Thiên Tứ Kì Duyên
|
|
CHƯƠNG 10
Buổi tối ở góc khuất yên lặng kia nói chuyện đã thành một bí mật nho nhỏ không thể cho ai biết giữa Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ.
Mà Tương Hiểu Vũ qua nhiều lần nói chuyện đã cảm nhận được, nguyên lai Hoàng Thượng thân ở cao cao tại thượng cũng không phải là khoái hoạt nhất, có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý nguyện của mình, làm gì cũng phải tính trước suy sau, băn khoăn cảm thụ của các đại thần cùng cuộc sống của bách tính. Tọa ủng giang sơn, hậu cung có vô số tuyệt sắc phi tần, đôi khi lại không thể có được những khoái hoạt cơ bản nhất của người thường.
Ban ngày, họ một kẻ là nhất quốc chi quân cao cao tại thượng, một kẻ là thái giám cấp thấp nhất không có nửa phần quyền lợi, cho dù nhìn thấy cũng xem như không biết; buổi tối, họ là tri kỷ tâm sự với nhau, tuy rằng đối Tương Hiểu Vũ mà nói vẫn có chút cảm giác ước thúc, nhưng đã không còn sợ hãi như lúc ban đầu. Thế nhưng làm Tương Hiểu Vũ bất đắc dĩ nhất chính là Mạc Dương Thần phi thường thích đùa giỡn y, mà đó chỉ là những đùa giỡn không ảnh hưởng tới toàn cục, nên Tương Hiểu Vũ không so đo, ngược lại thấy vui vẻ, từ lúc y biết hoàng thượng cũng có chỗ khó xử cùng khổ sở, y rất vui vẻ khi biết mình có thể làm Hoàng Thượng khoái hoạt, với y mà nói đây là một loại quang vinh vô thượng.
Mà Tương Hiểu Vũ xuất hiện làm Mạc Dương Thần giảm bớt số lần tự uống rượu giải sầu, hắn sở dĩ tín nhiệm Tương Hiểu Vũ như thế không chỉ vì sự thông minh cùng biểu hiện phong phú của y, mà quan trọng nhất là nhân phẩm của y, y tuy tham tài, nhưng sẽ không vì tiền mà hại người, ở chung với nhau một đoạn thời gian hắn còn biết y là người rất trọng nghĩa khí.
"Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tưới hoa xong, Tương Hiểu Vũ đi đến nơi hai người thường tâm sự, cung kính thỉnh an.
"Bình thân." Mạc Dương Thần chỉ vào cái ghế cạnh mình nói: "Tiểu Ngư Nhi, trẫm nói rồi, nếu chỉ có hai chúng ta thì không cần đa lễ như vậy."
Tương Hiểu Vũ rất thích Mạc Dương Thần nói chuyện với mình như vậy, y vui vẻ ra mặt đáp lại: "Hoàng Thượng, cái gọi là lễ nhiều người không trách, những thứ này là quy củ, nô tài phải tuân thủ, bằng không nô tài sẽ trở nên kiêu ngạo, ngày càng không biết lớn nhỏ." Trong hoàng cung quy củ nhất định phải tuân thủ, cái gọi là gần vua như gần cọp, y không dám đảm bảo Hoàng Thượng về sau có lấy tội danh dĩ hạ phạm thượng mà xử trí mình hay không.
Lúc vừa bắt đầu Mạc Dương Thần khá là ngạc nhiên, Tương Hiểu Vũ biết viết chữ, nói chuyện cũng có chút văn vẻ, có thể thấy y là một người có ăn học, một gia đình có thể cho con ăn học sao lại nghèo tới mức phải bán con làm thái giám? Phải biết bán mình này không hề giống với những loại bán mình khác, đây là cả một cuộc đời, cho dù về sau dùng tiền chuộc được bộ vị kia, thì cũng không thể gắn lại được nữa. Cho tới nay, khi thái giám vào cung, bộ vị bị cắt đi kia, các sư phó sẽ giữ lại, chờ họ có tiền thì chuộc về.
Sau Tương Hiểu Vũ giải thích, nguyên lai tằng tổ phụ của y cũng coi như là khá giả ở, tuy rằng không tính là rất giàu, nhưng tự cấp tự túc, mỗi tháng dư dã vẫn phải có, cho nên tằng tổ phụ của y cho con cháu mình đến trường. Nhưng không biết vì sao, tới đời tổ phụ, trong nhà một năm lại khó khăn hơn một năm, tới đời phụ thân thì phải bán bớt một hài tử mới có thể nuôi gia đình. Năm y mười tuổi bị bán vào cung, trước năm mười tuổi, tổ phụ y thường xuyên viết lên cát dạy y viết chữ.
"Coi như ngươi nói có lý." Mạc Dương Thần đa đa thiểu thiểu cũng đoán được tâm tư Tương Hiểu Vũ, xem, đây là bi ai khi làm hoàng đế, muốn có một người không hoảng sợ mà chân thành nói chuyện với mình cũng không phải chuyện dễ, cho nên hàng năm có một đoạn thời gian hắn đều đi thăm sư huynh của mình -- Lôi Hạo Nhiên, đây là người duy nhất không sợ hắn, người mà hắn có thể nói tâm sự bất cứ chuyện gì."Tiểu Ngư Nhi, nhà ngươi ở đâu?"
"Nô tài nhà ở Minh Hải Huyền cách Vân thành không xa." Quái, Hoàng Thượng sao lại đột nhiên hỏi tới nhà mình?
"Rất thắc mắc vì sao trẫm hỏi nhà ngươi ở đâu sao?" Tương Hiểu Vũ hoàn toàn không biết che dấu tâm tư của mình, từ trong mắt y Mạc Dương Thần có thể nhìn ra chuyện y thắc mắc, "Mấy ngày nữa, trẫm sẽ chuẩn bị cải trang đi tuần nhân gian. Có lẽ trẫm sẽ đi qua quê của ngươi, cho nên muốn hỏi nhà ngươi ở nơi nào."
"Hoàng Thượng cải trang đi tuần?" Nghe Mạc Dương Thần nói chuyện xuất cung, Tương Hiểu Vũ phi thường hâm mộ, y nhớ lúc tiến cung, y được quản sự công công của Phi Hà cung chọn trúng, công công nói với y vài câu làm y khắc sâu vào ký ức, ông nói: các ngươi nhớ kỹ, các ngươi tiến cung rồi thì đừng bao giờ mơ tưởng về nhà thăm thân nhân, trừ phi các ngươi già rồi, trong cung không cần các ngươi nữa, các ngươi mới có thể xuất cung.
"Ân." Mạc Dương Thần suy nghĩ hành trình của mình, nói: "Trẫm sẽ tới Vân thành một chuyến, nếu như vậy, trẫm sẽ thuận tiện ghé qua Minh Hải Huyền, trẫm nghĩ nơi Tiểu Ngư Nhi sinh ra nhất định là một nơi không tồi."
"Hoàng Thượng sẽ tới Minh Hải Huyền?" Nghe Mạc Dương Thần nói muốn đến cố hương của mình, Tương Hiểu Vũ thấy đặc biệt hưng phấn, y không ngờ Hoàng Thượng sẽ vì mình mà đến đó, với y mà nói Minh Hải Huyền là một nơi rất đặc thù, nơi đó là cố hương của y, nơi có thân nhân của y đang sống, tất cả về Minh Hải Huyền đều thường thường hiện về trong mộng của y.
|
CHƯƠNG 11
"Nếu nhà Tiểu Ngư Nhi ở Minh Hải Huyền, mà trẫm cũng đến đó, vậy trẫm sẽ phá lệ một lần, ngươi có gì muốn nói với thân nhân của mình, thì viết một phong thơ, trẫm giúp ngươi chuyển cho họ." Mạc Dương Thần nói.
Tương Hiểu Vũ mở to hai mắt, khó thể tin mà ra sức nhéo má mình, đau quá! Là thật, không phải nằm mơ! Y lập tức quỳ xuống, "Nô tài tạ Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tương Hiểu Vũ phản ứng làm Mạc Dương Thần thấy quyết định của mình cực kì chính xác, hắn đặc biệt thích lúc y dùng tay nhéo mặt mình, rất buồn buồn cười."Bình thân đi, Tiểu Ngư Nhi, trong hai ngày ngươi viết tốt thư, tối hai ngày sau trẫm ở đây chờ ngươi, ngươi giao thư cho trẫm, nhớ rõ quá thời hạn thì sẽ không còn cơ hội!"
"Vâng! Vâng! Vâng! Nô tài nhớ kỹ!" Tương Hiểu Vũ liên tiếp nói vài tiếng vâng
Nói chuyện với Mạc Dương Thần xong, trở lại trên giường Tương Hiểu Vũ kích động ngủ không được, dùng chăn bao lấy toàn thân, ở trong chăn đổ tiền ra đếm đi đếm lại, y yêu tiền như mạng cho dù không nhìn thấy gì thì vẫn đếm được tiền. Đếm đủ rồi, y tính xem những ai còn thiếu tiền mình. Đi đòi tiền lại? Thái giám trong cung cũng có chuyện mượn tiền a? Đương nhiên!
Đám thái giám ngày thường sau khi công tác xong rất nhàm chán, không biết là ai bày đầu, thế nhưng bắt đầu bày ra đánh bạc để tiêu khiển, tuy bọn họ cược rất ít, nhưng cũng vẫn có vài thái giám xui xẻo, có đôi khi sẽ thua sạch tiền, bất đắc dĩ đành phải mượn tiền, người mà họ nghĩ đến đầu tiên đương nhiên là Tương Hiểu Vũ, vì sao? Đương nhiên là vì Tương Hiểu Vũ là người yêu tiền không thích cược, y sợ thua cho nên vĩnh viễn cũng không chịu cược, lưu tiền lại cho vay, kiếm lợi tức.
Mọi người đều là tiểu thái giám bình thường, một tháng chỉ lãnh hai lượng tiền lương, trừ phi được chủ tử tưởng thưởng thì mới có ngoại lệ. Cho nên y không đòi họ lợi tức quá cao, mỗi khi mượn hai lượng thì phải trả hai lượng hai văn tiền, hai văn tiền kia là lợi tức, không tới 1 lượng, thì lấy bốn bỏ năm lên mà tính, năm trăm văn tiền thì sẽ trả thêm một đồng làm lợi tức, lâu dài cũng là một phần thu vào không tồi.
Còn có một loại người khác, chính là trả thù lao để Tương Hiểu Vũ làm những việc mà mình không muốn làm, xong việc sẽ trả thù lao, nhưng chờ xong việc rồi họ không muốn trả, vẫn bảo y cho thiếu thế là thiếu đến giờ.
Tương Hiểu Vũ nheo mắt lại, đám thiếu tiền cược thì không khó đòi về, họ thiếu rất ít, khó chính là đám người nhờ y làm thay công việc, họ luôn nói không có tiền xin thiếu lại, xem ra mình phải nghĩ cách mới được ! Nghĩ nghĩ, Tương Hiểu Vũ bất tri bất giác đã ngủ.
Trong mộng, Tương Hiểu Vũ mộng thấy khoảng thời gian trước khi mình tiến cung, Minh Hải Huyền là một thị trấn gần biển, mỗi khi đến mùa hè, các hài tử trong trấn sẽ tụ tập ra biển chơi, y mộng thấy mình đang cùng các huynh đệ tỷ muội ở bờ biển bắt cá nhỏ cùng nhặt vỏ sò. . . . . .
Ngày hôm sau, tuy rằng ngủ không nhiều lắm, nhưng không hề ảnh hưởng đến tiến độ công tác của y, tâm tình tốt khiến y làm việc nhanh hơn hẳn mọi ngày. Chưa tới giữa trưa y đã làm xong công việc, chuẩn bị đi đòi nợ.
Ăn cơm trưa xong, Tương Hiểu Vũ từ trong lòng lấy ra một quyển sổ tay nho nhỏ tự chế, bên trong ghi lại những người thiếu tiền y, phân biệt thành mấy hàng tên, thời gian, số tiền thiếu, nhìn số lượng tiền trong sổ, Tương Hiểu Vũ cao hứng cười, thật tốt quá, thêm số tiền này y tổng cộng góp được gần hai trăm lượng bạc để nhờ Hoàng Thượng mang về cho người nhà, nhớ khi xưa cha mẹ bán y có năm mươi lượng, hiện tại có nhiều như vậy, thân nhân nhất định có thể ăn nhiều một chút, tân niên các đệ muội có thể còn mua được y phục mới. Nghĩ đến đây, trong lòng y thật sự rất vui a, không biết dùng từ gì hình dung thì mới thể hiện được đầy đủ nhất đây.
Đừng nghĩ, đi đòi nợ trước cái đã, đòi xong còn phải viết thư nữa, Hoàng Thượng cho thời gian không quá nhiều.
"Trương Minh." Tương Hiểu Vũ đầu tiên tìm tới Trương Minh phụ trách hoa cỏ ở Phi Hà Cung.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Trương Minh ngẩng đầu nhìn, "Là Hiểu Vũ a, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới tìm ta vậy?"
"Ta hôm nay tới, là muốn ngươi trả tiền ngươi thiếu cho ta." Tương Hiểu Vũ mở sổ đưa cho Trương Minh xem, "Ở đây có viết ngày X tháng X năm X sau khi ăn trưa xong ngươi mượn ta ba trăm văn tiền để đi đánh bạc, chẳng lẽ ngươi quên?"
"Này. . . . . ." Không thể tưởng được Tương Hiểu Vũ còn ghi cả mấy chuyện này vào sổ, Trương Minh nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Ngươi đừng nghĩ tới chuyện kéo thời gian, ta biết ngươi hai ngày này rất may mắn, thắng không ít tiền, nếu ngươi không trả, về sau ngươi đánh bạc thua đừng mượn tiền ta." Tương Hiểu Vũ nói: "Dù sao ngươi sớm muộn cũng phải trả, thừa dịp có tiền thì trả đi, ta muốn dùng tiền, hơn nữa có câu rằng, có mượn có trả trăm lần xoay, có mượn không trả một lần quá."
Nghe xong lời này, Trương Minh thấy có chút đạo lý, vì thế từ trong lòng lấy ra ba trăm lẻ một văn tiền trả lại cho Tương Hiểu Vũ, lấy được tiền, Tương Hiểu Vũ lấy một cây bút than trong ống tay ra gạch một đường lên tên Trương Minh, ý là đã trả tiền.
|
CHƯƠNG 12
Thuận lợi cầm lại một số tiền, Tương Hiểu Vũ lục tục cầm lại vài phần tiền khác, hiện tại y đến tìm người thường xuyên nhờ y làm giùm, rồi mỗi lần đều xin y cho thiếu.
"La Liệt." Tương Hiểu Vũ đi đến trước mặt La Liệt, mở quyển sổ của mình ra: "Ngươi nhờ ta giúp ngươi làm việc rất nhiều lần, mà lần nào cũng thiếu lại, lần này ngươi vô luận thế nào cũng phải trả ta."
La Liệt ngẩng đầu nhìn, "Là Hiểu Vũ a, sao vậy? Ta không phải đã nói sau này sẽ một lần trả hết cho ngươi sao?"
Tương Hiểu Vũ lắc đầu, "Ngươi mỗi lần đều nói với ta như vậy, ngươi đến năm nào tháng nào mới chịu trả a? Ngươi tổng cộng thiếu ta sáu trăm lẻ ba văn tiền, ngươi hiện tại trả hết, bằng không về sau ta không giúp ngươi làm việc nữa."
Ai biết Tương Hiểu Vũ thì đều biết y tham tài, lần sau chỉ cần mình nói trả thêm vài văn tiền, y nhất định sẽ làm giúp mình. La Liệt tính toán xong làm bộ đáng thương nói: "Hiểu Vũ, ngươi khoan dung chút đi, chờ ta lãnh nguyệt ngân ta sẽ trả cho ngươi."
"Không được, mỗi lần ta đòi ngươi ngươi luôn nói như vậy." Vì muốn cho người nhà thêm nhiều tiền một chút, Tương Hiểu Vũ quyết tâm tuyệt đối không thể dao động, "Ngươi không đánh bạc, ta biết ngươi có tiền, nhưng ngươi không muốn trả cho ta, nếu ngươi không trả, ta sẽ nói cho mọi người biết ngươi mười sáu tuổi còn đái dầm!" ta không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh? !
La Liệt sửng sốt một chút, thét to: "Làm sao ngươi biết?"
Tương Hiểu Vũ dùng hai tay che lỗ tai lại, mặc dù mình cũng là thái giám, nhưng lại không hề biết, thanh âm bất nam bất nữ của thái giám khi thét lên lại khó nghe như vậy, đợi cho người nọ hét xong y đáp!"Ngươi đừng quên ta lúc đó ngủ cùng phòng với ngươi, ngươi lười như vậy chỉ có lúc quản sự công công giục ngươi ngươi mới chịu giặt sàng đan, một ngày vào năm ngươi 16 tuổi, ngươi thế nhưng tự động đi giặt sàng đan, quan trọng là ... lúc ngươi giặt rất lén lút, như sợ bị người ta bắt gặp, ta không cần đoán cũng biết !" y sắp quỳ gối dưới trí thông minh của mình rồi, ha hả!
Bị nắm trúng chỗ đau, La Liệt không thể không ngoan ngoãn lấy túi tiền ra, đếm từng đồng một trả cho Tương Hiểu Vũ."Sáu trăm lẻ ba văn tiền!"
Vuốt túi tiền càng thêm to ra, Tương Hiểu Vũ cao hứng cực kỳ, ha hả, lại có thể thể đưa cho người nhà thêm chút tiền !
Cuối cùng hắn y đi tìm Hứa Đại Lang giao tình tốt nhất với y.
"Đại Lang, ngươi đang đốn củi a."
"Rất rõ mà, biết còn cố hỏi." Hứa Đại Lang dùng một loại ánh mắt ' ngươi rất ngốc ' nhìn Tương Hiểu Vũ, "Nói đi, vô sự bất đăng tam bảo điện, tên quỷ yêu tiền như ngươi đến tìm thì nhất định có chuyện gì đó." Hứa Đại Lang có một khuyết điểm người gặp người sợ, thì phải là ăn nói ác độc, lời nói ra từ trong miệng hắn vĩnh viễn là gai nhọn. Mặc dù nói vậy, nhưng miệng thì chua ngoa mà tâm thì là đậu hủ, nhân phẩm coi như không tồi, so những kẻ bề ngoài thì đối tốt với mọi người, kỳ thật trong lòng chỉ muốn hại người thì tốt hơn nhiều, đó cũng là lý do Tương Hiểu Vũ giao bằng hữu với hắn.
"Hì hì, quả thật là người hiểu ta, chỉ có Đại Lang." Chính là vì hai người giao tình tốt, cho nên Tương Hiểu Vũ mới không biết nên mở miệng đòi tiền thế nào.
"Được rồi, ngươi đừng nói vòng vo tam quất, bằng cái trình độ của ngươi mà cũng muốn nói à?" Hứa Đại Lang buông rìu, ngồi xuống nói: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ách." Tương Hiểu Vũ không biết nên nói thế nào mới tốt, vì thế bịa ra một chuyện xưa, "Là như vậy Đại Lang, ta muốn nhờ người mua giùm ta một thứ, nhưng tiền không đủ, cho nên đành phải thu hồi số tiền ta cho mọi người mượn về. Lấy giao tình giữa chúng ta, ta cũng không muốn giục ngươi, nhưng tính ra vẫn còn thiếu . . . . ." Nói tới đây, Tương Hiểu Vũ dùng ánh mắt mèo nhỏ đáng thương nhìn Hứa Đại Lang.
"Cho nên ngươi hiện tại muốn ta trả tiền cho ngươi?"
"Ân ân ân!" Tương Hiểu Vũ gật đầu liên tục như chú chó con, chỉ thiếu điều lè lưỡi ra.
"Được rồi, mọi chúng ta là bằng hữu mà có gì phải ngượng chứ? Buổi ăn chiều ta sẽ trả ngươi." Hứa Đại Lang đáp ứng sau rồi còn không quên phát huy bản sắc ăn nói độc ác của mình, "Đã nói mà tên quỷ yêu tiền như ngươi mà tìm ta thì nhất định có việc."
"Ha hả." Tương Hiểu Vũ bị nói có chút xấu hổ mở miệng cười gượng hai tiếng, "Hảo, cứ vậy đi, cơm chiều ta sẽ tìm ngươi."
"Đã biết, nói nhiều. Ta Hứa Đại Lang nói được thì làm được."
|
CHƯƠNG 13
Buổi tối, sau khi công tác xong, Tương Hiểu Vũ hưng phấn đi đến trước mặt Mạc Dương Thần đã sớm ngồi ở chỗ cũ. Y không cách nào biết Hoàng Thượng đến lúc nào, đi khi nào, hắn mỗi lần đều đến sớm hơn y, hơn nữa lúc y rồi đi hắn còn ngồi đó trong theo bóng y đi.
"Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Bình thân." Đợi Tương Hiểu Vũ ngồi xuống rồi, Mạc Dương Thần nói: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi rất hưng phấn a, cứ như người sắp cải trang xuất cung là ngươi a."
"Hoàng Thượng chịu giúp nô tài mang thư về cho thân nhân, chuyện này với nô tài mà nói còn đáng mừng hơn người cho nô tài tiền." Tương Hiểu Vũ nói ngọt.
"Nhìn ngươi cao hứng như vậy, trẫm hình như đã làm một chuyện tốt rất to lớn a." Mạc Dương Thần cười lắc đầu, Tiểu Ngư Nhi này thật là nói gì cũng có liên quan đến tiền.
Tương Hiểu Vũ hì hì cười vài cái, "Làm phiền Hoàng Thượng tự mình truyền tin, thiên hạ bây giờ vẫn chỉ có mỗi mình nô tài, nô tài cảm thấy vô cùng quang vinh, nhưng mà nô tài còn có một thỉnh cầu nho nhỏ." Tay y làm thành tư thế nho nhỏ.
"Tiểu Ngư Nhi, được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi a!"
"Hoàng Thượng, người tiễn phật thì tiễn tới Tây phương đi." Tương Hiểu Vũ trang đáng yêu nói, "Nô tài thỉnh cầu chỉ là chuyện rất nhỏ mà."
"Vậy ngươi nói xem." Mạc Dương Thần suy nghĩ một chút tiếp tục nói: "Chỉ cần không phải quá đáng, trẫm sẽ giúp ngươi hoàn thành"
"Tạ Hoàng Thượng!" Tương Hiểu Vũ từ trong lòng ngực xuất ra một cái túi không tính quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, nhìn thoáng qua có thể xác định bên trong chứa vật cứng, Mạc Dương Thần nghĩ thầm, Tiểu Ngư Nhi này chẳng lẽ muốn trẫm giúp y mang đá xuất cung? Hắn không liên hệ thứ này với tiền, bởi vì lấy tính cách yêu tiền như thần giữ của của y mà nói, thì y làm sao có thể để tiền của mình rơi vào tay người khác?
Mạc Dương Thần nhận túi, nặng nặng, hắn mở ra xem, là tiền? ! Không thể nào? Hắn xoa xoa mắt mình, không sai, là một đống lớn tiền đồng và một ít bạc, con cá thủ tài này đưa tiền cho mình làm gì? Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tương Hiểu Vũ, chờ đợi y giải đáp.
"Hoàng Thượng, đây là tất cả tiền nô tài dành dụm từ khi vào cung đến nay, nô tài hy vọng Hoàng Thượng người có thể chuyển nó đến tay thân nhân của nô tài. A! Còn có. . . . . ." y từ trong tay áo lấy ra bức thư đã viết từ trước, đưa đến trước mặt Mạc Dương Thần, "Còn có phong thư này nữa, thiếu chút đã quên đưa cho Hoàng Thượng người ."
Nghe xong, Mạc Dương Thần hỏi: "Ngươi bỏ được sao? Ngươi không phải xem tiền như mạng à?"
"Hoàng Thượng người không biết đó thôi, nô tài cố gắng giữ tiền như vậy chỉ là hy vọng nếu có ngày mình được xuất cung, sẽ chuyển số tiền này cho thân nhân, để họ sống một cuộc sống tốt hơn, không cần phải sống một cuộc sống bán con mới có cơm ăn. Dù sao nô tài chỉ có một mình, không dùng được bao nhiêu tiền." Không nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Mạc Dương Thần, y tiếp tục nói:
"Nô tài thân là con cả, trước đây trong nhà là vì quá nghèo, nên mới phải bán nô tài, để cho các đệ muội có cơm ăn, nô tài không hy vọng lại có đệ muội bị bán. Nữ hài may mắn thì bán được vào nhà phú quý làm nô tỳ, nếu xui xẻo, sẽ bị bán vào kỹ viện, nô tài hy vọng các muội muội về sau có thể tìm được một người gia thế trong sạch mà gửi thân. Lúc trước nô tài bị bán làm thái giám, là vì giá của thái giám tương đối cao, nhưng mà nỗi đau cùng tự ti của một thái giám sẽ theo cả đời, nô tài không hy vọng đệ đệ hoặc là chất nhi của mình cũng trải qua nỗi đau này. Tuy rằng nguyện vọng này của nô tài hơi cao, không biết khi nào mới có thể xuất cung, bất quá chỉ cần có một hy vọng, nô tài cũng sẽ không buông tha."
Sau khi nói xong, Tương Hiểu Vũ thấy Mạc Dương Thần không nói một lời, mới phát hiện bản thân nói quá nhiều, "Xin lỗi, Hoàng Thượng, nô tài nói quá nhiều."
Yên lặng nghe Tương Hiểu Vũ nói, Mạc Dương Thần phát hiện mình hiện tại mới chính thức hiểu biết được Tiểu Ngư Nhi, nguyên lai y tham tài thủ tài đều là thân nhân, thử hỏi trong cung, không, thế gian này có ai như y mà suy nghĩ cho thân nhân mình chưa? Từ nhỏ sinh trưởng trong cung, nhìn quen ngươi trách ta đoạt giữa người với người, vì tư lợi, hại người ích ta, không thể tưởng được nguyên lai còn có một thân tình đơn thuần thế này tồn tại."Được rồi, xem ở phần tâm tư này của ngươi, trẫm ngoại lệ một lần giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này vậy."
Tương Hiểu Vũ kinh hỉ quỳ xuống, "Nô tài tạ Hoàng Thượng!" Vốn y cũng không ôm quá nhiều hy vọng, dù sao đấy cũng là Hoàng Thượng, hắn làm sao có thể giúp một tiểu thái giám vừa truyền tin vừa gửi tiền được chứ?
Tương Hiểu Vũ nghĩ không sai, vốn Mạc Dương Thần không tính giúp y gửi tiền về nhà, nhưng mà y nói những lời chân tình kia, đã thật sự làm hắn cảm động.
"Được rồi, Tiểu Ngư Nhi, thỉnh cầu của ngươi trẫm cũng đáp ứng rồi, sáng mai trẫm sẽ xuất cung, phải một tháng sau mới có thể gặp lại, ngươi quỳ an đi."
"Vâng, nô tài cáo lui."
Nhìn bóng dáng Tương Hiểu Vũ dần biến mất, Mạc Dương Thần ước lượng tiền trong túi, một tiểu thái giám tiến cung mới chín năm mà có được nhiều tiền thế này, thật không dễ dàng a!
|
CHƯƠNG 14
Tương Hiểu Vũ đang quét rác bỗng dừng tay, một tay cầm chổi, một tay đặt trên trán, ngắm nhìn ánh dương quang, Hoàng Thượng cải trang đi tuần đã nửa tháng , không biết Hoàng Thượng hiện tại ở nơi nào? Thư của mình đã đến tay người nhà chưa?
Ra cung đã gần nửa tháng, không kinh động dân chúng cũng như quan viên địa phương, Mạc Dương Thần tuần tra sơ qua vài chỗ, kỳ thật mỗi lần hắn xuất cung đơn thuần chỉ là để giải sầu, thuận tiện xem xét tình hình phát triển của đất nước cùng tìm hiểu xem cuộc sống của bách tính có yên ổn không. Qua cuộc sống của dân chúng sẽ biết được quan viên nơi đó có làm tốt không, từ ăn, mặc, ở, đi lại có thể biết được quan viên nơi đó có lén gia tăng thuế cho dân chúng không, nhưng hơn mười ngày nay, hắn phát hiện mỗi thị trấn mình đi qua tình hình đều vô cùng ổn định, hiển nhiên dưới sự quản chế của hắn các quan viên địa phương đã không dám khinh suất mà làm bậy. Hắn rất vừa lòng kết quả này.
Mỗi lần đi tuần, hắn nhất định đi thăm một người, đó chính là sư huynh -- Lôi Hạo Nhiên người đã trợ giúp hắn rất nhiều, nếu như không có sư huynh trợ giúp, cho dù phụ hoàng đặc biệt sủng ái, hắn cũng khó mà ngồi lên được hoàng vị, dù sao đám huynh đệ còn lại của hắn đều có ngoại thích hỗ trợ, từ nhỏ hắn ra ngoài bái sư nên không có thế lực trong triều, may mà sau đó hắn được sư huynh giúp về tài vật, hắn mới có thể thuận lợi đăng cơ.
Mỗi lần thăm, hắn sẽ ở lại hơn mười ngày, vì vậy hắn ở Vân thành mua hẳn một biệt uyển. Trừ bỏ quản gia, hạ nhân trong biệt uyển chỉ biết chủ nhân của mình là một thương nhân buôn bán trong kinh thành, nhưng không biết chủ nhân mà họ hầu hạ là đương kim Thánh Thượng.
Ngày đầu tiên tới, Mạc Dương Thần phái người đưa thiếp mời cho Lôi Hạo Nhiên, hẹn hắn đến biệt uyển gặp mặt. Lôi Hạo Nhiên vừa vào cửa, liền có hạ nhân đi đến trước mặt hắn thông báo.
"Ân, các ngươi lui xuống đi." Nghe thông báo xong, Mạc Dương Thần cho lui mọi người.
Một lát sau, Mạc Dương Thần nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chu Tề , "Lôi bảo chủ hảo, mời vào." Ông mở cửa cho Lôi Hạo Nhiên vào, sau đó lập tức đóng cửa lại, không cho hạ nhân bên ngoài nghe hay nhìn thấy thứ gì bên trong.
Nhìn sư huynh mình đến, Mạc Dương Thần thấy mỹ mạo kia xuất hiện trên người sư huynh là quá uổng phí, nguyên nhân rất đơn giản, mặt sư huynh vĩnh viễn chỉ có thể dùng một từ để hình dung, thì phải là từ lãnh, hắn bảy tuổi quen biết sư huynh, sau đó sống chung với nhau, mãi đến năm mười sáu hắn xuống núi, sau đó mỗi năm đều đến thăm sư huynh. Họ quen nhau lâu như vậy, trước mặt hắn, sư huynh Lôi Hạo Nhiên trừ bỏ biểu tình lãnh, thì số lần xuất hiện những biểu tình khác có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng." Lôi Hạo Nhiên quì một gối cung kính thỉnh an.
Mạc Dương Thần vội vàng nâng hắn dậy nói: "Sư huynh, ta đã nói bao lần rồi, quan hệ của chúng ta còn cần quy củ nhiều như vậy à?"
Lôi Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Quy củ chính là quy củ."người không biết còn tưởng rằng hắn đang nói chuyện với người lạ, mà không phải đang nói chuyện với sư đệ lớn lên với mình.
"Sư huynh, nhiều năm qua, ngươi không hề thay đổi chút nào a." Mạc Dương Thần nói xong lời này, đợi hơn một khắc vẫn không thấy Lôi Hạo Nhiên mở miệng nói tiếp, tuy rằng nói là hai người đã quá hiểu nhau nên cho dù không nói gì cũng sẽ không thấy xấu hổ, nhưng là khó lắm họ mới gặp nhau được một, vậy mà cứ im lặng nhìn nhau uống trà chẳng phải sẽ buồn chết sao?
Cuối cùng, vẫn là Mạc Dương Thần mở miệng phá vỡ cục diện hiện tại, "Sư huynh, gần đây có khỏe không?"
"Rất tốt." Lôi Hạo Nhiên uống một ngụm trà, sau đó nói một câu, làm Mạc Dương Thần như bị sét đánh, "Ngươi có sư tẩu ." Nói đến ái nhân, trong đôi mắt lạnh lùng của Lôi Hạo Nhiên hiện lên một tia nhu tình.
Mạc Dương Thần không buông tha tia nhu tình chỉ xuất hiện trong nháy mắt kia, cái gì? ! Trong mắt sư huynh mà cũng có nhu tình à? ! Không đúng, sư huynh vừa nói cái gì, hình như. . . . . . Đúng rồi! Hắn nói mình có sư tẩu ? ! Sư huynh thành thân rồi? Sao thành thân mà không nói cho hắn biết?"Sư huynh, sao ngươi thành thân mà không viết phong thư truyền tin cho sư đệ ta a!" Mạc Dương Thần bất mãn nói.
"Chúng ta còn chưa thành thân." Đúng rồi, nên cho Tiểu Thiên một hôn lễ thế nào đây? Tiểu Thiên thích hôn lễ thế nào nhỉ?
Vẫn chưa tính thành thân?"Sư huynh ngươi tính toán khi nào thì thành thân? Sư tẩu là Trân di tìm người giới thiệu cho ngươi?" Mạc Dương Thần luôn xưng mẫu thân của Lôi Hạo Nhiên là Trân di. Hắn không tin sư huynh sẽ chủ động yêu một người, cho nên hắn phi thường tin tưởng sư tẩu này là do Trân di tìm đến.
"Không phải, chúng ta là là lưỡng tình tương duyệt, ngày sau ta sẽ dẫn cậu ấy đến cho ngươi nhận thức."
Cái gì? ! Một kẻ băng lạnh như sư huynh mà cũng có lúc yêu người khác? Sư tẩu này quá lợi hại, ngày sau nhất định phải gặp mặt vị tân sư tẩu này mới được, thuận tiện thỉnh giáo một 'nàng' làm sao mà hòa tan được khối băng kia.
|