Du Thử Nhất Sinh
|
|
Chương 35. Bị sốt, cùng nhau tiễn Liễu Dư Thiệu
Đã xảy ra quan hệ thân mật, bầu không khí giữa hai người vì vậy mà có thay đổi, có cảm giác hơi kỳ lạ.
Ngày hôm sau, sau khi rời giường Liễu Du Sinh mặc quần áo tử tế, thấy Chu Diệu Hoa, trên gương mặt vẫn còn chút ửng đỏ, khuôn mặt có chút ngượng ngùng nhưng mang theo chút quyến rủ. Cậu cảm thấy có chút khó chịu cùng căm tức khi thấy Chu Diệu Hoa trước mặt, thầm nghĩ cậu không phải nữ nhân, làm sao lại có thể cùng anh quan hệ, trông như cô vợ nhỏ, sợ sệt anh như thế.
Tâm tư khó chịu một lúc, Chu Diệu Hoa từ phía sau ôm lấy cậu, cậu rất muốn đem Chu Diệu Hoa đẩy ra, nhưng cuối cùng không làm được nên đành chịu.
Cậu cảm thấy mình càng ngày càng giống cô vợ nhỏ, mà Chu Diệu Hoa chính là chồng của cậu.
Nghĩ đến đó, thần sắc trên mặt càng khó chịu, càng biến đổi, chỉ là trong mắt Chu Diệu Hoa, biểu hiện khó chịu của cậu chính là thẹn thùng.
“Buông ra, hôm nay tôi còn phải đi gặp vài người bạn” Liễu Du Sinh nói.
Chu Diệu Hoa hôn một nụ hôn tảo an (sáng sớm) lên khuôn mặt cậu, nói: “Hôm qua em không phải là đã gặp rồi hả?”
“Còn có mấy người hôm qua không gặp được, hôm nay phải đi, dù sao cũng phải gặp, không biết sau bao lâu mới có thể gặp lại nữa đây” Liễu Du Sinh nghĩ đến đây lại có chút buồn.
Chu Diệu Hoa buông cậu ra, cũng rời giường mặc quần áo.
Liễu Du Sinh đi hai bước liền cảm thấy thân thể rất khó chịu, trên eo ê ẩm, phía sau bị Chu Diệu Hoa làm đến mức vô cùng khó chịu, tuy không đau đớn nhưng cảm thấy không tự nhiên như bình thường.
Cậu cho rằng đây cũng là do “cơ thể” suy yếu gây nên, nam nhân ở phương diện này đều rất cần thể diện, nên cố nhịn, ra ngoài rồi xuống lầu rửa mặt chuẩn bị ăn cơm.
Dùng điểm tâm xong, Chu Diệu Hoa bắt đầu thu dọn đồ đạc, đều là đồ dùng quan trọng trong phòng sách cùng với đồ vật bên người của anh, Liễu Du Sinh thu dọn sách xong cũng bắt đầu thu dọn quần áo của mình, cậu đối với việc thu dọn đồ đạc không có kinh nghiệm, Chu Diệu Hoa sang xem cậu, chỉ thấy cậu đem quần áo ném đầy giường, cũng không xếp gọn lại mà đã bỏ vào rương.
Chu Diệu Hoa thở dài, mau chóng đến giúp. Anh đem quần áo gấp lại kỹ càng, sau đó để lại vào rương của Liễu Du Sinh.
Thu dọn xong vật dụng, Chu Diệu Hoa xuống lầu đem trà lên.
Liễu Du Sinh uống trà nhìn đồ vật đã thu xếp xong, hỏi: “Đêm nay ngủ ở Tân Quán (khách sạn) sao?”.
Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh vì thu dọn đồ mà mồ hôi ướt trán, đưa tay lau trán cho cậu, phát hiện trán của cậu rất nóng, “Đêm nay chưa cần dọn đi, ngày mai đi”. Nói xong đặt ly trà xuống lại sờ sờ gò má cùng cổ của Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh bị anh quấy rầy nên nghiêng người né tránh, “Anh làm cái gì vậy, ban ngày ban mặt sờ tới sờ lui”.
Chu Diệu Hoa cười, thu tay về, “Em không cần nóng như vậy, anh cảm thấy có thể em bị sốt rồi”
Liễu Du Sinh không tin, cũng đưa tay sờ lên trán, “Không phải chứ?”
“Thật sự?” Chu Diệu Hoa dùng cái trán dán vào trán của Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh nhanh chóng né tránh, lại bị Chu Diệu Hoa nắm lấy không thể tránh được, ánh mắt của Chu Diệu Hoa nhìn vào mắt của Liễu Du Sinh, mờ ám mà dịu dàng, tiếng hơi thở vờn quanh hai người, Chu Diệu Hoa nghiêng đầu hôn lên môi Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh khép hờ mắt lại thả lỏng tư thế cùng anh hôn môi.
Tách môi ra, Chu Diệu Hoa nhíu mày một cái, “Anh cảm thấy em thật sự sốt rồi, thân thể em có mệt mỏi không? Nếu có anh sẽ gọi bác sĩ đến xem, bây giờ sinh bệnh có chút không tốt”
Liễu Du Sinh một mực kiên trì nói mình không có, cậu đem cơ thể mệt mỏi của mình đổ lỗi cho chuyện Chu Diệu Hoa làm đem qua.
Thu dọn đồ đạc Liễu Du Sinh đi ra ngoài thấy có vài người bạn đến, cùng bọn họ từ biệt.
Chu Diệu Hoa cũng phải từ biệt bạn bè, đặt bàn tiệc buổi tối ở Nam Quán, kiu hạ nhân đi đưa thiệp mời, thiết yến chào từ biệt.
Tới lúc Chu Diệu Hoa say khướt từ Nam Quán về, Liễu Du Sinh đã ngủ, anh uống canh giải rượu, tắm rửa sạch sẽ, bò lên trên giường Liễu Du Sinh, ôm lấy thân thể Liễu Du Sinh, phát hiện người nằm trong ngực mình cơ thể đang nóng rực, anh lúc đầu có chút sĩn nhưng bây giờ nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lắc lắc Liễu Du Sinh, gọi tên của cậu, Liễu Du Sinh mơ mơ màng màng phát ra những tiếng kiu mệt mỏi, căn bản không tỉnh dậy được.
Chu Diệu Hoa nghĩ thầm người này sáng sớm đã nóng rồi, lại kéo dài đến bây giờ cũng chưa đi bác sĩ, liền nhanh chóng mặc quần áo vào xuống lầu, kiu hạ nhân chuẩn bị xe, lại lên mặc quần áo chỉnh tề cho Liễu Du Sinh, ôm cậu vào lòng đi xuống lầu đến bệnh viện.
Liễu Du Sinh mơ màng, đau như bị kim châm, được Chu Diệu Hoa cho uống thuốc Tây cứng ngắc, bớt sốt nhiều, lúc này mới có lại chút ý thức.
Phát hiện mình bị Chu Diệu Hoa ôm vào trong lồng ngực, cậu cũng không quá chú ý, về nhà ngồi ở phòng khách, có hạ nhân nói cậu bị sốt Chu tiên sinh sốt ruột như thể vợ mình, cậu mới cảm thấy có chút ngại ngùng.
Liễu Du Sinh bởi vì đã hạ sốt nên cơ thể bình phục rất nhanh, Chu Diệu Hoa biết cậu không ăn cơm tối đã đi ngủ, lúc này cậu hạ sốt sẽ rất đói, nên tự mình nấu chút mỳ cho cậu, Liễu Du Sinh ăn mỳ, không ngừng dùng đôi mắt nhìn ngắm Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa trầm mặt ngồi đối diện không có chút biểu cảm gì, thật giống đang tức giận.
Chu Diệu Hoa cho hạ nhân đi ngủ, tự mình dọn dẹp bán đũa giúp Liễu Du Sinh.
Hai người trở về phòng ngủ trên lầu, Liễu Du Sinh lên giường, nhìn thấy Chu Diệu Hoa cũng đến bên giường, nhưng đối với cậu vô cùng hờ hững, lúc này mới khiến cậu khẩn trương hỏi: “Diệu Hoa, anh đang giận tôi à?”
“Anh nào dám giận em!” Chu Diệu Hoa đắp chăn lại cho Liễu Du Sinh, liền tự mình ngủ.
“Vậy anh đối với tôi nghiêm mặt cái gì? Nói chuyện cũng không giống bình thường” Liễu Du Sinh bất mãn nói.
“Anh nghiêm mặt? Anh không giống bình thường?” Chu Diệu Hoa trừng mắt.
“Anh không phải sao?” Liễu Du Sinh không yếu thế mà trừng lại anh, con mắt của cậu trừng lên, mặc dù không có khí thế như Chu Diệu Hoa, nhưng là đủ sức nóng hừng hực.
Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh vì sốt mà khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ, nghĩ thầm anh và cậu sinh ra loại không khí này để làm gì, nghiêng người ôm lấy Liễu Du Sinh đặt dưới thân, nhìn cậu từ trên xuống, nói: “Anh không có giận em, có điều, sáng sớm em đã nóng bừng lên, còn không chịu nhận, buổi tối nóng đến thần trí không rõ, em cũng không biết nghĩ cho mình, vẫn cố chịu, em hao tổn thân thể em gì?”
Liễu Du Sinh bị Chu Diệu Hoa tàn bạo mà khiến cho khí thể của cậu biến hết, còn lại bộ dạng con thỏ nhỏ, mạnh miệng nói: “Tôi làm sao biết chính mình nóng lên được”
“Anh sáng sớm đã nói em nóng rồi, đi khám bác sĩ, em vẫn không chịu nhận, nói không có, còn ra ngoài”
“Tôi làm sao biết bị sốt thiệc chứ, thân thể tôi không thoải mái, cho rằng nguyên nhân giống như lần trước” Liễu Du Sinh cảm thấy tôn nghiêm đều bị Chu Diệu Hoa vứt đi hết rồi, Chu Diệu Hoa còn một mực hỏi: “Lần trước là nguyên nhân gì?”
“Anh cút đi cho tôi, lão tử không cần anh lo” Liễu Du Sinh cảm thấy bối rối vô cùng, Chu Diệu Hoa còn một mực làm bộ không biết.
Chu Diệu Hoa hỏi xong dĩ nhiên nghĩ tới, thấy Liễu Du Sinh lúc này giận dữ cùng xấu hổ, mặc dù muốn nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười một trận.
Liễu Du Sinh giơ tay đánh anh, mắng: “Anh, tên khốn kiếp này, còn không phải di anh hại, còn tỏ vẻ hung hăn với tôi”
Liễu Du Sinh mới hạ sốt, căn bản không có nhiều sức, Chu Diệu Hoa vừa cười vừa đem tay bắt lấy tay cậu, cúi đầu hôn lên môi cậu, nói xin lỗi: “Đừng tức giận, anh không phải cố ý, thực sự đó”
“Anh khốn nạn, lưu manh, dâm quỷ ………” Liễu Du Sinh đỏ cả mặt, tức giận hoà cùng xấu hổ mắng loạn lên.
“Em làm sao nói không biết lựa lời, đừng mắng, cẩn thận hạ nhân thức dậy lên hỏi chúng ta đang làm gì đó” Chu Diệu Hoa nằm bên cạnh cậu, đem tay cậu trong tay mình mà thưởng thức.
Liễu Du Sinh tuy rằng không mắng nữa, nhưng tay đang nằm trên tay của Chu Diệu Hoa nhéo một cái.
Chu Diệu Hoa suy nghĩ trong lòng Liễu Du Sinh ở phương diện này tâm tư yếu đuối, sau này cũng không dám mở lời chọc cậu ở phương diện này nữa.
Chu Diệu Hoa đưa tiền, Liễu Dư Thiệu được thả ra.
Bởi vì Liễu Dư Thiệu muốn rời khỏi Thành Đô ngay trong đêm, Liễu Du Sinh ở trong quán trà nhỏ ven bờ sông đợi Liễu Dư Thiệu.
Liễu Du Sinh cùng Dư Thiệu trong phòng nóic chuyện, Chu Diệu Hoa ra ngoài chờ.
Liễu Du Sinh vì Liễu Dư Thiệu thu dọn đồ cho hắn, nói: “Trong này mà mấy bộ đồ cho ngươi, còn có chút tiền làm lộ phí và lương khô, ta không thể can thiệp sự nghiệp của ngươi, thế nhưng ta hi vọng ngươi có thể bảo trọng thân thể, ngươi dù sao còn có một nhi tử (con trai nhỏ), ngươi hãy suy nghĩ đến nó”.
Trong mưa gió vượt qua chừng mười năm, Liễu Dư Thiệu và thiếu niên kia năm đó cùng nhau rời khỏi nhà, đã sớm biết nhân sinh nhạt nhẽo, có Liễu Du Sinh làm người nhà khiến hắn vô cùng cảm động, hắn gật đầu, đáp: “Tứ ca, lần này cám ơn ngươi”
“Đều là người một nhà, cám ơn thì miễn đi!” Liễu Du Sinh vỗ vỗ vai em họ.
Liễu Dư Thiệu do dự một chút, vẫn nói: “Là vị kia Chu tiên sinh ra tiền cứu ta, thật chứ?”
Liễu Du Sinh trầm mặc một hồi, gật gật đầu nói: “Đúng thế, anh ấy đem nhà bán mới đủ tiền cứu ngươi”
Liễu Dư Thiệu nghe Liễu Du Sinh nói vậy khiến hắn có chút bất ngờ: “Bán nhà?”
Liễu Du Sinh có chút hối hận chính mình đã nhắc đến chuyện này, nhưng lúc này hối hận cũng không thu lại được lời đã nói, không thể làm gì khác hơn nói: “Bởi vì ngươi là tù chính trị, anh ấy nói muốn đè chuyện này xuống, chuyện này mà được báo cáo lên sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa còn muốn ngươi không bị hành hình (tra tấn), vì vậy tốn 20 ngàn đồng bạc, có điều Diệu Hoa cụ thể tốn bao nhiêu ta không rõ lắm. Ngươi sau này làm việc cẩn thận một chút, không muốn thấy ngươi gặp nguy hiểm nữa” Liễu Du Sinh có chút ân tình khuyên nhũ, cậu kỳ thực càng hi vọng em họ cậu từ bỏ cách mạng cái gì gì đi, có điều, câu đó nói ra chỉ bị phản bác, nên kiềm nén không nói.
Liễu Dư Thiệu biết mình có thể ra ngoài tất nhiên phải tốn không ít tiền, nhưng không nghĩ tới sẽ tốn nhiều tiền tới vậy.
Vì vậy, quan hệ của Tứ ca hắn cùng Chu Diệu Hoa càng khiến hắn hoài nghi, Chu Diệu Hoa là một gian thương mà lại bán nhà cứu hắn.
“Tứ ca, ngươi cùng Chu Diệu Hoa có phải có loại quan hệ kia? Ngươi muốn cùng hắn đi Mỹ?”
Liễu Du Sinh bởi vì câu hỏi của Liễu Dư Thiệu mà có hơi hoang mang, hai tay nắm chặt lại, đến nửa ngày cũng không trả lời, mãi đến tận khi Liễu Dư Thiệu nói: “Ngươi sẽ không vì hắn có tiền mà làm nam thiếp cho hắn chứ?”
“Không phải. Ta cùng hắn thật lòng yêu nhau” Liễu Du Sinh giọng kích động, trong mắt mang theo đau buồn cùng phẫn nộ.
Liễu Dư Thiệu bị cậu làm cho phản ứng có chút kinh ngạc, bởi giọng của Liễu Du Sinh quá lớn, Chu Diệu Hoa đứng bên ngoài chờ cũng nghe thấy được, cho rằng hai huynh đệ xảy ra chuyện, đẩy cửa đi vào dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu Du Sinh ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi không nói gì
Liễu Dư Thiệu cẩn thận đánh giá Chu Diệu Hoa, thấy người đàn ông này vừa nhìn chính là một nhân vật lớn, thế nhưng người này cùng anh hắn lại có loại quan hệ kia, Liễu Du Sinh cùng Chu Diệu Hoa cùng nhau, vừa nhìn cũng biết Chu Diệu Hoa chiếm thế thượng phong.
Anh hắn cũng coi như bán mình cứu hắn ra, lúc này hắn nghe thấy tiếng la chói tai, nói: “Ta tình nguyện không cần cứu ngươi ra”. Trưởng thành rồi, biết cuộc đời gian nan, những người bán thân cũng không phải đều do cuộc sống khó khăn. Chỉ là biết anh hắn làm nam thiếp cho một người đàn ông, hắn không khỏi không thể tiếp thu.
Liễu Dư Thiệu trầm mặc.
Chu Diệu Hoa đến bên người Liễu Du Sinh, nói: “Thời gian lên thuyền gần đến, em nếu không còn gì để nói thì để Liễu Dư Thiệu đi thôi!”
Liễu Dư Thiệu xách rương lên, nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Liễu Du Sinh, nghĩ đến hắn vì mình cũng coi như là hết lòng hết sức, cho dù là người thân, hiện tại thời loạn lạc này có bao nhiêu chân tình thật sự, Liễu Du Sinh đối với hắn đúng là vô cùng hiếm thấy, tình cảm của vị anh họ này cũng coi như là trân quý, hắn nghĩ, cho dù là hắn cùng cha mẹ huynh trường của hắn cũng chưa chắc vì hắn mà làm như vậy.
Liễu Dư Thiệu cuối cùng dừng một chút, đem rương để xuống, đi tới trước mặt Liễu Du Sinh, ôm Liễu Du Sinh một cái, nói: “Tứ ca, ngươi đi Mỹ nhất thiết phải bảo trọng. Tự mình làm việc, không được uỷ khuất chính mình (tự mình chịu thiệt)”.
Liễu Dư Thiệu hai câu sau là nhìn Chu Diệu Hoa mà nói, Liễu Du Sinh đỏ cả mặt, ôm chặt Liễu Dư Thiệu, “Ngươi cũng vậy, phải chú ý bảo trọng, sau này ta sẽ về, huynh đệ chúng ta lại gặp mặt”
Bên ngoài có người gõ cửa nói thuyền muốn đi.
Liễu Dư Thiệu thả Liễu Du Sinh ra, nhấc rương đi ra ngoài.
Liễu Du Sinh nhanh chóng đi theo ra ngoài, trong bóng chiều nhìn thuyền của Liễu Dư Thiệu dọc theo bến Nam Hà hướng về phía sông rộng càng đi càng xa.
Liễu Du Sinh lẳng lặng đứng trong gió, phong phanh bị gió thổi phảng phất, Chu Diệu Hoa tiến lên ôm cậu, nói: “Em còn có anh, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, không cần phải đau buồn”.
Liễu Du Sinh nắm chặt tay anh, không nói gì, nhưng dựa thân thể vào người anh.
|
Chương 36. Đoạn kết
Lúc ngồi xe rời Thành Đô, ánh mắt của Liễu Du Sinh luôn nhìn ra ngoài, nghĩ đến phải rời khỏi nơi này đến một nơi xa xôi bên kia địa cầu, không khỏi không nỡ trong lòng dâng lên.
Bởi vì chiến tranh con người tẩu tẩu đình đình (người đi người về), thêm vào Chu Diệu Hoa dọc đường đi lại đi thăm hỏi gia đình bạn cũ, lúc đến Thượng Hải đã là giữa hè, Mỹ ném bom nguyên tử vào Nhật khiến cả thế giới náo động, quân đội Nhật đã vì 《Tuyên bố Potsdam》(cái này mình search google nó để vậy) nhất định phải rút quân, cùng quốc dân đảng ở Trùng Khánh tìm cách đàm phán, thế nhưng “Lý văn xue án” (không biết lịch sử + chính trị nên không biết dịch sao nữa) cùng quốc dân đảng ám sát, cho dù đàm phán vẫn không có kết quả gì, Chu Diệu Hoa nói: “Nội chiến không thể tránh khỏi”.
Liễu Du Sinh nhìn báo thở dài tuyệt vọng.
Tuy nhìn Tổ quốc mình nội chiến không ngừng khiến lòng người bị đè nén, buồn bực khó giữ bình tĩnh, nhưng mình bây giờ lại đang ngồi trong khoang hạng nhất trên chuyến tàu đi Mỹ, lộ trình vô cùng tốt đẹp.
Chu Diệu Hoa mỗi ngày đều dạy một vài câu thường dùng Tiếng Anh cho cậu còn khen cậu, bởi vì một câu nói của anh, Liễu Du Sinh trong lòng âm thầm cao hứng rất lâu.
Chu Diệu Hoa tự nhiên cũng cảm thấy hành trình này đặc biệt vừa ý, một đường cùng Du Sinh ân ái không ngừng, cả người thoải mái.
Đến Mỹ, Chu Diệu Hoa đầu tiên mang Liễu Du Sinh đến Chu Gia ở Los Angeles, chào hỏi trưởng bối, giới thiệu Liễu Du Sinh là bạn thời đại học của anh, tới Mỹ du học, người họ Chu không biết Liễu Du Sinh cùng Chu Diệu Hoa có quan hệ kia, tự nhiên tiếp đón cậu vô cùng nhiệt tình.
Ở Los Angeles không lâu, Chu Diệu Hoa dẫn Liễu Du Sinh trở về nhà ở New Orleans.
Liễu Du Sinh bởi vì phải đi bá khắc lai (đăng ký học) ở đại học California, Chu Diệu Hoa liền đi làm ăn như trước.
Liễu Du Sinh bởi vì Chu Diệu Hoa khen cậu có khiếu học tiếng nước ngoài, liền lựa chọn ngành Ngôn ngữ Anh, nhưng vì hoài niệm quê hương, muốn đem Bác Đại Tinh Thâm Hán ngữ truyền bá ra thế giới, sau này thành một Giáo Sư Hán Ngữ nổi danh.
Cậu tin tình cảm Chu Diệu Hoa dành cho cậu, thế nhưng, cậu chưa bao giờ cho rằng tình cảm này có thể kéo dài, tình cảm trong lòng cậu chỉ là thôi xán (óng ánh) nhưng trong chớp mắt sang tắt khói hoa.
Là nam nhân sống cùng nhau, cậu cho là quan hệ của bọn họ kéo dài mấy năm cũng đã rất tốt, chưa bao giờ từng nghĩ có thể sống hết đời cùng Chu Diệu Hoa, cậu nổ lực học tập, từ đại học trợ giáo, đầu tiên dạy Anh ngữ một thời gian, sau đó lại chuyển sang dạy Hán ngữ, ở trên tạp chí phát biểu không ít văn chương, từng ra tiểu thuyết của chính mình, sau đó người nhà họ Chu phát hiện cậu và Chu Diệu Hoa có loại quan hệ kia, bắt Chu Diệu Hoa cùng Du Sinh đoạn tuyệt quan hệ, Liễu Du Sinh cho rằng đây mới là kết cục của cậu cùng Chu Diệu Hoa, lúc này cậu đã ở Mỹ ổn định không còn xa lạ, tuy khổ cực, nhưng cậu cảm thấy quan hệ kết thúc ở thời điểm tốt nhất là thật tốt rồi.
Chu Diệu Hoa cũng không nghe theo yêu cầu về nhà kết hôn sinh con của người nhà, mà từ chối nó, lựa chọn ở cùng Du Sinh.
Vì Liễu Du Sinh nhung nhớ quê hương, nhưng không có cách nào về nước, Chu Diệu Hoa vì cậu xây một khu nhà, bên trong dựa theo Liễu Gia công quán ở Thành Đô mà xây dựng, còn có một hồ nước nhỏ, bên hồ dựng “Lâm hồ vọng nguyệt” kế bên một cây liễu “Đẳng thất cảnh”
Hai người cùng nhau sống cùng nhau tương trợ, hai mươi năm sau, Chu lão gia cũng tạ thế, mẹ của Chu Diệu Hoa cũng bệnh nặng, Liễu Du Sinh cùng Chu Diệu Hoa bầu bạn đã được Chu gia thừa nhận.
Chu Diệu Hoa cũng được Chu gia xin cho một đứa con trai mười tuổi làm con nuôi, trở thành người thừa kế của anh, khi anh 70 tuổi, tất cả tài sản đều giao lại, cùng Liễu Du Sinh sống cuộc sống tự do tự tại.
Đến lúc thế kỷ chi giao (chuyển giao thế kỷ), Liễu Du Sinh mới cùng Chu Diệu Hoa một lần nữa trở về quê hương, nơi này thay đổi rất nhiều khiến hai người đều vui mừng không ngớt.
Liễu Du Sinh trở về Thành Đô, phủ Nam Hà đã không còn như trong trí nhớ nữa, trước đây ở đây những dấu tích xưa cũng không tìm thấy nữa. Có điều chỉ cần người bên cạnh vẫn còn, hoặc là, cho dù cậu cùng người kia không còn sống nữa, những ký ức tốt đẹp kia, cùng nhau sống, cùng nhau tương trợ cả đời sẽ không vì bọn họ mất mà biến mất, những ký ức ấy đều khắc sâu trong tim họ, nếu còn có kiếp sau, bọn họ còn có thể vì chút ký ức này mà tương phùng, bất luận giới tính, bất luận tuổi tác mà sống cùng nhau.
Cậu đã kể lại cuộc đời mình trong một tiểu thuyết, mọi người có thể biết đến, có thể cảm nhận được tình cảm của cậu và anh.
【 Toàn Văn Hoàn】
|
Phiên ngoại
Liễu Du Sinh gần đây vô cùng yêu thích cờ vay, những quân cờ trắng đen khiến cậu vô cùng say mê.
Thế nhưng ở nơi này rời xa quê hương, tìm được người có cùng sở thích quả là điều gian nan.
Cậu trong thư viện vất vả mượn được vài quyển về cờ vây, nhưng cũng không phải chỉ viết bằng tiếng Anh hay tiếng Trung mà còn có tiếng Tây Ban Nha hoặc tiếng Pháp, Liễu Du Sinh đem quyển viết bằng tiếng Anh về nghiên cứu, phát hiện có năng khiếu chơi trò này, càng ngày càng yêu thích.
Cậu thường một mình trong phòng nghiên cứu cờ vây, đối với chuyện này có thể mất ăn mất ngủ, làm bút ký đều có vài quyển.
Vì Chu Diệu Hoa phải đi làm một thời gian, trong nhà hạ nhân cũng không có cách nào quản cậu, cậu đối với chuyện này càng mê muội đến mức lúc ăn cơm đều một tay cầm sách một tay ăn, nếu như hạ nhân không nhắc nhở cậu, cậu có thể là ăn hai tiếng vẫn không xong.
Chu Diệu Hoa rốt cục hoàn thành công việc trở về, phát hiện người yêu của mình gầy đi trông thấy, trước đây được anh nuôi đến một thân thịt (ý nói có da có thịt) vậy mà khi anh rời đi có một tháng đã như vậy.
Ở trong phòng tắm rộng lớn, Chu Diệu Hoa vuốt thân thể cậu, cau mày thở dài, nói: “Em là do nhớ anh sao? không phải mỗi ngày đều có gọi điện thoại cho em sao? Em làm sao lại có thể nhớ anh đến mức thành ra như vậy, nhìn em gầy gò đến mức không còn chút thịt, có phải ăn cơm không ngon, bây giờ tuyển đầu bếp Đỗ chuyên món Hoa về làm bếp trưởng, em không phải rất thích ăn món hắn làm sao?”
Liễu Du Sinh buồn cười nằm nhoài trong ngực anh, tay xoa xoa trên lưng anh, “Anh mới là nhớ em đến người tiều tuỵ á, anh trước đây còn đi lâu hơn, em cũng đã quen, đâu ra như những lời khoa trương của anh”.
Chu Diệu Hoa ôm eo của cậu, Liễu Du Sinh còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên đã bị anh ôm ra khỏi bồn tắm, trên người ướt nhẹp được anh ôm ra khỏi phòng tắm, Liễu Du Sinh nhanh chóng giật cái khăn trên giá, miệng la lên: “Anh không muốn như thế “giặc cướp” có được không? Em mệt, anh không nên dằn vặt em”.
Chu Diệu Hoa đem cậu ném lên chiếc giường lớn mềm mại, Liễu Du Sinh bị ném lên giường liền bắt đầu la: “Người còn ướt lắm, làm ướt giường thì sao” Dùng khăn tắm quấn ở nửa thân dưới mà lau nước, Chu Diệu Hoa bò lên giường chống tay đè lên cậu, ánh mắt đen nhìn cậu, trong lời nói mang theo vị chua, “Anh lâu vậy mới về được, em thật không nhớ anh hả?”
Liễu Du Sinh trừng mắt nhìn vào mắt anh, đương nhiên là nhớ Chu Diệu Hoa, không phải vậy, cậu làm sao có thể hứng thú với cờ vây. Do Chu Diệu Hoa không ở gần, chương trình lại thoải mái, rãnh rỗi đến nhàm chán, ở trong thư phòng của Chu Diệu Hoa nghiên cứu thế cờ mới có chút hứng thú, có việc làm để phân tán sự lực chú ý, nếu không sẽ nghĩ đến anh mà nhớ nhung không ngủ được.
Bị Chu Diệu Hoa nhìn đến chột dạ, Liễu Du Sinh có chút đỏ mặt đem ánh mắt né tránh, ngập ngừng nói: “Đương nhiên là có nhớ, nhưng mà nhớ anh anh cũng không thể về được”. Nói một câu này, nghĩ đến Chu Diệu Hoa thường xuyên ra ngoài một khoảng thời gian để bàn việc buôn bán, trong lòng liền có chút đau xót, trên mặt không khỏi có chút thương tâm, nói: “Anh chỉ biết chất vấn em, nếu không phải anh đi thì chúng ta có thể xa nhau sao?”
Nhìn bộ dạng này của Liễu Du Sinh, Chu Diệu Hoa hiểu được biểu hiện không tự nhiên của Liễu Du Sinh, nói ra như vậy có bao nhiêu không dễ dàng, trong lòng tất nhiên là vô cùng nhớ anh, anh một bên vuốt ve thân thể Liễu Du Sinh, một bên hôn lên môi và hai má của cậu, ôn nhu nói: “Gần đây anh cũng không có cần phải đi nữa, mỗi ngày đều có thể cùng em ở một chổ a”
Ánh mắt Liễu Du Sinh sáng lên, nhìn khuôn mặt Chu Diệu Hoa, ôm lấy bờ vai của anh, trong thanh âm không khỏi mang theo chút hưng phấn cùng chờ mong: “Thật sự?”
Chu Diệu Hoa hôn lên mặt của cậu không ngừng: “Thật sự”
Liễu Du Sinh nghĩ đến cái gì đó liền nhéo vai Chu Diệu Hoa một phen, Chu Diệu Hoa cơ thể rắn chắc, lực của Liễu Du Sinh căn bản là vô dụng, không cảm thấy có chút đau đớn nào, nhưng vẫn cố ý khoa trương kêu lên một tiếng, Liễu Du Sinh oán hận liếc anh một cái, “Tiền cũng không túng thiếu, anh không cần trầm mê công việc buôn bán như vậy, gần đây là bao lâu, mười ngày? hai mươi ngày? Hay một tháng?”
Chu Diệu Hoa cười ôm Liễu Du Sinh an ủi nói: “Em đang nghỉ hè, có thể cùng anh ra ngoài. Tiền kiếm không thể nào đủ, nhưng mà, nếu không có tiền cũng sẽ không có bao nhiêu ngày sống tốt, anh cũng không muốn cho em phải chịu khổ, tiền thì càng nhiều thì càng tốt”.
Ánh mắt trơn bóng ướt át của Liễu Du Sinh, đen như mực, nhìn Chu Diệu Hoa trong chốc lát, liền chủ động ôm cổ anh hôn lên môi anh, nhưng mà, lúc Chu Diệu Hoa đè lên người cậu khiến người cậu như đốt lửa, cậu liền chạy trốn, “Không cần, em không có tinh thần”
Chu Diệu Hoa ôm lấy thắt lưng của cậu, đặt cậu dưới thân của anh, bắt đầu hôn từ má đến môi, ở bên tai thì thầm: “Lâu như vậy cũng chưa được “làm”, em nhất định phải cho anh “làm” một lần mới được”.
“Anh nha….ô..ô…..” Liễu Du Sinh mắng không thành câu thì miệng đã bị phủ lấp, khoang miệng ẩm ướt lại nóng rực lan toả khắp cơ thể, đại não bị Chu Diệu Hoa khiêu khích mà có chút mơ hồ, thân thể nóng dần lên, dục vọng trong người dâng lên.
Hai người ở trên giường dây dưa, nhìn thấy khuôn mặt mê hoặc, dáng vẻ mê người, hai má ửng hồng, môi mọng hơi hở ra thở dốc, thỉnh thoảng thoát ra những tiếng rên nhè nhẹ, Chu Diệu Hoa vô cùng thoả mản, ôm lấy Liễu Du Sinh, hôn lên điểm hồng trên ngực, một tay nâng mông của cậu lên xoa xoa bóp bóp, những hành động này khiến cho cậu thả lỏng hơn, dùng thuốc bôi trơn lên ngón tay và miệng huyệt, ngón tay đi vào làm những động tác mở rộng, chạm đến điểm G, trong lồng ngực của người kia liền run rẩy, eo nhanh chóng mềm nhũn ra, miệng phát ra những tiếng rên khó nhịn: “Diệu Hoa….Diệu Hoa…..Có thể, anh ….vào đi….”
Chu Diệu Hoa bị những tiếng rên của cậu làm dục vọng tăng cao càng thêm hung hăng, ôm lấy cậu chậm rãi đặt cậu ngồi xuống, Liễu Du Sinh cảm thấy tư thế này khiến nó càng thêm sâu, nhưng cậu vẫn yêu thích tư thế này vì có thể cùng Chu Diệu Hoa đối mặt.
Liễu Du Sinh ôm lấy vai của Chu Diệu Hoa, sự mạnh mẻ quyết liệt bên trong cậu đều cảm nhận được, Chu Diệu Hoa ôm cậu đặt cậu nằm xuống giường, đem chân cậu đặt lên vai mình.
“A…Chậm một chút…Ừm….” Liễu Du Sinh siết chặt tay nắm lấy ga giường, cảm thấy không chịu nổi kích thích kịch liệt này, bên trong đều đã tê dại.
Cuối cùng trong lúc cao trào đã khôi phục lại khoái cảm, Liễu Du Sinh cảm thấy eo mình như gãy đôi, phía sau bị va chạm đến nóng rực cùng đau đớn, Chu Diệu Hoa ôm cậu vỗ về lưng cậu, lúc anh ôm cậu mang vào phòng tắm vệ sinh, Liễu Du Sinh oán giận nói: “Không cho bắn vào trong, anh lại không nghe”
“Lần sau sẽ chú ý” Chu Diệu Hoa đáp trả, ngón tay bên trong vệ sinh, hôn lên gò má của cậu, “Đều cảm thấy yêu em thế nào cũng không đủ, bảo bối, anh thật muốn chết trên thân thể em rồi”
Liễu Du Sinh bởi vì anh nói câu này mà nổi hết da gà “Bảo bối” đều không đế ý đến, vì thân thể vô lực nên giọng cũng có chút mất khí thế, nhưng vẫn mắng người một câu: “Nói cái gì lung tung vậy, anh cảm thấy không đủ mà không muốn “làm” thì lần sau để em “làm” cho”.
Chu Diệu Hoa hôn lên cổ, cười nói: “Cho em nằm hưởng thụ mà còn mệt thành dạng này, cho em “làm” thì em sẽ mệt chết, anh sẽ thật đau lòng a”
Liễu Du Sinh dữ tợn nhìn anh.
Đổi ga giường mới, Liễu Du Sinh cảm thấy thoải mái ngủ thẳng đến chín giờ tối, Chu Diệu Hoa muốn kiu cậu dậy ăn cơm tối, cậu đều không chịu rời giường, cuối cùng vẫn là Chu Diệu Hoa kéo dậy, lại được Chu Diệu Hoa đút cháo cá, ăn một chút lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Liễu Du Sinh cảm thấy eo đau nhức, mà kẻ gây ra chuyện này vẫn thoải mái, Liễu Du Sinh nghĩ thầm anh đi nhanh một chút thì không phải mỗi ngày bị anh chơi đùa trên giường rồi.
Bên ngoài mưa, Chu Diệu Hoa bưng bữa sáng đến giường để Liễu Du Sinh ăn, ăn xong, Liễu Du Sinh liền kiu Chu Diệu Hoa bưng bàn cờ vây đến, muốn cùng anh chơi cờ.
Chu Diệu Hoa biết Liễu Du Sinh trước đây kỳ nghệ vô cùng kém, không ngờ mình đi một tháng, quả nhiên là phải thay đổi cách nhìn.
Liễu Du Sinh kiêu ngạo cười nói: “Em một tháng nay bỏ ra rất nhiều công sức, anh không thể coi thường em nữa đi”
“Anh có nghe nói, em chính vì những quân cờ này mà mất ăn mất ngủ, lại gầy thành bộ dạng này? Nếu như em sau này còn như vậy, anh cũng sẽ không cho em chơi cờ nữa” Chu Diệu Hoa uy hiếp nói.
Liễu Du Sinh nghĩ thầm ‘anh đi xa thì quản cái gì được chứ’, ngoài miệng nói: “Không dám nữa, nào, chúng ta đánh một ván khác”
–Phiên Ngoại Hoàn–
|
Truyen rat hay. Cam on ban da chia se truyen.
|
tuyệt
|