Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư
|
|
Tên truyện: Xuyên việt chi đại luyện đan sư Tác giả: Hạ Nhất Dạ Thể loại: Đam mỹ, trọng sinh, xuyên việt, dị năng, luyện đan sư, bàn tay vàng, người máy, tương lai, 1×1, ôn nhu muộn tao cường công X nhị hóa bại gia tra thụ, tra thụ nghịch tập, trung dược thế gia, mỹ thực, manh sủng, thanh thủy, HE Độ dài: 95 chương (2 PN) Edit: Lee Beta: Khả Dương huynh Vai chính: Mặc Vân Hi, Lăng Phong Vai phụ: Mặc Vân Thiên
Văn án
Bại gia tử của gia tộc luyện dược
Xuyên tới tương lai
Không học vấn không kĩ năng chỉ biết xài không biết kiếm
Vì giấc mộng trở thành dược sư mà bất đắc dĩ phải bán mình
Sau đó giặt quần áo nấu ăn luyện đan ấm giường
Cùng thực vật tranh đấu quyết liệt nghiên cứu dược thiện rượu thuốc chế dược luyện đan
Hăng hái phấn đấu cường thế thay đổi
Cuối cùng viết lên một câu chuyện xưa về một đại đại luyện đan sư
Tác phẩm này kiên trì 1vs1
Cường đại muộn tao công cùng các loại tiểu ôn nhu
Tra thụ đại nghịch tập ngốc đến không đứng đắn
Xuyên qua tương lai bàn tay vàng mĩ thực dị năng manh sủng một cái cũng không thể thiếu ! Tác giả tinh khiết tân nhân, thỉnh chớ bái bảng cảm ơn!
|
Chương 1 ” Ngụy Tử Tiên, nam, 19 tuổi, độc thân, đừng nhìn tôi lớn lên mang gương mặt của một siêu sao thế này, kì thật tôi là một người có lý tưởng, khát vọng làm một công việc tự do (T_T kỳ thật chính là chơi bời lêu lổng đi ! ! ). Khụ ~ Được rồi, kỳ thật bản nhân rất bề bộn, đây là các người bức tôi nói ! Tôi đường đường chính là Thái tử gia “Cát nhân đường” a! Ha ha ~ lợi hại đi! ( kỳ thật chính là đại phú X thôi… ) “ Trên đây là lời dạo đầu mỗi lần Ngụy thiếu gia đi tán gái đều dùng, tuy rằng tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nhưng có thể nói là rất phù hợp nha. Đối với chuyện này, hồ bằng cẩu hữu của Ngụy thiếu gia chỉ biết lắc đầu thở dài, thói đời a ! Cát Nhân Đường, đó là tiệm thuốc nổi danh nhất cả nước, có lịch sử cả trăm năm rồi. Tổ tiên có không ít người làm thái y, đều đã từng được xem bệnh cho hoàng thượng. Cửa hiệu lâu đời, danh tiếng tốt, thuốc càng không nói, có không ít loại được phối theo bí phương gia truyền, hiệu quả so với thuốc tây tốt hơn nhiều, dược tính ôn hòa lại không gây hại cho cơ thể. Nghe nói năm đó người R quốc tìm đến muốn mua, trả rất nhiều đại giới mà không được đồng ý. Có thể nói đây là tiệm đứng đầu cả nước về chế dược nha. Chủ nhân đương nhiệm của Cát Nhân Đường là truyền nhân Ngụy gia đời thứ tám Ngụy Thanh sam Ngụy lão gia tử. Ngụy Tử Tiên chính là trưởng tôn của Ngụy lão gia tử. Nói đến Ngụy lão gia tử chính là người không ai không biết không ai không hiểu, hằng năm khai trương tiệm thuốc mới đều là người thắp nén hương đầu tiên. Chỉ cần nói đến tên dược liệu, Ngụy lão gia tử không gì là không biết, hơn nữa chính mình còn nghiên cứu ra Cửu hoa khư phong tán cùng Ô kim bạch lộ hoàn độc quyền trong và ngoài nước, là loại dược nổi tiếng đứng đầu danh sách của Cát Nhân Đường. Chính vì vậy, ông hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Dược vương. Để hiểu việc chế dược, trừ bỏ phải quen thuộc dược tính của các loại dược liệu, ngoài ra đương nhiên còn phải hiểu biết y thuật, nhưng thật ra tinh thông y thuật cũng chưa chắc đã đủ. Ngụy gia từ trước tới nay chỉ chế dược không chữa bệnh, hơn nữa còn chỉ truyền cho con cháu trong nhà, đây là quy củ do tổ tông lưu lại. Còn mấy vị thái y lúc trước, cũng chỉ là đệ tử Ngụy gia thôi. Ngụy lão gia tử có ba người con trai. Trưởng tử Hồng Vượng làm người nhân hậu, từ nhỏ đã được giáo dục để trở thành người thừa kế. Chăm chỉ đọc y thư, đối với chế dược học tập càng nghiêm túc. Thứ tử Hồng Ngạn thông minh hơn người, tinh thông kinh thương nhưng lại hiểu tính kế, quá mức con buôn, cũng nhiều lần hướng Ngụy lão gia tử tỏ vẻ nguyện ý trợ giúp huynh trưởng kinh doanh Cát Nhân Đường nhưng Ngụy lão gia tử cũng chưa tỏ thái độ gì. Tiệm dược này nói là buôn bán nhưng cũng không phải là buôn bán. Kinh doanh cả trăm năm đều là dựa vào chất lượng thực tế cùng với danh tiếng. Một chút lợi nhỏ cũng không được tham lam, đệ tử có tâm thuật bất chính thì không được học chế dược. Đó cũng là quy củ đại gia chủ truyền xuống. Còn về con trai thứ ba Hồng Khánh thì lại không học chế dược cũng không kinh doanh, mà đi theo con đường làm quan, một năm cũng không về đại trạch đến hai lần. Hai mươi năm trước, trưởng tử Hồng Vượng vừa thành thân một tháng thì bất hạnh gặp tai nạn xe cộ mà qua đời. Ngụy lão gia tử mất đi người con trai, Cát Nhân Đường thiếu đi một chưởng quầy. Theo lý, nếu con trưởng đã mất thì phải chọn ra một người để kế thừa, mà Hồng Khánh lại không để ý đến tổ nghiệp nên mọi người đoán rằng người thừa kế sẽ là thứ tử Hồng Ngạn. Nhưng Ngụy lão gia tử lại nói một câu: ” Ta vừa mất con, không có tâm tình để ý chuyện khác, chuyện này để sau hẵng nói.” khiến cho việc này cứ thế dừng lại. Một tháng sau, tân hôn thê tử của Hồng Vượng phát hiện đá có thai hai tháng. Điều này làm cho Ngụy gia vốn đang chìm trong không khí u ám nhất thời dị thường kinh hỉ. Trong đó kích động nhất phải nói tới Ngụy lão gia tử. Đồng thời mất đi con trai cùng người có tư cách thừa kế nhất, điều này làm cho Ngụy lão gia tử mới hơn năm mươi phút chốc già đi mười mấy tuổi. Nhưng làm chủ của cả một gia đình, mọi việc còn chờ hắn quyết định, mọi người cũng đang chờ hắn tuyên bố Hồng Ngạn là người thừa kế… Đúng lúc này, tin vợ con trai cả mang thai không thể nghi ngờ là đã mang đến cho lão gia tử một tia hi vọng mới. ” Nếu đây là nam hài, thì phải là trưởng tôn Ngụy gia ta. Hồng Vượng a, ta nhất định sẽ bồi dưỡng hắn thành người thừa kế xuất sắc nhất ! Hồng Vượng a, phù hộ Ngụy gia ta đi. Nếu là nam hài…” Trong lúc Ngụy lão gia tử thiết tha mong đợi cùng Ngụy Hồng Ngạn nguyền rủa, Ngụy Tử Tiên sinh ra. Nghe nói ngày đó khi cậu sinh ra thì trời giáng điềm lành. Cái gì? Các người hỏi là điềm lành gì sao? Nói ra thì cũng rất lại hại nha. Khi đó lôi điện nảy ra đầy trời, giữa trưa mà giống như ban đêm, mưa đá ào ào trút xuống. Chuyện này J thành bao nhiêu năm nay chưa từng thấy qua, ngày đó thật là khiến người ta khó sống nha!! Lợi hại đi, ha ha ha!!! (Mọi người hắc tuyến: Ngụy thiếu, ngài xác định đó là điềm lành sao? Đây rõ ràng là thiên tai a, mà ngươi khẳng định là một cái tai họa!! ) ” Thiết ~ Các ngươi hiểu cái P. Lão gia tử ta nói, có thể khiến trời rung chuyển, mưa đá rơi xuống tạo ra tiếng vang lớn như vậy về sau nhất định sẽ làm nên chuyện lớn (Oa hu, chém a~~) Mọi người tiếp tục YY trong lòng: đâu chỉ rơi xuống, còn tạo thành hố a… Quên đi, có người tính tiền là được. ” Hảo, Ngụy thiếu trời sinh không là người bình thường a, chúng ta đi theo Ngụy thiếu sẽ có thịt ăn !! Ha ha ” ” Đúng vậy ! Đúng vậy ! Cát Nhân Đường thiếu đông gia, J thành không ai không biết, chính là người trong mộng của toàn bộ các thiếu nữ xinh đẹp khuê các trong thành a, ha ha ” Cái gì? Ăn chơi trác táng? Ngài nói đúng một nửa. Không học vấn không nghề nghiệp? Này, ngài sao có thể oan uổng cho Ngụy thiếu của chúng ta? Theo như lời nói của Ngụy lão gia tử thì Ngụy Tử Tiên chính là truyền nhân của Dược vương! Đó là được ông trời ưu ái. Đừng thấy cậu ta từ nhỏ nhìn thấy sách liền ngủ, cứ đến trường là đau đầu, đi thi toàn trượt, nhưng đối với các loại dược liệu chỉ cần nhìn thấy hoặc qua một lần thì sẽ nhớ mãi không quên, lần sau nhìn thấy có thể nói ra tên, đối với các loại dược hoàn nghe tên là có thể nói ra nó gồm bao nhiêu vị thuốc. Đây là cái gì? Đây là thiên tài! Nhìn thấy sách liền ngủ so với điều này đã là gì. Ngụy lão gia vì điều này đã không quản ngại khó khăn mà đem toàn bộ y thư, dược thư, phương thuốc có trong nhà ngàỵ ngày đêm đêm đọc bên tai Ngụy Tử Tiên. Cậu nghe đến mức nhàm tai, hơn nữa đối với các loại dược y vừa nghe là có thể nhớ ngay. Nói đến cũng thật kỳ quái. Bài khóa thì không bao giờ nhớ được, thế mà đối với các phương thuốc thì lại có thể đối đáp một cách trôi chảy a. Theo như Ngụy Tử Tiên nói, cậu đáng lý không nên lấy là Ngụy Tử Tiên mà phải là Ngụy Bảo Nhi! Từ khi Ngụy Tử Tiên sinh ra thì cậu chính là báu vật trong bảo khố của Ngụy gia. Bởi vì Ngụy lão gia tử đem y đau đến tận xương, sủng đến tận trời a. Nhìn cái tên của hắn thì biết, Tiên vừa là long tiên – nước dãi của rồng, đó chính là cực phẩm trong cực phẩm, nhưng tiên cũng là hy vọng kế thừa mong đợi của tổ tiên. Nguỵ đại thiếu gia từ nhỏ đã tắm bằng dược liệu, ăn cơm bằng dược thiện, thân thể là do Ngụy lão dược vương tự tay điều trị. Đừng nhìn nhi tế cậu ta da dẻ trắng trẻo như trứng gà bóc, vóc người tinh tế, đây là hoàn toàn là do sống an nhàn sung sướng không thường xuyên rèn luyện tạo thành, thế nhưng sức khỏe rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng mắc qua bệnh nào. Đều nói không nên nuông chiều tiểu hài tử, đối với sự trưởng thành của chúng không tốt, nhị thúc của cậu mong chờ cậu lớn lên đến mức cổ cũng sắp dài ra nhưng Ngụy thiếu của chúng ta đều sống vô cùng thoải mái, khỏe mạnh lớn dần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồn, nhìn chỉ hận không được cắn một miếng. ______________ Tác giả có lời muốn nói: vô nghĩa không nói nhiều, cầu thân các loại duy trì. Cảm tạ thân duy trì bao dung, bái cầu văn minh lời bình, nhẹ nhàng chụp nga Lee: Đã beta. Chờ mòn mỏi luôn
|
Chương 2 Muốn nói đến khuyết điểm của Ngụy đại thiếu, chuyện đến trường không nhắc đến, người ta là Cát Nhân Đường thiếu đông gia, cần phải có văn bằng để làm chi? Cái gì? Ngươi nói thiếu tầm nhìn? Mỗi ngày mang một đám người ăn của hắn uống của hắn, tiêu tiền không khác gì nước chảy mây trôi? Kia Cát Nhân Đường gia đại nghiệp đại, mà cũng không nhắc đến chuyện này! Phải nói tiếp, Ngụy thiếu chính là J thành công tử ca anh tuấn nhiều tiền, dùng lời củacậu ta nói đó là “Duyệt vô số người, trong Vạn Hoa tùng, một phiến lá cũng không dính thân”. Chính là lần này, Ngụy Tử Tiên gặp chuyện xui xẻo, và Ngụy thiếu ở trong tình trạng hoàn toàn thất thủ. Đó là một đêm say rượu, Ngụy thiếu vừa mới chuồn ra cửa sau Kim Quế phường. Đó là một cái hẻm nhỏ hẻo lánh, bất đồng với bên trong ngập trong vàng son, nghê hồng hương thơm, nơi này có sự yên tĩnh ngọn đèn hôn ám, nam nữ ái muội, này hết thảy hết thảy đều rất thích hợp để làm một chuyện ! Đúng vậy! Ngụy thiếu bị đánh cướp! Xác thực nói là bị hai nam một nữ uy hiếp một chút, cướp đi tiền trên người, bởi vì tiền không nhiều lắm (T_T hiện tại ai còn mang tiền a, đều dùng thẻ ) nên rất không nhân tính đem những thứ có thể lấy đi tỷ như đồng hồ trang sức đều lấy đi rồi, ngay cả đôi giày Italy thủ công đính chế da trâu cũng không buông tha. Khi Ngụy thiếu say rượu cộng thêm một khuôn mặt bầm tím như đầu heo tỉnh lại, mông lung trước mắt xuất hiện một thiên sứ. Thị lực khôi phục! OMG! Đây tuyệt đối là thiên sứ như người ta nói, tóc dài phiêu dật, đôi mắt động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lóe ánh sáng thánh mẫu. Quan trọng nhất là có một cỗ mùi thơm ngát đánh tới, nga, đó là hương vị dược thảo, tươi mát, tự nhiên, không giống mùi nước hoa như mùi người chết, làm cho Ngụy thiếu tâm can đều bùm bùm hưng phấn. “Không thể tưởng được… Em không trang điểm mà lại thật mê người, a ~ mê hoặc tôi đến hôn mê…” Một bên xoa huyệt thái dương, Ngụy Tử Tiên còn không quên khen tặng mỹ nữ, “Tê… Tôi hẳn là không phải tối hôm qua quá nhiệt tình chứ, nga ~ như thế nào cả người đều đau! Tê ~ a ~~ có phải hay không tôi gặp tai nạn xe cộ ?” Mỹ nữ mờ mịt nhìn Ngụy Tử Tiên, nga ~ đừng dùng ánh mắt ngây thơ ngập nước như vậy nhìn ta. ”Khụ ~ Tôi gọi là Ngụy Tử Tiên, em có thể gọi tôi là Tử Tiên… Em ~~ em vẫn là không nên thay đổi kiểu trang điểm này, vẫn là không trang điểm đẹp hơn, đúng rồi, em tên là gì?” “Ngụy Tử Tiên?” Nga, OMG, thanh âm này quá ngọt ngào, ôn nhu hô tên Ngụy Tử Tiên, Ngụy thiếu hoàn toàn thất thủ. Mỹ nữ mỉm cười cười, “Xin chào, tôi gọi là Tô Nghiên, tôi nghĩ anh đã nhận sai người rồi.” Tô Nghiên… Tố nhan! Nga, tiểu mỹ nhân tên Tố Nhan a! “Từ từ… A? Tôi nhận sai người? Chúng ta không phải đêm qua…” Lúc này đổi lại là Ngụy Tử Tiên mơ hồ. “Đêm qua, tôi từ lúc công hội sở tan tầm, trên đường trở về gặp anh ngã vào trong ngõ hẻm, lại bị thương, anh lại say quá lợi hại cho nên tôi đã kêu bạn trước hỗ trợ đem anh mang về đến đây, anh… không sao chứ?” Tô Nghiên vẻ mặt thân thiết. “A? Tôi bị thương? Tê ~~” Sờ sờ mặt, nháy mắt thanh tỉnh không ít, xoay người đi đến trước tấm gương, “Nga! ! ! Khuôn mặt anh tuấn của ta! Khuôn mặt người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của ta a! Là kẻ nào làm tổn thương gương mặt của, nếu để ta tìm ra ta nhất định lột da của ngươi…” Xuy ~~, nhìn Ngụy Tử Tiên lầm bầm lầu bầu cộng thêm biểu tình vô cùng phong phú, Tô Nghiên cười ra tiếng, “Ha ha ~ anh thực thú vị!” “…” Nga, trời ạ, thiếu chút nữa đã quên nơi này còn có nữ thần! “Ngạch ~~ mỹ nữ, nga không, Tô tiểu thư, cám ơn em đã cứu tôi, tôi kỳ thật rất tuấn tú, đừng nhìn tôi như bây giờ! Đúng rồi, em muốn gì liền nói với tôi, tôi nhất định báo đáp em, đương nhiên lấy thân báo đáp tôi cũng đồng ý, chỉ cần em vui là được… Ha ha ~~ “ Nhìn đầu heo Ngụy Tử Tiên lỗ mãng này, đầu lông mày thanh tú hơi nhíu, “Được rồi, tôi không cần anh báo đáp, cứu anh là vì nhìn anh thật đáng thương, nhìn anh cũng không có chuyện gì, anh cũng nên về nhà đi bệnh viện nhìn xem đi~~” Tô Nghiên nói xong đứng dậy, rất có tư thế tiễn khách. “Ai ~~ không vội mà, nhà tôi mở hiệu thuốc bắc, không cần phải đi bệnh viện.” Mắt thấy mỹ nữ tư thế đuổi khách, “Tô tiểu thư, tôi còn không biết số điện thoại của em đâu, lưu một cái đi, nếu không em nhớ của tôi cũng được ~~ “ “Không cần, anh về sau cẩn thận một chút là được, nếu tôi lại nhìn thấy anhnhư vậy một lần nữa cũng sẽ không giúp đỡ anh.” Tô Nghiên đem đầu heo Ngụy thiếu nửa đẩy nửa thỉnh ra khỏi cửa nhà trọ, “Anh đi nhanh đi, chờ bạn cùng phòng của tôi trở về nếu nhìn thấy thì rất không tốt ~ “ “Ai ~~” Gãi gãi đầu, đây là lần đầu tiên Ngụy Tử Tiên bị một cô gái đuổi ra khỏi cửa, trong nhất thời không kịp phản ứng. ” Tô Nghiên ~~ Tô tiểu thư ~~” Gõ cửa, bên trong không chút động tĩnh… Qua năm phút “Tô Nghiên~~ “ “… Anh thế nào còn không đi nha, tôi sẽ không cho anh số điện thoại.” Ngữ khí bất đắc dĩ mang theo phiền chán. “Tôi… Cho tôi mượn tiền về nhà đi, di động của tôi cũng mất rồi ~~ Tôi lại không có giày, như thế nào cũng phải cho tôi mượn nha…” Ngụy thiếu oán niệm nhìn cánh cửa. “…” Qua 2 phút, khe cửa lòi ra 50 đồng tiền, “Anh đi nhanh đi.” “Ha ha, em thật tốt, ta ngày mai tới tìm em trả tiền lại a! Em nên mở cửa cho tôi a!” Có cá tính, ta thích, Ngụy thiếu mỹ mãn chạy đi. Ngụy Tử Tiên sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ngày đó cậu vì không có tiền lẻ cũng không có điện thoại, không thể gọi cho quản gia tới đón, còn bị bác gái tiệm bán lẻ đồ ăn đạp hai cước… Vì 50 đồng tiền kia, đã được cậu hảo hảo lưu trữ lại làm kỷ niệm. ____________________ Tác giả có lời muốn nói: đừng nóng đừng nóng Ê đuýt tờ có lời muốn nói: Cái chương này thiệt là khó hiểu, chém hơi nhiều, mong mọi người thông cảm a ~P/s: Nghe lời sư huynh đổi cách xưng hô, các chương sau sẽ đổi từ từ.
|
Chương 3 Chương 3 “Tô Nghiên ~~ vì cái gì? Tôi… Tôi đối với em tốt như vậy!” Bám chặt mép lan can thuyền, Ngụy Tử Tiên gắt gao trừng mắt nhìn nữ nhân cậu yêu. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tử Tiên… Em ~ em yêu anh!” Tô Nghiên khóc đến lê hoa đái vũ nhìn cậu, “Đừng trách em, em thật sự yêu anh… Là Ngụy Hồng Ngạn muốn hại anh! Không phải em ~ không phải…” “Nhị thúc? Nghiên ~ em giúp tôi đi lên, chúng ta chậm rãi nói! Nghiên ~~ tôi sắp không giữ được rồi, cứu tôi! Cứu tôi! !” Ngụy Tử Tiên vẫn ôm hy vọng, đó là cô gái duy nhất cậu yêu thật lòng trong cả đời này, cho dù thừa dịp cậu chưa chuẩn bị đẩy cậu xuống biển, cậu hiện tại cũng vẫn là yêu nàng… “Nghiên ~~ em muốn cái gì tôi đều có thể cho em, thật sự, Nhị thúc ra điều kiện gì với em tôi đều có thể đáp ứng giống như thế!” “Không ~ anh không biết! Từ nhỏ mẹ em đã cùng nhân tình chạy mất, ba ba suốt ngày đánh chửi em để hết giận, em thực cố gắng học tập, hy vọng có thể thay đổi hết thảy!” Tô Nghiên giống như lâm vào hồi ức, ánh mắt đăm đăm nhìn về biển rộng phía ngoài xa, “Về sau lại vì trả nợ cho ba ba mà tới hội sở tư nhân cao cấp công tác, anh có biết đó là địa phương như thế nào hay không! Em… Em mệt mỏi quá!” “Là Ngụy Hồng Ngạn đã cứu em, ông ta nuôi em, giúp em đến trường, cho em hết thảy những gì em muốn, cũng là ông ta nói với em anh thích nhất hương vị dược thảo… Em ~ em nhất định phải nghe lời ông, bằng không em cái gì cũng đều không có, còn phải trở lại cái địa phương dơ bẩn kia, tất cả mọi người sẽ biết rằng em đã từng ở nơi đó, em không cần! Em không cần! !” Tô Nghiên kích động vừa khóc vừa lui về phía sau hai bước, sợ chính mình mềm lòng, nàng biết người nam nhân này là thật tâm yêu nàng. “Nghiên ~~ giúp tôi đi lên, tôi sẽ cưới emlàm vợ, sẽ không để cho em phải trở lại cái địa phương kia, sẽ không ~ tin tưởng tôi, tôi sẽ cưới em! !” Cánh tay đã muốn chết lặng, thân tàu bóng loáng không có nơi nào có thể mượn lực để bò lên trên, MD, không thể tưởng được du thuyền tư nhân ông nội mấy tháng trước tặng cho cậu này là lại nơi cậu táng thân! “ Cưới tôi? Đừng gạt tôi, những kẻ có tiền như mấy người chính là như vậy! Tôi đã thấy nhiều lắm rồi, anh có thể thuyết phục ông nội cho anh cưới một nữ nhân như tôi sao? Nhị thúc anh sẽ đem quá khứ của tôi nói ra hết!” Tô Nghiên càng nói càng kích động, “Không, anh sẽ không cưới tôi, nhà các người sẽ không để cho anh cưới một cô gái như tôi! Chỉ cần anh chết, Ngụy Hồng Ngạn sẽ cho tôi một số tiền lớn, còn có thể đưa tôi đi Mĩ Quốc, để tôi làm lại cuộc đời! Thực xin lỗi ~~ Tử Tiên ~ thực xin lỗi…” Khí lực như bị hút ra khỏi thân thể, ngón tay chết lặng từng chút thoát ly lan can. Tôi sẽ chết sao? Sẽ chết như vậy? Khốn kiếp, bổn thiếu gia không muốn chết! Vì cái gì lại như vậy? Ngay một khắc khi thân thể rơi xuống, Ngụy Tử Tiên vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nghiên đứng trên boong thuyền, nàng khóc thực thương tâm, ha ha ~~ thẳng đến giờ khắc này, vẫn là ánh mắt hồn nhiên vô tội như vậy, tôi ~~ hận em! ! Nước biển lạnh như băng theo xoang mũi xâm nhập thân thể, ý thức dần dần mất đi, biển đêm nguyên lai lại đen và lạnh như thế! Phổi tràn đầy nước biển, thật là khó chịu! Thở không nổi! ! …”Ông già! Tôi đã yêu một cô gái! Thế nhưng nàng lại đem tôi đuổi ra ngoài! Nàng…” Ngụy Tử Tiên hưng phấn mà kể lại cậu hôm nay như thế nào gặp được một nữ nhân, nàng không giống với những cô gái cậu từng hẹn hò trong dĩ vãng, nàng thật tinh thuần, thật đẹp! “Thằng nhóc thối, mày bình thường toàn kết giao với nhữn đứa con gái không đứng đắn, mở miệng liền bày ra dáng vẻ lưu manh, làm mấy cô gái tốt đều bị dọa chạy!” Ngụy Thanh Sam cười mắng, thần tình tràn ngập sủng nịch. “Ông già, ngài cũng hiểu được nàng là một cô gái tốt đúng không, nàng đã cứu tôi, ông xem tôi bây giờ trông không khác gì đầu heo, trên người cũng không có tiền! Nàng không biết tôi là ai, còn cứu tôi, na ~~ nàng nhất định là một cô gái tốt đúng không? Đúng không! !” “Thằng nhóc thối không biết tốt xấu! Về sau bị người ta lừa gạt cũng đừng trở về tìm ta khóc lóc than thở đấy, muốn trách thì tự trách mình không biết nhìn người!” “Ngụy thiếu tôi là ai chứ! Chê cười ~ ha ha, tôi chính là dược vương tương lai a! Ha ha!” Ý thức càng ngày càng mơ hồ… Ông già! Tôi đã nhìn nhầm rồi! Tôi thực chỉ muốn ~ thực chỉ muốn trở về khóc nhè nha! ! Ha ha ~~ nhớ ông như thế nào giơ gậy đánh tôi ,đánh cho cái P nở hoa, có lẽ… Có lẽ như thế trong lòng liền không đau đớn như vậy! Thực xin lỗi ngài! Ông nội… Ngụy Tử Tiên giống như lâm vào trong bóng đêm vô tận, toàn thân lạnh như băng, nghe không được thanh âm gì, cảm giác này làm cho cậu sợ hãi, chết tiệt! Như thế nào còn không chìm luôn đi! Thật là khó chịu! Mau để tôi chết đi! Nhanh đi! Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu trước khi Ngụy Tử Tiên mất đi ý thức… ~~“Tê ~” Thân thể hảo trầm trọng, không có một chỗ nào không đau xót, Khốn! Ai TM lại ở thời điểm ta uống rượu mà đánh ta! Xem ra lần trước mấy người kia xử lý còn chưa đủ ngoan! Chờ ta tìm ra, ta đánh chết nhà ngươi ! Ngụy Tử Tiên mơ mơ màng màng nghĩ, mí mắt nặng trĩu đến khó có thể mở ra, cố gắng mở ra một cái, mây mù mênh mông, tựa hồ là buổi sáng. MD, “Người tới a ~~ có ai không…” Cổ họng giống như mấy trăm năm không được uống nước, khàn khàn còn có thêm vị rỉ sắt! Thực TM, từ trước tới nay trừ bỏ Tô Nghiên cứu cậu lần đó… Từ từ, Tô Nghiên? Đúng rồi, cậu không phải đang dùng tân du thuyền ông nội đưa mang theo Tô Nghiên cùng nhau hưởng một đêm lãng mạn trên biển đó sao? Như thế nào lại bị người đánh ? … Du thuyền ~~ Tô Nghiên… “Tê ~” Cả người đau nhức, chính là toàn thân đổ mồ hôi lạnh lại làm cho Ngụy Tử Tiên thanh tỉnh vài phần, đúng vậy, cậu không phải bị Tô Nghiên đẩy xuống biển sao? Nằm mơ? Không đúng! Cảm giác nước biển lạnh như băng tràn vào phổi chân thật như vậy mà ! Chẳng lẽ cậu được người cứu ? Không chết? Lucky! Tử nữ nhân! Xem gia trở về như thế nào giết chết cô! Còn có Ngụy Hồng Ngạn! Hảo Nhị thúc của ta a ! ! Mặt trời dần dần lên cao, nắng ấm dào dạt, xem ra đã là giữa trưa. Ngụy Tử Tiên rốt cục khôi phục được chút thể lực, chậm rãi hoạt động thân mình, cố gắng đem tay trái bám trụ một thân cây để đứng lên. Kỳ quái ~ cậu đây là bị đưa tới chỗ nào đây, rừng rậm? Nhìn đại thụ cao che trời, đúng vậy, chính là loại đại thụ nhìn không tới đỉnh, chạc cây thưa thớt, lá cây rất nhiều, trong trí nhớ chưa từng thấy qua loại cây nào giống thế này! Ngụy Tử Tiên nghi hoặc, N đảo chung quanh có loại địa phương này sao? Chẳng lẽ cậu phát hiện giống cây mới? Những thứ khác cậu không dám nói, đối với thực vật, trên địa cầu không tính mấy loại hiếm thấy, Ngụy thiếu cậu không có loại nào cậu lại không biết ! Ai ~ mặc kệ, trước khi trời tối nhất định phải tìm được người cứu. Nhặt một nhánh cây chắc khỏe, Ngụy Tử Tiên gian nan bước hai bước, nên đi đâu đây? A ~ là tiếng nước chảy, hảo khát a, trước tìm được nguồn nước rồi nói sau, nếu đi dọc theo dòng nước khả năng sẽ tìm được đường đi ra ngoài! Theo tiếng nước chảy dần dần rõ ràng, đi không bao lâu liền nhìn thấy phía trước khoảng 100m có con sông nhỏ. Ngụy Tử Tiên bất chấp toàn thân đau đớn, liên chạy nhanh tới bờ sông, một đầu chui vào trong nước. Nước sông trong suốt thấy đáy, “A ~~ thoải mái! ! Thật thích! !” Này nước cũng thật ngọt nha, hoàn toàn không ô nhiễm, cái gì nông dân sơn tuyền quả thực không khác chút nào! Cổ họng khô khốc được cứu vớt, lại nhìn bàn tay bẩn hề hề, sự thực thì, toàn thân đều là bẩn hề hề,còn nữa, ai thừa dịp cậu hôn mê lột quần áo cậu! ! ! ! ! Kháo! ! ! (=_=b hiện tại mới phát hiện, ngươi cũng quá chậm chạp đi! ) Dùng nước sông tắm rửa, nhất thời nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, “Tê ~ bị thương nhiều như vậy!” Nhìn cánh tay bầm một khối, tím một khối, cũng có vết thương miệng đã ngừng chảy máu. Nhất định là thời điểm ngã xuống biển thì bị thương sau đó theo dòng hải lưu mà trôi tới trong rừng ! ( ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu trì độn a! ) Đúng rồi, mặt không có bị thương chứ? ”Khuôn mặt anh tuấn của mình không thể bị hủy a…” Một bên than thở một bên Ngụy Tử Tiên đem mặt hướng mặt nước nhìn xuống. Nhìn ảnh ngược trong sông, Ngụy Tử Tiên sửng sốt… Không biết qua bao lâu, phục hồi tinh thần lại, vỗ miệng chính mình hai cái giúp bản thân thanh tỉnh, dùng sức xoa bóp ánh mắt: “Ảo giác, nhất định là hoa mắt, mình như thế nào lại…” Ảnh ngược trong nước lại làm cho cậu sửng sốt! 囧! ! ! ! ! Này là ai? ? ? ? Tuy rằng mặt sông có nho nhỏ sóng gợn, nhưng vẫn là có thể nhìn đến vô cùng rõ ràng hình ảnh một tiểu mỹ nhân, đúng vậy! Tiểu mỹ nhân! ! Tóc ngắn màu đay, mày liễu dài nhỏ, mắt hạnh, cái mũi tú đĩnh, còn có cái miệng ngốc ngốc mở lớn! ! ! ! ! Tay phải run rẩy nâng cái cằm đang rơi xuống, bóng người trong sông lập tức trở nên càng thêm linh động động lòng người! ! ! Từ từ… Người kia là ai? Cậu sao? Nhìn kỹ, là có như vậy bảy tám phần tương tự, được rồi, sáu bảy phần… Ngụy Tử Tiên thừa nhận người trong nước so với cậu xinh đẹp hơn! Nhưng thấy thế nào cũng giống như em gái thất lạc của cậu a! ! ! Nhắm mắt lại, tay phải run rẩy sờ ngực, hô ~~ bằng phẳng a! ! Hoàn hảo hoàn hảo, nhẹ nhàng thở ra, Ngụy Tử Tiên ngã ngồi trên mặt đất, là nam nhân! ! ! “Ân ân ~ đúng đúng ~~” Ngụy thiếu luôn luôn vô tâm vô phế than thở, rất nhanh từ trong đả kích thật lớn thoát ra, nhất định là cậu chết, sau đó… Cái kia gọi là gì nhỉ, tá thi hoàn hồn! ! Đúng! Chính là như vậy, linh hồn chuyển hoán thôi, trên tivi đã từng thấy qua! Không có việc gì, người này giống cậu , chính là có điểm thanh tú thôi, cậu nghĩ ông nội khẳng định sẽ không để ý đại tôn tử của ngài biến đẹp đâu ! Như thế nào cũng so đã việc chết đi tốt hơn nhiều! Nghĩ thông suốt Ngụy thiếu lại tiếp tục rửa mặt rồi chống nhánh cây một lần nữa đứng lên, liền dọc theo dòng sông đi xuống phía dưới. Hướng dẫn du lịch dã ngoại từng nói qua, nếu ở trong rừng rậm lạc đường, dọc theo sông là đi là có thể đi ra! Tin tưởng vững chắc đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời Ngụy Tử Tiên vừa đi vừa nguyền rủa Ngụy Hồng Ngạn cùng Tô Nghiên đối cẩu nam nữ này! Hoàn toàn xem nhẹ mới vừa rồi thái dương công công còn ở giữa không trung lúc này lại đang đần khuất về hướng đông… ____________________________ Tác giả có lời muốn nói: cầu cất chứa ~~ bình luận ~ hiên ngang ngang Ê đuýt tờ có lời muốn nói: vẫn như cũ, văn gì khó hiểu quá chừng, tiếp tục chém gió a ~P/s: Đã thay đổi cách xưng hô, nhưng mà ‘nhị thúc’ thì có nên đổi thành ‘bác hai’ không nhỉ, hay là để nguyên ta?
|
Chương 4 Chương 4 Mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, Ngụy Tử Tiên nghĩ: xem ra hôm nay là không thể đi ra tìm người, bụng đã muốn kháng nghị lâu rồi, phải tìm biện pháp lấp đầy bụng trước mới được! “TMD, nước sông trong như vậy thì có ích lợi gì, ngay cả một con cá cũng không có!” Rời đi bờ sông, hướng trong rừng tìm xem đi! “Trái cây trên cây này…” Ngụy Tử Tiên ngẩng đầu nhìn đại thụ cao che trời kia, “Quên đi, vẫn là tìm nấm dại thôi…” Ngụy thiếu duỗi thắt lưng một bên cẩn thận tìm kiếm thực vật một bên bất giác nghi hoặc. Khu rừng này cũng thật lạ, cậu ngày trước còn không phải bị ông nội buộc nhận thức thảo dược, phân biệt dược liệu sao, khi lớn lên cũng cùng ông nội đi qua không ít thâm sơn cùng cốc tìm dược thảo. Nhưng thực vật trong rừng này như thế nào cậu một cái cũng không nhận thức, kỳ quái! Mà ngay cả cây cỏ ở trong này cũng đều dài hơn nơi khác, nhẹ, mềm mại xanh biếc, nhưng lại dẻo dai vô cùng, nghĩ nhổ một gốc cây cũng là không dễ, làm cho cậu ngay cả cơ hội nhổ cỏ ăn cũng không có! Ngay cả hoa cũng vậy… A ~ cách đó không xa một đám bụi cây hấp dẫn sức chú ý của Ngụy Tử Tiên. Lùm cây thấp lùn bị thạch nham che khuất, phát triển xanh tốt, bên trên có mấy khỏa trái cây giống như quả hồng! Ngụy Tử Tiên vài bước đi qua, cẩn thận quan sát. Kỳ quái? Tuy rằng Ngụy Tử Tiên dám cam đoan cho tới bây giờ chưa thấy qua loại thực vật này, nhưng trong tiềm thức tựa hồ biết loại quả này là có thể ăn được, không có độc! Cậu thân thủ tránh đi những khối nham thạch vụn vỡ trên đường đi, hái xuống một khỏa trái cây màu đỏ, nắm trong tay ôn nhuận mang theo một cỗ cảm giác thân thiết khó có thể nói thành lời, đặt ở dưới mũi, có một cỗ hương vị ngọt lành, ân, hẳn là không thành vấn đề! Dùng tay cẩn thận chà lau sạch sẽ, cắn một miếng nhỏ, này… Nhai nhai rồi liếm liếm, này rõ ràng chính là cẩu kỷ thôi! Cùng cẩu kỷ giống nhau, ăn có vị giống như ăn nho, hơi nước sung túc, ê ẩm ngọt ngào ! Chờ đến lúc kịp phản ứng, Ngụy Tử Tiên mới phát hiện chính mình đã muốn ăn hết khỏa trái cây màu đỏ kia rồi ! Không biết có phải là ảo giác hay không, Ngụy Tử Tiên cảm giác có một cỗ ấm áp, cảm giác rất thoải mái theo dạ dày tản ra, chảy vào tứ chi bách hài. Thể lực cạn kiệt quá độ tựa hồ cũng theo đó mà chậm rãi khôi phục, “Ai? Thật sự là một loại trái cây thần kỳ!” Lập tức ăn thêm hai khỏa mới thỏa mãn ngồi xuống dựa vào thạch nham nghỉ ngơi. Cẩu kỷ, là loại dược liệu bổ dưỡng thường dùng đến nhất, tính bình vị ngọt, có tác dụng bổ gan thận, nhuận phổi, mạnh gân cốt, dùng chữa chân tay yếu, mỏi, mắt mờ, dạ dày yếu… Ngụy Tử Tiên yên lặng nhớ lại Bách thảo kinh như thế nào giới thiệu về cẩu kỷ, nhưng bình thường cẩu kỷ lớn nhất cũng chỉ lớn như quả anh đào, hơn nữa tính ôn, dược tính không mạnh, thích hợp dùng để chữa bệnh trường kỳ, dược thiện bổ dưỡng, ngắn hạn cũng không có tác dụng rõ ràng như vậy a! Chẳng lẽ đột biến gien ? Không chỉ có bộ dáng thay đổi, dược tính cũng trở nên mạnh hơn? Thoáng rối rắm, “Quên đi, dù sao cũng là thứ tốt, nếu chưa thấy qua, mang về cho ông nội nghiên cứu một chút là được rồi, hắc hắc!” Ngụy Tử Tiên cho tới bây giờ sẽ không vì sự vật cậu không nghĩ ra tốn nhiều tế bào não, vì thế đứng dậy, thư giãn gân cốt, tuy rằng vết thương trên người vẫn là có chút đau, nhưng thể lực khôi phục không sai biệt lắm, thật sự là thần kỳ nha, bụng dưới tựa hồ ấm áp, cảm giác thực thoải mái, ân, ngày mai nhất định phải mang nhiều thứ quả này trở về a! ! ! Ngụy Tử Tiên nhặt một chút cỏ khô lá khô, tìm địa phương hơi trống trải gần bờ sông, tính toán buổi tối đốt lửa trại gì đó, giống như đóng quân dã ngoại trước kia! Mặt trời lặn, ánh chiều tà nhiễm hồng bầu trời, trong chốc lát trời sẽ tối đen, Ngụy Tử Tiên rốt cục thu thập xong cành cây cùng cỏ khô, ngồi dưới đất thở một chút, lau mồ hôi trên đầu. Khu rừng này chẳng lẽ cấu tạo và tính chất của đất đai đặc biệt phì nhiêu? Đừng nói cây cổ thụ cao nhìn không tới đỉnh, mà ngay cả này đây leo a bụi cây a, đều thô cứng dị thường, muốn tìm chút củi để đốt lửa có chút khó khăn! Nhìn đóng củi được chất cao , Ngụy Tử Tiên thực vừa lòng, “Có lửa trại buổi tối sẽ không sợ có dã thú tập kích, tuy rằng cho đến hiện tại ngay cả muỗi cũng không thấy! Nhưng phải biết rằng mãnh thú đều là thường lui tới vào ban đêm, ai ~ đáng tiếc không có cá, nếu nướng cá…” Ngụy Tử Tiên một bên nuốt nước miếng một bên thân thủ tìm kiếm… A! ! ! ! Cúi đầu nhìn cái quần chút rách nát trên người, không đâu! ! Không có bật lửa! ! ! ! OMG~~ lửa trại của ta a! ! ! Sau nửa giờ, Ngụy Tử Tiên quyết đoán buông tha cho việc đánh lửa!”Không có biện pháp, ai ~~ vẫn là nên tắm rửa đi ngủ thôi!” Mang cỏ khô hơi cùng lá khô trải thành giường, thừa dịp phía chân trời còn một chút ánh chiều tà đến bờ sông không xa rửa sạch mặt, súc miệng xong Ngụy Tử Tiên mới chậm rì rì đi trở về, nằm ở trên cỏ khô, nhìn lên không trung. Không biết tại sao, tuy rằng trong lòng Ngụy Tử Tiên luôn luôn cố gắng trốn tránh, nhưng mà cỗ bất an thản nhiên vẫn không tài nào loại bỏ đi được, “Ông nội ~ Tôi… còn có thể về nhà đi?” Về nhà, chỉ cần sống sót là cậu có thể về nhà! Mặc kệ cậu ở đâu, cậu vẫn muốn trở về! ! Trong lòng kiên định muốn về nhà, tựa hồ cũng an tâm rất nhiều, có lẽ là do thân thể đau xót cùng hôm nay thật sự quá mệt mỏi, Ngụy Tử Tiên không trong chốc lát liền ngủ thật sâu. Sáng sớm gió có chút lạnh, trong rừng im ắng, chỉ có tiếng nước chảy, cùng âm thanh rất nhỏ của gió thổi cỏ cây, không có chim hót, cũng không có côn trùng kêu vang. Ngụy Tử Tiên là bị đông lạnh đến tỉnh, “Hắt xì ~~” hắt hơi một cái, xoa bóp ánh mắt, xoay người ngồi dậy. “Ha?” Hoạt động tứ chi, gió lạnh thổi qua làm thanh tỉnh vài phần, “Thật là kỳ quái…” Nhìn trên cánh tay, trên đùi xanh tím thiếu hơn phân nửa, chỉ để lại một chút hồng ấn. Ngụy Tử Tiên vò đầu, than thở đi đến bên bờ sông. Nước sông mặc dù có điểm lạnh, nhưng dùng để rửa mặt lại giúp nâng cao tinh thần, vốc một ngụm nước ngửa đầu súc miệng. “Phốc! ! ! ! ! ! ! Khụ ~~ khụ khụ ” phun ra một ngụm nước, ho khan, Ngụy Tử Tiên hướng về phía không trung trừng lớn mắt! ! !”A ~~ mình nhất định là đang nằm mơ, mặt trời… Mặt trời như thế nào mọc ở hướng tây a ! ! !” Ở cánh tay cùng trên đùi nhéo hai cái, Ngụy Tử Tiên bi ai phát hiện đây là sự thật! “Trời ạ, ở thời điểm mình ngủ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? A ~~ không được! Tuy rằng thế giới điên cuồng như thế, nhưng mình không thể luống cuống, mình phải bình tĩnh! Bình tĩnh! ! !” Làm tốt một phen tự an ủi, Ngụy Tử Tiên quyết định mặc kệ, dù như thế nào thì về nhà vẫn là quan trọng nhất! Đúng rồi, trích hồng quả! Nếu hôm nay không thể đi ra ngoài, ít nhất sẽ không đói chết! Nghĩ liền hướng bụi cây hồng phát hiện ngày hôm qua đi đến. Ngụy Tử Tiên may mắn chính là, bộ quần áo rách nát này vẫn rất là có lợi, ít nhất áo đủ dài, cùng cái váy giống nhau! Mở vạt áo đem hồng quả đặt ở bên trong, lưu loát buộc lại ở bên hông, “Ha ~~OK, bản thiếu chính là thông minh…” Đi dọc theo con sông hơn nửa ngày, nhìn mặt trời trên không trung lặn dần về hướng đông, phỏng chừng là đã qua chính ngọ. Ngụy Tử Tiên đang lo lắng có nên ngồi xuống ăn một chút gì đó, nghỉ ngơi một chút rồi lại đi tiếp hay không. Đột nhiên trên đỉnh đầu có đồ vật gì đó xẹt qua, tốc độ cực nhanh, Ngụy Tử Tiên còn không có thấy rõ là cái gì nó đã biến mất khỏi tầm mắt! Máy bay? Chắc không phải đâu, bay thấp như vậy… Từ từ ! Nó là phi qua dưới mặt đất ! Phía dưới có gì sao? ! ! Nghĩ vậy, Ngụy Tử Tiên thắt lưng không mỏi, chân không đau, cũng không đói bụng liền hướng phía dưới chạy tới! Tầm mắt nhất thời rộng mở! Ngụy Tử Tiên lúc này mới phát hiện nguyên lai là mình ở trong một tòa thành không lớn lắm trên núi, ngòai khu rừng thì trên sườn núi không có cây cối, chỉ có cỏ xanh cùng hoa dại! Nhưng này cũng không phải trọng điểm! ! ! Dưới chân núi kia vậy mà lại là một tòa thành! ! ! Đây quả thực làm cho Ngụy Tử Tiên vui vẻ đến mức muốn bay lên ! ! Hướng tới tòa thành, Ngụy Tử Tiên từ chạy như điên đến đi thong thả… thẳng đến lúc mệt đến gần như gục xuống mới rốt cục tới quốc lộ ngoài thành! “Hô ~~ nhìn ~~ không ~ xa! Như thế nào lại xa như vậy a! !” Ngụy Tử Tiên thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lên tường thành đồ sộ. Trời ạ ~ phỏng chừng phải cao hơn trăm thước a! ! Mặt trên che kín lưới sắt… Ngụy Tử Tiên dám khẳng định lưới sắt kia thông điện cao thế ! Còn có mấy chỗ có dấu vết bị cháy đen! “Này không phải là căn cứ quân sự bí mật hoặc là ngục giam bí mật gì đi! ! !” Nhìn vài cái thủ vệ cao lớn cách đó không xa, mặc bộ rằn ri chưa từng thấy qua, Ngụy Tử Tiên nuốt nuốt nước miếng, kiên trì tiến lên, tìm vị thủ vệ có tướng mạo có vẻ không có tính công kích nhất, “Cái kia vị đại ca này! Xin hỏi đây là nơi nào?” Thủ vệ nhìn thiếu niên rón ra rón rén đi tới, quần áo rõ ràng là một bần dân, nhưng bộ dạng lại phá lệ trắng nõn, bộ dáng cũng vô cùng đẹp mắt, tại cái thành hẻo lánh nhất đế quốc này không gặp được nhiều lắm. Vì thế ngữ khí cũng coi như tốt, “Nơi này là Seterr thành.” “Seterr thành? Chưa từng nghe qua… Tôi ~ có thể đi vào không?” Hẳn là không phải căn cứ quân sự đi? Đương nhiên vấn đề này Ngụy Tử Tiên không dám hỏi ra. “Đương nhiên, hiện tại cũng không có lệnh cấm thành!” Thủ vệ không rõ thiếu niên này vì cái gì lại hỏi cái vấn đề ngốc nghếch này, thành thị của đế quốc mọi người có thể tự do ra vào, trừ bỏ trong lúc cấm thành, mà hiện tại hiển nhiên không phải. “Cái kia ~~ xin hỏi anh có điện thoại không a? Tôi muốn gọi cho ông nội tôi, liên hệ người trong nhà đến đón, điện thoại di động tôi đã đánh mất rồi.” Ngụy Tử Tiên bày ra ánh mắt tội nghiệp nhìn thủ vệ, phải biết rằng chiêu này bình thường chính là bách phát bách trúng, chưa từng bị người ta cự tuyệt! Bị cặp mắt hạnh ngập nước như vậy nhìn, thủ vệ không khỏi đỏ mặt, mới vừa rồi không nhìn kỹ cậu bé này a ~ khụ ~~ “Di động? Liên hệ người nhà? Nga! Cậu nói chính là thông tín khí đi?” “Thông tín khí? Đúng đúng, đó là đồ vật có thể liên hệ với người nhà, tôi cùng với người nhà lạc nhau.” Chẳng lẽ nơi này rất hẻo lánh, chưa thấy qua di động? Nhìn cổ tay Ngụy Tử Tiên trắng nõn, cái gì cũng không có, “Nga, cậu vào thành đến đường số 3, nơi đó có khu chợ lớn nhất toàn thành, cậu có thể dùng giấy chứng minh thân phận sử dụng thông tín khí.” Nguyên lai là một đứa nhỏ đi lạc. “Chỉ cần giấy chứng minh thân phận là có thể sao? Nhưng mà giấy chứng minh thân phận tôi cũng đã đánh mất rồi a~ cũng không có tiền…” “Chỉ cần báo tên là có thể, tên là duy nhất, cũng chỉ có chính cậu biết, công dân đế quốc là có thể miễn phí sử dụng thông tín khí, mở thông tín khí, tiền của cậu sẽ trở lại !” Ai, bộ dạng tốt như vậy, đáng tiếc là một bé ngốc! Thủ vệ thương hại nhìn Ngụy Tử Tiên. “Đế quốc? Ngạch ~~ được rồi, kia cám ơn anh !” Ngụy Tử Tiên mỉm cười phất tay nói lời từ biệt, yên lặng đi vào thành, “Tuy rằng không biết anh ta nói cái gì, vẫn là đi thử xem sao.” ____________________ Tác giả có lời muốn nói: cầu cất chứa ~~ cầu bình ~~ cầu duy trì Ê đuýt tờ *khóc ròng* cầu nhận xét~~ cầu giúp đỡ a ~P/s: Đã đổi xưng hô, nhưng chưa beta -_- Beta mất tích rồi mà.
|