Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
|
|
Chương 25: Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 16 Má ơi, chú Hoắc cũng có súng!
Là một khẩu súng vô cùng xinh đẹp.
Những người này là ai a,tại sao đi ăn điểm tâm cũng mang theo súng
Hoắc Phi Đoạt nhìn cũng không nhìn, dựa vào âm thanh, giơ tay bắn ra mấy phát súng, chính xác trán đối phương.
Tất cả đều chết ngay lập tức!
Cuộc đấu, kết thúc trong nháy mắt.
"Anh hai!" A Trung đã chạy tới.
"Tôi không sao." Ngay khi Hoắc Phi Đoạt nói, vừa cất súng vào, cúi đầu quan sát Ngũ Y Y.
"Anh hai, tất cả đã chết, không còn một người sống sót, nhưng xem ra tất cả đều là người của Long Môn...." A Trung còn muốn nói thêm, lại thấy Hoắc Phi Đoạt giơ tay ngăn cản, lập tức im lặng.
"Dọn sạch hiện trường." Hoắc Phi Đoạt từ trước tới nay đều nói chuyện ngắn gọn dứt khoát.
"Dạ!"
Ngũ Y Y nhịn không được cả người run râỷ, cho đến khi Hoắc Phi Đoạt ngồi xuống đối diện cô hỏi cô mấy câu cô mới bình tĩnh trở lại.
"Tai em như thế nào?"
"Tai, tai?" Hỏi tai làm gì? Ngũ Y Y mở to mắt mênh mông sương mù, khó hiểu nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Chú Hoắc nhìn gần, lại càng nghiêng nước nghiêng thành mà!
Làn da thật đẹp, một chút mụn cũng không có.
Môi mềm như nước, nếu hôn có lẽ vô cùng thoải mái.
Ngón tay Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai Ngũ Y Y, cảm xúc ấm áp làm toàn thân như bị điện giật, "Hỏi em đó, tai có bị ù không."
"À, không, không có." Ngũ Y Y phát hiện, khi cô đối mặt với ông chú này lại biến thành ngây ngốc a.
"Này! Quá tuyệt vời! Anh hai, anh là côn đồ hả?"
Hàn Giang Đình hăng hái vui sướng hoa tay múa chân, giống như việc giết người rất thú vị.
Hoắc Phi Đoạt không quan tâm vấn đề ngu ngốc của Hàn Giang Đình. Côn đồ? Anh là côn đồ?
Có biết nhìn không thế!
"Hay là, anh là người anh là người đứng đầu bang phái nào? Là người đứng đầu sao?" Hàn Giang Đình truy hỏi Hoắc Phi Đoạt.
Người đứng đầu? Hoắc Phi Đoạt anh xem thường người đứng đầu bang phái gì đó.
Hoắc Phi Đoạt đứng lên, cởi áo khoác tây trang, run lên, ném cho A Trung. Quần áo bẩn, hắn không muốn tiếp tục mặc.
Anh mặc một cái quần bó sát màu vàng nhạt, trên người áo thun đen ôm gọn vào người, lúc này cởi áo khoác tây trang xuống, lộ ra bắp thịt cường tráng trên người.
Cơ bụng phát hiện săn chắc, lại được vải dệt bó sát càng trở nên lôi cuốn, theo nhịp hô hấp lên xuống, làm cho người khác sợ hãi.
Mà Ngũ Y Y liều mạng chú ý tới một điểm, mông của chú Hoắc..... Sao lại có thể gợi cảm như vậy a!
Dựa vào.....
Ông chú này không phải "vịt" (trai bao) chứ, bề ngoài xuất sắc như vậy.
"Sau khi ra ngoài, những việc hôm nay không được nói bậy." Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt dặn dò, ánh mắt sắc bén không chú ý trượt đến mặt Ngũ Y Y.
"Yên tâm đi anh hai! Tôi nhất định giữ miệng kín như bưng! Hôm nay cái gì tôi cũng không thấy! Đúng rồi anh hai, công phu kia của anh...... Có thể dạy cho tôi không?" Hàn Giang Đình cười cười lấy lòng.
Cái đồ gia hỏa đơn giản này, hắn thậm chí không nghĩ tới vấn đề lão gia kia có thể giết hắn bịt miệng hay không.
Ngũ Y Y hung hăng kéo quần áo Hàn Giang Đình, "Còn không đi! Nói chuyện vô nghĩa nhiều như vậy làm gì!"
"Ai nha, mình đi theo anh hai học võ công cao cường, mới có thể bảo vệ cậu chứ."
Ngũ Y Y nhìn lướt qua vết máu khô còn lưu trên đất, sợ tới mức tim muốn co rút, kéo chặt lỗ tai Hàn giang Đình đi ra ngoài, Ngũ Y Y nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt, vội vàng nói, "Chú, chúng tôi đi đây! Không hẹn gặp lại!"
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
|
Chương 26: Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 17 Ngũ Y Y nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt, vội vội vàng vàng nói, "Chú,chúng tôi đi đây! Không hẹn gặp lại!"
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày, đáng chết, nha đầu kia sao cứ phải cố chấp gọi anh là chú chứ? Bản thân thật sự già như vậy sao?
Còn cái gì mà không hẹn gặp lại? Cô nói không gặp là không gặp à?
Nha đầu kia không muốn nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt anh như vậy?
Phải biết rằng, nhiều người phụ nữ muốn gặp anh còn không được, nha đầu kia lại tránh anh như tránh ôn dịch, trốn anh thật xa.
Ngũ Y Y không lời từ biệt kéo Hàn Giang Đình ra ngoài, ném vào xe, lúc Hàn Giang Đình đang lầm bầm oán giận, Ngũ Y Y nhanh chóng lái xe vào trường học.
A Trung đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt đang ngẩn người, "Anh hai, anh bị thương.
"Ừ?" Hoắc Phi Đoạt khẽ giật mình, không có chút cảm giác bản thân đang bị thương.
A Trung chỉ chỉ khuỷu tay phải của Hoắc Phi Đoạt, "Chắc chỉ là trầy da."
Hoắc Phi Đoạt nâng cánh tay lên nhìn, vị trí kia, miệng vết thương này, chắc là vừa rồi che chở nha đầu Ngũ Y Y kia nhảy qua mặt quầy bị đụng phải.
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."
A Trung ngưng mi, "Anh hai, Long Môn dám công khai đối địch với chúng ta, chắc chắn là có người đứng sau lưng giúp đỡ, nếu không bọn chúng cũng không dám làm gì."
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, "Điều tra gần đây Long Môn đang tiến hành hạng mục tài chính lớn gì."
"Vâng."
Thời điểm ăn trưa, Hàn Giang Đình cắn đũa suy tư, "Y Y, mình nghĩ tới nghĩ lui, như thế nào cũng cảm thấy người đàn ông đẹp trai xuất sắc lúc sáng nhìn thật quen mắt a?"
Ngũ Y Y không thèm để ý Hàn Giang Đình, tiếp tục đưa cơm vào miệng.
Hàn Giang Đình lấy đũa gõ gõ lên bàn ăn, "Này này này, mình đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe không?"
Ngũ Y Y trợn trắng mắt, lấy cái chân gà trong phần ăn của Hàn Giang Đình cho vào miệng gặm.
"Cái người buổi sáng ấy....... Ừm, mình dường như đã thấy ở đâu rồi....... Tại sao nhì quen mắt như thế a? Cậu nghĩ xem, người vừa cao lớn vừa đẹp trai vừa giỏi võ như vậy nếu mình gặp qua sẽ không thể quên, gặp ở đâu a?"
"Lò vịt!" Ngũ Y Y nhả ra hai chữ. ( giống như câu lạc bộ trai bao)
"Phốc-------" Hàn Giang Đình trực tiếp phun ra, "Lò vịt? Mệt cho cậu như vậy mà cũng nghĩ được! Nhưng mà..........Lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định có thể đứng đầu bảng lò vịt a! Cậu nói........ Mình không phải nên thay đổi khẩu vị, đến lò vịt thưởng thức tuyệt sắc mỹ nam?"
Ngũ Y Y bĩu môi, "Cậu không sợ ông chú đẹp trai kia bẻ tay cậu làm ghế ngồi thì cứ việc đi."
Hàn Giang Đình nuốt nuốt nước bọt, nhướng mắt. Đúng vậy a, người đàn ông kia quả nhiên rất đẹp trai, nhưng cũng không khác chiến thần giết người là mấy.
Không thể chọc vào......
"Y Y, cậu quen với ông chú đó sao?"
"Mình không biết."
"Vậy sao cậu lại kêu người ta là chú Hoắc?"
"Câu nghe nhầm rồi......"
"Mình chắc chắn không nghe nhầm! Nói mau! Nếu không mình làm cho cậu nôn hết cái chân gà vừa mới ăn ra!"
Ngũ Y Y bĩu môi, "Thua cậu rồi! Mình nói mình nói! Hôm qua mình đem xe leo núi ném vỡ mặt kính chiếc Bugatti của chú Hoắc rồi........ Mình chạy trốn, xe leo núi và mình vĩnh biệt từ đây......."
Mắt Hàn Giang Đình trừng lớn, kêu lên, "Ôi mẹ ơi! Bugatti hả? Người đó là mỏ vàng chắc! Chậm đã chậm đã........ Y Y, có vẻ như cậu đắc tội với người không nên đắc tội....... Cậu đập hư Bugatti, không phải là Jetta. Người đó là cao thủ võ thuật, giết người dễ như giết con kiến, không phải là người qua đường bình thường. Cậu làm sao bây giờ?"
|
Chương 27: Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 18 Mắt Hàn Giang Đình trừng lớn, kêu lên, "Ôi mẹ ơi! Bugatti hả? Người đó là mỏ vàng chắc! Chậm đã chậm đã........ Y Y, có vẻ như cậu đắc tội với người không nên đắc tội....... Cậu đập hư Bugatti, không phải là Jetta. Người đó là cao thủ võ thuật, giết người dễ như giết con kiến, không phải là người qua đường bình thường. Cậu làm sao bây giờ?"
Ngũ Y Y không thèm ăn nữa, đặt đũa xuống, không vui nói, "Mình có thể làm sao chứ? Nếu không thì chờ đến lúc mình đủ khả năng mua Bugatti, lại để cho người đó đập hư là được."
Hàn Giang Đình ngẩn ra một lúc, rồi cười phá lên.
Ngũ Y Y cũng ngốc nghếch cười theo.
Thời điểm tan học, Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình đi đến cạnh xe của anh, rõ ràng phát hiện, bên cạnh xe ô tô có một cái xe leo núi.
Nhìn xe leo núi này thật quen mắt a!
"Oa? Y Y, đây không phải xe của cậu sao?"
Hàn Giang Đình sờ sờ xe leo núi lại nhìn nhìn, hình dán trên xe vẫn như cũ.
"Không thể nào, xe leo núi của mình tại sao lại ở trường?" Rõ ràng phải ở chỗ mặt kính Bugatti bị đập hư thảm thương của chú Hoắc a.
Ngũ Y Y đi qua, loay hoay nhìn chiếc xe, cả đầu đầy vạch đen.
"Đây thật sự là xe của mình......." Giọng Ngũ Y Y cũng đã phát run rồi.
Hàn Giang Đình ha ha cười nói, "Cái người võ công cao cường kia xem ra vô cùng hào phóng, đem xe trả lại cho cậu. Không sai không sai."
"Không sai cái đầu cậu đó!" Ngũ Y Y gõ đầu Hàn Giang Đình một cái, "Đây là đe dọa! Rõ ràng là đe dọa! Người đó muốn nhắc nhở mình, người đó đã đến tìm mình rồi! Hu hu hu, làm sao bây giờ, mình phá hư Bugatti của chú ấy, võ công chú ấy lại đáng sợ như vậy, mình phải làm sao bây giờ?"
Cô vì sao không thể như hạt cát trong sa mạc, trốn giữa biển người sao?
Ngũ Y Y còn không biết, cho dù không phải là người có sức thu hút, chỉ cần Hoắc Phi Đoạt muốn tìm, nhất định có thể tìm đến cả gốc rễ.
"Còn có thể làm gì? Cậu bây giờ là học sinh nghèo, cha cậu lại là người như vậy, cậu lấy đâu ra tiền bồi thường cho người ta? Ăn ngay nói thật, tranh thủ sự khoan dung cầu xin người ta tha cho cậu."
"Cắt, thật ngây thơ! Cậu thấy ông chú đó là người dễ nói chuyện sao? Hơn nữa, đập hư Bugatti, không phải là bất kỳ chiếc xe nào khác!"
"Kia..... Cậu muốn tiếp tục đi chiếc xe này sao?"
Ngũ Y Y suy nghĩ thấp giọng nói, "Đương nhiên muốn đi, đây là xe của mình mà! Hơn nữa, chú đó đã biết mình ở đây, nếu mình không đi, hắn vẫn biết mình học ở đây mà! Không đi thật lãng phí!"
Hàn Giang Đình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Đúng a...., chú đó không phải đã điều tra cậu rõ ràng rồi sao, chắc muốn tìm ba ba của cậu đòi tiền đó, ba cậu là người có tiền mà!"
Ngũ Y Y ngược lại nở nụ cười, "Vậy cứ để chú đó tới tìm ba mình đòi đi, đến lúc đó chú ấy sẽ biết, cái gì gọi là gian thương lạnh lùng vô tình rồi! Mẹ mình đối với ông ta si tình như vậy, kết quả còn không được chôn cất tử tế, đàn ông như vậy, cậu cho là ông ta sẽ vì mình bỏ ra một số tiền lớn sao? Ông ta chắc chắn không muốn chảy máu!" (chảy máu = mất tiền)
Hàn Giang Đình cúi đầu không nói được lời nào.
Với tính tình của Ngũ Phong Tập, anh có biết một chút.
Nếu Ngũ Phong Tập có chút tình người, mẹ Y Y chắc chắn sẽ không chết sớm như vậy.
***
Ngũ Y Y chạy xe của cô về Ngũ gia.
Không khí có gì đó không bình thường, nói như thế nào a, Ngũ Phong Tập là người làm ăn keo kiệt, hắn luôn xem trọng lợi ích kinh tế, nên Ngũ gia bài trí hết sức đơn giản. Mà hiện tại..... Trên cây treo một cái đèn màu, trên bụi cây còn buộc mấy bó hoa, biệt thự Ngũ gia treo đầy đèn màu.
|
Chương 28: Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 19 Trên cây treo đèn màu, trên bụi cây lại buộc mấy bó hoa, mà bên trong biệt thự Ngũ gia cũng treo đầy đèn màu.
Không đúng!
Vì Ngũ Y Y đang chăm chú phân tích mọi thứ xung quanh, không để ý con đường phía trước, thình thịch! Bỗng nhiên, xe cô đâm vào một người.
"A!" Đó là tiếng thét chói tai của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y đứng lên, liền thấy một người đàn ông đang ngồi trên bãi cỏ, một bàn tay đỡ đùi.
"A, tôi đâm vào anh sao? Đâm vào chỗ nào rồi hả? Có bị thương hay không? Có cần đi bệnh viện không? Thật là xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh."
Ngũ Y Y không để ý trên người dính đầy cỏ, hấp tấp chạy đến chỗ người đàn ông nhìn tới nhìn lui.
Cũng may cô chạy chậm, không thì đã đâm người kia bị thương rồi.
Vậy mà người đàn ông này còn có thể cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng mềm mại dịu dàng, nhìn Ngũ Y Y đang lo lắng, anh có chút dí dỏm nói,"Làm sao bây giờ, nếu chân tôi bị què, tìm không được vợ, cô phải đồng ý làm vợ tôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y ra vẻ khổ sở, "Thật là xấu hổ, tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Ngắm thật chính xác, chắc chắn có thể vào đội bắn súng quốc gia." Người đàn ông còn có tâm tình nói đùa.
Ngũ Y Y chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi, "Rất xin lỗi..... Vừa rồi tôi không nên ngẩn người."
"Nào!" Người đàn ông duỗi tay về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y không hiểu, ngơ ngác nhìn tay anh.
Ưm, tay anh ta thật xinh đẹp, thon dài, trắng nõn, chắc là nghệ sĩ piano.
Người đàn ông đơn giản nở nụ cười, "Người gây chuyện còn không nhanh đỡ người bị hại đứng lên?"
"A?.......... Nha!" Ngũ Y Y ngốc ngốc nghếch nghếch kéo người đàn ông lên.
Người đàn ông đứng vững, Ngũ Y Y phát hiện, người này thật cao nha, 1m9? Bây giờ đàn ông đều bị biến đổi gen cả rồi sao, ông chú Hoắc kia đã rất rất cao rồi, người tự xưng là người bị hại này cũng cao đến dọa người.
"Anh..... Bị tôi đâm bị thương sao?"
Người đàn ông tốt bụng mỉm cười, "Tôi không phải tờ giấy, đâu có yếu ớt như vậy? Không sao! Cô tên gì?"
"Ngũ Y Y." Ngũ Y Y trả lời theo thói quen xong, bỗng nhiên giật mình, "Tại sao tôi phải cho anh biết tên tôi? Ai, anh là ai? Vì sao anh lại ở trong này?"
"Đứa nhỏ này sao lại dễ xù lông như vậy? Tôi là Tiêu Lạc. Làm quen một chút đi."
Tiêu Lạc đưa tay về phía Ngũ Y Y, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhăn lại, bĩu môi đáp trả, "Muốn làm quen thì làm quen, tại sao phải bắt tay?"
Hai mắt Tiêu Lạc sáng lên, giống như nhìn thấy con vật nhỏ thú vị, khom lưng, tìm kiếm đôi mắt Ngũ Y Y, cười nói, "A.....? Thì ra ở đây còn có người quan niệm cổ lỗ sĩ như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân?"
Lời nói của Tiêu Lạc làm thể diện của Ngũ Y Y phồng lên, lập tức duỗi bàn tay nhỏ, nhanh chóng nắm tay Tiêu Lạc, "Người nào quan niệm cổ lỗ sĩ chứ!"
"Ha ha ha, tiểu nha đầu, cô là đứa nhỏ rất thú vị a." Tiêu Lạc sờ sờ đầu Ngũ Y Y, Ngũ Y Y tức giận đến cắn răng.
Thật là, làm gì cứ phải sờ đầu cô, cứ như cô là con chó nhỏ không bằng, thật là ghê tởm.
Ngũ Y Y đưa mắt nhìn Tiêu Lạc, người kia ngọc thụ lâm phong, mặt mũi đẹp như ngọc, bề ngoài thật đẹp mắt, "Cái kia..... Anh thật sự không sao chứ?"
Ngũ Y Y chỉ chỉ chân anh ta.
"A..... Thật sự không sao, yên tâm đi."
Tiêu Lạc nghi ngờ, "Ngũ Y Y? Nhìn da cô trắng như vậy, cô chắc là tiểu thư thứ tư của ngũ gia?"
Ngũ Y Y không tình nguyện khóe miệng khẽ giật, "Coi như anh đoán đúng. Anh làm sao biết được?"
|
Chương 29: Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 20 Tiêu Lạc suy đoán, "Ngũ Y Y? Da cô trằng như vậy, cô chắc là con gái thứ tư của Ngũ gia?"
Ngũ Y Y không tình nguyện giật nhẹ khóe miệng, "Coi như anh đoán đúng. Sao anh biết được?"
Chuyện cô là tiểu thư thứ tư của Ngũ gia rất ít người biết, dù sao, cô mới chuyển đến trang viên của Ngũ gia được một năm mà thôi, vốn dĩ là chuyện được giấu đi.
"Ha ha, tôi còn biết rất nhiều rất nhiều chuyện, đi thôi, cùng nhau đi vào nào."
Tiêu Lạc cười nhẹ, nắm tay Ngũ Y Y đi vào biệt thự.
Ngũ Y Y? Cô gái nhỏ này thật thú vị, lớn lên giống như đứa nhỏ, làn da trắng mịn như sữa, ánh mắt sáng ngời như lưu ly, cái miệng nhỏ nhắn cùng với hai má mũm mĩm phúng phính, thật đáng yêu, thật..... gợi cảm.
Chỉ là cầm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của cô, vậy mà lại làm cho người khác tim đập nhanh hơn.
Tiêu Lạc cảm thấy thật lỳ quái khác thương với loại cảm giác này.
Vèo! Ngũ Y Y đột nhiên giãy tay ra.
Tiêu Lạc âm thầm cắn môi, nhanh chóng bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, còn lấy cái lý do thật hay, "Tối rồi, cẩn thận đường trơn."
Trơn là quả bóng a! Anh ta mới là người ngoài được không, tuy Ngũ Y Y cô không sinh ra ở đây, tốt xấu gì cũng đã ở đây một năm, mà ở đây dù là đi ngược cô cũng biết.
Ngũ Y Y hít hít cái mũi nhỏ, không chút do dự rút tay mình về.
Đều là người đẹp trai, nhưng mà Tiêu Lạc này và chú Hoắc tác phong hoàn toàn khác nhau.
Chú Hoắc đẹp nổi bật, đẹp quyến rũ, nhưng không có khí chất giống phụ nữ, ngược lại bên trong dáng vẻ tuyệt đẹp mờ mờ ảo ảo lộ ra sát khí.
Mà Tiêu Lạc này, giống như một miếng ngọc đẹp, đẹp dịu dàng, đẹp nho nhã, trên mặt luôn luôn tươi cười càng làm cho anh có vẻ thân thiết.
Ngũ Y Y vỗ vỗ đầu mình, choáng, cô lại có thể nổi lên cảm giác với hai người đàn ông xa lạ này, cô không có bệnh chứ.
Vừa đi vào biệt thự Ngũ gia, bố trí trong phòng làm cho không khí trở nên vui sướng, nhìn khắp nơi đều là màu đỏ, đỏ rực!
Toàn thân Ngũ Y Y cứng lại, dự cảm có điềm xấu, đúng lúc Ngũ Phong Tập bước tới, thấy Ngũ Y Y đi vào cùng Tiêu Lạc, cười rộ lên, "Y Y về rồi à? A....? Tiêu Lạc, cậu đến cùng Y Y sao? Các con quen nhau à?"
Tiêu Lạc gật đầu, "Lúc nãy ở cửa, đã làm quen rồi."
Ngũ Y Y hỏi, "Xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao nơi này lại trnag trí đẹp như vậy?"
Ngũ Phong Tập nhanh chóng chăm chú nhìn Ngũ Y Y, nụ cười cứng ngắc, nhỏ giọng nói, "Y Y à, con đến phòng sách với ba một chút, ba có lời muốn nói với con."
Ngũ Y Y hí hí mắt, "Có chuyện gì không thể nói ở đây sao? Sao lại phải lén lén lút lút?"
"Ai nha, đứa nhỏ này nói cái gì thế, sao lại là lén lén lút lút? Con tới đây một chút."
Ngũ Phong Tập nhìn Tiêu Lạc xấu hổ mỉm cười, trước tiên đi vào phòng sách.
Vẻ mặt Ngũ Y Y cứng lại, từ từ đi vào phòng sách.
Ngũ Nhân Ái không biết từ đâu chui ra, đến gần Ngũ Y Y, cười gằn nhỏ giọng nói, "Muốn biết trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Tôi có thể cho cô biết một chút. Chúng ta, sắp có mẹ mới rồi! Nói cách khác, ba ba chúng ta lập tức long trọng cưới phu nhân mới, là một người phụ nữ có gia thế thân phận! Nói cách khác, nguyện vọng mười mấy năm của mẹ cô, một người phụ nữ khác có thể nhẹ nhàng thực hiện được. Ngày mai, là ngày tốt ba ba kết hôn. Ha ha ha, có phải rất thú vị không?"
Ngũ Y Y trừng to mắt nhìn Ngũ Nhân Ái, Ngũ Nhân ái cười ha hả, cười đến cả người run rẩy, vẻ mặt kiêu căng.
|