Mơ Xanh Nấu Rượu
|
|
Chương 15:
Thiếu niên này trong mắt Giang Sam cùng nít ranh không sai biệt lắm, rất rõ ràng, hắn đối Giang Sam rất có địch ý, hơn nữa còn là một loại phách lối đối kháng, chỉ là Giang Sam căn bản không tiếp chiêu.
Cậu trái lại đối thiếu niên này ôn hòa cười.
Tống Trí Văn đối mặt cảnh tượng như thế này, cũng không có một chút nào lúng túng, rất tự nhiên đối Giang Sam nói: “Cậu thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”
“Cám ơn ngài.” Giang Sam thong dong mà tao nhã, không nhanh không chậm, không kiêu không vội, trơn bóng như ngọc, sự phong độ này cùng nội tâm hàm dưỡng khí phách học thức, sự nghiệp thành công cùng tiền bạc đủ đầy đều có, vốn là soái ca của chi nhánh SC làm điên đảo biết bao mỹ nữ, công ty bọn họ tại đây viên chức cơ hồ đều là trai xinh gái đẹp, hơn nữa khí chất không tầm thường, phần này khí chất nhất định là cùng công ty bọn họ lãi kếch sù có liên quan, ở vị trí Giang Sam hàng năm có thể nhận được hơn 2 triệu, mặc dù đối với vài người mà nói quả thực không đáng chú ý, nhưng đối với bình dân bách tính mà nói, lại là cây bút thu nhập không ít. Cậu hiện tại cũng không phải người vì hai mươi vạn mà bán mình, nhưng cậu vẫn như cũ cảm tạ Thải Thải lúc trước đột nhiên xuất hiện tìm tới cậu, dành cho cậu cơ hội kia, nếu không, cha cậu khẳng định đã chết rồi. Bao nhiêu tiền cũng không thể so với mạng người quan trọng.
“Tống tiên sinh, bên ngoài lạnh. Chúng ta đi vào thôi.” Cậu nói, rất tự nhiên dể Tống Trí Văn dẫn người đi trước.
Tống Trí Văn ôn hòa nói: “Đi thôi. Cậu đến đây là có chuyện gì, có muốn không cùng chúng tôi ngồi một chút.”
Giang Sam đi theo bên cạnh y: “Đúng vậy, Hái tỷ gọi em lại đây.”
Tống Trí văn “Ồ” một tiếng: “Cũng là hắn gọi tôi tới.”
Giang Sam cười cười, để giám đốc dẫn đi tới phía sau một lô ghế riêng ở sâu bên trong.
Đây là một nơi để ăn uống và chơi đùa, Thải Thải và những người khác ở trong phòng khách chơi mạt chược.
Tống Trí Văn cùng Giang Sam tiến vào, Thải Thải bọn họ liền đứng dậy chào hỏi, Giang Sam đương nhiên không kham nổi loại hoan nghênh này, bọn họ là cùng Tống Trí Văn chào hỏi.
Tống Trí Văn không thích nơi nhiều người, cho nên trong phòng kỳ thực chỉ có sáu, bảy người, Thải Thải chỉ giới thiệu trong đó ba người, đều là thương nhân khá giả ở C thành, nghe tên chính là như sấm bên tai, không giới thiệu đương nhiên là không đủ thân phận để giới thiệu.
Giang Sam lần này biết Thải Thải xác thực chờ mình đến, đem mình gọi tới gặp loại người như Tống Trí Văn, còn tiến cử người cho cậu.
Bất quá cậu rất nhanh liền phát hiện mục đích Thải Thải đơn giản không phải như thế.
Giang Sam một tay chơi bài giỏi, đã từng nghiên cứu chuyên môn qua, cậu chỉ ở thời điểm bồi người chơi, bình thường không thích đánh bài.
Lúc này đang chơi là Tống Trí Văn cùng với ba ông chủ khác, Thải Thải để Giang Sam làm quân sư cho Tống Trí Văn, Giang Sam cười không nói, thiếu niên Tống Trí Văn mang tới ước chừng cảm thấy xem Tống Trí Văn đánh bài rất vô vị, liền ở trong phòng khách nhìn qua ngó lại, mở máy vi tính ra chơi, sau đó lại không chơi, đẩy Tống Trí Văn bên người ra, một mặt thiếu kiên nhẫn.
Đề tài trên bàn cờ không ngừng, mà không người nào tán gẫu đến chuyện sắc tình, ngược lại là tình hình chính trị và thương mại.
Giang Sam ở một bên ghế sô pha cùng Thải Thải một dạng nhàm chán, Thải Thải hướng thiếu niên kia bĩu môi, Giang Sam biết thiếu niên kia gọi là Tiểu Trì.
Hái Thải nói: “Một cái cái rắm cũng không biết, chỉ biết đùa giỡn tính khí, nhìn liền phiền.”
Thải Thải hiển nhiên không thích Tiểu Trì.
Giang Sam đương nhiên là không tin đánh giá đó, vẫn như cũ chỉ là cười cười.
Tiểu Trì một hồi cũng ngồi lại đây, đối Giang Sam nói: “Anh là Tiểu Khả phải không?”
Giang Sam nghĩ, nhất định là Thải Thải giận hờn cùng hắn nói cái gì.
“Không phải, tôi họ Giang.” Giang Sam rất ôn hòa nói.
Câu trả lời của cậu khiến Thải Thải thổi phù một tiếng nở nụ cười, đối với hắn trả lời như thế rất hài lòng.
Tiểu Trì thế là nhíu mày một cái, hắn ước lượng cảm thấy được hai người này đang đùa mình, liền không cao hứng táo bạo nói: “Bất quá chỉ là quá khứ.”
Đôi mắt Giang Sam sáng ngời mà trong suốt nhìn hắn chỉ là nở nụ cười, cái này cười là có chút mùi vị khiêu khích, ước chừng là ta đây bình thản, ngươi tức cái gì, thế là càng ngày càng khiến Tiểu Trì tức giận.
Chơi mấy vòng rồi nghỉ ngơi, đại gia đến phòng ăn bên cạnh ăn ít thứ, bên này còn có bàn bóng bàn, mấy người khác vừa nãy ở nơi này chơi một bên, mà Tiểu Trì không cùng nhóm cậu làm bạn.
Có người ôm người bên cạnh từ nay về đằng sau đi tới, một hồi lâu không trở về, tên còn lại mời mọi người đi ngâm suối nước nóng, xoa bóp thân thể buông lỏng một chút.
Thải Thải muốn Giang Sam đi với mình, Giang Sam không có từ chối.
Giang Sam hôm nay ban ngày kỳ thực rất mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày nay bịcảm mạo nhẹ, hơi cảm thấy choáng, ở trong phòng xông hơi một lúc, cậu liền đi ra, nằm ở trên giường để thợ đấm bóp xoa bóp, lại ngủ thiếp đi. Nhưng thật ra là nửa ngủ nửa tỉnh, lúc rời đi, thợ đấm bóp kéo chăn lên che cho cậu, cậu vẫn biết.
Lúc này có người đi vào, cậu biết, mà đầu óc quá chậm chạp, cậu qua vài giây mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Trí Văn mặc áo tắm ngồi ở trên ghế salông nhìn về phía cậu.
Giang Sam sửng sốt một chút, biết này so với là ý của Tống tiên sinh, e sợ càng là trò đùa dai của Thải Thải.
Cậu ngồi dậy, đi tới một bên cầm áo tắm của mình mặc vào, lúc này mới đi đến bên cạnh Tống Trí Văn, phòng xông hơi đã không còn âm thanh, Thải Thải chắc đã ra ngoài.
Lúc Tống tiên sinh thân thủ kéo tay Giang Sam, Giang Sam giật tay ra, rất ôn nhu nói: “Tống tiên sinh, em muốn đi về trước. Lần sau gặp lại đi.”
Tống Trí Văn cũng không ép buộc cậu: “Chỉ ngồi một chút liền đi?”
Giang Sam trên mặt là ý cười nhu hòa: “Em không thể cùng hai người thông đồng a.”
Tống Trí Văn sửng sốt một chút, nói: “Hái Thải nói, cậu là muốn tôi yêu?”
Tống Trí Văn tự mình nói ra cũng cảm thấy kỳ quái.
Giang Sam nghĩ, Thải Thải cũng thật là cái gì đều nói cho Tống Trí Văn, chẳng trách Tống Trí Văn hỏi cậu như thế.
Giang Sam vốn muốn nói đây chỉ là chuyện quá khứ, nhưng cũng chỉ là cúi đầu nhìn Tống Trí Văn trầm mặc.
Tống Trí Văn cũng cảm giác mình quái quái, bất quá nhìn Giang Sam, y liền nhớ cậu, có chút nhớ nhung thân thể của cậu.
Bất quá Giang Sam không thể nào cùng y ở đây hoang đường, dù sao cậu là khách quen nơi này.
Hơn nữa cậu cũng không muốn làm người thứ ba.
Không chờ hai người nhiều lời, Tiểu Trì tìm tới, hắn nhìn thấy Giang Sam cùng Tống Trí Văn không phát sinh chuyện mờ ám gì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hắn dù sao còn nhỏ, đối với hết thảy dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của mình không có thể khống chế được.
Hắn đối Tống Trí Văn nói: “Thế nào, đây là tình nhân cũ lúc trước của anh, chính là Tiểu Khả?”
Tống Trí Văn giương mắt nhìn hắn: “Không nên nháo cho tôi đau đầu.”
“Em còn đau đầu đây.” Tiểu Trì hiển nhiên tính khí con nít, tuyệt không thỏa hiệp.
Tống Trí Văn thế là đẩy hắn một cái, không muốn hắn kề cận mình: “Đều là hồ đồ.”
“Là anh hồ đồ đi, Thải Thải đều bắt nạt em, còn gọi hắn đến, anh một câu nói cũng không có.” Hắn căm giận, chỉ vào Giang Sam, “Anh coi em là cái gì, em không phải là con thỏ mặc anh đùa giỡn.”
Nhìn hai người cãi nhau, Giang Sam không hề lưu lại nghe, đã nhanh đi ra ngoài, trước khi đi ra đem quần áo lấy được xếp phía ngoài gian phòng mặc vào.
Sau đó áo mũ chỉnh tề đi.
Giang Sam đến nhà mới gửi tin nhắn cho Thải Thải nói cảm ơn hắn chiêu đãi, cậu bởi vì cảm mạo không thoải mái, đã về nhà trước.
Thải Thải ước chừng đang bận, sáng ngày thứ hai mới nhìn đến tin nhắn, hắn chỉ “Ồ” một tiếng. Không còn gì khác, thậm chí không phát huy bản tính nhiều chuyện của hắn, chắc là hắn đã bị Tiểu Trì quấy rối.
Giang Sam còn rất yêu thích Tiểu Trì, loại tuyệt không thỏa hiệp cùng thái độ nuông chiều ít nhất là rất đúng, không giống Tống Trí Văn trong đầu chỉ sợ sẽ không biết trinh tiết là cái gì.
So với Giang Sam, Tiểu Trì kỳ thực càng giống Đại Khả, hắn lộ liễu đến thậm chí kiêu căng khó thuần. Ban đầu Tống Trí Văn nhìn thấy hắn, quả thực có chút hoảng hốt, cảm giác mình về lại lúc trước, Đại Khả cùng mình đều mới vừa lên đại học.
Tiểu Trì vốn là bạn của bạn y, Tống Trí Văn bỏ ra chút công phu mới đem hắn chiếm được, Tiểu Trì mới bắt đầu căn bản không vừa mắt y, còn đối với y rất là hung hãn táo bạo, thậm chí cơ hồ đánh y, bất quá Tống Trí Văn đối với hắn có vô hạn kiên trì, bởi vì cảm thấy được như đang nhìn Đại Khả năm đó.
Tiểu Trì nhìn không vừa y, y lại rất hăng hái tìm hắn. Tiểu Trì yêu y, ở cùng với y, Tiểu Trì như đã biến thành phụ nữ hay ghen tuông, đối người đứng bên cạnh y đều nghi thần nghi quỷ, hơn nữa thường thường can thiệp quấy rầy y, vốn là y lần này lại đây y không mang theo Tiểu Trì, mà Tiểu Trì cố tình muốn tới, Tống Trí Văn bất đắc dĩ liền bất mãn, lại chỉ có thể đè xuống.
Tống Trí Văn tuyệt đỉnh thông minh, cảm giác mình năm đó cùng Đại Khả thật muốn ở cùng nhau, lấy ý muốn của Đại Khả mà khống chế, e sợ so với Tiểu Trì càng sâu, y hiện tại ở độ tuổi này, đã yêu không nổi nữa rồi .
Xem ra thanh xuân quá khứ, rất nhiều đều đã qua, bao gồm cả Đại Khả.
Y yêu cùng quyến luyến đối phương, vốn là vì thời điểm thanh xuân của cậu hồn nhiên cùng cảm xúc mãnh liệt, và cả không muốn nữa.
Tống Trí Văn để tài xế cầm thẻ năm mươi vạn đưa Tiểu Trì lúc chia tay, Tiểu Trì đem thẻ kia trực tiếp xé rách ném vào mặt tài xế, trả lại cho hắn mấy quyền.
|
Chương 16:
Giang Sam được đại học y khoa C thành mời đến trường học toạ đàm làm khách quý đặc biệt, chủ yếu là giới thiệu tình hình ngành nghề y dược hiện nay, giảng tình hình nghiên cứu phát minh trong ngoài nước cùng mở đầu nghiên cứu khoa học.
Cậu người đẹp trai, khí chất tốt, ăn nói lại dí dỏm đặc sắc, phía dưới nữ sinh kích động đến không kiềm chế được, Tiểu Trì cũng ngồi ở phía dưới, đối bạn học nữ hoa si nói: “Ngớ ngẩn.”
Thế là bị bạn học nữ châm biếm lại: “Ước ao ghen tị chứ gì… Ồ… Hai người lại cách xa nhau như thế.”
Tiểu Trì bất mãn mà liếc mắt trừng đối phương một cái, đứng dậy đi trước.
Mà Tiểu Trì không có đi xa, thời điểm hắn ở Nặc Á nhìn thấy Giang Sam, không nghĩ tới cậu lại là người ưu tú như thế, ngày hôm nay nghe cậu làm khách quý diễn thuyết, mới có điểm tâm phục khẩu phục.
Giang Sam chỉ nói bốn mươi phút, phía sau còn có khách quý khác, cậu trước tiên đi ra, thậm chí có nữ sinh chạy đến muốn cùng cậu chụp ảnh chung, còn muốn cậu kí tên, Giang Sam lễ phép cự tuyệt.
Cậu vào xin phép giáo sư mời cậu đến đây mấy câu liền chuẩn bị đi,nhìn thấy Tiểu Trì ở bên ngoài dưới tàng cây, Tiểu Trì cùng hôm đó không giống nhau lắm, hắn mặc quần bò mang giày chơi bóng, phía trên mặc một cái áo khoác có mũ màu xanh quân đội, tay cắm ở trong túi áo khoác, đẹp trai lại hung hăng, giữa hai lông mày mang theo một luồng ủ dột.
Tiểu Trì ở trong trường học so với ngày kia càng hấp dẫn người, Giang Sam nhìn thấy hắn, chỉ là hơi đối với hắn gật đầu một cái liền muốn mở xe rời đi, Tiểu Trì lại bước đi tới, ngăn trở đường đi của cậu, nói: “Này, ngồi với tôi một chút.”
Rõ ràng là mời người, lại nói đến như thi ân, thế nhưng sức lực không đủ.
Giang Sam nhìn đồng hồ trên tay một chút, gần mười một giờ, liền nói: “Tôi còn chưa ăn điểm tâm, tìm một chỗ ăn cơm đi.”
Tiểu Trì nói: “Đi theo tôi.”
Giang Sam nói: “Tôi lái xe đi.”
Tiểu Trì: “Không cần. Trong trường học có một quán hương vị không tồi.”
Hai người ở bên trong phòng ăn nhỏ sạch sẽ ngồi xuống, ngồi ở trong góc, lúc này đã có thể gọi món ăn, Giang Sam chọn mấy thứ thanh đạm, Tiểu Trì lại ăn cay, trong quá trình chờ làm món ăn, Tiểu Trì rất không lễ phép mà đem Giang Sam nhìn chằm chằm, “Xem ra chúng ta thật sự giống nhau.”
Giang Sam nở nụ cười: “Cậu rất chú ý?”
Tiểu Trì: “Có chút đi.”
Giang Sam bưng chén nước uống trà, Tiểu Trì nói: “Tôi và Tống Trí Văn chia tay.”
Hắn có chút phờ phạc, Giang Sam vì lời hắn này suýt chút nữa đem trong miệng trà phun ra, đứa bé này rốt cuộc là ý gì, bây giờ tìm cậu nói hết chuyện thương tổn?
Tiểu Trì còn nói: “Bất quá tôi không thương tâm.”
Giang Sam nghĩ thầm không thương tâm mới là lạ.
Tiểu Trì: “Tôi và hắn quen rồi mới biết hắn kỳ thực không yêu tôi, chỉ là bởi vì hình dáng tôi giống ai đó. Là bởi vì giống anh đi, anh rõ ràng gọi là Giang Sam, thế nào bọn họ lại gọi anh Tiểu Khả.”
Giang Sam nghĩ thầm đứa nhỏ này coi mình là tình địch, cậu buồn cười lại có chút trò đùa dai nói: “Bởi vì có một Đại Khả, tôi hình dáng giống Đại Khả, bọn họ liền gọi tôi Tiểu Khả.”
Cậu được toại nguyện khi thấy trên mặt Tiểu Trì ngạc nhiên cùng giận dữ, và xấu hổ, lập tức, Tiểu Trì mắng: “Tôi thao cả nhà Tống Trí Văn hắn.”
Hai người lần này giống như anh em ruột, Tiểu Trì không hề nói đề tài Tống Trí Văn nữa, hỏi Giang Sam những chuyện khác, hắn học y học lâm sàng bảy năm, hiện tại mới năm hai, bất quá nhìn dáng dấp ngược lại là một học sinh năng nỗ, kiến thức chuyên nghiệp rất am hiểu, năm nay mới hơn mười chín tuổi, Giang Sam thấy Tống Trí Văn thực sự là làm bậy.
Một lúc, bạn học của Tiểu Trì cũng tới nơi này ăn cơm, thấy Tiểu Trì với Giang Sam ngồi cùng một chỗ, liền đến nói: “A, Tiểu Trì, đây là anh cậu sao? Hai người lớn lên giống nhau thật.”
Tiểu Trì không trả lời, Giang Sam nói: “Đúng vậy a. Lại đây ngồi, cùng ăn đi, chọn món ăn đi, anh mời các cậu.”
Giang Sam đem những ngày nghỉ Tết mang theo cha mẹ đi tới Đông Nam Á du lịch một tuần, sau đó đưa bọn họ về quê nhà.
Mẹ ngược lại lại muốn đến C thành chăm sóc Giang Sam, mà thân thể cha vẫn luôn cần chú ý, nàng không có cách nào rời đi cha Giang.
Giang Sam cho rằng quê nhà không khí, nguồn nước cùng rau quả tốt hơn nhiều, thân thể của cha cũng cần một hoàn cảnh tốt đẹp, cho nên kiến nghị bọn họ vẫn là ở quê nhà thì tốt hơn.
Trong nhà hiện tại cái gì cũng đều phải dựa vào cậu, cậu là trụ cột trong nhà, cha mẹ đều khá là nghe lời của cậu.
Cha mẹ đương nhiên cũng thì thầm vài câu chuyện cưới vợ, bất quá Giang Sam không có cho đáp án, mẹ Giang liền đi hỏi em họ Giang Sam, hỏi Giang Sam có phải là có bạn gái rồi hay không?
Em họ nói: “Anh ấy không có nói với con. Con lần trước đi C thành, anh đến trạm xe lửa đón, là một đại mỹ nữ, nghe nói là cấp trên của anh ấy, bất quá đối phương mang theo một đứa bé sáu, bảy tuổi.”
Mẹ Giang biết người lãnh đạo của Giang Sam là một nữ nhân đã ly dị mang con nhỏ, nàng ngược lại là không ý kiến gì, vì nữ nhân đó đối với Giang Sam thực sự là tốt không còn gì để nói, bất quá ba Giang khá không cao hứng, cảm thấy được nữ nhân này tuổi so với Giang Sam lớn hơn quá nhiều, hơn nữa còn mang theo con của chồng trước.
Lúc mẹ Giang nói với Giang Sam về chuyện này, Giang Sam buồn cười nói: “Không phải. Thanh tỷ nàng ấy ánh mắt cao, phía trên ông chủ lớn theo đuổi nàng, nàng còn không muốn đây.”
Mẹ Giang ở trong lòng ai thở dài một tiếng, đã bị Giang Sam đem đề tài này xóa đi.
Trước khi Giang Sam từ quê nhà về C thành, cậu ghé S thành thăm Từ Thanh cùng Lê Lê, mang một chút đặc sản cho nàng, ở lại trong nhà Từ Thanh.
Lê Lê gặp phải Giang Sam, liền ai cũng không cần.
Cô bé đang học tiểu học, chôn ở trong ***g ngực Giang Sam nói sau này muốn gả cho cậu, đem cả nhà chọc cho cười nằm úp sấp.
Từ Thanh cùng mẹ nàng chung đụng không được, hai người đều cá tính mạnh, cùng nhau không có một ngày không cãi nhau, mẹ Từ giận hờn cùng đoàn du lịch người lớn tuổi đi Thái Lan chơi, hoàn toàn mặc kệ mẹ con Từ Thanh.
Giang Sam đưa Từ Thanh và Lê Lê đi dạo phố, Từ Thanh mua không ít đồ thời trang mùa xuân, lại mua cho Lê Lê cùng Giang Sam một ít, Giang Sam một tay xách túi, một tay dắt Lê Lê, cậu và Lê Lê cứ như bảo tiêu cùng tuỳ tùng của Từ Thanh vậy.
Lê Lê không hề để tâm, thậm chí đối với quần áo xinh đẹp cũng không yêu thích, chỉ muốn ở cùng Giang Sam.
Từ Thanh thậm chí lung tung đùa giỡn, gọi Giang Sam con rể, Giang Sam đành bất đắc dĩ nhìn nàng.
Thời điểm ba người phải đi về, bên trong bãi đậu xe dưới đất, săm lốp xe Từ Thanh bị người đâm, Từ Thanh sắc mặt tái xanh, một nam nhân đi tới, hắn hướng Giang Sam tàn bạo mà trừng mắt một cái, liền đối Từ Thanh nói: “A Thanh, chúng ta đi lên lầu ngồi một chút.”
Từ Thanh không để ý tới hắn.
Lê Lê thì lại khiếp vía trốn đến phía sau Giang Sam, hắn muốn tới kéo Lê Lê: “Lê Lê ngoan, lại đây với ba.”
Lê Lê bị hắn dọa sợ quá khóc, Giang Sam đành phải đem Lê Lê bảo vệ, không cho hắn tiếp cận Lê Lê.
Đây là lần đầu tiên Giang Sam nhìn thấy chồng trước của Từ Thanh, cậu không nghĩ tới người này lại tầm thường mà hèn mọn, nói chung, dựa theo quan điểm đại chúng, e rằng cảm thấy nam nhân này xách giày cho Từ Thanh cũng không xứng.
Từ Thanh hướng hắn mắng: “Cút nhanh lên, không thì tôi gọi bảo an .”
Nam nhân nói: “Chúng ta là vợ chồng, em dễ chịu một chút có được không?”
Từ Thanh nâng cằm lên khinh bỉ cười: “Nghĩ đến tôi trước đây cùng anh từng làm vợ chồng, tôi liền buồn nôn.”
Sắc mặt tên đàn ông trở nên phi thường không tốt, muốn đi qua đoạt Lê Lê: “Vậy tao muốn đem con gái mang đi. Con gái là con gái của tao.”
Ngón tay thon dài với móng tay được tô vẽ đỏ tươi của Từ Thanh chỉ vào hắn, “Triệu Chí, cút cho tôi. Không thì tôi báo cảnh sát.”
Nam nhân lại đẩy nàng ra muốn đến ôm Lê Lê, Giang Sam xoay mình tránh xa hắn, “Lê Lê đã giao cho Thanh tỷ, ngươi không có quyền mang đi.”
Tên đàn ông phi thường tức giận, nhào tới muốn đánh Giang Sam: “Mày là cái thứ dựa vào đàn bà kiếm cơm tiểu bạch kiểm, đem con bé đưa tao.”
Lê Lê khóc lớn lên, không ngừng gọi “Mẹ” .
Giang Sam cũng không sợ nam nhân này, tách ra quả đấm của hắn sau đó một đấm đập trên mặt hắn, ở nơi này đánh nhau, nữ nhân kêu la con nít khóc quấy, tự nhiên rước lấy không ít người quan tâm.
Mà bắt đầu cũng không có người tiến lên can ngăn, chỉ là vây xem, một lát sau, mới có hai nam nhân lại đây đem Triệu Chí kéo ra .
Giang Sam trên mặt bị đánh một quyền, cậu da dẻ trắng mỏng, rất nhanh liền sưng đỏ.
Từ Thanh đã báo cảnh sát, bảo an bãi đậu xe khu dưới đất thương mại cũng chạy tới, Triệu Chí bị hai đại nam nhân cường tráng áp chế giống như điên cuồng mắng to Từ Thanh chết tiệt, lại mắng Giang Sam.
Giang Sam vốn sẽ không đánh hắn, lúc này liền xông lên cho hắn hai cú đấm, mắng: “Ngay ở trước mặt con gái mà mắng vợ như vậy, con mẹ nó ngươi còn là đàn ông à. Lại nói Thanh tỷ trước đây không có có lỗi với ngươi.”
Triệu Chí chính là người điên, hoặc là nói e rằng hắn trước kia còn tốt, những năm này cũng không biết gặp cái gì, trở nên không thể nói lý.
Hắn không có bị Giang Sam mắng tỉnh, trái lại đối Giang Sam chửi đến khó nghe hơn, liền muốn tránh thoát trói buộc đến đánh Giang Sam.
Lê Lê bị dọa đến toàn thân run lên, mặt cứng ngắc, Từ Thanh bước qua ôm lấy con gái không ngừng động viên con bé.
Nơi này là trung tâm thương mại thành phố, cảnh sát đến rất đúng lúc, hơn nữa lại có bảo an, hai bên hỗ trợ tóm người đàn ông muốn bỏ chạy, thời điểm Giang Sam nói cám ơn, mới nhìn đến một bên khác, Tống Trí Văn đang ngồi trong xe, lúc cậu nhìn sang, cửa sổ xe của Tống Trí Văn đã nâng lên hơn nửa.
Sau khi ở cục cảnh sát xử lý sự tình của Triệu Chí, về nhà, Từ Thanh cùng Lê Lê đều tinh thần uể oải, Giang Sam ở trong phòng bếp nấu cháo, cả nhà tùy tiện ăn một chút.
Từ Thanh dỗ con gái xem phim hoạt hình, mà Lê Lê nhất định phải có người ôm mới nhìn, Từ Thanh cả người uể oải, không thể làm gì khác hơn là để Giang Sam ôm Lê Lê.
Lê Lê nhìn một lúc TV, bởi vì tinh thần thanh tĩnh lại liền ngủ thiếp đi, đem cô bé đặt lên giường, Từ Thanh đối Giang Sam nói chính mình không nghĩ ở lại S thành đợi chuyện.
“Triệu Chí đều là tự tìm đến, báo cảnh sát căn bản cũng vô dụng.”
Giang Sam nói: “Tìm người tàn nhẫn đánh hắn một trận được rồi.”
Từ Thanh bị hắn chọc phát cười, nói: “Cậu cũng có lúc nảy sinh ác độc a. Bất quá, chị vốn là cũng không có ý định ở S thành chết già, Sử Đế Phân muốn triệu hồi A Quốc, hắn nói hắn nguyện ý đề cử chị vào vị trí của hắn, chị có thể phải đi J thành, lúc trước chị cảm thấy Lê Lê qua đó khả năng sẽ không quen, hiện tại cũng chỉ đành làm cho con bé thích ứng.”
Giang Sam nói: “Đây là thăng chức, là chuyện tốt, hẳn là chúc mừng lão đại chị a.”
Từ Thanh lại lộ ra vẻ mệt mỏi, “Những năm này vì sự nghiệp, chị căn bản cũng không về Cố gia. Có lúc cũng cảm thấy thật mệt mỏi.”
Giang Sam nói: “Mà muốn chị tại chỗ đạp bước, chị chắc chắn sẽ không tình nguyện.”
Từ Thanh ngẩng đầu nở nụ cười, nói: “Cũng là cậu hiểu tôi.”
Sau đó nàng nói: “Chị nhất định đề cử cậu tới thay thế vị trí của chị, chị biết bọn họ nói chị dùng người không khách quan, mà lại nói cậu dựa vào ôm đùi chị, cậu có sợ hay không a?”
Giang Sam cười nói: “Lão đại, cầu bao dưỡng.”
Từ Thanh cho đầu cậu một cái tát: “Khoái rửa chén à.”
|
Chương 17:
Luôn ở S thành chăm sóc Giang Sam, bây giờ Từ Thanh đã đi tới tổng bộ ở J thành, Giang Sam thì lại dựa vào năng lực của chính mình cùng mị lực tranh thủ tiến lên vị trí của Từ Thanh.
Nơi nào có người thì nơi đó có chuyện bát nháo, Giang Sam tuổi còn trẻ làm tổng giám đốc chi nhánh SC, mới bắt đầu tự nhiên có rất nhiều người bất mãn cùng nói lời dèm pha, bất quá Giang Sam cũng không có gì chột dạ, dù sao cũng là người có khả năng thăng tiến.
Trở lại S thành, Giang Sam trở nên phi thường bận bịu, bởi vì không chỉ muốn duy trì thị trường thời điểm còn Từ Thanh, mà còn muốn mở rộng thị trường.
Lúc tuyển dụng thực tập sinh, Giang Sam cần sáu người, thiết lập riêng biệt tiến vào các tổ khác nhau, sau đó, sáu thực tập sinh này để lại năm người, công ty cũng phái người tới thành thị nhỏ xung quanh, đem một phần dược phẩm vào bệnh viên ở thành phố nhỏ.
Bởi vì quá bận rộn, tại lúc Giang Sam không để tâm đến thời gian, liền cứ thế một năm qua đi.
Giang Sam ở trong cuộc họp hằng năm lần thứ hai chiếm được tán dương, cậu không phụ lòng Từ Thanh, cũng không phụ tín nhiệm của cấp trên, ngồi vững vàng vị trí hiện tại.
Người có gia đình, căn bản không khả năng được như cậu.
Người dưới tay cậu, cũng không còn không tâm phục khẩu phục nữa.
Giang Sam đã hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, bất quá làm nam nhân, ở độ tuổi này không có lập gia đình, cũng không tính có chuyện gì, nhưng cậu ưu tú như thế, công ty có rất nhiều người nguyện ý giới thiệu bạn gái cho cậu.
Giang Sam không khỏi phải khách khí từ chối, bởi vì cậu thái độ ôn hòa không khỏi có một tia thất vọng, người khác đều cho là cậu đã có người trong lòng, cũng sẽ không nhất định phải thay cậu giới thiệu nữa.
Lại nói, trong nhành nghề này, đều là người trẻ tuổi, hơn nữa công tác bận rộn, không có người nào có lòng rãnh rỗi muốn thay người ta làm người mai mối cả.
S thành vào những ngày mùa hè khí trời thật nóng bức, Giang Sam tiếp đón khách nhân đến nghỉ hè ở trên đỉnh núi mở tiệc chiêu đãi, bên này mới xây một làng du lịch, quãng thời gian, Giang Sam không thể không báo danh học một lớp học đánh gôn hai tháng, hiện tại liền biết chính xác là dùng để tiếp khách.
Lại nói, Giang Sam giao du người nhiều như thế, chưa bao giờ gặp quấy nhiễu ***, đó nhất định là không nói được.
Bất quá, sự tình trên căn bản chỉ có một chút manh mối, cũng sẽ bị cậu ngăn cản lại. Cậu tốt xấu gì cũng là Tổng kinh lý của chi nhánh SC này, luôn có chút thủ đoạn, không chỉ cần phải giải quyết những kẻ quấy nhiễu *** bên cạnh mình, lúc trước dưới tay cậu mới vừa nhận vào một cô gái bị bác sĩ quấy rầy, đều là cậu đứng ra hỗ trợ giải quyết.
Mà lần này tại sơn trang khu nghỉ phép, cậu không may đắc tội người, cậu đành phải nhờ giám đốc Nặc Á hỗ trợ kêu một nhân viên chuyên nghiệp rất có thủ đoạn qua để giải vây.
Nhưng đối phương nhận định Giang Sam là cùng một loại, nhìn không lọt mắt nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp này, chỉ nhìn chằm chằm Giang Sam.
Giang Sam ở trong vườn hoa phía sau biệt thự nghỉ mát cùng Từ Thanh gọi điện thoại nhỏ giọng nói chuyện này, Từ Thanh nói: “Chuyện này không dễ xử lí…”
Từ Thanh balabala nói một đống lớn kinh nghiệm ứng đối, trong đó không thiếu chiêu thức nham hiểm, Giang Sam có được ủng hộ của nàng, liền nói: “Ừm, được rồi.”
Thế là, vị khách quý đến từ A quốc này đêm đó liền bắt đầu đau bụng…
Giang Sam còn vì hắn mua thuốc, rất là quan tâm đưa đến phòng của hắn, thế nhưng là không có ngừng lại, vị khách quý kia ngày thứ hai vẫn như thế.
Giang Sam lần này buông lỏng, chỉ chuẩn bị cho hội nghị bàn luận cùng tiếp đãi những khách nhân khác.
Hôm nay Giang Sam ở trong vườn hoa tản bộ, đột nhiên có người gọi cậu: “Ồ, Tiểu Khả cậu thế nào lại ở đây?”
Giang Sam cùng Thải Thải đã rất quen, sau khi cậu về S thành, cơ hồ mỗi tháng đều sẽ đi quán bar Thải Thải ngồi một chút, có lúc có thể gặp phải Thải Thải, hai người sẽ ngồi với nhau nói chuyện một chút.
Kỳ thực từ nơi cảu Thải Thải không chiếm được tin tức gì về Tống Trí Văn, bởi vì Thải Thải miệng rất kín, không nên nói, hắn sẽ không nói với người ngoài.
Bất quá hắn ngược lại đối với Giang Sam đầy xem trọng, còn nói: “Cậu nha, lúc trước tôi thấy cậu còn rất chủ động mà, thế nào hiện tại liền biến thành con rùa đen rúc đầu. Ông chủ Tống gần đây bên cạnh đều không có người nha.”
Giang Sam cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành phải cười cho qua.
Lần này lại gặp gỡ, Giang Sam thật không cảm thấy gì kỳ quái, bởi vì chỉ cần nơi nào mới mở ra chỗ vui chơi, Thải Thải đều sẽ đi.
Giang Sam nói: “Ở chỗ này tổ chức một lễ hội.”
Thải Thải “Ồ” một tiếng, liến đối cậu chớp chớp lông mi con vuốt: “Cậu không gặp phải lão Tống sao?”
Giang Sam sửng sốt một chút mới hiểu được cái gọi là “Lão Tống” là chỉ ông chủ Tống, cậu cảm thấy Tống Trí Văn không già chút nào a, bởi vì anh chú ý bảo dưỡng, thoạt nhìn cũng chỉ như hơn ba mươi tuổi, nếu gọi lão Tống, có thể hay không quá bất kính.
“Tống tiên sinh cũng ở đây sao?”
Hái Thải đáp: “Hắn là cổ đông lớn của nơi này, đã ở nơi này một thời gian.”
Giang Sam đúng là không gặp phải, không khỏi nói: “Y rảnh rỗi sao, chờ ở trên núi?”
“Hắn gần đây thân thể có chút không được, hồi trước còn đi Australia nghỉ ngơi một hồi, bởi vì có chuyện khẩn cấp không thể không trở về, bất quá bây giờ trong thành không khí quá kém, hồ Song Nguyệt kia hắn cũng không muốn đến, liền ở nơi này.”
Giang Sam trong lòng vẫn là nhung nhớ anh, không khỏi hỏi: “Thân thể thật ra có chuyện gì cơ? Y trước kia xác thực quá bận rộn, nhưng phải quan tâm thân thể mới tốt.”
“Lúc trước viêm amiđan cấp tính hắn lại không có chú ý, sau đó liền dẫn phát đến viêm phổi, viêm phổi chữa được rồi, nhưng a-mi-đan vẫn không được, bác sĩ thậm chí kiến nghị cắt bỏ, hắn không thể làm gì khác hơn là đi Australia nghỉ ngơi một trận. Hồi trước mới trở về, không nghĩ tới a-mi-đan lại nhiễm trùng, uống thuốc cũng không tiện. Không thể làm gì khác hơn là tới nơi này ở.”
Giang Sam nghe được bệnh không quá nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Gần đây chất lượng không khí quá kém, đích xác rất dễ gây ra viêm amiđan, viêm mũi những thứ này.”
Giang Sam nghĩ đến có thể sẽ gặp phải Tống Trí Văn, vốn là mặt nước hồ phẳng lặng lại như bị một cục đá quăng vào, ở trên mặt hồ sóng gợn dập dờn.
Chạng vạng, thời điểm cậu đi tìm vị khách nhân đau bụng kia, nhìn thấy hắn đang cùng Tống Trí Văn nói chuyện, hai người ngồi ở bên trong quán cà phê vị trí gần cửa sổ, không biết đang nói cái gì.
Giang Sam vốn định rút đi, Tống Trí Văn đã thấy cậu, cậu không thể làm gì khác hơn là di qua chào hỏi.
Cậu nghe được Tống Trí Văn đối Lưu Dịch Tư nói: “Cậu chắc là do khí hậu không tốt mới đau bụng, loại này đau bụng rất không dễ khỏi, có thể sẽ kéo dài mười ngày nửa tháng, có mấy người thậm chí sẽ kéo dài nửa năm. Chúng ta nơi này có bài thuốc dân gian, chính là đem đất và nước ở quê nhà uống vào, uống mười ngày nửa tháng có thể hết rồi.”
Giang Sam xem Tống Trí Văn đàng hoàng trịnh trọng giảng cho Lưu Dịch Tư cái chuyện nhìn như có đạo lý kì thực hoàn toàn là ăn nói linh tinh, không khỏi kinh ngạc, nhìn thấy Tống Trí Văn đáy mắt mang ý cười, cậu mới hiểu được người này vốn là đang cố ý dao động Lưu Dịch Tư mà.
Lưu Dịch Tư nói: “Hẳn là là tình huống như vậy, bọn họ đi Ai Cập, xác thực không dám uống nước hay ăn đồ ăn nơi đó. Mà tôi không nghĩ tới thức ăn nước uống Trung quốc cũng gay go như thế.”
Tống Trí vvăn: “Chắc hẳn chỉ có cậu dạ dày không thích hợp mà thôi. Cậu xem chúng ta hơn một tỉ người cũng không có vấn đề gì.”
Giang Sam cùng hai người chào hỏi, Giang Sam mặc dù đối với Lưu Dịch Tư lúc trước quấy nhiễu *** rất bất mãn, nhưng trên mặt vẫn rất hữa lễ, Lưu Dịch Tư đối với cậu cười nói: “Giang, cậu đến tìm tôi có việc?”
Giang Sam nói: “Tôi chỉ là lo lắng thân thể của nài, nếu là thực sự không ổn, vẫn là xuống núi đi bệnh viện trong thành xem một chút đi.”
Lưu Dịch Tư nói: “Tôi đang cùng Tống nói đến vấn đề này, hắn nói tôi là khí hậu không hợp.”
Tống Trí Văn nhìn Giang Sam nở nụ cười, nói: “Có ít ngày không gặp, tiểu Giang, nhìn cậu cũng không tệ lắm.”
Giang Sam cười nói: “Nghe nói Tống tiên sinh là tới nghỉ ngơi dưỡng thân thể, kính mong bảo trọng thật tốt.”
Lưu Dịch Tư nhìn hai người một chút: “Các người quen nhau sao?”
Tống Trí Văn nói: “Nhiều năm rồi .”
Lưu Dịch Tư ngồi một lúc liền muốn đau bụng, không thể làm gì khác hơn là nhanh rời đi, Tống Trí Văn cúi đầu uống trà, nói: “Cậu buổi tối có muốn hay không đến chỗ của tôi uống trà?”
Giang Sam sửng sốt một chút, nói: “Nếu như chỉ là uống trà.”
Tống Trí Văn ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Ở trong nước uống của Lưu Dịch Tư bỏ thuốc, hắn mà biết, vị trí hiện tại của cậu có thể bảo vệ?”
Giang Sam theo dõi y không lên tiếng, mà hơi nhíu mày một cái.
|
Chương 18:
Tống Trí Văn thậm chí không nói cho Giang Sam cụ thể địa chỉ bây giờ y đang ở đã đi mất, bất quá Giang Sam luôn có biện pháp biết chỗ ở của y.
Cậu vốn định trực tiếp gọi điện thoại hỏi Tống Trí Văn, nhưng nghĩ lại, thế là gọi điện thoại cho Thải Thải.
Thải Thải biết được cậu muốn đi tìm Tống Trí Văn, lúc này nói: “Không sai. ông chủ Tống gương mặt già nua kia rất ít khi buông mặt mũi tìm đến, cậu phải đến tìm hắn mới được. Chờ hắn tới tìm cậu, thức ăn cũng nguội lâu rồi.”
Gần đây Thải Thải tựa hồ đối với Tống Trí Văn châm chọc rất nhiều, khả năng hai người có mâu thuẫn, gây náo loạn một chút nhưng không muốn tổn hại đến hình tượng, khiến Thải Thải đối với Tống Trí Văn không còn duy trì sùng bái như vậy nữa.
Hội nghị kỳ thực chỉ mở hai ngày, muốn lưu khách nhân chơi mấy ngày. Mà nói chung ở đây chơi cũng không gì vui, cho nên có mấy người ngày thứ hai muốn đi, còn có một vài người hai ngày nữa lại đi.
Tuy rằng hội nghị này có bao người bên ngoài công ty đến phụ, cậu vẫn là muốn tổng phụ trách, lại nói đến đây cũng là những người danh tiếng, ông chủ cho cậu phụ trách, đó là để ý đến cậu.
Cho nên Giang Sam rất bận, muốn chu toàn không phải là chuyện dễ dàng.
Cậu mười một giờ đêm mới thoáng buông lỏng, sau đó tắm rửa sạch sẽ, mặc áo sơ mi quần tây, đến nơi ở của Tống Trí Văn.
Phòng của Tống Trí Văn ở một nơi trên sườn núi, địa thế so với làng du lịch cao hơn một chút, thấp thoáng sau tán cây, không nhìn kỹ, từ khu biệt thự làng du lịch thực khó có thể nhìn thấy nó.
Mà Giang Sam đến nơi này của Tống Trí Văn lại quay đầu nhìn làng du lịch, có thể hoàn toàn nhìn rõ ràng nó được bao phủ trong đèn đuốc sáng trưng.
Bởi vậy có thể thấy được, Tống Trí Văn ở trong phòng hẳn là có thể nhìn thấy tình cảnh của làng du lịch.
Nếu có cái kính viễn vọng, dưới tình huống ở đây không khí tốt, rất dễ dàng đem người cũng nhìn rõ ràng.
Giang Sam không biết Tống Trí Văn là thấy được hay là đoán ra, nếu không làm sao y biết chuyện mình bỏ thuốc Lưu Dịch Tư.
Kỳ thực cũng không phải bỏ thuốc, chỉ là cho hắn uống trà lạnh nên đau bụng mà thôi.
Giang Sam đứng ở cửa biệt thự, vẫn không nhấn chuông cửa, liền có một cái người hầu đi qua sân tới trước mặt, hắn đối Giang Sam hỏi: “Ngài là Giang tiên sinh sao?”
Giang Sam cười gật đầu: “Ừm. Đúng thế.”
Đối phương liền mở cửa, Giang Sam khách khí nói cám ơn, vốn là lão người hầu biết vâng lời cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu vài lần, còn thấp giọng nói: “Tiên sinh từ chạng vạng bắt đầu liền hỏi ta cậu có tới không? Thế nào hiện tại mới đến, ta đều muốn ngủ. Gần đây tiên sinh cũng ngủ sớm.”
Giang Sam tướng mạo và khí chất đều được người ta yêu thích, vị người hầu này mới cằn nhằn hai câu.
Giang Sam ở cửa hành lang dưới ánh đèn nhìn đồng hồ một chút, đã mười hai giờ.
Giang Sam xin lỗi nói: “Bận bịu đến bây giờ mới có thời gian đến thăm, thực sự là làm phiền ngài.”
“Không sao, không phiền phức, tiên sinh ở thư phòng trên lầu, ta mang ngài lên.”
Tiểu biệt thự này từ bên ngoài thoạt nhìn cũng không lớn, tiến vào sau lại có một động thiên khác, từ thang lầu bên cạnh nhà ăn đi lên, Giang Sam liếc một cái, trên lầu có ít nhất sáu, bảy gian phòng.
Người hầu gõ cửa, nói: “Tiên sinh, Giang tiên sinh đến.”
Cánh cửa lập tức mở ra, Tống Trí Văn đứng ở trong, đối người hầu nói: “Ông đi xuống đi.”
Người hầu liền đi.
Giang Sam đứng ở cửa chưa tiến vào, nói: “Tống tiên sinh, thật làm phiền, để cho ngài chờ lâu. Ngày mai có vài khách nhân sẽ rời khỏi, đêm nay sự tình đặc biệt nhiều.”
Tống Trí Văn tựa hồ là có thở dài, y từ trong thư phòng đi ra, kéo cửa, sau đó túm tay Giang Sam, Giang Sam ngẩn ra, không có tránh thoát, theo y lôi kéo hướng sang một bên .
Giang Sam đã sớm chuẩn bị, trong lòng lại có một loại cảm giác không khỏe.
Cái cảm giác này khá là kỳ quái, ước chừng là mấy năm qua, làm cho cậu đối Tống Trí Văn đã không còn cảm giác muốn gì là cứ nằm rạp như vậy, cậu không thích ứng được cái hình thức ở bên nhau chỉ vì lên giường.
Cũng như Thải Thải cũng biết trêu chọc Tống Trí Văn.
Tống Trí Văn quả thật là đem Giang Sam kéo đến phòng ngủ của y bên trong, đây là một phòng ngủ được bố trí theo phong cách cổ điển Tây Âu, gian phòng rất lớn.
Hơn nữa trong phòng vốn mở đèn.
Giang Sam nghĩ thầm Tống Trí Văn thật sự đợi mình rất lâu. Không khỏi mềm lòng.
Cửa phòng đóng lại, Tống Trí Văn hơi cúi đầu nhìn mắt Giang Sam, ánh mắt Giang Sam đã mềm mại đi, thời gian làm cho cậu hoàn toàn trưởng thành, ánh mắt cũng vậy.
Tống Trí Văn giơ tay lên sờ sờ mặt của cậu, bây giờ đã không còn là khi hai mươi tuổi mong đợi non nớt như trẻ con nữa.
Y vừa ở trong lòng cảm thán thời gian trôi qua mau, vừa nói: “Bây giờ không tiện?”
Giang Sam không nhúc nhích, chỉ là nhìn y, sau đó nói: “Ngày mai chuyện quá nhiều, e sợ không tiện.”
Tống Trí Văn nở nụ cười, ngón tay từ cằm của cậu rút về, đi tới ghế salông gần cửa sổ ngồi xuống, đó là một tấm ghế sô pha hai người, Giang Sam tại do dự một chút cũng đi tới.
Tống Trí Văn nói: “Cậu đi tắm đi, cũng không còn sớm, đi ngủ sớm một chút.”
Y ngước đầu nhìn Giang Sam, Giang Sam đưa tay vì y đem kính mắt lấy xuống để ở một bên bàn trà, ở trên ghế sa lon ngồi xuống sau đó liền đỡ bờ vai của y hôn lên.
Tống Trí Văn tựa hồ là hơi nhíu mày lại, sau đó liền nâng đầu của cậu đáp lại nụ hôn này.
Tống Trí Văn ở trên người Giang Sam nghe thấy được hương vị cỏ xanh ngày xuân, mang theo cảm giác thanh tân mát mẻ cùng mùi vị ngọt ngào.
Giang Sam rất chủ động, đầu lưỡi Tống Trí Văn bị cậu đảo quanh, ôn nhu quấn vào khiến dục vọng dần dần bay lên, Tống Trí Văn đã đem tay từ phần lưng Giang Sam tìm thấy trên eo cậu, sau đó tìm thấy phía trước thắt lưng của cậu tháo ra.
Giang Sam chỉ là hôn y, khẽ cắn đầu lưỡi y, cắn bờ môi y, đổi lại phương hướng không ngừng hôn, Tống Trí Văn vốn là chưa hề nghĩ tới nhất định phải làm, lúc này cũng là tên đã lắp vào cung không phát không được.
Y muốn vươn mình lên đem Giang Sam đè xuống, mà Giang Sam khí lực cũng không nhỏ, y bị Giang Sam ấn lại không cho động.
(Gì đây??? Phản công sao??? orz! =]])
Giang Sam vừa hôn anh, tay đã kéo ra dây lưng áo ngủ, tay dọc theo bụng dưới căng mịn bóng loáng của anh hướng lên trên mò mẫm, tìm thấy ***g ngực của anh thì xoa nắn.
Tay Tống Trí Văn thì lại kéo ra dây lưng Giang Sam, bàn tay cách quần lót của cậu xoa bóp lên phân thân cậu, Giang Sam là phái trẻ tuổi cấm dục, lúc này bị Tống Trí Văn khơi màu, gảy nó mấy lần liền lập tức cương cứng đứng lên, tay Tống Trí Văn thăm dò vào quần lót ve vuốt bên trong.
Giang Sam lúc này hô hấp đã ồ ồ, mở ra chân ngồi ở trên đùi Tống Trí Văn, vùi đầu từ cằm Tống Trí Văn hôn đến lỗ tai của y, Tống Trí Văn cũng bị cậu dụ dỗ đến không sai biệt lắm, cầm lấy tay Giang Sam, làm cho cậu đi mò cái thứ đã thô to của mình, Giang Sam vừa cắn lỗ tai của anh, vừa rũ mắt thấy phân thân của anh từ trong bụi cỏ nhô ra vừa thô vừa cứng, tay thì vuốt ve từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, chỉ là nhìn cậu vuốt, y đã miệng khô lưỡi khô, tim muốn nhảy ra khoang ngực.
Tay Tống Trí Văn đã bao vây lấy cái mông của cậu không ngừng xoa nắn, liền muốn mò vào huyệt khẩu trong quần, Giang Sam quần bị kéo đến đùi đã bị kẹp lại , Tống Trí Văn không thể không đem Giang Sam ôm đồng thời đè xuống ghế sô pha lớn, sau đó thân thủ đem quần của cậu kéo xuống, quần lót cũng kéo theo, Giang Sam thuận thế đem quần mình đá rơi xuống .
Tay Tống Trí Văn dọc theo bờ mông tìm thấy huyệt khẩu, nơi đó vừa mềm mại vừa ấm nóng, hơn nữa còn có một điểm ẩm ướt, Tống Trí Văn rõ ràng ngẩn ra, sau đó cắn một cái trên môi Giang Sam: “Chính cậu làm qua?”
Giang Sam không hề trả lời, giơ tay lên ôm lấy đầu Tống Trí văn, cùng anh trằn trọc hôn môi.
Tống Trí Văn phát hiện Giang Sam rất yêu thích hôn môi, trước đây cũng vậy, mỗi lần đều phải cùng y hôn đến không dứt, bất quá Tống Trí Văn hiện tại cũng yêu thích như vậy, cho nên không cảm thấy phiền.
Ngón tay Tống Trí Văn ở bên trong tìm thấy dịch bôi trơn, mặc dù đã làm trơn, mà bên trong vẫn vô cùng chặt khít, Tống Trí Văn cảm thấy được bên trong nội bích của cậu cơ hồ siết chặt ngón tay y tới bất động, y chậm rãi cắm rút một lúc, liền bỏ thêm một ngón tay vào, Giang Sam bởi vì động tác của y mà hô hấp càng ngày càng nặng, dưới thân cũng di chuyển muốn làm phiền y, điều này làm cho Tống Trí Văn cũng đầy người nhiệt huyết cùng lửa dục, khuếch trương một lúc, y liền đẩy ra chân Giang Sam, làm cho cậu đem một chân khoát lên ghế sô pha, một chân vòng qua hông của mình, từ từ tiến vào, Giang Sam cắn môi dưới có chút khó chịu.
Tống Trí Văn không nghĩ tới đã mở rộng qua vẫn chặt như thế, không thể không tiến vào một chút lui ra một chút, chậm rãi đi vào.
Chờ cuối cùng cũng coi như đi vào hơn một nửa, y liền cúi đầu hôn môi Giang Sam, Giang Sam dựa vào một tay vịn ghế sô pha, một tay ôm lấy eo của anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Giang Sam tuy rằng đau, nhưng là vừa cảm thấy rất thỏa mãn cùng sảng khoái, một tay tìm thấy mông Tống Trí Văn, ách thanh thấp giọng nói: “Anh tất cả vào đi, như vậy không trên không dưới.”
Tống Trí Văn ôm lấy hông của cậu mạnh mẽ đỉnh tiến vào, phân thân cứ thế ma sát lấy tuyến tiền liệt của Giang Sam, Giang Sam ngước đầu “A” một tiếng hét to, cậu nhanh chóng liền cắn vào răng.
Tống Trí Văn bắt đầu vừa hôn cậu vừa tàn nhẫn ra vào, Giang Sam bị hắn xỏ xuyên đỉnh làm cho thế giới đều phải tan rã, bắt đầu còn có thể nhẫn nhịn, sau đó cơ hồ hoàn toàn khắc chế không nổi kêu: “A… A a… Tống tiên sinh…” Trong thanh âm vừa thống khổ vừa mang theo khoái ý, như là hoàn toàn không có cách nào chịu đựng, âm thanh theo tiếng xác thịt đụng chạm vang lên trôi dạt từ từ ở trong phòng.
Ghế sô pha dù sao cũng là ghế sô pha, bị hai người làm đến nỗi thậm chí di động vị trí trên đất, Tống Trí Văn đột nhiên liền vẫn giữ tư thế đang xỏ xuyên Giang Sam đem cậu bế lên, Giang Sam sợ đến kêu to một tiếng, ôm chặt lấy Tống Trí Văn.
Không nghĩ tới Tống Trí Văn khí lực trước sau lớn như vậy, đem cậu ôm vào trên giường, sau đó đại thao đại làm, Giang Sam trong một mảnh mê loạn bắn ra, Tống Trí Văn còn động tiếp, như vậy khiến Giang Sam có chút không khỏe, đau đớn, thế nhưng đau đớn ở ngoài lại rất có khoái cảm.
Tống Trí Văn từ bên trong rút ra, lấy tay tuốt bắn, rất nhiều bạch trọc chảy ở thân dưới Giang Sam cùng trên đùi.
Giang Sam nằm ở trên giường, ngực lên xuống, đến nửa ngày đều không bình tĩnh nổi, Tống Trí Văn chậm một lúc mới đem áo ngủ trên người mình hoàn toàn cởi ra, liền tháo ra nút buộc cởi bỏ áo sơ mi của Giang Sam, đến gần từ hầu kết của cậu hôn đến ngực, tay thì lại vuốt bắp đùi trong của cậu cùng phân thân đã bán mềm mại rũ xuống.
|
Chương 19:
Thân thể Giang Sam không chịu nổi trêu đùa của Tống Trí Văn, rất nhanh lại tiến nhập trạng thái, nhưng cậu không còn dám làm, chủ yếu là ngày mai sự tình quá nhiều, cậu không muốn bởi vì cái này mà hỏng việc, thế là từ trạng thái nằm, quỳ ngồi dậy, chủ động ôm lấy vai Tống Trí Văn hôn môi y.
Con mắt của cậu rất đen, xen lẫn dục vọng mông lung như nước, lúc này âm thanh cũng rất khàn khàn: “Tống tiên sinh, em ngày mai rất bận, thực sự không thể giúp ngài.”
Tống Trí Văn ngồi ở trên giường, phân thân đã lên tinh thần.
Y nhìn Giang Sam một chút, còn chưa nói, Giang Sam đã đem y đẩy ngã xuống giường, sau đó từ trên người y chậm rãi hôn, đỡ nam căn của y ngậm vào trong miệng, cậu vừa mò mẫm bao tinh hoàn vừa phun ra nuốt vào vật kia, Tống Trí Văn dựa vào gối hưởng thụ động tác của cậu, tay êm ái xoa xoa bờ vai của cậu cùng sau gáy.
Tại lúc đâm sâu mấy cái vào trong cổ họng Giang Sam, Tống Trí Văn bắn ra, Giang Sam từ tủ đầu giường trên xé giấy ăn đem thứ trong miệng phun ra, rồi giúp Tống Trí văn lau chùi.
Cậu đến gần hôn ngực Tống Trí Văn hai lần, lúc này mới xuống giường, hướng phòng tắm đi.
Tống Trí Văn cũng theo vào phòng tắm, Giang Sam đã tắm rửa, y cũng đi vào bên trong làn nước.
Từ trong phòng tắm đi ra, môi Giang Sam bị hôn đến càng ngày càng đỏ bừng, cậu muốn đi lấy áo sơ mi của mình cùng quần tây mặc vào, Tống Trí Văn đã phủ lên áo tắm, nói: “Liền ở lại đây ngủ đi.”
Giang Sam quay đầu lại liếc mắt nhìn y, Tống Trí Văn lại nói một lần: “Lưu ở chỗ này của tôi ngủ. Sáng sớm ngày mai lại xuống về cũng không vội.”
Giang Sam nói: “Em sợ bọn họ lại có chuyện tìm em.”
Tống Trí Văn nói: “Lưu lại, trễ như vậy, ai có chuyện tìm cậu? Lưu Dịch Tư?”
Động tác mặc quần của Giang Sam ngừng lại, chân trần đứng trên thảm lông, trong lòng cảm giác là lạ.
Cậu quay đầu lại nhìn Tống Trí Văn: “Em là bán thuốc, cũng không phải bán thân.”
Tống Trí Văn trầm mặt, cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì, y tiến lên lôi Giang Sam: “Lưu lại ngủ.”
So với nghe như là mệnh lệnh, Giang Sam cảm thấy được y như đứa con nít làm hỏng việc bị chơi xấu vậy.
Giang Sam liền như thế lưu lại, giường rộng lớn đủ để hai người ngủ thoải mái.
Trước kia Lê Lê học tiểu học, ở nhà Giang Sam, đều là cùng Giang Sam ngủ, cậu tư thế ngủ rất tốt, còn rất cảnh giác, Lê Lê đá chăn, cậu luôn có thể phát hiện đầu tiên.
Giang Sam ngủ dựa vào cửa sổ bên kia, bắt đầu còn có chút ngủ không được, lần cùng Tống Trí Văn cùng giường cùng gối đã là tám, chín năm trước .
Mà trên núi rất yên tĩnh, gió thổi cây rung ngoài cửa sổ, gió lạnh cũng từ cửa sổ tiến vào, núi này ban đêm chỉ có hơn mười độ, chăn đắp có hơi dầy.
Giang Sam trong lúc vô tình đang ngủ, hơn nữa quên mất mình là cùng Tống Trí Văn ngủ cùng nhau, ban đêm rời giường đi phòng vệ sinh, thời điểm hướng phương hướng phòng vệ sinh xuống giường mơ hồ đụng phải Tống Trí Văn, cơ hồ ngã ở trên người y.
Tống Trí Văn ở trong bóng tối thân thủ đỡ lấy cậu, nói: “Chậm một chút.”
Giang Sam sửng sốt một chút, lúc này mới xuống giường, từ phòng vệ sinh trở về, cậu lần này từ cạnh giường bên cửa sổ, Tống Trí Văn bị cậu đánh thức cũng vừa hay đi một chuyến tới phòng vệ sinh, trở lại trên giường, Giang Sam hạ thấp người tiến tới bên cạnh anh, duỗi ra cánh tay ôm lấy hông của anh, loại tư thế chim nhỏ nép vào người này khiến Tống Trí Văn rất được lợi, y sờ sờ tóc cùng vai Giang Sam, Giang Sam ngẩng đầu lên cùng y hôn môi, y liền theo cậu, ôn nhu như vậy, thực sự hiếm thấy, khiến tâm Tống Trí Văn đều mềm mại .
Y quyến luyến Giang Sam, khoảng chừng tổng cũng là bởi vì các loại chi tiết nhỏ, làm cho y cảm thấy ôn nhu như nước, khó có thể quên.
Giang Sam giúp hai người kéo chăn, bên ngoài thật giống trời mưa, có âm thanh huyên náo, trong phòng cũng so với mấy ngày trước muốn lạnh hơn một chút.
Giang Sam mơ hồ liền ngủ, sáng sớm sáu giờ rưỡi, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, cậu cầm điện thoại di động tắt đồng hồ báo thức, bắt đầu yên tĩnh rời giường.
Tống Trí Văn vốn đang ngủ, lại hỏi cậu: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ rưỡi.”
Tống Trí Văn: ” Trời còn đang mưa sao?”
Giang Sam mặc áo ngủ của Tống Trí Văn đi đến cửa sổ nhìn một chút, trời đã hơi sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng, trong vườn hoa trên đất đều ẩm ướt, trên cỏ cùng hoa và cây cảnh có nước mưa, hết thảy đều rất thanh tân đáng yêu: “Hết mưa rồi.”
Thế là Tống Trí Văn cũng rời giường.
Bên trong phòng tắm của Tống Trí Văn có hai bộ đồ rửa mặt, thậm chí có dao cạo râu điện mới, Giang Sam không biết đây là y gọi người vì mình chuẩn bị, hay là chỉ dành một người khác, người kia cũng có phải là … cũng tương tự cậu hay không.
Giang Sam thu thập xong phải đi thay đổi quần áo rời đi, Tống Trí Văn lại nói: “Tôi ra ngoài tản bộ.”
Giang Sam nghĩ thầm y là muốn đưa mình đi sao, không khỏi tại cửa đợi hai phút, Tống Trí Văn cùng cậu cùng đi ra ngoài.
Hai người hướng dưới sườn núi tiếp tục đi, đường cái bởi vì trời mưa có chút trơn trượt, mà không khí trong lành, mang theo cảm giác mát mẻ, Giang Sam không khỏi duỗi cánh tay mở rộng thân thể một chút, hỏi Tống Trí Văn: “Tống tiên sinh, ngài viêm amiđan khá hơn chút nào không?”
“Không sao rồi. Mấy ngày nay cũng phải đi xuống núi, ở nơi này cũng không tiện.” Tống Trí Văn trên mặt không thừa biểu tình nói.
Từ trên núi đến nội thành lái xe muốn gần hai giờ, có chuyện gì xác thực không tiện, bất quá Giang Sam mới ở đây có mấy ngày, đã thích nơi này, bởi vì nơi này không khí tốt nhiệt độ thích hợp. Nhưng cậu cũng phải về trong thành phố đi công tác.
Giang Sam nói: “Nơi này dưỡng lão ngược lại không tệ. Em thấy trên núi đều là bán biệt thự, không có phòng ở nhỏ, nếu không có thể mua một căn.”
Tống Trí Văn liếc cậu một cái, nói: “Một bên khác còn có thể xây nhà ở, tôi xem bản vẽ, có thể nhỏ hơn một chút.”
Giang Sam đối với y cười cười, hai người đã đi xuống đường cái, hướng làng du lịch khu biệt thự đi tới, lúc này còn sớm, người thức dậy không nhiều, Tống Trí Văn cùng cậu nói tạm biệt, hướng một bên khác đi, nói: “Có việc có thể trực tiếp tìm tôi.”
Giang Sam cười đáp được.
Giang Sam ngày thứ hai trở về nội thành, gọi điện thoại cho Tống Trí Văn nói chuyện này: “Chúng em ngày hôm nay phải đi.”
Tống Trí Văn nói: “Trên đường hiểm trở, lái xe chú ý. Sau đó sẽ liên lạc lại.”
“Ừm, tốt.”
Giang Sam đi J thành mấy ngày, cậu đi công tác trên đường nhận được điện thoại của Tống Trí Văn hẹn cậu ăn cơm, cậu không thể làm gì khác hơn là xin lỗi từ chối, trở về, cậu liền mang theo lễ vật từ J thành đến thăm Tống Trí Văn.
Tống Trí Văn đồ vật gì đó khoảng chừng đều không thiếu, loại quà này kỳ thực không có cái gì ý nghĩa, mà đều là có lý do.
Lễ vật là một bộ dụng cụ uống trà, chỉ có một bình hai chén, vô cùng tinh xảo, giá cả không ít.
Tống Trí Văn ở tại Hồ Song Nguyệt, Giang Sam đến trên đảo, Tống Trí Văn đang ở hành lang chính viện đùa con vẹt, con vẹt đang nói: “hello, hello, nhóc con tốt không?”
Giang Sam đối với lời thăm hỏi hắn của nó rất 囧, mà vẫn trấn định tự nhiên đi lên phía trước: ” Con vẹt này thật đẹp.”
Tống Trí Văn với con vẹt có tai như điếc, mặt không đổi sắc nói: “Nghê Hái thả nơi này, hắn đi Bắc Âu nghỉ hè rồi.”
Giang Sam lần đầu tiên nghe được tên thật Thải Thải, lại gọi là “Nghê Hái”, cùng “Ni Hái” không phải cùng âm thanh sao, cũng khó trách không có người gọi tên thật hắn.
Tống Trí Văn nhìn về phía cậu mang theo gì đó, Giang Sam nói: “Đúng vậy mang về làm quà, ấm trà và tách uống trà.”
Tống Trí Văn thân thủ tiếp lấy, nói: “Từ giờ tới lúc ăn cơm còn có chút thời gian, uống tách trà đi.”
Tống Trí Văn không cho Giang Sam mang tách uống trà đi, kêu người hầu cầm đi rửa sạch pha trà, sau đó ngồi ở trong phòng khách để Giang Sam bồi mình chơi cờ.
Này chính là cờ vây.
Giang Sam buồn cười nói: “Em làm sao chơi đây?”
Tống Trí Văn hào hứng nói: “Tôi làm sư phụ dạy cậu được rồi.”
Lập tức liền cảm thán một câu: “Tôi còn tưởng rằng cậu mọi thứ đều biết, tôi lần trước nhìn thất cậu đánh gôn cũng không tệ lắm.”
Giang Sam nói: “Bất đắc dĩ học sơ qua mà thôi.”
Giang Sam khi còn bé học qua một chút cờ vây, cơ hồ chỉ nhớ rõ quy tắc cơ bản nhất, mà cờ vây quy tắc đơn giản, cậu rất nhanh liền bắt đầu , Tống Trí Văn cùng cậu một người mới biết chơi cư nhiên cũng không cảm thấy tẻ nhạt.
Giang Sam phát hiện Tống Trí Văn gần đây xác thực phải dưỡng thân không ít, ước chừng là bị bệnh một hồi mới biết tầm quan trọng của thân thể khỏe mạnh.
Cơm tối xong y còn để Giang Sam cùng mình ngồi thuyền bơi bên bờ tản bộ, đến lúc mặt trời triệt để xuống núi, hoàng hôn tới, hai người mới hướng phía hòn đảo trở về.
Tác giả cảm thấy chính văn ở đây là có thể kết thúc. Hai người chỉ cần cùng nhau, không còn khiến người khác phải chịu đựng nữa. Cho nên đến đây chính là chính văn xong. Phía sau còn viết một ít phiên ngoại sinh hoạt.
|