Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn
|
|
Chương 18 Hạ Di Hàng dùng gần 20 phút, đem toàn bộ phương án tất cả giải thích rõ ràng, từ những biểu hiện trên mặt của các vị chủ quản, cô có thể thấy được, bọn họ đối với đề án của cô rất vừa lòng, trong mắt lộ ra khâm phục, mà cuối cùng quyền quyết định vẫn là nằm ở trên tay của Bách Lăng Phong.
Hạ Di Hàng đứng thẳng tắp, đôi mắt trong suốt yên lặng nhìn người đàn ông đang im lặng kia, lúc cô bắt đầu báo cáo, vẻ mặt của anh đều phi thường nghiêm túc, lúc này anh, không giống cái người cùng cô trắng đêm triền miên yêu cầu vô độ, mà là một tổng tài công tư phân minh.
Sau một lúc lâu, đại tổng tài cuối cùng mở miệng,“Dự án này do cô phụ trách.” Hạ Di Hàng vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong ánh mắt lóng lánh hưng phấn sáng rực, ba tháng cố gắng, toàn bộ phòng kế hoạch đều bận rộn, cho tới hôm nay, Bách Lăng Phong phán một câu, rốt cục cũng làm cho cô có cảm giác thành tựu.
“Tan họp.” Hai chữ vô cùng đơn giản, mọi người vội vàng đứng dậy, người nhanh nhẹn nhanh tay thu thập văn kiện trên bàn, chuẩn bị chạy lấy người, không đến 1 phút, văn phòng to như vậy chỉ còn lại có Bách Lăng Phong cùng Hạ Di Hàng.
Được rồi, cô thừa nhận, chính mình có điểm cố ý thu dọn chậm lại. Laptop tốt lắm, văn kiện cũng tốt sửa sang lại, cô giống như không có lại tiếp tìm lý do.
Nhưng là, có nói, còn giống như là nói:“Cái kia ”” Do dự không biết có nên mở miệng.
Bách Lăng Phong một bên xem xét Wall Street giá thị trường chứng khoán, một bên đưa mắt nhìn nữ nhân đang muốn nói ra suy nghĩ của mình.
“Đêm nay Em muốn tối nay đi.” Toàn thể nhân viên phòng kế hoạch đều ở dưới lầu tha thiết chờ đợi cô trở về báo cáo chiến tích, tất cả đều tốt lắm, vì lần này có thể có thể nhận được tín nhiệm từ tổng tài, đêm nay mọi người muốn đi ăn mừng,“Cùng đồng sự đi ăn cơm.” Anh nhìn chằm chằm vào màn hình Laptop, không nói gì.
Cô cẩn thận nhìn thần sắc của anh rốt cuộc nhìn cũng không ra là biểu tình gì, lại nói, cô vì sao phải để ý đến biểu tình của anh. Mặc kệ anh có đồng ý hay không, việc làm của cô còn phải hỏi qua anh sao.
Cô đột nhiên cảm thấy không vui vì bản thân dường như rất giống với cô dâu nhỏ trong nhà, nhìn sắc mặt của anh, cô cố lấy dũng khí chuẩn bị nói ra quyết định của mình,“Em ” Khó có được 1 ít dũng khí, thì lại bị Hứa Mạn Tuyết cắt ngang.
Khi Hứa thư ký đi vào, nhìn thấy cô vẫn còn trong văn phòng, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên 1 tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị cô che dấu đi.
“Em đi trước, gặp lại sau.” Kết quả, cô vẫn thật là vô dụng.
Là cái đồ nhát gan!
Hạ Di Hàng là lần đầu cùng đồng nghiệp đi chơi, không khí cũng không có xấu như trong tưởng tượng.
Cùng với nữ chủ quản đi chơi, cho dù nữ quản lý tính cách có phần hướng nội, nhưng mà so với nam quản lý vẫn hơn. Cho nên đây là lần đầu tiên toàn bộ nhân viên của phòng kế hoạch có mặt đầy đủ, ở đây lớn nhất cũng không quá 30 tuổi, không quá một giờ, không khí lập tức nóng lên, mọi người thân thiện, không hề câu nệ thân phận hay tính cách.
“Quản lí, dự án kia, tổng tài thực sự giao cho chúng ta phụ trách?” Tằng Tâm Vân vẫn là không tin vào hiện thực hỏi lại lần nữa,ngày hôm nay cứ như là ở trong mơ, nghĩ đến dự án quan trọng nhất công ty lại giao cho bọn họ, cô vẫn là không thể tin được.
“Ai, thật là phiền, cả ngày hôm nay cô đã hỏi đến 15 lần.” Tổ trưởng của phòng, người luôn thích củng cô đấu võ mồm lên tiếng,“Đến, quản lí, tôi mời chị một ly, nhờ có chị, phòng kế hoạch chúng ta mới có thành tích tốt như ngày hôm nay.” Trong công ty có nhiều ngành như vậy, nhưng chỉ có phòng kế hoạch bọn họ được giao cho dựa án này, sự vinh quang này, tất cả là nhờ vào quản lý tốt của bọn họ, Hạ Di Hàng.
Tất cả mọi người ồn ào mời cô, thịnh tình không thể chối từ, Hạ Di Hàng đành phải một ngụm uống uống cho bằng hết bia trong ly, tuy rằng nói, cô không dám uống nhiều như bọn họ, nhưng
tửu lượng của cô không tốt lắm, hôm nay bị cấp dưới chuốc vài chai bia, đã có men say, mặt cũng phiếm hồng.
“Chúng ta cơm nước xong lại đi ca hát được không?” Mê Lâm Yêu Ny hưng phấn đề nghị muốn đi tăng 2, mọi người đều vui vẻ đồng ý.
“Mọi người đi đi, ngày mai đem giấy tờ giao cho tôi là được rồi.” Hạ Di Hàng cảm thấy đầu có điểm choáng váng choáng váng, hình như là đã say, không dám đi theo sợ rằng sẽ ngã quỵ mất, cô muốn về nhà ngũ một giấc.
“Không có quản lí sao được ?” Lâm Yêu Ny kéo cô,“Lần này quản lí là đại công thần, đêm nay nhất định phải chơi đủ!” Vì thế, Hạ Di Hàng lại bị đám người ầm ỹ kéo đến KTV, nghe cấp dưới “dùng âm thanh tra tấn ” (anchan: chỗ này ta chém ko tìm dc từ thích hợp hơn, nguyên văn là Ma âm mặc não)
Nói đến, thật đúng là mất mặt, Hạ Di Hàng lớn như vậy, luôn luôn là nữ nhân ngoan ngoãn, hơn nữa không giao tiếp rộng, vì vậy cũng chưa từng đến những chỗ ăn chơi như thế này, hôm nay, hôm nay là lần đầu tiên cô đến cái nơi này.
Bia, hạt dưa, lạc, các loại thực phẩm chín, tivi, âm lượng tốt đến mức vặn to hết cở, còn có một đám high đến điểm cao nhất cả trai lẫn gái, cô có chút đau đầu, xem ra cô quả thật là đã già đi, không thể tiếp nhận nổi cái loại kích thích này.
Âm nhạc kiểu này không phải là sở thích của cô, hơn nữa đến đây cô lại bị chuốc thêm vài chai bia, cô hình như đã thật sự say. Chương 7.4 Sưu tầm Rời khỏi ghế, hướng toilet đi đến, cô hắt nước lạnh vào khuôn mặt nóng bừng kia, mong muốn có thể tỉnh táo được 1 chút, nhưng vẫn không ăn thua, đầu ngày càng nặng.
Ai, dù đang ở trong toilet, nhưng thứ âm thanh ồn ào kia vẫn vọng đến tận đây, nhưng mà so với ngoài kia thì trong đây im ắng hơn rất nhiều.
Im lặng đến nỗi cô có thể nghe thấy được nhạc điện thoại đang vang, cô chậm rãi lấy di dộng ra, vừa thấy tên hiển thị lòng cô thoáng run lên, nhanh tay tiếp máy.
“Em đang ở đâu?”Nam âm lạnh lùng theo di động vang lên, nghe không ra là đang giận hay vui, không dám chần chừ, cô nahnh chóng khai ra địa chỉ.
“Hừ.” Nam nhân hừ lạnh, không biết là hừ cái gì, cô cũng ngoan ngoãn không dám nói lời nào, nhưng mà cái đầu hình như càng ngày càng choáng váng.
“Em, uống rượu?” Nghe ra giọng nói của cô có phần kỳ lạ.
“Ân, uống một chút.”
Cô mềm oặt tựa vào thảnh bồn rửa mặt, toàn thân dường như không có sức.
Chết tiệt! Bách Lăng Phong thầm rủa nói,“20 phút sau có mặt ở trước cửa.” Nói xong liền ngắt máy.
Cô ủy khuất nhìn di dộng, thật là đại lão gia cứ thích ra lệnh, chán ghét!
Bách Lăng Phong sống suốt ba mươi hai năm qua, cuộc đời này là lần đầu tiên đến gần nữ nhân uống say đến không còn biết gì.
Nhìn cái người ở trong xe đang ngủ gật hết ngã trái lại ngã phải, anh thật muốn dùng sức nhéo cái khuôn mặt đỏ ửng kia 1 phen.
Thật là, không biết rượu còn đi học người uống rượu? Nếu anh không tới đón,cô đêm nay sẽ như thế nào? Nghĩ đến sẽ có nam nhân khác đưa cô về nhà, còn có khả năng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô, cái loại tức giận vô danh quen thuộc kia lại cháy hừng hực trong lòng anh.
“Uy, tỉnh lại,về nhà thôi.” Mang theo vài phần ác ý, anh thoáng dùng sức vỗ hai má phấn nộn của cô.
Không phản ứng? Ngủ như chết vậy.
Dùng sức mấp máy môi,“Ngô, đừng ầm ỹ.” Cô cau mày, vươn tay đẫy đi cái thứ đang nháo cô.
“Là tại em không tỉnh, cũng đừng trách anh.” Mở cửa xe, ôm lấy cái người đang say rượu, khóa xe lại, hướng một bên thang máy đi đến.
Anh thật không hiểu, cô rốt cuộc là kiên trì cái gì, rõ ràng là bọn họ sống chung, nhưng cô lại không muốn cùng đi với anh, lý do lại buồn cười đến mức làm anh khinh thường, nói cái gì là trong nhà có camera, nếu bọn họ đi cùng sẽ bị quay trúng.
Quay trúng thì lại như thế nào, bây giờ chẳng phải là rất ái muội sao? Tuy rằng anh chẳng thèm để ý đến cái lý do đó của cô, nhưng mà cô ở trên 1 phương diện nào đó lại rất quật cường , không thể lay chuyển được cô, anh đành phải chìu theo. Nhưng mà lần này, là chính cô chạy ra đi theo người khác uống rượu, còn uống đến say khướt, anh mới ôm nàng về nhà.
Mãi cho đến khi đi vào phòng, tiểu nữ nhân trong lòng đều an an phận phân nằm yên, không có quậy phá, thật là, bình thường đã ngoan còn chưa tính, ngay cả uống rượu cũng ngoan đến như vậy, làm cho người ta nhìn thấy đều yêu thương.
Thở dài, nói còn chưa xong, này nữ nhân ngoan lại đột nhiên mở to mắt,“Em muốn đi toilet.”
Nói xong liền giãy dụa muốn từ trong lòng anh đi xuống, cô ngay cả đường đi còn không thấy, có thể tự mình đi được sao?
“Đừng nhúc nhích. Anh ôm em đi qua.” Đường đường Bách đại tổng tài thế mà lại làm trợ lý cho nữ nhân này đi toilet, nói ra thật là tổn hại thanh danh của anh mà, chỉ sợ làm cho mọi người cười chê.
Nhưng anh vẫn ôm cô đi vào toilet, đặt ởtrên bồn cấu trắng nõn, cuẩn bị giúp cô kéo váy,“Anh làm gì?”
Kết quả anh muốn hy sinh chính mình, người ta còn không vui, con mèo nhỏ đột nhiên vươn móng vuốt, đẫy cánh tay đang muốn cởi váy của cô ra.
Còn có thể phản kháng? Anh nheo mắt, hoài nghi nhìn cái người 1 thân toàn mùi rượu mặt đỏ bừng bừng, cô thực sự say sao?
“Giúp em đi toilet.” Rõ ràng là nah muốn trừng phạt cô cái tội dám can đảm chạy ra bên ngoài cùng người khác ăn cơm, kết quả là hiện tại anh đang làm cái gì đây?
“Em tự làm được, anh ra ngoài đi.” Chỉ vào cửa toilet, cô nói như ra lệnh.
Xem ra là say, bằng không, cô sẽ không nói chuyện như vậy.
“Em có thể tự mình làm sao?” Anh hoài nghi nhìn cái người con mắt đang nữa híp nữa mở kia. “Thực rầy rà.” Cô không kiên nhẫn trừng anh.
Được rồi, anh nhận thua, xoay người hướng toilet đi ra, ai lại cùng nữ nhân say rượu nói đạo lý? Hơn nữa cô đêm nay biểu hiện không quá phận, vẫn là thuận theo cô một lần đi. Chương 7.5 Sưu tầm Bất quá nhìn nhìn đồng hồ, đi toilet gần 20 phút, này cũng quá lâu đi? Anhmở cửa ra, 1 màn trước mắt khiến anh bật cười, này nữ nhân thế nhưng ngồi ngủ ở trên bồn cầu.
Như vậy coi được sao?
“Uy, nữ nhân. Tỉnh, tỉnh.” Vỗ hai má của cô, anh muốn đánh thức cô, nhưng mà cô một chút phản ứng đều không có.
Anh không nghĩ mình sẽ ôm 1 nữ nhân người toàn mùi rượu trên giường, cho nên đành phải cởi quần áo của cô, ôm lấy cô hai người cùng nhau tắm rửa, trong lúc tắm, cô tuy thân hình mềm nhũn nhưng vẫn khiến anh nổi lên dục vọng, nhưng mà cùng với 1 nữ nhân ngay cả 1 chút phản ứng đều không có làm tình, anh còn không có đói khát đến mức đó.
Hung hăng xoa nhẹ đôi gò bồng,“Em nhớ cho kỹ, ngày mai em nhất định phải bán mạng trả công lại cho anh.” Anh là gian thương, cho tới bây giờ anh cũng không phủ nhận.
Chờ hai người nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường lớn mềm mại, anh vẫn cố gắng cùng dục vọng trong thân thể đấu tranh, tiểu nữ nhân trong lòng lại đột nhiên mở mắt, trừng mắt thẳng tắp anh.
“Em nhìn cái gì?” Ánh mắt của cô rất trong suốt, rất tỉnh táo, một chút cũng không giống người say rượu, chẳng lẽ cô đã tỉnh rượu? Kia vừa vặn. Anh lửa nóng trên người cần cô dập.
Mở to ánh mắt trong veo như nước, cô nở nụ cười, không phải là nụ cười có lễ mà anh thường xuyên nhìn thấy, mà là nụ cười ngọt ngào phát ra từ nội tâm, hình như cô đang nghĩ đến chuyện vui, nhịn không được cười ra mặt.
“Em ” Cười cái gì? Nhìn cô tươi cười không giống trước đây, anh bỗng nhiên cảm thấy hô hấp cứng lại.
Cô chậm rãi tiến lại gần anh, tay nhỏ xoa nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, còn nhìn hắn thật sâu, thở dài nói:“Anh quả thực rất đẹp.”
“Một người nam nhân đẹp như vậy, có phải là đẹp quá mức?” Cô tự hỏi, ngón tay nhẹ miết lên khuôn mặt của anh, còn có cái mũi, ôn nhu lướt qua đôi môi ẩm ướt.
Này nữ nhân, là đang khiêu khích anh sao? Nếu là sau khi uống rượu cô đều nói như vậy, thì anh sẽ không phản đối, đương nhiên là cô chỉ có thể ở trước mặt anh uống rượu.
Tiếp theo, một cái hôn vang lên ở trên mặt của anh, cô áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào bên trong lồng ngực rộng rãi ấm áp, nhẹ nhàng mà cọ xát vài cái, lại yên tĩnh lại.
“Uy.” Anh nâng nhẹ tay lay bả vai của cô, đáp lại của anh là tiếng hít thở đều đều của cô.
Không thể nào, nữ nhân này cứ như vậy đang ngủ? Vậy anh thì sao? Vốn đã rất khó áp chế dục vọng, bị cô cọ xát như vậy đã hoàn toàn dấy lên lửa nóng cực lớn của anh, mà cái người đã châm lửa cứ như vậy đang ngủ?
Không thể tin chuyện tình như vậy sẽ phát sinh ở trên người cùa anh, Bách Lăng Phong con ngươi xinh đen láy đẹp hiện lên một tia sáng phức tạp, nghiêng người. Đem cô ép vào dưới thân.
Hạ Di Hàng một chút phản ứng đều không có, tiếp tục ngủ say.
Bàn tay rắn chắc của anh tham nhập vào trước áo ngủ, xoa nắn nơi mềm mại, từ từ vuốt ve, đôi gò bồng non mềm theo bản năng của thân thể nổi lên phản ứng ở lòng bàn tay của anh gắng gượng đứng lên, nhưng là
Chủ nhân vẫn như cũ không có gì động tĩnh, lâm vào ngủ say.
Nút thắt một cúc, hai mở, tam mở, mãi cho đến áo ngủ hoàn toàn mở ra, bộ ngực tuyết trắng trong suốt dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống hiện ra nhu nhuận sáng bóng, đóa hoa phấn nộn xinh đẹp lẳng lặng nở rộ.
Từng nụ hôn nóng rực rơi trên cổ, bả vai, anh liếm mút đôi gò bồng đem hai đỉnh tuyết trắng biến thành đỏ hồng, mới cam tâm buông ra.
“Ngô...Lăng Phong ” Tốt lắm, nữ nhân ham ngũ rốt cục có phản ứng, rồi sao?
Kế tiếp tiếng hít thở nhợt nhạt, làm cho động tác của anh ngừng lại, anh ở trước khuôn ngực đầy đặn ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan thanh lệ, đang chìm đắm bể tình, mà hô hấp dồn dập.
Anh cắn chặt răng, tay to lớn vì cô mà đem cái áo vừa mới bị cởi ra, từng cái cài trở lại, đem oa nhi ngây thơ đang ngủ mê ôm vào trong lòng.
Sau một lúc lâu, một tiếng rủa thấp ở trong không trung vang lên,“Chết tiệt nữ nhân, ngày mai xem anh như thế nào trị em.”
|
Chương 19 Ai, bị ép buộc thật thảm!
Hạ Di Hàng xoa thắt lưng đau nhức chậm rãi đi vào thang máy, thật là, sáng sớm say rượu đau đầu đã đủ thảm, còn phải ứng phó với dã thú phát cuồng, còn có người nào so với cô bi thảm hơn.
Nam nhân kia một bên động tác, một bên còn hung hăng nói: "Đề xem em về sau còn dám dám uống rượu nữa không!"
Cô không dám, sau này cũng không dám nữa, uống rượu sẽ bị trừng phạt, thật sự là đáng sợ, làm cho cô đến bây giờ đi đường còn cảm thấy nơi riêng tư nổi lên đau đớn quái dị. Mỗi một bước đi, đều cảm thấy ẩn ẩn đau đớn, vận động quá mức, hơn nữa cái nam nhân kia căn bản là không có chú ý lực đạo của mình, đem cô chỉnh đến lệ rơi đầy mặt, khóc lóc cầu xin. Nhớ đến đến buổi sáng bản thân ở trên giường như vậy thật mất mặt, cô bây giờ vẫn còn cảm thấy khuôn mặt nóng lên.
Đinh một tiếng, thang máy đến lầu 6, cô bước ra khỏi cửa thang máy, trong nháy mắt, nha, thắt lưng của cô, cô đỡ lấy cái eo cứng ngắc, đau đớn như muốn đứt ra làm đôi, làm cho mặt cô trắng bệt.
"Quản lí." Ngô Thiên Chân phi thường có tinh thần chào cô, nhìn cô quan,"Cô có khỏe không? Hôm nay sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm nha."
Hướng Ngô Thiên Chân cười nhợt nhạt, cô thật sự không có khí lực cùng người nói chuyện phiếm, bước đi hướng văn phòng của mình đi đến, cô hiện tại cần nhất là một ly trà ấm, có thể giúp cô hồi phục thần trí, cô chỉ có thể hướng những cấp dưới đang chào hỏi gật đầu, nhanh chóng đi vào văn phòng của mình.
Chờ trà ấm chậm rãi đi vào bụng, cô mới cảm thấy co rút đau đớn đầu chậm rãi tan đi, nhưng là thắt lưng vẫn còn nhức, cô chậm rãi xoa bóp cơ bắp đau nhức, nghĩ đến cái người ép buộc cô suốt hai giờ liền, trước khi đi làm khí sắc thật tốt, đối lập vẻ mặt u uất của cô, thật là đáng giận mà.
Nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy cửa vào là vẻ mặt cười đến sáng lạn của Tằng Tâm Vân: "Quản lí, sớm."
"Sớm."
"Đây là tư liệu Phi Dương sáng nay đưa tới, tôi đã xem qua rồi, tốt lắm." Đưa một phần văn kiện, nhìn nhìn Hạ Di Hàng khuôn mặt không có huyết sắc,"Quản lí, cô hôm nay tinh thần thực sự thật không tốt nha."
"Ân."
"Cô nhất định rất ít uống rượu đúng hay không?"
"Đúng vậy." Trên thực tế, cô căn bản là chưa từng uống rượu qua, lần này mới biết được, thì ra tửu lượng của cô thật đúng là kém.
"Vậy khó trách." Tằng Tâm Vân cười nói: "Vậy cô hiện tại khẳng định rất đau đầu đúng hay không, yên tâm, qua một hồi sẽ bớt đau." Tùy ý hàn huyên vài câu. Thời gian đi làm vừa đến, mọi người bắt đầu làm việc.
Đang ở toilet, lúc nghe thấy có 2 người nói chuyện làm cô giật mình không dám mở cửa đi ra ngoài.
" Cô có thấy Hạ quản lý phòng kế hoạch hôm nay tinh thần không được tốt." Bà tám Giáp (nguyên văn là bát quái nữ giáp) nhìn cái gương lớn trên bồn rữa tay dậm lại phấn.
Hạ Di Hàng ninh mi ngồi trên bồn cầu , không nói gì, biểu hiện hôm nay của cô rõ ràng như vậy sao?
"Cô cũng rất tinh vi đi, ngay cả cái này cũng quan sát đến." bà tám Ất tô lại son môi.
"Bình thường đương nhiên sẽ không chú ý tới, cô ấy bình thường không thích nói chuyện." Hì hì cười,"Nhưng là cô ấy hôm nay biểu hiện không bình thường, hơn nữa sáng nay khi chúng ta cùng nhau đi thang máy lên, cô ấy đứng ở phía trước tôi, nghĩ không chú ý cũng khó."
Ninh mi, Hạ Di Hàng vẫn là nghĩ không ra bên ngoài là ai, người nói kia thanh âm thực xa lạ, cô không nhớ rõ hôm nay có gặp nàng ta hay không, thứ lỗi cô tính cách trầm tĩnh, cho dù cùng đối phương ở cùng 1 tầng lầu, thế nhưng cô nghe không biết là ai đang nói chuyện.
Xí nghiệp Khai Dương mỗi tầng lầu là 1 ngành khác nhau, sử dụng chung một cái toilet, ngoại trừ người trong ngành, cô thật đúng là không thế nào nhận biết người bên ngoài.
"Có cái gì không tầm thường?"
"Chính là tư thế đi đường rất quái lạ, tay còn thường thường đỡ thắt lưng." Ái muội nói nhỏ: "Cô nói, có phải không tầm thường? Thoạt nhìn giống như là trãi qua 1 đêm kích tình, là di chứng của việc miệt mài quá độ." Cô chính là có qua lại với bạn trai, đối loại chuyện này, chính là phi thường quen thuộc.
"Làm ơn, toàn công ty từ trên xuống dưới đều biết Hạ quản lí không có bạn trai, cô hiểu sai đi?"
"Ai biết. Nói không chừng cô ấy có bạn trai bí mật, lại đem dấu đi, chúng ta cũng không biết." Nghe đến đó, Hạ Di Hàng trên mặt một chút huyết sắc còn sót lại cũng mất hết, ngồi cũng khó khăn, phi thường không được tự nhiên.
"Ha ha, cô quả nhiên không hổ là đài radio của công ty chúng ta, trí tưởng tượng thực phong phú."
"Đương nhiên." Trang điểm xong, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài,"Tôi nói với cô......"
Tiếng nói đã không còn nghe thấy, nhưng Hạ Di Hàng lại cảm thấy toàn thân rét run, khó trách người ta nói, muốn ở trong công ty nghe tám nhãm, đồn bậy, toilet tuyệt đối là nơi đầu tiên, thứ hai là gian nước trà, quả nhiên không sai.
Ngón tay gắt gao nắm lấy góc áo, cô tự nhận ngày thường ở công ty luôn an phận thủ thường, nhưng vẫn là khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm để người khác lôi ra làm thứ tiêu khiễn trong lúc trà dư tửu hậu, ha ha, cũng là, ai sau lưng không nói người, ai sau lưng không người nói.( anchan: chổ này hơi lu bu, hiểu đơn giản là: ai không nói xấu sau lưng người khác và không bị người khác nói xấu lại)
Cô cần gì phải để ý mấy lời ra tiếng vào đó?
|
Chương 20 Trở lại văn phòng ngồi xuống, cô theo bản năng mở văn kiện ra đặt lên bàn, trong lòng cô trở nên rất loạn, tựa hồ có cái bí mật trọng đại, bị người công khai sáng tỏ, vừa thẹn lại quẫn không biết như thế nào cho phải.
Cô cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới, nếu cô cùng Bách Lăng Phong quan hệ một khi bị phát hiện, như vậy cô phải giải quyết như thế nào, toàn công ty nhiều người như vậy, còn có cấp dưới của cô sẽ đối xử với cô ra sao.
Đến lúc đó, có phải là quan hệ giữa bọn họ cũng sắp kết thúc? Giờ này khắc này, lòng của cô giống như con mèo đang đùa với sợi len, rối rắm thành một đống, giải đều không giải được.
Hạ Di Hàng ngây ngốc trừng mắt nhìn mấy chữ màu đen, nhưng không có cái nào đi vào trong đầu, cô hiện tại toàn bộ tâm tư đều suy nghĩ, cô cùng Bách Lăng Phong đoạn quan hệ này, cuối cùng sẽ như thế nào.
Vẫn tiếp tục như vậy, không có khả năng, cũng không sự thật, cô vốn không có tư sắc làm cho quân vương cười, vài năm sau, chỉ sợ Bách Lăng Phong ngay cả dục vọng đối với cô đều không có đi? Lẽ nào phải đợi đến lúc đó cô mới có thể rời xa anh.
Không được, Cô không thể đánh mất tôn nghiêm như vậy, em trai cô cũng đã gần tốt ngiệp, nếu ở nới xa xôi đó, nó biết được chuyện của cô, vậy nó sẽ như thế nào?
Tính tình quật cường nó, có phải sẽ thực khinh thường bản thân đã có một người chị như vậy? Yên lặng ở lại bên cạnh một người đàn ông, gọi là bạn gái hay là tình nhân cũng không khác, cô phải dùng bộ mặt nào để đối mặt với em trai của mình.
Bất quá cho dù không thể đối mặt với toàn thế giới, cô cũng sẽ không cảm thấy khổ sở, cô chỉ là sợ...... Đang sợ cái gì, cô nói không nên lời, cảm giác trong lòng đến bây giờ cô vẫn không hiễu được, có lẽ cô muốn trốn tránh, không muốn làm rõ ràng.
Toàn bộ buổi sáng, đau đầu, xương sống thắt lưng, còn có tâm tư phức tạp, làm cho cô không thể làm được việc gì, nếu không phải điện thoại đột nhiên vang lên, chỉ sợ cô đến bây giờ còn gắt gao nhìn chằm chằm vào văn kiện.
"Xin chào, tôi là Hạ Di Hàng." Tâm tình tuy không tốt nhưng việc vẫn phải làm.
"Là anh." Cúi đầu, nam âm theo ống nghe truyền đến, cô sợ tới mức thiếu chút nữa vứt bỏ điện thoại trong tay, sắc mặt của cô thoạt nhìn giống như là bị cái điện thoại cắn 1 ngụm.
"Em lập tức lên đây 1 chuyến." Nói xong liền ngắt điện thoại, không cho cô có cơ hội trả lời.
Thở dài, này nam nhân sợ là đời này đều không sửa được cái tính bá đạo, hở chút lại ra lệnh, cho tới bây giờ cũng không chịu bị người khác cự tuyệt.
Nhưng là cô lại không thể không đi lên, dù sao người ta là tổng tài đại nhân cao cao tại thượng, cấp trên có lệnh, cấp dưới không dám không theo?
|
Chương 21 "Chuẩn bị một chút, buổi chiều hôm nay đi Newyork." Đại lão bản nói một câu, làm cấp dưới phải liều mạng đuổi theo, xem anh nói thật là thoải mái, đi Newyork giống như không phải là vượt qua cả Đại Tây Dương, mà là ra khỏi công ty đến nhà hàng dùng cơm.
Vì đêm mai có 1 bữa tiệc tối, cô phải đi tới một nữa Địa Cầu, này cũng khó tin đi? Kết quả, mặc dù không có chuẩn bị tốt, cô vẫn là mạc danh kỳ diệu(ù ù cạc cạc, không hiểu vì sao) ngồi trên máy bay xa hoa đến nỗi khiến người không nói nên lời, cùng Bách Lăng Phong đến cái nơi phồn hoa kia.
Suốt mười mấy giờ bay, còn không kịp nghỉ ngơi điều chỉnh sai giờ, đã bị Bách Lăng Phong lôi cô đến thẫm mỹ viện đắc đến chết người, sau đó là một loạt các hành động trang điểm rườm rà đáng sợ.
Cái người gọi là Lisa Qun Liao (anchan: cái tên kỳ quái, nhưng là do bản conver để vậy, ta cũng hết cách) là nữ nhân có đôi mắt màu nâu luôn tươi cười thân thiết đi theo bên cạnh cô, giúp gội đầu, chăm sóc làn da, làm móng tay, sau đó cô giống như con búp bê bị một đám người có tròng mắt giống như người ngoại quốc vây quanh.
Cô thiếu chút nữa bị họ làm cho mệt chết, này Bách Lăng Phong, muốn chỉnh cô cũng không nên chỉnh như vậy chứ? Cô mệt chết đi, ai có thể để cho cô nghỉ ngơi một chút, hiện tại cô chỉ nghĩ đến cái giường nhỏ trong gian phòng của mình.
Trời sinh cô tính nhẫn nại cao, chờ cho đến khi bọn họ tân trang xong, từ từ kéo ra tấm vải mành, làm cho cô chỉ có thể giật mình trợn to hai mắt, nhìn cái gương thật lớn kia, trong gương xuất hiện khuôn mặt nhìn thoạt quen thuộc nhưng lại xa lạ.
Này người trong gương là cô sao? Bàn tay khéo léo, tao nhã vén lên sợi tóc, lộ ra vầng trán cao, mày liễu tinh tế, cô liếc nhìn qua ánh mắt, chỉ là 1 chút phấn mắt, lại làm cho ánh mắt của cô càng thêm thâm thúy đẹp mê người, cái mũi xinh đẹp cùng đôi môi căng bóng, mọng nước, nữ nhân trong gương, trang điểm không đậm, chỉ phớt nhẹ 1 ít son phấn, cũng đã vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Một thân lễ phục bằng gấm màu đen, thiết kế hở vai, lộ ra bả vai xinh đẹp mượt mà, bộ ngực no đủ được tơ lụa trơn bóng trong suốt bao phủ, lộ ra 1 phần của bộ ngực, cô đẹp đến nỗi khiến người phải nín thở.
Một đoạn vãi sa tanh màu đen được cuộn tròn lại thành đóa hoa phức tạp, ở bên hông lại rực rỡ sáng chói, bộ lễ phục xinh đẹp này chỉ có 1 cái duy nhất, lại làm cho vòng eo mãnh khảnh của cô trở nên đầy đặn hơn, đẹp nhất là làn váy, cảm giác giống như có 1 dòng nước đang lẳng lặng chảy xuống, lễ phục đơn giản nhưng tao nhã, giày thủy tinh cao gần 5 tấc, đem tất cả khí chất ôn nhu của cô phơi bày ra hết. (anchan: ta chả hĩu tác giả nghĩ sao mà miêu tả cho tỷ ấy mang giày thủy tinh cao 5 tấc, còn không sợ té chết hay sao???)
Lúc này nhìn cô giống như thiên kim từ nhỏ đã được nuông chìu của một nhà giàu có, dùng vô số tơ lụa, gấm vóc trang sức, hoa tươi chăm chút dưỡng thành 1 cái thục nữ danh môn, vừa tao nhã lại xinh đẹp, là một cái Đông Phương mỹ nhân hấp dẫn lại huyền.
"Cô thực sự rất đẹp, Hạ." Lisa Qun Liao người có có con ngươi màu nâu ấm áp, ánh mắt cô ta chợt sáng lên, vì cô điều chỉnh lại đóa hoa bên hông cho đẹp hơn, tuy rằng chỉ mới ở chung có vài giờ, nhưng cô cực thích cô gái Đông Phương trời sinh hay thẹn thùng này, ôn nhu thiện lương, dễ dàng chiếm được hảo cảm từ cô.
Như vậy nhìn có kỳ quái hay không? Cô bất an đưa tay che khuất bộ ngực bị lộ ra bên ngoài, bảo thủ mà không thể được, cảm giác cả người không được tự nhiên.
Cô nhìn kính, bản thân có chút không quen, có một chút bừng tỉnh, cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình sẽ như thế này, có một ngày có thể mặc lễ phục hoa lệ, trông giống như công chúa, từ nhỏ đến lớn, cô đều là an phận thủ thường, luôn để mặt mộc, sau khi đi làm, cũng như vậy, chỉ là mặc váy áo bảo thủ.
Trang điểm, cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, bỗng nhiên mặc vào loại váy trước giờ chưa từng mặc, có thể hay không rất quái lạ dị,"Như vậy anh ấy đâu? Nếu như Bách Lăng Phong nhìn thấy, có khi nào anh ấy cảm thấy tôi mặc như vầy không hợp?" Hạ Di Hàng nhìn gương hoảng hốt thì thào tự nói.
"Đương nhiên sẽ không." Cúi đầu, nam âm đánh tan không khí yên tĩnh, làm cô đột nhiên hoàn hồn.
Cô sao lại có thể đem lời trong lòng của mình nói ra? Ngẩng đầu nhìn thấy trong gương xuất hiện 1 nam tử khí thế hiên ngang, hô hấp của cô đột nhiên cứng lại.
Anh đến đây từ lúc nào? Lisa Qun Liao rời đi từ bao giờ, cô vì sao một chút cảm giác đều không hay, đối với sự xuất hiện của anh quá mức giật mình, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cái thân ảnh cao lớn sững sờ trong gương.
Anh, rất tuấn tú, rất tuấn tú, đẹp đến nỗi làm cho cô không biết dùng từ gì để hình dung, một thân âu phục màu đen, chỉ nhìn cũng biết nó rất xa xỉ, cũng chỉ có quần áo như vậy, mới có thể làm cho khí chất quý tộc của anh thể hiện rõ rệt hơn.
Anh chậm rãi tới gần cô, đôi mắt tối đen gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Anh đang nhìn cái gì? Có phải cảm thấy bộ dạng cô lúc này rất kỳ quái? Bình thường như cô, mặc vào lễ phục như vậy, kỳ thật có phải là thực sự không thích hợp?
Cô cúi đầu, không dám đối diện với anh, xấu hổ cô lúng túng thầm nghĩ muốn ra khỏi nơi này, nếu có cái cửa tại đây thì tốt rồi, như vậy là cô có thể ra khỏi nơi này ngay.
Anh đi đến phía sau cô, yên lặng nhìn cô trong kính, anh chỉ biết cô là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, xem, giống giờ như bây giờ, chỉ là mài dũa chút đỉnh mà cô đã như hào quang tỏa sáng, có lẽ không phải là đẹp nhất, nhưng là khí chất dịu dàng kia cũng đũ động lòng người, nhìn dung nhan đang cúi thấp, trong lòng anh lại ở mãnh liệt giãy dụa.
Anh thực sự muốn đem vẽ đẹp của cô ra cùng vô số người chia sẽ sao? Ánh hào quang này chỉ thuộc về riêng anh, không cho bất luận kẻ nào nhìn.
Hơi thở nóng rực phun trên cái cổ trần trụi bóng loáng của cô,"Có lẽ, anh không nên đưa cho Lisa Qun Liao nhiều tiến như thế , nhìn xem cô ta đã chọn cho em lễ phục." Tay thô ráp lướt qua nơi mềm mại, thở dài : "Lộ ra nhiều như vậy." Bàn tay vẫn ôn nhu phủ trên đôi gò bồng tuyết nộn. "A, không cần." Ý đồ của anh rất rõ ràng, cô vội vàng bắt lấy bàn tay to không an phận,"Nơi này không được." Này gian phòng làm việc người lui tới, nếu như bị họ nhìn thấy, nói ra nói vào nàng thật không muốn sống nữa.
"Yên tâm, anh đuổi bọn họ đi hết rồi." Tay bị nắm trụ không thể động? Không quan hệ, anh trực tiếp tại trên tuyết phong tay qua lại vuốt phẳng, cảm thụ nơi đó da thịt nhẵn mịn, thật là, làn da lúc đầu đã mềm mại như nước, sau khi trải qua bảo dưỡng, khi chạm vào ngón tay liền bị hấp dẫn, không nỡ buông ra.
"Ai, không phải cái nguyên nhân kia." Anh rõ ràng là thông minh, cái chuyện này còn phải tự hỏi, cho dù không có người ngoài ở trong này, nhưng là anh đuổi người ta đi, ý đồ rõ ràng như vậy, kẻ ngốc cũng nhìn ra là anh muốn làm gì. Nghĩ đến mọi người bên ngoài đều biết bọn họ ở bên trong làm ra cái chuyện tốt gì, cô liền xấu hổ đến mức muốn độn thổ, làm sao có can đảm làm theo ý anh.
"Nhưng là anh nghĩ muốn em, làm sao bây giờ?" Để sát vào môi, hôn lên bờ vai của cô, say mê với mùi hương thoang thoãng bên trong người cô, không phải là loại dầu thơm rẽ tiền mà là thứ mùi duy nhất chỉ thuộc về cô, một mùi hương hoa dại nhàn nhạt rất tự nhiên.
"A?" Ngây ngẩn cả người, thật là nhanh như vậy,"Không phải, không phải sau đó lại...... Muốn?"
Cô, cô làm sao có thể đáng yêu như vậy, Bách Lăng Phong thiếu chút nữa nhịn không được cười ha hả, xem cô một bộ dáng thật sự đáng yêu, giống như một cái tiểu bạch thỏ vô tội, mở to ánh mắt hồng hồng, cùng thương lượng với đại dã lang đang muốn ăn cô, có thể đợi trễ một chút hãy ăn cô?
"Không được!" Ác liệt muốn đùa cô.
"A?" Như vậy liền cự tuyệt cô, Hạ Di Hàng có chút không biết làm sao nhìn anh, cô biết hiện tại tuyệt đối không thể cho anh cùng với cô làm "Cái kia", nhưng là nam nhân bá đạo, muốn lúc nào, cũng chưa từng để ý qua ý kiến của cô? Cho nên dù cô đồng ý hay không, kết quả cũng đều như nhau?
Hiện tại rốt cuộc phải làm sao? Một cái vòng cổ lạnh lẽo liền gọi cô từ trong suy nghĩ trở về, ngẩng đầu, nhìn thấy cái vòng cổ lấp lánh chiếu sáng nằm trên cổ của cô.
"Đây là......" Nhỉn đến cái vòng cổ thì trong lòng cô rất ngạc nhiên, ngón tay ở trên vòng cổ sờ qua 1 viên, thoạt nhìn thấy kim cương đắt giá liền dọa cô sợ đến ngây người, chính giữa cái vòng là 1 hạt kim cương lớn có hình giọt nước, tỏa sáng lấp lánh.
"rất hợp với quần áo em đang mặc." Thưởng thức nhìn cái cổ lóng lánh kim cương cảu cô, quả nhiên, kim cương là nữ nhân là bạn tốt, nói vậy thật sự cũng không sai, nó ánh sáng rực rỡ trời sinh chính là dùng để tôn lên nét đẹp của cô.
"Nó...... Nặng bao nhiêu?" Cẩn thận hỏi, nghĩ đến trên cổ mình đeo hoàn toàn là kim cương thật, cô liền cảm thấy cổ nặng đến nổi không thể đứng dậy.
"Mỗi hạt đều nặng 1 Carat, rất hoàn mỹ."
Cô hít vào 1 ngụm khí, cô không có mua qua kim cương, không biết rõ giá cả của nó, nhưng cô nhìn thì biết, loại này độ khúc xạ cùng với màu sắc, đeo ở trên cổ của cô, mỗi một hạt đều là tốt nhất, cái kia giá cả......
"Cái này?" Vỗ về vòng cổ, giá trị của nó xem ra có thể đòi mạng.
Anh vừa muốn trả lời, đã bị cô vội vàng đưa tay lên ngăn trở,"Quên đi, anh chính là đừng nói nó tốt như thế nào." Cô đột nhiên không muốn biết giá trị của cái vòng kim cương này, nàng sợ mình sẽ nghĩ bậy. (anchan: vì nguyên văn nghe rất kỳ lạ nên ta tự mình thay đổi vậy)
"Em có thể hay không không đeo cái này?" Nếu cô phải đeo cái này, cô sợ ngay cả đi đường cũng đi không nỗi. (anchan: chị ngu vừa thôi, kim cương, là kim cương đấy, em mơ còn không dc nữa là)
"Thời gian không sai biệt lắm." Anh nhìn nhìn đồng hồ, không để ý đến vấn đề của cô.
"Lăng......"
"Em không muốn cùng anh đi đến chổ đó, vậy chúng ta lại tiếp tục cái việc khi nãy, ân?"
"Chắc cũng sắp muộn rồi, chúng ta đi mau." Cuối cùng, người gấp gáp vẫn là Hạ Di Hàng.
|
Chương 22 Yến tiệc của những nhà giàu có, chính là như vầy?
Theo sâu trên con đường, từng loạt từng loạt xe hơi quý báu chỉnh tề sắp hàng ở ven đường, còn có không ngừng hiện lên cửa kính xe là rừng cây rất âm u, lần nữa nói cho Hạ Di Hàng biết, chủ nhân của yến hội này, không giàu có thì cũng sang trọng.
"Chúng ta rốt cuộc tới tham gia cái tiệc tối gì?" Cô lặng lẽ hỏi người đàn ông đang ngồi bên cạnh, khi đi vào con đường này xe đã chạy được hơn 10 phút, trời ạ, người ở nơi này có tiền nhiều đến mức khoa trương như vậy? Đập vào mắt đều các loại xe đắt tiền đến chết người, cô nhìn đến con mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào laptop đặt trên bàn bãi, ngay cả phân tâm liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có,"Lục Phi Dương."
"Nga...... A?" Phản ứng lại đây, sốt ruột giữ chặt tay anh,"Đêm nay muốn cùng anh ta gặp mặt sao? Nhưng là em không có mang đề án đến đây, anh như thế nào không nói sớm chút, hại em cái gì đều không có chuẩn bị."
Bách Lăng Phong yên lặng nhìn cô đang giữ chặt lấy tay anh, con chuột trơn bóng bị cô làm rớt khỏi tay anh.
"Ân......" Cô vội vàng buông tay anh ra, ai, người đàn ông này ghét nhất trong lúc dùng máy tính bị người khác quấy rầy, nhưng là anh không nên cái gì cũng không nói liền mang cô tới gặp Lục Phi Dương đi?
Nhìn nhìn tài xế lái xe, không biết nếu mở miệng bảo anh ta đưa cô trở về lấy văn kiện, không biết nah ta có nghe theo?
"Em này, không biết trên thế giới này còn có cái gọi là máy tính hay sao?" Thật sự nhìn không thích bộ dáng cô hoang mang rối loạn, anh hừ lạnh nói. (anchan: oa, ông anh BLP này xấu tính 1 cái thì thôi rồi)
Lục Phi Dương tên khó khăn kia, sẽ xem qua văn kiện do cô chuẩn bị mới là lạ, anh ta luôn luôn chỉ đơn giản nhìn qua 1 lần, thuận tiện gì đó. Với anh ta mà nói thời gian rất quý giá.
Nếu cô hỏi, ai sẽ đem tư liệu mang đến, anh khẳng định sẽ không để ý cô, cúi đầu không hề nói thêm cái gì, thật là, cô hay đem chính mình biến thành giống như tiểu con dâu dường như đang nhẫn nhục chịu đựng, vì sao mỗi lần gặp anh, cô liền ngoan ngoãn không giống như cô thường ngày, bản tính của cô không phải thế.
"Tổng tài, đến." Lái xe cung kính nói, cắt đứt hối hận của cô, bước ra cửa xe trong nháy mắt, cô đã bị căn biệt thự cao cấp trước mặt dọa cho không nói nên lời, thân thể của cô đột nhiên toát lên khí chất sang trọng giống với căn biệt thự kia. Đầu tiên là cái vòng cổ của cô, đã tạo cho cô áp lực rất lớn, kế tiếp đến biệt thự của Lục Phi Dương, liền thoáng hiện hai chữ "Hào môn"!
Vừa khí thế tiến vào đại sảnh, mọi người đều dừng lại âm thanh trò chuyện, nhìn về phía cửa xuất hiện 2 người, tổng tài Khai Dương cùng bạn gái của anh.
Hai người đều mặc trên người bộ lễ phục màu đen, nam tuấn dật phi phàm khí phách mười phần; Nữ ôn nhu trầm tĩnh xinh đẹp hào phóng, đứng ở nơi đó chính là cảnh đẹp ý vui, nữ nhân bên người Bách Lăng Phong, luôn xinh đẹp làm cho toàn bộ nam nhân đều đố kỵ vạn phần.
"Phong, tôi biết anh sẽ đến." Một đạo thanh âm nam tính sang sảng đánh vỡ trầm mặc trong sảnh,"Cho dù không cần quay đầu, cũng có thể khiến cho mọi người 'Vạn lại câu tịch'(mọi thứ đều im lặng) , không phải Bách Lăng Phong anh thì là ai."
Đến gần bọn họ chính là hai nam nhân có thân hình cực kỳ cao lớn, một người tuấn lãng thực nhã nhặn, cho dù có đeo kính màu vàng, cũng không thể che đi ánh mắt phong tình như có điện, ngược lại vì vậy càng tăng thêm vài phần nho nhã, mà đứng ở bên cạnh anh ta là nam tử trầm mặc, là một nam nhân hoàn toàn khác với người kia, 1 thân dương cương khí rất rõ ràng.
Ông trời, Bách Lăng Phong kết giao đều là những người này, như thế nào một đám không phải tuấn chính là khốc, có phải là đem những người bình thường quăng đến chân trời đi?
Này ba nam nhân đứng chung một chỗ, là muốn dọa hết người trong đại sảnh, giống như chỉ có bọn họ tồn tại, tất cả ánh mắt đều bị hấp dẫn.
"Hi, xin chào, ta là Nghiêm Quân Nghiêu." Nam tử có ánh mắt phong tình cười nhìn phía cô, ,"Thỉnh giáo phương danh tiểu thư."
"Xin chào, tôi tên Hạ Di Hàng." Cùng hắn nhẹ nhàng nắm chặt.
"Nha, nguyên lai cô chính là vị kia......" Ái vị nói nhỏ, con ngươi mang ý cười nhìn sang nam tử có vẽ mặt lạnh nhạt.
"Vị kia cái gì?" Cô khó hiểu nhìn anh thân thiết tươi cười.
"Nghiêm Quân Nghiêu." Bách Lăng Phong con ngươi lợi hại nhìn thẳng bọn họ đang bắt tay, ngữ khí cảnh cáo.
"Vị kia trợ thủ đắc lực." Nghiêm Quân Nghiêu cười cười, chỉ vào nam tử luôn một mực yên lặng mặc không nói gì,"Nhậm Hạo Thiên, người này không thích nói chuyện, cô không cần để ý." Khốc nam chỉ đơn giản hướng cô gật gật đầu, cô đành phải lễ phép mỉm cười.
"Lục Phi Dương đâu?" Bách Lăng Phong chỉ quan tâm đến trọng điểm đêm nay, mặc kệ bọn họ buồn cười tự giới thiệu. "Còn chưaxuống dưới, tên kia phỏng chừng là đang chờ cậu đến đây đi."
"Anh ta chờ ta?" Bách Lăng Phong không tin hừ lạnh.
"Đợi không được người cậu ta muốn, chỉ sợ cậu ta rất nhanh sẽ xuống dưới." Nghiêm Quân Nghiêu chặn lại bồi bàn, vì Hạ Di Hàng bưng lên một ly rượu có màu rất đẹp,"Phấn hồng giai nhân, thực thích hợp với cô."
"Cám ơn." Tiếp nhận hảo ý của anh ta, Hạ Di Hàng khách khí cám ơn, trong lòng âm thầm thở dài, Bách Lăng Phong người bá đạo như vậy, thế nhưng còn có bằng hữu nhã nhặn như vậy. Xem ra câu nói người hợp theo bầy, có khi cũng không chuẩn xác.
Kết quả là chén rượu cảu cô trực tiếp bị người nào đó lấy đi mất," Em, không cho phép lại uống rượu." Miễn cho cô lại say đến hôn mê bất tỉnh, khiến cho anh về sau phải khó chịu, phân phó bồi bàn,"Đưa cho cô ấy một ly nước trái cây."
"Vâng." Rất nhanh, trong tay cô bị nhét vào một ly nước quả vàng óng.
Bên tai truyền đến tiếng Nghiêm Quân Nghiêu thở dài, cô cảm thấy hai má có chút nóng, Bách Lăng Phong là xảy ra chuyện gì? Bọn họ trong lúc có quan hệ không phải không thể để cho người biết sao? Đêm nay cô hẳn là lấy thân phận cấp dưới của anh đến tham dự yến hội, nhưng anh lại cư xử bọn họ giống như là tình nhân, như vậy không phải đối anh thực bất lợi sao? Đặc biệt trước mặt bằng hữu quen thuộc.
Bất quá cô cũng không có thời gian có thể suy nghĩ miên man, bởi vì chủ nhân của yến hội, Lục Phi Dương đã xuất hiện.
|