Hắc Sắc Dục Niệm
|
|
Giang Tiếu Vãn không hiểu, một người làm sao có thể tuyệt tình đến như vậy, lúc trước coi như tất cả chỉ là ngụy trang, nhưng... tại sao có thể làm ra chuyện đáng sợ đến như vậy?
Trương Hạo vỗ tay, hai cảnh vệ bên kia xoay người lại.
Giang Tiếu Vãn toàn thân run lên.
Giang Tiếu Vãn cảm thấy thực tuyệt vọng, chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng rõ ràng như vậy, như chất độc chầm chậm ăn mòn thân thể cậu, ăn sâu vào tim cậu.
Sau đó, tuy là hai người kia xoay người lại, cậu vẫn là bị Trương Hạo xâm phạm.
Trương Hạo cắm vào trong thân thể của cậu, vì mấy ngày nay đều liên tục giao cấu, phía dưới không chảy máu, nhưng ma sát không ngừng khiến đau đớn càng lúc càng rõ ràng.
Đau, đau quá... Đau đến gần như mất đi ý thức.
Làm xong, Giang Tiếu Vãn giống như một con búp bê vải rách nát bị ném lên trên giường.
Giang Tiếu Vãn nhìn trân trân trần nhà trắng xóa.
Nước mắt, cứ như vậy chảy xuống, từ khóe mắt.
Kỳ thực, thật sự rất đau... tim bị tổn thương... hóa ra đau như vậy.
Quả thật, Giang Thành đến, như Giang Tiếu Vãn dự liệu.
Hừng đông ngày thứ năm, Giang Tiếu Vãn vẫn không ngủ như mọi ngày. Trương Hạo phải cho cậu truyền dịch dinh dưỡng, cậu mới duy trì được cho tới bây giờ.
Đêm yên tĩnh, cửa sổ thủy tinh trong phòng bỗng nhiên vỡ vụn.
Một cảnh vệ canh phía trước đá tung cửa ra, chỉ thấy Giang Tiếu Vãn được người cõng đến trước cửa sổ.
Tuy rằng không biết người này là ai, nhưng Giang Tiếu Vãn biết nhất định là người Giang Thành phái tới cứu cậu.
Người cõng cậu khẽ hỏi, "Còn đi được không?"
Giang Tiếu Vãn lắc đầu, mấy tiếng trước bị Trương Hạo làm qua, cậu bây giờ đừng nói tới đi, đứng lên cũng khó khăn.
Người vừa cõng cậu vừa trượt xuống đất theo dây thừng, đặt chân lên mặt đất, một tay đỡ Giang Tiếu Vãn, một tay cầm dao.
"Không sao chứ."
Giang Tiếu Vãn cắn môi, tình huống bây giờ, không thể làm gì khác hơn là liều chết, "Không có chuyện gì."
Cách đó không xa có vài người đang cùng người của Trương Hạo đánh nhau, người đó đỡ cậu đến bên cạnh, lần này tới cứu cậu chỉ có sáu người, mà người phía Trương Hạo ít nhất cũng hơn hai mươi.
Từ trong đám người, Trương Hạo nhàn nhã đi tới.
Trương Hạo tiêu sái cười, "Tiểu Vãn, bộ dáng của cậu như thế này, thoát được sao?"
Giang Tiếu Vãn dựa vào người bên cạnh, không nói lời nào.
Cậu không muốn nói chuyện với Trương Hạo, dù chỉ một câu.
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng hai bên giao tranh, hai người từ phía sau đột nhiên nhảy ra kèm hai bên Trương Hạo, hét lớn.
"Mau tránh ra!"
Tình thế lập tức xoay chuyển, tầm nhìn đều đặt trên hai người kia.
Giang Tiếu Vãn hừ lạnh, hai người kia là người của Giang Thành.
Sáu người cộng thêm Giang Tiếu Vãn, chậm rãi tới gần, vây Trương Hạo bên trong.
Giang Tiếu Vãn đi rất chậm, đủ để người khác chạy vài bước dài, người bên cạnh hết cách đành đem Giang Tiếu Vãn cõng lên liền động đến vết thương, Giang Tiếu Vãn sắc mặt càng thêm cứng nhắc.
Trương Hạo tuy bị kèm hai bên, thần thái không chút kinh hoảng, ánh mắt liếc qua Giang Tiếu Vãn, nói với hai người kia, "Mấy người cứ như vậy sẽ làm cho cậu chủ đau đến chết đó."
Hai người quát, "Con mẹ nó mày câm miệng cho tao!"
Trương Hạo buông tay, "OK, làm ơn đem súng cách xa tôi chút."
Bảy người chậm rãi đến gần cửa lớn nhà Trương Hạo. Khu dân cư này mỗi tòa nhà cách nhau rất xa, Giang Tiếu Vãn quay đầu lại, nhìn thấy xe của Giang Thành đậu cách đó không xa.
Người cõng cậu trấn an, "Thành tiên sinh chờ ở chỗ đó. Tới lúc đó cậu đi trước, chúng tôi chặn phía sau lại."
Giang Tiếu Vãn nói "Được", ôm chặt cổ của người nọ.
Hơn hai mươi người bao quanh bảy người kia, tình huống tiến triển thật chậm.
"Máu... Cậu..." Không biết ai kêu một tiếng.
Máu, theo bắp đùi Giang Tiếu Vãn trượt xuống.
Không ổn rồi, bởi vì cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi lớn, bên dưới chỉ mặc quần lót.
Giang Tiếu Vãn đột nhiên rõ ràng vì sao Trương Hạo mấy ngày nay luôn dằn vặt cậu.
Là cố ý, cố ý muốn kéo dài vào lúc này.
Cậu cũng rõ ràng, cậu là mồi nhử, để Giang Thành tự dâng mình tới cửa.
Một giây sau, hai người kèm Trương Hạo đột nhiên bị đạp ngã xuống đất, Trương Hạo không biết từ nơi nào móc ra một khẩu súng, nòng súng thẳng tắp chĩa vào Giang Tiếu Vãn.
Lần đầu tiên bị súng đặt ngay đầu, Giang Tiếu Vãn lại một chút cũng không cảm thấy đáng sợ.
Chắc vì lúc trước chịu nhiều kích thích, bây giờ đều chết lặng.
"Không muốn cậu ta chết, đem súng thả xuống." Trương Hạo lạnh lùng nói.
Giang Tiếu Vãn đột nhiên mở miệng, "Đừng thả."
Động tác bỏ vũ khí của sáu người liền lập tức đình chỉ giữa không trung.
Giang Tiếu Vãn dùng thanh âm khàn khàn nói, "Hắn sẽ không giết tôi." Muốn giết, thì đã sớm xuống tay.
Trương Hạo nheo mắt, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười, "Tiểu Vãn thực sự là thông minh ra rồi đó. Một giây trước, xác thực tôi sẽ không giết em. Nhưng điều kiện tiên quyết tôi không giết em là vì em còn giá trị lợi dụng. Bây giờ em đã không còn chút giá trị, em cảm thấy bây giờ tôi không thể giết em sao?"
"Ầm" một tiếng. Xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh.
Khuôn mặt Giang Tiếu Vãn biến sắc.
Thần sắc Trương Hạo cũng có biến hóa, trong miệng không khỏi nhẹ giọng hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Những người đến cứu viện lập tức cuống lên, theo hướng phát ra âm thanh, nhìn lại, thất thần.
Trương Hạo đột nhiên tung một cước gạt ngã người đang cõng Giang Tiếu Vãn, thủ hạ của Trương Hạo thấy được một động tác này lập tức hành động, sáu người dồn dập bị đánh trúng.
Vài tiếng súng chói tai đánh vào trong màng nhĩ, Giang Tiếu Vãn còn chưa kịp kinh ngạc, mấy người kia liền ngã trên mặt đất.
Không một người sống, ngoại trừ Giang Tiếu Vãn.
Trong ánh lửa chói sáng một vùng trời, Giang Tiếu Vãn cuối cùng nghiêng đầu, nhìn ô tô cháy hừng hực cách đó không xa.
|
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, nhìn Trương Hạo hét to: "Ông đã làm cái gì? Con mẹ nó ông rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?"
Trương Hạo mặt không cảm xúc, không nói lời nào, "Tôi cũng muốn biết."
Giang Tiếu Vãn hai tay gắt gao siết chặt, đầu óc loạn thành một đống.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Ai tới nói cho cậu biết đây là xảy ra chuyện gì?
Trương Hạo đi tới trước mặt Giang Tiếu Vãn, ngồi xổm xuống, ôm lấy Giang Tiếu Vãn, "Chỉ là tai nạn giao thông, ba em bị tông xe, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa."
Giang Tiếu Vãn nhìn về phía ngọn lửa đỏ rực đang hoành hành, hai chiếc xe biến dạng hoàn toàn, thế nhưng tông xe bình thường sẽ nổ sao? Đương nhiên là không.
Giang Tiếu Vãn cảm thấy khí lực toàn thân đều mất sạch.
Chỉ là một trò khôi hài.
Hy vọng duy nhất của cậu không còn.
Kể cả thân nhân duy nhất của cậu cũng đồng thời biến mất.
Giang Tiếu Vãn nhìn chăm chăm ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ngất đi.
Trương Hạo ôm Giang Tiếu Vãn, trong lòng hối hận vạn phần, hắn không nên dễ dàng tin tưởng người kia, càng không nên vì bảo vệ Giang Tiếu Vãn mà đáp ứng cùng những người đó diễn vở kịch này.
Cứ như vậy, tín nhiệm cuối cùng của Giang Tiếu Vãn dành cho hắn triệt để mất đi.
Lại trở về nơi đó, ngôi nhà ban đầu.
Giang Tiếu Vãn từ phẫn nộ dẫn đến tuyệt vọng, khi trước tâm tình còn chưa tiêu hóa tốt hiện tại cậu chậm rãi thưởng thức tư vị này, thời gian còn dài.
Trương Hạo đem Giang Tiếu Vãn mang về nhà, mời một người đến chăm sóc cậu suốt 24h. Giúp cậu mặc quần áo, rửa ráy, xử lý tất cả, đương nhiên, cũng giám thị nhất cử nhất động của cậu.
Giang Tiếu Vãn nằm trên giường, không nhúc nhích, như một thi thể, thế nhưng mắt cậu mở to.
E rằng, chỉ có đôi mắt đang mở to kia, chứng minh cậu còn sống.
Buổi tối, Trương Hạo trở về sớm, tắm xong bảo người chăm sóc đi ra ngoài.
Trương Hạo tới gần Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn vẫn nằm đó, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, coi Trương Hạo một người đàn ông to lớn như không khí, không nhúc nhích.
Trước khi Giang Thành chết, cậu còn có thể phản kháng, nhưng bây giờ Giang Tiếu Vãn ngay cả ý định phản kháng cũng không có.
Xem ra cái chết của Giang Thành, đối với cậu, là một đả kích cự kỳ lớn.
Trương Hạo đưa tay, vén sợi tóc Giang Tiếu Vãn lên, tóc Giang Tiếu Vãn rất mềm mại, nâng lên nhưng lại rũ xuống.
"Tiểu Vãn, tôi biết em hận tôi, nhưng bất kể thế nào, tôi đều không muốn em bị tổn thương." Trương Hạo ôn nhu nói.
Mặt Giang Tiếu Vãn vẫn không thay đổi nhìn trân trân vách tường.
Lời nói dối, cậu nghe được đã đủ nhiều, không định sẽ tiếp tục nghe.
Trương Hạo mở ti vi, từng hình ảnh trong giờ tin tức lướt qua. Đột nhiên, Giang Tiếu Vãn trừng lớn mắt, nhìn chòng chọc hình ảnh trong tin tức.
"Hôm nay ông Giang Thành đã chết trong một vụ tai nạn xe ở bên biên giới Hoa Sơn. Lực lượng cảnh sát cho rằng ông Giang muốn mang vợ vượt biên trốn ra nước ngoài, nhưng nửa đường phát sinh tai nạn xe cộ, xe hỏng người chết. Người chết tổng cộng có ba người, ông Giang và vợ, còn có một tài xế họ Hoàng cũng chết trong vụ nổ."
Trong đầu cậu đột nhiên hiện hình ảnh của người phụ nữ hôm đó.
Tiểu Vãn, mặc dù bây giờ con không chấp nhận dì, nhưng mà dì và ba con là thật tâm. Ba con cũng không phải vì muốn con giận mà làm như vậy, là bởi vì dì cùng ba con đã có con, cho nên không sớm kết hôn không được.
Đứa bé...
Giang Tiếu Vãn trừng trừng nhìn hình ảnh trong TV, miệng khẽ hé, muốn nói gì đó, nhưng không thể, một âm tiết cũng không. Chỉ có thể trông như khẽ nhếch miệng, mặc cho nước mắt thấm qua khóe môi.
Đứa bé còn chưa sinh ra... đứa bé kia... cũng đã chết.
Người phụ nữ đó, còn có đứa bé nữa... đều vô tội.
Trương Hạo cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng giúp Giang Tiếu Vãn lau đi nước mắt đã sớm thấm ướt khuôn mặt.
Giang Tiếu Vãn quay đầu, đối diện với tầm mắt của Trương Hạo.
"Ông... giết họ..." Thanh âm Giang Tiếu Vãn đã sớm khàn đến mức không nhận ra.
Trương Hạo yên lặng không nói.
"Ông biết ... người phụ nữ đó mang thai..." Môi Giang Tiếu Vãn đang phát run.
Mặt Trương Hạo không chút thay đổi, "Mặc kệ bây giờ tôi có nói gì, em đều không tin tưởng nữa."
Giang Tiếu Vãn đối với Trương Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, "Tên lừa đảo! Ông là hung thủ giết người! Ông giết ba tôi, ông giết người phụ nữ đó, ông còn giết... đứa bé vô tội kia! Ông không phải người!"
Giang Tiếu Vãn khóc không thành tiếng.
Trương Hạo mặc cho Giang Tiếu Vãn dùng nắm đấm đánh vào người mình, cũng không hề chống đỡ.
Trương Hạo cảm thấy thực mệt mỏi,... được rồi...
Vì có thể giữ Giang Tiếu Vãn lại, cái gì cũng không đáng kể nữa, dù cậu coi hắn là hung thủ giết người cũng được, không thể phủ nhận, chính hắn hại cậu trở thành như vậy.
Chỉ là, bởi vì một dục niệm lúc bắt đầu đã không thể khống chế...
Đêm đó, Giang Tiếu Vãn nằm mơ. Trong giấc mơ giữa những ngọn lửa một người lại một người hiện ra trước mặt cậu. Giang Thành kéo chân của cậu, cậu ngã xuống, ông trách cậu tại sao không cứu ông.
Giang Tiếu Vãn sợ hãi, cậu ngồi xổm xuống, muốn xoa xoa cái xác cậu từng gọi là ba. Nhưng tay vừa đụng vào, đã bị nóng đến mức rụt trở lại, một luồng khí mang theo mùi vị da thịt bị cháy khét phả vào mặt, cậu muốn nắm lấy tay của Giang Thành, nhưng vừa dùng lực, tay Giang Thành liền đứt đoạn khỏi "cơ thể". Cánh tay đứt đoạn khẩn thiết siết chặt bàn tay cậu, làm thế nào cũng không giãy ra nổi.
Giang Tiếu Vãn sợ, cậu bỏ chạy.
Trên con đường vô tận trong bóng tối dường như cũng vô tận, Giang Tiếu Vãn vừa chạy vừa khóc, muốn kêu to, lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào.
"Ầm" một tiếng, Giang Tiếu Vãn ngã xuống đất.
Giang Tiếu Vãn cúi đầu nhìn lại, một đống đen đen gì đó vừa bị cậu dẫm nát dưới chân.
Giang Tiếu Vãn sững sờ nhìn, nhìn kỹ, là một đứa trẻ mới sinh.
Đúng, là đứa nhỏ kia!
Đứa nhỏ còn chưa được sinh ra, đã bị đốt thành một đống thịt vụn!
"A!"
Giang Tiếu Vãn mạnh mẽ mở mắt.
Bốn phía một màu đen kịt.
Giang Tiếu Vãn ngồi dậy, thân thể phủ một lớp mồ hôi lạnh, không thể ngủ tiếp.
Từ ngày đó trở đi, Giang Tiếu Vãn không muốn ăn uống gì cả.
Người chăm sóc đút cho cậu thứ gì, cậu đều sẽ nuốt xuống, thế nhưng không bao lâu liền phun ra. Còn chưa tới trong dạ dày đã nôn ra, Giang Tiếu Vãn nhìn bãi nôn trên sàn, trong lòng thậm chí có một tia thoải mái.
Hóa ra như vậy sẽ khiến cậu thoải mái hơn một chút. Giang Tiếu Vãn đột nhiên lĩnh ngộ được thứ gì đó, bắt đầu cười điên cuồng.
Tinh thần Giang Tiếu Vãn không ổn định, chỉ cần chú ý một chút đều có thể nhìn ra.
Giang Tiếu Vãn cầm lấy đồ ăn người chăm sóc đem tới, đều bỏ vào trong miệng, không mấy phút lại nôn ra.
Giang Tiếu Vãn bắt đầu không nằm trên giường nữa, đứng lên hoạt động. Tuy rằng chỉ giới hạn ở trong phòng, nhưng cậu lại đi loanh quanh không biết mệt. Nhìn thấy cái gì đều sờ một chút chơi một chút, giống một đứa nhỏ.
Giống như một đứa nhỏ, nhưng Giang Tiếu Vãn bắt đầu làm ra những chuyện đáng sợ, cái gì cậu tìm được trong tay đều sẽ đem nuốt xuống.
Nếu không phải mỗi lần người chăm sóc đều kịp thời phát hiện, giúp cậu nôn ra, cậu sớm trở thành thi thể.
Tình huống như vậy giằng co suốt bảy ngày.
Trương Hạo nghe báo cáo, đập mạnh xuống bàn, "Làm cái quái gì thế, chuyện lớn như vậy cũng không nói!"
Người chăm sóc khúm núm, "Nhưng mà ông chủ rất bận a... hơn nữa..."
Trương Hạo nổi giận, "Đừng nói nữa!"
Hắn liền đá cánh cửa đi ra ngoài, thẳng tắp chạy đến lầu hai, phòng của Giang Tiếu Vãn.
Trương Hạo nổi giận. Nhưng thời điểm Trương Hạo chạy tới phòng Giang Tiếu Vãn, Trương Hạo cố thở bình thường ép xuống phẫn nộ vừa nổi lên, nỗ lực bình tĩnh đối mặt với Giang Tiếu Vãn.
Hắn chậm rãi đi tới, Giang Tiếu Vãn đang ngủ, ngoan ngoãn như một đứa nhỏ.
Không, nói chính xác Giang Tiếu Vãn vẫn còn rất trẻ con.
Trương Hạo nhìn khuôn mặt Giang Tiếu Vãn bình an trong mộng, mới ý thức mình làm ra một chuyện quá đáng đến mức nào.
|
Thế nhưng hắn không có lựa chọn. Hắn hận Giang Thành, hắn muốn báo thù. Vậy nên không thể tránh khỏi, hắn sẽ xúc phạm tới Giang Tiếu Vãn. Cái gì hắn có thể làm, hắn đều làm cả rồi.
Trương Hạo mặt không thay đổi nhìn Giang Tiếu Vãn nằm trên giường, trong đầu thật hỗn loạn.
Trên thực tế, hắn không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp để giải quyết tình hình này.
Giữa bọn họ... Căn bản không còn gì có thể cứu vãn nổi nữa rồi.
Trương Hạo giương mắt, nhìn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, sớm biết thế này hắn đã sớm buông bỏ.
Thừa dịp cậu không chịu nhiều đả kích như vậy, thừa dịp cậu vẫn chưa sinh ra thứ tình cảm dư thừa lúc trước, sớm một chút, buông tay.
Sau đó, Trương Hạo tìm tới bác sĩ tâm lý.
Mỗi ngày bỏ ra mấy tiếng giúp Giang Tiếu Vãn trị liệu, hắn hi vọng như vậy sẽ hữu dụng.
Còn nhớ lần đầu tiên bác sĩ đến, thần sắc nghiêm trọng, "Tình huống hiện tại không quá tốt, tốt nhất là chuyển đến khoa tâm thần."
Thế nhưng Giang Tiếu Vãn từ chối trị liệu.
Cậu từ chối sự xuất hiện của người khác ở trong thế giới của cậu.
Cậu thích như vậy, thích cảm giác ăn đồ vật xong lại nôn ra, thích cảm giác toàn thân vô lực, thích mỗi ngày không ngủ nhìn chằm chằm trần nhà đem hồi ức đen tối đó nhớ kỹ.
Sau đó không chỉ tinh thần cậu có vấn đề, thân thể cũng vậy.
Giang Tiếu Vãn trở nên gầy gò, cả người tiều tụy như một đóa hoa héo úa. Yếu ớt đến mức không đỡ nổi bất kỳ đả kích nào nữa, dù là nhỏ nhất.
Thế là trong tình huống như vậy, đột nhiên xảy ra chuyện.
Một ngày, Trương Hạo giống như thường ngày mặt không đổi đứng nhìn Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn cười với hắn.
Mấy tháng nay, Giang Tiếu Vãn ngoại trừ lúc bắt đầu nói với hắn những lời kia sau đó cũng không nói bất kỳ lời nào nữa, đừng nói đến là nở nụ cười.
Thế nhưng ngày đó, Giang Tiếu Vãn lại cười.
Giang Tiếu Vãn mỉm cười thật đẹp, đẹp đến dường như nhìn thấy cậu trở lại như ngày trước, ngây thơ, quật cường, tươi đẹp.
Trương Hạo đưa tay ra, trong lòng mơ hồ đau.
Suy nghĩ có nên sờ mặt đứa nhỏ này thêm lần nữa, dù chỉ một lần.
Hắn lợi dụng cậu, hắn tổn thương cậu, hắn biết.
Thế nhưng hắn không nghĩ sẽ hại cậu thêm nữa.
Nguyên bản Giang Tiếu Vãn đang mỉm cười bỗng lông mày dần nhăn lại.
"Rào!" Một tiếng, Giang Tiếu Vãn trong miệng nôn ra máu tươi.
Nhưng nụ cười vẫn còn trên môi Giang Tiếu Vãn.
Trương Hạo sững sờ.
Giang Tiếu Vãn vừa cười vừa phát ra âm thanh quái dị như bị xé rách nói, "Tôi... không... tha thứ cho ông... tuyệt đối... dù biến thành quỷ...cũng không tha thứ cho ông..."
"Người đâu? Người đâu? Mẹ nó mau tới đây!" Trương Hạo kêu to.
Trương Hạo vội vã đón lấy chiếc chăn từ tay Giang Tiếu Vãn.
Trên tấm chăn nhạt màu nhuộm một mảng lớn huyết sắc, Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn không ngừng phun ra máu tươi.
Máu đen từ trong miệng không ngừng trào ra, Trương Hạo cũng không dám nhúc nhích.
Giang Tiếu Vãn lại nhìn hắn, trong mắt chứa đựng sự thù hận khắc cốt ghi tâm cùng nụ cười đẹp như một giấc mơ.
Người chăm sóc sau đó liền chạy đến nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, lập tức ngây dại.
Trương Hạo ngẩng đầu, giận dữ hét, "Gọi xe cứu thương! Nghe không, gọi xe cứu thương!"
Người chăm sóc nghe xong mới vội vội vàng vàng đi gọi điện thoại.
Trương Hạo đi theo xe cứu thương, quỳ bên người Giang Tiếu Vãn.
Bác sĩ chạy tới kiểm tra đơn giản, "Cậu ta đã ăn cái gì?"
Trương Hạo ngơ ngác nhìn cả người Giang Tiếu Vãn toàn máu, không nói ra được nửa cậu.
Bác sĩ cau mày, "Này, anh là người thân của bệnh nhân đúng không, tôi hỏi anh cậu ta đã nuốt xuống cái gì?"
Trương Hạo thất thần nhìn người đeo khẩu trang, "Tôi... tôi không biết, khi tôi vào, cậu nói với tôi một câu, sau đó liền thổ huyết không ngừng."
Bác sĩ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn lắc đầu một cái, không hỏi nữa.
Sau đó, bác sĩ bảo hắn Giang Tiếu Vãn nuốt lưỡi dao.
Trương Hạo nhìn nằm Giang Tiếu Vãn trên xe cứu thương, một thân mồ hôi lạnh.
Vừa nãy, hắn ôm Giang Tiếu Vãn cả người máu chảy đầm đìa, thế nhưng vẫn điên cuồng kêu gào.
Tất cả không có gì thay đổi, giống như lúc ấy.
Tiêu Vũ cũng như vậy, cả người toàn máu ngã xuống trước mắt hắn.
Hắn gọi, hắn vừa gào vừa la.
Nhưng Tiêu Vũ vẫn chết.
Tự sát.
Cái chết thật đáng sợ.
Nhưng Tiêu Vũ thật sự chết rồi.
Chuyện của Tiêu Vũ xảy ra trước kia cũng chỉ là một khoảnh khắc thất thần, liền hoảng hốt. Hắn không nghĩ tới những người nói muốn cùng hắn chung sống, đều trước mắt hắn lựa chọn cái chết.
Lỗi của ai?
Là vì Giang Thành hại chết Tiêu Vũ?
Hay là chính mình hại chết Giang Thành?
Trong bệnh viện, Trương Hạo ngồi chờ bên ngoài phòng giải phẫu.
Không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, cho dù biết đứa bé kia tuyệt vọng. Trương Hạo hi vọng hết thảy đều sẽ tốt, sau cơn bão tố, hi vọng hết thảy đều có thể tốt đẹp hơn.
Cho dù, nguyện vọng này ích kỷ mà hư huyễn.
Đêm đó, Trương Hạo nhớ lại rất nhiều thứ.
Thật ra, đã hai năm rồi.
Từ trong giấc mộng tỉnh lại cùng với nỗi cô quạnh, trong hai năm này, vì báo thù cho Tiêu Vũ, Trương Hạo đã sớm học được cách nhẫn nại.
Thế nhưng ngày hôm nay cảm giác đó một lần nữa vây quanh hắn.
Đúng, một khắc nhìn thấy Tiêu Vũ nhảy lầu, nhìn thấy tứ chi của cậu chạm đất, mà hai tay của chính mình trống rỗng, cái gì cũng không có, đều giống nhau đến đáng sợ.
Nhưng, tại sao lại biến thành như vậy chứ?
Tiêu Vũ, người cảnh sát xinh đẹp tựa tinh linh, chết ở trước mặt hắn.
Nhảy từ tầng bốn xuống, máu thịt be bét, còn chưa đưa vào bệnh viện đã tắt thở.
Sự tình tàn khốc như vậy, đối với hắn, diễn ra lần thứ hai.
Đây là vì sao? Hắn một chút cũng không muốn tổn thương đứa nhỏ kia, tuy hắn đích thực muốn Giang Thành nhận báo ứng, nhưng hắn vẫn nghĩ tất cả biện pháp bảo vệ Giang Tiếu Vãn.
Bởi vì Giang Tiếu Vãn bên cạnh cho hắn cảm giác mà chính hắn cũng không rõ ràng.
Hắn không nghĩ sẽ để đứa nhỏ đó biến mất. Cho nên lúc đó, mới đồng ý làm cam kết.
Mặc dù biết phần tình cảm này vừa bắt đầu đã định trước không đơm hoa kết quả, nhưng vẫn dốc tâm tư nắm lấy. Là vì cái gì a...
Nhưng Giang Tiếu Vãn yếu đuối như vậy, yếu đuối đến mức muốn kết thúc tính mạng của chính mình.
Không có cách nào, không có cách nào sao...
Trương Hạo ôm đầu, cảm giác toàn thân phát lạnh.
Nước mắt từ giữa những kẽ tay chảy xuống, Trương Hạo kềm nén không được gào khóc nữa.
Nếu như mất đi đứa nhỏ này, hắn làm sao sống tiếp?
Ôm phần tội nghiệt cùng tiếc nuối này, muốn hắn thế nào sống tiếp?
Vậy, để cậu đi đi.
Trương Hạo ngẩng đầu, nhìn vách tường trắng bệch.
Còn có biện pháp khác sao?
Ngoại trừ cho cậu tự do.
|
Chương 7 Giang Tiếu Vãn toàn thân mặc đồ đen, đơn giản mà đẹp, mang theo tia lạnh cuối thu.
Mái tóc màu đen, đôi mắt đen nhánh cùng một thân quần áo ám sắc, Giang Tiếu Vãn nhếch miệng mang theo nửa phần ý cười, tiến vào cửa Cảnh Các.
Giang Tiếu Vãn vừa mới tới phòng khách Trương Hạo đã nhận ra, vừa vào cửa, sắc mặt của cậu liền biến đổi.
Giang Tiếu Vãn hơn hai mươi tuổi nhìn phòng khách giám đốc khẽ mỉm cười, đi lên lầu.
Ai cũng biết ông chủ Cảnh Các và Giang Tiếu Vãn không hợp. Giang Tiếu Vãn tuy rằng gia nhập muộn, nhưng làm người lòng dạ hiểm độc, cùng một lúc có thể thực hiện nhiều vụ buôn bán lớn. Sau đó, rất nhanh liền được thăng chức thành cán bộ cao cấp trong Tứ Hải.
Tứ Hải là tổ chức xã hội đen nổi danh trong thành phố, phạm vi rộng lớn đã vượt qua tổ chức của Giang Thành năm đó, bề ngoài là tập đoàn mua bán, nhưng bên trong cái gì cũng làm, mở sòng bạc, buôn vũ khí, bán ma tuý đều có, bên cạnh đó lão đại của Tứ Hải là Hoàng Hưng Á cùng Cảnh Các có giao tình sâu đậm, hai người phụ trách của Tứ Hải và Cảnh Các thường xuyên qua lại, hơn nữa cảm tình cũng không tệ.
Cũng bởi vì mối quan hệ phức tạp rắc rối này, Giang Tiếu Vãn hết lần này đến lần khác khiêu khích Cảnh Các, mặ dù cùng lắm cũng chỉ đến mức gây sự đánh nhau, mà chuyện như thế lại lặp lại không chỉ một hai lần, người ngoài đều nhìn thấy được Giang Tiếu Vãn không thích người phụ trách Cảnh Các – Trương Hạo.
Giang Tiếu Vãn đẩy cửa đi vào, cười hì hì đánh vỡ bầu không khí đang ôn hòa.
Hoàng Hưng Á ngẩng đầu, vừa vặn gặp ánh mắt của Giang Tiếu Vãn. Giang Tiếu Vãn cười với Hoàng Hưng Á, nói, "Chào anh Hưng Á." Rồi nói với Trương Hạo ngồi ở bên cạnh Hoàng Hưng Á, "Chào chú Trương."
Phát hiện sự kinh ngạc trong mắt Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn liền đi tới.
Thanh âm Giang Tiếu Vãn khàn khàn, giống như phạm nhân từng bị trừng phạt nuốt than hồng. Âm thanh kỳ quái cùng khuôn mặt lãnh đạm, nhưng cũng không mang lại cảm giác không hài hòa.
Ngược lại là cách xưng hô này... Khiến người bên cạnh ngơ ngác, chỉ cảm thấy kỳ quái, Hoàng Hưng Á hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua ít nhất cũng hơn Trương Hạo mười tuổi, vậy tại sao Giang Tiếu Vãn phải gọi Trương Hạo là chú?
Ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hưng Á, Giang Tiếu Vãn nâng ly rượu đã vơi một nửa của Hoàng Hưng Á, uống vào.
Không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, không kiêng dè gì uống vào.
Trương Hạo bất động thanh sắc nhìn nhất cử nhất động của Giang Tiếu Vãn, qua khoảng mười mấy phút, nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi nói với Hoàng Hưng Á, "Hoàng ca anh cứ vui vẻ trước, có một nhóm người mới đến Cảnh Các, tôi phải đi xem."
Hoàng Hưng Á gật gật đầu, cười nói, "Cậu đi trước đi."
Trương Hạo lập tức đứng lên, mang hai thủ hạ đi ra ngoài. Giang Tiếu Vãn nhìn bóng lưng Trương Hạo rời đi, hừ lạnh một tiếng.
Hoàng Hưng Á bên cạnh phất tay một cái, mấy tên thủ hạ đóng cửa, đứng canh giữ ở đó.
Giang Tiếu Vãn đem chân đặt trên bàn để xuống, cầm lấy điếu thuốc, mặt không hề có cảm xúc.
Hoàng Hưng Á nở nụ cười, mang theo vài phần tối tăm, khuôn mặt bình thản nổi lên tia vặn vẹo, "Tiểu Vãn, đừng tiếp tục gây phiền toái cho Trương Hạo nữa."
Giang Tiếu Vãn rít một hơi thuốc lá, "Hai năm, vậy mà ông một chút động tĩnh cũng không có."
Hoàng Hưng Á tới gần Giang Tiếu Vãn, ghé vào tai cậu, "Chuyện này không vội vàng được."
"Đừng thấy Trương Hạo giống như chỉ lo liệu mấy cái hộp đêm bề nổi của Cảnh Các, bên trong hắn vẫn ngầm kinh doanh vài thứ khác, tuy rằng không phô trương, nhưng vẫn phải có vài phần kiêng kỵ. Hơn nữa cậu ta làm người khiêm tốn, nếu chúng ta lập tức cùng cậu ta xảy ra xung đột, khó tránh những bang phái khác sẽ liên hợp lại nói Tứ Hải chúng ta không tuân theo quy củ."
Hoàng Hưng Á vừa nói xong, tay liền đặt tay lên vai Giang Tiếu Vãn, áo khoác đen cùng áo sơ mi trắng của Giang Tiếu Vãn, đều bị cởi ra.
Giang Tiếu Vãn mặt không cảm xúc, tiếp thu tất cả mọi thứ .
Về đến nhà Giang Tiếu Vãn toàn thân uể oải, cậu cởi bỏ quần áo trên người, tiện tay quăng vào thùng rác, ngày mai người quét dọn tự nhiên sẽ giúp cậu xử lý.
Giang Tiếu Vãn đi lên lầu hai, tới phòng ngủ của mình mở nước, chậm rãi ngâm mình.
Phòng ở này là năm đó Giang Thành mua cho, cậu từ khi lên đại học bỏ ra thời gian mấy năm đi làm thêm, cộng vào đó là số tiền thu nhập bất hợp pháp từ phía Tứ Hải, mới có thể chuộc lại căn nhà này.
Dòng nước ấm áp từng chút từng chút lướt qua thân thể lại không thể tẩy nổi một thân dơ bẩn của cậu.
Giang Tiếu Vãn mở mắt ra, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bức tường màu xanh nhạt ốp hoa văn gạch sứ, nở nụ cười.
Dù sao mấy năm trước cũng đã ô uế, bây giờ dơ bẩn thêm một chút cũng có sao.
Chỉ là ám ảnh nhiều năm, bây giờ bắt đầu lại có cảm giác khiết phích không giải thích được, cho nên mỗi lần làm xong, nhất định phải bỏ tiền ra chi trả cho một bộ quần áo mới.
Giang Tiếu Vãn tắm xong, đã là hơn mười một giờ, nằm trên giường xem animation mới download vài ngày trước, thả lỏng đầu óc.
"Reng reng reng... Reng reng reng..."
Chuông điện thoại vang lên, Giang Tiếu Vãn vô lực tiếp, "Alo..."
Bên kia yên lặng một lúc, thật lâu mới có âm thanh, "Tiểu Vãn..." Cũng không biết gọi một tiếng như thế đã rút đi ít nhiều khí lực.
Giang Tiếu Vãn vừa nghe âm thanh này, lập tức nhếch môi cười lạnh, "A, chú Trương a, chú thế nào lại gọi điện thoại cho tôi?"
Đây là lần đầu tiên Trương Hạo gọi điện thoại đến, Giang Tiếu Vãn đã sớm biết hắn phái người tra xét điện thoại cùng địa chỉ của cậu. Nhưng đó là chuyện của một năm trước, bây giờ Trương Hạo mới gọi điện thoại cho cậu.
Trương Hạo ở đầu dây bên kia vẫn như trước, nho nhã, "Tiểu Vãn, đừng tiếp tục tự dằn vặt mình nữa... Tứ Hải không thích hợp với em."
Giang Tiếu Vãn cười lạnh, "Ha ha... Vậy tôi thích hợp ở đâu? Cảnh Các sao? Chú Trương, thật bội phục chú còn có mặt mũi gọi cho tôi."
Bên kia yên lặng một lúc, lại nói, "Tiểu Vãn, tôi chỉ là muốn khuyên em, Hoàng Hưng Á tuyệt đối không phải người đơn giản như bề ngoài."
Giang Tiếu Vãn nói vào điện thoại, "Nói xong chưa?"
Người bên kia nhàn nhạt nói, "Xong."
"Vậy, cảm ơn chú nhắc nhở, tạm biệt." Nói xong liền cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Giang Tiếu Vãn nhìn vách tường ngẩn người.
Hai năm trước cậu vừa tốt nghiệp xong liền đi tìm Hoàng Hưng Á, thời gian dài trong bang cậu cũng làm được vài việc, nhưng đều không chính thức lộ mặt ra bên ngoài, việc lấy tư cách cán bộ cao cấp của Tứ Hải xuất hiện cũng chỉ là chuyện mới đây.
Không ngờ, con sói nào đó vừa nghe đến tin tức này, liền chạy tới "chân thành khuyên bảo".
Hoàng Hưng Á là loại người gì, cậu đương nhiên rõ ràng. Từ 800 năm trước cậu đã điều tra rồi, năm đó hủy diệt Giang Thành, hắn cũng chiếm một phần, hơn nữa còn là một phần rất lớn. Lần đó sống chết với nhau, vũ khí cùng nhân lực, đều là Hoàng Hưng Á cung cấp.
Nói chung trải qua điều tra của Giang Tiếu Vãn, cậu không thể bỏ qua năm người tham dự vào việc của năm đó, theo thứ tự là tiếp quản thế lực của Giang gia là Lê Ngũ cùng Thu Phú, lực lượng mới nổi ngang nhau Trần Triệu Vũ cùng Trương Hạo, còn có lão cáo già Hoàng Hưng Á.
Năm người này, có vài người đã chết, vài người mất tung tích, còn lại chỉ có Hoàng Hưng Á cùng Trương Hạo. Hai người kia, cậu quyết không để họ thoát tội.
Giang Tiếu Vãn đối diện màn hình máy tính, cười lạnh.
Ngày thứ hai, vừa rạng sáng, Trương Hạo liền xuất hiện trong phòng làm việc của Giang Tiếu Vãn.
|
Giang Tiếu Vãn học tài chính, trước khi tốt nghiệp có cùng Hoàng Hưng Á tiếp xúc, cho nên tốt nghiệp một cái liền đến công ty của Tứ Hải làm việc rửa tiền.
Cậu học đại học không tồi, cho nên hiện nay phụ trách chút việc kinh doanh của Tứ Hải.
Trương Hạo một thân âu phục xám xuất hiện trước mặt Giang Tiếu Vãn, áo sơ mi trắng âu phục xám, không ca-ra-vat, khuy áo thiếu một cúc, một đôi mắt kính gọng vàng, vẫn nho nhã như lúc trước.
Sự thật chứng minh Trương Hạo vẫn là Trương Hạo, mặt người dạ thú.
Thư ký một bên run rẩy, "Giang tiên sinh... chuyện này..."
Giang Tiếu Vãn tựa tiếu phi tiếu tiến lên nghênh tiếp, ở ngay trước mặt thư ký nắm chặt tayTrương Hạo, "Tôi còn cho là người nào không biết điều không hẹn trước liền vọt thẳng lên đây, hóa ra là ông chủ Trương a."
Trương Hạo tuy không cười, thế nhưng biểu tình xem như nhu hòa, "Đúng vậy là tôi không đúng, không có hẹn trước liền muốn gặp cậu."
Giang Tiếu Vãn mỉm cười, "Lời này thực quá khách sáo rồi, ông chủ Trương đại giá quang lâm, tôi còn cao hứng không kịp. Đến đến, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút." Nói xong kéo Trương Hạo vào phòng.
Giang Tiếu Vãn vừa vào văn phòng, biểu tình lại thay đổi.
Tựa như cười mà lại không cười đã hoàn toàn biến thành cười xán lạn, Trương Hạo liếc nhìn biểu tình của Giang Tiếu Vãn, hơi nhíu mày, "Đã lâu không gặp."
Giang Tiếu Vãn tay kéo quai hàm, cười quái dị nói, "Ngày hôm qua không phải mới gặp sao, chú Trương?"
Trương Hạo định thần, nhàn nhạt nói, "Tôi cho là tình huống gặp mặt đó, có thể bỏ qua, không tính."
Giang Tiếu Vãn trong lòng hừ lạnh một tiếng. Mấy năm qua lăn lộn trong bang, một mình cậu âm thầm nỗ lực, tính toán Trương Hạo, nhưng không có cơ hội cùng người kia gặp mặt một lần. Lúc đầu là cậu không muốn gặp hắn, nhưng gần đây lại là Trương Hạo trốn tránh cậu.
Mãi đến tận ngày hôm qua, cậu nhiều lần khiêu khích không thành, đành phải vọt tới ngay lúc Hoàng Hưng Á cùng Trương Hạo nói chuyện làm ăn để gặp mặt hắn.
Không ngờ, hiệu quả rõ rệt, không tới 24h, đã gọi điện thoại đến khuyên bảo, giờ lại chủ động tới cửa.
Không ai rõ ràng trong hồ lô của Giang Tiếu Vãn rốt cuộc là bán cái loại thuốc gì, ngay cả Trương Hạo cũng không hiểu nổi. Thế nhưng căn cứ vào tình huống bây giờ Trương Hạo biết, Giang Tiếu Vãn đang nỗ lực làm ra chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Hắn nhất định phải ngăn cản cậu.
Trương Hạo cũng không quản người trước mắt châm chọc khiêu khích, kéo Giang Tiếu Vãn ra, tự mình ngồi xuống ghế đối diện, "Tiểu Vãn, đừng tiếp tục nữa. Con đường này căn bản không thích hợp với em."
Giang Tiếu Vãn một tay đỡ đầu, trưng mặt ngây thơ hướng Trương Hạo nháy mắt mấy cái, "Ồ? Cái này gọi là thừa kế nghiệp cha, ba tôi năm đó chính là làm công việc này, chú dựa vào cái gì nói tôi không thích hợp? Thời gian tôi tiếp xúc với giới xã hội đen so với chú còn dài hơn, chú đừng quên, Giang Tiếu Vãn tôi trước kia chính là cậu chủ của giới xã hội đen!"
Lời nói mang thâm ý này, Trương Hạo nghe được tự nhiên hiểu rõ.
Biết lần này không thể tiếp tục nói nữa, Trương Hạo đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chỉ là còn đi chưa được mấy bước, phía sau người liền thốt lên.
"Trương Hạo..."
Giang Tiếu Vãn đột nhiên gọi tên của hắn, trong lòng Trương Hạo cả kinh. Đã bao nhiêu năm rồi, không nghe cậu kêu tên của hắn. Tuy rằng âm thanh thay đổi, người cũng thay đổi, thế nhưng... vẫn luôn là đứa nhỏ kia.
Nhìn thấy thân hình chấn động rõ ràng của Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Trương Hạo xoay người, trong đôi mắt luôn bình thản tựa như chỉ có một biểu cảm nay lại gợn sóng nho nhỏ. Hắn không nói lời nào, nhìn thẳng vào người trước mặt.
Giang Tiếu Vãn chậm rãi đi tới trước mặt Trương Hạo.
Giang Tiếu Vãn đưa tay ra, một bàn tay thon dài. Giang Tiếu Vãn sớm đã không còn là thiếu niên ngây ngô lúc trước kia nữa, chiều cao cũng đã bằng hắn.
Một thanh niên tuấn mỹ, đứng ở trước mặt hắn, đưa tay ra chờ đợi.
Giang Tiếu Vãn lớn lên có một loại khí chất lạnh lùng, mặt mày đều mang theo vài phần tối tăm cùng lạnh lẽo.
Cho nên khi cậu nhàn nhạt cười lên, sẽ khiến người ta nghĩ đến những ngày lập đông có tuyết rơi lất phất,nếu biểu tình có thêm một chút biến hóa, sẽ càng có hiệu quả tốt hơn.
Không sai. Trương Hạo nhìn đến sững sờ.
Trước mắt không còn là đứa nhỏ năm đó cái gì cũng không biết, mà là một người đàn ông, một người đàn ông mang theo khí tức nguy hiểm.
Ngón tay kề sát bên môi, chậm rãi vuốt nhẹ, biểu cảm chuyển thành thù hận. Giang Tiếu Vãn ngoẹo cổ nhẹ nhàng nở nụ cười, "Tối hôm nay, có rảnh không, ăn cơm cùng em nha."
Lại là nụ cười ma mị cùng thanh âm khàn khàn kia, vô cùng mê hoặc.
Thế nhưng chính là loại thanh âm này, đem Trương Hạo thoát ra khỏi mê man.
Trương Hạo bị Giang Tiếu Vãn mê hoặc. Mặt không đổi nắm lấy tay Giang Tiếu Vãn, đem đôi tay của cậu kéo ra khỏi mặt mình, "Tiểu Vãn, em muốn làm gì?"
Giang Tiếu Vãn cười, "Trương Hạo sao lại nghiêm túc thế, anh sao lại trở thành một ông già bảo thủ rồi. Em nhớ trước kia anh không phải như vậy, trước kia anh mỗi giờ mỗi khắc trên mặt không lúc nào là không mang theo vài phần ý cười..." Nói đến đây, Giang Tiếu Vã thu lại ý cười, lạnh lùng nói, "Ngay cả lúc giết người... trên môi vẫn luôn tràn ngập ý cười."
Trương Hạo sững sờ, hắn quả thật bị ngữ khí của Giang Tiếu Vãn chấn động.
Bất quá chấn động kia cũng không duy trì quá lâu, Trương Hạo liền chậm rãi hồi thần sắc tiếp tục cười.
Nụ cười nhàn nhạt thong thả, vẫn là nụ cười vốn có của Trương Hạo, hắn xoay người, nói với Giang Tiếu Vãn, "Vậy thì bảy giờ tối, tôi ở dưới lầu chờ em."
Lang cùng sói, đến cuối cùng chú hươu non sẽ chết vào tay ai?
Giang Tiếu Vãn nhìn xe thể thao màu đen dưới lầu, môi nhếch thành nụ cười.
Sửa soạn trước gương đặt trong phòng làm việc, khoác lên bộ quần áo, đi ra cửa.
Lầu dưới Trương Hạo vừa thấy Giang Tiếu Vãn, vội vã dập tắt tàn thuốc, mở cửa xe nghênh đón cậu.
Giang Tiếu Vãn khẽ nhắm mắt nói, "Vẫn là thói quen không đổi, thói quen lái thứ này."
Trương Hạo cười nhạt, tràn ngập cảm giác cô quạnh, "Không còn cách nào, người đã già, quen thuộc cái gì rồi liền không thay đổi được nữa."
Giang Tiếu Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ cười cười, không đáp.
Đến chỗ ăn cơm, Giang Tiếu Vãn cũng không nói nhiều, an tĩnh ăn xong, an tĩnh nhìn Trương Hạo, không thể nhìn ra cậu đang suy tư điều gì.
Ăn được một nửa, Giang Tiếu Vãn đặt dĩa xuống, mỉm cười nhìn Trương Hạo, "Anh sẽ giúp em đúng không?"
Trương Hạo bây giờ mới hiểu được lý do Giang Tiếu Vãn ép hắn gặp mặt.
Hắn lựa chọn im lặng.
Giang Tiếu Vãn nói tiếp, "Anh sẽ không để em chết đúng không?" Lần này là khẩu khí khẳng định.
Trương Hạo ngẩng đầu, cười nhạt, "Sao em biết tôi sẽ giúp? Dù sao chuyện năm đó, tôi tuy không nhúng tay quá nhiều, nhưng tôi là người khởi xướng."
Giang Tiếu Vãn một tay chống cằm, híp mắt nhìn Trương Hạo, "Nhưng không có sự giúp đỡ của bọn họ chuyện đó căn bản không thành được. Anh đổi nghề thành ông chủ trung tâm giải trí, ai cho anh cơ hội? Anh lợi dụng ai, bị ai lợi dụng? Trong lòng anh rõ ràng."
Trương Hạo càng ngày càng trầm mặc.
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu cười, "Anh không nỡ để em đi chịu chết...Anh không bỏ được. Vì khi ở trong bệnh viện vì em..."
"Đừng nói nữa." Trương Hạo quát lên, nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt nho nhã cũng chẳng còn. Trương Hạo ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Giang Tiếu Vãn, "Tiểu Vãn, em không nên dính vào chuyện này."
Giang Tiếu Vãn buông tay, "Nhưng tôi dính vào rồi, hiện tại chúng ta hẳn là nên tính toán làm cách nào để toàn thân trở ra."
Trương Hạo cau mày, "Em..."
Giang Tiếu Vãn liếm liếm môi, "Anh muốn cùng tôi lên giường không?"
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng nói qua nói lại, đều là mọi thứ anh dạy tôi.
Trương Hạo sững sờ, Giang Tiếu Vãn nở nụ cười, "Nhiều năm như thế, anh còn muốn tôi không?"
Trương Hạo mặt không cảm xúc nhìn người trước mặt, không nói một lời.
"Tôi có suy nghĩ, nếu như khi đó anh không làm như vậy, e rằng chúng ta có thể sống chung với nhau. Hoặc là, tôi có thể trốn nhà đến bên cạnh anh."
Khóe miệng Trương Hạo từ từ nổi lên một vệt cười, cười khổ, hắn cúi đầu, "Cái loại hí kịch này thế mà em cũng học được."
Giang Tiếu Vãn nhàn nhạt nở nụ cười, "Là anh dạy tôi."
Trương Hạo ngẩng đầu, cho Giang Tiếu Vãn một nụ cười hoảng hốt, "Em quả thật là đứa nhỏ thông minh."
Giang Tiếu Vãn sửa lại tóc, "Anh phải biết tại sao tôi trở nên thông minh như thế."
-----------
|