Chạng Vạng
|
|
Mike đột ngột xuất hiện nơi cửa, liếc mắt nhìn tôi và Edward. Cái nhìn dành cho Edward... đúng như Edward đã nói. Còn cái nhìn dành cho tôi... đó là một cái nhìn ủ rũ. - Nom cậu có khá hơn rồi đấy - Mike nhận xét hay đang “kết tội” tôi vậy? - Cậu cứ để yên tay trong túi nhé - Tôi chẳng biết nói sao nữa... - Không còn phải trích máu nữa đâu - Anh chàng lầm bầm trong miệng - Cậu có quay trở lại lớp không? - Cậu đùa à? Mình mới ra ngoài có một lát, vậy mà đã quay trở lại liền... (Thể nào mà thầy Banner chẳng nghi ngờ chứ!) - Ờ... ờ... mình chỉ muốn biết là... Cuối tuần này, cậu có đi không? Ra biển ấy? - Vừa hỏi, Mike vừa ném một tia nhìn về phía Edward lúc này đang đứng tựa vào quầy tiếp tân bừa bộn các loại giấy tờ. Hắn ta đứng yên như một pho tượng, mắt nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt. Tôi cố trả lời bằng một giọng vô cùng thân thiện. - Chắc chắn rồi, mình sẽ tham gia vào chuyến đi. - Vậy chúng mình hẹn gặp nhau ở cửa hàng của bố mình nhé, lúc mười giờ - Mike lại liếc nhìn Edward lần nữa, hình như anh chàng muốn nhắn gửi gì đó thông qua cái nhìn này. Cử chỉ ấy giúp tôi hiểu một điều rõ rành rành rằng lời mời kia dành cho tôi đích thị chẳng phải là thân tình. - Mình sẽ đến đó - Tôi hứa một cách chắc nịch. - Gặp lại cậu ở phòng tập thể dục nhé - Mike chào tạm biệt rồi ngập ngừng đi về phía cửa ra vào. - Gặp lại cậu sau - Tôi trả lời. Mike ngoái lại nhìn tôi lần nữa, gương mặt tròn trịa bảnh bao có hơi phụng phịu. Anh chàng thất thểu bước ra ngoài với đôi vai rũ xuống. Một nỗi thương cảm tràn ngập hồn tôi. Thể nào rồi cái vẻ rầu rĩ kia sẽ còn ám trên gương mặt của Mike trong phòng tập thể dục cho mà xem... - Tập thể dục ơi là tập thể dục... - Tôi rền rĩ. - Để tôi lo cho - Tôi không nhận ra Edward đã tiến đến bên mình tự lúc nào, hắn ta sẽ sàng nói vào tai tôi - Ngồi xuống đi, và hãy làm sao cho mặt mũi tái xanh tái xám ấy... Chuyện ấy không có gì là khó; mặt tôi lúc nào mà trông chẳng xanh xao, đã thế, cơn choáng nhẹ vừa rồi đã kịp để lại cho tôi hàng tá những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nữa. Tôi ngồi vội xuống một chiếc ghế xếp kẽo cà kẽo kẹt, tựa đầu vào tường, khẽ khép mắt lại. Những cơn choáng luôn luôn rút cạn sức lực của tôi. Tôi nghe thấy tiếng nói của Edward cất lên nhẹ nhàng ở quầy tiếp tân. - Thưa cô Cope! - Ừ, em nói đi - Tôi không hề hay biết là cô nhân viên tiếp tân đã quay trở lại bàn giấy của mình. - Vào giờ sau, bạn Bella phải học môn thể dục, em e rằng Bella vẫn chưa hồi sức. Em nghĩ mình nên đưa bạn ấy về nhà. Cô cho bạn ấy miễn học bữa nay được không ạ? - Giọng nói của Edward ngọt như mía lùi. Đôi mắt của hắn ta chắc cũng đang long lanh lắm đây. - Em có cần xin miễn luôn thể không, Edward? - Giọng nói của cô Cope run rẩy đầy xúc động. Ôi trời, sao tôi lại không có được cái tài năng đó nhỉ! - Dạ, không sao đâu cô, em có giờ của cô Goff, cô ấy sẽ không phiền đâu ạ. - Ừ, mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi. Em phải khỏe lên nhé, Bella - Cô Cope nói to với tôi. Tôi gật đầu một cách yếu ớt, thật ra cũng có hơi cường điệu một chút. - Cô đi nổi không, hay là để tôi giúp lần nữa nhé? - Khi lưng đã quay về phía quầy tiếp tân rồi, thái độ của hắn ta rõ ràng là đang châm chọc tôi. - Thôi, để tôi tự đi. Một cách nhẹ nhàng, cẩn thận, tôi đứng lên, cảm thấy không có gì bất ổn. Edward tiến tới trước mở cửa cho tôi, đôi môi hắn nở một nụ cười rất lịch thiệp, nhưng đôi mắt lại chứa đầy vẻ ma mãnh. Tôi bước ra ngoài trời, cảm nhận rõ cái lành lạnh của sương mù đang bắt đầu buông xuống. Thật khoan khoái... lần đầu tiên trong đời, tôi mới có cảm giác thích thú trước cái ẩm ướt mờ mờ ảo ảo này... nhất là khi nó đang hút sạch thứ mồ hôi nhớp nháp đọng trên mặt tôi. - Cảm ơn - Tôi lên tiếng khi Edward cũng bước theo tôi ra ngoài - Được thoát khỏi giờ thể dục... giờ tôi mới hiểu rằng bệnh, hóa ra cũng có ích... - Tất nhiên rồi - Edward trả lời... mắt đăm đăm nhìn về phía trước và nheo nheo mắt vì nước mưa hắt vào mặt... - Anh sẽ đi đâu? Thứ Bảy này ấy? - Mặc dù biết điều này khó xảy ra, nhưng tôi vẫn hy vọng, trông chờ. Không thể tin nổi là hắn ta sẽ đi xả hơi với những học sinh khác; Edward không thuộc về cái thế giới ấy. Cái tôi mong đợi chỉ là Edward cho tôi được nhìn thấy thử một lần sự hăng hái, nhiệt tình của hắn ta như chính tôi đang cảm nhận đây, khi bước đi giữa không gian thoáng đạt... - Chính xác thì các cô sẽ đi đâu? - Edward vẫn đăm chiêu nhìn về phía trước, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào. - Tới La Push, bãi thứ nhất - Tôi cố dò đoán cảm xúc của Edward, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Đôi mắt của hắn ta chỉ hơi sẫm lại. Rồi Edward đưa mắt nhìn tôi, mỉm cười gượng gạo. - Tôi không được hoan nghênh ở đó. Tôi thở dài. - Tôi mời anh là được rồi. - Tuần này... chúng ta... cô và tôi, đừng có làm gì khiến Mike phải khổ sở hơn nữa. Đừng để cho cậu ta phát cáu lên - Nói đến đây, ánh mắt của Edward như nhảy múa; hình như hắn ta rất thích thú trước ý nghĩ đó thì phải. - Mike... lại là Mike - Tôi lẩm bẩm một mình, lòng miên man nghĩ về cách dùng từ của Edward: “cô và tôi”... Tôi thích nghe như thế... Cuối cùng, chúng tôi đã đến gần bãi đậu xe của trường. Tôi rẽ trái, tiến thẳng đến bên cái xe tải của mình. Bỗng có vật gì đó vướng vào vạt áo ấm của tôi, kéo giật tôi lại... - Cô tính đi đâu vậy? - Edward hỏi sẵng. Hắn ta đang níu chặt lấy áo của tôi. Tôi trở nên bối rối. - Tôi về nhà. - Cô không nghe tôi hứa là sẽ đưa cô về nhà an toàn sao? Cô nghĩ là tôi sẽ để cho cô cứ thế mà về nhà trong tình trạng như thế này sao? - Giọng nói của Edward có phần nóng nảy. - Tình trạng nào cơ? Thế còn cái xe của tôi thì sao? - Tôi nói như rên rỉ. - Sau giờ học, tôi sẽ bảo Alice lo chuyện đó - Rồi cứ thế, Edward nắm lấy cái áo ấm của tôi mà kéo tôi xềnh xệch tới chỗ chiếc Volvo. Tôi chỉ có thể làm được mỗi một việc thôi... đó là cố gắng để khỏi bị ngã. Mà dẫu cho tôi có bị ngã đi chăng nữa, chắc rằng hắn ta cũng vẫn sẽ kéo lê tôi như thế chứ chẳng chịu buông ra đâu. - Tôi tự về nhà được mà! - Tôi nhất mực khăng khăng. Edward vẫn cứ lờ đi. Hắn ta vẫn tiếp tục xăm xăm đi tới, kéo theo tôi tất ta tất tưởi bước theo sau, khi thì chân nọ đá vào chân kia, khi thì hai chân ríu lại, rồi có lúc tôi loạng choạng nghiêng về bên phải, lúc lại ngả qua phía trái... vậy mà cũng đi hết được cái vỉa hè để đến chiếc Volvo. Edward thả tôi ra. Tôi lỡ đà ngã dúi vào ô cửa xe phía sau. - Anh thật kiêu căng quá đáng! - Mở cửa đi - Edward chỉ đáp lại lời tôi có bấy nhiêu từ rồi ngồi vào tay lái. - Tôi hoàn toàn có đủ sức để lái xe về nhà! - Tôi cứ đứng ở bên cạnh chiếc Volvo mà hét toáng lên đầy giận dữ. Lúc này, mưa đang nặng hạt, tôi đã không kéo mũ trùm đầu lên từ nãy nên bây giờ, nước cứ chảy thành dòng từ tóc xuống lưng áo của tôi. Edward hạ cửa tự động xuống rồi nhoài người qua chiếc ghế bên cạnh, hét lên với tôi: - Vào đi, Bella! Tôi vẫn đứng nguyên như thế, không buồn trả lời, trong đầu đang nhẩm tính đến việc phải chạy thật nhanh đến chỗ chiếc xe tải, phải nhanh hết sức, để hắn ta không thể đuổi kịp. Nhưng tôi phải thừa nhận ngay rằng điều này khó mà thực hiện cho được. - Tôi sẽ lại phải lôi cô lên xe thôi - Edward gầm ghè, hình như hắn ta đã đoán ra ý định của tôi rồi thì phải. Cuối cùng, tôi cũng phải đành lòng chui vào chiếc Volvo, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Nhưng tôi đã không thành công - cả thân hình tôi chẳng khác gì con mèo từ dưới sình hay dưới cống mới chui lên, còn đôi giày ống thì cứ nhóp nhép, rất khó chịu. - Anh không cần phải hành xử như thế - Tôi phàn nàn. Bây giờ tới lượt Edward im lặng, không thèm trả lời, hắn ta chỉ hí hoáy khởi động xe, bật hệ thống sưởi và hạ mức âm lượng của máy nghe nhạc xuống. Cho đến khi Edward đã lái xe ra khỏi bãi đậu của trường rồi, tôi vẫn giữ thái độ câm nín... cố tình biểu lộ sự hờn dỗi ra mặt... nhưng rồi sau đó, khi cảm nhận ra bản nhạc đang phát ra từ cái đĩa hát, sự tò mò trong tôi đã lấn át cả nỗi hờn dỗi... - Bản Clair de Lune (Sáng trăng) à? - Không nén được nỗi ngạc nhiên, tôi cất tiếng hỏi. - Cô cũng biết Debussy(9) à? - Edward cũng không khỏi ngạc nhiên, hỏi lại tôi. - Không biết nhiều lắm - Tôi thú nhận - Nhà tôi lúc nào cũng rộn rã giai điệu của các bản nhạc cổ điển do mẹ chơi. Thế nên tôi chỉ biết những gì tôi thích thôi... - Đấy cũng là một trong những điều tôi thích - Edward như đắm mình vào cơn mưa, tư lự... Còn tôi... chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ngả người vào cái đệm bọc da xam xám mà hòa mình theo từng nốt nhạc. Gặp lại giai điệu êm dịu thân thuộc, liệu ai còn có thể có thái độ nào khác chứ. Ngoài kia, mưa mờ mịt, mọi thứ xung quanh trở nên nhòe nhoẹt, tất cả chỉ còn là những cái bóng xám xịt hòa lẫn với màu xanh lục... cứ ào ào vút qua. Tôi chợt nhận ra là Edward đang phóng xe rất nhanh, thế mà trong xe vẫn cứ êm ru, động cơ chạy rất đều, và tôi hoàn toàn không hề cảm nhận được tốc độ của nó. Cả thị trấn như bị rớt lại phía sau... - Mẹ cô là người như thế nào? - Edward đột ngột lên tiếng. Tôi ngước mắt lên, hắn ta đang nhìn tôi chăm chú. - Mẹ giống tôi nhiều... nhưng mà... đẹp hơn - Tôi trả lời. Edward bỗng nhướng mày lên - Tại tôi mang nhiều đặc điểm của bố đấy. Mẹ tôi thì năng đi đây đi đó lắm, chứ không như tôi đâu, mẹ cũng bạo dạn hơn tôi nữa. Tuy nhiên, mẹ hơi tắc trách và khác thường một chút... nên bà là một đầu bếp... không thể đoán trước được. Nói chung, mẹ là người bạn thân thiết nhất của tôi - Tôi dừng lại. Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ là lòng tôi lại chùng xuống. - Cô bao nhiêu tuổi rồi, Bella? - Edward bỗng xẹt ngang (Sao hắn ta lại hỏi thế nhỉ?). Edward đã dừng xe lại, và tôi nhận ra là mình đã về đến nơi. Mưa lớn quá, nên nhìn mãi mới ra nhà. Bây giờ, trông nó chẳng khác gì một chiếc xe hơi đang bị nước sông nhấn chìm. - Mười bảy - Tôi trả lời, cảm thấy hơi bối rối. - Trông cô chẳng giống mười bảy tí nào. Giọng nói của hắn ta nghe như trách móc khiến tôi phải bật cười. - Sao? - Giờ thì tới lượt Edward ngạc nhiên, bối rối. - Tại mẹ tôi hay nói là hồi tôi mới sinh ra, trông tôi cứ như ba mươi lăm tuổi ấy, nên giờ, chắc tôi giống như... đang ở tuổi trung niên - Nói đến đây, tôi bật cười thành tiếng, nhưng sau đó lại thở dài - Ừm, người ta, ai rồi cũng phải lớn lên thôi - Tôi dừng lại một chút - Còn anh, anh có giống một học sinh sắp bước sang năm cuối của trường trung học đâu. Edward nhăn mặt lại, đổi liền sang đề tài khác: - Sao mẹ cô lại kết hôn với dượng Phil? Tôi hoàn toàn bất ngờ vì hắn ta vẫn còn nhớ đến cái tên của dượng; tôi nhớ là mình chỉ nói đến tên dượng có một lần, mà cách nay có đến gần... hai tháng lận. Mãi một lúc sau, tôi mới trả lời:
|
- Mẹ tôi... mẹ tôi luôn trẻ hơn so với cái tuổi của mình. Tôi nghĩ dượng Phil lúc nào cũng khiến mẹ cảm thấy mình trẻ trung như thế. Dù sao thì... mẹ cũng rất say mê dượng... - Bất giác tôi khẽ lắc đầu. Gì chứ mấy cái chuyện liên quan đến vấn đề thu hút hay quyến rũ gì gì ấy, tôi không tài nào hiểu nổi. - Thế cô có tán thành chuyện mẹ và dượng không? - Edward hỏi. - Tôi thấy có vấn đề gì đâu? - Tôi thẳng thắn trả lời - Tôi muốn mẹ hạnh phúc... và dượng là người mà mẹ cần. - Cô rất rộng lượng... - Edward bỗng trở nên trầm ngâm. - Sao? - Thế liệu mẹ cô có rộng lượng đối với cô không, cô nghĩ sao? Dù người cô chọn có là ai đi chăng nữa ấy? - Đột nhiên Edward trở nên nghiêm nghị, hắn ta nhìn sâu vào mắt tôi, dò hỏi, ngập ngừng... - Tôi... tôi nghĩ là có - Tôi lại cà lăm - Nhưng mà dù gì thì mẹ cũng là mẹ... Chắc sẽ hơi... khang khác một chút. - Nhưng sẽ không bao giờ lên đến mức “khẩn cấp, khẩn cấp... bão sắp đổ bộ vào đất liền” đâu... - Edward trở nên thoải mái trở lại. Tôi mỉm cười đáp lại. - Theo anh thì phải như thế nào mới là đáng sợ? Mặt mày đằng đằng sát khí và giọng nói oang oang như nước vỡ bờ ấy hả? - Đấy cũng là một nhận định... - Thế nhận định của anh là gì? Edward không trả lời câu hỏi của tôi, hắn ta lại hỏi lái sang chuyện khác: - Cô có bao giờ nghĩ tôi là một kẻ đáng sợ không? - Edward nhướng mày lên, cố nở một nụ cười ngập ngừng, yếu ớt... Tôi đăm chiêu nghĩ ngợi, liệu nói thật hay nói dối sẽ tốt hơn đây. Và tôi quyết định nói thật: - Hmmm... Tôi nghĩ là có, nếu anh muốn tỏ ra như vậy. - Thế hiện giờ, cô có sợ tôi không? - Nụ cười của Edward vụt tắt, gương mặt tươi tỉnh của hắn ta bỗng chốc nghiêm lại. - Không - Tôi trả lời ngay lập tức. Và nụ cười của hắn ta xuất hiện trở lại... - Vậy giờ anh kể cho tôi nghe về gia đình của anh nhé? - Tới lượt tôi đổi đề tài - Chắc chắn nó sẽ thú vị hơn chuyện của tôi. Edward trở nên cảnh giác. - Thế cô muốn biết gì nào? - Gia đình bác sĩ Cullen nhận nuôi anh hả? - Ừ. Tôi ngập ngừng trong giây lát. - Chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ của anh? - Họ mất lâu rồi - Giọng nói của Edward dửng dưng không chút cảm xúc. - Ồ, xin lỗi - Tôi lầm bầm. - Tôi không nhớ rõ lắm. Giờ tôi đã có Carlisle và Esme là bố mẹ rồi. - Và anh yêu họ - Đó không phải là câu hỏi. Chỉ vì tôi nhận ra điều đó khi hắn ta nói về vợ chồng bác sĩ Cullen. - Ừ - Edward mỉm cười - Tôi không thể tưởng tượng ra nổi là lại có người nào tốt hơn họ nữa. - Anh thật tốt phước. - Tôi biết chứ. - Thế còn các anh chị em của anh? Edward liếc nhìn đồng hồ trên xe... - Anh và em tôi... cả Jasper và Rosalie ấy mà... chắc sẽ giận điên lên khi phải dầm mưa mà chờ đợi... - Ối xin lỗi, anh phải đi rồi - Thật tình tôi chẳng muốn xuống xe chút nào. - Cô cứ yên tâm, thể nào xe của cô cũng sẽ về trước khi ngài cảnh sát trưởng có mặt ở nhà, nhưng cô đừng kể gì về vụ xảy ra ở lớp sinh học nhé - Nói xong, Edward mỉm cười. - Chắc chắn là bố tôi biết rồi. Ở cái thị trấn Forks này, làm gì mà có bí mật nào tồn tại cơ chứ. Edward bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy có cái gì đó chua chát. - Chúc cô đi biển vui vẻ... thời tiết tốt lắm, cứ tha hồ mà tắm nắng - Nói xong, Edward khẽ liếc nhìn ra ngoài màn mưa. - Ngày mai, tôi sẽ không gặp lại anh? - Ừ, không gặp đâu. Emmett và tôi phải chuẩn bị các thứ để đi nghỉ cuối tuần. - Các anh sẽ đi đâu? - (Một người bạn thì sẽ phải hỏi như thế, có đúng không nhỉ?) Mong rằng nỗi thất vọng của tôi đã không pha lẫn vào trong giọng nói. - Bọn tôi sẽ đi dã ngoại ở Goat Rocks, nó nằm ngay ở phía nam núi Rainier ấy. Nghe hắn trả lời xong, tôi mới chợt nhớ ra là bố đã từng kể cho tôi biết gia đình nhà bác sĩ Cullen rất hay đi cắm trại. - Ồ, thích quá nhỉ, chúc anh có một chuyến dã ngoại thật vui nhé - Tôi cố thể hiện sự hào hứng qua giọng nói, và không mảy may nghĩ rằng mình đang đóng kịch. Edward vẫn mỉm cười lơ đãng. - Thế cuối tuần này, cô có thể làm một việc giúp tôi được không? - Hắn ta quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt vàng sẫm rực sáng, dường như đang muốn tỏa ra cho bằng hết toàn bộ sức mạnh bí ẩn nào đó... Tôi gật đầu vì không còn cách nào khác. - Đừng khó chịu nhé, hình như cô thuộc mẫu người có sức hút... đối với các tai nạn y như nam châm ấy. Vì thế... phải cẩn thận, đừng để ngã xuống biển, xuống xe hay xuống bất cứ thứ gì nhé, được không? - Hắn ta mỉm cười một cách ma mãnh trong khi nói. Nỗi lo lắng lẩn quất trong tôi tan biến nhanh theo từng lời nói của Edward. Tôi nhìn hắn ta trừng trừng. - Tôi biết việc mình làm, rõ chưa - Tôi gắt gỏng rồi đóng sầm cánh cửa lại... và chạy ào ra ngoài mưa. Edward vẫn mỉm cười, cho xe phóng đi.
|
Chương 6 Những câu chuyện kinh dị - Tôi ngồi yên trong phòng, cố gắng tập trung vào màn ba của vở kịch Macbeth, đồng thời vẫn dỏng tai lên nghe ngóng chiếc xe tải. Tôi nghĩ rằng dù mưa có ầm ầm ào ào cỡ nào thì tôi vẫn có thể nhận ra được tiếng động cơ của chiếc xe. Nhưng rồi khi bất giác liếc nhìn qua màn cửa - tôi thất thần - trên lối đi dẫn vào nhà, cái xe đã nằm ở đó tự lúc nào. Tôi không trông chờ gì ngày thứ Sáu, chính xác hơn là tôi chẳng ưa gì cái ngày này. Dĩ nhiên rồi, đó là ngày phải giải thích này nọ về vụ ngất choáng. Không hiểu sao Jessica lại quan tâm một cách đặc biệt đến chuyện này. Cũng may mà Mike kín mồm kín miệng nên chẳng ai hay biết về sự có mặt của Edward. Và cô bạn của tôi chỉ còn biết chú tâm đến bữa ăn trưa mà thôi. - Thế hôm qua, Edward Cullen muốn gì vậy? - Jessica hỏi tôi trong giờ học lượng giác. - Mình cũng không rõ - Tôi cố lấy giọng thật thà trả lời- Anh ta chẳng đi vào vấn đề chính, cứ nói những chuyện đâu đâu. - Trông bồ lúc đó như phát điên ấy - Jessica nhận xét. - Mình á? - Tôi cố không để lộ cảm xúc của mình. - Bồ biết không, từ trước tới giờ, mình chưa từng thấy anh ta ngồi chung với ai ngoài gia đình đâu. Thế mới lạ chứ. - Ừ, lạ thật - Tôi gật đầu theo. Cô bạn có vẻ không vừa ý, cứ mân mê mãi mấy lọn tóc đen tuyền quăn tít, ra dáng bồn chồn, thắc thỏm. Chắc cô ấy đang hy vọng tôi sẽ tiết lộ một điều gì đó hay hay để còn có cái mà “tiết lộ” với những người khác... Nhưng điều tệ hại nhất vào ngày thứ Sáu là... tôi biết Edward sẽ không đến trường, thế mà vẫn hy vọng. Khi cùng Jessica và Mike bước vào quán ăn, tôi không thể nào kiềm chế mình không nhìn về phía chiếc bàn quen thuộc, nơi có Rosalie, Alice và Jasper ngồi đó chụm đầu chuyện trò. Tôi cũng chẳng thể nào chấm dứt cái nỗi buồn u ám đang càng lúc càng làm trĩu nặng hồn tôi... khi nhận ra rằng mình phải đợi, đợi, và phải đợi rất lâu mới có thể được nhìn thấy trở lại Edward... Vẫn ngồi ở chiếc bàn cũ, các bạn tôi cứ huyên thuyên bao dự định về chuyến đi vào ngày mai. Mike làm cho không khí rộn ràng hẳn lên, anh chàng cứ lặp đi lặp lại rằng đài địa phương khẳng định ngày mai sẽ là một ngày đầy nắng. Riêng tôi chưa thấy thì chưa thể tin được. Nhưng của đáng tội, hôm nay có ấm hơn - tiết trời hiện đang là mười sáu độ. Chắc chuyến đi chơi ngày mai sẽ không đến nỗi nào. Rồi tôi bất chợt bắt gặp vài cái nhìn thiếu thiện cảm của Lauren... không rõ vì nguyên cớ gì lại như thế. Tôi cứ thắc mắc về điều đó mãi cho đến lúc cả bọn kéo nhau rời khỏi quán ăn. Tôi đi ngay đằng sau Lauren, chỉ cách mái tóc vàng hoe mượt mà của cô ta vỏn vẹn ba mươi xăngtimét, và Lauren không hề hay biết gì về điều đó. -... Chẳng hiểu sao mà Bella - Lauren cố ý kéo dài giọng ra khi nói đến tên tôi - không chịu ngồi luôn với nhà Cullen đi cho rồi... Tôi nghe Lauren thì thào với Mike như vậy. Chưa bao giờ tôi thấy cô ta có một giọng nói ngoa ngoắt, khó chịu, và đầy ác ý dành cho tôi đến thế. Tôi bối rối. Thật sự, tôi không biết nhiều về Lauren, tất nhiên là không biết đến mức để có thể hiểu, hay ít ra là cảm nhận được rằng cô ta không thích tôi. - Cô ấy là bạn mình, thế nên mới ngồi với chúng ta - Mike vẫn tỏ rõ thái độ quý trọng tôi, nhưng sao nghe như có một chút gì đó... không quả quyết lắm. Tôi dừng lại để Jess và Angela đi lên trước mình. Tôi không muốn nghe thêm gì nữa. Trong bữa ăn tối hôm ấy, bố tỏ ra rất nhiệt tình ủng hộ tôi tham gia vào chuyến đi đến La Push vào sáng ngày mai cùng các bạn. Hình như bố cảm thấy có lỗi khi cứ để tôi ru rú ở nhà một mình vào những ngày cuối tuần thì phải, nhưng biết làm sao được... đã bao năm qua, bố quen như thế rồi. Từ bỏ một thói quen, đâu phải là chuyện dễ. Tất nhiên là bố biết tên, tuổi của những người bạn sẽ đi cùng với tôi, cũng như bố biết rõ cả nhà cửa, bố mẹ và... thậm chí, ông bà của họ nữa. Có vẻ như bố đã chuẩn y. Nhưng liệu bố có cho phép tôi đến Seattle với Edward Cullen không nhỉ. Thôi, chẳng nên báo cáo với bố làm gì, cho chắc ăn. - À bố ơi, bố có biết nơi nào tên là Goat Rocks hay cái gì đại loại như thế không? Hình như nó nằm ở phía nam của ngọn Rainier ấy - Tôi hỏi một cách bâng quơ. - Ừ biết, nhưng sao? Tôi nhún vai. - Có mấy bạn tính tới đó cắm trại. - Đó không phải là nơi dành cho cắm trại - Giọng nói của bố chứa đầy nỗi ngạc nhiên - Ở đó có nhiều gấu lắm. Hầu như người ta chỉ tới đó vào mùa săn thôi. - Ồ - giờ thì tới lượt tôi ngạc nhiên - Chắc con nhớ lộn tên. ... Đúng lúc tôi chập chờn định ngủ tiếp thì có một thứ ánh sáng lạ thường hắt vào phòng khiến tôi tỉnh giấc. Tôi mở mắt thao láo và nhận ra đó là một tia sáng vàng đang rọi thẳng vào cửa sổ. Không thể tin được! Tôi bật dậy và kiểm tra, thôi đúng rồi, mặt trời đã ló dạng. Ôi, sao nó lại xuất hiện không đúng lúc thế kia, nó mới vừa nhô lên, và hoàn toàn không có ý định... chìm xuống như lẽ ra phải thế! Phía cuối chân trời, mây đã giăng rồi, nhưng vẫn còn chừa lại một khoảng trời xanh lơ nằm ngay chính giữa chưa bị lấp. Tôi nấn ná ở khung cửa sổ, chưa muốn rời, sợ rằng nếu bỏ đi, khoảng trời kia sẽ biến mất... Cửa hàng Quần áo Olympic - nhà Newton nằm ngay phía bắc của thị trấn. Tôi đã từng trông thấy cái cửa hàng này, nhưng chưa lần nào dừng chân ở đó cả... cửa hàng chẳng có nhiều lựa chọn để mà phải bỏ thời gian lẫn mồ hôi mà đứng ở ngoài nghiêng nghiêng ngó ngó. Trong bãi đậu xe, tôi nhận ra ngay chiếc Suburban của Mike cùng chiếc Sentra của Tyler. Tôi bèn cho xe của mình tiến vào, đậu ngay bên cạnh và nhận ra cả nhóm đang đứng trước chiếc Suburban. Eric cũng đang đứng ở đó, bên cạnh anh ta là hai cậu bạn khác cũng học chung lớp với tôi, hình như là Ben và Conner - tôi lờ mờ cố nhớ lại những cái tên. Còn kia là Jess, đang bị kẹp giữa Angela và Lauren. Ba cô gái khác cũng đang đứng với họ, trong đó có một người mà tôi nhớ là đã đị đốn ngã trong phòng thể dục hôm thứ Sáu. Cô ta ném cho tôi một cái nhìn khinh miệt khi tôi bước xuống xe tải, rồi thì thầm gì đấy vào tai Lauren. Lauren đưa cặp mắt giễu cợt về phía tôi rồi lắc lắc mái tóc màu vàng bắp. Thôi rồi, hôm nay sẽ lại như mọi ngày chứ chẳng có gì khác đâu... Chí ít thì Mike cũng đã rất vui khi nhìn thấy tôi. - Cậu đây rồi! - Anh chàng reo to lên đầy phấn khích - Mình đã bảo hôm nay là ngày nắng mà, đúng không? - Thì mình đã nói là mình sẽ đến mà - Tôi nhắc. - Tụi mình chỉ còn chờ Lee và Samantha nữa thôi... nếu cậu không... mời thêm ai - Mike tiếp lời. - Không - Tôi nói dối một cách yếu ớt, hy vọng không ai nhận ra điều đó. Thật sự trong lòng tôi vẫn đang mong có phép màu... khiến Edward xuất hiện... Trông Mike hài lòng thấy rõ. - Cậu ngồi xe của mình nhé? Xe mình hoặc xe của mẹ Lee cũng được. - Ừ, mình sẽ ngồi xe của cậu. Mike mỉm cười sung sướng. Tạo cho Mike niềm vui, thật chẳng khó khăn chút nào... - Cậu sẽ được sử dụng súng săn - Mike hứa như đinh đóng cột. Tôi chỉ biết toét miệng ra cười, cố giấu nỗi tủi hờn vào trong. Nhưng mà... chẳng thể nào làm cho Mike và Jessica cùng vui như nhau được. Không hề giấu giếm, Jessica đang nhìn chúng tôi với ánh mắt... muốn phóng ra lửa... Cuối cùng, mọi người đều đã tề tựu đông đủ. Lee dẫn thêm hai người nữa nên mọi chỗ ngồi đều được tận dụng tối đa. Tôi cố sắp xếp để... lèn thêm Jess vào ngồi giữa Mike và tôi ở hàng ghế đầu của chiếc Suburban. Có vẻ như Mike không phiền lòng về điều đó, ít nhất thì việc này cũng khiến cho Jessica khuây khỏa được phần nào. La Push chỉ cách Forks khoảng mười lăm dặm, và con đường đi đến đó thật tuyệt vời. Chúng tôi lướt qua những cánh rừng xanh thẫm đẹp đến nao lòng cùng dòng sông Quillayute hiền hòa uốn lượn. Tôi thấy vui vì đã chọn chỗ ngồi đúng ngay bên cửa sổ. Chúng tôi hạ hết kính xuống - chẳng gì thì chiếc Suburban này cũng đang na ná giống như một... cái lồng bao bọc kín mít cả chín đứa học sinh trong đó rồi - thế nên tôi cần phải ra sức tận hưởng càng nhiều càng tốt cái ánh sáng mặt trời hiếm hoi lắm mới có được này.
|
Thật ra, tôi đã từng có dịp đến các bãi biển quanh La Push nhiều lần rồi, hồi tôi còn đến Forks thăm bố vào mỗi mùa hè. Vì thế, con đường hình mảnh trăng lưỡi liềm dẫn đến bãi biển thứ nhất chẳng có gì xa lạ đối với tôi. Tuy vậy, nó vẫn còn hấp dẫn tôi lắm. Nước ở đây xám xịt - thậm chí cả khi đang có ánh sáng mặt trời - nước biển cứ từ từ cuộn lên thành những con sóng bạc đầu rồi chậm rãi vỗ vào bờ đá xám ngoét. Phía xa khỏi phần cảng được tạo dựng bằng thép kia là các đảo với những vách đá thẳng đứng bao quanh, vươn đến tận đỉnh thì trở nên gồ ghề, nhọn hoắt, mọc toàn những cây linh sam cao vút. Bờ biển chỉ có mỗi một dải cát mỏng dính mỏng tang nằm ngay rìa nước, còn phía sau nó là hàng triệu những tảng đá to, nhẵn thín, mang một màu xám đồng điệu. Ấy là trông từ xa thôi, chứ khi đến gần thì mỗi một tảng đá ấy là một tập hợp các màu sắc khác nhau: nâu đỏ có, xanh nước biển có, xanh hoa oải hương cũng có, cả đến màu xám hay vàng xỉn cũng có nốt. Sóng dâng, những thân cây lớn gãy đổ từ lâu lại trồi lên thụp xuống, do phải lênh đênh mãi như vậy nên đã bị thứ nước muối mặn chát ăn vào tận bên trong, làm trơ ra phần lõi trắng muốt... một số thân cây khác thì nằm thành đống ngay phía bìa rừng, một số khác nữa nằm rải rác, chỉ chực chờ để được sóng cuốn đi... Chợt một cơn gió mạnh từ ngoài khơi thổi vào, mang theo cả cơn lạnh và cái vị mằn mặn của biển khơi. Những con bồ nông vẫn dập dềnh theo triền sóng, trong khi những con mòng biển và một con đại bàng đơn độc chỉ dám bay lượn lờ bên trên. Trên cao, mây vẫn nhẹ nhàng trôi... nhưng hãy cảnh giác, vì chúng có thể che kín bầu trời bất cứ lúc nào... hiện giờ thì chưa đâu, vì mặt trời còn đang hừng hực những tia nắng đầy năng lượng. Bầu trời vẫn còn xanh lắm... Chúng tôi tiến ra bãi, Mike dẫn đầu cả bọn tiến đến một bếp trại đã tắt, rõ ràng là trước chúng tôi, đã có những người khác đến rồi. Vết lửa cháy xém vẫn còn đây, xung quanh là những tro tàn nằm vương vãi. Eric và một cậu bạn, mà tôi nhớ không lầm là Ben, vội chạy đi thu nhặt những khúc củi khô ở phía bìa rừng... và thế là một bếp trại mới toanh nhanh chóng được dựng lên ngay trên nền đống tro tàn cũ. - Cậu đã bao giờ trông thấy lửa trại chưa? - Mike hỏi tôi, lúc tôi đang ngồi trên một cái ghế dài màu ngà; các bạn gái khác thì túm tụm lại với nhau ở đầu ghế bên kia, trò chuyện đang chiều vui vẻ lắm. Mike quỳ sụp xuống bên bếp trại, đưa tay với lấy một que củi nhỏ nhất, dùng bật lửa đốt nó lên. - Chưa - Tôi thú thật khi anh chàng bắt đầu đặt cành cây rực cháy vào bếp trại. - Cậu sẽ thích đấy. Chú ý màu sắc của nó nhé - Mike lại đốt một que củi khác và đặt nó nằm ngay bên cạnh que đầu tiên. Ngọn lửa bắt đầu liếm nhanh lên đống gỗ khô. - Màu xanh à - Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên. - Do muối đấy. Rất đẹp, phải không? Mike lại đốt thêm một que củi nữa, đặt nó vào chỗ chưa bắt lửa rồi đến ngồi bên cạnh tôi. May mắn cho tôi... Jessica cũng vừa tiến đến, ngồi ngay xuống chỗ bên cạnh anh chàng. Cô bạn thản nhiên bắt chuyện với Mike. Vậy là chỉ còn mình tôi ngồi ngắm ngọn lửa lạ lùng - lúc thì nhuốm màu xanh lam, khi lại chuyển thành màu xanh lục, cứ uốn éo, nhảy múa không ngừng như thể còn muốn vươn cao lên đến tận trời xanh - và thưởng thức những âm thanh lách tách... Sau nửa giờ trò chuyện rôm rả, một vài bạn trai muốn đi dạo gần đó để ngắm nhìn những cái hồ được tạo thành do thủy triều xuống. Thật khó xử. Vì thật sự tôi rất thích những cái hồ kiểu này. Chúng đã làm tôi mê hoặc ngay từ hồi tôi còn bé; và là một trong những điều tôi trông chờ mỗi lần đến Forks. Thế nhưng tôi rất hay bị rớt xuống hồ. Cũng chẳng phải là “giao ước” gì lớn lao như giữa bố và tôi, lúc ấy mới chỉ là một nhóc tì bảy tuổi, mà là một yêu cầu rõ ràng của Edward. Đó là đừng để bị rớt xuống... biển. Cuối cùng, người giúp tôi quyết định đi hay ở lại chính là... Lauren. Cô ta không muốn đi dạo... vì trót mang đôi giày không phù hợp với hoạt động đó. Hầu hết các bạn gái đi cùng Angela và Jessica cũng chỉ muốn ngồi lại trên bãi. Chờ cho đến khi Tyler và Eric đều “xung phong” ở lại với họ, bấy giờ tôi mới... nhẹ nhàng đứng dậy và tham gia vào nhóm đi bộ. Khỏi nhìn cũng biết là Mike đã tặng theo cho tôi một nụ cười tươi chưa từng thấy. Cuộc đi bộ cũng không xa, chỉ có điều ở trong rừng thì không thể nhìn thấy được bầu trời, và tôi ghét điều đó. Thứ ánh sáng xanh lục nhờ nhờ một cách kỳ ảo, những tràng cười oang oang của đám thanh niên trong khung cảnh âm u đáng ngại... tất cả đang vô tình tạo cho không gian xung quanh tôi một sắc màu ma quái. Mỗi bước đi của tôi đều được nhìn trên ngó dưới một cách cẩn thận để khỏi vấp phải những rễ cây hay vướng phải những nhánh cành chĩa ra vô tội vạ... vì vậy mà tôi nhanh chóng bị rớt lại phía sau. Nhưng không sao, vì cuối cùng, tôi cũng đã thoát khỏi cái “nhà giam thiên nhiên” màu ngọc lục bảo để bước ra một triền đá mới. Thủy triều đang hạ và con sông chảy ngang qua trước mặt chúng tôi đang trên đường tiến ra biển. Dọc theo hai bên bờ đầy đá cuội của nó là những cái hồ không sâu, song chẳng bao giờ cạn nước, và chứa trong lòng chúng là cả một đời sống thủy sinh vật hẳn hoi... Dù rất muốn nhìn cho tỏ những đại dương thu nhỏ kia, nhưng tôi rất cẩn trọng, không dám nhoài người ra quá nhiều. Trong khi đó, những người bạn đi cùng với tôi rất dạn dĩ, họ chẳng sợ gì cả, cứ tự nhiên, thoải mái phóng người qua những tảng đá, và đáp xuống một cách nhẹ nhàng mà vô cùng chắc chắn. Trong lúc nhìn bao quát chung quanh như vậy, tôi chợt phát hiện ra một triền đá trông có vẻ rắn chắc, lại nằm ngay trên mép của một trong những cái hồ lớn nhất. Thích chí, tôi cẩn thận ngồi xuống và bị cái bể nuôi thiên nhiên nằm bên dưới hớp mất hồn lúc nào không hay. Những đám cỏ chân ngỗng tươi mơn mởn đang dập dờn không ngớt theo những luồng nước vô hình; những con ốc đang cuống quít, cố di chuyển đến ghềnh đá, càng tạo khoảng cách với những con cua háu ăn càng xa càng tốt, chẳng bù cho bọn sao biển bị mắc kẹt trên những mỏm đá, cứ nằm im lìm như chết; và cái gì kia... à, ra là một con cá chình sọc trắng đang lượn lờ trong đám rong xanh... chờ ngày được phóng thích ra biển. Tôi hoàn toàn trở nên mê mẩn, ngoại trừ một chút xíu não bộ đang hoạt động, nó hỏi xem hiện giờ... Edward đang làm gì, và cố tưởng tượng đến những điều hắn ta sẽ nói nếu ở đây cùng tôi. Đến lúc tất cả mọi người đều cảm thấy bị kiến bò bụng, tôi đành phải đứng dậy một cách khó nhọc để cùng cả nhóm quay trở lại. Lần này, tôi cố gắng không để bị tụt hậu nữa, nên lẽ dĩ nhiên là... phải chịu vấp té vài lần. Và hậu quả để lại là lòng bàn tay của tôi xuất hiện vài vết xước, còn ở chỗ đầu gối chiếc quần jean thì in dấu những vệt màu xanh lục; đối với tôi, như vậy vẫn còn là may mắn lắm rồi... Ồ, ai kia... hình như nhóm ở lại của chúng tôi có thêm vài người khách. Đến gần hơn, tôi mới nhìn rõ được những người mới đến, họ có nước da hanh hanh đỏ và mái tóc đen bóng mượt mà, tất cả hãy còn ít tuổi, hẳn là họ đến từ vùng đất do chính phủ dành riêng cho rồi. Họ đến để chung vui, đó là điều chắc chắn. Đồ ăn thức uống đã được mang ra từ trước, các bạn trai đi cùng tôi vội vã chạy ùa đến nhận phần, cả bọn lục tục nhập vào vòng tròn chung quanh đống lửa trại. Eric bắt đầu giới thiệu chúng tôi với mọi người. Angela và tôi là người cuối cùng bước vào vòng tròn, tôi để ý thấy khi Eric xướng đến tên tôi, cậu bé nhỏ nhất ngồi trên mấy phiến đá gần ngọn lửa đã ngước mắt lên nhìn tôi một cách hiếu kỳ. Tôi ngồi xuống bên cạnh Angela, Mike đưa ngay cho hai người bọn tôi những ổ bánh xăngguých và mấy chai soda để tự chọn, cùng lúc ấy, một anh chàng da đỏ trông có vẻ lớn tuổi nhất bắt đầu liến láu giới thiệu tên của bảy người khác cùng đi với mình. Tất cả những gì tôi nắm được là một cô gái trong bọn họ cũng có tên là Jessica, còn cậu bé nhìn tôi có tên là Jacob. Ngồi bên Angela thật thoải mái, cô bạn này thuộc mẫu người có thể làm cho người khác cảm thấy nhẹ nhõm, mà lại chẳng khiến những cuộc nói chuyện rôm rả trở nên mất vui. Angela cứ để tôi tự do vừa ăn vừa tư lự. Tôi đang nghĩ đến khoảng thời gian vừa qua ở Forks, tất cả đều lặng lờ trôi đi, tất cả đều chỉ là những hình ảnh nhạt nhòa, rời rạc, nhưng trong đó, hình ảnh tôi lủi thủi một mình, đứng ngoài cuộc sống, là rõ ràng hơn cả. Và rồi ở những khoảnh khắc khác, mọi phút giây đối với tôi đều trở nên có ý nghĩa, tôi đã biết thế nào là khắc sâu một điều gì đó vào trong tim. Và tôi thừa hiểu nguyên nhân gì đã khiến mình thay đổi, nó chính là điều đang làm tôi bận tâm... Suốt bữa ăn trưa, mây bắt đầu dày đặc hơn, từ từ len lỏi vào bầu trời, có vẻ như đang tiến hành công cuộc tranh giành bầu trời với quả cầu lửa. Bờ biển giờ đây đầy những bóng râm, cả những con sóng vỗ bờ kia cũng trở nên đen đúa. Ăn xong, cả bọn bắt đầu chia thành tốp hai, tốp ba. Vài tốp kéo nhau ra mép nước, cố nhảy qua các tảng đá để thưởng thức thú vui... vượt qua đầu những con sóng. Tốp khác lại tụ tập thành đội thám hiểm thứ hai đi tham quan mấy cái hồ được tạo thành do thủy triều rút. Mike, có Jessica theo sau, thì vào làng tìm một cửa hiệu nào đó, vài vị khách địa phương cùng đi với họ; số khác thì chỉ đi dạo đây đó hóng gió. Tất cả mọi người đều tản ra, chỉ còn duy mỗi mình tôi ngồi với ngọn lửa trại, thật ra thì còn có cả Lauren và Tyler nữa, nhưng cả hai người họ đang cùng nhau thưởng thức mấy bài hát trong máy nghe đĩa CD bỏ túi của ai đó mang theo. Nhóm người địa phương cũng chỉ còn lại ba người ngồi quây quần với nhau, trong đó có cậu bé tên là Jacob và anh chàng lớn tuổi nhất hồi nãy có tham gia “dẫn chương trình”. Sau vài phút Angela bỏ đi với nhóm hóng gió, Jacob mon men đến ngồi vào thế chỗ của cô ấy ngay bên cạnh tôi. Trông cậu bé trạc khoảng mười bốn tuổi, nhưng cũng có thể là mười lăm, có mái tóc dài đen mượt được cột lại sau gáy bằng một sợi dây thun. Nước da cậu phải nói là rất đẹp, mượt mà màu nâu đỏ; đôi mắt to, đen lay láy nằm lọt thỏm so với gò má. Jacob vẫn còn giữ được vẻ trẻ thơ bởi đôi má bầu bĩnh, và một vẻ mặt hồn nhiên tươi tắn. Cái nhìn thiện cảm của tôi dành cho Jacob được cậu bé đáp lại bằng một câu hỏi... nghe buồn não ruột: - Chị là Isabella Swan, phải không vậy? Chẳng khác gì cái ngày đầu tiên đi học vậy. - Bella - Tôi thở dài. - Em là Jacob Black - Cậu bé đưa một tay ra đầy thiện ý - Chị đã mua xe của bố em. - Ủa vậy hả - Tôi kêu lên, trong lòng cảm thấy thanh thản, giơ tay bắt lấy bàn tay mềm mại của Jacob - Vậy em là con của bác Billy rồi. Lẽ ra, chị phải nhận ra em sớm hơn mới phải. - Đâu có gì đâu, chị. Em là con út trong gia đình mà. Có lẽ chị nhớ mấy người chị của em hơn. - Rachel và Rebecca - Tôi thốt ra những cái tên liền lập tức. Chả là hồi tôi đến Forks thăm bố, mỗi lần hai bố con ra đây chơi là y như rằng ông Billy và bố đều bỏ mặc cho chúng tôi chơi với nhau... để hai người được yên tĩnh câu cá. Tiếc là lúc đó, lũ chúng tôi, đứa nào cũng mắc cỡ, ngại ngùng, nên chưa trở thành bạn thân được. Chuyện sau đó thì... tôi đã tức giận phá đám, khiến những chuyến đi câu cá của bố kết thúc vào đúng năm tôi mười một tuổi. - Các chị của em ở kia hả? - Tôi chú ý đến mấy cô gái đang chơi ở mép sóng, không biết mình có nhận ra họ không nữa. - Không phải - Jacob khe khẽ lắc đầu - Chị Rachel nhận được học bổng của bang Washington rồi, còn chị Rebecca thì lấy một tay lướt sóng người Xamôa, hiện giờ chị ấy sống ở Hawaii. - Lập gia đình rồi hả. Ôi chao - Tôi sửng sốt. Hai chị em sinh đôi ấy chỉ hơn tôi có một tuổi mấy tháng thôi. - Chị có thích chiếc xe tải ấy không? - Cậu bé hỏi. - Có, chị rất yêu nó. Nó chạy rất tuyệt. - Đúng như vậy, nhưng mà nó chạy chậm rì - Jacob phá ra cười - Em như trút được gánh nặng khi bác Charlie mua nó. Bố em đã không cho em lắp ráp một chiếc xe khác chỉ vì nhà đã có cái xe tốt... là nó đấy. - Chị thấy cái xe đâu có đến nỗi chậm như em nói - Tôi phản đối. - Chị đã thử tăng tốc trên sáu mươi dặm một giờ chưa? - Chưa - Tôi thú nhận. - Tốt. Thế thì đừng thử nhé - Jacob lại nhoẻn cười. Tôi thì không thể cười nổi rồi. - Nhưng mà khi va chạm thì nó chẳng bị sao cả - Tôi cố ra sức bảo vệ cho cái xe tội nghiệp của mình. - Em cũng không tin là xe tăng có thể hạ được con quái vật già nua ấy - Jacob đồng ý với một tràng tiếng cười khác. - Thế em biết lắp ráp xe hơi hả? - Tôi hỏi, cảm thấy có ấn tượng về cậu bé. - Chỉ khi nào em rảnh và có đồ nghề... Ừm, em mà không kể chắc chị cũng không biết là chính em đã mó tay vô cái xylanh chính để cho ra một chiếc Volkswagen Rabbit đời 1986 đâu nhỉ? - Jacob nói thêm vào một cách tinh nghịch. Cậu bé có một giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng gần gũi. - Tiếc quá nhỉ - Tôi cũng bật cười thành tiếng - Chị chưa được thấy lần nào, nhưng rồi chị sẽ đặc biệt chú ý tới em - Tôi nói cứ như thể tôi đã biết Jacob làm như thế nào rồi. Cậu bé rất dễ bắt chuyện. Jacob nở một nụ cười thật tươi, nhìn tôi một cách tán thưởng, theo kiểu... “thầy” dành cho “trò”. Và không chỉ có mình tôi nhận ra điều đó. - Em mà cũng biết đến Bella hả Jacob? - Lauren hỏi vọng sang, nếu tôi không nghe lầm thì đó là một giọng nói rất xấc.
|
- Bọn em biết nhau từ khi em mới lọt lòng ạ - Cậu bé bật cười, mỉm cười với tôi lần nữa. - Hay nhỉ - Cô ta đáp, nhưng giọng điệu xem ra chẳng giống như cô ta muốn, đôi mắt trắng dã, ám muội của Lauren bắt đầu sa sầm xuống. - Bella - Cô ta gọi lần nữa rồi ngó lom lom vào mặt tôi - Tôi vừa mới nói với Tyler rằng thật uổng khi nhà Cullen chẳng có ai đến đây. Sao không ai nghĩ đến việc mời họ vậy? - Cách biểu lộ cảm xúc của Lauren cứ y như là cô ta nói thật lòng vậy. - Cô muốn nói tới gia đình nhà bác sĩ Carlisle Cullen à? - Chàng trai dong dỏng cao, lớn tuổi nhất trong nhóm khách, lên tiếng hỏi lại trước khi tôi kịp trả lời, và đã làm Lauren phát cáu thấy rõ. Anh ta thật sự trông như một người đàn ông hơn là một thiếu niên, giọng nói rất trầm. - Vâng, anh cũng biết họ ư? - Lauren đang có vẻ nhún mình xuống, mặt hơi quay sang phía người vừa hỏi. - Nhà Cullen không đến đây đâu - Anh ta trả lời để chấm dứt đề tài và để khỏa lấp đi câu hỏi của Lauren Tyler như muốn giành lại sự chú ý của Lauren, vội hỏi ý kiến của cô ta về cái đĩa CD mà anh chàng đang cầm trên tay. Thế là chỉ trong chốc lát, Lauren quên hết mọi sự. Tôi như dán mắt vào anh chàng có giọng nói trầm trầm ấy, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng anh ta đã quay mặt sang hướng khác, mắt nhìn chăm chú vào khu rừng u ám sau lưng chúng tôi. Anh ta chỉ nói một câu đơn giản rằng gia đình nhà Cullen không đến đây, nhưng giọng nói trầm trầm kia rõ là có ẩn ý gì đó... như là họ không được phép đến,... như là họ bị cấm đoán! Thái độ của anh ta khiến tôi nôn nao trong lòng, tôi muốn lơ đi nhưng... không xong. Jacob cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. - Chị, thế Forks đã khiến chị phát điên lên chưa? - Ồ, chị chỉ có thể bảo rằng nói như thế hãy còn là nhẹ - Tôi nhăn nhó. Và Jacob mỉm cười như đã hiểu. Đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng với những suy nghĩ về gia đình nhà Cullen, và bất chợt tôi nảy ra một ý tưởng. Đó là một kế hoạch “dở hơi”, nhưng hiện giờ tôi chẳng nghĩ ra được điều gì hay hơn. Hy vọng “bé” Jacob chưa có kinh nghiệm theo đuôi các bạn gái, để khỏi phải nhận ra cái cố gắng đáng thương của tôi trong việc “dụ dỗ con nít”: - Em có muốn đi dạo trên bãi với chị không? - Tôi hỏi, đầu hơi cúi xuống, nhưng mắt thì nhướng lên... theo kiểu Edward vẫn hay làm với tôi. Chắc chẳng có tác dụng gì, tôi tự nhủ, nhưng thật bất ngờ, bởi ngay lúc đó, Jacob đã nhảy cẫng lên đầy vui sướng. Chúng tôi đi về phía bắc, ngang qua bãi đá nhiều màu sắc, hướng đến cái đập ngăn nước biển (là tôi nói cho oai thế thôi, chứ thực chất đó là chỗ có mấy cái thân cây nằm rải rác). Trên trời cao, cuối cùng, mây đã dàn thành hàng hàng lớp lớp, mặt biển trở nên đen kịt, bầu không khí xung quanh đang hạ xuống nhanh chóng. Tôi cuộn sâu hai tay mình vào túi áo ấm. - Vậy là em thế nào, mười sáu tuổi hả? - Tôi lên tiếng hỏi, cố gắng tỏ ra ngây thơ khi nheo nheo, lúng liếng đôi mắt, giống mấy cô gái tôi hay thấy trên tivi. - Em chỉ mới bước sang tuổi mười lăm thôi - Jacob nhẹ nhàng chỉnh lại, có vẻ như cậu bé lấy làm tự hào lắm. - Thế à? - Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên - Chị còn tưởng là em lớn hơn mười sáu tuổi nữa chứ. - Em khá cao so với cái tuổi của mình - Jacob giải thích. - Em có hay đến Forks không? - Tôi hỏi một cách tinh quái, như thể tôi đang hy vọng cậu bé trả lời là có. Hình như tôi đang tự “đào mồ chôn mình” thì phải. Tôi đang lo Jacob sẽ nhìn tôi khinh ghét rồi kết tội tôi là “dụ dỗ con nít”... và thế là hết. Nhưng không, vẫn là cái thái độ hãnh diện như hồi nãy, Jacob trả lời. - Không nhiều lắm - Cậu bé thoáng cau mày - Nhưng khi làm xong cái xe hơi, em có thể đi đến bất cứ nơi đâu mình muốn... sau khi có bằng lái - Jacob nói thêm. - Ừ... À, cái anh hồi nãy trả lời chị Lauren là ai vậy em? Trông anh ấy lớn hơn tụi mình nên sẽ hơi khó hòa đồng đấy - Một cách có chủ đích hẳn hoi, tôi cố xếp loại mình về phe của những người “trẻ người non dạ”, làm ra vẻ như tôi thích Jacob hơn anh ta. - Đó là Sam. Anh ấy mười chín tuổi - Cậu bé cho tôi biết. - Không hiểu anh ấy nói gì về gia đình bác sĩ gì gì ấy nhỉ? - Tôi tiếp tục làm ra bộ ngây thơ, hỏi. - À, nhà Cullen ấy hả? Ồ, họ không được phép đặt chân vào vùng đất của người da đỏ bọn em đâu - Nói đến đây, cậu bé bỗng quay mặt đi, mắt dõi về phía đảo James. Vậy là điều tôi suy ra từ những gì Sam nói đã được Jacob xác nhận. - Sao vậy em? Jacob liếc nhanh sang tôi, đột nhiên, cậu bé bặm môi lại. - Chết rồi! Em không được phép kể điều đó với bất kỳ ai. - Ồ, chị sẽ không nói lại với ai đâu, chị chỉ tò mò thôi - Tôi cố nở một nụ cười “quyến rũ” nhất từ trước tới giờ, chẳng biết đây có phải là tuyệt chiêu cuối cùng không nữa. Jacob cũng mỉm cười, hình như đã bị “ngấm đòn”. Cậu bé nhướng một bên mày lên, giọng nói khàn hơn trước: - Chị có thích truyện kinh dị không? - Jacob hỏi tôi, tuồng như cậu bé sắp kể một câu chuyện chẳng mấy tốt lành. - Chị thích lắm - Tôi hùa theo để kích thích thêm sự hào hứng cho cậu bé. Jacob chậm rãi rảo bước đến gần một thân cây to, có bộ rễ bị bứng lên khỏi mặt đất, tựa hồ như những cái chân mỏng manh của một con nhện trắng khổng lồ. Cậu bé ngồi hờ lên một trong những cái rễ cong queo, còn tôi thì ngồi lên thân cây, bên dưới cậu bé. Jacob đưa mắt nhìn xuống những tảng đá, một nụ cười thoáng hiện ra chớp nhoáng trên đôi môi đầy đặn. Rõ ràng là cậu bé đang cố gắng một cách khó nhọc. Tôi cũng cố gắng, nhưng là cố gắng thể hiện mối quan tâm một cách vừa phải qua ánh mắt. - Chị có biết mấy truyền thuyết xa xưa của tụi em không, về nơi tụi em từng ở rồi từ đó ra đi... em muốn nói đến những Quileute(10) ấy. - Chị không biết nhiều lắm - Tôi thành thật nhìn nhận. - Ừm, có rất nhiều truyền thuyết, một số kể về trận Đại hồng thủy. Lúc ấy, người Quileute bọn em đã buộc xuồng của mình lên những ngọn cây cao nhất mọc trên đỉnh núi để sống sót, giống ông Nôê và chiếc thuyền của mình ấy - Jacob dừng lại một chút và mỉm cười, cậu bé ra dáng đầy tự hào khi kể cho tôi nghe về truyền thuyết của tổ tiên mình - Một truyền thuyết khác lại kể rằng bộ tộc của em vốn bắt nguồn từ loài sói... Và tới giờ, sói vẫn là anh em của bọn em. Bộ tộc đã ra luật là cấm giết sói đấy. “Và rồi lại có những chuyện khác kể về bọn người máu lạnh” - Kể đến đây, giọng nói của Jacob bỗng trầm hẳn xuống. - Bọn người máu lạnh? - Tôi trố mắt ra, giờ thì không thể giấu được cảm xúc của mình nữa. - Dạ. Chuyện về bọn người máu lạnh cũng lâu đời như truyền thuyết về sói vậy, nhưng mấy câu chuyện đó đã bị thất truyền nhiều rồi. Theo lời người lớn kể thì ông cố của em biết vài người trong số chúng. Chính ông đã thỏa thuận với chúng để buộc chúng không được đặt chân vào vùng đất của bọn em nữa - Jacob bỗng mở to mắt. - Ông cố của em à? - Tôi cố gợi chuyện để cho cậu bé kể tiếp. - Ông cố của em là tù trưởng, giống như bố em vậy. Chị biết không, bọn người máu lạnh là kẻ thù truyền kiếp của sói... ừm, cũng không hẳn là sói, vì sói đã biến thành người, giống như tổ tiên của em. Chị có thể gọi họ là người sói. - Vậy là người sói có nhiều kẻ thù lắm à? - Chỉ có một kẻ thù duy nhất thôi. Tôi nhìn Jacob một cách nghiêm nghị, cố làm ra vẻ thán phục tài kể chuyện của cậu bé, hòng che giấu thái độ nôn nóng. - Vậy nên - Jacob tiếp tục kể - bọn người máu lạnh là kẻ thù muôn thuở của bọn em. Nhưng đến thời của ông cố thì điều này lại khác. Bọn chúng không còn đi săn theo bản tính nữa... nói chung, bộ tộc của em tin rằng chúng đã không còn nguy hiểm. Vì lẽ đó, ông cố mới thỏa thuận với chúng. Nếu chúng không đặt chân vào lãnh địa của bọn em thì bọn em sẽ không giao chúng cho người mặt trắng - Nói rồi, Jacob nháy mắt với tôi. - Nếu họ không còn nguy hiểm nữa thì tại sao...? - Thật lòng tôi rất muốn hiểu đến nơi đến chốn, nhưng vẫn cố không để lộ ra cho Jacob thấy rằng tôi đang quan tâm tột độ đến điều ấy. - Vì... nếu con người cứ quẩn quanh bên bọn người máu lạnh đó thì thể nào cũng gặp rủi ro, thậm chí ngay cả khi chúng đã được giáo hóa để sống hòa đồng trong đời sống thị tộc. Chị không biết đâu, để tồn tại, chúng có thể trở nên cực kỳ hung bạo... - Jacob gằn từng tiếng như đã cân nhắc một cách kỹ lưỡng trước khi nói ra. - Em nói “giáo hóa” có nghĩa là sao? - Nghĩa là chúng không được phép săn người. Và vì vậy, chúng sẽ phải săn thú... Tôi cố hỏi với giọng dửng dưng: - Vậy, với nhà Cullen là sao? Họ cũng giống những người máu lạnh mà ông cố em gặp hả? - Không - Jacob dừng lại một cách đột ngột - Chúng chính là người máu lạnh. Tuồng như đã đọc được nỗi sợ hãi hiện lên trên mặt tôi, Jacob mỉm cười hài lòng và tiếp tục kể: - Giờ thì chúng đã có nhiều đồng bọn hơn, đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, nhưng mà máu lạnh vẫn cứ là máu lạnh. Thời ông cố em, kẻ cầm đầu có tên là Carlisle. Hắn sống ở đây và đã bỏ đi trước khi người của chị đến - Jacob cố giữ cho sắc mặt thật nghiêm nghị, nhưng không khó khăn gì để thấy là cậu bé đang rất muốn mỉm cười. - Nhưng rốt cuộc họ là ai? - Không dằn được, tôi lại hỏi - Người máu lạnh, thực chất là gì? Jacon thoáng mỉm cười, đáp: - Là những kẻ chuyên đi uống máu - Cậu bé lặp lại bằng một giọng nói lạnh như băng - Người của chị vẫn gọi là ma-cà-rồng. Tôi thẫn thờ dõi mắt theo những con sóng... Sau câu trả lời của Jacob, tôi không biết mặt mình hiện đang ra sao nữa. - Chị nổi da gà rồi kìa - Cậu bé mỉm cười một cách đắc ý. - Em kể chuyện rất hay - Tôi khen ngợi Jacob, mắt vẫn không rời những ngọn sóng. - Sợ thật đấy, phải không chị? Thế nên bố em không muốn bọn em kể điều đó với bất cứ ai. Tôi vẫn chưa kiềm chế được cơn chấn động về cảm xúc của mình. - Em đừng lo. Chị sẽ không để lộ chuyện này đâu. - Hình như em đã làm trái với giao ước - Jacob bật cười. - Chị sẽ mang theo bí mật này xuống mồ - Tôi hứa với cậu bé và thoáng rùng mình. - Em nói nghiêm túc đấy, chị đừng để cho bác Charlie biết. Bác ấy hẳn là sẽ nộ khí xung thiên với bố em khi biết là từ ngày bác sĩ Cullen đến làm việc ở bệnh viện, bọn em tuyệt không còn đến bệnh viện nữa. - Ừ, chị không kể đâu, dĩ nhiên rồi. - Vậy chị có nghĩ chúng em là những người da đỏ cổ hủ, mê tín hay là gì gì ấy không? Nãy giờ, tôi vẫn nhìn về phía đại dương xa xăm. Có lẽ vì thế mà Jacob cố hỏi bằng một giọng bông đùa, nhưng rõ ràng tôi nhận ra có nỗi lo lắng ẩn chứa trong giọng nói của cậu bé. Tôi quay lại và mỉm cười với cậu bé một cách bình thản. - Không. Chị chỉ thấy em kể những chuyện kinh dị rất hay, thế thôi. Chị vẫn còn nổi da gà đây này, thấy không? - Nói rồi, tôi đưa tay ra cho Jacob kiểm tra. - Tuyệt - Cậu bé mỉm cười. Chợt trên bãi đá vang lên tiếng chân bước lộp cộp. Có người đang đến gần. Ngay tức khắc, tôi và Jacob cùng ngước mặt lên. Ra là Mike và Jessica đang ở cách chúng tôi khoảng bốn mươi lăm mét, cả hai đang tiến lại gần chúng tôi. - Cậu kia rồi, Bella - Mike gọi tên tôi, tay vẫy lia vẫy lịa như thể thấy được tôi là anh chàng cảm thấy nhẹ nhõm lắm vậy. - Ủa, bạn trai của chị hả? - Jacob hỏi, chắc cậu bé đã nhận ra được một chút đố kỵ nhen nhóm trong giọng nói của Mike. Và tôi cũng ngạc nhiên không kém gì Jacob. - Không, hoàn toàn không phải - Tôi thì thào. Hiện tại, tôi đang rất biết ơn Jacob đã kể cho tôi nghe bí mật của cậu, thế nên tôi phải làm cho cậu bé vui vẻ là điều đương nhiên. Tôi chậm rãi quay sang Jacob, nháy mắt. Cậu bé da đỏ dễ mến mỉm cười, thích thú trước thái độ “thân thiện” của tôi. - Vậy, khi em có bằng lái... - Jacob lắp bắp. -... Thì hãy đến Forks thăm chị. Chị em mình sẽ tha hồ lang thang đây đó - Tôi hoàn tất câu nói và cảm thấy mình có phần ang ác khi nói như vậy. Trong thâm tâm, tôi tự biết là mình đã lợi dụng cậu bé... dù thật lòng tôi rất thích Jacob. Cậu bé là người dễ thân thiện, tôi có thể kết làm bạn. Lúc này, Mike đang ở ngay bên cạnh chúng tôi, Jessica thì chỉ còn cách có vài bước ở phía sau. Ánh mắt của Mike chiếu thẳng vào Jacob, dò xét, đánh giá... và rồi đôi mắt ấy lộ rõ vẻ yên tâm khi nhận ra Jacob vẫn chỉ là một chú nhóc. - Cậu đã ở đâu vậy? - Mike cất tiếng hỏi, dù rằng câu trả lời đang sờ sờ ở ngay trước mắt anh ta. - Jacob vừa kể cho mình nghe mấy câu chuyện địa phương - Tôi giải thích- Hay lắm cậu ạ. Giải thích xong, tôi mỉm cười với Jacob, cậu bé nhìn tôi, mắt long lanh, mỉm cười lại một cách mãn nguyện. - Ừm - Mike dừng lại một lát để... đánh giá lại mức độ thân thiết của chúng tôi - Chúng ta sẽ phải dừng buổi đi chơi lại thôi. Có vẻ như sắp mưa rồi. Giống như đã được tập dượt từ trước, tất cả chúng tôi đều đồng loạt ngước mặt lên nhìn bầu trời u ám. Hình như sắp mưa thật. - Ừ - Tôi bật dậy - Mình đi thôi. - Gặp lại chị, em vui lắm - Jacob lên tiếng, và tôi có thể khẳng định rằng cậu bé đã khiến Mike, bực bội đôi chút. - Chị cũng thế. Lần sau, bố chị có xuống thăm bác Billy, chị cũng sẽ xin đi ké - Tôi hứa một cách chắc nịch. Nụ cười của Jacob trở nên rạng rỡ hơn lúc nào hết. - Thế thì còn gì bằng. - Và... cảm ơn em - Tôi nói một cách chân thành. Tôi kéo vội mũ trùm đầu lên, cùng cả nhóm lê bước một cách miễn cưỡng, vượt qua những tảng đá mà tiến về phía bãi đậu xe. Vài giọt mưa đã bắt đầu rơi, dấu vết mưa rơi xuống mặt đá trở nên đen kịt như những giọt mực. Chúng tôi khẩn trương chui vào chiếc Suburban, trong khi những người khác thì gấp gáp tay ấn tay nhét đủ thứ đồ đạc lỉnh kỉnh lên xe. Tôi cố len người xuống hàng ghế sau để ngồi bên cạnh Angela và Tyler, với lời giải thích qua loa rằng cần phải giữ súng ngắn ở nơi an toàn nhất. Angela chẳng phản đối gì, cô bạn đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ theo dõi tình hình cơn bão sắp kéo đến, Lauren thì đứng ngồi không yên ở chỗ ngồi giữa để gợi sự chú ý của Tyler... Thế là yên tâm rồi, tôi ngả đầu ra thành ghế, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng thôi không nghĩ ngợi gì nữa.
|