Hắc Sắc Dục Niệm
|
|
Chương 9 Buổi trưa chủ nhật, Hoàng Hưng Á đón Giang Tiếu Vãn đi ăn.
Giang Tiếu Vãn nhận được điện thoại nhu nhu huyệt thái dương, mặt lạnh rời giường. Đứng lên, đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, mặc áo khoác vàng nhạt, quần jean liền ra cửa.
Một bên phải hoàn thành công việc của Tứ Hải, một bên phải suy tính, thật sự rất khổ cực.
Giang Tiếu Vãn gương mặt lạnh lùng lái xe ra cửa, đến địa bàn của Hoàng Hưng Á.
Vừa đến nơi, Hoàng Hưng Á liền quay về phía Giang Tiếu Vãn mỉm cười vẫy tay.
Hoàng Hưng Á người này, tốt chỗ nào chứ? Đại khái là đạt tiêu chuẩn cáo già. Hắn không giống như Trương Hạo, Trương Hạo dối trá, nhưng ở mức độ nhất định rất dễ bị nhìn thấu, tuy rằng bình thường khả dụng, nhưng nếu một khi gặp phải cao thủ thì sẽ dễ gặp chuyện không may. Nhưng Hoàng Hưng Á thì khác, hắn là thực sự đã trải qua thời gian khảo nghiệm để sống sót.
Đủ ngoan đủ độc, nhưng tác phong làm việc đặc biệt khác thường. Nếu không phải năm đó xảy ra chuyện chiếm đoạt thành bang, thì hắn ở trong mắt người khác vẫn còn là người buôn bán súng ống đạn dược.
Giang Tiếu Vãn vừa vào phòng liền cười nhạt.
Hoàng Hưng Á cũng coi như biết tính tình Giang Tiếu Vãn, quay sang hắn ôn tồn nói, "Đói bụng không?"
Giang Tiếu Vãn từ cười nhạt chuyển thành biểu tình mập mờ, "Hoàn hảo, hôm qua làm bảng giá quý của công ty, anh nói có mệt hay không?"
Hoàng Hưng Á rót cho Giang Tiếu Vãn chén trà, "Ha hả, thực sự là khổ cực cho cậu, tới, uống trước chén trà thấm giọng rồi nói."
Giang Tiếu Vãn bưng ly lên liền một hớp uống cạn. Bên kia Hoàng Hưng Á liền nói, "Kỳ thực, tôi còn là nghĩ cậu thích hợp làm chuyện của công ty, những sinh ý khác củaTứ Hải, cậu đừng tham dự."
Giang Tiếu Vãn liếc mắt nhìn Hoàng Hưng Á, cười nói, "Sao vậy? Thủ hạ của anh tố cáo tôi?"
Hoàng Hưng Á cười cười, "Nói gì vậy, tôi mở công ty chính là vì tẩy trắng, cậu trước hết ở công ty hảo hảo làm việc, chờ ổn định thì tôi có thể trực tiếp tới công ty ngồi mát ăn bát vàng a."
Tẩy trắng? Giang Tiếu Vãn ở trong lòng xì một tiếng khinh miệt, Hoàng Hưng Á muốn tẩy trắng, đúng là chuyện cười.
Giang Tiếu Vãn gắp một miếng cá đưa vào trong miệng, khẩu khí mềm nhũn không ít, "Tôi chỉ là muốn giúp một tay a."
Hoàng Hưng Á cười nhìn Giang Tiếu Vãn, tay che lên tay của Giang Tiếu Vãn, "Tôi biết, cậu cũng là nghĩ cho tôi. Yên tâm đi Tiểu Vãn, tôi hành sự sẽ cẩn thận."
Giang Tiếu Vãn tiếp tục ăn cá cười mà không nói.
Hoàng Hưng Á tựa hồ rất mê luyến Giang Tiếu Vãn . Mới vừa vào Tứ Hải một thời gian, rất nhiều người không phục Giang Tiếu Vãn, một người trong đó trước mặt Giang Tiếu Vãn còn nói hắn là một tử thủy tinh, dùng nhan sắc bò đến vị trí hiện tại. Hoàng Hưng Á sau khi biết liền đem người kia xử lý.
Giang Tiếu Vãn sau khi biết chuyện đó thì có điểm giật mình, bất quá bởi vì chuyện đó, Giang Tiếu Vãn mới biết được mình có thể thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, thậm chí bắt đầu lợi dụng Hoàng Hưng Á gây xích mích với Trương Hạo.
Hoàng Hưng Á buông tay Giang Tiếu Vãn ra, còn nói, "Nghe nói cậu mấy ngày trước đến chỗ Trương Hạo gây sự, cậu đứa hài tử này a..."
Giang Tiếu Vãn vừa để chiếc đũa xuống ngẩng đầu nhìn Hoàng Hưng Á, đôi mắt tự tiếu phi tiếu.
"Người nào nói?"
Hoàng Hưng Á cười cười, "Đã làm thì làm gì có khả năng không ai biết? Hơn nữa cậu dẫn theo hơn mười người đi vào trong đó lăn qua lăn lại, không muốn biết cũng không được. Nghe nói ngày đó là những người đó uống say nháo sự? Còn thiếu chút nữa phải báo cảnh sát?"
Giang Tiếu Vãn nhớ lại chuyện ngày đó, thật đúng là hí kịch . Cậu và Trương Hạo làm xong trở lại, đã nhìn thấy vài người không chỉ uống rượu mà còn uống thuốc, đầu loạng choạng muốn chết muốn sống, còn muốn kéo cậu vào.
Quản lí Cảnh Các vừa vặn thấy như vậy, biết cậu cố tình gây sự, chỉ vào cậu bắt cậu dẫn đám người kia đi.
Giang Tiếu Vãn xoay người sang chỗ khác chỉ nói những người đó cậu không biết.
Giang Tiếu Vãn thái độ lãnh đạm, nói tới nói lui tức chết người, thế là liền rùm beng lên, bên trong những người đó ngấm thuốc, đầu óc rỉ sắt cũng gia nhập tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng làm lớn chuyện .
Bất quá một hồi Trương Hạo nhanh chóng lo liệu, làm bộ từ trong phòng làm việc đi qua, thế là cậu liền nhân cơ hội cùng Trương Hạo ầm ĩ náo loạn một phen, cuối cùng hai bên rời đi.
Loại chuyện này đều phải phòng bị, xem ra Hoàng Hưng Á rất chú ý đến cậu, coi cậu như tiểu hài tử.
Hoàng Hưng Á còn nói, "Tôi biết cậu nhớ đến chuyện của ba cậu, nhưng cũng phải ở lập trường của tôi mà ngẫm lại. Trương Hạo tuyệt đối không phải đơn giản như cậu nghĩ. Huống hồ hắn cùng Tấn Thiên vẫn có chút quan hệ, cậu làm ầm ĩ như vậy, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp chuyện không may."
Giang Tiếu Vãn vừa nghe đến hai chữ Tấn Thiên, trong lòng cả kinh, cậu biết Tấn Thiên, mấy khối thế lực đều chiếm một phần, trước đây cũng là một đại bang phái, thế nhưng có người nói đã chuyển chính mấy năm nay, hiện tại an an ổn ổn làm ăn chân chính.
Giang Tiếu Vãn nheo mắt, có nhiều hứng thú, "Nghĩ không ra Trương Hạo bản lĩnh lớn như vậy a... Ngay cả Tấn Thiên cũng có liên hệ? Bất quá tôi nghe nói Tấn Thiên khổng phải đã giải tán sao? Đã không đi cùng đường với chúng ta nữa."
Hoàng Hưng Á cười cười, vỗ vỗ vai Giang Tiếu Vãn, "Nói cậu sinh nộn cậu còn không tin. Người mới vào giang hồ thân bất do kỷ, cậu nghĩ Tấn Thiên nói trắng ra là có thể trắng? Ở trong đó có nhiều lợi ích gút mắt, hơn mười năm tích lũy đông tây có thể nói giải tán là giải tán sao? Tấn Thiên thế lực còn ở đây, bất quá bọn họ không như chúng ta, làm việc cũng cẩn thận."
Giang Tiếu Vãn nháy mắt mấy cái, "Đó chính là nói bọn họ sẽ không dễ dàng xuất thủ à?"
"Theo lý là như vậy."
Giang Tiếu Vãn cười đến càng xán lạn, "Vậy không thành vấn đề, không ai sẽ vì bảo vệ một Cảnh Các nho nhỏ mà ra tay a."
Hoàng Hưng Á cười không đáp.
Tối hôm đó, Giang Tiếu Vãn lại bị Hoàng Hưng Á mang về nhà.
Hoàng Hưng Á cũng không thường muốn cậu, nhưng sẽ cách ba năm ngày tìm cậu. Giang Tiếu Vãn trong lòng cũng rõ ràng, tuy rằng cậu lớn lên hoàn hảo, nhưng dù sao tuổi tác lớn quá, đương nhiên không sánh bằng thiếu niên mười mấy tuổi. Hoàng Hưng Á làm như thế, cậu cũng không biết nguyên nhân. Hay là, Giang Tiếu Vãn cũng từng nghĩ có loại khả năng này, đó là cậu đối với Hoàng Hưng Á đặc biệt có giá trị lợi dụng.
Thế nhưng càng nghĩ, Hoàng Hưng Á ngoại trừ lợi dụng cậu đi nháo Trương Hạo ở ngoài, thì cũng không có tác dụng khác.
Trời thu đi qua, đã đến mùa đông. Mắt thấy đã hai tháng , đại gia bận rộn, cô độc, càng gần cuối năm càng thấy nôn nóng.
Phía nam thành phố, cả mùa đông đều mang ẩm ướt và mùi vị hư thối, ngày cả không khí lạnh cũng không chấm dứt triệt để.
Gần đây Giang Tiếu Vãn mới sáng sớm đã cảm thấy đầu khớp xương đau nhức.
Mặc quần áo tử tế liền đi ra cửa, đi qua cửa hàng tiện lợi mua lon cà phê nóng, ở trong xe uống, tinh thần đã khá nhiều.
Cứ như thường làm việc, duy trì tư thế xem văn kiện, cảm giác cánh tay vô cùng đau đớn.
Hình như năm ngoái đã bắt đầu, nhưng khi đó không nhiều như vậy, gần đây đặc biệt nghiêm trọng.
Giang Tiếu Vãn mặt lạnh làm xong buổi sáng, liền chạy tới nhà ăn lầu dưới tùy tiện lục đông lục tây tìm đồ ăn.
Biểu tình đó như là trúng độc dược, trắng bệch nghiêm mặt, vài sợi tóc rũ xuống bên tai, rất lộn xộn.
LúcTrương Hạo lái xe qua, nhìn thấy đúng một màn này.
Giang Tiếu Vãn ngồi ở phía trước cửa sổ, một bên nuốt trong miệng gì đó một bên hai mắt vô thần nhìn chằm chằm cơm nước trong tay.
Trương Hạo đẩy cửa đi vào, đi thẳng tới trước mặt Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn như cũ cúi đầu không thay đổi nhìn đồ ăn, ăn rất ít, còn thừa hơn phân nửa.
Trương Hạo cúi đầu nói, "Không hợp khẩu vị sao?"
Giang Tiếu Vãn rõ ràng cả kinh, cái thìa trong tay rơi vào trong mâm, lúc ngẩng đầu lên như con thú nhỏ bị hoảng sợ.
Lâu rồi không thấy cậu có vẻ mặt như thế.
Trương Hạo nhàn nhạt nở nụ cười, "Em tới nhà của anh, anh làm cơm cho em ăn được không?"
Những lời này như ngôn ngữ thế giới khác, nghe vào tai cảm thấy thật kỳ quái.
Giang Tiếu Vãn ngơ ngác nhìn Trương Hạo, hơi hé miệng. Thế nhưng cuối cùng khôi phục vẻ mặt không thay đổi, cúi đầu nhẹ giọng nói, "Anh rảnh lắm sao? Cảnh Các không có việc gì làm?"
Trương Hạo dáng tươi cười cũng hơi cứng đờ, nhưng chỉ thoáng qua sau đó biến mất hoàn toàn, "Hoàn hảo, anh vừa lúc đi ngang qua, thấy em ở đây ăn muốn đến chào hỏi."
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu quay sang Trương Hạo cười cười, không rõ biểu tình gì, cười, "Tôi cho rằng gần đây chúng ta nên tránh tai mắt của người khác."
Trương Hạo ngón tay đẩy gọng kính, "Sắc mặt của em nhìn không tốt lắm a."
Giang Tiếu Vãn để đũa xuống xoa miệng một chút, "Cho hỏi sắc mặt tôi tốt khi nào?"
Trương Hạo cười nhạt.
Trương Hạo còn nói, "Em nếu như muốn ăn cơm nói tới tìm anh." Nói xong cũng xoay người đi.
Giang Tiếu Vãn nhìn bóng lưng tây trang giày da, nghĩ có điểm buồn cười. Bao gồm cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Cho nên nói cái thành phố này luôn luôn khiến người ta thống khổ, khí trời ẩm ướt và lạnh liên miên cũng làm người ta không hài lòng.
Một ngày trong thời gian nghỉ đông, Giang Tiếu Vãn cuối cùng quyết định đi bệnh viện kiểm tra trên tay rốt cuộc có bệnh gì.
Từ lúc Giang Tiếu Vãn bắt đầu hiểu chuyện, cậu sẽ không dễ dàng sinh bệnh, cảm mạo nóng sốt đều là ở nhà uống thuốc.
Ký ức về lần duy nhất đi bệnh viện là khi còn bé, khi đó cậu lên cơn sốt, quản gia người hầu gấp đến độ xoay quanh, hơn nửa đêm Giang Thành liền cõng hắn đi bệnh viện, mẹ cậu đi theo phía sau. Hồi tưởng lại thời điểm đó sự tình giống như đã xảy ra ở thế kỷ trước.
Buổi sáng hôm đó, Giang Tiếu Vãn sớm xử lý xong văn kiện trong tay, xin nghỉ nửa ngày đi bệnh viện. Các đốt ngón tay đều đông cứng, lái xe cũng không thuận tiện. Giang Tiếu Vãn vừa ra khỏi cửa liền đón xe, đáng tiếc sai thời gian, xe cực ít, hắn đứng trước gió lạnh cả ngày, cũng không thấy một chiếc xe trống.
"Em đi đâu vậy?"
|
Giang Tiếu Vãn cúi đầu, chỉ thấy Trương Hạo xuất hiện ở trước mặt mình. Đây là lần thứ hai trong tháng hai người gặp nhau.
Giang Tiếu Vãn nhăn nhíu, không thay đổi nhìn người trong xe, "Tôi đi bệnh viện."
Trương Hạo mở cửa xe nói, "Anh đưa em đi."
Giang Tiếu Vãn nhìn chung quanh một chút, xem ra là đón không được xe taxi, chỉ có thể nhận mệnh lên xe.
Vừa lên xe Trương Hạo liền hỏi, "Đi bệnh viện khám bệnh? Bị cảm?" Trương Hạo nhớ tới ít ngày trước gặp Giang Tiếu Vãn sắc mặt của hắn không quá tốt.
Giang Tiếu Vãn tựa ở trên cửa sổ xe, sắc mặt tái nhợt, "Đi kiểm tra một chút đúng là có bệnh viêm khớp mãn tính hay không, gần đây các đốt ngón tay đau dữ dội, đánh chữ đều đau."
Trương Hạo nhíu mày, "Tuổi trẻ sao không biết chiếu cố thật tốt chính mình? Em tám phần mười là bình thường không mặc quần áo ấm, mùa hè tắm cũng không lau khô liền mở điều hòa."
Giang Tiếu Vãn liếc mắt Trương Hạo, không nói lời nào.
Trương Hạo còn nói, "Vậy em ít ngày trước ăn không vô là bởi vì đau khớp? Em xem có thuận tiện không kiểm tra cái khác? Anh xem thân thể em không tốt lắm."
Giang Tiếu Vãn giật nhẹ khóe miệng, "Yên tâm, tôi chết không được."
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, nắm chặt tay lái, "Em xem em, hài tử này..."
Giang Tiếu Vãn nhìn ngoài cửa sổ cảnh trí chạy như bay qua, thản nhiên nói, "Anh đừng dùng giọng điệu của ba tôi nói chuyện với tôi."
Thế là đối thoại kết thúc, lặng yên.
Rất nhanh đã đến bệnh viện.
Giang Tiếu Vãn xuống xe, đóng cửa xe, câu hẹn gặp lại cũng chưa nói liền vào bệnh viện.
Đến khoa chỉnh hình làm kiểm tra phong thấp, kháng khuẩn trong máu cao gấp đôi, bác sĩ cũng nói đúng rồi, bất quá không nghiêm trọng, hảo hảo tĩnh dưỡng cũng liền như vậy.
Kỳ thực cũng coi như trong dự liệu, Giang Tiếu Vãn mặt không thay đổi đi lấy thuốc, nghe bác sĩ dặn, liền ra khỏi viện. Ra khỏi bệnh viện thời gian đại khái đến lúc tan tầm, trước cửa bệnh viện trên đường xe lui tới, Giang Tiếu Vãn nhu nhu huyệt Thái Dương, hơi mệt.
Giang Tiếu Vãn bởi vì đau khớp, bước đi được cũng tương đối chậm, một thân áo gió màu đen phía sau bệnh viện, có vẻ dị thường hiu quạnh. Một người đi khám bệnh, quả thực rất khổ .
Giang Tiếu Vãn đạp cầu thang, từng bước một đi trên đường, vươn tay, nỗ lực gọi một chiếc xe trống.
"Như vậy không đón xe được đâu." Một thanh âm đột nhiên từ phía sau Giang Tiếu Vãn vang lên.
Giang Tiếu Vãn xoay người, Trương Hạo liền cười xuất hiện trước mặt.
"Anh sao vậy ở chỗ này?" Giang Tiếu Vãn cúi đầu hỏi.
Trương Hạo cười cười, biểu tình lạnh nhạt, mở cửa xe nói, "Lên xe đi."
Giang Tiếu Vãn mi tâm nhíu một chút, ngồi lên xe, vừa lên xe cậu liền hỏi, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Trương Hạo cười không nói lời nào.
Giang Tiếu Vãn cũng lười cùng hắn nói nhiều, ngoẹo đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong khoảng thời gian ngắn lặng yên không nói gì.
Xe còn đang chạy, Giang Tiếu Vãn phát hiện đây căn bản không phải đường quay về nhà mình.
Hắn vội vã quay đầu đi nhìn Trương Hạo, "Anh dẫn tôi đi đâu?"
Trương Hạo cười nhẹ, "Yên tâm đi, sẽ không làm hại em. Mang em đi vui chơi giải trí mà thôi."
Giang Tiếu Vãn vừa nghe lời của hắn, lập tức lạnh mặt, "Thả tôi xuống."
Trương Hạo cười, "Ăn bữa cơm mà thôi."
Giang Tiếu Vãn lại như cũ duy trì giọng nói, "Tôi nói anh thả tôi xuống, tôi không có hứng thú ăn cơm với anh!"
Trương Hạo trên đường vùng ngoại thành không người dừng xe lại, quay đầu nhìn Giang Tiếu Vãn, biểu tình mặc dù là mang theo ý cười, nhưng lại để người nhìn thấy, "Tiểu Vãn, anh chỉ là muốn cùng em ăn bữa cơm."
Giang Tiếu Vãn nhìn cũng không nhìn Trương Hạo, hung hăng mặc Trương Hạo kéo tay cậu, mở cửa đi ra ngoài.
Mùa đông bảy giờ, trời tối, Giang Tiếu Vãn bọc áo gió đi một mình ở vùng ngoại thành ven đường, kèm theo thân thể đau nhức và trong lòng đau đớn. Đều là vì đã cuối năm, mọi người thường trở nên nóng nảy.
"Tiểu Vãn!" Trương Hạo ở phía sau Giang Tiếu Vãn gọi.
Giang Tiếu Vãn mắt điếc tai ngơ, như cũ hướng về phía trước đi, cũng không quản đi đến đâu, cũng không quản bên ngoài gió lạnh đến xương.
"Tiểu Vãn... Em muốn bị đông lạnh hả !" Trương Hạo chạy tới, kéo Giang Tiếu Vãn lại.
Giang Tiếu Vãn thoát khỏi tay của Trương Hạo, xoay người lạnh lùng nói, "Anh cút xa một chút cho tôi!"
Trương Hạo chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Giang Tiếu Vãn đi một mình dưới ánh đèn đường.
Giang Tiếu Vãn bất quá đi hơn mười thước, liền "Phanh" một tiếng té lăn trên đất.
Trương Hạo vội vã chạy tới, "Tiểu Vãn em xảy ra chuyện gì?"
Giang Tiếu Vãn là vì khí trời lạnh liên hồi các đốt ngón tay đau đớn, động tác trì hoãn nên mới ngã sấp xuống.
Được Trương Hạo đỡ, cậu ngẩng đầu nhìn Trương Hạo, "Anh đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi không được sao?"
Trương Hạo vỗ vỗ Giang Tiếu Vãn, nhìn Giang Tiếu Vãn cọ rách da tay, "Em biết rõ..."
Giang Tiếu Vãn hận nhất bộ dạng này củaTrương Hạo. Cậu nhắm mắt lại, thân thể đau đớn nhắc nhở cậu làm cho thần trí rõ ràng.
Như vậy trong đêm rét, Giang Tiếu Vãn nhớ lại rất nhiều năm trước cậu ở bệnh viện tỉnh lại, biết được chuyện kia.
Bác sĩ nói cho cậu biết, cậu được đưa tới ngày đó, có người đàn ông ngồi ở trên hành lang khóc.
Nam nhân sau khi thanh toán tiền thuốc men, mỗi ngày đều len lén trốn ở bên ngoài nhìn phòng bệnh của cậu, lại không tiến đến một lần.
Trong bệnh viện, các nhân viên đã từng hiếu kỳ không biết nam nhân kia là ai, lúc đó nam nhân chỉ mặt lạnh lặng yên không nói.
Cậu không phải hài tử, sẽ không bởi vì vài giọt nước mắt liền cảm động loạn thất bát tao, quên thù hận.
Cậu sẽ không quên.
Giang Tiếu Vãn không nhịn được đứng dậy, nhìn Trương Hạo nói từng câu từng chữ, "Tôi gần đây tâm tình không ổn định, làm phiền anh cách xa tôi một chút."
Trương Hạo từ trong túi lấy khăn tay ra che trên tay Giang Tiếu Vãn, "Không sao, thì ra là như vậy, anh cũng mong muốn em theo anh ăn bữa cơm, cuối năm rồi... Anh nghĩ đón em theo anh ở vài ngày..."
Giang Tiếu Vãn bỏ tayTrương Hạo ra, "Tôi không muốn nghỉ."
Trương Hạo bắt lại tay của Giang Tiếu Vãn, "Coi như anh xin em."
Trương Hạo cúi đầu. Trương Hạo cầu xin cậu.
Giang Tiếu Vãn xoay người, nhìn Trương Hạo trước mắt.
Trương Hạo a, nở nụ cười hô phong hoán vũ. Trương Hạo a, lại đang cầu xin cậu. Anh nói buồn cười không?
Giang Tiếu Vãn nhìn nam nhân đứng trong bóng tối, thản nhiên nói, "Được rồi."
Giang Tiếu Vãn chỉ nghỉ ngơi năm ngày, trùng hợp là Trương Hạo cũng vậy.
Lúc Giang Tiếu Vãn đem thời gian nghỉ ngơi nói cho Trương Hạo, Trương Hạo cười nói, "Trời đã định trước là em muốn tới ở mấy ngày."
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo lặng yên không nói.
Giang Tiếu Vãn ngày đó chỉ đem theo vài bộ quần áo và một cái máy tính.
Đứng trước cửa nhà Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn chỉ mặc cái áo lông màu vàng nhạt, như một thiếu niên xinh đẹo bước ra từ trong tranh.
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn sửng sốt một chút, đến khi Giang Tiếu Vãn cười lạnh hỏi hắn có cố ý muốn đông chết cậu hay không, thì mới nhớ tới mời Giang Tiếu Vãn vào nhà.
Trương Hạo mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đặt ở trong tủ lạnh, để mấy ngày nay chiều nào cũng làm cơm cho Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn và Trương Hạo ở hai phòng khác nhau, hai người tự làm chuyện của mình, chỉ có lúc ăn cơm mới gặp mặt. Giang Tiếu Vãn lạnh lùng, thích châm chọc, nhưng Trương Hạo chỉ nhàn nhạt cười.
Như vậy bốn ngày rất nhanh qua đi.
Thời gian chỉ còn một ngày cuối cùng, Giang Tiếu Vãn hiếm thấy ngồi xổm trên ghế sa lon xem ti vi.
Trương Hạo rửa chén xong nhìn Giang Tiếu Vãn ngồi xổm trên ghế sa lon, dường như đã rất lâu.
Đã từng có cảnh tượng như vậy, khi đó thời gian rốt cuộc cũng không trở về.
"Anh đứng ở phía sau tôi làm chi a." Giang Tiếu Vãn xem ti vi nói.
Trương Hạo hơi sửng sờ mới tỉnh hồn lại, cười đi tới sô pha bên cạnh, "Không, anh đang nhìn em xem cái gì trên TV."
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, mặt không thay đổi trợn to mắt nhìn hắn, như một hài tử đáng thương.
Trương Hạo suy nghĩ cứ như vậy vươn tay xoa xoa tóc của cậu, suy nghĩ muốn nói em sao lại xem phim hoạt hình, suy nghĩ sẽ cùng cậu tranh cãi.
Thế là Giang Tiếu Vãn nở nụ cười, "Anh đang nghĩ muốn tìm đầu của tôi sao?"
Trương Hạo chấn động, dáng tươi cười không khỏi cứng một chút.
Giang Tiếu Vãn vươn tay, kéo tay Trương Hạo dán trên mặt mình.
|
Ngón tay lạnh lẽo của Trương Hạo ở trên mặt Giang Tiếu Vãn cọ cọ, như một con mèo.
Môi tiếp xúc với bàn tay đang lạnh, vuốt ve trêu chọc. Giang Tiếu Vãn ngậm ngón tay của Trương Hạo vào miệng.
Trương Hạo cả kinh, theo bản năng liền rút tay về, nhưng Giang Tiếu Vãn lại cắn một cái. Có chút đau, nhưng lực đạo cũng không nặng.
Giang Tiếu Vãn ngồi chồm hỗm ở trên ghế sa lon, quay sang Trương Hạo cười.
"Anh cùng tôi ở chung nhiều ngày mà một lần cũng không làm sao?" Giang Tiếu Vãn cười nói.
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, lặng yên một hồi, thở dài mới nói, "Thân thể của em không tốt..."
Giang Tiếu Vãn một bên lôi kéo tay Trương Hạo một bên quấn lên người Trương Hạo, "Cho nên đó là lý do mỗi ngày anh đều nấu nước cho tôi tẩm bổ?"
Trương Hạo nói, "Đúng vậy, em khó có được thời gian nghỉ ngơi."
Giang Tiếu Vãn cười khanh khách, "Trương Hạo a Trương Hạo... Anh nói tôi thấy anh tốt ở chỗ nào chứ? Anh cho là như vậy tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Mạng người đối với anh mà nói, bất quá chỉ là vài chén canh ,vài lần làm tình thôi sao?"
Trương Hạo lặng yên.
Giang Tiếu Vãn leo lên người Trương Hạo, dây dưa một lúc, rối loạn tâm trí. Hô hấp cực nóng, nhẹ giọng thì thầm và thở dốc, "Trương Hạo... Trương Hạo... Nói cho em biết... Anh có hối hận không?"
Trương Hạo vươn tay, ôm chặt lấy người trong ngực, "Tiểu Vãn... Anh không muốn tổn thương em."
Giang Tiếu Vãn cười khẽ, cởi nút áo sơmi hướng phía Trương Hạo chớp mắt, "Thế nhưng rất hiển nhiên anh đã tổn thương em."
Một đêm này, nên làm vẫn làm.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Trương Hạo còn chưa tỉnh ngủ chợt nghe tiếng động cơ xe, kéo màn cửa sổ ra vừa nhìn, xe Giang Tiếu Vãn đã đi xa.
Trương Hạo nhìn giường chiếu xốc xếch, thở thật dài.
Không thể tránh được...
Giang Tiếu Vãn ngồi ở trong phòng làm việc, thắt cà- vạt ăn mặc áo sơmi, tóc tùy ý rơi lả tả ở bên tai, quả thực rất sát nhân, cho nên thư ký mới tới lúc pha cà phê cho cậu đã lén nhìn mấy lần.
Một đồng nghiệp nhìn tiểu thư ký khuyên bảo, "Giang tổng a... Đơn giản không phải là người."
Thư ký mới tới nghi hoặc.
Đồng nghiệp cười nói, "Nổi danh là biến thái a, cô vĩnh viễn không biết trong đầu cậu ấy nghĩ cái gì."
Cậu rất ít khi nhàn nhã tự đắc như thế, bất quá chỉ có ngày hôm nay là bất đồng.
Tại sao bất đồng? Tâm tình tốt a.
Giang Tiếu Vãn câu lên một nụ cười, nhìn thiết kế giản lược trên tường, thầm nghĩ đặc biệt đẹp.
Ngày hôm qua Trương Hạo nói cho hắn biết, nói lấy kế gậy ông đập lưng ông. Hắn tìm người đến mật báo cảnh sát, thuận tiện tìm vài người muốn rời khỏi thế lực của Tứ Hải, thế là kế hoạch bắt đầu thực hành.
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn nói, "Tứ Hải thực sự xong đời rồi, khó tránh khỏi cảnh sát sẽ không cho rằng em dính líu vào."
Giang Tiếu Vãn liền cười, "Em bất quá chỉ là tổng giám đốc nho nhỏ, ở Tứ Hải có thể coi là cái gì? Em cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ ràng, chỉ phụ trách vận chuyển buôn bán, không biết tiền bạc ở đâu a."
Trương Hạo cười cười, "Em ngây thơ cho rằng như thế có thể tránh được một kiếp?"
Giang Tiếu Vãn trả lời, "Tại sao không? Em có anh ở đây." Đầu bên này điện thoại ngừng lại một chút, "Tin tưởng anh sẽ tìm cho em luật sư tốt nhất, nếu như em gặp chuyện không may." Lời này, dĩ nhiên là mang theo tiếu ý.
Trương Hạo ngơ ngác nhìn mặt tường, "Đã biết, mọi chuyện em phải cẩn thận."
Giang Tiếu Vãn vui sướng cúp điện thoại, "Vậy ngày mai gặp."
Thế là ngày mai sẽ như thế mà đến.
Giang Tiếu Vãn ngồi đến buổi chiều, trước khi về nhà đứng ở của hỏi thư ký, "Ngày hôm nay có ai tìm tôi không?"
Tiểu thư ký lắc đầu.
Giang Tiếu Vãn nguyên bản vui sướng nhất thời trầm xuống, cảnh sát tại sao còn chưa tới?
Tiểu thư ký dùng dư quang len lén nhìn Giang Tiếu Vãn, thì ra đồng sự nói không sai, Giang tổng đúng là âm tình bất định.
Giang Tiếu Vãn là một người hay ăn cơm trễ, đi xuống lầu dưới trong nhà hàng tùy tiện chọn đồ ăn, thực chẳng có khẩu vị, cậu chuẩn bị ăn xong rồivề nhà, đợi có người gọi điện thoại nhờ cậu hỗ trợ điều tra, có lẽ ngày mai chuyện sẽ xảy ra.
Nào biết ăn mới mấy miếng, điện thoại liền vang lên.
Hiện nay gió thổi cỏ lay đều là tín hiệu, cậu vội vã lấy điện thoại ra nhìn. Quả nhiên là dãy số lạ.
Cậu cấp tốc ấn nút nghe, "Này! Này! Này!"
Liên tục vài tiếng, bên kia truyền tới một âm thanh giọng nữ, "Chào tiên sinh, chúng tôi là Hong Kong nợ..."
"Mẹ nó!" Dĩ nhiên là điện thoại lừa đảo! Giang Tiếu Vãn chửi bậy một tiếng, hung hăng quăng điện thoại trên bàn.
Điện thoại di động ngã vào nơi nào đó, thập phần thê thảm.
Giang Tiếu Vãn nhìn cơm nước và điện thoại di động, nhất thời một chút muốn ăn cũng không có.
Hắn chậm rãi vươn tay, lấy điện thoại di động, bắt đầu tìm thông tin bộ.
Thông tin bộ có một tên, gọi là X, kỳ thực cũng chính là một mã số.
Đó chính là số điện thoại của Trương Hạo. Ngươi xem, bảo mật công tác đều là loại tình trạng này.
Tay cậu đặt trên dòng chữ màu xanh, sau đó liền buông.
Đã như vậy, còn có thể thay đổi cái gì? Lẽ nào anh cho là gọi số điện thoại này là có thể thay đổi mọi thứ sao?
Giang Tiếu Vãn cũng thấy buồn cười. Cuối cùng thu điện thoại di động về đặt ở một bên.
Hẳn cho là ăn thật ngon, tốt xấu gì cũng đáng giá kỷ niệm một đêm.
Giang Tiếu Vãn một bên câu lên một nụ cười nhạt, một bên cúi đầu tiếp tục ăn.
Bên kia Trương Hạo đang chờ đợi. Người phái đi tố cáo bây giờ còn chưa trở về, Trương Hạo giơ đồng hồ lên nhìn một chút, đã hơn bảy giờ tối, còn không có tin tức.
Lần này là Tứ Hải giao dịch súng ống đạn được lớn nhất từ trước đến nay, bởi vì số lượng lớn dây dưa nhiều, cho nên nếu như bắt quả tang tại chỗ, chắc chắn sẽ làm cho Hoàng Hưng Á bị bắt.
Giao dịch lúc tám giờ, ở bến tàu thành bắc.
Nhưng là bây giờ đã là bảy giờ hai mươi phút, người phái đi báo cảnh sát ở đó lại một điểm tin tức cũng không có.
Trương Hạo có chút không nhịn được. Không, chính xác mà nói là hắn có chút sợ.
Hắn chưa từng như thế.
Lúc trước hắn làm việc nhất định sẽ bố trí kín đáo, hơn nữa chỉ một mình hắn hoạt động, nên không cố kỵ gì.
Thế nhưng lần này không chỉ bởi vì Giang Tiếu Vãn giục mà vội vã áp dụng hành động, mà còn lo lắng cho an nguy của Giang Tiếu Vãn.
Bảy giờ ba mươi lăm phút , điện thoại củaTrương Hạo vang lên.
Vang lên ba lần, hắn liền nhận.
Là dãy số lạ.
Sau khi hắn "Này" một tiếng , đối diện truyền đến một âm thanh cười xót xa.
Hắn còn chưa kịp hỏi đối phương là ai, phòng làm việc của hắn liền có một người vọt vào.
Trương Hạo cau mày nhìn bộ hạ trước mắt.
Người bên kia thở không được, "Trương... Trương tiên sinh... người phái đi bảo hộ Giang tiên sinh bị tập kích, Giang tiên sinh không thấy đâu!"
Trương Hạo sửng sốt, lập tức đứng lên muốn chất vấn người trước mắt. Lại nghe bên đầu điện thoại kia vang lên thanh âm của Giang Tiếu Vãn, mơ mơ hồ hồ đứt quãng, nhưng hắn xác định chính là nghe được.
Giang Tiếu Vãn đang nói: Đừng đến.
Hắn vội vã cầm điện thoại lên nói, "Này này, mày là ai? Có mục đích gì?"
Bên đầu điện thoại kia tựa hồ thay đổi người, "Trương lão đệ a, ngay cả tiếng của Hoàng ca cậu cũng không biết sao?"
Hoàng Hưng Á?
Dĩ nhiên là Hoàng Hưng Á!
Trương Hạo thần kinh lập tức căng thẳng, hắn nắm chặt điện thoại cười nhạt nói, "Hoàng ca a, ngày hôm nay không biết có chuyện gì, giờ này lại gọi điện thoại cho tôi?"
Bên kia tín hiệu không tốt lắm, Hoàng Hưng Á ha hả nở nụ cười hai tiếng nói, "Tôi tới tìm cậu hóng gió a. Cậu xem tối hôm nay ánh trăng như thế hảo, không bằng cậu tới bến tàu thành nam theo tôi hưởng thụ một chút gió biển?"
Thân thể Trương Hạo lập tức lạnh lẽo.
Hắn dĩ nhiên đổi chỗ!
|
Bên kia Hoàng Hưng Á còn nói, "Tiểu Vãn đang ở chỗ tôi, sao Trương Hạo? Tôi xem trước đó vài ngày các người quan hệ tựa hồ tốt vô cùng a, ngày hôm nay chúng ta cùng tụ họp một chút?"
Trương Hạo cầm điện thoại di động, gắt gao nắm lại, "Mày muốn làm gì?"
Bên kia Hoàng Hưng Á cười vài tiếng, thay đổi ngữ điệu, lạnh lùng nói, "Trương Hạo, mày nếu là không muốn Giang Tiếu Vãn giống mẹ nó cụt tay gãy chân chết không toàn thây, hay giống ba nó biến thành tiêu thi, vậy hãy nhanh tới đây. Tao không biết tới lúc làm xong giao dịch nó còn có thể sống hay không."
Trương Hạo lặng yên một hồi, thản nhiên nói, "Tôi đã biết."
Phía sau chính là thủ hạ khuyên, "Trương tiên sinh, anh thật sự muốn đi vào trong đó?"
Trương Hạo xoay người quay sang người bên cạnh nói, "Tiểu Duyên, nếu như tôi không hay xảy ra chuyện, cậu liền thay tôi hảo hảo an bài các anh em."
Thanh niên tên Tiểu Duyên sửng sốt một chút, "Trương tiên sinh anh..."
Trương Hạo nhàn nhạt nở nụ cười, "Lẫn vào cũng không phải biện pháp, vốn tính làm xong lần này liền mang theo các người đi kinh doanh làm ăn, xem ra là không có khả năng. Chính là các người cứ làm ăn bình thường, chỉ là đừng ... đi đường này nữa."
Nói xong liền cầm áo khoác trên ghế sa lon đi ra ngoài.
Người phía sau vội kéo tay Trương Hạo lại, "Trương tiên sinh a, anh làm vậy làm chi a. Đáng giá sao? Giang Tiếu Vãn đã cho anh ăn thuốc mê hồn gì, mà khiến cho anh vì hắn bán mạng!"
Trương Hạo thản nhiên nói, "Đây là tôi nợ cậu ấy." Nói liền đi ra ngoài.
Trương Hạo định dẫn theo người, đáng tiếc Cảnh Các người của vẫn rất ít , như lần trước Giang Tiếu Vãn nói, hắn căn bản không phải bang phái đấu võ.
Ngồi trên xe, Trương Hạo nhìn cảnh trí trên cầu vượt chạy như bay, trong đầu rối rắm.
Giang Tiếu Vãn tại sao lại bị Hoàng Hưng Á bắt được? Rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào.
Thực sự là hỗn loạn.
|
Chương 10 Lúc đến bến tàu, đã hơn tám giờ. Trương Hạo xuống xe, phía sau dẫn theo hai người, những người khác ở đằng xa đợi lệnh. Bến tàu gần bờ biển, một loạt gió rét thổi tới, đánh vào mặt đều có chút khô.
Trương Hạo đi tới địa điểm ước định, trước mặt chỉ vẻn vẹn mấy người.
Hoàng Hưng Á đứng trước mặt hắn, vẫn như cũ là khuôn mặt trung niên bình thản như thường.
Trương Hạo mở miệng trước, "Em ấy ở đâu?"
Hoàng Hưng Á cười nhạt, vỗ tay một cái, phía sau có hai người kéo theo Giang Tiếu Vãn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Giang Tiếu Vãn trên mặt có điểm ứ máu, phỏng chừng mới bị đánh.
Giang Tiếu Vãn mặt không thay đổi đứng ở nơi đó nhìn hắn, trong mắt một điểm lãnh đạm giống như tuyệt vọng.
Trương Hạo vẫn không hiểu, rốt cuộc vì sao lại xảy ra chuyện không may, tại sao Hoàng Hưng Á vẫn đứng ở trước mặt hắn.
Hoàng Hưng Á từ trên xuống dưới quét mắt nhìn Trương Hạo, sau đó cười nói, "Mày có phải đang suy nghĩ, tại sao tao còn bình yên vô sự đứng ở chỗ này đúng không?"
Trương Hạo lặng yên không nói lời nào, hai mắt thẳng tắp nhìn Giang Tiếu Vãn bên kia. Vậy mà Giang Tiếu Vãn lại tránh ánh mắt của hắn.
Hoàng Hưng Á vừa cười đứng lên, "Trương lão đệ a, mày đúng là phải cám ơn tao đi. Nếu không có tao, Cảnh Các của mày hiện tại cũng đã bị bắt."
Trương Hạo nghe xong lời này lập tức nhíu nhíu mày.
Hoàng Hưng Á nói tiếp, "Mày đại khái không biết, Tiểu Vãn hài tử này rất thông minh. Mày đoán nó tại sao lại bị tao bắt?"
Trương Hạo nắm quyền, "Mày rốt cuộc có mục đích gì?"
Hoàng Hưng Á nghiền ngẫm dường như quan sát Trương Hạo một phen, "Người trẻ tuổi đừng nóng vội, tốt xấu gì cũng nên nghe tao nói xong đúng không."
Trương Hạo cắn răng, lạnh lùng nói, "Có chuyện gì thì nói mau."
Hoàng Hưng Á gật đầu một cái, phía sau người áp giải Giang Tiếu Vãn đứng bên người của hắn, hắn kéo tay nắm lấy mặt Giang Tiếu Vãn hướng Trương Hạo cười hì hì nói, "Mày và tiểu tử này nội ứng ngoại hợp, trộm số liệu nội bộ của Tứ Hải tưởng đem tố giác được tao là xong, đáng tiếc mày nhất định không nghĩ tới. Nó ngoại trừ bên ngoài muốn đối phó tao, còn tính kế cả mày."
Trương Hạo trong lòng cả kinh, giương mắt nhìn Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn như trước quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn.
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, thản nhiên nói, "Hắn nói có thật không?"
Giang Tiếu Vãn không nói lời nào.
Hoàng Hưng Á mở miệng."Chậc chậc, Trương Hạo, lúc này mà mày còn hỏi nó là thật hay không? Mày đưa cho cảnh sát phần tài liệu kia, còn có những phần Cảnh Các tham dự, nếu tao không tìm người nửa đường cướp lại, thì giờ đã sớm tới trong tay cảnh sát rồi. Nói như vậy, mày sẽ tự tay đem mình làm hỏng. Nó đối với mày như thế mày còn tin nó?"
Hoàng Hưng Á vừa nói liền kéo đầu Giang Tiếu Vãn qua.
Giang Tiếu Vãn đường nhìn vừa lúc đối mặt Trương Hạo .
Trương Hạo mang kính mắt, thấy không rõ biểu tình. Thế nhưng Giang Tiếu Vãn vừa nhìn thấy gương mặt đó của Trương Hạo liền nhắm nghiền hai mắt.
Trương Hạo lại hỏi một tiếng, "Tiểu Vãn, nói cho anh biết có phải thật vậy hay không."
Bên kia Hoàng Hưng Á vừa nghe Trương Hạo hỏi như vậy, nở nụ cười, "Nghĩ không ra mày đúng là tình thâm nghĩa trọng a, trách không được đương nhiên mày nghĩ hết biện pháp bảo vệ nó."
Giang Tiếu Vãn nguyên bản từ từ nhắm hai mắt không nói lời nào, nghe được Hoàng Hưng Á lời này hắn mở mắt ra, "Ông nói cái gì?"
Hoàng Hưng Á mắt liếc nhìn Giang Tiếu Vãn, xì một tiếng bật cười, "U, mày bây giờ còn không biết gì hết à."
Giang Tiếu Vãn nhíu mày nhìn Hoàng Hưng Á.
Hoàng Hưng Á lại nhìn Trương Hạo, bên kia Trương Hạo chân mày co rút, đã sớm mất đi tiêu sái ngày thường.
Hoàng Hưng Á có chút đắc ý, "Tính một chút, coi như tao đang làm chuyện tốt a." Rồi quay đầu hướng Giang Tiếu Vãn nói, "Tiểu Vãn a, nói cho mày biết một bí mật, người trước mắt mà mày hận đến muốn chết muốn sống hận không thể thiên đao vạn quả, trên thực tế là ân nhân cứu mạng của mày đó, đương nhiên nếu không phải hắn nói bảo vệ mày, tao đã sớm cho mày đi gặp ba mày đoàn tụ rồi."
Hoàng Hưng Á nói xong lời này thì nở nụ cười, "Được rồi, quay về với việc chính, tụi bây đã đến rồi thì hảo hảo nói một chút."
Hoàng Hưng Á vẫy vẫy tay, một đám người từ trong góc phòng đứng dậy.
Từ cửa bến tàu, cửa sắt, tấm ván gỗ, góc tường, có nhiều người đi ra.
Trương Hạo còn chưa kịp gọi người phía sau thì có người cầm súng kề bên miệng hắn.
Hoàng Hưng Á đi tới, "Mày ngày hôm nay tới đây là tự tìm đường chết."
Trương Hạo ngẩng đầu nhìn Hoàng Hưng Á, "Mày nghĩ tao sẽ không hề chuẩn bị mà tới sao?"
Hoàng Hưng Á sửng sốt, lập tức vừa cười vừa đứng lên, "Trương Hạo, đừng nghĩ tao là dạng người thích đùa."
Trương Hạo cười không nói. Một giây kế tiếp, hắn liền giơ tay lên đánh ngã người phía sau, bắt lại Hoàng Hưng Á.
Mọi người vừa thấy lão đại nhà mình bị nắm, đều ngừng động tác.
Nòng sung hướng về Trương Hạo, cũng nửa phần không dám nhúc nhích.
Trương Hạo lạnh lùng nói, "Kêu tụi nó bỏ súng xuống!"
Hoàng Hưng Á cười nhạt, "Mày nghĩ thử xem, mày dùng tay siết chết tao nhanh hơn hay là súng của thủ hạ tao nhanh hơn." Nói xong cũng nhìn sang phía Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn mở to hai mắt nhìn tất cả, thốt ra, "Đừng lo cho tôi! Anh mang theo Hoàng Hưng Á đi đi!"
Hoàng Hưng Á nhìn Giang Tiếu Vãn cười khẽ, "Trương Hạo, mày bỏ được Tiểu Vãn sao?"
Dứt lời liền hướng phía thuộc hạ nháy mắt, bắt lấy Giang Tiếu Vãn rút ra một cây đao, ngay trên cánh tay Giang Tiếu Vãn hung hăng đâm một cái.
"A!" Mặc cho ai cũng thấy liền kêu thành tiếng, thêm một đao, ghim vào thịt.
Nhìn máu của Giang Tiếu Vãn nhuộm đỏ y phục, sắc mặt của Trương Hạo không khỏi trắng nhợt.
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, một đôi mắt cũng lạnh đến dị thường, "Trương Hạo! Anh dù có để tôi chết, tôi cũng sẽ không có nửa phần cảm tạ."
Lặng yên.
Hoàng Hưng Á nở nụ cười, "Sao vậy Trương Hạo? Còn muốn nó bị thương nữa không?"
Trương Hạo lặng yên một hồi, mới nói, "Mày thả em ấy, tao mặc cho mày xử trí."
Hoàng Hưng Á nói, "Thả hắn, dĩ nhiên. Mày thả tao trước."
Trương Hạo nói, "Mày thả em ấy trước."
Hoàng Hưng Á nói, "Nếu như vậy, mày đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau thả."
Trương Hạo suy nghĩ một chút, "Được."
"Một...Hai...Ba!"
"Nổ súng!"
Cũng không biết là ai hô, liền có tiếng súng vang lên.
"Phanh" một tiếng, đinh tai nhức óc.
Mục tiêu là Giang Tiếu Vãn, thế nhưng lại bắn trúng Trương Hạo.
Giang Tiếu Vãn vừa quay đầu lại, đã bị Trương Hạo ôm ngang.
Cuối cùng người của Trương Hạo đều ngã xuống, cuối cùng trong tay hắn không có súng, đến cuối cùng Trương Hạo chỉ một lòng nghĩ đến Giang Tiếu Vãn.
Sở dĩ Trương Hạo thua, là định mệnh.
Hoàng Hưng Á nghiến răng nghiến lợi, một phát dẫm nát trên người Trương Hạo, "Trương Hạo, nguyên bản tao muốn cho mày cơ hội, mày lại ngu muội không lanh lợi, cũng đừng trách tao!"
Tay của Giang Tiếu Vãn còn bị trói, cậu nhìn Trương Hạo bị dẫm nát dưới chân Hoàng Hưng Á, rống lớn một tiếng, "Không!"
Hoàng Hưng Á nguyên bản cầm súng chỉ vào miệng Trương Hạo, nghe được Giang Tiếu Vãn vừa gọi như vậy, mới nhớ tới sự hiện hữu của cậu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Tiếu Vãn, cười lạnh một tiếng, "Tao lại quên mất còn có một người."
Lập tức vẫy tay quay qua người bên cạnh nói, "Lấy tay hắn trói lại." Hắn chỉ vào Trương Hạo té trên mặt đất.
Trương Hạo bị trói, kéo đến bên người Giang Tiếu Vãn.
Hoàng Hưng Á trên cao nhìn xuống hai người trên bờ biển, "Như thế này lúc thủy triều lên, tụi bây cũng có thể như một đôi đồng mệnh uyên ương."
Thực sự là một đêm không trăng.
Bọn họ đã bị ném vào đây, người bị thương nhẹ, người bị trọng thương.
Trương Hạo nhắm lại mắt, nở nụ cười khổ, "Nghĩ không ra... Cuối cùng... Lại chết ở chỗ này."
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo té trên mặt đất, "Anh đừng nói chuyện."
Trương Hạo thở dài, "... Vẫn không thể bảo vệ em..."
Giang Tiếu Vãn đột nhiên kêu to, "Con mẹ nó anh đừng nói nữa!" Lực đạo quá lớn, động vết thương, Giang Tiếu Vãn không khỏi nhíu mày.
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, "Rất đau sao?"
Giang Tiếu Vãn nhất thời im lặng, nói như vậy, ngoại trừ cậu thấy càng thêm áy náy, còn có ý nghĩa khác.
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo, tuy rằng hắn đang nói chuyện, thế nhưng cả người lại té trên mặt đất, dưới ánh đèn lờ mờ, dưới thân hắn cỏ dại đều bị nhuộm đỏ.
Bị súng đánh vào bụng. Trương Hạo sắc mặt trắng bệch.
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo như vậy, tay bị trói liền bóp chặt.
Trương Hạo ngẩng đầu lên liếc nhìn xa xa nước biển, "Tiểu Vãn... Em sợ không?"
Giang Tiếu Vãn cúi đầu, tóc rũ ở bên tai, "Tôi sợ cái gì, tôi có gì mà phải sợ ..."
Trương Hạo nheo mắt, kính mắt có chút lệch, "Đáp ứng em...Anh cuối cùng là... Không làm được."
Giang Tiếu Vãn cúi đầu, nhìn cỏ dại bên chân, "Tôi xin anh đừng nói... Tại sao anh trước khi chết đều phải dằn vặt tôi..." Giang Tiếu Vãn khóc. Nước mắt biến mất vào cát vàng ẩm ướt âm lãnh. Không thấy đâu nữa.
Trương Hạo hít một hơi thật sâu, giọng nói rất nhẹ, lời nói mang theo âm rung, "Rất nhiều điều muốn nói... Hiện tại nếu không nói... Sẽ không có cơ hội nữa."
Giang Tiếu Vãn nhắm mắt lại, thanh âm càng khàn khàn, "Anh muốn nói cái gì?"
Trương Hạo nở nụ cười, giọng nói kia của Giang Tiếu Vãn giống với lúc mới gặp hắn. Thế nhưng một giây kế tiếp, lại đổi lấy một trận đau đớn.
Tính mạng của hắn kèm theo máu dưới thân cùng nhau đang cấp tốc biến mất, sở dĩ... Nếu như hiện tại không nói, thì thực sự không có cơ hội nữa.
"Anh suốt đời, duy nhất... Hối hận... Hối hận chuyện tình này...làm cho em thương tâm... Đối với... Không dậy nổi..."
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo, "Được rồi! Xin anh đừng nói. Anh xem bây giờ anh thành cái dạng gì! Còn có thời gian nói chuyện yêu đương sao! Coi như tôi xin anhTrương Hạo... Anh đừng nói... Anh đừng nói... Anh xem anh chảy máu...Rất nhiều máu..."
Giang Tiếu Vãn càng nói càng nhỏ, cuối cùng khóc nức nở xen lẫn cầu xin.
Cậu thực sự sợ.
|