Ngưu Ma Vương Ăn Muỗi
|
|
“Sao bảo bảo lại khóc? Có phải muốn đi tiểu hay không?” Lạc Á ôm nhi tử, kéo tã bé ra xem, mày liễu nhíu lại. Kỳ quái, tã khô, bảo bảo không có đi tiểu a! Nhưng tại sao bé lại khóc?
“Oa a… oa a… oa a oa a…” Tiểu Ngưu Ngưu biết là mẫu thân đang ôm mình nên càng khóc lớn hơn, đôi mắt hồng sắc đáng thương nhìn mẫu thân, không biết muốn nói cái gì.
“Tiểu Ngưu Ngưu ngoan, đừng khóc! Con có chỗ nào không thoải mái không?” Lạc Á thấy nhi tử vẫn khóc liền vội muốn chết, đau lòng hỏi. Tiểu Ngưu Ngưu thật biết điều, từ hôm qua sau khi sinh ra vẫn không khóc nháo, sao nửa đêm canh ba hôm nay lại đột nhiên khóc lên như thế.
“Có phải là đói bụng hay không! ” Nam nhân vẫn ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi nói. Từ sau khi Tiểu Ngưu Ngưu sinh ra hình như còn chưa có cho bé ăn gì!
“Tiểu Ngưu Ngưu, có phải con đói bụng không?” Lạc Á lập tức hỏi nhi tử trong ngực. Cậu lại quên cho Tiểu Ngưu Ngưu ăn, để bé con đói đến phát khóc, cậu thật là quá đáng trách. Cậu là một siêu cấp đại ngu ngốc, cậu còn tưởng rằng tiểu hài tử Thần tộc sẽ không biết đói…
Vốn là đang khóc lớn, tiểu hùng ngưu chuyển sang khóc thút thít, nước mắt lưng tròng đối với Lạc Á chớp chớp, bày tỏ là bé đói bụng.
“Thì ra là đói bụng thật! Xin lỗi con, là ta không tốt, ta lập tức cho con ăn! ” Lạc Á áy náy nói xin lỗi với nhi tử, lại ngẩng đầu lên len lén nhìn trượng phu: “Thật xin lỗi, ta…”
Lạc Á rất sợ sẽ bị trượng phu trách cứ, câu ngăn cản hắn để cho người khác mang Tiểu Ngưu Ngưu đi, thế nhưng chính mình lại không chăm sóc tốt cho bé, đã vậy cậu còn khoe khoang khoác lác nói nhất định sẽ chiếu cố tốt Tiểu Ngưu Ngưu nữa.
“Chuyện không liên quan tới ngươi, ngươi lần đầu tiên làm mẫu thân, quên cho con ăn là rất bình thường, không nên tự trách nữa. Nam nhân ôn nhu an ủi, cũng không có trách mắng cậu. Hắn cũng quên mất chuyện này, cả hắn và Lạc Á đều là lần đầu tiên làm cha mẹ, cũng có chút thất trách!
“Cám ơn, xin ngươi yên tâm, sau này ta cũng sẽ không phạm loại sai lầm này nữa.” Lạc Á cảm động vô cùng, đối với nam nhân nói lời thề.
Nam nhân sờ sờ đầu của cậu, khóe miệng đột nhiên nâng lên, tà ác hỏi: “Ngươi biết Tiểu Ngưu Ngưu muốn ăn cái gì không?”
“Dĩ nhiên biết, Tiểu Ngưu Ngưu đói bụng, muốn ăn sữa mẹ.” Cậu đã giúp người ta chăn bò mấy năm, bê con sau khi sinh sẽ ăn sữa của bò cái, chờ lớn lên một chút mới bắt đầu ăn cỏ xanh, con trai nhìn giống bò như vậy, hẳn cũng giống bê con dưới nhân gian.
“Nhanh! Vậy ngươi còn không nhanh cho Tiểu Ngưu Ngưu bú sữa mẹ!” Nam nhân cười tà ác hơn. Tối hôm qua hắn đã kiểm tra ngực tiểu kiều thê, cậu không có sữa, nhưng hắn vẫn muốn khi dễ cậu, nhìn dáng vẻ cậu thẹn thùng quẫn bách. Ai bảo cậu đáng yêu như thế chứ!
“Ừm!” Lạc Á nhu thuận gật đầu, mặc dù cậu không phải là mẫu ngưu thật, nhưng cậu là mẫu thân của Tiểu Ngưu Ngưu, dĩ nhiên muốn cho bé bú sữa mẹ, chẳng qua là không biết cậu có sữa hay không thôi.
Nam nhân thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng sợ làm cho tiểu kiều thê hoài nghi nên chỉ có thể nhịn, hắn vô cùng mong đợi tiểu kiều thê kế tiếp sẽ làm gì đây.
Chỉ thấy Lạc Á kéo vạt áo ngủ lên, lộ ra lồng ngực bằng phẳng đơn bạc, lồng ngực cậu cũng không có biến hóa mấy, hai đầu vú phấn hồng còn rất nhỏ, cũng không bởi vì sinh sản mà lớn lên.
Lạc Á nắm lấy đầu vú của mình cố gắng xoa bóp, phát hiện bên trong không có giọt sữa nào, khẽ nhíu mày. Bên trong sao lại không có sữa? Vậy cậu làm sao cho Tiểu Ngưu Ngưu bú?
Lạc Á có chút gấp gáp dùng sức bóp đầu vú, muốn cứng rắn nặn ra sữa, cậu hoàn toàn không có chú ý bộ dáng mình bây giờ có bao nhiêu khiêu gợi mê người, khiến trượng phu đã nhìn đến mắt bắn lục quang, lộ ra ánh mắt như con sói đói.
“Làm sao bây giờ? Không có sữa, làm thế nào để có sữa đây?” Lạc Á đã đem đầu vú bóp đến sưng lên, thế nhưng còn chưa thấy một giọt sữa, lúc này chỉ có thể hướng trượng phu nhờ giúp đỡ.
“Vậy sao? Để ta tới giúp ngươi!” Nam nhân cười dâm đãng, cúi đầu ngậm đầu vú bị tiểu kiều thê bóp tới sưng to lên, hết sức bú mút nơi mê người đó, bàn tay bắt lấy đầu vú còn lại nhiệt tình xoa nắn.
“A a… a ưmm… có sữa không… Oh oh… đau… A a a a… nhưng không sao, lại dùng sức… Oh a a… hút sữa ra cho con trai…” Lạc Á vẫn ôm nhi tử, lại bị trượng phu làm cho yêu kiều rên rỉ, hai đầu vú vừa đau vừa trướng, còn có chút ngứa, nhưng vẫn như cũ không thấy có gì từ bên trong chảy ra, thật đáng lo!
Tiểu hùng ngưu nhìn phụ thân ăn đầu vú mẫu thân biểu lộ rất vui vẻ, lại càng khiến nó thèm ăn, bụng cũng càng đói hơn, liền há to miệng oa oa khóc lớn. Phụ thân một mình ăn sữa của mẫu thân, bỏ mặc nó một bên, nằm mơ đi!
Lạc Á vội vàng đẩy trượng phu đang vừa hút vừa bóp sữa ở trước ngực ra, vội vàng dỗ dành nhi tử: “Tiểu Ngưu Ngưu ngoan nào, đừng khóc… rất nhanh sẽ có sữa cho con ăn, con ráng nhịn, ngoan nha…”
Nhưng tiểu hùng ngưu căn bản không nghe lời Lạc Á, càng khóc càng lớn tiếng, Lạc Á nhức đầu muốn chết nhưng lại không có cách nào.
Gương mặt tuấn tú của Âu Cách Phỉ Tư xám xịt, tiểu tử thối này tuyệt đối là cố ý, nó là cố ý ngăn cản hắn hút đầu vú Lạc Á, nó cảm thấy hắn chiếm đoạt đồ của nó, thằng nhóc xấu xa! Xem ra muốn ăn đầu vú Lạc Á nữa, trước hết giải quyết tiểu tử thối này, để cho nó toại nguyện trước.
Hừ, tiểu tử thối này dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, xen hắn dạy dỗ nó thế nào!
Nam nhân mâu quang chợt lóe, suy nghĩ ra một cách vô cùng biến thái hạ lưu.
“Ngươi mau nghĩ cách đi, bảo bảo khóc càng ngày càng lợi hại, nhưng sữa cách nào cũng không ra được.” Lạc Á nắm tay của trượng phu cầu khẩn. Nghe tiếng khóc của bảo bảo, cậu cũng đau lòng muốn chết!
“Ngươi phía trên là không có cách nào làm ra sữa, nhưng phía dưới vẫn có biện pháp, chỉ sợ ngươi không muốn.” Trong nụ cười cao thâm khó lường xen lẫn chút bỉ ổi khó có thể phát giác.
“Ta làm sao lại không muốn, chỉ cần có biện pháp làm ra sữa cho bảo bảo ăn, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì, ta nhất định không cự tuyệt.” Lạc Á thật là siêu cấp ngu ngốc, còn không biết mình đã rơi vào bẫy của trượng phu xấu xa.
“Tốt, ta cho ngươi biết, tiểu kê kê phía dưới của ngươi có thể tạo ra sữa tươi uy bảo bảo.” Nam nhân chợt đưa tay bắt lấy côn thịt bé nhỏ núp dưới áo ngủ của cậu, từ trong áo ngủ kéo nó ra, bắt đầu xoa nắn.
Nam nhân lại muốn cho Lạc Á dùng tiểu kê kê uy nhi tử ăn ‘sữa tươi’, hắn thật là quá tà ác hạ lưu, đơn giản mà nói chính là biến thái!
“Nơi đó nào có sữa tươi, nơi đó chỉ để đi tiểu, làm sao có thể để cho bảo bảo uống nước tiểu được!” Cậu lắc đầu kêu lên. Nam nhân thật là xấu, lại muốn cho bảo bảo uống nước tiểu, bảo bảo cũng đã từ trong bụng của cậu chạy ra, tuyệt đối không thể uống nước tiểu nữa.
“Đó không phải nước tiểu, là sữa tươi!” Nam nhân bất kể Lạc Á kháng nghị, linh hoạt xoa nắn đùa bỡn côn thịt nho nhỏ bóng loáng không một sợi lông mao, tựa hồ rất muốn từ nơi đó nặn ra ‘sữa tươi’ cho nhi tử.
“Không muốn, ngươi biến thái mà! Mau buông ta ra… ô… buông ra… đại biến thái…” Lạc Á bị dọa đến oa oa khóc lớn, nhưng tiểu kê kê bị trượng phu nắm chặt làm cho cậu muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Ngươi nói đúng rồi, ta chính là đại biến thái!” Nam nhân vô lại cười nói, vuốt ve mấy cái liền đem côn thịt trong tay làm cho đứng lên, hại Lạc Á mắc cỡ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Càng làm cho cậu xấu hổ chính là khoái cảm từ côn thịt xâm nhập vào cốt tủy, tiểu huyệt phía sau cũng nhanh chóng có cảm giác, ‘con muỗi’ bên trong lại đang bay loạn cắn loạn.
“Ngươi xem tiểu kê kê của ngươi chảy sữa rồi, ha ha ha…” Lúc này, tiếng cười tà ác làm cho Lạc Á vội vàng nhìn về phía tiểu kê kê của mình, ở linh khẩu nho nhỏ quả thật đang chảy ra chất dịch màu trắng.
Cậu từng thấy qua loại tình cảnh này, nhưng cái này không phải là sữa tươi, là nước tiểu, là nước tiểu của chính cậu!
“Thật sự không được, cầu xin ngươi buông ra… ô ô… bảo bảo không thể uống nước tiểu của ta…” Cậu lắc đầu khóc thút thít, cầu khẩn nam nhân buông tay, nhưng nam nhân nhất quyết không thả.
“Ta nói không phải nước tiểu, là sữa tươi, ngươi sao không chịu hiểu chứ! Ngươi xem bảo bảo đã đói đến thế này, ngươi còn không mau cho nó ăn, thật là một mẫu thân tệ mà! Ngươi không phải đã nói chỉ cần có sữa uy nhi tử, bắt ngươi làm cái gì cũng được, ngươi nhất định sẽ không cự tuyệt sao!” Nam nhân ngược lại còn ra vẻ dạy dỗ, đem côn thịt nhỏ bé chơi đến trướng to, chỗ đỉnh linh khẩu chảy ra càng nhiều dịch trắng hơn trước.
Tiểu hùng ngưu vẫn ngoan ngoãn nằm đợi trong ngực mẫu thân, thấy côn thịt như bạch ngọc dưới bụng mẫu thân không ngừng chảy ra chất lỏng giống như sữa tươi, đói bụng đến cực điểm khiến nó không nhịn được, dùng dằng nhảy ra khỏi ngực mẫu thân, bò qua bụng cậu, thè lưỡi liếm đi dịch trắng trên côn thịt của kia…
“Không… Tiểu Ngưu Ngưu, con đang làm gì? Thứ kia rất dơ, không thể ăn được, con mau phun ra…” Lạc Á lại một lần nữa bị dọa sợ đến kêu to, muốn đem tiểu hùng ngưu ôm về nhưng lại bị trượng phu ngăn trở.
“Ngươi xem Tiểu Ngưu Ngưu nhà chúng ta muốn ăn như thế, ngươi liền hào phóng để cho nó ăn đi!” Nam nhân xấu xa cười nói, ngay cả chính hắn cũng cảm giác mình bây giờ rất tà ác, rất biến thái. Nhưng ai bảo tiểu tử thối này muốn phá hư chuyện tốt của hắn, hừ, để cho nó ăn tinh dịch cùng nước tiểu Lạc Á coi như trừng phạt đi!
Lạc Á còn muốn nói nhưng lại thấy tiểu hùng ngưu đã đưa móng vuốt ra bắt lấy côn thịt của mình, một bộ chuẩn bị há mồm ngậm côn thịt để bú, cậu nhất thời xấu hổ thét chói tai, cũng không chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh tại chỗ…
Về phần phía sau tiểu hùng ngưu rốt cuộc có thật sự ăn tinh dịch cùng nước tiểu của Lạc Á hay không cũng không ai biết, chỉ có thể đi hỏi Ngưu Ma vương, chẳng qua là phải xem Ngưu Ma vương có nguyện ý nói hay không!
|
Chương 10
Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, hơn nữa quãng thời gian hạnh phúc vui vẻ luôn đặc biệt qua rất nhanh, trong nháy mắt Lạc Á đã gả đến Ngưu Giác cung hơn một năm, tiểu hùng ngưu cũng sắp tròn một tuổi. Tiểu hùng ngưu hôm nay chẳng những đã biết đi, còn có thể biến thành hình người, cánh cũng lớn hơn, chẳng qua là pháp lực vẫn rất kém cỏi. Tiểu hùng ngưu hoàn toàn không di truyền pháp lực cường đại của phụ thân, tất cả tiểu hài tử Thần tộc cùng lứa cũng đã có thể bay cùng biết dùng pháp thuật, nhưng nó lại hoàn toàn không bay nổi, ngay cả một trái táo cũng không thể biến ra.
Bất quá tiểu hùng ngưu càng lớn càng khả ái, miệng lưỡi ngọt ngào lại hay cười cười, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của nó, cả Ngưu Giác cung cũng như hạt dẻ cười, có thể vui vẻ suốt ngày, vợ chồng Ngưu Ma vương cùng tất cả mọi người đều rất thương yêu bé.
Lần này tiểu hùng ngưu tròn một tuổi, Ngưu Ma vương vô cùng coi trọng, quyết định nên vì ái nhi mà hảo hảo ăn mừng. Lúc trước tiểu hùng ngưu đầy tháng, bởi vì vợ chồng Ngưu Ma vương bị Thần Hậu đùa ác, hạ thể lại gắn liền một chỗ khiến hành động bất tiện nên không có cách nào giúp bé giống như các tiểu vương tử Thần tộc khác làm tiệc đầy tháng. Vợ chồng Ngưu Ma vương đối với chuyện này vẫn cảm thấy tiếc nuối, thấy có lỗi nhi tử cho nên yến tiệc tròn một tuổi lần này của tiểu hùng ngưu vô luận thế nào cũng phải làm cho ra trò.
Chẳng qua là Ngưu Ma vương trời sinh tính tình quái gở, không thích náo nhiệt, Lạc Á lại hay xấu hổ, sợ người lạ, vì vậy yến tiệc tròn một tuổi của tiểu hùng ngưu chỉ mời hai ca ca sinh đôi Minh thần cùng Ám thần của Ngưu Ma vương, ngay cả Thần Hậu cũng không mời, dù sao Thần Hậu cực kỳ thích náo nhiệt không mời cũng sẽ tự đến.
Quả nhiên, đến ngày tiệc mừng tiểu hùng ngưu tròn một tuổi này, Thần Hậu từ rất sớm đã chạy tới.
“Tiểu tôn tử khả ái của ta ở nơi nào? Nhanh ra đây, tổ mẫu con thích nhất tới rồi!” Lộ Á vừa vào cửa liền lớn tiếng cười nói.
Tới tham gia yến tiệc tròn một tuổi của tôn tử y cũng không thay đổi thành dáng vẻ Thần Hậu, mà lấy tướng mạo thật sự xuất hiện, cũng may tam nhi tử biết y nhất định sẽ lấy bộ dáng Lộ Á hiện thân, trước đó đã cho lui tất cả cung nhân.
Thật ra tướng mạo thật sự của Thần Hậu là một tiểu nam hài, đây là bí mật lớn nhất Thiên giới, chỉ có Thần Vương cùng các vương tử của hắn biết, ngay cả thị nữ thiếp thân của Thần Hậu – nữ thần Cầu Vồng cũng không được biết.
“Thần Hậu nãi nãi, nơi này… ở chỗ này…” Tiểu hùng ngưu đang chơi đùa trong lòng Lạc Á lập tức nhảy xuống, vội vội vàng vàng hướng Lộ Á chạy tới. Tổ mẫu so với mẫu thân còn nhỏ hơn này mỗi lần tới sẽ mang theo rất nhiều lễ vật, cho nên bé rất thích tiểu tổ mẫu này nha.
“Tiểu bảo bối của ta chạy chậm một chút, cẩn thận ngã!” Lộ Á vội vàng chạy lên trước, giang hai cánh tay ôm lấy bé con so với hài tử loài người lúc bốn, năm tuổi còn lớn hơn – tiểu hùng ngưu còn không biết cách thu hồi sừng cùng cái đuôi – không, phải nói tiểu ngưu mập mới đúng.
Nhìn tôn tử trong ngực tròn vo giống như viên thịt, Lộ Á lầu bầu một câu: thực mập. Tiểu Ngưu Ngưu hình như mập hơn so với lần trước, đứa nhỏ này làm sao lại mập như vậy, nhi tử của đại nhi tử cùng nhị nhi tử lớn lên đều siêu thon thả, siêu đẹp trai…
“Tổ mẫu, người nói cái gì?” Tiểu hùng ngưu tò mò hỏi, nghĩ thầm sinh nhật bé không biết tiểu tổ mẫu sẽ đưa cho bé thứ gì tốt đây, bé rất mong đợi đó nha!
“Ta nói dáng dấp con càng ngày càng đáng yêu. Tiểu bảo bối của ta, nhiều ngày không gặp, có nhớ tổ mẫu hay không?” Lộ Á dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lại non mềm mập mạp của tiểu tôn tử.
“Có, con mỗi ngày đều thật là nhớ Thần Hậu nãi nãi, hận không được mỗi ngày đều thấy Thần Hậu nãi nãi.” Miệng lưỡi tiểu hùng ngưu luôn luôn siêu ngọt, ôm lấy cổ của Lộ Á làm nũng, bé đúng là ngày ngày đều nhớ tiểu tổ mẫu, bất quá là nhớ lễ vật của tiểu tổ mẫu thì đúng hơn.
“Thực ngoan, ta cũng nhớ con muốn chết, tiểu bảo bối của ta… tiểu tâm can của ta, con tại sao lại đáng yêu như vậy chứ!” Lộ Á cao hứng cực kỳ, lại dùng sức hôn lên khuôn mặt khả ái mập mạp của bé. Đứa nhỏ này giống như Lạc Á, cực kỳ khả ái, thật may là không có di truyền cha nó!
Hai tôn tử khác liền hoàn toàn di truyền từ cha bọn chúng, nhi tử lớn nhất nhà Phách Lai cùng nhi tử thứ hai nhà Tiểu Hắc đều ngạo mạn muốn chết, thấy tổ mẫu là y luôn rất xa cách, cũng không giống như tiểu hùng ngưu làm nũng, siêu cấp không đáng yêu, nhớ tới liền khiến y tức giận.
“Lạc Á, ngươi giúp ta sinh thêm mấy tôn tử khả ái giống như tiểu hùng ngưu đi.” Lộ Á quay đầu nhìn về phía Lạc Á đang dần trưởng thành, lúc này đã thành bộ dáng thiếu niên nhưng vẫn rất khả ái.
“Ừm.” Lạc Á thẹn thùng gật đầu, sinh con thật sự thống khổ, bất quá Lộ Á cùng trượng phu đều hy vọng cậu sinh thêm mấy đứa, tiểu hùng ngưu cũng đòi có đệ đệ muội muội, cậu nhất định sẽ cố gắng sinh thêm mấy đứa.
“Âu Tư tiểu tử thối này, càng ngày càng không đem mẫu hậu như ta để ở trong mắt, yến tiệc tròn một tuổi của Tiểu Ngưu Ngưu lại dám không mời ta, ngươi có phải da trâu ngứa ngáy rồi không, muốn ta gọi phu vương ngươi tới giúp lột da ngươi không?” Lộ Á ngay sau đó nhìn nhi tử bên cạnh Lạc Á – kẻ làm cho y một bụng hỏa – nổi giận mắng, ngay cả Thước Tư cùng Hắc Tư cũng không dám đối với y như vậy.
“Dù ta không mời, ngươi cũng sẽ tới, cần gì phiền toái đi mời ngươi.” Ngưu Ma vương đã làm cha vẫn như cũ lãnh khốc mát mẻ châm chích, lời nói ra thiếu chút nữa làm Lộ Á tức chết.
“Ngươi…” Lộ Á giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Y rốt cuộc tạo cái gì nghiệt, tại sao sinh ra nhi tử mỗi đứa đều như vậy, tri kỷ duy nhất thất nhi tử – Mộng thần Mặc Thụy Nhĩ còn bị lão đầu A Đức Thái biến thái kia đoạt đi.
Lạc Á tuy đã quen với phương thức mẹ con bọn họ chung sống nhưng vẫn còn có chút lo lắng, sợ Lộ Á thật sự tức giận sẽ đem Thần Vương đến chỉnh trượng phu. Gả đến Ngưu Giác cung hơn một năm, cậu chỉ cùng trượng phu ra mắt Thần Vương một lần trong tiệc cưới, lúc ấy cậu rất khẩn trương nên không dám ngẩng đầu nhìn Thần Vương, nhưng cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái loại cảm giác đáng sợ đầy áp bách đó, làm cho cậu không chỉ có hô hấp khó khăn, toàn thân mỗi một tế bào cũng đau đến muốn vỡ nát, ngay cả linh hồn cũng giống như bị xé rách, Thần Vương quả là siêu cấp đáng sợ!
Đang lúc Lạc Á muốn mở miệng cầu xin Lộ Á chớ vì sinh khí với trượng phu mà hướng Thần Vương tố cáo, Tiểu Ngưu Ngưu lại hôn miệng Lộ Á, làm nũng nói: “Thần Hậu nãi nãi đừng nóng giận, Ngưu phụ thân là kẻ xấu đừng để ý đến hắn, Tiểu Ngưu Ngưu là đứa bé ngoan, Thần Hậu nãi nãi cùng con chơi nha.”
“Hừ, cha con là tên đại bại hoại, chúng ta không để ý tới hắn.” Lộ Á nhìn tiểu tôn tử trong ngực vô cùng khả ái, gật đầu, lần nữa lộ ra nụ cười, cũng may y còn có tôn tử bảo bối cực kỳ chọc người thương yêu này.
Âu Cách Phỉ Tư liếc mắt, Lạc Á lại thở phào nhẹ nhõm, cười thầm nghĩ nhi tử thật là lợi hại, mới đó đã làm cho Lộ Á hết giận.
“Tiểu Ngưu Ngưu gần đây luyện tập pháp thuật như thế nào? Có thể bay chưa?” Lộ Á đột nhiên nhớ tới, quan tâm hỏi tôn tử.
Khuôn mặt nhỏ mập mạp tràn đầy ý cười lập tức xìu xuống, cái đầu nhỏ nhẹ nhàng lắc lắc. Ngưu phụ thân mỗi ngày đều giúp bé cố gắng luyện tập, nhưng bé chính là không bay nổi, vô luận dùng sức vỗ cánh thế nào chân cũng không thể rời khỏi mặt đất.
“Không quan hệ, từ từ đi!” Lộ Á vội vàng an ủi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim mềm mại của tôn tử. Tròng mắt y liếc nhìn cặp cánh nho nhỏ màu trắng bạc của tôn tử, lại nhìn một chút thân thể bé cực kỳ mập, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cánh nhỏ như vậy muốn cho thân thể nặng thế này bay lên thật sự rất khó, phải cho Tiểu Ngưu Ngưu giảm cân mới được…
“Âu Tư, chúng ta tới rồi!” Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một tiếng cười lớn đầy tà khí.
Vừa nghe thấy, Lộ Á lập tức biến sắc mặt, Hắc Tư tại sao cũng tới? Chẳng lẽ Âu Tư mời nó tới!
Y tuy đã tha thứ cho nhị nhi tử cùng An Địch Mỹ Áo, nhưng lại vẫn như cũ hết sức sợ thấy nhị nhi tử, nhị nhi tử là ác mộng cả đời của y, chỉ cần thấy Hắc Tư sẽ làm cho y nhớ tới thứ mình sợ nhất. Không được, y phải nhanh chạy trốn!
Thất kinh quá độ, Lộ Á liền đem tiểu hùng ngưu thả xuống đất, ngay cả cùng tôn tử nói lời từ biệt cũng không kịp, liền vội vàng trốn mất…
“Thần Hậu nãi nãi thế nào không thấy nữa!” Đứng trên mặt đất, tiểu hùng ngưu ngây ngốc nhìn nơi Lộ Á vừa biến mất, nghi ngờ kêu lên.
“Y sợ heo, cho nên chạy rồi!” Âu Cách Phỉ Tư giải thích đơn giản, đi tới đem nhi tử ôm lấy, nhéo cái mông mập của bé. Mới vừa rồi tiểu tử thối này dám nói hắn là kẻ xấu, đáng chết!
“Sợ heo?” Mẫu tử Lạc Á hai miệng đồng thanh kêu lên, vẻ mặt tràn đầy hồ nghi. Lộ Á toàn năng pháp lực vô biên, Thần Hậu vô cùng tôn quý, làm sao có thể sợ heo? Hơn nữa nơi này không có heo a!
Tiểu hùng ngưu không vui chu cái miệng nhỏ nhắn, tiểu tổ mẫu không có đem lễ vật cho bé đã chạy mất, bé muốn lễ vật!
Bất quá khuôn mặt tiểu hùng ngưu liền nở nụ cười (hỉ trục nhan khai), bởi vì bé thấy có hai nam nhân cùng Ngưu phụ thân dáng dấp giống nhau như đúc đi tới, bọn họ mỗi người mang theo một nam tử loài người cực kỳ xinh đẹp cùng hai tiểu nam hài Thần tộc rất tuấn tú đẹp mắt, so với bé cao lớn hơn.
Trong đó nam nhân tóc vàng diện vô biểu tình, lạnh lùng khí phách tiểu hùng ngưu có biết, là đại ca sinh đôi của Ngưu phụ thân – đại bá phụ, mỹ nam tử tóc xám bên cạnh là đại bá mẫu, tiểu nam hài tóc vàng lãnh khốc là đường ca Phách Lai của bé, lúc Ngưu phụ thân dẫn bé đến Thiên giới đã ra mắt bọn họ.
Một người nam nhân tóc đen khác tuy chưa từng thấy qua nhưng bé biết đó cũng là ca ca của Ngưu phụ thân, là nhị bá phụ của bé. Mỹ nam tử tóc bạch kim bị nhị bá phụ kéo tay nhìn hệt như đóa hoa kiều diễm xinh đẹp, ăn mặc trang điểm đẹp mắt kia nhất định là nhị bá mẫu, nhi tử của bọn họ – nhóc đẹp trai tóc đen chắc chắn là là đường đệ Tiểu Hắc.
Bọn họ đều là tới tham gia yến tiệc tròn một tuổi của bé, nhất định là có mang rất nhiều lễ vật cho bé, thật tốt quá, lại có lễ vật rồi!
“Đại bá phụ, đại bá mẫu, nhị bá phụ, nhị bá mẫu, ca ca, đệ đệ hảo!” Tiểu hùng ngưu miệng lưỡi ngọt ngào, không cần cha mẹ dạy liền hết sức nhiệt tình hướng các khách nhân chào hỏi. Vì lễ vật, bé liền cố gắng làm hài lòng những người thân này, sau đó đem toàn bộ lễ vật cầm tới.
“Tiểu Ngưu Ngưu thật ngoan, rất lễ phép nữa.” Mỹ nam tử tóc xám ưu nhã đi tới trước mặt Âu Cách Phỉ Tư, đưa tay ôn nhu sờ khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của tiểu hùng ngưu, tán dương.
“Lần đầu gặp mặt, ta tên là Lạc Á, cám ơn ngươi đại giá quang lâm.” Lạc Á vụng về hướng huynh tẩu của trượng phu hành lễ, nhìn hai nam nhân tuấn mỹ vô cùng, còn có thê tử cao quý xinh đẹp của bọn họ, cậu thầm nghĩ trên đời tại sao có thể có nhiều người đẹp như vậy, so ra mình quá bình thường.
“Ngươi khách khí quá, ta tên là Chu Lợi Địch! A, vị này là An Địch Mỹ Áo Y Lợi Tu.” Trên mặt vẫn luôn mỉm cười – mỹ nam tử tóc xám tự giới thiệu mình xong, xoay người chỉ em dâu bên cạnh giới thiệu. Hắn biết tính khí mỹ nam tử tóc bạch kim, người kia tuyệt đối sẽ không tự giới thiệu bản thân.
Lạc Á giống như quên mất đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ gặp lần đầu tiên là ở yến tiệc đầy tháng của tiểu quang sư, Lạc Á lúc đó được giấu trong áo choàng của Chiến thần nên không đi ra gặp bọn họ.
Không giống với mỹ nam tử tóc xám thân thiện, mỹ nam tử tóc bạch kim hết sức ngạo mạn, nhìn Lạc Á khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Lạc Á cũng không ngại thái độ của hắn, chỉ vừa nhìn hắn liền kinh ngạc, không, phải nói là khiếp sợ mới đúng. Không nghĩ tới hai chị dâu siêu cấp cao quý xinh đẹp trước mặt, lại là Thánh Đức Thái tử cùng quốc vương Hoa Thủy Tiên đại danh đỉnh đỉnh ở Nhân giới, quốc vương Hoa Thủy Tiên là quốc vương nước cậu lúc ở Nhân giới.
“Thảo dân tham kiến quốc vương bệ hạ, bệ hạ vạn an.” Lạc Á vội vàng hướng mỹ nam tử tóc bạch kim hành lễ.
“Ngươi là…?” Mỹ nam tử tóc bạch kim cũng giật mình như những người khác, hơi nhíu mày hỏi rõ.
“Ta là người An Lỗ Đặc.” Lạc Á trả lời.
An Địch Mỹ Áo lập tức cẩn thận quan sát cậu, sau đó nhíu chặt chân mày. Một người diện mạo tầm thường, thiếu niên bình thường như vậy lại là con dân hắn sao? Khi hắn còn thống trị quốc gia không phải là chỉ có mỹ nhân thôi ư? Nhất định là đám binh lính đáng chết kia không theo như phân phó của hắn, đem tất cả những người xấu xí đuổi ra khỏi An Lỗ Đặc!
Trượng phu Ám thần bên cạnh An Địch Mỹ Áo dùng thuật đọc tâm nên lập tức biết ý tưởng của thê tử, thiếu chút nữa đã cười ra miệng.
Cùng bọn họ đứng chung một chỗ, tiểu Ám thần cũng dùng thuật đọc tâm nên biết được ý tưởng của mẫu thân, bất quá nó không cười. Bởi vì có người có ý tưởng mắc cười hơn cả mẫu thân, đó chính là tiểu thọ tinh hôm nay, tiểu hùng ngưu trong ngực tam thúc.
“Ngu ngốc!” Tiểu Hắc đột nhiên mở miệng mắng.
Ánh mắt mấy người lớn lập tức toàn bộ hướng về nó, đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy?
“Thật sự ngu ngốc!” Tiểu Ám thần đối với tiểu hùng ngưu vừa lắc đầu vừa mắng. Trên đời tại sao có kẻ mập như vậy, ngu xuẩn như vậy? Đầy đầu chỉ có lễ vật, ngu xuẩn tới cực điểm!
“Ngươi mắng ai ngu ngốc?” Tiểu hùng ngưu tức khí nhìn chằm chằm đường đệ, giận dữ hỏi, nếu để cho bé biết ý nghĩ của bé đều bị đường đệ dòm ngó, nhất định còn tức giận hơn đi!
“Con ta mắng ngươi ngu ngốc, nghe nói ngươi một tuổi vẫn chưa biết bay, ngay cả trái táo cũng không biến ra được, thật là đần muốn chết mà.” Không đợi con trai trả lời, An Địch Mỹ Áo đã cười nói. Tiểu Hắc của hắn so với tiểu hùng ngưu nhỏ hơn mấy tháng nhưng lại thông minh gấp một vạn lần, pháp lực là cũng mạnh nhất, so với nhi tử của Chu Lợi Địch còn ưu tú hơn, mặc dù đâyđều là chính hắn tự cảm thấy thế.
“Tiểu Hắc, Tiểu Mỹ Mỹ!” Ám thần có chút khổ não kêu lên, vội vàng hướng đệ đệ cùng em dâu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi!”
Lão bà cùng nhi tử ở trước mặt mọi người lại mắng tiểu thọ tinh là ngu ngốc, vợ chồng Âu Tư nhất định sẽ rất tức giận.
Vợ chồng Ngưu Ma vương còn chưa mở miệng, tiểu hùng ngưu đã tức giận kêu to: “Ai nói ta không thể bay, ta sẽ bay, ta cũng sẽ biến ra trái táo cho ngươi xem.”
|
Tức chết bé mà, vẫn cho rằng bọn họ sẽ đưa mình rất nhiều lễ vật, kết quả là bọn họ đặc biệt tới trêu chọc bé.
“Gạt người!” Tiểu Hắc không tin tưởng.
“Ngươi… ngươi không tin, ta lập tức bay cho các ngươi xem.” Tiểu hùng ngưu cực kỳ tức giận, nhoài ra khỏi ngực phụ thân, nhảy xuống đất dùng sức vỗ cánh, muốn bay lên, nhưng là bé quá mập, căn bản bay không nổi. Đáng giận, tại sao còn không bay!
“Ta… ta biến ra trái táo cho các ngươi xem.” Tiểu hùng ngưu đối với vẻ mặt khinh miệt của nhị bá mẫu cùng đường đệ xấu hổ kêu lên, bé nhất định phải làm cho hai mẫu tử đáng ghét này biết bé không phải là ngu ngốc.
Tiểu hùng ngưu theo như lời phụ thân dạy, cố gắng tập trung tinh thần, sau đó niệm chú ngữ: “Trái táo trái táo mau ra đây!”
Nhưng giống như thường ngày, cái gì cũng không xuất hiện, tiểu hùng ngưu lại thất bại.
“Ha ha ha, quả nhiên là ngu ngốc, so với ta lớn hơn nhưng ngay cả một trái táo cũng không biến ra được, ngu xuẩn muốn chết.” Tiểu Hắc không khách khí chút nào, xấu xa cười nhạo. Nó ghét nhất mấy kẻ ngu ngốc!
Tiểu hùng ngưu sắp tức chết, lo lắng lại đọc thần chú một lần: “Trái táo trái táo mau ra đây… đi ra cho ta… đi ra…”
Trái táo như cũ không đi ra, mẫu tử An Địch Mỹ Áo sắp cười chết, Ám thần cùng một nhà Minh thần cũng không nhịn được muốn bật cười.
Nhìn nhi tử vẫn không biến ra được, giống như bé, Lạc Á cũng rất lo lắng. Mà Âu Cách Phỉ Tư bất đắc dĩ xem thường, đứa nhỏ này quả nhiên di truyền sự ngốc nghếch của mẫu thân, hắn ngày ngày dạy nó biến ra trái táo, tại sao nó vẫn không biến ra được chứ.
Khi tiểu hùng ngưu gấp đến độ sắp khóc, không nghĩ tới trước mặt đột nhiên xuất hiện một trái táo đỏ tươi rất lớn rất đẹp, bé rốt cuộc biến ra trái táo rồi.
Tiểu hùng ngưu nhìn trái táo có chút choáng váng, chợt cao hứng cười nói: “Ta thành công, ta thành công!”
“Thật tốt quá!” Lạc Á thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Tiểu Ngưu Ngưu đến cuối cùng cũng không biến ra trái táo, bé nhất định sẽ khổ sở mà khóc, cũng sẽ bị người khác cười nhạo.
“Tiểu Ngưu Ngưu thật là giỏi!” Chu Lợi Địch vỗ tay tán dương.
Minh thần vẫn không có mở miệng lại cúi đầu liếc nhìn nhi tử của mình, đứa con vẫn luôn trầm mặc ít lời, không nghĩ tới đứa trẻ luôn lãnh đạm như thế cũng sẽ giúp người khác.
Thì ra là trái táo không phải là Tiểu Ngưu Ngưu biến ra, là đường ca Phách Lai giúp bé biến, tiểu Minh thần nhìn bé vẫn không biến ra trái táo, thấy thật đáng thương nên len lén giúp bé.
Tiểu Hắc cau mày liếc mắt nhìn đường ca, thật không rõ nó tại sao muốn giúp tên ngu ngốc kia, quả nhiên là loại đáng ghét, cùng tiểu hùng ngưu ngu ngốc kia đáng ghét như nhau! Tính tình Tiểu Hắc đặc biệt giống An Địch Mỹ Áo, ngạo mạn cực điểm, cũng luôn khinh thường mọi người!
“Thấy không, ta biến ra trái táo, ta không phải là ngu ngốc.” Tiểu hùng ngưu cầm trái táo lớn đi tới trước mặt mẫu tử An Địch Mỹ Áo, dương dương tự đắc nói.
Tiểu Hắc vừa định nói cho bé biết trái táo không phải là do biến ra, để cho bé không nên đắc ý, lại bị phụ thân Hắc Nặc Lỗ Tư lấy ánh mắt cảnh cáo, đành phải thôi.
“Mọi người ngồi đi, đừng đứng đó!” Đem hết thảy để trong mắt, Âu Cách Phỉ Tư cười cười, đi tới ôm lấy nhi tử nói, lại đưa tay xoa đầu tiểu Minh thần bên cạnh, coi như là cảm tạ nó giúp nhi tử của mình giải vây.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Âu Cách Phỉ Tư lập tức vỗ tay ra hiệu cho thị nữ đứng bên ngoài mang rượu lên, vừa vặn An Địch Mỹ Áo cùng Lạc Á ngồi chung một chỗ, hắn liền hỏi Lạc Á: “Ngươi có biết sau khi ta rời Nhân giới, quốc vương mới của An Lỗ Đặc là ai không?”
Hắn vẫn rất để ý sau khi mình rời đi An Lỗ Đặc đã phát sinh chuyện gì, nhưng hỏi xú dã thú, hắn chính là không nói cho mình, cũng may hôm nay gặp được người của An Lỗ Đặc.
“Biết, là tể tướng Trát Lợi Lặc. Sau khi bệ hạ rời Nhân giới, nghe nói người của thủ đô liền ủng hộ tể tướng lên làm quốc vương!” Lạc Á ly khai Nhân giới muộn hơn An Địch Mỹ Áo mấy tháng trả lời, đối với mẫu tử An Địch Mỹ Áo mới cười nhạo nhi tử của mình cũng không để trong lòng.
Lạc Á tuy ở tại thôn nhỏ hẻo lánh trên núi, nhưng thôn trưởng có lúc cũng đến thủ đô làm ăn, thường giúp nhà thôn trưởng kiếm sống nên cậu thỉnh thoảng được nghe thôn trưởng nói một ít chuyện của nơi đó.
Bất quá thôn trưởng không phải nói An Địch Mỹ Áo bệ hạ bị ma thú bắt ăn thịt rồi ư, tại sao bệ hạ lại ở chỗ này, còn thành Vương phi của Ám thần?
“Cái gì? Lão già Trát Lợi Lặc kia lại thành quốc vương mới, hắn không phải đã bị ta trục xuất rồi sao? Đáng giận, hắn lại dám thừa dịp ta không có ở đó trở lại trộm vương vị của ta, sao có lý này!” An Địch Mỹ Áo sắp nổ tung, quay đầu nhìn chằm chằm trượng phu, nổi giận mắng: “Ngươi có phải đã sớm biết chuyện này hay không?”
“Ta không biết! Ngươi đừng tức giận, một vương vị mà thôi, có cái gì tốt đâu, làm Vương phi của Ám thần không phải là tốt hơn sao.” Ám thần lắc đầu trấn an, thật ra thì hắn đã sớm biết, nhưng hắn sợ Tiểu Mỹ Mỹ biết chuyện này sẽ giận dữ đòi phải về Nhân giới.
“Không được, ta muốn lập tức trở về An Lỗ Đặc, đem cái lão tặc trộm đi vương vị nghiêm trị!”
Thật đúng là bị Ám thần đoán trúng, An Địch Mỹ Áo đang muốn trở về Nhân giới.
“Chúng ta đang tham gia yến tiệc tròn một tuổi của Tiểu Ngưu Ngưu, ngươi đừng hồ nháo.” Ám thần có chút nhức đầu kêu lên.
“Ta không biết, ta bây giờ phải đi An Lỗ Đặc.” An Địch Mỹ Áo tính khí luôn luôn thất thường, cúi đầu nói với nhi tử: “Tiểu Hắc, mau dẫn mẫu thân đi An Lỗ Đặc!”
Tiểu Hắc luôn luôn rất nghe lời mẫu thân lập tức đáp ứng, tuổi tác nó tuy nhỏ nhưng pháp lực cũng rất cao, đưa mẫu thân đi Nhân giới hoàn toàn không thành vấn đề. Nó ngoan ngoãn đưa mẫu thân đi, mẫu thân nhất định sẽ thưởng cho nó, có thể nói mẫu thân cho nó ăn sữa. Mặc dù làm như vậy sẽ chọc giận lão đầu tử, nhưng vì sữa mẹ mỹ vị của mẫu thân, nó cái gì cũng không sợ.
Tiểu Hắc lập tức mang theo An Địch Mỹ Áo, trong nháy mắt đi đến Nhân giới, Ám thần không có cách nào, chỉ có thể đối với đệ đệ cười khổ: “Thật ngại quá, ta không yên tâm Tiểu Mỹ Mỹ, ta phải đuổi theo bọn họ, lần sau nhất định hảo hảo hướng các ngươi bồi tội.”
Âu Cách Phỉ Tư hiểu ý gật đầu, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, bất quá quốc vương Hoa Thủy Tiên này tính tình thật có chút giống mẫu hậu, Hắc Tư cưới được lão bà như vậy đúng là chịu tội, không bù cho tiểu kiều thê nhà mình vừa ngốc nghếch lại ngớ ngẩn.
“Có phải ta nói sai cái gì hay không?” Lạc Á nhìn Ám thần cũng biến mất, lo âu hỏi trượng phu.
“Không có, không cần để ý tới bọn họ.” Âu Cách Phỉ Tư sờ sờ đầu cậu.
“Nhưng…”
“Mặc kệ chuyện gì, tam Vương phi không cần để ý.” Chu Lợi Địch mở miệng cười nói. An Địch Mỹ Áo nổi giận đùng đùng chạy về An Lỗ Đặc, lần này Trát Lợi Lặc phải nhức đầu rồi, không biết sẽ phát sinh chuyện gì nhưng khẳng định rất thú vị, chờ sau khi yến tiệc kết thúc, sẽ nói Thước Tư cũng dẫn hắn đi An Lỗ Đặc chơi một chuyến.
Tiểu hùng ngưu đối với chuyện một nhà nhị bá phụ mới đến một hồi liền vội vàng rời đi rất cao hứng, bé cực kỳ ghét nhị bá mẫu cùng đường đệ, tất cả bọn họ đều là người xấu, đáng tiếc bọn họ đi rồi, lễ vật cũng đi theo. Cũng may một nhà đại bá phụ vẫn ở lại, chẳng qua là không biết bọn họ có thể cũng không đưa lễ vật đã đột nhiên chạy mất hay không.
“Ta muốn Thần Hậu nãi nãi!” Tiểu hùng ngưu tựa vào trong ngực phụ thân, ngẩng đầu ngước nhìn phụ thân nói. Bé phát hiện chỉ có tiểu tổ mẫu là tốt nhất, tiểu tổ mẫu nhất định sẽ cho bé lễ vật, đáng tiếc tiểu tổ mẫu đã sớm chạy mất, bé thật là nhớ lễ vật của tiểu tổ mẫu nha.
“Âu Tư, mẫu hậu còn chưa tới sao?” Minh thần hơi nhướn mày. Tiểu Ngưu Ngưu là tâm can bảo bối của mẫu hậu, yến tiệc tròn một tuối của Tiểu Ngưu Ngưu y sẽ không vắng mặt mới đúng.
Minh thần chỉ hỏi mẫu thân không hỏi phụ thân là bởi vì hắn rất rõ ràng phụ thân so với mấy huynh đệ bọn họ còn lãnh khốc vô tình hơn, tuyệt đối sẽ không tới tham gia yến tiệc tròn một tuối của Tiểu Ngưu Ngưu, ngay cả yến tiệc sinh nhật của mấy người bọn họ hắn cũng không tham gia.
“Sớm đã tới, nhưng vừa nghe thanh âm của Hắc Tư liền bị dọa chạy.” Âu Cách Phỉ Tư trả lời. Không biết mẫu hậu muốn sợ Hắc Tư tới lúc nào nữa, khi nào mẫu hậu mới có thể vượt qua chứng thấy Hắc Tư liền sợ hãi.
“Quả nhiên là như vậy.” Minh thần cũng biết chuyện. Lần trước yến tiệc tròn một tuối của nhi tử, mẫu hậu khi cảm giác được khí của Hắc Tư liền bị dọa chạy!
“Tại sao Thần Hậu sợ nhị điện hạ như vậy?”
Chu Lợi Địch tò mò hỏi, Lạc Á cùng tiểu hùng ngưu cũng đều tò mò. Mặc dù mới vừa rồi Âu Cách Phỉ Tư đã nói qua, nhưng bọn họ căn bản vẫn không rõ lắm.
“Bởi vì Hắc Tư làm cho mẫu hậu mắc chứng sợ hãi với heo, mẫu hậu vừa thấy Hắc Tư liền nhớ tới heo, chứng sợ hãi sẽ lập tức phát tác.” Minh thần mặt không thay đổi giải thích.
Hắn nhớ lúc ấy bọn họ còn nhỏ, mẫu hậu đang mang thai thất đệ Mặc Thụy Nhĩ, Hắc Tư cảm thấy mẫu hậu có thể sắp sinh, liền nói mẫu hậu giống như lợn nái già, thiếu chút nữa đem mẫu hậu luôn yêu thích cái đẹp làm tức chết. Mẫu hậu bị đả kích nghiêm trọng, đêm đó trong giấc mộng liền mơ thấy mình biến thành một con heo mẹ siêu cấp già nua xấu xí, còn phụ vương biến thành con heo lớn, mấy huynh đệ bọn họ toàn bộ biến thành heo con, đuổi theo y muốn ăn sữa, làm hại y thiếu chút nữa suy sụp. Mẫu hậu từ đó liền mắc chứng sợ heo, chỉ cần vừa thấy Hắc Tư sẽ nhớ đến mình bị nói là lợn nái già rồi làm y nhớ tới giấc mộng kia, khiến y thống khổ tới phát điên!
“Ta lập tức phái người đi thông báo với mẫu hậu Hắc Tư đã đi rồi, để y có thể tới tham gia yến tiệc tròn một tuối của Tiểu Ngưu Ngưu.” Âu Cách Phỉ Tư nói. Mẫu hậu thương yêu Tiểu Ngưu Ngưu như vậy, không thể tham gia yến tiệc tròn một tuối của bé nhất định sẽ thấy tiếc nuối.
Âu Cách Phỉ Tư tuy biểu hiện đối với Thần Hậu rất bất kính cùng không kiên nhẫn nhưng thật ra thì nội tâm còn rất hiếu thuận với y.
“Quá tốt, lại có thể thấy Thần Hậu nãi nãi!” Tiểu hùng ngưu cao hứng vỗ tay, tiểu tổ mẫu trở lại, lễ vật bay mất cũng liền trở lại, thật tuyệt!
Tuổi tuy nhỏ nhưng Phách Lai cũng rất giống cha, hàng mi màu bạc hơi nhíu, nhìn đường đệ cao hứng vô cùng, cái gì cũng viết rõ trên mặt, ở trong lòng bất đắc dĩ xem thường, Tiểu Hắc nói không sai, thật đúng là ngu ngốc!
|
Phiên Ngoại
“Tiểu Ngưu Ngưu, nơi đó không có sữa tươi, cầu xin ngươi đừng hút nữa…”
Đây là thanh âm từ trong tẩm cung Ngưu Ma vương thích nhất truyền ra, vừa nghe cũng biết là tiểu kiều thê của Ngưu Ma vương phát ra, trong tiếng rên rỉ còn kèm theo nức nở.
“Bò cái nhỏ đang nói dối, có ta ngày ngày uy cho ngươi sữa tươi, ngươi làm sao lại không có sữa uy nhi tử chứ.” Tà mị nhẹ giọng trêu đùa, đồng thời còn có tiếng vang ‘cót két’ kỳ quái sắc tình.
“A a a… gạt người… đó không phải là sữa tươi… oh oh… là nước tiểu của ngươi… nha nha nha… Tiểu Ngưu Ngưu, chớ cắn ta… ô… con cắn nữa cũng không có sữa cho con ăn… a a…” Thanh âm đáng thương mê người khóc lóc sụt sùi làm cho lòng người thực ngứa ngáy, vừa nghe cũng biết trong tẩm cung khẳng định đang trình diễn xuân cung đồ kịch liệt nóng bỏng.
Trong tẩm cung xác thực đang trình diễn xuân cung đại hí vô cùng tình sắc tà ác, lại có chút dọa người, đã làm mẹ nhưng vẫn là tiểu hài tử – Lạc Á đang cả người trần truồng ôm một con tiểu hùng ngưu màu trắng bạc uy sữa.
Nói uy sữa thật ra có chút gượng gạo, phải nói là tiểu hùng ngưu kiên quyết muốn hút sữa của Lạc Á mới đúng, tiểu hùng ngưu cắn đầu vú cậu, dùng sức bú, nhưng lại giống thường ngày không thấy nửa giọt sữa, làm cho nó có chút giận, càng dùng sức cắn mạnh hơn, hoàn toàn mặc kệ mẫu thân đã không chịu được.
Giữa ánh sáng ban ngày làm như vậy chưa nói tới cái gì sắc tình tà ác, cũng sẽ không làm cho Lạc Á đáng thương mê người như vậy, cùng với tiểu hùng ngưu khi dễ Lạc Á còn có một siêu cấp đại hùng ngưu, nói là đại ngưu quái còn tương đối thích hợp.
Ngưu quái lúc nào cũng to lớn dọa người như vậy, toàn thân đều là vảy rắn cùng gai băng khủng bố, ôm lấy Lạc Á nhu nhược mềm nhuyễn từ phía sau, dùng đại thú hành so với cánh tay nam tử loài người trưởng thành còn mạnh mẽ hơn của mình đâm chọc cái mông nhỏ của Lạc Á. Nhìn liền thấy đau, rất khó tưởng tượng bản thân Lạc Á bị trừu sáp như vậy sẽ có cảm giác gì, khẳng định vô cùng đau đi!
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như cánh đào, lê hoa đái vũ, vô cùng động lòng cùng chọc người thương tiếc, nhưng là đồng thời cũng sẽ khiến cho giống đực muốn ngược đãi, muốn chà đạp cậu, khi dễ cậu, cảm thấy cậu càng khóc càng khả ái, đại ngưu quái chính là có loại tâm lý biến thái này.
Lạc Á thật sắp khóc tới chết, đôi ngươi hồng sắc đã đong đầy nước mắt, những giọt nước trong suốt không ngừng từ khóe mắt chảy ra, cái miệng nhỏ nhắn mê người vừa khóc lại vừa kêu: “Ô ô ô… chớ dùng băng kê đâm ruột ta nữa, sẽ thủng… A a a… thật sẽ thủng đó… oh oh oh… ô ô… Ngưu ca ca là đồ bại hoại, luôn thích dùng đại băng kê khi dễ ta, để cho băng kê cắn ta… ô ô…”
“Tiểu tao hóa, nói gì vậy! Cái gì gọi là ta luôn dùng đại băng kê khi dễ ngươi, là ai nói cái mông ngứa, cầu xin ta cho đại băng kê đi vào ăn con muỗi…” Ngưu Ma vương không vui mắng, vừa muốn ‘trừng phạt’ tiểu kiều thê, nào ngờ đã có người giúp hắn ‘dạy dỗ’ cậu.
“A —— ta thật không có sữa… Tiểu Ngưu Ngưu ngoan, bọn ta sẽ uy ngươi ăn canh thịt…” Lạc Á đột nhiên hét lên một tiếng, đau tới nhíu chặt chân mày, đáng thương khẩn cầu nhi tử trong ngực lại vừa cắn cậu một cái.
Cậu không có sữa uy nhi tử, chỉ có thể uy nhi tử ăn canh thịt, nhưng tiểu gia hỏa này lại rất thích nằm úp sấp trước ngực cậu hút đầu vú, vọng tưởng có một ngày có thể hút ra sữa tươi. Bất quá cái này so với nhi tử muốn ăn tiểu kê kê hay uống nước tiểu của cậu vẫn còn tốt chán!
Thời điểm bảo bảo mới ra đời còn muốn ăn tiểu kê kê của cậu, hại cậu mắc cỡ đến hôn mê tại chỗ, cũng không biết sau đó bảo bảo có uống nước tiểu không, cậu cũng thể không biết xấu hổ hỏi trượng phu. Nếu như cuối cùng trượng phu ngăn trở nhi tử, nhi tử không ăn cũng may, còn nếu không…
Trời ạ! Cậu không dám nghĩ, cậu nhất định phải quên chuyện này, coi như cho tới bây giờ không có phát sinh qua, nếu không cậu sẽ không có mặt mũi sống trên đời, càng không có biện pháp đối mặt với nhi tử cùng trượng phu nữa…
“Oa!!! Các ngươi thật là bỉ ổi, lúc uy nhi tử bú sữa cũng làm!” Thanh âm so với chim hoàng oanh còn ngọt ngào dễ nghe hơn chợt vang lên, Ngưu Ma vương liếc qua, tên ma đầu này lại tới, còn tưởng rằng lần trước bị hắn dùng chữ kia ‘hù dọa’ thì một thời gian rất dài y cũng sẽ không dám trở lại.
Lạc Á thấy mẹ chồng đột nhiên xuất hiện mắc cỡ chết được, ôm nhi tử trước ngực đầu cúi xuống thật thấp, hận không thể biến mất luôn. Nếu như không phải mông đang bị đại kê kê ‘toàn thân là gai băng’ của trượng phu giữ chặt thì cậu thật muốn lập tức đào cái động mà chui vào.
Ô, tại sao lại bị Lộ Á nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình như thế này, y sao cứ thích thừa dịp trượng phu đang giúp cậu ăn con muỗi liền xuất hiện? Hại cậu mỗi lần đều mất thể diện muốn chết, cảm thấy không có mặt mũi gặp lại Lộ Á nữa.
“Phu thê các ngươi thật là một đôi cha mẹ vô lương tâm, còn làm ngay trước mặt hài tử, cũng không sợ tôn tử của ta bị hỏng mắt sao?” Lộ Á bay trên không trung, mắng mỏ nhi tử đang cùng con dâu giao hợp.
Lạc Á thẹn thùng quẫn bách muốn chết, Âu Cách Phỉ Tư lại tỏ ra xem thường. Làm hỏng mắt? Thiệt mệt mẫu hậu còn dám nói, chính y mới nên lo lắng bị châm hỏng mắt, y toàn thừa dịp người khác đang làm vô cùng thoải mái mà xông vào, nhìn người khác ân ái như thế sớm muộn nhất định sẽ bị hỏng mắt cho xem!
“Tiểu tử thối, đó là cái thái độ gì! Đáng giận, ngươi đừng tưởng rằng ta không có việc chạy tới quấy rầy, ta đây là tới thông báo cho các ngươi, tối mai đến Thiên giới tham gia yến tiệc đầy tháng của nhi tử Thước Tư.” Lộ Á bị biểu lộ khinh thường của nhi tử chọc đến nổi giận.
Thật ra thì y chính là cố ý tới quấy rầy bọn họ, cho nên ban ngày không đến mà chọn nửa đêm canh ba chạy tới thông báo, ai kêu con trai lần trước dùng chữ y sợ nhất uy hiếp y chứ.
“Người cùng Thước Tư hòa hảo?” Ngưu ma vương huy động đôi cánh to lớn màu trắng bạc che kín thân thể Lạc Á, cho dù là mẫu hậu của mình nhưng hắn cũng không muốn để y thấy thân thể Lạc Á.
Đối với chuyện mẫu hậu cùng Thước Tư hòa hảo cũng không ngoài suy nghĩ của hắn, mẫu hậu là khẩu xà tâm phật điển hình, mạnh miệng mà thôi, y đã sớm muốn cùng Thước Tư hòa hảo, chẳng qua là vẫn không biểu lộ ra. Bất quá nhi tử Thước Tư đã được mấy tháng rồi còn làm tiệc đầy tháng cái gì, chẳng qua mẫu hậu ép họ đi.
“Cái gì gọi là ta cùng Thước Tư hòa hảo, ta cùng Thước Tư vốn luôn rất tốt, chẳng qua là cùng vợ nó không tốt… nhưng mà quên đi, xem như vì lợi ích của Thước Tư, liền miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp nhận tên kia đi!” Lộ Á hừ một cái, bĩu môi nói.
Y tuy đã từng nhiều lần len lén đi xem nhi tử của Thước Tư, nhưng vẫn không ra mặt cùng bọn họ hòa hảo, tiểu tử Thước Tư kia cũng không tới cầu xin y, bọn họ vẫn căng thẳng như vậy. Không nghĩ tới lần trước bị Âu Tư dùng chữ kia uy hiếp, nhưng lại thành cơ hội cho y và đại nhi tử làm lành, ngày đó y bị dọa sợ còn chưa tới Lưu Tinh cung liền té xỉu ngay trên hành lang Thiên cung, vừa lúc bị vợ chồng Thước Tư thấy, được bọn họ đưa về Lưu Tinh cung, y và con trai vì vậy rốt cuộc có cơ hội nói chuyện.
Từ đó về sau Chu Lợi Địch mỗi ngày đều mang theo nhi tử của hắn và Thước Tư tới Lưu Tinh cung hướng y thỉnh an, y từ từ cũng mềm lòng, rốt cuộc quyết định tiếp nhận hắn. Lần này y muốn mượn yến tiệc đầy tháng của tôn tử, hướng chúng thần tuyên bố tiếp nhận chuyện của Chu Lợi Địch cùng nhi tử, thừa nhận thân phận của bọn họ…
“Đã biết, ta sẽ đi, người còn không nhanh đi về, đừng ở chỗ này làm trở ngại chúng ta.” Ngưu Ma vương lạnh mặt, phất tay đuổi người. Không biết phụ vương có chuyện rời khỏi Thiên giới đến khi nào sẽ trở lại, chờ phụ vương trở lại, hắn nhất định phải nói phụ vương quản mẫu hậu thật tốt, mẫu hậu càng ngày càng quá đáng rồi.
“Thúc giục cái gì, ta lập tức đi ngay, nhớ ngày mai mang Lạc Á cùng tiểu tôn tử khả ái của ta cùng tới, ta chờ các ngươi nha!” Lộ Á lần này ngoài dự đoán của mọi người chưa chết nhất định không đi, lại gật đầu đáp ứng, trong mắt lóe lên một tia tà ác.
Muốn y đi không thành vấn đề, bất quá trước khi đi y nên hảo hảo dạy dỗ nhi tử không biết hiếu thuận là gì này, luôn muốn đuổi y đi, còn dùng chữ y sợ nhất uy hiếp y, đồ siêu cấp bất hiếu, đây mới là mục đích thực sự của chuyến này. Lúc này chắc chắn là bọn họ đang làm tình, như thế y mới có thể dùng chiêu tà ác đó chỉnh nhi tử chứ.
Khóe miệng tinh xảo khẽ nhếch, phun ra một chuỗi chú ngữ, sau đó một đạo kim quang bắn về nơi hạ thể vợ chồng Ngưu Ma vương đang tương liên.
“Các ngươi hảo hảo tương thân tương ái đi nha, muốn tách ra thì ngày mai tới yến tiệc đầy tháng tìm ta, ha ha ha…”
Tiếng cười tà ác còn chưa biến mất, Lộ Á đã không thấy đâu. Từng có loại kinh nghiệm này, Lạc Á kinh hoảng quay đầu nhìn trượng phu, hỏi: “Lộ Á đối với chúng ta làm cái gì? Không phải là…”
Cậu có chút sợ, Lộ Á sẽ không giống như lần trước hạ lới nguyền làm cho hạ thể bọn họ không thể tách ra, dính liền một chỗ đi!
“Tựa như lần trước vậy.” Ngưu Ma vương bất đắc dĩ gật đầu, hắn thật bội phục mẫu hậu, đều đã lớn tuổi như vậy còn làm ra loại trò đùa ác này.
“Ô ô, vậy làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn giống như lần trước cả ngày dính liền một chỗ!” Lạc Á nức nở nói. Nhớ tới hơn một tháng kia hạ thể bọn họ cả ngày dính liền một chỗ, trượng phu mỗi ngày đều đem cậu làm thùng phân, cậu cũng thẹn thùng muốn điên rồi, mặc dù trượng phu bây giờ… vẫn như cũ, ngày ngày đi tiểu trong cái mông cậu!
Ngưu Ma vương nhíu mi, thanh mâu thoáng qua một tia không vui, lạnh giọng hỏi: “Ngươi như vậy là ghét cùng ta cả ngày dính liền một chỗ sao?”
Thấy trượng phu tựa hồ tức giận, Lạc Á vội vàng lắc đầu giải thích: “Không, ngươi đừng hiểu lầm, ta chẳng qua là cảm thấy cả ngày dính liền một chỗ như vậy rất bất tiện, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Móng vuốt đại thú nâng cằm Lạc Á lên, đầu ngưu to lớn tiến tới gần, thú mâu màu xanh tựa như ánh đèn rực sáng chăm chú nhìn cậu.
“Ngươi sẽ ở trong cái mông ta đi tiểu, bây giờ bảo bảo sinh ra rồi cũng không thể giúp ta uống nước tiểu, ngươi vẫn cắm ở bên trong đi tiểu, bụng sớm muộn sẽ hư mất…” Lạc Á xấu hổ rời mắt không dám nhìn trượng phu, nhỏ giọng oán giận.
“Thì ra là ngươi bởi vì cái này mà khóc… yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ đi tìm mẫu hậu cởi bỏ pháp thuật, để cho chúng ta tách ra, đồ ngốc!” Ngưu Ma vương nghe xong ha ha cười to, hôn lên gò má phấn nộn của tiểu kiều thê. Hắn còn tưởng rằng Lạc Á khóc vì ghét cùng hắn cả ngày ở chung một chỗ, khiến cho hắn có chút tức giận.
Kinh nghiệm lần trước cho hắn biết cùng Lạc Á cả ngày dính liền một chỗ là chuyện nguy hiểm nhường nào, hắn sẽ không lúc nào không nghĩ đến chuyện cuồng thao vật nhỏ khả ái này, như vậy sớm muộn sẽ đem cậu làm hỏng mất.
“Cám ơn ngươi, nhưng chúng ta như vậy làm thế nào đến yến hội?” Lạc Á lo âu chỉ hạ thể hai người dính chặt, vẻ mặt khổ não. Bọn họ như vậy thậm chí ngay cả y phục cũng mặc không xong thì làm sao có thể đi được, sẽ có rất nhiều người tham gia yến tiệc đầy tháng a.
“Đây chính là một vấn đề…” Ngưu Ma vương nhíu chặt thú mi màu bạc, mẫu hậu thật biết chỉnh người mà.
“Ha ha ha…” Tiểu hùng ngưu trong ngực Lạc Á đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ cũng cảm giác được phiền não của cha mẹ, đối với tình trạng quẫn bách của bọn họ chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
“Tiểu tử thối, không cho phép!” Ngưu Ma vương tức giận rống to. Đáng giận, ngay cả nhi tử cũng cười hắn!
Lạc Á mắc cỡ đỏ mặt, ngay cả nhi tử cũng cười nhạo cậu, ô ô…
|
Hôm sau — Thiên giới
Tiệc đầy tháng nhi tử của Mễ Thác Thước Tư được làm hết sức náo nhiệt, chúng thần Thiên giới toàn bộ đều được mời, ngay cả đứa con thứ hai bị Thần Hậu ghét nhất Ám thần Hắc Nặc Lỗ Tư cũng đi, bất quá Thần Vương có việc nên vẫn chưa xuất hiện.
Yến hội tiến hành được một nửa Âu Cách Phỉ Tư mới từ từ đến, chúng thần thấy hắn cũng lấy làm kinh hãi, không phải là bởi vì màu tóc của hắn, mà là bởi vì hắn ăn mặc. Chiến thần cao lớn uy vũ, tuấn mỹ lạnh lùng mặc một bộ áo choàng cực lớn màu đen, che kín từ đầu tới chân, trước ngực còn ôm một món đồ rất lớn, chẳng lẽ là lễ vật đưa cho tiểu chất tử!
“Tham kiến Tam điện hạ.” Thị nữ xinh đẹp động lòng người, vóc dáng thon thả tiến lên hành lễ, đưa tay muốn giúp Âu Cách Phỉ Tư cởi áo choàng trên người.
Nào ngờ sắc mặt Âu Cách Phỉ Tư lập tức đại biến, món đồ trong ngực hắn bị dọa sợ đến giật bắn một cái, Âu Cách Phỉ Tư lập tức phát ra khí phách cường đại, đem thị nữ muốn chạm hắn bắn đánh bay.
“Cút ngay!”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Âu Cách Phỉ Tư, vốn còn định tới thỉnh an hắn nhưng thấy thế liền không dám nữa.
Âu Cách Phỉ Tư lúc này mới nhận ra được mình thất thố, bất đắc dĩ khẽ cau mày, không phải là hắn cố ý làm người khác chú ý, mà là trong áo choàng hắn có thứ tuyệt đối không thể để cho người khác thấy. Lạc Á đang trốn ở bên trong, trong ngực còn ôm nhi tử vẫn cắn đầu vú cậu đang ngủ, pháp thuật của mẫu hậu khiến cho bọn họ bây giờ không thể mặc quần áo, hắn chỉ có thể khoác áo choàng rồi cho Lạc Á núp ở bên trong.
Trong áo choàng đen nhánh, Lạc Á cưỡi trên côn thịt của nam nhân cũng không biết vừa rồi thiếu chút nữa cậu liền bị người khác phát hiện, cậu chỉ nghe được chung quanh vô cùng ồn ào, tựa hồ đã đến nơi tổ chức yến hội.
Hy vọng nhi tử có thể luôn ở trong mộng đẹp, ngàn vạn chớ tỉnh bây giờ, nếu không phát ra âm thanh liền nguy to. Cậu cũng không thể phát ra âm thanh, nhưng thật là khó, từ đêm qua bị làm đến bây giờ hậu đình đã sưng đỏ không chịu nổi, trượng phu tùy tiện làm một động tác rất nhỏ, cũng sẽ làm cho cậu vô cùng có cảm giác…
Bất quá khó nhịn hơn nữa cũng phải nhịn, cậu và trượng phu đang trần như nhộng, toàn bộ cái mông quang lõa, đại kê kê của trượng phu còn cắm trong cái mông cậu, tuyệt không thể để cho chúng thần ở đây biết được.
“Thật xin lỗi, Tam điện hạ tha mạng!” Thị nữ xui xẻo ngã xuống đất lại vội vàng bò đến trước mặt Âu Cách Phỉ Tư, sợ hãi liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
Nam nhân lạnh lùng phất tay cho nàng lui ra, thị nữ thở phào nhẹ nhõm lập tức rời đi.
Lạc Á ở trong áo choàng khẽ cau mày, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao? Cậu ở bên trong cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể dùng tai nghe ngóng.
Âu Cách Phỉ Tư phát hiện chúng thần cũng nhìn hắn nhỏ giọng nghị luận, mày kiếm anh tuấn cau càng lợi hại hơn, đồng mâu xanh thẫm hung ác nhìn lướt qua chúng thần đang chụm đầu kề tai, chúng thần lập tức bị dọa sợ đến câm như hến, toàn bộ cúi đầu không dám nhìn thêm.
Ngưu Ma vương ở Thiên giới là một kẻ hung bạo, chọc giận hắn thì tùy thời đều có thể mất mạng!
Âu Cách Phỉ Tư khẽ hừ nhẹ một tiếng sau mới hướng đại điện đi tới, huynh tẩu đang đứng ở nơi đó nhìn hắn, tiểu thọ tinh bị một người không nghĩ tới ôm lấy.
Nam nhân vừa động Lạc Á liền thảm, thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Mỗi khi nam nhân đi một bước, côn thịt to lớn trong cái mông sẽ động một cái, nhẹ nhàng ma sát tràng bích, cảm giác ngứa ngáy tuyệt vời lập tức vọt tới ót, mật dịch phong phú lại chảy ra.
Cậu cắn thật chặt môi dưới, đem tiếng rên rỉ nhiều lần đến khóe miệng cứng rắn nuốt trở về, nam nhân không biết cậu khổ, bước chân rất lớn, đại kê kê mấy lần đụng phải chỗ sâu trong tao huyệt nhạy cảm, nhưng chẳng qua là vừa đụng phải liền lập tức rời đi, thật giống như lông vũ gãi ngứa. Cảm giác kia thực phiền lòng, khiến cho chỗ sâu trong cái mông hảo trống rỗng…
Chờ lúc trượng phu dừng lại, Lạc Á đã đầu đầy mồ hôi, vừa định nôn mửa, bên ngoài áo choàng liền vang lên một giọng nam lạnh như băng uy nghiêm.
“Ngươi đã đến rồi.”
Lạc Á lập tức bị dọa sợ đến một cử động cũng không dám, lẳng lặng nằm áp vào lồng ngực lạnh như băng lại tràn đầy cảm giác an toàn của trượng phu, hai lỗ tai giơ lên thật cao, cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh, thần kinh vô cùng căng thẳng.
Đối diện với Âu Cách Phỉ Tư là đại ca trong tam bào thai như cùng khuôn in ra, trên người luôn tỏa ra vạn đạo kim quang chói mắt, hắn chỉ khẽ ừ một tiếng. Trừ Lạc Á, hắn đối với người khác cũng vô cùng lạnh lùng, bất quá đại ca cũng lạnh lùng giống hắn chắc sẽ không để ý.
“Tam điện hạ, cám ơn ngươi, hân hạnh đón tiếp.” Đứng bên cạnh nam nhân tóc vàng, mỹ nam tử tóc xám giống như bách hợp cao quý xinh đẹp, ưu nhã hướng hắn chào một cái, phong độ phiên phiên, thần thái không thua bất kỳ kẻ nào ở đây. Không hổ là ánh sáng của nhân loại, để cho chúng thần Thiên giới cũng thưởng thức Thánh Đức Thái tử Chu Lợi Địch.
“Mãi không thấy ngươi xuất hiện nên chúng ta còn tưởng rằng ngươi không tới.” Nam nhân tóc đen hôm nay ôm nhân vật chính – tiểu quang sư cười nói, hắn và mỹ nam tử tóc vàng cùng Âu Cách Phỉ Tư có khuôn mặt giống hệt nhau.
“Ngươi cũng tới thì ta làm sao không đến được.” Nhìn nhị ca của mình, Âu Cách Phỉ Tư lạnh lùng nhếch môi. Không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải hắn, còn thấy hắn biến thành người hình, thật là ly kỳ! Chẳng lẽ hắn không sợ mẫu hậu thấy sẽ bị hù chết sao!?
“Tại sao không thấy em dâu khả ái cùng tiểu hùng ngưu của chúng ta? Lần trước cứu các ngươi, chỉ vội vàng cùng em dâu gặp mặt một lần, không có cơ hội cùng em dâu trò chuyện mấy câu.”
Tiểu chất tử trong ngực Hắc Nặc Lỗ Tư đang chơi đùa với mái tóc dài của hắn, Ám thần tò mò hỏi đệ đệ, kim mâu so với đại ca nhạt hơn một chút nhìn chằm chằm món đồ đệ đệ ôm trước ngực, nhanh chóng lướt qua một tia tà ác không rõ ý nghĩa.
“Sao không đưa tam Vương phi cùng tiểu điện hạ đến? Tiểu điện hạ nghe nói cũng sắp đầy tháng.” Chu Lợi Địch cũng ôn nhu cười hỏi, ánh mắt xanh biếc so với phỉ thúy còn xinh đẹp hơn quan sát ba huynh đệ sinh ba đứng chung một chỗ.
Ba nam nhân được xưng tụng là đẹp nhất Thiên giới nhất tuy có khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất lại khác xa một trời một vực, cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. Trượng phu của hắn là lãnh khốc uy nghiêm, Nhị điện hạ là tà mị lỗ mãng Tam điện hạ lại là lãnh đạm hung ác, đều là siêu cấp mỹ nam tử trên đời hiếm thấy, mị lực vô biên. Bốn phía chúng thần ánh mắt toàn bộ tập trung ở trên người ba huynh đệ, những nữ thần xinh đẹp người người gò má ửng hồng, trong mắt tất cả đều là mê luyến…
Lạc Á nghe có người nhắc tới mình và nhi tử, bị dọa sợ đến ngừng thở, tim đập như đánh trống. Lúc này cái mông nhỏ càng ngày càng ngứa, chỗ sâu càng ngày càng trống rỗng, con muỗi bắt đầu làm ác, thật muốn đại băng kê của nam nhân có thể hung hăng đâm vào.
Cái mông nhỏ cơ khát không khỏi len lén xiết hai cái, động tác nhẹ nhàng vô cùng lại làm cho nam nhân âm thầm kêu khổ. Cắm trong cái mông đều là dâm dịch lại không thể động, thật là ‘sống không bằng chết’, hắn phải cắn chặt hàm răng mới có thể miễn cưỡng khống chế mình. Bây giờ tiểu kiều thê lại giãy giụa, không phải là muốn tánh mạng của hắn sao!
Tuy biết tiểu kiều thê không phải cố ý, càng không phải là dụ dỗ hắn, nhưng vẫn khiến cho hắn thiếu chút nữa không thể kiềm chế, hắn sắp không khống chế được bản thân nữa!
“Tiểu hùng ngưu hôm nay có chút không thoải mái, Lạc Á muốn chiếu cố nó nên không tới được, lần sau sẽ dẫn bọn họ cùng đi.” Âu Cách Phỉ Tư miễn cưỡng áp xuống dục hỏa đang làm loạn trong cơ thể, mặt không đổi sắc trả lời. Nhìn vẻ mặt của hắn bây giờ thật khó có thể tưởng tượng là hắn đang làm chuyện dâm uế hạ lưu đến nhường nào!
“Nguyên lai là như vậy! Ngươi ôm thứ gì trong áo choàng đó, có phải lễ vật muốn tặng cho tiểu chất tử hay không, cho ta xem một chút!” Ám thần ồ một tiếng thật dài, ánh mắt tà mị khôn khéo quan sát vật trong ngực đệ đệ, bỗng dưng đưa tay muốn kéo áo choàng đệ đệ ra. Vừa rồi thị nữ muốn lấy áo choàng xuống lại bị đệ đệ phản ứng lớn như vậy, bên trong khẳng định cất giấu cái gì quan trọng.
Lạc Á núp trong áo choàng bị dọa đến toàn thân phát run, sống lưng toát ra mồ hôi lạnh, lần này mà bị phát hiện thì xong rồi!
“Ngươi làm gì thế!” Âu Cách Phỉ Tư cũng sợ hết hồn, lập tức bắn một đạo lục quang đẩy tay của nhị ca ra. Tay hắn đang ôm Lạc Á, không có cách đưa ra, cũng may có thể sử dụng pháp thuật.
Bị dọa sợ nên tiểu kiều thê run hết sức lợi hại, tiểu huyệt cũng hơi co rút lại như muốn hút đi huyết mạch của hắn, làm hắn thật sự không nhịn được, côn thịt to lớn từ từ động đậy. Đứng trước mặt hai ca ca cùng một tẩu tẩu, chung quanh còn có rất nhiều thần linh, nhưng hắn không quản được nữa…
Lạc Á không nghĩ tới trượng phu lại dám trước mặt nhiều người như vậy động, sửng sốt một chút, lập tức đưa tay che miệng lại. Vẫn chờ đợi trượng phu trừu sáp, lúc này rốt cuộc như nguyện, khoái cảm mãnh liệt tuôn trào, kích thích chưa bao giờ từng có khiến cho cậu thoải mái muốn phát điên…
“Thứ đang động trong ngực ngươi rốt cuộc là bảo bối gì?” Ám thần tươi cười càng tà mị, hắn cũng không buông tha cho tam đệ, lại muốn đưa tay giật lấy đụng áo choàng.
“Không liên quan đến ngươi.” Âu Cách Phỉ Tư lạnh lùng mắng, lại phát ra một đạo lục quang hất văng tay của nhị ca, côn thịt vẫn không dừng lại mà tiếp tục trừu sáp, cẩn thận từ từ di động, chỉ cần vừa động thì chính hắn cũng không muốn ngừng.
Tiểu huyệt của tiểu kiều thê thế nào lại thắt chặt như vậy, xem ra cậu cũng giống như hắn, sớm nhịn không nổi! Thật thoải mái, không nghĩ tới ở trước mắt người khác làm sẽ thoải mái như vậy, kích thích chết mất!
Dục vọng khiến cho Chiến thần mất đi lý trí, rõ ràng nhị ca đã nổi lên nghi ngờ, hắn vẫn như cũ mạo hiểm bị chúng thần phát hiện, ở trước mặt mọi người trộm thao tiểu kiều thê, thật sự làm cho người ta bội phục hắn lớn mật cùng háo sắc.
“Ngươi càng không cho ta xem thì ta càng muốn xem.”
Hắc Nặc Lỗ Tư đang chuẩn bị gây sự cùng đệ đệ, lại bị đại ca ngăn trở.
“Đủ rồi! Đừng ở tiệc đầy tháng của nhi tử ta làm loạn, chú ý một chút!” Thước Nhĩ Thác Tư không vui trừng mắt nhìn Nhị đệ thích gây sự, trầm giọng cảnh cáo.
“Ngại quá.” Phụ thân của nhân vật chính đã lên tiếng, Hắc Nặc Lỗ Tư không thể không cho người ta mặt mũi, trong lòng vẫn không cam, nghĩ, thật đáng tiếc, khó lắm mới bắt được nhược điểm của Âu Tư, có cơ hội để cho Chiến thần bình thường cực kỳ lãnh khốc ở trước mặt chúng thần mất thể diện.
Âu Cách Phỉ Tư lạnh lùng hừ một tiếng, bụng đột nhiên hơi ươn ướt, có thứ gì phun ở trên người hắn, trong áo choàng đồng thời vang lên một thanh âm ‘xì xì’ kỳ quái, đây là tiếng lúc đi tiểu mới có.
Thanh mâu thoáng qua một tia kinh ngạc, không thể nào, Lạc Á lại bị dọa đến tiểu ra!
Không sai, Lạc Á bị hù dọa cho sợ gần chết, tuy cậu chìm đắm trong khoái cảm giao hợp nhưng thần kinh vẫn rất căng thẳng, cảm giác kích thích tùy thời sẽ bị phát hiện cùng sợ hãi khiến cậu không chịu nổi, mất thể diện tiểu ra.
Phát hiện mình bị dọa sợ đến tiểu ra, Lạc Á xấu hổ muốn chết, lúc này lại nghe đến giọng nam khinh bạc tà nịnh mê người kia vang lên.
“Các ngươi nghe được thanh âm gì không?” Hắc Nặc Lỗ Tư cố ý hỏi huynh tẩu bên cạnh, kim mâu một mực không rời khỏi món đồ đệ đệ ôm trong người. Trong ngực Âu Tư quả nhiên cất giấu một người, về phần thân phận người nọ ra sao…
Kim mâu chợt trở nên sáng chói, muốn nhìn thấu thứ bên trong áo choàng đệ đệ, Âu Cách Phỉ Tư lập tức làm phép, để cho hắn chỉ có thể nhìn đến một màu xanh biếc, cái gì khác cũng không thấy.
“Xem ra pháp lực của ngươi khôi phục không ít, rất nhanh liền có thể hoàn toàn phục hồi như cũ.” Lại thất bại Hắc Nặc Lỗ Tư có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn mái tóc màu xanh đậm của đệ đệ, cười nói.
Âu Cách Phỉ Tư không trả lời, tàn nhẫn trừng mắt nhìn nhị ca một cái, hắn tỏ rõ là cố ý muốn cho mình ở trước mặt chúng thần bối rối, đừng để cho mình bắt được nhược điểm của hắn nếu không mình nhất định sẽ đáp lễ hắn thật tốt.
“Nhị điện hạ lỗ tai thật tốt, có thể nghe được thanh âm chúng ta nghe không được.” Chu Lợi Địch mở miệng hòa giải, khóe miệng vẫn mỉm cười tựa như gió xuân tháng hai ấm áp động lòng người.
“Ta cũng không có nghe được thanh âm gì.” Mễ Thác Thước Tư cũng lắc đầu, lạnh lùng nói.
Vốn Lạc Á tưởng rằng chết chắc lại nghe được đối thoại của bọn họ, khóe miệng nâng lên, ở trong lòng thở dài một tiếng. Cũng may lỗ tai bọn họ không tốt, thật là may mắn, cuối cùng tránh được một kiếp, còn tưởng rằng lần này nhất định sẽ bị phát hiện chứ!
Hắc Nặc Lỗ Tư liếc mắt, thanh âm rõ ràng như vậy họ sao lại không nghe được, bọn họ là đang cố ý giúp Tam đệ mà.
“Mẫu hậu đâu?” Âu Cách Phỉ Tư không để ý tới nhị ca nữa, quay đầu hỏi đại ca. Làm nhẹ như vậy bây giờ không đã ghiền, hỏi mẫu hậu một tiếng xong rời đi, ra bên ngoài tìm một chỗ hảo hảo làm cho đủ!
“Mới vừa rồi còn ở đây, Hắc Tư gần tới là đi rồi.” Minh thần liếc nhìn nhị đệ. Hắc Tư mới đến cửa chính, mẫu hậu thấy được khí của hắn liền bị dọa chạy, không biết đã chạy đi đâu!
“Ta đi tìm y, cái này là lễ vật cho nhi tử ngươi.” Âu Cách Phỉ Tư biến ra một thanh đao đính bảo thạch lấp lánh rực rỡ, đưa đến trên người tiểu quang sư trong ngực nhị ca.
Bộ dáng tiểu quang sư có sừng màu vàng tuyệt đẹp, rất giống thú hình của đại ca, uy phong lẫm lẫm, hào quang vạn trượng. Bởi vì so với tiểu hùng ngưu nhà mình lớn hơn, hình thể tiểu quang sư cũng gấp đôi tiểu hùng ngưu, dáng dấp so với tiểu hùng ngưu cường tráng hơn rất nhiều.
Tiểu quang sư thấy bảo đao thì vô cùng thích, lập tức buông tha việc đùa giỡn tóc nhị thúc, cầm lên bảo đao không lớn lắm chơi đùa, rõ ràng vô cùng thích phần lễ vật này.
“Cám ơn Tam điện hạ.” Chu Lợi Địch lời còn chưa nói hết, liền thấy Âu Cách Phỉ Tư vội vàng xoay người rời đi, lục mâu trong suốt cơ trí thoáng qua một tia vui vẻ kỳ quái, không nghĩ tới hai vợ chồng Tam điện hạ lá gan lớn như vậy.
“Đệ tức của chúng ta giống như đã tới, không biết tiểu chất tử có tới không.” Hắc Nặc Lỗ Tư ôm bả vai ca ca, dâm uế cười cợt.
“Nhàm chán!” Minh thần liếc mắt nhìn đệ đệ.
Chu Lợi Địch lắc đầu mỉm cười, hy vọng lần sau có thể cùng em dâu núp dưới áo choàng chính thức gặp mặt, có cơ hội nói chuyện với nhau…
|