Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!
|
|
Chương 5: Hắc bang lão Đại, nổi giận… . Phàm Mộ Phi rối rắm , cậu từ nhỏ đều là bé ngoan, nhiều lắm cũng là lúc tiểu học kéo tóc bạn nữ bị cô giáo phạt đứng, bản kiểm điểm là chưa từng viết qua, đang lo lắng. Hàn Hữu Dạ đến, Phàm Mộ Phi lập tức phóng tới, như thấy được thân nhân. “Hữu Dạ, cậu bản kiểm điểm viết tốt lắm sao?” Hàn Hữu Dạ trợn mi, vất ra vài xấp giấy, “Tùy tiện chọn.” “Này! Hữu Dạ cậu thế nào lại viết nhiều như vậy!” “Ngu ngốc! Loại chuyện như này để cho mấy tên đàn em viết thì tốt rồi.” Dù sao đám xã hội đen kia từ nhỏ đã viết kiểm điểm đến lớn, thuần thục vô cùng, dễ như trở bàn tay. “Đàn em?” Phàm Mộ Phi sửng sốt, nhớ lại tối hôm qua! Nhất thời ánh mắt đối với Hàn Hữu Dạ 180 độ đại chuyển biến, nịnh nọt, “Hiểu được! Tiểu nhân hiểu được!” Hàn Hữu Dạ khóe miệng nhịn không được co giật, “Bình thường thôi! Đừng nói bóng gió nữa. Tôi bây giờ cùng trước kia vẫn giống nhau. Cho nên không cho phép cậu đem chuyện tối qua nói ra ngoài.” “Nga! Hiểu được! Hiểu được!” Phàm Mộ Phi nhếch miệng cười cười, sau đó thần bí hề hề xít sát vào Hàn Hữu Dạ, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, tối hôm qua lão sư như thế nào lại ở nơi đó?” “Không phải với cậu cùng đi?” “Không phải. Tôi không dám cùng lão sư nói chuyện của cậu. Chúng tôi là ở trong quán gặp nhau.” Phàm Mộ Phi ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm bắt cằm, làm bộ tự hỏi, “Hữu Dạ, kia quán nhà cậu chắc cũng bình thường ha?” Hàn Hữu Dạ ngắt khóe miệng, “Một ly nước lọc 60 nguyên.” “Gì!” Phàm Mộ Phi hét rầm lên, lúc buổi sớm cả lớp đang học nhất thời lâm vào yên tĩnh, tầm mắt cả lớp dán trên hai người bọn họ, Hàn Hữu Dạ lập tức dựng thẳng sách giáo khoa, làm bộ dạng chăm chỉ, hắn cái gì cũng không biết. Phàm Mộ Phi xấu hổ cười hắc hắc, “Không có việc gì. Mọi người tiếp tục, ha hả.” “Hữu Dạ, lão sư hẳn không phải là kẻ có tiền đi… .” Phàm Mộ Phi nghi hoặc vạn phần, lão sư bọn họ tuy rằng lớn lên thực ưu tú, nhưng là cũng không dạy thêm ở nhà, càng không thu nhận quà cáp của phụ huynh, mỗi tháng liền như vậy có chút tiền lương, còn muốn trả tiền thuê nhà, làm sao có thể tiêu phí ở quán bar đắt tiền như vậy.”Vậy sẽ không, thật là ngưu lang đi. Bởi vì gặp học sinh của mình ở đó, ngượng ngùng không thừa nhận?” Hàn Hữu Dạ liếc Phàm Mộ Phi một cái, “Đầu heo. Cậu không có mắt sao! Ngụy Tỉnh bản lĩnh như vậy, là một người thường sao ?” Phàm Mộ Phi ủy khuất , nữ lão sư giương hoả nhãn kim tinh (nhìn đến đỏ mắt) cũng chưa nhìn ra Ngụy Tỉnh có gì đặc biệt, hắn một người nam nhân làm sao có thể nhìn ra? Hắn cũng không phải đồng chí! ” Chuyện của Ngụy Tỉnh cũng không được nói ra ngoài.” Cha hắn đã điều tra Ngụy Tỉnh, rốt cuộc người này có cái gì, đêm nay trở về sẽ biết. “Nga.” “Lão Đại, anh có khỏe không?” Đàn em tâm phúc cẩn thận nhìn sắc mặt Hàn Thiên Long, lão Đại muốn tư liệu về lão sư của thiếu gia, bọn họ tra xét, chính là hoàn toàn tra không ra! Không đúng, phải nói tư liệu ba năm trước hoàn toàn không có. Ngụy Tỉnh người này thật giống như hoàn toàn xóa sạch dấu tích của 25 năm trước, mặc kệ ngươi tra như thế nào, đều chỉ có thể tra được tư liệu sau khi Ngụy Tỉnh tiến vào trung học Hồng Kông. Hàn Thiên Long hai đầu ngón tay đọc 8K giấy (qt nó ghi niệp khởi hé ra 8K lớn chỉ, ta nghĩ là ảnh đang coi tư liệu về pé~~), phần phật run lên, “Chú mày lừa dối lão tử sao! Ngụy Tỉnh chẳng lẽ là xuyên qua! ? Hay là theo tảng đá đụng tới! ? Con mẹ nó liền đưa cho tôi ít tư liệu như vậy!” “Lão Đại, thật sự chỉ có này. Phía bên kia chúng ta đưa tiền, vẫn là không tra được, phía bên kia nói có thể muốn đi quân khu tra.” “Đồ vô dụng! Con mẹ nó tên điều tra khi nào thì quân khu quản !” Hàn Thiên Long rít gào đứng lên, “Chú mày nghĩ lão tử thất học sao! Lão tử dù gì cũng là tốt nghiệp tiểu học!” Đàn em nước mắt chảy ra, lão đại, hiện tại tốt nghiệp tiểu học con mẹ nó chính là thất học! Chúng ta đều là thất học! Chúng ta Thiên Long bang toàn bộ đều là thất học! Không! Không phải, Hữu Dạ thiếu gia không phải thất học! Hảo cảm động… . “Lão, lão Đại, kia làm sao bây giờ?” “Làm sao bây giờ?” Hàn Thiên Long âm sầm sầm tươi cười, “Tra không được, chúng ta phải đi hỏi! Mẹ nó, đem tên tiểu tử kia bắt tới cho ta!” “Nhưng, chính là… Hắn là lão sư của thiếu gia…” “Ân, đúng. Hữu Dạ tiểu tử kia không thích chúng ta đến trường học của hắn.” Hàn Thiên Long mãnh vỗ cái bàn, xấu xa nói: “Vậy thì cùng Ngụy Tỉnh nói chuyện, nói lão sư hắn nên đi thăm hỏi ra gia đình học sinh!” Đàn em lần nữa nước chảy nước mắt, oa oa đây là thất học a!”Lão Đại, đi thăm hỏi các gia đình chỉ có thể từ lão sư nói ra… .” “Mẹ nó! Như thế nào phiền như vậy! Quên đi, gọi điện thoại cho Hữu Dạ, nói buổi tối hôm nay chúng ta đến nhà Ngụy Tỉnh!” “Lão Đại, thiếu gia sẽ không đồng ý… .” “Câm miệng! Chúng ta đây tự mình đi!” Hàn Thiên Long nổi giận! Lão sư rất giỏi a, gặp mặt còn phải hẹn trước! ? Tưởng mình là tổng thống quốc gia sao! Lão tử quản ngươi là ai, hôm nay buổi tối liền đến nhà ngươi! Ngụy Tỉnh buồn cười nhìn hai bản kiểm điểm, có nội dung a. Nói là thái độ thành khẩn, cảm động lòng người. Hoàn toàn không nghĩ là một tay mới viết ra. Mấy tên đàn em nhà Hàn Hữu Dạ hẳn thường xuyên viết. “Trở về chép một trăm lần.” “Ách… .” Phàm Mộ Phi há hốc mồm, ngơ ngác hỏi, “Vì cái gì?” Ngụy Tỉnh đem bản kiểm điểm trả lại cho hai người, “Tìm người viết giùm không quan hệ, lối hành văn của các cậu không sai. Nhưng tôi cảm thấy được muốn cho các cậu nhận thức được sai lầm của mình, hấp thụ tinh hoa người khác, chép một trăm lần hẳn là có thể .” “Lão sư, thầy… .” Phàm Mộ Phi hết chỗ nói rồi, biết rõ là người khác viết giùm, cũng không truy cứu, nhưng một trăm lần a một trăm lần! Còn không bằng chính mình viết một bản a! Hàn Hữu Dạ không nói hai lời, cầm lấy bản kiểm điểm bước đi. Ngụy Tỉnh híp mắt, giảo hoạt cười, “Đừng để người khác sao chép hộ nga! Bằng không tôi sẽ cho các cậu tái sao một vạn lần.” Hàn Hữu Dạ dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi. Phàm Mộ Phi một đường chạy theo ở phía sau, ủ rũ, “Sớm biết chọn bản ít chữ!” Trời biết, vì tỏ vẻ mình rất thành ý cùng quyết tâm, cậu chọn một bản 5000 từ a! Ngụy Tỉnh rốt cục nhịn không được cười một tiếng đi ra, vừa nghĩ tới Phàm Mộ Phi viết bản kiểm điểm ba tờ, thật sự là đứa trẻ thành thật
|
Chương 6: Hắc bang lão đại, xâm nhập nhà dân! . . Ngụy Tỉnh vừa mở cửa, trên ót của hắn đã bị một gọng súng đen tuyền dí đến, cha của Hàn Hữu Dạ đang đắc ý dào dạt ngồi ở trên ghế sa lon, trên bàn thủy tinh đặt một nồi lẩu hầm tỏa hương khí bốn phía, bàn tay hắn cầm chiếc đũa, bĩ bĩ vươn hai ngón tay, như động tác chào theo nghi thức quân đội. Ngụy Tỉnh nhắm mắt, sớm biết nên kêu Hàn Hữu Dạ tiểu tử kia chép phạt một trăm vạn bản a! “Lão sư, chó nhà ngài mùi vị không tệ a.” Hàn Thiên Long thổi thổi khói ở miếng thịt bốc lên, một hơi nuốt vào, khóe mắt nhìn nhìn Ngụy Tỉnh bộ dáng tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang), trong lòng một trận thống khoái. Lúc này đầu Ngụy Tỉnh vang ầm ầm, cùng một trăm còi xe lửa vang nghiền qua đầu hắn thật giống nhau! Hắn mới vừa mới nghe được cái gì? Nghe được cái gì? Không, hắn cái gì cũng chưa nghe được… “Này, ngài… . Nha! Con mẹ nó nếu ngài có điểm tự giác, lão tử đây đâu phải dí súng vào đầu!” Tên đàn em trơ mắt nhìn Ngụy Tỉnh đặc biệt bình thường đổi giày đặt đâu vào đấy, cởi áo khoác sau đó treo lên giá áo, sau đó tiến vào phòng ngủ… Hắn liền trợn mắt há hốc mồm, “Lão Đại, hắn phải chăng bị đả kích quá độ ?” Hàn Thiên Long cười một tiếng, “Lá gan cũng nhỏ quá… . Nga! Ngụy Tỉnh, con mẹ nó cậu dám chém lão tử!” Hàn Thiên Long chật vật tránh trái tránh phải, nguyên lai tưởng rằng Ngụy Tỉnh sợ đến choáng váng, nào biết hóa ra là bị dọa điên rồi! Đột nhiên cầm thanh kiếm từ trong phòng ngủ lao tới, gặp người liền chém, nhưng bọn họ mang theo súng! Mẹ nó! Lão tử đeo súng , vì cái gì muốn trốn a! Còn có thiên lý không!”Ngụy Tỉnh, cậu dám đến đây! Lão tử thật sự muốn nổ súng !” Mạng nhỏ quan trọng hơn, cho dù là lão sư của Hữu Dạ cũng đành phải vậy! Tên đàn em gọi là A Tử giơ cái ghế dựa xông lên, Ngụy Tỉnh âm u xoay người, vẻ mặt sát khí. A Tử vừa mới còn vẻ mặt anh dũng, nhất thời giống như bị điểm huyệt đạo, đơ ra như cây gỗ. “Cút!” A Tử gian nan nuốt nuốt nước miếng, lão sư của thiếu gia thật đáng sợ… “A Tử, phát ngốc cái gì! Lên đi!” Hàn Thiên Long mạnh mẽ nhào tới, muốn ghìm cổ Ngụy Tỉnh, lại bị Ngụy Tỉnh nhẹ tránh ra, xoay người một cái quay về đá, ‘uỵch’ một tiếng, A Tử đầu đã u lên một cục lại u thêm cục nữa, ghế dựa trên tay cũng đã thất linh bát lạc nằm trên mặt đất. “Lão, lão Đại, làm sao, làm sao bây giờ? Hắn hắn hắn hắn hình như thực thực rất lợi hại!” “Hắn hiện tại muốn chém người, chúng ta liền nổ súng! Mẹ nó, như thế nào muốn làm khó nhau như vậy!” “Nga.” A Tử lòng còn sợ hãi liền một bên lui về phía sau một bên lấy súng, “Lão, lão sư, ngài đừng chém nữa, lão Đại tránh ra, ngài lợi hại thế nào cũng ngăn không được đạn… . ! ! !” Tên đàn em vừa nói vừa lui về phía sau, cuối cùng một cái ‘oa’ tự đột nhiên cất cao âm, bởi vì Ngụy Tỉnh căn bản không có nghe, đã xông lên . “Ngô… Ô…” A Tử giơ súng, trừng mắt, đang chuẩn bị nổ súng, nào biết kiếm Ngụy Tỉnh vừa chạm xong mi gian (giữa hai chân lông mày) hắn lại ngạnh sinh sinh dừng lại. Ngụy Tỉnh đột nhiên xoay người, hướng sô pha bên kia đi, một tay bắt lấy lưng sô pha, hơi hơi giương tay, toàn bộ sô pha bị quăng ra ngoài. “Ác! Con mẹ nó cậu thật sự là không có mắt!” Hàn Thiên Long va vách tường, tròng mắt thiếu chút nữa trợn ra ngoài. Ngụy Tỉnh hất sô pha ra liền ở bên cạnh vài li (cm)… . “Nhục Nhục! !” Ngụy Tỉnh biểu tình cực kì phong phú la lên, sau đó ôm một con chó phì đô đô (mập mạp), càng không ngừng cọ, “Nhục Nhục, nếu mày chết , tao cũng không sống!” Hàn Thiên Long khóe miệng run rẩy, đây là diễn cái gì a! ? Mười năm sau, tôi xem con chó này chết rồi, cậu còn có sống hay không ! “Ân? Nhục Nhục mày nói cái gì?” Ngụy Tỉnh thâm tình nhìn Phì Nhục (Phì Nhục aka Nhục Nhục là tên con chó nhà pé Tỉnh), ôn nhu vuốt lông nó, trong mắt Hàn Thiên Long cùng A Tử, Ngụy Tỉnh đầu óc chắc không bình thường ! “Cậu là heo sao! Không thấy được miệng nó bị trói lại sao! Nó có thể nói chuyện sao! Không đúng! Đó là chó! Chó có thể nói chuyện sao!” Hàn Thiên Long có thể bị chuyện này kích thích không nhẹ, có chút nói năng lộn xộn. Phì Nhục mập mạp một thân đầy thịt. Lúc Hàn Thiên Long và A Tử xâm nhập vào nhà, liền thấy Phì Nhục sủa to tiếng đuổi người. Hàn Thiên Long nhìn con chó béo, nước miếng tràn ra, nhưng lại nghĩ đến đây là chó nhà lão sư của Hàn Hữu Dạ, tuy rằng nếu kết liễu cả chủ và chó thì cũng không sao, Hàn lão đại bỗng nổi lên tình người, liền không đem “thành viên gia đình” nhà lão sư sát hại. Hiện tại nghĩ tới quyết định không đem con chó béo kia đi nấu lẩu quả là quyết định sáng suốt. “Các người có chuyện gì?” Ngụy Tỉnh lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, mở trói cho Phì Nhục ngồi ở bên cạnh, hai cái chân mập mập khoát lên đùi Ngụy Tỉnh, kéo đầu lưỡi, chảy chảy nước miếng, đôi mắt long lanh đang đắm đuối nhìn miếng thịt hun khói trong tay Ngụy Tỉnh. Hàn Thiên Long ngồi đối diện Ngụy Tỉnh, chân bắt chéo, không ngừng run rẩy, hai tay mở ra, thích ý tựa vào trên ghế sa lon. Nhìn Ngụy Tỉnh lật một miếng thịt, sau đó đưa đến bên miệng Nhục Nhục, con chó béo hai mắt tỏa sáng liền đem miếng thịt trên bàn tay trắng nõn của Ngụy Tỉnh nuốt vào… . “Thật là Nhục Nhục, không phải đã nói với mày, ăn cơm phải chậm rãi, tao nhã ăn sao như thế nào lại tham ăn vậy ” Ngụy Tỉnh từ miệng Phì Nhục lấy tay ra, một tay dính đầy nước miếng, hắn cũng không ngại bẩn, tiếp tục lật chân giò hun khói, sau đó lại bị nuốt… Hàn Thiên Long cảm thấy được thần kinh của mình có năng lực khảo nghiệm thật khủng, nhìn khung cảnh mổ người một chó này thịt kì dị a! “Này, các người rốt cuộc là ai?” Ngụy Tỉnh cũng chưa nâng mi nên một chút, vẻ mặt từ ái nhìn cún yêu của mình . Hàn Thiên Long bị bơ hoàn toàn, huyệt Thái Dương giật giật liên hồi.”Cậu là nằm vùng đúng hay không!” Ngụy Tỉnh rốt cục có phản ứng , giương mắt, lành lạnh toát ra hai chữ, “Ngu ngốc.” “Tôi con mẹ nó!” Hàn lão đại rốt cục bạo phát, “Tiểu tử cậu muốn chết có phải hay không! Nói! Ai phái cậu tới? Tư liệu của cậu ba năm trước kia, đều không có, trừ bỏ nằm vùng còn có ai sẽ tìm không thấy tư liệu! Cậu hiện tại là lão sư của Hữu Dạ, có phải hay không muốn từ chỗ hắn có được tình báo Thiên Long bang!” A Tử vẻ mặt khát khao nhìn lão Đại nhà mình, suy luận rất ăn khớp a, thật không hổ là lão đại của hắn. Tuy nhiên có một người rất không nể tình, sau khi lật xong khối thịt hun khói, Ngụy Tỉnh đứng dậy đi đến phòng bếp, bỏ lại một câu làm đả kích Hàn lão đại trầm trọng. “Anh có triệu chứng hoang tưởng a, nên đi gặp bác sĩ.” “Này, vậy cậu nói xem, vì cái gì tôi không tìm được tư liệu về cậu!” Hàn lão đại chưa từ bỏ ý định quay về phòng bếp hô. Ngụy Tỉnh bưng một đĩa thức ăn giành cho chó ra, liếc Hàn Thiên Long một cái, lành lạnh thốt một câu, “Bởi vì anh là phế vật.” “Lão, lão Đại, anh không sao chứ?” A Tử lo lắng nhìn lão Đại nhà mình, bị đả kích không nhẹ đi. “A Tử, chúng ta về.” “Dạ, được.” A Tử giúp đỡ Hàn Thiên Long lảo đảo, hướng cửa đi ra, hôm nay thảm bại a! “Chậm đã.” “Lão sư còn có việc?” “Đem cái nồi lẩu chết tiệt kia mang đi.” A Tử nhìn nhìn trên bàn trà nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút, này đúng là mất mặt a~!
|
Chương 7: Hắc bang lão đại, bị đùa giỡn … . . Hàn Hữu Dạ, hôm nay tôi muốn đến nhà cậu thăm hỏi gia đình. Gọi cho cha cậu một cuộc điện thoại đi!” “Vâng.” “Hữu Dạ, lão sư hôm nay cơn tức thật lớn, xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa rồi lão sư bộ dáng đằng đằng sát khí, thiếu chút nữa đem mình hù chết. Kỳ thật lão sư mới là hắc đạo đi… . “Ai biết!” Hàn Hữu Dạ tức giận nói. Tối hôm qua tinh thần cha hắn tựa hồ đã bị đả kích nghiêm trọng, nói chuyện cũng không lưu loát, cùng u hồn giống nhau đắc phiêu (bay lượcn/ lượn lờ) trở về phòng ngủ. Bất quá hôm nay buổi sáng tinh thần lại phấn chấn , nghe đám đàn em nói sáng sớm đã cùng hai mỹ nữ mây mưa… . . “Này! Ta kháo! Lão tử đang chơi 3P a~! Ai dám quấy rầy!” Hàn Thiên Long gối đầu lên bộ ngực đầy đặn của mỹ nữ, rít gào nói. Hắn ngày hôm qua nổi giận trong bụng, bây giờ còn không phát hoàn đâu. “Ba, là con.” “Nga, nga, là Hữu Dạ a. Chuyện gì?” Thái độ lập tức 180 độ đại chuyển biến, thực hiển nhiên Hàn Thiên Long thập phần thương yêu đứa con trai này. “Lão sư nói tối nay muốn đến thăm gia đình chúng ta.” “Cái gì!” Hàn Thiên Long tròng mắt đột nhiên hung bạo, bàn tay dùng sức, mãnh đắc ngồi dậy, “Con nói gì? Ngụy Tỉnh tiểu tử kia muốn đến đây? !” Hắn cũng dám lại đây? ! “Ân.” “Hắc hắc hắc…” Hàn Thiên Long híp mắt, ngây ngô cười, suy nghĩ đã vô hạn khuếch trương đến lên chín từng mây, thực hiển nhiên nghĩ khẳng định cũng không phải chuyện tốt. “Ba, làm sao vậy… . ?” Hàn Hữu Dạ nhíu mày, di động đô đô vang, bị treo… . Cha của hắn cười thật là rất quỷ dị, âm sầm sầm, lại đang có chủ ý gì xấu. “A! Bảo bối em làm sao vậy?” Hàn Thiên Long thật vất vả theo ý dâm trung đi ra, phục hồi tinh thần lại, đang chuẩn bị cùng hai mỹ nữ đại chiến ba trăm hiệp, lại phát hiện, một người đã ngã. Khuôn mặt kia kêu một cái da thịt như tuyết, không có chút huyết sắc nào, chỉ còn lại có thở yếu ớt, không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ chính mình liền dũng mãnh như vậy? Cười hắc hắc, “Bảo bối nhi, lại không được , lão tử còn không có đủ đâu.” Một nữ tử khác hoàn hảo run rẩy tay chỉ chỉ ma trảo vạn ác của Hàn Thiên Long “Ngài dùng sức quá, nàng bị ngài làm hôn mê… .” Hàn Thiên Long sửng sốt, lúc này mới phát giác, vừa rồi cảm xúc quá kích động tựa hồ là nắm cái gì đó mềm, nguyên lai là cô nàng đại bạch thỏ này a! “Làm sao bây giờ? Chị của em hôn mê. Bộ ngực cũng bị ngài nắm bị thương.” Hàn Thiên Long buồn bực phất tay, “Ít nhất cũng cỡ B! Cho rằng lão tử không được bóp, hai cái vú giả lừa gạt tiền? Quên đi, lão tử hôm nay còn có chuyện trọng yếu, đến A Tử bên kia lĩnh mười vạn, cút nhanh đi.” Nữ nhân nhãn tình sáng lên, đi rất nhanh. “A Tử ! A Tử ! A Tử ——! ! Mẹ nó! Chết ở đâu vậy! Lúc cần dùng hắn lại chẳng thấy người!” Hàn Thiên Long một bên mặc quần áo, một bên xem nhẹ, thực hiển nhiên, hắn đã quên, hiện tại A Tử hẳn là phát tiền cho hai nữ nhân kia. “Lão, lão Đại, ngài. . . . . hộc hộc. . . . . Anh gọi em…” A Tử buồn bực, thân là cánh tay tâm phúc của lão Đại, hắn cũng sống không dễ dàng a. Bên ngoài xông pha đỡ đạn cho Lão đại, bên trong chạy vặt theo Lão đại nháo loạn, đông chạy tây chạy. Hắn chỉ kém phải bay tới mới vừa lòng Lão đại a.. “Mẹ nó! Chết ở chỗ nào! Anh mày gọi cậu nửa ngày! Nghĩ mình thái thượng hoàng sao!” “Lão Đại, em cấp hai nữ nhân phát tiền mà… .” “Mẹ nó! Chú mày còn tranh luận!” “…” A Tử nước mắt chảy trên mặt, hắn cái này gọi là tranh luận sao? Lão Đại, anh rõ ràng trói Phì Nhục kia giống nhau, đem của tôi miệng trói đứng lên đi… .”Lão Đại, ngài kêu tiểu nhân có gì phân phó?” “Nga! Đi! Anh em kết nghĩa cũng gọi đến!” Hàn Thiên Long lắc đầu hoàn dường như hưng phấn quá độ, chống nạnh cười lớn, “Ngụy Tỉnh, cậu tới đi! Lão tử chờ cậu! Xem tôi đêm nay như thế nào thu thập cậu! A ha ha ha —— ” A Tử bị lão Đại nhà hắn vương bát (con rùa, hình như anh Tử đang chửi lão Đại của mình) cười lớn làm hắn có chút lạnh hãn, “Lão Đại, anh không phải là muốn đánh lão sư của thiếu gia đi.” “Đánh? Lão tử muốn làm thịt cậu ta!” A Tử hắc tuyến, thật không biết ai đêm qua bị người ta đuổi chạy khắp phòng bào…”Kia anh là muốn… ?” “Ân… Tạm thời còn không có nghĩ ra được. Quản hắn, trước đem các huynh đệ kêu lên, mẹ nó, hôm nay buổi tối nhất định phải bắt tiểu tử kia dập đầu nhận sai!” Hàn Thiên Long súy chân, ngang tàn đi ra ngoài. A Tử yên lặng theo ở phía sau, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, lão Đại a lão Đại, anh cần gì chứ. Lúc này vừa lúc là lê minh tiền đích hắc ám… . . (bóng tối trước bình minh) “Lão Đại, còn muốn chờ sao?” A Tử còn buồn ngủ, một phòng anh em đồng dạng lộ vẻ vành mắt đen, “Trời cũng sắp sáng.” Nghiêm khắc mà nói, hôm nay đã qua . Lão Đại, anh cũng đừng chống cự, thừa nhận đi, anh hẳn bị đùa giỡn, chúng ta Thiên Long bang bị một lão sư đùa giỡn ! Nước mắt chảy trên khuôn mặt… . Nghiêm chỉnh giúp huynh đệ giống như ngốc tử đứng cả đêm, đã thực thật đáng buồn, càng thật đáng buồn là lão Đại bọn hắn không thể nhận sự thật, còn liều chết chịu đựng! “Câm miệng! Nói không chừng, tên kia có chuyện bận đột xuất .” “Lão Đại… Anh liền thừa nhận đi. Thất bại là mẹ của thành công, ván sau, anh nhất định sẽ thắng…” “Mẹ nó! ! Tức chết lão tử ! !” Hàn Thiên Long rít gào một quyền này đập nát cái bàn trước mặt, hắn là hy vọng cỡ nào chờ đợi Ngụy Tỉnh đến, hắn là một lòng tận tâm như thế nào chuẩn bị ‘đại lễ’, chính là! Chính là! Chính là Ngụy Tỉnh cậu tại sao không có đến! Cậu lộ cái mặt cũng tốt a, cùng lắm thì lão tử không trả thù cậu . Cậu như vậy con mẹ nó làm cho lão tử tại đây mất mặt trước anh em, tính làm sao chịu nổi! ! !”A Tử , đi đem di động của Hữu Dạ lại đây!” “Nga!” “Uông uông uông uông uông uông uông uông… .” Hàn Thiên Long đầu mạo gân xanh nghe trong di động liên tiếp tiếng chó sủa, người này rốt cuộc có bao nhiêu thích Phì Nhục nhà hắn a? Ngụy Tỉnh gian nan mở to mắt, ngẩng đầu vừa thấy, mới hơn bốn giờ, ai đang gọi điện? “Này, Hàn Hữu… .” “Ngụy Tỉnh, cậu đang ngủ! Cậu đang ngủ ! Con mẹ nó cậu đem lão tử thức cả đêm, lại dám ngủ! Tôi muốn đem cậu đại thiết bát khối (cắt thành 8), tưới bùn, nhét vào máy xay thịt, đốt thành tro, ném vào bồn cầu! Tôi muốn đem Phì Nhục của cậu đun lên đem cho mèo ăn! Sẽ đem con mèo kia nướng cho con chuột ăn, lại đem con chuột kia đặt ở dưới lòng bàn chân con voi… .” “Tút.” Hàn Thiên Long ngốc hồ hồ nhìn vẫn di động manh âm, nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn về phía A Tử , “Trách hồi sự? Tôi như thế nào không nghe thấy âm thanh nữa? ” A Tử vẻ mặt hắc tuyến, hắn cho tới bây giờ không phát hiện lão Đại nhà mình sức tưởng tượng phong phú như thế hơn nữa không chịu nhận sự thật như thế.”Lão Đại, điện thoại bị treo.” … . “Con mẹ nó! Ngụy Tỉnh, cậu cũng dám treo điện thoại lão tử! ! ! Ngao —— ngao —— ” A Tử thác nước hãn (đổ mồ hôi mà như thác), vì cái gì lại hú tiếng sói?
|
Chương 8: Hắc bang lão Đại, lần thứ hai tư sấm dân trạch! “Lão Đại, lão sư của thiếu gia như thế nào còn không ra?” A Tử một đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm đại môn trường học trống rỗng, rất mau biến thành chọi gà mắt, còn là không có nhìn thấy mục tiêu. Trời đã tối rồi a! “Ân…” Hàn Thiên Long nâng cằm, vẻ mặt làm cho người ta muốn tát hắn hai cái vẻ mặt tự hỏi, “Không nên a, lão tử rõ ràng gọi điện thoại cảnh cáo hắn .” A Tử trợn mắt há hốc mồm, há miệng to đến nỗi có thể nuốt vào một quả trứng đà điểu. Lão, lão Đại, ngươi thật là nhân tài! Chẳng lẽ là gần đây kích thích nhiều lắm, đại não không bình thường ? Con mẹ nó! Chúng ta phải đi chặn người a, ngài trước tiên gọi điện thoại thông tri là chuyện gì xảy ra? ( kỳ thật, lão Đại đều không phải là tinh thần thác loạn, lúc các học sinh tan học, đều là trước tiên ở đuổi theo nói: tiểu tử, ngươi gần đây cẩn thận một chút, lão tử muốn muốn tìm người làm thịt ngươi, bao gồm những đứa nổi bật, trước hỏi ba mươi đứa, lão tử lo lắng lưu ngươi toàn thây, gì gì. Hàn lão đại lần này tức giận đe dọa kỳ thật không có gì, mấu chốt chính là, bọn họ không có việc gì trước làm tốt điều tra, bọn họ sót một sự kiện tình báo thập phần trọng yếu) “Này, Hữu Dạ a, ngươi đi xem lão sư ngươi như thế nào còn không có đi ra, gì? Ngươi về đến nhà. Chuyện gì? Nga, không có việc gì, tìm lão sư ngươi tán gẫu. Cái gì! Trường học có cửa sau!” … . . Gió bắc thổi, lá vàng rụng, tâm can Hàn lão đại thật lạnh thật lạnh… A Tử xem như nhìn thấu, lão Đại nhà hắn cùng lão sư của thiếu gia trong lúc đấu tranh đấu tranh, hoàn toàn là tính áp đảo thất bại a! Lời này có thể có chút lỗi trong lời nói; lỗi ngôn ngữ, tha thứ tiểu nhân chỉ có tốt nghiệp tiểu học. Nhưng thật là tính áp đảo a! “Lão Đại, kia hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” “Hanh hanh! Tránh được hòa thượng thì tránh được miếu sao! Đến hang ổ của hắn!” Hàn lão sắc mặt dữ tợn, tay nắm di động xuất hiện gân xanh. A Tử rụt lui cổ, yếu yếu ứng một tiếng, xe giống như tên lửa đi ra ngoài. Hai người vẫn hùng hổ trước cửa nhà, hàng xóm đều né tránh, A Tử hưởng thụ loại biến thái như thế vạn chúng chú mục, hai chân run càng hung, mắt thấy biển số nhà Ngụy Tỉnh tới rồi, đang chuẩn bị nâng lên chân đạp cửa, chợt nghe từ chân trời xa xôi truyền đến hai chữ, “Gõ cửa.” “Ách. . . . .” A Tử bị hai chữ này cấp chấn, ngốc hồ hồ nhìn lão Đại nhà mình, “Cho nên, lão Đại, chủ đề hôm nay của chúng ta là từ lương?” “Từ mẹ ngươi!” Hàn Thiên Long còn không lưu tình cho A Tử một cái tát, “Ít dong dài cho lão tử.” A Tử gãi ót, la hét gõ cửa, nhưng không ngờ lại ăn một cái tát, tội nghiệp quay đầu lại, lại làm sao vậy? “Đầu heo! Không thấy được chuông cửa sao! Gõ thí a!” A Tử nước mắt chảy xuống, rõ ràng là ngươi bảo ta gõ… “Lão Đại, lão sư của thiếu gia giống như không ở trong nhà a.” “Sách! Mẹ nó thực phiền toái!” Hàn lão đại điên điên đá, chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, ván cửa nhà Ngụy Tỉnh ngã… A Tử chỉ cảm thấy đỉnh đầu vô số quạ đen bay qua, thế giới là như thế không thể nói lý… Hàn Thiên Long nghênh ngang tiêu sái vào nhà, trước mặt Nhục một thân trắng bóng đến. Kỳ thật Nhục Nhục đã hết sức, vừa phát hiện kẻ thù bên ngoài xâm nhập, vẫn là tên khốn lần trước, lập tức dũng mãnh hướng lên rồi. Nhưng không may, Nhục Nhục kia một thân tinh hoa lăng đi ra là tiết mục giải trí hiệu quả. Hàn lão đại cùng A Tử trơ mắt đích nhìn Nhục Nhục lảo đảo lăn lại đây, một hơi cắn đùi Hàn lão đại. A Tử nghẹn họng nhìn trân trối, lão Đại, ngài đã vậy còn bị cắn quá dễ dàng! Vẫn là này Phì Nhục? ! Ngài chậm chạp! Ngài quả nhiên đã già sao! Ngài đã không còn dũng mãnh như nữa năm đó! Hàn lão đại giật giật chân, nhíu mày, “Đây là cẩu sao.” Ăn chân giò hun khói ăn mềm nhũn đi, lấy nước miếng cho hắn rửa chân! “Lão Đại, ngài không có việc gì đi.” “Đi!” Hàn lão đại vẫy vẫy chân, Nhục Nhục kêu cô lỗ cô lỗ lăn vào góc tường. Hàn lão đại nguyên bản thầm nghĩ dọa dọa con Phì Nhục kia, không nghĩ tới, Nhục Nhục lăn một vòng, kinh hãi, kêu thảm hướng phòng ngủ chạy. Hàn lão đại cảm giác rất không thú vị, Ngụy Tỉnh tiểu tử kia nuôi chó cũng dưỡng chỉ giống dạng điểm (hình như ý nói anh Tỉnh nuôi chó quá yếu), so với mèo còn không bằng. “Nhục Nhục! Nhục Nhục a! Làm sao vậy? Làm sao vậy? !” Ngụy Tỉnh đang tắm, tiếng nước quá lớn, phòng tắm thủy tinh lại là cách âm, bên ngoài động tĩnh lớn như vậy vẫn không phát hiện. Thẳng đến Nhục Nhục cào trước cửa, không ngừng cào thủy tinh, lúc này mới phát giác. Trên người ướt đẫm, cũng không mặc quần áo, đều đành phải vậy, trước ôm lấy tâm can bảo bối nhi, hảo hảo hống Phì Nhục không kêu thảm thiết .”Nhục Nhục, làm sao vậy?” “Uông uông!” Nhục Nhục hướng tới phòng khách kêu lớn. “Hảo hảo, Nhục Nhục, chúng ta đi phòng khách a.” Ngụy Tỉnh sủng nịch vỗ vỗ đầu Nhục Nhục, hướng phòng khách đi đến… . “Kháo! Ngụy Tỉnh tiểu tử kia còn là một nam nhân sao! Ngay cả bản hoàng thư đều tìm không thấy!” Hàn Thiên Long một bên đem tạp chí mà Ngụy Tỉnh xếp gọn gàng lật qua lật lại loạn thất bát tao, một bên còn muốn oán giận tìm không thấy một quyển ‘Như dạng’ thư. (sách đen =]]) “Lão Đại, tiểu tử kia là lão sư a ——! !” A Tử đột nhiên giống như gặp quỷ hét rầm lêm, giây tiếp theo lại bị Hàn lão đại thưởng một cái tát, “Quỷ gọi là gì!” “Lão, lão Đại, lão sư của thiếu gia tại.” “Ân? Nga ——! ! Lãng lý bạch điều a!” (thân hình trắng, mảnh khảnh ^^) Hàn lão đại nhất thời cảm thấy được phòng nhỏ khó coi này bồng tất sinh huy (vẻ vang cho kẻ hèn) đứng lên, da thịt trong suốt ngọc nhuận cỡ nào a. Kia hai điểm đỏ… Ân? Tiểu anh đào đâu! Chết tiệt Phì Nhục a! Ngươi có thể nào cản nhãn phúc của lão tử! Ngụy Tỉnh ôm Nhục Nhục, vẻ mặt âm trầm đứng ở phòng khách, đem mình tắm thơm ngào ngạt, thân Phì Nhục tại ngực hắn, cái đuôi xù lông vẫy vẫy. Bỗng nhiên vừa thấy, Ngụy Tỉnh toàn thân xích lõa, lại tập trung nhìn vào, Hàn lão đại nổi giận, hận không thể thổ huyết tam thăng (hộc 3l máu)! Quan trọng hơn mọi địa phương đều bị kia thịt béo chặn! Ngay cả tiểu JJ cũng giống nhau! Ngụy Tỉnh, ngươi chuyển qua đi! Ít nhất làm cho ta xem nhìn tiểu PP (cái mông) ngươi chút ~Ngụy Tỉnh như mong muốn xoay qua chỗ khác, Hàn lão đại chảy nước miếng, cái cổ thật dài, trừng mắt, hai mắt đỏ đậm, trong lỗ mũi vù vù phun ra lưỡng đạo khí, cũng sắp, cũng sắp thấy được… Hàn lão đại gắt gao nắm chặt tay, ánh mắt một nháy một không, ngay tại chỉ mành treo chuông kia hết sức, Nhục Nhục chúng ta vĩ đại vẫy cái đuôi ! Liền như vậy vung, nghịch ngợm cọ xát Ngụy Tỉnh trợt nộn nộn PP, trừ bỏ thật sâu bắp đùi, cái gì cũng nhìn không tới ! ! Ngao ——! ! ! Chết tiệt Phì Nhục! Ta Hàn Thiên Long với ngươi thế bất lưỡng lập (không thể cùng tồn tại)! ! Sớm muộn gì có một ngày lão tử muốn tiễn cái đuôi chết tiệt của ngươi! (Ta khâm phục độ biến thái của anh công lun, cơ mà edit đoạn này làm ta mất máu quá đi *;*) “Lão Đại, ngài sẽ chết tâm đi.” A Tử đồng tình nhìn Hàn Thiên Long huyết lưu như chú (máu chảy như thác), nguyên lai dục lộ còn xấu hổ là loại hiệu quả này a. Rõ ràng trọng điểm gì đều không thấy được, cũng có thể cống hiến ra nhiều như vậy mới máu. Bất quá, lại nói, chó nhà lão sư của thiếu gia thật sự là thần khuyển, tiểu nhân trước kia hiểu lầm ngài, ngươi trung tâm hộ chủ, bằng một cái cái đuôi bảo vệ ngài chủ tử cảnh xuân không ngoài tiết. Cái đuôi thần kỳ a! Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhục Nhục là tùng sư khuyển, vốn phì, lại bị Ngụy Tỉnh sủng ăn uống mỗi ngày, càng phì , ôm ở trên tay chính là cái cầu ~~, cái đuôi như vậy gục xuống vừa lúc treo giữa hai chân Ngụy Tỉnh, sau đó lúc Ngụy Tỉnh xoay người, thân môn có thể tưởng tượng một chút, cái đuôi Nhục Nhục vừa lúc dán trên đỉnh PP Ngụy Tỉnh, tựa như mặc một cái quần tam giác siêu nhỏ, lộ ra bắp đùi, còn kém như vậy một chút tiểu cây hoa cúc sẽ không đảm bảo, nhưng chỉ có như vậy lung lay sắp đổ, không phải rơi xuống >_< Hàn lão đại đáng thương, nhất khang khí huyết cuồn cuộn, không chỗ phát tiết ta cảm thấy được, Hàn lão đại một ngày nào đó sẽ đem Nhục Nhục hầm … A, Nhục Nhục đáng thương! ! Hảo tưởng cũng muốn dưỡng như vậy một con mặt khác, Nhục Nhục là thuần trắng sắc tùng sư ~~O ~~Đến chương này ta mới biết vì sao nó được gọi là Nhục Nhục a ~Tùng sư khuyển :Một giống chó, còn được gọi là Chow chow, sở dĩ gọi vậy là vì có bờm xù lên như con sư tử, Màu lông phổ biến nhất của chúng là đỏ, đen, xanh, nâu vàng và kem, song còn có thể là màu nâu vàng nhạt, xám hoặc trắng.
|
Chương 9: Hàn lão đại: ngươi quyến rũ lão tử! . . Ta đã thi xong!! O(≧∇≦)O Hôm nay cũng là sinh nhật ta a~ Cho nên hôm nay chỉ đăng được 1c thôi, mai ta ta bồi mọi người 3c nha!! Hàn lão đại cơn tức tràn đầy như trước, chẳng qua lửa này đã biến chất. Hiện tại Hàn lão đại không nghĩ tới việc lột da Ngụy Tỉnh, hắn muốn lột y phục của Ngụy Tỉnh! Ngụy Tỉnh hé ra mặt đen đến nỗi có thể trích xuất mực, ngoài cửa gió lạnh không ngừng thổi vào vù vù, Nhục Nhục đều lạnh lui tại một bên ! Hàn lão đại sắc mị mị cười, không ngừng dịch chuyển mông, hận không thể lập tức dán trên người Ngụy Tỉnh. “Ta sẽ làm cho người đổi cửa cho ngươi, nếu không ngươi hôm nay phải đến nhà của ta?” Hàn lão đại tính toán, A Tử không chút nào nể tình tại phía sau lão Đại nhà mình trở mình xem thường, lão sư của thiếu gia thông minh như vậy mới sẽ không để ngươi lừa! “Không cần.” Ngụy Tỉnh không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt. A Tử liếc mắt Hàn lão đại lập tức ủ rũ, một bộ: xem đi, ta cũng biết sẽ như vậy! Ai kêu ngươi luôn đối với người ta kêu đánh kêu giết. “Vậy ngươi đêm nay ngụ ở đâu? Cửa đều bị phá hủy, rất nguy hiểm, vạn nhất có tiểu thâu (kẻ trộm), kẻ bắt cóc giựt tiền cướp sắc…” Hàn lão đại càng nói thanh càng nhỏ, cuối cùng rõ ràng không thanh âm. Ngụy Tỉnh âm trầm trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng khóe miệng gợi lên, ” Da mặt ngươi còn có thể dày hơn chút sao?” “… . Ta đã nói bồi thường cho ngươi .” Hàn lão đại lui cổ nhỏ giọng xem nhẹ, biểu hiện ra đúng là bộ dạng hèn nhát, trong lòng đã đem Ngụy Tỉnh YY một vạn lần a một vạn lần, hắn Hàn lão đại khi nào thì đối người nhỏ giọng như vậy? Nếu không lão tử mạc danh kỳ diệu (không hiều vì sao) coi trọng ngươi, mới sẽ không cùng ngươi bồi thường! Chờ ta đem ngươi đoạt tới tay, hanh hanh! ! Bất quá nói trở về, còn không phải mỹ nhân sinh khí vẫn là mỹ nhân a. Kia ánh mắt nhuộm đẫm nước long lanh bị lửa giận lãnh liệt như vậy, kia bị nước ấm làm hai má ửng đỏ đáng yêu như vậy, kia thân thể tắm rửa qua hương vị sữa tắm ngọt ngào như thế, a, Ngụy Tỉnh, ngươi tiểu tử này như thế nào có thể mê người như vậy! Ngươi này rõ ràng là quyến rũ lão tử đấy thôi! (Khâm phục anh, chỉ là mới tắm xong lại bảo người ta quyến rũ ==!!!) “Hai người các ngươi, lập tức cút ra ngoài.” “Ai! Đừng a.” Hàn lão đại nịnh nọt cười, “Nếu không ta đặt cho ngươi một phòng, cam đoan là phồng tổng thống!” A Tử thì bí hiểm suy tính, lão sư của thiếu gia vì cái gì dùng lượng từ đơn vị ‘chích’ như vậy, chẳng lẽ, mình và lão Đại tại trong lòng lão sư của thiếu gia đã lưu lạc đến vị trí chỉ có thể dùng ‘chỉ’ đến sinh vật đo… ? ( đây là từ chích 只, đó là một trợ từ biểu thị cảm thán hoặc xác định, còn là một phó từ có nghĩa ‘chỉ’, trong tình huống này có thể hiểu em Tỉnh đã coi thường hai người bọn họ) Ngụy Tỉnh không có tâm tình cùng hỗn đản này tán dóc, cầm lấy di động vừa mới chuẩn bị trực tiếp gọi tới quân khu, để Nhị ca nhà mình mang mười mấy anh em binh lính đến thu thập hai hỗn này đản, không nghĩ tới di động liền vang lên, vừa thấy là số của Vệ Tưởng. “Tiểu thúc thúc, chúng ta đã đến N thị.” Điện thoại đầu kia, Vệ Tưởng ôn hòa không nhanh không chậm nói. Ngụy Tỉnh mỉm cười, trong nhà đứa nhỏ này liền dựa vào ta, tuổi còn nhỏ liền thập phần trầm ổn, may mắn Ngụy Tường tìm chính là một người như thế, nếu là cái mặt khác không đứng đắn, thật không biết chờ Ngụy Tường tiếp quản Ngụy gia , chính là cái quang cảnh gì. “Sẽ ở N thị ở vài ngày?” “Đại khái một cái tuần.” N thị chính là cái ngàn năm cổ thành, phần đông là danh lam thắng cảnh, hơn nữa thức ăn cũng thực phong phú, đến đây không hảo hảo vui đùa một chút sao được. Tường muốn cùng S—FAN đều là tính toán như vậy, hai kinh tế nhân (nhà kinh tế?) đã xoay chuyển trời đất không còn chút sức lực nào, Tường muốn chi tùy hứng không ai bằng.”Ngày mốt là hội biểu diễn, lúc sau vẫn có thời gian, bằng hữu của tiểu thúc thúc khi nào thì có thời gian?” Ngụy Tỉnh ha ha cười, “Đừng động bọn họ, các ngươi khi nào thì muốn thấy bọn họ khi nào cũng có thời gian, nếu không cho các ngươi kinh tế nhân theo chân bọn họ đàm cũng đúng.” Ngụy Tỉnh chính là biết dục vọng độc chiếm của Ngụy Tường có bao nhiêu mãnh liệt, bọn họ lần này đến N thị, biểu diễn chính là nhân tiện, cùng ái nhân thân thiết du ngoạn mới là thật. Ngàn vạn lần không thể quấy nhiễu Ngụy Tường hưng trí, bằng không toàn bộ chấm dứt! “Ta đây ngày mai sẽ Lô Kiệt đi tìm ngươi, ngươi nói địa điểm đi.” Vệ Tưởng nhìn Lô Kiệt đối diện một chút, người này rõ ràng cũng muốn hảo hảo ngoạn, cố tình còn muốn làm ra một bộ dạng đại công vô tư. Quên đi, đã đem tất cả việc tại hội biểu diễn trước giải quyết hết, sau đó thống khoái ngoạn. “Hành, đợi ta gửi tin ngắn cho ngươi.” “Ân, 88.” (88= bye bye) “88 .” “Ngươi nói chuyện với ai! ?” Khi cúp điện thoại, Ngụy Tỉnh vừa nhấc đầu, Hàn lão đại kia trương thối mặt ngay tại trước mắt, thiếu chút nữa cùng đầu heo này đến hôn một cái! Ngụy Tỉnh nhíu mày, trừng mắt gầm lên, “Cút xa một chút!” “Nói! Vừa rồi là ai vậy? Cười YD (dâm đãng) như vậy! Còn định ngày hẹn mặt! Câu dẫn lão tử ! Còn muốn lại đi thông đồng người khác?!” Hàn lão đại nổi giận đùng đùng, không đúng, phải là lật bình dấm chua. Dám xách cổ áo Ngụy Tỉnh nói chuyện, A Tử trợn mắt há hốc mồm, lão Đại, ngươi có chứng ảo tưởng, lão sư người ta khi nào thì quyến rũ ngươi? Ta như thế nào không biết! Rốt cuộc lúc nào? Nói là chính ngươi đạp cửa nhà người ta, đá chó nhà người ta, người ta lúc này mới chạy ra đi! Ngụy Tỉnh mạc danh kỳ diệu trát chớp mắt mấy cái, thầm nghĩ người này đầu óc có vấn đề, về sau tránh xa một chút. Nhưng lần này hay là muốn giáo huấn hắn! “Ngụy Tỉnh, ngươi cùng lão tử quay về… Ngao ——! !” Ban đêm yên tĩnh, một cái tiểu khu đột nhiên vang lên một tiếng thảm thiết sói tru, sau một lát, toàn bộ nhóm tiểu hài tử trong tiểu khu khóc kêu một cái cực kỳ bi thảm, giống như chết cha. Đêm đó, tiểu khu náo nhiệt… . Sau một thời gian rất dài, nhóm mụ mụ (mẹ) nơi này đều lấy “Ngươi nếu không ngoan, ta gọi là lang nhà Ngụy lão sư gia đem ngươi bắt đi!” để hù dọa hài tử, về sau cứ thế… . A Tử sắc mặt xám trắng, run rẩy ngón tay bưng chính đũng quần, mang theo chân, run run vui vẻ lui về phía sau hai bước, lão Đại kêu thật là thảm. . . . . May mắn bị đá không phải mình, lão sư của thiếu gia thật độc a! “Ngụy Tỉnh, ngươi. . . . . Ngươi. . . . . Ngươi…” Hàn lão đại thở hào hển, thống khổ , ngươi n lần, cuối cùng không âm … Nhưng, A Tử biết, nhà hắn lão Đại muốn nói tuyệt đối là bốn chữ kia: mưu sát thân phu (chồng)! Lão Đại, ngươi yên nghỉ đi! Có A Tử hiểu người! (Hàn lão đại thật là… chưa chi đã nhận là chồng người ta!) Ngụy Tỉnh một cước đem Hàn lão đại ‘chết không nhắm mắt’ đá văng ra, ôm Nhục Nhục đi vào phòng ngủ, thay đổi một bộ quần áo, lại sửa sang lạivài món, sau đó mang theo cái túi rồi đi, dắt Nhục Nhục, liền như vậy đi, cũng không quản trong phòng khách Hàn lão đại cùng A Tử , cũng không quan tâm cửa nhà thế nào, cũng không lo lắng tài sản trong phòng có thể hay không bị trộm, tiêu sái đi như vậy, không mang theo một mảnh áng mây. A Tử liền như vậy trơ mắt nhìn, hắn lớn như vậy, tự giác đi theo lão Đại hạng người gì đều xem như kiến thức , Ngụy Tỉnh loại này vẫn là người thứ nhất. Lúc này, trong kho từ thiếu thốn của A Tử đột nhiên toát ra hai chữ: cá tính!
|