Siêu Sao
|
|
Siêu sao (Cự tinh) Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương. Thể loại: Hiện đại đô thị, trọng sinh, minh tinh văn, nhất thụ tam công, cường cường, nữ vương thụ, tra công biến thành trung khuyển, HE. Edit+Beta: Huyết Vũ. Tình trạng truyện: Hoàn.
*** Đôi lời***
Những vị nào ghét nữ vương thụ chảnh và tra công xin hãy khoan đừng click back vội, bởi vì truyện này có thể khác một chút với 2 loại NV trên mà các nàng đọc phải và ghét.
Trong truyện, thụ tuy là nữ vương nhưng không chảnh mà là tài năng, hiểu chuyện đời, lý trí, giỏi trong giao tiếp và tiếp xúc với người khác, công là những doanh nhân thành đạt đẹp trai nhiều tiền đầy bản lĩnh, tuy là tra công nhưng cũng không bao giờ làm mất đi chất “quý ông” của mình đặc biệt là ở trước mặt thụ, vậy nên truyện này chắc chắn KHÔNG NGƯỢC và KHÔNG ĐIỀU GIÁO.
Cách viết của Vạn Diệt chắc cũng có nhiều người biết, truyện rành mạch, súc tích, tình huống truyện gắn kết chặt chẽ, gần như không có sơ hở. . . Vậy nên mong mọi người ủng hộ. Thân. . . .
Giản giới:
Ảnh đế quốc tế Đường Phong vì bệnh tim mà qua đời,
Tỉnh lại phát hiện bản thân biến thành một tiểu minh tinh xuống dốc,
Nếu sống lại vậy nên quý trọng cơ hội ông trời ban tặng,
Tùy ý hưởng thụ cuộc sống, một lần nữa bước lên đỉnh cao của siêu sao.
|
Đệ nhất quyển: Siêu sao sống lại.
Đệ nhất chương: Sống lại.
Siêu sao quốc tế — Fiennes Đường, hưởng thọ 37 tuổi, chết vì bệnh tim phát tác.
. . .
. . .
Nếu như đã chết, như vậy hiện tại là tình huống gì?
Mùi thuốc sát trùng gay mũi, bức tường trắng bi thảm, các loại dụng cụ điều trị duy trì sinh mệnh, máy thở oxy. . . Những thứ này đối với một người chịu đựng ốm đau trong vài chục năm cũng không xa lạ, nhưng mình không phải đã chết sao, vì sao lại nằm trên giường bệnh? Đại não một mảnh hỗn độn khó chịu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, loáng thoáng nghe được thanh âm mấy nữ y tá.
“Thật đáng thương, đã thành cái dạng này cũng không ai đến xem một chút.”
“Anh ta trước đây hình như là một người trong đoàn thể thần tượng rất có tiếng, tuy rằng đẹp trai, nhưng so với một người đã thành đại minh tinh trong đoàn thể thì hình như cũng không có tiếng tăm gì cả.”
Thanh âm mấy người nữ y tá dần dần trở nên mơ hồ, cậu nghe có phần không rõ bọn họ đang nói cái gì, từ khi xuất đạo cậu tiếp xúc đầu tiên chính là điện ảnh, lúc nào cùng người khác thành lập đoàn thể thần tượng?
Mang theo một cái rồi một cái nghi vấn khiến người ta hoang mang, lại một lần nữa lâm vào giấc ngủ hỗn loạn, sau đó lúc tỉnh lúc mê, nhưng hầu hết thời gian cậu cũng không biết mình rốt cuộc là đang ngủ hay vẫn tỉnh.
Chỉ có điều cậu cuối cùng cũng xác nhận được một việc, mặc dù ở đây mọi người đều xưng hô cậu là “Đường Phong”, nhưng cậu dám khẳng định “Đường Phong” trong miệng bọn họ cũng không phải là chính cậu trong nhận thức, trước đây ở Hollywood sau khi tiến nhập giới giải trí cậu đã sửa lại nghệ danh.
Mà trải qua 37 năm đồng thời quanh năm bệnh thể triền thân cũng hoàn toàn không thể gọi là — thanh niên, thân thể khôi phục thật nhanh.
Hơn nữa cậu là bệnh tim phát tác, không phải bởi vì rơi xuống biển mà mất đi ý thức.
Cậu nghĩ, có thể là cậu đã biến thành một người khác.
Chung kết của tất cả suy đoán là ngày nào đó cậu thanh tỉnh ý thức, có thể bỏ đi máy trợ thở.
Cậu nhờ y tá giúp đỡ đưa cho cậu một chiếc gương, cô ta có thâm ý nhìn cậu nói “Yên tâm đi, mặt của anh không có vết thương”, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, cô vẫn là tốt bụng đưa gương cho cậu.
Nhìn mình trong gương, cậu cuối cùng chứng thực được suy nghĩ trong lòng, cậu quả nhiên biến thành một người khác, một người đàn ông tuổi trẻ tuấn lãng, cũng may, không phải là phụ nữ. Một người cùng bệnh tật đấu tranh hơn ba mươi năm, nếu không phải biến thành phần tử cực đoan tiêu cực thì chính là biến thành giống cậu như bây giờ, lạc quan tích cực.
Xem đi, ngực tim trống trải thật tốt, ngay cả loại chuyện chết mà phục sinh, tá thi hoàn hồn cũng có thể bình thản tiếp thu.
“Thân thể này có bệnh tim không? Ý tôi là, thân thể của tôi tốt chứ?” Cậu nhịn không được hỏi ra.
Y tá kỳ quái nhìn cậu một hồi, nói: “Vận khí của anh rất tốt, tuy rằng rơi xuống biển hôn mê hơn nửa tháng, nhưng hiện tại đã khôi phục, thân thể của anh rất ổn, không có bệnh tim, cũng không có bệnh gì khác.” Nói xong cô vội vàng đi ra, cậu nghĩ cô đại khái nghĩ là đầu óc của cậu có chuyện.
Mặc kệ là nguyên nhân gì khiến cậu biến thành cái dạng hiện tại này, cậu cũng sẽ thật tâm cảm ơn ông trời cho cậu sinh mệnh lần thứ hai, một thân thể kiện khang khỏe mạnh.
★★★★★★★★★★★★★★★
Huyết Vũ: E hèm, tuy tuổi thực của NV là 37 nhưng hiện tại thân thể chỉ có 24-25 gì đó vậy nên Vũ dùng xưng hô “cậu” để tách biệt với các a công một chút, vì là lần đầu edit truyện hiện đại nên mọi người đừng ném đá nha. . . ( ^>_<^ giơ tay đầu hàng )
|
Đệ nhị chương: Xuất viện.
Trong suốt thời gian nằm viện Đường Phong vẫn không thấy có bất kỳ ai đến thăm, cũng may trong balô mang theo bên người có vật tùy thân để Đường Phong có chút lý giải thân phận hiện tại của mình, tên thật của thân thể này vốn cũng không phải là Đường Phong, lấy tên này là bởi vì công ty quản lý nghĩ hình tượng bản thân của Đường Phong có một loại ý vị nam giới Trung Quốc cổ điển, chỉ là từ nhật ký trong Ipad đến xem thì có vẻ Đường Phong kia cũng không thích cái tên này.
Nhưng dù sao đi nữa, Đường Phong hiện tại thích là được rồi.
Ngoại trừ những thứ này ra, Đường Phong còn từ trong nhật ký phát hiện một ít bí mật khác.
Đường Phong này trước kia hình như điên cuồng say đắm một người đàn ông tên là “Lục Thiên Thần”, Đường Phong đang suy đoán người tên Lục Thiên Thần kia vô cùng có khả năng chính là chủ tịch công ty quản lý của Đường Phong, hơn nữa nguyên chủ nhân của thân thể Đường Phong này hẳn là vẫn đang tương tư đơn phương, khiến Đường Phong cảm thấy không thể tin được chính là nguyên chủ thân thể này vào một ngày cách đây không lâu miêu tả trong nhật ký cậu ta thừa dịp Lục Thiên Thần uống rượu say đi dụ dỗ rồi xảy ra quan hệ, mà Lục Thiên Thần bản thân vốn đã có người thích khác — Ca Trần.
Đây là một mối quan hệ rất rắc rối phức tạp, “Đường Phong” thích Lục Thiên Thần, Lục Thiên Thần thích minh tinh Ca Trần của công ty đối địch, mà Ca Trần hình như là có quan hệ không bình thường với người quản lý công ty bên đó.
Được rồi, dù sao giới giải trí vốn có chính là một cái chảo nhuộm rối loạn.
Đường Phong xem hết nhật ký của nguyên chủ thân thể này xong cũng đã sơ sơ hiểu được tình huống của mình, cha mẹ ly dị, mẹ là một nữ minh tinh trong nước đã qua đời, cậu lúc niên thiếu xuất đạo từ đoàn thể thần tượng cũng rất nổi một thời, sau khi rời bỏ thì nhân khí xuống dốc, mê đắm chủ tịch công ty, sau khi bà mẹ qua đời thì mất đi chỗ dựa, phung phí tiền tài lại bị chủ tịch lạnh nhạt.
Nói tóm lại, chính là một ngôi sao thế hệ hai vừa mất chỗ dựa lại không có chí tiến thủ.
Sống lại sau đó dĩ nhiên là một minh tinh, tuy rằng là một tiểu minh tinh xuống dốc, nhưng dường như đây chính là số phận.
Ngày đó Đường Phong xuất viện gặp được người đại diện của mình, một người đàn ông trung niên thân thể hơi béo, Đường Phong trước kia không thích người đại diện này, Đường Phong hiện tại cũng không thích, người này thoạt nhìn có chút khôn khéo quá mức, đối với một tiểu minh tinh xuống dốc bị chủ tịch công ty ghét bỏ nhưng trên người còn có hợp đồng nhiều năm mà nói, tương lai thực sự rất xa vời, người này giải quyết thủ tục xuất viện rất nhanh, nét mặt có chút không kiên nhẫn.
Cậu cầm hành lý theo người đại diện lên xe.
“Nghe bác sĩ nói đầu cậu có chuyện, rất nhiều việc không nhớ rõ?” Người đại diện một bên lái xe, một bên lạnh nhạt hỏi.
“Ừ, mơ mơ hồ hồ nhớ không rõ ràng.” Đường Phong tựa ở bên cạnh cửa sổ xe nhìn phong cảnh thành phố S.
Nửa ngày sau, người đại diện toát ra một câu nói không rõ ý nghĩa: “Không nhớ ra cũng tốt.”
Đường Phong không có suy nghĩ nhiều, lấy hành vi Đường Phong từ trước kia đến xem đích xác có phần khiến người ta chán ghét, chỉ có điều tỉ mỉ nghĩ lại Đường Phong trước kia cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương, dù sao vẫn mong muốn dựa vào hành vi khác người khiến cho người ta chú ý, nhưng kết quả thường thường hoàn toàn ngược lại, Đường Phong mong muốn đứa trẻ này kiếp sau có thể sinh ra trong một gia đình hoàn chỉnh mà tràn ngập tình thương.
Khoảng chừng nửa giờ sau người đại diện đem xe đỗ vào một khu dân cư cao cấp, Đường Phong có chút kỳ quái, một ngôi sao nghèo túng hẳn là không thể ở trong biệt thự giá trị mấy chục triệu như vậy được ( tính theo nhân dân tệ à nha! ).
“Căn nhà của cậu mấy ngày hôm trước vừa bị ngân hàng thu hồi, chủ tịch sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ trong ký túc xá của công ty, mấy ngày này cậu trước hết ở chỗ này.” Người đại diện xuống xe, ánh mắt phức tạp nhìn Đường Phong kéo hành lý, “Theo tôi đi lên.”
“Nơi này là nhà của ai, tôi ở đây hình như không tốt lắm?” Đường Phong kéo hành lý đi theo phía sau người đại diện, cậu nghĩ biệt thự lớn như vậy không phải là nơi ngôi sao nghèo túng như cậu có thể ở, thế nhưng chuyện cậu từ trong nhật ký biết được quá mức ít ỏi, nói không chừng Đường Phong trước kia còn có bạn bè có tiền gì đó, dù sao bà mẹ đã qua đời của “Đường Phong” trong nước cũng coi như nổi danh, cũng có thể có một ít bạn cũ.
“Thằng nhóc cậu vận khí tốt, còn có người đồng ý thu nhận.” Người đại diện cũng không quay đầu lại nói, trong lời nói tràn ngập châm chọc và xem thường.
Cho dù Đường Phong trước kia có làm chuyện không tốt gì đó, nhưng chí ít ông cũng là người đại diện của cậu ta, hiện tại loại thái độ lạnh lùng châm chọc này thật sự là không có một chút đạo đức chức nghiệp, cậu quyết định việc đầu tiên cậu làm chính là nghĩ biện pháp thay đổi người đại diện.
Người đại diện ấn chuông cửa, không lâu sau đó có người từ bên trong mở cửa, là một nữ hầu, bọn họ nói chuyện gì đó rồi người đại diện tiến vào, Đường Phong cũng đi vào theo. Trong biệt thự lắp đặt thiết bị cực kỳ có cách điệu lại không mất xa hoa, xem ra chủ nhân tòa biệt thự này cũng là một người đàn ông có phẩm vị.
“Ngài Charles là bạn học đại học của chủ tịch Lục, phòng của cậu ở chỗ này, ngài Charles bình thường bề bộn nhiều việc, có lẽ phải đến tối muộn cậu mới có thể gặp.” Người đại diện mang theo Đường Phong lên lầu hai biệt thự, lão đẩy ra gian khách phòng cuối hàng lang, trong khách phòng có buồng vệ sinh đơn độc, TV, máy vi tính, tủ quần áo. . . Đường Phong nghĩ thật sự là thoả mãn cực kỳ.
“Nhớ kỹ, không được gây phiền phức cho ngài Charles, đây không phải lời khuyên, mà là cảnh cáo.” Người đại diện trước khi rời đi lưu lại một câu nói hung ác.
Đường Phong có chút bất đắc dĩ, cậu cũng không biết quan hệ giữa cậu và Charles là gì, hoặc là nhận thức đến mức độ nào, nhưng Đường Phong tự nhận cậu là một người đàn ông tính cách tốt cũng coi như tương đối có ích, mong rằng ngài Charles tốt bụng thu lưu cậu không nên quá có thành kiến với “Đường Phong”.
|
Đệ tam chương: Giấc mộng hoang đường.
Gian phòng thư thích luôn luôn khiến người ta cảm giác phi thường thoải mái, Đường Phong ở bệnh viện nằm vài ngày phải thừa nhận, gian phòng không có mùi thuốc sát trùng, giường đệm ấm áp, phòng tắm có bồn tắm lớn, những thứ này đều khiến cậu cực kỳ thoả mãn.
Cậu thay ra quần áo rồi ngồi ngâm mình tắm rửa trong bồn tắm lớn, nếu người hầu biệt thự đã nói cậu có thể tùy tiện sử dụng tất cả mọi thứ trong biệt thự, Đường Phong đương nhiên cũng sẽ không khách khí, đồ đạc nơi khác của biệt thự cậu sẽ không đụng vào, chỉ có phòng tắm trong phòng mình là cậu sẽ đi lợi dụng một chút.
Tắm nước nóng đến khoan khoái, thay áo ngủ mềm mại người hầu chuẩn bị tốt cho cậu, kéo dép về tới gian phòng, đầu giường trong gian phòng đặt một ít đồ ăn thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.
Chủ nhân tòa biệt thự này nhất định là một người không tệ, phục vụ nhỏ nhặt khiến Đường Phong rất có thiện cảm với Charles chưa từng gặp mặt.
Cậu cũng không phải quá đói, ăn một ít là no, không quá lâu sau người hầu gõ cửa tiến đến thu dọn bàn ăn, còn bưng cho cậu một ly sữa nóng, căn dặn Đường Phong uống xong rồi có thể nghỉ ngơi trước một chút, ngài Charles ngày hôm nay có chút việc bận đến khuya mới về.
“Cảm ơn.” Đường Phong lễ phép cảm ơn.
Trên mặt nữ hầu không có bất cứ biểu tình gì nhìn Đường Phong, chờ Đường Phong uống sữa xong rồi thu dọn đi ra ngoài.
Tuy rằng thái độ người hầu có chút quá lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng đến Đường Phong hưng phấn nghênh đón sinh mệnh mới và cuộc sống mới, không có gì tốt hơn được sống, cũng không có gì may mắn hơn thân thể khỏe mạnh kiện toàn.
Uống sữa xong đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo mi tâm nỗ lực khiến mình thanh tỉnh một ít, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ trầm trọng mà mơ màng nhắm mắt.
Đường Phong ngủ đặc biệt sâu, cậu cảm thấy chính mình đã rất lâu không ngủ sâu như thế, nhưng có đôi khi cậu lại nghĩ cậu hình như cũng không ngủ, ý thức có chút mơ hồ không rõ, lại có chút hỗn loạn.
Trong lúc mơ mơ màng màng cậu dường như nghe thấy tiếng cửa phòng bị người mở ra, có người đi đến, cửa phòng lần thứ hai đóng lại, người kia từng bước một đi tới bên giường cậu, hình như có nói cái gì đó, Đường Phong nghe không rõ ràng, cậu thậm chí cũng không biết mình là tỉnh hay mê.
Loại cảm giác này quá quái dị, cậu nghĩ mình giống như là đang trong mộng, người đàn ông kia xốc lên chăn trên người cậu, bàn tay có chút lạnh lẽo theo áo ngủ trượt vào, tiếp xúc đụng chạm khi thì nhẹ khi thì nặng khiến cậu cảm giác cực kỳ khó chịu, thân thể giống như bị châm lửa khô nóng khó nhịn.
Đường Phong muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng thân thể giống như bị rút hết khí lực không có cách nào nhúc nhích, cậu từng ngụm từng ngụm thở gấp chỉ muốn thư hoãn khô nóng trên thân thể, nhưng kết quả căn bản là không được.
Cậu mơ thấy người đàn ông kia hôn cậu, lấy một loại tiến công triền miên mà kịch liệt cướp đoạt khoang miệng của cậu, sắp hít thở không thông.
Đây là mơ? Nếu như là mơ, vì sao lại khiến cậu cảm thấy chân thực như vậy?
Mà nếu đây là hiện thực, vậy vì sao cậu vẫn chưa tỉnh lại dù chỉ một chút, giống như là nửa ngủ nửa tỉnh lâm vào trong một mảnh bóng đè, mặc kệ giãy dụa thế nào cũng không được.
“A — ”
Nơi nào đó trên thân thể đột nhiên bị một trận đau nhức chậm rãi khiến Đường Phong kìm lòng không đậu mà kêu lên, mộng sẽ không chân thực như vậy, trong mộng sẽ không cảm thấy đau đớn kịch liệt như vậy.
Cậu giãy dụa nghĩ muốn tỉnh lại, nhưng trước mặt thủy chung cách một cánh cửa trong suốt ngăn cản, cự ly cậu thanh tỉnh chỉ là một bước mà thôi, nhưng chỉ có một bước ngắn như vậy lại không thể đi qua.
Thực sự là quỷ dị, trong mộng có một người đàn ông cường bạo cậu, hơn nữa ngoại trừ ban đầu có chút thô bạo ra thì kỹ thuật lúc sau cũng không tệ lắm. ( Vũ: hãn, cái câu cuối. . . !!! )
★★★★★★★★★★★★★★★
Vũ: ăn tươi, ăn tươi rồi , tên công đầu tiên đã xuất hiện. Tuy H k cao cho lắm nhưng đọc vẫn thấy háo hức nhỉ? ! !
|
Đệ tứ chương: Thật hoang đường.
Trong 37 năm của Đường Phong, cậu cũng không phải là chưa từng cùng đàn ông tiếp xúc thân mật trên thân thể, mấy năm đầu trong giới giải trí cậu tận lực giữ mình trong sạch, hơn nữa vì thân thể có bệnh tim nên cho dù có người đến gần cậu phần lớn cũng là cự tuyệt, thẳng đến sau này dưới tình huống ngẫu nhiên mà cùng một nam diễn viên trẻ tuổi xảy ra quan hệ.
Đường Phong chỉ là giữ mình trong sạch, không bài xích đàn ông, nhưng tiền đề để cậu và đàn ông làm chuyện này là cậu tự nguyện, hưởng thụ trong đó, mà không phải giống như đêm qua bị người bỏ thuốc trong sữa, bị một người đàn ông cưỡng ép.
Ngoài phòng tia sáng ám trầm, tia nắng ban mai đầu tiên còn đang giấu ở phía sau núi lớn gắt gao không chịu lộ ra, trong phòng mơ màng âm thầm, sau khi Đường Phong tỉnh lại nhìn đồng hồ treo trên vách tường, thời gian là hừng đông 5h54′.
Đầu của cậu còn có chút hỗn loạn, tác dụng của thuốc xem ra vẫn chưa hoàn toàn qua đi, ở trên giường ngoại trừ cậu ra còn một người đàn ông đang ngủ, từ chất lỏng còn chưa hoàn toàn khô cạn ở giữa hai chân đến phỏng đoán, người này xem ra vẫn đùa bỡn cậu đến 3, 4h mới ngủ, thực sự là thể lực không tệ.
Trong phòng một mảnh mờ tối, Đường Phong cũng không thể thấy rõ khuôn mặt người cường bạo cậu, hơi liếc qua một chút, lấy kinh nghiệm duyệt người nhiều năm qua của cậu đến xem người này hẳn là hình dạng không xấu, hốc mắt ao hãm, tóc màu đen, hình như là con lai.
Lúc hai chân rơi trên mặt đất có chút như nhũn ra, thoáng cái không đứng vững khiến cậu ngã xuống, Đường Phong theo bản năng bắt lấy thứ gì có thể chạm đến, kết quả là nắm chặt chăn.
Cuối cùng cậu ngã trên mặt đất, kèm thêm cái chăn cũng bị kéo đến, động tĩnh bất chợt khiến người trên giường giật mình tỉnh giấc, Đường Phong đầu tiên là nghe được một trận âm hưởng, sau đó vang lên thanh âm thanh thúy mở chốt, trong phòng nhất thời trở nên sáng sủa, ánh sáng đột nhiên khiến cậu có chút khó chịu híp mắt lại.
Chờ con mắt Đường Phong thích ứng với tia sáng, một người đàn ông vóc người cực tốt trần như nhộng đứng ở trước mặt cậu.
Một người ngồi dưới đất, một người đứng ở trước mặt, cao độ xấu hổ khiến Đường Phong vừa nhấc đầu liền nhìn thấy thứ nào đó của anh ta, chậc chậc, kích thước không tệ. ( Vũ: # _ # )
Chỉ có điều hiện tại không phải thời gian thưởng thức lẫn nhau.
“Muốn chạy trốn?” Người kia không có chút nào ngại trên người có mặc quần áo hay không, từ trên cao nhìn xuống Đường Phong.
“Không, tôi chỉ muốn đi phòng tắm tắm một chút.”
Đường Phong hiện tại không nhà để về, trên người cũng không có tiền, đối với nơi đây hoàn toàn không biết gì cả, cộng thêm thân phận hiện nay của mình kiến thức nửa vời, càng không biết vì sao người đại diện lại đưa mình đến đây.
Lẽ nào “Đường Phong” trước kia còn bán thân thể? Trong giới giải trí không phải không có người như vậy, nhưng Đường Phong từng tỉ mỉ kiểm tra thân thể của mình, cũng không có vết tích lung tung nào đó, không giống như là bán đi.
“Trên người quá bẩn, tôi muốn tắm.” Đối phương không nói gì, Đường Phong một bên giải thích một bên từ trên mặt đất đứng lên, nghỉ ngơi một hơi khiến hai chân cũng có chút khí lực, mặc dù vẫn mềm như chân tôm.
Chăn từ trên người cậu rơi xuống, mấy người còn trông cậy vào một người đàn ông 37 tuổi giống niên thiếu 17 ngượng ngùng nắm chăn lên che khuất thân thể sao? Quên đi, nên làm và không nên làm tất cả đều đã làm, che che lấp lấp ngược lại là có vẻ buồn cười.
Tuy rằng cậu hiện tại có thân thể thanh niên 25 26 tuổi.
“Cậu cuối cùng đã nghĩ thông suốt?” Người kia híp mắt, nhìn Đường Phong bước tiến mềm nhũn, trần như nhộng đi đến phòng tắm. Thân thể tuổi trẻ dưới ánh đèn nhàn nhạt lộ ra màu mật ong, rắn chắc mà không cường tráng, mỗi một thốn đều đẹp như vậy, mà nơi kia còn lưu lại một chút chất lỏng đáng ngờ.
Đường Phong suy nghĩ một chút, quyết định nói thật cho đối phương.
“Tôi vừa từ bệnh viện đi ra, não chấn động, rất nhiều chuyện không nhớ rõ.” Đỡ cửa phòng tắm, cậu nói.
“Đường Phong, đừng giở trò đùa giỡn nữa.” Người kia đẩy cửa phòng tắm bước nhanh đến.
Phòng tắm trong biệt thự đúng là tốt, mở nước trực tiếp là nhiệt độ ổn định, Đường Phong một bên mở nước một bên an vị trong bồn tắm lớn, hai tay mở ra, cười khổ nói: “Anh có thể đi tìm bác sĩ hỏi một chút, hoặc là cũng có thể đi tìm người béo đưa tôi đến đây.”
“Nói như vậy, cậu không nhớ rõ giao dịch giữa chúng ta?” Người kia nheo lại con mắt, khóe miệng giương lên, hai tay ôm trước ngực không chút nào keo kiệt biểu diễn vóc người vượt trội.
Đường Phong lắc đầu, vậy ra cậu và người đàn ông trước mắt có giao dịch.
“Cậu ở với tôi một tháng, bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy chúng tôi sẽ đề cử Ca Trần diễn xuất vai nam nhất.” Người kia đi tới, cũng mặc kệ Đường Phong có đồng ý hay không sải bước bước vào bồn tắm, Đường Phong xê dịch về phía sau nhường chỗ cho đối phương, cũng may bồn tắm rất lớn, hai người đàn ông chen vào vẫn vừa.
Đường Phong vừa nghe người kia nói liền cháng váng đầu, vì sao cậu ngủ cùng người này một tháng, mà cuối cùng người được lợi không phải là cậu mà là Ca Trần?
“Tôi thực sự đáp ứng chuyện hoang đường như vậy?”
|