Duy Ngã Độc Tôn
|
|
CHƯƠNG 15: PHẢN ỨNG CỦA TẦN GIA
Chiêu thức của Tần Hổ giống đệ đệ Tần Phong của hắn như đúc. Hắn hóa chưởng thành đao chém thẳng vào cổ Tần Lập. Vẻ độc ác trong ánh mắt hắn thật sự muốn hoàn thành công việc của Tần Phong vừa rồi chưa làm được! Trong nháy mắt như tia chớp, thân thể Tần Lập bỗng nhiên cực kỳ quỷ dị dời về phía sau, khó khăn tránh né một chưởng này của Tần Hổ. Cùng lúc đó, hai người Tần Tuyết và Phương Hạo Nam một trước một sau hai chưởng kích về phía Tần Hổ, vừa lúc chạm vào bàn tay của Tần Hổ. Phanh! Trong không khí truyền đến một tiếng nổ, quanh quẩn trong khoảng không đại sảnh võ quán. Tần Hổ "oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt hắn bắn ra hào quang oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Lập, cười điên cuồng: - Tần Lập...sớm muộn gì có một ngày, lão tử làm cho ngươi sống không bằng chết! Tần Hổ nói xong, thân hình hóa thành làn khói nhẹ theo cửa võ quán bay ra ngoài. Ngay sau đó truyền đến tiếng Tần Hổ hét thảm, thân hình hắn lại bay vào bên trong võ quán. Một tiếng "phốc" vang lên, hắn ngã quay trên mặt đất, hồi lâu không đứng lên. Sau đó, một lão già mặc áo bào xanh râu tóc bạc trắng, hai mắt như điện tiến vào. Lão lấy tay chỉ vào Tần Hổ nổi giận mắng: - Tiểu súc sinh. Nể mặt gia gia ngươi, hôm nay tha cho ngươi một mang. Nếu ngươi còn dám có động tác, lão phu sẽ cho ngươi hiểu được cái gì mới gọi là sống không bằng chết! Đừng ở đấy giả chết. Cút! Theo một tiếng rít này của Thượng Quan Thiết, Tần Hổ từ mặt đất nhảy dựng lên, thân hình nhanh như chớp chạy mất dạng, không dám để lại bất kỳ một lời nói ngoan độc nào nữa. Thượng Quan Thiết quay đầu nhìn Tần Lập, thoáng một cái đổi lại thành gương mặt ôn hòa. Lão nói: - Ngươi không sao chứ? Cảnh tượng này khiến Tần Tuyết cùng Phương Hạo Nam nhìn thấy ngẩn cả người. Gia chủ mặt sắt của Thượng Quan gia khi nào thì có bộ mặt ôn hòa như thế này? Tần Lập ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thượng Quan Thiết, hơi nhíu mày: - Ngài là gia chủ Thượng Quan gia? Ta khi nào thành con rể của Thượng Quan gia ngài? Còn nữa...Chuyện của ta, không cần người khác can thiệp! Nói xong, hắn bước chân hơi tập tễnh đi ra khỏi võ quán Phương Chính. Lúc tới cửa, Tần Lập quay đầu lại nhìn Phương Hạo Nam: - Rất cảm ơn về chuyện hôm nay! Ngày sau Tần Lập nhất định sẽ báo đáp! Tần Tuyết cùng Phương Hạo Nam ngây dại đứng ở đó. Ngay cả Thượng Quan Thiết khí thế hừng hực chạy đến, lúc này vẻ mặt xấu hổ đứng ở võ quán, mắng: - Con mẹ nó! Hay cho thằng nhóc quật cường! Không muốn làm con rể của Thượng Quan gia ta? Ta thật muốn biết ngươi làm thế nào thoát được! Nói xong một câu gỡ lại thể diện, lão xoay người đi mất. Tần Tuyết lúc này mới phục hồi tinh thần, đuổi theo phương hướng Tần Lập vừa đi. Còn lại một mình Phương Hạo Nam đứng ở giữa võ quán, vẻ mặt mờ mịt. Đến lúc này, bên ngoài võ quán đã có một nhóm người xúm quanh, đều bàn luận chuyện đã xảy ra bên trong. Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy sự việc trải qua, nhưng điều này không trở ngại hưng phấn trong mắt bọn họ. Bởi vì võ quán này là Phương gia nhưng lại có mấy đệ tử Tần gia đánh nhau trong này. Cuối cùng còn liên lụy đến Thượng Quan gia. Càng kinh người chính là, gia chủ Thượng Quan gia không ngờ đích thân đến, miệng còn thét lớn cái gì "ai dám đụng đến con rể Thượng Quan gia ta. Cái gọi là tường không ngăn được gió. Cho dù là một chuyện nhỏ trong đại nội hoàng cung đều có thể truyền lưu đến ngoài phố càng không nói đến chuyện hôm nay. Cho nên không đến lúc chạng vạng, gần như người của thành Hoàng Sa, từ quý tộc tới dân nghèo gần như đều bàn luận về chuyện này. Tên vốn là con hoang của Tần gia, dường như trong một đêm đã truyền khắp toàn thành! Không nói Phương Hạo Nam đối phó sự chất vấn của gia tộc thế nào, cũng không nói Thượng Quan Thiết có lòng tốt lại bị trở thành lòng lang dạ thú khó chịu trở về nhà thế nào. Lúc này ở Tần gia từ trên xuống dưới một mảnh hỗn loạn. Tần Phong không chỉ là người trẻ tuổi có tiềm lực nhất thế hệ này của Tần gia mà còn là một học sinh thiên tài ở học viện đế quốc tốt nhất nước Thanh Long. Học sinh tốt nghiệp học viện này trực tiếp được quốc vương ban thưởng, trở thành một gã quyền quý chân chính! Học sinh như vậy, toàn bộ đất nước Thanh Long to như vậy hàng năm cũng chỉ có mấy chục người! Có thể nói không chút khoa trương, Tần Phong là một thiên tài chân chính. Với thực lực Huyền cấp lục giai ở tuổi mười bốn của hắn, cho dù là ở những nơi như Học Viện Đế Quốc cũng là nhân vật đứng ở tầng cao nhất! Năm xưa Tần gia bởi vì chuyện của Tần Hàn Nguyệt, bỏ lỡ một cơ hội phát triển lên trên. Gần như mọi người đều đặt hy vọng lên người Tần Phong. Đây cũng là nguyên nhân tạo thành tính cách kiêu ngạo của Tần Phong. Nhưng như vậy thì có gì đâu? Thiên tài nào mà không kiêu ngạo? Thiên tài nào mà không có chút tính cách riêng? Không có tính cách riêng...đó là tài trí bình thường! Có thể nói, toàn thể Tần gia đối với Tần Phong đều trân quý đến cực điểm. Nhất là Mạc Lan, mẫu thân của Tần Phong. Đối với đứa con trai này, ngậm trong miệng sợ tan, để trong tay sợ vỡ. Đối với tất cả yêu cầu của Tần Phong, đó là cầu gì được nấy! Không thể tưởng được, buổi sáng lúc đi ra ngoài còn tốt lành, không được bao lâu liền bị khiêng trở về nói là bị thằng con hoang dựa vào nhà quyền thế đánh đập. Càng đáng chết là, trải qua cao cấp y sư của Tần gia chẩn đoán, nói Tần Phong bị thương đan điền. Cho dù trị hết cũng có khả năng để lại tai họa. Đối với Tần gia đang hy vọng Tần Phong làm rạng rỡ tổ tông mà nói, điều này là cực kỳ trí mạng! Đan điền để lại hậu họa, bất kỳ người luyện võ nào cũng hiểu được, điều này có ý nghĩa là kiếp sống võ giả của Tần Phong có thể đã kết thúc! Giống như một ngôi sao băng... Tần Hoành Viễn chỉ dùng một lát công phu, từ đám thị vệ đã biết được sự việc tỉ mỉ xảy ra. Đừng xem đám thị vệ bình thường vênh váo không coi ai ra gì, trước mặt Lão gia tử Tần gia, bọn họ không có gan nói dối.Nguồn truyện: TruyệnYY.com Nhưng nguyên nhân chính vì vậy chuyện mới khó giải quyết! Nếu là trước khi có đám hỏi giữa Thượng Quan gia và Tần gia, Tần Hoành Viễn vì bình ổn sự tức giận của mọi người có thể trực tiếp giày vò Tần Lập, chỉ chừa một hơi sau đó đuổi mẹ con bọn họ khỏi Tần gia. Về phần sau này có thể bị trả thù hay không cũng không sao cả. Nhưng hiện tại tin tức Thượng Quan gia và Tần gia có đám hỏi, ai ai cũng biết. Hơn nữa chuyện này lý thuộc về Tần Lập. Nếu không phải huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ chủ động khiêu khích, Tần Phong làm sao có thể bị đánh thương? Về phần đánh lén, vậy thực không có ý nghĩa. Chẳng lẽ ngươi muốn đánh người ta, còn nói với người ta: Ngươi đứng không được nhúc nhích, để ta đánh ngươi cho hết giận!...Ở đâu có đạo lý như vậy, trừ khi là thằng ngốc mới đứng yên ăn đòn! Không nói gì khác, cứ xem biểu tình lúc Tần Lập giết hai người đầy tớ Tần gia cùng ngày liền biết hắn cũng không phải là người dễ trêu chọc. Nhưng hai tên vô liêm sỉ Tần Phong, Tần Hổ còn cố tình đi trêu chọc hắn...Thật sự là, con mẹ nó quá khốn nạn rồi! Tần lão gia chắp tay sau đít đi tới đi lui trong phòng, không kìm nổi chửi thề ầm lên. Đồng thời trong lòng lão cũng đang suy tính chuyện này phải làm thế nào mới có thể vẹn toàn đôi bên. Nhất là vừa rồi lão nhận được tin tức, nói lão thất phu Thượng Quan đích thân ra mặt, la hét một hồi còn đạp Tần Hổ một cước. Tuy rằng lão ta không hạ độc thủ, nhưng hành động này của lão ta chính là tỏ thái độ: Tiểu tử Tần Lập này, Thượng Quan gia ta bảo vệ! Ai báo cho lão khốn nạn này biết! Tần Hoành Viễn hung hăng mắng một tiếng. Lúc này bên ngoài truyền tới thanh âm kêu khóc: - Gia chủ! Ngài phải phân xử cho ta...Con ta bị đánh đến như vậy, ta không có cách nào sống nữa. Hy vọng của Tần gia cũng mất... Sắc mặt Tần Hoành Viễn âm trầm, trong lòng mắng to: - Nói cái rắm gì thế! Cái gì mà hy vọng của Tần gia đã mất. một hồi rồi đẩy cửa ra. Nhìn một đám người đông nghịt quỳ ở bên ngoài, Tần Hoành Viễn hết sức bình tĩnh nói: - Triệu tập tất cả đệ tử trong năm đời. Thông báo cho các trưởng lão, mở đại hội tông tộc!
|
CHƯƠNG 16: ĐẠI HỘI TÔNG TỘC
- Thiếu gia! Ngài...Ngài nhanh chạy trốn đi! Tần Tuyết đuổi theo Tần Lập, do dự một chút khuyên nhủ: - Ngài không phải không biết địa vị của Tần Phong trong nhà. Ngài làm hắn bị thương, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngài! Còn nữa...Thương thế của ngài cũng cần phải chăm sóc. Ở thành nam không xa có một ngôi nhà... Tần Lập cười khổ. Trốn? Trốn đi đâu? Không nói khắp thành Hoàng Sa này đều có cơ sở ngầm của Tần gia. Cho dù thật sự mình có thể trốn thoát, vậy mẫu thân Tần Hàn Nguyệt làm sao đây? Chết thay sao? Đó cũng không phải kết quả Tần Lập mong muốn. Lại nói tiếp, Tần Lập vừa rồi cứng rắn va chạm với Tần Phong, trên thực tế đã bị thương rất nặng. Sự chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn! Một người là võ giả Hoàng cấp nhất giai, nhất trọng nguyên lực đối chiến với một võ giả Huyền cấp lục giai, ngũ trọng nguyên lực. Bình thường mà nói, có khả năng bị miểu sát tại chỗ! Nếu không phải Tần Lập thân mang tuyệt kỹ, kết cục hôm nay của hắn tuyệt đối rất thảm. Vết thương trên cổ đau nhức mơ hồ nhắc nhở hắn, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Không có thực lực, thì không có quyền nói bất kỳ điều gì! Hôm nay nhìn như bản thân được Thượng Quan gia bảo hộ, nhưng ai biết ngày mai sẽ thế nào? Ai có thể cam đoan, hắn cùng với tiểu thư của Thượng Quan gia thật sự có thể đến với nhau? Cho dù hai người có thể đến với nhau, nhưng bằng vào Tần Lập hắn để cho một nữ nhân bảo hộ? Hắn không làm được! Trận chiến hôm nay Tần Lập cũng có thu hoạch rất lớn. Hắn phát hiện khi tinh, khí, thần của mình hợp nhất, tinh lực tập trung tới một giới hạn kỳ diệu thì trong cơ thể sẽ sinh ra một cỗ năng lượng cực kỳ cường đại. Đúng là cỗ năng lượng này chống đỡ Tần Lập, khiến cho hắn trong cơn nguy cấp một cước đá bay Tần Phong, hơn nữa còn làm bị thương nặng. Tần Lập cũng đồng thời phát hiện, khi hắn tập trung toàn bộ tinh lực vào chiến đấu, Tiên Thiên Tử Khí Quyết hấp thu năng lượng bên ngoài với một trạng thái điên cuồng! Nếu không, Tần Lập căn bản không thể trốn thoát công kích của Tần Hổ! Phải biết rằng, hai anh em này của Tần gia đều là thiên tài chân chính! Tần Hổ tuy rằng đã mười tám, mà còn thấp hơn Tần Phong một giai. Nhưng trước hai mươi tuổi có thể tiến vào Huyền cấp cũng được tính là tương lai sáng ngời. Không ai dám nói Tần Hổ là một người tầm thường! Kinh nghiệm chiến đấu của Tần Hổ hơn Tần Phong rất nhiều! Nếu hôm nay Tần Hổ ra tay trước, như vậy tám, chín phần là Tần Lập thảm bại chấm dứt. Chênh lệch của cảnh giới không phải phương diện khác có thể bổ sung. Nếu nói nguyên lực của Tần Lập có Tiên Thiên Tử Khí Quyết thay thế, như vậy chiến kỹ của thế giới này không phải võ công Tần Lập đã học từ kiếp trước có thể thay thế. Bởi vì Tần Lập thông qua anh em Tần Phong, Tần Hổ đã nhìn ra chiến kỹ bọn họ tu luyện tuyệt đối không đơn giản! Hóa chưởng thành đao, cao thủ bình thường đều có thể làm được. Giống như đơn chưởng bổ gạch chính là trong nháy mắt tập trung kình lực toàn thân lên bàn tay, sau đó bổ vỡ gạch. Đây là một loại thuộc về ngạnh công! Mà anh em Tần Phong, Tần Hổ hóa chưởng thành đao. Tuy rằng nhìn không thấy nhưng có một cỗ kình khí vô hình, mức độ sắc bén tuyệt đối không kém lưỡi đao! Đây mới là chiến kỹ chân chính! Trong lòng Tần Lập ít nhiều có chút hâm mộ. Cho nên Tần Lập một bên yên lặng vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết chữa thương, một bên suy tính thế nào mới có được chiến kỹ cao cấp! Thấy Tần Lập trầm mặc, Tần Tuyết còn tưởng rằng hắn lo lắng đến mẫu thân Tần Hàn Nguyệt. Nàng không kìm nổi thấp giọng nói: - Ngài không cần phải lo lắng cho phu nhân. Nàng dù sao cũng là con gái của lão gia, không ai dám động đến! Tần Lập khẽ lắc đầu, cười ảm đạm: - Hiện tại muốn chạy đã không còn kịp nữa rồi! Hai người ngẩng đầu nhìn, phía trước bỗng nhiên lao tới một đội thị vệ Tần gia. Cầm đầu chính là một nam tử hơn ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, chính là Tần Trạch đi theo bên cạnh Tần Hoành Viễn ngày đó. Tần Trạch gật đầu với Tần Lập, mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói: - Gia tộc mở đại hội tông tộc. Lão gia để ta gọi ngươi tham gia! Đúng lúc này, từ một phương hướng khác lại lao ra một đám người. Một người cầm đầu cưỡi ngựa đen, lạnh lùng nhìn Tần Lập lại nhìn tên nam tử mặt trắng hơn ba mươi tuổi kia, giọng căm hận: - Tới chậm một bước, tiện nghi cho tiểu súc sinh này rồi. Chúng ta đi... Nói xong đoàn người giục ngựa bỏ đi. Tần Lập bị những người này vây ở bên trong, Tần Tuyết nhỏ giọng giải thích: - Những người này là thân vệ của lão gia. Vừa mới tới là người của đại gia! Tần Lập gật gật đầu. Đại gia chính là Tần Vĩnh Chí: phụ thân của Tần Phong, Tần Hổ, là người thực tế nắm giữ Tần gia hiện tại. Đại đa số thời gian hắn đều ở đế đô, hiện tại ở đây xảy ra chuyện hắn vẫn còn không biết. Nói cách khác, đám người vừa rồi chắc là vợ cả của Tần Vĩnh Chí, vợ của con trưởng Tần gia: Mạc Lan phái ra. Mục đích? Không cần nói cũng biết, tự nhiên là muốn đi trước người khác, giết Tần Lập để giải hận trong lòng. Đến lúc ván đã đóng thuyền, Tần Hoành Viễn cũng không vì một thằng con hoang đã chết mà làm gì nàng! Thượng Quan gia muốn làm thông gia, còn rất nhiều đệ tử ưu tú của dòng thứ khẳng định nguyện ý cưới cô gái yêu nghiệt của Thượng Quan gia! Kỳ thật Mạc Lan cũng coi như tránh thoát một kiếp. Nàng không biết là Thượng Quan Thiết muốn thông gia với Tần gia mục đích hoàn toàn là hướng tới Tần Lập. Nếu nàng dám giết Tần Lập, vậy Thượng Quan Thiết khẳng định sẽ diệt nàng! - Xem ra lão gia vẫn là đứng về phía Thiếu gia. Tần Tuyết phán đoán trong lòng, tâm tình không yên cũng giảm bớt.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com ... Bên trong phòng nghị sự lớn nhất Tần gia, nhìn toàn là đầu người, mấy trăm người tụ tập một chỗ. Gần như tất cả những người trong năm đời của Tần gia ở thành Hoàng Sa này đều tụ tập tới đây. Bên trong phòng nghị sự phát ra từng hồi thanh âm ong ong. Mọi người hoặc kinh ngạc, hoặc phẫn nộ, hoặc vui sướng khi người gặp họa nhỏ giọng bàn luận. Tần Hoành Viễn ngồi ở vị trí cao nhất, một đám đệ tử trực hệ Tần gia đứng cạnh. Tần Hổ sắc mặt xanh mét đứng cạnh dìu mẫu thân Mạc Lan của hắn đang khóc tới mức muốn hôn mê. Bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra sự phẫn nộ của hắn, dường như chỉ hơi trêu chọc hắn một chút lập tức sẽ dẫn tới tức giận lôi đình. Mạc Lan một bên rơi nước mắt, một bên dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm một người con gái xinh đẹp đứng ở đối diện nàng. Nàng kia tuy rằng ăn mặc mộc mạc, không đánh phấn trang điểm nhưng trời sinh lệ chất (diễm lệ), sắc mặt bình tĩnh, bộ dạng hờ hững. Tuy nhiên phía sâu trong ánh mắt nàng vẫn có thể nhìn thấy một chút lo âu bên trong. Người này chính mẫu thân Tần Lập: Tần Hàn Nguyệt. Lúc này trong lòng Tần Hàn Nguyệt giống như đánh đổ ngũ vị bình (ý nói cảm giác năm vị lẫn lộn: chua, đắng, cay, mặn, ngọt). Chẳng những lo lắng cho đứa con bảo bối, mà càng phẫn nộ về thái độ của người trong gia tộc. Lúc trước Tần Lập bị Tần Hổ làm tức giận tới mức điên cuồng phun máu, ngã xuống đất ngất đi. Tất cả người của Tần gia không có một ai đứng ra vì Tần Lập đòi lẽ công bằng, càng đừng nói đến mở đại hội tông tộc. Dựa vào cái gì mà con ta bị oan ức, các ngươi hận không thể vỗ tay ăn mừng mà con các ngươi bị oan ức lại nhảy dựng lên muốn xét xử đứa con bảo bối của ta. Nằm mơ đi! Tần Hàn Nguyệt cười lạnh trong lòng: Các ngươi không phải đều muốn biết cha của đứa nhỏ là ai sao? Còn có vị phụ thân đại nhân kính yêu kia của ta, lát nữa các ngươi nếu dám gây bất lợi cho Tần Lập, ta liền chính mồm nói cho các ngươi. Ngươi ta yêu nhất kia...Hắn là ai! Đúng lúc này, Mạc Lan rốt cuộc bị sự thong dong của Tần Hàn Nguyệt hoàn toàn chọc giận. Tương lai của con mình chưa biết, mà Tần Hàn Nguyệt lại làm mặt tỉnh đứng ở đó, trên mặt lại còn không chút biểu tình áy náy. Từ ngày nàng vào Tần gia, cực kỳ khó chịu cô em chồng quá đẹp này. Cơn tức gần hai mươi năm gần như trong nháy mắt bộc phát toàn bộ. - Tần Hàn Nguyệt. Ngươi là một người đàn bà thấp hèn không biết xấu hổ. Ngươi đẻ ra đứa con hoang, nó sẽ làm hủy tương lai Tần gia. Hôm nay nếu không thể giết chết tên bỏ đi đó, ta cũng không muốn sống! Ô ô ô... Tần Hàn Nguyệt ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp bị che phủ một tầng hơi nước. Trên mặt nàng lại hiện ra vẻ tươi cười quật cường, khinh thường nhìn Mạc Lan khóc lóc om sòm, nói: - Ta cảm thấy kiêu ngạo vì con ta. Ha ha! Hắn là đồ bỏ đi? Vậy đứa bị đả thương kia, được coi là cái gì? - Tê! Một hồi tiếng hít khí lạnh vang lên. Phòng nghị sự ồn ào bởi vì những lời này của Tần Hàn Nguyệt thoáng chốc trở nên yên tĩnh không tiếng động. Tất cả mọi người ngây như phỗng nhìn người phụ nữ khí chất cao quý vẻ mặt lạnh nhạt đứng phía dưới Tần Hoành Viễn. Tất cả đều im lặng! Gần như mọi người lúc này mới nghĩ đến một vấn đề: Tần Lập là Hoàng cấp nhất giai nguyên lực thậm chí không đến nhất trọng, lại không có bất kỳ chiến kỹ gì, rốt cuộc làm thế nào đánh bại thiên tài ưu tú nhất từ trước tới nay của Tần gia? Đúng lúc này, một tiếng kẽo kẹt vang lên. Cánh cửa phòng nghị sự bị đẩy ra. Tất cả mọi người theo bản năng xoay người nhìn qua. Trong ánh mặt trời chói mắt, một thiếu niên anh tuấn khoảng mười ba, mười bốn tuổi đi vào, bước chân vững vàng. Trong hai tròng mắt thiếu niên có một cỗ tang thương kỳ dị làm cho người ta kìm lòng không được mà quên đi tuổi của hắn. Tần Lập! Tất cả người Tần gia, tinh thần đều chấn động. Trò hay, bắt đầu rồi đây!
|
CHƯƠNG 17: BẠO PHÁT
Tần Lập coi như không thấy ánh mắt mọi người, nhìn lên người Tần Hàn Nguyệt. Hắn hướng về phía nàng khẽ gật đầu sau đó đi tới một góc. Sau khi chân chính biết rõ về Tần gia, hắn đối với gia tộc này cũng không có bất kỳ lòng trung thành nào. Nếu không phải lo lắng đến sự cảm thụ của mẫu thân, hắn thậm chí muốn đưa mẫu thân rời khỏi nơi đây ngay bây giờ. - Tần Lập. Lão già vẫn ngồi ở nơi cao nhất, giống như đế vương rốt cuộc mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: - Ngươi lại đây! Nhìn rất nhiều người dòng thứ Tần gia trong mắt lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, trong lòng Tần Lập bỗng nhiên hiện lên năm chữ: hâm mộ ghen tị hận. Hắn không kìm nổi trong lòng lắc đầu, đối với Tần gia hiện tại hắn hoàn toàn thất vọng. Tần Lập đi tới bậc thềm, ngắm nhìn Tần Hoành Viễn ở cao cao bên trên trong lòng không kìm nổi, thầm oán: Lão nhân này xem ra có lòng mưu nghịch, biến cái phòng nghị sự này giống như là hoàng cung. May mắn không phải mỗi ngày đều phải đến triều bái, nếu không có khi lại có bóng ma trong tâm lý. Tần Lập cảm nhận vài ánh mắt hận không thể ăn sống hắn, hắn không để ý cười cười. Ngay khi mọi người chờ Tần Hoành Viễn tức giận lôi đình sau đó dùng thủ đoạn thiết huyết bắt Tần Lập để báo thù cho Tần Phong, Tần Hoành Viễn đột nhiên mở miệng chậm rãi nói: - Hôm nay, chủ yếu là có hai việc. Việc thứ nhất...chính là đệ tử Tần gia ta, cấu kết người khác làm nhục người cùng tộc. Việc thứ hai, chính là việc Tần Lập nhập tịch... Ầm! Lời nói của Tần Hoành Viễn không khác gì ném hai quả tạc đạn vào vũng nước sâu, khiến cho mọi người trong phòng nghị sự rung động đến ngây như phỗng. Đây...Đây có phải là muốn xử lý Tần Lập. Đây rõ ràng là giải vây cho Tần Lập! Hai việc này không việc nào không đứng về phía Tần Lập. Trời ạ...Tần Lập nhập tịch? Ý nghĩa là gì? Ý nghĩa là nhận tổ quy tông? Ý nghĩa là từ nay về sau, Tần Lập chính là đệ tử chính thức của Tần gia! Đến lúc đó, ai dám há mồm kêu Tần Lập là "con hoang" sẽ tương đương với làm nhục toàn bộ Tần gia! Ong ong...Đại sảnh phòng nghị sự yên tĩnh kỳ dị mấy giây lập tức bị bao phủ bởi một hồi tiếng bàn luận ồn ào. Mỗi người đều nói lên cái nhìn của mình với người bên cạnh. Người không thèm quan tâm cũng có, người giận tím mặt cũng có, người lòng dạ khó lường, người đổ dầu vào lửa...Mọi người mang đủ loại tâm tư bàn luận. Tóm lại mỗi người đều bị hai tin tức này làm chấn động. Biểu tình đều thực phấn khích, tâm tư cũng đều rất phức tạp. - Ngươi nói Tần Lập này rốt cuộc gặp được vận may *** chó gì? Làm sao lão gia lại thiên vị hắn như thế? - Vận *** chó? Ngươi cho là lão gia chủ già quá hồ đồ rồi? Theo ta thấy, nhất định có lợi ích thật lớn. Các ngươi không có nghe thấy sao? Chính là tiểu tử này kết thân với Thượng Quan gia. Mẹ nó. Kết quan hệ với nhà quyền thế, lần này có thể tham gia việc làm ăn của Thượng Quan gia! - Đúng vậy! Ta cũng đoán thế. Bởi vì mấy ngày hôm trước ta bị đại quản sự kêu đi để ta học tập phương diện vận chuyển gì đó. Lúc ấy ta còn buồn bực, hiện tại xem ra... - Dù sao, tiểu tử Tần Lập này xem như là phất rồi! - Phi, chỉ bằng hắn cũng xứng? Bất quá cũng chỉ là dựa dẫm vào kẻ quyền thế mà thôi. Lão tử khinh thường như vậy! -... Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh bất kỳ cái gì cũng có người nói. Tần Hoành Viễn dường như cũng dự đoán được mọi người sẽ có phản ứng này. Nhưng Mạc Lan đã không khóc nữa, cũng không giả bộ bất tỉnh. Nàng ta há hốc miệng, ánh mắt còn trợn trừng, vẻ không tin hỏi đứa con Tần Hổ đứng cạnh. - Lão gia...lão gia nói cái gì? Lão gia có ý tứ gì? Ánh mắt Tần Hổ cũng tràn ngập khó tin: - Gia gia nói, muốn Tần Lập nhập tịch. Gia gia còn nói, chuyện đã xảy ra lúc sáng là con cùng đệ đệ...cấu kết người ngoài! - A! Mạc Lan thét lên một tiếng kinh hãi, "phốc phốc" quỳ trên mặt đất, kêu rên nói: - Gia chủ a! Phong nhi cùng Hổ nhi đều là hy vọng tương lai của Tần gia. Bọn họ làm sao có thể...có thể cấu kết người ngoài khi dễ đệ tử trong tộc. Hiện tại chính là thằng nhóc Tần Lập đánh Phong nhi thương nặng. Oan cho ta. Xin gia chủ minh giám! Tần Lập đứng ở phía dưới, cảm thụ ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn về phía mình. Hắn nhìn Mạc Lan quỳ gối biểu diễn, cười lạnh trong lòng: - Nữ nhân này giả ngây giả dại thật ra lại rất có nghề! Tần Hoành Viễn không kiên nhẫn hừ một tiếng. Lấy tính cách ngoan độc của lão, làm sao có thể không nhìn ra ý nghĩ trong lòng Mạc Lan. Lão ho nhẹ một tiếng: - Im lặng! Trong đại sảnh lập tức khôi phục im lặng có thể nghe tiếng kim rơi, mà tiếng khóc lóc chậm nửa nhịp của Mạc Lan có vẻ hết sức chói tai. Phía dưới duy chỉ có mấy người ngồi, đó là mấy trưởng lão Tần gia. Trong đó có mấy người cũng có mấy người bị chạm nọc Tần Hoành Viễn. Bọn họ đều biết Tần gia hiện tại đã không phải lúc bọn họ định đoạt. Bọn họ đều bo bo giữ mình, mà lại nói bị thương là con cháu của Tần Hoành Viễn, bọn họ mừng rỡ chờ xem Tần Hoành Viễn làm sao xử lý chuyện này. Ngươi không phải vẫn được xưng là công bằng sao? Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ngươi làm thế nào cắt! Mấy trưởng lão thậm chí đã chuẩn bị tốt trong lòng. Nếu Tần Hoành Viễn xử lý bất công, bọn họ nhảy ra chỉ trích. Chỉ cần nắm chắc nhân cơ hội thu hồi chút quyền lợi cũng không phải không có khả năng. Bọn họ lại không nghĩ rằng Tần Hoành Viễn đã cường thế đến mức độ này. Đây còn gì là nghị sự? Rõ ràng là nói lên quyết định của lão ta về việc xử lý chuyện này! Không được. Quyết không để lão ta thực hiện được! Trong lòng mấy trưởng lão gần như đều nghĩ vậy. Một trưởng lão dáng người gầy yếu, mặt đầy nếp nhăn đứng lên đầu tiên. Lão là Tam trưởng lão Tần gia, luận vai vế lão ta là thúc thúc ruột thịt của Tần Hoành Viễn, cũng là trực hệ của Tần gia. Năm xưa lão cũng vì sự phát triển của Tần gia lập nhiều công lao hiển hách. Lão luôn luôn tự nhận càng vất vả công lao càng lớn, thích lấy tư cách chèn ép người. Bốp! Bàn tay khô gầy như móng chim ưng của Tam trưởng lão hung hăng vỗ lên cái bàn trước mặt, khiến chén trà bị chấn động ầm một tiếng. Mọi người trong lòng nhảy dựng, không kìm nổi nhìn về phía Tam trưởng lão. Trong lòng Tam trưởng lão vừa lòng với biểu hiện của mọi người, dường như nhớ tới những năm quản sự Tần gia của mình. Lão chậm rãi đứng lên, cũng không nhìn Tần Hoành Viễn. Là một người tinh ranh, lão biết rõ điểm mấu chốt không ở trên con người ngồi trên cao nhất này. Ánh mắt lão tràn ngập phẫn nộ, dừng trên người Tần Lập cách đó không xa. Lão lấy tay chỉ Tần Lập: - Tiểu súc sinh. Ngươi đã biết tội chưa? Tần Lập nhìn về Tam trưởng lão cố làm ra vẻ, không kìm nổi cảm thán trong lòng: - Người của Thanh Long quốc thật sự là thuần khiết! Chỉ bằng ấy khí thế, còn không bằng một cán bộ nhỏ cấp khoa kiếp trước của mình! Khẽ lắc đầu, Tần Lập lạnh nhạt nói: - Ta có tội gì? - To gan! Một trưởng lão mập mạp bên cạnh Tam trưởng lão lập tức hét lớn một tiếng: - Thằng con hoang thân phận thấp bé nhà ngươi. Nhìn thấy trưởng lão gia tộc dám không quỳ đã có thể trị ngươi một tội lớn không kính trọng! Còn dám chống đối, tội nặng thêm một bậc! Trưởng lão mập mạp này rõ ràng muốn chớp thời cơ trước khi Tần Lập nhập tịch, gắt gao bó buộc thân phận của hắn. Tần Hoành Viễn híp mắt ngồi trên cao nhìn biến hóa phía dưới. Đối với hai trưởng lão trong mắt không có gia chủ này, lão cũng không quá mức tức giận mà vẻ mặt bình tĩnh. Lão muốn nhìn một chút, thằng nhóc chưa từng được lão chú ý rốt cuộc là người thế nào. Dựa vào cái gì mà được lão thất phu Thượng Quan Thiết kia coi trọng như vậy? Là một lão cáo già, Tần Hoành Viễn tuy rằng nghĩ không ra nguyên nhân Thượng Quan Thiết coi trọng Tần Lập như thế. Nhưng điều này cũng không cản trở lão quan sát một số việc. Năm xưa Tần Hoành Viễn cũng từng hoài nghi đến rốt cuộc là người nào lấy mất trái tim của con gái. Phải biết rằng Tần Hàn Nguyệt cực kỳ tài ba, người bình thường căn bản không lọt vào mắt nàng. Chỉ là từ cái năm đó đến giờ, nam nhân kia thủy chung không xuất hiện, cho nên Tần Hoành Viễn mới dần phai nhạt tâm tư này. - Ta là người Tần gia sao? Tần Lập làm như không nghe tiếng quát lớn tiếng của trưởng lão mập mạp, mỉm cười nhìn Tam trưởng lão gầy gò. - Đương nhiên không phải! Ngươi là vật gì mà cũng xứng làm người Tần gia! Tam trưởng lão thốt lên.Nguồn truyện: TruyệnYY.com - Nếu ta không phải người của Tần gia, vì sao lại phải quỳ đám lão quỷ các ngươi! Khóe miệng Tần Lập lộ nụ cười lạnh, nói như đinh đóng cột: - Cho tới bây giờ ta chưa từng là con cháu Tần gia, cũng không bao giờ muốn với cao Tần gia các ngươi! Nhập tịch? Ngươi cho rằng ta muốn sao? - Ngươi...Láo xược! Tam trưởng lão cùng trưởng lão mập mạp bị lời nói của Tần Lập tức giận thiếu chút nữa té xỉu. Không nghĩ tới Tần Lập này lời lẽ sắc bén, nói mấy câu liền ném bọn họ xuống rãnh. - Ta láo xược? Ha ha! Ta làm sao dám! Ngài cao quý như vậy, ta thấp kém như vậy, ta làm sao dám láo xược với ngài đây? Toàn bộ Tần gia từ trên xuống dưới, mấy ngàn người làm sao Tần Lập ta dám đắc tội? Lại nói hôm nay, ta chưa bao giờ trêu chọc huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ lại bị bọn họ dùng sự an nguy của mẫu thân ta uy hiếp. Nói phải đánh ta một trận cho hết giận. Ha ha! Ha ha...Các ngươi nghe thấy không? Bọn họ nói, nếu ta không đi theo bọn họ, bọn họ sẽ dùng mẹ ta để trút giận! Con mẹ nó! Không coi lão tử ra gì, có thể! Nhưng là mẹ của lão tử, là cô ruột của bọn họ! là cô gần nhất! Hai thằng súc sinh, hai thằng khốn nạn bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa dám uy hiếp như thế! Tần gia các ngươi từ trên xuống dưới, mười ba năm qua có ai chân chính coi hai mẹ con chúng ta là người? - Được, vì mẫu thân của ta, ta đi! Không phải là bị đánh một chút sao, có gì đặc biệt? Ta từ nhỏ đến lớn, mười ba năm này khổ nào còn chưa nếm qua? Bị đánh còn ít sao? Ta không cần! Nghỉ ngơi vài ngày cũng sẽ lành! Thanh âm Tần Lập rít gào như đánh thức mơ ngủ, tràn ngập bi phẫn, từng chữ như mũi kiếm vô cùng sắc bén đâm vào làm rung động tâm hồn mọi người! Đại sảnh phòng nghị sự một mảnh tĩnh mịch bỗng nhiên truyền đến vài thanh âm khóc thút thít không khống chế được. Gần như mọi người đều trầm mặc bởi vì Tần Lập nói đều là sự thật. - Nhưng...các ngươi biết không? Thiên tài của Tần gia, thiên tài của thành Hoàng Sa, thiên tài của Thanh Long quốc. Tần Phong Tần đại cao thủ Huyền cấp lục giai vừa ra tay chính là sát chiêu. Con mẹ nó, hắn muốn giết ta! Đổi lại bất kỳ một người nào của các ngươi chẳng lẽ giơ cổ chờ chết sao? Chẳng lẽ các ngươi đứng yên ở đó chờ chết hay sao? Đúng vậy, ta phản kích. Là ta đánh hắn bị thương, vậy thì sao? Ai muốn báo thù, quang minh chính đại hướng về phía ta là được! Ta không sợ, ta đứng ở đây. Chỉ cần còn một hơi thở, ta tiếp nhận! Đừng có lấy cái gì gia pháp tổ tông ra ép ta, ta không phải người Tần gia! Còn nữa, người nào dám lấy chuyện này làm liên lụy mẫu thân ta, ta với hắn không chết không ngừng! Nói tới đây, Tần Lập bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Tần Hoành Viễn ở ngôi cao nhất, sau đó nhìn Tần Hàn Nguyệt đứng ở đó, dịu dàng nói: - Mẹ! Nơi này không chứa được chúng ta, ngài nguyện ý đi theo con cùng nhau chịu khổ chứ? - Nguyện ý, mẹ nguyện ý! Tần Hàn Nguyệt dùng sức bặm môi cố không cho nước mắt mình chảy xuống. Nàng bước xuống mấy bước ôm Tần Lập vào trong ngực: - Đứa con bảo bối của ta đã trưởng thành. Con đi đâu, mẹ cũng đi theo con! - Đủ rồi! Tần Hoành Viễn hét lớn một tiếng. Chuyện hôm nay hoàn toàn ra ngoài sự đoán trước của lão. Không thể tưởng tượng được tính tình Tần Lập dữ dằn như vậy, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành. Tính tình này không phải giống y hệt như mình khi còn trẻ sao? Lại nhìn Tần Hổ đứng ở bên kia, Tần Hoành Viễn không kìm nổi thất vọng trong lòng? Thiên tài thì lại thế nào? Không thể tưởng tượng được người Tần gia kế thừa tính cách của mình, không ngờ lại là thằng con hoang Tần Lập cho tới bây giờ mình chưa từng để ý tới. Tần Hoành Viễn nhìn ánh mắt quật cường của Tần Lập, bên trong một mảnh trong suốt. Lão thậm chí có một loại ảo giác, có một lúc nào đó, thiếu niên này nhất định Nhất Phi Trùng Thiên! Sất trá phong vân mới là tương lai của hắn! Ai không biết nguyên nhân chân chính Tần Lập dám làm càn như vậy chính là một câu nói kia của Thượng Quan Thiết! Tần Lập cũng không cho cái này là mất thể diện. Dựa thế cũng không phải mỗi người đều nắm chắc thời cơ tốt. Hôm nay nếu không thể bộc phát ra, như vậy cục diện sẽ hoàn toàn bị động. Tần Lập hiểu được nếu không có lời nói này của mình, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là đánh năm mươi gậy. Tần Hoành Viễn tuyệt không dễ dàng đắc tội Thượng Quan gia có thân phận hoàng thân. Nhưng đồng dạng, lão cũng tuyệt đối không để mọi sự lọt khỏi tầm kiểm soát! - Ta không phải quân cờ. Vận mệnh - cho tới giờ đều phải nắm trong tay mình!
|
CHƯƠNG 18: TỪ CHỐI
- Tần Phong, Tần Hổ khiêu khích trước, sau khi cấu kết người ngoài khi nhục người trong tộc thẹn quá thành giận muốn giết người cho hả giận. Chẳng lẽ đây là tố chất con cháu Tần gia ta? Tần Hoành Viễn ngồi ở đó, nhìn mọi người phía dưới, giọng điệu lạnh lẽo nói: - Phạt Tần Phong cùng Tần Hổ cấm túc bế quan một tháng! Tần Lập phòng vệ chính đáng, không có bất kỳ sai lầm! Được rồi, chuyện này đến đây chấm dứt, tất cả đều đi chuẩn bị một chút. Ngày mai...để cho Tần Lập nhận tổ quy tông! Phía dưới một mảnh yên lặng, tất cả dòng chính, dòng thứ Tần gia đều đứng tại chỗ. Đối mặt quyết định cường thế của gia chủ, bọn họ không có bất kỳ năng lực nào để thay đổi. Một khi đã như vậy ai lại ngốc đến mức đứng ra vì chuyện của người khác? Chỉ là ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Lập có chút phức tạp. Tên con hoang cho tới bây giờ chưa được ai coi vào mắt, từ này về sau địa vị sẽ phát sinh ra thay đổi nghiêng trời lệch đất! Thậm chí từ hiện tại mà nhìn, Tần Lập nổi bật đều vượt qua Tần Hổ cùng Tần Phong. Gào thét trong hội nghị tông tộc không ngờ lại không bị trừng phạt gì, một câu cảnh cáo cũng không có! Mạc Lan mặt xám như tro tàn ngã ngồi trên ghế. Vì đối phó Tần Lập mấy ngày này nàng có rất nhiều thủ đoạn nhỏ. Đến tột cùng có bao nhiêu lọt vào mắt công công (bố chồng)! Địa vị của mình ở Tần gia...Lại nghĩ đến đứa con Tần Phong cưng chiều nhất thực sự bởi vì bị thương lần này mà mất đi tương lai Mạc Lan lại hận Tần Lập thấu xương. Tuy nhiên lúc này nàng không dám biểu hiện bất kỳ chút nào ra ngoài.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Thậm chí sau khi Tần Hoành Viễn nói xong, nàng lại là người thứ nhất đứng ra tỏ thái độ: - Ta đồng ý... Nói xong liền vô lực ngã ngồi trên ghế, cảm giác trong tim đều nhỏ máu! - Chờ đã... Ngay khi mọi người cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, một thanh âm trầm thấp vang lên. Đúng vậy, là Tần Lập! Ánh mắt mọi người lại một lần nữa rơi lên người Tần Lập, biểu tình tràn đầy kinh ngạc cùng vui sướng khi người gặp họa! - Ngươi còn muốn nói gì? Tần Hoành Viễn lạnh lùng nhìn Tần Lập. Nếu không phải vì hai mối làm ăn kia, nếu không phải không muốn đắc tội gia tộc Thượng Quan, Tần Hoành Viễn thậm chí có tâm tư một chưởng vỗ chết Tần Lập. Tần Lập sắc mặt bình tĩnh, không chút nào bị ảnh hưởng bởi giọng điệu uy hiếp của Tần Hoành Viễn. Hắn vỗ nhẹ sau lưng Tần Hàn Nguyệt, chậm rãi nói: - Ta nói rồi! Ta không phải là người Tần gia! Đối với việc nhận tổ quy tông, ta không có hứng thú! - Láo xược! - To gan! - Cho thể diện còn không muốn! Mấy trưởng lão Tần gia coi danh dự như mạng đều giận tím mặt, nói lời răn dạy. Tam trưởng lão lại đứng dậy, hướng về phía Tần Hoành Viễn nói: - Gia chủ, người thấy không. Tiểu tử này tính hoang dã khó thuần. Tần gia ta đã bao giờ có kẻ như vậy? Nếu hắn nhập tịch Tần gia, vậy lão phu thà rằng rút khỏi! - Lão phu tán thành! - Ta cũng tán thành! Sắc mặt Tần Hoành Viễn bỗng nhiên đỏ lên, cũng nhanh bị tức giận muốn hộc máu. Một mặt là tức giận Tần Lập không biết điều, một mặt khác là tức giận vì mấy lão trưởng lão tuổi già ngu ngốc, thành sự không đủ, bại sự có thừa này. Quả nhiên, mấy trưởng lão vừa bày tỏ thái độ, rất nhiều người phía dưới ầm ỹ hẳn lên. - Tiểu tử này không coi ai ra gì, Tần gia ta cần gì người như vậy? Ta không đồng ý! Nói chuyện là một đứa con thứ của Tần Hoành Viễn. Ngày thường thái độ hắn rất khiêm tốn, ở Tần gia rất được trọng dụng, quan hệ cũng không tệ! Hắn vừa lên tiếng, rất nhiều người tỏ thái độ theo. - Đúng. Chúng ta không đồng ý người như vậy nhập tịch Tần gia! - Tiểu tử này mặt dày mày dạn họ Tần, nhưng không có chút quan hệ gì với Tần gia chúng ta. Chúng ta không đồng ý! Ánh mắt Tần Hoành Viễn lạnh lùng quét nhìn những người đó, nơi ánh mắt đi qua thanh âm liền nhỏ xuống. Đến cuối cùng, trong đại sảnh nghị sự lại khôi phục yên lặng bình thường. Tần Hoành Viễn không để ý đến những người khác nữa. Gia tộc này, nếu ở trong tay hắn vậy không tới lượt người khác quyết định! Tần Hoành Viễn trầm giọng hỏi: - Tần Lập. Ngươi không biết tốt xấu như vậy không sợ ta truy cứu trách nhiệm ngươi đánh bị thương Tần Phong sao? Ngươi nên nghĩ cho kỹ, ngươi là con cháu Tần gia với việc không phải con cháu Tần gia thì kết quả xử lý chuyện này tuyệt đối không giống nhau! Lời này của lão rõ ràng là uy hiếp. Tất cả mọi người ngừng thở, khẩn trương nhìn Tần Lập. Mẹ con Mạc Lan cùng Tần Hổ trên đài cũng không nghĩ tới biến cố như vậy, trong lòng đều mong ngóng thằng ngốc Tần Lập này có thể quật cường đến cùng, chống đối với gia chủ. Để cho lão ta hoàn toàn bẽ mặt, vậy thì Tần Lập liền thảm? Tần gia tuy rằng không phải đại thế gia thứ nhất thành Hoàng Sa, nhưng như vậy cũng không phải ai cũng đều có thể đạp một cước! Tần Lập ảm đạm cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: - Gia chủ muốn đơn giản là mối làm ăn của Thượng Quan gia thôi. Xin ngài yên tâm. Mẹ con Tần Lập sinh sống dưới mái nhà Tần gia mười ba năm, chung quy cũng hiểu được có ân phải báo. Nếu thành công làm thông gia với Thượng Quan gia, vậy Tần gia của ngài vẫn là Tần gia của ngài. Nếu không thể thành công, cho dù ta nhập tịch Tần gia thì lại có thể thế nào? Dựa theo quan điểm con cháu Tần gia các ngươi, chính là tăng thêm sỉ nhục cho các ngươi thôi. Ta nói...không sai chứ? Thân hình Tần Hoành Viễn khẽ run lên, trong mắt hiện lên hào quang không thể tin. Miệng của lão hơi hơi mở ra. Từ khi năm mươi tuổi lão lên làm gia chủ, đến nay ba mươi ba năm cho tới bây giờ chưa từng thất thố giống như hôm nay. Bị một thằng nhóc hơn mười tuổi nói đến mức câm mồm không trả lời được! Đám con cháu khác của Tần gia lúc này cũng đều ngây ngốc nhìn Tần Lập, bao gồm cả mấy trưởng lão kia của Tần gia đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Hoành Viễn. Đến hiện tại bọn họ mới hiểu được nguyên nhân chân chính Tần gia kết thân cùng Thượng Quan gia. Lúc trước tuy cũng có đoán trước nhưng đều không thể tin được Mấy năm nay Thượng Quan thông gia với mấy gia tộc khác, cũng không thấy ai có thể lấy bất kỳ mối làm ăn nào từ Thượng Quan gia! Việc làm ăn của Thượng Quan gia, bất kể cái nào cũng đều làm cho người ta đỏ mắt. Nhưng ai chẳng biết đạo lý thứ tốt phải giữ lại cho mình. Bọn họ căn bản không thể tin được Thượng Quan gia vì một tiểu thư yêu nghiệt mà trả một cái giá lớn như thế! Mấy trưởng lão Tần gia cùng với rất nhiều con cháu Tần gia hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Tần Hoành Viễn đã thay đổi. Từ sự khó chịu vừa nãy đã chuyển thành tôn kính. Phương pháp gia chủ dùng có lẽ có chút vấn đề, nhưng tim của hắn lại toàn bộ lo lắng cho Tần gia. Lại xem lại bọn họ, trừ việc ồn ào, quấy rầy gia chủ ra, có làm được gì? Nghĩ vậy, không ít người đều hổ thẹn cúi đầu, mà đứa con thứ của Tần Hoành Viễn mới vừa rồi to mồm nhất thì quỳ trên mặt đất, dập đầu nhận sai! - Phụ thân. Con hiểu lầm ngài, không thể tưởng được phu thân lo lắng hết lòng vì gia tộc như thế. Con...đáng tội chết vạn lần! - Gia chủ! Chúng tôi hiểu lầm ngài! Mọi người ầm ầm nói. Đến lúc này cho dù một số người trong lòng có chút không đồng ý cũng không dám nhảy ra phản đối, vậy chính là thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Tần Hoành Viễn sầm mặt gật đầu, không nói gì. Phản ứng của mọi người đã sớm trong dự đoán của lão. Sở dĩ vẫn không nói là bởi vì đám hỏi cùng Thượng Quan gia còn chưa hoàn toàn quyết đinh. Vạn nhất lan truyền ra ngoài, cuối cùng không thành vậy Tần gia rất mất mặt. Tuy nhiên hôm nay bị nói trắng ra cũng tốt, xem ánh mắt áy náy của mấy trưởng lão mặt tái nhợt kia thì biết được danh vọng của lão ta ở Tần gia đã đạt tới một cái đỉnh! Không người nào có thể vượt qua! - Được rồi, chuyện này còn chưa có quyết định cuối cùng các ngươi không cần lan truyền ra ngoài. Nếu không...mất mặt chính là Tần gia ta! Tần Hoành Viễn trầm giọng nói, sau đó khoát tay: - Đều tản đi. Tần Lập, ngươi ở lại!
|
CHƯƠNG 19: ĐỘT PHÁ
Bên trong phòng nghị sự rộng lớn, không gian trống trải, chỉ còn lại hai người Tần Hoành Viễn cùng Tần Lập. Trên mặt Tần Hoành Viễn lúc này đã khôi phục bình tĩnh, nhưng trong lòng, đối với đứa cháu ngoại cả gan chống đối trực diện, hơn nữa không lưu lại cho lão chút mặt mũi nào này, lại hết sức không bình tĩnh. Sống đến từng tuổi này rồi, có thể không khoa trương nói một câu: số muối lão nếm qua còn nhiều hơn số gạo mà Tần Lập từng ăn, số cầu lão đi cũng dài hơn nhiều so với tất cả con đường mà Tần Lập đi qua! Nhưng hôm nay đối mặt với đứa cháu ngoại tư duy nhạy bén bình tĩnh như này, Tần Hoành Viễn lần đầu tiên có cảm giác: mình đã già rồi! - Tần Lập! Ngươi rất thông minh, phi thường thông minh! Không nghĩ tới tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được dựa thế. Tần Hoành Viễn khóe môi nhếch lên một chút cười lạnh: - Nhưng, ngươi có biết hôm nay ngươi cự tuyệt ta sẽ có hậu quả thế nào không? Hoặc là nói, ngươi có thể chịu đựng rất tốt phải không? Một khi thất bại, ngươi sẽ làm thế nào? Trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Lập không nhìn ra một tia khẩn trương. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên vị trí của trưởng lão Tần gia vừa rồi, một tay chống cằm, nhìn Tần Hoành Viễn ngồi trên cao như trước, nhìn thấy trong mắt lão một chút vẻ lo lắng, cười nói: - Gia chủ chẳng lẽ cho rằng, ta không làm như vậy, sẽ có kết quả tốt sao? Với suy nghĩ của gia chủ, khẳng định không thể không tưởng tượng ra được về sau huynh đệ Tần Phong và Tần Hổ sẽ đối với ta thế nào chứ? - Bọn chúng? Tần Hoành Viễn đương nhiên hiểu được, không cần nói Tần Phong cùng Tần Hổ, chỉ riêng những đệ tử Tần gia khác giờ phút này cũng đều hận Tần Lập thấu xương. Một đại gia tộc, mấy trăm năm mới xuất hiện một thiên tài, sẽ mang đến cho gia tộc đó bao nhiêu lợi ích, ai cũng hiểu được. Gia tộc cường đại, bọn họ tự nhiên cũng theo đó mà thu được càng nhiều ích lợi hơn nữa, cho nên cho dù là trong lòng có ghen tị, nhưng bọn hắn đều ước gì Tần Phong cùng Tần Hổ có thể càng thiên tài một chút mới tốt! Nhưng hiện tại, thiên tài này rất có thể hủy trong tay Tần Lập, bọn họ sao có thể không hận đây? Tần Hoành Viễn hừ lạnh một tiếng: - Chỉ cần lão phu còn sống một ngày, thì không ai có thể động đến ngươi! Đợi đến khi lão phu không còn, bằng vào năng lực của ngươi, còn phải sợ bọn chúng uy hiếp sao? Tần Lập lắc đầu nói: - Ta không có tâm pháp nguyên lực cao cấp, càng không có chiến kỹ cao cấp. Hôm nay có thể thắng Tần Phong, bất quá là bởi hắn quá coi thường ta, kinh nghiệm đối địch lại rất kém, ta chỉ là thắng ở may mắn mà thôi. Hôm nay nếu không có người ngăn cản, ta đã sớm chết ở trong tay Tần Hổ, gia tộc này, ta có dũng khí tiếp tục đợi ở đây sao? Nghe xong lời Tần Lập nói, Tần Hoành Viễn trở nên trầm mặc, lập tức trong lòng cả kinh, đột nhiên tỉnh ngộ lại. Hôm nay từ đầu đến cuối, quyền chủ động không ngờ bị đứa nhỏ mười ba tuổi này chặt chẽ nắm trong tay! Toàn bộ Tần gia nhiều người như vậy, nhưng không một ai phát hiện. Hay là nói, cho dù có người phát hiện, cũng căn bản vô lực thay đổi cục diện này! Tần Hoành Viễn ánh mắt phức tạp nhìn Tần Lập, giờ khắc này lão thậm chí nghĩ tới tương lai, chỉ mong tương lai người này sẽ không trở thành địch nhân của Tần gia. Thở dài một tiếng, lão khoát tay nói: - Ngươi cũng đi đi. Thôi được, hôn sự cùng Thượng Quan gia nếu không thành, ngươi hãy dẫn mẫu thân ngươi xa chạy cao bay, không cần trở lại. Về phía Tần Phong cùng Tần Hổ, ta sẽ cảnh cáo bọn chúng không được đụng chạm đến ngươi. Không quản ngươi muốn thừa nhận hay không thừa nhận, cũng hy vọng ngươi có thể nhớ rõ, trong cơ thể của ngươi, có một nửa là máu của Tần gia! Tần Lập trầm mặc một chút. Hắn biết, lời này của Tần Hoành Viễn, là vì tương lai mà chuẩn bị, gật gật đầu nói: - Được! Ta nhớ kỹ, chỉ cần bọn họ không đến trêu chọc cháu, ta tuyệt đối sẽ không làm khó Tần gia! - Ngươi đi đi. Tần Hoành Viễn nói xong, lại cảm giác được, mình thật sự đã già rồi, bị một đứa trẻ hơn mười tuổi dùng phương thức dựa thế này, đùa giỡn khiến cho không thể làm gì! Trưởng tử Vĩnh Chí năm nay cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, xem ra, nên cân nhắc để hắn tiếp nhiệm chức vụ gia chủ thôi. Nhìn thân ảnh có chút đơn bạc, chậm rãi đi ra khỏi phòng nghị sự, trong lòng Tần Hoành Viễn tràn đầy tâm sự, thở dài một tiếng. Trở lại Tử Thần Viên, Tần Lập thấy hai người Tần Tuyết cùng mẫu thân đang đứng ở cửa, vẻ mặt khẩn trương, thấy Tần Lập an toàn trở về, trên mặt đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. - Con trai! Con không sao chứ? Tần Hàn Nguyệt kéo tay Tần Lập, đánh giá từ trên xuống dưới, không ai hiểu Tần Hoành Viễn hơn so với nàng. Làm gia chủ Tần gia, thủ đoạn cực kỳ cường thế, không thể nói lão hoàn toàn không có thân tình. Nhưng trước lợi ích khổng lồ của gia tộc, đối với Tần Hoành Viễn mà nói, thân tình có thể bỏ qua! Mà Tần Phong lại là thiên tài có hi vọng nhất sẽ dẫn dắt Tần gia lên cao một bước, trong mắt Tần Hoành Viễn lại càng là bảo bối. Hiện giờ tình hình thương thế không rõ, Tần Hoành Viễn sao có thể nuốt cục tức này xuống? Tần Lập cười nói: - Mẹ! Con không sao, chỉ hơi mệt một chút, con muốn về nghỉ ngơi trước! Tần Hàn Nguyệt lúc này mới nhớ tới Tần Tuyết cũng đã nói với mình, Tần Lập cũng bị thương. Sợ Tần Hàn Nguyệt lo lắng, Tần Tuyết cũng không dám nói thật chuyện Tần Lập bị thương thực ra cũng rất nghiêm trọng. - A! Phải! Phải! Để Tần Tuyết dẫn con đi nghỉ ngơi, mẹ đi chuẩn bị cơm tối cho con! - Phu nhân! Người dẫn thiếu gia đi nghỉ ngơi, để cháu đi chuẩn bị cơm tối đi. Tần Tuyết cười nói. Tần Hàn Nguyệt do dự một chút, nhẹ nhàng nói: - Vậy được rồi, làm phiền Tần Tuyết cô nương. - Phu nhân người khách khí quá, đây là chuyện Tần Tuyết nên làm mà. Tần Lập thấy mẫu thân nhìn bóng dáng Tần Tuyết có chút ngây ra, cười nói: - Mẹ đang suy nghĩ chuyện gì? - Một cô nương thật tốt! Đáng tiếc điều kiện nhà ta...là mẹ không tốt...Nguồn truyện: TruyệnYY.com Hai mắt Tần Hàn Nguyệt ửng đỏ, thở dài nói. - Mẹ nói gì thế! Tần Lập kéo tay Tần Hàn Nguyệt, nhìn vào mắt mẫu thân, nghiêm túc nói: - Mẹ! Người ta thường nói con không chê mẹ xấu. Trong thâm tâm con, mẫu thân là người vĩ đại nhất trên thế giới này! Thấy bộ dáng Tần Hàn Nguyệt lã chã muốn khóc, Tần Lập lập tức chuyển đề tài nói: - Mẹ! Ngài mai, con dự định chuyển ra khỏi Tần gia, thuê một gian phòng, con sẽ chăm sóc mẹ. Mẹ có sợ phải chịu khổ hay không? Tần Hàn Nguyệt hít một hơi thật sâu, vui mừng nói: - Đứa ngốc này! Mẹ sao có thể sợ chịu khổ chứ? Yên tâm đi, mẹ không sợ! Mẹ ở đây, còn có mấy chục lượng bạc, nếu ăn uống chi tiêu tiết kiệm, cũng đủ cho chúng ta mua một tiểu viện. Rồi sống một năm sau đó, mẹ có thể làm rất nhiều việc, mẹ có thể thể kiếm tiền nuôi con! Nhiệm vụ của con, chính là tiếp tục trưởng thành khỏe mạnh, chỉ cần thấy con khỏe mạnh vô ưu vô lo lớn lên, mẹ đã rất vui rồi! Tình mẹ thương con nồng đậm giống như ánh mặt trời vậy, có thể làm dịu vạn vật thiên hạ! Tần Lập yên lặng gật gật đầu, ở trong lòng thề: Từ nay về sau, tuyệt sẽ không để mẫu thân phải chịu bất cứ ủy khuất nào nữa! Sau khi Tần Lập trở lại phòng, khoanh chân ngồi xuống. Trong quá trình vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết, ngạc nhiên vui mừng phát hiện, vốn kinh mạch mình thập phần chật hẹp, không ngờ sau một phen chiến đấu hôm nay, hơi mở rộng một chút! Thế cho nên tốc độ tu luyện của hắn cũng theo đó tăng lên không ít. Trong đan điền, Tần Lập lại ngạc nhiên vui mừng không thôi, không biết từ khi nào, nơi đó lại xuất hiện một khối khí màu trắng ngà hỗn độn to bằng hạt đậu! Căn cứ Thiên Nguyên Đại Lục lưu truyền, khối khí này cung cấp ra năng lượng, tên là nguyên lực! Tâm niệm Tần Lập vừa động, khối khí chỉ to bằng hạt đậu kia chợt xao động lên, một cỗ lực lượng tràn đầy, nháy mắt tràn ngập toàn bộ trên dưới người Tần Lập, thân thể dường như cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, mở hai mắt ra, hai luồng tinh quang thoáng hiện ở trong mắt. Tần Lập mở bàn tay ra, sau đó nắm tay lại, trên mặt lộ ra tươi cười. Tuy rằng còn chưa trải qua thử nghiệm, nhưng Tần Lập biết rõ, chính mình rốt cục đã đột phá nhất trọng nguyên lực, tiến vào trọng thứ hai! Đối với người khác mà nói, điều này không đáng kể chút nào, nhất là đối với thiên tài giống như Tần Phong, lại đạt tới ngũ trọng nguyên lực khiến cho người ta sợ hãi! Nhưng đối với riêng Tần Lập mà nói, đây quả thực chính là một đột phá vô cùng lớn! Phải biết rằng, Tần Phong tu luyện, đó là tâm pháp nguyên lực cao cấp nhất Tần gia! Hay nói một cách khác, Tần Phong ngay từ nhỏ đã được sự dạy dỗ tốt nhất, ở trong một trường cao cấp nhất, mà Tần Lập thì chưa từng tiến vào bất cứ học viện nào, lại cũng chưa từng xem qua một quyển sách nào, sau đó ở trong một cuộc thi, giao ra kết quả bài thi càng hoàn mỹ hơn so với Tần Phong. Loại chuyện này ở trong mắt mọi người, căn bản là khó tin! Tiên Thiên Tử Khí Quyết! Khẳng định là nó! Cho dù Tần Lập định lực mười phần, giờ phút này cũng không kìm nổi tâm tình lay động. Hắn không biết một thiên tài như Tần Phong đột phá nhị trọng nguyên lực cần bao lâu thời gian, nhưng có thể khẳng định đó là, tuyệt đối không thể là một ngày! Nghĩ vậy, khóe miệng Tần Lập hiện ra một tia cười lạnh: các vị thiên tài, hy vọng các ngươi đừng trêu chọc ta.
|