Thiên Tứ Kì Duyên
|
|
CHƯƠNG 25
Còn chưa nhìn thấy bản nhân, đã nghe thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, "Chu Tề, Tiểu Ngư Nhi tỉnh lại chưa?" Mạc Dương Thần vừa nói xong, thân ảnh của hắn đã xuất hiện trước mắt Tương Hiểu Vũ cùng Chu Tề, hắn không muốn quá nhiều người quấy rầy Tương Hiểu Vũ nghỉ ngơi, vì thế nên bảo tất cả các cung nữ thái giám đều ra ngoài cửa chờ sai phái.
"Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hồi Hoàng Thượng, Tương Tài tử tỉnh lại đã một khắc." Chu Tề quỳ xuống thỉnh an.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Mạc Dương Thần, Tương Hiểu Vũ đang định thong thả chuyển thân thể xuống giường thỉnh an hắn, ai ngờ Mạc Dương Thần lại nhanh hơn y, bước vội đến bên giường hai tay đè lại thân thể đang muốn bước xuống giường của y, "Tiểu Ngư Nhi ngươi đang bị thương, hiện tại miễn lễ đi."
"Hoàng Thượng. . . . . ." Tương Hiểu Vũ ngơ ngác nhìn Mạc Dương Thần đang ở gần mình đến vậy, giờ này khắc này y không biết nên đối mặt với Hoàng Thượng thế nào.
Mạc Dương Thần ngồi bên giường kiên nhẫn nhìn Tương Hiểu Vũ, không giục y có phản ứng gì, ngược lại Chu Tề đứng bên cạnh càng thêm sốt ruột, ông không phải không biết tính tình của Tương Hiểu Vũ, tuy tham tài, tuy thoát tuyến, nhưng cá tính không tồi, thái độ làm người thuần phẩm, cho nên ông không muốn thấy Tương Hiểu Vũ vừa được phong làm tài tử đã đắc tội với Hoàng Thượng. Vì thế ông nhỏ giọng gọi một tiếng, "Tương Tài tử."
Thanh âm Chu Tề làm Tương Hiểu Vũ phục hồi tinh thần nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng. . . . . . Nô tài. . . . . . Ngạch, nô tài tạ Hoàng Thượng ân điển." Tạ Hoàng Thượng miễn cho y xuống giường thỉnh an.
Nghe y vẫn còn tự xưng là nô tài, Chu Tề lại nhịn không được nhắc nhở: "Tương Tài tử, hiện tại người là chính Tứ phẩm tài tử, không thể tự xưng nô tài nữa, phải học tần phi hậu cung tự xưng là thần thiếp mới đúng."
Chu Tề nói chưa dứt lời, Tương Hiểu Vũ bị câu ' nhắc nhở ' này của ông làm giật mình, lập tức nhớ lại một chuyện trọng yếu nào đó, y hít sâu một hơi nói: "Hoàng Thượng, nô tài có một chuyện muốn cầu người."
"Ngươi nói."
"Tương Tài tử, đừng. . . . . ."
Mạc Dương Thần cùng Chu Tề đồng thời nói. Nói xong, Mạc Dương Thần nhếch mi nhìn Chu Tề tự tiếu phi tiếu nói: "Chu Tề, sao hiện tại trẫm mới phát hiện ngươi dong dài đến vậy?"
Ngay lúc Chu Tề nghĩ muốn giải thích, Tương Hiểu Vũ đã nói: "Thỉnh Hoàng Thượng chớ trách tội Chu công công, Chu công công cản nô tài là vì muốn tốt cho nô tài."
"Hảo, nể mặt ngươi, lần này trẫm coi như xong. Vậy ngươi hiện tại nói chuyện ngươi muốn thỉnh cầu đi."
"Tạ Hoàng Thượng." Thấy Hoàng Thượng khoan dung với mình như thế, Tương Hiểu Vũ nguyên bản còn có chút lo lắng bỗng thấy yên tâm hơn, "Nô tài muốn thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh lập nô tài làm Tài tử."
"Nga? !" Nghe xong lời y nói, Mạc Dương Thần không thấy tức giận, mà là thấy thật bất ngờ, hắn hoàn toàn không thể tưởng được Tương Hiểu Vũ thế nhưng không chịu làm tài tử mà chỉ muốn làm nô tài, "Cho trẫm một nguyên nhân, nếu nguyên nhân này có thể thuyết phục được trẫm, trẫm sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Hắn có thể dùng uy nghiêm quân vương để ép Tương Hiểu Vũ nhận, nhưng hắn lại càng muốn Tiểu Ngư Nhi cam tâm tình nguyện nhận.
Thấy Hoàng Thượng không tức giận, Chu Tề không khỏi thở hắt ra, Tương Hiểu Vũ này thật sự là quá bất thường, không biết y nghĩ thế nào nữa, có thể được Hoàng Thượng phong làm chủ tử là thứ mà bao nhiêu người mong còn mong không được, vậy mà y lại cự tuyệt?
|
CHƯƠNG 26
"Tạ Hoàng Thượng. Là thế này, thân là tần phi của Hoàng Thượng cần phải biết rất nhiều quy củ trong cung, còn cần phải biết cách làm cho Hoàng Thượng vui vẻ cùng với hầu hạ người, mà nô tài chỉ là thô nhân, mấy chuyện này nô tài không biết làm, nô tài sợ đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ hối hận quyết định hôm nay của mình." Tương Hiểu Vũ không dám nói chuyện của ngự nữ kia ra, y sợ nếu bất cẩn sẽ lệnh Hoàng Thượng trách tội đám tần phi trong hậu cung, nếu thật vậy thì so với đắc tội Hoàng Thượng còn thảm hơn, ở trong hậu cung nhiều năm, Tương Hiểu Vũ biết rất rõ đám nữ nhân đó có thể làm được những chuyện còn ác hơn cả nam nhân.
"Như vậy a. . . . . ." Mạc Dương Thần vuốt cằm suy nghĩ một chút nói: "Quy cũ trong cung trẫm miễn cho ngươi, còn chuyện làm cho trẫm vui vẻ. . . . . . Trẫm thấy ngươi vẫn luôn làm trẫm rất vui vẻ, về phần hầu hạ trẫm. . . . . . bên cạnh trẫm có nhiều thái giám cung nữ như vậy, không cần ngươi hầu hạ. Như vậy ngươi còn lý do gì không?"
Lúc này biểu tình Chu Tề chỉ có thể dùng trợn mắt há mồm để hình dung, so với Tương Hiểu Vũ cũng chẳng hơn được bao nhiêu, "Tạ ơn. . . . . . Tạ ơn Hoàng Thượng, tuy nói nô tài là thái giám, nhưng vẫn là một nam nhân, tự xưng thần thiếp hình như không thích hợp lắm, mà nô tài cũng không nói được vậy, cho nên thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Tương Hiểu Vũ uyển chuyển nói.
"Điều này dễ giải quyết mà, trẫm chuẩn ngươi từ nay về sau ở trẫm trước mặt xưng hô ta ngươi là được chứ gì." Mạc Dương Thần gặp chiêu tiếp chiêu nói, trẫm nhìn xem con cá nhỏ ngươi còn nói được gì.
"Ngạch, nô tài tạ Hoàng Thượng ân điển." Hoàng Thượng a, ngài không phải khoan dung bình thường với ta a, Tương Hiểu Vũ hiện tại thật đã cảm nhận sâu sắc cái gọi là khóc không ra nước mắt. Ô. . . . . . Đến tột phải làm gì mới có thể làm Hoàng Thượng bằng lòng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra a? ! Tương Hiểu Vũ trái lo phải nghĩ, không biết Mạc Dương Thần đang vô cùng thích thú nhìn biểu tình thay đổi liên hoàn của y.
Mà Chu Tề đứng cạnh đã không biết nên dùng từ gì để hình dung biểu tình của mình, trời ạ! Hoàng Thượng vì Tương Hiểu Vũ mà đã phá bao nhiêu quy tắc rồi ? Cho y nằm trên long sàn, tuyên tất cả ngự y đang trực đến, cho phép y không cần học quy cũ của hậu cung tần phi. . . . . . Những ân điển này cho dù là quý phi nương nương cũng chưa từng nhận được, hiện tại toàn bộ cho Tương Hiểu Vũ ! Chỉ trong một ngày đã phá vỡ bao nhiêu đó quy cũ, mà nhiêu đó vẫn còn chưa xong a ? ! Xem ra hậu cung lần này sẽ được tẩy rửa lại một lần rồi, cục diện bình tĩnh sẽ vì sự gia nhập của Tương Hiểu Vũ mà bị phá vỡ . . . . . .
"Sao rồi? Nghĩ ra được lý do kế tiếp chưa?" Ân, hắn thật sự càng ngày càng thấy quyết định phong Tiểu Ngư Nhi làm tài tử của mình là chính xác, chẳng biết tại sao, Tiểu Ngư Nhi này càng nhìn càng thuận mắt.
"A, có!" Tương Hiểu Vũ vỗ đùi mình nói: "Hoàng Thượng, nô tài là một thái giám, nếu bị đưa vào hậu cung, nô tài sợ sẽ bị người ta nói nô tài làm loạn hậu cung, cho nên thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
"Ha ha ha. . . . . . Ngươi nói ra cái lý do thối nát gì vậy a. . . . . ." Nghe Tương Hiểu Vũ nói xong, Mạc Dương Thần cười ha hả, "Dâm loạn hậu cung? Không nói ngươi vốn trước giờ chỉ ở trong hậu cung hầu hạ tần phi, ha ha. . . . . . mà ngươi chẳng phải cũng nói mình là thái giám à, vậy ngươi làm loạn hậu cung thế nào? Ai, thật sự là cười chết trẫm mà ! Ha ha. . . . . ."
Mạc Dương Thần vừa nói xong, ngay cả Chu Tề đứng cạnh cũng nhịn không được quay đầu cười trộm, xem ra Hoàng Thượng sẽ thích Tương Hiểu Vũ không phải là không có nguyên nhân.
Cung nữ thái giám chờ bên ngoài không biết Hoàng Thượng của mình nói gì bên trong, nhưng từ khoái hoạt trong tiếng cười vừa lớn vừa xuất phát từ chân tâm kia, họ có thể biết Hoàng Thượng lúc này là long tâm đại duyệt, tân tài tử rất được Hoàng Thượng yêu thích.
Tương Hiểu Vũ bị lời Mạc Dương Thần chọc tức đến thần tình đỏ bừng, nửa ngày không nói được một câu.
Cười xong, Mạc Dương Thần cũng thấy mình nói hơi quá, đây có khác gì giẫm một cước lên chỗ đau của Tiểu Ngư Nhi?
"Khụ!" Mạc Dương Thần giả khụ một tiếng đánh vỡ cục diện xấu hổ này, "Chu Tề."
"Có nô tài."
"Tương Tài tử tỉnh lại đã dùng bữa chưa?"
"Hồi Hoàng Thượng, Tương Tài tử vừa tỉnh lại không lâu thì Hoàng Thượng đã từ Ngự thư phòng trở về, cho nên nô tài còn chưa kịp mang thức ăn lên cho Tương Tài tử, bất quá nô tài đã cho ngự thiện phòng chuẩn bị cháo tổ yến cho Tương Tài tử, nô tài bây giờ sẽ đi lấy." Được Mạc Dương Thần cho phép rời đi, Chu Tề liền đến Ngự thiện phòng giúp Tương Hiểu Vũ lấy thức ăn.
|
CHƯƠNG 27
Chu Tề đi rồi, Mạc Dương Thần tiếp tục công tác khiêu khích Tương Hiểu Vũ, hắn bẹo má Tương Hiểu Vũ, "Sao vậy, Tiểu Ngư Nhi còn đang giận trẫm sao?"
"Nô tài không dám, nô tài còn đang suy nghĩ làm sao khiến Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Tương Hiểu Vũ nói đúng sự thật.
"Ai, Tiểu Ngư Nhi, trẫm thật không biết ngươi nghĩ thế nào đó, từ một nô tài biến thành chủ tử là chuyện hầu như không ai cự tuyệt, sao tới ngươi, ngươi lại cự tuyệt chứ? Ngươi quả thật còn khó hiểu hơn đám phi tần trong hậu cung kia."
Tương Hiểu Vũ cúi đầu, nhỏ giọng hồi đáp: "Hoàng Thượng, nô tài rất thích cuộc sống như bây giờ, kỳ thật Hoàng Thượng không cần vì chuyện tối qua mà lập nô tài làm Tài tử. Tối qua. . . . . . Cũng không tính là Hoàng Thượng ép buộc nô tài, nô tài là tự nguyện. . . . . . Tự nguyện vì Hoàng Thượng ngài phân ưu. . . . . ." Những lời cuối y nói rất nhỏ, nếu không phải tẩm cung đủ yên lặng, Mạc Dương Thần thật không nghe được.
Chẳng biết tại sao, Mạc Dương Thần nghe Tương Hiểu Vũ nói ra hai từ "Tự nguyện" thì trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng khó hiểu.
"Hơn nữa. . . . . ." Tương Hiểu Vũ nói tiếp: "Hoàng Thượng ngài chỉ vì phụ trách mà lập nô tài làm Tài Tử, không phải vì thích nô tài mà lập nô tài làm Tài Tử, nô tài cảm thấy Hoàng Thượng ngài không tất yếu làm vậy."
"Ai nói trẫm không thích ngươi?" Nghe đến đó, Mạc Dương Thần nhịn không được hỏi.
"A? !" Đây là một đáp án Tương Hiểu Vũ tuyệt đối không tưởng tượng ra nổi, đáp án này làm y có chút dương dương tự đắc, "Hoàng Thượng thích nô tài a. . . . . ."
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi đừng xưng nô tài nữa, trẫm nghe thấy rất kỳ quái, từ giờ trở đi ngươi hãy xưng ' ta ', đừng ở trẫm trước mặt tự xưng nô tài nữa." Những thái giám khác tự xưng nô tài trước mặt hắn, hắn không thấy thế nào, nhưng hiện tại nghe Tiểu Ngư Nhi ở trước mặt mình tự xưng nô tài, hắn càng nghe lại càng chán ghét.
"Tạ Hoàng Thượng."
Ngay lúc Mạc Dương Thần muốn tiếp tục nói, thì Chu Tề đến Ngự thiện phòng lấy cháo tổ yến đã trở lại, "Khấu kiến Hoàng Thượng, Tương Tài tử."
Chu Tề xuất hiện làm Mạc Dương Thần nhớ tới lời ông nói, một kế hoạch thản nhiên hiện ra, "Tiểu Ngư Nhi, ngươi có biết một chính tứ phẩm tài tử trừ bỏ trẫm ban thưởng thì mỗi tháng lĩnh bao nhiêu nguyệt ngân không?" Ngươi đã tham tài, vậy trẫm sẽ nhắm vào nhược điểm của ngươi mà tiến công.
Quả nhiên không ngoài Mạc Dương Thần sở liệu, nghe thấy hai chữ ' nguyệt ngân ', Tương Hiểu Vũ vốn đang vùi đầu uống cháo tổ yến nhất thời ngừng lại nhìn hắn, toàn bộ quá trình chỉ có thể dùng một chữ để hình dung -- nhanh! Hai mắt toả ra ánh sáng lấp lánh, như thể thứ đang ngồi cạnh y không phải người mà là một kim bảo siêu cấp lớn.
Mạc Dương Thần thu hết vào mắt, trong lòng cười trộm, "Mười hai." Đáp án thanh thúy lưu loát.
Mười hai? ! Nguyệt ngân hiện tại của y chỉ có hai lượng, nếu nói một tháng nguyệt ngân của tài tử bằng sáu tháng nguyệt ngân của y! Vậy thì một năm sẽ được một trăm hai mươi hai lượng, số lượng này còn chưa tính những thứ Hoàng Thượng ban thưởng? Tương Hiểu Vũ như nhìn thấy một đống nguyên bảo xuất hiện trước mắt mình.
"Tiểu Ngư Nhi, nước miếng chảy ra ." Một thanh âm nhịn cười kéo y ra khỏi giấc mơ.
Tương Hiểu Vũ dùng tay không cầm chén lau lau miệng, không có a, y dùng ánh mắt mê mang nhìn Mạc Dương Thần cùng Chu Tề. Mạc Dương Thần nhịn không được lại cười ha hả.
Chu Tề ở trong lòng thầm than: mất mặt, thật sự là quá mất mặt, Tương Hiểu Vũ quả thật là làm bọn thái giám họ mất hết mặt mũi! Hoàn hảo nơi này chỉ có hai người họ cùng Hoàng Thượng, bằng không ngày mai trời còn chưa sáng sự tích y tham tài sẽ truyền khắp ngõ ngách lớn nhỏ trong hậu cung.
"Hoàng Thượng, kỳ thật. . . . . . Ta không phải người đặc biệt tham tài, cho nên. . . . . . Lệnh Hoàng Thượng ngài thất vọng rồi, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội." Mười hai lượng một tháng tuy rằng rất nhiều, nhưng các nương nương của hậu cung thật sự rất lợi hại, rất đáng sợ a.
Tương Hiểu Vũ nói không hề có chút thuyết phục nào, nếu như y mà không gọi tham tài, thì thế gian ai còn xứng gọi là tham tài? Mạc Dương Thần cùng Chu Tề đồng thời cho y một cái xem thường.
"Nếu trẫm đổi mười hai lượng bạc này thành vàng thì sao?" đưa ' mồi câu 'nặng như vậy, trẫm không tin câu không được con cá nhỏ như ngươi.
Mạc Dương Thần nói thiếu chút làm tròng mắt Chu Tề rơi xuống, Hoàng Thượng đến tột cùng biết mình đang nói gì không? Một tài tử nguyệt ngân dĩ nhiên là mười hai lượng vàng? ! Phải biết cho dù là hoàng hậu một tháng nguyệt ngân cũng chỉ có năm lượng vàng mà thôi.
Mười hai lượng vàng? ! Tương Hiểu Vũ nghe thấy bốn chữ này, tất cả lý trí đều phản bội y, y không chút suy nghĩ liền lớn tiếng nói: "Ta nhận!" Nhưng vừa nói xong hai chữ này, y liền hối hận, ô. . . . . . Tương Hiểu Vũ, ngươi là tên ngốc, ngươi nhất định sẽ bị tính tham tài của ngươi hại chết ô. . . . . .
Mạc Dương Thần vừa thấy vẻ mặt của y liền biết nội tâm y bắt đầu hối hận, vì thế nhanh hơn một bước nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Tiểu Ngư Nhi, ngươi đã đáp ứng rồi, không được đổi ý."
"Hoàng Thượng, xin hỏi ta có thể làm tiểu nhân một lần không?" Tương Hiểu Vũ lấy lòng hỏi.
"Ngươi nói thử xem?" Mạc Dương Thần nheo mắt lại, lộ ra hung quang nhìn Tương Hiểu Vũ.
"Hoàng Thượng nói đúng, quân tử nhất ngôn, đừng nói bốn con ngựa, cho dù là tám con, mười hai con cũng không đuổi kịp."
"Ha ha. . . . . . Có Tiểu Ngư Nhi ngươi ở bên cạnh trẫm, trẫm thật sự sẽ không còn sợ tĩnh mịch nữa rồi." Mạc Dương Thần nói: "Trẫm có thể đoán được ngươi vì sao cự tuyệt làm tài tử, ngươi không nói trẫm cũng không nói ra, bất quá trẫm có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần một ngày còn trẫm, sẽ không ai dám đụng đến ngươi."
"Tạ Hoàng Thượng." Hoàng Thượng đã làm được đến tình trạng này, nếu như mình còn cự tuyệt nữa thì chẳng khác nào thị sủng mà kiêu, đừng nói Hoàng Thượng, ngay cả chính bản thân y cũng không chấp nhận nổi. Quên đi, có câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Tương Hiểu Vũ nghĩ thông tâm tình cũng dần sáng sủa lên.
|
CHƯƠNG 28
Dùng bữa xong, dưới sự giúp đỡ của Chu Tề, Tương Hiểu Vũ đơn giản vệ sinh thân thể của mình, sau đó nằm trên giường chờ Mạc Dương Thần về rồi mới nghỉ ngơi. Vốn y không cần đợi Mạc Dương Thần về mới ngủ, nhưng dù sao người nọ là Hoàng Thượng, vô luận hắn sủng ngươi cỡ nào, thì ngươi cũng không cần xem thường hắn, gần vua như gần cọp, những lời này Tương Hiểu Vũ một khắc cũng chưa từng quên.
Nằm trên giường, Tương Hiểu Vũ nhớ tới vừa rồi Chu Tề hỏi Mạc Dương Thần đưa y đến cung nào để nghỉ ngơi, Mạc Dương Thần thế nhưng nói không cần, nói sắc trời đã tối, trực tiếp để mình ngủ lại đây.
Ngủ chung với Hoàng Thượng làm Tương Hiểu Vũ vạn phần khó xử, y sợ Hoàng Thượng sẽ làm chuyện làm y đau đớn khó nhịn như tối qua, nếu cự tuyệt lại sợ chọc giận long nhan, nếu nhận thì không phải đã bị thương lại càng thêm bị thương? Tương Hiểu Vũ không thể không thừa nhận, chuyện đó đã trở thành một bóng ma khó thể tiêu trừ trong lòng mình. . . . . .
Ngay lúc Tương Hiểu Vũ trái lo phải nghĩ, Mạc Dương Thần đã rửa mặt xong, trở về nằm ở bên cạnh y. Mạc Dương Thần vừa nằm lên giường lập tức cảm giác được thân thể người nằm cạnh vì khẩn trương mà cứng lại, thông minh như hắn đương nhiên đoán được Tiểu Ngư Nhi đang lo lắng cái gì, hắn xoay người nhìn Tương Hiểu Vũ cố ý nói: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi đang khẩn trương cái gì?" Chẳng biết tại sao, hắn ngày càng thấy chọc Tiểu Ngư Nhi này là một loại lạc thú cùng hưởng thụ.
". . . . . . Hoàng Thượng, ta bị thương. . . . . . Còn chưa phục hồi như cũ. . . . . ." Hoàng Thượng hẳn là hiểu được mình nói chính là nơi nào nhỉ? Cái nơi đó y thật sự không biết nên mở miệng nói thế nào.
"Ngươi yên tâm, trẫm không muốn ngươi hầu hạ, cho nên ngươi cứ yên tâm ngủ đi, trẫm cam đoan sẽ không chạm vào ngươi." Quả nhiên như Mạc Dương Thần tưởng tượng, trên mặt Tương Hiểu Vũ lập tức triển lộ ánh sáng kinh hỉ. Nhưng ngay sau đó hắn lại nói: "Đó là trước khi ngươi khôi phục, về phần sau đó thì. . . . . ." Quan sát biểu tình Tương Hiểu Vũ biến hoá theo lời mình nói, Mạc Dương Thần nhịn không được ấn nhẹ lên môi y, vừa lòng thấy y đỏ mặt: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Hoàng Thượng hiện tại ngày càng thích trêu cợt mình, Tương Hiểu Vũ ở trong lòng càu nhàu, vì tránh bị trêu cợt nhiều hơn, Tương Hiểu Vũ nghĩ một lát nói: "Hoàng Thượng, hôm nay ngươi bận rộn cả ngày, hẳn là mệt mỏi, chúng ta đi ngủ bồi bổ tinh thần rồi mai lại nói chuyện tiếp đi." Nói xong y không đợi Mạc Dương Thần kịp phản ứng liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Có Mạc Dương Thần cam đoan nên Tương Hiểu Vũ cũng thả lỏng ra, dù sao thân thể còn đang rất mệt mỏi, không quá lâu, y liền bị thần ngủ gọi đi, chìm vào giấc mộng đẹp. . . . . .
Từ tiếng hô hấp có quy luật của Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần biết con cá nhỏ bên cạnh đã ngủ rồi, hắn nhẹ nhàng xoay người, không kinh động Tương Hiểu Vũ mà ôm y vào lòng. Hắn không thích ôm một người ngủ như vậy, ngay cả Trầm Viện hắn sủng ái nhất cũng chưa từng làm vậy, nhưng Tương Hiểu Vũ lại khiến hắn sinh ra loại xúc động này.
Mà trên thực tế cũng chứng minh ôm Tương Hiểu Vũ làm hắn có một loại cảm giác an ổn mà hắn chưa từng trải nghiệm, hắn không biết đây có phải là yêu mà sư huynh từng nhắc tới hay không, hắn chỉ biết là giờ này khắc này hắn đã không thể thả con cá nhỏ tham tài trong lòng ra được nữa. . . . . .
Mộng đẹp thoải mái luôn rất ngắn ngủi, tiết tấu quen thuộc của cuộc sống làm Tương Hiểu Vũ chuyển tỉnh, mắt vừa mở ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần sát mình của Mạc Dương Thần, nhịn không được ở trong lòng tán thưởng, Hoàng Thượng thật đẹp trai a! Khó trách hậu cung tần phi từng gặp Hoàng Thượng đều sẽ ngày đêm hy vọng Hoàng Thượng tuyên gọi.
Y vươn ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào ngũ quan của Mạc Dương Thần, ngơ ngác nhìn hắn, ngón tay chạm vào lưu luyến quên thu về. . . . . .
Mãi đến khi. . . . . . Chu Tề đến bên giường quỳ xuống, cách một tấm màn cung kính thỉnh an: "Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thỉnh Hoàng Thượng thức dậy, để nô tài hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt chải đầu thay y phục tảo triều."
Đầu Mạc Dương Thần hơi động vài cái, Tương Hiểu Vũ biết hắn sắp tỉnh, vì thế trước khi hắn mở mắt ra, y quyết đoán nhắm mắt lại-- giả bộ ngủ! Y nào biết đâu rằng, kỳ thật lúc y lấy tay chạm vào hắn, Mạc Dương Thần cũng đã đã tỉnh lại, hắn giả vờ ngủ là vì không muốn làm con cá nhỏ này xấu hổ mà thôi.
Mạc Dương Thần thật cẩn thận rút cánh tay từ dưới cổ Tương Hiểu Vũ ra nhẹ nhàng bước xuống giường.
Lúc này Tương Hiểu Vũ mới biết được nguyên lai chính mình ngủ trên cánh tay của Mạc Dương Thần , khó trách mình lại thấy cái 'gối đầu' kia đặc biệt ấm áp thoải mái.
Rửa mặt chải đầu xong, trước khi bước ra tẩm cung, Mạc Dương Thần giao một phần thánh chỉ cho thái giám Chu Tề phân công hầu hạ Tương Hiểu Vũ -- Thượng Đức, bảo hắn chờ Tương Hiểu Vũ tỉnh lại rồi tuyên đọc. Dù sao Chu Tề là tri kỷ thái giám của Mạc Dương Thần, không thể để ông chiếu cố Tương Hiểu Vũ mãi được. Sau đó kề vào tai Thượng Đức công đạo vài chuyện khác.
Nghe Mạc Dương Thần công đạo xong, Thượng Đức thiếu chút nữa bị doạ ngốc, hoàn hảo hắn tính tình xem như khôn khéo, "Vâng, Hoàng Thượng, nô tài nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng."
Phân phó Thượng Đức xong, Mạc Dương Thần đi ra ngoài tẩm cung, "Ba! Ba! Ba!" Vỗ tay ba lần, một ám vệ từ bên cạnh cửa xuất hiện, quì một gối, hai tay ôm quyền, "Thuộc hạ khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng."
Mạc Dương Thần từ ống tay lấy ra một phong thư giao cho gã, "Trẫm muốn ngươi làm những chuyện đã viết trong này, chọn người phải cẩn thận chọn lựa."
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ cáo lui." Lời vừa nói dứt, gã liền biến mất trước mắt Mạc Dương Thần.
|
CHƯƠNG 29
Xác định Mạc Dương Thần đã đi xa, Tương Hiểu Vũ mở mắt, giật giật thân thể, không đau ! Bí dược trong cung thật tốt, nhanh như vậy mà cơ thể đã cơ bản khôi phục như bình thường.
Y vừa vén màn lên, "Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Tương Tài Tử." Thượng Đức dẫn theo vài thái giám cung nữ đứng bên giường, trừ bỏ Thượng Đức, trong tay những người khác cầm y phục Ti Y Phòng đưa tới và những công cụ rửa mặt chải đầu.
"Mọi người buổi sáng tốt lành!" Tương Hiểu Vũ tinh lực dư thừa nói.
A, thanh âm này sao lại quen đến vậy? Thượng Đức trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rõ ràng trừng to mắt, tròng mắt như sắp rơi xuống đất, hắn chỉ vào Tương Hiểu Vũ thét to: "Tương Hiểu Vũ? !"
"Thượng Đức? !" Khác với Thượng Đức kinh hách, Tương Hiểu Vũ thốt ra ngữ khí kinh hỉ. Dù sao Vân Tường Cung là tẩm cung của Lịch Đại Hoàng Thượng, diện tích đương nhiên không phải cung điện bình thường có thể sánh bằng, không được tuyên triệu thì muốn tìm một người là vô cùng khó.
Thượng Đức có thể nói là bằng hữu tốt nhất trong số những bằng hữu không quá được y, vì hai người làm ở hai cung khác nhau, nên nếu không hẹn trước thì rất khó gặp mặt.
Muốn làm bằng hữu với Tương Hiểu Vũ không phải chuyện dễ, vì sao à? Mọi người đừng quên tính cách Tương Hiểu Vũ, mỗi khi y rãnh rỗi lại vội vàng tìm công việc hoặc đi vòng vòng xem có ai muốn mượn tiền không để cho vay nặng lãi. Cho dù buổi tối mọi người đều ở cùng một cung nhưng cũng rất khó thấy mặt y, có thể nói chỉ có chuyện y đi tìm người, hoặc giả những lúc ăn cơm ngươi mới tìm được y.
"Ngươi! Nguyên lai ngươi chính là Tương Tài Tử vừa được lập hôm qua!" Vừa nói xong câu này, Thượng Đức chợt nhớ tới hiện tại người bị mình chỉ tay vào mặt không phải là tên thái giám tham tài kia, mà là chính tứ phẩm Tài Tử Hoàng Thượng tự mình phong , hắn lập tức quỳ xuống đất cầu xin: "Thỉnh Tương Tài tử thứ tội, nô tài không phải cố ý."
"Thượng Đức, mau đứng lên." Tương Hiểu Vũ tự mình nâng Thượng Đức dậy, "Cho dù ta là Tài Tử cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta, bất luận thân phận thế nào thì ta vẫn là Tương Hiểu Vũ a."
"Vâng, nô tài biết."
"Thượng Đức a, về sau ở trước mặt ta không cần tự xưng nô tài, cũng đừng gọi ta là Tương Tài Tử, chúng ta đều có xuất thân giống nhau, ta với ngươi dùng tự xưng được rồi, các ngươi cũng vậy." Tương Hiểu Vũ chỉ thái giám cung nữ có mặt, "Mọi người cứ như trước kia mà nói chuyện với ta là được rồi."
"Hảo, vậy nghe lời người, nếu như vậy, Hiểu Vũ mau để chúng ta giúp ngươi rửa mặt chải đầu thay y phục thôi, Hoàng Thượng trước khi lâm triều đã cho ta một thánh chỉ, nói chờ ngươi thức dậy sẽ tuyên đọc cho ngươi nghe." Thượng Đức tin tưởng những lời này của Tương Hiểu Vũ là xuất phát từ nội tâm, thân là một trong những bằng hữu tốt nhất của y, hắn cũng có một trình hiểu biết nhất định về y, tuy y tham tài, nhưng làm người lại không hề có tâm cơ.
Tương Hiểu Vũ rửa mặt chải đầu xong, Thượng Đức mở thánh chỉ tuyên đọc: "Tương Hiểu Vũ tiếp chỉ!"
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, phong Tương Hiểu Vũ làm chính tứ phẩm Tài Tử, ban thưởng ngụ ở Vân Hiên Trai, thái giám hai người cung nữ hai người, mỗi tháng nguyệt ngân là mười hai lượng hoàng kim, ngọc như ý hai đôi, ngọc bội mười khối, khâm thử!"
"Tạ Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tương Hiểu Vũ tiếp nhận thánh chỉ liền cùng Thượng Đức đi đến Vân Hiên Trai. . . . . .
|