Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại
|
|
Chương 19 CHƯƠNG 19 Sau lễ tình nhân thì không còn mấy ngày nữa làđến ngày tối trọng yếu nhất của người Trung Quốc- chính là ngày trừ tịch. Hôm nay là đêm 30, trên đường phố trong tiểu khu, ởđâu cũng đều tràn đầy không khí vui vẻ cùng lời chúc mừng. Nhà nào cũng là một cảnh tượng ấm áp, vừa vui vẻ lại vừa hòa ái. Nhất là năm nay lại có cha trở lại, mẹ cũng đã thay đổi luôn cái thói quen lười nhác của mình, bắt đầu tận hết sức lực mà quét dọn vệ sinh, lại treo thêm đèn ***g cùng mấy chữ phúc, mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi. Một đường ngồi ở sô pha nhàn nhã xem báo chính là cha của ta, lại chỉ nói duy nhất một câu: “Thân ái, khổ cực rồi!”. Liền đem mẹ vui mừng bay lên tới trời, cầm khăn mà không ngừng lau lau trên mặt, trong miệng còn không ngừng ồn ào: “Đáng giá, đáng giá nha!” Không biết nên cảm thán mẹ mình đơn thuần, hay là hâm mộ cha có vận may, ta nhịn không được lắc đầu thở dài. Xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Tuy cha đã một mực nói rằng làđểđi ăn bên ngoài, nhưng là, ta lại cảm thấy lễ mừng năm mới thì không nên như vậy, tóm lại vẫn làăn tại nhà mình thoải mái hơn. Thức ăn ở nhà hàng đích thực là rất ngon, nhưng là nếu ăn ởđó thì lại không cảm thấy được chút hương vị gia đình nào cả. Hơn nữa, ta tự nhận mình nấu ăn ngon cũng không thua kém gì với mấy đầu bếp kia đâu. Cuối cùng hai phiếu thắng một phiếu, cha thua, cho nên quyết định là sẽăn tại nhà, đương nhiên toàn bộ bữa tối là do một mình ta đảm nhiệm. Mẹđối với đề nghịăn cơm tất niên ở nhà của ta liền giơ hai tay tán thành. Nhưng nghĩđến ba người ăn cơm tất niên có chút vắng vẻ, vì vậy liền đơn giản mà kéo Quân Dật cùng mẹ hắn sang, còn để cho ta gọi Trầm Tiểu Doanh tới. Quân Dật bọn họ tất nhiên là không cần phải nói, cho dù không có gọi hắn sang thì nói không chừng cũng sẽ không mời mà tới. Chỉ là, không biết Trầm Tiểu Doanh có thểđến hay không. Vì vậy ta liền gọi điện thoại cho cô, hỏi cô buổi tối có thời gian rảnh hay không. Cô nói là năm nay cha mẹ bận việc làm ăn ở bên ngoài, không có quay về. Ta vừa nghe đến đó, liền mời cô cùng Ứng Sí Bàng hai người cùng tới nhàăn cơm tối luôn. Đối phương đương nhiên là vui vẻđồng ý. Trong phòng bếp, mọi thứ sớm đã chuẩn bị xong, ta xem xét kiểm tra lại một lần nữa xem thử còn thiếu thứ gì nữa hay không, nếu không đến lúc đó lại thiếu thốn mà không làm nhanh được. Mẹ thấy ta một mình ôm đồm nhiều việc đến chảy cả mồ hôi, biết ta làm mọi thứ chắn hẳn sẽ rất mệt. Cho nên hôm nay liền ngoan ngoãn ở tại phòng bếp mà sửa sang cùng phân loại mọi thứ, lục tục đem một ít rau trộn chuẩn bị cho tốt, không nấu được thức ăn còn có thể rửa sạch bát đĩa, những rau củ nào cần cắt gọt đều cắt gọt thật tốt, chỉ chờ đến buổi chiều cho ta trực tiếp làm. Chờ mọi thứđều đãđược chuẩn bị tốt hết thảy, ta liền thả mình ngồi trên sô pha mà xem ti vi nghỉ ngơi một chút, buổi tối ta nhất định là bề bộn nhiều việc. Ai ngờ vừa nằm xuống sô pha mềm mại liền cảm thấy mệt mỏi rã rời sau đó khẽ nhắm mắt lại, đợi cho đến khi ta mở mắt ra thìđã là 4h chiều. Lập tức nhớ tới công việc của mình, vốn định đứng dậy, đột nhiên nửa người dưới bị một cổ sức mạnh đem kéo trở lại, lần nữa mà nằm trở lại sô pha. Ta kinh ngạc nhìn xem con người phía dưới đang trèo lên người của ta. Quân Dật cả thân thể nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, một tay ôm eo của ta, đầu gối ở trên đùi của ta. Ta kinh ngạc mà nhìn hắn, không rõ vì cái gìđối phương lại ở chỗ này, hơn nữa còn ngủở trên đùi của ta. Thân thể rất nhỏ khẽ phập phồng nói rõ hắn đang ngủ rất say. Bởi vì thân thể người kia đang nằm nghiêng, cho nên chỉ có thể nhìn được nửa bên mặt của hắn, tinh xảo đến đáng sợ, cơ hồ có thể trông thấy những mạch máu nhỏ dưới da thịt trắng đến gần như trong suốt kia. Mái tóc dài khẽ rủ xuống mà bao phủ lên mặt của người kia, hình thành một ít bóng tối, ánh sáng tuy mờ nhưng cũng có thể khắc họa rõ ràng đường nét khuôn mặt của hắn. Cho tới bây giờ chỉ biết rằng hắn rất làđẹp. Trước đây, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng chính là vì cái dung mạo kia mà làm chấn kinh, chỉ biết ngơ ngác đứng đó mà ngắm nhìn một hồi lâu. Khi còn bé, chỉ cảm thấy hắn xinh đẹp đến không chân thật, càng về sau này tự nhiên so sánh với trước kia thì càng hơn chứ không kém, từ những phản ứng của nữ sinh xung quanh là có thể biết được. Mặc dù bản thân mình cảm thấy cái khuôn mặt này thật chướng mắt, cũng không thể phủđịnh rằng hắn thật ra là rất hấp dẫn người, thậm chí là chính mình, cùng người khác cũng không khác nhau mấy… nhiều lúc nhìn hắn đến phát ngốc. Khẽ cúi đầu xuống, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay sờ lên mặt của hắn. Nhẹ nhàng đẩy ra những sợi tóc còn dán tại trán của người kia, lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài của đối phương đang đóng chặt, ngón tay khẽ lướt theo đường cong của đôi mắt. Lại đến lông mày tinh tế mà cong vút, chân mày thon dài mà nồng đậm, sau đó ngón tay khẽ trượt đến khóe mắt người kia. “Thể Kiệt……” Bên cạnh có người trầm thấp mà gọi tên của ta, ta mạnh đứng lên, liền đối diện với hai người, mà trên mặt họ dường như có điều suy nghĩ. Đầu óc thoáng cái trống rỗng, đứng tại chỗ mà ngốc lăng. “Các ngươi……” Là Trầm Tiểu Doanh cùng Ứng Sí Bàng. Bọn họđến đây từ lúc nào, chuyện vừa rồi……Đều thấy được? Trầm Tiểu Doanh là người đầu tiên phản ứng, nói:“Thể Kiệt, chúng ta đi.” “Chị……”Ứng Sí Bàng vừa định mở miệng, lại bị Trầm Tiểu Doanh đưa qua một ánh mắt bảo ngừng. Phục hồi lại rồi hướng ta mỉm cười, nói: “Thực xin lỗi, quấy rầy các ngươi.” “…… Ân, không cần khách khí.” Ta khẽ rũ xuống mi mắt, đáp. …… Sau đó ba người cũng không biết nên nói cái gì, chỉđứng lặng yên như vậy. “Mọi người đều đứng trong này làm cái gì?”. Một thanh âm đột nhiên chen vào. Đó là mẹ ta, nhìn thấy chúng ta ba người đứng ở phòng khách thì liền kỳ quái mà hỏi. Sau đó lại phát hiện Quân Dật đang nằm trên ghế sô pha mà ngủ, liền quay đầu hỏi: “Tiểu Dật như thế nào lại ngủởđây?”. Thân thủ tại trên vai Quân Dật mà lắc lắc, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Dật, tỉnh tỉnh, Tiểu Dật……” Quân Dật mơ màng mà tỉnh lại, dụi dụi hai mắt rồi lại nhìn đến mấy người chúng ta, vừa nhìn liền nhíu mày. Sau đóđối với mẹ ta nói: “Dì, Thật ngại quá, lại ngủ gục tại chổ này.” Mẹ ta khoát tay áo, nói: “Không có việc gì, con muốn ngủ có thểđi lên trên lầu mà ngủ, ngủở dưới này rất dễ bị cảm lạnh.” “Ân, không cần, ngủở dưới này cũng rất thoải mái……”. Hắn vừa nói vừa liếc nhìn ta mà cười cười, lại nói: “Đúng rồi, Dì, hiện tại là mấy giờ rồi?” Một câu liền nhắc nhở ta, ta nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn 4 h rồi, tranh thủ thời gian đối với mẹ nói: “Mẹ, con đi chuẩn bịđồăn.” “A, được.” “Thể Kiệt, để em giúp anh”. Vừa nghe ta nói muốn đi chuẩn bịđồăn, Trầm Tiểu Doanh vừa mới ngồi xuống sô pha lập tức đứng lên. “A? Không cần, một mình anh làm làđược rồi!” Ta vội nói. “Đúng vậy, Tiểu Doanh, cháu cứ ngồi đây đi, để Tiểu Kiệt làm một mình sẽ tốt hơn, cháu là khách sao có thểđể cho cháu làm được”. Mẹ ta ở một bên khuên bảo. Ta nhìn Trầm Tiểu Doanh bộ dáng khó xử, lại nói: “Em cứ ngồi đây đi, đến lúc cần người giúp đỡ thì anh sẽ gọi em vào” Đợi sau khi ta vào phòng bếp, mới biết tất cả lớn nhỏ hơn mười món ăn, đều phải do một mình ta làm hết, lúc này, mới phát hiện cái nhiệm vụ này quả thực là rất gian khổ. Lập tức châm lửa, đun sôi dầu, bắt đầu nấu đồăn. Một cái nồi nấu có chút lâu, vì vậy ta phải nấu cùng lúc tới hai nồi trên hai bếp. Trong lúc nhất thời không khỏi có chút luống cuống tay chân, bất quá vẫn là nằm trong phạm vị ta có thể làm được. Ta chuyên tâm mà làm món cá, một cái vỗ nhẹđánh lên trên vai, ta liền quay đầu lại, dĩ nhiên người kia là Quân Dật. “Cậu ở trong này làm cái gì?”. Một bên hỏi, một bên tiếp tục làm tiếp món ăn ởở trong tay. “Nghĩ đến vào nhìn thử xem có thể hay không giúp cậu làm cái gìđó?” Quân Dật cười xem ta xào đồăn mà nói. “A, vậy Cậu trước giúp tôi, đem vài cái món kia mang qua bàn đi”. Vừa vặn, có người đến đây, coi như giảm được sức lao động. Lại được sai vặt miễn phí nữa chứ. Ta dùng miệng nếm thử chút thức ăn mà ta vừa xào xong vừa nghĩ. “A, được”. Quân Dật nghe được chỉ thị của ta, hai tay bưng món ăn rời đi. Một lát liền trở lại màđứng ở bên cạnh ta. “Cậu nhìn tôi làm cái gì?”. Ta bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, liền mở miệng mắng. “Không có, chỉ là cảm thấy Tiểu Kiệt, cậu…… Rất hiền lành.” Quân Dật nghiêm túc nói ra. Ta đem cái xẻng nện xuống nồi. Quay đầu sang âm lãnh mà nhìn hắn: “Cậu nói cái gì?” Hắn cảm thấy làđã chọc giận ta, vội nói: “Tôi hay nói giỡn, tôi là nói cậu nấu ăn thật ngon, Tiểu Kiệt.” Nếu không phải là bận tâm món ăn trong tay mình, ta sớm đãđem cái xẻng kia màđánh xuống. Hắn nhìn thấy ta không đểý tới hắn, liền nghiêng thân về phía trước ghé sát vào tai ta mà nói: “Tiểu Kiệt, đừng nóng giận, cậu bảo tôi làm cái gì, tôi tuyệt đối cũng sẽ không có một câu oán hận nào”. Ta ném cho hắn một cái xem thường. Tiếp tục công tác trong tay, nghĩ lại đúng là hắn chưa từng nói câu oán hận nào, ta nếu không sai bảo hắn cho tốt thì có phải là tiện nghi cho hắn không? Vì vậy liền đem cái xẻng nhét vào trong tay hắn, nói: “Cậu trước tiên giúp tôi xào sơ cái này đi, tôi đi chuẩn bị trứng.” Chờđến khi ta từ tủ lạnh lấy trứng gà trở về. “Con mẹ nó! cậu đang làm cái gì?” Ta quát lên. “Xào rau” Quân Dật rất vô tội mà nhìn ta. “Có người nào mà xào như cậu không?” Ta trừng mắt, nhìn đến rau quả trong chảo ngày càng ít đi, phần còn lại đều bị rơi vãi xung quanh bếp. “Chính là cậu cho nhiều quá, nên lúc xào nó bị rơi ra”. Nhăn lại lông mày, Quân Dật lại nói. “Cậu……” Lần thứ hai bị hắn chọc giận đến không nói ra lời. Một phen túm lấy cái xẻng, đối với hắn nói: “Để cho tôi xào, cậu đi đánh trứng cho tôi đi”. Một chút việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong. Quân Dật u oán mà liếc nhìn ta, cầm lấy trứng gà nhẹ dập một đầu vào thành chén bên cạnh, bàn tay dùng sức một chút “rắc…” Một tay đầy lòng trắng trứng gà. “Ách…… Tiểu Kiệt” “Cậu……” Hết chỗ nói rồi, ta triệt để hết chỗ nói rồi. Người này căn bản chính là cái gối thêu hoa, nhìn được nhưng không dùng được. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong thì thối rữa. Việc làm được thì không có, mà phá hoại thì nhiều, chính là cái tên tiểu tử này. Còn nói cái gì mà phải giúp ta, căn bản không biết giúp được gì không hay chỉ toàn là ngược lại. “Cậu hay làđi ra ngoài đi”. Ta hữu khí vô lực mà nói, thôi thì tốt nhất một mình ta làm là được rồi. “Tiểu Kiệt……” “Cút ra đi……” “Tôi chỉđứng một bên nhìn cậu làm làđược rồi, chờ cậu nấu xong liền cùng đi ra” Mặc kệ hắn, mặc hắn giống như cái oán phụ, nhăn nhó màđứng ở góc tường, đứng im một chỗ không nhúc nhích. Sự thật chứng minh, hắn đối với việc bưng thức ăn còn miễn cưỡng chấp nhận được, không làm văng đồăn ra ngoài, cũng không làm đổ canh, nếu nhưở thời xa xưa thì chắc chắn hắn sẽ trở thành một tiểu nhị rất có tiền đồ. Làm việc suốt hơn nữa giờđồng hồ, rốt cuộc khi đồng hồđiểm 5 h50 thì mọi việc chính thức hoàn tất, cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên cuối năm nay. Nhìn đến vài người ngồi trên bàn cơm cũng không có nhúc nhích đũa, ta liền hỏi: “Mọi người như thế nào không ăn đi, món ăn đều nguội.” “A, còn không phải là vì chờ Tiểu Kiệt con, mau mau đến đây nhanh đi, con cùng Tiểu Dật hai người nhanh ngồi xuống đi, chúng ta liền bắt đầu”. Mẹ nói. Vừa định ngồi xuống, Ứng Sí Bàng đột nhiên gọi ta lại, nói: “Đường Thể Kiệt, cậu ngồi chỗ tôi đi” Sau đó đứng lên đi ra, đem vị trí của mình nhường cho ta. Ta nhìn nhìn, chỗ ngồi của hắn vừa vặn làở bên cạnh Trầm Tiểu Doanh, mà phía bên kia Trầm Tiểu Doanh lại là mẹ ta ngồi đó. Nếu như ta ngồi vào chỗ kia, vậy không phải làđem chị em họ tách ra sao? Ta liền nói: “Không cần, tôi ngồi bên này làđược rồi.” “Tôi kêu cậu ngồi vào chỗ này”. Ứng Sí Bàng khuôn mặt có chút âm trầm, ngữ khí hoàn toàn là ra lệnh. Ta kỳ quái mà nhìn Ứng Sí Bàng. Hắn làm sao vậy, vì cái gì nhất định ta phải ngồi vào vị trí kia? Quay đầu lại nhìn nhìn Trầm Tiểu Doanh, lại phát hiện cô chỉ là trước sau như một mà mỉm cười, nhưng lại không nói lời nào. Nhìn không khí đột nhiên cóđiểm xấu hổ, mẹ liền nhanh lên tiếng giảng hòa, nói: “Tiểu Kiệt, con cứ ngồi bên kia đi, Tiểu Bàng có thể là muốn con cùng Tiểu Doanh ngồi chung một chỗ nên mới nói như vậy”. Trầm ngâm một lát, ta liền ngồi xuống chỗ bên cạnh Trầm Tiểu Doanh, cười cười đối mọi người nói: “Đều ăn đi, đừng khách khí.” Mẹ nhìn thấy chúng ta đều ngồi vào chỗ của mình, cũng cười, mời chúng ta dùng bửa, rót cho chúng ta mỗi người một ly rượu nho, miệng không ngừng nói: “Vì là lễ mừng năm mới, cho nên cứ uống đi, uống nhiều vào”. Không khí sôi động cũng dần dần nổi lên. Uống vào vài chén rượu, mọi người đều cóđiểm say, Trầm Tiểu Doanh thái độ có chút khác thường cũng uống hai ly liền không uống nữa. Đang lúc mọi người đều vui vẻ, Trầm Tiểu Doanh đột nhiên đứng lên. Nhìn thấy chúng ta đều làđang nhìn cô, liền cười cười nói ra: “Cháu chỉ là muốn kính hai bác một ly mà thôi”. Sau đó vòng qua cái bàn đi đến trước mặt cha mẹ của ta, ôn nhu nói: “Hôm nay thật sự là cám ơn hai bác đã thịnh tình khoản đãi, cháu cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, chỉ biết tại đây chúc bác trai cùng bác gái năm mới hạnh phúc, ước gìđược nấy” Mấy câu chức mừng này khiến cho cha mẹ ta rất là vui mừng, liên tục nói cảm ơn mà mặt mày hớn hở. Mẹ thừa lúc rượu vào mà hưng trí, đột nhiên nói: “Tiểu Kiệt, con cùng Tiểu Doanh hai người khi nào thìđịnh đem sự tình thông báo nha, mẹ con không ngại việc hai người các con đính hôn trước đâu .” “Choang…” Chiếc đũa trên tay của ta ngay lập tức rơi xuống trên bàn ăn. Mặt của Quân Dật thoáng cái trắng bệch không còn chút máu, Trầm Tiểu Doanh cũng kinh ngạc mà dừng bước. “Mẹ, mẹđang ởđây nói đùa cái gì vậy”. Ta hướng về phía mẹ mà hét lên. Mẹ ta lại trìđộn nghĩ rằng do ta xấu hổ, lại nói: “Mẹ không có nói giỡn nha, con xem Tiểu Doanh tốt như vậy, con còn không sớm nói ra, đến lúc bị người khác đoạt đi, thì ta xem con ởđâu tìm được một người vợ tốt như vậy” Ta hít sâu hai cái: “Mẹ, con còn học đại học, lại chưa có tốt nghiệp, chuyện này bàn tới là quá sớm” “Sớm cái gì, ba, mẹ của con nè, lúc bằng tuổi như con đã sớm kết hôn, không có sớmđâu”. Mẹ một bộ nghiêm túc cứ như vậy màđịnh đoạt, biểu tình không cho ai thương lượng. Ta chán nản mà chuyển hướng nhìn cha, hy vọng hắn có thể dân chủ màđứng ra nói vài lời, chính là nhìn biểu lộ của hắn chỉ biết là không thể làm gì hơn. Cha, ngươi cũng đừng không có tiền đồ như vậy chứ. Đừng nói đến tổn thất gì, chúng ta cũng phải đem chuyện này ngăn lại, con sẽ cảm kích vô cùng. “Mẹ, ngươi không cần phải tự chủ trương như vậy đi, con nghĩ Tiểu Doanh, côấy cũng sẽ không đồng ý”. Vô kế khả thi, chính ta phải tự tìm hướng giải quyết khác, bằng cách hướng về vị nào đó trong cuộc ── Trầm Tiểu Doanh, hy vọng cô mở miệng nói vài lời. Dù sao cái này cũng đang là tính đến chung thân đại sự của cô, nhất định là không có khả năng tại trên bàn cơm mà làm ra cái quyết định qua loa như vậy đi. “A? Tiểu Doanh cháu không đồng ý sao?”. Mẹ vừa nghe Trầm Tiểu Doanh không đồng ý, ngay lập tức khẩn trương mà quay đầu lại hỏi. Trầm Tiểu Doanh liếc mắt nhìn ta, ta cuồng gật đầu ý bảo cô từ chối. Nhanh lên gật đầu, nói con không muốn. “Sẽ không, nếu bác gái cảm thấy tốt thì có thể”. Vượt ra khỏi dự kiến của ta, vốn cho là Trầm Tiểu Doanh tuyệt đối sẽ không đồng ý, lại không có ngờ tới, côấy cư nhiên không có phản đối. Ta ngạc nhiên nhìn về phía cô, chính là cô chỉ mỉm cười đứng đó, cũng không… nhìn đến ta nữa. Chuyện gì xảy ra? Cô làm sao vậy, tại sao phải đồng ý? Ta vốn cho là cô nhất định sẽ phản đối. Mẹ vừa nghe Trầm Tiểu Doanh nói đồng ý, nghĩ thầm việc này cứ như vậy mà thành, lôi kéo tay của nàng liên tục nói. Cái này tính là cái gì? Ta đột nhiên cảm giác mình giống nhưđang đứng ở bên vách núi, tứ cố vô thân, lựa chọn duy nhất chính là nhảy xuống. Vào thời khắc này, Quân Dật đột nhiên chen lời nói: “Dì, ngày nay trên xã hội, với trường đại học không tán thành việc vào độ tuổi sinh viên kết hôn, rất nhiều chứng minh cho thấy nếu kết hôn vào độ tuổi này thì sẽ tệ nhiều hơn lợi, hơn nữa Tiểu Kiệt cậu ấy chỉ mới có năm hai, nếu như bị những người khác biết được, khi đến trường học sẽ gặp rất nhiều thứ bất lợi, nói không chừng còn có thể bị trừng phạt nghiêm khắc”. Mẹ ta bình thường rất tín nhiệm Quân Dật, cho nên vừa nghe hắn nói xong, trong nội tâm bắt đầu có chút dao động, nhưng vẫn là chưa từ bỏýđịnh muốn tiếp tục: “A? Là như vậy phải không? Tuy nhiên nếu không tán thành thì ta có thể……” “Hơn nữa cháu từng nghe chuyên gia nói qua…… Nếu kết hôn quá sớm thì đối với đời sau không được tốt. Mấy quốc gia khác đều đề xướng việc kết hôn muộn một chút, như vậy mới đúng với khoa học vàđạo lý” “ Vậy thì chờ tốt nghiệp xong rồi nói sau”. Mẹ vừa nghe đến việc đối với đời sau không tốt, lập tức thay đổi lập trường. Nguy hiểm cuối cùng cũng được giải trừ, ta thở phào một cái. Cảm kích hướng Quân Dật mà nhìn thoáng qua, đối phương chỉ mỉm cười đáp lại. Đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lợi hại bắn về phía mình, ta nghiên nghiên đầu nhìn, ánh mắt ấy liền biến mất. Chúý tới vị trí kia, nơi màỨng Sí Bàng đang ngồi, giống như làđối với chuyện nhìn ta vừa rồi như không biết chỉ cúi đầu uống rượu. Là hắn sao? Ta quay đầu lại liền nhìn thấy Trầm Tiểu Doanh, phát hiện cô cười không giống như ngày thường, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc. Hai người này thật quái lạ, cho dù là trìđộn như ta cũng cảm giác cóđiểm không đúng. Nghĩđến một loạt hành động không tầm thường vừa rồi, trong nội tâm đột nhiên có một tia tỉnh ngộ, chính là nói không ra về sau. Sẽ là…… không giống như ta nghĩ đi ……
|
Chương 20 CHƯƠNG 20-21 Sau khi cơm nước xong, tất cả mọi người đều chuẩn bịđi ra ngoài đốt pháo hoa. Năm nay, cha mua cái pháo hoa thật lớn, chừng vài tấc mà lớn gần bằng cái TV vậy. Hơn nữa lại còn rất nặng, ta cùng Quân Dật hai người phải khiêng thật lâu mới đưa được cái pháo hoa này đến khoảng đất trống bên ngoài. Vài đứa nhỏ nhìn thấy chúng ta khiêng đi cái pháo hoa lớn như vậy, liền cũng chạy theo xem. Làm cho những phụ nữ cùng tiểu hài tử lui ra phía sau, liền tiến lên cẩn thận màđốt ngòi nổ. Nương theo âm thanh tiếng nổ, vang giống như tiếng nổ máy của ô tô, mọi người bắt đầu hô lên, những chùm pháo hóa rực rỡ sáng lạn được bắn lên giữa không trung, ở trước mặt chúng ta mà tỏa ra thành từng đóa, sau đó lại bắt đầu mờ dần lại giống như mưa mà rơi xuống, biến mất trong giữa màn đêm, bầu trời lúc đó giống nhưđược nhuộm lên từng mảnh màu sắc. Cảnh tượng xinh đẹp trong nháy mắt làm cho tất cả mọi người đều say mê mà nhìn ngắm, chìm đắm vào cái khoảnh khắc kia. Ta nhìn nhìn đến những người đứng ở bên trái, bên phải của ta, ánh sáng từ những chùm pháo hoa được bắn lên khiến cho bọn họ luôn ngước mặt nhìn về phía trên mông lung mê ly ấy, giống như một giấc mơ huyền ảo mà màu sắc trong đó không ngừng biến đổi. Vốn nên là thời khắc vui vẻđể nói chuyện, chúng ta vài người lại tương đối im lặng mà không nói gì. Ta cúi đầu nhìn mặt đất có chút lạnh lẽo, cảm thấy trên người dường như có chút lạnh. Một cái pháo hoa vốn lớn như vậy, vậy mà bắn không đến mười phút liền hết. Cha, mẹđể cho ta ở bên ngoài chơi một lát, sau đó liền đi về trước. Cha, mẹ ta chân trước vừa rời đi, thìỨng Sí Bàng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Đường Thể Kiệt, cùng tôi tới đây một chút, tôi có việc muốn nói cùng cậu”. Sau đó, quay đầu đối Trầm Tiểu Doanh nói: “Chị, em mượn cậu ấy trong chốc lát”. Sau đó ngón tay hướng đến một địa phương có chút xa mà chỉ, ý bảo ta đi đến nơi đó. Ta im lặng màđi theo phía sau hắn đến góc hẻo lánh bên kia. “Cậu rốt cuộc là cóý tứ gì?” Không có một câu nói dư thừa nào, đối phương vừa đứng lại liền đặt câu hỏi. “Cái gì là có ý tứ gì?” Ta hỏi lại. “Đường Thể Kiệt, cậu không cần phải giả ngu với tôi”. Ứng Sí Bàng khuôn mặt trầm hạ, âm thanh bắt đầu có chút lạnh lùng. Ta cười khổ. Nếu như nói ta thật sự không hiểu hắn muốn cùng ta nói cái gì, thìđó chính là gạt người. Hôm nay, lúc ăn cơm thìđã cảm nhận được khác thường, tối thiểu cũng đãđoán ra được một điểm nào đó. Bất quá, ta xác thực không biết hắn hỏi chính là cái gì. “Cậu có còn nhớ hay không ngày đó tại bệnh viện tôi đã cùng cậu nói cái gì?”. Ứng Sí Bàng tiếp tục hỏi. Ngày đó…… Ngày mà ta đáp ứng với Trầm Tiểu Doanh cùng một chỗ, Ứng Sí Bàng đã chạy đến tìm ta, cảnh cáo ta phải chiếu cố Trầm Tiểu Doanh thật tốt. Vì vậy ta gật đầu. “Cậu rõ ràng đãđáp ứng tôi sẽ chiếu cố cho chịấy thật tốt. Vậy cậu bây giờ là như thế nào? Tôi không biết mấy ngày hôm trước hai người các ngươi đi ra ngoài đã có chuyện gì xảy ra, nhưng là khi chị tôi trở về vài ngày sau đóđều rầu rĩ không vui. Hôm nay, cậu gọi điện thoại mời chúng tôi đến nhà chơi, có biết chịấy đã vui vẻ rất nhiều không, còn cốý trang điểm, ăn mặc đẹp một phen. Chính là cậu thì sao, căn bản là không có chúý tới. Vừa rồi cậu nói muốn đi nấu đồăn, chị nói muốn giúp cậu, vậy tại sao cậu lại không chịu?” “Tôi……” Chỉ là cảm thấy côấy là khách, nên mới không để cốấy xuống giúp mà thôi. “Đừng nói với tôi cái lý do bởi vì là khách nhảm nhíấy, tôi không bao giờ tin đâu. Nếu nói như vậy, thì tại sao cậu lại cùng cái tên Quân Dật kia tại phòng bếp mà nấu ăn, mà ngay lúc đang trên bàn cơm còn mắt đi mày lại”. Ứng Sí Bàng như là nhìn thấu suy nghĩ của ta, trào phúng mà nói. “Người kia là hắn phải không?” “Cái gì?”. Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, ta ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn. “Cái người mà hại cậu nằm viện kia chính là hắn phải không?”Ứng Sí Bàng lại hỏi. Ta thoáng cái đứng im tại chỗ, hai mắt mở lớn mà nhìn chăm chăm vào người trước mặt. Ứng Sí Bàng nhìn nhìn biểu tình của ta, cười khổ một cái liền nói: “Xem ra thật sự là người kia rồi, hôm nay lúc vừa bước vào nhà của cậu, lại nhìn thấy cậu cùng hắn, hai người ở trên ghế sô pha, lúc ấy nhìn bộ dáng các cậu tôi đã cảm thấy kì quái rồi”. “Chị ta đã sớm biết chuyện rồi”. Ứng Sí Bàng hạ thấp thanh âm, sau đó xông lại túm lấy cổáo của ta, hướng ta mà quát: “Cậu rốt cuộc có biết hay không hắn đối với cậu đã làm cái gì?” Đối với câu hỏi của hắn, ta chỉ có thể khiếp sợ nhìn người trước mặt. “Bị làm chuyện như vậy, cậu làm sao có thể một chút cũng như không có gì mà lại có thể thoải mái ở chung với hắn, lại điềm nhiên như không có chuyện gì mà cùng với chị của tôi kết giao?”. Ứng Sí Bàng nhìn thấy bộ dáng giật mình của ta, lại càng thêm phẫn nộ, giống như muốn đem ta xé ra thành từng mảnh nhỏ, bàn tay nắm lấy cổáo của ta cũng vì giận dữ mà có chút phát run lên. Ta ngơ ngác mà nhìn hắn, thừa nhận những phẫn nộ mà hắn muốn trút lên người của ta. Mỗi một câu người kia nói cũng giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào ***g ngực của ta, đánh trúng vào chỗ yếu hại nhất. Đúng vậy, rõ ràng bị Quân Dật làm chuyện quá phận, vì cái gì chính mình còn có thể không có việc gì, lại cùng hắn nói chuyện bình thường, cùng hắn ở chung. Những vấn đề này ta luôn một mực lẩn tránh, cốý im lặng không nhắc tới. Lại không nghĩ tới rằng, những điều này lại do một người ngoài nhắc tới. Nguyên lai…… Cũng không phải ta lừa mình dối người, chỉ là không nghĩ sẽ nói ra, nếu như cái sự kiện kia không có phát sinh qua, thì chắc chắn người khác cũng sẽ không biết được. Đến cuối cùng…… Tất cả chuyện này đều là lỗi của ta. Nếu như không phải ta hèn hạ lợi dụng tình cảm của Trầm Tiểu Doanh đối với ta để trốn tránh sự việc, nếu như không phải như vậy thì ta như thế có thể qua loa màđáp ứng cùng cô kết giao, nhưng ta cũng không cóý xúc phạm tới cô. “Thực xin lỗi”. Hiện tại ta không biết phải nói cái gì ngoại trừ những lời này. “Cậu…… Cậu nói như vậy là cóý gì?”. Thấy ta chỉ nói được những lời này, Ứng Sí Bàng không nhịn được mà trừng lớn hai mắt. “Thực xin lỗi” Ta nặng nề mà nhắc lại một lần nữa. “Con mẹ nó, đến cuối cùng cậu cũng chỉ biết nói ba chữ này thôi sao?”. Ứng Sí Bàng quát lên, sau đó không nhịn được phẫn nộ mà một quyền đánh tới đem ta đánh ngã trên mặt đất. Ngã xuống mặt đất lạnh như băng, bàn tay bị cát đá bén nhọn dưới mặt đất cắt vào da thịt làm cho đau đớn không thôi. Ta lại hoàn toàn không cảm nhận được cái gì. Đối với việc Ứng Sí Bàng hung hăng cho ta một quyền ta tuyệt đối không cảm thấy tức giận. Hơn nữa so vềđau đớn trên tay của ta cùng với đau đớn mà ta đã tạo ra cho Trầm Tiểu Doanh, thương tổn đó nhất định còn đau đớn hơn nhiều. Ta nắm chặt bàn tay, tùy ýđể cho đau đớn xâm chiếm toàn thân, lại đứng dậy. Ứng Sí Bàng nhìn thấy ta đứng lên, lại định xông tới cho ta quyền thứ hai. “Cậu đang làm cái gì?” Hai đạo âm thành truyền đến, ngăn cản hành động của Ứng Sí Bàng. Trầm Tiểu Doanh nhìn thấy Ứng Sí Bàng muốn đánh ta, thoáng cái xông lên phía trước ôm chầm lấy hắn. “Chị, Chị mau thả em ra” “Không cần phải như vậy, Sí Bàng, em đang ởđây làm cái gì?”. “Em muốn đánh cho cái tên hỗn đản khiến cho chị bị thương tổn kia tỉnh ra” Quân Dật bước nhanh đi đến bên cạnh nâng ta dậy, nhìn thấy tay ta bị trầy xước đến chảy cả máu, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, lấy ra khăn tay ôn nhu thay ta lau đi máu trên vết thương. Khi thấy nhìn thấy khóe miệng của ta cũng bịđánh đến chảy máu, thì ngay lập tức sắc mặt liền biến thành khó coi, ánh mắt cũng dần biến thành âm lãnh. Quay đầu lại, nghiến răng đối với Ứng Sí Bàng mà lạnh lùng mở miệng: “Ngươi đang ởđây nổi điên cái gì?” Ứng Sí Bàng nhìn thấy Quân Dật, lại càng giãy dụa lợi hại hơn, một bên cúi đầu đối với Trầm Tiểu Doanh đang ôm lấy mình nói buông ra, một bên ngẩng đầu đối Quân Dật quát: “Đều là do ngươi, nếu không ngươi, chị của ta cũng sẽ không thương tâm.” Quân Dật nghe hắn nói đến Trầm Tiểu Doanh, trên mặt lại càng lạnh thêm vài phần: “Ngươi nói cái gì?” “Ngươi làđồđồng tính luyến ái, phạm tội cưỡng gian, biến thái, ngươi đến tột cùng có cảm thấy thẹn với lòng hay không, có biết hay không ngươi rất đáng ghét, tôi nhìn thấy ngươi làđã ghê tởm muốn nôn.”Ứng Sí Bàng không không hề lựa lời mà nói ra, từng lời, từng chữ của hắn giống như những mũi dao nhọn đâm vào người khác. “Sí Bàng, không cần phải……” Trầm Tiểu Doanh vừa nghe xong lại càng ôm chặt lấy Ứng Sí Bàng đang không ngừng giãy dụa, muốn xông lên phía trước màđánh người. Mà ta nghe đến những lời nói của Ứng Sí Bàng, mặt thoáng cái đã trắng bệch không còn chút máu. Quân Dật chỉ lẳng lặng đứng đó, chỉ là hai bàn tay đang nắm thật chặt của hắn tiết lộ hắn lúc này đang kiệt lực khắc chế chính mình. Trong không gian buổi tối yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh hô hấp của chúng ta. “Đúng vậy, ngươi nói đều đúng”. Quân Dật đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ứng Sí Bàng, nói ra một câu làm cho những người khác đều khiếp sợ. “Ngươi…… Ngươi nói cái gì?”Ứng Sí Bàng đột nhiên dừng lại động tác, như là không tin mà hỏi lại. “Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi không bình thường, tôi làđồng tính luyến ái, nhưng tôi chỉ yêu Tiểu Kiệt mà thôi”. Hai mắt Quân Dật khẽ rũ xuống che đi đôi con ngươi mang đầy u buồn, lại nói: “Không đểýđến việc Tiểu Kiệt phản đối, lại bắt buộc cậu ấy thừa nhận tôi là tôi không đúng, là lỗi của tôi” Ta khẽ run lên. Hắn vì cái gì…… “Ngươi còn dám thừa nhận?” “Có cái gì lại không dám thừa nhận chứ, đó xác thực là lỗi của ta”. Quân Dật cười cười tự giễu, ngẩng đầu, trong đáy mắt tràn ngập áy náy đối diện với ánh mắt kinh ngạc của ta. “Tôi đối với Tiểu Kiệt làm ra loại chuyện đó, cho dù cậu ấy cóđánh tôi như thế nào, mắng tôi như thế nào, tôi cũng không cóý kiến, chính là……”. Lời nói liền chuyển: “Cái này cũng hoàn toàn là chuyện của tôi cùng Tiểu Kiệt hai người, ngươi tính là người nào, có tư cách gì nói chuyện ởđây.” Lời nói không chút cảm tình, ánh mắt mang đầy lạnh lùng không chút hơi ấm như muốn giết người, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Ứng Sí Bàng. “Ngươi……”Ứng Sí Bàng thoáng cái bị hắn nói đến không thể phát ra lời, chính là lập tức cải lại nói: “Ai nói ta không có tư cách nói chuyện, đừng quên, hắn chính là bạn trai của chị tôi” Quân Dật cười nhạo một tiếng, nói: “Thì tính là cái gì, chị ngươi còn không có mở miệng, khi nào thìđến phiên ngươi mở miệng?” “Tôi……” “Đủ rồi, Sí Bàng, đừng nói nữa”. Trầm Tiểu Doanh nắm chặt lấy vạt áo trước ngực của Ứng Sí Bàng, trong ánh mắt mang theo cầu xin. “Chị……”Ứng Sí Bàng nhìn Trầm Tiểu Doanh, nhìn cô một bộ dáng muốn nói lại thôi, hai tay nắm chặt lấy vạt áo hắn có chút nới lỏng, rồi lại nắm chặt. Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Quân Dật mà nói: “Hôm nay, tôi thay cho chị của tôi, cầu xin ngươi không cần phải lại đến phá hư chuyện của chịấy cùng Đường Thể Kiệt, tôi chưa từng nhìn thấy chịấy yêu mến một người nhiều đến như vậy, thật vất vả mới cùng người đó có bắt đầu, cho nên……”. Như làđã quyết định, Ứng Sí Bàng cúi đầu xuống: “Cho nên tôi cầu xin ngươi, buông tha đi” Đối phương đột nhiên ăn nói khép nép mà cầu xin như vậy làm cho mặt Quân Dật trong nháy mắt trắng không còn chút máu. “Buông…… Vứt bỏ…… ?” Quân Dật chậm rãi mà thốt ra mấy chữ này, lập tức ngẩng đầu cười hỏi: “Cậu có biết tôi đã yêu mến Tiểu Kiệt trong thời gian dài bao lâu hay không?” “Cái gì…?” “Mười năm, suốt mười năm, từ nhỏ cho đến lúc lớn lên, trong khoảng thời gian dài đó tôi đã yêu Tiểu Kiệt rồi, so với những người khác thì yêu hơn rất nhiều” “Làm sao có thể ngươi là nam, ngươi như thế nào có thể……” “Nam …… Thì thế nào? Cũng bởi vì ta là nam cho nên ta không thể yêu mến Tiểu Kiệt? Cũng bởi vì Trầm Tiểu Doanh là nữ thì mới có thể yêu mến cậu ấy, mới làm cho cha, mẹ Tiểu Kiệt vui vẻ? Loại sự tình này tôi sẽ không thừa nhận. Bảo tôi buông tha cho cậu ấy, căn bản không có khả năng”. “Ngươi……” “Luôn miệng nói sẽ làm cho côấy thương tâm, vậy tôi sẽ không thương tâm như vậy sao? Cậu làm sao mà biết tôi vì muốn để Tiểu Kiệt ở lại bên cạnh của mình màđã luôn cố gắng, lại vì không cho cậu ấy rời đi mình mà tôi làm không ít chuyện sai trái? Thậm chí…… chuyện cường bạo cậu ấy cũng làm ra. Chính là đến cuối cùng……Đến cuối cùng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị người khác đoạt đi, vậy tôi đây tính là cái cảm giác gì? Cậu biết rõ nhiều hay ít?” Quân Dật dùng thanh âm trầm thấp không mang theo một tia phập phồng nào cứ như vậy mà chậm rãi nói ra cảm thụ của mình, lại giống như là loại ngữ khíđùa cợt mà thổ lộ cũng như che dấu không muốn người khác biết đến tiếng lòng của mình. Chính là vì cái gì…… Vì cái gì ta lại có thể cảm thấy trong lòng của hắn lúc này mang thật nhiều bất đắc dĩ cùng đau thương? “Ngươi…… Ngươi không bình thường”. Ứng Sí Bàng sắc mặt tái nhợt, đối với Quân Dật mà lẩm bẩm. “Đủ rồi, không cần nói thêm gì nữa.” Trầm Tiểu Doanh đột nhiên kích động mà lớn tiếng kêu lên, sắc mặt đồng dạng trắng bệch. “Chị?”Ứng Sí Bàng chần chờ mà nhìn Trầm Tiểu Doanh. “Sí Bàng, trở về thôi.” Trầm Tiểu Doanh nói, thanh âm mang theo mỏi mệt. “Chính là chị……”Ứng Sí Bàng giớ tay lên muốn tiếp tục nói. “Chị nói đủ rồi.”Đột nhiên thanh âm mang theo bén nhọn, sau đó lại như vô lực màđối với Ứng Sí Bàng nói: “Ít nhất…Chừa lại cho ta chút tôn nghiêm.” Sau đó xoay đầu nói với ta: “Thể Kiệt, thật xấu hổ, chúng tôi về trước, thay tôi hướng bác trai, bác gái nói tiếng xin lỗi”. Sau đó cũng không chờ ta trả lời, thẳng đi về phía trước. Ứng Sí Bàng nhìn thấy Trầm Tiểu Doanh đi xa, đứng tại chỗ mà do dự nửa ngày, cuối cùng lưu lại một câu: “Tôi sẽ không từ bỏýđịnh đâu.” Sau đó nhanh chóng xoay người bước đi thật nhanh. Nhìn Trầm Tiểu Doanh bọn họđi xa, trên bãi đất trống yên tĩnh giờ chỉ còn lại ta cùng Quân Dật hai người. ***ai, tội cho tiểu doanh quá đi TT^TT
|
Chương 21 CHƯƠNG 22 Một chút cũng không muốn thừa nhận trong nháy mắt đó, trái tim trong ***g ngực thiếu chút nữa đã ngừng đập. Chính là, người xuất hiện ở trước mặt mình không phải là người mà bản thân nghĩ tới. “Nha, là Tiểu Dật, Dì còn tưởng rằng là ai? Đến chúc tết sao, mau vào đi.” Là mẹ của Tiểu Kiệt. “Đúng vậy, Dì sớm, chúc Dì năm mới có nhiều khoái hoạt”. Quân Dật lễ phép mà chào hỏi, sau đó bịđối phương ân cần kéo vào nhà, không yên lòng mà trả lời mấy vấn đề của đối phương, ánh mắt lại không tự chủđược màđảo khắp trong phòng tìm thân ảnh người nào đó. Tiểu Kiệt hắn không có nhà sao? hay là còn chưa có rời giường? “Tiểu Dật, nhanh ngồi đi, có muốn uống chút gì hay không? hay là muốn ăn cái gì?” Bị lôi kéo ngồi vào ghế sô pha ở phòng khách, một bên thì Dì vừa hỏi vừa từ trong hộp lấy ra mấy thứđồăn gìđóđặt vào tay Quân Dật, một bên thì rót cho hắn chén trà, nói hắn đừng khách khí cứ tận lực màăn. Vô ý mà đem chén trà cho lên miệng nhấp một ngụm, lại do dự một chút, sau đó mở miệng. “A di, Tiểu…… Tiểu Kiệt cóởđây không?” “Tiểu Kiệt sao, sáng sớm liền đi ra ngoài rồi, như thế nào, Tiểu Dật con tìm nó có việc sao?” “Ra khỏi…” Làđi ra ngoài mua đồ hay là? “Cái thằng tiểu tử chết tiệt kia, hai ngày nay, tối nào cũng không chịu ngủ sớm, đểđến sáng dậy lúc nào cũng đến mười giờ, mười một giờ mới chịu rời giường, hôm nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên lại dậy sớm như vậy. Thật là, có bạn gái rồi cũng không nghĩđến cha, mẹ nữa”. Hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, tay đang cầm chén trà không tự chủđược mà run lên bần bật, nước trà nóng hổi từ trong chén tràn ra làm ướt cả bàn tay của mình, nước đổ xuống phía dưới cũng thấm ướt cái thảm trải ở phòng khách, phía trên bàn đọng lại thành một vũng nước. “A, Tiểu Dật, con như thế nào lại không cẩn thận như vậy, mau cùng Dìđi xuống phòng bếp rửa nước lạnh” Người bên cạnh kinh hô. “A di, cháu không có gì”. Ngăn cản hành động kéo chính mình đứng dậy của đối phương, Quân Dật không thèm đểý lắc đầu tỏ vẻ chính mình không có việc gì. “Chính là…” Đối phương lo lắng mà nhìn Quân Dật. “A di…Dì mới vừa nói… Tiểu Kiệt đi nơi nào?”. Cảm thấy như có hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, cổ họng như có gìđó nghẹn lại đến không thể thốt ra thành lời, thật vất vả mới từ trong miệng nói ra mấy chữ này. “A, đúng rồi, nó sao, còn không phải đi tìm Tiểu Doanh, bộ dáng thần bí như vậy mà hề hề, gọi điện thoại cũng không để cho Dì nghe, thật sự là, xấu hổ cái gì chứ, cứ làm như Dì sẽ ngăn cản nóđi gặp mặt người ta không bằng, Dì làm sao có thể làm như vậy, Tiểu Dật, con nói đúng không?” “Mà nói như thế nào Dì cũng là một bà mẹ có tư tưởng thông thoáng, Dì còn mong ước nóđi tìm Tiểu Doanh nữa là, từ sau cái đêm 30 ngày đó, cứ nhìn thấy nó cả ngày nhốt mình trong phòng…” Đối phương cứ như vậy một câu, một câu mà nói ra, chính mình như thế nào lại cảm thấy lời nói đó lạ lẫm như vậy, rõ ràng khẩu khí là nén giận tại sao chính mình nghe thấy thì lại cảm giác như làđang khoe khoang. Kinh ngạc nhìn miệng đối phương hé ra rồi hợp lại, trong đầu một mảnh trống rỗng. “Tiểu Dật, Tiểu Dật……” “Tiểu Dật, con làm sao vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy, có phải là tay đau không?” “Tiểu Dật?!” Bên cạnh truyền đến thanh âm ân cần hỏi thăm của đối phương. “A di…… Cháu có chút không thoải mái, có thể mượn phòng của Tiểu Kiệt nằm nghỉ trong chốc lát không?” Quân Dật cảm thấy thật bội phục chính mình, ngay tại lúc này mà còn có thể trấn tĩnh nói ra mấy lời như vậy. “A…… A, được. Nhưng là……” “Cháu không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi”. Quân Dật hướng đối phương lộ ra một cái biểu tình cứng ngắc, đặt xuống bàn chén trà cùng chút đồăn còn chưa cóđộng tới, đứng dậy lên lầu. “Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi biểu tình của Tiểu Dật thật là khủng khiếp nha.” “Quả nhiên là bị phỏng , không biết là có nặng lắm không?” “A, Mình còn phải gọi điện cho Hân Tì” Sau lưng truyền đến giọng nói thầm của a di. Chính là những điều này mình cũng không chúýđược nữa, mặc kệ tất cả. Bước nhanh đi đến phòng ngủ của người kia, mở cửa sau đó lại nhẹ nhàng tiến vào trong. Tuy từ nhỏđến lớn đã tới gian phòng này vô số lần, cũng không giống lần này, vừa sợ hãi lại vừa bức thiết. Sợ hãi màở tại địa phương này chờđợi, đợi con người kia quay lại, lại cũng chính vì nguyên nhân đó mà nghĩ muốn rời đi nơi này. Mâu thuẫn thật không giống chính mình. Tiểu Kiệt Tiểu Kiệt Tiểu Kiệt…… Trái tim đập dồn dập mà chỉ luôn gọi tên của người kia. Chưa bao giờ như giờ phút này lại thống hận chính mình như vậy. Nếu như buổi sáng không tới thì tốt rồi, nếu như lúc ấy không nghe được thì tốt rồi. Vừa rồi lúc a di nói ra, câu nào cũng như là móng vuốt sắc nhọn của mãnh thúđem trái tim của mình xé nát. Hận bản thân của mình lúc đó sao lại không thể bịđiếc, con mắt không mùđi, mà ngay cả tri thức cũng biến mất luôn. Tiểu Kiệt… Hắn rời đi… Đi ra ngoài tìm cô gái kia … Cả người đều mệt mỏi mà vô lực, tựa đầu vào cánh cửa phía sau lưng mình, lại thuận thế trượt xuống sàn nhà. Đây chính là đáp án của Tiểu Kiệt? Chính là lựa chọn cô gái kia mà không phải là mình. Vì cái gì? Đến cuối cùng lại cảm thấy cô gái kia cũng làđối tượng rất khá? Cho dùđối với chính mình có cảm giác cũng quyết định lựa chọn bỏ qua? Dù cho… Mình đã hết sức cố gắng cũng là không được sao? Vô số vấn đề không ngừng xuất hiện, làm cho lòng hắn vô cùng rối loạn, giống như một loại xiềng xích đem chính mình trói buộc, mà cái chìa khóa có thể mởđược cái ổ khóa này lại nằm trong tay một người mang tên Đường Thể Kiệt. Tuy ngày đó đã kiên định nói với cậu ấy rằng mình cho tới bây giờ cũng chỉ có thể tiếp nhận một cái đáp án, và chính mình sẽ chấp nhận nó, chính là chính mình lại không muốn chỉ có như vậy, cũng không muốn chấp nhận như vậy. Hiện tại, tất cảđều hết rồi, lại cảm thấy bản thân thật đáng buồn cười mà phát ra tiếng cười nhợt nhạt. Cảm tình mười năm cuối cùng lại thất bại dưới tay một cô gái. Nghĩ tới đây trong lòng đau đến muốn chết đi. Không, không đúng, bây giờ nói thua còn quá sớm. Dù sao Tiểu Kiệt còn chưa có cho mình một cái đáp án chính xác không phải sao? Cho dù là tuyên án tử hình, mình cũng hy vọng người tuyên án chính là Tiểu Kiệt, mà không phải là nghe từ trong miệng một người khác. Chính là… Nếu nhưđến lúc đó Tiểu Kiệt chính miệng nói với chính mình rằng, người cậu ấy lựa chọn chính là Trầm Tiểu Doanh, mình tại lúc đó nên như thế nào? Là… Buông tay sao? Loại vấn đề này…… Căn bản không cần phải hỏi, không cần nghĩ cũng biết. Nếu có thể buông tay, chính mình đã sớm buông tay rồi. Chính mình nghĩ đến lúc đó nhất định phải không từ thủđoạn nào mà cóđược cậu, cứ xem như bị người không tha thứ, không chấp nhận, cho dù bị toàn bộ thế giới phỉ nhổ, mình chỉ cần người kia ở bên cạnh mình là tốt rồi. Đây chính là điều mà mình lúc còn rất nhỏđã lĩnh hội được. Nếu như không làm được điều đó, căn bản cũng không đáng có được hạnh phúc. Tuyệt đối… Sẽ không dẫm vào vết xe đổ của mẹ. Cho nên chính mình quyết định sẽ không đem Tiểu Kiệt tặng cho nữ nhân kia . Giống như người vừa trượt chân rơi xuống nước lại thật vất vả mới cóđược khúc gỗ cứu mạng mà nhanh chóng ôm lấy trèo lên, liều mạng bắt lấy có chết cũng không nguyện buông tay, mà mình cũng nhận thức được sự thật này. Lúc ta vềđến nhà, trên điện thoại di động đã hiện lên 10:38 buổi tối. Lấy ra cái chìa khóa mở cửa, trong phòng một mảnh tối đen, nghĩđến cha mẹđã sớm về phòng của mình mà ngủ. Ta buông lỏng thân thể, cóđiểm mệt mỏi mà chuẩn bị lên lầu tắm rửa. Vừa rồi đến nhà Quân Dật tìm hắn, lại biết tin hắn đã ra ngoài vào buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa có trở về. Đã trễ thế như vậy hắn còn chạy đi đâu. Không phải nói hôm nay…… Vừa nghĩ chuyện của hắn, tay cũng khẽ chuyển động mở cửa phòng ngủ, đột nhiên một cổ sức mạnh mở ra cánh cửa từ phía bên trong. Không đợi ta kịp phản ứng, cả người đã bị kéo vào trong phòng, dán tại ván cửa sau đó bịôm chặt vào một ***g ngực. Hơi thở cùng hương vị quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi của ta. Quân…… Quân Dật? Hắn như thế nào lại ở trong phòng của ta.
|
Chương 22 CHƯƠNG 23 “Tiểu Kiệt…… Tiểu Kiệt……” Giống như một con thú bị thương, âm thanh nghẹn ngào truyền đến mà bả vai người kia cũng có chút run rẩy. Hắn không ngừng thì thào tên của ta. “Quân…… Ô……” Vừa định thử mở miệng nói chuyện lại bịđối phương dùng đôi môi nóng ấm bắt làm tù binh, đầu lưỡi trơn trượt thoáng cái xông vào trong khoang miệng của mình, bất an mà khuấy đảo, đầu lưỡi khẽ lướt qua răng cùng lợi của ta. Tấn công như cuồng phong làm cho ta có chút hít thở không thông. Hai tay của đối phương tiến vào trong quần áo của ta, ngón tay ấm áp vội vàng mà vuốt ve trên da thịt. “Buông…… Buông ra……” Đối phương hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại mà có xu thế càng tấn công mạnh bạo hơn. Ta rốt cục nhịn không được đánh một quyền vào bụng của Quân Dật, thừa lúc hắn thoáng buông tay, lại dùng hết sức đánh một quyền nữa làm cho hắn ngã trên mặt đất. Nhìn thấy hắn té trên mặt đất, ta ra sức mà hít thởđể bổ sung lượng không khí bị hút cạn trong phổi, hít sâu một cái, thanh âm của ta trầm xuống hỏi: “Đã thanh tỉnh lại chưa?” Im lặng, bịđánh đến bên giường Quân Dật cũng không có mở miệng nói chỉ là ho nhẹ vài tiếng, sau đó thong thả khởi động thân thể dựa lưng vào mép giường, cúi đầu, nhìn không được biểu tình. Lúc này ta lại nhịn không được mà hoài nghi mình có phải là dùng sức quá mức hay không? Còn đang chuẩn bị tiến lên xem như thế nào, trong phòng vang lên tiếng nói trầm thấp, hữu thần của Quân Dật. “Tiểu Kiệt, người cậu lựa chọn… Là côấy?” Thanh âm mang theo khổ não cùng đau lòng ấy làm cho ta dừng bước lại. Vấn đề này… Hắn không phải đãđoán được rồi sao, cần gì phải hỏi thừa như vậy. Ta có chút khó hiểu, không biết vì sao Quân Dật lại không trực diện hỏi mình vấn đề này, lại muốn cúi đầu mà nói. “Nếu nói đúng là như vậy, cậu sẽ như thế nào?” Cóđiểm chịu không được khi nhìn thấy hắn mang theo bộ dáng ủ rũ như vậy, lại muốn nhìn xem thử hắn sẽ có phản ứng gì, cho nên liền hỏi ngược lại. “Đã biết…” Có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Quân Dật một chút cảm xúc mâu thuẫn đều không có, ngược lại rất là bình tĩnh mà tiếp nhận. Ta vốn cho là hắn……Ít nhất, sẽ nhảy dựng lên bắt lấy ta, sau đó gào thét nói tuyệt đối không được, hắn tuyệt đối sẽ không thả cho ta rời đi. Trong nội tâm đột nhiên nổi lên một cổ phẫn nộ. Cứ như vậy? Hoàn toàn không có một câu nói dư thừa nào khác hay sao? Chính mình vì hắn mà làm nên một chuyện không thể tha thứ, hắn thậm chí ngay cả một câu giữ lại cũng đều không có? Cái này tính là cái gì, xem như chính mình tự làm tự chịu? Bỏ qua một cô gái ôn nhu thiện lương, lựa chọn một người đàn ông, chấp nhận bản thân thành đồng tính luyến ái, nhưng là thích chính là yêu. Mà khoan đã không nói đến việc tại sao hắn không nổi giận, hành vi của hắn như thế nào có chút kì lạ. Chính là…Hiện tại người này, tại sao khi nghe người mình thích nói muốn cùng một cô gái khác kết giao, lại còn có thểđiềm nhiên như không có chuyện gì, cũng không nói một lời nào? Thực con mẹ nó! ta tức giận mà trực tiếp nâng chân lên hung hăng tại trên lưng, trên đùi của đối phương mà phát tiết. Đánh qua hơn hai cái, lại đánh thêm vài cái nữa nhưng mà vẫn không thấy hắn có phản ứng gì. Phẫn nộ trong lòng tựa như ngọn lửa, mạnh mẽ mà bốc cháy ngày càng lớn, ta cố gắng đem tức giận nén xuống. Quả thật bản thân đã phải hao hết toàn lực mới có thể khắc chế chính mình đem người kia mà bóp chết. “Cậu đứng lên cho tôi”. Ta hét to một tiếng, cánh tay tiến về phía trước, nắm lấy vạt áo của Quân Dật mà kéo lên, vừa định mở miệng chửi. Lại phát hiện đối phương hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt vào nhau, mà ngay cả hô hấp đều yếu ớt đến lạ thường. Sao vậy…… Chuyện gìđã xảy ra? Trong nháy mắt chân tay đều trở nên vô cùng bối rối, lắc lắc hắn vài cái, đã thấy hắn vô lực mà ngã vào trên người của ta. Mẹ kiếp, thầm chửi một tiếng, cũng không dám chần chờ thêm nữa, liền cõng hắn chạy ra khỏi phòng. Lập tức đánh thức cha, mẹ ta dậy đem Quân Dật vào bệnh viện. May mắn làđưa hắn nhập viện kịp thời, nếu chậm hơn một chút thì có khả năng chuyển sang viêm phổi. Lúc bác sĩ hướng chúng ta nói ra điều này, tim của ta thiếu chút nữa đã ngừng đập. Cuối cùng bác sĩ khám qua cùng xử lý tình trạng hiện thời, sau đó kê cho liều thuốc hạ sốt, bệnh của hắn rốt cuộc cũng đãđược khống chế. Cũng làm cho chúng ta vài người đều thở dài một hơi. Thật vất vả mới an ủi được mẹ của ta đang khóc đến rối tinh rối mù, sau đóđể cho cha mang mẹ về nhà, ta xoay người ngồi xuống bên giường. Trên giường, hắn bởi vì phát sốt mà trên mặt ửng hồng một mảnh, đôi môi kia lại hoàn toàn khác biệt, tái nhợt không có một chút huyết sắc. Hai mắt đóng chặt, lông mi dài khẽ run, cho thấy đối phương ngủ không được an ổn. Ngũ quan nhu hòa, xinh đẹp giờ phút này lại trông thật yếu ớt, tựa hồ nếu chỉ cần chạm nhẹ vào, nó sẽ vỡ ra ngay tức khắc. Trong tâm cảm thấy thật kỳ quái, nhìn thấy Quân Dật suy yếu như vậy mà nằm trên giường bệnh, loại cảm giác này thật sự kỳ quái. Hắn không phải là người luôn ương ngạnh, cứng rắn giống như tường đồng vách sắt sao? tại sao hôm nay lại lâm vào tình cảnh như thế này, làm cho chính mình phát sốt đến hôn mê? Loại sự tình này, căn bản không giống như những gì hắn thường làm. Nghe mẹ nói, hắn là buổi sáng hôm nay đã tới đây . Sớm như vậy đã tới, bởi vì muốn chờ ta sao? Là nghe mẹ ta nói ta đi tìm Trầm Tiểu Doanh, cho nên liền hiểu lầm, cho rằng người ta lựa chọn chính là côấy? Chính là, cho dù có phát sốt đến mức độ này cũng kiên trìở lại đó chờ ta trở lại, chỉ vì muốn ta cho một câu trả lời thuyết phục ? Thật là một tên ngu ngốc mà…… Trong nội tâm nhịn không được mà mắng. Có phải là nếu chính mình không có trở lại, hắn sẽ cứ như vậy tiếp tục chờđợi? Rõ ràng là sợ hãi, vậy mà ngày đó còn dám tự tin nói hắn sẽ chấp nhận đáp án, cho dù có thế như thế nào. Đến cuối cùng hắn cũng chỉ làđược cái vẻ cứng rắn bên ngoài, còn bên trong chính là thiếu tự tin như vậy. Thật sự làđáng hận, cũng thật đáng buồn, lại khiến cho mình cảm thấy đau lòng, nhưng mà cũng chính như vậy lại làm chính mình cảm thấy thật đáng yêu. Quả nhiên…… Xoay người leo lên giường nằm xuống bên cạnh Quân Dật, ngưng mắt nhìn khuôn mặt của đối phương nửa ngày, sau đó hít sâu một hơi, lấy tay mở ra mi mắt của đối phương, nói: “Uy, những lời này ta chỉ nói một lần thôi, cậu phải cẩn thận mà nghe rõ cho tôi, cái kia… thực ra… Mẹ kiếp… Thực ra cái kia… Chính là… Yêu, dù sao cậu cũng đã biết, như vậy được rồi, tôi đã nói rõ rồi đó, cậu nếu không có nghe thấy thì tôi cũng không có chịu trách nhiệm đâu. Nói xong, như là vừa hoàn thành một cái đại sự lớn lao náo đó, ta thở dài một cái, bình ổn lại hơi thở nơi ***g ngực của mình. Mẹ kiếp, vì cái gì ta lại có loại cảm giác mình đang thông cáo đối với một cái xác chết chứ, ta rút tay về chà xát hai cánh tay đang nổi đầy lông tơ, kéo ra chăn đem chính mình đắp kín, thoả mãn mà nhắm lại hai mắt. Mặc kệ, dù sao ta cũng đã nói, có chuyện gì ngày mai nói tiếp. Trong buổi sáng sớm của mùa đông, ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở của bức màn mà chiếu vào trong phòng bệnh, khiến căn phòng có chút hôn ám này phát sáng cùng ấm áp hẳn lên, trong phòng tràn ngập hương vị của ánh nắng mặt trời, vừa ôn hòa lại vừa sạch sẽ. Ta ngơ ngác mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Một buổi tối…Suốt cả một buổi tối… Ta, con mẹ nó, không có ngủđược. Hoàn toàn không có một chút buồn ngủ, tâm hồn thanh tỉnh đến đáng sợ. Biết chuyện vị nữ hộ sĩ béo đến phòng kiểm tra còn thừa cơ sờ soạng trên mặt của Quân Dật một phen nữa. Ở bên phòng bệnh cách vách có vịđại gia nào đó vì trượt chân tấm thảm ở chỗ WC mà té ngã phát ra tiếng kêu loảng xoảng, tiếng va chạm của bình đựng nước biển với thanh sắt. Còn ở phòng đối diện có bác gái tốt bụng khoảng 50 tuổi nào đóđứng trước cửa phòng bệnh chúng ta mà thả vài cái rắm, lại muốn che giấu chuyện xấu nên liền nhanh chóng bỏđi. Những sự tình này ta đều biết rõ, nhưng là, con mẹ nó, ta một điểm cũng không muốn biết. Ta chỉ muốn ngủ một giấc an ổn thật là tốt thôi. Ta rốt cuộc làđang phiền não cái gì? Bình thường ta luôn tự hào cho rằng chính mình vừa nhắm mắt liền ngủ say. Xoay người, dưới ánh mặt trời buổi sáng hé ra một khuôn mặt đang ngủ say vừa tinh khiết cùng thanh tịnh. Lông mi dài nồng đậm mà cong vút, đôi mắt nhắm chặt tựa hồ như đang ngủ rất say, đôi gò má tròn trịa, sóng mũi cao, đôi môi luôn mang theo nhiệt độấm nóng cùng xúc cảm mềm mại. Ngũ quan đang ngủ yên mang theo ôn nhu đến dị thường, lại mang theo chút bình thản. Đều là do người này làm hại. Rõ ràng bác sĩđã nói tình huống của hắn đã chuyển biến tốt đẹp hơn, ta lại không thể làm cho bản thân mình ngừng lo lắng, cả buổi tối ngủ không yên. Lo lắng rằng nếu như mình ngủ thì nửa đêm hắn đột nhiên sốt cao thì phải làm sao bây giờ? Lo lắng hắn cứ như vậy hôn mê mà không tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Ta khi nào thì lại biến thành giống như một bà mẹ như vậy. Cảm thấy giống như là gà mẹđang lo lắng cho gà con đi ra ngoài kiếm ăn vậy, rõ ràng xung quanh đều không có gìđáng lo lắng, có thể là lo cho gà con khi ra khỏi nhà có thể hay không sẽăn cái gìđó không sạch sẽ làm cho bụng không tốt, vừa lại lo lắng gà con ra ngoài, lỡ như không may mà gặp phải con chồn nào đó bắt lấy, vậy thì hai mẹ con từ nay về sau cách biệt trời đất, không bao giờ có thể gặp lại nhau. Mẹ kiếp, ta quan tâm cái gì, tiểu tử trên giường này tính tình ương ngạnh, cứng đầu, mà sinh mệnh có thể so sánh với Tiểu Cường, nào có thể dễ dàng mà nói chết liền chết như vậy. Nhịn không được mà hung hăng đập đầu vào gối hai cái, vừa mới ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn ta chằm chằm. Ngây người mất mầy giây: “A…… Cái kia…… Cậu tỉnh rôi?” “Uh” Như là hoàn toàn không cóý nghi ngờ, đối phương chỉ làđơn giản đáp một chữ. Sau đó cả hai đều lâm vào trầm mặc… Không khí giữa hai người lúc này có chút xấu hổ, ta lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương. “Ta… Đi vào WC”. Bị hắn nhìn đến có chút chột dạ, ta lấy cớđi vệ sinh mà nói ra. Có trời mới biết ta tại lúc đó chột dạ cái gì. Vừa định đứng dậy, đã bị Quân Dật nằm trên giường một phen túm lấy giữ chặt lại, cả thân thể lập tức đã bịđặt ở phía dưới hắn. “Tiểu Kiệt……” Hơi thở nóng ấm phun tại trên cổ, khiến cho ta một thân nổi đầy da gà. “Khoan đã…… Làm gì?” Ta nói có điểm lắp, giãy dụa một chút muốn tránh ra. “Muốn nhìn…… Cậu đang ởđây, ở bên cạnh của ta, thật tốt.” Thanh âm trầm thấp cơ hồ không thể nghe thấy, ta phải cố gắng lắng nghe mới biết được đối phương đang nói cái gì. Mặt đột nhiên cảm thấy hơi nóng, bất quáđây tuyệt đối không phải là do ta thẹn thùng, cho nên mạnh miệng nói: “Uy, cậu không cần phải dựa vào ta, nóng quá.” “Được……” Nói là nói như thế, nhưng màđầu của hắn thì cứ hướng trong cổ ta mà rúc. Bị tóc của đối phương cọ cóđiểm ngứa, ta nhanh chóng nâng đầu của đối phương dậy, để tránh hắn lại lộn xộn. “Uy, cậu là cốý?” Cách hồi lâu, ta sâu kín mà hỏi. “……” “Đừng không thừa nhận.” “Uhm…” “Biết rõ tôi ngày hôm qua đi tìm Trầm Tiểu Doanh ?” “Uhm…” “Có biết tôi cùng côấy nói gì không?” “……” Đợi hồi lâu không thấy đối phương trả lời, ta đẩy hắn ra nằm đối diện với mình. “Hiện tại đã biết.” Trầm mặc một hồi lâu, mới nghe được thanh âm của đối phương. Quân Dật khẽđưa đầu đền gần, nhìn thẳng vào mắt của ta mà hỏi: “Cậu quyết định sao?” Ta ngẩn người, lúc này mới minh bạch được hắn làđang hỏi chuyện của Trầm Tiểu Doanh. Vì vậy ta nhẹ gật đầu, nói: “Uhm, đã quyết định” Tuy cảm thấy thực có lỗi với cô, nhưng là chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng . Nghe xong lời nói của ta, Quân Dật câu lên khóe môi, lộ ra một khuôn mặt tươi cười mà ta cảm thấy xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Khiến cho ta nhìn thấy đều kinh tâm động phách, làm cho lòng ta không khỏi chấn động. Thật… Thật xinh đẹp. “Tiểu Kiệt……” Quân Dật ôn nhu mà nhìn ta, gọi tên của ta vài lần. “Cái gì?” Ta mơ mơ màng màng màđáp lại, thần trí còn nghĩ đến nụ cười xinh đẹp kia mà chưa có trở lại. “Tôi mệt…” Lời nói oán giận nhàn nhạt mà bay tới bên tai. “Hả? A..” Mệt thìđi nằm ngủ, đạo lýđơn giản như vậy. Vì vậy vỗ vỗ lên gối đầu bên cạnh, ý bảo hắn nằm xuống đó mà nghỉ ngơi đừng có dựa vào vai của ta nữa. “Chính là, chân của tôi thật mỏi…Bụng cũng rất đau…” Ta nghi hoặc mà nhìn Quân Dật, những nơi này như thế nào lại đau nhức? Chẳng lẽ phát sốt thì những nơi kia cũng đau? “Ha ha…” Bên tai truyền đến thanh âm cười khẽ của Quân Dật: “Tiểu Kiệt…… anh yêu em…” Ta ngơ ngác mà nhìn hắn, Quân Dật khẽ cúi đầu xuống, giống như chuồn chuồn lướt nước ở ngay tại trên môi của ta mà hạ xuống một nụ hôn, sau đó vùi đầu vào vai của ta mà rúc. “A, đúng rồi.”Đối phương đột ngột lại ngẩng mặt lên. Cái gì? “Tiểu Kiệt, em lần sau muốn thông cáo thì cũng không cần dùng sức kéo mí mắt của anh như vậy.” …… …… Mười giây đồng hồ sau, ta chợt xoay người xuống giường, đối với người nằm trên giường mà trừng mắt bất mãn. Tiểu tử này, con mẹ nóđang đùa giỡn ta…… ***OA , oa cuối cùng cũng xong rồi, cuối cùng cũng xong rồi a, TT^TT ——————————————————–Hoàn——————————————————————-
|
Chương 23 CHƯƠNG 24 PN1 Chỉ là kể lại một câu chuyện trước đây: Sự tình phát sinh vào năm khi ta cùng Quân Dật tròn 16 tuổi. “Chuyện gì?”. Mặt ta không chút biểu tình mà nhìn cái tên to lớn vạm vỡ trước mặt, hỏi. Chuyện là buổi trưa, khi lão tử ta đang tại bãi đất trống trong trường học mà ngủ, đã bị bọn tiểu tử này kéo tới tầng cao nhất của trường học. Như thế nào? Cảđám này không muốn sống chăng? Dám quấy rầy ta, phá hỏng thời gian ngủ trưa quý báu của ta? Bọn họ tốt nhất là nên nói cái chuyện nào đó trọng yếu, bằng không cứ chờ ta tẩn cho một trận đi. Nghe được câu hỏi lạnh lùng của ta, vài tên liền nhìn tướng mạo của ta qua một lượt mà dò xét, lại không có một người nào trả lời. Rất tốt, không nói đúng không, con mẹ nó, lão tử hôm nay cho các ngươi một đám biến thành tàn phế, sau đó từ lầu năm này mà vứt xuống phía dưới. Giơ tay lên, bắt đầu hoạt động cổ tay cùng các đốt ngón tay. Cho bọn hắn năm giây chuẩn bị. “Ngươi nói đi.” “Nhanh nói đi.” “Nói mau đi, chủý này không phải do ngươi nghĩ ra sao?” Bọn người kia thi nhau mà thoái thác qua lại một hồi, cuối cùng một tên được tôn sùng nhất trong nhóm bước ra đến trước mặt của ta, xem ra là bọn họ chỉ là muốn nói chuyện. Nhìn hắn kìa, lớn lên cùng một con tinh tinh đồng dạng, mẹ kiếp cái mặt gì vậy, một bộ khó coi giống như là vừa bị ai rượt đuổi mà chạy té khói vậy, khuôn mặt cũng ghồ ghề, tiểu tử này mới đi làm ruộng về sao? Tên cao to quay đầu lại căm tức mà nhìn người vừa đẩy hắn ra, sau đóánh mắt lặng lẽ cẩn thận mà quan sát sắc mặt của ta, bị ta nhìn một cái, thân người đầy thịt béo kịch liệt run rẩy. Cuối cùng nhắm chặt mắt lại, giống như tráng sĩ xuất quân ra trận, một tiếng mà hét lên thật to. “Lão đại, sinh nhật vui vẻ!” Thân thể của ta thoáng cái không thể nào màđứng vững, thiếu chút nữa đã nằm lăn trên mặt đất, còn không đợi cho ta kịp đứng vững, một đạo thanh âm còn muốn vang dội hơn lúc nãy truyền tới, nặng nề mà cực kỳ xuyên thấu làm cho ta không thểđứng vững mà lui về phía sau vài bước, tai cũng có chút ù, thế giới thoáng cái an tĩnh. “Con mẹ nó, các ngươi đang làm cái gì?” Ta rít gào, thật vất vả mới kịp phản ứng. Một đám người bị ta mắng, nhất tề lui ra phía sau một bước, xoạt một cái, tất cảđều cúi người 90 độ hướng ta làm ra một cái lễ cúi chào đầy tiêu chuẩn. Cái người vừa rồi đãđẩy tên dẫn đầu kia ra ngẩng đầu lên, nhếch miệng, cưới lấy lòng nói với ta: “Lão đại, các huynh đệ thầm nghĩ chúc ngài sinh nhật vui vẻ mà thôi, ngài đừng nóng giận.” A, đầu của ta, điên rồi, ta bị bọn họ làm cho điên rồi. Đám người kia làđứa ngốc sao? là ngu ngốc hay là nhược trí, có người dùng loại phương pháp này để chúc mừng sinh nhật của người khác sao? Ta không biết, còn tưởng rằng đám người bọn họ vội về chịu tang . Bất quá nghĩ lại, bọn họ cũng không cố tình, lại còn nhớ rõ ngày hôm nay là sinh nhật của ta, mà ngay cả chính mình đều đã quên. Nhìn bọn họ nguyên một đám với ánh mắt nai con đồng dạng, cũng không nhẫn tâm mà mở miệng mắng, đánh bọn họ. “Biết rồi, nếu không có gì tôi đi trước.” Ta hướng về phía bọn họ nói, sau đóđịnh xoay người muốn mở cửa đi xuống lầu. “Lão đại, chờ một chút.” Lại là trăm miệng một lời mà hét lên. “Con mẹ nó, các ngươi còn có chuyện gì, có rắm mau thả.” Ta không kiên nhẫn nói. “Lão…… Lão đại, đây là quà mà các huynh đệ muốn tặng cho ngươi.” Chỉ thấy một tên tiểu tử cao gầy từ phía sau đưa ra một cái gìđó, lại run rẩy màđưa cho ta. U, cái này là tình huống gì, trong một đám tinh tinh lại lộn một con khỉ, ta trước nhìn lướt qua, chỉ thấy hắn toàn thân run rẩy. Ai, lại là một con khỉ không có can đảm. “A.” Ta đưa tay tiếp nhận, sau đóđặt nó lên vai, xoay tay lại mở cửa, đi xuống dưới lầu. Đợi khi vừa đi đến chỗ rẽ dưới cầu thang liền dừng lại, cười cười mà nói: “Cám ơn, bất quá từ nay về sau đừng có dùng loại phương thức này, nhớ chưa”. Thật làđemngười ta hù chết mà. Tan học vềđến nhà, ta từ trong ba lôđổ ra một ít thứ, cái gọi là quà sinh nhật. Cái này… Những cái này là gì? Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn những thứ trên bàn. Transformers? Súng nước? Mạt trượt? Kẹo cao su? Còn… Còn có trong tay ta là cái gì đây… Là cái gì? Cái mà người ta vẫn thường nói là có cánh gì đó ? Mẹ kiếp, bọn họ rốt cuộc có biết thưởng thức là cái gì hay không, thứ này thì ta dùng làm cái gì? Hay là hắn cho rằng cái bao lớn này là khăn ướt dùng để lau mặt? Con mẹ nó, đều là những thứ rác rưởi. Tuyệt…… Tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ…… Ta con mẹ nó, muốn làm thịt bọn họ, thiến bọn họ, sau đó liền đem bọn họ cho vào vườn bách thúđể cho bọn họ bị mấy con tinh tinh tiền *** hậu sát, giết xong rồi hiếp. A ~ a ~ a ~ ta ngửa mặt lên trời mà thét dài ba tiếng, sau đóđem mấy thứ gìđó trên bàn toàn bộ cho vào thùng rác, chán nản cầm lấy bóng rổđi ra ngoài tiêu hỏa. Đánh bóng xong liền về nhà, chuẩn bịđến phòng tắm mà tắm rửa, lại vừa lúc đến phòng liền nhìn thấy người mà ta cảđời cũng không muốn nhìn thấy. “Cậu tại sao lại ở chỗ này?” Ta đưa tay đập mạnh quả bóng về phía hắn. Thoải mái mà tiếp nhận quả bóng của ta đánh tới, Quân Dật đem bóng của ta ném xuống phía dưới giường, sau đó liền đưa tới trước mặt của ta một cái hộp nhỏ, nói: “Đây là cái gì?” Ta mị mắt nhìn, hai cái hộp plastic được đóng gói gì đó, chưa thấy qua, kỳ quái mà liếc nhìn hắn, nói: “Không biết.” “A? Chính là tôi nhìn thấy nó trên mặt đất”. Quân Dật đối với ta cười tà, sau đó chỉ chỉ thùng rác. Thùng rác? hẳn là lúc ta gom tất cả vào đó mà rơi ra, cho nên mới không có nhìn kỹ, trong đó có cái gì? Không… Không đúng, hiện tại không phải là thời gian mà nghiên cứu cái này. “Con mẹ nó, ngươi dám lục đồđạc của ta?” Ta hướng hắn rống giận. Không được sự cho phép của ta màđã tự tiện bước vào, đó chính là bất lịch sự, lại còn tùy ý lấy đồđạc của ta ra xem, không thể tha thứ. “Con mẹ nó ngươi đừng cười.” Nhìn hắn bộ dáng cười đắc ý lại có chút khiêu khích, ta nhịn không được muốn xông lên trước. Cửa mở ra, mẹđi vào, ta vội vàng thu tay màđứng tại chỗ. “Hai người các con đều đây sao, mau xuống đây ăn dưa Ha-Mi, ta cắt rồi để trên bàn dưới lầu đó” Mẹ nhìn chúng ta, cười nói chúng ta xuống dưới ăn hoa quả. Ai, xem như tiểu tử ngươi hôm nay gặp may mắn, ta ngoan ngoãn mà chuẩn bị cùng mẹ xuống dưới. Chính là vượt quá ngoài dự kiến của ta, Quân Dật lại gọi chúng ta lại. Hắn đi đến trước mặt của mẹ ta, giả vờđưa ra một khuôn mặt khờ dại, nhu thuận mà hỏi: “A di, đây là cái gì? Tiểu Kiệt ném trên mặt đất.” Ta và mẹ hai người cùng nhau nghi hoặc nhìn hắn. Ta càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đề phòng mà trừng hắn, vật kia cóđặc biệt đến mức phải đưa cho mẹ ta xem hay không? Trong nội tâm âm thầm dâng lên chút ý thức cảnh giác nguy cơ. “Hử?” Mẹ cầm lấy cái hộp, sau đó nhìn nhìn đóng gói bên ngoài, thỉnh thoảng lại ánh mắt lại có chút nheo lại. Nhìn một lát, bàn tay bắt đầu run lên nhè nhẹ, sắc mặt cũng ngày càng đen đi. Ta buồn bực, vật đó là cái gì lại làm cho mẹ xuất hiện loại này phản ứng này. Ta hiếu kỳ cũng nghiêng nữa người trên dán sát lại, muốn nhìn thửđó là cái gì. Ai ngờ mẹ nhanh chóng đưa tay qua nắm chặt lấy cái lỗ tai của ta, hung hăng mà vặn, đối với cái lỗ tai của ta mà rống to: “Con cái thằng nhóc này, Mẹ con hôm nay nhất định phải giáo huấn con một chút mới được” “Đau… đau…, mẹ, buông tay.” Ta đối với mẹ mà cầu xin tha thứ, sau đó nhìn thấy tiểu tử Quân Dật kia đứng tại đó mà thái độ thờơ, trên mặt lộ ra biểu tình mang chút trào phúng. Con mẹ nó, nhất định là do tiểu tử kia hãm hại ta, ta ngay cả vật kia là cái gì cũng không biết. “Xú tiểu tử, con làm cái gì?” Ta giương nanh múa vuốt nghĩ muốn lao tới, lại quên rằng lỗ tai của ta còn bị mẹ níu lấy. “A ~ mẹ, lỗ tai của ta muốn đứt.” “Con còn muốn làm cái gì? bản thân làm việc trái với lương tâm còn sợ bị người khác cáo trạng sao?” Mẹ trong miệng thở hổn hển, mà tay nắm lấy tai ta một điểm cũng không buông lỏng, càng tóm càng chặt: “Ai…… Tức chết mẹ của ngươi rồi, hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi tên tiểu tử hỗn đãn này” “Mẹ, không cần phải vậy nha, con không hề như vậy mà, tại sao phải đánh con” Ta thét lên. Không rõ mẹ vì sao mà bị chọc giận, con mắt trừng lớn cùng với cái chuông đồng giống nhau, mắng: “Con…… Con còn không thừa nhận, còn nói như chính mình đúng vậy? Nói? Đối phương là ai?” Ta ngẩn người, cái gìđối phương là ai? “Nói mau, là ai?” Cái gì cùng cái gì nha, mẹ ngươi không phải là phát sốt đi? “Con nói mau cho ta, cái kia… đứa con gái nào bị con phá hư?” Mẹ thét lên. Hỏng bét…… Phá hư? Ta nhìn mẹ như nhìn bệnh nhân tâm thần, mẹ, bàđiên rồi. “Con, cái ánh mắt đó là cái gì?” “Mẹ, Mẹ không phải làđiên rồi đi?” Nghĩ gì liền nói ra, một chút cũng không thèm suy nghĩ thấu đáo. Ta nhìn thấy mẹ tức giận chết khiếp, khuôn mặt đồng dạng mà vặn vẹo đủ hình thù, ta liền cầm lên cái hộp kia mà xem xét, đúng là cái hộp vừa rồi mà Quân Dật cầm trên tay. Cái này, vật gìđó? Ta nhìn mẹ. “Như thế nào? Đồ của mình cũng không biết? Một hộp áo mưa, một hộp thuốc tránh thai, ta…… Ta hôm nay nhất định phải đánh chết con tên tiểu tử chết tiệt” Mẹ bộ dạng hung ác như là muốn đem ta đi chôn sống. Áo…… Áo mưa, còn có tránh…… Tránh…… Thai? Ta ngay lập tức đem hai cái hộp kia mà vứt đi, giống như trên tay đang cầm củ lang nóng vậy. Cái này…… Loại vật này…… Như thế nào là của ta “Mẹ, mẹ nghe……” Ta nghĩ hướng mẹ giải thích, đã thấy mẹ hướng góc tường đi đến. Sau đó, ta kinh hãi mà phát hiện mẹ trên tay cầm lấy một cây kiếm dài được treo trên tường màđi về phía ta, cây kiếm kia là do cha ta trước kia đi du lịch ở suối nước nóng mà mua trở về cho ta làm kỉ niệm, khoảng chừng hơn một thước, rất nặng . Chỉ thấy mẹ cố hết sức nắm lấy thanh kiếm kia, bày ra một kiểu pose, trong miệng mang đầy lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc mà nói: “Mẹ ngươi hôm nay muốn thay trời hành đạo.” Xoạt, một kiếm vung tới. Ta mặt mũi trắng bệch, mẹ, ngươi không phải muốn làm thật chứ. Thật muốn giết con của ngươi sao. Chợt nghe mẹ chính ở chỗ này mà quát: “Hôm nay ta muốn thanh lý môn hộ, tiểu Dật, cháu đợi ở một bên đi, đừng có nhúng tay vào” “Tuân mệnh.” Quân Dật đáp. Mẹ kiếp, các ngươi nguyên một đám cho rằng hiện tại đang diễn kịch cổ trang. Chỉ thấy nữ kia hiệp từng bước một tới gần, ta từng bước một lui về phía sau, cuối cùng lui đến không thể lui, ngã xuống giường. “Thương…” Thanh âm của kiếm vung xuống, ta mắt khép lại, trong miệng hô to: “Mong một kiếm lưu tình” Một hồi lâu, khi ta bắt đầu cho rằng linh hồn có phải hay không đã phi thiên, chậm rãi mở mắt mà nhìn, chỉ thấy mẹ quỳ gối trước mặt ta, cúi đầu không ngừng thở hổn hển, mà thanh kiếm sáng bóng kia lại đang cắm xuống dưới, cách chỗ trọng yếu của ta không đến 2 li mét. Cho dù lá gan ta có lớn, cũng không nhịn được mà thoát ra một thân mồ hôi lạnh, Mẹ… Mẹ…Là thật sự muốn đem chính mình đi…Thiến? Xung quanh đều yên lặng, thiên địa vạn vật nhưđang ngủ say, lỗ tai của ta chỉ nghe được tiếng tim đập của mình. “A di, tốt lắm, ta nghĩ Tiểu Kiệt cũng biết sai rồi, Dì tha thứ cho cậu ấy đi” Tên Quân Dật ở một bên xem cuộc vui lúc này mới tiến lên, cẩn thận nâng mẹ của ta dậy, khẽ vuốt lưng của bà, nói: “Kỳ thật, cháu nghĩ, Tiểu Kiệt chỉ xuất phát từ hiếu kỳ mà thôi, cũng không biết rõ nó là cái gì, hơn nữa ở trường học cháu cũng không có thấy cậu ấy cùng cô gái nào kết giao” Mẹ vừa nghe, mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng mà nhìn chằm chằm vào Quân Dật, nói: “Thật vậy sao?” Quân Dật nhẹ gật đầu, cam đoan mà nói: “Thật sự.” Mẹ nhìn hắn vài giây, cuối cùng cười cưới nói: “Tiểu Dật nói như vậy thì Dì yên tâm rồi, đến đến, chúng ta xuống dưới ăn dưa Ha-Mi.” Ta ngơ ngác nhìn bọn họ. Mẹ quay đầu lại, nhưác lang mà trừng mắt nhìn ta, nói: “Con… mẹ cho con ở chỗ này suy ngĩ cho tỉnh lại, cơm tối cũng đừng ăn, từ nay về sau nếu còn dám mua mấy cái này, thì mẹ sẽ……” Nói, giơ tay lên thành nắm đấm mà quơ quơ, ta co rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngồi trên giường, một cửđộng cũng không dám làm ra. …… …… Vì vậy ta cứ như vậy mà vượt qua một cái sinh nhật kinh tâm động phách. Ngày hôm tại phía sau trường học tầng cao nhất “Lão đại, chúng ta sai rồi.” “Lão đại, không cần phải…….” “Tha chúng ta.” “Chúng ta cũng không dám nữa .” “Lão đại……”
|