Bị Ép Chịu Trách Nhiệm
|
|
☆Chương 17
"?" Trình Bảo Nguyên nghi hoặc nghiêng người nhìn xuống, thầm nghĩ người này tính lên ngay chỗ này luôn sao? Cậu hơi hơi hướng về sau lùi nửa bước, chừa ra một khoảng.
Người nọ tiến đến bên bờ nhưng lại không có ý định làm thêm động tác nào nữa, chỉ đơn giản đem hai tay mình khoát lên thành bể, từ khoảng cách gần này mà ngước nhìn Trình Bảo Nguyên, biểu tình trên mặt lại là cười như không cười.
Cảm giác này...
"?" Trình Bảo Nguyên gương mặt tươi cười dần dần thu lại, thoáng nhíu mày, đột nhiên cảm thấy người ở trong nước này nhìn vô cùng quen mắt: hai đường mày kiếm, mũi thẳng, đôi môi to dày vừa phải...
Còn thêm một đôi mắt phượng kiêu ngạo, không phải là khuôn mặt của Đường Lăng hay sao?
"!" Thế nào lại khéo như vậy? Trình Bảo Nguyên thầm nghĩ xui xẻo rồi, vội đem kính bơi kéo xuống, quay đầu làm bộ như không thấy được người này.
Đường Lăng cười thầm một tiếng, giơ tay đem kính bơi cùng mũ bơi đều kéo ra, cầm trong tay, ngước mắt tiếp tục nhìn Trình Bảo Nguyên cười tủm tỉm.
Hắn tham lam đem Trình Bảo Nguyên từ chân cho tới đỉnh đầu xem xét vài lần, nhìn đến độ Trình Bảo Nguyên lông tơ cả người dựng đứng mới chịu thu hồi đường nhìn.
Nơi này vừa lúc cách cửa phòng thay quần áo xa nhất, xung quanh cũng không có người, tuy rằng Đường Lăng còn tại trong nước, nhất thời với không tới, Trình Bảo Nguyên vẫn như cũ luôn có chút sợ, cậu nhẹ bước hướng phòng thay quần áo di động, bất động thanh sắc muốn rời xa con người này.
"Hừ, biết mình sai chỗ nào rồi?" Đường Lăng quẫy đám nước dưới chân, tự chủ động bắt chuyện cùng Trình Bảo Nguyên.
"..." Trình Bảo Nguyên cúi đầu liếc nhìn Đường Lăng một cái, nghĩ đến khi nãy người mình vô hạn sùng bái lại chính là con người này, nhất thời cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng lòng lại thấy vừa phiền muộn lại vừa đố kị.
"Nè! Cậu đứng lại đó cho tôi! Tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu thế nào lại không trả lời! Trình Bảo Nguyên, tôi nói cho cậu biết, lần này là cậu tự chủ động kêu tôi qua đây, cậu mà dám giỡn mặt với tôi, tôi liền cho cậu đẹp mặt!" Đường Lăng nóng nảy la hét.
"..." Trình Bảo Nguyên hóa đá.
Tuy rằng vị trí hiện tại của Đường Lăng đang ở bên dưới , còn Trình Bảo Nguyên đứng ở trên bờ chiếm hết địa lợi, nhưng vẫn là cảm thấy áp lực cực lớn.
Cuộc hội ngộ bất ngờ bên bể bơi này, tựa hồ làm cho bao nhiêu dũng khí Trình Bảo Nguyên trong khoảng thời gian này tích góp từng tí một để đối kháng Đường Lăng đột nhiên hoàn toàn bay mất.
Cậu sau khi nghe được mệnh lệnh của Đường Lăng liền lập tức không dám động đậy, cúi đầu liếc nhìn Đường Lăng một cái, ngoài miệng tuy không can đảm nói nhưng trong lòng thì đang tự nói thầm: hắn ta nói cái gì chứ, mình lúc nào chủ động gọi hắn qua đây ? Người này thế nào vừa mở miệng là luôn nói mấy lời nói khó hiểu kỳ quái như thế ... Người ta nghe không hiểu hắn nói gì còn nhất định bắt người ta trả lời, trả lời sai thì lại nổi giận... Cậu lớn như vậy còn chưa thấy qua người nào phiền phức hơn hắn.
Đường Lăng đợi không được câu trả lời, mặt đỏ bừng, ánh mắt trừng hướng Trình Bảo Nguyên, qua một lát đột nhiên giọng điệu lại ôn hòa xuống, vẫy vẫy tay, nói: "Thôi đi... Cậu đã chủ động làm hòa, vậy tôi sẽ không chấp nhặt với cậu nữa. Sau này nhớ, không có lần sau nữa nha."
Trình Bảo Nguyên như cũ không đáp trả, cách kính bơi liếc mắt xem thường. Giọng điệu Đường Lăng nói câu nói khi nãy cứ y như mình là hoàng đế đang đặc xá tội tử cho bầy tôi của chính mình, Trình Bảo Nguyên thật còn chưa từng nghe qua giọng điệu không biết xấu hổ nào hơn cái giọng điệu này, với cái ngữ điệu không biết xấu hổ đó Đường Lăng tổng có thể sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn vô hạn tự nhiên.
"Hôm nay là giờ bơi lội của ban các cậu à? Cậu thế nào không xuoonhs nước bơi?" hôm nay Đường Lăng của kiên trì phá lệ khá tốt, ở dưới nước bị lạnh lâu như vậy vẫn như cũ chủ động cùng Trình Bảo Nguyên tìm chuyện để nói.
"..." Anh còn ở trong hồ, có cho tôi mười cái lá gan tôi cũng không dám xuống.
"Có phải là cậu...không biết bơi có đúng không?" Đường Lăng suy nghĩ một chút lại hỏi.
"..."
Trình Bảo Nguyên không trả lời, Đường Lăng lập tức liền được ý đứng lên : " Chắc luôn là cậu không biết bơi, ngu ngốc, trước đây chưa từng thấy hồ bơi hay sao?"
"..." Con người này làm sao có thể làm người ta chán ghét đến như thế chứ?
"Có muốn tôi dạy cho cậu không? Thấy tôi bơi thế nào, thầy giáo thể dục còn muốn tôi đại diện trường học tham gia thi đấu nữa kìa..."
"..."
"Cậu xin tôi đi, Xin tôi, tôi liền suy nghĩ lại rồi dạy cho cậu... Nữ sinh trong ban của tôi còn phải xếp hàng bái tôi làm sư phụ kìa."
"..."
Trình Bảo Nguyên xiết chặt nắm tay, nếu như không phải cậu không có can đảm, cậu thật nghĩ ngay lập tức đi qua đem cái mặt đang dương dương tự đắc naỳ đạp một phát cho chìm luôn xuống nước.
"Thằng nhóc nhát gan, cậu có dám xuống hay không! Xuống đây tôi dạy cậu bơi!" Đường Lăng thanh âm đột nhiên tăng cao, ngay lập tức, đường nhìn nửa hồ bơi đều hướng qua đây.
Mọi người thấy không tới Đường Lăng, chỉ có thể nhìn thấy một Trình Bảo Nguyên đang lúng ta lúng túng đứng ở bên bờ.
Nhìn thấy cậu ta nãy giờ học qua cả buổi của giờ bơi, vậy mà thân thể vẫn còn khô ráo từ đầu tới chân, mọi người trong lòng đều đang mừng thầm: May quá, hóa ra còn có người so với mình càng nhát a, người nọ còn là vịt trên cạn, không biết bơi không nói, ngay cả nước cũng không dám xuống. Ha hả ha hả.
Làn sóng điện bao hàm trào phúng cùng vui-trên-nỗi-đau của người khác rất nhanh liền truyền tới chỗ Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên mặt ửng đỏ, nắn lấy tay vịnh, bước chậm thành bước nhanh, cấp tốc hướng phòng thay quần áo mà chạy.
"Ê, cậu chạy đi nơi nào đó!" Đường Lăng tức giận, tính toán đứng tại chỗ kêu cậu ta quay lại, "Tôi đếm 3 tiếng, cậu ngay lập tức quay lại đây cho tôi! 1--2--... 2. 5... Trình Bảo Nguyên! Cậu muốn chết có phải hay không!"
Thiên tài mới để ý tới ngươi!
Trình Bảo Nguyên không muốn tiếp tục ở bể bơi để tự rước lấy nhục, dự định thay quần áo quay về ký túc xá, dù sao thì cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà điều tra việc này, còn đứng ở bể bơi đó lãng phí thời gian làm gì?
Phía trước đi tới vài người, bên nói bên đùa giỡn chạy song song vòng quanh bể bơi, đại khái là đang làm vận động làm nóng người trước khi vào nước thôi, Trình Bảo Nguyên bản thân sẽ không xuống nước, thấy thế vội vã nhường lại chỗ cho người ta.
Thế nhưng chỗ này lớn như vậy, Trình Bảo Nguyên đi đến thật gấp, đối phương cũng lại chạy quá nhanh, hai bên ai cũng đều không chú ý tới con vấn đề độ rộng của con đường -- kết quả chính là khi Trình Bảo Nguyên đã tận lực nép vào sát rìa hồ nhường đường, thì vẫn bị người nọ từ xa chạy đến đụng cho một phát. Lòng bàn chân cậu toàn là nước, vốn là khi nãy chạy cũng đã có chút trơn trượt rồi, một phát này đụng trúng càng là đứng không vững.
"A... Thật ngại quá!" người đụng vào Trình Bảo Nguyên không quay đầu lại , nói một câu xin lỗi, tiếp tục chạy.
"... Gì? A a a a a a a..." Cú va chạm này xung động thực sự không nhỏ, Trình Bảo Nguyên lùi lại hai bước, hai tay quờ quạt lung tung, vẫn là không giữ được thăng bằng ngã ngửa ra sau.
Trình Bảo Nguyên không muốn đầu mình đập trúng vào lớp gạch men, kết quả chính là cậu lựa chọn đảo hướng ngã về phía bên kia -- phía hồ bơi.
Lựa chọn này thực sự không phải lựa chọn sáng suốt gì cho cam.
Trình Bảo Nguyên xin thề, nếu như thời gian lùi lại ông trời nguyện ý cho cậu thêm một lần cơ hội nữa, cậu nhất định phát triễn tinh thần không sợ ngã đến ngốc, không sợ đau, thành thành thực thực dùng cái ót đụng vào lớp gạch men.
Đáng tiếc hiện tại không ai cho cơ hội cậu lựa chọn một lần nữa hết.
"Cẩn thận!"
"Ùng ục."
Trình Bảo Nguyên trên người quần bơi kính bơi mũ bơi, rốt cục cũng có một lần cùng hồ bơi khoảng cách gần gũi thân mật tiếp xúc.
Rơi xuống nước nháy mắt, Trình Bảo Nguyên đột nhiên nhớ lại câu nói kia của Đường Lăng , "Trình Bảo Nguyên! Cậu muốn chết có phải hay không!".
Trình Bảo Nguyên nghĩ thầm: Đường Lăng thật đúng là miệng quạ đen.
Trình Bảo Nguyên rơi xuống đúng ngay khu nước sâu, tuy rằng chiều sâu có thể tuyệt đối không vượt quá đầu Trình Bảo Nguyên, lại cách mép hồ rất gần, dù cho là người biết bơi không cẩn thận ngã xuống, lập tức nắm lấy rìa hồ cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhưng vấn đề nan giải ở chỗ Trình Bảo Nguyên căn bản chưa từng xuống nước, việc này dẫn đến sau khi cậu rơi xuống, sẽ chỉ có hai chuyện có thể làm: 1, không ngừng vùng vẫy ;2, không ngừng sặc nước.
"Ục Ục Ục...Ưm ưm ùng ục ùng ục..."
Kính bơi trong lúc vùng vẫy bị rơi đến chỗ nào không biết, làm hại Trình Bảo Nguyên cái gì đều nhìn không rõ, tâm lý chỉ sợ hãi cùng cực kỳ sợ hãi.
Nước từ bốn phương tám hướng đều tràn qua đây, cứ như có một cái lưới thật lớn đang ngừng đem Trình Bảo Nguyên kéo xuống dưới.
"Cứu... Cứu... Ưm khụ... Mạng... Cứu..." Cứu mạng! Ai tới cứu tôi với! Tôi không biết bơi ! Sẽ chết, thực sự sẽ chết !
Trình Bảo Nguyên tay chân giãy dụa lung tung, tưởng đem đầu lộ ra khỏi mặt nước cầu cứu, kết quả lại sặc một đống nước vào mồm.
"Ưm..ư... Cứu..."
Ai tới cứu cứu tôi đi! Tôi không muốn chết! Tôi vẫn còn mẹ và chị muốn tôi chăm sóc, tôi thực sự không thể chết được!
Ngắn ngủi có vài giây nhưng lại dài hệt như một thế kỷ, ngay tại lúc Trình Bảo Nguyên cảm thấy chính mình chờ không được người khác tới cứu, trước lúc người khác cứu chắc cũng sẽ chết đuối rồi, thì đột nhiên một cánh tay cường tráng hữu lực từ dưới nách cậu xuyên qua, vơ lấy cậu đến trước ngực, đem cậu từ trong nước vớt ra.
"Khụ khụ khụ... Cứu tôi... Cứu..." Xuất phát từ bản năng sinh tồn, Trình Bảo Nguyên gắt gao ôm chặt lấy cánh tay của người này, tuy rằng các bộ phận miệng mũi đều đã trồi lên khỏi mặt nước, nhưng cậu vẫn còn rất sợ hãi, hai cái chân cứ tiếp tục đạp, thầm nghĩ muốn tìm được một điểm dừng chân tin cậy.
"Đừng sợ, đừng sợ, mọi chuyện kết thúc rồi." nam âm trầm ổn ghé vào lỗ tai cậu dịu dàng an ủi.
Cánh tay đang ôm cậu lại chìm đi xuống, mắt thấy lại muốn lần nữa vào trong nước, Trình Bảo Nguyên lần thứ hai hoảng hốt, chân loạn đá.
"... Đệch, mấy người còn ở đây nhìn cái gì nữa, nhanh lên đem cậu kéo lên!" Người nọ một tiếng hô, thanh âm nghiêm khắc mà hung ác.
Nhưng Trình Bảo Nguyên thực sự lại cảm thấy thanh âm này của người cứu mình vừa thân thiết mà còn vừa rất dễ nghe.
Cảm giác thấy cánh tay mình bị người kéo lên, thân thể trầm trọng thoát khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng, bàn chân rốt cục cũng chạm được đát mẹ thân yêu, Trình Bảo Nguyên lúc này mới trầm tĩnh lại, hôn mê bất tỉnh...
Xung quanh rất ồn ào, lại nghe không rõ là cái gì.
"... Trình Bảo Nguyên... Trình Bảo Nguyên!" Có người vỗ nhẹ mặt cậu, sốt ruột ghé vào lỗ tai cậu hô hoán .
"Thầy, cậu ấy như vậy là làm sao? Như thế nào không mở mắt? Không có việc gì chứ?" một thanh âm hỏi.
"Để thầy nhìn xem... Ưm, không có việc gì, bộ ngực cao thấp bình thường, hô hấp cũng không thành vấn đề, chắc chỉ là bị hù đến... Đợi lát nữa nhớ kỹ giúp em ấy ấn bụng, đem tất cả nước trong bụng đều nhả ra là được... Được rồi được rồi, không có việc gì hết, mọi người giải tán đi , đừng vây lại một chỗ còn cho người ta thở nữa chứ. Lớp trưởng lớp này là ai, ở lại chăm sóc bạn học, chờ em ấy tỉnh lại đem em ấy đưa về KTX đi."
"Không cần đâu thầy, có em chăm sóc cậu ấy là được rồi. Chúng em vốn là có quen biết."
"Vậy được rồi, vậy chuyện này làm phiền em. Vừa mới nãy cứu người cũng là em, à mà em tên gì? Lát nữa, tôi gọi cho chủ nhiệm ban em, kêu cổ phải biểu dương em trước toàn trường mới được."
"... Không có việc gì, tại em đứng gần đó, là chuyện phải làm thôi."
...
Xung quanh chầm chậm yên tĩnh lại.
Trình Bảo Nguyên cảm thấy chính mình bị đặt ngửa nằm trên mặt đất, có người đang tại xoa bụng cho cậu, nơi bụng của cậu đều là nơi dễ bị nhột, mười phần muốn cười, nhưng lại cười không nổi, ngược lại càng khó chịu.
Cậu còn nhớ rõ lời nói khi nãy của thầy giáo, thế là ở trong lòng nói thầm: động tác nhẹ như vậy căn bản nhấn cũng nhấn không được nước trong bụng ra bên ngoài có được không.
Kết quả ngay sau đó, lực đạo người nọ liền gia tăng mạnh.
"Ưm... Khụ khụ khụ khụ..." Trình Bảo Nguyên lại ho lại nôn, thế nhưng căn bản cái gì đều nôn không ra.
"Đừng..." ánh mắt cậu cũng đau, nghiêng đầu một bên chảy nước mắt bên xua tay để người nọ không cần ấn nữa.
Ánh mắt ửng lên làn hơi nước, trước mắt lại đột nhiên bị một cái bóng đen che lại.
Bóng đen đầu tiên là đem đầu Trình Bảo Nguyên vịnh lấy, ngay sau đó cúi đầu, ngậm lấy đôi môi Trình Bảo Nguyên mà hút.
"..." Trình Bảo Nguyên mơ hồ sửng sốt hai giây, đột nhiên hồi thần, cậu mở to hai mắt nhìn người kia, cách đến mức quá gần, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được đường viền khuôn mặt, thứ duy nhất rõ ràng dị thường là người nọ trước mắt một cặp con ngươi đen nhánh.
Người nọ một bên nhìn chằm chằm ánh mắt Trình Bảo Nguyên , một bên lại không ngừng đem đầu lưỡi tiến vào miệng Trình Bảo Nguyên, không ngừng hút lấy chút không khí ít đáng thương còn xót lại bên trong miệng.
Làm gì vậy chứ... Tôi cũng muốn hô hấp ! Thật không dễ dàng từ trong chỗ chết tìm được đường sống, kết quả lại ở trên mặt đất chết vì thiếu dưỡng khí sao? Đùa cái gì chứ!
Trình Bảo Nguyên cũng gắng dùng sức muốn đem không khí hút trở về.
Hút đến hút đi, đầu óc lại một lần nữa bãi công vì thiếu dưỡng khí, qua mười giây sau cậu mới chịu ngừng lại.
Đầu óc mới bắt đầu hoạt động xử lý tin tức về tầm nhìn trước mặt: trước mắt là cặp mắt vĩnh viễn luôn chứa đựng đầy sự coi rẻ cùng cười nhạo người khác của Đường Lăng. Tuy rằng hiện tại nhìn từ góc độ này tựa hồ lại có chút gì đó... Nhưng Trình Bảo Nguyên đã không rảnh bận tâm.
Trong đầu cậu hiện lên một chuyện thật -- Cậu bị Đường Lăng... ngay ở chỗ đông người ... cường hôn!!
"-- Ưm!" cái sự thực vô cùng tàn nhẫn kinh khủng này chạy vào đầu óc Trình Bảo Nguyên kịp thời, thuận lợi làm cậu lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.
Hết Chương 17
|
☆ Chương 18
"..." Đường Lăng thấy người chính mình cực khổ cứu tỉnh nay lại bị chính mình làm ngất lần nữa, thì thập phần buồn bực.
Xung quanh còn lại vài người bạn học, lúc này tập thể ai cũng tròn mắt há hốc mồm nhìn sang.
"Tất cả các người... " Đường Lăng mắt lạnh liếc quá khứ, âm trầm đạo, "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy qua ' hô hấp nhân tạo ' bao giờ hả!"
Tập thể mọi người ai nấy đều bất giác lạnh run người, lắc đầu lia lịa chạy tứ phía.
"Hừ!" Đường Lăng phát ra một tiếng hừ từ giọng mũi, lại cúi đầu kiểm tra trạng huống Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên vừa lúc bị hù tới, sắc mặt có vẻ so với thường ngày càng thêm tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi xụi lơ.
Đường Lăng nhìn dáng vẻ Trình Bảo Nguyên nãy giờ vẫn không nhúc nhích thì không hiểu sao lòng lại có chít đau cùng lo sợ. Hắn nâng tay nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt Trình Bảo Nguyên , kì quái nhìn thấy hai lông mi khép chặt lại theo đụng chạm của hắn mà rung động.
"..." Đường Lăng sửng sốt, lại đi sờ vào một bên sườn mặt khác của Trình Bảo Nguyên .
Hai hàng lông mi kia lại tiếp tục có tiết tấu mà run run.
... Thú vị.
Phát hiện người này còn tỉnh, chỉ là xấu hổ không dám mở mắt, Đường Lăng yên tâm không ít. Hắn lộ ra một nụ cười xấu xa, ngón tay sờ soạng trên mặt, trên lỗ tai, lại mò tới trên cổ Trình Bảo Nguyên ...
Trình Bảo Nguyên một bên lông mi run rẩy một bên đỏ mặt, rốt cục, khi Đường Lăng sờ đến lồng ngực Trình Bảo Nguyên, lúc ngón tay vòng quanh qua lại đảo quanh trên quầng vú, Trình Bảo Nguyên mới bi phẫn mở mắt ra.
"Ban ngày ban mặt, anh đang sờ cái gì vậy hả!"
"... Tôi tưởng cậu đang cố ý giả bộ bất tỉnh mục đích chính là muốn tôi mò cậu chứ." Đường Lăng trả lời đến rất là vô tội.
"Làm sao có thể!"
"Ưm, khôi phục tinh thần rất nhanh ha. " Đường Lăng nhéo nhéo lỗ tai Trình Bảo Nguyên, hỏi " Mặt đất chỗ này nằm rất thoải mái sao? Nếu không sao cậu cứ nằm lì ở đây vậy hả?"
"..." Trình Bảo Nguyên tức giận quay đầu qua, hai tay chống xuống mặt đất, dùng lực nghĩ muốn ngồi dậy.
Chẳng qua hiện tại cả người cậu như nhũn ra, căn bản không dùng được chút lực nào.
Đường Lăng thấy thế không tiếp tục nói nữa, đỡ Trình Bảo Nguyên ngồi dậy, tiếp đó một tay ôm lấy eo Trình Bảo Nguyên, một tay kia thì xuyên qua dưới gối cậu, dùng sức ôm người đứng lên.
"! ! !" Làm cái gì vậy!
Trình Bảo Nguyên phi thường muốn mình lại ngất một lần nữa.
|
☆Chương 19
Đường Lăng nghẹn vài ngày, lần này rốt cục cũng bắt được người đến tay, làm rất sảng khoái, phát tiết xong, hắn đem Trình Bảo Nguyên còn đang nằm bò trên giường vẫn không nhúc nhích kéo lại ôm vào trong ngực, hôn hít qua lại .
Đối mặt với phản kháng của Trình Bảo Nguyên, Đường Lăng trước sau như một sử dụng biện pháp ảnh chụp mà uy hiếp, chỉ cần nhẹ nhàng nói hai câu nói khỏi miệng, liền thấy Trình Bảo Nguyên trở nên ngoan ngoãn thuận theo.
Đường Lăng hôn đủ, liền để Trình Bảo Nguyên nằm thẳng, chính mình cũng theo nằm ở một bên, nghiêng người ôm đối phương, có chút cảm khái nhỏ giọng nói: "Trình Bảo Nguyên, cậu không cần cứ giữ mãi một bộ mặt không vui lòng như thế, tôi hi sinh thân mình chơi một thằng đàn ông -- cũng liền bởi vì muốn thỏa mãn huyễn tưởng làm phụ nữ của cậu -- tôi còn chưa nói mình chịu thiệt, thì còn cái gì cậu thấy không vừa lòng hả?"
"Anh... việc này... Anh có thể không cần hi sinh." Trình Bảo Nguyên bị hôn đến đầu choáng mắt hoa, yếu ớt phản bác.
"A, chuyện này sao có thể, với lại tôi đều làm nhiều lần hi sinh như vậy, đáng lẽ cậu phải nên có chút biểu hiện gì sao?"
Có chút biểu hiện? Trình Bảo Nguyên ủy khuất nói: "Tôi có thể mời anh ăn cơm."
Đường Lăng không đồng ý: "Không, cậu phải chịu trách nhiệm."
Chịu trách nhiệm? Trình Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn hướng Đường Lăng: "Trách nhiệm gì mà chịu?"
Đường Lăng một bộ trịnh trọng nói : "Tôi làm cậu nhiều lần như vậy, đương nhiên là cậu phải đứng ra chịu trách nhiệm với tôi." (các bạn có bị sốc tinh thần chưa ^^)
Trình Bảo Nguyên vừa nghe liền xù lông, nhịn không được hét: " Mở, mở cái gì vui đùa! Anh..."
Đường Lăng chặn lời nói của cậu, hỏi: "Tôi như thế nào? Hửm?"
Đường Lăng uy hiếp bằng cách dùng hạ thân chọt chọt vào bắp đùi Trình Bảo Nguyên, thứ đồ này bên trên vẫn còn lưu lại mớ chất lỏng chưa được lau khô ban nãy, nhày nhụa đều bôi lên trên đùi Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên lập tức căng cứng bắp thịt, thân thể tiến vào trạng thái cao cấp chuẩn bị chiến đấu, đồng thời cắn chặt môi dưới, lại không dám nói nhiều một chữ, chỉ là viền mắt đều đã đỏ cả lên.
"Tôi như thế nào, cậu nói đi." Đường Lăng cà lơ phất phơ ép hỏi.
Trình Bảo Nguyên phẫn nộ, thầm nghĩ: Anh làm sao? Anh cường bạo tôi, kết quả còn muốn tôi chịu trách nhiệm với anh? Anh nói anh như thế nào? Rõ ràng là không chịu nói lý a!
Nhưng lời này cậu chỉ dám ở trong lòng gào thét, ngoài hiện thực, ngoại trừ dùng mũi hừ hừ hai tiếng, cậu thở mạnh cũng không dám thở nữa là...
Người ta nhát gan mà.
Huống hồ Đường Lăng đã dùng vô số sự thực chứng minh với Trình Bảo Nguyên một điểm này : cùng anh ta giảng đạo lý là vô dụng, anh ta, Đường Lăng mới chính là đạo lý.
Trình Bảo Nguyên phiền muộn nhắm mắt lại.
Đường Lăng đối "biểu hiện thuận theo" của Trình Bảo Nguyên rất là vừa ý, nâng đầu Trình Bảo Nguyên lung tung hôn vài phát, sau đó nhượng cậu xoay lại, lưng hướng đối ngực hắn mà nằm.
Lồng ngực Đường Lăng kề sát phía sau lưng Trình Bảo Nguyên, dương vật dưới thân cũng đang nằm tại khe mông Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên bị dọa đến phát run một trận, liều mạng rụt người về phía trước, chỉ sợ Đường Lăng phía sau đột nhiên đâm cho cậu một phát, cậu thực sự là lăn qua lăn lại không dậy nổi nữa rồi.
Đường Lăng dùng ngón tay xoa nắn hai hạt đậu nhỏ sưng đỏ trước ngực Trình Bảo Nguyên, hôn lỗ tai cậu, khẽ cười nói: "Cậu liền không thể yên phận một chút sao, hửm? Bướng bỉnh như thế, lại tiếp tục dây dưa một hồi tôi lại cứng lên nữa thì làm sao giờ... Hôm nay tôi nhưng không muốn lại làm... Haiz... Tôi biết rõ cậu mấy ngày nay không được thỏa mãn, thân thể rất đói khát... Như vậy đi, tôi có thể dùng ngón tay thỏa mãn cậu... Muốn không?"
Nói xong, hắn nóng lòng muốn thử mà đem tay di động xuống phía dưới.
Trình Bảo Nguyên vội vàng một phát nắm lấy cánh tay hắn, kéo đến trước người chính mình, nhỏ giọng nói: "Không cần!"
"Ôi, thật hết cách với cậu, thay đổi nhanh như thế...Không cần thì trước tiên đi ngủ đi. Tỉnh lại rồi ăn cơm." Đường Lăng nói xong liền đem Trình Bảo Nguyên ôm vào lòng mình, hai má tại đỉnh đầu Trình Bảo Nguyên rất nhẹ cọ vài cái, nhắm mắt đi ngủ.
"..." Trình Bảo Nguyên không thể tránh được lại bắt đầu sắm vai trò gối ôm.
Lúc này còn chưa tối, tuy rằng hô hấp Đường Lăng rất nhanh liền đều đặn , nhưng Trình Bảo Nguyên căn bản ngủ không được, tâm lý rối beng hồi tưởng lại quá trình từ khi mới quen biết Đường Lăng cho chuyện xảy ra hôm nay.
Có đôi khi Trình Bảo Nguyên thực sự rất thấu hận chính mình mềm yếu, bởi vì thói quen nhát gan nhu nhược, cho dù hiện tại bị Đường Lăng khi dễ đến này mức này, cậu cũng chỉ theo quán tính lùi bước nhường nhịn.
Từ đó cho tới nay, Trình Bảo Nguyên đều chỉ dùng sự nhượng bộ của bản thân để đổi lấy càng nhiều sự yên bình, cậu không hề biết trên đời này không phải tất cả kẻ địch đều nguyện ý hòa bình khi đối thủ của họ đầu hàng lui bước, có kẻ do thiên tính tham lam, một khi con mồi lần đầu tiên lui bước, liền sẽ bị họ làm cho lui càng thêm lui, rất khó có thể có không gian trở mình.
Trình Bảo Nguyên suy nghĩ cẩn thận, Đường Lăng chính là loại người tham lam thứ hai, mà chính mình lại là con mồi bị hắn ta nắm chặt nhược điểm bức bách tới mức không còn đường lui.
Hiện tại có thể làm sao bây giờ? Tựa hồ ngoại trừ tiếp tục nhẫn nhịn, nhất thời Trình Bảo Nguyên cũng nghĩ không ra phương pháp khác.
Đường Lăng trẻ tuổi mê chơi, yêu thích những thứ mới lạ, hiện nay Trình Bảo Nguyên chỉ có thể cầu khẩn tâm tính ham mê món đồ mới mẻ này của hắn nhanh nhanh chơi chán, thì may ra mình mới có thể thoát được.
◎ ◎ ◎
Từ khi sự kiện buổi chiều ở nhà khách nhỏ xảy ra, thái độ của Đường Lăng đối với Trình Bảo Nguyên cũng thay đổi rõ rệt, giọng điệu nói chuyện liền ôn hòa hơn, nụ cười trên mặt cũng lộ ra nhiều hơn, chẳng qua tính cách bá đạo độc đoán của hắn vẫn y vậy không thay đổi, tỷ như:
Thứ năm, hai người vừa mới ở căn tin dùng xong bữa trưa, lúc rời khỏi Đường Lăng thuận miệng nói ra kế hoạch muốn dạy Trình Bảo Nguyên học bơi lội.
"Cái gì? Anh muốn dạy tôi học bơi?" Trình Bảo Nguyên chậm hơn Đường Lăng một bước, giật mình nói.
"Không sai, buổi chiều cuối tuần tôi tới tìm cậu." Đường Lăng quay đầu nhìn thẳng Trình Bảo Nguyên, cười tủm tỉm gật đầu.
"..." Trình Bảo Nguyên cúi đầu, cậu nhớ lại lần trước bị rơi xuống nước mà sợ hãi, nghe được hồ bơi hai chữ liền run bắn cả người, nghĩ tới nghĩ lui, mạo hiểm cự tuyệt Đường Lăng, "Chuyện này kết thúc tại đây đi... Tôi rất ngốc, học không được đâu."
"Sợ cái gì a, tôi bơi rất giỏi, chỉ cần cậu theo tôi học, bao luôn là cậu sẽ biết bơi." Đường Lăng hiển nhiên không thể lĩnh hội đến bóng ma tâm lý trong lòng Trình Bảo Nguyên, hãy còn đang khuyến dụ.
"Không được, tôi không muốn học..."
"Không có việc gì, tôi cam đoan cậu học được. Hiện tại cậu ngay cả nước cũng không dám xuống, dù cho chuyên cần cách mấy, thành tích cuối năm cũng không cứu vớt nổi đâu." Đường Lăng cố gắng phân tích.
"Việc này... Còn có thể có các hạng mục thi cử khác, điểm cao một chút, không sai biệt lắm là có thể..." Trình Bảo Nguyên thanh âm càng ngày càng nhỏ, kỳ thực chính cậu cũng không chắc chắn mấy. (Chắc là mấy các mục thể dục thể thao khác ấy.)
Đường Lăng cười một tiếng, quay đầu nhéo nhéo cánh tay cậu, eo cùng chân, đem người ôm vào trong ngực nói: "Liền bộ dáng tay,chân gầy gầy này của cậu , tôi thấy bất kì một tiêu chuẩn mục nào đều khó a."
"..." Dù cho đây có là sự thực, cũng xin anh không cần nói trắng ra như thế có được hay không?
"Cho nên nhanh nhanh cùng tôi học bơi đi, cuối kỳ có rất nhiều địa điểm thi nha."
Trình Bảo Nguyên khó xử nhăn lại mày.
"Đây chính là do tôi tự mình dạy cậu, người khác mà cầu xin tôi đều xin không được đâu..." Đường Lăng rất đắc ý nắm thật chặt cánh tay, giống như đang ra hiệu cho đối phương đây là hạng nhất thiên đại vinh hạnh.
"Cảm ơn anh, ý tốt của anh tôi xin nhận, thế nhưng ..."
"Câm miệng! Đều đã nói với cậu, là tôi tự mình dạy cậu, cậu còn muốn gì nữa? Đừng cùng tôi làm nũng nữa, mau mau nói cảm ơn!" Đường Lăng tính nhẫn nại toàn bộ bay sạch, thanh âm trong nháy mắt lạnh tám độ, ngay cả cánh tay đang đặt trên vai Trình Bảo Nguyên cũng ghì mạnh hơn. "Tôi..."
"Cậu.Đi.Hay.Không.Đi?" Đường Lăng miệng dán lỗ tai Trình Bảo Nguyên hỏi.
Lúc này từ trong căn tin các học sinh khác cũng đang lục tục đi ra, Đường Lăng vóc người cao lớn, dung mạo tuấn mỹ, vốn là gọi người chú mục, lúc này lại cùng Trình Bảo Nguyên không ngừng cắn lỗ tai, tư thế mười phần ái muội, quả thực là đem tất cả ánh mắt trên đường đều hấp dẫn tập trung lại đây.
Trình Bảo Nguyên hai má nóng lên, không muốn tiếp tục làm người khác chú ý, đành phải rụt cái cổ nghẹn nghẹn khuất khuất gật đầu: "Tôi, tôi đi..."
"Này thì còn được."
"Thế nhưng..."
"Nhưng cái gì mà nhưng?" Nghe được Trình Bảo Nguyên đáp ứng xong, Đường Lăng thả lỏng chút, không còn bài xích cậu ta chuyển ngoặt hậu nội dung.
"Thế nhưng đọan thời gian trước tôi tại trong hồ bơi.... nước, tôi thực sự... Có chút sợ... Tôi nhìn thấy cái hồ này thì có bóng ma ..." Trình Bảo Nguyên thực thà nói.
"A! Thì ra là vậy." Đường Lăng bừng tỉnh, rốt cục hiểu rõ lí do vì sao Trình Bảo Nguyên vẫn một mực cự tuyệt chính mình"Cậu từng rơi xuống hồ bơi trong trường chúng ta... Cho nên sợ..."
"Ưm. Phi thường sợ!" giải thích thành công, Trình Bảo Nguyên dùng sức gật đầu, liền trông mong Đường Lăng buông tha kế hoạch dạy học.
Đường Lăng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang ngước mặt cẩn thận nhìn hắn, lại liên tưởng đến ngày đó đem người từ trong nước cứu ra bộ dáng đáng thương, tâm lý không hiểu mềm nhũn, hắn kiềm xuống lồng ngực rất nhỏ đau đớn, trấn an xoa xoa đầu Trình Bảo Nguyên, trịnh trọng hứa hẹn: "Yên tâm, vấn đề này tôi có thể giải quyết cho cậu!"
Hết Chương 19
|
☆Chương 20
Đường Lăng nói đến mặt đầy tự tin, Trình Bảo Nguyên tuy rằng vẫn một mực sợ hắn, nhưng tâm lý thủy chung tin chắc người này rất mạnh, liền thực sự tin lời Đường Lăng nói.
Kết quả, cuối tuần khi đi bơi, Trình Bảo Nguyên rốt cục mới biết cái gì gọi ăn hại.
Ngày đó, Đường Lăng không đưa Trình Bảo Nguyên đến hồ bơi trong trường học, mà là đem cậu tới một câu lạc bộ bơi lội mới mở trong thành.
Trình Bảo Nguyên đổi xong quần bơi, lòng tràn đầy chờ mong cùng Đường Lăng đi ra phòng thay quần áo tiến vào khu bơi lội, khi Đường Lăng yêu cầu Trình Bảo Nguyên cùng hắn hai người xuống nước cùng một nơi, Trình Bảo Nguyên nhìn một hồ nước to, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi Đường Lăng: "Đường Lăng, anh không phải nói sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề sợ nước sao? Cái này... Làm sao giải quyết a... Tôi, cái này... Vẫn là có chút sợ... Không dám xuống nước..."
Cậu đứng ở bên bờ nhỏ giọng hỏi.
"A? Cậu còn sợ?" Đường Lăng có chút khó hiểu quay đầu, "Đều đã mang cậu đổi một cái bể bơi mới rồi mà, thế nào cậu còn sợ?" ( Cứ tưởng bị tự kỉ thôi, ai dè mắc thêm chứng bệnh thiếu muối ( ̄- ̄) )
"... Cái gì?" Trình Bảo Nguyên thình lình nảy sinh cảm giác không tốt.
"Tôi nói, không phải cậu trước đây nói cậu từng rơi xuống hồ bơi trong trường học, rồi mới đối với nó nảy sinh chứng sợ hãi hay sao?''Thấy sắc mặt Trình Bảo Nguyên không tốt lắm, Đường Lăng nhẫn nại quyết tâm đến giải thích thêm " Nên hiện tại tôi mang cậu đến một địa điểm hồ bơi khác, không phải cái hồ bơi trong trường, phải là cậu hết sợ rồi đúng không" (một sự suy luận đầy muối (*¯︶¯*)
"..."
Đây là cái đạo lý gì! Trình Bảo Nguyên rơi lệ đầy mặt, đây chính là phương thức Đường Lăng đáp ứng giải quyết vấn đề sao? !
Căn bản đổi thang mà không đổi thuốc.
Cậu sợ chính là một chân cũng không dám chạm tới nước, cùng với việc đổi hồ thì có liên quan chỗ nào a?
Dù cho Đường Lăng cho cậu đổi một trăm cái hồ bơi, chỉ cần là hồ bơi tiêu chuẩn quy cách vẫn không thay đổi, cậu liền sợ vẫn là sợ a!
"Nhanh xuống!" Đường Lăng mặc kệ nội tâm Trình Bảo Nguyên đang giãy dụa, đứng ở trong hồ ngoắc ngoắc Trình Bảo Nguyên "Ê, là cậu muốn tôi dạy cậu học bơi, đừng có mà đứng ngây ngốc ra đó chứ, lãng phí thòi gian của người khác, nhiệm vụ hôm nay cũng không nhiều lắm, trước tiên học nín thở cùng nổi trên mặt nước -- cậu học xong rồi tôi thưởng cho. Xuống đi!"
"Học... Học không xong thì sao..." Trình Bảo Nguyên u buồn hỏi, cũng ở trong lòng tính toán có thể chạy trốn hay không.
"Học không xong a..." Đường Lăng ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Học không xong thì cũng có ' kinh hỉ ' nha!"
"..." cuối cùng Trình Bảo Nguyên lựa chọn ngoan ngoãn xuống nước, dù cho cậu có muốn chạy trốn, chìa khóa tủ quần áo đều bị Đường Lăng nắm giữ, căn bản cậu không thay được quần áo thì cũng sẽ ra không được, còn bởi vì cậu tin chắc rằng "kinh hỉ" này của Đường Lăng tuyệt đối chỉ có kinh chứ không có hỉ.
Hồi tưởng lại trước đó Đường Lăng chủ động muốn giúp cậu giữ chìa khóa, Trình Bảo Nguyên luôn luôn có cảm giác mình lên nhầm thuyền giặc -- không, nên là từ sau khi cậu sau biết Đường Lăng, chưa một lần nào được bước xuống thuyền giặc.
Ôi, thực là xui xẻo.
Trình Bảo Nguyên lập cà lập cập đi xuống nước, bị Đường Lăng kéo đến bên người.
"Đến, đầu tiên giống tôi nín thở." Đường Lăng nói xong cũng ngừng thở, quỳ gối chìm vào trong nước.
Trình Bảo Nguyên học theo nín hơi, nhưng nước chưa qua miệng cậu, cậu lại không dám lặn xuống nữa..
Đường Lăng tại dưới nước đợi nửa ngày cũng không thấy người xuống, mạnh đứng lên: "Làm quái gì vậy, cậu làm gì mà nhiêu đó cũng không xong nữa thế."
"Tôi... Tôi không dám." Trình Bảo Nguyên ăn ngay nói thật.
Trên thực tế, dù chỉ là đứng ở khu nước cạn, nước sâu không qua ngực, hai chân cậu cũng đã phát run, người thường ngày đều giữ ý cùng Đường Lăng bảo trì khoảng cách, nhưng lúc này lại chủ động nắm chặt cánh tay Đường Lăng.
"Này mà có cái gì không dám, chỉ là kêu cậu đem đầu ngụp xuống mà thôi..." Đường Lăng không thèm ngó ngàng nói.
Trình Bảo Nguyên thử vài lần, đều tại trước khi nước muốn vào mũi liền thất bại.
"Nước cạn như vậy, cậu tới cùng sợ cái gì hả?" Đường Lăng bất đắc dĩ.
"... Tôi, tôi chính là sợ." ngọn nguồn nỗi sợ của Trình Bảo Nguyên là đến từ tâm lý, nhưng tâm lý cản trở, loại này muốn khắc phục, xác thực là rất hao tâm tổn sức.
Đường Lăng lại kiên trì dạy vài lần, nhìn bộ dạng này của Trình Bảo Nguyên, cứ "Không dám không dám tôi không dám" thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng quyết định sử dụng chiêu mạnh nhất.
"Nín thở." Đường Lăng tượng như trước ra lệnh.
Trình Bảo Nguyên không dám hô hấp, thân thể ngồi xuống chút, nhưng đầu còn để tại trên mặt nước.
Đường Lăng lại nói: "Chú ý a, mũi không được hít thở, chuẩn bị xong chưa... Ba, hai, một -- "
Trình Bảo Nguyên còn đang suy nghĩ Đường Lăng lần này nói như thế nào nội dung giống phía trước một dạng, thình lình từ đỉnh đầu truyền tới một cỗ lực mạnh, "Ưm!" Cả người cậu đều bị ấn chìm vào trong nước.
"Khụ, khụ khụ, khụ!... Đường Lăng, Anh muốn hại chết tôi!" Trình Bảo Nguyên mũi không cẩn thận sặc nước, thanh âm đều thay đổi.
"Ngoan, tôi làm sao có thể hại cậu chứ? Ban đầu tôi chính là bị ba tôi như thế ấn vào trong nước, không có việc gì, cậu xem, cậu không dám ở dưới nước nín thở sao? Làm lại!" Đường Lăng một bên giúp Trình Bảo Nguyên vỗ lưng, một bên cổ vũ cùng trấn an nói.
"..." Trình Bảo Nguyên không nói nên lời.
Chẳng qua tại Đường Lăng bạo lực dạy học, Trình Bảo Nguyên chung quy là có một chút điểm tiến bộ nho nhỏ, học được bơi lội bước đầu tiên, nín thở.
Dám xuống nước, dám nín thở, kế tiếp muốn nổi trên mặt nước liền sẽ dễ hơn rất nhiều, Đường Lăng dạy động tác nào đều sẽ làm mẫu vài lần, xong mới bảo Trình Bảo Nguyên chính mình làm thử.
Trình Bảo Nguyên hít và một hơi nín thở chìm xuống, tay chân chầm chậm hoạt động, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đem thân thể từ từ nổi trên mặt nước .
Ngay từ đầu làm tư thế nổi trên mặt nước tự nhiên là không đạt tiêu chuẩn, đầu lặn xuống không đủ sâu, cánh tay hai bên duỗi cũng không đủ thẳng, eo không đủ dẻo, thậm chí cái mông mà không đủ cong, tất cả đều trở thành nơi mà Đường Lăng sữa chữa giúp Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên khiêm tốn học hỏi, Đường Lăng liền ra tay chỉ dạy, đem thân thể người ta một đường từ đầu mò tới chân.
Đáng thương Trình Bảo Nguyên bản thân liền nín thở không được bao lâu, lại cứ bị Đường Lăng tại dưới nước nhân cơ hội thả dê, dẫn đến cậu mỗi lần đứng lên thì mặt đều đỏ, cổ thì hồng, liếc về phía Đường Lăng, một bộ giận dỗi mà không dám nói.
Cảm thấy tư thế nổi của Trình Bảo Nguyên luyện được không sai biệt lắm, Đường Lăng lại để Trình Bảo Nguyên đem hai cái tay khoát lên trên tay hắn, tận lực bảo trì tư thế thân thể nổi trên mặt nước, luyện tập để thở.
Đường Lăng nắm Trình Bảo Nguyên tay, chậm rãi lui về phía sau, nhượng Trình Bảo Nguyên lĩnh hội cảm giác ở trong nước đi lại, cũng có thể nói thế này làm tăng thêm nước cảm. (cảm giác với nước)
Nước cảm có tăng hay không Trình Bảo Nguyên cũng lĩnh hội không tới, cậu chỉ biết là dựa theo lời Đường Lăng làm xong, khi đứng lên thì phát hiện nước đã qua mũi cậu. Sợ hãi do không thể hô hấp làm tiềm lực Trình Bảo Nguyên bạo phát, hai chân cậu đạp mạnh xuống phía dưới, thân thể nhảy một phát lên cao, ngay khi thấy được Đường Lăng trong nháy mắt hai chân theo tính phản xạ kẹp chặt lấy đối phương, cánh tay cũng ôm lấy cổ Đường Lăng, sống chết không buông.
"Đường Lăng!" Trình Bảo Nguyên một tiếng hét này hét đến thập phần gấp gáp.
"Đệch, mày đụng chết ông rồi... la lối cái gì!" Đường Lăng không nghĩ tới Trình Bảo Nguyên phản ứng lớn như vậy, hai chân thiếu chút nữa đứng không vững, vội quạt nước phối hợp cho chân nhảy lên, bảo trì cân đối.
Như thế nhảy lên nhảy xuống một hồi , nước càng ngày càng sâu, bờ cũng cách khá xa, trong lòng người nào đó càng sợ.
"Đường Lăng..." Trình Bảo Nguyên một tiếng này thanh âm kêu rất nhỏ, nhưng có điều gần như sắp phát khóc.
"Được rồi được rồi, tôi đưa cậu trở lại khu nước cạn, đừng khóc có được không... Tôi đùa cậu chút thôi mà." Đường Lăng có chút mất hứng.
"Ô... Đầu ngón chân không chạm được đến đáy..." Trình Bảo Nguyên ngỏ giọng nói.
"Có tôi ở đây, cậu còn sợ cái gì a." Đường Lăng cảm thấy Trình Bảo Nguyên không chịu tin tưởng thực lực chính mình, thì rất mất hứng. (Có anh ở đây rồi phiên bản Lăng thiếu muối.(*¯︶¯*) )
"Tôi sợ..."
Đường Lăng "Xì" một tiếng, không thèm để vào mắt.
Hắn nâng mông Trình Bảo Nguyên đi hai bước, thình lình dừng lại, điên điên nói với đối phương, thanh âm ái muội: "Tôi bất ngờ phát hiện... Tư thế hiện tại này của cậu thật sự không tệ nha, lần sau có thể thử xem."
Trình Bảo Nguyên bị dọa đến chân mềm nhũn, thân thể nhất thời trượt xuống, lại vội vàng tại sườn eo Đường Lăng kẹp chặt.
"Ha ha ha ha, dọa cậu thôi!" Đường Lăng ôm lấy Trình Bảo Nguyên cười to.
"..." Trình Bảo Nguyên nhưng một chút đều không cảm thấy chuyện này có gì buồn cười, bằng chứng chính là cái đồ vật phía dưới này của Đường Lăng đã không an phận bắt đầu cương lên đâm vào dưới mông cậu rồi. Hết Chương 20
|
☆Chương 21
Đường Lăng đùa giỡn như thế một lần lại làm ra chỗ hại, chính là khiến Trình Bảo Nguyên không dám tin hắn lần nữa, qua một lúc rồi mà cậu ta chỉ dám ngồi ngốc ở bên cạnh hồ của trẻ em nghịch nước.
Hồ bơi trẻ em trong câu lạc bộ, chỗ sâu nhất còn không vượt quá bắp đùi Trình Bảo Nguyên, chỗ cạn nhất cũng chỉ vừa qua mắt cá chân cậu, ngồi ở đây có thể đem đầu nhẹ nhõm lộ ra khỏi mặt nước, đúng thật là thiết kế dành riêng cho trẻ em, đủ an toàn và tin cậy.( ╮(╯▽╰)╭ )
Rất nhanh Trình Bảo Nguyên liền yêu thích nơi này, vui vẻ dùng hai tay chạm xuống đáy, đầu ngón chân chỉa xuống đất, tứ chi hoạt động, đi lại trong nước rất nhanh. ( mị là mị không tưởng tượng ra được đâu á. )
"..." Đường Lăng đứng ở một bên, nhìn Trình Bảo Nguyên vui thú bò qua bò lại xung quanh hắn, thực sự là quá mất mặt, đến mức không lời nào để nói.
Bởi vì hồ bơi trẻ em nên chiều cao phổ biến sẽ không vượt quá một mét, Đường Lăng đứng ở trong đó quả thực là hạc giữa bầy gà, sự tồn tại hết sức nổi bật.
Hắn quả thật giống y như ngọn đèn phát quang dưới nước hấp dẫn bầy đàn cá, bất tri bất giác hấp dẫn một lượng lớn các bạn nhỏ vây qua đây.
Đường Lăng chưa bao giờ biết rõ bản thân mình sẽ có duyên với trẻ con như thế, hắn không hề chán ghét con nít, thế nhưng hãy nhìn xem những đứa nhỏ này đối với hắn làm cái gì đi --
Có đứa mời Đường Lăng cùng nó múc nước; có tiểu loli si mê nhìn hắn, nói Anh ơi, anh lớn lên thực dễ nhìn, em có thể làm bạn gái anh sao; còn có tiểu chính thái* nhìn Đường Lăng vẫn không chịu động đậy, thì cho rằng Đường Lăng sợ nước, khẳng khái muốn đem phao bơi của mình cho hắn mượn; thậm chí có đứa nhỏ ôm lấy bắp đùi hắn không buông, la hét "Ba ba ", sau thì bị một người mẹ tuổi còn rất trẻ một bên xin lỗi một bên nhanh chóng ẵm đi, đứa nhỏ này lúc rời đi còn khóc đến khàn cả giọng, liều mạng hướng Đường Lăng phất tay, làm hại Đường Lăng có càng nhiều người đến vây xem...(Tiểu chính thái : Shota/Shotaro.)
Khờ dại đồng ngôn đồng ngữ lực sát thương lớn nhất. ( nôm na là hành động, lời nói vô tư, không suy nghĩ mới là chiêu có lực sát thương lớn nhất. Theo mình hiểu vậy thôi.)
Đường Lăng ngây ngốc nửa ngày mới muộn màng nhận ra, học theo bộ dáng Trình Bảo Nguyên bơi như bay trong nước, thẳng đến bơi thật xa rồi chui vào một tòa núi giả, hắn mới lần thứ hai chui lên mặt nước, tháo xuống kính bơi, dựa vào bờ hồ cẩn cẩn thận thận ngồi yên. ( Ảnh bị đả kích tâm hồn ╮(╯▽╰)╭ , ôi tâm hồn bé nhỏ của ảnh (╯ε╰).)
Khóe mắt Đường Lăng giựt bưng bưng, một cỗ khí nghẹn tại lồng ngực, lên không xong, xuống cũng chẳng được.
-- nghĩ như thế nào đều cảm thấy chính mình là đang bị mấy đứa nít ranh đó đem ra đùa giỡn, nhưng lại không thể đem những đứa trẻ đó làm thế này thế kia được... Thực là nói không ra hết được nghẹn khuất trong lòng.
Ngay tại lúc đầu hắn đang bị đè nén , vừa vặn không biết từ nơi nào Trình Bảo Nguyên thình lình xông ra, ngồi xuống hắn bên người.
Tuy rằng Trình Bảo Nguyên nỗ lực kiềm chế gương mặt, nhưng ý cười nơi khóe miệng vẫn là ẩn giấu không được.
Thực là tấm bia đỡ đạn tự đưa lên cửa, Đường Lăng nghĩ thầm. ( Mị muốn chử thề ( ̄- ̄) .)
Hắn nhìn nhìn qua lại thấy không có người, giơ tay đem kính bơi Trình Bảo Nguyên quăng đi, ngưng mắt tỉ mỉ nhìn khuôn mặt phá lệ thả lỏng chốc lát của Trình Bảo Nguyên, một lời không nói bất ngờ sáp lại gần.
Đúng một giây, đã chuẩn xác ngậm lấy hai mảnh môi dính đầy bọt nước, nhẹ nhàng gặm hôn đứng lên.
Thế là lần này người khóe mắt cuồng giựt sửa thành Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên phản ứng đầu tiên chính là chạy, hiện tại kỹ năng bơi của cậu đã tốt rất nhiều, có thể lợi dụng sức nổi cùng lực phản tác rất nhanh di động, kết quả còn không chờ cậu chạy xa thì đã liền bị Đường Lăng nhấc chân móc trở lại, khiến cậu uống hết một ngụm nước, lập tức lại ngồi trở về -- mà lần này địa điểm ngồi xuống tình cờ thế nào lại chính là trên đùi Đường Lăng.
"..."
"Lần này là chính cậu chủ động ngồi lên nha, biết chắc là cậu nhịn không được..." Đường Lăng đắc ý nói.
"... Cái mông..." Trình Bảo Nguyên nhịn nửa ngày, nhịn không được mắng một câu.
"Hửm? Cậu muốn tôi mò mông cậu sao ?" Đường Lăng ôm eo Trình Bảo Nguyên, hai tay thuận thế đi xuống phía dưới sờ, nắm lấy hai mảnh mông cong vểnh thích đến không muốn buông.
Động tác này tình sắc hàm ý mười phần, thực là nhượng Trình Bảo Nguyên muốn phát cuồng.
Con người này tới cùng có biết cái gì gọi là liêm sỉ hay không a!
Ngồi ở bên trong hồ bơi trẻ em thuần khiết như vậy,hắn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy!
Vì không thể tiếp tục làm xấu mầm non của tổ quốc, Trình Bảo Nguyên quyết định phản kháng, kết quả giẫy đến mức mặt mầy đỏ bừng cũng trốn không thoát tay ma, đành phải bắt lấy tay Đường Lăng , một bên nhìn bốn phía bên cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, Đường Lăng... Anh đừng như vậy, a... Ưm... Nơi này là hồ bơi, sẽ bị người nhìn thấy..."
"Không sao, cậu ngồi gần tôi một chút sẽ không có ai thấy đâu." Đường Lăng đem đầu gối nhỏm lên, để mông Trình Bảo Nguyên trượt về phía trước một chút, vừa lúc ngồi ở phía trên đũng quần của hắn.
... Ngồi càng gần anh thì nhìn mới càng kỳ quái đó!
Trình Bảo Nguyên ở trong lòng rít gào, cậu thật nhanh bị Đường Lăng khiến cho không còn cách nào khác.
"Anh không được quá đáng như thế, tôi..." Trình Bảo Nguyên thanh âm đột nhiên im bặt , một đứa bé đang ở phía sau cậu xa xa 3m chầm chậm bơi qua đây.
Đường Lăng tiếp nhận lời nói, nói: "Ê! Cậu làm sao vậy? Được rồi, hôm nay cậu mặc quần bơi thật sự quá đơn giản, trước khi đến tôi còn đang suy nghĩ cậu thích nữ trang như thế, có thể mặc một bộ áo bơi liền mảnh hay không đây..."
"..."
"Muốn tôi mua áo tắm hai mảnh tặng cho cậu phải không?" ( mị hết từ diễn tả tâm lí ảnh rồi đó ╮(╯_╰)╭ )
"..."
Đường Lăng chớp chớp mắt, một bộ biểu tình "Mau nói cảm ơn tôi" chờ mong.
Đợi một hồi, không đợi được câu cảm ơn, mặt Đường Lăng chầm chậm lạnh xuống, mây đen tụ lại: "... Cậu còn cái gì muốn nói sao?"
"... Tôi... Tôi cảm ơn anh." Trình Bảo Nguyên thốt ra.
"Hừ!" Mây đen lập tức tiêu tán, Đường Lăng biểu tình xem thường, một vẻ mặt kiêu ngạo "Ngu ngốc! Việc nhỏ như vậy mà thôi, cậu không cần biết ơn tôi đến như vậy đâu."
Bơi xong, lúc tắm rửa Đường Lăng chủ động đến chà lưng cho Trình Bảo Nguyên, ánh mắt trần trụi thế này, nhìn thế nào cũng không có ý tốt.
Quả nhiên, Đường thiếu gia căn bản chưa từng chà lưng cho người ta qua, chà lung tung một hay chỗ xong là không chà nũa, ngược lại nương theo góc độ che lại phía sau Trình Bảo Nguyên, dương vật nơi hạ thân không ngừng đi chạm vào bắp đùi cũng khe mông Trình Bảo Nguyên.
Đây chính là địa điểm công cộng a, địa điểm công cộng! Cách đó không xa đều là người a, đều là người!
Lúc Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng giam vào trong ngực đâm chọt qua lại , thực là ý muốn trực tiếp chết đi đều có.
Con thỏ tính tình có tốt cách mấy cứ bị người ta quấy rối tình dục cũng là sẽ giận. ( câu này mới nhe (*¯︶¯*) )
Trình Bảo Nguyên đánh không lại Đường Lăng, đành phải phẫn nộ lấy lại khăn tắm, nói một câu không cần đối phương giúp đỡ, xoay người tự mình tắm.
Kết quả Đường Lăng hai tay trống trơn, từ phía sau ôm Trình Bảo Nguyên xả nước, bên xả nước liền cắn lỗ tai: "Chọt cậu hai cái chơi, cậu còn không vui lòng, cũng không phải thật sẽ ôm cậu... Làm rõ chút được hay không, trước là cậu cầu tôi dạy cho cậu học bơi, tôi cùng lính mới như cậu luyện một buổi chiều, một chút thế này thay cho học phí không được sao?"
"..."
Trình Bảo Nguyên đã sớm từ nơi Đường Lăng học được thành ngữ"Đổi trắng thay đen", mà khi cuối tuần cậu học xong bơi lội, đi theo Đường Lăng về nhà, bị Đường Lăng hấp tấp đem cậu đẩy lên trên giường, nhấc chân liền làm, thì lúc đó cậu lại thêm thật sâu khắc ghi thêm một câu danh ngôn -- Trên đời không hề có bữa cơm nào là miễn phí.T_T
Hết Chương 21
|