còn giống như trẻ con.
Lương Chấn Y lạnh liếc anh một cái. “Hoang tưởng.”
“Được rồi, mình còn không biết sao? Cậu nha, thầm mến Ôn Hà Phi nhà chúng mình, chậc chậc chậc, đáng tiếc, đáng tiếc. . . . . .” Anh bộ dáng nâng chén hỏi trời cao than. “Rõ ràng là lửa gần rơm, nhẫn cả năm lại vẫn là hoa trong gương trăng trong nước, cuối cùng kết cục cực kỳ có thể là một mình ôm mối chân tình, hoặc là thuyền qua. . . . . . sông vô tăm vô tích. . . . . . Thảm thảm thảm thảm.”
Lương Chấn Y giụi tắt thuốc, không khỏi buồn cười. “Trình độ văn học của cậu từ lúc nào tốt như vậy.” Anh cũng lười phủ nhận.
Phương Tuấn Mẫn sán lại nhỏ giọng hỏi anh: “Cô ấy thực khó theo đuổi như vậy?” Thoạt nhìn không giống, Ôn Hà Phi thực sự rất ngây ngô.
“Cậu không cần làm loạn lên.” Lương Chấn Y uống một ngụm Whisky, chua xót cười nhạt. “Cô ấy có bạn trai rồi.”
“Vậy cũng không thể theo đuổi, đỡ phải giúp người ta nuôi vợ.” Nói xong, lại thấy không đúng, nhíu mày suy tư. “Nhưng mà, bộ dáng cậu anh tuấn, so ra chẳng kém ngôi sao Hồng Kông Lương Triều Vĩ. Sự nghiệp lại vẻ vang, khí chất tốt, giữ mình trong sạch cũng không xằng bậy. Bạn trai của cô ấy là nhân vật thế nào, cậu mà lại thua cho anh ta? Cứ đến mà cướp lấy Hà Phi thôi, mình đối với cậu có siêu tin tưởng, trừ phi. . . . . .” Phương Tuấn Mẫn thở dài, nghếch cằm. “Trừ phi bạn trai cô ấy là người đàn ông ưu tú giống mình như thế. Nói thật, nếu phẩm hạnh giống mình như thế này ——” anh phất phất tay. “Cậu sớm đầu hàng đi.” Dứt lời, còn tự cho là tiêu sái vuốt tóc, đắc ý thật sự!
Tên chủ tịch Phương này nói lắm thật. Lương Chấn Y nhìn bộ dáng kia của anh, tâm tình nhất thời thoải mái không ít.
“Không dễ dàng thế. Ôn Hà Phi không phải là cô gái hư vinh như vậy.” Anh không cũng không dám mạo hiểm.
“Nói đến cùng, lòng cậu căn bản chính là sợ bị thương.”. Phương Tuấn Mẫn cùng Lương Chấn Y ổn trọng hướng nội vừa vặn tương phản. Anh nhiệt tình tích cực nói. “Chỉ cần là chân ái, đều nên đầu rơi máu chảy, nghĩa vô phản cố*, oanh oanh liệt liệt, thiêu thân vào lửa, quỷ khốc thần sầu, chẳng sợ làm đến cuối cùng mọi người đều biết, thể diện mất hết, tốn công vô ích, một thân một mình, ít nhất cũng không làm thất vọng chính mình!”
(*): làm việc không được phép chùn bước
Oa! Lương Chấn Y bật cười. “Mình giờ mới biết được nền tảng văn học của cậu thật tốt lắm.”
“Đùa chứ!” Anh lại lên cơn đắc ý. “Nhớ ngày đó, mình là thanh niên văn nghệ, biên tập không ít nguyệt san Thơ Mới*. Ai, thật sự là những năm tháng tốt đẹp.” Anh nói thật sự say mê, vẻ mặt hoài niệm.
(*): theo mình hiểu thì Thơ Mới ở đây cũng giống như phong trào Thơ Mới ở ViệtNam ý ạ =.=
“Chúng ta đi thôi!” Lương Chấn Y mỉm cười, bỏ xuống ly rượu không.
“Đợi chút.” Chủ tịch Phương ngăn lại anh. “Ai, nói nửa ngày, sao cậu một chút phản ứng đều không có?”
“Phản ứng gì?” Khóe mắt Lương Chấn Y thoáng nét cười.
“Nhiệt tình , kích động , bộ dáng rất được khích lệ ? Cậu vẫn là không có ý hành động có phải hay không? Cậu ngày mai phải đi hẹn hò với cô ấy, hẹn cô ấy đi ăn cơm, mang cô ấy đi xem phim, mua quà cho cô ấy, tóm lại, lấy lòng cô ấy là được rồi! Mình không tin cô ấy thật có thể chống cự lại được người đàn ông ưu tú như cậu, trừ phi. . . . . .”
“Trừ phi bạn trai cô ấy vĩ đại như cậu có phải không?” Lương Chấn Y chủ động giúp anh nói tiếp. Phương Tuấn Mẫn gãi đầu hắc hắc cười. Lương Chấn Y than một tiếng, thực chịu không nổi.”Chuyện của mình không cần cậu lo lắng.”
“Ai da, chúng ta là bạn tốt thôi. Nói thật, cậu nếu không muốn, cũng không nắm chắc theo đuổi được Ôn Hà Phi, không bằng mình giới thiệu bạn gái cho cậu, mình cam đoan, chỉ cần cậu gật đầu, cả đống lớn phụ nữ sẽ chen nhau đến ầm ĩ!” Anh hăng say nói, Lương Chấn Y vẫn là lắc đầu.
“Cám ơn, mình không nghĩ lãng phí thời gian, một mình rất tốt.” Anh không phải chưa đi thử thưởng thức phụ nữ khác, nhưng là chỉ có Ôn Hà Phi mới làm anh cảm giác được tư vị hạnh phúc nào đó. Anh từng ảo tưởng cùng Ôn Hà Phi kết hôn, ảo tưởng cuộc sống cùng với cô, anh biết vậy nhất định sẽ là cuộc sống hôn nhân vô cùng ấm áp sung sướng, bởi vì cô là một cô gái đáng yêu như vậy.
Phương Tuấn Mẫn mồm không kịp đậy. “Mình biết chuyện cha mẹ cậu nháo đã nhiều năm, nhưng cậu cũng không thể bởi vì thế mà không dám kết hôn . . . . . .” Giới kinh doanh không người không biết, không người không hiểu chuyện rối bòng bong kia của ông chủ chứng khoán Thiên Thịnh cùng bà vợ. Tòa ly hôn cũng đã xử nhiều năm, ngay cả tạp chí kinh doanh đều đã viết lên mặt báo.
|