Sủng Em Đến Tận Trời
|
|
“Mình chưa nói là không có ý định kết hôn.” Lương Chấn Y vẻ mặt nghiêm túc ngắt lời. Anh chính là có vẻ cẩn thận, anh không muốn lại giẫm vào sai lầm của cha mẹ. Cuộc hôn nhân sai lầm này lực sát thương không phải hai ba câu là có thể nói hết. Cay đắng xấu xí bên trong, Lương Chấn Y từ nhỏ liền thấy rõ ràng. Anh nếu thật muốn kết hôn, nhất định phải là một cuộc hôn nhân hoàn mỹ không tì vết, nhất định phải là hai người đáy lòng đều không có người khác, thật tình yêu nhau. Chính là anh rất cẩn thận, ở trong mắt người khác xem lại thành thờ ơ vô tình.
“Theo mình thấy, cậu ngưỡng mộ Ôn Hà Phi trong lòng lại không chịu thả tay theo đuổi. Chính mình đâu, ngây ngốc yêu người ta cũng không chịu cùng người khác hẹn hò, Lương Chấn Y ——” Phương Tuấn Mẫn nghiêm mặt giả nghiêm túc nói. “Cứ như vậy, trừ phi Ôn Hà Phi biến mất, nếu không chính là cậu đi New York đi. Bằng không cậu chắc chắn là cô đơn cả đời, người cô đơn già đi trong cái nhà lạnh lẽo, ai oán tịch mịch giữ cái TV, đáng thương. . . . . . Chậc chậc, thật đáng thương. . . .”
Lương Chấn Y nhìn lại Phương Tuấn Mẫn, bỗng nhiên nói: “Sẽ không, già đi chúng ta có thể làm bạn.” Phương Tuấn Mẫn khó hiểu, Lương Chấn Y tiếp tục nói: “Theo mình thấy, cậu suốt ngày cùng phụ nữ hẹn hò, luôn tìm không thấy người chân chính muốn kết hôn, cứ vớ vẩn thế tiếp, sớm muộn gì cũng vào kết cục cả đời một mình.” Phương Tuấn Mẫn mắt trợn trừng, Lương Chấn Y tiếp tục nhún nhún vai, châm chọc anh. “Chúng ta chỉ sợ là trăm sông đổ về một biển. Cuối cùng lại có gì khác đâu?”
Oa oa, có lòng tốt là bị sét đánh mà! “Cậu nguyền rủa mình hả!” Phương Tuấn Mẫn mặt biến sắc kháng nghị, Lương Chấn Y chính là cười ha ha.
“Được rồi được rồi, đừng tức giận.” Lương Chấn Y ngừng cười, trịnh trọng nói: “Mình hiểu lời cậu nói, mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện đi New York.” Tuy rằng luyến tiếc Ôn Hà Phi, trước đây cũng chắc chắn rằng chỉ cần lặng lẽ trông coi cô là có thể, nhưng mà dạo này trái tim anh càng ngày càng quản không được. Giống như là muốn nói cho chính mình nghe, anh lại cúi đầu nói một câu: “Thật đấy, mình sẽ suy nghĩ.”
Một đêm lãng mạn, một khoảnh khắc tim đập loạn, rất nhanh hai người lại chìm ngập trong công tác bận rộn.
Đảm nhận qua vài dự án thành công, địa vị của Hà Phi ở công ty đã không thể so sánh nổi.
Phòng kế hoạch của V.J có năm kế hoạch viên, Ôn Hà Phi biểu hiện xuất sắc, liên tiếp đạt được thành tích tốt, làm cho các thành viên khác chịu uy hiếp. Úy Nhân Nhân thậm chí còn đem dự án lớn trị giá ba mươi triệu của công ty trang trí nhà cửa Hán Quần giao cho Ôn Hà Phi, các thành viên khác ghen tị đỏ mắt.
Hà Phi không dám làm cho tổ trưởng mất mặt, sớm đem bản kế hoạch trình lên Nhân Nhân. Buổi chiều trước khi đi hội nghị, cô cùng Úy Nhân Nhân và nhóm trợ lý diễn tập buổi đấu thầu lần cuối.
Úy Nhân Nhân lật xem bản thảo kế hoạch đã được sửa chữa. “Điều tra thị trường làm xong chưa?”
Hà Phi đứng ở bên cạnh Nhân Nhân, cùng trưởng phòng xem kỹ bản thảo. “Em lấy phá vỡ truyền thống hướng đến đại bộ phận quần chúng trước kia của Hán Quần, lên thiết kế từ đầu đồ trang trí nhà cửa hướng tới phụ nữ đơn thân chạy theo chủ nghĩa độc thân. Hiện tại người không kết hôn càng ngày càng nhiều, chúng ta sẽ nhấn mạnh phụ nữ độc thân lương cao lại có năng lực mua sắm, vì các cô xây dựng một ngôi nhà ấm áp không cần có đàn ông mà vẫn có thể khiến các cô có cảm giác được che chở sủng ái, làm cho phụ nữ vừa về tới nhà liền từ đáy lòng cảm thấy thoải mái vừa lòng, ấm áp dễ chịu. Dự tính giá trị thị trường có thể lên đến hai trăm triệu.”
Nhóm trợ lý đem tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ trình lên cho Nhân Nhân.
“Rồi.” Nhân Nhân gật đầu, cất bản kế hoạch vào cặp tài liệu. “Có chút mạo hiểm.” Cô ngẩng đầu nói với Hà Phi. “Dự án này chị đã đề cập qua với giám đốc Lương, anh ấy xem qua kế hoạch em viết, ước chừng cân nhắc hai ngày mới đưa lại cho chị.”
“Vậy. . . . . . Anh ấy, anh ấy nói như thế nào? Anh ấy không thích?!” Bỗng nhiên thật để ý thái độ của Lương Chấn Y.
Úy Nhân Nhân búng vào trán cô một cái. “Em sợ sao? Yên tâm, anh ấy nếu đồng ý đem vụ Hán Quần này cho em, liền chứng tỏ em có năng lực. Anh ấy không phải loại người chịu mạo hiểm, tóm lại buổi đấu thầu chúng ta phải biểu hiện thật tốt. Mà chị nghĩ hẳn là phải lạc quan lên mới đúng. Loại công ty lâu năm này tìm tới cửa chúng ta, nhất định là muốn có thay đổi.”
Hà Phi căng thẳng lên. “Hi vọng không thành vấn đề. Tổng cộng có mấy công ty đấu thầu?”
Úy Nhân Nhân nhìn đồng hồ. “Năm. Ấy, cần phải đi rồi.”
Công ty quảng cáo Khâm Cực xếp ở phía trước V.J lâm trận, Úy Nhân Nhân chuyên chú nghe trọng điểm trong kế hoạch của đối thủ, thỉnh thoảng sửa đổi bản thảo cầm trên tay. Hà Phi cũng cùng nhóm trợ lý thảo luận chi tiết, còn có thứ tự chiếu phim thuyết trình. Đột nhiên di động vang lên, Hà Phi trốn ra góc nghe.
“A lô?”
“Hà Phi, em thích khách sạn Khải Duyệt hay là khách sạn Viễn Xí?” Từ Thiếu Khâm hỏi, một bên lật lật danh bạ điện thoại.
Hà Phi nhỏ giọng đáp lời. “Em đang họp, tối nay nói sau.”
“Không được, giờ anh muốn đặt phòng, bằng không đến lúc đó không có phòng.” Anh nhớ kỹ chuyện Hà Phi đã đáp ứng.
Ở đầu kia Úy Nhân Nhân đã muốn trừng mắt tới, Hà Phi khẩn trương cúp máy. “Thực xin lỗi, tối nay em gọi lại sau.”
Lúc này kình địch của V.J, quản lý công ty quảng cáo Thái Cực đã lên đài, slide chiếu ra hình ảnh quen thuộc khiến Nhân Nhân cùng Hà Phi giật mình cứng người. Hình ảnh phòng khách này cùng hình ảnh trong tay bọn họ giống nhau như đúc, càng làm cho các cô chấn động là suy nghĩ của quản lý bên Thái Cực cũng cùng Hà Phi không hề có khác biệt gì, quả thực là song bào thai.
“Chúng tôi tính vì quý công ty một lần nữa thiết kế một loạt vật dụng trang trí nhà cửa hướng đến phụ nữ độc thân. . . . . . Chúng tôi nhấn mạnh đến phụ nữ độc thân có lương cao lại có năng lực mua sắm lớn, vì các cô xây dựng một ngôi nhà ấm áp không cần có đàn ông mà vẫn có thể khiến các cô có cảm giác được che chở sủng ái. . . . . .”
Các quản lý bên Hán Quần đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bắt đầu cúi đầu thảo luận, tựa như cảm thấy thực hứng thú.
Hà Phi sửng sốt, nhìn về phía Nhân Nhân, nhưng thấy sắc mặt cô ngưng trọng, siết chặt bản thảo trong tay. Thừa dịp lúc chiếu phim cô dặn dò nhớ để ý ghi âm, sau đó đứng lên cùng Hà Phi đi ra ngoài.
“Đáng chết, đáng chết!” Úy Nhân Nhân tức giận đến ôm đầu, gấp gáp muốn nghĩ ra đối sách.
“Sao lại thế này?” Ôn Hà Phi ảo não. “Em không có đạo văn bọn họ gì đó!”
“Chị hỏi em!” Nhân Nhân tóm lấy Hà Phi, khẩu khí thực dữ, ánh mắt thực hung. “Em bình thường có đem ngăn tủ khóa lại không? Có cất kĩ trọng điểm của kế hoạch không?”
Hà Phi nhất thời cũng mơ hồ. “Em bình thường đều là nghĩ đến đâu viết đến đấy, em nhất thời cũng không xác định. . . . . .” Ở công ty nhà mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn phòng bị ai. “Chẳng lẽ. . . . . .” Hà Phi khiếp sợ ngậm miệng, có người trộm kế hoạch của cô truyền ra? A, trời ơi! Hà Phi choáng váng, sự tình nghiêm trọng.
Úy Nhân Nhân nhìn Hà Phi vẻ mặt hoảng sợ, lập tức sáng tỏ chửi ầm lên. “Em, cái đứa ngu ngốc này!” Cô nổi trận lôi đình. “Loại sự tình này có thể sơ ý sao? Em là lính mới sao? Đầu em nghĩ thế nào vậy hả?” ㄏㄡ*, muốn chết!
(*): mình nghĩ đây là emo của mấy bạn Tàu, cơ mà có ai hỉu nghĩa nó là gì hem bảo mình với :-s
Hà Phi vẻ mặt sợ hãi. “Làm. . . . . . Làm thế nào bây giờ?” Sắp đến lượt bọn họ lên đài đấu thầu rồi, kế hoạch lại giống nhau như đúc.
Làm trưởng phòng quả nhiên năng lực ứng biến là số một, Nhân Nhân quay đầu bước đi, đẩy ra cửa thoát hiểm, Hà Phi đi theo.
Nhân Nhân đứng ở thềm cầu thang tầng 7, chỉ vào Hà Phi mệnh lệnh. “Em ngồi xổm xuống! Mau!”
“A, được.” Tuy rằng không biết trưởng phòng muốn làm gì, nhưng đang thần hồn du đãng cô ngây ngốc làm theo, bất chấp hình tượng lập tức ngồi chồm hỗm ngay tại chỗ.
Nhân Nhân từ túi áo lấy ra bật lửa, may mắn chính mình khi bị áp lực lớn sẽ hút thuốc. Hà Phi vẻ mặt không hiểu nhìn lại trưởng phòng. Á! Cô nhất thời kinh ngạc mắt trợn trừng, chỉ thấy trưởng phòng kéo cao váy lên, đá giày cao gót, biểu diễn kỹ xảo đặc biệt, một cước đặt lên lưng Hà Phi, một cước đạp lên tay vịn cầu thang, châm bật lửa, ra sức để sát vào lỗ báo cháy trên trần nhà.
“Cao một chút, cao lên một chút!” Nhân Nhân gào thét, lắc lư lung lay cố gắng cân bằng thân mình, quả thực thật sự có tài. Hà Phi cắn răng đem trưởng phòng nâng lên cao một chút. Chẳng lẽ. . . . . . Hà Phi đã hiểu.
Đúng vậy, trưởng phòng không phải làm giả, khi tất yếu tuyệt đối không từ thủ đoạn!
Úy Nhân Nhân đem bật lửa tiếp cận lỗ báo cháy, “xì” thật lớn một tiếng, nháy mắt, máy báo động vang lớn, Nhân Nhân thân mình chợt lóe vội vàng nhảy xuống, Hà Phi chạy không kịp, ngã sấp xuống bị tia nước phun ra làm ẩm ướt một thân.
Báo động hỏa hoản cả tòa nhà kêu vang, nhất thời một mảnh hỗn loạn, đám người vội vàng chạy ra ngoài sơ tán.
Mưu kế thực hiện được, Nhân Nhân vội vàng tóm lấy Hà Phi thoát đi hiện trường. “Chạy mau!”
|
Chương 5.3
Chuông báo động vang lớn, bảo vệ vội vàng sơ tán mọi người, quản lý bên Hán Quần đang ở buổi đấu thầu cũng buộc phải tạm dừng, quyết định ngày mai đồng thời cùng nghe hai công ty quảng cáo còn lại.
Trên đường về, hai người thập phần chật vật.
Hà Phi thần sắc ảm đạm, áy náy đến cực điểm. Úy Nhân Nhân cũng nghiêm mặt, không thể không nghiêm túc răn cô.
“Nghề nghiệp của chúng ta, coi trọng nhất là công tác giữ bí mật kế hoạch. Hà Phi, chuyện hôm nay chị phải trình báo lên.”
Hà Phi tay đặt trên đầu gối nắm chặt, sắc mặt tái nhợt. “Em. . . . . . Em biết.” Không dám tưởng tượng Lương Chấn Y sẽ tức giận đến thế nào.
Úy Nhân Nhân mặt căng cứng. “Có vài sai lầm là không thể tha thứ được, em biết không?”
“Thực xin lỗi. . . . . .” Hà Phi nhịn xuống xúc động muốn khóc, không, không thể khóc, đây không phải là sai lầm cứ rơi nước mắt là có thể bù lại được.
Úy Nhân Nhân thuần thục lái xe, liếc nhìn Hà Phi một cái. “Không cần xin lỗi chị, em ngẫm lại chờ chút nữa như thế nào giải thích với tổng giám đốc Lương.” Lương Chấn Y kia lúc tức giận lên mới khủng bố, lần này Hà Phi gây ra đại họa, không biết anh sẽ xử lý như thế nào.
“. . . . . . Tổng giám đốc, đều tại em không bảo cô ấy chú ý. Hà Phi vô tâm, mới để cho người hại, em cũng có trách nhiệm. . . . . .”
Hà Phi nghe Úy Nhân Nhân báo cáo sự tình với Lương Chấn Y, thấy cô đem trách nhiệm hướng về chính mình, kinh ngạc nhìn lại Nhân Nhân. Úy Nhân Nhân bình thường thích rống Hà Phi, mắng chửi người cũng không lưu tình chút nào, sao đến lúc này, ngược lại lại giúp đỡ cô? Hà Phi mắt đỏ lên, mím môi, cảm động muốn rơi lệ.
Úy Nhân Nhân khôn khéo thông minh cố gắng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, tốt nhất còn có thể việc nhỏ hóa thành không có gì.
Lương Chấn Y nghiêm mặt, cũng không có vì trưởng phòng ăn nói khép nép giúp Hà Phi nói chuyện mà hòa hoãn lại sắc mặt. Anh ngồi ở trước bàn, nhìn lại các cô. Anh chú ý tới Hà Phi sắc mặt tái nhợt, hay bàn tay bắt chặt vào nhau.
Anh cũng không giống Nhân Nhân khi tức giận liền trực tiếp rít gào, nhưng anh bình tĩnh lại làm Ôn Hà Phi càng thêm không yên. Lương Chấn Y trầm mặc nghe xong Nhân Nhân trần thuật, nghiêm mặt nhìn Hà Phi đang cúi đầu, sau đó anh hỏi mấy vấn đề.
“Tháng này em có đem bản kế hoạch ra ngoài công ty không?”
“Không có.” Hà Phi lắc đầu, thanh âm của anh lạnh nhạt, cô không dám nhìn anh.
Anh lại hỏi: “Bàn công tác của em có khóa lại không?”
Hà Phi trầm mặc một giây, Nhân Nhân cố ý huých khuỷu tay Hà Phi một chút, Hà Phi thấy trưởng phòng nháy mắt với cô, ám chỉ cô nói dối, nhưng là. . . . . .
Hà Phi cắn chặt răng, đầu cúi thấp hơn.”Em. . . . . . Em không phải lần nào cũng khóa.” Cô không nghĩ nói dối.
Ngu ngốc! Úy Nhân Nhân che mặt thở dài, cô sao lại thành thật như vậy? Ngu ngốc!
Lương Chấn Y lại trầm mặc, chỉ trong chốc lát, lại làm cô không chịu nổi đến cực điểm.
Sau đó anh rốt cục mở miệng: “Công ty quy định nhân viên phòng kế hoạch, vừa rời khỏi chỗ ngồi nhất định phải đem tài liệu khóa lại, em không biết sao?” Dưới mày rậm đôi mắt đen huyền của anh chăm chú nhìn Hà Phi, chỉ thấy cô co lại bả vai một chút, đầu cúi thấp hơn. Nhìn cô khổ sở như vậy, tim của anh cũng không chịu nổi, nhưng mà công và tư rõ ràng là nguyên tắc của anh. Anh gượng cứng rắn tâm tư, xử lý sai lầm của Hà Phi.
Anh thong thả đanh thép nói: “Ôn Hà Phi, em nhìn anh đây.”
Hà Phi ngạc nhiên, chậm rãi ngẩng mặt. Đôi mắt to tròn luôn sáng rực trong veo của cô tràn ngập khiếp đảm cùng sợ hãi, cô hiển nhiên đối với sai lầm của mình cảm thấy áy náy cùng tự trách. Vẻ mặt anh nghiêm túc làm cho lưng cô một trận lạnh lẽo. Ánh mắt sắc bén làm cho cô không thể nào né tránh, mà anh nói chuyện, từng chữ từng chữ lạnh như băng.
“Ôn Hà Phi ——” anh làm ra quyết định. “Ngày mai nếu không thành công tiếp được hợp đồng, trở về làm trợ lý đi.”
Trợ lý?! Quá mức khiếp sợ, Hà Phi nhất thời phản ứng không kịp, choáng váng, nhưng nghe bên cạnh trưởng phòng kinh hãi kêu ——
“Cái gì?!” Úy Nhân Nhân kêu to. “Không thể nào, tổng giám đốc, anh có phải quá tàn nhẫn không?” Nhân Nhân tiến lên thương lượng.”Ai da, nghĩ cũng biết là không có khả năng, nhiều nhất là hòa nhau hoặc là thua đẹp mặt chút. Chỉ một buổi tối, anh nghĩ Hà Phi làm sao có thể nghĩ ra kế hoạch mới, mà lại thắng những người khác được? Chỉ một buổi tối đó?”
“Sai lầm của cô ấy, chính cô ấy gánh vác.” Lương Chấn Y lạnh nhạt nói. Lại liếc nhìn Hà Phi một cái, ánh mắt cô phẫn nộ, tức giận đến run run, hiển nhiên rất tức giận đối với quyết định của anh.
Hà Phi vốn là áy náy, lúc này nghe xong quyết định vô tình của Lương Chấn Y, một phen hỏa đốt thẳng lên đầu. Được rồi, cô có sai, nhưng là có sai đến mức nghiêm trọng muốn cô quay trở về làm trợ lý không? Ôn Hà Phi trừng mắt nhìn Lương Chấn Y, không thể tin được anh sẽ tàn khốc vô tình như vậy. Cô tức giận đến nói không ra lời, nước mắt ngân ngấn. Cô muốn khóc, nhưng cô cực lực khống chế nước mắt, không muốn làm cho anh phát hiện của cô đáng buồn đáng thương, trời biết đây quả thực muốn mạng của cô mà!
Úy Nhân Nhân còn vội vã giúp cô cầu tình. “Tha thứ cho cô ấy thôi, em cam đoan cô ấy nhất định sẽ ghi nhớ bài học này. . . . . .”
Anh bình tĩnh kiềm chế, cô phẫn nộ khó nhịn.
“Trưởng phòng, đừng nói giúp em nữa.” Hà Phi đột nhiên nói. Cô ưỡn thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào cặp mắt lạnh nhạt của Lương Chấn Y, giận dữ phản kích. “Đúng đúng đúng, tôi sai lầm rồi, tôi cẩu thả sơ suất, tôi không có đầu óc –” Cô khổ sở gào lên, thanh âm thê lương của cô xé rách tim anh. “Nhưng tôi cũng đã làm thành công không ít dự án, nay phạm sai lầm lại bắt tôi quay trở về làm trợ lý, tôi không phục!” Trừng phạt của anh nghe vào tai Hà Phi giống như không công nhận năng lực cùng chuyên môn của cô, cô thà rằng anh giống Úy Nhân Nhân như vậy thẳng thắn chửi mắng cô một chút.
Hà Phi làm gì vậy? Nhân Nhân sợ hãi, xoay người nhìn chằm chằm cô. Nhưng thấy Hà Phi nắm chặt hai đấm sắc mặt cứng ngắc, á, cô gái nhỏ này điên rồi sao?! Uổng phí cố gắng đem chuyện lớn hóa nhỏ, giờ thì hay rồi, một lần rống này của cô, sự tình còn thành lớn hơn nữa. Dám cùng giám đốc Lương tranh luận, giờ anh muốn đuổi việc cô cũng được.
“Hà Phi, câm miệng!” Uổng phí cô một phen khổ tâm giúp cô, ô. . . . . . cái đứa ngu ngốc này!
Ôn Hà Phi còn tiếp tục mắng: “Đây là phương thức của anh đối với cấp dưới sao? Vừa có sai liền mất đầu. . . . . .” Cô cảm thấy khuất nhục bi thảm, không biết vì sao, thái độ lạnh nhạt của anh làm cô tan nát cõi lòng. Tự tôn của cô dưới cái nhìn chăm chú của anh, dường như vỡ nát thành từng mảnh.
Lương Chấn Y yên lặng nghe xong, sau đó chậm rãi nhíu mày, tiếng nói lãnh khốc trầm thấp. “Không cần nói lời xúc động.” Hà Phi sửng sốt, chẳng lẽ anh còn hi vọng cô bình tĩnh sao? Vẻ mặt anh sâu không lường được, ánh mắt nhìn lại Hà Phi thâm thúy tối tăm. “Em còn có một buổi tối có thể vãn hồi tình thế ——” thái độ lạnh lùng của anh làm bụng cô giống như thiêu như đốt.
Cô rít gào: “Thế cũng không có gì khác nhau cả!” Cô còn muốn mắng, Nhân Nhân vội vàng ngăn lại cô, nhưng mà Hà Phi đẩy trưởng phòng ra, hướng về phía vẻ mặt lạnh nhạt của anh kêu lên: “Anh biết rõ không thể thực hiện được! Anh cố ý làm khó dễ tôi, làm gì phải dối trá như vậy?” Hà Phi đỏ mắt, cũng tức đến hồ đồ, mất lí trí gào lên. “Anh cứ dứt khoát nói muốn tôi trở về làm trợ lý đi!”
Phát điên, Hà Phi phát điên! Úy Nhân Nhân ngăn lại Hà Phi. “Im mồm, nói bậy cái gì ——”
“Em muốn bỏ cuộc cũng được.” Lương Chấn Y lạnh lùng cứng rắn nói, không chút nào mềm lòng.
Cái gì? Hà Phi kinh ngạc, bỗng dưng thấy nhói lòng, anh. . . . . . anh có thể nào tàn khốc như vậy? Hà Phi cắn chặt răng, sắc mặt xoát trắng bệch, cô cắn cánh môi phiếm hồng, cố nén nước mắt muốn vỡ ra, cổ họng tắc nghẹn.
Lương Chấn Y mặt không chút thay đổi vẫn mắt lạnh nhìn lại, tâm lại bỗng dưng siết chặt, đau lòng đến cực điểm!
Khủng bố! Nơi nơi nhất thời im lặng đến khủng bố. Úy Nhân Nhân cười hắc hắc, kiên trì nhảy ra, không sợ chết hoà giải. Cô vỗ lưng Hà Phi, cười với Lương Chấn Y. “Ai da! Làm gì chứ, không cần phải làm mất hòa khí. Tổng giám đốc, Hà Phi bình thường thật sự rất cố gắng, anh tha thứ sai lầm lần này của em ấy đi. Tuy rằng vụ Hán Quần lần này hỏng rồi, nhưng là tương lai em ấy lại cố gắng làm thật tốt thêm vài dự án nữa là có thể lập công chuộc tội rồi. Không cần bắt em ấy trở về làm trợ lý thôi. . . . . .”
“Anh nói lại lần nữa ——” Anh dời tầm mắt, không thể không rắn lòng. “Chỉ cần đánh mất dự án Hán Quần, cô ấy quay trở về làm trợ lý.”
Thấy Lương Chấn Y vẻ mặt nghiêm khắc, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Nhân Nhân xấu hổ sửng sốt, cũng không lại dám cầu tình. Ai mà biết lại cố tiếp nữa ngay cả cô cũng có thể bị giáng làm trợ lý hay không?
|
Hà Phi hung hãn trừng Lương Chấn Y, hít một hơi sâu.
Không ổn! Nghe tiếng hít không khí này, Nhân Nhân lập tức quay sang, thảm, nha đầu kia giận dữ đầy mặt, mắt thấy sẽ phát tác, chạy nhanh cản lại. “Hà Phi. . . . . .”
Không còn kịp rồi, chỉ thấy Hà Phi lửa giận rống: “Tôi, không, làm, ưm ưm . . . . . .”
“Ai. . . . . . Hà Phi là nói cô ấy không, cố, gắng. . . . . . Sao lại thế chứ. . . . . .” Nhân Nhân bịt miệng cô, vội vàng cười cười với sếp, giống như diễn múa rối cô tự động điểm tô cho đẹp câu nói của Hà Phi. Muốn chết! Có loại nhân viên thẳng như ruột ngựa thế này cô sớm giảm thọ mất. Ha ha ha ha a, cô cười hì hì lôi Hà Phi ra bên ngoài. “Đi, Hà Phi. . . . . . Ngoan, đi mau. . . . . .” Ý đồ gọi lí trí của cô quay về. Nhân Nhân lòng đang rớm máu, năm nay phạm phải Thái Tuế thật rồi, trăm năm công lực cũng sắp phế hết. “Sếp, bọn em đi đây . . . . . . Ha ha. . . . . . Em mang Hà Phi đi ra ngoài!” Mồ hôi lạnh rơi như mưa, da đầu run lên.
“Không! Tôi nói là tôi không ——” Hà Phi không cảm kích tiếp tục cố gắng cứng đầu, không hiểu cho nỗi khổ tâm của cô, khiêu chiến công lực của Úy Nhân Nhân.
Nhân Nhân lại bịt miệng cô, tình huống có vẻ hoang đường buồn cười. “Bình tĩnh, bình tĩnh!” Nhân Nhân thấp giọng trấn an cô, một mặt vội vã với tổng giám đốc cười hắc hắc. “Em cam đoan Hà Phi biết sai có thể thay đổi, vụ Hán Quần nhất định ra sức thực hiện. Chúng em có việc phải đi . . . . . .”
Lương Chấn Y cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra được ý tứ của Hà Phi, nhưng anh làm bộ như không nghe thấy, gật gật đầu thu thập văn kiện trên bàn.
Anh giả vờ như không có việc gì, nhưng Hà Phi vẫn không thôi. “Ô. . . . . . Tôi. . . . . . Anh khốn. . . . . .” Vẫn căm phẫn giơ tay múa chân mắng Lương Chấn Y, Úy Nhân Nhân chặn ngang đem cô ôm lấy kéo ra hướng cửa.
“Chị ——” Hà Phi giật xuống ma trảo của Nhân Nhân. “Chị đáng giận ——”
“Em yên tâm!” Nhân Nhân lớn giọng át tiếng Hà Phi tức giận mắng giám đốc Lương, tạo ra cảnh thái bình giả tạo. “Hà Phi là giỏi nhất, một buổi tối thì một buổi tối đi, em sẽ làm được. . . . . . Có phải hay không, Hà Phi?” Cô dùng sức nhéo đùi Hà Phi.
Đau —— Hà Phi cúi đầu che chân.
Nhân Nhân mãnh liệt đè đầu cô, không cho Hà Phi ngẩng đầu. “Thật sao thật sao, biết nhận sai là tốt rồi. . . . . . Chúng ta mau đi nghĩ ra kế hoạch mới. Giám đốc Lương, chúng em đi ra ngoài đây, tạm biệt. . . . . .” Úy Nhân Nhân ra sức lôi Hà Phi ngốc đang quang quác kêu đi ra ngoài, miễn cho đầu heo này tiếp tục làm chuyện ngu ngốc.
“Rầm!” Cửa vừa đóng lại, Lương Chấn Y mệt mỏi che trán thở dài. Anh nhắm mắt lại, muốn anh đối với đôi mắt phiếm hồng của Hà Phi, vẻ mặt thương tâm nhìn như không thấy thật muốn mạng anh. Kỳ thật anh thầm nghĩ đem cô kéo vào trong lòng an ủi.
Lương Chấn Y cười khổ, an ủi? Hiện tại Hà Phi chỉ sợ hận không thể xé xác anh, sao còn có thể muốn anh an ủi? Anh mở mắt, ánh mắt u buồn, trong lòng chua xót. Anh ấn xuống phím thoại.
Trần Dĩnh tiếp điện thoại.”Tổng giám đốc, có việc ạ?”
“Đem băng camera an ninh tháng này mang lên đây cho tôi.”
“Không thành vấn đề.” Trần Dĩnh ngay tức khắc đi làm.
|
Chương 6.1
Đó là tiếng khóc cực kỳ thê thảm, người khóc hiển nhiên đã không thèm để ý bất kể hình tượng thế nào.
“Ô oa. . . . . . Anh ta thật quá đáng, em mặc kệ . . . . . . Em mặc kệ đấy. . . . . . A, bà đây mặc kệ . . . . . . Ô ô. . . . . . Anh đi chết đi . . . . . .” Hà Phi sụp đổ. “Oa. . . . . . Tức chết mất . . . . . .”
Đồng nghiệp phòng kế hoạch ngây ra như phỗng, chỉ thấy Ôn Hà Phi bị trưởng phòng đặt tại chỗ ngồi gào khóc, nước mắt đầm đìa một thân trưởng phòng.
Đồng sự vốn ghen tị Hà Phi được tiếp lấy vụ Hán Quần lúc này không thể không thông cảm với Hà Phi, đều giúp trưởng phòng đưa khăn giấy an ủi cô.
“Được rồi, làm gì mà xúc động như vậy?”
Hà Phi thu dọn lấy đồ dùng vứt vào hộp giấy, vẫn tiếp tục khóc. “Em từ chức, em không làm nữa. . . . . .”
“Giám đốc thật quá nghiêm khắc. Làm sao có thể đối xử với Hà Phi như vậy, thật vô tình!”
Hà Phi giật lấy khăn giấy chùi nước mũi, nghẹn ngào thút thít, rất đáng thương. “Ô ô. . . . . . Em không làm nữa . . . . . .”
Nhân Nhân nghe thấy khóe mắt giật giật, đột nhiên ném đi hộp giấy, chân đạp lên ghế, xách lên lỗ tai Hà Phi gào rống: “Ngu ngốc! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!” Thập phần uy lực, trong thoáng chốc người xung quanh không kịp che lỗ tai chỉ sợ điếc.
Hà Phi bị gầm một trận đầu choáng váng, tai ong ong.
Úy Nhân Nhân một tay tóm lấy Ôn Hà Phi từ chỗ ngồi kéo đứng lên, mặt đối mặt mắng như tát nước.
“Khóc cái gì mà khóc? Sao lúc nãy không thấy em khóc hả? Em không khóc cầu xin với giám đốc, giờ mới ngồi lãng phí nước mắt làm cái quái gì hả? Đầu heo! Có tí đau khổ ấy tính cái gì? Nhớ năm đó Úy Nhân Nhân chị đây từ chân sai vặt mà bắt đầu, quay đi quay lại giúp người ta photo cái này photo cái nọ, kết quả. . . . . . Còn có một lần chị phụ trách đưa văn kiện, nhưng là đưa nhầm, lại đem cơ mật hồ sơ đưa đến. . . . . . Cũng có một lần. . . . . . Chậc chậc chậc. . . . . . Lần đó mới đau! Chị hình như lúc đó bị cảm thì phải, thế nhưng lại làm mất cặp tài liệu của quản lí, sau đó chị đã bị. . . . . .”
Nửa giờ trôi qua –
Nhân viên phòng kế hoạch gà gà gật gật, thần hồn phiêu đãng, đập muỗi chụp ruồi, thì thì thầm thầm. . . . . .
Ôn Hà Phi nước mắt đã muốn khóc hết, mắt sưng to thỉnh thoảng lại rút ra khăn giấy, hai vai vẫn còn bị trưởng phòng giữ chặt.
“. . . . . . Cuối cùng chị có thể chuyển nguy thành an, thành công vượt qua mỗi cửa ải khó khăn, nhưng là. . . . . . Đúng lúc chị nghĩ tiền đồ sáng ngời thì tai họa lại đột nhiên giáng xuống. Chị lại bị. . . . . .”
Đúng vậy, Úy Nhân Nhân vẫn chưa nói xong. “Trong một buổi hội nghị quan trọng, bởi vì quá căng thẳng, kết quả là chị bị viêm dạ dày, liên tục chạy đi vệ sinh. Thật sự là rất xấu hổ, nhưng là chị vẫn còn sống đến tận đây. Làm người là phải kiên cường, phải biết đối mặt khó khăn, biết vượt qua chướng ngại, chưa tới phút cuối chưa bỏ cuộc . . . . .”
Hà Phi bắt lấy cánh tay trưởng phòng, thực yếu ớt sám hối. “. . . . . . Em sẽ không chịu thua, em sẽ cố gắng, em sẽ kiên cường, em sẽ cố lên. . . .” Chỉ cần trưởng phòng mau ngừng lại, đừng tra tấn lỗ tai cô nữa.
“Ừ.” Úy Nhân Nhân thở sâu. “Được, em coi như có thể cứu chữa, tốt lắm.” Cô vừa lòng gật đầu, rốt cục ngậm lại miệng, nói đến miệng đắng lưỡi khô, cầm lên cốc nước trên bàn, hùng hục uống, thở sâu đặt cốc nước xuống. “Kì thật. . . . . . Chuyện chị vừa nói cũng không phải trọng điểm. Chuyện kích thích nhất, giật gân nhất trong cuộc đời trưởng phòng chị là. . . . . .”
Còn nữa sao?! Hà Phi khóe mắt giật giật, thân mình mềm nhũn, thật muốn té xỉu.
Úy Nhân Nhân hứng khởi không thể cứu vãn, mặt mày hớn hở kể chuyện, rất là phấn khích!
Tức thời đồng nghiệp tản ra hết, ẩn trốn hiện trốn, bi bi thảm thảm, rên rên rỉ rỉ. . . . . . Ai tới cứu bọn họ, mau làm Úy Nhân Nhân câm miệng đi!
Không nghĩ ra được. . . . . . Ôn Hà Phi ôm lấy đầu co lại trên ghế, ngồi nghĩ kế hoạch nghĩ đến đầu sắp nổ tung. Đã rất muộn, các đồng nghiệp đã sớm tan tầm về nhà ăn tối. Đêm nay không khí lạnh tràn về, phòng làm việc chỉ còn cô một người có vẻ càng thêm lạnh lùng tịch liêu. Ánh đèn tuýp nhợt nhạt chiếu rọi bóng dáng tiêu điều của cô.
Trên bàn đặt bản kế hoạch mặt trên chi chít những điểm mấu chốt. Hà Phi đầu óc u mê, uể oải rên rỉ. Chỉ có một buổi tối, ông trời, đây căn bản là chuyện không có khả năng. Cô xoa bóp đôi mắt nhức mỏi, chán nản nghĩ, cho dù cô nghĩ ra kế hoạch rất tốt, nhưng không có điều tra thị trường, không có phương án thực hiện, ngày mai muốn như thế nào thuyết phục bên Hán Quần? Huống chi cô hiện tại một chút ý tưởng cũng không có, Úy Nhân Nhân buổi tối cùng với giám đốc Lương tham dự bữa tiệc tài chính và kinh tế, cũng không có khả năng giúp cô. Trời ạ! Hà Phi mệt mỏi che mặt, chẳng lẽ thật muốn quay trở lại làm trợ lý?
“Đáng giận!” Cô phát điên, tức giận đến mức ném tài liệu trên bàn xuống dưới đất. Nhớ tới lời nói lạnh lùng của Lương Chấn Y lúc buổi chiều, cô liền khổ sở đỏ con mắt, phát cuồng giẫm đạp lên tài liệu, trút ra đầy ngập lửa giận.
“Anh là ai hả? Tên khốn kiếp! Đồ đáng ghét!” Vốn nghĩ anh là thực dịu dàng, còn ngây ngốc tim đập thình thịch, hóa ra lại tàn nhẫn như vậy, cô thật sự là đứa ngốc mà! Hà Phi ngã ngồi trên mặt đất, nghẹn ngào. Làm cô thật sự khó chịu chính là chính mình sơ ý, làm mất đi tín nhiệm của Lương Chấn Y cùng trưởng phòng. Bọn họ đem vụ Hán Quần lớn như vậy giao cho Hà Phi, bằng cấp không có, kinh nghiệm còn non, cô lại ngu ngốc làm hỏng bét.
Hà Phi nhặt lên di động rơi trên mặt đất, khổ sở muốn tìm bạn trai nói hết. Điện thoại thông lại nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ, còn có tiếng cười đùa vui vẻ.
Từ Thiếu Khâm đang cùng bạn bè vào vũ trường chơi, vừa nghe là điện thoại của bạn gái, lập tức ám chỉ tiếp viên bên cạnh câm miệng. Cô em tiếp viên vốn dựa vào trong lòng Thiếu Khâm đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
“Hà Phi à, sao vậy? Em đã quyết định vào khách sạn nào chưa, anh nhất định sẽ sắp xếp thật sự lãng mạn. . . . . .”
“Em. . . . . .” Hà Phi nắm chặt điện thoại. “Anh đang ở đâu? Ồn ào thế!”
Thiếu Khâm thấp giọng nói: “Thật à? Có khách đến nhà anh, tiếng nhạc mở lớn quá. Sao, Khải Duyệt hay là Viễn Xí?”
Anh chỉ biết nghĩ về chuyện này, Hà Phi đầu càng đau. “Hay là thôi đi, em cảm thấy không ổn, cho nên. . . . . .”
“Cái gì?!” Sấm giữa trời quang, Từ Thiếu Khâm thực thất vọng, rống vào điện thoại. “Có nhầm hay không? Anh chờ đợi đã rất lâu, anh sắp phải xuất ngoại rồi. . . . . .” Anh quang quác kêu, Hà Phi vốn là muốn nghe bạn trai an ủi cô vài câu, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn nói.
“Em có việc phải làm, anh đi tiếp khách đi. . . . . .” Cô vội vàng cúp máy.
|
Hà Phi xoa bóp đôi mắt sưng đỏ, mệt mỏi quá, rất muốn quay về nhà, bà ngoại vốn tối nay muốn nấu lẩu cho cô ăn, kết quả cô bận việc đến ngay cả thời gian đi ăn cơm tối cũng không có. Mới lúc nãy bà ngoại ở đầu bên kia điện thoại thất vọng nói mãi là đã chuẩn bị đồ nấu lẩu xong hết rồi.
Hay là từ bỏ đi về nhà đi? Dù sao cũng không có hi vọng. Hà Phi nhặt lên bản kế hoạch bị giẫm nát, lại nhặt lên tư liệu Hán Quần rơi khắp nơi, tay đột nhiên siết mạnh, răng cắn chặt.
“Không, mình không cam lòng. . . . . .” Cô đứng dậy, tuy rằng oán giận Lương Chấn Y nghiêm khắc, vẫn mất tự chủ từ từ đi hướng tới phòng làm việc của anh, giống như mọi khi không có linh cảm liền trốn vào dưới chiếc bàn gỗ đào của anh, trốn ở nơi đó đắm chìm suy tư đối sách.
Nơi này vẫn như cũ ấm áp thoải mái, nhưng là không có phảng phất mùi nước hoa của Lương Chấn Y, không có độ ấm đôi chân của anh. Hà Phi nhắm mắt lại, khổ sở nhớ lại lời nói lạnh lùng lúc ban chiều của anh.
“Ngày mai nếu không thành công nhận được vụ này, quay lại làm trợ lý chấp hành.”
Hà Phi chóp mũi đau xót, hốc mắt lại ướt. Không hiểu, cô thật không hiểu. Anh từng dịu dàng giúp cô một phen lúc cô gặp chuyện xấu mặt, nhưng vì sao, hôm nay cô ngã đau, anh lại đem cô đẩy càng sâu, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô sẩy chân? Ngay cả trưởng phòng đều nói giúp cho cô, tại sao anh lại tàn khốc đả kích cô?! Hà Phi nhịn không được khóc nức lên, đột nhiên kinh hãi nhận ra, chân chính làm cô bị thương tâm, không phải là kế hoạch bị trộm, mà là lời nói không thông cảm không tha thứ của anh. Chân chính làm cô áy náy tự trách, hóa ra không phải vì cô làm mất vụ Hán Quần, mà là cô làm cho anh thất vọng. . . . . .
Nước mắt ướt đẫm cuốn thiết kế, đầu của cô trống rỗng, nghĩ không ra ý tưởng gì, cô xong rồi. . . . . . Lương Chấn Y nhất định sẽ đối với cô vô cùng vô cùng thất vọng rồi. Hà Phi khóc nức nở, cô quả nhiên là còn không bằng A Đẩu*.
(*): A Đẩu, aka Lưu Thiện, là con trai của Lưu Bị, hậu chủ của Thục Hán. Nhắc tới Lưu Thiện là người ta nghĩ tới một người bất tài, vô dụng và nhát gan. Người Trung Quốc thậm chí còn dùng tên A Đẩu để chỉ những đứa trẻ kém cỏi, hay dùng thay thế cho tính từ thiểu năng.
|