Sài Lang Hổ Báo
|
|
Chương 38 : Rời Đi
“Trình thúc, để ta giới thiệu với ngươi, đây là ……” Tại phòng khách, nam sinh mỉm cười giới thiệu cô gái đứng bên cạnh cho trung niên nam nhân : “Nàng là…… bạn gái của ta.” Tại thời điểm nói ra câu này, Thừa Duyệt tựa hồ thoáng dừng lại, giống như người từ trong mê tỉnh lại nhận ra vài điều. Sau đó y xoay người, thong dong mỉm cười, như chưa từng hoang mang mà bình tĩnh giới thiệu nam nhân với bạn gái : “Đâu nhi, vị này chính là Trình thúc, tạm thời đang ở cùng ta.” Cô gái còn đang trong trạng thái ngượng ngùng, nghe thấy lời nói của bạn trai thì hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức giống như nữ chủ nhân của nơi này mà mỉm cười ngọt ngào, nhiệt tình nói :”Trình thúc, nhĩ hảo Ta cùng Thừa Duyệt là thanh mai trúc mã, ngài đã ở nơi này, nếu Thừa Duyệt tiếp đãi không chu toàn thì cứ nói với ta, thỉnh không cần khách khí nga.” (sao mình ghét con nhỏ này thế nhỉ =”=) Trình Chấn Toàn còn chưa trấn tĩnh, toàn thân run rẩy, nhìn hai người trước mặt lại không nói được câu gì, cho đến khi Thừa Duyệt nghi hoặc gọi hắn một tiếng, nam nhân mới lấy lại tinh thần, thoáng xấu hổ đối cô gái gật gật đầu :“Nhĩ hảo……” Đây là lần thứ hai hắn gặp cô gái này. Trước đây đã từng thấy nàng cùng Thừa Duyệt ở trên đường, nhưng khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ, hôm nay gặp mặt lại thấy đối phương còn xinh đẹp hơn so với ấn tượng của hắn. Thiếu nữ tuổi trẻ mang theo hương vị ngọt ngào cùng khuôn mặt phấn nộn khiến hắn không dám nhìn thẳng, lại càng không dám so sánh. “Hắc hắc, Trình thúc thúc cảm giác có điểm thẹn thùng.” Đâu nhi nhìn trung niên nam nhân mà bật cười. Nam nhân theo bản năng trốn tránh ánh mắt của nàng. Đối với sự lảng tránh của nam nhân, Đâu nhi cũng không để ý, mỉm cười ôm lấy tay Thừa Duyệt, lay lay làm nũng nói :“Duyệt, ta đói bụng…… Bữa sáng còn chưa ăn gì nè.” “Ân, ta làm cho ngươi ăn.” Thừa Duyệt vuốt ve mái tóc mềm mại của cô gái, ánh mắt lại nhìn về phía Trình Chấn Toàn, ôn hòa :“Trình thúc, ngươi cứ ăn trước đi, để lạnh sẽ không tốt.” Rồi sau đó mới tiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho bạn gái. Trình Chấn Toàn nhìn bát cháo nóng hổi trước mắt, cảm giác đói bụng lúc nãy lại giảm đi rất nhiều, ngay cả ăn cũng không muốn tiếp tục. Ngực như có áp lực đè lên khiến hắn không thở nổi, trong bụng như có thứ gì muốn trào lên, càng không nói tới việc ăn thêm. Nhưng thứ này dù sao cũng là do Thừa Duyệt vất vả nấu cho hắn, hắn không thể lãng phí, ngồi yên trong chốc lát, cuối cùng vẫn tiếp tục ăn. Món ăn vẫn y như lúc nãy, chỉ có hương vị là bất đồng. Đâu nhi cất xong túi xách cùng áo khoác liền tiến gần đến bên cạnh Trình Chấn Toàn, đôi mắt to vụt sáng nhìn hắn, như dò xét cái gì, cũng không nói câu nào. Bị nàng nhìn cũng có chút khó xử, nam nhân cảm thấy bất an, nhẹ giọng hỏi :“Có chuyện gì sao?” “Trình thúc thúc,” Chần chừ mãi, Đâu nhi vẫn quyết định cẩn thận mở miệng hỏi :“Ngài là người mà ……… mấy hôm trước tạp chí đã đưa tin sao ……..” Khuôn mặt Trình Chấn Toàn nháy mắt không còn một tia huyết sắc, cả người như bị thạch hóa, đông cứng tại chỗ. Thực ra, khi tạp chí đưa tin gièm pha Trình Chấn Toàn, trên cơ bản đều là dùng hình ảnh lúc hắn hóa trang đóng phim, bởi vì hình tượng quá mức tương phản nên cũng rất ít có người nhận ra. Nay lại bị bạn gái Thừa Duyệt đột nhiên gặp mặt vạch trần, hắn có cảm giác như bị ngoại nhân cởi quần, vừa thẹn vừa sợ, khuôn mặt trắng bệch. Qua nửa ngày, hắn mới cứng ngắc gật đầu. Tuy rằng hai người cũng không nói thêm nhưng hắn vẫn nhìn thấy sắc mặt cô gái có chút khó coi. Một người từng bị tạp chí đưa tin là ngôi sao đồng tính luyến ái quấy nhiễu *** ở trong nhà cùng với bạn trai của mình, đổi thành người khác, sắc mặt chỉ sợ cũng không được như vậy. Có lẽ thấy sắc mặt tái nhợt của Trình Chấn Toàn có chút đáng thương, Đâu Nhi không đành lòng mím môi, ý đồ giảm bớt không khí nặng nề trong phòng, cố gắng ra vẻ mỉm cười :“Ngại quá, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi…… Thỉnh không cần để ý. Ách. Kỳ thật, ai cũng biết tin giới truyền thông đưa ra rất tạp nham, đứa ngốc mới có thể tin.” “Không sao.” Trình Chấn Toàn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cũng tận lực làm ra vẻ tươi cười không thèm để ý, chính là không khỏi có chút cứng ngắc. Sau đó là một bầu không khí xấu hổ trầm tịch. Nam nhân chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, Đâu nhi cũng không cảm thấy xấu hổ mượn cớ rời đi, vẫn như trước ngồi bên cạnh hắn, vừa ngắm nghía bộ móng tay, thỉnh thoảng lại liếc trộm hắn một cái. “Vậy……” Qua một lát, cô gái vẫn là không chịu nổi yên lặng, liền tìm chút đề tài nói :“Trình thúc quen biết Duyệt Duyệt bao lâu rồi? Sao ta chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc tới thúc ……” “…… Mới nửa tháng thôi……” Nam nhân nghĩ nghĩ, ôn hòa trả lời. Hắn cố gắng bảo mình không cần để ý tới cách xưng hô của cô gái với Thừa Duyệt. “Gì?” Cô gái giật mình mở to hai mắt, hiển nhiên có chút khó tin,“Mới nửa tháng sao? Nhưng …… Duyệt Duyệt lại cho ngươi ở nhà của hắn…… Úc, ý của ta là, Duyệt Duyệt luôn thích yên tĩnh nên rất ít để người ngoài tới đây….. Cho dù là bằng hữu tốt nhất của hắn …… Cho nên, ta có chút bất ngờ……” Thậm chí ngay cả ta …… cũng không thể ngủ lại nhà hắn. Câu nói cuối, Đâu nhi cũng không nói ra, trong lòng nàng đã xuất hiện cảm giác kì quái. Nói không rõ là cái gì, nhưng lại phi thường bất an. Cảm giác bất an này xuất phát từ trung niên nam nhân thuần thục mà thẩm tịch trước mặt. “Ta nghĩ, là do ta bị thương nên ……” Trình Chấn Toàn nhìn cô gái, ánh mắt tỏa ra vẻ mỏi mệt u buồn,“Thừa Duyệt là một đứa trẻ phi thường ôn nhu. Hắn chỉ là đồng tình với ta.” Trừ cái đó ra, hắn không nghĩ ra bất cứ nguyên nhân nào khác. “Ân.” Đâu nhi đồng ý gật gật đầu :“Hắn có đôi khi đối với người khác thật sự rất ôn nhu, ta còn phải ghen tị a.” Nói xong, nhịn không được mỉm cười lè lưỡi. Trình Chấn Toàn nở nụ cười, ôn nhu kiên nhẫn nghe nữ hài tử có chút ngọt ngào kể lể oán giận, nói Thừa Duyệt vì diện mạo cùng tính cách ôn hòa mà luôn câu dẫn không ít thiếu nam thiếu nữ, khiến cho nàng đuổi cũng không kịp. Bất quá nàng cũng không thật sự lo lắng, bởi vì nàng biết thừa Duyệt tuy rằng thân thiết với người ngoài như vậy nhưng cũng rất đúng mực, không hề vi phạm lễ tiết. (Không vi phạm lễ tiết???? Mình rất muốn kể cái hành vi “bôi thuốc” của Duyệt Duyệt cho bạn Đâu nhi nghe đó, xem cái đó có dc tính là vi phạm lễ tiết không nhé ^^#)
Hắn chân chính kết giao, vẫn chỉ có một mình nàng. Trình Chấn Toàn im lặng nghe, khóe miệng như trước mang theo nét cười bao dung, chỉ là ánh mắt dần dần ảm đạm, mất đi hy vọng mà trở nên vô thần. “Đang nói ta cái gì có phải không?” Thừa Duyệt cười đi tới, trên tay là khay thức ăn phát ra hương thơm ngào ngạt. “Chúng ta đang nói xấu ngươi đó!” Cô gái hướng hắn làm mặt quỷ, sau đó khoái trá tiếp nhận bữa sáng được làm riêng cho nàng, “Thơm quá nga ta ăn nha.” Thừa Duyệt sờ sờ đầu của nàng, nhìn về phía Trình Chấn Toàn, trên mặt lộ ra tươi cười càng thêm ôn nhu :“Trình thúc, miệng ngươi dính cái gì kìa.” Cũng không để tâm, ngón tay thon dài mà trắng nõn của y lướt qua khóe miệng Trình Chấn Toàn, đem mẩu bánh ngọt dính trên tay, sau đó lại như cảm thấy lãng phí thì thực đáng tiếc, theo bản năng bỏ vào trong miệng, lộ ra biểu tình thưởng thức : “Ân, ta cũng không cho quá nhiều đường……” Hành động vô cùng thân thiết lại có vẻ dị thường tự nhiên khiến Trình Chấn Toàn nhất thời cảm thấy quẫn bách cực độ, ngập ngừng nói lời cảm tạ rồi cầm lấy cốc sữa trên bàn, không dám hé răng. “Duyệt Duyệt……” Đâu nhi hiển nhiên có chút không thể tiếp nhận hình ảnh trước mắt, theo bản năng gọi bạn trai một tiếng. “Ân?” Thừa Duyệt thu hồi tầm mắt đặt ở trên thân nam nhân, quay đầu nhìn về phía nàng. “…… Không có gì…… chỉ là chưa có trà……” Biểu tình thản nhiên của bạn trai khiến nàng cảm thấy chính mình đã quá lo lắng. Dù nói thế nào, nàng cũng không tin Thừa Duyệt cùng vị đại thúc này có cái gì được …. Trước không nói đại thúc này là nam nhân…… chỉ tính tuổi cũng đáng làm cha bọn họ, ngoại hình cũng không xuất sắc, nhìn kiểu gì cũng không có khả năng. Bữa sáng rất nhanh trôi qua, mỗi người đều mang một tâm sự trong lòng. Thừa Duyệt thuần thục thu thập bát đũa, Đâu nhi phụ trách lau bàn. Muốn hỗ trợ nhưng lại bị từ chối nên Trình Chấn Toàn chỉ có thể xấu hổ đứng đó, nhìn dáng vẻ nữ chủ nhân của Đâu nhi cùng Thừa Duyệt vào nhà bếp rửa bát. Dáng vẻ cô đơn lại có vẻ dư thừa. Cứ như vậy lẳng lặng đứng một hồi, nam nhân cảm thấy có chút lãnh, vừa định trở về phòng, lại mơ hồ nghe được thanh âm có chút kích động của Đâu nhi từ phòng bếp truyền ra, không kịp tự hỏi, cước bộ đã vô thức đi tới. “Duyệt Duyệt…… Ngươi sao có thể như vậy…… Rõ ràng đáp ứng đi cùng ta ..” “Đâu nhi, hôm nay thật sự không có biện pháp, để ngày mai không được sao? ” “Không cần…… Hôm nay không giống a, hôm nay là ngày kỉ niệm một năm kết giao của chúng ta, sao có thể để đến ngày mai …… như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?” “Xin lỗi.” Thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, nhưng lại không có ý thỏa hiệp. “Duyệt Duyệt…… Ngươi đã đồng ý sẽ dùng ngày hôm nay đưa ta tới những nơi ta muốn ……. Ngươi đã đồng ý a……” Thanh âm nức nở của Đâu nhi tựa hồ run run…… Có lẽ sẽ khóc …… “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, ngày mai ta sẽ cùng đi với ngươi không được sao? Nhưng hôm nay thật sự không được, ta phải đưa Trình thúc tới bệnh viện……” “Trình thúc…… Hắn chẳng lẽ không thể tự đi hay sao …… Cũng không phải tiểu hài tử…… Ô…… Duyệt Duyệt ngươi không thương ta ……” Nói rồi liền ủy khuất mà khóc lên. “Sao có thể như vậy……” “Ngươi đối với người ngoài còn tốt hơn với ta ……” “Ngươi là bạn gái của ta, lúc nào ta cũng có thể đi với ngươi. Mà trình thúc là khách, đương nhiên cần chiếu cố nhiều một chút.” Sau đó bọn họ nói cái gì, Trình Chấn Toàn đã không thể nghe rõ. Chỉ là lẳng lặng đứng tại đó, sau đó rốt cuộc cũng quay đi, viết một tờ giấy để lại trên bàn. Hắn không có hành lý, cho nên ngay cả thu thập cũng không cần, hai tay trống trơn, một thân đơn độc ly khai, giống như thời điểm hắn đến đây. Chuyện của mình, ngay từ đầu, đã không nên phiền tới người khác. — Mình hận mình hận mình hận gào Cái loại ôn nhu này, có cho mình cũng không thèm, Trình thúc đau đớn tới mức rạn vỡ hết rồi, nhưng chính ảnh mới là người đập nát tim thúc ấy thành bụi đó “Duyệt Duyệt“ ạ >”< Cái cô bạn gái của anh í, sẽ chẳng là gì nếu ko có thái độ kia của anh, nếu thích thì cứ giữ lấy và làm ơn mặc kệ Trình thúc đi, không có anh vẫn còn nhìu người khác iu thúc ấy, chứ cái kiểu nhận ra mà không dám chấp nhận như anh, còn đùa giỡn nửa vời thế kia, không khác gì dao găm vào tim Trình thúc đâu ^”^
|
Chương 39 Buổi chiều, đứng phía trước bệnh viện, nam nhân sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn tòa đại lâu, hai mắt ám sắc lộ ra vẻ u buồn. Hắn đã đứng ở chỗ này gần hai mươi phút, nhưng lại không thể tiếp tục cất bước. Sợ hãi thủy chung không thể áp chế … từng đầu ngón tay của hắn đều đang run rẩy … Hít một hơi thật sâu, nam nhân cúi đầu, nở nụ cười tự giễu. Chẳng lẽ thật sự phải có người đi cùng mới có thể vào gặp đứa con sao? Thật là buồn cười? Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thừa Duyệt cùng bạn gái thân mật, dù làm cách nào cũng không gạt đi được, rõ ràng tới mức giống như đang phát sinh trước mắt hắn. Lắc lắc đầu, nam nhân cuối cùng vẫn là đơn độc đi vào bệnh viện. Cho dù thế nào vẫn là con của mình, hắn nhất định sẽ phải đối mặt. Đi thang máy lên tầng trên, Trình Chấn Toàn lẳng lặng đứng một hồi, sau đó mới lặng lẽ đi tới phòng của Chấn Niệm. Hắn vẫn luôn cho bệnh tình của Chấn Niệm, nhưng hiện tại dù nói cách nào hắn cũng không thể bình tĩnh trực tiếp gặp mặt y. Trong lúc khó xử, Trình Chấn Toàn quyết định trước xem tình trạng thân thể của Chấn Niệm, còn những cái khác thì để sau sẽ nói. Phòng bệnh trước mắt không có một bóng người khiến hắn cảm thấy bất an, đang muốn xoay người đi hỏi hộ sĩ thì thắt lưng đã bị người phía sau bất ngờ chế trụ. “Ba. . . . . .”
Từ phía sau, thanh âm ám ách của đứa con hòa lẫn với áp lực như muốn khóc, hai tay gắt gao ôm chặt lấy hắn cũng nóng lên, nháy mắt trong đầu nam nhân hiện lên vô số hình ảnh hắn không muốn nhớ tới, cũng không dám đối mặt, lại không thể khống chế. Hai tay bị trói buộc ở đầu giường . . . . . . Chiếc lưỡi tham lam liếm lộng thân thể . . . . . . Thân thể thon dài chen giữa hai chân mình ………. Cùng với . . . . . . khuôn mặt của đứa con thân sinh, quen thuộc đến mức dù nhắm mắt lại, hắn cũng có thể rõ ràng miêu tả ……… Từ trong lòng ngực đối phương mãnh liệt giãy dụa, Trình Chấn Toàn tái mặt lui về sau, nhìn chằm chằm Chấn Niệm, hơi thở dồn dập tràn đầy vẻ hoảng sợ, muốn nói cái gì nhưng một chữ cũng nói không được, toàn thân không thể khống chế mà kịch liệt run rẩy! “Ba. . . . . .” Phản ứng kích động của nam nhân làm cho Chấn Niệm có chút sững sờ, nửa ngày sau, mới giật mình không biết làm sao nhỏ giọng nói : “Thực xin lỗi. . . . . . Ta không cố ý đột nhiên ôm ngươi. . . . . .” Thiếu niên xưa nay luôn tự tin kiêu ngạo, giờ này khắc này, lại có vẻ phá lệ tự ti . “Ta chỉ là . . . . . nhìn thấy ngươi, rất kích động nên mới . . . . .” Thật cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp, lại vì quá mức khẩn trương mà câu nói trở nên lộn xộn : “Ta rất sợ, sợ không thể nhìn thấy. . . . . . Ta biết, biết ngươi chán ghét phải gặp ta. . . . . . Dù sao, ta đã ép ngươi làm cái loại chuyện kia. . . . . . Còn khiến ngươi bị thương …. “ “Đừng nói nữa! !” Trình Chấn Toàn giống như bị người ta hung hăng cào lên vết sẹo, thanh âm khàn khàn quát lên, đôi môi run rẩy trắng bệch. “. . . . . . Ba. . . . . . Ngày đó ta chỉ là. . . . .” “Đủ rồi!” Thấy đứa con vẫn muốn nói tới chuyện ngày hôm đó, cảm giác phẫn nộ mãnh liệt cùng xấu hổ khiến toàn thân Trình Chấn Toàn liên tục run rẩy, giây tiếp theo, rốt cuộc không thể chịu được sỉ nhục, hắn xoay người bước đi! “Ba! !” Chấn Niệm quýnh lên, vội vàng đuổi theo, nhưng một trận đau đớn kịch liệt từ dưới chân truyền lên khiến y nặng nề ngã xuống đất! “Đông!” Tiếng động khiến cho nam nhân theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứa con một thân bệnh phục té ngã trên mặt đất, chật vật giãy dụa muốn đứng lên, lại lần lượt ngã sấp xuống, mà lúc này, nam nhân mới nhìn thấy bên chân đứa con có hai cây nạng. Nam nhân không hiểu vì sao mới hai ngày không gặp, chân đứa con liền bị thương như vậy . . . . . . “Ba. . . . . . đừng đi. . . . . .” Thiếu niên té trên mặt đất vẫn cố gắng đứng dậy, đau đớn làm y toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố chấp không chịu từ bỏ, mà hai chân lại vô pháp chống đỡ thân thể. Đôi mắt trong suốt bị tóc rối che phủ, tràn ngập nước mắt, bi thương nhìn nam nhân, giống như một cô nhi bị người thân vứt bỏ. “Chân của ngươi bị sao vậy?” Nam nhân rốt cuộc không nhịn được đau lòng, tiến lên ôm lấy đứa con, khẩn trương hỏi: “Tại sao mới hai ngày lại trở nên như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? ! !” “Ba. . . . . .” Chấn Niệm nhìn thấy nam nhân, cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà giống như đứa nhỏ bất lực ôm lấy thân hình ấm áp nam nhân, hô hấp dần ổn định, khàn khàn nói: “Ba, đừng đi, đừng bỏ lại ta. . . . . .” “. . . . . .” “. . . . . . Ngươi mắng ta cũng được, đánh ta cũng tốt, ta không sao . . . . . . Chỉ cầu ngươi đừng rời bỏ ta. . . . . .” Chấn Niệm đem vùi đầu vào ngực nam nhân, nhỏ giọng nức nở nói . . . . . . “. . . . . .” Cảm giác thấp nhiệt nơi bả vai nói cho hắn biết, con hắn đang khóc. . . . . . Ngay cả thanh âm của y cũng run rẩy khiến hắn vô cùng đau lòng …. Điều này làm cho tâm tình cứng rắn của nam nhân đều nhuyễn ra. Dù sao, trên thế giới này, hắn hiểu rõ nhất, yêu nhất, cũng chỉ mình y. Yên lặng thở dài, nam nhân nhẹ nhàng xoa đầu Chấn Niệm, thanh âm cũng ôn nhu rất nhiều : “Ba ba sẽ không bỏ ngươi lại . . . . . .” Lời hứa vừa nói ra, thân thể trong lòng hắn cũng giảm bớt cứng ngắc. “Nói cho ba ba biết, chân của ngươi bị làm sao?” Toàn bộ tâm tư nam nhân cơ hồ đều đặt vào cái chân bị thương của đứa con, thoạt nhìn thương thế cũng không nhẹ. “. . . . . .” Chấn Niệm có chút do dự, trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Hôm đó, lúc ta chạy đi tìm ngươi, có thể do nóng nảy nên khi xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã . . . . . .” “. . . . . .” Sắc mặt nam nhân có chút khó coi, trong lòng trộn lẫn rất nhiều tư vị. “Ta không sao cả, chỉ là bị nứt xương, qua mấy ngày này đã tốt hơn nhiều rồi. . . . . .” Dừng một chút, Chấn Niệm lại nhỏ giọng nói: “Bất quá, sau này, trời mưa hay thời tiết chuyển lạnh, sẽ bị đau.’ “Ba ba sẽ chăm sóc ngươi, sẽ không để ngươi khó chịu.” Trình Chấn Toàn thương tâm ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của đứa con, ôn hòa nói. “Ân. . . . . .” Giọng nói vừa rồi còn ảm đạm, giờ phút này, đã ẩn ẩn mang theo một tia vui sướng. “Ta trước đỡ ngươi quay về phòng bệnh.” Tuy rằng người trong khu cao cấp ít hơn, nhưng ngẫu nhiên cũng vẫn người qua lại, hơn nữa hộ sĩ nghe thấy tiếng động cũng đang đi tới. Trong lúc đỡ đứa con đứng dậy, Trình Chấn Toàn lại nhìn thấy nam tử khiến máu hắn nhất thời đông lại. Lan, một thân áo dài tuyết trắng, đứng cách đó không xa, tự tiếu phi tiếu nhìn bọn họ. Hai tròng mắt dưới kính lóe lên vẻ sắc lạnh, giống như đèm người khác nhìn thấu, khiến Trình Chấn Toàn nháy mắt đã đông cứng. Y. . . . . . đứng ở đó bao lâu? Đã nghe thấy những gì? Mà lúc này, Lan khẽ nhếch khóe miệng, vẽ thành nụ cười không rõ ý nghĩa, ngón tay thon dài mà trắng nõn hướng nam nhân ngoắc một cái………. sau đó cũng không thèm nhìn phản ứng của Trình Chấn Toàn, xoay người ly khai. “. . . . . .” Sắc mặt nam nhân càng trở nên tái nhợt. “Ba, ngươi làm sao vậy?” Chấn Niệm cũng không có phát hiện sự xuất hiện của Lan. “A. . . . . . Không có gì.” Cười lắc đầu, nam nhân giúp đỡ đứa con vẫn đang nghi hoặc về tới trên giường: “Tiểu Niệm, ba có việc rời đi một lát, ngươi muốn ăn cái gì thì đợi lát nữa ta sẽ mang ngươi. . . . . .” “Ngươi muốn đi đâu?” Chấn Niệm vội vã ngắt ngang lời hắn. “. . . . . . Ân, ta muốn đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình trạng của ngươi, rất nhanh sẽ quay lại, ngươi ở trong này ngoan ngoãn chờ ta.” “Ba. . . . . .” Chấn Niệm trầm mặc một hồi, chăm chú nhìn nam nhân, bình tĩnh hỏi: “Ngươi nhất định sẽ trở về? Sẽ không rời đi?” Y cảm thấy bất an, dự cảm điềm xấu bao phủ y. Nhưng Chấn Niệm cũng không dám can thiệp quá nhiều chuyện của phụ thân. “Nhất định.” Nam nhân trấn an thiếu niên vẫn còn lo lắng xong, liền ra khỏi phòng bệnh, tìm tới văn phòng của Lan. Nhưng lại do dự không tiến vào, hắn không muốn đối mặt với nam tử này, một chút cũng không muốn. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn vẫn lựa chọn gõ cửa, bước vào. Dù sao, hắn vẫn luôn nhớ rõ lời hứa của bản thân. Sau khi Chấn Niệm khỏi hẳn, hắn, Trình Chấn Toàn, không được cãi lại mệnh lệnh của y – bác sĩ Lan. Tiến vào văn phòng của Lan, nam nhân có chút bất an nhìn tuấn mỹ nam tử đang ngồi coi sách. Đối phương lại không để ý đến hắn, mà tiếp tục xem quyển sách trên tay, trên mặt cũng không xuất hiện biểu tình khác. Điều này làm cho Trình Chấn Toàn luôn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của đối phương, cảm giác phi thường không quen thuộc. Cũng phi thường sợ hãi. Trong lúc nhất thời, trong phòng trừ bỏ tiếng giở sách soàn soạt, cũng chỉ còn một mảnh tĩnh mịch trầm mặc. Lan tuy không nói gì, thậm chí ngay cả liếc mắt một cái cũng không có, nhưng hàn ý trên người y vô thức phát ra, lại khiến không khí xung quanh tràn ngập áp lực tới cực điểm. “. . . . . .” Cơ thể Trình Chấn Toàn không tự giác buộc chặt, hắn không biết đối phương gọi hắn tới nơi này làm gì, cũng không biết kế tiếp đến tột cùng sẽ phát sinh sự tình gì, nhưng hắn biết, chính mình không thể rời đi. Tuyệt đối không thể rời đi. Nếu không, hắn không thể xác định sau đó sẽ phát sinh loại chuyện tình gì. Không biết qua bao lâu, ngay tại thời điểm nam nhân nghĩ chính mình sắp hỏng mất, đối phương cử động, không hề dự báo, dùng quyển sách trên tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn. Một đôi mắt lạnh như băng, như ngọc ngưng tụ lại mà thành, thẳng tắp nhìn hắn. Đường cong duyên dáng nơi khóe miệng, gợi lên một mạt lãnh sâm ý cười, so với khi không cười càng khiến Trình Chấn Toàn cảm thấy sợ hãi: “Xem ra, ta thật sự đã đánh giá ngươi quá thấp . . . . . .” “. . . . . .” Trình Chấn Toàn có dự cảm, lời nói kế tiếp của y, là thứ hắn tuyệt đối không muốn nghe. “Ngay cả chính mình thân sinh đứa con cũng có thể câu dẫn, không tồi a . . . . .” Thoạt nhìn giống như một con báo săn tao nhã, Lan tự tiếu phi tiếu nói, ngón tay thon dài nâng kính mắt, giây tiếp theo, hai mắt biến lạnh, đẩy ngã nam nhân sắc mặt tái nhợt lên ghế, dùng cơ thể đè lên người nam nhân. — Đọc chương này sao thương Tiểu Niệm quá
|
Chương 40
Sau đó cũng không để ý tới ánh mắt hoảng sợ của nam nhân, đưa đầu gối xen giữa hai chân hắn, giữ chặt thân thể phía dưới, xé rách quần áo hắn. “Lan. . . . . . Dừng tay! Không thể có chuyện này, ngươi không cần nói bậy. . . . . .” Hai mắt đã đỏ lên, Trình Chấn Toàn cực lực phủ nhận, muốn ngăn lại hành động của đối phương. Nhưng lại không khống chế được tuyệt vọng mà run rẩy thân thể, ngay cả động tác ngăn lại cũng vô lực đến đáng thương. Từng mảnh quần áo bị xé rách, lộ ra dấu vết *** phủ kín trên làn da màu mật ong, rõ ràng hiện ra trước mắt nam nhân, hỗn loạn dấu hôn cùng vết cắn ám màu tím, từ cổ đến ngực, thậm chí kéo dài xuống phía dưới. “. . . . . .” Nhìn thấy dấu vết trước mắt, hai mắt xinh đẹp mà âm lãnh của Lan mị lên, khóe miệng gợi lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu. Mà nam nhân ngay cả nói đều nói không ra lời, một loại hàn ý phát ra từ nội tâm khiến hắn theo bản năng muốn lui về phía sau. Nhưng vừa cử động, ngón tay thon dài của Lan bỗng điểm lên huyệt vị sau lưng hắn, trước mắt nhất thời hóa thành mảnh đen, cảm giác tê rần quét qua toàn thân. Nam nhân chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người đã bị đối phương đảo lộn, nằm úp sấp trên ghế. Ngay sau đó, phần eo bị nâng lên, quần dài bị kéo xuống dưới, hai chân trần trụi không còn thứ che lấp bại lộ ở trong không khí. Còn hơn nửa thân trên, hạ thể nam nhân chi chít dấu vết đậm sâu, nhất là huyệt khẩu đang run nhè nhẹ kia, vẫn còn ẩn ẩn sưng đỏ, hiển nhiên là do lúc trước mới bị nam nhân khác hung hăng xâm phạm. “Đừng như vậy. . . . . .” Nam nhân vô lực lắc đầu, liều mạng lấy khuỷu tay chống đỡ, muốn đứng dậy li khai, nhưng lại một lần nữa bị áp chế, cơ hồ tuyệt vọng. Tuy rằng tướng mạo Lan nhã nhặn mà tuấn mỹ, nhưng khí lực của y lại lớn đến kinh người. Mỗi khi hắn phản kháng kịch liệt, y lại giữ chặt lấy cơ thể hắn, điểm lên một hai huyệt vị, làm cho hắn cơ hồ không thể động đậy.
Nam nhân không biết giờ phút này hạ thân của mình rốt cuộc như thế nào, nhưng ánh mắt phía sau càng khốc liệt khiếp người. Sau đó, nam nhân cảm thấy eo bị nắm trụ, một nguồn nhiệt áp lên người hắn, thanh âm trầm thấp của đối phương cùng nhiệt khí nhẹ nhàng phun vào tai hắn. “Ngươi đang nói dối. . . . . .” Lan dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vành tai nam nhân, rồi sau đó, đầu lưỡi ướt át vói vào vành tai run rẩy, liếm mạnh. Ngữ khí cũng vô cùng lạnh lẽo. Trước khi đi y còn giúp nam nhân bôi thuốc, nơi đó có bao nhiêu dấu vết, y còn nhớ rõ. Kim Phỉ Lăng cùng Mộ Kha gần đây đều có chuyện không thể xuất hiện, tiểu bạch kiểm mà nam nhân thích (chính là chỉ Thừa Duyệt đó) lại là thẳng nam, thêm vào phần đối thoại lúc nãy của nam nhân với con hắn, y cơ bản có thể khẳng định những dấu vết này là do ai lưu lại. Chỉ là y thật sự không nghĩ tới. . . Thằng nhóc kia cư nhiên làm tới trình độ này. . . . . . “. . . . . .” Lời nói của Lan khiến cho ngay cả đôi môi đạm màu của nam nhân cũng nháy mắt trắng bệch. Hắn lại vẫn như cũ phí công lắc đầu, tuyệt vọng phủ nhận nói : “Không có chuyện đó. . . . . . Không có . . . . . Ô. . . . . . Nói còn chưa hết lời, ngón tay thon dài mà trắng nõn của Lan đã hung ác đâm vào trong cơ thể hắn, người ở bên tai hắn trêu đùa :”Nga? Nhưng nơi này của ngươi rất ngoan a, đã chịu thừa nhận . . . . . . Nó đang nói. . . . . . thân tử có quan hệ huyết thống với ngươi đã từng đi vào nơi này a…..” “Đủ rồi! !” Song đồng kịch liệt co rút, Trình Chấn Toàn rốt cuộc không thể chịu đựng được hô lên, thân thể vốn hư nhuyễn bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, nghiêng người đá văng Lan. Lập tức, theo bản năng hắn vừa sợ hãi vừa hất chăn, xoay người chạy ra ngoài cửa. Nhưng vừa chạm vào khóa cửa, cổ đã bị kiềm trụ, cả người bị một cỗ lực lượng ném mạnh lên giường! “. . . . . . Ngô. . . . . .” Cúi đầu kêu rên, Trình Chấn Toàn xụi lơ nằm ở trên giường, lắc lắc đầu, muốn tỉnh táo một chút. Sau đó, nam tử vừa rồi bị hắn gạt ngã trên mặt đất đã không để cho hắn kháng cự, chế ngự hắn, hai mắt tựa tiếu phi tiếu, thanh âm lại ôn nhu đến mức khiến toàn thân phát lạnh :”Lâu rồi không có ai dám động thủ với ta như vậy . . . . . . Tốt lắm ……….” “. . . . . .” Nam nhân đã không dám nói tiếp. Hắn biết, đối phương hiện tại thật sự sinh khí, tuy rằng y vẫn tươi cười như trước. “Ngươi còn nhớ rõ lời nói của ta lúc trước?” Dùng ngón tay vuốt ve đôi môi run rẩy của nam nhân, Lan kề sát vào người hắn, nói :”Ta không ngại ngươi thừa dịp ta không có ở đây đi tìm nam nhân khác, nhưng nếu bị ta phát hiện, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý ………” “. . . . . .” Nam nhân như trước trầm mặc, thâm úc song đồng thậm chí lộ ra một phần ẩn nhẫn bất đắc dĩ. . . Hắn cũng không hiểu Lan, lại theo bản năng biết rõ đối phương rất nguy hiểm. . . Mà dưới thắt lưng của hắn, bàn tay như tác phẩm nghệ thuật của y đang nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Đó là một đôi tay phi thường xinh đẹp, như nhuận ngọc đẽo gọt, khớp xương thon dài mà cân xứng, trắng nõn đến mức cơ hồ tìm không thấy một chút tỳ vết nào. Vuốt ve trên làn da màu mật ong của nam nhân, ngược lại có một loại cảm giác phi thường sắc tình. Nhìn thân thể càng ngày càng cứng ngắc của nam nhân, Lan hí mắt nở nụ cười, mềm nhẹ cắn cắn đôi môi nam nhân, ám ách nói: “Ngươi nói, ta phải yêu thương ngươi như thế nào đây?” Nhưng cùng thanh âm ôn nhu của y hoàn toàn bất đồng chính là những ngón tay như tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp mà tao nhã kia, tàn nhẫn đâm vào thân nam nhân. Nháy mắt, đau nhức hoàn toàn bất đồng với cảm giác tên rần lúc nãy như điện chớp xẹt qua toàn thân nam nhân, mồ hôi lạnh từ trên trán liên tục chảy xuống, đồng tử cũng như run lên. Nhưng cả một thanh âm hắn cũng không thể phát ra. . . Căn phòng nguyên bản yên lặng nhất thời chỉ còn tiếng thở dốc trầm thấp có chút nghẹn ngào của nam nhân, ẩn nhẫn mà khắc chế. Nằm ở trên giường lớn tuyết trắng, giờ phút này, hắn không khác gì một con thú bị thương, thân thể thon dài cuộn lại, cúi đầu rên rỉ. Không ngừng toát ra mồ hôi khiến hắn thoạt nhìn giống như từ trong nước vớt ra, ngay cả lông mi cũng ướt đẫm. . . . . . Chiếc áo duy nhất che lên cơ thể, cũng bị nam tử cởi xuống vai, đáng thương vắt qua khuỷu tay, ướt tới mức gần như trong suốt. Ngón tay nhẹ vỗ về cơ bụng vì thống khổ mà căng cứng của đối phương, Lan nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của nam nhân, cười càng thêm ôn nhu . “Thoải mái không?” Vừa nói, Lan vừa cầm lấy hai chân vô lực của nam nhân, đặt lên eo mình. “. . . . . .” Nam nhân vô lực lắc đầu, nước mắt cơ hồ sắp tràn ra. “Ân?” Cúi đầu, Lan cố ý cắn vào mặt trong đùi nam nhân, giương mắt nhìn phản ứng hắn. “. . . . . .” Nam nhân cứng đờ, sau đó, vô lực gật gật đầu, hai mắt lộ ra một tia thống khổ cầu xin. “Ha hả. . . . . .” Lan thổi khí vào nơi tư mật của nam nhân, chậm rãi nói: “Nhưng . . . . . Ta muốn cho ngươi đau tới mười canh giờ a.” “Nhìn một cái, mặt đều dọa thanh, ta đáng sợ như vậy sao?” Nam tử nhìn người dưới thân run rẩy, cười càng thêm yêu mị, giống như hồ ly, ngón tay vói vào khơi thông huyệt đạo của nam nhân. “. . . . . .” Chẳng lẽ còn không đủ đáng sợ sao? Rốt cục đã được giải thoát, nam nhân hiểu rõ, không nói gì, cũng không chống cự, chỉ có thể vô lực xụi lơ nằm trên giường thở dốc. . . . . . Trước đây hắn chưa từng nghĩ rằng bác sĩ lại là chức nghiệp đáng sợ như vậy, không ai am hiểu ngược điểm người khác như bọn họ, chỉ cần bọn họ muốn, sẽ có vô số biện pháp khiến cho người ta sống không bằng chết. Huống chi hắn đang đối mặt với một vị bác sĩ luôn hỉ nộ vô thường . . . . “A!” Nam nhân còn chưa bình tĩnh lại, thắt lưng đột nhiên căng cứng, bị Lan ôm tới trên đùi, hai chân bị ép mở rộng.
“Ngươi khẩn trương cái gì, chẳng lẽ sợ ta làm gì với ngươi sao?” Lan cúi đầu mỉm cười, thanh âm đã trở nên khàn khàn. Nhuốm màu ***. Tính cả hơi thở nhẹ phất qua tai nam nhân, đều nóng tới kinh người. Đồng thời, ngón tay xinh đẹp vô cùng tự nhiên tiến vào giữa hai chân hắn, dính một ít dịch thể nam nhân tràn ra trước đó, vói vào huyệt khẩu của hắn. Lien tục đâm vào . . . “. . . . . . Ô. . . . . .” Trình Chấn Toàn hút khí, theo bản năng muốn đẩy ngón tay đối phương ra, nhưng hắn vừa cử động, ngón tay còn trong cơ thể đã đâm mạnh một cái, khiến hắn chỉ có thể yếu đuối ở trong lòng ngực đối phương, bất lực run rẩy. . . . . . “Có thể hay không. . . . . . Không cần như vậy. . . . . . A. . . . . .” Thở hào hển, nam nhân nan kham cau mày, hô hấp theo ngón tay ngày càng chôn sâu trong cơ thể mà bấn loạn, nhu nhuyễn run rẩy. Tuy rằng, Lan từng cứu mạng con hắn, hắn cũng đã hứa sẽ không cãi lại mệnh lệnh của y ….. Nhưng. . . . . . Vì sao nhất định phải là loại chuyện này . . . . . . Tuy hắn là GAY, nhưng không có cảm tình, hắn vẫn không thể thản nhiên tiếp nhận nam nhân khác. “Không cần như thế nào?” Lan khàn khàn hỏi, trong mắt tràn đầy ý cười nghiền ngẫm. “. . . . . .” Nam nhân nói không ra miệng. . . . . . Hắn dần dần cảm giác được không khí tràn ngập hơi thở ***. Làm hắn nan kham cực độ chính là thứ lửa nóng phía dưới hạ thân hắn. Mang theo tính uy hiếp mười phần, ngay cả cách quần vẫn khiến hắn có cảm giác như đang bị xâm phạm. “Ngô. . . . . .” Giảo lộng hồi lâu, ngón tay Lan mới thong thả rút ra, rồi sau đó, Trình Chấn Toàn cảm thấy mông mình bị nâng lên, cho dù không nhìn thấy, cũng đủ làm toàn thân hắn run sợ, nhất là thứ đang chặt chẽ đặt trước huyệt khẩu …….. “Không. . . . . .” Nam nhân sợ hãi đến mức hai mắt đều đỏ bừng, lại như trước không thể động đậy. . . . . . Đúng lúc thắt lưng hắn bị áp chế thì …….. cửa phòng mở ra. Tiếp theo đó, là một giọng nói khiến Trình Chấn Toàn cơ hồ nổ tung từ bên ngoài truyền đến, ngữ điệu luôn ôn hòa còn kèm theo một tia lo lắng. “Trình thúc, ngươi ở bên trong sao?”
Hoàn Quyển Một – Sài Lang Hổ Bái – 7/5/2011 Hồng Lâu — Lần này thì hoàn thật ràu :: Cảm ơn tất cả mọi người đã đi cùng ta hết đoạn đường này (gian khó a ) Mong rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại Sài Lang hổ Bái trong quyển 2 Giờ là phần fan-gơ ^^ Dược tỉ cắt hay nha = =, đúng đoạn bạn Duyệt đi vào, hự, ta mún coi phản ứng của bạn ấy khi bạn nhìn thấy Lan ca abc Trình thúc cơ, chứ thế này thì dễ xảy ra cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lắm, nooooooooooooo ><
|